Bùi Sơ Ảnh

Chương 5

Phần 1

 

Cố Diễn Trạch cầm di động trong tay, nụ cười hiện bên khóe môi. Trần Cảnh Minh ảo não nói: “Biết là trò chơi rồi cậu còn chạy qua đấy làm gì. Có ý đồ rồi phải không?”.

 

“Ừ.” Cố Diễn Trạch gật đầu, đúng là anh cố tình sang đó trêu cô.

 

Trần Cảnh Minh bị sự thành thật của Cố Diễn Trạch làm cho sững sờ, mãi không thốt lên được lời nào.

 

Thực ra, bàn anh ngay bên cạnh bàn của nhóm nữ sinh kia nên biết rõ các cô đang chơi trò gì. Sinh viên bây giờ rất thoáng, kiếm truyện true đùa cho vui một chút cũng không có gì to tát. Vừa mới bước vào quán, Cố Diễn Trạch đã nhìn thấy Bùi Sơ Ảnh, cảm thấy cô đang cố gắng làm lu mờ bản thân, để mọi người không chú ý tới mình.

 

Lúc điện thoại đổ chuông, nhìn thấy số điện thoại gọi đến, anh choáng váng mất vài giây, nhìn sang thấy vẻ mặt ảo não của cô, đột nhiên cảm thấy thú vị nên không do dự mà ấn nút nghe. Cô nói ba chữ “Em yêu anh” xong, không để anh kịp đáp lại đã tắt máy. Anh thừa nhận, nghe câu đó, tâm tình anh không hề bình tĩnh. Anh ngây người một lúc, sau đó nghĩ ra chắc chắn cô bị đám bạn gạt, vì thế tiến lại trêu cô, ai ngờ cô không tức giận mà cố nhẫn nhịn, môi mím chặt. Anh bỗng thấy hối hận.

 

Trong lúc anh cho rằng cô sẽ bỏ chạy, cô rốt cuộc cũng chịu lên tiếng: “Anh chấp nhận lời tỏ tình của tôi không?”.

 

Cô gái này, lúc này còn coi anh là quân tử ư?

 

Cố Diễn Trạch mỉm cười nói: “Tôi là người tin vào duyên phận, nếu chúng ta có cơ hội gặp nhau lần nữa thì coi như em là bạn gái của tôi nhé!”.

 

Đương nhiên, anh không nói với cô rằng hai ngày tới anh có việc phải giải quyết, sau đó lập tức quay về Xuyên Nhiên, không tới Đại học Trình Lý nữa. Anh càng lấy làm lại vì sao mình lại không muốn từ chối cô trước mặt nhiều người như vậy, nói thế nào cũng chỉ là một trò đùa.

 

Lúc đó nghe anh nói vậy, Sơ Ảnh dường như thở phào, vẻ mặt đông cứng bỗng thả lỏng.

 

Anh không rõ biểu hiện đó của cô có ý nghĩa gì, nhưng anh không suy nghĩ nhiều về nó. Mục đích anh tới Trình Lý là để tìm hiểu chuyện của Tưởng Minh Vũ, lần này đến đây cũng là để chia tay Trần Cảnh Minh.

 

“Mấy giờ lên máy bay?” Đi được vài bước, Trần Cảnh Minh hỏi.

 

“Ba giờ chiều.”

 

“Cần tôi tiễn không?”

 

“Thôi khỏi.” Cố Diễn Trạch lắc đầu, “Đằng trước là gì?”.

 

“Phòng triển lãm.”

 

Đột nhiên nhớ tới chuyện gì, Cố Diễn Trạch nở nụ cười đầy ẩn ý: "Vào xem đi!”.

 

Trần Cảnh Minh mải mê giới thiệu thì thấy Cố Diễn Trạch dừng lại trước một bức tranh. Anh ta khá ngạc nhiên, bởi đó là bức tranh của Bùi Sơ Ảnh.

 

“Cảm thấy bức tranh này thế nào?” Trần Cảnh Minh làm như vô ý hỏi.

 

“Bi thương.”

 

Trần Cảnh Minh kinh hãi. Tên bức tranh này là Thu buồn, dưới bóng liễu rủ là một đôi nam nữ ngồi cạnh nhau, tình ý dạt dào. Hầu như mọi người nhìn vào bức tranh này đều đoán sai nội dung, mãi đến hôm chung kết nghe một nhà bình luận thâm niên giới thiệu, mới hiểu rõ ý nghĩa của bức tranh.

 

“Bi thương ở đâu?.” Trần Cảnh Minh tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Cố Diễn Trạch, đột nhiên cảm thấy quen thuộc, nếu anh nhớ không nhầm thì lần đầu tiên Tưởng Phương Vũ nhìn thấy bức tranh này cũng có biểu cảm hệt như vậy.

 

“Thực ra, bức tranh này vẽ rồng điểm mắt, nhìn qua thì chỉ thấy cảnh một đôi nam thanh nữ tú tình tứ bên nhau. Nhưng bức tranh này dường như có hai phần, mảng màu bên lề mờ hơn, góc bên phải có một đám lá phong vàng, nếu đứng cách bức tranh hai mét sẽ có cảm giác đây là một bức ảnh cũ, lá phong là biểu hiện của thời gian, của mùa thu bi thương, còn hình ảnh kia chỉ là hồi ức. Hồi ức càng đẹp đẽ, càng làm nổi bật hiện thực cô liêu.”

 

Sắc mặt Cố Diễn Trạch hết sức bình thản. Trần Cảnh Minh nghe xong thì mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy biểu hiện của Cố Diễn Trạch và Tưởng Phương Vũ khi nhìn thấy bức tranh này rất giống nhau. Anh cho rằng chỉ có duy nhất Tưởng Phương Vũ mới hiểu được bức tranh, không ngờ còn có cả Cố Diễn Trạch. Trước kia nhà bình luận có nói, người hiểu được nội dung bức tranh mới thật sự hiểu được thế giới nội tâm người vẽ.

 

Trần Cảnh Minh lắc đầu, muốn xua những suy nghĩ phức tạp này đi.

 

Ra khỏi phòng triển lãm, Cố Diễn Trạch mới phát hiện ra Trần Cảnh Minh có phần kì lạ.

