Bùi Sơ Ảnh

Chương 18

Cố Diễn Trạch tự mình lái xe đến bệnh viện đón Sơ Ảnh.

 

Ánh mắt sợ sệt của cô khiến anh chợt thất áp lực. Nhưng rồi anh nghĩ, chỉ cần cô còn ở bên cạnh thì chưa hết hy vọng, chưa hết hy vọng thì anh sẽ không bao giờ từ bỏ.

 

Trước khi đón cô, anh có gặp Hàng Vĩnh Tịch.

 

Hàng Vĩnh Tịch nói: “Sơ Ảnh là một cô gái tốt, anh rất may mắn đã cưới được cô ấy”.

 

“Tôi cũng nghĩ thế”.

 

Thấy dang vẻ tự tin của Cố Diễn Trạch, Hàng Vĩnh Tịch đột nhiên cười: “Lần đầu tiên gặp Sơ Ảnh, tôi đã biết đây là một cô gái có nhiều tâm sự. cô ấy xinh đẹp và bí ẩn, như một cái bẫy đầy cám dỗ, chỉ cần lỡ sa chân vào là không thể đứng dậy nổi”.

 

Cố Diễn Trạch nhướn mày: “Anh đã rơi vào chưa?”.

 

Hàng Vĩnh Tịch ngẫm nghĩ một lát, nhưng không tìm được câu trả lời, bèn nói: “Anh đã rơi vào cái bẫy đó rồi thì hãy mang lại hạnh phúc cho cô ấy”.

 

“Đó là mục tiêu của tôi từ lần đầu tiên nhìn thấy Sơ Ảnh”.

 

 

“Hôm nay anh không đi làm à?”. Thấy Cố Diễn Trạch đi theo mình vào nhà, Sơ Ảnh hỏi.

 

“Hôm nay nghỉ”.

 

“Ừm”.

 

Hai người đã rất lâu rồi không ở bên nhau như vậy, chỉ đơn giản ngồi bên nhau đợi thời gian trôi.

 

“Anh thuê một bộ phim”. Cố Diễn Trạch chợt lên tiếng, nói xong, anh bỏ đĩa vào đầu máy.

 

Bùi Sơ Ảnh không ngờ anh lại thuê bộ phim này, đây là bộ phim Yên Chi Khấu, một trong các tác phẩm đầu tiên của diễn viên Trương Quốc Vinh.

 

Bùi Sơ Ảnh thật không hiểu được, vì sao anh lại quyết định chọn bộ phim này. Hai người yên lặng ngồi xem. Mãi đến khi kết thúc, Cố Diễn Trạch mới lên tiếng: “Quan điểm về giá trị khác nhau sẽ tạo nên những cuộc đời không giống nhau”.

 

Sơ Ảnh nhìn anh: “Chỉ là vấn đề quan điểm về giá trị thôi ư? Như Hoa thích anh ta như vậy nhưng anh ta lại phụ bạc cô ấy”.

 

“Thế nào mới là không phụ bạc? Cũng làm theo cô ấy, uống thuốc phiện tự tử hay sao? Để trở thành câu chuyện tình yêu lưu truyền hậu thế ư?”.

 

“Nhưng còn tốt hơn là để Như Hoa nhìn thấy anh ta hiện tại. Tuyệt vọng như thế thà lúc đầu không đến tìm anh ta còn hơn”.

 

“Vì sao tuyệt vọng? Chẳng lẽ vì bị người khác phản đối mà tìm đến cái chết? Tự sát để kháng nghị? Nếu hai người họ cùng nhau nỗ lực, biết đâu sẽ trở thành một đôi vợ chồng hạnh phúc”.

 

Nghe hai chữ “tự sát”, Sơ Ảnh run lên, không nói gì thêm.

 

“Sơ Ảnh, chỉ là một bộ phim mà thôi”. Cố Diễn Trạch trấn an cô, “Quan điểm của mỗi người về tình yêu là khác nhau thế nên họ mới có những lựa chọn không giống nhau”.

 

cô cứ cảm thấy anh còn điều gì muốn nói, nhưng đợi mãi không thấy anh mở miệng.

 

Cố Diễn Trạch im lặng hồi lâu, rốt cuộc hỏi: “Trong phòng em có một cái hộp, đựng gì thế?”.

 

“không có gì cả”.

 

“Thế ư?”. Cố Diễn Trạch làm bộ không tin: “Sao em giấu kĩ thế?”.

 

“Anh không thấy trong phim hay có mấy cái hộp cất giữ sách quý dạy cách trường sinh bất lão à? Thực ra bên trong chẳng có gì hết. Chỉ là một trò bịp bợm để thu hút người xem mà thôi”.

 

Cố Diễn Trạch cười: “Phim làm thế để thu hút người xem, còn em muốn thu hút ai?”.

 

Sơ Ảnh mím môi không nói. Quả nhiên không thể đối đáp được với người này. Đột nhiên cô nghĩ, hiện giờ quan hệ giữa họ rốt cuộc là thế nào?

 

Anh không nói, cô cũng không rõ.

 

Cố Diễn Trạch bật cười thích thú, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Anh nhớ ra một người bạn của anh từng nói, nếu một ngày yêu một cô gái, anh ấy nhất định sẽ làm mọi chuyện để cô ấy được hạnh phúc”.

 

Sơ Ảnh chợt cảm thấy tóc gáy như dựng cả lên: “Anh ấy là ai”.

 

“nói em cũng không biết”. Cố Diễn Trạch ngừng một chút: “Mấy năm trước anh ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn xe”.

 

Anh làm như không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, nói tiếp: “Người như anh ấy rất ít phải không? cô gái được anh ấy yêu nhất định là người may mắn. Anh ấy sẽ không bao giờ oán giận, mà chỉ chúc phúc cho cô gái đó. Vậy nên, anh nghĩ, cô gái đó nhất định phải sống hạnh phúc”.

 

Sơ Ảnh không muốn nghe tiếp: “Em đi tắm đây”.

 

Cố Diễn Trạch căng thẳng, vội vàng đi theo cô. Dường như sau lần đó, trong lòng anh hình thành nỗi ám ảnh với phòng tắm.

 

Sơ Ảnh có thể cảm nhận được sự khác lạ của anh: “Em đảm bảo, em sẽ ra nhanh thôi”.

 

Cố Diễn Trạch ngây người.

 

Sơ Ảnh đi ra thì Cố Diễn Trạch cũng đã tắm xong, tóc anh ướt nhèm bù xù như con nhím khiến cô buồn cười.

 

Cố Diễn Trạch nói: “Em mới ra viện, nên ngủ sớm đi”.

 

Thấy anh nói xong vẫn đứng yên, Sơ Ảnh nhíu mày. cô đi vào phòng ngủ thì phát hiện anh cũng đi theo: “Anh vào làm gì?”.

 

Anh hơi sững người một lát nhưng không hề tức giận: “Em là vợ anh, anh là chồng em, anh vào phòng ngủ có gì bất thường à?”.

 

Sơ Ảnh không biết anh cố tình hay thật sự nghĩ vậy. Rất nhanh, cô nhận ra anh có khả năng diễn xuất thiên bẩm, ngay cả vẻ mặt vô tội cũng rất giống.

 

Cố Diễn Trạch ôm cô, cô giãy giụa một chút, anh liền cảnh cáo: “Nằm im, nếu không anh không nói trước được sẽ xảy ra chuyện gì đâu đấy”.

 

Thế là Sơ Ảnh đành phải ngoan ngoãn nằm im. Đêm đó, cô ngủ rất ngon.

 

Sáng sớm mở mắt ra, cô phát hiện mình cuộn tròn trong lòng người đàn ông bên cạnh. Bình thường anh dậy khá sớm, không rõ hôm nay sao vẫn còn chưa tỉnh. Nhưng Sơ Ảnh không định gọi anh, cô cũng luyến tiếc không muốn rời khỏi anh.

 

Từ sau hôm đó, cô không còn gặp lại cơn ác mộng kia nữa. Cố Diễn Trạch đi làm đúng giờ về nhà, cô ở nhà chờ anh, cuộc sống của hai người quay lại quãng thời gian vừa mới kết hôn.

 

Yên ổn và ấm áp.

 

Mãi đến một ngày…

 

Sáng dậy, Cố Diễn Trạch đi làm thì Sơ Ảnh vẫn chưa tỉnh, chiều anh về tới nhà, phát hiện cô còn đang ngủ.

 

Anh lấy làm lạ.

 

“Tiểu Ảnh, dậy đi em”.

 

cô trở mình một cái, không buồn để ý tới anh.

 

“Ngốc, sáng rồi, dậy thôi!”. Thực ra trời đã sắp tối đen rồi. Anh sờ trán cô, không hề sốt.

 

Sơ Ảnh kéo chăn chùm lên đầu.

 

Cố Diễn Trạch đi tới lôi chăn ra khỏi người cô. Sơ Ảnh kéo lại, hai người giằng co một lúc.

 

“Sao anh không để cho người ta sống yên ổn thế?”. cô trách móc.

 

“Ai bảo em giả vờ ngủ”.

 

“Giả vờ đâu mà giả vờ. Anh đánh thức em đấy chứ!”.

 

“Thế em còn không mau dậy đi”.

 

Sơ Ảnh phụng phịu nhìn anh: “Làm điểm tâm hay bữa trưa?”.

 

“Bữa tối!”.

 

Lúc cô nấu ăn, Cố Diễn Trạch đứng bên cạnh quan sát: “Nghe nói, phụ nữ vào bếp nhiều, da sẽ rất xấu. Sao da em vẫn đẹp như thế?”.

