Ngoại trừ tưởng tượng dựa theo nguyên tác và những gì Tĩnh Vi môn tuyên giáo, đây là lần đầu tiên Diệp Vân Chu nhìn thấy toàn cảnh Tĩnh Vi môn.
Núi non trùng điệp, sương khói lượn lờ, đình đài lầu các chi chít như sao trời, xa xa tiếng chuông chập chùng vang vọng, khiến một đàn chim giật mình bay lên từ khu rừng xanh biếc.
Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học buổi chiều. Diệp Vân Chu bước lên bậc thang dốc đứng dưới chân núi, đi lên theo đường núi quanh co. Mây mù chảy xuôi bao lấy y, chẳng bao lâu đã dày đến độ không trông rõ phía trước.
Diệp Vân Chu thấy vậy bèn dừng bước. Những vật tùy thân từ Tĩnh Vi môn của y đều đã bị tạm giữ ở Tịch Tiêu cung, xem ra mê trận hộ sơn không nhận ra y.
Y ngẫm nghĩ, hít sâu, dùng âm thanh địa chấn gọi cửa: “Ta là Diệp Vân Chu! Ta quên mang lệnh bài, sư huynh tỷ phụ trách giữ cửa châm trước một chút được không?”
Báo cái tên này ra quả nhiên có tác dụng, chỉ phút chốc màn sương đã tiêu tán. Diệp Vân Chu ngẩng đầu, chỉ thấy hai tia sáng bay vút từ giữa sườn núi đến.
“Tiểu sư đệ à, đệ đã về rồi!” Một thiếu niên mặt non choẹt mặc đồng phục đệ tử nhiệt tình nhảy xuống từ phi kiếm, chộp lấy vai Diệp Vân Chu hưng phấn không dứt, “Chúng ta nghe bảo đệ đi làm đại sự, nhưng xung quanh toàn nói không kĩ lại còn giở giọng trịch thượng, đệ mau nói cho chúng ta chuyện gì đã xảy ra? Đệ còn gặp thành chủ? Thành chủ có uy phong như trên ảnh mây không? Cung chủ Tịch Tiêu cung có phải mặt xanh nanh vàng gớm như ác quỷ không? Đệ có bị hắn dọa không?”
Một sư huynh khác chín chắn hơn một ít kéo tên kia ra, nhưng trong mắt không không giấu nổi tò mò.
Diệp Vân Chu kiểm lại một lượt trong não, không nhớ ra tên hai người này, bèn ra vẻ mỏi mệt, chớp mắt hết sức tội nghiệp: “Các sư huynh ơi, tha cho ta đi. Ta vừa gấp gáp trở về từ thành Lăng Nhai, nước còn chưa uống ngụm nào đâu, đến tối sẽ nói cho các huynh.”
“Vậy thức ăn thành Lăng Nhai thế nào? Đệ được tính là khách quý ở đó phải không, nhất định là có linh thực hảo hạng rồi.” Mặt non cùng lên núi với Diệp Vân Chu, lải nhải không ngừng, “Hơn một tháng đệ đi này thật quá đúng lúc! Khóa Thanh Phù trưởng lão dẫn dắt này chắc chắn là khóa tệ nhất, vậy mà để linh điền bị sâu bệnh, chỉ có thể thu hoạch vớt vát. Chúng ta ăn gạo vỡ nửa sống nửa chín cả tháng nay, đầu lưỡi sắp bị mài thành kén mất rồi!”
Diệp Vân Chu không biết đường núi lắt léo gập ghềnh này đi hướng nào mới thông đến cửa chính, nên không dám bỏ lại mặt non, đành nói có lệ: “Vậy sao không gọi cơm tửu quán?”
Mặt non tức khắc nín bặt, quan sát thật kĩ Diệp Vân Chu một lượt, rồi khoa trương lắc đầu: “Sư đệ, đệ ở thành Lăng Nhai cơm ngon áo đẹp, quên mất huynh đệ thắt lưng buộc bụng chúng ta rồi. Tháng này kín lịch học, còn đến phiên trực của ta, ta còn chưa có thời gian hái thảo dược bán lấy tiền đây này, tài chính bây giờ của đệ có dư dả không? Van đệ mời ta mấy bữa đi! Lần sau ta nhất định sẽ trả đệ.”
Diệp Vân Chu nghe hắn dông dài bên tai chỉ thấy tẻ nhạt cực kì, ngoài miệng thì tùy ý đáp bừa, trong lòng lại nói nếu đây là cuộc sống bần tiện của đệ tử tông môn bình thường, vậy y thà ngày ngày phê văn kiện ở Tịch Tiêu cung còn hơn.
“Đúng rồi, Hà Tự Phi đâu?” Ba người lên đến bậc thang cuối cùng, Diệp Vân Chu đứng dưới cửa hỏi.
Mặt non và sư huynh chín chắn vẫn phải trực tiếp, hai người đều trở về chỗ của mình, nghe thấy câu hỏi của Diệp Vân Chu thì cùng ngẩn người.
“Khó nói à?” Diệp Vân Chu không hiểu nổi.
Mặt non trù trừ một chặp, rồi dè dặt hỏi: “Đệ gọi thẳng tên của huynh ấy, là thực sự cãi nhau với huynh ấy rồi hả?”