 

“Này, sao thế?”

 

“Hình như tôi vừa nhớ ra một chuyện.”

 

“Gì?”

 

“Về Tưởng Phương Vũ.”

 

Sắc mặt Cố Diễn Trạch biến đổi.

 

“Có một lần tôi gặp Phương Vũ đến đây, cậu ấy đứng dưới gốc cây trò chuyện với một cô gái. Lúc đó tôi cũng ngạc nhiên lắm, chẳng biết cậu ấy tới trường tôi làm gì, hơn nữa, tôi còn thấy cô gái kia nhào vào lòng cậu ấy mà cậu ấy không từ chối.”

 

“Cô gái đó là ai?”

 

“Không nhìn rõ, với cả lúc đó hai người họ đang ôm nhau, ai dám chạy qua chào hỏi.

 

Nhưng nếu không nhầm thì là Tô Thiên Linh.”

 

“Tô Thiên Linh là ai?”

 

“Hoa hậu giảng đường trường tôi. Sinh viên năm ba khoa Mĩ thuật.” Thực ra còn một chuyện khiến mọi người đều cảm thấy kì lạ, năm đó cùng với sự việc Bùi Sơ Ảnh xin chuyển ngành thì tình bạn giữa Bùi Sơ Ảnh và Tô Thiên Linh cũng đổ vỡ. Hai người họ trước kia được gọi là cặp song sinh của trường, mặc dù ngoại hình không giống nhau nhưng đều rất thu hút ánh mắt nam giới, từ thời trung học đã là bạn tốt của nhau nhưng không hiểu vì sao sau năm nhất đại học lại đoạn tuyệt quan hệ.

 

Cố Diễn Trạch trầm tư một lúc rồi nói: “Cho tôi số điện thoại của Tô Thiên Linh đi”.

 

Anh có phần hưng phấn, cảm giác chân tướng sắp lộ rõ trước mắt, sắp được gặp người mà Tưởng Phương Vũ thích, người mà cậu ấy muốn tặng nhẫn. Thế nhưng, lúc chuẩn bị đi gặp cô gái họ Tô kia, Cố Diễn Trạch bỗng chần chừ, anh không biết mình nên nói gì, nên hỏi gì cô ta. Anh thở dài, bắt taxi đến nơi hẹn. Tô Thiên Linh hiện đang làm việc cho một tờ tạp chí, hai người hẹn nhau ở nhà hàng gần tòa soạn.

 

Radio trong xe phát ca khúc Thời gian quay ngược hai mươi năm, Cố Diễn Trạch cúi đầu khẽ cười.

 

Tưởng Phương Vũ từng nói, người con gái kết hôn với cậu ấy nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, bởi vì cậu ấy là người chung thủy.

 

Tưởng Phương Vũ cũng nói sẽ tặng bà xã của mình một căn nhà lộng lẫy, sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy phải chịu bất kì tổn thương nào, sẽ gánh chịu toàn bộ đau khổ cho cô ấy.

 

Tưởng Phương Vũ còn nói, trách nhiệm lớn nhất cuộc đời cậu ấy chính là đem lại hạnh phúc cho người cậu ấy yêu.

 

 

Nhớ lại những lời của Tưởng Phương Vũ, nụ cười trên gương mặt Cố Diễn Trạch càng thêm rạng rỡ, quyến rũ như ánh hoàng hôn. Bỗng nhận ra giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, anh vội vàng lau đi.

 

Xuống xe, Cố Diễn Trạch liếc nhìn tấm biển hiệu đề hai chữ “Thi Nhã”, sau đó, anh khoan thai bước vào. Không chút do dự, anh đi thẳng tới trước mặt cô gái có gương mặt xinh xắn nhưng thần sắc hơi thiếu tập trung.

 

“Tôi là Cố Diễn Trạch.”

 

“Em biết.” Tô Thiên Linh chìa thực đơn ra: “Không biết anh thích gì nên em chưa gọi món”.

 

“Không cần, tôi gì cũng được.” Cố Diễn Trạch thầm nghĩ cô gái này quả nhiên phong thái không hề tầm thường.

 

Tô Thiên Linh ngẩng đầu: “Mục đích anh hẹn gặp em là gì? Biết em là sinh viên làm thêm nên hẹn em đi ăn một bữa giúp em tiết kiệm tiền cơm à?”.

 

Cố Diễn Trạch mỉm cười, bình thản nói: “Cô thông minh như vậy hẳn là đã đoán ra được”.

 

“Tưởng Phương Vũ.” Cố Diễn Trạch đơn giản nói ba chữ.

 

Quả nhiên, sắc mặt Tô Thiên Linh đột biến: “Anh muốn biết điều gì?”.

 

“Trước ngày cậu ấy xảy ra tai nạn, hai người cãi nhau hay có chuyện gì?”

 

“Sao anh lại tới hỏi em?” Tô Thiên Linh cười với vẻ châm chọc.

 

“Không hỏi cô thì hỏi ai? Cô là bạn gái của cậu ấy.”

 

Thần sắc Tô Thiên Linh cứng đờ: “Ai nói với anh? Ai nói em là bạn gái anh ấy?”.

 

Cố Diễn Trạch quan sát bàn tay nắm chặt và sắc mặt nhợt nhạt của đối phương: “Không ai nói cả, chỉ có người nhìn thấy cô và Phương Vũ đứng dưới vườn cây trong Đại học Trình Lý nói chuyện thôi”.

 

Nghe vậy, Tô Thiên Linh mới bình thường trở lại, cô lặng lẽ nhìn Cố Diễn Trạch hồi lâu, trong đầu dường như xuất hiện rất nhiều tâm sự. Cuối cùng, cô thầm nghĩ: Phương Vũ, em giúp anh lần cuối cùng.

 

“Anh tới chuyến này là để tìm hiểu sự việc xảy ra trước khi anh Phương Vũ gặp tai nạn à?”

 

Sự im lặng của Cố Diễn Trạch chính là câu trả lời tốt nhất. Tô Thiên Linh thở dài, quả nhiên, chuyện gì cũng có nguyên nhân, mà nguyên nhân nào cũng nảy sinh kết quả.

