Thanh âm hoa lệ của Thẩm Hồng khiến người ta buồn nôn: “Lăng cô nương, gặp lại cố hữu* mà lại quay lưng nói chuyện thì không phải là việc làm hiếu khách?”
*Cố hữu: bạn cũ
Tôi nhân lúc xoay người đã kéo dài khoảng cách với hắn, lạnh lùng nhìn: “Bằng hữu của ta không nhiều, nhưng ngươi tuyệt đối không có trong danh sách này.”
Chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu mùa đông, hắn đã mặc trên người áo da thú, màu hồng của lông thú chiếu xuống khiến cho hắn càng trở nên nhợt nhạt, hốc mắt cùng hai má đều hơi hơi lõm vào, trong đôi mắt đen láy bừng lên những tia sáng hưng phấn bệnh hoạn.
Tôn tử này thận hư thành cái dạng gì a, ngay cả muốn bản thân ấm ấp mà lực bất tòng tâm.
Hắn duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, hướng tôi cười: “Đâu đến nỗi thế, nói như nào thì cũng là có chút quen biết, tuy rằng ngươi không nhớ rõ, nhưng chúng ta quả thật vẫn là có vài lần tình duyên mong manh ngắn ngủi.”
Không phải chứ đại ca, ngài bây giờ thành cái dạng gì, là ngươi ép Xuân Hồng hay là Xuân Hồng bạo cúc hoa của ngươi ahh?
Có thể thấy được hai trăm phần trăm là nói lung tung. Tôi tự động xem nhẹ lời nói lôi kéo làm quen của hắn, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi hắn: “Cơn gió nào đem ngươi tới đây?”
Thẩm Hồng khiêu mi, cười khục khục: “Khách sáo, hay là thật sự quan tâm ?”
Tôi giở giọng xem thường, lười cả biểu hiện bất kỳ cảm xúc gì: “Nói thật, ta khá quan tâm vấn đề ngươi khi nào thì đi.” Còn có, khi nào thì chết.
Thẩm Hồng ho nhẹ một tiếng: “Lạc Hà là cảng lớn, ta cho dù đi rồi, cũng sẽ rất nhanh trở lại.” Hắn nhìn chằm chằm tôi cười: “Ngươi ở chỗ này, phải chăng có dự định muốn cùng họ Diệp kia thành thân?”
Tôi thở dài một hơi: “Rõ ràng biết tên hắn còn gọi hắn là họ Diệp, không cần biết rõ ngươi cùng hắn có thâm thù đại hận gì, chỉ cần biết rõ đầu óc ngươi có chút vấn đề, chỉ có thể nhớ được có một chữ.” Dung lượng bộ não không bằng một đứa nhỏ nha.
Thẩm Hồng trợn mắt nhìn tôi, trong phút chốc, thần sắc của hắn trở nên cực đáng sợ, giống như ác quỷ địa ngục xuất hiện ở nhân gian, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, hắn lại cười rạng rỡ như hoa mùa xuân. Hắn thực sự nên đổi nghề sang bán rẻ tiếng cười đi: “Chỉ là muốn thương lương với ngươi một chút, không có ý gì cả. Ta đến chính là muốn nhắc nhở ngươi, nếu muốn lập gia đình liệu có thể đáp ứng điều kiện của ta? Bí mật của ngươi liền trở thành bí mật vĩnh viễn. Nếu như ngươi không đồng ý, toàn bộ Lạc Hà đều sẽ biết, người Diệp Tô muốn kết hôn là một kẻ đê tiện, ngàn người cưỡi vạn người đè.”
Tôi xoa cái lỗ tai, lé mắt nhìn hắn: “Còn có chuyện gì mới mẻ hơn không? Ngươi nói thì người khác sẽ tin sao, ngươi cho rằng ngươi là ai? Quay đi quay lại cũng chỉ có một chiêu này, ngươi không chê phiền, nhưng ta thấy ngại ấy!” Lão nương đã đây so với bạch kim còn trắng hơn, ngươi hiện tại khắp nơi nói tôi là Xuân Hồng, có người tin sao?
Hộ tịch chỉ là một tờ giấy, trên đó chẳng qua chỉ có họ tên, bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu . Ngươi cầm giấy căn cước thiếu ảnh chụp đến một mực nói tôi là Xuân Hồng? Ngài vẫn là sớm nhanh chút rời đi thôi.
Thẩm Hồng giương mắt cười, vẻ mặt kiều mỵ nói: “Thẩm Niệm Ân cho rằng thân phận giả của ngươi đã chết với chứng cứ ở trên tay của ta không có gì khác biệt. Diệp Tô đắm mình trong trụy lạc, đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi, nhưng ngươi thì sao? Miệng lưỡi người đời có bao nhiêu khó nghe, ngươi hẳn là có thể tưởng tượng ra? Huống chi…” Hắn lui ra phía sau vài bước, lấy ra hai tờ giấy màu vàng, trên đó có rất nhiều dấu ngón tay: “Ngươi thay đổi như thế nào, thì chung quy dấu tay vẫn không thay đổi. Trong tay của ta có biên lai mượn đồ của ngươi lúc trước hỏi ta vay tiền, trên đó rõ ràng viết, nguyện lấy thân gán nợ, trọn đời làm nô tỳ, không được tự chuộc thân… Tờ giấy này là khế ước bán thân của ngươi. Đúng vậy, ta đã mua lại được nó, ngươi nếu không đáp ứng, chỉ cần ta đem tới chỗ quan phủ, ta thậm chí không cần đánh cũng thắng.”
