Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 23-24

Chương 23

Ánh nắng mặt trời ban ngày bị tấm rèm dày trước cửa sổ che dấu, trong phòng ngoại trừ cây đèn cạnh giường gỗ tử đàn, không còn bất kì vật nào chiếu sáng, cứ việc ánh sáng không coi là đặc biệt sáng ngời, lại vẫn đủ để chiếu ra sắc mặt khác nhau của ba người ở đây.

Một người bình tĩnh, một người sợ hãi, mà người đàn ông còn lại bị hai người kia vây quanh ở trung tâm thì vẻ mặt lo lắng, trên khuôn mặt không dấu được lệ khí như mưa gió tràn đến.

“Thiếu gia, tạm được rồi.” Diêu Thủ Nghĩa cẩn thận lấy cây kéo cắt đi sợi bông dư thừa bám trên mắt Nghiêm Tử Trạm, sau đó quay đầu nói:“Phương thái y, thiếu gia nhà ta đến tột cùng như thế nào?”

Người đàn ông một thân triều phục xanh đen xoay người, nơm nớp lo sợ nói:“Kỳ thật mắt Nghiêm đại nhân cũng không lo ngại, chính là bị chút tổn thương, cho nên mới rơi lệ không ngừng, hạ quan sẽ kê thuốc thoa ngoài da mỗi ngày một lần, đồng thời uống nước thuốc tiêu độc, ước chừng ba ngày sẽ khôi phục.” Dừng một chút, lại bổ sung nói:“Trong lúc dùng thuốc, kiêng những thứ cay, ngọt, cá cùng rau củ.”

“Làm phiền Phương thái y.” Diêu Thủ Nghĩa tiếp nhận đơn thuốc nói, nhìn Nghiêm Tử Trạm nửa nằm trên nhuyễn tháp vẻ mặt mây đen dầy đặc, cái miệng nhỏ nhắn môi liệt ra, trên hai gò má có dấu vết màu đỏ, không khỏi lại lặng lẽ nhắn một ánh mắt với người đàn ông trung niên.

Phương Dân Thiển ngầm hiểu, cúi đầu múa bút thành văn, sau một lúc lâu lại bỗng nhiên do dự nói:“Trước mặt đơn thuốc hạ quan kê chủ yếu là tiêu sưng, trị mặt Nghiêm tướng sưng đỏ, nhưng vết thương trên môi thật là chỗ mẫn cảm, không bằng dùng chút cao lạnh…… Nghiêm, Nghiêm đại nhân?”

Lập tức, văn chương nghiên mực trên mặt bàn nháy mắt bị quét ngang xuống đất.

“Thiếu gia.” Diêu Thủ Nghĩa kinh hô.

Nghiêm Tử Trạm lặng im không nói, ánh mắt ngập tràn vẻ xơ xác tiêu điều, nguyên bản ngũ quan hơi xa cách lạnh lùng lúc này xem ra càng cảm thấy vô tình lạnh thấu xương. Hắn mân môi mỏng, tay áo dài vung lên, mạnh mẽ xoay mình:“Phương thái y sớm hồi cung đi, lão Diêu, tiễn khách!”

“Nghiêm đại nhân, hạ quan……” Phương Dân Thiển khúm núm, hoàn toàn hoang mang lo sợ, không biết mình làm sai cái gì.

“Phương thái y, tiểu nhân đưa ông ra cửa.” Diêu Thủ Nghĩa nửa ép nửa đẩy nhẹ nhàng đỡ lưng ông ta, dưới đáy lòng chậm rãi thở dài, nói đến cũng kỳ quái, mặc dù thiếu gia ngày thường hỉ nộ vô thường, nhưng ít khi có hành động nổi giận lớn như vậy, cẩn thận nghĩ lại hai câu nói lúc trước theo như lời Phương thái y, hình như cũng không có gì vấn đề, chẳng hiểu sao thiếu gia lại tức giận cơ chứ……

Cùng thời khắc đó, Phương Dân Thiển cũng trăm tư không thể giải, mình giọng điệu khiêm tốn, mỗi một từ đều thật cẩn thận, e sợ đắc tội vị Tể tướng thiếu niên muốn gió được gió muốn mưa được mưa trên triều đình này, cuối cùng vẫn xám xịt bị đuổi ra cửa. Haiz, sớm biết vậy hôm nay không nên xuất môn, xuất môn thì cũng đành, còn cố tình đụng phải Cửu vương gia cải trang vi hành, một chỉ lệnh ban xuống, mình mới không thể không kiên trì đến nơi không khác đầm rồng hang hổ này.

[trăm tư không thể giải: suy nghĩ rất nhiều mà cũng không thể giải thích nổi]

“Mời Phương thái y lên kiệu.” Diêu Thủ Nghĩa làm hết phận sự nhắc nhở, đồng thời không quên thay đối phương vén rèm.

Phương Dân Thiển nâng tay chà xát mồ hôi thấm ra trên trán, rầu rĩ không vui ngồi vào trong kiệu, mới một lát còn chưa ngồi ổn thân mình lại nhô đầu ra từ trong rèm:“Diêu tổng quản.”

Diêu Thủ Nghĩa lễ phép mỉm cười:“Có tiểu nhân, Phương thái y còn gì phân phó?”

