Buông Tay Để Níu Kéo

Chương 1

Im lặng ngồi trên ghế sofa, Lịch Thư Hòa nhìn phòng khách rộng lớn vàngười giúp việc đang bận rộn trong bếp, nhận ra bản thân mình chẳng cóviệc gì để làm.

 

Cô buồn chán đứng dậy, tầm mắt rơi trên mặt bàn sát của sổ, cô vừa cắm hoa xong chưa kịp thu dọn mấy thứ bừa bộn. Liếc thấy người giúp việc đangbận rộn, cô định sẽ đi dọn dẹp một chút.

 

Dùng hoa hồng làm điểm nhấn, cô cắt tỉa hết lá và gai nhọn ở phần dưới,trang trí xung quanh vài đoạn cành vừa cắt ra. Cắm hoa xong, người giúpviệc vội vàng kéo cô sang ngồi một bên nói khi nào hết bận sẽ lập lứcthu dọn ngay.

 

Cô bỗng cảm thấy buồn cười, mấy thứ đồ linh tinh đó chỉ cần lấy giấy báobọc lại cho vào túi ni lông rồi mang ra ngoài vứt, nào có nguy hiểm nhưlời người giúp việc nói đâu. Thực ra bản thân cô cũng có thể làm được,không hiểu chồng cô đã dặn dò người giúp việc như thế nào mà coi cô nhưmột người yếu đuối không làm được chuyện gì vậy.

 

Cô cẩn thận dọn dẹp đống hỗn loạn trên mặt bàn, chăm chú đến mức khôngnghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đi vào phòng khách.

 

“Em đang làm gì vậy?” Giọng đàn ông không vui ẩn chứa một chút tức giận vang lên.

 

Lịch Thư Hòa giật mình hoảng sợ, vội vàng buông đồ vật ở trong tay ra, không cẩn thận bị gai hoa hồng đâm vào lòng bàn tay.

 

Cô khẽ cau mày, sau đó quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của NghiêmLập Cương, giống như một đứa trẻ phạm lỗi chỉ biết cúi đầu cắn môi, côthấp giọng giải thích: “Em không làm gì cả. Vừa cắm hoa xong, tiện taythu dọn một chút thôi…”

 

Nghiêm Lập Cương nhíu máy, ngắt lời cô: “Em biết anh không nói tới chuyện đó,anh hỏi tại sao em phải thu dọn mấy thứ này? Thím Lâm đâu? Tiểu Nguyệtđâu? Người đâu hết cả rồi?”

 

Anh bỏ tiền thuê người giúp việc để cô không phải tự mình làm những việcnày, chỉ cần mỗi ngày ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi anh là được rồi.

 

Ban đầu anh định ngày ngày đưa cô đến công ty, muốn cô lúc nào cũng ở trong tầm mắt của anh, nhưng vì cô không thích không khí ở đó cho nên anhđành phải để cô ở nhà một mình.

 

“Thím Lâm đang nấu cơm, Tiểu Nguyệt đang giặt chăn mền và quần áo.” Lịch ThưHòa vẻ mặt bất đắc dĩ trả lời anh. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của thímLâm đang đứng ở cửa phòng bếp, cô không nhịn được kéo ống tay áo của anh “Đừng như vậy, cũng không phải chuyện gì to tát.”

 

Anh nhìn cô, ngữ điệu không nóng không lạnh, từ từ nói “Anh thuê họ là muốn họ sắp xếp mọi việc trong nhà chu đáo để em được nghỉ ngơi thật tốt,cho nên những lý do đó anh không chấp nhận.”

 

Nghỉ ngơi? Lịch Thư Hòa nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, cô vốn dĩ khôngcần nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi của cô đã quá nhiều rồi.

 

“Lập Cương, hàng ngày ở nhà em đều không có việc gì làm, không cần nghỉ ngơi. Huống chi đây chỉ là một chút chuyện nhỏ…”

 

“Được rồi, chuyện này anh sẽ xử lý, những thứ này trước tiên cứ bỏ xuống đã,chờ thím Lâm xong việc sẽ dọn.” Nghiêm Lập Cương biết cô hay mềm lòng,nên không để cô nói hết câu đã ngắt lời.

 

Anh liếc mắt một cái, thím Lâm đang nơm nớp lo sợ đứng một bên lập tức đi tới.

 

“Chờ tôi nấu cơm xong sẽ thu dọn ngay, cô chủ cứ lên lầu nghỉ ngơi trướcđi.” Thím Lâm vội vàng nói. Thực ra, lượng công việc trong gia đình nàycũng không nhiều, nhưng mà cậu chủ không phải là người dễ tính, mỗi lầnnói chuyện với cậu ta, bà và Tiểu Nguyệt đều cảm thấy vô cùng áp lực.