Diệp Vân Chu thầm trợn trắng mắt, xem ra quan hệ trước giờ của y với Hà Tự Phi mọi người đều biết, không biết Mộ Lâm Giang cứ nghênh ngang táo bạo tới, nghe được rồi sẽ hục hặc thế nào đây.
“Các huynh nghe sai đồn bậy phiên bản gì thế, nói nghe một chút?” Diệp Vân Chu híp mắt hỏi.
“Hơ, lúc ấy đệ mất tích, Hà sư huynh và Trì sư tỷ đều rất lo lắng cho đệ. Họ lần lượt xuống núi tìm đệ, cuối cùng Hà sư huynh lại thất hồn lạc phách trở về, cứ thế nói với môn chủ… rằng các đệ đã xóa bỏ hôn ước, sau này không dính dáng gì tới đệ nữa.” Mặt non nói vắn tắt, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đệ đừng giận huynh ấy, có hiểu lầm gì nói ra là sẽ ổn thôi.”
“Vậy gã đâu rồi?” Diệp Vân Chu truy hỏi.
“Môn chủ hẳn là biết, mấy ngày trước huynh ấy xuống núi, chắc là lại đi hành hiệp trượng nghĩa rồi.” Mặt non không biết mục đích của Diệp Vân Chu, ăn ngay nói thật.
“Ừm.” Diệp Vân Chu gật đầu, quay người đi mấy bước. Sau lưng truyền đến loáng thoáng âm thanh thì thầm nghi hoặc của mặt non, nhìn bóng dáng y nhỏ giọng nói, hình như sư đệ khang khác chỗ nào.
Diệp Vân Chu không có ý định quay lại, cũng không định giả trang tương tự. Tĩnh Tâm điện trước núi chịu trách nhiệm tiếp đãi khách tới bàn bạc công việc, y tìm một chiếc ghế mây ngồi xuống ở điện phụ phía bên con đường nhỏ rợp mát, phát truyền âm cho Phù Tinh chân nhân: “Sư phụ, đệ tử ưu tú của người đến thăm, không biết liệu người có thể khẽ khàng đến Tĩnh Tâm điện tiếp nó một chút hay không.”
Truyền âm vừa gửi, Phù Tinh chân nhân đã trả lời ngay: “Xin chờ một lát.”
Diệp Vân Chu mới nghe xong câu này, Phù Tinh chân nhân đã hào quang vạn trượng hạ thẳng xuống quảng trường trước điện, mấy tiên sinh cùng đệ tử chạy qua vội chào hỏi, đứng nguyên đó khom mình hành lễ.
Phù Tinh chân nhân đội đấu lạp với mạng che dài chấm đất, dường như đang chần chờ muốn tìm ai đó hỏi Diệp Vân Chu đang ở phòng nào. Trên con đường nhỏ yên tĩnh, Diệp Vân Chu nhìn thấy khóm bạch quang thánh khiết trang nghiêm kia bèn thở dài, truyền âm chỉ đường cho Phù Tinh chân nhân.
Phù Tinh chân nhân cầm ngọc giản, lùi ra sau vài bước, trông như đi nhầm cửa mà xoay người thoắt biến, để lại các đệ tử trên quảng trường tán thán môn chủ cao thâm khó dò.
“Vết thương lành chưa? Thuốc giải lần trước coi như ta đa tạ ngươi.” Diệp Vân Chu vắt chân, cười nói với Phù Tinh chân nhân cuối cùng cũng tìm tới nơi.
“Không cần khách khí, làm thầy kẻ khác, vốn nên đặt đồ đệ lên trước… Vân Chu, Mộ cung chủ không đến đây cùng con sao?” Phù Tinh chân nhân nhìn trái nhìn phải không thấy Mộ Lâm Giang thì không khỏi có phần hối hận. Vì giữ vững phong độ của môn chủ một môn trước mặt Mộ Lâm Giang nên hắn mới bất chấp tất cả phô trương xuất hiện, thế mà cuối cùng Mộ Lâm Giang lại không tới.
Diệp Vân Chu nhún vai: “Mộ Lâm Giang đâu phải tùy tùng của ta. Huống hồ ta cảm ơn ngươi là một chuyện, nhưng ngươi không làm như ta đã dặn, dẫn đến việc tàn hồn tẩu thoát từ kiếm trận của ngươi, hại ta lỗ nặng, chuyện này ngươi vẫn phải chịu trách nhiệm.”
Phù Tinh chân nhân nhìn xuống dưới: “Ta phải chịu trách nhiệm thế nào, con không cần thứ gì từ ta, không phải sao?”
“Chuyện đó thì không nói trước được.” Diệp Vân Chu đứng dậy, áp sát một bước, Phù Tinh chân nhân cũng cùng lúc lui về sau. Diệp Vân Chu thấy thú vị, “Sư phụ, đứng lại, ta phải mượn ngươi Hà Tự Phi mấy ngày, bảo đảm sẽ trả lại nguyên vẹn ngươi.”
“Cho ta một lí do được không?” Phù Tinh chân nhân nắm chặt tay đứng tại chỗ, cố nén khó chịu để Diệp Vân Chu từng bước tới gần, “Nếu không thuyết phục được ta, thì thứ cho ta không đáp ứng. Bây giờ nó đã thoát khỏi ảnh hưởng của thuật pháp, song chỉ e không muốn gặp Mộ cung chủ.”
