Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 90: Kình lôi sơn 04

Thương Mân giới mênh mông rộng lớn, số môn phái ở từng vùng cũng đông đảo, có ối người có thể xưng mình là chưởng môn, nhưng ít ai được như U Minh các Nam Cương – một thế lực cường hãn uy chấn một phương, cổ độc nhiều vô kể, các chủ Ngục Tà Tôn thì dù có cùng là tu giả Đại Thừa cũng không ai muốn đấu với hắn.

Diệp Vân Chu từng xem không ít tư liệu về các vùng của Thương Mân giới. Về phía Tây Mặc Ảnh đô, cách đại dương là hàng xóm Tu Chân cảnh lãnh thổ bát ngát, phía Nam Tu Chân cảnh thì tiếp giáp với Nam Cương. Tứ đại tiên môn Tu Chân cảnh đều tự xưng mình là chính đạo, tất nhiên khinh thường Nam Cương thiện dùng cổ độc. Y nghe vậy bèn dịch đến bên Mộ Lâm Giang, dâng lên mấy phần thích thú, hiếu kì hỏi: “U Minh các chủ là người thế nào, thực sự tàn nhẫn vô tình như đồn đãi? Từ ví dụ về thanh danh bị bôi bẩn của ngươi, hiện tại ta rất hoài nghi tính chân thật của lời đồn.”

Mộ Lâm Giang nổi lên một chút cảnh giác trong lòng, nghiêm túc đến lạ cảnh cáo y: “Đừng có chủ ý nguy hiểm gì. Nếu đối với ta tin đồn đều là phóng đại, thì hắn thực chất còn hơn lời đồn, ăn thật làm thật đứng đầu tà phái. Cả Thương Mân giới đều biết hắn đã hành hạ đến chết tiền các chủ để soán vị, nhưng đến nay hắn vẫn bình an vô sự giữa một đám sài lang nhăm nhe như chết đói thế, đủ để thấy rõ sức mạnh và thủ đoạn của hắn.”

“Ta còn chưa nói muốn đến Nam Cương mà sao đã làm ngươi sợ trước rồi.” Diệp Vân Chu ngồi bên mép giường, ngửa đầu vươn tay vuốt phẳng vạt áo cho hắn, nhét vào đai lưng, rồi bỗng đề nghị: “Bao giờ diệt trừ Yểm Ma Chủ xong thì tìm một nơi cách xa tam đô nghỉ phép, thế nào?”

“Lạ thật, ngươi vậy mà không bắt ta về ngay để xử lí công vụ.” Mộ Lâm Giang vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, “Xem ra Diệp công tử vẫn còn chút lương tâm đấy.”

“Làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi, nghỉ ngơi là để làm việc hiệu quả cao hơn.” Diệp Vân Chu híp mắt nhắc nhở.

“Ta thoái vị nhường hiền là được.” Mộ Lâm Giang khẽ làu bàu một câu, đoạn đi ra xa vài bước phóng hồi âm của U Minh các chủ ra. Chẳng có gì tràng giang đại hải, chỉ có một tin truyền âm, dễ thấy cách làm việc của Nam Cương rất phóng khoáng, coi nhẹ lễ giáo.

Diệp Vân Chu khom lưng xỏ giày, chợt nghe trong phòng ngủ vang lên một tiếng cười nhạt hòa nhã, thanh âm rất êm tai, biếng nhác tùy ý, lại có phần sởn tóc gáy.

“A, ngôn từ khách sáo thì có tác dụng à? Ưng Hiên Dương mười năm trước từng đến, đồ ở ngay trong tay ta, ngươi suy xét cẩn thận rồi nói chuyện tiếp với ta.”

Diệp Vân Chu không kìm được xoa xoa lỗ tai. Truyền âm kết thúc, Mộ Lâm Giang liền bày ra vẻ buồn bực “biết ngay là thế”, xoay chiếc nhẫn thở dài.

“Ngươi kiêng dè hắn đến vậy?” Diệp Vân Chu càng thấy kì diệu, “Trước nay toàn là người khác sợ ngươi, nào đến phiên ngươi sợ người khác.”

“Không phải ta sợ hắn, chậc.” Mộ Lâm Giang đau răng, một lời khó nói hết cắn khóe miệng, “… Ta không muốn trực tiếp gọi hắn Ngục Tà Tôn, danh hiệu này đọc khỏi mồm cái là sẽ có cảm giác trở lại năm mười sáu tuổi. Không giấu ngươi, hồi trước ta cũng từng có tôn hiệu, sau này xấu hổ quá, rốt cuộc không cho phép người khác gọi nữa.”

Diệp Vân Chu nhếch khóe miệng lại ép xuống, rồi lại nhếch lên, cuối cùng phun ra một tràng cười ha hả, vừa cười vừa vỗ Mộ Lâm Giang: “Thế hồi trước ngươi tên là Tôn gì, nghĩ lại mà đau khổ thì nói ta biết, để ta sung sướng một chút!”

