edit: Băng Tâm beta: hanhmyu
Bất luận như thế nào, tai họa Thẩm Hồng này tóm lại là lui tan, trên đỉnh đầu tôi lại một mảnh nắng cảnh xuân.
Đương nhiên là Diệp Tô phụ trách nắng, tôi phụ trách cảnh xuân.
Ngay cả Tố Ngữ cũng chê cười tôi, nói rằng ngươi ngươi ta ta không thể phân rõ, có phải sớm thành thân thì tốt hơn không, làm gì hai bên phải chịu khổ như vậy.
Tôi chỉ đành giả thành Mông Na Lệ Toa* cười mà không nói.
*Mông Na Lệ Toa: nàng Mona Lisa
Tiểu đồng chí, vô số cách mạng tiền bối đã dạy chúng ta, đậu hũ sốt ruột không chịu được nhiệt. Yêu đương và kết hôn sao có thể gộp thành một chuyện? Yêu đương là ngươi yêu ta yêu đều được, ta khổ cực nghĩ đến ngươi vẫn thấy tốt, ta cực nhọc thương tâm đau lòng thấy ngươi khóc, hốt hoảng lo sợ cho dù đấy chỉ là câu nói giả tạo, còn kết hôn là ma quỷ ngoài đường đem theo cọng hành về nhà, ngươi mặc xinh đẹp như vậy là muốn câu dẫn ai, bé con nhà chúng ta một mình cô đơn quá sinh thêm một tiểu đệ đệ đi vân vân vân vân …
Aida… Thói quen xem nhẹ tính nết dẫn đến việc không để ý đến vai trò của từ ngữ.
Tóm lại, nếu tình yêu cuồng nhiệt là khoác lụa trắng đứng ở bờ biển thầm nghĩ cùng ngươi đón gió như Lâm Thanh Hà, thì kết hôn chính là Cát đại gia tự mình một chân dẫm nát ghế gặm dưa chuột. Diễn trò thì không ai kém ai nhưng hai người là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, khiếu thẩm mỹ phải đến cảnh giới nhất định mới có thể cảm thấy được Cát gia thật là nhân gian tuyệt sắc.
Chỉ là tại hạ ta bất tài chỉ dừng lại ở cảnh giới Quỳnh Dao, tuy rằng tâm vẫn hướng tới Cát đại gia, nhưng hơn cả là sự kính sợ.
Cho nên, tình yêu cuồng nhiệt thì có thể, còn kết hôn thì phải suy nghĩ lại.
Tiếp qua vài ngày chính là tết ông Táo, Bùi phu nhân chọn ngày xong xuôi để cho tôi đồng ý kết nghĩa hành đại lễ, tôi hiện tại lại không cố kỵ, đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Bùi phu nhân tập hợp được toàn bộ tính nết của một phụ nữ trung niên cùng tiêu chuẩn của một mẫu thân đúng như ảo tưởng tốt đẹp của tôi, bà ôn nhu, xinh đẹp khiến cho tôi không thể không muốn gần gũi. Bên cạnh bà, bất giác tôi bớt đi vẻ cứng rắn của nữ lưu manh hai mươi tám tuổi, thậm chí có thể mặt dày ôm bà làm nũng, nhõng nhẽo, một giây đã biến thành thân dây leo quấn lấy bà.
Bà chịu tiếp nhận tôi, dù là phải chịu sét đánh hay vòng kim cô tôi đều tình nguyện, không hề có ý phản đối.
Ngày tết ông Táo đó, tôi mặc quần áo mới, đi theo người Bùi gia đi vào Bùi từ đường, thành kính dâng hương liệt tổ liệt tông dâng hương.
Tôi chắp tay, yên lặng cầu khẩn.
Các vị Bùi gia già trẻ, tiếp nhận kẻ lưu manh tôi làm hậu bối là làm khó các người rồi, tôi sẽ cố gắng để không làm mất mặt Bùi gia.
Cái kia, nếu các người xem tôi coi như thuận mắt, có thể van cầu đế ca đổi người khác để chơi đùa thay tôi không? Kẻ tiểu nhân như tôi thật sự là không tiêu thụ được nhiều sự chú ý cùng ưu ái một lúc như vậy nha.
Tôi một lòng cúi đầu trước bài vị Bùi gia, dập đầu ba lần.
Sau khi thắp hương cho liệt tổ liệt tông xong, Bùi gia còn phải mở tiệc. Bởi vì tôi là thành viên mới mới ra lò nóng hầm hập, đương nhiên phải ở vị trí trọng tâm. Bùi phu nhân vẻ mặt tươi cười kéo tay tôi, gặp ai liền giới thiệu người đó, nói rằng tôi là nghĩa nữ Lăng Đang mới nhận.
Rồi sau đó lại giới thiệu với tôi, đây là nghĩa huynh nào đó của Bùi lão gia, đây là nghĩa huynh nào nào đó của Bùi lão gia, đây là bằng hữu nào đó của Bùi lão gia, đây là nghĩa đệ nào nào đó của Bùi lão gia. . .
Tôi cười đến cứng cả miệng, hóa ra Bùi lão gia khi thiếu niên lại có thói quen hiệp khách, tứ hải giai huynh đệ, chỉ là nghĩa huynh nghĩa đệ đã tới mười mấy người, nghe nói đây mới chỉ là một phần nhỏ, còn những người khác do quá xa mà không kịp đến, chỉ có thể để gia đinh mang lễ chúc mừng chuyện Bùi gia nhận nghĩa nữ.