 

“Đúng là em và Phương Vũ có nảy sinh mâu thuẫn. Lúc đó anh ấy được chọn đi Mỹ du học, còn em muốn ở lại trong nước, cũng không hề có ý nghĩ sẽ ra nước ngoài. Phương Vũ khăng khăng muốn em đi cùng, em không đồng ý, thậm chí còn lấy chuyện chia tay để uy hiếp anh ấy. Sau đó chúng em chiến tranh lạnh mấy ngày, em nghĩ cả hai cần phải cho nhau thời gian để suy nghĩ về tình cảm này, vì thế em về nhà bác ở, không ngờ khi quay lại anh ấy đã…”.

 

Mặc dù Tô Thiên Linh không hề khóc, nhưng Cố Diễn Trạch hoàn toàn nhận ra vẻ đau đớn trên mặt cô ta. Lúc đầu nhìn thấy cô gái này, anh đã cảm thấy có phần quen mắt, hiện giờ rốt cuộc đã nhớ ra, cô ta chính là người khóc nhiều nhất trong tang lễ của Tưởng Phương Vũ.

 

Hóa ra đây là chân tướng? Cố Diễn Trạch đột nhiên không biết nói gì cho phải.

 

Anh rất muốn nói với Tố Thiên Linh rằng: Trong lòng Tưởng Phương Vũ, cô là người quan trọng nhất, cậu ấy thậm chí đã chuẩn bị một chiếc nhẫn cầu hôn cô.

 

Thế nhưng, những lời đó lúc này có lẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tưởng Phương Vũ chắc hẳn không muốn người con gái cậu ấy yêu chịu tổn thương vì cậu ấy. Vậy thì thôi đi, anh không cần thiết phải tốn sức nói với đối phương chuyện này.

 

Quãng thời gian từng có quá đỗi tươi đẹp, khiến con người ta không thể hận thù, chỉ có thể tiếc nuối thủa ban đầu.

 

“Phương Vũ muốn cô được hạnh phúc. Cô chính là người mà cậu ấy không yên lòng nhất.”

 

Cố Diễn Trạch nhận ra thanh âm của mình run rẩy, trong lòng dâng lên nỗi buồn vô cớ. Người bạn quan trọng nhất đối với anh đã giao trái tim cho một người khác. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, bởi anh biết rõ, rồi sẽ có một ngày anh cũng như Tưởng Phương Vũ, sẽ tìm thấy người con gái anh yêu tha thiết, sẽ coi cô ấy quan trọng như chính sinh mệnh của mình.

 

“Không. Không phải em.” Tô Thiên Linh đột nhiên cất lời khi Cố Diễn Trạch đứng dậy: “Ảnh chụp trong ví của anh ấy chưa bao giờ thay đổi, là bức ảnh của anh và anh ấy. Phương Vũ luôn nói với những người mà anh ấy quen biết rằng, người trong ảnh là em trai anh ấy.

 

Anh ấy lúc nào cũng tự hào về anh, lúc nào cũng khen ngợi anh. Phương Vũ rất quan tâm anh, bất cứ thứ gì anh ấy cũng sẵn sàng nhường cho anh, thậm chí là người quan trọng nhất đối với anh ấy”.

 

Cố Diễn Trạch ngẩn người. Sau đó anh quay lưng đi.

 

Bây giờ, Tô Thiên Linh mới không thể kiềm chế được nữa mà khóc nấc lên.

 

Phương Vũ rất quan tâm anh, bất cứ thứ gì anh ấy cũng sẵn sàng nhường cho anh, thậm chí là người quan trọng nhất đối với anh ấy.

 

Lúc ấy, Cố Diễn Trạch còn chưa hiểu rõ ý tứ của Tô Thiên Linh. Mãi sau này, khi đã kết hôn, một ngày nào đó, anh mới hiểu ra sự kiên định trong mắt Tô Thiên Linh từ đâu mà có.

 

Chân tướng quá đỗi đơn giản, khiến anh có cảm giác sự cố gắng của mình bỏ ra không nhận được phần thưởng xứng đáng. Nhưng anh không hối hận, cho dù đây không phải kết quả anh mong đợi. Đột nhiên anh thấy mệt mỏi.

 

Vừa quay về căn hộ, Cố Diễn Trạch nhào lên giường, chẳng buồn chào Lâm Trạch một tiếng. Anh thấy trong lòng trống rỗng, không thể nắm bắt bất cứ thứ gì, càng không biết làm thế nào để xua tan cảm giác ấy đi. Dường như cơ thể đã lơ lửng giữa không trung, không có bất cứ điều gì nâng đỡ, bấp bênh, chập chờn, mất phương hướng, mất cảm giác bình yên.

 

“Vé máy bay chuyến ba giờ chiều.” Đang cúi đầu sắp xếp va li hành lí, Lâm Trạch lên tiếng nhắc.

 

“Em không bị chứng đãng trí!” Ngủ được một giấc, Cố Diễn Trạch có cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.

 

Lâm Trạch quan sát sắc mặt Cố Diễn Trạch, cân nhắc một lúc rồi hỏi: “Biết rồi à?”.

 

Cố Diễn Trạch gật đầu, sau đó kể qua loa mọi chuyện.

 

“Định làm gì nữa?”

 

“Em đi thăm Phương Vũ.”

 

Lâm Trạch thở dài, con người này chỉ thích tự chuốc phiền phức vào người, nhưng anh cũng chẳng thể can dự, chỉ có thể mặc Cố Diễn Trạch muốn làm gì thì làm. Cố Diễn Trạch ra khỏi nhà, Lâm Trạch nhíu mày, một khi cậu ta chưa lên máy bay thì anh chưa thể yên tâm.

 

Cố Diễn Trạch ra vùng ngoại ô, từ sau lễ tang của Tưởng Phương Vũ, đây là lần đầu tiên anh quay lại nơi này.

 

Cả một vùng đất rộng dày đặc những tấm bia đá lạnh băng, cỏ dại mọc um tùm, làn mưa bụi lất phất, khung cảnh cô liêu đến mức không thể diễn tả hết.

