Trước ngày mùa mấy hôm Phùng Quý cùng Tú Cô vội vàng về thôn , haingười vốn đi trên đường còn cười cười nói nói , tiến đến trong thôn, cóthôn dân thật tình quan tâm thân thể Tú Cô ân cần thăm hỏi , cũng có một người vui sướng khi người gặp họa.
Hai người đi thẳng về nhà, về nhà đoàn tụ đương nhiên là cao hứng,nhìn thấy bọn nhỏ trong nhà đều tốt cũng vui mừng, bọn nhỏ đã lớn bọn họ thật sự có thể yên tâm , mà Hắc Muội nhìn thấy cha mẹ tinh thần tựa hồkhông tệ trong lòng cũng an tâm .
Bọn họ về nhà ngày hôm sau Phùng bà bà tới cửa tìm Phùng Quý .
Ngày đó chân bị gãy bà đã mời Diệp lang trung ở hạ thôn tới xem, ngày đó chân của bà sớm đã tốt.
“Nương! Hôm nay còn đi đi thăm nương!”Tú Cô ngoan ngoãn lấy lòng mẹchồng, nhưng Phùng bà bà vô luận như thế nào chính là xem nàng không vừa mắt .
“Đừng giả mù sa mưa , con gái ngươi không hại ta đã may mắn sao ta dám làm phiền ngươi tới thăm ta!”
“Nương, nương có ý gì!”Phùng Quý bất đắc dĩ nói.
“Chân ta như vậy, các ngươi bị mù à ——– “Phùng bà bà hùng hổ liền mắng, hướng về phía con trai càng phát ra náo loạn.
Phùng Quý và Tú Cô nghe bà hùng hùng hổ hổ nói nửa ngày mới biết được có chuyện như vậy, bọn họ chỉ có thể nói lời hay dỗ Phùng bà bà, lạicầm một cân thịt cùng một bao kẹo cho Phùng bà bà, bà thế này mới bỏqua.
Hắc Muội về nhà nghe nói thực mất hứng, nhưng Tú Cô nói với Hắc Muội, “Bà ấy dù sao cũng là bà nội con, là trưởng bối, còn là quan hệ huyếtthống, chúng ta nên hiếu thuận, bà thế nào chúng ta trước không nói,chúng ta bằng lương tâm làm người ——- “
Hắc Muội sợ nhất chính là nương nàng niệm thục lương hiền đức, lập tức buông vũ khí đầu hàng.
Thời điểm ngày mùa bởi vì Tú Cô kiên trì muốn làm việc , cho nên HắcMuội đành phải để bà với Tứ Nha ở nhà nấu cơm, nàng cùng Phùng Quý rađồng , năm nay cũng mang theo Béo Nha, nàng hiện tại đã mười một mườihai tuổi nên bắt đầu học việc nhà nông .
Đứa nhỏ nhà nghèo thường sớm làm việc nhà, Béo Nha một năm này hiểubiết hơn, cũng không còn nhàn hạ như trước , đi theo bên cạnh Hắc Muộibán mặt cho đất bán lưng cho trời cấy mạ cả buổi sáng.
Mặc dù hiện tại tốc độ cấy mạ của nàng chưa phải rất nhanh nhưng cũng không tệ , hơn nữa có kinh nghiệm trước kia cùng Hắc Muội bắt mã hoàngbán cũng không sợ mã hoàng .
Chân bị mã hoàng hút máu không vội không hoảng hốt , vỗ bắp chân từtừ bắt lấy mã hoàng, đặt vào trong ống trúc đã sớm chuẩn bị tốt, chờ tới trưa phơi khô bán kiếm tiền.
Bởi vì toàn bộ thôn đều bận ngày mùa nên cũng không có bà tám tớichọc một nhà Hắc Muội, nhưng ngày mùa qua đi đợi lúa chín hai ba thángnày cũng không phải rất bận rộn, nếu có cũng chỉ là nam nhân vội vànggánh phân tưới ruộng, thả nước, nữ nhân đều rảnh rỗi nghỉ ngơi.
Trong thôn bắt đầu có người thêu dệt chuyện , rất những người này đề tài đều quay quanh nhà Phùng Quý Tú Cô .
Kỳ thực có cái gì khác nói đâu, không phải là chuyện Tú Cô không sinh được con trai , lại đỏ mắt Hắc Muội kiếm tiền làm cho cuộc sống ngàycàng tốt lên.