Nếu đã nhận tổ tông Bùi gia rồi, huynh đệ của Bùi lão gia chính là đại gia của ta, tên của đại gia đương nhiên phải nhớ kỹ, gia quyến của đại gia đó cũng phải quen mặt. Trưởng quản trí nhớ trong não tôi bận tối mặt tối mày, chỉ sợ sẽ gọi sai tên thì lỗi của tôi thật vô cùng lớn.
An ủi duy nhất chính là sau này nếu có kẻ nào tìm đến tôi gây phiền toán, tôi có các đại gia chống lưng sẽ càng vui.
Sau khi đoàn đại gia đi ra mới chính thức đến thân thích của Bùi gia. Bùi lão gia tuy rằng không có huynh đệ ruột thịt, nhưng mà anh em bà con cùng với huynh đệ của Bùi phu nhân cũng không ít, tôi đành lại phải gọi thúc thúc đại gia một vòng, thuận tiện đem danh sách đại gia của tôi kéo thành siêu dài.
Hiện tại điều khiến tôi an ủi là chỉ có nhà Diệp Tô thực sự ít người lớn, không có bà con là điều thật tốt.
Liên tục giới thiệu cùng hàn huyên mà qua hơn nửa canh giờ vẫn còn chưa hết, đêm siêu dài của tôi vẫn chưa dừng lại được.
Rốt cục qua một vòng, Bùi phu nhân lại hướng tôi giải thích còn có một ít thân thích ví dụ như con gái nuôi của bà cùng với vợ chồng cháu trai bên ngoại vẫn còn ở bên ngoài, đến năm mới mới có thể về gặp tôi vân vân, một lúc sau bà vỗ vỗ lưng tôi vẻ khen ngợi, ôn nhu cười nói: “Nhiều thân thích như vậy chính là phiền toái nhỉ? Bọn tiểu bối các con cứ nói chuyện cho xong đi, đợi khai tiệc sẽ gọi các ngươi.”
Tôi liền vội cười nói: “Sao mẹ nuôi lại nói như vậy, trước đây con cô độc, muốn có thân thích đến giúp đỡ lẫn nhau cũng không thể. Hiện giờ đã có nhiều hơn một chút, được bao nhiêu trưởng bối thương yêu như vậy, chỉ có thụ sủng nhược kinh mà thôi, sao có thể phiền được .” Chỉ là một lần lượng quá lớn, có điểm không kịp hấp thu…
Bùi phu nhân cười: “Đứa nhỏ này, miệng ngọt như vậy!” Nhẹ nhàng đẩy tôi một phen, ánh mắt dường như có chút nhấp nháy cười khẽ: “Chính là Diệp Tô đang sốt ruột chờ con thôi.”
Quay đầu, Diệp Tô đúng là đang đứng dưới ngọn đuốc sắp tàn nhìn tôi.
Bùi phu nhân cười một mạch: “Nhìn xem, đứa nhỏ này không chừng trong lòng đang quở trách ta độc chiếm con không tha cũng nên.”
… Mẹ nuôi, ngài trêu ghẹo như vậy làm tôi có áp lực rất lớn đó.
Lại liếc mắt một cái thần sắc ôn nhu nhìn Diệp Tô, tôi nhịn không được lại lần nữa đi theo bà nội Quỳnh Dao, nói vài câu với Bùi phu nhân xong vội vàng đi tới trước mặt nhìn hắn cười: ” Đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Tô cúi đầu nhìn tôi, cười chậm rãi nói: “Ta đang nghĩ, hóa ra nàng còn có thể có bộ dáng của tiểu thư khuê nữ như này.”
Tôi hiên ngang: “Vô nghĩa, bốn tiểu thư khuê các mỗi ngày ở trước mắt ta lắc lư giống y như bức tranh khiến cho quả bầu cũng không thể không học theo!” Xem thường năng lực học tập của tôi? Run sợ đi phàm nhân!
Diệp Tô vẫn cười, thấp giọng báo cáo tôi: “Vừa nãy mấy huynh đệ của Bùi thúc hỏi lão, nghĩa nữ mới nhận của Bùi gia đã có nơi chốn chưa, nếu như không có, bọn họ muốn thay hỗn tiểu tử nhà mình cầu thân. Bùi thúc phồng râu trừng mắt mà nói, sớm đã bị xú tiểu tử của Diệp gia kia cướp mất rồi, nếu không lão cũng đã cướp về cho đứa nhỏ của mình, nào có tới lượt bọn họ.”
Hắn lắc lắc đầu, cố ý làm ra vài phần bộ dáng kích động: “Con gái của nhà có trăm người đến cầu thân, tuy rằng chứng minh rằng ta có người vợ tốt, nhưng là tại hạ thập phần sợ hãi a! Nếu không qua năm mới chúng ta làm chuyện này luôn đi, đỡ khiến tướng công của nàng mỗi ngày lo lắng đề phòng!”
Tôi trừng hắn liếc mắt một cái, hắc hắc cười gian: “Người ta là bị hấp dẫn bởi ý niệm thôi, biết bản chất ta là Đăng đồ tử* còn dám can đảm muốn lấy ta, phỏng chừng khách quan ngươi là kẻ duy nhất. Ngài cứ thoải mái buông thả trái tim đi, nếu ngươi dám can đảm thoái lui ta mới nên lo lắng đề phòng!” Nói xong ngắm ngắm bộ phận dưới eo của hắn, nháy mắt ám chỉ hắn.