Hắn thở một hơi, đem hai tờ công văn gấp nhỏ rồi thật cẩn thận cất vào trong lồng ngực: “Cũng là ông trời hiển linh, ta vừa ra ngoài đã gặp được ngươi. Vừa nãy ta còn rầu rĩ chưa biết thế nào để hẹn được ngươi đi ra.”
Giọng nói của thằng nhãi này diễn xuất càng ngày càng giống Đông Hán công công, vừa biến thái vừa không giống người.
Tôi nhíu mày sẵng giọng: “Nhiều dấu tay như vậy, dấu tay lại rất mờ nhạt, không biết có phải do ngươi làm giả hay không nữa.”
Thẩm Hồng đắc ý cười yếu ớt: “Ngươi tự mình xem đi? Biên lai mượn đồ đương nhiên là thật, dấu tay trên đó của ngươi cũng rất rõ ràng, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không nói, chuyện này cứ thế mà qua đi như vậy sao. Chậc chậc! Ngươi không nên khờ dại như thế.
“Về phần khế ước bán thân, đó là ta thay tình nhân cũ của ngươi mua lại. Dùng nó cho tình nhân mới của ngươi cũng không tính là bị thiệt. Thật là kỳ quái, lúc trước vì cái gì mà ngươi không cho họ Diệp kia thay ngươi chuộc thân chứ? Nếu không, cũng không đến mức khiến ta từ chỗ Ninh ma ma chiếm được tiện nghi .Có tờ khế ước bán thân này thì những gì Thẩm Niệm Ân giúp ngươi giả tạo giấy tờ cũng chỉ là vô dụng mà thôi.”
Hắn cau mày ho khan vài tiếng: “Không biết họ Diệp có thần thông quảng đại đến đến mức có thể đến chỗ quan phủ thay ngươi mua chuộc? Chắc là có thể, có điều ta không hi vọng lại lôi ngươi về chốn trăng hoa, tuy rằng ta rất muốn. Nhưng không cần làm đến bước đó.”
Hắn quấn lại đám lông thú trên người mình, sau đó đem mình quấn càng chặt hơn một chút, ngẩng đầu hướng lầu hai cẩn thận nhìn xung quanh Tố Ngữ cười: “Cô nương này bộ dạng thanh tú, trên mặt nói chung cũng là một phần trời sinh khí chất cao quý, nhất định là thiên kim nhà giàu nào đó? Ngươi đoán, nếu nàng biết thân phận của ngươi, liệu còn có thể giống như bây giờ thân thiết nhiệt tình mà cùng ngươi cầm tay?”
Tôi nhíu mày không nói.
Hắn nhìn tôi: “Diệp Tô không cần thanh danh, là bởi vì hắn một năm trong có đến vài tháng đều là ở trên biển, hắn không cần để ý. Ngươi thì sao? Ngươi trái phải đều phải ở lại Lạc Hà chờ hắn, nếu toàn bộ người ở Lạc Hà đều biết ngươi là tàn hoa bại liễu, mỗi người đối với ngươi kính nhi viễn chi*, ngươi có thể chịu đựng được sao? Ngươi không phải là người hành động theo tình cảm, ngươi cũng rất hiểu rõ đúng sai. Đối với người thức thời như ngươi, điều kiện của ta từ trước đến nay rất công bằng. Chỉ cần ngươi khiến họ Diệp đáp ứng dùng đội tàu của hắn thay ta vận chuyển miễn phí mười lần hàng hóa, vô luận bao nhiêu, gần hay xa. Trên đường nếu xảy ra chuyện gì, hắn phải bồi thường gấp ba lần tổn thất… Nếu không, ta mang tờ giấy này đem ngươi lên cáo quan.”
Tên súc sinh này!
*Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi
Đi thuyền cùng với áp tải gần giống nhau, tôi chỉ hiểu biết sơ lược như thế, tiền thu được của một chuyến thuyền bằng hai đến ba lần giá hàng hóa trong đó, gặp phải vật phẩm dễ vỡ hoặc là lúc sóng gió lớn, giá cả đương nhiên là thủy trướng thuyền cao*.
