Chương 19
Trong hình phòng ẩm ướt âm lãnh, ánh lửa lúc mờ lúc sáng, góc tường có một bếp lò cao hơn nửa người, bên trong than cháy đỏ bừng nóng rực, trong bể để không ít đủ loại vũ khí, đều là dụng cụ tàn nhẫn lấy ra tra tấn bức cung. Về phần giữa phòng, không biết lúc nào đã đặt vào một chiếc bàn gỗ dài bóng láng, chạm trổ xa hoa cùng tạo hình cực kỳ tinh tế, không hợp với hoàn cảnh này.
Giám ngục tay cầm bút lông, liếc mắt nhìn tên trên hồ sơ một cái, lại ngẩng đầu nhìn phạm nhân bị treo cao trước mặt, nhíu mày nói:“Chẳng phải ngày ấy tổng cộng bắt được bốn dư đảng sao, sao chỉ có một tên?”
Chàng trai mặc bộ đồ màu xám của quan coi ngục do dự nói:“Còn lại ba tên đều cắn lưỡi tự sát vào ngày đưa về hình bộ, còn lại tên này là đúng lúc đút thuốc mê làm tê dại đầu lưỡi nên may mắn thoát khỏi.”
“Vô liêm sỉ!” Sắc mặt giám ngục xanh mét, nổi giận nói:“Tù phạm không thể nói bảo chúng ta thẩm vấn như thế nào, lát nữa hình bộ Thượng Thư Đinh đại nhân muốn tới, để ngươi nói cho ông ấy hay là ta nói?!”
Thanh niên gãi gãi da đầu, nhỏ giọng nói:“Đại nhân, ngài nói đúng, nhưng…… lỡ như tên sống sót còn lại này cũng đi đời nhà ma, tiểu nhân càng khó khăn hơn, sợ là cần phải xách đầu đi gặp Đinh Thượng Thư.”
Cũng đúng, nếu thật sự chọc giận tên béo kia, mũ cánh chuồn của mình phỏng chừng cũng nguy cơ tràn ngập. Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt giám ngục mới hơi hoãn một chút, không chút hoang mang đi tới trước mặt tù phạm, chuyển động hai vòng.
Người đàn ông tóc tai rối bù này ngoại trừ trên quần áo có vài vết máu, các bộ phận còn lại rất là nhẹ nhàng khoan khoái, hoàn toàn không giống như một tù nhân, thậm chí ngay cả đôi mắt mở một nửa cũng dị thường sáng tỏ, giờ phút này ánh mắt không chớp nhìn phía trước chằm chằm, coi hai người còn lại trong nhà tù như không khí.
Giám ngục vén lên quần áo hắn, mi tâm nhíu lại, nói với thuộc hạ:“Đây là lần đầu tiên ngươi làm việc sao? Vì sao không dụng hình?”
“Đại nhân nghe ta giải thích.” Chàng trai tiến lên, bắt đầu nói nhỏ ở bên tai.
Sau một lúc lâu, giám ngục nhăn mày trợn mắt kéo dài thanh:“Ực, thì ra là thế — tiểu tử nhà ngươi, thật là……”
Hai người nhìn nhau cười.
Không bao lâu, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân nhộn nhịp, ngay sau đó cửa sắt bị vỗ vang:“Mở cửa nhanh!”
Chàng trai theo phản xạ lấy ra cây roi dài trên phiến đá, lập tức chuẩn bị tư thế.
Giám ngục gật gật đầu, ý bảo hắn chuẩn bị tốt, lập tức bước nhanh đi đến mở cửa.
Cửa vừa mở ra, ánh vào mi mắt đầu tiên là Đinh Diệu Võ trông như một tên sai vặt, tóc tai thưa thớt, kết hợp với cái miệng rộng môi dày cùng lông mày hình chữ bát, rất là buồn cười. Giám ngục sợ nhìn nhiều sẽ cười ra tiếng, liền nhanh chóng cúi đầu, nghiêm mặt nói:“Hạ quan bái kiến Thượng Thư đại nhân, không tiếp đón từ xa, mong đại nhân thứ tội.”
Đinh Diệu Võ không kiên nhẫn nói:“Thứ tội cái rắm, còn không mau cút ra, nhường đường cho Nghiêm tướng.”
Nghiêm, Nghiêm tướng?
Hắn chỉ biết hình bộ Thượng Thư muốn tới, sao ngay cả nhân vật lớn bực này như Tể tướng cũng đại giá quang lâm?!
Giám ngục mắt choáng váng, nhìn một đội hộ vệ nối đuôi nhau dũng mãnh dạt vào từ cánh cửa không tính là rộng rãi, còn lại cuối cùng là một người đàn ông mỹ mạo áo trắng tóc đen mặc thường phục.
“Nghiêm tướng, hạ quan, hạ quan……” Vài lời ‘không tiếp đón từ xa’ đều không nói được .
Nghiêm Tử Trạm cũng không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chàng trai tay cầm cây roi, người đó giật mình một cái, lập tức vung tay phải, vừa quật phạm nhân vừa cao giọng kêu:“Nói! Đồng bọn của ngươi là ai? Rốt cuộc là ai chán sống sai ngươi tới ám sát Nghiêm tướng?”
Dù sao đó là kế sách ra sức biểu hiện trước mặt Đinh Thượng Thư khi nãy đã thương nghị tốt cùng đại nhân, nay Nghiêm tướng đến đây, chẳng phải càng nên dốc hết toàn lực.
Vừa nghĩ tới, chàng trai càng thêm ra sức vung roi, cây roi dài kia phát ra tiếng rít càng thêm rõ ràng.
Giám ngục còn không quên châm ngòi thổi gió:“Hừ, người như thế nên ăn khổ một lần, cư nhiên dám động đến Nghiêm tướng.” Xoay người hắn lại không quên biểu hiện một phen:“Nghiêm tướng yên tâm, hạ quan nhất định sẽ tra ra hung phạm phía sau, đến lúc đó phái binh một lưới bắt hết.”
Nghiêm Tử Trạm không nói, nhếch môi, hai mắt bắt đầu dần dần đỏ đậm, con ngươi âm vụ ngập hàn ý, nguyên bản khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên trở nên âm ngoan bất thường.
Giám ngục sửng sốt, chống lại ánh mắt hắn sau chỉ cảm thấy trong vô hình có cảm giác áp bách thật mạnh đánh úp lại, mặc dù trì độn hơn nữa cũng hiểu được lúc này không nên quấy rầy, liền ngoan ngoãn ngậm miệng trốn sang một bên.
“Đủ!” Tích Kì hợp thời hiện thân, một phen cầm đuôi roi, sau đó dùng lực xoay tay kéo một cái, tên thanh niên kia ngã chổng vó, luống cuống tay chân bò lên, vẻ mặt hắn sợ hãi, không biết nguyên cớ nói:“Tiểu nhân……”
Tích Kì nhanh chóng túm áo hắn, trầm giọng nói:“Im miệng, đi ra ngoài.” Một phen ném ra ngoài cửa, phương thức như vậy, đối với tiểu tử không biết sống chết kia mà nói là tốt nhất.
Ánh mắt Nghiêm Tử Trạm vội hiện sát ý, bình tĩnh nhìn thanh niên kia một hồi lâu mới chuyển tầm mắt, ngón tay dài chỉnh sửa cổ tay áo, hắn ngồi vào phía sau chiếc bàn hoa lê, chậm rãi nói:“Dùng hình chưa, có hỏi được điều gì?”
Giám ngục còn đang sững sờ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, hoảng sợ nói:“Vì phòng tự sát, cho tên nghịch tặc này dùng chút ma thạch tán, cho nên còn chưa bắt đầu thẩm vấn……”
“Đồ vô dụng.” Đinh Thượng Thư hung tợn tốn hơi thừa lời,“Ngay cả một tên thích khách nho nhỏ cũng không làm gì được, triều đình nuôi loại phế vật như các ngươi làm gì!”
Vừa nghe lời này, liền biết manh mối không đúng.
Giám ngục trừng lớn mắt, chỉ kém không lao lên ôm lấy đùi đối phương:“Không cần a, Thượng Thư đại nhân, hạ quan trên có vợ già dưới có con……” Nếu như bị bãi quan , hắn sống như thế nào đây.
“Người đâu.” Sắc mặt Nghiêm Tử Trạm khó coi đến cực hạn.
“Vâng.” Tích Kì ngầm hiểu, tay để ở sau lưng hai người, đẩy bọn họ ra cửa:“Thỉnh hai vị đợi bên ngoài một lát, Nghiêm tướng muốn đích thân thẩm vấn tù phạm.”
Cửa sắt lại khép lại lần nữa.
“Đại nhân, hay để ta……” Tích Kì cúi gập thắt lưng, xin chỉ thị của chủ tử.
Nghiêm Tử Trạm cười lạnh một tiếng:“Nhân từ nương tay như ngươi, có thể hỏi ra điều gì.” Nói xong, hắn đứng lên, đi tới cái giá, tùy tay rút ra một cây côn sắt màu hồng, quơ quơ trước mặt tên tù phạm đang mặt không đổi sắc, chậm rãi nói:“Ngươi nghe cho kỹ, hôm nay tâm tình bổn tướng thật sự không coi là tốt, cho nên đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta.”
Nghe vậy người nọ bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười, sau đó đầu giương lên –
“……” Hàm hồ mắng một tiếng.
Nghiêm Tử Trạm nghiêng người, né qua ngụm nước bọt kia, mặt không chút thay đổi nói:“Trước mắt ngươi nói không ra lời, như vậy chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được, vấn đề rất đơn giản, chỉ có một.” Hắn không nhìn đối phương truyền đến ánh mắt căm hận, vươn tay nhận lấy một vật hình chiếc khóa vàng do thị vệ truyền đến.
“Trường mệnh khóa này có phải rơi ra từ trên người đồng lõa của ngươi hay không?”
Một mảnh yên lặng, người nọ không hề lắc đầu cũng không có ý gật đầu, từ từ nhắm hai mắt.
Nghiêm Tử Trạm không giận ngược lại cười:“Người không sợ chết thật là hơi khó giải quyết, nhớ tới thật ra cũng lâu rồi ta chưa từng uy hiếp người khác.” Cười cười, hắn lại nhìn côn sắt trong tay, giống như lầm bầm lầu bầu:“Thật không thú vị……”
“Không ngại đổi sang một loại khác.” Hắn ác ý loan loan khóe môi, tiếp tục nói:“Đến lúc đó dùng nó đâm vào yết hầu của ngươi, đâm thủng lục phủ ngũ tạng của ngươi, sau đó chui ra từ một chỗ khác trên thân thể, như thế nào? Có điều phỏng chừng trong thời gian ngắn không thể chết được, lần trước khi ta làm như vậy đối phương ước chừng tê tâm liệt phế tru lên một ngày một đêm mới mất mạng.”
Rất nhanh, sắc mặt người nọ trở nên trắng bệch, kinh cụ nhìn chằm chằm chiếc côn sắt càng ngày càng để sát vào, đột nhiên mạnh mẽ lắc đầu, miệng nức nở không ngừng.
“Lắc đầu là ý chưa từng thấy?” Nghiêm Tử Trạm híp mắt đẹp.
Người nọ thập phần thành khẩn gật đầu.
“Tốt lắm, việc kế tiếp giao cho các ngươi làm, ta không quá thích mùi máu tươi.” Hắn cười cười, cầm dụng cụ trong tay tùy ý đưa cho thị vệ đứng thẳng bên trái, thuận tiện nghiêng đầu thưởng thức vẻ mặt không thể tin cùng tức giận khi bị lừa gạt của tù phạm.
Tích Kì không tiếng động thở dài,“Đại nhân, miệng vết thương của ngài một canh giờ cần đổi thuốc một lần, vẫn nên sớm hồi phủ đi.”
Nghiêm Tử Trạm thản nhiên nói:“Vậy trở về đi.”
Hai người ngoài cửa tất cung tất kính chờ đợi, thấy chủ tớ hai người đi ra, lập tức tiến lên đón:“Nghiêm tướng……”
Nghiêm Tử Trạm nhìn như không thấy, tiêu sái rời đi.