Nhưng may mắn các nàng cũng không biết chuyện Tú Cô không thể lạimang thai, nếu không sẽ không phải muốn giơ chân bịa chuyện nữa sao.
Hắc Muội quyết định đem chuyện nương nàng không thể lại mang thai che dấu .
Cát Tường ở Diệp gia không biết muốn đi thăm nương nàng, nhưng Diệp gia cũng đang ngày mùa, không có thời gian.
Thật ra trong lòng Tú Cô sao không nhớ Cát Tường được chứ.
Tú Cô cùng Phùng Quý tuy rằng tổng cộng sinh bốn đứa con gái nhưngchân chính chỉ có Cát Tường là Tú Cô tự mình nuôi lớn , Hắc Muội gần như là Cát Tường nuôi , Béo Nha và Tứ Nha thì lại là Hắc Muội nuôi .
Cho nên Cát Tường cơ hồ là thân cận nhất với Tú Cô , tựa như Hắc Muội ở trong lòng Cát Tường.
Hắc Muội đương nhiên biết tâm tư nương nàng, công việc vừa vơi đi ,liền đón Cát Tường về nhà ở vài ngày, Cát Tường ở nhà Hắc Muội không cần nói cũng biết rất cao hứng , có nàng ở bên nương nàng tâm trạng cũngtốt chút, hơn nữa Cát Tường ở nhà may vá quét dọn, đó có thể tốt hơn Hắc Muội.
Hắc Muội còn vừa vặn có thời gian làm việc khác.
Bởi vì nghĩ thu hoạch vụ thu qua không tới vài ngày chính là Trungthu , Hắc Muội thừa dịp trước khi thu hoạch vụ thu làm một đống rautrộn, thừa dịp Bạch gia đến lấy hàng đi tới Bạch gia một chuyến, thiếtkết đóng gói bánh Trung thu, dạy vài nha đầu bà bà xong liền vội vàngchạy về nhà , làm cho Bạch lão bản ngày hôm sau đi tới sân nàng tìm nàng thấy trống không.
Đối với sân trống hắn cười khổ.
Rất nhanh lại tới mùa thu hoạch.
Năm nay Phùng Quý thật sự thoải mái hơn.
Tú Cô muốn hỗ trợ, Hắc Muội cương quyết không chịu.
Nàng cùng Béo Nha, ba cha con cùng nhau cắt lúa một ngày rưỡi, BéoNha bởi vì lần đầu tiên cắt lúa, trên tay bị cắt trúng vài nhát, máutươi ứa ra , trên mặt tiểu béo đau đến nhăn lại.
Lúc xế chiều về đến nhà, Tú Cô đau lòng một phen, Tứ Nha vô cùng hiểu biết muốn thổi thổi cho nàng.
Buồn cười nhất là Béo Nha hiện tại rất biết chuyện , Ngô Bảo Nhi vừađến, nàng liền đem miệng vết thương mở ra cho hắn xem, còn nặn ra haigiọt nước mắt.
Hắc Muội nhìn thấy cười ngất, hôm nay ở trong ruộng bị cắt trúng BéoNha cũng chưa khóc hiện tại vừa thấy Ngô Bảo Nhi đến liền giả vờ đángthương, khoan hãy nói Ngô Bảo Nhi nhìn ngón tay tròn tròn của Béo Nhachảy máu vẻ mặt liền đau lòng, vỗ bộ ngực nói, “Béo Nha, ngươi yên tâm,sang năm ta tuyệt đối không cho ngươi ra ruộng .”
Hắc Muội nhìn buồn cười, xen mồm hỏi, “Bảo nhi, sang năm ngươi có thể thay Béo Nha ra ruộng giúp chúng ta cắt lúa à?”
Ngô Bảo Nhi đỏ mặt cũng không hé răng.
Ăn cơm chiều, Hắc Muội cùng Phùng Quý thấy sắc trời còn sớm hai người đi ra ruộng trói lúa.
Bởi vì có con la gánh lúa, hai người chỉ lo bó, trong chốc lát tất cả lúa đã vào sân lúa.
Như năm rồi, vẫn là Phùng Quý giành trước , Phùng Quý là người tínhhấp tấp, đêm đó liền muốn đập lúa, huống chi bây giờ còn có con la kéotrục lăn lúa không phải chuyện đơn giản thôi sao.
