Chương 53
Một tiếng con rể hiền này kêu lên cực kỳ triền miên, thanh âm du dương, bao hàm kích động cùng nhiệt tình, nghe vào trong tai Cẩm Dạ, đều thấy sởn hết da lông, càng chớ nói đến kẻ trời sanh tính tình lạnh nhạt như Nghiêm Tử Trạm.
Tránh đi bàn tay muốn bá lấy vai mình của đối phương, hắn nhanh chóng lui vài bước, sau đó quay đầu, lạnh lạnh nhìn bóng dáng màu trắng phía sau đang nhìn lên phía chân trời: “Ai đến giải thích cho ta, đây là thế nào?”
Cẩm Dạ chậm rãi quay đầu, đợi đến khi ánh mắt hai người chạm nhau, lại bất đắc dĩ cười cười: “Đây là cha ta, hôm nay ông cố ý đến đây thăm ta.” Nói xong, nàng đi lên phía trước giữ chặt ống tay áo phụ thân, sợ ông không cẩn thận không khống chế được tay, người nào đó có tiếng khiết phích, đến lúc đó liền khó hầu hạ .
Nghiêm Tử Trạm không mở miệng, thần sắc lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì, híp đôi mắt đẹp, nhìn lướt qua trên người Tô Khởi Vượng lại lần nữa liếc về phía Cẩm Dạ: “Cha nàng?” Sao hắn không biết, nàng còn có người cha nữa, đúng là đã không sai người tra rõ lai lịch của nàng, chỉ nghe nói là huyết thống lưu lạc bên ngoài của Tống gia, sau nhận thức Tống Chính Thanh bị chính thức nhét vào gia phả, ai ngờ được giờ phút này bỗng nhiên mình lại nhiều thêm một nhạc phụ……
“Con rể hiền, con chớ hoài nghi thân phận của ta, tuy rằng ngày ấy ta không tới hỉ yến của các con, nhưng chuyện này là có ẩn tình khác.” Tô Khởi Vượng ngửa cổ, bề bộn giải thích xong, cẩn thận quan sát sắc mặt đối phương, lại thấy hơi cổ quái, tuy rằng người nam tử dung mạo so với trích tiên này tươi cười thản nhiên, lại làm cho người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt, nhất là dáng vẻ hắn nhìn Cẩm Dạ chằm chằm giờ phút này, ánh mắt lợi hại, hình như còn mang theo chút hờn giận cùng dò xét.
Quay đầu nhìn con gái nhà mình một cái, cúi đầu vô cùng nhẫn nhục chịu đựng dáng vẻ tiểu tức phụ, bỗng nhiên ông trở nên hoài nghi, hay là con gái ở trong tướng phủ cũng không sung sướng như vẻ ngoài? Cẩm Dạ xưa nay dịu dàng thiện lương, sợ là ăn khổ cũng không chịu nói, nhất là gặp được một phu quân khí thế bức người như vậy……
Nghĩ tới đây, lòng Tô Khởi Vượng co thắt lại, nhanh chóng kéo tay con gái, cũng không cố kỵ Nghiêm Tử Trạm ở đây, trực tiếp thay đổi chủ đề: “Con gái ngoan, con ở trong này sống có tốt không?”
Cẩm Dạ nguyên bản còn đang buồn rầu muốn giải thích như thế nào cho người nào đó về nhạc phụ từ trên trời rơi xuống, bỗng nhiên bị điểm danh, lập tức không kịp phản ứng, mờ mịt ngẩng đầu: “Dạ?”
Nghiêm Tử Trạm tựa tiếu phi tiếu nhếch mày, chen vào nói: “Ngụ ý của cha nàng, ước chừng đang muốn hỏi nàng sau khi gả cho ta có phải chịu ủy khuất hay không.”
“Họ Nghiêm, ngươi nói, có phải ngươi bắt nạt con gái của ta hay không?” Cũng không biết Tô Khởi Vượng mượn gan từ chỗ nào, phùng mặt, hùng hổ truy vấn: “Cho dù Nghiêm gia là danh môn vọng tộc trong kinh thành, cũng không thể ngược đãi con gái của ta, ngươi xem xem, khuôn mặt nó tái nhợt thân hình gầy yếu, ta nói cho ngươi……”
“Cha!” Cẩm Dạ nhanh chóng hô to ngăn lại. Nàng không dự đoán được, chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ của cha nàng đã có thể bay xa như thế, ngay cả xưng hô cũng sửa lại, từ con rể hiền biến thành họ Nghiêm, thái độ trước sau chuyển biến to lớn, thật đúng làm hai người thắt lưỡi.