Tích Kì ôm quyền:“Hai vị đại nhân, chủ tử nhà ta cáo từ trước.”
“Đi thong thả, đi thong thả.” Giám ngục không ngừng vuốt cằm, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, đè thấp tiếng nói:“Mới vừa rồi hình như Nghiêm tướng đối với thủ hạ của ta có điều bất mãn?”
Tích Kì sững lại, sau một lúc lâu mới nói:“Chẳng lẽ đại nhân không rõ sao, trong số các binh khí, Nghiêm tướng ghét nhất là roi, cũng ghét nhất thấy người khác dùng tiên hình.”
[tiên hình: hình phạt dùng roi quất]
Giám ngục cùng Đinh Thượng Thư yên lặng trao đổi một ánh mắt, trong lòng buồn bực, sao lúc trước chưa từng nghe nói nhỉ ……
Tháng bảy tháng tám thời tiết nóng nực khó nhịn, các loại phương pháp giải nhiệt xuất hiện ùn ùn, trong đó xa xỉ nhất là băng đá.
Dân chúng tầm thường tất nhiên không thể có điều kiện sử dụng, một chiếc quạt hương bồ liền qua loa giải quyết, có điều đối với hoàng tộc mà nói, thân thể được nuông chiều ăn không hết khổ, ví dụ như tiểu hoàng đế Trì Nhược Thần của Đại Trì chúng ta, giờ phút này hắn đang ngồi trên tháp, Bát Hỉ đứng phía sau, ra sức kéo dây thừng chạy trục bánh xe, mệt mồ hôi ướt đẫm.
Quạt chuyển động, thổi tan khối băng to trong chậu vàng, gió lạnh đập vào mặt mà đến.
“Thứ đồ chơi cổ quái phiên bang tiến cống thật là một bảo bối.” Trì Nhược Thần thích ý hừ hừ, hai cái chân ngắn dấu dưới bàn gỗ trạm trổ rung tới rung lui, quay đầu lại há to mồm ăn hạt sen ướp lạnh cung nữ đút tới, nuốt xuống một ngụm, hắn lại nhìn mong chờ:“Ngô ngô, ăn ngon.”
Trì Nguyệt Hằng vươn tay, đẩy ra chiếc thìa ngọc kia, thản nhiên nói:“Hoàng Thượng mời lặp lại một lần nữa.”
“Cửu ca, huynh bảo trẫm lặp lại cái gì?” Trì Nhược Thần nhìn mỹ thực gần trong gang tấc, ngứa trong lòng.
Trì Nguyệt Hằng suy sụp cúi mặt, thanh âm lại lạnh vài phần:“Trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng đừng coi như trò đùa.”
Trì Nhược Thần nháy đôi mắt tròn vo, không rõ nguyên cớ, sau một lúc lâu mới không xác định nghẹn ra hai chữ:“Ăn…… ngon?” Nói xong, hắn theo bản năng liếc sắc mặt đối phương một cái, thấy người này nhếch môi, nhíu mi hình như tức giận, không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Xong rồi xong rồi, hình như Cửu ca tức giận, nhưng mà, nhưng mà giận cái gì chứ? Mới vừa rồi hắn luôn luôn ăn, chưa nói được mấy câu nha……
“Trì, Nhược, Thần!” Gọi cả tên lẫn họ.
Tiểu hoàng đế co rúm lại, vội vàng nhảy xuống khỏi ghế hoa cúc, khuôn mặt béo trắng như bánh bao nhăn cùng một chỗ:“Cửu ca huynh đừng dọa trẫm, rốt cuộc phát sinh chuyện gì ?”
“Mới vừa rồi thần nhắc tới hưng vong của quốc gia, lấy hiền tài làm trọng, Hoàng Thượng có ý kiến gì không?” Trì Nguyệt Hằng cắn răng nói:“Thần thấy dường như Hoàng Thượng đối với chuyện ăn uống vui vẻ không thôi, gần như hoàn toàn xem nhẹ nội dung bài giảng.”
“Sao có thể, ha ha, trẫm đều đang nghe, đều đang nghe……” Cười pha trò.
‘Sưu’ một cái rút thước ra, Trì Nguyệt Hằng không nói một câu, mị mắt:“Mời Hoàng Thượng trả lời.”
Trì Nhược Thần ai oán nhìn hắn:“Cửu ca……”
Trì Nguyệt Hằng bất vi sở động:“Nếu không đáp được sẽ bị trừng phạt một chút, quật lòng bàn tay mười thước!”
“Thế này mà nói là trừng phạt một chút?” Trì Nhược Thần oa oa kêu to:“Trẫm còn tưởng rằng mấy ngày nay Nghiêm tướng không có mặt, có thể an nhàn một ít, nào biết đâu rằng Cửu ca khăng khăng muốn làm Thái Phó, làm Thái Phó còn chưa tính, còn học loại thủ đoạn âm hiểm này!” Tay mập mạp vung lên, chỉ vào chiếc thước dày đặc hàn quang trong mắt hắn.
Trì Nguyệt Hằng bắt lấy cánh tay mềm nhũn của đối phương, hờn giận nói:“Theo như lời Hoàng Thượng nói, phu tử trong trường tư thục đều nên mặc kệ học trò tùy ý làm loạn sao?”
Trì Nhược Thần không đáp, trầm mặc sau một lúc lâu mới hết tức giận, rầu rĩ không vui mở lòng bàn tay ra:“Trẫm trời sinh tính tình trung hậu thiện lương, Cửu ca miệng lưỡi xảo quyệt, thế nào đi nữa cũng không thể tranh luận thắng, thôi vậy, mặc cho huynh xử trí .”
“Lúc Hoàng Thượng nói xấu người khác còn không quên khen chính mình một chút, chỉ cần khả năng này thôi, đã làm thần tự cảm thấy thẹn.” Cùng với một chữ cuối cùng, thước đồng thời hạ xuống, Trì Nhược Thần quyết bền lòng không rụt tay lại, mới đánh một cái trong lòng bàn tay đã nổi lên vệt hồng rõ ràng.
Trì Nhược Thần đau hốc mắt phiếm đỏ, đành phải tủi thân mếu máo:“Cửu ca không niệm tình cảm chân tay, Cửu ca so với Nghiêm tướng còn đáng giận hơn, Nghiêm tướng đã gặp báo ứng bị hái hoa tặc bắt nạt, trẫm cảm thấy……”
“Cái gì?” Trì Nguyệt Hằng lên tiếng ngắt lời, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút nào che dấu kinh ngạc.
Trì Nhược Thần nhân cơ hội rút tay về, thùng thùng chạy đến đầu khác của chiếc bàn, thế này mới yên tâm nói:“Cửu ca không biết sao? Nghiêm tướng hai ngày nay vẫn không vào chầu triều.”
“Nhưng…… nghe đại thần trong triều nói là bị phong hàn.” Chẳng lẽ còn có hai phiên bản?
Trì Nhược Thần nhún vai:“Mấy lão cổ hủ kia làm sao dám nói huyên thuyên, huống chi đối tượng nghị luận là Nghiêm tướng!”
Trì Nguyệt Hằng hoàn toàn sửng sốt, việc này không khỏi quá vớ vẩn, chẳng phải hái hoa tặc đều thừa dịp đêm khuya tìm đến khuê phòng nữ tử sao? Chẳng lẽ ngay cả đàn ông cũng xếp vào đối tượng thụ hại? Tuy nói tên kia thật là quá mức mỹ mạo một chút…… khoan đã, hắn đột nhiên lại quay đầu nói:“Vì sao việc này ta chưa từng nghe nói?”
“Bởi vì Cửu ca đã nhiều ngày đều ở trong cung mà.” Trì Nhược Thần trợn mi, không có biện pháp, ở trong chiếc lồng sắt này chính là trì độn về mặt tin tức như vậy. Hắn bĩu môi, lại thay đối phương cảm thấy tiếc hận, Cửu ca thật sự quá thảm, bỏ lỡ một sự kiện lớn nghe rợn cả người như vậy.
Trì Nguyệt Hằng cười như không cười nói:“Vậy thần cả gan hỏi một câu, buổi tối Hoàng Thượng ngủ chỗ nào?”
Cửu ca thật âm hiểm!
Trì Nhược Thần há miệng thật to, sau một lúc lâu cũng không nói ra được một chữ.
“Tự tiện cải trang ra cung, nhiều hơn mười roi, lại đây!” Nói xong, thấy bóng dáng béo tròn kia vẫn như cũ cố chấp không động đậy, hắn gật gật đầu:“Được lắm.” Một tay cầm thước, một tay kia chống cạnh bàn, thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước:“Xem ra Hoàng Thượng muốn ép thần qua đó.”
Mắt thấy tình huống không đúng, Trì Nhược Thần nhanh chóng bỏ chạy, xoay người không thận húc ngã cung nữ đang bưng đĩa hoa quả, thoáng chốc dưa và trái cây rơi đầy trên mặt sàn mã não đen, hắn không khéo dẫm nát một miếng, cứ như vậy trượt chân, đổ hướng bên cạnh.
Sự phát đột nhiên, chiếc bàn gỗ kia lại quá rộng, Trì Nguyệt Hằng đuổi sang đó đã không kịp, cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn ngã chổng vó.
“Hoàng Thượng!” Bát Hỉ vội hô.
“Mau tới đỡ ta……” Trì Nhược Thần đau mặt mũi nghẹn hồng, ngay cả từ chuyên dụng xưng hô ‘trẫm’ cũng quên nói, vì bảo trì cân bằng vừa rồi tay quờ lung tung, đem tấu chương sổ sách trên bàn đều quét xuống dưới, giờ phút này rất chật vật.
Trì Nguyệt Hằng bỗng nhiên miết đến một vật màu vàng lẫn trong đống hỗn loạn, lúc trước bị đặt dưới cùng chưa chú ý, nay xem ra, vật kia cực kỳ giống một thứ — Thánh chỉ.
Tay dài chộp tới mở ra miếng vải màu vàng óng ánh, Trì Nguyệt Hằng trừng mắt tiểu hoàng đế đã được thái giám bên người nâng dậy, âm thanh lạnh lùng nói:“Hoàng Thượng lấy thánh chỉ làm cái gì?!”
Trì Nhược Thần còn chưa tỉnh hồn, như trước đau nhe răng trợn mắt, bất chấp dáng vẻ xoa mông, hắn khập khiễng tiêu sái đi qua, sát đến bên người Trì Nguyệt Hằng, nhỏ giọng nói:“Trẫm đang muốn cùng Cửu ca thương nghị việc này, Cửu ca trước nhìn kỹ rồi nói.”
Trì Nguyệt Hằng mở thánh chỉ ra, thô thô liếc mắt một cái, lập tức sững lại.
Trì Nhược Thần cười hắc hắc:“Trẫm lần đầu tiên muốn viết thánh chỉ, lúc trước cũng chưa mời lễ quan đến dạy, nếu có chỗ nào sai sót, Cửu ca giúp trẫm chỉ ra chỗ sai.”
Trì Nguyệt Hằng dở khóc dở cười:“Bảo ta nói cái gì mới tốt, Hoàng Thượng, người chỉ hôn cho Nghiêm tướng làm gì?!”
“Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, thân thể Nghiêm tướng suy nhược như vậy, một thoáng lại sinh bệnh thoáng sau lại đau đầu, nên tìm một cô gái tới chăm sóc.” Tiểu hoàng đế ra vẻ lão thành.
“Ta không nói cái này!” Trì Nguyệt Hằng cảm thấy vô lực, lại nhìn chăm chú một lần nữa rồi chỉ vào nét mực hỗn loạn nói:“Đây là cái gì?”
Trì Nhược Thần cười hì hì nháy mắt mấy cái:“Ặc ặc, nơi đó vốn nên điền khuê danh cô gái được chỉ hôn, có điều trẫm trằn trọc khó ngủ vài đêm cũng chưa chọn được người, nếu không, Cửu ca hỗ trợ một chút?”
Chương 20
“Vương gia, kế tiếp ngài muốn hồi phủ sao?”