Phương Dân Thiển cẩn thận nhìn bốn phía, sau đó đè thấp tiếng nói:“Nghiêm đại nhân táo bạo như thế, là vì nữ hái hoa tặc kia còn chưa bị bắt sao?”

Diêu Thủ Nghĩa kinh ngạc lặp lại:“Nữ hái hoa tặc?”

“Hóa ra Diêu tổng quản còn chưa nghe nói việc này.” Phương Dân Thiển ho nhẹ một tiếng:“Thôi thôi, coi như ta chưa nói.” Ông ta khoát tay, nếu nô bộc bên người đương sự cũng không biết, vậy càng không cần mình nói huyên thuyên .

Diêu Thủ Nghĩa tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, cũng chưa từng truy vấn, ánh mắt nhìn theo cỗ kiệu kia đi xa, có chút đăm chiêu.

Vết thương trên môi miệng thiếu gia……

Tâm tình thiếu gia mấy ngày nay ngày càng sa sút……

Mấy ngày trước thiếu gia còn đi Hình bộ……

Ông càng nghĩ càng thấy không thích hợp, khuôn mặt cứng ngắc, tươi cười trên mặt so với khóc còn khó coi hơn, chẳng lẽ đúng như lời Phương thái y nói, thiếu gia bị hái hoa tặc bắt nạt ?

Nhưng, nhưng thiếu gia là đàn ông mà!

Diêu Thủ Nghĩa cảm thấy không thể tin được, đầu năm nay ngay cả phụ nữ cũng cả gan làm loạn như thế, sắc của mệnh quan triều đình cũng dám cướp, quả thật là thói đời ngày sau, thói đời ngày sau a –

Lê bước chân trầm trọng trở về buồng trong, vừa vào cửa đã nhìn thấy có nha hoàn phụ trách quét tước vẻ mặt chần chờ, ôm cái chổi đứng ở bên ngoài, mà Nghiêm Tử Trạm như cũ đứng trong gian phòng bừa bãi, không chút sứt mẻ, cánh môi cắn chặt, nếp gấp rõ ràng trên trán, nhìn một cái không sót gì.

Ông nhanh chóng chạy lên:“Thiếu gia, bệnh đau đầu lại tái phát? Lão nô đỡ người ngồi xuống đi.”

Nghiêm Tử Trạm đẩy tay đối phương ra, thản nhiên nói:“Lão Diêu, mang thiếu nguyệt tới.”

Diêu Thủ Nghĩa ngẩn ra, nhỏ giọng nói:“Nhưng Phương thái y nói kiêng ăn đồ ngọt, thiếu gia vẫn nên nhịn một chút, để tránh ánh mắt hồi phục thị lực chậm trễ.”

“Lấy đến, chớ để ta nói lần thứ ba.” Tăng thêm giọng điệu, khẩu khí đã không còn kiên nhẫn.

Diêu Thủ Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới trước ngăn kéo gỗ trong thiên thính, lấy ra một chiếc hộp gấm dùng tơ lụa màu đen bao bọc, bên trong là bốn ngăn kéo nhỏ, mỗi một tầng đều đặt mười viên thuốc.

Nói đến vị thuốc thiếu nguyệt này, chỉ Nghiêm gia mới có, vì luyện chế thuốc này, chủ nhân đời trước của Nghiêm gia còn đặc biệt xây một gian phòng luyện dược ở bắc uyển, còn thuê dược sư tốt nhất trong kinh thành về nhà.

Mặt khác, nguồn gốc của thứ này cũng có chút ly kỳ …… Mười tám năm trước, Nghiêm Tử Trạm năm ấy năm tuổi bỗng nhiên bệnh nặng một hồi, từ đó thể hàn thân yếu, còn bị di chứng đau đầu. Mà thiếu nguyệt là do trăm loại dược liệu hiếm quý luyện thành, mục đích là khu trừ hàn khí trong cơ thể. Đương nhiên, thuốc đại bổ như thế chỉ người nào thể hàn mới có khả năng ăn, người bình thường ăn nhẹ thì nóng trong, nặng thì máu mũi chảy không ngừng.

Về phần vì sao thiếu nguyệt sẽ biến thành đồ ngọt, vậy chẳng qua là người nào đó sau khi cầm quyền không chịu nổi vị đắng cố ý sai dược sư bỏ nhiều mật đường hơn mà thôi.

Diêu Thủ Nghĩa nhìn Nghiêm Tử Trạm mặt không đổi sắc ngậm hai viên thuốc, nghĩ rằng, thiếu gia mê ngọt thật đúng là nghiêm trọng, lần trước có một tiểu nha đầu mới tới vụng trộm ăn một viên, vừa ngậm vào miệng đã phun ra, la hét nói quá mức chán ngấy.

“Lão Diêu, gọi Tích Kì tới.” Vị ngọt tan ra trong miệng, cuối cùng sắc mặt Nghiêm Tử Trạm dịu lại:“Nếu còn chưa tỉnh, thì……”

“Đại nhân.” Bóng dáng cao lớn từ ngoài cửa đi nhanh tiến vào, sau đó hai đầu gối gập lại, quỳ xuống:“Thuộc hạ hộ chủ bất lực, mong đại nhân trách phạt.”