 

Lịch Thư Hòa đang định nói thêm, nhưng nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của thímLâm, cuối cùng cô khẽ thở dài, lời muốn nói cũng chỉ có thể nuốt trở về.

 

Ở trong ngôi nhà này dường như cô không có nhiều quyền phát ngôn, nhất là việc nữ công gia chánh, chồng cô và người giúp việc đều không cho côđộng tay vào.

 

“Được, em đi nghỉ ngơi một chút.” Đây chẳng phải lần đầu tiên cô nhượng bộ. Cô lại thở dài, nhìn chồng với ánh mắt chờ đợi, nói “Một chút nữa chúng ta nói chuyện nhé?”

 

Nghe vậy, lập tức khuôn mặt Nghiêm Lập Cương trở lên cứng ngắc, nhưng anh vẫn gật đầu.

 

Lịch Thư Hòa là một người phụ nữ rất nhạy cảm, cô đương nhiên có thể nhận ra vẻ mặt mất tự nhiên và dáng vẻ gấp gáp muốn rời đi của chồng mình,trong lòng dấy lên một chút khổ sở và bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn khôngnói gì xoay người lên lầu.

 

Nhưng cô không biết rằng lúc cô xoay người bước lên lầu, ánh mắt anh nhìntheo vô cùng dịu dàng, chỉ là sau khi bóng dáng cô biến mất ở hành lang, vẻ mặt nhu hòa lập tức tan biến.

 

Hắn quay đầu, nhìn thím Lâm vốn dĩ đã thở phào nhẹ nhõm đứng một bên,nghiêm khắc chất vấn:”Tôi chẳng phải đã nói rồi sao, mọi việc trong nhàđừng để cô chủ tự mình làm? Nếu như sau này còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty các người, thay người làm khác.”

 

Thím Lâm cúi thấp đầu không dám lên tiếng giải thích, cho đến khi người đànông toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo này nói xong đi lên lầu, bóng anhkhuất sau hành lang, bà mới dám thở hắt ra.

 

Aiza, thời buổi bây giờ muốn kiếm chút tiền cũng thật không dễ dàng gì.

 

Nghiêm Lập Cương lên tầng hai, đó là không gian sinh hoạt riêng của vợ chồnghọ, nhìn thấy trên ghế sofa trong phòng khách nhỏ là dáng vẻ mềm mại,yếu ớt của vợ mình đang ở đối diện.

 

Anh hơi híp mắt lại, có chút hoảng hốt, hình ảnh như vậy khiến anh nhớ đếnđoạn quá khứ nhiều năm về trước với rất nhiều kỉ niệm.

 

Lần đầu tiên gặp mặt, cô đứng ở ban công tầng hai chăm sóc hoa, mặt trờichiếu rọi thân ảnh của cô, cô tươi cười trong sáng, ngây thơ như vậy.

 

Khi đó anh chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, một anh chàng nghèo kiết xác với hai bàn tay trắng, đối với cô công chúa nhỏ của ông chủmình chỉ có thể ngưỡng mộ, trừ lần đó ra, anh không dám nghĩ quá xa vời.

 

Nhưng hai năm sau, sau khi dùng điều kiện trao đổi, cô trở thành vợ của anh,so với tên tiểu tử nghèo ngày trước lúc này cuộc sống của anh đã tốt hơn nhiều, trong công ty cũng có chút danh tiếng, không phải kiếm được rấtnhiều tiền, nhưng cũng coi như có tương lai.

 

Thời gian đầu sau khi kết hôn, mỗi ngày anh đều bận rộn đến khuya mới trở về nhà, khi đó hai vợ chồng bọn họ chen chúc trong một gian phòng chật hẹp không đến 20m2, không có người giúp việc, mọi việc trong nhà đều đếntay một mình cô.

 

Trong khoảng thời gian đó, anh lần đầu tiên biết được thì ra cô gái nhìn quacó vẻ nhu nhược, yếu đuối này lại cứng cỏi như vậy, cho tới bây giờ côcũng không hề kêu ca phàn nàn, mỗi tối đều yên lặng chờ đợi anh trở về.

 

Cô không biết, thực ra anh hiểu được sự vất vả của cô, mỗi ngày nhìn thầnsắc mệt mỏi và lòng bàn tay dần trở lên thô ráp đó anh đều cảm thấy rấtđau lòng.