Trì Nguyệt Hằng tức giận trừng mắt nhìn thư đồng đi theo phía sau một cái:“Thập Nguyệt, ta đã nói bao nhiêu lần, bên ngoài phải gọi ta là công tử, ngươi đây là đầu gỗ phải không, đi theo ta bên người lâu như vậy, sao cũng không thấy ghi vào trí nhớ.”
“Nô tài…… tiểu nhân biết sai.” Thiếu niên bị gọi là Thập Nguyệt cúi đầu, nói xong lại ngẩng đầu vụng trộm nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, thấy dáng vẻ hắn dương dương tự đắc, không khỏi nhăn mặt nhăn mày.
Trì Nguyệt Hằng dừng lại cước bộ, bất đắc dĩ nói:“Ngươi lại muốn nói gì?”
Thập Nguyệt lắc đầu:“Không có gì.” Quay đầu lại nhìn cửa lớn tướng phủ phía sau, nghẹn hồi lâu cuối cùng không nhịn được nói:“Công tử không tức giận sao? Nghiêm tướng từ đầu tới đuôi đều là thái độ vô lễ như vậy, ngài có lòng tốt đi thăm bệnh, nhưng hắn……”
“Ai nói với ngươi là ta đi thăm bệnh ?” Trì Nguyệt Hằng trợn mi, sau đó cười càng lúc càng lớn tiếng:“Ta là ấp ủ đã lâu, đi qua chế nhạo hắn, có điều nhìn sắc mặt hắn là được.”
Nhớ tới mới vừa rồi tư thái Nghiêm Tử Trạm lạnh như băng hắn liền cảm thấy dị thường vui mừng khôn xiết, ngày thường khi người này tâm tình tốt luôn một bộ cười như không cười, chỉ có khi chân chính kinh ngạc mới có thể bày ra bộ mặt thối sinh ra chớ gần, có thể thấy được lần này hắn tức giận cỡ nào khi mình không mời mà đến.
“Công tử đừng cười.” Thập Nguyệt thở dài, khắp đường cái mọi người đều đang nhìn hai người bọn họ, quá mất mặt.
“Ngươi cũng không nghe được, khi ta luôn mãi lặp lại hai chữ phong hàn mặt hắn thối bao nhiêu, hận không thể đuổi ta ra khỏi nhà.” Trì Nguyệt Hằng phe phẩy quạt giấy, trong mắt tràn đầy ý cười:“Nếu không phải từ chỗ Hoàng Thượng nghe được tin tức, ta làm sao biết được hắn bị hái hoa tặc theo dõi, không khéo thật đúng là nghĩ hắn ốm đau liệt giường.”
Thập Nguyệt chớp mắt, nhẹ giọng nói:“Nhưng ngài xác định như thế nào?”
Trì Nguyệt Hằng phất tay:“Lúc trước hỏi thăm quản gia nhà Nghiêm tướng, nói là thiếu gia nhà bọn họ dùng bữa tối xong liền muốn đi dược trì ngoài kinh thành, dược trì kia là nơi tuyệt hảo trị liệu da thịt bị thương, nếu bị phong hàn cũng đâu cần qua bên đó?”
“Vậy…… vậy……” Thập Nguyệt ấp úng, nghẹn cổ họng nói:“Sau khi gặp hái hoa tặc vì sao phải đi dược trì?”
Trì Nguyệt Hằng sững lại, sau một lúc lâu mới ảo não nói:“Trẻ con chưa mọc lông hỏi nhiều như vậy làm gì, câm miệng, không được miệng lưỡi nữa.” Dứt lời đi thẳng về phía trước. Cước bộ hắn nhẹ nhàng, vạt áo tím hơi hơi tung bay trong sắc ngày hạ cực kì rõ ràng, hơn nữa đây vốn là vẻ ngoài xuất chúng cùng quý khí bẩm sinh, dẫn tới các cô gái chung quanh đều ghé mắt.
Thập Nguyệt cuống quít theo sau:“Công tử, công tử, chúng ta đây là muốn đi đâu? Tốt xấu thuê cái kiệu chứ, ngài……”
“Sao trước kia ta không phát hiện ngươi ồn ào như vậy?” Trì Nguyệt Hằng đột nhiên xoay người, nhìn sắc trời nói:“Khó được hôm nay đẹp trời, đừng phụ ngày tốt, ta đi hiệu cầm đồ ngồi một lát.”
Thập Nguyệt ngẩng đầu, chỉ cảm thấy vầng mặt trời độc ác kia gần như muốn chọc mù ánh mắt hắn, một chút hắn cũng không cảm nhận được cái gọi là đẹp trời mà chủ tử nói, có điều mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được tâm tình đối phương. Mỗi lần ra cung, chủ tử tựa như thay đổi thành một người khác, mặt nạ âm trầm hoàn toàn dỡ xuống, bộ dáng lười nhác nhã nhặn thoạt nhìn không khác gì cậu ấm nhà phú quý.
Đương nhiên, hắn vẫn ưa đứng bên cạnh một chủ nhân hay nói vui đùa, nếu cả đời có thể ở trong hiệu cầm đồ thì tốt rồi……
Chủ tớ hai người vừa tản bộ vừa du lãm cảnh phố, nhoáng lên một cái đã là nửa ngày, đợi đến khi tới hiệu cầm đồ, đã qua buổi trưa. Trì Nguyệt Hằng chân trước vừa bước vào cửa lớn, còn chưa đứng vững, đối diện đã có một tiểu nhị vội vàng chạy đến, lo lắng nói:“Công tử, có việc bẩm báo.”
“Chuyện gì?” Hắn không chút hoang mang ngồi vào chiếc ghế phía sau quầy, lập tức nhàn nhã dựa vào lưng ghế.
Bên cạnh Thập Nguyệt săn sóc phân phó nô bộc dâng trà lạnh, tiếp đó tiếp nhận cây quạt đứng thổi gió.
“Bắt đầu nói từ đâu nhỉ……” Tiểu nhị gãi gãi da đầu, giống như rất phức tạp nói:“Công tử còn nhớ người đàn ông trung niên nửa tháng trước đến tìm ngọc giám sư hay không……”
Ngọc giám sư? Đàn ông trung niên?
Trong đầu nhanh chóng lướt qua một chút hình ảnh linh tinh –
Cô gái không hẹn mà gặp trong biệt viện, trong ánh mắt hàm chứa hận ý mãnh liệt; Người đàn ông dáng vẻ mập mạp đến muốn xem xét chữ viết bên trong nhẫn ngọc; Nửa đêm lục tìm khách sạn. Rồi sau đó cấp dưới trình lên bức họa……
Trì Nguyệt Hằng mạnh mẽ ngồi thẳng thân mình, hắn cư nhiên đem chuyện hay ho có lợi cho tiêu khiển như vậy ném ra sau đầu, hứng thú nổi lên, khó có thể ức chế, hắn gần như cấp tốc không kịp mở miệng:“Như thế nào? Vị khách kia đã tìm tới?”
“Đúng vậy.” Tiểu nhị vẻ mặt cầu xin:“Vị khách kia cách ba năm ngày sẽ đến gây sự một lần, nói là chúng ta cầm vật của hắn không trả, khiến cho việc làm ăn gần đây so với lúc trước kém rất nhiều.”
Trì Nguyệt Hằng nghe xong nửa câu đầu xem nhẹ nửa câu sau, truy vấn nói:“Vậy hôm nay hắn có đến hay không?”
Tiểu nhị sửng sốt, vì sao thoạt nhìn vẻ mặt chủ tử nhà mình có vẻ rất chờ mong, không kiếm được tiền chẳng phải hẳn nên buồn rầu sao…… Thật cẩn thận đánh giá thần sắc đối phương, hắn thận trọng mở miệng:“ Tiểu nhân không rõ lắm, có lẽ sẽ đến, có lẽ sẽ không đến.”
“Vô nghĩa.” Trì Nguyệt Hằng không kiên nhẫn, suy nghĩ nửa khắc lại nói:“Như vậy đi, nếu lần sau hắn đến đây, ngươi liền……”
“Công tử!” Tiểu nhị bỗng nhiên hô to, ngón tay chỉ ra phía ngoài.
Trì Nguyệt Hằng nhíu mày, nhìn theo phương hướng hắn chỉ, thấy có một người nổi giận đùng đùng đi nhanh về phía hắn, diện mạo rất quen thuộc. Hắn nhìn chăm chú trong chốc lát, môi mỏng không hiểu sao nhếch lên độ cong nhợt nhạt.
“Ngươi được lắm, lại còn dám xuất hiện!” Tô Khởi Vượng một chưởng hung tợn đập trên mặt bàn, quát:“Trả lại nhẫn ngọc của con rể tương lai cho ta!”
Trì Nguyệt Hằng nhún vai:“Đã đánh mất.”
“Đã đánh mất?!” Tô Khởi Vượng bị thái độ nhẹ nhàng bâng quơ của đối phương chọc giận, bước một bước xa định nhảy vào sau quầy, nhanh chóng bị vài người thân hình cao lớn ngăn lại, hắn cố gắng vươn dài cổ, thăm dò giữa khe hở mấy người:“Ngươi chờ đấy cho ta, ngươi đánh mất đồ vật của khách nhân, ta xem sau này ngươi còn mở cửa buôn bán như thế nào.”
Trì Nguyệt Hằng mỉm cười:“Vị đại gia này, an tâm một chút chớ giận, tại hạ tuy rằng đánh mất nhẫn ngọc, nhưng có thể nói cho ngươi tên của người đó, ngay từ đầu chẳng phải ngươi vì chuyện này mà đến sao?”
Sắc mặt Tô Khởi Vượng khó coi hừ hừ hai tiếng, tâm không cam lòng không nguyện nói:“Vậy ba chữ kia khắc cái gì?”
“Nghiêm Tử Trạm.”
Nghiêm Tử Trạm là ai? Tô Khởi Vượng buồn bực xoa xoa tay.
“Ta nghĩ ngươi nhất định không biết, kỳ thật……” Trì Nguyệt Hằng cười tủm tỉm cung cấp một tin tức chấn động:“Người trong lòng lệnh thiên kim chính là Tể tướng đương triều của chúng ta, nhân danh Nghiêm tướng.”
Tô Khởi Vượng ngơ ngác đứng ở nơi đó, không thể nói gì.
Nghiêm tướng? Nghiêm tướng!
Chẳng phải là nhân vật lớn khoan thai đến chậm trong phủ Thái Thú ngày đó sao…… Người đàn ông kiêu ngạo cao cao tại thượng duy ngã độc tôn ấy lại là người trong lòng con gái hắn sao? Nhớ lại gương mặt xinh đẹp quá phận cùng ánh mắt không chút nào che dấu tính xâm lược đó, lòng Tô Khởi Vượng không tự chủ được run run một chút……
Này, như thế này bảo hắn đi cầu hôn như thế nào đây?
“Công tử, ta thay ngài rót một ly.” Thập Nguyệt bất động thanh sắc lấy đi chiếc bát nạm vàng Trì Nguyệt Hằng nắm chặt, theo góc độ của hắn nhìn qua, gương mặt người nào đó họ Trì đang nhịn cười mà thoáng có chút vặn vẹo thật sự khiến người ta không thể nói gì, hắn thật đúng là sợ chiếc bát kia sẽ thi cốt vô tồn dưới sức mạnh ẩn nhẫn này.
[thi cốt vô tồn: chết mà tan biến không còn thi thể xương cốt => hóa thành tro bụi]
Trì Nguyệt Hằng thu hồi ý cười đứng dậy, hai tay đặt trên mặt quầy, nhìn chằm chằm Tô Khở Vượng biểu tình phong phú trước mắt, đè thấp giọng nói:“Ngươi có biết, ta vì thay ngươi hỏi thăm chiếc nhẫn ngọc này mà thiếu chút nữa bỏ mạng.”
Tô Khởi Vượng khẽ nhếch miệng, khẩn trương nói:“Chỉ giáo cho?”