“Trước mắt tạm thời cho ngươi một cơ hội lập công, đi làm hai chuyện.” Nghiêm Tử Trạm lạnh lùng nói:“Đi trước tra xem tối hôm qua người nào tập kích ngươi, xem là ai thân thủ tốt như vậy, ngay cả hộ vệ đứng đầu cũng có thể dễ dàng đả bại.” Ngữ khí không phải không có trào phúng.

Tích Kì cúi đầu, thấp giọng nói:“Đại nhân còn chuyện thứ hai chưa phân phó.”

Sắc mặt Nghiêm Tử Trạm đột nhiên biến lạnh, cắn răng nói:“Mang khóa trường mệnh ta đặt ở cửa ngầm trong thư phòng tới đây, ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, thay ta tìm ra cô gái chết tiệt kia.”

…….

“Sau khi mình gặp người đàn ông họ Nghiêm kia, sẽ không thấy nổi một ngày an tâm.” Cẩm Dạ ôm cái mũi, lại chui ra từ trong ổ chăn than thở nói:“Ta chỉ không hiểu, vì sao kinh thành này lớn như vậy, lại luôn có thể ngẫu ngộ.”

“Không chừng Nghiêm đại nhân kia cũng đang oán giận như thế.” Sơ Tình cười cười, lưu loát lấy khăn tay từ trong chậu đồng, tiến đến bên giường nói:“Nào, bỏ tay ra.”

Cẩm Dạ cau mày, chậm rãi buông tay, phía dưới mũi là hai vết đỏ bừng, ở trên làn da bạch ngọc càng cảm thấy rõ ràng,“Em có biết đã bao lâu ta không chảy máu mũi sao? Thuở nhỏ sau khi bị tiểu nhị sòng bạc không cẩn thận vấp ngã, ta đã thề không để cho mình lâm vào hoàn cảnh khó khăn như vậy.”

Sơ Tình hơi hơi quay đầu, nhỏ giọng nói:“Kỳ thật lúc ấy mọi người cười cũng không phải vì tiểu thư vấp ngã, chủ yếu là dáng vẻ tiểu thư chảy hai dòng máu mũi lại phụng phịu ra vẻ lão thành thật làm người ta vô cùng ấn tượng.”

“Em còn nói!” Cẩm Dạ đánh nàng một chút, giả bộ tức giận:“Không cần nhịn, muốn cười thì cười đi.”

Sơ Tình thế này mới quay đầu lại, khó nén ý cười:“Em thực hoài nghi viên thuốc Nghiêm Tử Trạm cho người ăn vào là thuốc bổ, còn là tiên đan thần dược ăn một lần khiến cho người ta nóng cháy mất ngủ.”

“Nha đầu kia, còn dám ở bên cạnh nói mát.” Cẩm Dạ ngửa cao đầu, để đối phương nhẹ nhàng thay mình lau đi vết máu, trong lòng khó nhịn, tự giễu nói:“Sau khi trở về trắng đêm khó ngủ, nhịn một đêm, cư nhiên còn không thấy ngừng, tiếp tục như vậy, ta nên mọc cánh thăng tiên mới phải.”

Sơ Tình nhấp môi, nhưng cười không nói.

Cẩm Dạ lấy tay sờ sờ cổ, sâu kín thở dài:“Theo như lời hắn nói, món nợ lúc này đây, coi như đã tính xong.” Khi đó nàng dùng kiếm vạch một đao ở cổ hắn, nay hắn báo lại một đao, chỉ mong từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông, núi xanh nước biếc không bao giờ gặp lại.

“Cẩn thận tính ra, hình như tiểu thư còn nợ hắn vài vết roi.” Sơ Tình bỗng nhiên mở miệng:“Nghiêm đại nhân kia thân ở địa vị cao, tự nhiên chưa bao giờ có người dám làm càn với hắn như vậy, nghĩ vậy hắn cũng sẽ không buông tha người.”

Cẩm Dạ oán hận đấm xuống giường:“Vốn ta không cần sợ hãi, Tô phủ ở ngoại ô, mà chúng ta lại mới đến, cùng người nơi này cũng không có nhiều ràng buộc, nhưng…… nhưng trường mệnh khóa của ta lại không thấy, nếu rơi vào trong tay hắn, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.”

Chiếc khóa kia là vật do trụ trì chùa Tân Sơn cũng khá nổi danh ở Đại Trì khai quang, phía dưới có chuỗi ngọc gắn bốn cánh hoa hồng là hình thái đặc thù xuất từ chùa Tân Sơn, chỉ cần tra sẽ biết. Mà đại sư kia từng nói tướng mạo nàng kỳ lạ, vận mệnh đại phú đại quý lại trải qua con đường dị thường nhấp nhô, loại mệnh cách này, trăm người khó tìm được một.