*Thủy trướng thuyền cao: nước lên thì thuyền lên. Ý nói giá cả sẽ tăng theo đồ vật và thời gian đi thuyền
Lời nói không nghi ngờ, khoa trương, các nhóm chèo thuyền chính là dựa vào điểm lợi ấy mà bán mạng lấy tiền. Đừng nói rời bến, ngay tại việc đi lại trên sông Hắc Thủy, nhanh nhất cũng cần thời gian gần một tháng, vất vả một tháng ngay cả cái rắm cũng chưa được lợi ? Nhóm người chèo thuyền này sẽ trực tiếp đem Diệp Tô nhốt trong lồng heo!
Nếu như Diệp Tô không lấy tiền của mình trả cho những người chèo thuyền, một lần hai lần, những hán tử này còn có thể đủ nghĩa khí nén giận, thế nhưng mười lần? Thẩm Hồng là một người có thái độ sai bảo đến tận cùng, có đội tàu miễn phí lại có công ty bảo hiểm Diệp Tô chịu trách nhiệm, hắn tuyệt đối sẽ có bao nhiêu thuyền thì sai khiến bấy nhiêu. Vô duyên vô cớ thành thuận nước giong thuyền, hắn lưu manh như vậy, không dám đảm bảo rằng ở chuyến cuối cùng hắn sẽ không tự mình làm ra chuyện lừa gạt tiền của.
Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên khi tôi lên thuyền, Liêu lão đại khí phách kia tự xưng là người tự do, không chịu nổi một chút bực bội, thái độ ngổ ngược. Nếu thuộc hạ của Diệp Tô có đến ba bốn người như vậy, đội tàu của hắn sẽ bị kẻ xấu xa tận gốc như Thẩm Hồng quấy nhiễu làm lộn xộn, rất nhanh sẽ sụp đổ.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Tâm tư của Thẩm công tử có thất khiếu*, ta không dám cả tin.” Nói cái gì cũng không thể đáp ứng hắn, tôi trước phải ổn định hắn rồi sẽ tìm Diệp Tô nghĩ biện pháp.
Không, quan tâm sẽ bị loạn, tôi vẫn là hỏi Bùi Tấn trước đi.
*Thất khiếu: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và cái miệng
Trường hợp xấu nhất, trước hết tôi sẽ tạm rời khỏi Lạc Hà một thời gian ngắn để cho Diệp Tô có thể chuyên tâm đối phó với hắn. Đương nhiên, trước khi tôi rời đi, tôi sẽ đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói cho Diệp Tô biết.
Nhưng tôi không muốn đi, quan hệ của tôi và Diệp Tô vừa mới vừa xác định, tôi không muốn vì một người hèn hạ lại phải rời khỏi hắn.
Tôi thích Lạc Hà, thích Bùi gia, tôi cũng không mong muốn làm tổn thương trái tim của Diệp Tô.
Có thể là chuyện này, e rằng nhất định sẽ có kết cục lưỡng bại câu thương*.
Tôi cắn răng, trong tưởng tượng đem cái tên Thẩm Hồng tôn tử này cào da, xé thịt.
*Lưỡng bại câu thương: hai bên cùng thiệt hại
Thẩm Hồng dùng khăn lau miệng, bỗng nhiên kéo dài giọng điệu: “Nếu mười chuyến này bình an vô sự, ta cũng chẳng muốn so đo thêm với ngươi, khế ước bán thân cùng biên lai mượn đồ đều trả lại cho ngươi. Nếu ngươi không tin ta, chúng ta cũng viết biên nhận để làm chứng. Như thế có thể xem như công bằng rồi? Không công bằng cũng vậy, các ngươi không có biện pháp cò kè mặc cả, hắn phải đáp ứng.”
Tên súc sinh này ho khan vài tiếng, tủm tỉm cười nói mấy lời tổng kết: “Ngươi cũng biết, ta từ trước đến nay không làm chuyện hại người gây bất lợi cho bản thân, nhưng báo thù thì lại là chuyện khác. Ta lúc trước từng nói, ngươi không phải là kẻ thù của ta, lời này ta thu hồi, ngày đó ở sườn núi Thẩm Niệm Ân đuổi ta đi, chúng ta cũng đã kết thúc.”
Tôi cuối cùng nhìn thẳng hắn một cái: “Thù hận như vậy, ngươi vẫn còn yêu thương Thẩm Niệm Ân sao?”
Thẩm Hồng ngừng cười, không tức giận chút nào: “Nếu bức ta lựa chọn giữa ngươi và hắn… Nói với Diệp Tô hai ngày sau ở khách điếm Lạc Anh chờ ta.”
Tôi trừng mắt với hắn, rất không thiện lương mà bày ra đủ loại chuyện bất ngờ.
Thẩm Hồng cười càng vui vẻ: “Muốn tìm cách giết ta đúng không? Đừng nghĩ nữa, ta nếu dám đến, sao lại có thể không có phòng bị? Hai tờ khế bán thân, tập hồ sơ trong tay Ninh ma ma cùng quan phủ ta đều đã mua rồi, nếu ngươi muốn lưu trữ cất kỹ, thì một phần này tặng cho ngươi, cũng tốt, dạy cho ngươi biết, ta không có nói sai.” Hắn thật sự đem tờ giấy trong ngực kia rút ra, dùng hai ngón tay kẹp, tự hạ thấp địa vị mà đưa tới dưới lổ mũi của tôi, “Cố gắng so sánh một chút đi.”