Trì Nguyệt Hằng vẫy tay:“Cẩn thận tai vách mạch rừng, chúng ta nhỏ giọng một chút.” Đợi đến khi đối phương đưa lỗ tai lại đây, hắn mới thấp giọng nói:“Thẳng thắn mà nói, chiếc kính lúp trên tay ngọc giám sư ta đây không coi là tinh vi, cho nên ngày ấy mang theo chiếc nhẫn phỉ thúy kia tới nhà sư phụ dạy ta vào nghề, muốn người hỗ trợ. Ai ngờ đợi xem xong đang muốn cho ngươi câu trả lời thuyết phục, một đội quan binh đã tới rồi, không phân trần gì bắt ta giam vào trong đại lao……”
“Sau đó thế nào?” Trái tim Tô Khởi Vượng bị treo cao tới cổ họng.
Trì Nguyệt Hằng vô cùng đau đớn, nức nở nói:“Sau đó ta bị hung hăng ăn đòn hiểm một chút, lúc ta còn chưa rõ tình trạng, chỉ thấy Nghiêm tướng, hắn cầm lấy vũ khí làm người ta run sợ nhất trong hình bộ……”
“Ta không muốn nghe điều này đâu!” Tô Khởi Vượng không kiên nhẫn ngắt lời, gấp đến độ túm lấy cổ áo hắn, quát:“Ngươi nói trọng điểm đi chứ!”
Trì Nguyệt Hằng vung khỏi tay hắn, bả vai giật giật, đồng thời cố gắng nghiêng đầu về phía sau.
Lại bắt đầu đóng kịch…… Thập Nguyệt hừ mũi xem thường, thấy trên đường đã có người nghỉ chân quan khán hai kẻ dở hơi hình thái khoa trương này, liền bất chợt tựa đầu xâm nhập vào giữa hai người: “Đại gia, vào nhà nói chuyện đi, sợ là ngọc giám sư nhà ta không khống chế được cảm xúc .”
Vào thời khắc nguy cấp Tô Khởi Vượng hành động dị thường mau lẹ, từ trên quầy nhảy qua, kích động nói:“Sau đó Nghiêm tướng nói gì ?”
Trì Nguyệt Hằng nhíu mày, ai oán nói:“Hắn hoài nghi ta là con gái ngươi ……” Hai chữ cuối cùng nhẹ nhàng nói ra bên tai đối phương.
Tô Khởi Vượng hít một ngụm khí lạnh:“Gian phu?” Sau một lúc lâu lại ý thức được mình nói lỡ, che miệng nhỏ giọng nói:“Sao có thể, sao có thể, rất vớ vẩn .”
Trì Nguyệt Hằng híp mắt:“Ta đoán chắc hai người bọn họ đã coi nhau như người xa lạ, lệnh thiên kim đối với Nghiêm tướng không còn gì lưu luyến, chỉ sợ Nghiêm tướng vẫn đang buồn bực không vui, tưởng niệm thành tật miên man suy nghĩ, cho rằng cô gái mình yêu nay Tần mai Sở, yêu người khác. Mà chiếc nhẫn này đột nhiên xuất hiện trong tay ta, cũng khó trách hắn sẽ nghĩ như thế……”
“……” Tô Khởi Vượng buồn bực giắt cổ họng, trầm mặc sau một hồi đột nhiên ngẩng đầu nói như chém đinh chặt sắt:“Không có khả năng, Cẩm Dạ nhà ta tất không phải người con gái phụ lòng.”
Nay nghĩ đến, rất nhiều chuyện trở nên rõ ràng, lần đó trong thọ yến, Cẩm Dạ nhìn thấy Nghiêm tướng sau không hề báo trước đã nói muốn rời đi, rồi sau đó lại mất tích hơn nửa đêm, cho đến khi trời sắp sáng mới hồi phủ, nói vậy hai người đã gặp gỡ ở nơi nào đó.
Trách người cha như hắn không đủ quan tâm con gái, mới có thể không chú ý tới những dấu vết để lại này, làm cho vợ chồng son không công mất đi rất nhiều cơ hội gặp mặt.
“Nếu con gái ngươi không phải người phụ lòng, vì sao Nghiêm tướng phải hoài nghi nàng có…… ừm, người mới?” Trì Nguyệt Hằng muốn giúp đỡ, thử nói:“Hay là, gần đây lệnh thiên kim quả thật chọc giận hắn.”
Tô Khởi Vượng mờ mịt:“Này…… Cẩm Dạ vẫn luôn cùng ta ở Dao Châu, ngay cả việc hai người bọn họ tình đầu ý hợp khi nào ta cũng không rõ ràng, ngày thường nàng xuất môn cũng không nhiều, thật sự không nhìn ra được.”
Trì Nguyệt Hằng mỉm cười:“Nói như thế nào đây, chuyện này người ngoài cũng không nên nhúng tay, còn phải làm cho chính bọn họ xử lý, có điều Nghiêm tướng công vụ bận rộn, lệnh thiên kim muốn gặp mặt hắn một lần cũng không dễ dàng.” Dừng một chút, hắn phiền muộn: “Chỉ sợ một đoạn thời gian dài sau này cũng không thể gặp nhau.”
“Vì sao?” Tô Khởi Vượng truy vấn.
“Nghe nói hắn trọng thương, đêm nay đi dược trì chữa trị, sau đó phải ở nhà tĩnh dưỡng.” Trì Nguyệt Hằng giống như buồn rầu kéo dài ngữ điệu:“Lệnh thiên kim cũng không phải vương công quý tộc, phủ Tể tướng thủ vệ sâm nghiêm sợ là không vào được.” Hắn bước xuống cạm bẫy, lẳng lặng chờ đợi.
Nửa khắc, lời nói trong dự kiến vang lên –“Vậy dược trì kia ở chỗ nào?”
Trì Nguyệt Hằng giả vờ kinh ngạc:“Vạn lần không thể đâu, kia là dược trì hoàng gia, không phải hoàng tộc cùng trọng thần triều đình thì không thể, dân chúng tầm thường ngay cả cửa cũng không cho vào.”
Bị người nhìn thấu tâm tư, Tô Khởi Vượng nghẹn đỏ mặt, buồn bực nói:“Ta, ta cũng chỉ muốn vì Cẩm Dạ……”
“Ta hiểu được ta hiểu được!” Trì Nguyệt Hằng trịnh trọng gật đầu, thần bí nói:“Cũng đúng, nhìn ngươi sốt ruột vì con gái như vậy, ta liền giúp ngươi một phen, có điều, việc này không phải là việc nhỏ, đừng cao giọng tuyên dương.” Nói xong, hắn gọi thư đồng, nháy mắt mấy cái: “Thập Nguyệt, ngọc bài hai ngày trước khách nhân gởi lại ở chỗ chúng ta đâu?”
Thập Nguyệt khó xử:“Công tử, không hay lắm đâu.” Đây chính là vật tượng trưng thân phận Vương gia đó, có thể tùy tiện cho người khác mượn sao được!
“Lấy đến!” Ngữ khí nặng thêm.
“Vâng.” Thập Nguyệt bất đắc dĩ, giả vờ giả vịt đi một vòng ở sau nhà, lập tức đi tới bên cạnh Trì Nguyệt Hằng, thừa dịp Tô Khởi Vượng không chú ý từ trong tay chủ tử nhà mình tiếp nhận ngọc bài, lại lui vài bước, cung kính trình lên:“Ở chỗ này.”
Tô Khởi Vượng nhìn ngọc bội màu đỏ sậm, phía trên còn ấn hai chữ “Đại Trì” đại biểu huy chương hoàng gia, nửa là kinh ngạc nửa là cảm kích nói:“Vật quý trọng như vậy, có thể tùy tiện mượn sao? Có phiền tới ngươi…… hay không.”
Trì Nguyệt Hằng lơ đễnh:“Vị khách kia ra quan ngoại, chắc là một vị tướng quân, bởi vì thua sạch của cải mới lấy vật này đến mượn nợ vay tiền, nếu không thì tội lớn mất đầu này ai dám phạm. Ngươi cũng không cần kích động, việc này ngươi biết ta biết, đêm nay dùng xong ngày mai ngươi nhanh chóng đưa cho ta là được.”
“Ta……” Hai mắt Tô Khởi Vượng nước mắt lưng tròng.
Trì Nguyệt Hằng vỗ vỗ vai hắn:“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, lòng ta nhận.” Đem ngọc bài nhét vào trong lòng hắn, sau đó nói:“Nhớ kỹ, ra cửa Tây đi dọc theo đại lộ, nhìn thấy một lối rẽ thì rẽ trái, ra năm dặm chính là dược trì, Nghiêm tướng ước chừng sẽ tới vào bữa tối.”
Tô Khởi Vượng vuốt cằm:“Xin cho ta gọi ngươi một tiếng ân công, sau này nếu có thể thành chuyện tốt, ắt sẽ mời ngươi uống một ly rượu mừng.”
Trì Nguyệt Hằng cười khẽ:“Đó là đương nhiên, ngươi không mời ta ta cũng phải tới cửa đòi, sắc trời không còn sớm , ngươi nên nhanh chóng trở về chuẩn bị xe ngựa đi, cần phải đốc xúc lệnh thiên kim xuất môn, chớ để lãng phí thời cơ khó được này.”
“Được.” Tô Khởi Vượng khom người thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Thấy đối phương đi xa, Thập Nguyệt nhìn người nào đó tươi cười đầy mặt, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói:“Ngài tốn nhiều thời gian như vậy đi tới bước này, rốt cuộc vì cái gì?”
“Chơi vui a.” Hắn nhanh chóng nói tiếp:“Trong cung quá buồn tẻ, duy có bên ngoài mới có thể tìm chút việc vui, ngươi chưa từng thấy Tô Cẩm Dạ kia, mặt ngoài xem ra là một cô gái thanh tú dịu dàng đàng hoàng, nhưng vẫn làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, gặp đại nạn vẫn bình tĩnh, nói vậy lúc có thể báo thù rửa hận cũng sẽ không ra tay lưu tình .”
Thập Nguyệt giật mình:“Có phải ngày ấy ngài tốn công lục tìm khách là vì nàng? Vậy cô gái trong bức họa chính là Tô Cẩm Dạ trong miệng ngài?” Chính mình từng thấy cuộn tranh kia một lần, người bên trong có dung mạo bình thường, làm cho hắn giờ phút này mặc dù nhớ lại cũng không có quá nhiều hứng thú.
Trì Nguyệt Hằng gật gật đầu:“Đúng vậy.”
Thập Nguyệt có chút đăm chiêu cúi đầu, nhỏ giọng nói:“Nhưng tiểu nhân vẫn cảm thấy không ổn, Tô gia tiểu thư cố gắng báo thù, nhưng nếu Nghiêm tướng thực sự nóng giận, chỉ sợ mạng nhỏ khó bảo toàn.”
“Việc này ngươi sẽ không hiểu, ta từng tìm người điều tra Tô Cẩm Dạ, nha đầu kia hiển nhiên biết võ, mà tên Nghiêm Tử Trạm kia bình thường đi dược trì cũng chỉ mang một mình Tích Kì, đến lúc đó Tích Kì canh giữ bên ngoài, bên trong thế nào hắn cũng sẽ không biết.” Trong mắt Trì Nguyệt Hằng tràn đầy hứng thú.
“Vậy lỡ may hai người không gặp thì làm sao bây giờ, nam nữ vốn là phân ra hai dược trì.” Thập Nguyệt lải nhải phân tích nói:“ Tiểu nhân nghĩ vẫn có sơ hở.”
“Ngươi không thể ngậm miệng lại hay sao.” Trì Nguyệt Hằng đỡ trán, khẩu khí tức giận:“Chỉ cách hai tấm bình phong mà thôi, ngươi không cần tranh luận nữa, tâm tình muốn nhìn trò hay của bổn vương đều bị ngươi phá hủy!”
Thập Nguyệt bĩu môi, mắt to đầy ủy khuất.
Trì Nguyệt Hằng cũng không để ý đến hắn, đi tới nội thất gọi:“Người đâu, tìm một cao thủ đêm nay qua bên kia mai phục, bảo vệ Tô gia tiểu thư an toàn, đồng thời sau khi tình huống xảy ra nhanh chóng hồi phủ bẩm báo.”