*Đăng đồ tử: kẻ háo sắc
Diệp Tô tỏ vẻ hoảng sợ, một tay ôm ngực, lã chã – chực khóc: “Oan gia, đây chính là cam đoan hạnh phúc về sau của hai ta nha, nàng nhẫn tâm như vậy sao?”
Tôi cười: “Chỗ nào mà không có nhược điểm!” Tốt xấu gì thì con gái vẫn có đồ dùng để bảo vệ sức khỏe, tôi sợ gì (myu: ý của Lăng tỷ chắc là BCS đó, hehe).
Diệp Tô bị nghẹn thở, hung tợn nói: “Thế nào cũng phải nhanh nhanh lấy nàng, cho nàng biết thế nào là thực vị mới không nói ra những lời không có kiến thức như vậy!”
Tôi cười càng thêm tà ác: “Ta còn sợ ngươi không dám đó.” Vội vàng bóp mũi hắn lại!
Hắn trừng tôi một hồi, thất bại mà lắc đầu, vừa đúng lúc này có vị trưởng bối gọi hắn, Diệp Tô cao giọng đáp ứng, quay đầu lại, nhỏ giọng hấp dẫn tôi: “Đợi ngày thành thân ta sẽ khiến nàng không xuống giường được.”
Tôi híp mắt cười: “Đến ngày đó không biết ai sẽ là kẻ ngượng ngùng đâu”
Hắn hừ một tiếng, nhanh tay điểm điểm lên trán tôi, trong mắt mang theo ý cười: “Giả bộ.” Lại lưu luyến liếc mắt nhìn tôi một cái, lúc này mới vội vàng đi tới trước mặt trưởng bối kia, mỉm cười hàn huyên.
Ánh mắt của tôi không tự giác đuổi theo hắn, thình lình có người chụp bả vai tôi, tôi quay đầu lại, một mỹ nữ hồng y đang ngạo nghễ nhìn tôi.
Mỹ nữ mặt mày sâu sắc, làn da trắng nõn, một đôi con ngươi có chút xanh lam, hẳn là không phải người Hán. Giữa lông mày nàng có một nét anh khí có chút giống Lâu Yến Phi, bất quá Yến Phi là vẻ đẹp trung tính, còn nàng lại hoàn toàn bộc lộ nét ngang bướng, hơn nữa theo tôi thấy, cup D của nàng phỏng chừng sẽ làm nàng thất bại hoàn toàn trong việc nữ giả nam trang.
Trong lòng tôi đột nhiên có một loại dự cảm xấu.
Nàng nói tiếng Hán giọng cứng ngắc: “Lăng Đang cô nương phải không? Có thể vừa đi vừa nói chuyện được không?”
Tôi nhìn nàng cười: “Xin hỏi ngươi là….”
Nàng ngạo nghễ: “Na Đóa, nhân tình của Diệp Tô .”
Tôi thở dài một hơi: ” Chào, ta cũng vậy.” Quay đầu nhìn Diệp Tô, hắn cùng người khác đứng xa chỗ này rất nhiều, lại quay lưng về phía chúng tôi nên không biết được động tĩnh bên này.
Na Đóa nghiêm mặt lạnh: “Lăng cô nương sợ ta đánh ngươi?”
Tôi không khỏi cười: “Không, không sợ. Xin mời đi theo ta.”
Bởi vì thường cùng Bùi phu nhân tản bộ nên tôi rất rành khu vườn của Bùi gia. Tôi đưa nàng đi vào con đường thông nhỏ, đến ngọn giả sơn phía sau mới dừng chân, quay đầu lại nhìn nàng cười: “Tốt lắm, nơi này không ai, Na cô nương muốn nói cái gì?”
Nhân tình!
Trong lòng tôi nửa nóng nửa lạnh đan xen nhau khiến tâm của lão bà tôi chi chit loạn. Một bên kinh sợ hét lên tên Diệp Tô hỗn đản này còn có nhân tình khác, hơn nữa nhân tình này còn là mỹ nữ có bộ ngực đặc biệt lớn, lão tử một trận liền thua hai điểm. Một bên lại mạnh mẽ không ngừng tự trấn định an ủi chính mình chớ hoảng sợ chớ hoảng sợ, thằng nhãi này chỉ ứng phó tôi đã đủ phiền toái rồi, làm sao còn có tâm trạng ứng phó người khác, cái gọi là nhân tình kia đại khái chính là kiểu bạn gái cũ.
Bạn gái cũ! Xxx!
Tên hỗn đản thế mà lại có ổ rơm bên ngoài, ngươi cùng bạn gái cũ lang bạt giang hồ không nói, tại bữa tiệc của Bùi gia cũng dám xuất hiện, ngươi muốn tự tìm đến cái chết hay muốn chết, có tin hay không ta làm cho duyên phận của ngươi thành một đường thẳng tắp vô hạn? !
Trong lòng Hồng Hồ sóng nước dậy sóng, sóng sau không ngừng dồn lến sóng trước, tôi bên ngoài vẫn duy trì vẻ trấn định, tươi cười nhu hòa, ánh mắt càng nhu hòa.
Na Đóa vừa vênh cằm, ngữ điệu kỳ quái mà đặt câu hỏi: “Ta nghe nói ngươi sắp gả cho Diệp Tô?” Biết rõ còn hỏi, Diệp Tô vừa đi nàng liền tìm đến tôi, nàng không nhìn thấy hành động giữa chúng tôi sao?
