Hoắc Phong Lâm và Phù Tinh chân nhân đều đến đây, Diệp Vân Chu hành lễ xong mới ngẩng đầu lui về sau vài bước, mời hai người vào, không dấu vết quan sát diện mạo Phù Tinh chân nhân.
Bạch y tóc trắng, đạo bào đai ngọc, xuất trần di thế, như tiên cảnh mây mù khi ẩn khi hiện trong rừng sâu, Diệp Vân Chu thậm chí còn phải chớp mắt mấy lần mới chắc chắn vầng sáng trên người Phù Tinh chân nhân khi mình chốc chốc liếc qua không phải do hoa mắt, đây là tiên nam có đính kèm filter ánh sáng nhu hòa.
Trong nguyên tác tu vi của Phù Tinh chân nhân đã đến Hợp Thể hậu kì, chỉ còn cách Đại Thừa kì một bước dài, không thích tranh chấp tục vụ, tuy là môn chủ Tĩnh Vi môn nhưng chỉ ban xuống kiếm phổ, ngày ngày ẩn cư, đến đệ tử trên danh nghĩa của Phù Tinh chân nhân như đám Trì Sơ Vũ và Hà Tự Phi cũng không phải muốn gặp là gặp được ngay.
Mặc dù cảm giác thần bí này từ khi bắt đầu dính dáng tới nam chính đã tụt thẳng xuống, nhưng hôm nay Diệp Vân Chu gặp mặt, khí chất nhu hòa lại cách xa ngàn dặm của Phù Tinh chân nhân vẫn còn giữ được hoàn hảo không chút tổn hại.
Nhịp bước của Phù Tinh chân nhân tuy gấp song lại dừng đúng ba thước trước người Diệp Vân Chu, hai tay chụm lại trong tay áo rộng, nghiêm chỉnh đứng vững, nhìn kĩ Diệp Vân Chu đang ngoan ngoãn khẽ cười một lượt, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Không cần đa lễ, con không sao là tốt rồi. Thành chủ nói với ta là hắn cứu con trở về… Sao con lại bị phong bế linh lực?”
“Hai vị ngồi xuống rồi nói tiếp.” Hoắc Phong Lâm chủ động đưa tay mời Phù Tinh chân nhân ngồi xuống, ngón tay gã chưa chạm đến sau lưng Phù Tinh chân nhân đã bị nhẹ nhàng tránh đi.
Phù Tinh chân nhân nghiêng người khẽ gật đầu với gã, ôn hòa cười một tiếng: “Đa tạ thành chủ.”
“Đều là huynh đệ tốt, còn khách sáo nữa là ta giận đấy.” Hoắc Phong Lâm thoải mái xua tay, “Đệ cũng đã một thời gian rồi chưa đến nhà anh em ngồi chơi, nhưng hôm nay có hiền chất ở đây, không uống rượu được, ta chịu thiệt một chút, cùng uống trà với các đệ.”
Diệp Vân Chu hơi xệch khóe miệng, tự nhủ chẳng trách Hoắc Phong Lâm có thể thay thế được Hoắc Phong Đình lên làm thành chủ, trước mặt người ngoài biểu hiện của gã quả thật vô cùng giống với Hoắc Phong Đình.
“Những việc đã qua vẫn phải để hiền chất nói với đệ rồi.” Hoắc Phong Lâm đứng cạnh bàn rót đầy nước trà cho hai người, lúc đưa trà cho Phù Tinh chân nhân thì bí mật gõ lên mép chén, sau đó căm giận đập bàn, “Bất kể thế nào, ta vẫn tức không chịu nổi. Ta đã phát thư mời các đại môn phái mồng chín tháng ba đến tham gia Xuân Hoa yến, thù này của hiền chất ta nhất định phải báo.”
Diệp Vân Chu cụp mắt như đang suy nghĩ lí do từ chối, Phù Tinh chân nhân vươn tay ra khỏi tay áo, tay phải cầm một chiếc quạt xếp, im lặng nhìn chăm chăm vào cuống trà đang đong đưa trong chén, cũng không thúc giục y mà như đang xuất thần, ngồi im bất động.
Thực ra Diệp Vân Chu đang chờ Phù Tinh chân nhân đặt câu hỏi, y rất khó nhìn thẳng vào Phù Tinh chân nhân và phỏng đoán tâm tư hắn, không phải giống Minh Đồng của Mộ Lâm Giang khiến người ta không cách nào nhìn thẳng, mà Phù Tinh chân nhân cơ bản không nhìn thẳng vào mắt y. Từ lúc vào tẩm điện đến giờ, ngoại trừ liếc nhìn lúc ban đầu thì Phù Tinh chân nhân hầu như đều giữ tư thế buông mi mắt nhìn sàn nhà.