Trong hình phòng ẩm ướt âm lãnh, ánh lửa lúc mờ lúc sáng, góc tường có một bếp lò cao hơn nửa người, bên trong than cháy đỏ bừng nóng rực, trong bể để không ít đủ loại vũ khí, đều là dụng cụ tàn nhẫn lấy ra tra tấn bức cung. Về phần giữa phòng, không biết lúc nào đã đặt vào một chiếc bàn gỗ dài bóng láng, chạm trổ xa hoa cùng tạo hình cực kỳ tinh tế, không hợp với hoàn cảnh này.
Giám ngục tay cầm bút lông, liếc mắt nhìn tên trên hồ sơ một cái, lại ngẩng đầu nhìn phạm nhân bị treo cao trước mặt, nhíu mày nói:“Chẳng phải ngày ấy tổng cộng bắt được bốn dư đảng sao, sao chỉ có một tên?”
Chàng trai mặc bộ đồ màu xám của quan coi ngục do dự nói:“Còn lại ba tên đều cắn lưỡi tự sát vào ngày đưa về hình bộ, còn lại tên này là đúng lúc đút thuốc mê làm tê dại đầu lưỡi nên may mắn thoát khỏi.”
“Vô liêm sỉ!” Sắc mặt giám ngục xanh mét, nổi giận nói:“Tù phạm không thể nói bảo chúng ta thẩm vấn như thế nào, lát nữa hình bộ Thượng Thư Đinh đại nhân muốn tới, để ngươi nói cho ông ấy hay là ta nói?!”
Thanh niên gãi gãi da đầu, nhỏ giọng nói:“Đại nhân, ngài nói đúng, nhưng…… lỡ như tên sống sót còn lại này cũng đi đời nhà ma, tiểu nhân càng khó khăn hơn, sợ là cần phải xách đầu đi gặp Đinh Thượng Thư.”
Cũng đúng, nếu thật sự chọc giận tên béo kia, mũ cánh chuồn của mình phỏng chừng cũng nguy cơ tràn ngập. Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt giám ngục mới hơi hoãn một chút, không chút hoang mang đi tới trước mặt tù phạm, chuyển động hai vòng.
Người đàn ông tóc tai rối bù này ngoại trừ trên quần áo có vài vết máu, các bộ phận còn lại rất là nhẹ nhàng khoan khoái, hoàn toàn không giống như một tù nhân, thậm chí ngay cả đôi mắt mở một nửa cũng dị thường sáng tỏ, giờ phút này ánh mắt không chớp nhìn phía trước chằm chằm, coi hai người còn lại trong nhà tù như không khí.
Giám ngục vén lên quần áo hắn, mi tâm nhíu lại, nói với thuộc hạ:“Đây là lần đầu tiên ngươi làm việc sao? Vì sao không dụng hình?”
“Đại nhân nghe ta giải thích.” Chàng trai tiến lên, bắt đầu nói nhỏ ở bên tai.
Sau một lúc lâu, giám ngục nhăn mày trợn mắt kéo dài thanh:“Ực, thì ra là thế — tiểu tử nhà ngươi, thật là……”
Hai người nhìn nhau cười.
Không bao lâu, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân nhộn nhịp, ngay sau đó cửa sắt bị vỗ vang:“Mở cửa nhanh!”
Chàng trai theo phản xạ lấy ra cây roi dài trên phiến đá, lập tức chuẩn bị tư thế.
Giám ngục gật gật đầu, ý bảo hắn chuẩn bị tốt, lập tức bước nhanh đi đến mở cửa.
Cửa vừa mở ra, ánh vào mi mắt đầu tiên là Đinh Diệu Võ trông như một tên sai vặt, tóc tai thưa thớt, kết hợp với cái miệng rộng môi dày cùng lông mày hình chữ bát, rất là buồn cười. Giám ngục sợ nhìn nhiều sẽ cười ra tiếng, liền nhanh chóng cúi đầu, nghiêm mặt nói:“Hạ quan bái kiến Thượng Thư đại nhân, không tiếp đón từ xa, mong đại nhân thứ tội.”
Đinh Diệu Võ không kiên nhẫn nói:“Thứ tội cái rắm, còn không mau cút ra, nhường đường cho Nghiêm tướng.”
Nghiêm, Nghiêm tướng?
Hắn chỉ biết hình bộ Thượng Thư muốn tới, sao ngay cả nhân vật lớn bực này như Tể tướng cũng đại giá quang lâm?!
Giám ngục mắt choáng váng, nhìn một đội hộ vệ nối đuôi nhau dũng mãnh dạt vào từ cánh cửa không tính là rộng rãi, còn lại cuối cùng là một người đàn ông mỹ mạo áo trắng tóc đen mặc thường phục.
“Nghiêm tướng, hạ quan, hạ quan……” Vài lời ‘không tiếp đón từ xa’ đều không nói được .
Nghiêm Tử Trạm cũng không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chàng trai tay cầm cây roi, người đó giật mình một cái, lập tức vung tay phải, vừa quật phạm nhân vừa cao giọng kêu:“Nói! Đồng bọn của ngươi là ai? Rốt cuộc là ai chán sống sai ngươi tới ám sát Nghiêm tướng?”
Dù sao đó là kế sách ra sức biểu hiện trước mặt Đinh Thượng Thư khi nãy đã thương nghị tốt cùng đại nhân, nay Nghiêm tướng đến đây, chẳng phải càng nên dốc hết toàn lực.
Vừa nghĩ tới, chàng trai càng thêm ra sức vung roi, cây roi dài kia phát ra tiếng rít càng thêm rõ ràng.
Giám ngục còn không quên châm ngòi thổi gió:“Hừ, người như thế nên ăn khổ một lần, cư nhiên dám động đến Nghiêm tướng.” Xoay người hắn lại không quên biểu hiện một phen:“Nghiêm tướng yên tâm, hạ quan nhất định sẽ tra ra hung phạm phía sau, đến lúc đó phái binh một lưới bắt hết.”
Nghiêm Tử Trạm không nói, nhếch môi, hai mắt bắt đầu dần dần đỏ đậm, con ngươi âm vụ ngập hàn ý, nguyên bản khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên trở nên âm ngoan bất thường.
Giám ngục sửng sốt, chống lại ánh mắt hắn sau chỉ cảm thấy trong vô hình có cảm giác áp bách thật mạnh đánh úp lại, mặc dù trì độn hơn nữa cũng hiểu được lúc này không nên quấy rầy, liền ngoan ngoãn ngậm miệng trốn sang một bên.
“Đủ!” Tích Kì hợp thời hiện thân, một phen cầm đuôi roi, sau đó dùng lực xoay tay kéo một cái, tên thanh niên kia ngã chổng vó, luống cuống tay chân bò lên, vẻ mặt hắn sợ hãi, không biết nguyên cớ nói:“Tiểu nhân……”
Tích Kì nhanh chóng túm áo hắn, trầm giọng nói:“Im miệng, đi ra ngoài.” Một phen ném ra ngoài cửa, phương thức như vậy, đối với tiểu tử không biết sống chết kia mà nói là tốt nhất.
Ánh mắt Nghiêm Tử Trạm vội hiện sát ý, bình tĩnh nhìn thanh niên kia một hồi lâu mới chuyển tầm mắt, ngón tay dài chỉnh sửa cổ tay áo, hắn ngồi vào phía sau chiếc bàn hoa lê, chậm rãi nói:“Dùng hình chưa, có hỏi được điều gì?”
Giám ngục còn đang sững sờ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, hoảng sợ nói:“Vì phòng tự sát, cho tên nghịch tặc này dùng chút ma thạch tán, cho nên còn chưa bắt đầu thẩm vấn……”
“Đồ vô dụng.” Đinh Thượng Thư hung tợn tốn hơi thừa lời,“Ngay cả một tên thích khách nho nhỏ cũng không làm gì được, triều đình nuôi loại phế vật như các ngươi làm gì!”
Vừa nghe lời này, liền biết manh mối không đúng.
Giám ngục trừng lớn mắt, chỉ kém không lao lên ôm lấy đùi đối phương:“Không cần a, Thượng Thư đại nhân, hạ quan trên có vợ già dưới có con……” Nếu như bị bãi quan , hắn sống như thế nào đây.
“Người đâu.” Sắc mặt Nghiêm Tử Trạm khó coi đến cực hạn.
“Vâng.” Tích Kì ngầm hiểu, tay để ở sau lưng hai người, đẩy bọn họ ra cửa:“Thỉnh hai vị đợi bên ngoài một lát, Nghiêm tướng muốn đích thân thẩm vấn tù phạm.”
Cửa sắt lại khép lại lần nữa.
“Đại nhân, hay để ta……” Tích Kì cúi gập thắt lưng, xin chỉ thị của chủ tử.
Nghiêm Tử Trạm cười lạnh một tiếng:“Nhân từ nương tay như ngươi, có thể hỏi ra điều gì.” Nói xong, hắn đứng lên, đi tới cái giá, tùy tay rút ra một cây côn sắt màu hồng, quơ quơ trước mặt tên tù phạm đang mặt không đổi sắc, chậm rãi nói:“Ngươi nghe cho kỹ, hôm nay tâm tình bổn tướng thật sự không coi là tốt, cho nên đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta.”
Nghe vậy người nọ bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười, sau đó đầu giương lên –
“……” Hàm hồ mắng một tiếng.
Nghiêm Tử Trạm nghiêng người, né qua ngụm nước bọt kia, mặt không chút thay đổi nói:“Trước mắt ngươi nói không ra lời, như vậy chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được, vấn đề rất đơn giản, chỉ có một.” Hắn không nhìn đối phương truyền đến ánh mắt căm hận, vươn tay nhận lấy một vật hình chiếc khóa vàng do thị vệ truyền đến.
“Trường mệnh khóa này có phải rơi ra từ trên người đồng lõa của ngươi hay không?”
Một mảnh yên lặng, người nọ không hề lắc đầu cũng không có ý gật đầu, từ từ nhắm hai mắt.
Nghiêm Tử Trạm không giận ngược lại cười:“Người không sợ chết thật là hơi khó giải quyết, nhớ tới thật ra cũng lâu rồi ta chưa từng uy hiếp người khác.” Cười cười, hắn lại nhìn côn sắt trong tay, giống như lầm bầm lầu bầu:“Thật không thú vị……”
“Không ngại đổi sang một loại khác.” Hắn ác ý loan loan khóe môi, tiếp tục nói:“Đến lúc đó dùng nó đâm vào yết hầu của ngươi, đâm thủng lục phủ ngũ tạng của ngươi, sau đó chui ra từ một chỗ khác trên thân thể, như thế nào? Có điều phỏng chừng trong thời gian ngắn không thể chết được, lần trước khi ta làm như vậy đối phương ước chừng tê tâm liệt phế tru lên một ngày một đêm mới mất mạng.”
Rất nhanh, sắc mặt người nọ trở nên trắng bệch, kinh cụ nhìn chằm chằm chiếc côn sắt càng ngày càng để sát vào, đột nhiên mạnh mẽ lắc đầu, miệng nức nở không ngừng.
“Lắc đầu là ý chưa từng thấy?” Nghiêm Tử Trạm híp mắt đẹp.
Người nọ thập phần thành khẩn gật đầu.
“Tốt lắm, việc kế tiếp giao cho các ngươi làm, ta không quá thích mùi máu tươi.” Hắn cười cười, cầm dụng cụ trong tay tùy ý đưa cho thị vệ đứng thẳng bên trái, thuận tiện nghiêng đầu thưởng thức vẻ mặt không thể tin cùng tức giận khi bị lừa gạt của tù phạm.
Tích Kì không tiếng động thở dài,“Đại nhân, miệng vết thương của ngài một canh giờ cần đổi thuốc một lần, vẫn nên sớm hồi phủ đi.”
Nghiêm Tử Trạm thản nhiên nói:“Vậy trở về đi.”
Hai người ngoài cửa tất cung tất kính chờ đợi, thấy chủ tớ hai người đi ra, lập tức tiến lên đón:“Nghiêm tướng……”
Nghiêm Tử Trạm nhìn như không thấy, tiêu sái rời đi.