 

Mặc dù đã khá lâu mới trở lại đây nhưng Cố Diễn Trạch chẳng khó khăn gì để tìm ra mộ của Tưởng Phương Vũ. Sau khi Tưởng Phương Vũ qua đời, bố mẹ cậu ta không chịu nổi cú đả kích quá lớn nên lập tức sang Canada sinh sống, vì thế, nơi này ít người lui tới, quang cảnh hoang vu.

 

Cố Diễn Trạch ngồi xuống, nhổ những cây cỏ um tùm quanh bia mộ, một lúc sau, hai tay anh đã dính đầy bùn đất. Mưa càng lúc càng mau. Anh nhíu mày, chợt nhớ đến trước kia có lần rủ Tưởng Phương Vũ tới thành phố này đo độ PH trong nước mưa. Hai người đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn những giọt nước mưa tí tách rơi xuống, đến khi xem kết quả pH, anh ngán ngẩm nói: “Không ngờ môi trường ở đây trong lành đến mức nồng độ axit ít thế này”. Lúc ấy, Phương Vũ chỉ mỉm cười, nhắc anh thay quần áo ướt ra và sấy khô tóc.

 

“Nếu mình là con gái, nhất định sẽ lấy cậu!”

 

“Vì sao?”

 

“Lấy cậu sẽ không phải giặt quần áo.”

 

Dứt lời, Cố Diễn Trạch bị Tưởng Phương Vũ vỗ một cái vào đầu: “Cậu không sợ bị mình nuông chiều thành thằng đần à?”

 

“Càng tốt, như thế có thể thoát khỏi cậu!”

 

Hiện giờ, rốt cuộc đã thoát khỏi rồi…

 

Cố Diễn Trạch ngẩng đầu lên nhìn tấm ảnh gắn trên bia đá, anh khẽ lau những giọt nước đang chảy trên đó, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trong tấm ảnh. Vẫn là nụ cười ấy,nhưng nó tựa như một mũi kim đâm vào ngực anh.

 

“Vì sao không chờ mình? Cậu đã nói sẽ chờ mình về rồi chúng ta cùng mở một nhà hàng, mở một công ty, không cần quá giàu, chỉ cần đủ nuôi vợ con chúng ta là được, sau đó chúng ta sẽ đưa họ đi du lịch khắp thế giới bằng du thuyền. Nếu chúng ta đều sinh con gái, sẽ để chúng kết nghĩa chị em, nếu đều sinh con trai sẽ để chúng làm anh em, nếu một trai một gái sẽ để chúng làm thanh mai trúc mã…”

 

Cố Diễn Trạch cúi đầu, có thứ chất lỏng lăn dài trên mặt.

 

“Phương Vũ, vì sao…”

 

Anh lặp lại câu hỏi hết lần này đến lần khác, trong lòng từng cơn đau đớn. Cuối cùng, anh quì rạp trên mặt đất, nước mắt nhòa đi.

 

Một lúc sau, Lâm Trạch gọi điện đến: “Mày đang ở đâu, về đi nhanh lên!”.

 

“Anh yên tâm, em sẽ về trước giờ làm thủ tục lên máy bay.”

 

Tắt điện thoại, Cố Diễn Trạch đứng dậy, vận động đầu gối tê rần vì quì quá lâu. Bộ dạng anh lúc này nhếch nhác không gì sánh được.

 

Bên cạnh khu nghĩa trang có một căn chòi nhỏ, Cố Diễn Trạch vừa bước vào chòi thì có một người khác cũng chạy vào, quần áo ướt sũng chẳng kém gì anh. Anh kinh ngạc, đột nhiên có cảm giác mình đang lạc trong đường hầm tăm tối thì xuất hiện một tia sáng chỉ đường.

 

Bùi Sơ Ảnh cũng không tránh khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Diễn Trạch, Cô ngây người hồi lâu.

 

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

 

Phần 2

 

Cố Diễn Trạch đột nhiên cảm thấy dáng vẻ nhu mì này của cô có lực sát thương vô cùng lớn đối với mình, thậm chí anh còn không dám lớn tiếng với cô. Anh thở dài, không ngờ bản thân lại bị một câu nói của cô đánh bại.

 

Chẳng mấy chốc taxi đã tới nơi.

 

“Đại học Trình Lý.” Cố Diễn Trạch đảo mắt qua Bùi Sơ Ảnh rồi nói với tài xế.

 

“Mưa to thế này còn đi viếng mộ, cô cậu cũng thật là có lòng.” Tài xế nói, nhưng không nhận được sự hưởng ứng từ hai vị khách của mình.

 

Bùi Sơ Ảnh ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa xe. Cố Diễn Trạch không biết cô đang suy nghĩ điều gì. Anh thừa nhận, Trần Cảnh Minh nói rất đúng, Bùi Sơ Ảnh là một cô gái có nội tâm sâu thẳm, dường như chỉ cẩn nhìn vào đôi mắt là có thể đoán được trong lòng cô cất dấu một câu chuyện. Anh đã bị đôi mắt ấy cuốn hút, không thể quên đi.

 

Tới nơi, Bùi Sơ Ảnh xuống xe, Cố Diễn Trạch cũng xuống theo.

 

“Anh không nên xuống đây.” Bùi Sơ Ảnh liếc anh một cái.

 

“Tiễn Phật phải tiễn đến tận Tây Thiên chứ!” Cố Diễn Trạch hờ hững nói, tiếp tục đi theo cô.

 

Sơ Ảnh bước nhanh hơn, anh cũng bước nhanh hơn. Cô mất kiên nhẫn nói: “Anh đi theo em làm gì?”

 

“Ơ!” Cố Diễn Trạch giả vờ ngạc nhiên: “Con đường này của nhà em à?”

 

Sơ Ảnh không còn gì để nói, đành phớt lờ Cố Diễn Trạch, đi thẳng về phía kí túc xá nữ.

 

“Bùi Sơ Ảnh!” Cố Diễn Trạch đột nhiên gọi cô.

 

Sơ Ảnh quay đầu lại, nhìn thấy anh đang mỉm cười.

 

“Tự dưng anh nhớ tới hôm nọ…”

 

“Hôm nay anh còn ướt hơn cả hôm đó, chẳng những như chuột lột mà còn giống một tên côn đồ!” Sơ Ảnh vội vàng ngắt lời anh.