Y không cách nào khẳng định được thiên hướng của Phù Tinh chân nhân, buộc phải mở miệng trước, nói cho Phù Tinh chân nhân mình bị Mộ Lâm Giang phái người bắt đi, Mộ Lâm Giang muốn lợi dụng y để mở phong ấn, và những lời đồn đãi kia cũng hơn nửa đều là thật, cuối cùng che mắt nghẹn ngào nói: “Phong bế linh lực là con chủ động yêu cầu, Mộ Lâm Giang từng dùng thuật pháp lên người con, con sợ mình sẽ không khống chế được mà lại lần nữa làm chuyện trái với bản tâm. Mộ Lâm Giang coi khinh Tĩnh Vi môn, coi khinh Hoàng đô như thế, đây không chỉ là đệ tử chịu nhục, mà còn làm cả Hoàng đô mất hết thể diện. Vì lẽ đó đệ tử mới hi vọng sư phụ có thể đứng về phía con, cùng con đứng ra công khai lên án Mộ Lâm Giang, trừ hại cho tam đô.”
Hoắc Phong Lâm xoay chén trà, ám chỉ rằng Diệp Vân Chu tùy cơ ứng biến quả nhiên không làm gã thất vọng, lí do bịa đặt chỉ cần đưa tay là với đến.
Phù Tinh chân nhân nghe xong mới rốt cuộc hiếm hoi mà nhìn về phía Diệp Vân Chu, y làm bộ làm tịch lau lau trước mắt, dạt dào chờ mong và khẩn thiết nhìn lại, nhưng khi thấy rõ đôi mắt của Phù Tinh chân nhân thì bỗng có phần chột dạ.
Y gần như không bao giờ cảm thấy chột dạ, bất kể là làm việc tốt hay việc xấu, nhưng không hiểu vì sao, khi Phù Tinh chân nhân mắt ngậm nỗi buồn, phảng phất như trông thấu tất thảy ngụy trang cùng thủ đoạn của y, lại cứ thế làm linh hồn y phơi bày giữa sự gột rửa thiêng liêng thuần khiết, làm y không còn chỗ dung thân.
“Con vẫn là… đồ đệ của ta ư?” Phù Tinh chân nhân thở dài một tiếng, cúi đầu dịch ánh mắt, “Vân Chu, hình như con đang không khỏe, để vi sư khám cho con một chút.”
Động tác Diệp Vân Chu thoáng khựng lại, y chấn động với câu hỏi người lại như hỏi mình kia của Phù Tinh chân nhân, liếc Hoắc Phong Lâm một cái. Hoắc Phong Lâm ngược lại chưa hề để ý, chỉ lặng lẽ làm một khẩu hình, bảo y cẩn thận ứng phó, chớ có nóng nảy.
“Làm phiền sư phụ.” Ngón tay Diệp Vân Chu nắm chặt, tập trung tinh thần ứng đối trước mặt Phù Tinh chân nhân, đề phòng đây có phải một loại thuật pháp nào đó như Minh Đồng hay không, đoạn đứng dậy đưa cổ tay về hướng Phù Tinh chân nhân.
Phù Tinh chân nhân gần như tức thì đứng lên, lui ra sau hai bước kéo dài khoảng cách với Diệp Vân Chu, rồi lật tay từ tay áo b ắn ra một đoạn tơ mỏng vòng qua cổ tay y, đầu ngón tay đè lên sợi tơ kiểm tra mạch tượng.
“Đây là hình xăm từ khi nào?” Phù Tinh chân nhân chậm rãi hỏi, chuyển sợi tơ sang tay trái Diệp Vân Chu, “Vết thương trên lòng bàn tay lại là chuyện gì xảy ra?”
Diệp Vân Chu sửng sốt, bất ngờ rằng Phù Tinh chân nhân không hỏi triệu chứng của y. Y nhìn cổ tay mình, là ấn kí hình kiếm mà kiếm khí Đại Thừa kì lưu lại, và cả vết sẹo khi lấy máu ở Vĩnh Dạ cung. Y đột nhiên nổi lên tâm lí phản nghịch, liền hừ mũi: “Sư phụ tổng cộng mới gặp ta mấy lần, sao còn phải quản ta có hay không thích hình xăm, chịu vết thương gì.”