 

“Vì người ta mua đồ nấu nướng đều là hàng bình thường. Còn anh mua toàn đồ cao cấp, không hại đến da”.

 

“Giờ thì em đã biết có nhiều tiền cũng rất tốt rồi phải không?”.

 

“Ừm, giờ thì anh đã biết vì sao em chịu lấy anh rồi phải không?”.

 

“…”.

 

Ngồi ăn cơm, Cố Diễn Trạch kinh ngạc nhìn cô: “Em đói lắm à?”.

 

“Em ngủ từ sáng đến giờ, ba bữa gộp làm một. Như thế đã là tiết kiệm cơm nhà anh lắm rồi đấy”.

 

Cố Diễn Trạch há hốc mồm: “Hay là đi viện khám”.

 

Ăn mấy miếng, Sơ Ảnh mới vỡ lẽ: “Anh muốn làm gì?”.

 

Cố Diễn Trạch cúi đầu thì thầm bên tai cô hai câu khiến hai má cô đỏ ửng: “Anh tự tin mình có thể…”, cô ngậm miệng không nói tiếp.

 

Cố Diễn Trạch cười gian xảo: “Lần đầu tiên mua sổ xố anh liền trúng thưởng!”.

 

Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra như anh dự liệu.

 

Bác sĩ tươi cười nói với họ: “Chúc mừng anh chị chuẩn bị lên chức bố mẹ”.

 

Cố Diễn Trạch hí hửng nắm tay cô: “Anh đã bảo mà!”.

 

Sơ Ảnh gạt tay anh: “Em chưa từng nói muốn sinh con”.

 

Anh chợt ngồi xổm trước mặt cô, nói: “Con yêu, con có một người mẹ rất nhẫn tâm, vừa mới biết có con đã nói không cần con nữa! Sau này nếu có hận thì hận mẹ con…”.

 

“Em nói không cần con bao giờ?”.

 

“Thế thì tốt rồi. Chúng ta cần đứa con này!”. Cố Diễn Trạch đứng dậy kéo tay cô đi.

 

“…”.

 

Biết tin con dâu mang thai, La Hinh ngày nào cũng chạy qua nhà họ hai lần, nhìn Sơ Ảnh uống hết canh bồi bổ mới chịu về. Vợ chồng bà còn yêu cầu Cố Diễn Trạch và Sơ Ảnh chuyển về biệt thự, nhưng dưới ánh mắt ra hiệu của Sơ Ảnh, Cố Diễn Trạch lại một lần nữa sắm vai kẻ xấu. Cuối cùng, họ vẫn ở căn hộ riêng.

 

Hôm nay, Cố Diễn Trạch vừa ngủ dậy liền nhìn thấy Sơ Ảnh mở to hai mắt nhìn trần nhà.

 

Anh cũng ngửa đầu nhìn lên: “Trần nhà nở hoa à?”.

 

Sơ Ảnh nhíu mày. Cố Diễn Trạch thấy vậy, đang định hỏi cô thấy khó chịu ở đâu thì đã nghe cô nói: “Em gặp ác mộng”.

 

Anh hốt hoảng ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi: “Ác mộng gì?”.

 

cô có vẻ hơi cáu kỉnh: “Thấy cả thế giới này toàn là trẻ con đang khóc”.

 

Cố Diễn Trạch thở phào một hơi: “Em yên tâm đi! Người phụ nữ từng sinh nhiều nhất trên thế giới cũng chỉ có mười lăm đứa con thôi. Dù thế nào cũng không sinh được đầy cả thế giới đâu”.

 

Sơ Ảnh mím môi nhìn chồng: “Dạo này anh lên mạng xem những gì thế? Mấy thứ này hả?”.

 

“không. Anh thấy những trường hợp sinh nhiều con một lúc đều là thụ tinh ống nghiệm. Con chúng ta không…”.

 

Còn chưa nói hết, Cố Diễn Trạch đã bị Sơ Ảnh nhào vào đánh rồi cắn. Anh định đẩy cô ra nhưng lại sợ đụng phải bụng cô.

 

“Anh nói sai gì đâu?”.

 

cô tức giận nói: “không sai gì hết”.

 

“Thế sao em lại đánh anh?”.

 

“Ai nói em đánh anh? Đây là con anh đòi đánh! Em chỉ làm theo yêu cầu của nó mà thôi”.

 

“Em lừa ai chứ! Con mới được hai tháng, có nói được đâu!”.

 

“Đây là linh cảm của người mẹ”.

 

“Thế con có nói nhớ bố nó không?”.

 

“Con nói không hề nhớ bố”. Sơ Ảnh nằm xuống, cười khúc khích.

 

Cố Diễn Trạch ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: “Thế em bảo con mau chóng ra đi, đừng độc chiếm mẹ nữa”.

 

“Anh có cái tư tưởng kì quái gì thế?”.

 

“Tư tưởng rất bình thường mà!”. Cố Diễn Trạch nghiêm túc nói.

 

Vừa biết có thai, Sơ Ảnh liền xin thôi việc ở bệnh viện. Mỗi ngày cô chỉ ở nhà xem phim, làm cơm, thỉnh thoảng sẽ lên mạng chat với Mây Bồng Bềnh Trôi. Nhưng cô cảm thấy có lẽ giờ hai người không còn duyên như trước nữa, thời gian online cùng lúc rất ít. Có điều, anh ta vẫn kiên nhẫn lắng nghe chuyện của cô, biết cô sống tốt, sẽ gửi đi một cái biểu tượng mặt cười.

 

Sơ Ảnh cảm thấy cuộc sống như hiện tại khiến cô vô cùng hài lòng.

 

Mấy ngày nay, Cố Diễn Trạch về nhà khá muộn, tinh thần uể oải, thậm chí cô còn nghĩ, để anh rửa bát là một tội lỗi.

 

“Dạo này bận lắm à?”.

 

“không”.

 

không mà về muộn như thế?!

 

Cố Diễn Trạch từ trong bếp đi ra, thấy Sơ Ảnh đang nằm nghiêng trên sofa, hai chân cũng co lên, anh cảm thấy dây thần kinh của mình căng ra. Sao trước giờ không phát hiện cô có thói quen này?

 

Ngồi không ra ngồi, nằm chẳng ra nằm.

 

“Mấy hôm nữa vợ chồng mình về Xuyên Nhiên một chuyến nhé!”.

 

Sơ Ảnh giảm âm lượng ti vi: “Làm gì?”.

 

“Biết em mang thai, bố mẹ bảo chúng ta về còn gì?”.

 

“Ừm”.

 

Lúc Cố Diễn Trạch bàn giao công việc, Mạc Khả thấy sếp mặt mày hớn hở, cũng đoán được mọi chuyện đã êm đẹp. cô nhẹ cả lòng, tâm trạng sếp thoải mái thì cô mới dễ sống.

 

“Nghe nói sếp sắp được lên chức?”.

 

Cố Diễn Trạch nheo mắt: “Tới chúc mừng tôi hả?”.

 

“không. Tôi đến lĩnh thưởng!”.

 

“Ờ, đề nghị không đến nỗi. Tôi giao hạng mục ngoại ô cho cô rồi đấy, hàng ngày nhớ qua đó giám sát, nếu không họ lại cho rằng chúng ta không quan tâm tới họ. Tôi tin trước khi tôi về, cô nhất định sẽ hoàn thành”. nói xong, Cố Diễn Trạch hí ha hí hửng ra khỏi văn phòng.

 

Mạc Khả ngây như phỗng, chỉ còn biết oán thán ông sếp của mình thật tàn nhẫn.

 

Cố Diễn Trạch phát hiện ra Sơ Ảnh ngủ rất nhiều, đồng thời không hề có hiện tượng ốm nghén hay nôn mửa như trong ti vi hay nói.

 

Ở Xuyên Nhiên vài ngày mà cô đã béo ra trông thấy. Cố Diễn Trạch quan sát cô từ trên xuống dưới, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đây đều là công chăm sóc của Quách Tuệ.

 

“Sơ Ảnh, mình vào thành phố mua đồ đi”.

 

Ngày nào cũng ở nhà đến phát ngấy, vì thế, Sơ Ảnh không hề do dự, lập tức đi theo Cố Diễn Trạch. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ, anh lại đưa mình tới một nơi khác.

 

Sơ Ảnh lùi lại theo bản năng, Cố Diễn Trạch nắm lấy tay cô.

 

cô ngẩng lên nhìn vào mắt anh, đột nhiên có dũng khí đi tiếp. Hai người đến trước mộ Tưởng Phương Vũ, Cố Diễn Trạch ngồi xuống, tươi cười nói với bức ảnh gắn trên tấm bia: “Chúng ta từng giao hẹn, ai có người yêu sẽ phải giới thiệu cho nhau biết. Giờ em đưa Sơ Ảnh đến gặp anh rồi đây, tuy rằng có hơi muộn một chút”.

 

Anh đứng dậy, nhìn cô và nói: “Đây là người bạn thân nhất của anh”.

 

không hề có hai chữ “đã từng”, bởi vì xưa nay vẫn vậy.

 

Sơ Ảnh lặng im nhìn anh. Cố Diễn Trạch nắm chặt tay cô, nhìn xuống chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cô, hôn nhẹ lên đó.

 

cô tròn mắt nhìn anh quỳ gối trước mặt mình.

 

“Bùi Sơ Ảnh, em có bằng lòng ở bên Cố Diễn Trạch trọn đời không?”.

 

Sơ Ảnh nhíu mày nhìn vẻ mặt kiên định của anh, rồi lại nhìn về phía bức ảnh Tưởng Phương Vũ đang mỉm cười, cuối cùng cô mở miệng: “Em đồng ý”.

