Âm thanh đứt đoạn quanh quẩn bên tai, từng câu từng chữ chui vào đại não, gợi lên từng đợt choáng váng mệt mỏi.
Trong cơn khát khô và bực dọc, Diệp Vân Chu cáu kỉnh mở mắt ra, bấy giờ mới như vừa chọc thủng một lớp màng mỏng ngăn cách, giác quan dần trở nên rõ ràng.
Y giật giật tay, hơi kéo chăn ra, nhận ra mình đang nằm trên giường êm, ngoài cửa sổ thổi gió lạnh căm căm thổi vào, đánh bay nhiệt độ còn sót lại trên người. Diệp Vân Chu nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, những lời quở trách liên tục đều đến từ Y Vô Hoạn, hắn giận dữ nắm cuốn băng gạc trong tay, Mộ Lâm Giang thì ngồi trên ghế mặc hắn giáo huấn. Hoắc Phong Đình cũng ở đó, cánh tay phải treo trước ngực, ngồi xếp bằng trên giường thả hồn lên mây.
“… Ta biết ngay không nên làm người tốt dở hơi thế này mà! Bệnh này của ngươi ta không biết trị, đi ra ngoài một chuyến, đến trọng thương cũng có thể lây sang người khác.” Y Vô Hoạn giận vô cùng, “Danh tiếng của ta sớm muộn gì cũng bị ngươi làm hỏng!”
“Diệp Vân Chu… không sao chứ?” Mộ Lâm Giang chưa phát hiện Diệp Vân Chu đã tỉnh, giọng thoáng lo lắng hỏi.
“Y là một thằng nhóc bốc đồng liều lĩnh, nhưng ngươi còn không hiểu chuyện à? Lời của ta ngươi đừng có không nghe, bằng tu vi của y, đến tư cách cùng ngươi vào sinh ra tử cũng không có.” Y Vô Hoạn liếc một cái về phía giường, thấy Diệp Vân Chu lẳng lặng ngủ, bèn nhẹ giọng xuống, thở dài nói, “Ưng tiên sinh e là xem thường không giết tiểu bối Trúc Cơ, ngươi thực sự không đoán ra thân phận của hắn? Lũ phản bội và bại tướng dưới tay ngươi từ trước đến giờ không tên nào khớp à?”
“Không.” Mộ Lâm Giang nhắm mắt dựa ra sau, “Hắn bắt cóc một hậu bối ta quen, ta không thể thấy chết không cứu.”
“Thần y, ngươi mới là thần y.” Y Vô Hoạn nói tẻ ngắt, “Thế hắn bắt nha đầu kia làm gì, ngươi lại không nói thật nữa thì tự sinh tự diệt đi.”
“Tam đệ.” Hoắc Phong Đình thấy Y Vô Hoạn cuối cùng cũng kết thúc bài thuyết giáo dài dòng mới bèn kéo chủ đề về, “Việc của Tịch Tiêu cung bọn họ, cần gì quan tâm nhiều như vậy, cứ chữa vớ chữa vẩn, rồi bớt tiền khám cho hắn là đủ thành ý rồi.”
Y Vô Hoạn ngoảnh đầu lườm hắn một cái: “Huynh câm miệng, uống thuốc đi.”
“Thú thật với tiên sinh, Ưng tiên sinh muốn Vĩnh Trú Đăng, Dẫn Mộ Thạch và Trường Sinh Hỏa, ta cũng không biết mục đích tập hợp chìa khóa của hắn là gì.” Mộ Lâm Giang vô tư nói, “Ta vừa nhận được tin tức, tàn hồn bám vào người Kiều Tâm Nguyệt có thân phận thật là Yểm Ma Chủ, và cũng muốn giành được chìa khóa, bất kể quan hệ giữa Ưng tiên sinh và Yểm Ma Chủ như thế nào, điều duy nhất có thể khẳng định lúc này là chìa khóa ở trong tay chúng ta là an toàn nhất.”
Mộ Lâm Giang cho hay chuyện phong ấn một cách ngắn gọn, đã giấu tên Ưng Hiên Dương. Y Vô Hoạn biến sắc, Hoắc Phong Đình thì vẫn mặt mày đau khổ uống thuốc. Y Vô Hoạn hơi liếc về sau, dường như Hoắc Phong Đình đã sớm chuẩn bị tâm lí, không ngạc nhiên gì.