“… Xin lỗi, không phải ta trách cứ con.” Lông mi Phù Tinh chân nhân rung lên, thoạt trông có phần thương tâm, “Con bị sốt, cần phải nghỉ ngơi.”
“Sư phụ, người đã cân nhắc xong đề nghị con nói với người chưa?” Diệp Vân Chu bứt khỏi sợi tơ của Phù Tinh chân nhân, trong lòng y thầm giận sao người già kiểu này toàn thích nói gần nói xa, mà cứ không vào thẳng chuyện chính.
“Ây, trong lòng hiền chất có hận, ta cũng bảo nó nghỉ ngơi rồi, thân thể quan trọng hơn. Nhưng chúng ta ngẫm kĩ lại xem, ai xảy ra chuyện thế này mà ngủ được chứ.” Hoắc Phong Lâm đúng lúc châm ngòi thổi gió, bưng chén trà đổ hết vào mồm như uống rượu, tỏ ra bất bình thay Diệp Vân Chu như thật.
Phù Tinh chân nhân trầm mặc một hồi, lấy bình thuốc từ trong tay áo đặt lên bàn: “Vân Chu, con uống thuốc này trước đi.”
Diệp Vân Chu mím môi, cầm bình thuốc xem nhãn, dốc ra hai viên nuốt vào.
“Sư huynh con rất muốn gặp con.” Phù Tinh chân nhân lại nói, “Nó đã nghĩ kĩ rồi, muốn chính miệng nói xin lỗi với con. Sư tỷ con cũng lạc đường biết quay lại, nếu con bằng lòng trở về, vi sư… sẽ tạm thời dọn đến Ỷ Phong viện, đích thân chỉ bảo kiếm pháp cho các con.”
Diệp Vân Chu nghe ra được, Phù Tinh chân nhân thật sự nghiêm túc nói những câu này, mặt y sầm xuống: “Sư phụ nói như vậy, là không định lấy lại công bằng cho con sao?”
“Thiện ác tự có Thiên Đạo trừng trị, vi sư vô năng, chỉ là môn chủ một phương học phủ thế ngoại(1), chỉ nguyện môn hạ đệ tử được bình an.” Phù Tinh chân nhân ngồi trở lại bên bàn, nâng chung trà lên, “Nếu tam đô dấy lên chiến tranh chắc chắn sẽ gây họa tới những người vô tội, con đã trở về, vi sự hi vọng con sẽ không chấp nhất với thù hận, che mờ hai mắt.”(1) Thế ngoại: theo mình hiểu ở đây là đứng ngoài thế tục, không có thực quyền
Đây quả thật giống như lời Phù Tinh chân nhân có thể nói ra, Diệp Vân Chu gật gật đầu, nhìn hắn không biết gì mà uống nước trà có độc, đoạn chuyển đề tài, bất đắc dĩ cười: “Nếu đã vậy, con sẽ không ép sư phụ ra mặt vì con nữa, biết các vị đồng môn và sư phụ vẫn khỏe, con cũng yên tâm.”
“Nếu con vẫn khăng khăng giữ suy nghĩ của mình, thì để vi sư suy xét thêm, rồi quyết định lại đã… Sau khi con mất tích mọi người đều rất lo lắng.” Phù Tinh chân nhân nhẹ giọng nói, “Lão Tiên Sinh ở ao Lưu Hoa cũng rất nhớ con.”
Diệp Vân Chu lại ngẩn ra, không biến sắc hỏi: “Lão tiên sinh?”
“Hôm nay ta có mang nó tới.” Phù Tinh chân nhân duỗi tay trên bàn, đẩy ấm trà ra, chiếc nhẫn không gian trên ngón tay tràn ra một quầng sáng, một con linh sủng lớn gần bằng mặt bàn vững vàng chiếm giữ địa bàn trên đó.
Hoắc Phong Lâm thấy thế thì bưng khay trà đứng dậy thối lui. Diệp Vân Chu nheo hai mắt lại, linh sủng trên bàn lúc này cũng nghển cổ ngửa đầu với y, rồi lại chậm rì rì rụt đầu trở lại.
Đó là một con rùa già màu nâu đỏ, mai rắn chắc, còn có vài đường hoa văn đỏ đậm sáng ngời, cái đầu tam giác trông khá uy phong, chỉ là hình như lúc này chẳng có tinh thần gì, không mảy may phấn chấn vì Diệp Vân Chu xuất hiện, lười biếng nằm nhoài trên bàn.