“Ngươi cứ tò mò đi, ta sẽ càng không để ngươi thỏa mãn.” Mộ Lâm Giang trêu xong chạy liền, quay lưng lại phát ảnh mây truyền âm cho U Minh các chủ.

Giữa không trung, mây mù nhanh chóng dệt thành một khung cảnh mờ tối. Hình ảnh một người chống đầu nằm nghiêng trên giường dần dần rõ nét, hắn khoác một chiếc trường bào đỏ sậm, chỉ lộ cặp giò thò ra khỏi giường và hình xăm ngọn lửa chói mắt trước ngực. Diệp Vân Chu vừa nhìn rõ, đang định xem tiếp thì Mộ Lâm Giang đã đẩy y ra ngoài ảnh mây, ra dấu im lặng, ngoảnh đầu nói bằng khẩu hình: Trẻ con xem nhiều đau mắt hột.

Diệp Vân Chu lặng lẽ kháng nghị lòng chiếm hữu đã quái gở còn nhạt nhẽo của hắn, khoanh tay nghe ở ngoài ảnh mây.

“Lâu rồi không gặp, Ngục Tà Tôn. Đã không cần khách sáo thì ta sẽ đi thẳng vào vấn đề, đồ gửi cho ta mượn tạm, khỏi cần giấy tờ nghiên cứu tương quan, điều kiện ngươi cứ ra.” Mộ Lâm Giang mở miệng trước, tốc độ nói nhanh hơn bình thường, chỉ muốn mau mau kết thúc cuộc đàm phán này.

U Minh các chủ cười hai tiếng bằng giọng mũi, chống nửa người trên lên, quần áo và tóc dài trượt xuống theo vai. So với hắn, Mộ Lâm Giang kín đáo quá mức không khỏi cau mày, tầm mắt bay tới người Diệp Vân Chu, nhìn TSm đuôi ngựa đơn giản gọn gàng của y để rửa mắt.

“Xem ra Tịch Tiêu cung không yên ổn nhỉ, thế mà lại để Mộ cung chủ ngài ra mặt nhờ ta, Ưng Hiên Dương chết rồi à?” U Minh các chủ nửa cười nhạo nửa dò xét, “Ra điều kiện gì chứ, quá khách sáo. Đồ ta có thể phái người đưa đến, có điều vật quan trọng như thế, ta hi vọng ngươi dùng xong có thể tự mang trả cho ta, lấy đó để bày tỏ thành ý.”

“Được, đến khi đó bàn lại điều kiện sau.” Mộ Lâm Giang mặc kệ hắn nói gần nói xa, đáp ứng ngay.

“Có cần ta tiện thể cho quý cung mượn người không?” U Minh các chủ lại giễu cợt nói.

“Có cao thủ Đại Thừa sẵn sàng hi sinh mà nỡ cho ta mượn, ta từ chối thì bất kính, hậu tạ đầy đủ chắc chắn sẽ đến đúng thời gian đã định.” Mộ Lâm Giang rặt vẻ đạm nhiên không màng thiệt hơn.

Chắc do hắn thực dụng quá, U Minh các chủ phải im lặng một lát mới hậm hực hừ mũi: “Chuẩn bị sẵn tiệc đón gió tẩy trần cho người của ta đi. Mặc kệ nhà ngươi có chuyện phiền toái gì, nhớ phải giữ mạng chờ điều kiện của ta, bằng không hậu quả ngươi chắc cũng hiểu.”

Mộ Lâm Giang nóng lòng vội vã thu ảnh mây, đoạn thở dài một hơi, day day hốc mắt.

“Hắn đây là uy hiếp ngươi ha.” Diệp Vân Chu khoa trương nói, “Mộ cung chủ cứ nuốt cục tức này như thế?”

“Bí kíp tu luyện khiến hắn không âm dương quái khí sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.” Mộ Lâm Giang nói như thật, “Ta không so đo.”

Diệp Vân Chu bụng nói Nam Cương huyền diệu đến vậy cơ à: “… Thật á?”

“Đương nhiên là dối.” Mộ Lâm Giang lắc đầu cười, “Hắn dọa như thế chứng tỏ việc tất sẽ làm thỏa đáng, ta ngược lại yên tâm. Theo một góc độ nào đó, hiệu suất của U Minh các cao hơn nhiều so với tứ đại tiên môn, nếu là Tu Chân cảnh, e rằng ta phải đích thân đi mới có thể lược bớt vài thủ tục.”

Khóe miệng Diệp Vân Chu giần giật, y đằng hắng một tiếng quan sát hắn, rồi cũng học ngữ khí nghiêm trang nói lung tung của Mộ Lâm Giang: “Ta thấy ngươi ăn mặc đích xác là kín quá thật, hồi nãy ta còn chưa kịp xem gì, ngươi lại được mở mang tầm mắt, ngươi cởi rồi nằm xuống để ta thưởng thức một phen thì còn được?”