Diệp Vân Chu đứng trước mặt Phù Tinh chân nhân, nhịp tim dồn dập và vẻ cứng ngắc căng thẳng của hắn đều bị y thấy rõ, nhưng từ tận xương tủy y đã luôn thích gây ra đau khổ cho người khác, lúc này niềm yêu thích tồi tệ tức thì dâng lên không sao ức chế nổi. Y cố tình chậm rãi giơ tay, lòng bàn tay đặt trên vai Phù Tinh chân nhân.
Trong khoảnh khắc chạm tới chất vải, Diệp Vân Chu liền cảm nhận được Phù Tinh chân nhân bắt đầu run lên.
“Thực sự khó chịu như thế? Sao không tránh?” Diệp Vân Chu thu tay lại, lui ra sau hỏi.
“Con không có ý tổn thương ta.” Phù Tinh chân nhân thẳng thắn, “Là tâm ma của chính ta.”
“Tâm ma này, có liên quan đến việc ngươi khăng khăng phải làm sư phụ ta? Chỉ là một xưng hô thuận miệng của ta thôi, nửa phần tổn thất cũng không có, vậy mà ngươi dám tin ta không có ác ý?” Diệp Vân Chu ý tứ sâu xa cười, “Ngươi biết ta từng là hạng người gì không? Có thể may mắn được quỷ tu bám lên người, ta cũng chẳng phải kẻ lương thiện gì cho cam.”
Phù Tinh chân nhân nâng đấu lạp, hít sâu: “Ta từng có một đệ tử mồ côi cha mẹ, là ta nhận nuôi nó. Ba trăm năm trước thời cuộc rối loạn, Tĩnh Vi môn tị thế ở ẩn, nó không đành lòng thấy nhiều đứa trẻ lẻ loi trên đời như nó, lại càng giận Tĩnh Vi môn chỉ biết thân mình, bèn một mình xuống núi cứu khốn phò nguy, trừ gian diệt bạo, sau đó… Nó bị người ta tính kế, thân trúng kịch độc, lúc ta nhận được tin thì đã muộn, tận mắt thấy nó chết thảm trước mặt mình. Độc kia bắt nguồn từ Nam Cương, vô cùng mãnh liệt, lúc ta định thần lại… trong ngực chỉ còn một bộ xương.”
Chuyện hắn chầm chậm nói ra là chính quá khứ của mình, Diệp Vân Chu nghe lại không khỏi so sánh với Ưng Hiên Dương, không biết có thể tham khảo để suy đoán một chút logic làm việc của Ưng Hiên Dương hay không, đoạn hỏi: “Vậy ngươi sẵn lòng làm gì cho hắn?”
“Hiện nay phần lớn đệ tử Tĩnh Vi môn đều mồ côi hoặc gia cảnh bần hàn, Tĩnh Vi môn sẵn sàng cho họ cơ hội, để tránh việc họ vì khó khăn nhất thời mà bỏ phí tư chất, uổng có hoài bão lại không được thực hiện.” Phù Tinh chân nhân nghiêm túc nói, “Ta cũng coi như đã thay nó hoàn thành di nguyện. Chẳng qua đến giờ ta vẫn không buông bỏ được, ta không thể để chuyện từng xảy ra với đồ đệ đó xảy đến với Hà Tự Phi, với con cũng vậy, bất kể quá khứ.”
“Hừ, nhạt nhẽo.” Diệp Vân Chu không có hứng thú với lời hồi đáp không chút mới mẻ của Phù Tinh chân nhân, “Ta xin lỗi, sau này sẽ không chọc ghẹo ngươi nữa. Về phần lí do mượn Hà Tự Phi ấy à, ta nghi ngờ Trường Sinh Hỏa ở trên người gã.”
“Đó là vật của Dạ đô.” Phù Tinh chân nhân không ngờ đến.
“Dạ đô vô năng, không giữ được chìa khóa.” Diệp Vân Chu không khách khí, “Trường Sinh Hỏa không ở đó thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu có, ngươi nghĩ như ngươi bây giờ, nếu có người chuẩn bị vạn toàn đến đoạt Trường Sinh Hỏa, ngươi có chống lại được không?”
“… Ta chủ tu kiếm trận tầm xa.” Phù Tinh chân nhân bất lực nói, “Dù là Đại Thừa kì cũng có thể chèo chống một lát.”
Diệp Vân Chu thầm nghĩ, lại là một tay học lệch nghiêm trọng, đoạn ung dung nói: “Khi nào rảnh ta giới thiệu Mộ Lâm Giang làm đối tác luyện tập cho ngươi. Hiện tại Hà Tự Phi ở đâu? Ngươi khẩn trương liên hệ với gã, hẹn một nơi gặp mặt, ta muốn dẫn gã về thành Lăng Nhai. Nhắc đến thành Lăng Nhai, có một tin phải nói cho ngươi đây, Hoắc Phong Lâm đã chết.”
Phù Tinh chân nhân sững sờ, cầm ngọc giản lộ vẻ tiếc hận, vô thức tìm tới ấn kí linh thức của Hà Tự Phi, đang định làm theo lời Diệp Vân Chu thì chợt giật mình nhớ ra: “Tại sao không phải về Tĩnh Vi môn, nhờ Mộ cung chủ đến đây không phải cũng như nhau ư?”