Tôi cười: “Na cô nương có ý kiến gì sao?” Tôi đặc biệt nhẫn nhịn, cố ý kìm nén!
Na Đóa chống nạnh: “Đại tiểu thư như ngươi không thích hợp với Diệp Tô, miễn cưỡng ở chung một chỗ cũng không vui, ta khuyên ngươi buông tha đi!”
Cái gì, Đại tiểu thư!
Vị này trước khi tìm đến tôi cơ bản là không thuê người điều tra tình cảm của chúng tôi sao?
Tôi nháy mắt: “Sao Na cô nương biết ta không thích hợp hắn, ngươi cùng Diệp Tô có quan hệ gì? Ngươi phải biết, định nghĩa nhân tình của chúng ta không giống nhau.” Tôi nghĩ hai người chúng tôi đang ở hai thái cực, tôi thì ôn nhu còn nàng ta thì mài dao soàn soạt đòi chiếm Diệp Tô.
Na Đóa ngẩng đầu ưỡn ngực, hai luồng đại sát khi trước ngực quả thực phải phá kén mà xông ra: “Lần đầu tiên của hắn là cùng ta!”
Tôi ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Nàng chỉ nói lần đầu tiên, mà không nói gì đến lần gần nhất.
Cứ theo dã tính của nàng, nàng không giống kẻ thực chú trọng đến lần đầu tiên của mình, chọn cách này đả kích tôi, chứng minh rằng có lẽ nàng ta chỉ có cái này để mà nói đến thôi.
Tôi cười có điểm thực lòng, nhìn nàng đồng tình: “Lần đầu tiên không quá thoải mái đi? Ủy khuất ngươi rồi.”
Na Đóa chớp chớp mắt, rõ ràng có điểm mơ hồ. Tôi bắt lấy cơ hội không ngừng cố gắng: “Hắn hiện tại là của ta. Mặc kệ lần đầu tiên của hắn là với ai, sau này mỗi lần của hắn sẽ chỉ cùng ta. Trước đây Diệp Tô nhận được chiếu cố của cô nương, ta vô cùng cảm kích, về sau sẽ không phụ sự lo lắng của Na cô nương.”
Na Đóa trách móc: “Cái kia, ngươi không thương hắn, ta thương hắn, ta có đội tàu, ta gả cho hắn thì đội tàu đều cho hắn!” Nàng khôi phục trấn định, lặp lại: “Ta đối xử với hắn rất tốt, ngươi không thích hợp với hắn! Ngươi không thương hắn, ngươi không ăn giấm!” (ý là ghen đó) Nàng cau mày, liều mạng biểu hiện sự ghen tuông với động tác giữa tôi và Diệp Tô vừa rồi.
Thật là ác liệt, cô nương này là nữ thuyền trưởng?
Khó trách vẻ mặt anh khí, hóa ra là từ sóng gió tôi luyện mà có.
Trong lòng tôi nổi lên sự ngưỡng mộ, đột nhiên lại có điểm thích tính cách nói thẳng thừng của nàng.
Đại khái là cảm thấy thủ đoạn của nàng không thắng nổi tôi, vì thế lập tức theo đối thủ hạ thấp vị trí thành tiểu bằng hữu?
Tôi cười cười: “Này cô nương, ta không biết ngươi có thể hiểu được hay không. Diệp Tô trước khi gặp ta, hắn tự do, khi đó hắn cùng ngươi từng có cái gì, đều là những ký ức tốt đẹp, ta không muốn can thiệp, ta cũng có thể hiểu được. Nhưng mà hắn hiện tại là của ta, hắn yêu ta, ta cũng thương hắn. Nếu ngươi bây giờ chen vào giữa chúng ta, chỉ có thể làm hỏng cảm giác tốt đẹp ban đầu của hắn đối với ngươi, làm cho hắn chán ghét ngươi mà không thể khiến hắn yêu thương lại ngươi… Na cô nương, ngươi có đội tàu, lại có bộ dạng xinh đẹp, không lo tìm không được người khác. Diệp Tô đã là của ta, mời ngươi buông tay.”
Na Đóa trong mắt xẹt qua một tia kinh hoảng: “Trước đây ta không có ở đây, hiện tại ta đã trở lại, hắn chưa cưới ngươi, ta còn có cơ hội!” Nàng hít sâu một hơi, kiên định nói, “Chúng ta cạnh tranh công bình!” Câu này thập phần lưu loát, chắc là thường nói.
Tôi cười lắc đầu: “Không, Diệp Tô là của ta, hắn không phải là hoa hồng lấy ra làm phần thưởng cho người thắng cuộc, hắn chính là của ta, cô nương hết hy vọng đi.”
Tôi nhìn nàng khẽ cúi người: “Cô nương, chúng ta trở về đi, vườn Bùi gia phức tạp, mình ngươi sẽ không tìm thấy đường”. Đưa nàng đến chỗ này có vẻ như lòng dạ tôi hẹp hòi, nhiều khi tôi khi dễ kẻ yếu nha.
Na Đóa dậm chân một cái: “Cạnh tranh công bằng, liền như vậy định rồi!”
Hừ, ai định gì với ngươi!
Tôi không nói gì, dẫn nàng trở về, trong lòng nghiến răng nghiến lợi mài đao.
Hừ hừ Diệp Tô, ngươi nếu dám động tâm, lão nương liền xé ngươi thành xúc tua!