“Lại là Yểm Ma Chủ.” Rất lâu sau Y Vô Hoạn mới một lần nữa mở miệng, “Nếu đã vậy thì ta cũng có thể thông cảm cho ngươi một chút. Chìa khóa thì sao?”
“Vĩnh Trú Đăng đã bị Ưng Hiên Dương mang đi.” Mộ Lâm Giang nói, “Chúng ta còn Dẫn Mộ Thạch, Trường Sinh Hỏa thì không biết ở đâu.”
“Dẫn Mộ Thạch thuộc quyền sở hữu của Hoàng đô, sao lại ở trong tay ngươi.” Y Vô Hoạn nhạy bén nhíu mày.
“Nếu Hoắc Phong Đình muốn thì ta đưa hắn ngay.” Mộ Lâm Giang hừ một tiếng.
Y Vô Hoạn ngoái đầu, Hoắc Phong Đình vội vàng xua tay, phiền muộn nói: “Khoai lang bỏng tay, đệ muốn cho thành Lăng Nhai nghỉ ngơi một thời gian thì đừng vơ việc này.”
Y Vô Hoạn không tán thành lắm, song vẫn tạm thời gác lại bất đồng, nói: “Yểm Ma Chủ vẫn còn trên nhân thế, đây không phải việc nhỏ, phải nên liên lạc với Yến Tình tiên tử để cùng nhau bàn bạc, Trường Sinh Hỏa để cô ta điều tra cũng thích đáng hơn.”
“Ta mong ngươi có thể giữ bí mật.” Mộ Lâm Giang nghiêm mặt nói, “Yểm Ma Chủ từng bám lên người Kiều đường chủ, trong thời gian đó đến cùng đã làm gì, Thu Thủy kiếm các liệu có tin được, hay tam đô có còn dưới con mắt giám thị của Yểm Ma Chủ hay không đều là ẩn số, cho nên việc này càng ít người biết càng tốt.”
Y Vô Hoạn trầm mặc xuống, suy nghĩ một lát, gật đầu: “Ngươi nói cũng có lí, ta chưa hiểu rõ thành Lăng Nhai, lại càng không xác định được tình hình của Thu Thủy kiếm các. Đa tạ lòng tín nhiệm của ngươi, trong thời gian này ta sẽ cố hết sức chỉnh đốn lại nhân thủ có thể sử dụng của thành Lăng Nhai. Hải vực tam đô môi hở răng lạnh, nếu ngươi cần trợ giúp thì cứ lên tiếng.”
“Tiên sinh bằng lòng chữa trị cho ta?” Mộ Lâm Giang cười.
“Chỉ một lần này.” Y Vô Hoạn lạnh mặt, đi ra mở cửa, Ân Tư chính đang ôm kiếm đứng bên ngoài. Hắn nghiêng đầu, không kiên nhẫn dặn dò, “Sau này nhắc bảo tiêu của ngươi tùy thời đợi lệnh đi, đừng làm tăng lượng công việc cho ta.”
Mộ Lâm Giang rót chén trà, chậm rãi thở phào một hơi, chợt nghe Hoắc Phong Đình cười hừ hai tiếng: “Ưng tiên sinh là ai?”
“Không biết.” Mộ Lâm Giang nhấp trà, mặt không đổi sắc.
“Nếu không có quan hệ gì với ngươi, hắn sẽ bỏ qua cho hai tên già yếu bệnh tật các ngươi chắc?” Hoắc Phong Đình bĩu môi.
“Không phải hắn cũng tha cho ngươi ư?” Mộ Lâm Giang nghiêng mắt nhìn hắn, “Đánh thật, ta chưa bao giờ thất bại.”
“Đồ mạnh miệng.” Hoắc Phong Đình nhảy xuống giường, tháo băng vải trên cổ xuống vò thành một cục, lắc lắc tay phải, “Bao che thì cứ nói là bao che đi, kết giao bạn đểu với gặp phải anh em xấu cũng không khác gì nhau lắm, ta không muốn để nhị đệ chết trong tay người khác.”
Mộ Lâm Giang siết chặt chén, hừ lạnh: “Tốt nhất ngươi nên thu lại suy đoán hoang đường đi.”
“Ngươi thích nói sao thì nói, hôm nay ta cũng không rảnh làm người kích động.” Hoắc Phong Đình ngáp một cái, loạng chà loạng choạng ra cửa, “Về ngủ đây.”