Tôi đưa tay cầm lấy, gấp thành khối nhỏ nhét vào trong tay áo.
Thẩm Hồng gật đầu cười khẽ: “Ngươi từ trước đến nay là một người biết khi nào thì chịu thua, đừng để ta đợi lâu quá.” Dứt lời xoay người rời đi.
Tôi đứng tại chỗ ngẩn người.
Bùi Tố Ngữ vội vàng đi ra, đến bên cạnh tôi lôi kéo tay tôi thấp giọng hỏi: “Người đó là ai? Hắn cùng ngươi nói gì vậy?”
Tôi điều chỉnh lại sắc mặt, giương mắt cười: “Không có gì, người này ta thật sự có chút quen biết. Có điều, lúc trước vô cùng chán ghét hắn, bởi vậy hắn nói cái gì, ta đều là vào một tai ra một tai. Hiện tại ngẫm lại, thì chỉ nhớ rõ lời hắn nói, hắn đến Lạc Hà buôn bán.”
Tố Ngữ cười: “Đến Lạc Hà, mười người thì có chín người là buôn bán. Ta thấy người này cũng vô cùng không thoải mái, giống như con rắn, âm u lạnh lẽo. Hắn buôn bán cái gì, thế hắn bảo ngươi giúp hắn cái gì?” Vừa nói vừa cẩn thận xem xét sắc mặt tôi.
Tôi lắc đầu cười nói: “Ta một nữ nhân yếu đuối, có thể có công dụng gì? Hắn nói chung chỉ là muốn khoe khoang bản thân một chút, lúc nãy túm lấy ta lải nhải cả buổi, nhàm chán chết đi được.”
Tố Ngữ cười gật đầu: “Người như vậy, về sau vẫn là ít để ý đi. Hắn đến làm xáo trộn, mất hết cả hứng thú, chúng ta trở về đi?”
Tôi đương nhiên nhiên gật đầu đáp ứng.
Trở về Bùi gia đã là giờ cơm trưa, Bùi lão gia có lẽ có việc không ở trong nhà ăn cơm, trên bàn chỉ có tôi, Bùi phu nhân cùng với Tố Ngữ, hai tỷ đệ Bùi Tấn.
Không biết tại sao, Bùi phu nhân cùng Bùi Tấn đều nhìn tôi mỉm cười không biết có ý gì. Nhất là Bùi phu nhân, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Tôi lại không ngừng nghĩ tới bà nội tôi, rồi sau đó lại nhớ đến Thẩm Hồng kia, lại nghĩ đến về sau có thể vì âm mưu của hắn mà không thể quay về Lạc Hà, lại không nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng có chút phiền muộn. Vội vàng tránh đi ánh mắt của Bùi phu nhân, hướng Bùi Tấn nháy mắt.
Hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Tôi tức giận, khi không cần hắn tinh ranh như hầu tử chuyện gì cũng đều giấu không được, nếu trông cậy vào chủ ý hắn đưa ra, hắn thật sự trở thành nhị sư huynh!
Đợi ăn cơm xong, sau khi uống trà rồi, tôi thừa dịp mấy vị mỹ nữ không chú ý, lôi kéo Bùi Tấn thấp giọng: “Ta có chuyện muốn nói.”
Bùi Tấn chính là cười: “Trước hết nghe mẹ ta nói đã.”
Bùi phu nhân thập phần phối hợp mà mở miệng: “Lăng Đang à, trong nhà của ngươi còn có những người khác hay không?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Chỉ còn một mình ta.”
Bùi phu nhân gật gật đầu, cười kéo tay ta: “Ta vừa thấy đứa nhỏ ngươi đã cảm thấy rất hợp ý. Ngươi là một cô nương, một mình ở bên ngoài không dễ dàng, chúng ta cũng luôn xem Diệp Tô như con trai mà yêu thương, ngươi nha, nhất định sẽ là người của Diệp gia. Ta hôm nay bỗng nhiên nghĩ, nếu như ngươi cũng nguyện ý, chúng ta kết nghĩa đi?”
Tôi giật mình, mãnh liệt quay đầu nhìn Bùi Tấn liếc mắt một cái, tiểu tử đáng chết này chế nhạo cười: “Sao vậy, còn cần ta đồng ý ư?”
Tôi thở dài một hơi, nhìn Bùi Tấn, lại nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên cùng tươi cười của Tố Ngữ, cuối cùng lại nhìn ánh mắt nhu hòa của Bùi phu nhân.
Có một số việc, vẫn là từ chính miệng mình nói ra mới là tốt.
Tôi thở dài một hơi, lui về phía sau từng bước, cúi đầu: “Được phu nhân nâng đỡ, ta ban đầu vốn là…. là một kỹ nữ. Ta sẽ khiến Bùi gia hổ thẹn.”