Tích Kì ôm quyền:“Hai vị đại nhân, chủ tử nhà ta cáo từ trước.”
“Đi thong thả, đi thong thả.” Giám ngục không ngừng vuốt cằm, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, đè thấp tiếng nói:“Mới vừa rồi hình như Nghiêm tướng đối với thủ hạ của ta có điều bất mãn?”
Tích Kì sững lại, sau một lúc lâu mới nói:“Chẳng lẽ đại nhân không rõ sao, trong số các binh khí, Nghiêm tướng ghét nhất là roi, cũng ghét nhất thấy người khác dùng tiên hình.”
[tiên hình: hình phạt dùng roi quất]
Giám ngục cùng Đinh Thượng Thư yên lặng trao đổi một ánh mắt, trong lòng buồn bực, sao lúc trước chưa từng nghe nói nhỉ ……
Tháng bảy tháng tám thời tiết nóng nực khó nhịn, các loại phương pháp giải nhiệt xuất hiện ùn ùn, trong đó xa xỉ nhất là băng đá.
Dân chúng tầm thường tất nhiên không thể có điều kiện sử dụng, một chiếc quạt hương bồ liền qua loa giải quyết, có điều đối với hoàng tộc mà nói, thân thể được nuông chiều ăn không hết khổ, ví dụ như tiểu hoàng đế Trì Nhược Thần của Đại Trì chúng ta, giờ phút này hắn đang ngồi trên tháp, Bát Hỉ đứng phía sau, ra sức kéo dây thừng chạy trục bánh xe, mệt mồ hôi ướt đẫm.
Quạt chuyển động, thổi tan khối băng to trong chậu vàng, gió lạnh đập vào mặt mà đến.
“Thứ đồ chơi cổ quái phiên bang tiến cống thật là một bảo bối.” Trì Nhược Thần thích ý hừ hừ, hai cái chân ngắn dấu dưới bàn gỗ trạm trổ rung tới rung lui, quay đầu lại há to mồm ăn hạt sen ướp lạnh cung nữ đút tới, nuốt xuống một ngụm, hắn lại nhìn mong chờ:“Ngô ngô, ăn ngon.”
Trì Nguyệt Hằng vươn tay, đẩy ra chiếc thìa ngọc kia, thản nhiên nói:“Hoàng Thượng mời lặp lại một lần nữa.”
“Cửu ca, huynh bảo trẫm lặp lại cái gì?” Trì Nhược Thần nhìn mỹ thực gần trong gang tấc, ngứa trong lòng.
Trì Nguyệt Hằng suy sụp cúi mặt, thanh âm lại lạnh vài phần:“Trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng đừng coi như trò đùa.”
Trì Nhược Thần nháy đôi mắt tròn vo, không rõ nguyên cớ, sau một lúc lâu mới không xác định nghẹn ra hai chữ:“Ăn…… ngon?” Nói xong, hắn theo bản năng liếc sắc mặt đối phương một cái, thấy người này nhếch môi, nhíu mi hình như tức giận, không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Xong rồi xong rồi, hình như Cửu ca tức giận, nhưng mà, nhưng mà giận cái gì chứ? Mới vừa rồi hắn luôn luôn ăn, chưa nói được mấy câu nha……
“Trì, Nhược, Thần!” Gọi cả tên lẫn họ.
Tiểu hoàng đế co rúm lại, vội vàng nhảy xuống khỏi ghế hoa cúc, khuôn mặt béo trắng như bánh bao nhăn cùng một chỗ:“Cửu ca huynh đừng dọa trẫm, rốt cuộc phát sinh chuyện gì ?”
“Mới vừa rồi thần nhắc tới hưng vong của quốc gia, lấy hiền tài làm trọng, Hoàng Thượng có ý kiến gì không?” Trì Nguyệt Hằng cắn răng nói:“Thần thấy dường như Hoàng Thượng đối với chuyện ăn uống vui vẻ không thôi, gần như hoàn toàn xem nhẹ nội dung bài giảng.”
“Sao có thể, ha ha, trẫm đều đang nghe, đều đang nghe……” Cười pha trò.
‘Sưu’ một cái rút thước ra, Trì Nguyệt Hằng không nói một câu, mị mắt:“Mời Hoàng Thượng trả lời.”
Trì Nhược Thần ai oán nhìn hắn:“Cửu ca……”
Trì Nguyệt Hằng bất vi sở động:“Nếu không đáp được sẽ bị trừng phạt một chút, quật lòng bàn tay mười thước!”
“Thế này mà nói là trừng phạt một chút?” Trì Nhược Thần oa oa kêu to:“Trẫm còn tưởng rằng mấy ngày nay Nghiêm tướng không có mặt, có thể an nhàn một ít, nào biết đâu rằng Cửu ca khăng khăng muốn làm Thái Phó, làm Thái Phó còn chưa tính, còn học loại thủ đoạn âm hiểm này!” Tay mập mạp vung lên, chỉ vào chiếc thước dày đặc hàn quang trong mắt hắn.
Trì Nguyệt Hằng bắt lấy cánh tay mềm nhũn của đối phương, hờn giận nói:“Theo như lời Hoàng Thượng nói, phu tử trong trường tư thục đều nên mặc kệ học trò tùy ý làm loạn sao?”
Trì Nhược Thần không đáp, trầm mặc sau một lúc lâu mới hết tức giận, rầu rĩ không vui mở lòng bàn tay ra:“Trẫm trời sinh tính tình trung hậu thiện lương, Cửu ca miệng lưỡi xảo quyệt, thế nào đi nữa cũng không thể tranh luận thắng, thôi vậy, mặc cho huynh xử trí .”
“Lúc Hoàng Thượng nói xấu người khác còn không quên khen chính mình một chút, chỉ cần khả năng này thôi, đã làm thần tự cảm thấy thẹn.” Cùng với một chữ cuối cùng, thước đồng thời hạ xuống, Trì Nhược Thần quyết bền lòng không rụt tay lại, mới đánh một cái trong lòng bàn tay đã nổi lên vệt hồng rõ ràng.
Trì Nhược Thần đau hốc mắt phiếm đỏ, đành phải tủi thân mếu máo:“Cửu ca không niệm tình cảm chân tay, Cửu ca so với Nghiêm tướng còn đáng giận hơn, Nghiêm tướng đã gặp báo ứng bị hái hoa tặc bắt nạt, trẫm cảm thấy……”
“Cái gì?” Trì Nguyệt Hằng lên tiếng ngắt lời, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút nào che dấu kinh ngạc.
Trì Nhược Thần nhân cơ hội rút tay về, thùng thùng chạy đến đầu khác của chiếc bàn, thế này mới yên tâm nói:“Cửu ca không biết sao? Nghiêm tướng hai ngày nay vẫn không vào chầu triều.”
“Nhưng…… nghe đại thần trong triều nói là bị phong hàn.” Chẳng lẽ còn có hai phiên bản?
Trì Nhược Thần nhún vai:“Mấy lão cổ hủ kia làm sao dám nói huyên thuyên, huống chi đối tượng nghị luận là Nghiêm tướng!”
Trì Nguyệt Hằng hoàn toàn sửng sốt, việc này không khỏi quá vớ vẩn, chẳng phải hái hoa tặc đều thừa dịp đêm khuya tìm đến khuê phòng nữ tử sao? Chẳng lẽ ngay cả đàn ông cũng xếp vào đối tượng thụ hại? Tuy nói tên kia thật là quá mức mỹ mạo một chút…… khoan đã, hắn đột nhiên lại quay đầu nói:“Vì sao việc này ta chưa từng nghe nói?”
“Bởi vì Cửu ca đã nhiều ngày đều ở trong cung mà.” Trì Nhược Thần trợn mi, không có biện pháp, ở trong chiếc lồng sắt này chính là trì độn về mặt tin tức như vậy. Hắn bĩu môi, lại thay đối phương cảm thấy tiếc hận, Cửu ca thật sự quá thảm, bỏ lỡ một sự kiện lớn nghe rợn cả người như vậy.
Trì Nguyệt Hằng cười như không cười nói:“Vậy thần cả gan hỏi một câu, buổi tối Hoàng Thượng ngủ chỗ nào?”
Cửu ca thật âm hiểm!
Trì Nhược Thần há miệng thật to, sau một lúc lâu cũng không nói ra được một chữ.
“Tự tiện cải trang ra cung, nhiều hơn mười roi, lại đây!” Nói xong, thấy bóng dáng béo tròn kia vẫn như cũ cố chấp không động đậy, hắn gật gật đầu:“Được lắm.” Một tay cầm thước, một tay kia chống cạnh bàn, thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước:“Xem ra Hoàng Thượng muốn ép thần qua đó.”
Mắt thấy tình huống không đúng, Trì Nhược Thần nhanh chóng bỏ chạy, xoay người không thận húc ngã cung nữ đang bưng đĩa hoa quả, thoáng chốc dưa và trái cây rơi đầy trên mặt sàn mã não đen, hắn không khéo dẫm nát một miếng, cứ như vậy trượt chân, đổ hướng bên cạnh.
Sự phát đột nhiên, chiếc bàn gỗ kia lại quá rộng, Trì Nguyệt Hằng đuổi sang đó đã không kịp, cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn ngã chổng vó.
“Hoàng Thượng!” Bát Hỉ vội hô.
“Mau tới đỡ ta……” Trì Nhược Thần đau mặt mũi nghẹn hồng, ngay cả từ chuyên dụng xưng hô ‘trẫm’ cũng quên nói, vì bảo trì cân bằng vừa rồi tay quờ lung tung, đem tấu chương sổ sách trên bàn đều quét xuống dưới, giờ phút này rất chật vật.
Trì Nguyệt Hằng bỗng nhiên miết đến một vật màu vàng lẫn trong đống hỗn loạn, lúc trước bị đặt dưới cùng chưa chú ý, nay xem ra, vật kia cực kỳ giống một thứ — Thánh chỉ.
Tay dài chộp tới mở ra miếng vải màu vàng óng ánh, Trì Nguyệt Hằng trừng mắt tiểu hoàng đế đã được thái giám bên người nâng dậy, âm thanh lạnh lùng nói:“Hoàng Thượng lấy thánh chỉ làm cái gì?!”
Trì Nhược Thần còn chưa tỉnh hồn, như trước đau nhe răng trợn mắt, bất chấp dáng vẻ xoa mông, hắn khập khiễng tiêu sái đi qua, sát đến bên người Trì Nguyệt Hằng, nhỏ giọng nói:“Trẫm đang muốn cùng Cửu ca thương nghị việc này, Cửu ca trước nhìn kỹ rồi nói.”
Trì Nguyệt Hằng mở thánh chỉ ra, thô thô liếc mắt một cái, lập tức sững lại.
Trì Nhược Thần cười hắc hắc:“Trẫm lần đầu tiên muốn viết thánh chỉ, lúc trước cũng chưa mời lễ quan đến dạy, nếu có chỗ nào sai sót, Cửu ca giúp trẫm chỉ ra chỗ sai.”
Trì Nguyệt Hằng dở khóc dở cười:“Bảo ta nói cái gì mới tốt, Hoàng Thượng, người chỉ hôn cho Nghiêm tướng làm gì?!”
“Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, thân thể Nghiêm tướng suy nhược như vậy, một thoáng lại sinh bệnh thoáng sau lại đau đầu, nên tìm một cô gái tới chăm sóc.” Tiểu hoàng đế ra vẻ lão thành.
“Ta không nói cái này!” Trì Nguyệt Hằng cảm thấy vô lực, lại nhìn chăm chú một lần nữa rồi chỉ vào nét mực hỗn loạn nói:“Đây là cái gì?”
Trì Nhược Thần cười hì hì nháy mắt mấy cái:“Ặc ặc, nơi đó vốn nên điền khuê danh cô gái được chỉ hôn, có điều trẫm trằn trọc khó ngủ vài đêm cũng chưa chọn được người, nếu không, Cửu ca hỗ trợ một chút?”
Chương 20
“Vương gia, kế tiếp ngài muốn hồi phủ sao?”