Nói như thế, trụ trì chùa Tân Sơn tất nhiên sẽ nhớ kỹ nàng, nếu Nghiêm Tử Trạm thông qua khóa trường mệnh tìm được tòa chùa miếu kia……

“Chẳng lẽ cả đời ta đều phải sống dưới bóng người đàn ông kia sao?” Cẩm Dạ đột nhiên ngồi thẳng thân mình, ảo não nói:“Sớm biết như thế, nên bắt hắn đến, nhốt trong hậu viện Tô phủ, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, để mỗi ngày hắn có thể thấy kẻ thù là ta đây, cũng coi như tra tấn hắn.“

Sơ Tình dở khóc dở cười, tiểu thư bị Nghiêm Tử Trạm làm cho mất lý trí, xưa nay tính cách khôn khéo bình tĩnh lúc này xem ra, hoàn toàn chuyển biến thành tính trẻ con cố tình gây sự. Vì thế Sơ Tình như trấn an thay nàng vuốt sợi tóc dài, nhẹ giọng nói:“Nếu thật sự hoảng loạn, thế thì cùng lão gia nói một tiếng, chúng ta đi nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió.”

“Không, trong khoảng thời gian ngắn nhất định ta phải ở nơi này.” Cẩm Dạ kiên định lắc đầu.

Sơ Tnh xoay người nói thầm:“Thật không hiểu tiểu thư cố chấp điều gì, đầu tiên là không nỡ để lại sòng bạc cùng ngân hàng tư nhân ở Dao Châu, chết cũng không chịu tới kinh thành, nay đến đây lại không muốn trở về.”

Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái:“Là vì ta ở chỗ này gặp được người quen, cho nên lúc này luyến tiếc rời đi.”

Sơ Tình khó hiểu:“Người quen nào?”

Cẩm Dạ không nói, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt vừa vặn chống lại người thanh niên từ bên ngoài đẩy cửa mà vào:“Ngươi nghe lén lâu như vậy, quả nhiên vẫn thiếu kiên nhẫn, là sợ ta nói ra danh hào chủ nhân nhà ngươi sao?”

Tâm tư bị người khác chọc thủng, trên mặt A Sở cũng không thấy khó xử, nghiêm mặt nói:“Đại tiểu thư, đã bôi thuốc chưa?” Nói xong không đợi đối phương trả lời, lại quay đầu nói:“Sơ Tình cô nương, có thể tránh đi một chút hay không.”

Sơ Tình chán nản:“Lại muốn ta đi ra, ta cũng không phải người ngoài!”

Cẩm Dạ nhu nhu mi tâm, mỗi lần hai người này gặp mặt đều đối đầu, một kẻ khí thế bức người một kẻ lấy lễ ứng đối, cuối cùng lại phải nhờ mình ra mặt –

“Sơ Tình, làm theo ý A Sở đi.” Nàng gửi đi một ánh mắt thật có lỗi, người kia khi đi qua A Sở, vẫn như cũ là ánh mắt như đao vạn năm không thay đổi, ý tứ cảnh cáo lạnh lẽo rõ ràng.

“Chủ nhân nhà ta đưa thuốc mỡ tới……”

Cẩm Dạ gật gật đầu:“Đã bôi rồi, thay ta cám ơn Tống đại nhân, làm khó ông ấy lo cho nước cho dân còn phải quan tâm tới nhân vật nhỏ bé không đáng kể như ta, thực làm ta áy náy không thôi.” Tạm dừng một lát, lại nói:“Đương nhiên, cũng muốn cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi mỗi lần đều trở về Tống phủ bẩm báo những khi ta có biến.”

A Sở sững sờ, bất đắc dĩ nói:“ Kỳ thực đại tiểu thư không cần châm chọc khiêu khích như thế, ta cũng không phải tiểu nhân lòng mang quỷ kế.”

Cẩm Dạ bỗng nhiên lớn tiếng:“Như vậy theo lời ngươi nói, ta nên ăn nói lễ độ với một người từ đầu tới đuôi đều đang giám thị mình sao? Có phải càng nên đốt hai cây nến, đàm thoại thâu đêm mới đúng hay không?”tại chỗ lặng im không nói.

Cẩm Dạ liếc hắn một cái, tự thấy mới vừa rồi có chút quá phận, hàm hồ nói:“Ta gần đây phiền lòng rất nhiều chuyện, nói chuyện hơi quá, với ai cũng như vậy.”

“Ta hiểu được.” A Sở hạ thấp người:“Mong đại tiểu thư tĩnh dưỡng, hai ngày sau là tiệc Trung thu, làm ơn một mình đến phó ước.”

Cẩm Dạ vuốt cằm, thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa phòng một lần nữa được khép lại. Ngơ ngác sững sờ một hồi lâu, bỗng cảm thấy ngực buồn khó nhịn, lúc này mới xốc chăn lên xuống giường, bàn tay trắng nõn đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là hoa viên, có bóng dáng quen thuộc thong thả bước đi trên con đường trải đầy đá cuội.

“Cha.” Nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Tô Khởi Vượng đầu đầy mồ hôi chạy tới:“Con gái ngoan, tỉnh sớm như vậy?”

Cẩm Dạ nghiêng thân, cổ áo kéo cao, lúc này mới nhô đầu ra cửa sổ dịu dàng nói:“Cha đã có chuyện tìm con gái, vì sao không vào cửa?”

Tô Khởi Vượng cười gượng:“Không có, ta nào có chuyện gì, chẳng qua là đúng dịp từ hoa viên đi qua phòng con thôi.”

Cẩm Dạ nhỏ giọng nói:“Thật không? Nhưng con thấy cha đi tới đi lui đã lâu, dáng vẻ như có đầy tâm sự.” Phụ thân vốn như một tờ giấy trắng, sao có khả năng dấu được tâm sự, cảm xúc đã sớm viết trên mặt.