Thẩm Hồng tên súc sinh ngươi, một ngày nào đó tôi sẽ giết ngươi!
*Cố hữu: bạn cũ
Tôi nhân lúc xoay người đã kéo dài khoảng cách với hắn, lạnh lùng nhìn: “Bằng hữu của ta không nhiều, nhưng ngươi tuyệt đối không có trong danh sách này.”
Chẳng qua chỉ vừa mới bắt đầu mùa đông, hắn đã mặc trên người áo da thú, màu hồng của lông thú chiếu xuống khiến cho hắn càng trở nên nhợt nhạt, hốc mắt cùng hai má đều hơi hơi lõm vào, trong đôi mắt đen láy bừng lên những tia sáng hưng phấn bệnh hoạn.
Tôn tử này thận hư thành cái dạng gì a, ngay cả muốn bản thân ấm ấp mà lực bất tòng tâm.
Hắn duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, hướng tôi cười: “Đâu đến nỗi thế, nói như nào thì cũng là có chút quen biết, tuy rằng ngươi không nhớ rõ, nhưng chúng ta quả thật vẫn là có vài lần tình duyên mong manh ngắn ngủi.”
Không phải chứ đại ca, ngài bây giờ thành cái dạng gì, là ngươi ép Xuân Hồng hay là Xuân Hồng bạo cúc hoa của ngươi ahh?
Có thể thấy được hai trăm phần trăm là nói lung tung. Tôi tự động xem nhẹ lời nói lôi kéo làm quen của hắn, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi hắn: “Cơn gió nào đem ngươi tới đây?”
Thẩm Hồng khiêu mi, cười khục khục: “Khách sáo, hay là thật sự quan tâm ?”
Tôi giở giọng xem thường, lười cả biểu hiện bất kỳ cảm xúc gì: “Nói thật, ta khá quan tâm vấn đề ngươi khi nào thì đi.” Còn có, khi nào thì chết.
Thẩm Hồng ho nhẹ một tiếng: “Lạc Hà là cảng lớn, ta cho dù đi rồi, cũng sẽ rất nhanh trở lại.” Hắn nhìn chằm chằm tôi cười: “Ngươi ở chỗ này, phải chăng có dự định muốn cùng họ Diệp kia thành thân?”
Tôi thở dài một hơi: “Rõ ràng biết tên hắn còn gọi hắn là họ Diệp, không cần biết rõ ngươi cùng hắn có thâm thù đại hận gì, chỉ cần biết rõ đầu óc ngươi có chút vấn đề, chỉ có thể nhớ được có một chữ.” Dung lượng bộ não không bằng một đứa nhỏ nha.
Thẩm Hồng trợn mắt nhìn tôi, trong phút chốc, thần sắc của hắn trở nên cực đáng sợ, giống như ác quỷ địa ngục xuất hiện ở nhân gian, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, hắn lại cười rạng rỡ như hoa mùa xuân. Hắn thực sự nên đổi nghề sang bán rẻ tiếng cười đi: “Chỉ là muốn thương lương với ngươi một chút, không có ý gì cả. Ta đến chính là muốn nhắc nhở ngươi, nếu muốn lập gia đình liệu có thể đáp ứng điều kiện của ta? Bí mật của ngươi liền trở thành bí mật vĩnh viễn. Nếu như ngươi không đồng ý, toàn bộ Lạc Hà đều sẽ biết, người Diệp Tô muốn kết hôn là một kẻ đê tiện, ngàn người cưỡi vạn người đè.”
Tôi xoa cái lỗ tai, lé mắt nhìn hắn: “Còn có chuyện gì mới mẻ hơn không? Ngươi nói thì người khác sẽ tin sao, ngươi cho rằng ngươi là ai? Quay đi quay lại cũng chỉ có một chiêu này, ngươi không chê phiền, nhưng ta thấy ngại ấy!” Lão nương đã đây so với bạch kim còn trắng hơn, ngươi hiện tại khắp nơi nói tôi là Xuân Hồng, có người tin sao?
Hộ tịch chỉ là một tờ giấy, trên đó chẳng qua chỉ có họ tên, bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu . Ngươi cầm giấy căn cước thiếu ảnh chụp đến một mực nói tôi là Xuân Hồng? Ngài vẫn là sớm nhanh chút rời đi thôi.
Thẩm Hồng giương mắt cười, vẻ mặt kiều mỵ nói: “Thẩm Niệm Ân cho rằng thân phận giả của ngươi đã chết với chứng cứ ở trên tay của ta không có gì khác biệt. Diệp Tô đắm mình trong trụy lạc, đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi, nhưng ngươi thì sao? Miệng lưỡi người đời có bao nhiêu khó nghe, ngươi hẳn là có thể tưởng tượng ra? Huống chi…” Hắn lui ra phía sau vài bước, lấy ra hai tờ giấy màu vàng, trên đó có rất nhiều dấu ngón tay: “Ngươi thay đổi như thế nào, thì chung quy dấu tay vẫn không thay đổi. Trong tay của ta có biên lai mượn đồ của ngươi lúc trước hỏi ta vay tiền, trên đó rõ ràng viết, nguyện lấy thân gán nợ, trọn đời làm nô tỳ, không được tự chuộc thân… Tờ giấy này là khế ước bán thân của ngươi. Đúng vậy, ta đã mua lại được nó, ngươi nếu không đáp ứng, chỉ cần ta đem tới chỗ quan phủ, ta thậm chí không cần đánh cũng thắng.”