 

Cố Diễn Trạch đứng dậy, ôm cô vào lòng.

 

Vũ, anh có thấy không? Chúng em sẽ mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi hạnh phúc, giống như điều anh mong muốn.

 

Tin ở em, em nhất định sẽ khiến cô ấy hạnh phúc.

 

Chúng ta sẽ đều hạnh phúc.

 

Cố Diễn Trạch và Sơ Ảnh cúi đầu trước mộ của Tưởng Phương Vũ ba lễ.

 

Sau đó, anh nắm chặt tay cô.

 

Ánh mặt trời chiếu tới bóng lưng của đôi vợ chồng đang nắm chặt tay nhau bước đi, để lại trên mặt đất hai cái bóng dài kề sát không rời. Cố Diễn Trạch: người mà tôi có lỗi nhiều nhất

 

Hôm ấy, Cố Diễn Trạch ra ngoài uống rượu với mấy người bạn, Mạc Khả làm trợ lí cũng phải đi theo tiếp khách với sếp. Họ đều đã lần lượt bước chân vào nấm mồ hôn nhân, thế nhưng mỗi lần tụ tập đều nói về những chuyện trước hôn nhân, nào là các cô bạn gái cũ ra sao, trước khi kết hôn đã làm những chuyện gì…

 

Lần này, họ đổi một hình thức khác cho mới mẻ, người này hỏi, người kia trả lời thành thật, nếu không sẽ phải uống rượu.

 

Mạc Khả thấy cả đám người kia đều nói nhăng nói cuộc, ba hoa khoác lác. Thế mà người duy nhất bị phạt rượu lại là giám đốc của cô. cô có thể đặt cược bằng việc lấy chồng của mình mà đảm bảo rằng, Cố Diễn Trạch nói đều là sự thật, nhưng không ai thèm tin anh.

 

Thực ra cũng không thể trách họ, nếu cô là họ, cô cũng không tin đâu.

 

Câu mà Cố Diễn Trạch bị hỏi là: “Ai là người mà anh có lỗi nhiều nhất?”.

 

Cố Diễn Trạch nói: “Con trai tôi”.

 

Thế là, anh bị đám người kia ép uống rượu.

 

Ai cũng biết Cố Diễn Trạch là một người bố tốt. Mỗi ngày xong việc ở công ty, anh liền về nhà chăm sóc con, thậm chí, hễ Sơ Ảnh tức giận dọa đánh con là anh đều đứng ra ngăn cản.

 

Việc này khiến Sơ Ảnh vô cùng buồn bực. Người ta bảo, bố và mẹ, một người sắm vai hiền, một người sắm vai ác. cô còn chưa suy nghĩ kĩ thì đã bị ông chồng quý hóa của mình đẩy cho vai ác.

 

Vì thế khi có người hỏi Cố Minh Thanh: “Con thích mẹ hay thích bố?”, thằng bé liền đáp: “Bố”.

 

Sơ Ảnh vô cùng bất mãn, đáng tiếc, kháng nghị vô hiệu.

 

Hôm nay, Cố Diễn Trạch vừa về tới nhà liền nghe thấy Sơ Ảnh mắng con: “Ngồi trong lớp học mà còn giật tóc bạn gái, con học ai thế hả?”.

 

Cố Minh Thanh nghe thấy tiếng mở cửa, biết mình sắp được cứu, bèn chạy ra phòng khách gọi to: “Bố!”.

 

“Có chuyện gì mà mắng con trai anh thế?”. Cố Diễn Trạch an ủi con trai.

 

“Hôm nay giáo viên chủ nhiệm nói nó trêu một bạn gái trong lớp đến phát khóc”.

 

“Ừm”. Cố Diễn Trạch gật đầu: “Minh Thanh không may, gặp phải bạn học thích mách lẻo”.

 

Bùi Sơ Ảnh: “…”.

 

Thấy bà xã mình tức giận đi vào phòng, đóng cửa huỵch một cái, Cố Diễn Trạch mới quay sang nhìn con trai: “Giáo viên báo về nhà thì con phải đi tìm giáo viên trút giận chứ? Sao lại về nhà trút giận lên mẹ con?”.

 

“Bố, nam tử hán đại trượng phu không nên nghe phụ nữ! Bố quá chiều mẹ rồi! không có khí phách đàn ông!”.

 

“Ừ, đúng là như thế! Lần sau bảo mẹ con mang roi ra đánh, bố đứng bên cạnh hỗ trợ!”.

 

Cố Minh Thanh vội nói: “Con đi xin lỗi mẹ!”.

 

“Con trai ngoan!”.

 

 

Cố Diễn Trạch nhìn theo con trai, anh biết đó là người mà anh có lỗi nhiều nhất. Năm đó, khi Sơ Ảnh sinh con, cơ thể cô rất yếu. Bác sĩ hỏi anh: “Nếu xảy ra tình huống nguy kịch thì bảo vệ mẹ hay con?”.

 

“Đương nhiên là mẹ!”. Anh đã gắt lên với bác sĩ như thế.

 

Sau đó, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô trong phòng sinh, anh đã nghĩ, nếu không có đứa con này, cô sẽ không phải chịu cực khổ như thế. Tại thời điểm phải đưa ra lựa chọn, anh đã không do dự mà từ bỏ con mình.

 

Vậy nên, sâu trong lòng, anh vẫn cảm thấy mình có lỗi với con trai nhiều nhất.

 

Anh sẽ không bao giờ đưa nó vào vị trí ưu tiên số một.

 

Anh sắm vai một ông bố hiền từ, chẳng qua là vì hổ thẹn.

 

 

Cố Diễn Trạch vào phòng ngủ, nằm bên cạnh vợ: “Sơ Ảnh…”.

 

“Ừm?”.

 

Anh không nói gì thêm, cúi xuống hôn cô.

 

Sơ Ảnh vẫn chưa hết choáng váng, cô nhìn anh đầy nghi hoặc: “Anh… Sao có quy luật như thế?”.

 

“Ừ”. Anh thành thật nói: “Đều ở kì an toàn của em”.

 

Mặt cô nóng ran, sao anh lại nhớ rõ hơn cả cô như thế?

 

“Vì sao? Anh không muốn cho Tiểu Thanh một đứa em à?”.

 

Cố Diễn Trạch lại hôn cô: “Vợ yêu, chúng ta phải hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, thực hiện kế hoạch hóa gia đình…”.

 

“Thế à…”.

 

Anh không nói gì thêm, cũng không cho cô mở miệng…

 

Thực ra, đấy không phải là lí do. Anh chỉ không muốn trải qua cái cảm giác ngột thở kia lần nữa mà thôi.

 

Dù chỉ có 0,01% nguy hiểm, anh cũng không muốn cô phải nếm trải nữa. Anh có thể không cần con, nhưng không thể mất cô. Số phận đã định sẵn anh yêu em

 

Rất lâu, rất lâu về trước.

 

Cố Diễn Trạch vừa xuống sân bay liền nhìn quanh tìm kiếm, hồi lâu mới thấy Bạch Mặc Hoa xuất hiện, trên trán anh ta lấm tấm mồ hôi.

 

“Sao lại là cậu?”. Cố Diễn Trạch ngạc nhiên hỏi.

 

Bạch Mặc Hoa vừa thở phì phò vừa nói: “Phương Vũ đến nhà bà ngoại, nghe nói bà ngoại nó ốm”.

 

“Bao giờ?”.

 

“Sáng sớm nay, thế nên nó mới vội vàng gọi điện bảo mình đến đón cậu”. Bạch Mặc Hoa phật ý nói: “Này cậu đừng có phân biệt đối xử thế được không?”.

 

Cố Diễn Trạch liếc anh ta một cái: “Tôi với cậu thân lắm hả?”.

 

Bạch Mặc Hoa bĩu môi, sớm biết đã chẳng chạy ra đây đón, một câu cảm ơn cũng không có.

 

“Mấy thằng bạn đang rủ tụ tập, đi luôn nhé!”.

 

“OK!”. Cố Diễn Trạch đồng ý. Đằng nào cũng không có chuyện gì làm, lần này anh về chủ yếu là thăm Tưởng Phương Vũ, nhưng cậu ta lại có việc đột xuất.

 

Hai người đến nơi thì cả phòng đã chật ních. Mấy người vừa nhìn thấy Cố Diễn Trạch liền nói: “A Trạch về rồi à?”.

 

“Mới có mấy ngày mà đã nhớ tôi rồi cơ à?”. Cố Diễn Trạch uể oải tựa lưng vào sofa.

 

“Đương nhiên, cả đám có mỗi cậu là bỏ đi xa nhất! Lại đây, làm hai ly!”.

 

Cố Diễn Trạch xùy một tiếng, nhưng cũng không từ chối.

 

“Bọn tôi thiển cận, so với cậu sao được! Sau này ra ngoài khoe có thằng bạn là chuyên gia tài chính cũng thích”.

 

“Đấy là vì bố các cậu tư tưởng tiến bộ! Nhìn tôi bị bức đến nước này mà còn cười được. không có nhân tính!”.

 

“Ấy đâu phải! Nhưng mà nói thực lòng, tiếng Anh của tôi bập bẹ thế này, ra nước ngoài làm gì cho mất mặt tổ quốc!”.

 

“Cũng đúng, có phải ai học tiếng Anh cũng giỏi như thằng Vũ đâu”.

 

“Tiếng Hán học chẳng đâu vào đâu mà phải học cả mấy cái chữ loằng ngoằng kia nữa”.