 

Cố Diễn Trạch ngây người. Lát sau, anh bình thản nói: “Anh nhớ tới chuyện ở quán Bar hôm trước, lúc đó em hỏi anh có chấp nhận lời tỏ tình của em không. Bây giờ anh có thể trả lời em”.

 

Bùi Sơ Ảnh đột nhiên cảm thấy cơ thể cứng đờ, cô cố gắng dùng toàn bộ sức lực quay người đi.

 

“Không muốn nghe đáp án à?” Cố Diễn Trạch chạy lên giữ cô lại: “Anh còn nhớ, lúc đó anh nói, nếu chúng ta gặp lại nhau lần nữa thì em sẽ là bạn gái anh. Anh cũng không ngờ sẽ gặp lại em, nhưng hôm nay là em tự động xuất hiện trước mặt anh đấy nhé!”

 

Dứt lời, Cố Diễn Trạch lập tức nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn xuống môi cô.

 

Sơ Ảnh sửng sốt đến mức quên cả hô hấp. Một lát sau cô mới định thần lại mà đẩy Cố Diễn Trạch ra, bên tai vang lên tiếng cười thích thú của anh. Cô rất muốn mắng anh, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy con người sâu thẳm kia đang chăm chú nhìn mình, cô hít sâu một hơi, bối rối chạy về phòng mình.

 

Bạn cùng phòng tròn mắt nhìn cô: “Cậu làm sao lại ướt sũng thế này?”

 

Sơ Ảnh chưa kịp trả lời thì nghe thấy âm báo tin nhắn vang lên. Cô mở di động ra, mười một con số xa lạ kia bỗng trở lên thân thuộc một cách kì lạ.

 

Mau tắm rửa, thay quần áo. Sấy khô tóc mới được ngủ!

 

Cô nhìn tin nhắn rất lâu, sau đó mới lưu số điện thoại vào danh bạ. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên dấu chấm than.

 

Gửi tin nhắn xong, Cố Diễn Trạch vẫn ngây ngốc đứng một lúc lâu dưới mưa mà nhìn lên ban công khu kí túc. Mãi đến khi có vài nữ sinh đi ngang qua, nhìn anh bằng ánh mắt dò xét, anh mới ý thức được hành động ngốc nghếch của mình. Anh gượng cười, quay người rời khỏi.

 

Đi được vài bước, Cố Diễn Trạch lấy di động ra, gọi điện cho Lâm Trạch: “Anh về trước đi”.

 

“Bác trai nhất định không để yên cho anh!” Lâm Trạch day trán, sớm đã đoán được thằng nhóc này thể nào cũng lại gây chuyện.

 

“Bố em có hỏi gì thì anh cứ bảo bố gọi điện cho em là được.” Cố Diễn Trạch nói xong, lập tức cúp máy.

 

Hiện tại toàn thân ướt sũng nhưng không hiểu sao anh vẫn vui vẻ mà cười được. Có điều, vẫn nên tìm chỗ nào đó tắm rửa thay đồ thì hơn. Anh bất đắc dĩ gọi điện cho Trần Cảnh Minh.

 

Bùi Sơ Ảnh ngủ một giấc tới tận lúc hửng đông mới tỉnh, hoàn toàn không biết, cả đêm qua Phương Hiểu đã phải khổ sở vì mình thế nào. Cô vừa ngồi dậy, Phương Hiểu đã chìa bữa sáng ra: “Tớ mua cho cậu đấy!”

 

Sơ Ảnh cảm thấy đầu óc mình choáng váng, cái câu “vô cớ nịnh bợ, không trộm cũng là cắp” quả nhiên chưa bao giờ sai. Cô thẳng thừng nói: “Có phải lại muốn tớ làm bộ bảng điều tra không?”

 

Bùi Sơ Ảnh vừa dứt lời, miếng bánh bao Phương Âm đang ăn dở rớt xuống bàn.

 

“Nó đang tò mò muốn biết cậu và vị công tử họ Cố kia phát triển đến đâu rồi thôi!”

 

Sơ Ảnh theo mắt: “Các cậu sao lại nhìn tớ như thế?”.

 

“Thành khẩn khai báo mau! Bọn tớ nhẫn nhịn cả đêm qua không dựng cậu dậy đã là nhân từ với cậu lắm rồi đấy!” Phương Âm cười khì, lân la tới gần Sơ Ảnh: “Công nhận là tốc độ của hai người nhanh thật đấy”.

 

“Có phải nhờ trò chơi hôm nó của tớ không?” Phương Hiểu phấn khích kêu lên: “Thế là tớ thành bà mối của hai người rồi nhé! Không được, Sơ Ảnh, cậu phải mời tớ đi ăn!”

 

“Tớ không nghe thấy gì hết! Không nghe thấy gì hết!” Bùi Sơ Ảnh lắc đầu nguầy nguậy.

 

“Đồ xấu tính!”

 

“Oan uổng! Bọn tớ không có gì cả!”

 

Phương Hiểu nhất quyết không chịu buông tha: “Hôm qua chẳng phải chính anh ấy đội mưa đưa cậu về kí túc à?”.

 

 

“Chẳng phải hôm qua anh ấy đã hôn cậu à?”

 

 

“Chẳng phải hôm qua cậu lén lén lút lút đọc tin nhắn của anh ấy à?”

 

 

Cuối cùng, Phương Hiểu kết luận một câu: “Như vậy còn không phải có tình ý với nhau à?”. Nói xong, Phương Hiểu quay sang dò hỏi quần chúng xung quanh: “Các cậu tin được không?”.

 

Ba cái đầu cùng lắc.

 

Bùi Sơ Ảnh khổ sở nói: “Không có bằng chứng, đừng có nói lung tung!”.

 

“À vâng” Phương Hiểu cười nham hiểm: “Tớ quên chưa nói với cậu, bữa sáng cậu vừa ăn xong là do đối tượng tình nghi kia mua cho cậu đấy!”.

 

Lần này, Sơ Ảnh hết đường chối cãi.

 

Cô đi ra hành lang, quả nhiên nhìn thấy một người con trai đang đứng dưới gốc anh đào trước cửa kí túc. Cô vội vàng thay quần áo, sau đó mím chặt môi ra khỏi phòng trong ánh mắt dò xét và nụ cười mờ ám của đám bạn.