“Núi Vạn Trượng của U Minh các có thời tiết gì, đỉnh Hà Hoang ta có thời tiết gì? Mọi việc đều phải đặt sức khỏe lên trên hết.” Mộ Lâm Giang nghiêm túc nói, “Còn nữa, mặc như thế cũng đâu phải ngươi, ta no mắt thế nào được. Ta vì tốt cho ngươi mới không để ngươi chịu sự độc hại của Nam Cương.”

“Ta đây cảm ơn ngươi nhé.” Diệp Vân Chu dối trá cảm ơn, “Ta đi Túc Tiêu điện đọc sách tiếp, ngươi thì sao?”

Mộ Lâm Giang nghĩ ngợi: “Ta nghiên cứu trận đồ. Hôm nay chỉ cho ngươi đọc đến giờ Hợi thôi, ngủ đủ bốn canh giờ mai đọc tiếp.”

“Đến thời điểm này rồi mà ngươi còn nguyên tắc như thế được.” Diệp Vân Chu lắc đầu thán phục, ra ngoài tìm phòng tắm rửa mặt trước.

Cùng lúc đó ở biên cảnh Hoàng đô, Hoắc Phong Đình lần theo Yểm Ma Chủ một mạch vào biên thành phía nam. Yểm Ma Chủ vùng thoát được mấy lần rồi lại không hiểu sao bị đuổi kịp, dù gã sử dụng được Trường Sinh Hỏa nhưng cũng chỉ biết thao túng sơ sơ chứ khó mà thông hiểu hoàn toàn. Cơ thể sương đen của gã đã bị phai nhạt không ít, cảnh vật sau lưng như ẩn như hiện, ở trong màn đêm gã như một làn khói không dễ phát hiện.

Hoắc Phong Đình đứng nơi rừng sâu núi thẳm không một bóng người, đao chống trên đất, tựa như đã mất tung tích Yểm Ma Chủ, đoạn chậm rãi quay người định rời đi.

Yểm Ma Chủ ẩn trong rừng hơi thả lỏng, tàn hồn này của gã vốn vô cùng mong manh, may mà lúc trước giấu Trường Sinh Hỏa trong người Hà Tự Phi để lại chút hậu chiêu mới cướp được nó và thoát khỏi rượt đuổi. Gã chờ Hoắc Phong Đình đi xa hẳn mới thu bớt khí tức đi về hướng ngược lại, tự nhủ chỉ cần lấy tĩnh chế động, đợi đến khi Mộ Lâm Giang mở phong ấn thì chẳng phải thủ cấp Hoắc Phong Đình và Mộ Lâm Giang đều là vật trong lòng bàn tay hay sao.

Ngay lúc gã dương dương đắc ý đó, đằng sau bất thình lình nổ ra một trận sóng khí, lưỡi đao kinh thiên chém thẳng đến.

“Yểm Ma Chủ, năm đó ngươi còn gian giảo hơn giờ mà nhỉ, thay da mặt cám dỗ khích bác ở tam đô, cuối cùng thế nào lại chơi đến mất cả thân thế?” Hoắc Phong Đình vác đao làm một quả hồi mã thương, Yểm Ma Chủ dùng hết toàn lực chặn lại đao kia, ngọn lửa bùng lên thiêu khét xác sinh vật khắp rừng.

“A, ta đợi ngươi ở Kình Lôi sơn, xem lúc đó ngươi có còn may mắn trốn sau lưng người khác sống tạm sống bợ không.” Yểm Ma Chủ nham hiểm trào phúng, sương đen khắp người gần như đã nhìn không ra hình hài.

Hoắc Phong Đình quắc mắt dựng mày, ba trăm năm trước hắn che chở mọi người Hoàng đô lui lại, để Mộ Lâm Giang chống đỡ trận pháp và Tiêu Xuyên bọc hậu, chuyện này thực sự khiến hắn không cách nào bác lại. Yểm Ma Chủ đã kiệt lực, bèn dứt khoát giở lại trò cũ, chủ động tách Trường Sinh Hỏa đã dung hợp với mình ra, thừa lúc Hoắc Phong Đình phân tâm thì dốc hết sức lực ném ra, sương mù đen đúa còn sót lại cũng theo đó tan thành mây khói.

“Không hay rồi!” Hoắc Phong Đình cả kinh, nhún người bay lên không đuổi theo ánh lửa như sao băng, sợ nó lại mất tăm mất tích, nhưng nhoáng cái lướt đi mấy dặm, đang định vây Trường Sinh Hỏa vào trong vòng đao khí thì trên biển mây đột ngột giáng xuống một chiếc chuông lớn rực rỡ ánh vàng, chụp Hoắc Phong Đình và Trường Sinh Hỏa vào trong, thô lỗ ép mọi thứ ngừng lại.

Nhiệt độ trong chuông đốt lên cả lửa giận trong lòng người. Hoắc Phong Đình dùng linh lực hộ thân, tới hòn đá dưới chân cũng dần trở nên đỏ thẫm rồi nóng chảy, hắn không thể không vây lại Trường Sinh Hỏa trước.