Hắc Muội ngẫm lại cũng thấy đúng, cùng cha nàng đập lúa suốt đêm , Tú Cô cũng muốn đến hỗ trợ, cuối cùng Hắc Muội đành phải kêu bà một látđưa cơm nước tới.
Bất quá Tú Cô và Phùng Quý Hắc Muội một dạng cũng cả đêm không ngủ,hôm sau quả nhiên tiều tuỵ hơn, Phùng Quý cùng Hắc Muội nhìn thấy đều vô cùng đau lòng.
Nhưng bọn họ cũng biết muốn cha con bọn họ bận rộn mà để Tú Cô ở nhàngủ bà khẳng định cũng ngủ không tốt , tả hữu lo lắng trượng phu cùngcon gái .
Đợi cho nhà Hắc Muội đập lúa xong, bầu không khí đập lúa đã trànngập thượng thôn , từng nhà đều bận rộn cùng vui sướng thu hoạch.
Thừa dịp mùa thu nắng gắt như lửa , Phùng Quý ở nhà phơi thóc, Hắc Muội lo vườn rau .
Như cũ có người da mặt dày lại tới mượn con la, Hắc Muội lần nàythông minh, trực tiếp đem mấy nhà giao hảo dựa theo thời gian đập lúa an bài xếp thành hàng, con la làm nửa ngày nghỉ một ngày, như vậy đã giúpmấy hộ nàng muốn giúp, cũng kéo dài thời gian, dân quê không có khả năng vì mượn gia súc mà kéo dài đập lúa .
Khi đó thời tiết ai cũng không biết trước được, một trận mưa đến, một năm lúa có thể trở nên xấu, đập ra cũng là gạo xấu, bán không được tiền chính mình ăn đều khó nuốt xuống.
Đầu thu trước khi trời mưa xuống toàn bộ gạo thôn Đại Diệp đều nhậpkhố , mỗi người trên mặt đều là vui sướng , qua vài ngày nộp thuế, liềnđến tết Trung thu .
Dân quê đón tết Trung thu không chỉ có ngụ ý gia đình đoàn tụ viênmãn, còn là chúc mừng mùa thu hoạch, cho nên mỗi nhà đều làm bánh trungthu.
Bánh trung thu ở nông thôn rất đơn giản, nói trắng ra chính là một loại bánh dẻo hình tròn mà thôi.
Trước Trung thu một ngày nhà Hắc Muội đi tặng bánh trung thu cho khách quý.
Vô cùng ngoài ý muốn dĩ nhiên là cha con Bạch gia.
Hắc Muội bắt đầu buồn bực , buôn bán gần đây hẳn là không có chuyệngì a, bọn họ thế nào bỗng nhiên đến đây, cảm giác dường như là đặc biệtvì tết Trung thu đến tặng lễ.
Cha con Bạch gia vào thôn trước hai canh giờ.
Xe ngựa đứng ở cửa thôn, bên trong cũng không thấy người xuống xe.
Bên cạnh một phụ nhân tuổi còn trẻ ăn mặc thập phần đơn sơ mộc mạc, chính là Hồng di đi theo bên cạnh Bạch Minh Tuệ.
Nàng lén lút vào thôn , bởi vì lúc này là giữa trưa , phần lớn thôn ở nhà ăn cơm nghỉ ngơi, trong thôn cũng không có nhiều người đi lại.
Nàng quen đường đến nhà Diệp Tĩnh, cũng không có kinh động vài người tìm gặp Diệp Tĩnh, đi đến một nơi rất yên tĩnh nói chuyện.
“Ngươi là nói ngươi có biện pháp đem chân của ta chữa khỏi?”Diệp Tĩnh quả thực có chút không thể tin được, người lạ chưa thấy qua này bỗngnhiên tới cửa nói chân của hắn có thể chữa khỏi.
“Đúng vậy.”Nàng chắc chắc nói, mặc dù giờ phút này một thân vải thônhưng khoé môi khẽ nhếch đã để lộ ra định liệu trước của nàng.
Diệp Tĩnh là một người đọc sách, đương nhiên biết không có chuyện cái bánh từ trên trời rơi xuống.
“Ngươi có điều kiện gì?”
“Không hổ là người đọc sách, “Hồng di khóe môi mỉm cười, “Ta muốn ngươi từ hôn!”