 

Mỗi buổi tối, nhìn cô vẻ mặt nhu hòa say ngủ dưới ánh đèn, anh luôn tự nóivới chính mình, chờ anh thành đạt nhất định sẽ không để cô phải làm bấtcứ việc gì, sẽ làm cho cô trở thành một nàng công chúa hạnh phúc nhấttrên đời, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt vậy.

 

Lịch Thư Hòa nghe thấy tiếng bước chân, nhất thời không muốn quay đầu lại,không nghĩ đến người đàn ông kia cũng như vậy, một câu cũng không nói,cứ im lặng đứng sau lưng cô, dường như chờ cô chủ động lên tiếng.

 

Rốt cuộc cô xoay người, nhìn người đàn ông đứng trước mặt, tim vẫn không nhịn được đập nhanh hơn.

 

Anh mặc bộ tây trang màu đậm do cô tỉ mỉ lựa chọn, bên trong mặc một chiếcáo sơ mi màu trắng điểm đường viền màu bạc, tôn lên dáng người cao ngất, ngũ quan thâm thúy, sống mũi cao thẳng, làn môi mỏng, hai mắt dài hẹp,lông mày rậm, gương mặt toát lên vẻ nghiêm nghị, không giận mà uy.

 

Người đàn ông cô yêu say đắm, tưởng rằng sẽ mãi mãi sống bên anh đến trọnđời, theo thời gian năm này qua năm khác công ty anh ngày một mở rộng,giữa hai người dường như lại có chút bất đồng.

 

Thấy anh vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không nói một lời, cô mấp máy môi, ở trong lòng không khỏi thở dài.

 

“Anh không có gì muốn nói với em sao?”

 

Cô lên tiếng khiến anh giật mình, lông mày nhíu chặt, hai giây sau không nặng không nhẹ hỏi một câu: “Ngày hôm nay thế nào?”

 

“Rất tốt.” Cô bất đắc dĩ trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh “Ngoại trừ cái này còn gì nữa không?”

 

Anh lại dừng vài giây rồi mới lên tiếng “Tiền còn đủ dùng ko? Nếu không đủ, anh sẽ bảo thư ký chuyển thêm tiền vào tài khoản của em nhé?”

 

Cô nắm chặt hai tay, cảm giác móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đau đớn,cố gắng giữ cho vẻ mặt của mình thật bình tĩnh, không để anh nhìn ra bất kì dấu vết thương tâm nào.

 

Bắt đầu từ khi nào hai người bọn họ nói chuyện với nhau lại ít ỏi đến đáng thương như vậy?

 

Hình như tất cả những gì anh nói với cô ngoại trừ dặn dò cô không được tranh làm cùng người giúp việc, thì cũng chỉ hỏi cô ăn cơm chưa, ngày hôm nay như thế nào, có đủ tiền dùng hay không.

 

“Được rồi, em muốn nói là…” Cô cắn môi dưới giải thích “anh đừng trách thímLâm, lúc đó thím ấy ở dưới bếp chuẩn bị cơm, căn bản không biết em tựmình dọn dẹp mấy thứ kia.”

 

“Anh trả tiền cho bọn họ là muốn bọn họ chăm sóc em, không muốn em vất vảthêm lần nữa, đây cũng là yêu cầu duy nhất của anh. Nếu như bọn họ mộtchút chuyện cỏn con này cũng không làm được, anh nghĩ anh có thể đổingười được rồi.”

 

Lúc nói chuyện vẻ mặt anh nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng lại mang theochút châm chọc, càng làm cho cô cảm thấy sợ hãi, không hoài nghi gì nữa, lời anh nói hoàn toàn là thật.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời trắng xanh, mi mắt rũ xuống, cô muốn giải thích thay người giúp việc vài câu, lại không nghĩ đến chỉ vài câu nóilàm sao có thể thuyết phục được người đàn ông cố chấp này.

 

Nghiêm Lập Cương nói xong, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên trở lêntái nhợt, nhận ra lời nói của mình hù dọa đến cô. Với tính cách vốn cứng rắn, lạnh nhạt của anh nhất thời không biết làm thế nào để hóa giải bầu không khí nặng nề này, chỉ có thể để sự trầm mặc lặng lẽ tràn lan giữahai người.

 

“Anh đi thay quần áo đã.” Cuối cùng anh lên tiếng trước đánh vỡ sự trầm mặc, nhưng chỉ là thay mình tìm một cái cớ rời đi mà thôi. Thực ra, anh rấtmuốn cùng cô nói chuyện thêm nữa, nhưng thật không biết làm thế nào đểlấy lòng cô, không biết nói gì để cô vui vẻ.

 

Vì vậy sau khi nói xong, anh thậm chí không dám nhìn thẳng cô, liền quayđầu đi về phía phòng của bọn họ, để lại cô một mình luống cuống đứng tại chỗ.