“Kỳ thật cũng không có gì, hắc hắc.” Tô Khởi Vượng gãi gãi da đầu:“Ta về phòng trước, con ngủ tiếp đi, dậy sớm như vậy không tốt cho thân thể đâu.”

Cẩm Dạ cũng không ngăn cản, cười yếu ớt. Một tay chống má, gác lên cửa sổ, nhìn ông ấy đi ra phía trước bốn năm bước, sau đó bước chân càng lúc càng chậm, cuối cùng lại thùng thùng chạy trở về:“Con gái ngoan, cha quả thật có chuyện muốn hỏi con.”

“Hỏi đi, con gái nghe.”

Tô Khởi Vượng trợn mắt nhíu mày:“Tối hôm qua…… thế nào?”

“Cái gì thế nào?” Cẩm Dạ trợn to mắt, trong đầu có chút ý nghĩ dần dần trở nên rõ ràng, chẳng lẽ lần đó oan gia ngõ hẹp là cha nàng bày trò hay sao?

Tô Khởi Vượng không chịu nổi, nói thẳng:“Các con đã giảng hòa chưa?”

Cẩm Dạ cố gắng che giấu nội tâm mênh mông cuồn cuộn, thản nhiên nói: “Con không nhớ mình đã cãi nhau với ai.”

“Ai nha, con với cha còn có cái gì mà giấu diếm.” Vẻ mặt Tô Khởi Vượng là biểu tình ‘ta sớm đã biết’, “Nghiêm Tử Trạm kia, chẳng phải hắn bị thương nặng sao, con có nắm chặt thời cơ quan tâm hắn hay không? Hắn có cảm động hay không? Các con có……”

“Cha!” Cẩm Dạ không thể tin nói:“Cha từ chỗ nào nghe nói đến Nghiêm Tử Trạm?”

Tô Khởi Vượng nghi hoặc nói:“Vì sao con căng thẳng như vậy? Lúc trước ta tới hiệu cầm đồ kia đánh mất nhẫn ngọc nhưng lại tra ra manh mối, ngọc giám sư nơi đó nói cho ta biết phía trên có khắc tên, vừa vặn còn cho ta biết đêm đó Nghiêm Tử Trạm sẽ đi dược trì, ta liền…… Hắc hắc, muốn giúp các con một phen.”

Cẩm Dạ giờ phút này đã hoàn toàn lâm vào cảm xúc khiếp sợ cùng không biết nên khóc hay nên cười, suy nghĩ nửa ngày, kết quả là, đều do cha nàng có lòng tốt làm chuyện xấu. Nàng nhìn gương mặt tha thiết kia, cảm thấy vô lực khoát tay:“Cha, con mệt mỏi, con đi nghỉ ngơi .”

Tô Khởi Vượng cầm tay con gái:“Từ từ, con còn chưa nói cho ta biết đấy?”

Cẩm Dạ suy nghĩ nửa khắc, thật sự nói:“Cha, hắn có người mới, sẽ không tiếp tục có quan hệ gì với con, con chẳng qua là một cây cỏ dại trong vạn bụi hoa mà thôi, từ nay về sau, con không muốn nhắc tới kẻ bạc tình này nữa.”

Tóm lại, nhất định phải chặt đứt ý niệm trong đầu của ông ấy!

Tô Khởi Vượng giật mình, ánh mắt nhìn xuống đất, nửa khắc lại ngẩng đầu lên:“Con gái ngoan, con không cần quá đau lòng, có câu châm ngôn nói thế này, chẳng nơi nào là không có cỏ thơm…… con yên tâm, sau này cha chắc chắn sẽ tìm cho con một vị hôn phu tốt.”

Cẩm Dạ cười cười:“Con không đau lòng, con đã hoàn toàn quên hắn, mong rằng cha từ nay về sau cũng không cần nhắc tới tên người này.”

“Nhưng ta lại cảm thấy con rất khổ sở.” Tô Khởi Vượng chỉa chỉa mũi nàng, đau lòng nói: “Con không biết, trước mắt con còn chảy máu mũi.”

Chương 24

Phượng Tê cung, đèn đuốc sáng rực.

Trước mắt đều là tường ngọc, cô gái tay cầm đèn cung đình chia làm hai bên, Mẫn Thái Hậu ngồi ngay ngắn chính giữa ghế dài, quần áo hoa phục, khí độ ung dung, dáng vẻ tự phụ. Dung mạo sớm qua tuổi ba mươi, lại vì bảo dưỡng thoả đáng, không tìm được nửa phần nếp nhăn hay dấu hiệu già cả.

“Nương nương, Cửu Vương gia đến đây.” Thái giám tiến đến thông báo nhỏ giọng nói:“Đang ở sau thiên điện.”

Mẫn Thái Hậu giật giật ngón tay, thản nhiên nói:“Tuyên.”

Sau một lúc lâu, rèm thủy tinh bị vén lên, nam tử áo tím bước nhanh tiến vào, vạt áo vung lên, quỳ một gối xuống đất:“Nhi thần Trì Nguyệt Hằng tham kiến mẫu hậu.”