Diệp Tĩnh lập tức chấn động, trợn tròn mắt nhìn nàng nửa ngày nóikhông ra lời, cuối cùng nói năng lộn xộn, “Này, này sao được, Hắc Muội,ta cùng Hắc Muội —– “
“Ta cũng không phải muốn ngươi không cưới nàng, ta là muốn ngươitrước từ hôn, nửa năm sau đợi chân ngươi thương chữa khoẻ ngươi có thểlại đến cầu hôn.”
Lần này Diệp Tĩnh không nói.
“Làm một người bình thường, chân chính khỏe mạnh đi cưới cô nươngmình yêu thích không tốt sao, hay là ngươi sợ nàng không đợi được ngươinửa năm?”
Mấy câu nói lập tức trọc vào lòng Diệp Tĩnh, hắn là cỡ nào muốn chính mình là một người bình thường khỏe mạnh a, có thể ra đồng làm việc, có thể vì Hắc Muội giảm bớt gánh nặng, khi nàng bị ức hiếp có thể ra mặtgiúp, nhưng vì chân hắn bị tật, hắn ngay cả năng lực giúp nàng gánh mộtthùng cũng không có——-
Nếu ông trời hiện tại cho hắn cơ hội như vậy không phải là tâm nguyện lớn nhất của hắn sao?
“Nhưng mà, nếu nửa năm này—— “Diệp Tĩnh sở dĩ do dự trong lòng quảthật lo lắng nếu hắn từ hôn , nửa năm này Hắc Muội lại đính hôn vớingười khác thì làm sao bây giờ?
“Ngươi có phải lo lắng Hắc Muội đính hôn với người khác không?”
Hắn gật đầu.
“Cái này phải xem bản lĩnh của ngươi , người đọc sách hạ bút thànhvăn không phải dễ sao, muốn Hắc Muội nửa năm không nghị hôn được có lẽkhông phải việc khó đi!”
Thẳng đến về nhà Diệp Tĩnh vẫn trong tình trạng hoảng hốt do dự ,nhưng trong lòng chấp áo cùng nỗi khổ riêng làm cho hắn cuối cùng làmmột quyết định, hắn không biết lúc này cái quyết định hắn tự cho làchính xác đã khiến hắn rốt cục cùng người trong lòng vĩnh viễn bỏ lỡ.
Hai người đi thẳng về nhà, về nhà đoàn tụ đương nhiên là cao hứng,nhìn thấy bọn nhỏ trong nhà đều tốt cũng vui mừng, bọn nhỏ đã lớn bọn họ thật sự có thể yên tâm , mà Hắc Muội nhìn thấy cha mẹ tinh thần tựa hồkhông tệ trong lòng cũng an tâm .
Bọn họ về nhà ngày hôm sau Phùng bà bà tới cửa tìm Phùng Quý .
Ngày đó chân bị gãy bà đã mời Diệp lang trung ở hạ thôn tới xem, ngày đó chân của bà sớm đã tốt.
“Nương! Hôm nay còn đi đi thăm nương!”Tú Cô ngoan ngoãn lấy lòng mẹchồng, nhưng Phùng bà bà vô luận như thế nào chính là xem nàng không vừa mắt .
“Đừng giả mù sa mưa , con gái ngươi không hại ta đã may mắn sao ta dám làm phiền ngươi tới thăm ta!”
“Nương, nương có ý gì!”Phùng Quý bất đắc dĩ nói.
“Chân ta như vậy, các ngươi bị mù à ——– “Phùng bà bà hùng hổ liền mắng, hướng về phía con trai càng phát ra náo loạn.
Phùng Quý và Tú Cô nghe bà hùng hùng hổ hổ nói nửa ngày mới biết được có chuyện như vậy, bọn họ chỉ có thể nói lời hay dỗ Phùng bà bà, lạicầm một cân thịt cùng một bao kẹo cho Phùng bà bà, bà thế này mới bỏqua.
Hắc Muội về nhà nghe nói thực mất hứng, nhưng Tú Cô nói với Hắc Muội, “Bà ấy dù sao cũng là bà nội con, là trưởng bối, còn là quan hệ huyếtthống, chúng ta nên hiếu thuận, bà thế nào chúng ta trước không nói,chúng ta bằng lương tâm làm người ——- “
Hắc Muội sợ nhất chính là nương nàng niệm thục lương hiền đức, lập tức buông vũ khí đầu hàng.