 

Lịch Thư Hòa đột nhiên cảm thấy viền mắt hơi ướt, một cảm giác ấm ức khôngnói thành lời chiếm giữ ở trong lòng, nhịn không được đưa hai tay ôm lấy bờ vai mình, cố gắng tạo một chút cảm giác ấm áp.

 

Cô đã từng sống trong căn phòng chật hẹp nhưng cũng không cảm thấy khóchịu, vậy mà giờ đây tại sao căn nhà rộng lớn này ngược lại làm cho côcảm thấy trống trải, ngột ngạt đến thế.

 

Lịch Thư Hòa cầm trong tay một tờ giấy, bên trên có ghi địa chỉ công ty củaNghiêm Lập Cương, tay kia cầm một chiếc túi xách bên trong là đồ ăn tựtay cô làm. Nhìn đi nhìn lại địa chỉ kia vài lần cô mới bước vào tòa nhà sang trọng cao vút trước mắt.

 

Một năm trước công ty của anh đã chuyển đến nơi này, hôm nay là lần đầu tiên cô đặt chân đến đây.

 

Lễ tân nhận ra cô nên nhiệt tình giúp cô bấm thang máy lên tầng trên, chờcô vào thang máy liền gọi điện thoại thông báo với thư ký, tránh việcthư kí mới tới không biết bà chủ mà không cho vào.

 

Cho nên lúc Lịch Thư Hòa lên đến tầng cao nhất đã thấy cô thư kí nhỏ đứngchờ ở cửa thang máy: “Phu nhân, mời cô đến phòng khách nghỉ ngơi trước.Chủ tịch đang ở trong phòng hội nghị, khoảng nửa tiếng sau cuộc họp kếtthúc sẽ đến tìm cô.”

 

“Tôi chờ ở đây là được rồi, cô có việc gì thì đi làm đi.” Có chút mất tựnhiên ngồi xuống sofa, Lịch Thư Hòa không muốn thư kí lúng túng trướcmặt mình bèn lên tiếng.

 

Thư kí áy náy cười cười rồi đi ra ngoài.

 

Lịch Thư Hòa nắm chặt túi xách trong tay, nhìn ngó xung quanh, trong phòngtrang trí đơn giản và ấm áp, nhưng trong lòng cô lại có chút thấp thỏmkhông yên.

 

Nghe nói gần đây Lập Cương bởi vì quá bận rộn nên mấy ngày liên tục đều ănuống qua loa, cô vốn định bảo thím Lâm chuẩn bị mấy món ngon rồi gọi tài xế đến cầm về cho anh, nhưng cuối cùng cô tự tay chuẩn bị đồ ăn rồimang đến công ty nhân tiện xem anh thế nào.

 

Nghĩ đến đây, cô nhịn không được nở nụ cười khổ.

 

Có vợ chồng nhà ai giống vợ chồng nhà cô không, rõ ràng cùng chung sốngdưới một mái nhà, vậy mà một ngày nói chuyện với nhau nhiều nhất cũngkhông đến mười câu. Rõ ràng gần như thế, nhưng cảm giác lại như xa cáchtận chân trời vậy.

 

Gạt bỏ những suy nghĩ không vui, cô chợt nhớ tới mình một đường đi thẳngtới đây, trên mặt hình như có ít bụi bẩn bèn đứng lên định vào phòng vệsinh sửa sang lại một chút.

 

Mới ra khỏi phòng khách không bao xa, cô chợt nghe thấy giọng nói của haicô gái từ chỗ rẽ hành lang truyền đến, cô dừng bước, nín thở lắng nghecuộc đối thoại của họ.

 

Giọng nói của họ đối với cô coi như quen thuộc, một là của cô thư kí nhỏ vừamới đón tiếp cô, một là trợ lý của Nghiêm Lập Cương – Tần Tang, cũng làđàn em của anh trong trường đại học.

 

“Chị Tần, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy phu nhân chủ tịch, thực sự là rất đẹp, hình như còn trẻ hơn em rất nhiều nữa.”

 

Tần Tang hừ lạnh một tiếng, giọng nói khinh thường vang lên: “Tuổi trẻ xinh đẹp thì có tác dụng gì? Chuyện gì cũng không làm được, so với bình hoacó khác gì nhau đâu.”

 

Cô thư kí nhỏ không nghĩ tới một câu khen ngợi của mình lại nhận được câutrả lời như vậy, không khỏi khẩn trương nói: “Chị Tần, tại sao lại nóichủ tịch phu nhân như vậy? Em thấy chị ấy cũng rất được nha.”