 

“Thế mới gọi là xúc tiến giao lưu văn hóa”.

 

 

Cố Diễn Trạch day trán, vừa xuống máy bay nên đầu óc còn hơi choáng váng, may mà vẫn nghe ra bọn họ nói cái gì.

 

“Ê Lạc Tử, tháng trước cậu sang Pháp thăm bạn gái phải không? Bao giờ đưa về ra mắt bạn bè đi. Cứ giấu nhẹm mãi”.

 

“Chưa có dịp đấy chứ! Giấu đâu mà giấu”.

 

“Đúng rồi A Trạch, cậu khai mau, có qua lại với cô em Mỹ nào không?”.

 

“Tôi không có sức hút như các cậu!”. Giọng điệu của anh vừa điềm nhiên vừa nghiêm túc, khiến cả đám người sửng sốt.

 

“Thế là thế nào? Tôi chưa thấy cậu cặp kè với em nào đâu nhé, chẳng lẽ như chúng nó đồn…”. Hoa Tử còn chưa nói hết đã bị người khác nhéo.

 

Chuyện này Cố Diễn Trạch không phải chưa từng thử. Hồi cấp ba, anh từng hẹn hò với một cô bạn, mục đích chỉ là vì muốn xóa tin đồn vớ vẩn giữa mình và Tưởng Phương Vũ. Vì vậy chẳng được bao lâu thì anh chủ động chia tay, cô bạn kia khóc đến long trời lở đất. Anh bất đắc dĩ nói, khóc cũng vô dụng.

 

“Diễn Trạch chỉ là chưa gặp được cô gái phù hợp mà thôi”. Bạch Mặc Hoa chữa cháy.

 

Cố Diễn Trạch cũng không buồn mở miệng, anh biết thừa trong lòng họ nghĩ gì.

 

“Thế cậu thích con gái thế nào?”. Trần Lạc có vẻ rất tò mò.

 

Cố Diễn Trạch chống cằm làm bộ suy nghĩ cẩn thận: “Tóc phải để dài, từ cái nhìn đầu tiên đã khiến tôi rung động”.

 

“Trong sáng thế cơ á?”.

 

Cố Diễn Trạch vớ đống vỏ hoa quả trên bàn ném về phía người kia: “Im miệng”.

 

Tán gẫu thêm một lúc thì có người đề nghị đến sân vận động trường cấp ba Xuyên Nhiên chơi bóng rổ. Nơi này không xa lắm, cách một con đường là đến, thế là cả đám cùng hung hổ tiến quân.

 

“A Trạch, cậu ở Mỹ chắc không có thời gian tập đâu nhỉ? Hôm nay phải trị cho cậu một trận mới được!”.

 

Cố Diễn Trạch nhếch miệng: “Các cậu không biết nơi chơi bóng rổ giỏi nhất là Mỹ à?”, anh vươn tay ra khởi động một chút: “Chơi không thì chán lắm, cá cược đi!”.

 

“Cá cái gì?”.

 

“Đội thua phải phát cho khán giả mỗi người một đồng!”.

 

“Cậu tính chơi xỏ nhau à! Hôm nay còn có học sinh ở nơi khác đến thi nữa, đông lắm đấy”.

 

“Chưa chơi đã sợ thua à?”.

 

“Ai nói!”.

 

Ngay từ đầu trận, Cố Diễn Trạch đã chơi rất tập trung. Mọi người tuy rằng nói là chơi cho vui nhưng một khi đã bắt đầu thì đều dốc toàn lực, chẳng ai coi đây là trò giải trí cả. Sau khi đã truyền bóng cho mấy đồng đội ghi bàn, Cố Diễn Trạch quyết định một mình đột phá. Hiệp đầu, hai đội đều ngang tài ngang sức. Nghỉ giữa hiệp, Bạch Mặc Hoa vỗ vai Cố Diễn Trạch: “Ê, cậu nhìn xem, hôm nay bao nhiêu em xinh đến”.

 

Cố Diễn Trạch không buồn ngẩng đầu liền nói: “Từ bao giờ cậu lại có hứng thú với các em nhỏ này thế?”.

 

Bạch Mặc Hoa lườm anh một cái: “Này biết đâu vợ tương lai của cậu đứng lẫn trong đám đông kia ý chứ”.

 

Cố Diễn Trạch đang uống nước, nghe vậy liền sặc sụa. Sau đó anh quay ra nhìn xung quanh một lượt.

 

“Nhìn gì?”. Bạch Mặc Hoa hỏi.

 

“Nhìn xem vợ tôi đâu?”.

 

“…”.

 

Hiệp sau tình hình cũng không mấy khả quan. Cố Diễn Trạch bắt đầu lo lắng, liên tục tranh bóng. không ngờ lúc ấy đội bạn cũng có người nhảy lên, hai người đụng phải nhau, Cố Diễn Trạch ngã lăn ra đất. Anh rất đau, tay nắm chặt cổ chân, lát sau mới gượng dậy chạy tiếp. Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên của anh là: sẽ quyên góp một khoản tiền cho nhà trường cải thiện lại sân bóng.

 

Cố Diễn Trạch tiếp tục chơi, không phải anh quá coi trọng thắng thua, chẳng qua anh là người làm gì cũng làm tới cùng, không bao giờ bỏ dở giữa chừng. Mãi đến khi ném quả quyết định vào rổ ở phút chót, anh mới thấy cả người cạn kiệt sức lực. Thế nhưng lúc ấy, tâm trạng rất tốt, quên hết cả đau nhức.

 

Bạch Mặc Hoa vội vàng chạy tới: “đi phòng y tế”.

 

cô y tá lớn tuổi tươi cười với Cố Diễn Trạch rồi kiểm tra vết thương cho anh.

 

“Chẳng qua chỉ là một trận bóng rổ thôi, đến nỗi phải thế này không?”. Bạch Mặc Hoa trách móc.

 

Cố Diễn Trạch thở dài: “Còn không phải vì muốn làm bà xã tương lai của tôi cảm động hay sao?”.

 

Y tá bật cười. Bạch Mặc Hoa tức giận không nói.

 

Lúc này ngoài cửa phòng y tế bỗng nhiên ồn ào.

 

“Cố Diễn Trạch, anh thật cừ!”.

 

Bạch Mặc Hoa và Cố Diễn Trạch nhìn nhau, vội vàng chuồn ra ngoài theo lối cửa sau.

 

“Đến bệnh viện”. Lên xe, Cố Diễn Trạch nói với tài xế, rồi quay sang dặn Bạch Mặc Hoa: “Gọi điện cho Vũ, bảo cậu ấy tôi bị thương”.

 

Cố Diễn Trạch mỉm cười, nhất định Tưởng Phương Vũ sẽ đến chăm sóc mình.

 

Bạch Mặc Hoa trợn tròn mắt: “Sao không gọi vợ tương lai của cậu tới chăm sóc, dù sao cũng vì cô ấy mà ngã ra nông nỗi này…”.

 

“…”. Tô Thiên Linh

 

Tôi sinh ra ở một gia đình bình thường, dù không phải con nhà giàu nhưng cuộc sống của tôi vẫn đầy đủ và xuôi chèo mát mái. Tôi có bố mẹ yêu thương, có ông bà nội đùm bọc, ở trường thỉnh thoảng vẫn có chocolate giấu dưới hộc bàn cho tôi. Tôi luôn cho rằng, người đàn ông thuộc về tôi là một nhân vật xuất chúng, đứng trên đỉnh cao chót vót của kim tự tháp. Từ nhỏ, tôi đã thích người mạnh mẽ và cao ngạo.

 

Lên cấp hai, tôi quen biết Bùi Sơ Ảnh. Tôi chưa bao giờ nghĩ cô gái luôn thích cúi đầu trầm tư này lại có ảnh hưởng tới cuộc đời mình như vậy.

 

Thời gian ấy, đám học sinh chúng tôi luôn thích bàn luận những vấn đề đại loại như: Ai xinh đẹp hơn ai, ai có ý với ai, ai đang hẹn hò với ai. Tên cô ấy xuất hiện với tần suất cực cao. Mỗi lần đến phiên cô ấy trực nhật, luôn có những bạn nam chủ động giúp cô ấy lau dọn bàn ghế, hoặc xách nước. Bất cứ ai từng giúp Sơ Ảnh, cô ấy đều nhớ kĩ, lúc chọn ban cán sự lớp, cô ấy sẽ giơ tay lên bầu cho người đó, mặc dù trước giờ cô ấy đều không tham gia vào những việc này.

 

Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về Sơ Ảnh chính là qua những bài kiểm tra toán. Tôi thật sự không hiểu cô ấy nghĩ gì, vì sao cách đơn giản không làm mà cứ làm bằng cách phức tạp? Nhưng người xui xẻo nhất lại là tôi, bởi vì thầy giáo bảo tôi kèm thêm toán cho cô ấy.

 

“Có phải cậu thấy tớ dốt lắm không?”. Sơ Ảnh nghiêm túc nhìn tôi.

 

Tôi định nói phải nhưng không nói nên lời. Đột nhiên tôi nhớ có lần nghe được một cậu bạn cùng lớp nói về Bùi Sơ Ảnh thế này: Nếu Sơ Ảnh thổ lộ tình cảm với ai, cho dù người đó có thích cô ấy hay không cũng sẽ không từ chối. Sơ Ảnh không phải một cô gái khiến người ta vừa nhìn đã yêu, nhưng gương mặt cô ấy lúc nào cũng bình tĩnh, khi cười luôn khiến cho người đối diện cảm thấy thư thái.