Ân Tư đứng ở cửa chờ hắn rời khỏi mới cất bước đi vào, nắm chặt vỏ kiếm cúi đầu nói: “Là thuộc hạ không kịp cứu viện, khiến cung chủ thụ thương.”
“Ta dịch chuyển trực tiếp qua, ngươi không đuổi kịp cũng là chuyện bình thường, không cần tự trách.” Mộ Lâm Giang trấn an, “Ưng tiên sinh… chính là Ưng Hiên Dương. Ta không muốn để lộ tin tức ra ngoài nên đã truyền lệnh cho Tịch Tiêu cung rằng Ưng Hiên Dương đang bế quan tu luyện, cho Giản ty chủ tạm giữ chức điện chủ, phó điện chủ phụ tá, những thay đổi còn lại thì theo hồ sơ mà chấp hành.”
Ân Tư lạnh lùng nói: “Ngài có muốn thuộc hạ giết hắn không?”
“Ài, Ân đại nhân, cung chủ các ngươi nặng tình quá mới rối rắm như thế, nếu thực sự có thể dễ dàng hạ quyết tâm giết hắn, cung chủ còn ở đây thở ngắn than dài à? Mặt xị ra như người yêu chết ấy, đạo lữ chính quy là ta đây còn bị người ta nói không có tư cách vào sinh ra tử đây này, ta còn mặt mũi gì chứ.” Diệp Vân Chu từ trên giường ngồi dậy, lắc đầu bi thương cảm thán, uể oải duỗi tay về phía bàn, “Rót nước cho ta, thêm đá.”
“Ngươi tỉnh từ bao giờ?” Mộ Lâm Giang có hơi bất ngờ, cầm chén nước đưa qua, “Còn chỗ nào khó chịu không?”
“Tâm hồn nhỏ bé Trúc Cơ kì đã chịu đả kích nghiêm trọng, đương nhiên rất khó chịu.” Diệp Vân Chu trợn trắng mắt, mặt mũi tỏ rõ vẻ bực dọc, “Ta với Ưng Hiên Dương cùng rơi xuống nước, ngươi cứu ai trước?”
Mộ Lâm Giang: “…”
Mộ Lâm Giang đau đầu nói: “Ngươi dìm chết Ưng Hiên Dương dưới nước rồi tự bò lên, ta phụ trách xem kịch.”
“Hừ, đừng tưởng thể loại nịnh hót nông cạn này có thể làm ta tha thứ cho ngươi.” Diệp Vân Chu uống xong chén nước, thở một hơi, “Bây giờ ai tìm được Trường Sinh Hỏa trước, người đó có thể chiếm thế chủ động.”
“Hành động kế tiếp để ta phụ trách, ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Đầu ngón tay Mộ Lâm Giang sửa tóc mai Diệp Vân Chu, trong mắt là sự áy náy xen lẫn vui mừng, “Ta không nên mang ngươi mạo hiểm, nếu ngươi thật sự có chuyện… ta phải đối mặt với bản thân thế nào đây.”
Ánh mắt Diệp Vân Chu lạnh lẽo, đập bay tay Mộ Lâm Giang: “Ngươi cũng cho là ta không có tư cách à? Ngươi chê ta vướng chân? Nếu lần này ta không đi, đến Dẫn Mộ Thạch ngươi cũng chắp tay dâng cho người rồi! Rõ ràng sau khi vây nhốt được Ưng Hiên Dương ngươi nên lập tức mang ta dịch chuyển đi, đây là ngươi bị tình cảm vướng bận, do dự thiếu quyết đoán, dây dưa không dứt khoát, đều là trách nhiệm của ngươi!”
“Ngươi… dạy phải.” Mộ Lâm Giang nghiêng đầu sang chỗ khác, thấp giọng nhận sai.
Diệp Vân Chu một quyền đấm vào bông, bình tâm một lát, đoạn thỏa hiệp: “Được rồi, có lẽ Ưng Hiên Dương có mưu đồ riêng, chứ nhật kí của Quân Thiền Y không hề có chút u ám nào. Chậc, ta không thích loại người này, nếu Ưng Hiên Dương cố chấp như vậy, theo kinh nghiệm và linh cảm của ta, hắn sẽ không đi ngược lại với chính nghĩa trong lòng Quân Thiền Y.”