Thời điểm ngày mùa bởi vì Tú Cô kiên trì muốn làm việc , cho nên HắcMuội đành phải để bà với Tứ Nha ở nhà nấu cơm, nàng cùng Phùng Quý rađồng , năm nay cũng mang theo Béo Nha, nàng hiện tại đã mười một mườihai tuổi nên bắt đầu học việc nhà nông .
Đứa nhỏ nhà nghèo thường sớm làm việc nhà, Béo Nha một năm này hiểubiết hơn, cũng không còn nhàn hạ như trước , đi theo bên cạnh Hắc Muộibán mặt cho đất bán lưng cho trời cấy mạ cả buổi sáng.
Mặc dù hiện tại tốc độ cấy mạ của nàng chưa phải rất nhanh nhưng cũng không tệ , hơn nữa có kinh nghiệm trước kia cùng Hắc Muội bắt mã hoàngbán cũng không sợ mã hoàng .
Chân bị mã hoàng hút máu không vội không hoảng hốt , vỗ bắp chân từtừ bắt lấy mã hoàng, đặt vào trong ống trúc đã sớm chuẩn bị tốt, chờ tới trưa phơi khô bán kiếm tiền.
Bởi vì toàn bộ thôn đều bận ngày mùa nên cũng không có bà tám tớichọc một nhà Hắc Muội, nhưng ngày mùa qua đi đợi lúa chín hai ba thángnày cũng không phải rất bận rộn, nếu có cũng chỉ là nam nhân vội vànggánh phân tưới ruộng, thả nước, nữ nhân đều rảnh rỗi nghỉ ngơi.
Trong thôn bắt đầu có người thêu dệt chuyện , rất những người này đề tài đều quay quanh nhà Phùng Quý Tú Cô .
Kỳ thực có cái gì khác nói đâu, không phải là chuyện Tú Cô không sinh được con trai , lại đỏ mắt Hắc Muội kiếm tiền làm cho cuộc sống ngàycàng tốt lên.
Nhưng may mắn các nàng cũng không biết chuyện Tú Cô không thể lạimang thai, nếu không sẽ không phải muốn giơ chân bịa chuyện nữa sao.
Hắc Muội quyết định đem chuyện nương nàng không thể lại mang thai che dấu .
Cát Tường ở Diệp gia không biết muốn đi thăm nương nàng, nhưng Diệp gia cũng đang ngày mùa, không có thời gian.
Thật ra trong lòng Tú Cô sao không nhớ Cát Tường được chứ.
Tú Cô cùng Phùng Quý tuy rằng tổng cộng sinh bốn đứa con gái nhưngchân chính chỉ có Cát Tường là Tú Cô tự mình nuôi lớn , Hắc Muội gần như là Cát Tường nuôi , Béo Nha và Tứ Nha thì lại là Hắc Muội nuôi .
Cho nên Cát Tường cơ hồ là thân cận nhất với Tú Cô , tựa như Hắc Muội ở trong lòng Cát Tường.
Hắc Muội đương nhiên biết tâm tư nương nàng, công việc vừa vơi đi ,liền đón Cát Tường về nhà ở vài ngày, Cát Tường ở nhà Hắc Muội không cần nói cũng biết rất cao hứng , có nàng ở bên nương nàng tâm trạng cũngtốt chút, hơn nữa Cát Tường ở nhà may vá quét dọn, đó có thể tốt hơn Hắc Muội.
Hắc Muội còn vừa vặn có thời gian làm việc khác.
Bởi vì nghĩ thu hoạch vụ thu qua không tới vài ngày chính là Trungthu , Hắc Muội thừa dịp trước khi thu hoạch vụ thu làm một đống rautrộn, thừa dịp Bạch gia đến lấy hàng đi tới Bạch gia một chuyến, thiếtkết đóng gói bánh Trung thu, dạy vài nha đầu bà bà xong liền vội vàngchạy về nhà , làm cho Bạch lão bản ngày hôm sau đi tới sân nàng tìm nàng thấy trống không.
Đối với sân trống hắn cười khổ.
Rất nhanh lại tới mùa thu hoạch.
Năm nay Phùng Quý thật sự thoải mái hơn.
Tú Cô muốn hỗ trợ, Hắc Muội cương quyết không chịu.