 

Tôi không hề đố kị với Sơ Ảnh, ngược lại còn rất thích cô ấy vì cái tính không thích chơi nổi.

 

“Nhưng nếu lúc đi thi gặp phải kiểu bài tập này thì sao?”. Tôi hơi lo lắng, vì giáo viên môn toán nổi tiếng khó tính.

 

“Đành chịu thôi”. Sơ Ảnh nói bằng giọng điềm tĩnh.

 

Tôi cười. cô bạn này thật đáng yêu.

 

Về sau, cũng không rõ có phải số cô ấy may mắn hay không, trong đề thì không còn xuất hiện dạng bài tập ấy nữa. Nhưng tôi và cô ấy thì càng ngày càng thân, tôi biết, cô ấy ngoài mặt luôn bình thản nhưng thực ra lúc có chuyện, cô ấy cũng rất sợ hãi. cô ấy là kiểu người không thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài, không phải cô ấy quá dè dặt, mà là tính cách cô ấy như thế.

 

Nỗi sợ hãi lớn nhất của Sơ Ảnh khi đó là môn thể dục. cô ấy luôn dè dặt bước vào hàng và lúc chạy thì rất nhanh đã bị rớt lại phía sau. Tôi nhìn cô ấy, khó tin hỏi: “Sao môn thể dục của cậu lại tệ đến thế?”.

 

“Tớ cũng không biết”. Sơ Ảnh ấm ức nói.

 

“Xin nghỉ đi!”.

 

Tôi thừa nhận, chính tôi là kẻ đầu sỏ dạy một cô học sinh ngoan như Sơ Ảnh biết trốn học.

 

Về sau, chúng tôi đều trốn tiết thể dục, chạy lên tầng cao nhất của trường học ngồi nói chuyện. Thế nhưng, tôi rất nhanh phát hiện cô bạn này chẳng hề có hứng thú với chuyện của người khác. Đúng là một cô nàng kì lạ.

 

Mỗi lần nghe tôi nhắc tới một ai đó, hoặc một chuyện gì đó, cô ấy đều tròn mắt nhìn tôi: “Đấy là ai?”, hoặc: “Thế á?”.

 

Sơ Ảnh là một người khá cố chấp, cô ấy thích những thứ đơn giản, thích màu xanh lá, thích váy ca-rô, thích ngồi đờ đẫn ngắm cảnh, thích nhặt lá cây làm những thẻ đánh dấu sách xinh đẹp. Tôi cũng được cô ấy tặng rất nhiều.

 

Ba năm cấp hai và ba năm cấp ba, chúng tôi đều là bạn tốt của nhau. cô ấy không thích nói nhiều, nhưng hầu như chưa bao giờ từ chối yêu cầu nào của tôi.

 

sự kiện Lý Nguyên Diên cũng không ảnh hưởng tới tình bạn của tôi và Sơ Ảnh. Tôi luôn tin rằng chúng tôi sẽ mãi là bạn tốt của nhau như thế.

 

Nhưng rồi giữa chúng tôi xuất hiện Tưởng Phương Vũ.

 

Đó là lúc cả tôi và Sơ Ảnh cùng vào một trường đại học. Thực ra gia đình muốn tôi chọn khoa Mĩ thuật của Đại học Xuyên Nhiên lừng danh, nhưng vì muốn học cùng Sơ Ảnh nên tôi đã chọn một trường lấy điểm thấp hơn là Trình Lý. Biết tin cả hai chúng tôi cùng trúng tuyển, tôi vui vẻ hẹn cô ấy ra ngoài ăn mừng, nhưng cô ấy từ chối.

 

Về sau, thỉnh thoảng chúng tôi cũng hay rủ nhau đi chơi, nhưng dường như cô ấy chỉ thích ngồi xe khách vào trường cấp ba trong thành phố Xuyên Nhiên. Thực ra chẳng có việc gì quan trọng, mỗi lần đến đó, Sơ Ảnh chỉ lang thang đi trong sân trường, đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng, ngay cả bước chân cũng khiến người ta sinh ra ảo giác.

 

Rồi tôi nhận ra sự khác thường của Sơ Ảnh khi cô ấy ngồi xem người ta chơi bóng rổ. Tôi hiểu cô bạn thân của mình hơn bất cứ ai, cô ấy không có hứng thú với thể dục thể thao, nhưng đột nhiên lại rất quan tâm tới những trận bóng rổ.

 

“Sao tự dưng giờ lại thích xem bóng rổ thế?”. Tôi hỏi Sơ Ảnh.

 

cô ấy quay sang nhìn tôi và nói: “Cậu từng nghe câu này chưa: Khi bạn thích một thành phố thực ra là vì nơi đó có người chiếm hữu trái tim bạn”.

 

Tôi ngây người: “Ai?”.

 

Sơ Ảnh đưa cho tôi xem một bức tranh: “Anh ấy”.

 

Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy mỉm cười tươi tắn như thế, ngay cả tôi cũng không khỏi ngây người.

 

Tôi không cho rằng Sơ Ảnh thật sự yêu người con trai kia, hơn nữa, cô ấy mới chỉ gặp người ta có một lần. Xưa nay tôi đều không tin vào nhất kiến chung tình, vậy nên tôi không nghĩ nhiều về chuyện này nữa. Tôi nghĩ, cùng với thời gian, Sơ Ảnh sẽ quên đi người con trai mà ngay cả tên cô ấy cũng không biết kia.

 

Nhưng tôi đã vô tình quên mất rằng, Sơ Ảnh không phải một người xốc nổi. một khi đã nói thích cái gì, cô ấy nhất định sẽ thích vô thời hạn.

 

Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy, khi mà Tưởng Phương Vũ mời chúng tôi ra ngoài ăn. Tôi rất háo hức.

 

Lúc mới vào Trình Lý học, tôi đã mập mờ nói, nếu có ai đó thích tôi hoặc Sơ Ảnh, thì trước tiên phải mời chúng tôi đi ăn ba bữa cơm, sau đó mới thổ lộ với người mà anh ta thích. Thực ra đây chỉ là cách từ chối khéo những người con trai kia mà thôi, tôi nghĩ đối phương hẳn sẽ hiểu ra ý tứ của chúng tôi. Thế nhưng, tôi không ngờ Tưởng Phương Vũ cũng là một trong số những người đó. Và tôi hối hận, tự trách bản thân đã nghĩ ra cái cách phiền toái đó.

 

Tôi kéo Sơ Ảnh ra khỏi kí túc, đi tới nơi đã hẹn gặp Tưởng Phương Vũ. Sơ Ảnh vẫn như thường, chỉ mỉm cười một chút rồi tập trung ăn cơm. cô ấy không nói gì, trên bàn ăn chỉ còn tiếng nói chuyện của tôi và Tưởng Phương Vũ. Có lẽ hơn chúng tôi nhiều tuổi nên tầm nhìn của anh rất rộng, không khỏi khiến tôi nảy sinh lòng ngưỡng mộ.

 

Tôi kể một vài chuyện thú vị, anh sẽ phối hợp thêm thắt một hai câu. Anh không thể hiện rõ ràng thái độ với chúng tôi nhưng lại rất đúng lúc gắp thức ăn cho Sơ Ảnh khi bát cô ấy đã trống không. Tôi lấy làm lạ, rõ ràng Tưởng Phương Vũ rất chăm chú nói chuyện với tôi, vậy mà còn để ý tới những điều nhỏ nhặt xung quanh. Cảm tình của tôi đối với Tưởng Phương Vũ càng lúc càng nhiều.

 

Thực lòng, tối hôm đó tôi rất hồi hộp, ngủ không ngon, bởi vì theo giao ước, hôm sau chính là ngày anh ấy thổ lộ. Tôi không rõ anh thích ai.

 

Tưởng Phương Vũ là một nhân vật có tiếng ở Đại học Xuyên Nhiên. Lúc nào trên gương mặt anh cũng hiện hữu nụ cời thân thiện, mỗi khi góp ý điều gì với người khác, anh ấy luôn khéo léo nói: “Đề xuất này rất hay, nhưng nếu thêm cái này nữa thì càng tốt hơn”.

 

Thực ra trước kia đã có lần tôi được gặp Tưởng Phương Vũ. Ngày đó nhà trường tổ chức một buổi tình nguyện đến viện dưỡng lão, tôi cũng tham gia. Đến nơi tôi mới biết không chỉ có trường mình, trong số những người xa lạ kia, tôi nhìn thấy anh. Chú ý tới Tưởng Phương Vũ là một chuyện hết sức bình thường, vì tôi nhận ra ngoài tôi, còn rất nhiều cô gái khác để ý tới anh.

 

Đáng tiếc, tôi không có may mắn trở thanh nữ chính trong những bộ phim thần tượng, không thể vừa gặp đã khiến nam chính đem lòng yêu. Từ đầu tới cuối, anh không hề chú ý tới tôi.

 

Khác với những sinh viên đến đây chỉ để làm tròn nghĩa vụ, Tưởng Phương Vũ tỏ ra rất nhiệt tình. Anh không những phục vụ tận tình mà còn nói chuyện với những người cao tuổi ở đây, cho dù cách nghĩ, cách nói giữa hai thế hệ khác biệt rất lớn.

 

Tôi nghĩ, chính sự lương thiện ấy của anh đã mọc rễ ăn sâu vào trong lòng tôi. Cuối cùng thì tôi cũng đã có được bí mật thuộc về riêng mình. Sau lần đó, thỉnh thoảng tôi cũng kiếm cớ lôi kéo Sơ Ảnh đến Đại học Xuyên Nhiên, nhưng phần lớn thời gian tôi chỉ thích đi một mình.