Hắn thở một hơi, đem hai tờ công văn gấp nhỏ rồi thật cẩn thận cất vào trong lồng ngực: “Cũng là ông trời hiển linh, ta vừa ra ngoài đã gặp được ngươi. Vừa nãy ta còn rầu rĩ chưa biết thế nào để hẹn được ngươi đi ra.”
Giọng nói của thằng nhãi này diễn xuất càng ngày càng giống Đông Hán công công, vừa biến thái vừa không giống người.
Tôi nhíu mày sẵng giọng: “Nhiều dấu tay như vậy, dấu tay lại rất mờ nhạt, không biết có phải do ngươi làm giả hay không nữa.”
Thẩm Hồng đắc ý cười yếu ớt: “Ngươi tự mình xem đi? Biên lai mượn đồ đương nhiên là thật, dấu tay trên đó của ngươi cũng rất rõ ràng, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không nói, chuyện này cứ thế mà qua đi như vậy sao. Chậc chậc! Ngươi không nên khờ dại như thế.
“Về phần khế ước bán thân, đó là ta thay tình nhân cũ của ngươi mua lại. Dùng nó cho tình nhân mới của ngươi cũng không tính là bị thiệt. Thật là kỳ quái, lúc trước vì cái gì mà ngươi không cho họ Diệp kia thay ngươi chuộc thân chứ? Nếu không, cũng không đến mức khiến ta từ chỗ Ninh ma ma chiếm được tiện nghi .Có tờ khế ước bán thân này thì những gì Thẩm Niệm Ân giúp ngươi giả tạo giấy tờ cũng chỉ là vô dụng mà thôi.”
Hắn cau mày ho khan vài tiếng: “Không biết họ Diệp có thần thông quảng đại đến đến mức có thể đến chỗ quan phủ thay ngươi mua chuộc? Chắc là có thể, có điều ta không hi vọng lại lôi ngươi về chốn trăng hoa, tuy rằng ta rất muốn. Nhưng không cần làm đến bước đó.”
Hắn quấn lại đám lông thú trên người mình, sau đó đem mình quấn càng chặt hơn một chút, ngẩng đầu hướng lầu hai cẩn thận nhìn xung quanh Tố Ngữ cười: “Cô nương này bộ dạng thanh tú, trên mặt nói chung cũng là một phần trời sinh khí chất cao quý, nhất định là thiên kim nhà giàu nào đó? Ngươi đoán, nếu nàng biết thân phận của ngươi, liệu còn có thể giống như bây giờ thân thiết nhiệt tình mà cùng ngươi cầm tay?”
Tôi nhíu mày không nói.
Hắn nhìn tôi: “Diệp Tô không cần thanh danh, là bởi vì hắn một năm trong có đến vài tháng đều là ở trên biển, hắn không cần để ý. Ngươi thì sao? Ngươi trái phải đều phải ở lại Lạc Hà chờ hắn, nếu toàn bộ người ở Lạc Hà đều biết ngươi là tàn hoa bại liễu, mỗi người đối với ngươi kính nhi viễn chi*, ngươi có thể chịu đựng được sao? Ngươi không phải là người hành động theo tình cảm, ngươi cũng rất hiểu rõ đúng sai. Đối với người thức thời như ngươi, điều kiện của ta từ trước đến nay rất công bằng. Chỉ cần ngươi khiến họ Diệp đáp ứng dùng đội tàu của hắn thay ta vận chuyển miễn phí mười lần hàng hóa, vô luận bao nhiêu, gần hay xa. Trên đường nếu xảy ra chuyện gì, hắn phải bồi thường gấp ba lần tổn thất… Nếu không, ta mang tờ giấy này đem ngươi lên cáo quan.”
Tên súc sinh này!
*Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi
Đi thuyền cùng với áp tải gần giống nhau, tôi chỉ hiểu biết sơ lược như thế, tiền thu được của một chuyến thuyền bằng hai đến ba lần giá hàng hóa trong đó, gặp phải vật phẩm dễ vỡ hoặc là lúc sóng gió lớn, giá cả đương nhiên là thủy trướng thuyền cao*.
*Thủy trướng thuyền cao: nước lên thì thuyền lên. Ý nói giá cả sẽ tăng theo đồ vật và thời gian đi thuyền
Lời nói không nghi ngờ, khoa trương, các nhóm chèo thuyền chính là dựa vào điểm lợi ấy mà bán mạng lấy tiền. Đừng nói rời bến, ngay tại việc đi lại trên sông Hắc Thủy, nhanh nhất cũng cần thời gian gần một tháng, vất vả một tháng ngay cả cái rắm cũng chưa được lợi ? Nhóm người chèo thuyền này sẽ trực tiếp đem Diệp Tô nhốt trong lồng heo!