“Hiện giờ Y Vô Hoạn là phó thành chủ, có hắn trấn giữ, không đáng tin hơn trường học của các ngươi à?” Diệp Vân Chu nửa đùa. Chủ yếu là do Mộ Lâm Giang chưa cho câu trả lời chắc chắn rằng kiểm tra tách rời Trường Sinh Hỏa mất bao lâu, và có phải rất háo linh lực hay không, Y Vô Hoạn cũng chính yếu là để giám sát Mộ Lâm Giang. “Đừng lãng phí thời gian nữa, ta rất sốt ruột, hẹn chỗ cho xong ta còn lên đường luôn.”
“Sao phải gấp gáp như thế? Không ở lại Tĩnh Vi môn ăn cơm à?” Phù Tinh chân nhân truyền tin đi, có vẻ hơi buồn bã.
“Ăn gạo dở của côn trùng á.” Diệp Vân Chu chế nhạo. Y sợ chạy chậm Mộ Lâm Giang lại nhảy bổ xuống Tĩnh Vi môn chặn mình.
Phù Tinh chân nhân ngược lại cũng không xấu hổ, ngữ khí vẫn trước sau như một, nhẹ nhàng chậm rãi: “Tài chính của Tĩnh Vi môn thời gian qua không dư dả lắm, các đệ tử tay làm hàm nhai, tự cung tự cấp, không phải cũng là một sự rèn luyện hay sao.”
“Ta quả nhiên không hợp với Tĩnh Vi môn.” Diệp Vân Chu nhìn trời, “Mộ Lâm Giang thích làm việc tử tế nhất, cứ nói khơi khơi với hắn, không chừng hắn còn hào phóng từ thiện một khoản đấy.”
“Vân Chu, nghe giọng của con, xem ra các con đã bày tỏ lòng mình với nhau rồi.” Phù Tinh chân nhân chầm chậm nói.
Khóe miệng Diệp Vân Chu giật một cái, cứng ngắc đáp: “Đúng vậy, ta lừa hắn vào tròng rồi.”
“Vậy về sau con sẽ thường trú ở Tịch Tiêu cung ư?” Phù Tinh chân nhân hỏi tiếp, “Không quay về cố hương?”
Diệp Vân Chu thoáng ngơ ngẩn, nghiêng đầu hỏi: “Cố hương? Ngươi nhặt được ‘ta’ bị tàn hồn bám thân thao túng ở đâu?”
Y vốn không hứng thú với những gì cơ thể này từng trải qua, nếu đã để ý thức của y điều khiển, vậy cứ dứt khoát xóa bỏ triệt để những biến số khác. Song lúc này nghe Phù Tinh chân nhân nhắc tới, trong lòng Diệp Vân Chu bỗng có một sự đấu tranh vi diệu khó hiểu.
“Bờ tây Hoàng đô, lúc ấy con mê man chết chìm. Từ y phục và bội kiếm của con, ta đoán con đến từ đảo Hồng Mông ở cực bắc. Nhưng sau khi con tỉnh lại chỉ nói gia cảnh khốn đốn, vạn dặm xa xôi lánh nạn đến đây, không muốn nói gì thêm, ta đành không hỏi lại.” Phù Tinh chân nhân nói, “Ta đoán sai rồi ư?”
“Không quan trọng.” Diệp Vân Chu thâm trầm nói.
Y qua loa lấy lệ với Phù Tinh chân nhân, nhưng nghe Phù Tinh chân nhân miêu tả, trong đầu y vậy mà đã phác họa mơ hồ một vùng biển khoáng đãng mênh mông.
“Tự Phi truyền tin trở lại.” Phù Tinh chân nhân nhìn xuống ngọc giản, “Hẹn gặp ở quán trà Hồng Phúc trấn Tế Dân cách đây hơn hai trăm dặm, con ngự kiếm bay thẳng về phương nam là được.”
Diệp Vân Chu định thần lại, gật đầu: “Đa tạ, cáo từ.”
Bấy giờ sắc trời chưa muộn, nhưng Diệp Vân Chu tính toán tốc độ ngự kiếm của mình, hai trăm dặm cũng phải bay đến khi trời tối, chẳng bằng dùng tiền thuê một chiếc hiên miện nhanh.
Y rời khỏi Tĩnh Vi môn chưa đầy một canh giờ, một bóng người bung dù đã bước nhanh lên đường núi Tĩnh Vi môn.
“Tịch Tiêu cung Mộ Lâm Giang, có việc hội kiến với môn chủ quý môn.”
Giọng nói uy nghiêm mà không mất lễ độ rõ ràng truyền đến từ tai nghe của thủ vệ mặt non. Hắn khẽ sửng sốt, nhìn sư huynh chín chắn cũng đang ngạc nhiên như mình phía đối diện.
“Cái quỷ này hỏng rồi?” Mặt non nghiêng đầu gõ gõ tai nghe, khó tin nói năng lộn xộn, “Là Mộ Lâm Giang kia đấy! Sống! Thật đó hả?”
“Ta đi bẩm báo môn chủ, đệ ứng phó trước.” Sư huynh chín chắn xoay người đi liền.
“Ế?! Đừng đi mà…” Mặt non cuống quýt vươn tay, hơn cả sợ hãi là nỗi tò mò, bèn vẽ ra một phù văn giữa không trung, rồi vuốt phẳng vạt áo, ưỡn ngực ngẩng đầu nghiêm mặt đứng trước cửa.