Diệp Vân Chu lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, thoáng vô thức căng cứng cơ bắp. Y liếc nhìn Phù Tinh chân nhân nét mặt hiền hòa, lại nhìn Lão Tiên Sinh một chút, sợ lòi mà vẫn cố nén ý muốn lui về sau, dùng ngón tay chọc chọc mai Lão Tiên Sinh.
Không phải y sợ loài sinh vật này, chẳng qua con rùa trước mắt quá nguội lạnh, làm y không nhìn ra suy nghĩ… Nó thật sự nhớ y à? Nhớ y đến mức ngay cả một ánh mắt cũng không cho?
“Lão Tiên Sinh không thường rời khỏi ao Lưu Hoa, chắc là không quen khí hậu.” Phù Tinh chân nhân chụm tay đặt cạnh bàn, Lão Tiên Sinh chập chạp xoay một vòng, cọ đầu lên lòng bàn tay hắn.
Diệp Vân Chu không biết nên nói gì cho phải, bèn đưa mắt ra hiệu với Hoắc Phong Lâm, Hoắc Phong Lâm đằng hắng một tiếng, nói: “Nếu hiền chất sinh bệnh thì cứ để nó ngủ một giấc trước đi, ngày sau chúng ta sẽ bàn lại, hôm nay đừng quấy rầy nó.”
“Ừ, Vân Chu, Lão Tiên Sinh sẽ ở lại đây cùng con, thuốc ta cho con một ngày uống ba lần, đừng quên uống đúng giờ nhé.” Phù Tinh chân nhân đứng dậy, dịu giọng dặn dò, “Lão Tiên Sinh, xin ngươi hãy giúp Vân Chu giải sầu.”
Diệp Vân Chu muốn nói khỏi cần đâu, con rùa này làm cả người y khó chịu, nhưng Phù Tinh chân nhân đã định đi rồi, y cũng không muốn dời nó ra chỗ khác, đành phải đuổi theo tiễn Phù Tinh chân nhân.
Hoắc Phong Lâm cố ý chậm lại phía sau, để Phù Tinh chân nhân đi trước, đoạn thấp giọng cười: “Ngươi xem, ta đã nói gì? Phù Tinh chân nhân ngoan cố không chịu thay đổi, chỉ biết chăm chăm lùi bước, đến đồ đệ bị oan ức cũng không chịu đòi lại công bằng, sư phụ tốt gì chứ. Ta thấy để hắn chết ở Xuân Hoa yến là tốt nhất, ngươi cũng vừa hay kế thừa di chí của hắn, chủ trì Tĩnh Vi môn, danh chính ngôn thuận trả thù Mộ Lâm Giang.”
Trong lòng Diệp Vân Chu thấy dị thường, nhưng trên mặt vẫn không hề để ý, khiêm nhường nói: “Tĩnh Vi môn ngoại trừ danh vọng thì chẳng có tác dụng gì lớn, nhưng nếu ta đảm nhiệm chức môn chủ, tu vi vãn bối còn thấp, vẫn cần thành chủ ngài phái người duy trì đại cục Tĩnh Vi môn.”
“Nói hay nói hay, ta cũng không hứng thú gì với Tĩnh Vi môn.” Hoắc Phong Lâm khoanh tay đi đến trước cửa, “Ngày mai ngươi lại khuyên thêm lần nữa, nếu hắn còn không đáp ứng, thì chỉ có thể động thủ với Tĩnh Vi môn, để Phù Tinh chân nhân biết hắn đừng mơ có thể đứng ngoài cuộc.”
Diệp Vân Chu tán đồng hùa theo, tiễn Hoắc Phong Lâm rời đi, lúc về đến tẩm điện Lão Tiên Sinh vẫn còn nằm sấp ở chỗ cũ, bá chiếm cái bàn của y.
“… Lão Tiên Sinh, ngươi có nhận ra ta không?” Diệp Vân Chu đi hai vòng trong điện, chắp tay sau lưng khó hiểu nhìn chằm chằm nó, hỏi.
Lão Tiên Sinh bất động như núi, không chịu cho y một chút phản ứng.
Diệp Vân Chu dựa trên giường một lát, thế nhưng chẳng hiểu sao ánh mắt vẫn không nhịn được chạy lên bàn, liền trở mình cau mày nói: “Lão rùa, ta biết ngươi nghe hiểu, đừng giả bộ hồ đồ với ta, xuống khỏi bàn ta.”