 

Bởi vậy, giờ phút kết quả đến gần, tôi càng lo lắng.

 

Sáng hôm sau, tôi không tự chủ được mà quan sát sắc mặt Sơ Ảnh, cô ấy vẫn bình thản như thường.

 

Tôi có phần yên tâm: “Cậu nói xem liệu hôm nay Tưởng Phương Vũ có đến nữa không?”.

 

Sơ Ảnh ngẩn người ra một lát, dường như không rõ tôi đang nói cái gì, lát sau mới trả lời: “không biết nữa”.

 

Thực ra đó không phải điều tôi muốn hỏi Sơ Ảnh, nhưng lúc ấy, tôi đột nhiên không biết phải mở miệng thế nào.

 

Cả ngày hôm ấy tôi thấp thỏm không yên, vừa tan học, tôi liền chạy ra cổng trường. Chưa bao giờ tôi trải qua cảm giác như vậy, vừa chờ mong, vừa sợ hãi. Rốt cuộc anh ấy cũng đến. Nhìn thấy tôi, anh có phần ngạc nhiên, sau đó qua chào hỏi tôi. Ánh mắt anh lướt về phía sau tôi. Khoảnh khắc đó, tôi dường như đã biết được đáp án, nhưng tôi không dám thừa nhận. Hóa ra, ánh mắt người ta lại có lực sát thương mạnh đến thế.

 

“Anh đến rồi à?”.

 

Tưởng Phương Vũ nhìn tôi một lát rồi nói: “Sơ Ảnh đâu?”.

 

Vì sao phải nói ra? Tôi chỉ cần nhìn thái độ của anh cũng hiểu rồi, có nhất thiết phải nói ra như vậy không?

 

“Cậu ấy ở kí túc”.

 

“Ừm”. Rồi anh đi về phía kí túc.

 

“Tưởng Phương Vũ”.

 

Anh quay đầu lại.

 

“Em có gì không tốt?”. Vì sao lại là cô ấy? Vì sao chỉ có thể là cô ấy?

 

Tưởng Phương Vũ cúi đầu: “Em rất tốt”.

 

Tốt, vậy mà anh không thích em?

 

“Vì sao?”. Tôi tiến lại gần anh: “Vì sao lại là Sơ Ảnh?”.

 

Tưởng Phương Vũ không trả lời. Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, anh ấy không thích tôi, dù thế nào cũng không thích tôi.

 

“Có thể ôm em một lần được không?”.

 

Tôi thừa nhận bản thân mình hèn mọn. Cái ôm này ấm áp như thế, vững chãi như thế, nhưng vì sao tôi lại muốn khóc?

 

“Thiên Linh…”.

 

“Đừng nói gì cả!”. Tôi rời khỏi vòng tay của anh: “Em hiểu. Sơ Ảnh ở trong phòng, để em đi gọi cậu ấy xuống gặp anh”.

 

“không cần đâu, mai anh đến tìm cô ấy”.

 

Nhìn theo bóng lưng anh, tôi đột nhiên nghĩ, vì sao ở trước mặt Bùi Sơ Ảnh, tôi chỉ mãi là một vai phụ?

 

Hôm sau, quả nhiên Tưởng Phương Vũ đến tìm Sơ Ảnh. Hai người họ ra ngoài nói những gì tôi không biết, chỉ thấy lúc trở về, Sơ Ảnh như người mất hồn.

 

Hai người họ chính thức hẹn hò, nhưng khá kín tiếng, dường như ngoài tôi ra thì chẳng còn ai biết.

 

Cuộc sống của Sơ Ảnh cũng không vì có sự xuất hiện của Phương Vũ mà thay đổi. Mỗi lần hai người họ hẹn gặp đều là ở ngoài trường, thỉnh thoảng Sơ Ảnh cũng bảo tôi đi cùng nhưng tôi đều từ chối, cho dù có lần từ chối không được, khi gặp nhau, Tưởng Phương Vũ đều nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản và dịu dàng.

 

Anh ân cần với Sơ Ảnh, nhớ rõ từng món cô ấy thích ăn. Sơ Ảnh rất thích ăn kem, nhưng bụng dạ cô ấy khá yếu, hễ ăn là đau bụng, sau nhiều lần được Tưởng Phương Vũ nhắc nhở, quả nhiên cô ấy cũng ít ăn đồ lạnh đi.

 

Tôi không nhớ rõ lắm tình cảm của họ xuất hiện vết rạn nứt từ khi nào. Lúc Tưởng Phương Vũ hẹn gặp tôi, tôi cũng rất bất ngờ.

 

Lần đầu tiên tôi thấy anh uống say, rồi anh nói, trong trái tim Sơ Ảnh vẫn luôn có một người…

 

Chuyện của Sơ Ảnh, tôi đều biết rõ. Tôi nói không tin, nhưng Phương Vũ nói rất chắc chắn.

 

Tôi hỏi Sơ Ảnh, rốt cuộc cô ấy cũng chịu nói ra lí do đồng ý làm bạn gái của Tưởng Phương Vũ.

 

cô ấy kể cho tôi nghe về cái lần Phương Vũ hẹn gặp và thổ lộ tình cảm. Hai người gặp nhau ở sân bóng rổ, thực ra Sơ Ảnh không hề có ý định nhận lời. Nhưng lúc đó, cô ấy chợt nhìn thấy chiếc khuyên tai của Phương Vũ. cô ấy ngây người hồi lâu, đến khi định thần lại thì Phương Vũ đã ôm cô ấy vào lòng.

 

“Sao cậu lại thất thần vào lúc đó được chứ?”. Tôi nhắm mắt lại, quả thực không dám tin.

 

“Tớ cũng không muốn như thế”. cô ấy ủ rũ.

 

“Chiếc khuyên tai đó làm sao…”.

 

“Anh ấy cũng có một chiếc”. Sơ Ảnh kích động bám lấy tôi: “Lúc ấy, tớ… tớ thật sự tưởng rằng chính là anh ấy, tưởng rằng anh ấy ôm tớ. Tớ thật sự muốn gặp lại anh ấy, muốn thấy anh ấy. Vì sao lại thành ra như thế? Vì sao hai người họ cùng có một chiếc khuyên tai giống nhau?”.

 

Tôi ôm lấy Sơ Ảnh, đã hiểu “anh ấy” là ám chỉ ai.

 

đã qua lâu như thế, Sơ Ảnh cũng đã bình tâm, vậy mà giờ phút này, cô ấy đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy.

 

Tôi an ủi Sơ Ảnh: “Thời trẻ chúng ta đều tưởng rằng đã biết yêu một người, nhưng thực chất chỉ là ảo giác thôi. Thứ chúng ta yêu thật sự là cái cảm giác bồi hồi, chờ mong mỗi lần được gặp người kia. Nó hoàn toàn không liên quan tới việc đối phương là ai. Hơn nữa, cậu chỉ gặp anh ta có một lần, nhiều lắm cũng chỉ biết anh ta là một người có ý chí. Đó không phải yêu, tất cả chỉ do cậu tưởng tượng ra mà thôi. một người hoàn toàn xa lạ, cậu có thể mong nhận được điều gì từ anh ta?”.

 

Sơ Ảnh ngây người nhìn tôi, ánh mắt toát lên vẻ tuyệt vọng.

 

Tôi không biết cô ấy có nghĩ ra được gì không, hay là vẫn mù mờ không rõ.

 

Sau đó, hai người họ vẫn cứ duy trì mối quan hệ như trước. Chỉ có điều, tôi và Tưởng Phương Vũ cũng gặp nhau nhiều hơn, đương nhiên mỗi lần nói chuyện đều xoay quanh Sơ Ảnh. Tôi chợt phát hiện, anh yêu Sơ Ảnh thật nhiều.

 

Tưởng Phương Vũ xảy ra chuyện, tôi đã có linh cảm từ trước.

 

Thời gian đó, Sơ Ảnh ốm nặng. cô ấy không ngừng khóc, tôi hỏi gì cũng không chịu nói. một đêm, cô ấy bất ngờ thốt lên: “Thiên Linh, tớ phải làm gì bây giờ? Họ quen nhau, Tưởng Phương Vũ là bạn thân của anh ấy. Vì sao đúng lúc tớ đã định từ bỏ thì lại nghe được tin về anh ấy?”.

 

“Ai?”.

 

“Cố Diễn Trạch”.

 

Đó là lần đầu tiên tôi nghe cái tên này.

 

Tôi luôn cho rằng tình cảm của Sơ Ảnh dành cho Cố Diễn Trạch chỉ là nỗi xúc động nhất thời, chẳng mấy sẽ nhạt nhòa theo thời gian, nhất là khi bên cạnh cô ấy đã có một người con trai xuất sắc như Tưởng Phương Vũ. Nhưng tôi đã nhầm, Sơ Ảnh không thể quên được người con trai lạ mặt kia.

 

Khoảnh khắc nghe tin Tưởng Phương Vũ qua đời, tôi gần như phát điên lên mà thét vào mặt người bạn thân nhất của mình: “Chính mày đã hại chết anh ấy…”.

 

Ánh mắt Sơ Ảnh trở nên vô hồn, giống như cô ấy có thể tan biến ngay lập tức.

 

Tưởng Phương Vũ ra đi như thế, tôi không bao giờ biết anh đã nói gì với Sơ Ảnh.

 

Ngày nào cô ấy cũng thơ thẩn, không chịu ăn uống, chỉ ngồi đờ đãn nhìn chiếc hộp và lặng lẽ khóc.