Chỉ phút chốc, vị tai to mặt lớn trong truyền thuyết kia đã đi lên theo bươm bướm dẫn đường. Mặt non cẩn thận từng li từng tí quan sát hắn, vóc người cao lớn thẳng tắp, hoa bào phết đất sạch như mới, nửa khuôn mặt bị che dưới dù, khí chất cao quý mà huyền bí.
“Ngươi… Mời tiền bối chờ ở đây một lát, ta đã liên lạc với môn chủ.” Mặt non suýt cắn phải đầu lưỡi, cố hết sức tỏ ra không kiêu không nịnh.
“Đạo hữu, Diệp Vân Chu có ở đây không?” Mộ Lâm Giang bình tĩnh hỏi.
Mặt non nghe thấy Mộ Lâm Giang gọi cả mình là đạo hữu, bèn vội vã nói: “Mới về không bao lâu!”
Mi mắt Mộ Lâm Giang dưới dù rung lên, lộ ra chút bất mãn.
“Nhưng ban nãy lại đi mất rồi.” Mặt non bổ sung.
Mộ Lâm Giang siết chặt tay cầm dù: “Có từng nghe nói nguyên do?”
“Chắc là đi tìm Hà sư huynh.” Mặt non ngờ vực nói, “Tiểu sư đệ vừa về đã hỏi thăm Hà sư huynh ở đâu, ta nghe nói họ xảy ra mâu thuẫn, nhưng sư đệ lại vội vã rời đi, chắc chắn là nóng lòng muốn tìm sư huynh giải thích, đoán chừng một chốc sẽ không… Hơ, nếu tiền bối có việc tìm đệ ấy, không ngại thì ở lại đợi một lát?”
Mặt non càng nói càng thấy không khí xung quanh lạnh run, làm hắn áp lực gấp bội, đang không biết có nên nói tiếp không thì Phù Tinh chân nhân cuối cùng cũng tới nơi.
“Chẳng hay chuyện gì khiến Mộ cung chủ tức giận.” Phù Tinh chân nhân dịu giọng nói, “Vào trong trò chuyện đi.”
“Không cần, Diệp Vân Chu đâu?” Mộ Lâm Giang nói thẳng.
“Nó đi gặp Tự Phi rồi.” Phù Tinh chân nhân nhanh chóng hiểu ý định của Mộ Lâm Giang, cho Mộ Lâm Giang xem thời gian địa điểm gặp mặt, “Vân Chu đã nói rõ mục đích, ta đồng ý rồi, nhưng mong các ngươi hãy đặt an toàn lên hàng đầu.”
“Dĩ nhiên là thế, cáo từ.” Mộ Lâm Giang biết được địa điểm, lập tức hóa thành tia sáng vút qua đường xuống núi.
Lòng hắn phiền muộn, lý trí ngược lại không lo Diệp Vân Chu có quan hệ gì với Hà Tự Phi, mà chỉ sợ Ưng Hiên Dương vẫn còn ở gần đó theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể gây bất lợi cho Diệp Vân Chu.
Mà Diệp Vân Chu chắc chắn cũng hiểu điều này, biết rõ cọp trong rừng lại đi qua rừng có cọp, vì thế mới làm Mộ Lâm Giang tức giận. Hai trăm dặm đối với Đại Thừa kì không tính là xa, nhưng đến khi hắn tới quán trà Hồng Phúc, hỏi thăm một chút thì biết Diệp Vân Chu cùng Hà Tự Phi đã rời đi một khắc trước.
Mộ Lâm Giang đứng trước quán trà Hồng Phúc, màn đêm rực sáng, gió mát hiu hiu, hắn chậm rãi thở ra một hơi bức bối, thề tuyệt đối sẽ không bao giờ dung túng cho Diệp Vân Chu tùy hứng làm bậy nữa.
Một khắc trước.
Diệp Vân Chu xuống hiên miện, kiệu liễn bay trên không là vô cùng hiếm thấy trong một thị trấn nhỏ, dẫn tới Diệp Vân Chu cũng bị bá tánh qua lại nhìn thêm mấy lượt. Y vừa vào quán trà đã thấy Hà Tự Phi mang thần sắc hết sức phức tạp, ánh mắt lấp lóe muốn nói lại thôi.
“Xin lỗi, ta…” Hà Tự Phi ấp a ấp úng, “Sư đệ, đệ có khỏe không?”
Diệp Vân Chu tùy ý liếc gã một cái, nhìn một vòng xung quanh các nam nữ nói chuyện trên trời dưới đất trong bầu không khí nhàn nhã, rồi đi thẳng về phía đối diện. So với khi xuất hiện trong đêm theo dõi Trì Sơ Vũ đó, Hà Tự Phi đã bớt đi vẻ sắc bén tự cao, cả người một bộ bạch y giản dị, vẫn là trang phục hiệp sĩ trẻ tuổi như trước.
“Ta đương nhiên khỏe.” Diệp Vân Chu thờ ơ đi đến, ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà, che tay áo ngửa đầu uống, nhờ vào đó quan sát và khóa chặt một số người đi đường, “Thời gian không nhiều lắm, đi ngay bây giờ đi.”
“Gấp như thế?” Hà Tự Phi sửng sốt, “Rốt cuộc có chuyện gì? Ta tính tiền trước.”