Xuyên qua bóng vách chuông méo mó là Ưng tiên sinh đang ung dung bước đến.

Hoắc Phong Đình chém ra mấy đường ngang dọc đan nhau tạo thành lồ ng giam, ngọn lửa bập bùng không tránh thoát được. Hắn dọn một khoảng trống nhìn ra ngoài chuông, lạnh lùng cả giận nói: “Không ít đồ chơi nhỉ, Ưng Hiên Dương, Kình Lôi sơn năm đó ngươi đã dùng hết toàn lực chưa?”

Bị Hoắc Phong Đình dùng một câu vạch trần thân phận, Ưng Hiên Dương sờ mặt nạ trên mặt, đoạn giơ tay lên, chuông vàng kia chợt thu nhỏ lại, vách chuông vậy mà cứ thế xuyên qua người Hoắc Phong Đình, bao lại Trường Sinh Hỏa.

“Xem ra Mộ Lâm Giang tin tưởng ngươi quá nhỉ, cái gì cũng nói cho ngươi.” Ưng Hiên Dương nhạo báng, “Đáng tiếc trình nhìn người của hắn vẫn phải nâng cao thêm, ngươi không mang Trường Sinh Hỏa về được.”

“Ưng Hiên Dương, chỉ cần ngươi còn lại một chút lương tri, thì tự ngẫm lại Mộ Lâm Giang đối xử với ngươi thế nào đi! Thân phận ngươi là ta đoán, hắn chẳng những không nói cho ta, mà còn cảnh cáo ta, bao che cho ngươi, ngươi xứng với tín nhiệm của hắn sao?” Hoắc Phong Đình nắm chặt đao khẽ quát, một chưởng vỗ về phía chuông vàng, rồi khơi ra đao khí trong đó. Dưới sự va đập của ánh đao, chuông vàng phát ra một trận vang lớn như tiếng sấm. Hoắc Phong Đình nhăn mày nghiến răng nhịn cơn đau nhói trong tai, vài giọt máu tươi nhỏ xuống theo vành tai.

Ưng Hiên Dương nao nao, hắn cũng nghe được tin tức, Ưng điện chủ Tịch Tiêu cung có việc gấp phải bế quan, Giản ty chủ tạm thay chức vụ. Hắn chỉ nghĩ Mộ Lâm Giang vì để ổn định thế cục Tịch Tiêu cung mới ngăn thông tin bị tiết lộ, nào ngờ Mộ Lâm Giang vẫn chưa nói gì hết.

“Trận Kình Lôi Sơn năm đó đều do Mộ Lâm Giang chống đỡ, có nguy hiểm thì người khác lên, có chức điện chủ thì ngươi ngồi vững, chân bôi dầu lên chạy nhanh thì nhất, đồ đệ ngươi còn mạnh hơn ngươi nhiều!” Hoắc Phong Đình chắp một tay sau lưng, từ từ tụ linh lực, ngoảnh đầu phì một tiếng, “Hôm nay dù có đắc tội Mộ Lâm Giang, ta cũng sẽ đánh gãy chân ngươi, xem Mộ Lâm Giang rốt cuộc khoan dung với ngươi đến mức nào.”

Ưng Hiên Dương không quan tâm lời chửi rủa của hắn, chẳng qua khi nghe hắn nhắc tới Quân Thiền Y, nghe rằng Quân Thiền Y mạnh hơn mình, thì không khỏi vô thức cảm thấy chút kiêu hãnh.

Ngay từ đầu hắn đã không đồng ý để Quân Thiền Y tham gia kế hoạch vây giết Yểm Ma Chủ ở núi Kình Lôi. Hắn biết rõ nguy cơ ở đó, nên càng không muốn người thân thiết nhất bước chân vào, nhưng sự cố chấp của Quân Thiền Y lại vượt xa nhận định của hắn, thậm chí họ còn cãi nhau to một trận vì chuyện đó.

Khi ấy Quân Thiền Y tức đến đỏ ngầu cả mắt, đập bàn tranh luận với hắn, chất vấn hắn, chẳng lẽ chúng ta chỉ biết đẩy người khác đi hi sinh, còn đến lượt mình thì lại ngần ngại sao? Hắn muốn nói, ta không quan tâm sống chết của những kẻ đó, điều ta quan tâm chính là con.

Nhưng đối mặt với Quân Thiền Y, trước sau hắn vẫn không thể nói ra câu này, chỉ đành phải thỏa hiệp.

Nội tâm Ưng Hiên Dương dấy lên cơn sóng. Một chiêu Hoắc Phong Đình giấu sau lưng cũng đã hoàn thành, một chưởng rền vang đập về phía chuông vàng, đất nứt ba trượng vang dội núi xa. Ưng Hiên Dương bấm quyết vận động pháp bảo, trên không muôn vàn mưa kiếm như pháo hoa nở rộ lao xuống, hắn cũng xòe lá chắn linh lực để phòng ngự. Hoắc Phong Đình ở một chỗ khác lại bổ tiếp một đao, chuông vàng cuối cùng cũng không kham nổi gánh nặng, nứt ra một đường vân dựng đứng, ngọn lửa giương nanh múa vuốt chen chúc bùng lên từ vết nứt.