Bất luận như thế nào, tai họa Thẩm Hồng này tóm lại là lui tan, trên đỉnh đầu tôi lại một mảnh nắng cảnh xuân.
Đương nhiên là Diệp Tô phụ trách nắng, tôi phụ trách cảnh xuân.
Ngay cả Tố Ngữ cũng chê cười tôi, nói rằng ngươi ngươi ta ta không thể phân rõ, có phải sớm thành thân thì tốt hơn không, làm gì hai bên phải chịu khổ như vậy.
Tôi chỉ đành giả thành Mông Na Lệ Toa* cười mà không nói.
*Mông Na Lệ Toa: nàng Mona Lisa
Tiểu đồng chí, vô số cách mạng tiền bối đã dạy chúng ta, đậu hũ sốt ruột không chịu được nhiệt. Yêu đương và kết hôn sao có thể gộp thành một chuyện? Yêu đương là ngươi yêu ta yêu đều được, ta khổ cực nghĩ đến ngươi vẫn thấy tốt, ta cực nhọc thương tâm đau lòng thấy ngươi khóc, hốt hoảng lo sợ cho dù đấy chỉ là câu nói giả tạo, còn kết hôn là ma quỷ ngoài đường đem theo cọng hành về nhà, ngươi mặc xinh đẹp như vậy là muốn câu dẫn ai, bé con nhà chúng ta một mình cô đơn quá sinh thêm một tiểu đệ đệ đi vân vân vân vân …
Aida… Thói quen xem nhẹ tính nết dẫn đến việc không để ý đến vai trò của từ ngữ.
Tóm lại, nếu tình yêu cuồng nhiệt là khoác lụa trắng đứng ở bờ biển thầm nghĩ cùng ngươi đón gió như Lâm Thanh Hà, thì kết hôn chính là Cát đại gia tự mình một chân dẫm nát ghế gặm dưa chuột. Diễn trò thì không ai kém ai nhưng hai người là hai phong cách hoàn toàn khác nhau, khiếu thẩm mỹ phải đến cảnh giới nhất định mới có thể cảm thấy được Cát gia thật là nhân gian tuyệt sắc.
Chỉ là tại hạ ta bất tài chỉ dừng lại ở cảnh giới Quỳnh Dao, tuy rằng tâm vẫn hướng tới Cát đại gia, nhưng hơn cả là sự kính sợ.
Cho nên, tình yêu cuồng nhiệt thì có thể, còn kết hôn thì phải suy nghĩ lại.
Tiếp qua vài ngày chính là tết ông Táo, Bùi phu nhân chọn ngày xong xuôi để cho tôi đồng ý kết nghĩa hành đại lễ, tôi hiện tại lại không cố kỵ, đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Bùi phu nhân tập hợp được toàn bộ tính nết của một phụ nữ trung niên cùng tiêu chuẩn của một mẫu thân đúng như ảo tưởng tốt đẹp của tôi, bà ôn nhu, xinh đẹp khiến cho tôi không thể không muốn gần gũi. Bên cạnh bà, bất giác tôi bớt đi vẻ cứng rắn của nữ lưu manh hai mươi tám tuổi, thậm chí có thể mặt dày ôm bà làm nũng, nhõng nhẽo, một giây đã biến thành thân dây leo quấn lấy bà.
Bà chịu tiếp nhận tôi, dù là phải chịu sét đánh hay vòng kim cô tôi đều tình nguyện, không hề có ý phản đối.
Ngày tết ông Táo đó, tôi mặc quần áo mới, đi theo người Bùi gia đi vào Bùi từ đường, thành kính dâng hương liệt tổ liệt tông dâng hương.
Tôi chắp tay, yên lặng cầu khẩn.
Các vị Bùi gia già trẻ, tiếp nhận kẻ lưu manh tôi làm hậu bối là làm khó các người rồi, tôi sẽ cố gắng để không làm mất mặt Bùi gia.
Cái kia, nếu các người xem tôi coi như thuận mắt, có thể van cầu đế ca đổi người khác để chơi đùa thay tôi không? Kẻ tiểu nhân như tôi thật sự là không tiêu thụ được nhiều sự chú ý cùng ưu ái một lúc như vậy nha.
Tôi một lòng cúi đầu trước bài vị Bùi gia, dập đầu ba lần.
Sau khi thắp hương cho liệt tổ liệt tông xong, Bùi gia còn phải mở tiệc. Bởi vì tôi là thành viên mới mới ra lò nóng hầm hập, đương nhiên phải ở vị trí trọng tâm. Bùi phu nhân vẻ mặt tươi cười kéo tay tôi, gặp ai liền giới thiệu người đó, nói rằng tôi là nghĩa nữ Lăng Đang mới nhận.
Rồi sau đó lại giới thiệu với tôi, đây là nghĩa huynh nào đó của Bùi lão gia, đây là nghĩa huynh nào nào đó của Bùi lão gia, đây là bằng hữu nào đó của Bùi lão gia, đây là nghĩa đệ nào nào đó của Bùi lão gia. . .
Tôi cười đến cứng cả miệng, hóa ra Bùi lão gia khi thiếu niên lại có thói quen hiệp khách, tứ hải giai huynh đệ, chỉ là nghĩa huynh nghĩa đệ đã tới mười mấy người, nghe nói đây mới chỉ là một phần nhỏ, còn những người khác do quá xa mà không kịp đến, chỉ có thể để gia đinh mang lễ chúc mừng chuyện Bùi gia nhận nghĩa nữ.