 

Lúc cô đi tới trước mặt Cố Diễn Trạch, hình như anh vừa mới gọi điện thoại xong.

 

“Anh tưởng em còn bắt anh đợi cả ngày cơ!”

 

“Thế anh định đợi bao lâu?”

 

“Anh chưa nghĩ đến chuyện đó!” Cố Diễn Trạch gãi đầu.

 

Hành động trẻ con của anh khiến tâm trạng Bùi Sơ Ảnh tốt lên rõ rệt.

 

“Anh ăn sáng chưa?” Dứt lời, cô lập tức hối hận. Nếu anh đã mua bữa sáng mang đến cho cô thì chắc hẳn anh cũng đã ăn rồi. May mà anh chỉ gật đầu chứ không hỏi vặn cô.

 

“Hôm nay có phải đi học không?” Mặc dù chương trình học năm ba khá ít nhưng hẳn là vẫn phải lên lớp.

 

Sơ Ảnh nhíu mày, chẳng hiểu sao cô cảm thấy quan hệ giữa mình và Cố Diễn Trạch có phần kì lạ. Đáng tiếc, cô cũng không rõ nó lạ ở điểm nào.

 

“Hôm nay là cuối tuần.”

 

Cố Diễn Trạch ngây người, sau đó hai mắt anh sáng rực: “Có kế hoạch gì chưa?”

 

Cô nhìn anh một lúc rồi lắc đầu: “Anh có việc gì à?”.

 

“Hôm nay thời tiết khá đẹp.”

 

Sơ Ảnh còn chưa kịp thích ứng với kiểu nói chuyện nhảy vọ này của Cố Diễn Trạch thì hai người đã tới chân núi Nam Sơn nổi tiếng của Xuyên Nhiên. Vừa xuống xe, họ liền bắt gặp một cảnh cầu hôn. Chàng trai vẻ mặt ủ rũ, cô gái cầm bó hoa, ánh mắt kiên định: “Anh có bằng lòng cưới em không?”

 

“Hiện giờ anh không có gì hết, không thể mang lại cho em cái gì”.

 

“Em không cần nhà, không cần xe, chỉ cần anh. Anh có đồng ý hay không?”.

 

Chàng trai nhìn cô gái một lúc, cuối cùng vẫn kiên quyết lắc đầu. Trên mặt cô gái tràn đầy vẻ thất vọng.

 

Phần 3

 

Cố Diễn Trạch quay sang nhìn Bùi Sơ Ảnh: “Sao thế?.”

 

“Cô ấy ngốc quá.”

 

“Hử?”

 

“Dũng cảm như vậy mà vẫn thất bại.”

 

“Không ngờ em lại lương thiện như thế đấy.” Cố Diễn Trạch buột miệng nói ra câu này, không giống như đang trêu cô.

 

“Mùa này anh đào nở rất đẹp, nghe nói khu này có rất nhiều anh đào.”

 

“Nghe nói?” Cố Diễn Trạch nheo mắt: “Em không phải người Xuyên Nhiên à?”

 

“Lạ lắm à? Ngày trước em tưởng anh đào đẹp như trong ti –vi vẫn hay chiếu, một cơn gió thổi qua, hoa rơi như mưa. Nhưng đến khi nhìn thấy cây anh đào trong trường, em thấy nó chẳng khác gì hoa đào.”

 

Cố Diễn Trạch bật cười: “Vẫn khác nhau chứ!”

 

“Khác thế nào?”

 

“Ít ra thì anh đào sẽ không ra quả anh đào.”

 

Sơ Ảnh quay người lại nhìn anh: “Anh quan sát tỉ mỉ quá nhỉ!”

 

Nhìn con đường nhỏ uốn lượn phía trước, cô cảm thấy hai chân run rẩy: “Chúng ta đi bộ lên núi thật à?”

 

“Đến đây đương nhiên là leo núi rồi. Em nghĩ chúng ta đến chỉ để xem ‘mưa hoa’ thôi chắc?” Thấy gương mặt nhăn nhó của cô, anh buồn cười nói: “Này, em đừng có nói với anh là chỉ quãng đường ngắn thế này mà em cũng không đi nổi nhé!”

 

Sơ Ảnh ngây người vài giây, sau đó cô nói: “Anh sẽ hối hận đấy!”

 

Hai người đi được lưng chừng núi, Cố Diễn Trạch mới hiểu ra vì sao cô nói anh sẽ hối hận. Anh dừng lại, ảo não nhìn cô nặng lề lê từng bước. Mặc dù không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng Sơ Ảnh thầm nghĩ, chắc chắn anh đang cười nhạo tốc độ sên bò của cô.

 

“Có thể nhanh hơn con rùa một ít được không?” Cố Diễn Trạch khẽ nhướng mày.

 

Sơ Ảnh ấm ức, lát sau mới lên tiếng: “Không! Em không phải ếch, không biết nhảy!”. Cô thừa nhận bản thân đang đố kị, con đường dốc khó đi thế này nhưng cô dám chắc anh có thể chạy một mạch lên tới đỉnh núi.

 

Cố Diễn Trạch không để bụng lời châm chọc của cô: “Em cứ bình tĩnh đi, đừng nghĩ mình mệt, như thế sẽ đi nhanh hơn”.

 

Sơ ảnh liếc anh một cái: “Anh cho rằng ai cũng giống anh chắc! Như con ếch, không biết mệt là gì.”

 

“Ếch cũng có cái hay đấy chứ!” Cố Diễn Trạch mỉm cười: “Ít nhất có thể dẫn đường cho rùa!”

 

Sơ Ảnh mím môi: “Không cùng chủng tộc, quan hệ nhất định bất hòa!”

 

“Chưa chắc!” Anh vẫn tỏ ra thản nhiên: “Ngựa và lừa còn có thể sinh ra là được mà!”

 

“Nhưng không thể sinh sản!” Cô bướng bỉnh cãi lại.

 

“Khoa học bây giờ phát triển, muốn sinh sản có khó khăn gì!” Đột nhiên anh quay lại nhìn cô, cười xấu xa: “Biết đâu có ngày rùa với ếch cũng có thể sinh con!”