Nàng cùng Béo Nha, ba cha con cùng nhau cắt lúa một ngày rưỡi, BéoNha bởi vì lần đầu tiên cắt lúa, trên tay bị cắt trúng vài nhát, máutươi ứa ra , trên mặt tiểu béo đau đến nhăn lại.
Lúc xế chiều về đến nhà, Tú Cô đau lòng một phen, Tứ Nha vô cùng hiểu biết muốn thổi thổi cho nàng.
Buồn cười nhất là Béo Nha hiện tại rất biết chuyện , Ngô Bảo Nhi vừađến, nàng liền đem miệng vết thương mở ra cho hắn xem, còn nặn ra haigiọt nước mắt.
Hắc Muội nhìn thấy cười ngất, hôm nay ở trong ruộng bị cắt trúng BéoNha cũng chưa khóc hiện tại vừa thấy Ngô Bảo Nhi đến liền giả vờ đángthương, khoan hãy nói Ngô Bảo Nhi nhìn ngón tay tròn tròn của Béo Nhachảy máu vẻ mặt liền đau lòng, vỗ bộ ngực nói, “Béo Nha, ngươi yên tâm,sang năm ta tuyệt đối không cho ngươi ra ruộng .”
Hắc Muội nhìn buồn cười, xen mồm hỏi, “Bảo nhi, sang năm ngươi có thể thay Béo Nha ra ruộng giúp chúng ta cắt lúa à?”
Ngô Bảo Nhi đỏ mặt cũng không hé răng.
Ăn cơm chiều, Hắc Muội cùng Phùng Quý thấy sắc trời còn sớm hai người đi ra ruộng trói lúa.
Bởi vì có con la gánh lúa, hai người chỉ lo bó, trong chốc lát tất cả lúa đã vào sân lúa.
Như năm rồi, vẫn là Phùng Quý giành trước , Phùng Quý là người tínhhấp tấp, đêm đó liền muốn đập lúa, huống chi bây giờ còn có con la kéotrục lăn lúa không phải chuyện đơn giản thôi sao.
Hắc Muội ngẫm lại cũng thấy đúng, cùng cha nàng đập lúa suốt đêm , Tú Cô cũng muốn đến hỗ trợ, cuối cùng Hắc Muội đành phải kêu bà một látđưa cơm nước tới.
Bất quá Tú Cô và Phùng Quý Hắc Muội một dạng cũng cả đêm không ngủ,hôm sau quả nhiên tiều tuỵ hơn, Phùng Quý cùng Hắc Muội nhìn thấy đều vô cùng đau lòng.
Nhưng bọn họ cũng biết muốn cha con bọn họ bận rộn mà để Tú Cô ở nhàngủ bà khẳng định cũng ngủ không tốt , tả hữu lo lắng trượng phu cùngcon gái .
Đợi cho nhà Hắc Muội đập lúa xong, bầu không khí đập lúa đã trànngập thượng thôn , từng nhà đều bận rộn cùng vui sướng thu hoạch.
Thừa dịp mùa thu nắng gắt như lửa , Phùng Quý ở nhà phơi thóc, Hắc Muội lo vườn rau .
Như cũ có người da mặt dày lại tới mượn con la, Hắc Muội lần nàythông minh, trực tiếp đem mấy nhà giao hảo dựa theo thời gian đập lúa an bài xếp thành hàng, con la làm nửa ngày nghỉ một ngày, như vậy đã giúpmấy hộ nàng muốn giúp, cũng kéo dài thời gian, dân quê không có khả năng vì mượn gia súc mà kéo dài đập lúa .
Khi đó thời tiết ai cũng không biết trước được, một trận mưa đến, một năm lúa có thể trở nên xấu, đập ra cũng là gạo xấu, bán không được tiền chính mình ăn đều khó nuốt xuống.
Đầu thu trước khi trời mưa xuống toàn bộ gạo thôn Đại Diệp đều nhậpkhố , mỗi người trên mặt đều là vui sướng , qua vài ngày nộp thuế, liềnđến tết Trung thu .
Dân quê đón tết Trung thu không chỉ có ngụ ý gia đình đoàn tụ viênmãn, còn là chúc mừng mùa thu hoạch, cho nên mỗi nhà đều làm bánh trungthu.