“Thành chủ, đi!” Giọng nói trong trẻo vọng lại nơi rừng núi, Phù Tinh chân nhân tung chiêu từ góc tối xong thì không chút hiếu chiến mà cứ thế hóa thành tia sáng bỏ chạy.

Hoắc Phong Đình chém một đao về phía Ưng Hiên Dương, vớt lấy Trường Sinh Hỏa, lóe cái đã mất tăm.

Ưng Hiên Dương đứng tại chỗ lặng thinh hồi lâu, không thấy tức giận bao nhiêu, đoạn ngẩng đầu nhìn lên ánh sao đầy trời, thở hắt ra một hơi thật dài, nhẹ giọng tự hỏi: “Đây là ý trời ư, Thiền Y.”

Hăn lấy ngọc giản ra, ở tam đô có không ít tay trong hắn mua chuộc được, tin tức chưa bao giờ bị cắt đứt, sau khi lướt qua từng chuyện, chợt biến sắc, trong trầm lạnh bỗng bốc lên lửa giận.

Gián điệp ở thành Lôi Ân báo một tin cho hắn, cuộc đấu giá sắp tới sẽ đấu giá một thanh bội kiếm, hai quyển bút kí, một bộ trà cụ của Quân Thiền Y – đồ đệ bí mật của Ưng điện chủ ngày trước; đây mới chỉ là bắt đầu, nghe đâu buổi kế tiếp còn có hàng tốt hơn, bảo đảm là hàng thật.

“Diệp Vân Chu! Tiểu nhân đê tiện!” Ưng Hiên Dương căm hận quát, hắn không thể nào mặc kệ đồ Quân Thiền Y đã dùng khi còn sống rơi vào tay bọn rác rưởi không hề trân trọng đến vì nghe tin ấy. Mà Mộ Lâm Giang dù có nghiêm hình bức bách cũng sẽ tuyệt đối không làm chuyện này, nhất định là Diệp Vân Chu lấy lậu di vật trong Mãn Nguyệt viên bán đấu giá để buộc hắn ra mặt.

Đây là uy hiếp trắng trợn, nhưng cũng đã đâm trúng điểm yếu của tướng quân (1).(1) Trong Tam quốc diễn nghĩa, Ngũ hổ tướng tuy là những vị tướng hùng mạnh nhưng mỗi người đều có một điểm yếu trí mạng.



Chạng vạng ngày hôm sau, Diệp Vân Chu đã đọc sách cả ngày trong Túc Tiêu điện, Mộ Lâm Giang thì ở phòng cách vách nghiên cứu trận đồ. Lần này ngược lại không quên ăn quên ngủ, đến xế chiều hắn bèn đúng giờ gõ cửa phòng bên cạnh, gọi Diệp Vân Chu đang đọc lướt nhanh như gió từ biển sách đi ăn cơm.

Tịch Tiêu cung đa dạng rau củ, nữ đầu bếp còn tận tâm làm vài món đặc sản Hoàng đô, đáng tiếc Diệp Vân Chu không cần hương vị quê nhà này, chuyển rau cải xanh mượt tới trước mặt Mộ Lâm Giang.

Bấy giờ cửa phòng chợt vang lên hai tiếng, Vệ Nhất ngoài cửa vội bẩm: “Cung chủ, sứ giả U Minh các Nam Cương cầu kiến.”

Mộ Lâm Giang cầm đũa thầm thán một câu, đoạn đáp: “Dẫn y vào đi, rồi phân phó chuẩn bị văn nghệ cho bữa tiệc.”

Diệp Vân Chu thả chén rượu xuống tán thành với ý kiến của hắn: “Hiệu suất của U Minh các đúng là nhanh thật. Ngươi không ra chính điện tiếp kiến à?”

“Ta cũng coi như quen biết phong chủ U Minh các, y không phải người để ý lễ nghi rườm rà.” Mộ Lâm Giang tiếp tục cầm thìa húp cháo.

Diệp Vân Chu nghe vậy thì sinh lòng hứng thú. Chẳng bao lâu, Vệ Nhất đã đưa người từ dưới chân núi vào điện, rồi khom mình cáo lui.

Mộ Lâm Giang trông thấy sứ giả thì lặng lẽ buông thìa, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nét mặt cũng im lặng điều chỉnh thành trạng thái nghiêm trang, thẳng lưng ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, uy nghi nghiêm nghị.

Khóe mắt Diệp Vân Chu thấy hắn đổi tư thế, y liền đoán được người đàn ông đang lễ độ chắp tay này hẳn không phải phong chủ Mộ Lâm Giang quen thuộc. Trên mặt người này mang theo nụ cười hiền hòa gần gũi, thoạt trông thậm chí còn không giống lắm với phong cách Nam Cương.