Lão Tiên Sinh lúc này mới rốt cuộc thò đầu ra, chợt há to miệng, thế mà khoe ra hai hàng răng bén nhọn, từ cổ họng phát ra âm thanh dọa dẫm, chống cả tứ chi nâng cơ thể lên trượt xuống khăn trải bàn, nhanh nhẹn lạ thường bò về hướng Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu vội vàng tránh đi, cười thầm mình vậy mà đi chọc giận một con rùa, có điều rất nhanh y đã không cười nổi nữa, vì Lão Tiên Sinh bò thẳng lên giường, nghển cổ nhìn y.
“… Lão Tiên Sinh, Phù Tinh chân nhân bảo ngươi giải sầu cho ta, không phải làm ta bực mình.” Diệp Vân Chu dựa lên mép bàn đối mặt với Lão Tiên Sinh.
Một lát sau, lúc Diệp Vân Chu vừa định bỏ cuộc vụ giảng đạo lí với rùa, dù sao cũng không chỉ có một gian tẩm điện này, thì Lão Tiên Sinh thình lình đứng yên, gục đầu xuống, một giọng nói quen thuộc vang lên từ trên người rùa đen.
“Vân Chu, có tiện nói chuyện không?”
Diệp Vân Chu híp mắt, chậm rãi đến dưới cửa sổ, cầm một quả quýt từ mâm trái cây, ném lên mai Lão Tiên Sinh.
Lão Tiên Sinh không nhúc nhích, quả quýt lăn xuống cạnh chân trước của nó, giọng nói kia im lặng một chút, sau đó nói: “Xui khiến sư tỷ ăn cắp linh dược trong môn, đả thương sư huynh, bây giờ còn ném vi sư, ta có còn là sư phụ của con không?”
Diệp Vân Chu thoáng suy tư, đem ghế dựa qua ngồi xuống bên mép giường, bật cười nói: “Phù Tinh chân nhân, xem ra ngươi biết không ít, con rùa đen này hiện tại là ngươi à?”
“… Ta chỉ thông qua nó nói chuyện với con thôi, Lão Tiên Sinh không chịu được lâu lắm.” Thanh âm của Phù Tinh chân nhân vẫn êm dịu như trước, nhưng tựa hồ so với khi gặp mặt thì bớt một phần cứng ngắc, tự nhiên hơn rất nhiều, “Mộ cung chủ gửi thư cho ta, kèm theo đó là những chuyện đã xảy ra và lời nhận lỗi, hắn không phải như con nói, là một đối tượng cực ác cuồng vọng tàn nhẫn.”
Diệp Vân Chu nhướng mày, gác chân lên, thừa dịp con rùa bất động duỗi tay sờ mai nó, lạnh lẽo nhẵn bóng, nhấp nhô rõ rệt: “Trong thư cũng gồm cả tàn hồn quỷ tu? Hừ, hắn đúng là tin được ngươi.”
“Vân Chu, vi sư đang tạm thời phân thần thức ra phụ trên nó.” Phù Tinh chân nhân nhắc nhở, “Dừng tay đi.”
Ngón tay Diệp Vân Chu cứng đờ, giơ tay lên: “Xin lỗi, thất lễ.”
“Không chỉ có lá thư trước đó.” Phù Tinh chân nhân tiếp tục nói, “Ngay sáng nay, ta gặp được Mộ cung chủ dưới chân núi Tĩnh Vi môn.”
Diệp Vân Chu chống ghế đứng dậy, sau đó đằng hắng một tiếng, bình tĩnh nói: “Hắn đến tìm ngươi?”
“Đúng vậy.” Ngữ khí Phù Tinh chân nhân trầm xuống, “Hắn không nói với ta quá nhiều, chỉ bảo nếu gặp con thì không cần vạch trần bất kì chỗ nào không bình thường của con, đồng thời phải cảnh giác thành chủ… Vậy ta hỏi thẳng, con vẫn là đồ đệ ta sao?”
“Ta đây cũng nói thẳng.” Ánh mắt Diệp Vân Chu lạnh lẽo, “Tàn hồn quỷ tu có mục đích riêng và mê hoặc Hà Tự Phi mới là đồ đệ chân chính của ngươi, ngươi muốn gã không? Hay là muốn một ta cũng lòng mang ý xấu? Phù Tinh chân nhân, Mộ cung chủ cho ngươi hay chân tướng, là tin tưởng ngươi có phẩm hạnh đoan trang, sẽ không tùy tiệt để lộ cơ mật, nhưng không có nghĩa rằng hắn muốn trả cho ngươi một đồ đệ.”