“Không cần.” Diệp Vân Chu tiện tay ném một viên linh thạch lên bàn, đứng dậy phất tay nói, “Tiểu nhị, không cần thối lại.”
Hà Tự Phi hấp tấp đuổi theo, hơi mù mờ vì không hiểu được tình hình, phản ứng chậm một nhịp, đến khi theo ra ngoài quán trà mới hỏi: “Ta cùng lắm chỉ gọi một bình trà thô không đến một lượng, dùng linh thạch thì nhiều quá.”
Diệp Vân Chu tự kiểm điểm lại mình một chút, hình như đích xác có hơi tách biệt quần chúng, thành thật nói: “Ta không biết lắm về giá của quán trà quán rượu bình thường, nếu ngươi thấy lòng tự trọng bị tổn thương, vậy cố gắng kiếm tiền trả ta là được.”
“Ây.” Hà Tự Phi không biết phải tiếp lời thế nào, “Sư đệ, đệ muốn dẫn ta đi đâu?”
“Ta không phải sư đệ ngươi, ngươi có thể gọi ta là đạo hữu, Diệp công tử, Diệp tiên sinh, thế nào cũng được.” Diệp Vân Chu rảo bước không ngừng, nghiêng đầu thấp giọng sửa, “Ta không có kí ức ba năm nay. Đối với ta ngươi hoàn toàn là người xa lạ, người ngươi đã từng say mê là một quỷ tu chiếm dụng cơ thể người khác.”
Hà Tự Phi giật mình, suy sụp tinh thần cúi đầu: “Sau khi trở về Tĩnh Vi môn, ta càng lúc càng thấy mình thật là quá đáng, vậy mà có thể nói bừa nói bãi sỉ nhục đệ. Có lẽ ta quả thực đã trúng thuật pháp, nhưng bây giờ thấy đệ, ta vẫn… rất khó buông tay. Đệ cũng không muốn ba năm này trống rỗng vô ích chứ, liệu có thể cho ta một cơ hội, một cơ hội để chúng ta quen lại từ đầu không.”
“Hừ, các ngươi cứ trái một tên tâm ma phải một tên khó buông, không ai muốn ngươi buông.” Diệp Vân Chu lạnh lùng liếc qua, “Sao ta lại phải cho ngươi cơ hội? Ta mở trại từ thiện à? Việc của ngươi thì đừng có phiền đến ta, nếu chọc tức ta, hậu quả ngươi không chịu nổi đâu.”
Lần đầu tiên Hà Tự Phi bị sư đệ dịu dàng săn sóc trong trí nhớ khịa cho á khẩu, ngơ ngác hỏi: “Sư… Diệp công tử, đệ muốn đánh muốn mắng ta cũng bằng lòng chịu, chỉ cần đệ đồng ý…”
Bọn họ bước nhanh, càng đi càng vắng. Diệp Vân Chu dựng thẳng ngón trỏ chấm chấm bên môi, không dấu vết nhìn lướt đằng sau, mỉa mai nói: “Vãn Kiếm Đương Ca? A, danh hiệu của ngươi là có tiếng không có miếng đấy à? Mấy người đằng sau bám gót ngươi suốt từ quán trà kìa, ngươi đoán xem họ muốn đánh ngươi hay mắng ngươi?”
Hà Tự Phi miễn cưỡng chống cự mong muốn ngoái đầu lại, cuối cùng cũng nhớ ra một ít tố chất chuyên môn, nhỏ giọng hỏi: “Có người theo dõi? Nhất định là vì mấy ngày trước ta bắt Nhị đương gia của trại thổ phỉ kia đến Chấp Pháp đường, giờ bọn chúng muốn trả thù ta. Việc này không liên quan đến đệ, đệ đi mau lên, để ta chặn hậu.”
“Ngươi không sợ chết?” Diệp Vân Chu hờ hững hỏi.
“Đương nhiên cũng sợ, ai mà không sợ chết được.” Tâm trạng Hà Tự Phi phức tạp, “Ta được sư phụ mang về Tĩnh Vi môn, phụ mẫu quê quán hoàn toàn không hay, chỉ có cái tên này là bằng chứng ta từng sống trên đời. Bây giờ đến cả đạo lữ đã đính hôn cũng không có, nếu không được rạng danh, vậy chết oanh liệt cũng có thể được thế nhân ghi nhớ nhỉ.”
Diệp Vân Chu thấy hơi ngoài ý liệu với đáp án này. Y hứng thú lên, thái độ tức thì quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cười như thể đã biến thành một người khác.
“Thanh niên đáng thương lại khờ khạo.” Diệp Vân Chu đứng lại, cọ móng tay vào nhau, “Sau khi ngươi chết, đầu tiên sư phụ ngươi sẽ triệu tập đệ tử trong môn phái làm một buổi phúng viếng long trọng cho ngươi, lúc này coi như ngươi đã đi qua cuộc đời này một lần; mấy tháng sau, bài hịch khuyến khích làm việc nghĩa trong thành đã thay mấy lượt, bao giờ mọi người buồn chán mới lại thuận miệng lôi họ của ngươi ra nói, sau đó thì sao? Các sư huynh đệ quan hệ tốt với ngươi sẽ đau lòng, còn quan hệ không tốt, người chết là lớn nhất, họ sẽ không hẹn mà cùng ngậm miệng không nói, chỉ càm ràm cơm nước nhà ăn và việc học hành áp lực, bấy giờ dù ngươi có còn một sợi du hồn cũng sẽ chẳng tìm được chứng cứ mình từng tồn tại.”