 

“Rất được? Em gái, em ấy, nhìn người vẫn còn non lắm. Nhìn cái bình hoa kiachị thật không hiểu nổi tại sao trước đây học trưởng lại kết hôn cùng cô ta?”

 

“Nếu như nói dùng của hồi môn để giúp đỡ còn nghe được, đằng này lúc cô tagả vào nhà anh ấy một món hồi môn cũng chẳng có, không giúp đỡ được gì,hơn nữa cô ta lại chẳng tài giỏi, cùng học trưởng kết hôn thật không còn gì để nói.”

 

“Trước đây chị có qua nhà bọn họ, cả buổi tối học trưởng cùng chị nói chuyện,nói với cô ta không đến năm câu, điều đó nói lên cái gì em biết không?”

 

Thư kí nhỏ ngây ngốc hỏi ngược lại: “Điều đó nói lên cái gì?”

 

“Chứng tỏ hai vợ chồng nhà này bình thường chẳng có gì để nói với nhau, cùnglắm chỉ là có nhiều hơn một tờ giấy hôn thú, trên thực tế lại giống nhưhai người bạn thuê chung phòng, có hiểu không?”

 

Thư kí nhỏ gật gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút không thể gật bừa, bèn nói ra suy nghĩ của chính mình: “Nhưng mà mặc kệ nói như thế nào, phunhân đối với chủ tịch cũng rất tốt nha. Ít nhất ngày hôm nay còn giúpanh ấy mang đồ ăn ngon tới.” Nếu như bạn trai cô mà cũng nguyện ý mangđồ ăn ngon đến cho cô, vậy cô nhất định sẽ rất vui vẻ.

 

Tần Tang cười lạnh một tiếng: “Nói đến lại thấy phiền. Trước đây cô ta đềubảo tài xế về nhà lấy mang đến công ty, hiện tại lại tự mình mang đến,cũng không nghĩ xem thời gian buổi trưa học trưởng thường đi ra ngoàitiếp khách hàng, đồ ăn mang đến không biết là vứt đi chỗ nào rồi. Thậtlà phiền toái!”

 

“Haizz, nếu không phải học trưởng bảo chị đừng nói ra, thì chị đã sớm nói vớicô ta rồi, đã không giúp được gì lại còn làm vướng tay vướng chân thêm.”

 

Thư kí nhỏ trầm mặc không nói gì.

 

Lịch Thư Hòa nghe không sót một câu cuộc nói chuyện của hai người, thoángchốc chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, theo bản năng đi tới trước thangmáy, sau đó không tiếng động xuống lầu.

 

Giờ phút này cô chỉ muốn bịt hai lỗ tai của mình lại, nhanh chóng rời khỏichỗ này, cho dù đi đến nơi nào cũng được, cô không muốn ở lại đây thêmmột phút nào nữa, bởi vì cô sợ sẽ nhìn thấy vẻ mặt thừa nhận những lờinói kia của chồng mình.

 

Cô sợ, sợ những lời của Tần Tang thực sự đúng với những gì cô suy đoán và luôn giấu kín – thực ra anh không hề cần cô.

 

Cô rời đi quá nhanh, cho nên không thể nghe thấy giọng đàn ông nghiêm nghị xen vào giữa cuộc nói chuyện của hai người kia. Nghiêm Lập Cương mộtthân tây trang màu đen bắt mắt, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện làm chohai người đang mải say sưa nói chuyện giật mình.

 

“Đừng để tôi nghe thấy những phỏng đoán thiếu căn cứ đó một lần nữa, nếukhông đừng trách tôi vô tình, vị trí của hai người cũng có không ítngười muốn làm đâu.” Anh đi qua hai người, không quan tâm đến sắc mặttái nhợt của họ, anh chỉ muốn biết, vợ yêu có phải vẫn đang chờ anh haykhông?

 

Về phần những lời kia của bọn họ, anh căn bản cũng không thèm để ý, vì cho dù có nói bọn họ cũng sẽ không hiểu.

 

Bọn họ làm sao có thể hiểu tầm quan trọng của cô đối với anh, chỉ trong một giây dường như đã định trước tình yêu say đắm.

 

Một cái liếc mắt chính là vĩnh cửu.

 

Lịch Thư Hòa ở bên ngoài đi dạo một lúc lâu, cuối cùng chân đau nhức khôngchịu nổi mới kêu taxi về nhà. Sau khi về đến nhà, đối với ánh mắt quantâm hỏi han của thím Lâm, cô cũng không giải thích gì, sắc mặt tái nhợtđi về phòng.

 

Nằm trên giường lớn mềm mại, giờ phút này cô mới thấy cả người mệt

back top