 

Sơ Ảnh lúc này không cẩn thận trượt chân, Cố Diễn Trạch vội vàng lao đến giữ cô lại: “Sao em bất cẩn thế?”

 

Cô trừng mắt lườm anh, ai hại cô ra nông nỗi này chứ?

 

Sơ Ảnh đứng im, không có ý định đi tiếp.

 

“Đau lắm à?” Cố Diễn Trạch hỏi vậy nhưng không hề tỏ ra lo lắng, anh biết thừa cô không chịu đi là vì nguyên nhân khác: “Không đi thật hả?”.

 

“Ừ.” Cô ương ngạnh đáp.

 

“Trên đỉnh núi có một mái đình nhỏ, đứng ở đó có thể ngắm cảnh đẹp. Hơn nữa, bên cạnh còn có một con suối…”

 

“Leo cao như thế chỉ để xem nhà cửa dưới chân núi và uống nước suối, thà mua một chai nước khoáng mang lên sân thượng tòa cao ốc ngồi uống còn hơn!”.

 

Cố Diễn Trạch chịu thua: “Thục nữ mà nói những lời thô tục như thế, không sợ người ta cười cho à?”

 

“Đằng nào thì trước mặt em hiện giờ cũng chẳng có người, chỉ có mỗi con ếch thôi, em sợ gì mất hình tượng?” Lúc này, bao nhiêu bất mãn của Sơ Ảnh đều tan biến, cô chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối vì không được thấy anh trở mặt. Đúng là một người đàn ông rất phong độ!

 

Cố Diễn Trạch thờ ơ nhìn cô: “Không đi nữa thật à?”

 

“Không đi!” Cô cứng đầu đáp, để xem anh làm gì được cô.

 

“Em chưa nghe giáo viên giải thích thế nào là: đắp một ngọn núi, chỉ thiếu một sọt đất mà không thể hoàn thành à? Nếu đã mất công sức nhiều như vậy thì nên kiên trì thêm một chút nữa, lúc này mà từ bỏ là hành động cực kì thiếu suy nghĩ.”

 

“Anh rất thông minh!” Sơ Ảnh nghiêng đầu nói: “Từ bé, em đã bị thầy cô chê là đứa trẻ thiếu suy nghĩ rồi!”

 

Cố Diễn Trạch nghẹn họng, thấy nụ cười thấp thoáng trong đôi mắt cô, biết cô đang cố tình chọc tức mình, anh bèn dịu giọng nói: “Em thật sự muốn bỏ dở giữa chừng?.

 

Sơ Ảnh không nói không rằng, trực tiếp quay lưng đi xuống núi, vừa rồi bị sái chân chưa phát hiện ra, bây giờ mới thấy đau. Cố Diễn Trạch quan sát cô mấy giâu, sau đó thong thả đi đến bên cạnh dìu cô. Sơ Ảnh vốn định đẩy anh ra, nhưng đột nhiên không nỡ phá hoại bầu không khí hòa hoãn hiễm có này. Cứ im lặng như thế, cô lại cảm thấy gượng gạo, cuối cùng cô nói: “Anh cũng quyết định từ bỏ một sọt đất cuối cùng à?”.

 

“Thỉnh thoảng từ bỏ cũng không thể phá hỏng được hình tượng.”

 

Nói lời này ra, dường như anh không còn là người vừa nãy lên giọng dạy bảo cô nữa. Sơ Ảnh mỉm cười: “Anh làm việc gì cũng nhất quyết phải làm cho đến cùng à?”

 

Cố Diễn Trạch im lặng một lúc mới trả lời: “Mọi người đều nói anh rất cố chấp”.

 

Thế là thừa nhận rồi phải không?

 

“Lần này làm khó anh rồi nhỉ, em phải bù đắp tổn hại cho anh thế nào đây?” Giọng điệu có vẻ áy náy nhưng thực chất cô đang hả hê.

 

“Hay là em lấy thân báo đáp đi!” Cố Diễn Trạch còn cao tay hơn cả cô.

 

Sơ Ảnh không nói được câu nào, người đàn ông này quả nhiên không dễ đối phó. Cô gạt tay Cố Diễn Trạch ra, tự mình bước đi.

 

Cố Diễn Trạch đứng yên, thấy cô phản ứng như vậy, tâm trạng anh bỗng nhiên tốt lên. Anh đuổi theo cô: “Anh tưởng em đi chơi cùng anh nghĩa là đã đồng ý đề nghị hôm qua của anh. Hình như anh nhầm rồi?”.

 

“Đề nghị gì?” Sơ Ảnh không kịp suy nghĩ, lập tức quay đầu hỏi.

 

“Ơ, em quên rồi à?” Cố Diễn Trạch kéo cô lại: “Chính là…”, anh giữ hai tay đang vùng vẫy của cô, cúi xuống hôn. Nghe tiếng thở dồn dập của cô, anh ghé vào tai cô, thì thầm: “làm bạn gái anh!”

 

Không để cô kịp lên tiếng, anh đã áp sát vào người cô, cất giọng uy hiếp: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ ném em xuống dưới kia. Yên tâm không chết được, độ cao này vừa đủ để em trở thành người tàn phế. Lúc đó thì chẳng ai muốn lấy em nữa đâu, em chỉ có thể theo anh mà thôi”,

 

Anh nói cực kì bình thản, hàng lông mày hơi nhướn lên, khiến Sơ Ảnh có phần nghi ngờ những lời này là thật.

 

“Em…”

 

Cô vừa mới mở miệng nói được một chữ, anh đã lắc mạnh cơ thể cô, dường như chuẩn bị đẩy cô xuống chân núi.

 

“Em đồng ý.”

 

Nghe vậy, Cố Diễn Trạch mới kéo cô lại, đôi mắt híp vào: “Nói sớm có phải tốt rồi không!”

 

Sơ Ảnh chưa kịp hoàn hồn, đứng tại chỗ thở gấp. Cố Diễn Trạch đi được vài bước lại quay về: “À quên mất, chân em đau chắc không đi được?”. Nói đoạn, anh hơi cúi người: “Có cần bạn trai này cống hiến sức lực không?”

 

Sơ Ảnh định từ chối, nhưng nghĩ tới vừa nãy bị anh dọa, cô không khách khí nữa, leo lên lưng anh.