 

Tôi biết, Tưởng Phương Vũ ra đi không thể đổ lỗi lên đầu Sơ Ảnh. Nhưng tôi chẳng thể nào bình tĩnh đối mặt với cô ấy được nữa.

 

Rồi Sơ Ảnh chuyển khoa, từ bỏ sở thích hội họa. Tôi tiếp tục học tập bình thường ở khoa Mĩ thuật, dần dần tôi phát hiện ra, tôi rất nhớ người bạn thân của mình. Chỉ có điều, quan hệ giữa chúng tôi chẳng thể nào bình thường lại như trước.

 

Tôi mơ hồ đoán ra được điều gì đó, có lẽ Tưởng Phương Vũ nhìn thấy bức tranh ấy của Sơ Ảnh nên anh đã không khống chế được. Vốn dĩ anh rất để tâm tới chuyện trong lòng Sơ Ảnh đã có một người con trai khác.

 

Về sau, khi Cố Diễn Trạch tìm tới tôi, tâm trạng tôi mới bình tĩnh trở lại. Hóa ra có một vài chuyện xảy ra đều do nhân quả, tất cả chúng tôi đều không thể ngăn cản.

 

Tôi nói dối Cố Diễn Trạch.

 

Thế rồi, hai người họ đến với nhau. Mọi chuyện sau đó, đã không còn là câu chuyện của tôi nữa.

 

Ngày hôm ấy, nhà hàng mở ca khúc Sau này. Nghe câu “Có những người một khi để lỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại”, tôi đột nhiên nhớ tới có lần từng hỏi Tưởng Phương Vũ: Vì sao anh lại yêu Sơ Ảnh?

 

Anh nói với tôi: “Ngày đó, anh vừa ra khỏi thư viện thì nhìn thấy Sơ Ảnh đứng cạnh bồn hoa, chiếc khăn màu tím quàng trên cổ khẽ tung bay trong gió. Trông cô như một bóng ma màu tím khiến người ta không thể rời mắt”.

 

Anh hoàn toàn không biết rằng, hôm ấy là tôi bảo Sơ Ảnh đến đó đợi tôi.

 

Anh cũng sẽ không bao giờ biết, chiếc khăn quàng cổ ấy là tôi cho cô ấy mượn.

 

Có những người một khi đã để lỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại… Còn tôi, ngay cả cơ hội để bỏ lỡ cũng không có. Hàng Vĩnh Tịch

 

Lúc quen Mạc Tiểu Ly, tôi vừa mới vào đại học. Tiểu Lykhông phải một cô gái có thể khiến người ta vừa gặp đã yêu, cô ấy xinh đẹp nhưng lạnh lùng.

 

Thực ra ban đầu, tôi cũng không mấy hứng thú với cô gái này, nhưng hôm đó khi tổng kết hồ sơ của lớp, chỉ còn thiếu của mình Mạc Tiểu Ly. Làm lớp trường, tôi có trách nhiệm đến hỏi cô ấy.

 

“Bao giờ cậu nộp hồ sơ cho mình?”.

 

Tiểu Ly nhìn tôi hồi lâu, áy náy nói: “Chiều nay anh mình sẽ mang đến. Xin lỗi cậu, phiền cậu chờ thêm một chút”.

 

“không sao”. Thực ra tôi cũng chỉ hỏi vậy thôi, không vội cho lắm.

 

Kết thúc hai tiết buổi sáng, tôi có chút việc bận trên văn phòng khoa nên không đi ăn được. Lúc đi ngang qua dãy giảng đường, tôi vô tình thấy Mạc Tiểu Ly đang giằng co với một người con trai. Chợt nhớ ra lúc sáng cô ấy nói anh trai sẽ mang hồ sơ đến, tôi bèn đi đến hỏi: “Anh cậu đưa hồ sơ đến rồi à?”.

 

Người con trai kia nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.

 

“Đây là lớp trưởng lớp em”. Tiểu Ly lập tức lên tiếng, “Còn đây là anh trai mình”.

 

Mạc Nhân Ngôn tươi cười nói: “Sau này nhờ em giúp đỡ Tiểu Ly”.

 

“Vâng”.

 

Anh ta căn dặn Tiểu Ly vài câu rồi mới về.

 

Thấy Tiểu Ly cứ đứng nhìn theo anh ta mãi, tôi nói: “Anh em cậu thân nhau thật đấy”.

 

Tiểu Ly đột nhiên quay lại nhìn tôi, giọng nói cứng nhắc: “Anh ấy không phải anh ruột mình”.

 

Dường như ngay lúc đó, tôi đã phát hiện ra bí mật của cô. Tiểu Ly yêu anh trai mình say đắm.

 

Kì là thay, tôi càng không muốn nghĩ về cô ấy thì hình ảnh cô ấy xuất hiện trong đầu càng nhiều. Ngồi trong lớp, Tiểu Ly luôn chọn vị trí cạnh cửa sổ, cô ấy không có bạn bè, luôn đi đi về về một mình, vì thế, mỗi khi lớp có hoạt động gì, tôi đều phải đích thân đến báo cho cô ấy.

 

Tiểu Ly có nụ cười rạng rỡ, chỉ tiếc rằng, cô ấy rất ít cười.

 

Tiểu Ly thích nhặt lá vàng rơi, mỗi khi mùa thu đến, cô ấy đều thu thập những chiếc lá có hình thù đặc biệt.

 

“Kiếp trước cậu nhất định là một cái cây, nên kiếp này mới thích lá như thế”. Tôi thấy Tiểu Ly đang thích thú ngồi nhặt lá cây, bèn đi đến bắt chuyện.

 

cô ấy chỉ nhìn tôi, không nói gì.

 

“Cậu có biết cậu đã trốn bao nhiêu buổi học rồi không? Có cần mình thông báo về gia đình không?”. Tôi cố tình trêu cô.

 

“Cậu muốn làm gì?”.

 

Tôi thừa nhận, đây là chuyện nhàm chán nhất đời mà tôi từng làm. Hôm ấy, tôi mời Tiểu Ly đi xem phim In the mood for love (Tâm trạng khi yêu) của Lương Triều Vỹ. Bộ phim khiến tôi tức anh ách nhưng Tiểu Ly thì tỏ ra rất thích.

 

Thấy cô ấy khóc, tôi hỏi: “Cảm động thế cơ à?”.

 

“May mà ông ấy còn có thể tâm sự với tượng đá ngàn năm”.

 

Tôi nhìn vào đôi mắt lộ vẻ thương xót của cô: “Thế cậu cũng coi mình là tượng đá ngàn năm đi”.

 

Nhờ thế tôi biết tới câu chuyện của cô.

 

Mạc Tiểu Ly thực ra mang họ Từ. Sau khi mẹ cô kết hôn với bố của Mạc Nhân Ngôn, cô liền có thêm một người bố, một người anh trai. Trước năm mười bốn tuổi, cô không ưa gì Mạc Nhân Ngôn, anh ta cũng ghét cay ghét đắng cô. Nhưng rồi mọi thứ chuyển ngoặt vào năm cô mười bốn tuổi. Hôm ấy trên đường về nhà, Mạc Tiểu Ly bị đám học sinh hư bắt nạt. Mạc Nhân Ngôn xuất hiện kịp thời bảo vệ cô. Anh hét lên với đám thanh niên kia: “Đứa nào dám động vào Tiểu Ly, tao liều mạng với đứa đấy”.

 

Anh nói được làm được. Thế rồi anh đánh nhau với đám thanh niên kia, toàn thân bầm tím vẫn cắn răng chống đỡ đến cùng.

 

Giờ phút đó, trong lòng cô đã khắc ghi hình ảnh người con trai ấy.

 

cô thích anh, không phải tình cảm của một đứa em gái dành cho anh trai, mà là tình cảm của một cô gái đối với một người con trai.

 

Mạc Nhân Ngôn không nghĩ như vậy, anh phải lo lắng đến nhiều thứ, đến cảm nhận của bố mẹ mình, vì thế anh chỉ có thể làm anh trai của cô.

 

Nhưng Mạc Tiểu Ly không muốn.

 

Tôi nhận ra mình đã sa chân vào thế giới nội tâm của cô gái này. Hằng ngày, tôi cùng cô lên lớp, nghe tiếng khóc nức nở của cô vì tình yêu không thể trao đi. Tôi chứng kiến cô uống say khướt rồi liên tục gọi tên Mạc Nhân Ngôn.

 

Tôi nghĩ, tôi không thể rời khỏi người con gái này được nữa.

 

Bởi vì trái tim tôi bắt đầu có cảm giác nhói đau.

 

Sau đó không lâu, Tiểu Ly dần dần trở nên không bình thường. cô mua rất nhiều đồ ăn vặt về, không ngừng tống chúng vào dạ dày, rồi nôn thốc nôn tháo.

 

“Cậu làm sao thế?”. Tôi lo lắng nhìn Tiểu Ly.

 

“Cậu tránh xa mình ra. Mình là một đứa con gái không bình thường”.

 

“không, không phải. Cậu là cô gái tốt nhất trong lòng mình”. Tôi ôm Tiểu Ly thật chặt.

 

cô ấy đẩy tôi ra và nói: “Hàng Vĩnh Tịch, mình làm bạn gái cậu được không?”.

 

Tôi chẳng kịp suy nghĩ mà lập tức gật đầu.

 

Tiểu Ly cười: “Thực ra cậu thích mình từ lâu rồi phải không?”.

 

Tôi hoàn toàn không biết đó là ngày Mạc Nhân Ngôn đính hôn.