Bánh trung thu ở nông thôn rất đơn giản, nói trắng ra chính là một loại bánh dẻo hình tròn mà thôi.
Trước Trung thu một ngày nhà Hắc Muội đi tặng bánh trung thu cho khách quý.
Vô cùng ngoài ý muốn dĩ nhiên là cha con Bạch gia.
Hắc Muội bắt đầu buồn bực , buôn bán gần đây hẳn là không có chuyệngì a, bọn họ thế nào bỗng nhiên đến đây, cảm giác dường như là đặc biệtvì tết Trung thu đến tặng lễ.
Cha con Bạch gia vào thôn trước hai canh giờ.
Xe ngựa đứng ở cửa thôn, bên trong cũng không thấy người xuống xe.
Bên cạnh một phụ nhân tuổi còn trẻ ăn mặc thập phần đơn sơ mộc mạc, chính là Hồng di đi theo bên cạnh Bạch Minh Tuệ.
Nàng lén lút vào thôn , bởi vì lúc này là giữa trưa , phần lớn thôn ở nhà ăn cơm nghỉ ngơi, trong thôn cũng không có nhiều người đi lại.
Nàng quen đường đến nhà Diệp Tĩnh, cũng không có kinh động vài người tìm gặp Diệp Tĩnh, đi đến một nơi rất yên tĩnh nói chuyện.
“Ngươi là nói ngươi có biện pháp đem chân của ta chữa khỏi?”Diệp Tĩnh quả thực có chút không thể tin được, người lạ chưa thấy qua này bỗngnhiên tới cửa nói chân của hắn có thể chữa khỏi.
“Đúng vậy.”Nàng chắc chắc nói, mặc dù giờ phút này một thân vải thônhưng khoé môi khẽ nhếch đã để lộ ra định liệu trước của nàng.
Diệp Tĩnh là một người đọc sách, đương nhiên biết không có chuyện cái bánh từ trên trời rơi xuống.
“Ngươi có điều kiện gì?”
“Không hổ là người đọc sách, “Hồng di khóe môi mỉm cười, “Ta muốn ngươi từ hôn!”
Diệp Tĩnh lập tức chấn động, trợn tròn mắt nhìn nàng nửa ngày nóikhông ra lời, cuối cùng nói năng lộn xộn, “Này, này sao được, Hắc Muội,ta cùng Hắc Muội —– “
“Ta cũng không phải muốn ngươi không cưới nàng, ta là muốn ngươitrước từ hôn, nửa năm sau đợi chân ngươi thương chữa khoẻ ngươi có thểlại đến cầu hôn.”
Lần này Diệp Tĩnh không nói.
“Làm một người bình thường, chân chính khỏe mạnh đi cưới cô nươngmình yêu thích không tốt sao, hay là ngươi sợ nàng không đợi được ngươinửa năm?”
Mấy câu nói lập tức trọc vào lòng Diệp Tĩnh, hắn là cỡ nào muốn chính mình là một người bình thường khỏe mạnh a, có thể ra đồng làm việc, có thể vì Hắc Muội giảm bớt gánh nặng, khi nàng bị ức hiếp có thể ra mặtgiúp, nhưng vì chân hắn bị tật, hắn ngay cả năng lực giúp nàng gánh mộtthùng cũng không có——-
Nếu ông trời hiện tại cho hắn cơ hội như vậy không phải là tâm nguyện lớn nhất của hắn sao?
“Nhưng mà, nếu nửa năm này—— “Diệp Tĩnh sở dĩ do dự trong lòng quảthật lo lắng nếu hắn từ hôn , nửa năm này Hắc Muội lại đính hôn vớingười khác thì làm sao bây giờ?
“Ngươi có phải lo lắng Hắc Muội đính hôn với người khác không?”
Hắn gật đầu.
“Cái này phải xem bản lĩnh của ngươi , người đọc sách hạ bút thànhvăn không phải dễ sao, muốn Hắc Muội nửa năm không nghị hôn được có lẽkhông phải việc khó đi!”
Thẳng đến về nhà Diệp Tĩnh vẫn trong tình trạng hoảng hốt do dự ,nhưng trong lòng chấp áo cùng nỗi khổ riêng làm cho hắn cuối cùng làmmột quyết định, hắn không biết lúc này cái quyết định hắn tự cho làchính xác đã khiến hắn rốt cục cùng người trong lòng vĩnh viễn bỏ lỡ.