Nếu đã nhận tổ tông Bùi gia rồi, huynh đệ của Bùi lão gia chính là đại gia của ta, tên của đại gia đương nhiên phải nhớ kỹ, gia quyến của đại gia đó cũng phải quen mặt. Trưởng quản trí nhớ trong não tôi bận tối mặt tối mày, chỉ sợ sẽ gọi sai tên thì lỗi của tôi thật vô cùng lớn.
An ủi duy nhất chính là sau này nếu có kẻ nào tìm đến tôi gây phiền toán, tôi có các đại gia chống lưng sẽ càng vui.
Sau khi đoàn đại gia đi ra mới chính thức đến thân thích của Bùi gia. Bùi lão gia tuy rằng không có huynh đệ ruột thịt, nhưng mà anh em bà con cùng với huynh đệ của Bùi phu nhân cũng không ít, tôi đành lại phải gọi thúc thúc đại gia một vòng, thuận tiện đem danh sách đại gia của tôi kéo thành siêu dài.
Hiện tại điều khiến tôi an ủi là chỉ có nhà Diệp Tô thực sự ít người lớn, không có bà con là điều thật tốt.
Liên tục giới thiệu cùng hàn huyên mà qua hơn nửa canh giờ vẫn còn chưa hết, đêm siêu dài của tôi vẫn chưa dừng lại được.
Rốt cục qua một vòng, Bùi phu nhân lại hướng tôi giải thích còn có một ít thân thích ví dụ như con gái nuôi của bà cùng với vợ chồng cháu trai bên ngoại vẫn còn ở bên ngoài, đến năm mới mới có thể về gặp tôi vân vân, một lúc sau bà vỗ vỗ lưng tôi vẻ khen ngợi, ôn nhu cười nói: “Nhiều thân thích như vậy chính là phiền toái nhỉ? Bọn tiểu bối các con cứ nói chuyện cho xong đi, đợi khai tiệc sẽ gọi các ngươi.”
Tôi liền vội cười nói: “Sao mẹ nuôi lại nói như vậy, trước đây con cô độc, muốn có thân thích đến giúp đỡ lẫn nhau cũng không thể. Hiện giờ đã có nhiều hơn một chút, được bao nhiêu trưởng bối thương yêu như vậy, chỉ có thụ sủng nhược kinh mà thôi, sao có thể phiền được .” Chỉ là một lần lượng quá lớn, có điểm không kịp hấp thu…
Bùi phu nhân cười: “Đứa nhỏ này, miệng ngọt như vậy!” Nhẹ nhàng đẩy tôi một phen, ánh mắt dường như có chút nhấp nháy cười khẽ: “Chính là Diệp Tô đang sốt ruột chờ con thôi.”
Quay đầu, Diệp Tô đúng là đang đứng dưới ngọn đuốc sắp tàn nhìn tôi.
Bùi phu nhân cười một mạch: “Nhìn xem, đứa nhỏ này không chừng trong lòng đang quở trách ta độc chiếm con không tha cũng nên.”
… Mẹ nuôi, ngài trêu ghẹo như vậy làm tôi có áp lực rất lớn đó.
Lại liếc mắt một cái thần sắc ôn nhu nhìn Diệp Tô, tôi nhịn không được lại lần nữa đi theo bà nội Quỳnh Dao, nói vài câu với Bùi phu nhân xong vội vàng đi tới trước mặt nhìn hắn cười: ” Đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Tô cúi đầu nhìn tôi, cười chậm rãi nói: “Ta đang nghĩ, hóa ra nàng còn có thể có bộ dáng của tiểu thư khuê nữ như này.”
Tôi hiên ngang: “Vô nghĩa, bốn tiểu thư khuê các mỗi ngày ở trước mắt ta lắc lư giống y như bức tranh khiến cho quả bầu cũng không thể không học theo!” Xem thường năng lực học tập của tôi? Run sợ đi phàm nhân!
Diệp Tô vẫn cười, thấp giọng báo cáo tôi: “Vừa nãy mấy huynh đệ của Bùi thúc hỏi lão, nghĩa nữ mới nhận của Bùi gia đã có nơi chốn chưa, nếu như không có, bọn họ muốn thay hỗn tiểu tử nhà mình cầu thân. Bùi thúc phồng râu trừng mắt mà nói, sớm đã bị xú tiểu tử của Diệp gia kia cướp mất rồi, nếu không lão cũng đã cướp về cho đứa nhỏ của mình, nào có tới lượt bọn họ.”
Hắn lắc lắc đầu, cố ý làm ra vài phần bộ dáng kích động: “Con gái của nhà có trăm người đến cầu thân, tuy rằng chứng minh rằng ta có người vợ tốt, nhưng là tại hạ thập phần sợ hãi a! Nếu không qua năm mới chúng ta làm chuyện này luôn đi, đỡ khiến tướng công của nàng mỗi ngày lo lắng đề phòng!”
Tôi trừng hắn liếc mắt một cái, hắc hắc cười gian: “Người ta là bị hấp dẫn bởi ý niệm thôi, biết bản chất ta là Đăng đồ tử* còn dám can đảm muốn lấy ta, phỏng chừng khách quan ngươi là kẻ duy nhất. Ngài cứ thoải mái buông thả trái tim đi, nếu ngươi dám can đảm thoái lui ta mới nên lo lắng đề phòng!” Nói xong ngắm ngắm bộ phận dưới eo của hắn, nháy mắt ám chỉ hắn.