“Đều là người trong nhà, những lễ nghi phiền phức này cứ giảm đi.” Mẫn Thái Hậu nâng cằm, thái giám bên cạnh nhanh chóng mang vào một chiếc ghế, đặt ở bên cạnh. Bà vươn tay vỗ vỗ tay vịn, thái độ ấm áp:“Ngồi xuống cạnh ai gia.”

“Nhi thần tuân mệnh.” Trì Nguyệt Hằng mỉm cười, lập tức ngồi xuống.

Mẫn Thái Hậu nghiêng đầu sâu kín liếc hắn một cái, sau đó thở dài.

Trì Nguyệt Hằng biết thời biết thế tiếp lời nói:“Mẫu hậu sao khuya như vậy còn chưa đi ngủ?” Nói xong lại giật mình, bởi vì cặp tay ngọc đeo nhẫn mã não hồng kia lại phá lệ đưa chén trà vàng lại đây, hắn không tiếp nhận, nhẹ giọng thử:“Hay là có chuyện gì phiền lòng, nhi thần nguyện giải ưu cho mẫu hậu.”

Mẫn Thái Hậu cũng không nói tiếp, thật lâu sau mới cười chỉa chỉa chiếc chén trong tay hắn: “Đây là lá trà trước đó vài ngày phiên bang tiến cống, ngươi nếm thử.”

Cố nói đến hắn, hiển nhiên là có quỷ.

Thẳng thắn mà nói, Trì Nguyệt Hằng đối với người phụ nữ thân phận cao quý trước mắt mặc dù không coi như rất hiểu biết, nhưng cũng nghe thấy không ít sự tích cuộc đời.

Khi tiên hoàng còn tại vị, tuy mẫu thân hắn là một trong tứ phi hai tần, lại là người trời sinh tính tình đạm bạc, cho tới bây giờ cũng không học những thủ đoạn tranh thủ tình cảm, sau khi sinh hạ hắn gần như không nhìn thấy bóng dáng Hoàng Thượng. Nhưng Mẫn Thái Hậu này, vốn là một chiêu nghi nho nhỏ, sau lại không biết ám hại bao nhiêu mạng người, đi từng bước một, cuối cùng cười ngồi lên vị trí ngày hôm nay, từ nay về sau chấp chưởng phượng ấn hậu cung.

Ở Đại Trì, huyết mạch thế hệ hoàng tộc đời trước vốn ít ỏi, tính thêm mấy vị công chúa chẳng qua cũng chỉ mười lăm người, đến khi hắn mười tuổi, thái tử không hiểu sao bị phế, sau đó chậm chạp chưa lập thái tử, đợi đến khi Mẫn Thái Hậu sinh đứa con tiếp theo mới xác định.

Cho tới bây giờ, những hoàng tử này đều bị ban đất phong, xa ở biên cương, sợ là không bao giờ có thể trở về. Về phần hắn cùng mẫu thân, hai người sở dĩ có thể may mắn ở lại trong cung, có lẽ vì tính cách mẫu thân không tranh với đời, có lẽ vì khi hắn còn trẻ chưa từng khiến cho phụ hoàng chú ý, hành vi như một con ngựa hoang thoát cương, suốt ngày chỉ biết điên loạn làm người ta tức giận……

Càng ngoài ý muốn là, vào cái năm khi hắn còn yếu thế, người phụ nữ này lại để cho hắn phụ chính. Đương nhiên, hắn biết nguyên nhân, hoàng đế tuổi nhỏ, Nghiêm Tử Trạm làm Tể tướng sau dần dần nắm quyền lực, mà hình như Tống Chính Thanh cũng thu hồi dáng vẻ trung thần không có tiếng tăm gì, đối với bà ta mà nói, giờ này khắc này cực độ cần có một người đứng ở bên cạnh.

Có điều, tuy đối với người phụ nữ này không có hảo cảm, nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt bánh bao tròn tròn của Trì Nhược Thần cùng với làn điệu tội nghiệp gọi hắn Cửu ca, hắn vẫn mềm lòng thay người này bảo trụ giang sơn. Dù sao hắn đối với ngôi vị hoàng đế cũng không hứng thú, so với việc chắp tay dâng cho họ khác không bằng để lại cho đệ đệ họ Trì.

“Nguyệt Hằng.” Ngón tay sơn móng đỏ đậm nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.

Trì Nguyệt Hằng phục hồi tinh thần lại, bưng chén nhấp một ngụm, lễ phép nói:“Thật là trà ngon, mùi hương thoang thoảng, đáng giá thưởng thức.”

Mẫn Thái Hậu gật gật đầu, phân phó cung nữ:“Đem số còn lại bao kỹ, đưa đến Cửu vương phủ đi.”

Trì Nguyệt Hằng sửng sốt:“Mẫu hậu, việc này……”

Mẫn Thái Hậu khoát tay:“Hoàng đế không thích uống trà, ai gia cũng không quen uống nước trà ngoại bang, ngươi đã cảm thấy ngon, vậy mang về cho tỷ tỷ nếm thử, chẳng qua chỉ là chút đồ vật thôi, không cần chối từ.” Nói xong, bà ta bỗng nhiên cầm lấy khăn tay sặc sỡ lau lau khóe mắt, không phải không có phiền muộn nói:“Nghĩ đến cũng đã mấy ngày nay không gặp tỷ tỷ, thân thể tỷ ấy thế nào?”