Tay Hà Tự Phi nắm chặt đến trắng toát, không khỏi bắt đầu dao động: “Quả thực, đệ nói cũng rất có lí, ngay ta cũng không nhớ hết được những tiền bối hi sinh của Tĩnh Vi môn đó.”
“Hà sư huynh, Hà đạo trưởng.” Diệp Vân Chu sửa lại vẻ lãnh đạm không kiên nhẫn lúc trước, chầm chậm thủ thỉ khuyên gã, “Trong lòng ngươi có nhân nghĩa, liệu có tin trên đời này thiện nhiều hơn ác?”
“Dĩ nhiên, chúng ta có được cuộc sống yên bình như hôm nay, chính bởi lòng người hướng thiện.” Hà Tự Phi kiên định nói.
“Vậy nhiều thiện ý như thế, sao ngươi có thể đòi hỏi người khác chỉ ghi nhớ một mình ngươi đây?” Diệp Vân Chu ung dung vươn tay, rút ra Nhược Thủy kiếm từ hư không, “Hà đạo trưởng, lòng tốt bình thường nhất là dễ quên nhất. Đôi khi dùng phương pháp thích hợp dữ dội hơn một chút, khiến cán cân trong lòng mọi người đung đưa không ngừng, khiến họ cân nhắc, khiến họ cảnh giác, thì họ mới có thể lưu tâm vì nó. Mà miễn ngươi không quên bản tâm, thì đâu cần một mực tuân thủ những giáo điều cứng nhắc đó?”
Hà Tự Phi nhìn đăm đăm kiếm của Diệp Vân Chu, nét mặt đấu tranh không ngừng, do dự nói: “Ta không muốn giết người…”
Gã vừa dứt lời, dưới chân đột nhiên tản ra một đường sáng, chỉ nháy mắt cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn biến đổi, từ khu phố thưa thớt dân cư thành vùng núi hoang vắng.
“Kết giới không gian, một trại thổ phỉ cỏn con còn có chút pháp bảo cơ đấy.” Diệp Vân Chu khẽ cười một tiếng, sự hưng phấn chợt lóe qua trong mắt, rút kiếm xoay người nhắm về vòng kết giới.
Ngay khoảnh khắc vừa vọt lên không, Diệp Vân Chu đã đánh giá được thực lực của sơn tặc mai phục trong kết giới: sáu tay Trúc Cơ, một tay Kim Đan, chẳng ra thể thống gì; sát khí trong góc tối ẩn mà không lộ, hẳn là cung thủ tầm xa phối hợp.
“Giết chúng, báo thù cho Nhị trang chủ!” Tên đầu sỏ Kim Đan phục kích Hà Tự Phi hét lên một tiếng, hướng thẳng tới Hà Tự Phi.
Hà Tự Phi vốn định tranh thủ thời gian cho Diệp Vân Chu, tốt nhất là có thể cùng chuồn êm, thả tín hiệu chờ viện quân, nhưng không ngờ Diệp Vân Chu lại lao ra trước. Gã khẽ cắn môi, đành phải toàn lực ứng chiến.
Diệp Vân Chu lấy một địch sáu, thân pháp nhanh nhẹn không cách nào dự đoán được: ngửa người tránh đao của một tên, rồi giơ chân đá lên sống đao, người cầm đao kia bị lực này đánh bay ra sau; đồng bọn phía sau đang định tiến lên không tránh kịp ăn ngay một đao. Diệp Vân Chu tính thời gian đã chính xác còn tàn nhẫn, sáu người phối hợp không tốt, ngược lại trở thành gánh nặng của nhau.
“Một lũ rác rưởi, thực lực như vậy mà cũng dám chiếm núi xưng vương?” Diệp Vân Chu vừa công thủ vừa mở miệng khiêu khích, cảm nhận được niềm sảng khoái khi phát ti3t cảm xúc. Cánh tay và bắp đùi không biết đã đổ máu từ bao giờ, Diệp Vân Chu cũng chẳng quan tâm, mũi kiếm nhanh nhạy, kiếm khí tóe ra bốn phía. Y có cảm giác hoài niệm và thân thuộc phát ra từ sâu trong nội tâm, điều khiển trường kiếm càng lúc càng như chính cánh tay mình. Sự rung động trào dâng từ huyết mạch khi bị Ưng Hiên Dương ép giết lại lần nữa chảy khắp toàn thân.
Chính là cảm giác này… Hai mắt Diệp Vân Chu phiếm ánh đỏ, thanh âm bọn sơn tặc vây công y dần mờ nhạt đi. Y tiện tay quay mũi kiếm đâm về phía sau, xuyên qua ngực một người, trước ngực mình cũng trúng một kiếm.
“Sư đệ!” Hà Tự Phi đang đối phó với tên cầm đầu, tranh thủ nhìn sang chiến trường một bên khác, càng thêm lo lắng. Đoạn nghiến chặt răng, đầu ngón tay vạch một nhát trên lưỡi kiếm, nhỏ một giọt máu, lạnh lùng nói, “Còn không tránh ra thì đừng trách ta giết!”