Nếu như Diệp Tô không lấy tiền của mình trả cho những người chèo thuyền, một lần hai lần, những hán tử này còn có thể đủ nghĩa khí nén giận, thế nhưng mười lần? Thẩm Hồng là một người có thái độ sai bảo đến tận cùng, có đội tàu miễn phí lại có công ty bảo hiểm Diệp Tô chịu trách nhiệm, hắn tuyệt đối sẽ có bao nhiêu thuyền thì sai khiến bấy nhiêu. Vô duyên vô cớ thành thuận nước giong thuyền, hắn lưu manh như vậy, không dám đảm bảo rằng ở chuyến cuối cùng hắn sẽ không tự mình làm ra chuyện lừa gạt tiền của.
Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên khi tôi lên thuyền, Liêu lão đại khí phách kia tự xưng là người tự do, không chịu nổi một chút bực bội, thái độ ngổ ngược. Nếu thuộc hạ của Diệp Tô có đến ba bốn người như vậy, đội tàu của hắn sẽ bị kẻ xấu xa tận gốc như Thẩm Hồng quấy nhiễu làm lộn xộn, rất nhanh sẽ sụp đổ.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Tâm tư của Thẩm công tử có thất khiếu*, ta không dám cả tin.” Nói cái gì cũng không thể đáp ứng hắn, tôi trước phải ổn định hắn rồi sẽ tìm Diệp Tô nghĩ biện pháp.
Không, quan tâm sẽ bị loạn, tôi vẫn là hỏi Bùi Tấn trước đi.
*Thất khiếu: hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và cái miệng
Trường hợp xấu nhất, trước hết tôi sẽ tạm rời khỏi Lạc Hà một thời gian ngắn để cho Diệp Tô có thể chuyên tâm đối phó với hắn. Đương nhiên, trước khi tôi rời đi, tôi sẽ đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói cho Diệp Tô biết.
Nhưng tôi không muốn đi, quan hệ của tôi và Diệp Tô vừa mới vừa xác định, tôi không muốn vì một người hèn hạ lại phải rời khỏi hắn.
Tôi thích Lạc Hà, thích Bùi gia, tôi cũng không mong muốn làm tổn thương trái tim của Diệp Tô.
Có thể là chuyện này, e rằng nhất định sẽ có kết cục lưỡng bại câu thương*.
Tôi cắn răng, trong tưởng tượng đem cái tên Thẩm Hồng tôn tử này cào da, xé thịt.
*Lưỡng bại câu thương: hai bên cùng thiệt hại
Thẩm Hồng dùng khăn lau miệng, bỗng nhiên kéo dài giọng điệu: “Nếu mười chuyến này bình an vô sự, ta cũng chẳng muốn so đo thêm với ngươi, khế ước bán thân cùng biên lai mượn đồ đều trả lại cho ngươi. Nếu ngươi không tin ta, chúng ta cũng viết biên nhận để làm chứng. Như thế có thể xem như công bằng rồi? Không công bằng cũng vậy, các ngươi không có biện pháp cò kè mặc cả, hắn phải đáp ứng.”
Tên súc sinh này ho khan vài tiếng, tủm tỉm cười nói mấy lời tổng kết: “Ngươi cũng biết, ta từ trước đến nay không làm chuyện hại người gây bất lợi cho bản thân, nhưng báo thù thì lại là chuyện khác. Ta lúc trước từng nói, ngươi không phải là kẻ thù của ta, lời này ta thu hồi, ngày đó ở sườn núi Thẩm Niệm Ân đuổi ta đi, chúng ta cũng đã kết thúc.”
Tôi cuối cùng nhìn thẳng hắn một cái: “Thù hận như vậy, ngươi vẫn còn yêu thương Thẩm Niệm Ân sao?”
Thẩm Hồng ngừng cười, không tức giận chút nào: “Nếu bức ta lựa chọn giữa ngươi và hắn… Nói với Diệp Tô hai ngày sau ở khách điếm Lạc Anh chờ ta.”
Tôi trừng mắt với hắn, rất không thiện lương mà bày ra đủ loại chuyện bất ngờ.
Thẩm Hồng cười càng vui vẻ: “Muốn tìm cách giết ta đúng không? Đừng nghĩ nữa, ta nếu dám đến, sao lại có thể không có phòng bị? Hai tờ khế bán thân, tập hồ sơ trong tay Ninh ma ma cùng quan phủ ta đều đã mua rồi, nếu ngươi muốn lưu trữ cất kỹ, thì một phần này tặng cho ngươi, cũng tốt, dạy cho ngươi biết, ta không có nói sai.” Hắn thật sự đem tờ giấy trong ngực kia rút ra, dùng hai ngón tay kẹp, tự hạ thấp địa vị mà đưa tới dưới lổ mũi của tôi, “Cố gắng so sánh một chút đi.”