 

Từ hôm ấy, tôi trở thành bạn trai của Tiểu Ly, làm những việc mà một người bạn trai nên làm. Còn Tiểu Ly, cô cũng thay đổi rất nhiều, dần dần tập trung vào học tập, thỉnh thoảng còn hỏi tôi một vài chỗ không hiểu.

 

Cuối tuần chúng tôi hay đi dạo phố, đi vườn bách thảo, viện hải dương,…

 

Tôi hài lòng thưởng thức nụ cười rạng rỡ của cô, hài lòng với cuộc sống hiện tại.

 

Chỉ có điều, cô ấy vẫn ăn uống quá độ và thất thường như thế. Tôi thật sự sợ hãi nhưng mỗi lần hỏi, Tiểu Ly đều nói: “Em không sao”.

 

Tôi không biết đó là một chứng bệnh, không biết mỗi đêm cô ấy phải vật lộn với cơn đau khủng khiếp, bởi vì lần nào gặp tôi, gương mặt cô ấy cũng rạng rỡ nụ cười.

 

Cuối tuần nọ, Tiểu Ly hẹn tôi đi biển chơi. cô nói: “Em không biết sau này còn cơ hội đi không nữa?”.

 

“Đương nhiên là còn, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể đưa em đi”. Tôi nắm tay Tiểu Ly, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

 

“Hàng Vĩnh Tịch”.

 

“Hả?”.

 

“Anh nhắm mắt lại”.

 

Tôi nghe lời cô, nhắm mắt lại. Sau đó, tôi cảm nhận được thứ gì đó mềm mại chạm vào môi mình. Tôi mở mắt, thấy gương mặt tươi cười của cô. Tôi lập tức kéo cô vào lòng, đặt nụ hôn đắm say lên môi cô, rất lâu mới kết thúc.

 

Hai má cô ửng đỏ, quyến rũ lạ thường.

 

“Em đi nghe tiếng sóng biển!”. Dứt lời Tiểu Ly chạy về phía biển, đôi chân trần giẫm trên cát, làn váy khẽ bay bay trong gió.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi cứ ngỡ hạnh phúc bắt đầu mỉm cười với chúng tôi.

 

Hôm sau, Tiểu Ly nói gia đình có việc nên xin nghỉ học.

 

“Mau trở về nhé, anh rất nhớ em”. Tôi nói, rồi quyến luyến hôn lên má cô.

 

Chẳng hiểu sao, bóng lưng xa dần của Tiểu Ly lại khắc sâu vào tâm khảm tôi.

 

Có lẽ, tôi đã thật sự lún quá sâu vào tình yêu này rồi.

 

Tôi nghe tin sét đánh kia vào ngày thứ hai sau khi Tiểu Ly nghỉ học. cô tự sát trong phòng tắm, không thể cứu chữa.

 

Tôi có cảm giác bầu trời sụp xuống, tôi không dám tin, không thể tin. Tôi chạy như điên tới bệnh viện, nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của cô, tôi chỉ muốn mình có thể chết đi ngay lập tức, chỉ có như vậy tôi mới thoát khỏi cái cảm giác đau đớn xé nát tâm can này.

 

Ngày cô tự sát, cũng là ngày Mạc Nhân Ngôn cử hành hôn lễ.

 

Tôi quay lại trường học sau một thời gian dài nghỉ ốm.

 

Trong tiết học tiếng Anh, trước mặt cả lớp, tôi đột nhiên rơi nước mắt.

 

Trang sách đầu tiên của tôi có dòng chữ:

 

Em hy vọng em có thể yêu anh, sau đó quên đi tất cả. Em hy vọng em có thể giả vờ yêu anh rồi cứ tiếp tục sống trong cái xác không hồn. Nhưng em không tự lừa dối được bản thân, em vẫn luôn yêu anh ấy…

 

Sau chuyện đó, tôi tức tốc ra nước ngoài, nghiên cứu ngành Tâm lí học. Tôi nghĩ, nếu ngày ấy tôi biết được những biểu hiện bất thường của Tiểu Ly là một chứng bệnh, thì có lẽ tôi đã giúp được cô ấy, và cô ấy cũng không phải lựa chọn con đường kia.

 

Tôi ở nước ngoài ba năm thì về nước.

 

Sơ Ảnh là bệnh nhân đầu tiên của tôi. Khi nghe cô ấy nói về bệnh trạng, lòng tôi không kìm được run rẩy. Tôi muốn giúp đỡ cô thoát khỏi nỗi dằn vặt này.

 

Tôi dùng hết tất thảy các phương pháp mình biết, mong muốn cô ấy có thể chia sẻ nỗi lòng với tôi. Nhưng cô ấy căn bản không chịu phối hợp. một lần đến phòng lưu trữ, tôi thấy Sơ Ảnh đang lúi húi làm gì đó, trên màn hình máy tính là ô đăng nhập QQ. Giờ phút ấy, tôi đã biết mình nên làm gì.

 

Tôi dùng cách của riêng mình để tìm hiểu câu chuyển của Sơ Ảnh. Tôi thương xót cô gái ấy, cô lẽ ra phải được hưởng hạnh phúc và nâng niu chứ không phải ngày ngày sống trong nỗi ám ảnh và bóng tối u ám như thế.

 

Mỗi ngày tôi đều chat với Sơ Ảnh, giúp tinh thần cô ấy thoải mái, dần dần làm vơi bớt đi nỗi sợ hãi trong lòng cô.

 

Thế nhưng tôi không ngờ, cô ấy cũng tìm đến cái chết, hơn nữa cũng lại cắt cổ tay.

 

Tôi vô cùng sợ hãi người con gái này sẽ biến mất khỏi tầm mắt mình. Tôi đích thân cấp cứu cho cô ấy. Năm xưa, tôi không thể nào cứu được Mạc Tiểu Ly, nhưng hôm nay, tôi nhất định phải cứu được Bùi Sơ Ảnh.

 

Rốt cuộc, cô ấy qua cơn nguy hiểm. Tôi như được đại xá.

 

Tôi căm hận người đàn ông kia, thậm chí muốn xông vào tặng cho anh ta một cú đấm. Nhưng khi đứng bên ngoài cửa, nghe những lời anh ta nói với Sơ Ảnh, tôi mới hiểu, hóa ra, anh ta và Mạc Nhân Ngôn không giống nhau.

 

Cố Diễn Trạch là người duy nhất có thể mang lại hạnh phúc cho Sơ Ảnh.

 

Tôi nghĩ, mình thật sự nên buông tay thôi.

 

Sau khi Sơ Ảnh xuất viện, tôi xin nghỉ phép một tháng. Tôi cần phải thông suốt bản thân mình muốn gì.

 

Cố Diễn Trạch từng hỏi tôi: “Anh đã rơi vào chưa?”.

 

Nhưng tôi lại chẳng thể trả lời. Tôi biết rõ mình thích Sơ Ảnh, nhưng tôi có thật sự rơi vào tình cảm ấy không? Tôi chỉ biết, bản thân mong muốn cô được hạnh phúc.

 

Tôi sang Thụy Sỹ tìm thầy giáo của mình, muốn nhờ ông giúp tôi làm một đợt điều trị tâm lí.

 

Sau khi nghe tôi kể tất cả những chuyện đã xảy ra, thầy nói với tôi: “Em chưa từng ra khỏi thế giới của Mạc Tiểu Ly thì làm sao có thể bước vào thế giới của Bùi Sơ Ảnh?”.

 

Lúc ấy tôi mới hiểu ra, tình yêu của tôi luôn luôn hướng về một người. sự xuất hiện của Bùi Sơ Ảnh chỉ giúp tôi tháo gỡ khúc mắc trong lòng nhiều năm qua mà thôi.

 

Tôi quay về Thâm Hạ, đến thăm mộ Tiểu Ly. Tới nơi, tôi nhìn thấy Mạc Nhân Ngôn cũng đang đứng đó. Giờ phút này, tôi đột nhiên không còn oán hận người đàn ông này nữa.

 

Khóe mắt anh ta có giọt lệ, tôi bỗng muốn thay Tiểu Ly hỏi anh ta câu hỏi mà cô chưa bao giờ dám hỏi: “Anh có yêu Tiểu Ly không?”.

 

Mạc Nhân Ngôn cười: “yêu không? Tôi có yêu Tiểu Ly không? Tôi có thể nói, tôi là người yêu Tiểu Ly nhất trên cõi đời này. Nhưng đồng thời, tôi cũng là người không thể yêu cô ấy. Rời khỏi đây là tốt rồi, không cần phải sống trong đau khổ nữa”.

 

Tôi hoảng hốt: “Anh là anh ruột của…”.

 

Mạc Nhân Ngôn giơ tay lên ra hiệu cho tôi im lặng.

 

“Đừng nói! Đừng cho Tiểu Ly biết. Chúng tôi, ngay cả tình cảm nam nữ bình thường cũng không có tư cách được hưởng”.

 

Tôi nhìn theo anh ta, chợt cảm thấy ánh mặt trời quá chói chang.

 

Trong bức ảnh gắn trên bia mộ, Tiểu Ly đang mỉm cười rạng rỡ.

 

Cho dù nụ cười ấy không hề liên quan tới tôi, nhưng tôi cũng rất vui.

 

Tôi từng nói với thầy giáo của mình rằng, tôi đã vì Tiểu Ly mà tự đóng kín bản thân, rồi lại vì Sơ Ảnh mà mở ra cho mình một lối thoát.

 

Cuộc sống vẫn tiếp tục.

 

Tôi cũng cần đi hết con đường của mình.

 

Tiểu Ly, tạm biệt em.

 

Sơ Ảnh, anh mong em mãi mãi hạnh phúc.

back top