Nụ cười của Diệp Vân Chu càng sâu hơn, quay đầu khạc ra một búng máu. Y không tiếng động nói, mau giết đi, bước ra một bước thôi, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, bất kể là sa ngã hay phục sinh, mau để ta thấy giờ khắc này!
Y giơ tay trái, bóng kiếm hư ảo tạo thành từ chính linh lực bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó, kết giới không gian bất ngờ vỡ vụn từng tấc, gió đêm lại lần nữa thổi qua tóc mai nhuốm máu.
Diệp Vân Chu khẽ sửng sốt, ánh mắt quen thuộc trông lại từ phía sau, bóng kiếm trong tay y tức khắc tiêu tán. Định thần lại, y nhìn tay trái mình, lại không tài nào nhớ nổi cảm giác vừa rồi. Bốn sơn tặc Trúc Cơ còn lại cũng sững sờ, đứng trên phố nhao nhao nhìn quanh tứ phía.
“Chư vị, cho qua chút.” Mộ Lâm Giang đứng sau Hà Tự Phi nhàn nhạt nói. Hắn ấn nhẹ lên Xuân Giang Đình Nguyệt, khoan thai khép mặt dù lại.
Tên cầm đầu chính đang giữ chặt mũi kiếm Hà Tự Phi, không chú ý đến nét mặt sợ hãi xen lẫn bấn loạn của gã: “Nhãi ranh, dám phá hỏng Xích Giao sơn trang chúng ta… A! Tha mạng, tha mạng với!”
Đường nhìn của Mộ Lâm Giang không nhanh không chậm đâm sang, sắc mặt thằng cầm đầu trắng nhợt, tức thì run rẩy khắp người tê liệt ngã xuống, quỳ mọp trên đất đần độn xin tha.
Hà Tự Phi cứng đờ ở đó, kiếm cũng keng một tiếng rời ray rơi xuống.
Bấy giờ Diệp Vân Chu mới cảm thấy đau, cúi đầu nhìn cả nửa vạt áo nhuộm đỏ của mình, phần lớn là máu kẻ địch. Y kéo áo ngoài của một sơn tặc đang ngã trên đất kêu r3n lau Nhược Thủy kiếm, tiến hành sắp xếp ngôn ngữ thần tốc.
“Vui không?” Mộ Lâm Giang chống dù đi tới, đứng lại trước người y, bình thản hỏi.
Diệp Vân Chu suy nghĩ một chốc, rồi thong dong múa một đường kiếm thu vào vỏ, thở dài nói: “Ở bên ngươi vui hơn lừa đảo người khác, được chưa?”
“Cho ngươi chút thể diện, đi về nói tiếp.” Mộ Lâm Giang đưa tay đặt lên sau vai Diệp Vân Chu, truyền linh lực sang cầm máu, đè gáy y đẩy về phía trước một chút.
“Chân ta đau.” Diệp Vân Chu nghiêng đầu nhìn hắn, “Cõng ta về đi.”
“Tự làm tự chịu.” Mộ Lâm Giang lạnh mặt, nhưng vẫn ném cho y một lọ linh dược.
Khóe mắt Hà Tự Phi nhìn chăm chăm Diệp Vân Chu được Mộ Lâm Giang ôm lấy đang đi qua, y nhàn nhã nói cười, so với trên đoạn đường vừa rồi thì như hai người khác nhau.
“Sư đệ!” Hà Tự Phi lấy hết dũng khí quay người hô, “Các đệ… Đệ bị hắn uy hiếp sao?”
“Này, Mộ tiên sinh, mặt ngươi quá nghiêm túc, mau giải thích tí đi, dọa sợ trẻ con thì làm sao.” Diệp Vân Chu duỗi thẳng ngón cái và ngón trỏ, ra dấu một nụ cười trước mặt Mộ Lâm Giang, “Đừng để lại thêm bóng ma tâm lí sâu hơn cho gã nữa.”
Mộ Lâm Giang vỗ nhẹ sau lưng Diệp Vân Chu, ngoái đầu thờ ơ nói: “Diệp công tử là đạo lữ của ta, không được gọi y là sư đệ nữa. Ngươi nghĩ thế nào, không liên quan gì đến ta.”
Hốc mắt Hà Tự Phi đỏ bừng, không biết là buồn bã hay ngạc nhiên, hay là có đủ cả. Gã lặng lẽ nhặt kiếm lên, ngập ngừng nói: “Thế ta thì sao?”
“Nếu ngươi hỏi đường, vậy thì theo kịp, về thủ phủ thành Lăng Nhai.” Diệp Vân Chu cười tủm tỉm nói, “Còn nếu ngươi hỏi ‘đường’, lời khuyên thật lòng lúc trước của ta vĩnh viễn hữu hiệu, muốn có kết quả phi thường, thì phải đi con đường phi thường… Ê, còn đánh nữa ta trở mặt đấy!”
Mộ Lâm Giang vỗ eo y để y bớt lừa bịp thanh niên thất tình tam quan bất ổn mới vào đời, đoạn thấp giọng hừ mũi: “Bao giờ về thế nào cũng phải tính sổ với ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ cung chủ: Ông lão nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm.
Mộ cung chủ: Hồi thiếu niên chuunibyou không biết điểm dừng, đến già nhớ lại sởn hết cả gai ốc