Tôi đưa tay cầm lấy, gấp thành khối nhỏ nhét vào trong tay áo.
Thẩm Hồng gật đầu cười khẽ: “Ngươi từ trước đến nay là một người biết khi nào thì chịu thua, đừng để ta đợi lâu quá.” Dứt lời xoay người rời đi.
Tôi đứng tại chỗ ngẩn người.
Bùi Tố Ngữ vội vàng đi ra, đến bên cạnh tôi lôi kéo tay tôi thấp giọng hỏi: “Người đó là ai? Hắn cùng ngươi nói gì vậy?”
Tôi điều chỉnh lại sắc mặt, giương mắt cười: “Không có gì, người này ta thật sự có chút quen biết. Có điều, lúc trước vô cùng chán ghét hắn, bởi vậy hắn nói cái gì, ta đều là vào một tai ra một tai. Hiện tại ngẫm lại, thì chỉ nhớ rõ lời hắn nói, hắn đến Lạc Hà buôn bán.”
Tố Ngữ cười: “Đến Lạc Hà, mười người thì có chín người là buôn bán. Ta thấy người này cũng vô cùng không thoải mái, giống như con rắn, âm u lạnh lẽo. Hắn buôn bán cái gì, thế hắn bảo ngươi giúp hắn cái gì?” Vừa nói vừa cẩn thận xem xét sắc mặt tôi.
Tôi lắc đầu cười nói: “Ta một nữ nhân yếu đuối, có thể có công dụng gì? Hắn nói chung chỉ là muốn khoe khoang bản thân một chút, lúc nãy túm lấy ta lải nhải cả buổi, nhàm chán chết đi được.”
Tố Ngữ cười gật đầu: “Người như vậy, về sau vẫn là ít để ý đi. Hắn đến làm xáo trộn, mất hết cả hứng thú, chúng ta trở về đi?”
Tôi đương nhiên nhiên gật đầu đáp ứng.
Trở về Bùi gia đã là giờ cơm trưa, Bùi lão gia có lẽ có việc không ở trong nhà ăn cơm, trên bàn chỉ có tôi, Bùi phu nhân cùng với Tố Ngữ, hai tỷ đệ Bùi Tấn.
Không biết tại sao, Bùi phu nhân cùng Bùi Tấn đều nhìn tôi mỉm cười không biết có ý gì. Nhất là Bùi phu nhân, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Tôi lại không ngừng nghĩ tới bà nội tôi, rồi sau đó lại nhớ đến Thẩm Hồng kia, lại nghĩ đến về sau có thể vì âm mưu của hắn mà không thể quay về Lạc Hà, lại không nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng có chút phiền muộn. Vội vàng tránh đi ánh mắt của Bùi phu nhân, hướng Bùi Tấn nháy mắt.
Hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Tôi tức giận, khi không cần hắn tinh ranh như hầu tử chuyện gì cũng đều giấu không được, nếu trông cậy vào chủ ý hắn đưa ra, hắn thật sự trở thành nhị sư huynh!
Đợi ăn cơm xong, sau khi uống trà rồi, tôi thừa dịp mấy vị mỹ nữ không chú ý, lôi kéo Bùi Tấn thấp giọng: “Ta có chuyện muốn nói.”
Bùi Tấn chính là cười: “Trước hết nghe mẹ ta nói đã.”
Bùi phu nhân thập phần phối hợp mà mở miệng: “Lăng Đang à, trong nhà của ngươi còn có những người khác hay không?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Chỉ còn một mình ta.”
Bùi phu nhân gật gật đầu, cười kéo tay ta: “Ta vừa thấy đứa nhỏ ngươi đã cảm thấy rất hợp ý. Ngươi là một cô nương, một mình ở bên ngoài không dễ dàng, chúng ta cũng luôn xem Diệp Tô như con trai mà yêu thương, ngươi nha, nhất định sẽ là người của Diệp gia. Ta hôm nay bỗng nhiên nghĩ, nếu như ngươi cũng nguyện ý, chúng ta kết nghĩa đi?”
Tôi giật mình, mãnh liệt quay đầu nhìn Bùi Tấn liếc mắt một cái, tiểu tử đáng chết này chế nhạo cười: “Sao vậy, còn cần ta đồng ý ư?”
Tôi thở dài một hơi, nhìn Bùi Tấn, lại nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên cùng tươi cười của Tố Ngữ, cuối cùng lại nhìn ánh mắt nhu hòa của Bùi phu nhân.
Có một số việc, vẫn là từ chính miệng mình nói ra mới là tốt.
Tôi thở dài một hơi, lui về phía sau từng bước, cúi đầu: “Được phu nhân nâng đỡ, ta ban đầu vốn là…. là một kỹ nữ. Ta sẽ khiến Bùi gia hổ thẹn.”
Thẩm Hồng tên súc sinh ngươi, một ngày nào đó tôi sẽ giết ngươi!