 

Không thấy vẻ mặt Cố Diễn Trạch, chô chỉ cảm thấy lớp áo mỏng của anh đã ướt đấm. Ánh mặt trời càng lúc càng gay gắt, cô vô thức sờ tay lên trán anh, mồ hôi lấm tấm.

 

“Em đừng sờ mó lung tung nữa, anh hoa mắt ngã xuống núi là em thảm đấy!” Cố Diễn Trạch hờ hững nói, bộ dạng nhàn nhã như đi chơi.

 

Sơ Ảnh đang định bảo anh thả mình xuống, nhưng nghe anh nói vậy lại không dám mở miệng nữa.

 

Hai người xuống tới chân núi, quần áo Cố Diễn Trạch đã ướt đẫm mồ hôi, dính cả vào da.

 

“Chân còn đau không?” Anh nhìn chân cô hồi lâu mới lên tiếng.

 

“Hết rồi.” Đi mấy bước, cô bổ sung: “Vốn dĩ không có vấn đề gì.”

 

Cố Diễn Trạch mua hai chai nước khoáng, đưa cho cô một chai, cô lắc đầu: “Nước không có vị em không nuốt được”.

 

Anh thu tay lại, nói: Anh thì không nuốt được nước có vị”.

 

Sơ Ảnh đang định đi mua nước ngọt, nghe anh nói vậy, cô quay đầu lại, mỉm cười: “Sở thích chúng ta đúng là trái ngược nhau”.

 

“Anh thấy rất hợp qui luật bù trừ!” Có lẽ do quá khát, Cố Diễn Trạch mở nắp chai nước, uống một ngụm lớn, sau đó anh lẩm nhẩm như nói một mình: “Xuống núi cùng em còn mệt hơn cả leo núi!”.

 

Sơ Ảnh mua hai que kem về, thấy Cố Diễn Trạch nhìn mình, cô không biết ngượng mà nói: “Em mua cho mình em thôi”.

 

Cố Diễn Trạch nhún vai không đáp.

 

“Hồi trước em thích ăn kem đến mức có lần ăn liền một lúc mười que, ăn xong không hề đau bụng, không hề bị cảm.”

 

“Thế à, sau này thì sao?”

 

Ánh mắt cô bỗng trở nên u ám: “Có người nói với em, ăn nhiều kem như thế không tốt cho sức khỏe…”.

 

Sơ Ảnh cảm thấy may mắn vì Cố Diễn Trạch không hề hỏi đó là ai, anh chỉ bâng quơ nói: “Đói rồi, mình đi ăn thôi”.

 

Cô có cảm giác mình là một sinh viên ngoại tỉnh lần đầu tiên tới đây, anh dẫn cô vào một con ngõ nhỏ tìm hàng ăn, dù không phải những món sang trọng nhưng cực kì ngon miệng. Sau đó hai người ngồi lên một chiếc xe buýt, không quan tâm nó đi về đâu, ngồi đến tận điểm cuối mới xuống, tâm trạng vừa phấn khích vừa tò mò, như hai đứa trẻ lần đầu tiên ra khỏi nhà, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.

 

Đến lúc đã mệt rã rời, hai người mới dừng lại.

 

Sơ Ảnh chỉ vào một hướng, nói: “Đây là nơi em thích đến nhất”.

 

Cố Diễn Trạch nhìn con đường sắt bỏ hoang và bụi cỏ rậm rạp: “Em thích mấy thứ u ám thế này à?”

 

“Có cảm giác rất bi thương. Anh không thấy thế à?”

 

“Anh thấy ngắm em còn có cảm giác hơn!” Cố Diễn Trạch bật cười, hàng lông mày hơi co lại, vẻ mặt lúc này đột nhiên dịu dàng khó tả.

 

Sơ Ảnh chợt nhớ tới lời bài hát nào đó: Ánh mắt của anh biết cười, mỗi khi cười hàng mi khẽ cong lên…

 

Nghĩ vậy, cô mỉm cười, chạy tới bên cạnh đường ray. Khi còn bé, cô rất thích đứng ở những nơi cao, mặc dù sợ ngã nhưng cảm giác kích thích và đạt được thành tựu luôn đánh bại nỗi sợ hãi.

 

Cố Diễn Trạch nhìn cô dò dẫm từng bước trên con đường ray, hai tay dang ra giữ thăng bằng nhưng cơ thể vẫn nghiêng nghiêng ngả ngả, rất nhiều lần suýt té ngã. Ánh hoàng hôn chiếu lên người cô, bóng cô trải dài trên mặt đất, Thoạt nhìn đã thấy cô rất gầy, nhìn chiếc bóng đổ dài kia càng cảm thấy cô mong manh, yếu ớt.

 

Cố Diễn Trạch bước đến bên cạnh nắm lấy tay cô. Sơ Ảnh dừng lại một chút rồi tiếp tục đi.

 

Nắng chiều bao phủ hai người, cảnh tượng giống như mộng ảo dài đằng đẵng.

 

Sơ Ảnh chậm rãi bước, chậm rãi cảm nhận nhiệt độ từ bàn tay của anh. Lúc này cô mới phát hiện ra, mình đứng bên trái Cố Diễn Trạch, vị trí gần trái tim anh nhất.

 

“Nếu có thể giống như hai bên đường ray này, vĩnh viễn nương tựa vào nhau mà tồn tại, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc phải không?” Sơ Ảnh bước xuống khỏi đường ray, nhỏ nhẹ nói, dường như cô rất sợ mình to tiếng một chút thì sẽ phá hỏng bầu không khí ấm áp tuyệt vời này.

 

Cố Diễn Trạch ngây người một chút, anh rất muốn nói với cô, hai bên đường ray tuy có thể nương tựa vào nhau mà tồn tại, nhưng chúng vĩnh viễn không thể giao nhau. Thế nhưng, nhìn thấy nụ cười hài lòng của cô, anh không đành nói ra những lời này, chỉ khẽ gật đầu.

 

Đúng rồi, nó rất giống ca từ của bài hát kia.

 

Ánh mắt của anh biết cười, mỗi khi cười hàng mi khẽ cong lên. Nhưng em mãi mãi chẳng thể nào với tới được…

back top