Trì Nguyệt Hằng cười đáp:“Mẫu phi hết thảy đều mạnh khỏe, đa tạ mẫu hậu quan tâm.”

“Có rảnh thì bảo tỷ ấy vào cung nhiều một chút, ai gia ngay cả một người nói chuyện cũng không có, quá tịch mịch .” Mẫn Thái Hậu mím môi, hiếm khi yếu ớt. Chỉ tiếc ở trong mắt Trì Nguyệt Hằng, cũng là diễn trò, hắn dắt khóe môi nhếch cằm đáp ứng:“Tất nhiên, nhi thần trở về nhất định sẽ chuyển cáo mẫu phi, mẫu hậu nhớ bà ấy như thế.”

Cũng nên là thời điểm vào chủ đề chính rồi…… trong lòng hắn ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn, đến lúc này đi cũng được rồi, cố tình người phụ nữ này cực kỳ khách sáo, phải nhìn thấu nội tâm của ngươi mới bằng lòng chậm rãi nói ra nguyên do.

Một hồi lâu sau, truyền đến tiếng nói không mặn không nhạt:“Hôm qua hoàng đế đã tới Phượng Tê cung.”

Trì Nguyệt Hằng sụp mắt, chậm đợi câu dưới.

“Hoàng đế càng ngày càng làm càn, qua loa nghĩ cái thánh chỉ, còn lại đây hỏi ý kiến ai gia.” Mẫn Thái Hậu vỗ về trán, lắc đầu nói:“Vớ vẩn, quả thực vớ vẩn, Nguyệt Hằng ngươi có biết thánh chỉ của hoàng đế dụng ý ra sao?” Bà ta thật tình đánh giá người đàn ông trước mặt, thấy hắn vẫn như cũ trầm mặc không nói, không khỏi híp mắt:“Ai gia hiểu, ngươi đã sớm biết, đúng hay không?”

Trì Nguyệt Hằng thở dài:“Nhi thần còn cho rằng Hoàng Thượng là tâm tính trẻ con, đùa giỡn thôi, sao có thể biết người thật sự vì Nghiêm tướng thu xếp hôn sự, thật làm người ta không thể tưởng tượng.”

Mẫn Thái Hậu ho nhẹ một tiếng, bưng trà lên nhuận nhuận mồm, chậm rãi nói:“Việc này ai gia muốn nghe ý kiến của ngươi.”

Trì Nguyệt Hằng thấp giọng nói:“Xin thứ cho nhi thần đần độn, không rõ lời nói của mẫu hậu có ý gì.”

“Nếu ai gia nhớ không lầm, Nghiêm tướng đã hai mươi ba.” Bà ta dựa lưng vào ghế, chậm rãi nói:“Nghiêm gia tận trung cương vị công tác cho Đại Trì ta, bày mưu tính kế, giang sơn này cũng có một phần công lao của bọn họ, chỉ hôn cho Nghiêm tướng biểu thị thánh sủng căn bản không có gì đáng trách, nhưng hoàng đế tùy tiện đưa ra chuyện này không khỏi có chút qua loa.”

Trì Nguyệt Hằng trầm giọng phụ họa:“Lời nói của mẫu hậu chí phải, ngày ấy Hoàng Thượng hỏi riêng nhi thần có thể có người nào thích hợp chỉ hôn cho Nghiêm tướng, nhi thần không dám làm chủ.”

Mẫn Thái Hậu ngồi thẳng thân mình, khẽ cười nói:“Không còn cách nào, ngươi nói nghe một chút, có thể có người phù hợp?”

Đây là…… thật muốn chỉ hôn ?

Trì Nguyệt Hằng sửng sốt, gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng gương mặt lãnh liệt của người nào đó vặn vẹo. Suy nghĩ nửa khắc, hắn do dự nói:“Nghiêm tướng tuấn tú lịch sự lại đầy bụng kinh thư, nhi thần trong một chốc cũng không chọn ra được người có thể xứng đôi Nghiêm tướng.”

Mẫn Thái Hậu đột nhiên bình tĩnh nhìn hắn một trận, ý vị thâm trường nói:“Thân là Vương gia phụ chính của Đại Trì, Nguyệt Hằng ngươi cũng không nên chỉ lo lắng những việc như vậy.”

“……” Trì Nguyệt Hằng mân môi, chỉ hôn cho người khác cũng đành, cố tình lại là tên Nghiêm Tử Trạm tâm cao khí ngạo hành vi bất thường kia, thật đúng là sợ đến lúc đó hắn sẽ đương trường làm hoàng đế khó coi. Ý tứ của Mẫn Thái Hậu, không phải hắn không rõ, đơn giản là muốn tìm một cô gái nhạy bén nghe lời chế trụ Nghiêm Tử Trạm, nói cho hay là tứ hôn, nói trắng ra chẳng qua là giám thị mà thôi.

Nhưng — Nghiêm Tử Trạm là nhân vật lợi hại ra sao, hẳn là không có cô gái nào có thể ràng buộc được hắn, huống chi về sau muốn làm nữ chủ nhân Nghiêm gia lâu dài ở tại tướng phủ, tất nhiên phải làm tốt chuẩn bị trải qua đủ loại đau khổ, phải có ý chí kiên cường cùng suy nghĩ thông minh tuyệt đỉnh……

Loại con gái này chạy đi đâu tìm?!