*Đăng đồ tử: kẻ háo sắc
Diệp Tô tỏ vẻ hoảng sợ, một tay ôm ngực, lã chã – chực khóc: “Oan gia, đây chính là cam đoan hạnh phúc về sau của hai ta nha, nàng nhẫn tâm như vậy sao?”
Tôi cười: “Chỗ nào mà không có nhược điểm!” Tốt xấu gì thì con gái vẫn có đồ dùng để bảo vệ sức khỏe, tôi sợ gì (myu: ý của Lăng tỷ chắc là BCS đó, hehe).
Diệp Tô bị nghẹn thở, hung tợn nói: “Thế nào cũng phải nhanh nhanh lấy nàng, cho nàng biết thế nào là thực vị mới không nói ra những lời không có kiến thức như vậy!”
Tôi cười càng thêm tà ác: “Ta còn sợ ngươi không dám đó.” Vội vàng bóp mũi hắn lại!
Hắn trừng tôi một hồi, thất bại mà lắc đầu, vừa đúng lúc này có vị trưởng bối gọi hắn, Diệp Tô cao giọng đáp ứng, quay đầu lại, nhỏ giọng hấp dẫn tôi: “Đợi ngày thành thân ta sẽ khiến nàng không xuống giường được.”
Tôi híp mắt cười: “Đến ngày đó không biết ai sẽ là kẻ ngượng ngùng đâu”
Hắn hừ một tiếng, nhanh tay điểm điểm lên trán tôi, trong mắt mang theo ý cười: “Giả bộ.” Lại lưu luyến liếc mắt nhìn tôi một cái, lúc này mới vội vàng đi tới trước mặt trưởng bối kia, mỉm cười hàn huyên.
Ánh mắt của tôi không tự giác đuổi theo hắn, thình lình có người chụp bả vai tôi, tôi quay đầu lại, một mỹ nữ hồng y đang ngạo nghễ nhìn tôi.
Mỹ nữ mặt mày sâu sắc, làn da trắng nõn, một đôi con ngươi có chút xanh lam, hẳn là không phải người Hán. Giữa lông mày nàng có một nét anh khí có chút giống Lâu Yến Phi, bất quá Yến Phi là vẻ đẹp trung tính, còn nàng lại hoàn toàn bộc lộ nét ngang bướng, hơn nữa theo tôi thấy, cup D của nàng phỏng chừng sẽ làm nàng thất bại hoàn toàn trong việc nữ giả nam trang.
Trong lòng tôi đột nhiên có một loại dự cảm xấu.
Nàng nói tiếng Hán giọng cứng ngắc: “Lăng Đang cô nương phải không? Có thể vừa đi vừa nói chuyện được không?”
Tôi nhìn nàng cười: “Xin hỏi ngươi là….”
Nàng ngạo nghễ: “Na Đóa, nhân tình của Diệp Tô .”
Tôi thở dài một hơi: ” Chào, ta cũng vậy.” Quay đầu nhìn Diệp Tô, hắn cùng người khác đứng xa chỗ này rất nhiều, lại quay lưng về phía chúng tôi nên không biết được động tĩnh bên này.
Na Đóa nghiêm mặt lạnh: “Lăng cô nương sợ ta đánh ngươi?”
Tôi không khỏi cười: “Không, không sợ. Xin mời đi theo ta.”
Bởi vì thường cùng Bùi phu nhân tản bộ nên tôi rất rành khu vườn của Bùi gia. Tôi đưa nàng đi vào con đường thông nhỏ, đến ngọn giả sơn phía sau mới dừng chân, quay đầu lại nhìn nàng cười: “Tốt lắm, nơi này không ai, Na cô nương muốn nói cái gì?”
Nhân tình!
Trong lòng tôi nửa nóng nửa lạnh đan xen nhau khiến tâm của lão bà tôi chi chit loạn. Một bên kinh sợ hét lên tên Diệp Tô hỗn đản này còn có nhân tình khác, hơn nữa nhân tình này còn là mỹ nữ có bộ ngực đặc biệt lớn, lão tử một trận liền thua hai điểm. Một bên lại mạnh mẽ không ngừng tự trấn định an ủi chính mình chớ hoảng sợ chớ hoảng sợ, thằng nhãi này chỉ ứng phó tôi đã đủ phiền toái rồi, làm sao còn có tâm trạng ứng phó người khác, cái gọi là nhân tình kia đại khái chính là kiểu bạn gái cũ.
Bạn gái cũ! Xxx!
Tên hỗn đản thế mà lại có ổ rơm bên ngoài, ngươi cùng bạn gái cũ lang bạt giang hồ không nói, tại bữa tiệc của Bùi gia cũng dám xuất hiện, ngươi muốn tự tìm đến cái chết hay muốn chết, có tin hay không ta làm cho duyên phận của ngươi thành một đường thẳng tắp vô hạn? !
Trong lòng Hồng Hồ sóng nước dậy sóng, sóng sau không ngừng dồn lến sóng trước, tôi bên ngoài vẫn duy trì vẻ trấn định, tươi cười nhu hòa, ánh mắt càng nhu hòa.
Na Đóa vừa vênh cằm, ngữ điệu kỳ quái mà đặt câu hỏi: “Ta nghe nói ngươi sắp gả cho Diệp Tô?” Biết rõ còn hỏi, Diệp Tô vừa đi nàng liền tìm đến tôi, nàng không nhìn thấy hành động giữa chúng tôi sao?