Trì Nguyệt Hằng tức giận trừng mắt nhìn thư đồng đi theo phía sau một cái:“Thập Nguyệt, ta đã nói bao nhiêu lần, bên ngoài phải gọi ta là công tử, ngươi đây là đầu gỗ phải không, đi theo ta bên người lâu như vậy, sao cũng không thấy ghi vào trí nhớ.”
“Nô tài…… tiểu nhân biết sai.” Thiếu niên bị gọi là Thập Nguyệt cúi đầu, nói xong lại ngẩng đầu vụng trộm nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, thấy dáng vẻ hắn dương dương tự đắc, không khỏi nhăn mặt nhăn mày.
Trì Nguyệt Hằng dừng lại cước bộ, bất đắc dĩ nói:“Ngươi lại muốn nói gì?”
Thập Nguyệt lắc đầu:“Không có gì.” Quay đầu lại nhìn cửa lớn tướng phủ phía sau, nghẹn hồi lâu cuối cùng không nhịn được nói:“Công tử không tức giận sao? Nghiêm tướng từ đầu tới đuôi đều là thái độ vô lễ như vậy, ngài có lòng tốt đi thăm bệnh, nhưng hắn……”
“Ai nói với ngươi là ta đi thăm bệnh ?” Trì Nguyệt Hằng trợn mi, sau đó cười càng lúc càng lớn tiếng:“Ta là ấp ủ đã lâu, đi qua chế nhạo hắn, có điều nhìn sắc mặt hắn là được.”
Nhớ tới mới vừa rồi tư thái Nghiêm Tử Trạm lạnh như băng hắn liền cảm thấy dị thường vui mừng khôn xiết, ngày thường khi người này tâm tình tốt luôn một bộ cười như không cười, chỉ có khi chân chính kinh ngạc mới có thể bày ra bộ mặt thối sinh ra chớ gần, có thể thấy được lần này hắn tức giận cỡ nào khi mình không mời mà đến.
“Công tử đừng cười.” Thập Nguyệt thở dài, khắp đường cái mọi người đều đang nhìn hai người bọn họ, quá mất mặt.
“Ngươi cũng không nghe được, khi ta luôn mãi lặp lại hai chữ phong hàn mặt hắn thối bao nhiêu, hận không thể đuổi ta ra khỏi nhà.” Trì Nguyệt Hằng phe phẩy quạt giấy, trong mắt tràn đầy ý cười:“Nếu không phải từ chỗ Hoàng Thượng nghe được tin tức, ta làm sao biết được hắn bị hái hoa tặc theo dõi, không khéo thật đúng là nghĩ hắn ốm đau liệt giường.”
Thập Nguyệt chớp mắt, nhẹ giọng nói:“Nhưng ngài xác định như thế nào?”
Trì Nguyệt Hằng phất tay:“Lúc trước hỏi thăm quản gia nhà Nghiêm tướng, nói là thiếu gia nhà bọn họ dùng bữa tối xong liền muốn đi dược trì ngoài kinh thành, dược trì kia là nơi tuyệt hảo trị liệu da thịt bị thương, nếu bị phong hàn cũng đâu cần qua bên đó?”
“Vậy…… vậy……” Thập Nguyệt ấp úng, nghẹn cổ họng nói:“Sau khi gặp hái hoa tặc vì sao phải đi dược trì?”
Trì Nguyệt Hằng sững lại, sau một lúc lâu mới ảo não nói:“Trẻ con chưa mọc lông hỏi nhiều như vậy làm gì, câm miệng, không được miệng lưỡi nữa.” Dứt lời đi thẳng về phía trước. Cước bộ hắn nhẹ nhàng, vạt áo tím hơi hơi tung bay trong sắc ngày hạ cực kì rõ ràng, hơn nữa đây vốn là vẻ ngoài xuất chúng cùng quý khí bẩm sinh, dẫn tới các cô gái chung quanh đều ghé mắt.
Thập Nguyệt cuống quít theo sau:“Công tử, công tử, chúng ta đây là muốn đi đâu? Tốt xấu thuê cái kiệu chứ, ngài……”
“Sao trước kia ta không phát hiện ngươi ồn ào như vậy?” Trì Nguyệt Hằng đột nhiên xoay người, nhìn sắc trời nói:“Khó được hôm nay đẹp trời, đừng phụ ngày tốt, ta đi hiệu cầm đồ ngồi một lát.”
Thập Nguyệt ngẩng đầu, chỉ cảm thấy vầng mặt trời độc ác kia gần như muốn chọc mù ánh mắt hắn, một chút hắn cũng không cảm nhận được cái gọi là đẹp trời mà chủ tử nói, có điều mơ hồ vẫn có thể cảm nhận được tâm tình đối phương. Mỗi lần ra cung, chủ tử tựa như thay đổi thành một người khác, mặt nạ âm trầm hoàn toàn dỡ xuống, bộ dáng lười nhác nhã nhặn thoạt nhìn không khác gì cậu ấm nhà phú quý.
Đương nhiên, hắn vẫn ưa đứng bên cạnh một chủ nhân hay nói vui đùa, nếu cả đời có thể ở trong hiệu cầm đồ thì tốt rồi……
Chủ tớ hai người vừa tản bộ vừa du lãm cảnh phố, nhoáng lên một cái đã là nửa ngày, đợi đến khi tới hiệu cầm đồ, đã qua buổi trưa. Trì Nguyệt Hằng chân trước vừa bước vào cửa lớn, còn chưa đứng vững, đối diện đã có một tiểu nhị vội vàng chạy đến, lo lắng nói:“Công tử, có việc bẩm báo.”
“Chuyện gì?” Hắn không chút hoang mang ngồi vào chiếc ghế phía sau quầy, lập tức nhàn nhã dựa vào lưng ghế.
Bên cạnh Thập Nguyệt săn sóc phân phó nô bộc dâng trà lạnh, tiếp đó tiếp nhận cây quạt đứng thổi gió.
“Bắt đầu nói từ đâu nhỉ……” Tiểu nhị gãi gãi da đầu, giống như rất phức tạp nói:“Công tử còn nhớ người đàn ông trung niên nửa tháng trước đến tìm ngọc giám sư hay không……”
Ngọc giám sư? Đàn ông trung niên?
Trong đầu nhanh chóng lướt qua một chút hình ảnh linh tinh –
Cô gái không hẹn mà gặp trong biệt viện, trong ánh mắt hàm chứa hận ý mãnh liệt; Người đàn ông dáng vẻ mập mạp đến muốn xem xét chữ viết bên trong nhẫn ngọc; Nửa đêm lục tìm khách sạn. Rồi sau đó cấp dưới trình lên bức họa……
Trì Nguyệt Hằng mạnh mẽ ngồi thẳng thân mình, hắn cư nhiên đem chuyện hay ho có lợi cho tiêu khiển như vậy ném ra sau đầu, hứng thú nổi lên, khó có thể ức chế, hắn gần như cấp tốc không kịp mở miệng:“Như thế nào? Vị khách kia đã tìm tới?”
“Đúng vậy.” Tiểu nhị vẻ mặt cầu xin:“Vị khách kia cách ba năm ngày sẽ đến gây sự một lần, nói là chúng ta cầm vật của hắn không trả, khiến cho việc làm ăn gần đây so với lúc trước kém rất nhiều.”
Trì Nguyệt Hằng nghe xong nửa câu đầu xem nhẹ nửa câu sau, truy vấn nói:“Vậy hôm nay hắn có đến hay không?”
Tiểu nhị sửng sốt, vì sao thoạt nhìn vẻ mặt chủ tử nhà mình có vẻ rất chờ mong, không kiếm được tiền chẳng phải hẳn nên buồn rầu sao…… Thật cẩn thận đánh giá thần sắc đối phương, hắn thận trọng mở miệng:“ Tiểu nhân không rõ lắm, có lẽ sẽ đến, có lẽ sẽ không đến.”
“Vô nghĩa.” Trì Nguyệt Hằng không kiên nhẫn, suy nghĩ nửa khắc lại nói:“Như vậy đi, nếu lần sau hắn đến đây, ngươi liền……”
“Công tử!” Tiểu nhị bỗng nhiên hô to, ngón tay chỉ ra phía ngoài.
Trì Nguyệt Hằng nhíu mày, nhìn theo phương hướng hắn chỉ, thấy có một người nổi giận đùng đùng đi nhanh về phía hắn, diện mạo rất quen thuộc. Hắn nhìn chăm chú trong chốc lát, môi mỏng không hiểu sao nhếch lên độ cong nhợt nhạt.
“Ngươi được lắm, lại còn dám xuất hiện!” Tô Khởi Vượng một chưởng hung tợn đập trên mặt bàn, quát:“Trả lại nhẫn ngọc của con rể tương lai cho ta!”
Trì Nguyệt Hằng nhún vai:“Đã đánh mất.”
“Đã đánh mất?!” Tô Khởi Vượng bị thái độ nhẹ nhàng bâng quơ của đối phương chọc giận, bước một bước xa định nhảy vào sau quầy, nhanh chóng bị vài người thân hình cao lớn ngăn lại, hắn cố gắng vươn dài cổ, thăm dò giữa khe hở mấy người:“Ngươi chờ đấy cho ta, ngươi đánh mất đồ vật của khách nhân, ta xem sau này ngươi còn mở cửa buôn bán như thế nào.”
Trì Nguyệt Hằng mỉm cười:“Vị đại gia này, an tâm một chút chớ giận, tại hạ tuy rằng đánh mất nhẫn ngọc, nhưng có thể nói cho ngươi tên của người đó, ngay từ đầu chẳng phải ngươi vì chuyện này mà đến sao?”
Sắc mặt Tô Khởi Vượng khó coi hừ hừ hai tiếng, tâm không cam lòng không nguyện nói:“Vậy ba chữ kia khắc cái gì?”
“Nghiêm Tử Trạm.”
Nghiêm Tử Trạm là ai? Tô Khởi Vượng buồn bực xoa xoa tay.
“Ta nghĩ ngươi nhất định không biết, kỳ thật……” Trì Nguyệt Hằng cười tủm tỉm cung cấp một tin tức chấn động:“Người trong lòng lệnh thiên kim chính là Tể tướng đương triều của chúng ta, nhân danh Nghiêm tướng.”
Tô Khởi Vượng ngơ ngác đứng ở nơi đó, không thể nói gì.
Nghiêm tướng? Nghiêm tướng!
Chẳng phải là nhân vật lớn khoan thai đến chậm trong phủ Thái Thú ngày đó sao…… Người đàn ông kiêu ngạo cao cao tại thượng duy ngã độc tôn ấy lại là người trong lòng con gái hắn sao? Nhớ lại gương mặt xinh đẹp quá phận cùng ánh mắt không chút nào che dấu tính xâm lược đó, lòng Tô Khởi Vượng không tự chủ được run run một chút……
Này, như thế này bảo hắn đi cầu hôn như thế nào đây?
“Công tử, ta thay ngài rót một ly.” Thập Nguyệt bất động thanh sắc lấy đi chiếc bát nạm vàng Trì Nguyệt Hằng nắm chặt, theo góc độ của hắn nhìn qua, gương mặt người nào đó họ Trì đang nhịn cười mà thoáng có chút vặn vẹo thật sự khiến người ta không thể nói gì, hắn thật đúng là sợ chiếc bát kia sẽ thi cốt vô tồn dưới sức mạnh ẩn nhẫn này.
[thi cốt vô tồn: chết mà tan biến không còn thi thể xương cốt => hóa thành tro bụi]
Trì Nguyệt Hằng thu hồi ý cười đứng dậy, hai tay đặt trên mặt quầy, nhìn chằm chằm Tô Khở Vượng biểu tình phong phú trước mắt, đè thấp giọng nói:“Ngươi có biết, ta vì thay ngươi hỏi thăm chiếc nhẫn ngọc này mà thiếu chút nữa bỏ mạng.”
Tô Khởi Vượng khẽ nhếch miệng, khẩn trương nói:“Chỉ giáo cho?”