“Tại hạ Kỷ Nhai, tệ các chủ ủy nhiệm tại hạ làm sứ giả, đặc biệt áp tải vật Mộ cung chủ cần tới đây.” Kỷ Nhai duỗi thẳng hai tay hóa ra một chiếc hộp gỗ, đoạn nhìn sơ qua thức ăn trên bàn, tự nhiên nói, “Hình như ta tới không đúng lúc, quấy rầy các ngươi ăn cơm rồi. Không sao, không cần ngại ta, cung chủ xác nhận không có sai sót gì xong ta sẽ về ngay.”

Mộ Lâm Giang cụp mắt cười khẽ một tiếng: “Quý các chủ dặn đi dặn lại ta không được sơ suất với khách quý, Kỷ tiên sinh chưa dùng bữa đã li khai, chẳng phải sẽ khiến bổn tọa thất lễ hay sao.”

“Yên tâm đi, hắn cũng đâu nghiêm túc.” Kỷ Nhai không hề gì nhướng mày, bước chậm lên mở hộp, lấy viên đá trắng hơi phát quang trong hộp ra biểu diễn, “Đây là một mảnh thiên thạch tệ các bắt được ở ngoài Thương Mân giới hai trăm năm trước, bóc tách những viên đá thu được thì biết chúng đều không phải của Thương Mân giới.”

“… Quả nhiên.” Mộ Lâm Giang sầm mặt, một tay để bên trên nó, liền cảm giác được một khí tức vô cùng giống với Vĩnh Trú Đăng và Dẫn Mộ Thạch.

Diệp Vân Chu vươn tay lấy chén không từ bên cạnh chén trà của Mộ Lâm Giang rót rượu, cười nói: “Kỷ tiên sinh dễ nói chuyện hơn quý các chủ nhiều. Cung chủ đã phân phó bố trí yến hội, nếu tiên sinh không ngại thì ngồi xuống uống một chén trước, thế nào?”

“Ha ha, công tử đừng để bụng, các chủ chúng ta thực ra là khẩu xà tâm phật… Ặc, ừm.” Kỷ Nhai nói xong đến chính bản thân cũng không tin, ánh mắt quét qua quét lại hai vòng giữa Diệp Vân Chu và Mộ Lâm Giang, bèn hăm hở ngồi xuống cầm chén rượu rót vào một ít: “Đa tạ ý tốt của vị công tử này, công tử xưng hô thế nào? Ta không có khiếu uống rượu, chỉ uống được chút chút thôi, không ngự kiếm mà gặp tai nạn thì khó xử lắm.”

Diệp Vân Chu không ngờ y lại ngồi thật, song vẫn tỉnh bơ nói: “Họ Diệp. Nếu tiên sinh không thiện uống rượu thì không cần miễn cưỡng.”

“Diệp công tử thật là khéo hiểu lòng người!” Kỷ Nhai nhanh nhảu nói, “Lần này tới gấp gáp, nếu lần sau có cơ hội, ta sẽ mang rượu ngon trà ngon đáp lễ hai vị.”

Diệp Vân Chu thầm nghĩ ngươi còn rất chu toàn cơ đấy. Mộ Lâm Giang khép mắt, viên đá kì lạ này dường như ẩn chứa tất thảy đặc tính của ba loại chìa khóa: có cảm giác thánh khiết của Vĩnh Trú Đăng, có lực hấp dẫn linh lực của Dẫn Mộ Thạch, lại còn có một tia nhiệt không dứt. Hắn đóng nắp hộp lại, trận đồ Ưng Hiên Dương muốn xây dựng trong đầu lại hoàn thiện hơn mấy phần.

“Cung chủ chắc chắn là vật ấy chứ?” Kỷ Nhai thấy thế thì đứng dậy.

“Ừm, Kỷ tiên sinh vất vả.” Mộ Lâm Giang hơi ngước mắt nhìn sang, khẽ gật đầu.

“Không dám không dám.” Dưới ánh nhìn của cặp mắt trong suốt lung linh kia, Kỷ Nhai phải hít hà một hơi, rồi rất mau đã khôi phục như thường, “Lúc tới nghe nói Mộ cung chủ không dễ giao tiếp, hôm nay trăm nghe không bằng một thấy, xem ra tuy mỗi hoàn cảnh có khác biệt riêng, nhưng đồn đãi thì đều không bao giờ được tin hết. Ngày mai ta sẽ lên đường về Nam Cương báo cáo công tác, đa tạ sự khoản đãi của hai vị.”

“Vệ Nhất, đưa Kỷ tiên sinh đến nhà khách nghỉ ngơi.” Mộ Lâm Giang cất cao giọng bảo Vệ Nhất đang chờ ngoài cửa tiễn khách.

Thấy sứ giả đi rồi, Diệp Vân Chu nghĩ ngợi nói: “Y đang nói tốt cho U Minh các chủ đấy à? Giờ ta bắt đầu thấy hứng thú với Nam Cương rồi đấy.”