“Ngươi muốn an ủi ta?” Mộ Lâm Giang nhấc mi mắt.
Lúc này Diệp Vân Chu mới thấy lòng trắng mắt Mộ Lâm Giang vẫn còn nổi tơ máu chi chít, khiến đôi mắt tím lấp lánh thêm phần tiều tụy, y không nén nổi mềm lòng đi vài phần, thuận tay vỗ cánh tay Mộ Lâm Giang bảo hắn ngồi xuống: “Bạn bè chất lượng hơn số lượng, người đứng trong phòng này đây vừa nghe lời vừa trung thành, không thể kém hơn Ưng Hiên Dương được.”
Mộ Lâm Giang ngồi xuống mép giường, Ân Tư gục đầu đứng trong phòng, khí chất hôm nay thoạt trông lãnh đạm lạ thường.
Mộ Lâm Giang không hiểu tại sao, cơn buồn bực trong lòng cần một con đường phát ti3t gấp, bèn sai Ân Tư: “Lấy hai vò rượu tới, ta muốn uống ngay bây giờ.”
Ân Tư xoay người đi liền. Diệp Vân Chu nghĩ bụng ngươi uống rượu hai chén còn không được, đoạn dựa lên gối, xoa xoa ấn đường, tiếp tục nói: “Không phải ta muốn an ủi ngươi, ta không làm chuyện nhạt nhẽo như vậy. Bại lộ dưới Minh Đồng của ngươi, điều Ưng Hiên Dương sợ nhất là làm Quân Thiền Y thất vọng, nhưng hắn vẫn khăng khăng làm vậy, nên ta cho rằng rất có thể hắn có một phương pháp đẹp cả đôi đường, giảm hi sinh xuống mức thấp nhất, tỷ như chỉ giết một mình ta.”
“Đây không giống phương thức ngươi có thể đồng ý.” Mộ Lâm Giang nói.
“A, ta đương nhiên sẽ không đồng ý.” Diệp Vân Chu giễu cợt, “Ai muốn hi sinh ta đổi mạng của ngàn vạn người, ta sẽ làm hắn cùng xuống địa ngục với ngàn vạn người đó.”
Mộ Lâm Giang khó mà nhận định câu nói này của Diệp Vân Chu có nghiêm túc hay không. Lúc giao dịch với Ưng Hiên Dương, hắn thấy rõ kiếm khí của Diệp Vân Chu hơn nửa là nhắm vào Tâm Huyết thạch trên ngực Thi Tiểu Mai, nếu Ưng Hiên Dương không ngăn cản mà từ bỏ Thi Tiểu Mai để tiến lên tấn công trực tiếp Diệp Vân Chu cướp lấy chìa khóa, hắn có thể kịp thời viện trợ hay không thì chưa biết, nhưng Thi Tiểu Mai chắc chắn phải chết.
Tàn bạo, lạnh nhạt, liều lĩnh, tất cả đều vô cùng chân thực trên người Diệp Vân Chu, Mộ Lâm Giang đôi lúc còn nghi ngờ rằng mình đã ngăn lại Diệp Vân Chu như thế nào. Hắn lấy chén không ra khỏi tay y, khuyên nhủ: “Diệp công tử, ngươi không được liên lụy đến người vô tội.”
Diệp Vân Chu không kiên nhẫn mím môi: “Yên tâm, nể mặt ngươi, ta sẽ thêm một chút thiện ý với người vô tội.”
Ân Tư cầm hai vò rượu về, vò to đùng hẳn hoi, Diệp Vân Chu vừa nhìn vừa tự nhủ Ân Tư chân phương thật, Mộ Lâm Giang uống nhiều lắm là mấy ngụm, đúng là giết gà dùng dao mổ trâu.
Y đang chống người lên định nhận một vò, Mộ Lâm Giang lại thẳng tay ấn y về.
“Bây giờ ngươi không nên uống rượu.” Mộ Lâm Giang tuyệt tình nói.
“… Vậy ngươi bắt ta ở đây để xem ngươi uống?” Khóe miệng Diệp Vân Chu giật một cái.
“Đây là phòng ta.” Mộ Lâm Giang nhắc nhở.
Diệp Vân Chu nghẹn họng, sau đó chau mày: “Ngươi không cho ta uống, ta sẽ đi tìm Y Vô Hoạn.”