Trì Nguyệt Hằng vẫy tay:“Cẩn thận tai vách mạch rừng, chúng ta nhỏ giọng một chút.” Đợi đến khi đối phương đưa lỗ tai lại đây, hắn mới thấp giọng nói:“Thẳng thắn mà nói, chiếc kính lúp trên tay ngọc giám sư ta đây không coi là tinh vi, cho nên ngày ấy mang theo chiếc nhẫn phỉ thúy kia tới nhà sư phụ dạy ta vào nghề, muốn người hỗ trợ. Ai ngờ đợi xem xong đang muốn cho ngươi câu trả lời thuyết phục, một đội quan binh đã tới rồi, không phân trần gì bắt ta giam vào trong đại lao……”
“Sau đó thế nào?” Trái tim Tô Khởi Vượng bị treo cao tới cổ họng.
Trì Nguyệt Hằng vô cùng đau đớn, nức nở nói:“Sau đó ta bị hung hăng ăn đòn hiểm một chút, lúc ta còn chưa rõ tình trạng, chỉ thấy Nghiêm tướng, hắn cầm lấy vũ khí làm người ta run sợ nhất trong hình bộ……”
“Ta không muốn nghe điều này đâu!” Tô Khởi Vượng không kiên nhẫn ngắt lời, gấp đến độ túm lấy cổ áo hắn, quát:“Ngươi nói trọng điểm đi chứ!”
Trì Nguyệt Hằng vung khỏi tay hắn, bả vai giật giật, đồng thời cố gắng nghiêng đầu về phía sau.
Lại bắt đầu đóng kịch…… Thập Nguyệt hừ mũi xem thường, thấy trên đường đã có người nghỉ chân quan khán hai kẻ dở hơi hình thái khoa trương này, liền bất chợt tựa đầu xâm nhập vào giữa hai người: “Đại gia, vào nhà nói chuyện đi, sợ là ngọc giám sư nhà ta không khống chế được cảm xúc .”
Vào thời khắc nguy cấp Tô Khởi Vượng hành động dị thường mau lẹ, từ trên quầy nhảy qua, kích động nói:“Sau đó Nghiêm tướng nói gì ?”
Trì Nguyệt Hằng nhíu mày, ai oán nói:“Hắn hoài nghi ta là con gái ngươi ……” Hai chữ cuối cùng nhẹ nhàng nói ra bên tai đối phương.
Tô Khởi Vượng hít một ngụm khí lạnh:“Gian phu?” Sau một lúc lâu lại ý thức được mình nói lỡ, che miệng nhỏ giọng nói:“Sao có thể, sao có thể, rất vớ vẩn .”
Trì Nguyệt Hằng híp mắt:“Ta đoán chắc hai người bọn họ đã coi nhau như người xa lạ, lệnh thiên kim đối với Nghiêm tướng không còn gì lưu luyến, chỉ sợ Nghiêm tướng vẫn đang buồn bực không vui, tưởng niệm thành tật miên man suy nghĩ, cho rằng cô gái mình yêu nay Tần mai Sở, yêu người khác. Mà chiếc nhẫn này đột nhiên xuất hiện trong tay ta, cũng khó trách hắn sẽ nghĩ như thế……”
“……” Tô Khởi Vượng buồn bực giắt cổ họng, trầm mặc sau một hồi đột nhiên ngẩng đầu nói như chém đinh chặt sắt:“Không có khả năng, Cẩm Dạ nhà ta tất không phải người con gái phụ lòng.”
Nay nghĩ đến, rất nhiều chuyện trở nên rõ ràng, lần đó trong thọ yến, Cẩm Dạ nhìn thấy Nghiêm tướng sau không hề báo trước đã nói muốn rời đi, rồi sau đó lại mất tích hơn nửa đêm, cho đến khi trời sắp sáng mới hồi phủ, nói vậy hai người đã gặp gỡ ở nơi nào đó.
Trách người cha như hắn không đủ quan tâm con gái, mới có thể không chú ý tới những dấu vết để lại này, làm cho vợ chồng son không công mất đi rất nhiều cơ hội gặp mặt.
“Nếu con gái ngươi không phải người phụ lòng, vì sao Nghiêm tướng phải hoài nghi nàng có…… ừm, người mới?” Trì Nguyệt Hằng muốn giúp đỡ, thử nói:“Hay là, gần đây lệnh thiên kim quả thật chọc giận hắn.”
Tô Khởi Vượng mờ mịt:“Này…… Cẩm Dạ vẫn luôn cùng ta ở Dao Châu, ngay cả việc hai người bọn họ tình đầu ý hợp khi nào ta cũng không rõ ràng, ngày thường nàng xuất môn cũng không nhiều, thật sự không nhìn ra được.”
Trì Nguyệt Hằng mỉm cười:“Nói như thế nào đây, chuyện này người ngoài cũng không nên nhúng tay, còn phải làm cho chính bọn họ xử lý, có điều Nghiêm tướng công vụ bận rộn, lệnh thiên kim muốn gặp mặt hắn một lần cũng không dễ dàng.” Dừng một chút, hắn phiền muộn: “Chỉ sợ một đoạn thời gian dài sau này cũng không thể gặp nhau.”
“Vì sao?” Tô Khởi Vượng truy vấn.
“Nghe nói hắn trọng thương, đêm nay đi dược trì chữa trị, sau đó phải ở nhà tĩnh dưỡng.” Trì Nguyệt Hằng giống như buồn rầu kéo dài ngữ điệu:“Lệnh thiên kim cũng không phải vương công quý tộc, phủ Tể tướng thủ vệ sâm nghiêm sợ là không vào được.” Hắn bước xuống cạm bẫy, lẳng lặng chờ đợi.
Nửa khắc, lời nói trong dự kiến vang lên –“Vậy dược trì kia ở chỗ nào?”
Trì Nguyệt Hằng giả vờ kinh ngạc:“Vạn lần không thể đâu, kia là dược trì hoàng gia, không phải hoàng tộc cùng trọng thần triều đình thì không thể, dân chúng tầm thường ngay cả cửa cũng không cho vào.”
Bị người nhìn thấu tâm tư, Tô Khởi Vượng nghẹn đỏ mặt, buồn bực nói:“Ta, ta cũng chỉ muốn vì Cẩm Dạ……”
“Ta hiểu được ta hiểu được!” Trì Nguyệt Hằng trịnh trọng gật đầu, thần bí nói:“Cũng đúng, nhìn ngươi sốt ruột vì con gái như vậy, ta liền giúp ngươi một phen, có điều, việc này không phải là việc nhỏ, đừng cao giọng tuyên dương.” Nói xong, hắn gọi thư đồng, nháy mắt mấy cái: “Thập Nguyệt, ngọc bài hai ngày trước khách nhân gởi lại ở chỗ chúng ta đâu?”
Thập Nguyệt khó xử:“Công tử, không hay lắm đâu.” Đây chính là vật tượng trưng thân phận Vương gia đó, có thể tùy tiện cho người khác mượn sao được!
“Lấy đến!” Ngữ khí nặng thêm.
“Vâng.” Thập Nguyệt bất đắc dĩ, giả vờ giả vịt đi một vòng ở sau nhà, lập tức đi tới bên cạnh Trì Nguyệt Hằng, thừa dịp Tô Khởi Vượng không chú ý từ trong tay chủ tử nhà mình tiếp nhận ngọc bài, lại lui vài bước, cung kính trình lên:“Ở chỗ này.”
Tô Khởi Vượng nhìn ngọc bội màu đỏ sậm, phía trên còn ấn hai chữ “Đại Trì” đại biểu huy chương hoàng gia, nửa là kinh ngạc nửa là cảm kích nói:“Vật quý trọng như vậy, có thể tùy tiện mượn sao? Có phiền tới ngươi…… hay không.”
Trì Nguyệt Hằng lơ đễnh:“Vị khách kia ra quan ngoại, chắc là một vị tướng quân, bởi vì thua sạch của cải mới lấy vật này đến mượn nợ vay tiền, nếu không thì tội lớn mất đầu này ai dám phạm. Ngươi cũng không cần kích động, việc này ngươi biết ta biết, đêm nay dùng xong ngày mai ngươi nhanh chóng đưa cho ta là được.”
“Ta……” Hai mắt Tô Khởi Vượng nước mắt lưng tròng.
Trì Nguyệt Hằng vỗ vỗ vai hắn:“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, lòng ta nhận.” Đem ngọc bài nhét vào trong lòng hắn, sau đó nói:“Nhớ kỹ, ra cửa Tây đi dọc theo đại lộ, nhìn thấy một lối rẽ thì rẽ trái, ra năm dặm chính là dược trì, Nghiêm tướng ước chừng sẽ tới vào bữa tối.”
Tô Khởi Vượng vuốt cằm:“Xin cho ta gọi ngươi một tiếng ân công, sau này nếu có thể thành chuyện tốt, ắt sẽ mời ngươi uống một ly rượu mừng.”
Trì Nguyệt Hằng cười khẽ:“Đó là đương nhiên, ngươi không mời ta ta cũng phải tới cửa đòi, sắc trời không còn sớm , ngươi nên nhanh chóng trở về chuẩn bị xe ngựa đi, cần phải đốc xúc lệnh thiên kim xuất môn, chớ để lãng phí thời cơ khó được này.”
“Được.” Tô Khởi Vượng khom người thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Thấy đối phương đi xa, Thập Nguyệt nhìn người nào đó tươi cười đầy mặt, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói:“Ngài tốn nhiều thời gian như vậy đi tới bước này, rốt cuộc vì cái gì?”
“Chơi vui a.” Hắn nhanh chóng nói tiếp:“Trong cung quá buồn tẻ, duy có bên ngoài mới có thể tìm chút việc vui, ngươi chưa từng thấy Tô Cẩm Dạ kia, mặt ngoài xem ra là một cô gái thanh tú dịu dàng đàng hoàng, nhưng vẫn làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, gặp đại nạn vẫn bình tĩnh, nói vậy lúc có thể báo thù rửa hận cũng sẽ không ra tay lưu tình .”
Thập Nguyệt giật mình:“Có phải ngày ấy ngài tốn công lục tìm khách là vì nàng? Vậy cô gái trong bức họa chính là Tô Cẩm Dạ trong miệng ngài?” Chính mình từng thấy cuộn tranh kia một lần, người bên trong có dung mạo bình thường, làm cho hắn giờ phút này mặc dù nhớ lại cũng không có quá nhiều hứng thú.
Trì Nguyệt Hằng gật gật đầu:“Đúng vậy.”
Thập Nguyệt có chút đăm chiêu cúi đầu, nhỏ giọng nói:“Nhưng tiểu nhân vẫn cảm thấy không ổn, Tô gia tiểu thư cố gắng báo thù, nhưng nếu Nghiêm tướng thực sự nóng giận, chỉ sợ mạng nhỏ khó bảo toàn.”
“Việc này ngươi sẽ không hiểu, ta từng tìm người điều tra Tô Cẩm Dạ, nha đầu kia hiển nhiên biết võ, mà tên Nghiêm Tử Trạm kia bình thường đi dược trì cũng chỉ mang một mình Tích Kì, đến lúc đó Tích Kì canh giữ bên ngoài, bên trong thế nào hắn cũng sẽ không biết.” Trong mắt Trì Nguyệt Hằng tràn đầy hứng thú.
“Vậy lỡ may hai người không gặp thì làm sao bây giờ, nam nữ vốn là phân ra hai dược trì.” Thập Nguyệt lải nhải phân tích nói:“ Tiểu nhân nghĩ vẫn có sơ hở.”
“Ngươi không thể ngậm miệng lại hay sao.” Trì Nguyệt Hằng đỡ trán, khẩu khí tức giận:“Chỉ cách hai tấm bình phong mà thôi, ngươi không cần tranh luận nữa, tâm tình muốn nhìn trò hay của bổn vương đều bị ngươi phá hủy!”
Thập Nguyệt bĩu môi, mắt to đầy ủy khuất.
Trì Nguyệt Hằng cũng không để ý đến hắn, đi tới nội thất gọi:“Người đâu, tìm một cao thủ đêm nay qua bên kia mai phục, bảo vệ Tô gia tiểu thư an toàn, đồng thời sau khi tình huống xảy ra nhanh chóng hồi phủ bẩm báo.”