“Ai có chí nấy, bất luận con có nhận ta làm thầy hay không, ta cũng sẽ không can thiệp đích đến của con.” Phù Tinh chân nhân có vẻ hơi ủ rũ, “Thời gian không nhiều lắm, hình như thành chủ không muốn cho ta rời đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Con muốn ta đáp ứng kế hoạch của mình ư?”
Diệp Vân Chu bị thái độ nhượng bộ mềm mỏng của hắn làm cho có phần buồn bực, chậc một tiếng, ngồi xuống: “Chi tiết kế hoạch và ngọn nguồn ta sẽ an bài người khác gửi tin nói rõ tường tận cho ngươi, ngươi đi đi.”
“Vân Chu.” Phù Tinh chân nhân than nhẹ, “Vạn sự vạn vật tất có nguyên do, ta không biết quá khứ của con, nhưng vẫn sẵn lòng tin con hướng thiện…”
“Được rồi! Ta không cần người khác thuyết giáo, hay ngươi muốn nghe ta gọi ngươi lại một tiếng sư phụ dối trá nữa?” Diệp Vân Chu không vui nhíu mày, “Ta cam đoan sẽ không gây tổn hại đến lợi ích Tĩnh Vi môn của ngươi, hơn nữa có thể thay ngươi báo mối thù môn hạ đệ tử bị kẻ khác mê hoặc, ngươi cớ gì không làm?”
“… Ta hiểu rồi, ta sẽ không nói nữa.” Phù Tinh chân nhân suy sụp đồng ý, “Ta quả thực không phải một sư phụ tốt, con không nhận cũng phải.”
Khóe mắt Diệp Vân Chu liếc hai mắt rùa đen, thực sự không ngờ Mộ Lâm Giang thế mà bôn ba đến tận Tĩnh Vi môn chặn đường Phù Tinh chân nhân, như vậy xem ra Mộ Lâm Giang đã ít nhiều lĩnh hội được ý tứ của y, không tạo thành hiểu lầm gì.
Y nhớ tới khi mình vừa nghe thấy tin tức của Mộ Lâm Giang trong tâm chợt rung động, bèn c ắn môi dưới hít sâu một hơi, quay về phía Phù Tinh chân nhân, nói: “Ta có một cố sự không dễ nghe lắm, không biết ngươi có bằng lòng nghe hay không.”
“Nguyện nghe kĩ càng.” Phù Tinh chân nhân dịu giọng nói.
“Có một người mắt mù bẩm sinh, ta gọi tắt tên gã là Trương Tam. Trương Tam từ nhỏ đã không hợp với mọi người xung quanh, gã ta không hiểu được kẻ khác, mà người ta cũng không thể hiểu nổi gã.” Diệp Vân Chu bình chân như vại kể, “Trương Tam thấy hiếu kì với rất nhiều sự vật. Đầu tiên gã sờ táo, rồi sờ hoa tươi, sau lại sờ thú cưng, người xung quanh cũng kiên nhẫn dạy gã dáng vẻ của mỗi sự vật.”
“Nhưng tới một ngày gã mò đến dao, mọi người bảo gã dao rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm là gì? Gã sờ không tới, nhìn không thấy, cũng không cách nào lí giải. Sau đó gã mày mò bổ quả táo, chặt đứt hoa tươi, còn giết cả thú cưng, những điều này không vượt ngoài dự đoán của gã, mà mọi người đã không dạy nổi gã thứ gì nữa.”
“Sau này, gã lại muốn biết người chết có dáng vẻ thế nào.”
“Mang dao lạc trong bóng tối thì sớm muộn gì cũng tự làm bản thân bị thương. Mỗi người đều có một thước đo, họ luôn phải xem cây thước này đang nằm ở đâu, nhưng Trương Tam không có. Trước mắt gã ta chỉ đen kịt một màu, trông chỗ nào cũng là khoảng không vô tận.”
Diệp Vân Chu cười cười, hỏi Phù Tinh chân nhân: “Người như Trương Tam, cũng sẽ có giới hạn sao?”
Khi y hỏi ra câu này, trong đầu cũng đã không khống chế được mà nhớ tới Mộ Lâm Giang.
Tác giả có lời muốn nói: Chủ tịch Diệp bá đạo, online tự kỉ.
Mộ tổng bá đạo, ra ngoài cổng trường chặn hiệu trưởng.