Mộ Lâm Giang nhấc chân đá đá chân y dưới gầm bàn: “Người Nam Cương đương nhiên phải nói tốt cho U Minh các rồi, Ngục Tà Tôn tính tình thế nào ta còn không rõ à? Khi nào ngươi Nguyên Anh rồi muốn đi thì đi, nếu không chỉ một quán trà ven đường đã có thể lấy mạng ngươi đấy.”

“Ta đâu uống trà ven đường, ta chỉ vào trà lâu được chưa.” Diệp Vân Chu nói đúng lí hợp tình.

Mộ Lâm Giang dở khóc dở cười, gác thìa thầm lắc đầu: “Ta tản bộ đây, ngươi đi không?”

“Ta vẫn còn giấy tờ chưa xem xong.” Diệp Vân Chu không muốn động đậy. Mộ Lâm Giang bèn đứng dậy dựa vào cạnh bàn, đang định mở miệng, y đã vội vã giơ tay ngăn chặn mấy câu khuyên bảo như lão già của hắn, “Đừng nói nữa, đi.”

Họ đi nửa canh giờ trong cánh rừng tuyết tùng quen thuộc, trên vai Mộ Lâm Giang rơi xuống từng bông hoa sương giá, Diệp Vân Chu phủi cho hắn, hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”

“Ta không mà.” Mộ Lâm Giang nhìn không rời mắt cánh đồng tuyết sáng bạc trong ánh chiều tà le lói.

“Đừng tưởng giấu được đôi mắt của ta, ngươi xem xong hòn đá kia chắc chắn đã có kết luận.” Diệp Vân Chu nhạy bén nói toạc ra.

Mộ Lâm Giang cười khẽ, tay trái khoác lên vai Diệp Vân Chu, chải một chút đuôi tóc buộc cao của y: “Mai ta muốn đến thành Lôi Ân, tự quan sát bến tàu mới xây.”

“Xem ra ngươi đã nhận định Ưng Hiên Dương không phải kẻ địch.” Diệp Vân Chu hơi khó chịu.

“Miễn là hắn không định liên lụy Mặc Ảnh đô để báo thù. Cùng là đối phó Yểm Ma Chủ, đương nhiên sẽ có chỗ hợp tác.” Mộ Lâm Giang uyển chuyển nói.

“Ta đi cùng ngươi.” Diệp Vân Chu dừng bước.

“Không cho ngươi đi thì ngươi sẽ nghe à?” Mộ Lâm Giang đã đoán được từ trước.

“Ha, xem ra ngươi đã hiểu ta được một nửa rồi đấy.” Mắt Diệp Vân Chu ngậm cười. Bầu trời đêm treo một mảnh trăng lưỡi liềm, ngân hà rực rỡ lấp lóe không ngừng. Đằng xa, con đường tuyết như dòng suối lăn tăn sóng gợn, y bỗng dâng chút hứng thú, xoa hai bàn tay lạnh lẽo, thở ra một làn sương trắng, “Ngồi ở đây một lát?”

“Không lạnh à?” Mộ Lâm Giang liếc sang y.

“Ngươi dùng thuật pháp đi chứ.” Diệp Vân Chu ngồi xuống ngay tại chỗ, lún vào tuyết ngả ra sau. Mộ Lâm Giang đỡ được y, mở một màn chắn vô hình trên cơ thể hai người.

“Có một câu, không biết nói lúc này có phù hợp bầu không khí hay không.” Mộ Lâm Giang ngồi xuống bên cạnh y, lấy một chiếc áo choàng từ túi càn khôn khoác lên hai người. Gió thổi sau lưng, thổi cả mái tóc vốn đang cách rất gần của họ vào nhau.

Diệp Vân Chu quấn áo khoác nhìn trời sao, thuận miệng: “Nói xong ta sẽ đánh giá xem có phù hợp không.”

Mộ Lâm Giang cúi đầu cong khóe miệng, dịu dàng nói: “Diệp Vân Chu, ta rất vui vì gặp được ngươi.”

“… Sến đến mức đấy?” Diệp Vân Chu giật mình trong bụng, giả vờ chê.

“Tai ngươi đỏ kìa.” Mộ Lâm Giang vạch trần y.

“Đó là bị lạnh.” Diệp Vân Chu cãi bướng.

Mộ Lâm Giang dứt khoát đưa tay áp lên tai y, lòng bàn tay ấm áp chạm vào vành tai ẩm ướt, Diệp Vân Chu run lên, nghiêng đầu tránh: “Đừng sờ bừa bãi.”

“Vậy ngươi đừng lộn xộn.” Tay Mộ Lâm Giang rơi vào sau gáy y, ngón tay hơi lạnh làm Diệp Vân Chu rét giật nảy người.

Diệp Vân Chu tức khắc quay người đẩy hắn ngã lên nền tuyết mềm mại, rồi bốc một nắm tuyết vụn ra vẻ chuẩn bị nhét vào quần áo hắn. Mộ Lâm Giang che cổ áo nằm trên mặt tuyết, áo ngoài phía dưới đã trải ra một đống, vừa cười vừa vờ đáng thương xin tha: “Diệp công tử đại nhân đại lượng, mau dừng tay đi.”