“Mẫu hậu, để nhi thần suy nghĩ thêm vài ngày đi, ngày nào đó có người thích hợp nhi thần chắc chắn sẽ bẩm báo với người trước tiên.”

“Cũng tốt, việc này phải cẩn thận.” Mẫn Thái Hậu vỗ vỗ vai hắn, từng chữ từng chữ nói:“Có một điều ngươi phải nhớ kỹ, hoặc là chọn khuê nữ quan nhỏ e lệ khúm núm, hoặc là chọn nhà cùng Nghiêm tướng thế lực ngang nhau, đạo lý chọn người không cần nói cũng biết, về sự lựa chọn sau, câu chuyện trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi ngươi nên hiểu hơn so với ai gia.”

Nếu trong lòng bà đã có chủ ý, tự mình chọn một người chẳng phải tốt lắm sao? Trì Nguyệt Hằng âm thầm căm tức, người đàn bà này nói bóng nói gió một hồi, kỳ thật trong lòng nên sớm có người thích hợp, mượn miệng Vương gia phụ chính như hắn gián tiếp nói cho Hoàng Thượng, tính toán thật đúng là tốt.

Như nhìn ra đối phương không vui, Mẫn Thái Hậu mềm giọng tiếp tục nói:“Kỳ thật hậu cung không nên tham gia triều chính, hôm nay ai gia đã là ngoại lệ, về sau phiền toái Nguyệt Hằng ngươi .”

“Đây là phận sự của nhi thần, không dám nói tới hai chữ phiền toái.” Trì Nguyệt Hằng đứng lên, lại lần nữa quỳ xuống hành lễ:“Sắc trời đã muộn, nhi thần bỗng nhiên nhớ tới mẫu phi lúc trước dặn dò thay bà mang về chút điểm tâm, nhi thần sợ tửu lâu đóng cửa, xin cho……”

Mẫn Thái Hậu nhẹ giọng ngắt lời:“Sớm trở về đi, ai gia phái người đưa ngươi.”

“Đa tạ mẫu hậu.”

Ngồi kiệu đi tới ngoài vương phủ, bóng đêm như mực, gió lạnh thổi tan oi bức. Trì Nguyệt Hằng thích ý thở dài một hơi, quả thực vẫn càng thích ứng không khí bên ngoài hoàng thành. Nâng chân đang muốn bước lên thềm đá, chợt thấy có người mặc áo đen từ mái hiên nhảy xuống, hắn đề phòng lui một bước, sau khi thấy đối phương kéo khăn che mặt, hắn nói:“Bổn vương chờ ngươi hồi lâu, thế nào, đêm qua rất phấn khích chứ, tiểu nương tử tính tình cổ quái kia có đánh ra hoa lửa hay không?”

Người áo đen ôm quyền:“Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ đánh đuổi hộ vệ Tích Kì của Nghiêm tướng sau e sợ bị người ta phát hiện, chờ ngay tại bên ngoài, không thể biết được nhiều tình huống.”

Trì Nguyệt Hằng vô cùng đau đớn:“Haiz haiz haiz, ngươi nói ngươi làm sao bây giờ, việc vui duy nhất của bổn vương đêm nay đều bị nô tài làm việc bất lợi nhà ngươi phá hủy.”

“Thuộc hạ cam nguyện bị phạt, nhưng mà……” Người áo đen muốn nói lại thôi.

Trì Nguyệt Hằng nắm cổ áo, túm hắn đứng lên:“Có cái gì thì nói cái đó, chỉ cần có thể làm cho bổn vương cảm thấy hứng thú, đều được!”

Người áo đen nghiêm mặt nói:“Lúc sau thuộc hạ ngụy trang thành xa phu, chở tiểu thư Tô gia quần áo không chỉnh hồi phủ……”

“Cái gì?! Quần áo không chỉnh?” Trì Nguyệt Hằng trừng to mắt.

Người áo đen bất đắc dĩ:“Vương gia, xin cho thuộc hạ nói xong.”

Trì Nguyệt Hằng gật đầu như đảo tỏi:“Ngươi nói ngươi nói.”

Người áo đen nghiêm túc nói:“Ở cửa Tô phủ, thuộc hạ gặp được Sở Luật – thị vệ bên người của nội các thủ phụ Tống đại nhân, hắn cực kỳ cung kính với Tô tiểu thư, mở mồm là đại tiểu thư, đối với miệng vết thương trên người nàng càng căng thẳng. Thuộc hạ cảm giác nghi hoặc sâu sắc, tự mình quyết định canh giữ ở Tô phủ, rồi sau đó lúc nửa đêm, thấy Sở Luật từ cửa sau đi ra, thần bí trở về Tống phủ.”

Trì Nguyệt Hằng kinh ngạc:“Thật sự có chuyện này?”

Người áo đen thành thật nói:“Thuộc hạ không dám bịa đặt sự thật.”

“Một khi đã như vậy…… phải tra xét quan hệ của tiểu thư Tô gia cùng Tống Chính Thanh đi.”

back top