Tay nhấc vò rượu của Mộ Lâm Giang tức khắc khựng lại, bất đắc dĩ lật mấy chén trà trên bàn lên: “Vậy ngươi có thể uống một chén.”
Diệp Vân Chu chín bỏ làm mười đáp ứng, Mộ Lâm Giang rót cho y và Ân Tư mỗi người một chén, mình cũng bưng chén lên, xa xa cụng li với hai người, một ngụm hết nửa chén đã ho khan hai tiếng, chợt nói: “Nếu Ưng Hiên Dương không thay đổi, chúng ta còn có thể về Tịch Tiêu cung uống rượu. Mai này rốt cuộc không có ai gõ cửa thư phòng ta nữa rồi.”
Diệp Vân Chu chửi thầm Mộ Lâm Giang một hớp đã lên mây, lại nhìn Ân Tư bên kia, chén không của Ân Tư đặt lên cửa sổ, còn người thì đã dựa cửa ngủ rồi.
“Sau này ta dọn xuống dưới lầu, ngày nào cũng sẽ gõ cửa thư phòng ngươi.” Diệp Vân Chu an ủi theo cơn oán thán của Mộ Lâm Giang.
“Ngươi muốn làm điện chủ à?” Mộ Lâm Giang cười, “Thoại bản của Ưng Hiên Dương vẫn chưa viết xong, ta còn chưa biết kết cục nữa.”
“Loại văn học rác rưởi này có gì đáng xem.” Diệp Vân Chu rót đầy cho hắn, “Còn nhắc đến Ưng Hiên Dương nữa thì đừng trách ta bắt nạt ma men.”
“Ta không say.” Mộ Lâm Giang đứng không vững tí nào, “Cũng chỉ nói lúc này thôi, từ nay về sau ta sẽ không nương tay nữa.”
Diệp Vân Chu nửa đẩy nửa kéo xách hắn về giường, hai mắt Mộ Lâm Giang không sáng như hồi nãy, có cảm giác sa ngã ảm đạm rất mê hoặc, sự yếu ớt này làm nhịp tim Diệp Vân Chu dồn dập hơn. Y vươn tay nâng mặt Mộ Lâm Giang, đầu ngón tay lướt xuống dưới, trêu chọc: “Ngươi muốn khóc lớn một trận không?”
Mộ Lâm Giang im lặng một lát, nhìn thẳng vào y. Diệp Vân Chu dần dần mất tự nhiên, đang định buông tay, Mộ Lâm Giang lại bắt cánh tay y, cúi người phủ lên một chiếc hôn mang hương rượu cay nồng, trầm giọng cười nói: “Ta muốn làm ngươi khóc, được chứ?”
Diệp Vân Chu nổ tung da đầu, thình lình hất Mộ Lâm Giang ra, hắn ngã thẳng lên giường, bình lặng ngủ thiếp đi.
Câu nói vừa rồi quanh quẩn bên tai Diệp Vân Chu thật lâu không biến mất. Cũng may Mộ Lâm Giang không cần chăm sóc gì, y bình tĩnh lại, đến gần Ân Tư, đang định kéo y lên ghế, tay vừa đưa ra Ân Tư đã cảnh giác mở mắt.
Diệp Vân Chu chỉ chỉ Mộ Lâm Giang, ra dấu trật tự, thu mấy vò rượu đầy không uống mấy ngụm vào túi càn khôn, rồi bước nhẹ rời đi, chuyển hướng tới Tàng Thư các.
Mãi đến lúc chạng vạng Diệp Vân Chu về khách phòng Mộ Lâm Giang vẫn chưa tỉnh lại, y đang cân nhắc xem có nên đánh thức Mộ Lâm Giang đi ăn một bữa cơm hay không thì nhẫn truyền âm bất ngờ sáng lên, là thị nữ y mua chuộc truyền tin đến.
Kiều Tâm Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh.
Diệp Vân Chu lập tức mở cửa đi vào, Ân Tư vẫn canh gác bên cửa sổ, y vẫy tay gọi Ân Tư tới cửa, nhỏ giọng nói: “Giúp ta làm một việc, Kiều Tâm Nguyệt đã tỉnh, hiện tại ngươi khẩn trương đi giám thị đám người đó, tránh bỏ lỡ thông tin quan trọng.”