“Gọi ta một tiếng tướng công, ta sẽ tha cho ngươi.” Diệp Vân Chu ngồi bên cạnh hắn, tung cầu tuyết nói đùa.

“Có gì khó chứ?” Mộ Lâm Giang không chút ngần ngại thoải mái nói, bắt lấy cổ tay y khiến quả cầu tuyết kia lăn xuống đất, thuận thế ôm người vào trong ngực, “Tướng công, gọi ta một tiếng phu quân, ta sẽ buông ngươi ra.”

“… Gọi tới gọi lui, có gì hay à?” Diệp Vân Chu tì trán lên bả vai hắn bực tức nói.

“Ngươi chỉ biết chiếm lợi của ta.” Mộ Lâm Giang thuận tay vỗ một cái vào eo y, “Không gọi thì mai không mang ngươi ra ngoài.”

Diệp Vân Chu ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn ở khoảng cách cực gần: “Không mang thì ta tự đi.”

Mộ Lâm Giang thở dài: “Vậy ta không ra nữa.”

Diệp Vân Chu: “…”

Diệp Vân Chu nhượng bộ nói: “Phu! Quân!”

Mộ Lâm Giang hài lòng xoay người kéo y dậy, cùng y về tẩm điện. Một đêm cứ trôi qua như thường, sáng sớm hôm sau Diệp Vân Chu gọi Ân Tư, ba người khởi hành đến thành Lôi Ân.

Diệp Vân Chu nói muốn ngủ bù nên ở lại khách đi3m, giữ Ân Tư lại bảo vệ an toàn cho mình. Mộ Lâm Giang không có ý kiến, ngựa không dừng vó chạy tới bến phi thuyền, đến rồi thì nhắn một truyền âm cho Diệp Vân Chu, nói cần thời gian ước chừng hai ngày, khi nào ngủ đủ có thể tìm hắn.

Diệp Vân Chu nghe truyền âm này xong thì ngoái đầu cười nói với Ân Tư đang tựa cửa: “Bảo sàn đấu giá định thời gian vào ngày mai, giá hạ thấp xuống một chút, k1ch thích Ưng Hiên Dương xem.”

Ân Tư im lặng dùng ánh mắt liếc lên trần nhà biểu đạt sự khinh thường của mình với kế hoạch này.

Ngày hai mươi tám tháng ba, sàn đấu giá thành Lôi Ân.

Ưng Hiên Dương một mình tiến đến, song cũng không phải chui đầu vào lưới. Trong lòng hắn biết Diệp Vân Chu sẽ không động đến Mộ Lâm Giang, vậy nhân thủ sử dụng được sẽ hữu hạn, khả năng chỉ có Vệ Nhất – thống lĩnh dễ gạt của Túc Tiêu vệ.

Hắn đã sắp xếp vài cọc ngầm quanh sàn đấu giá, một khi tình hình có vấn đề, hắn có thể bảo họ gây hỗn loạn để thừa cơ mang đồ lặng lẽ rời đi.

Hắn thậm chí còn đổi mặt nạ dịch dung khác, giả làm khách đi vào theo một đám người, từ đầu chí cuối đều cảnh giác xung quanh, vờ dùng tiền để giành được vài di vật theo lưu trình quy củ, tiếp đó được vệ sinh và chuyển giao hàng cho, mãi đến khi hắn chuẩn bị rời khỏi nhà đấu giá vẫn không có điều gì khác thường.

Cho đến lúc hắn ra cửa chính.

Diệp Vân Chu vô tư lự dựa vào cửa, thuần lương nhoẻn cười với hắn.

Một ngọn lửa xộc thẳng lên đầu Ưng Hiên Dương, nhưng hắn vẫn nhớ phải thu bớt khí tức, tay vừa nâng lên đã thấy Diệp Vân Chu dựng thẳng ngón trỏ đặt bên môi.

“Suỵt… Thứ ngươi thấy chỉ là bù nhìn do phù triện hóa thành.” Trong mắt Diệp Vân Chu để lộ sự thâm trầm ác ý và vui sướng, “Nếu ngươi không nghe ta nói xong, vậy thì Mãn Nguyệt viên, tiểu lâu nhà cũ, mộ Thiền Y của ngươi, thậm chí tất thảy những câu chuyện truyền lưu trong dân gian được mọi người ca tụng hay chí dị địa phương về cô ta, ta sẽ khiến toàn bộ chúng hóa thành hư không, để ngươi trả cái giá tất yếu vì dám khiêu khích ta. Ngươi còn muốn Quân Thiền Y gánh chịu bao nhiêu hậu quả thay mình nữa?”

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ cung chủ: Tự dưng thấy mắc ói là thế nào o((⊙﹏⊙))o


Shikki: Nhỉ anh Jang nhỉ, mắc cỡ vãi 2 ạ

back top