Tôi cười: “Na cô nương có ý kiến gì sao?” Tôi đặc biệt nhẫn nhịn, cố ý kìm nén!
Na Đóa chống nạnh: “Đại tiểu thư như ngươi không thích hợp với Diệp Tô, miễn cưỡng ở chung một chỗ cũng không vui, ta khuyên ngươi buông tha đi!”
Cái gì, Đại tiểu thư!
Vị này trước khi tìm đến tôi cơ bản là không thuê người điều tra tình cảm của chúng tôi sao?
Tôi nháy mắt: “Sao Na cô nương biết ta không thích hợp hắn, ngươi cùng Diệp Tô có quan hệ gì? Ngươi phải biết, định nghĩa nhân tình của chúng ta không giống nhau.” Tôi nghĩ hai người chúng tôi đang ở hai thái cực, tôi thì ôn nhu còn nàng ta thì mài dao soàn soạt đòi chiếm Diệp Tô.
Na Đóa ngẩng đầu ưỡn ngực, hai luồng đại sát khi trước ngực quả thực phải phá kén mà xông ra: “Lần đầu tiên của hắn là cùng ta!”
Tôi ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Nàng chỉ nói lần đầu tiên, mà không nói gì đến lần gần nhất.
Cứ theo dã tính của nàng, nàng không giống kẻ thực chú trọng đến lần đầu tiên của mình, chọn cách này đả kích tôi, chứng minh rằng có lẽ nàng ta chỉ có cái này để mà nói đến thôi.
Tôi cười có điểm thực lòng, nhìn nàng đồng tình: “Lần đầu tiên không quá thoải mái đi? Ủy khuất ngươi rồi.”
Na Đóa chớp chớp mắt, rõ ràng có điểm mơ hồ. Tôi bắt lấy cơ hội không ngừng cố gắng: “Hắn hiện tại là của ta. Mặc kệ lần đầu tiên của hắn là với ai, sau này mỗi lần của hắn sẽ chỉ cùng ta. Trước đây Diệp Tô nhận được chiếu cố của cô nương, ta vô cùng cảm kích, về sau sẽ không phụ sự lo lắng của Na cô nương.”
Na Đóa trách móc: “Cái kia, ngươi không thương hắn, ta thương hắn, ta có đội tàu, ta gả cho hắn thì đội tàu đều cho hắn!” Nàng khôi phục trấn định, lặp lại: “Ta đối xử với hắn rất tốt, ngươi không thích hợp với hắn! Ngươi không thương hắn, ngươi không ăn giấm!” (ý là ghen đó) Nàng cau mày, liều mạng biểu hiện sự ghen tuông với động tác giữa tôi và Diệp Tô vừa rồi.
Thật là ác liệt, cô nương này là nữ thuyền trưởng?
Khó trách vẻ mặt anh khí, hóa ra là từ sóng gió tôi luyện mà có.
Trong lòng tôi nổi lên sự ngưỡng mộ, đột nhiên lại có điểm thích tính cách nói thẳng thừng của nàng.
Đại khái là cảm thấy thủ đoạn của nàng không thắng nổi tôi, vì thế lập tức theo đối thủ hạ thấp vị trí thành tiểu bằng hữu?
Tôi cười cười: “Này cô nương, ta không biết ngươi có thể hiểu được hay không. Diệp Tô trước khi gặp ta, hắn tự do, khi đó hắn cùng ngươi từng có cái gì, đều là những ký ức tốt đẹp, ta không muốn can thiệp, ta cũng có thể hiểu được. Nhưng mà hắn hiện tại là của ta, hắn yêu ta, ta cũng thương hắn. Nếu ngươi bây giờ chen vào giữa chúng ta, chỉ có thể làm hỏng cảm giác tốt đẹp ban đầu của hắn đối với ngươi, làm cho hắn chán ghét ngươi mà không thể khiến hắn yêu thương lại ngươi… Na cô nương, ngươi có đội tàu, lại có bộ dạng xinh đẹp, không lo tìm không được người khác. Diệp Tô đã là của ta, mời ngươi buông tay.”
Na Đóa trong mắt xẹt qua một tia kinh hoảng: “Trước đây ta không có ở đây, hiện tại ta đã trở lại, hắn chưa cưới ngươi, ta còn có cơ hội!” Nàng hít sâu một hơi, kiên định nói, “Chúng ta cạnh tranh công bình!” Câu này thập phần lưu loát, chắc là thường nói.
Tôi cười lắc đầu: “Không, Diệp Tô là của ta, hắn không phải là hoa hồng lấy ra làm phần thưởng cho người thắng cuộc, hắn chính là của ta, cô nương hết hy vọng đi.”
Tôi nhìn nàng khẽ cúi người: “Cô nương, chúng ta trở về đi, vườn Bùi gia phức tạp, mình ngươi sẽ không tìm thấy đường”. Đưa nàng đến chỗ này có vẻ như lòng dạ tôi hẹp hòi, nhiều khi tôi khi dễ kẻ yếu nha.
Na Đóa dậm chân một cái: “Cạnh tranh công bằng, liền như vậy định rồi!”
Hừ, ai định gì với ngươi!
Tôi không nói gì, dẫn nàng trở về, trong lòng nghiến răng nghiến lợi mài đao.
Hừ hừ Diệp Tô, ngươi nếu dám động tâm, lão nương liền xé ngươi thành xúc tua!