“Con không cần nói tốt cho hắn.” Tô Khởi Vượng dũng cảm, thổi râu trừng mắt, Nghiêm Tử Trạm lại tự theo mục đích bản thân đi tới đại thụ, gọi nha hoàn phân phó vài câu, sau đó đi trở về, khẽ cười với người đàn ông trung niên thần sắc khẩn trương: “Con đối với nàng có tốt không, người hỏi nàng sẽ biết.”
Cẩm Dạ hơi nghiêng đầu, nhanh chóng tiếp lời: “Cha, con vẫn chưa phải chịu nửa phần ủy khuất…… Phu quân, phu quân đối với con tốt lắm.” Cẩn thận nghĩ lại, quả thực Nghiêm Tử Trạm chưa từng có lúc bạc đãi nàng, ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ chu đáo.
“Thật sự?” Tô Khởi Vượng nháy nháy con mắt đậu xanh, nửa tin nửa ngờ như trước.
“Thật.” Hai người trăm miệng một lời, lập tức liếc nhau.
Cẩm Dạ cười lạnh, ngươi đúng là khoe khoang a.
Nghiêm Tử Trạm khinh miệt liếc mắt, khắp thiên hạ đều sắp biết bộ mặt thật của cô rồi, cha cô còn chẳng hay biết gì, dịu dàng thiện lương? Gặp quỷ đi thôi……
Hai vợ chồng bắn tên trộm, ở trong mắt Tô Khởi Vượng, đó là mắt đi mày lại liếc mắt đưa tình, hòn đá trong lòng ông rơi xuống đất, lại lần nữa mặt mày hớn hở tiếp đón: “Con rể hiền, là cha trách lầm con –”
“Không sao, chỉ cần người hiểu là được, con đối với nương tử của con, xưa nay đều đặc biệt.” Nghiêm Tử Trạm kéo tiểu thê tử che ở trước người, đưa miệng đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Cẩm Dạ, nàng nói có phải hay không?”
Cẩm Dạ cười miễn cưỡng: “Đương nhiên, phu quân đối với ta, cho tới bây giờ đều đặc biệt .” Đặc biệt cầm thú, đặc biệt vô sỉ.
Tô Khởi Vượng vui mừng gật đầu: “Các con đã ân ái như vậy, ta an tâm, nha đầu Cẩm Dạ này từ nhỏ đã không có mẹ, khi đó có người trong lòng còn không chịu nói với ta…… Trong lúc vô ý tín vật đính ước con đưa cho nó rơi ra ngoài nó mới bằng lòng thừa nhận.”
Thảm.
Đây là lần đầu tiên sau khi phụ thân xuất hiện nàng có cảm giác tai vạ đến nơi…… Nếu tình huống cho phép, nàng thật sự rất muốn chạy trối chết, vì sao lại như vậy, vì sao còn ở trước mặt đối phương nhắc tới việc này, nàng gả vào Nghiêm phủ thuần túy do người khác tính kế, không phải lưỡng tình tương duyệt. Huống chi, tại thời điểm mấu chốt này đưa nhẫn ngọc ra, tuyệt đối sẽ lôi ra chuyện cũ hai người gặp nhau trước kia.
Cẩm Dạ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng nói: “Cha, thời gian không còn sớm, con đưa người ra ngoài đi.” Nửa lôi nửa kéo vai phụ thân, nàng gần như là chạy.
“A?” Tô Khởi Vượng không hiểu ra sao.
“Từ từ, tín vật đính ước?” Nghiêm Tử Trạm nhấc đôi chân dài, bước nhanh vượt qua hai người, thản nhiên nói: “Con không rõ ý tứ của người, cái gì là tín vật đính ước?”
“Chính là chiếc nhẫn ngọc kia, di? Sao lại ở trên tay con rể, con cầm lại rồi sao?” Tô Khởi Vượng nháy mắt mấy cái, theo dõi chiếc nhẫn xanh biết trên đầu ngón tay kia.
Nghiêm Tử Trạm dừng lại, có chút đăm chiêu buông mi mắt.
“Ai nha ai nha, trời sắp mưa, xong rồi.” Cẩm Dạ vừa lôi vừa túm, lúc này người nào đó không còn ngăn trở nữa, nàng mới có thể thuận lợi đưa phụ thân lên xe ngựa, khép lại màn xe, lại thấy áy náy, dịu dàng nói: “Cha, hai ngày nữa con sẽ tới thăm người.”
Tô Khởi Vượng thổi râu trừng mắt: “Con vội vã đuổi cha trở về……”
“Không thể nào.” Cẩm Dạ cắn môi, cảm giác áy náy càng mãnh liệt.
“Ha ha, các con tân hôn yến, muốn ở cạnh nhau cũng là bình thường, năm đó ta và mẹ con càng dính, đó mới gọi là một tấc không rời.” Tô Khởi Vượng lắc đầu, nửa khắc sau lại đăm chiêu nói: “Có điều Cẩm Dạ này, cha còn một tâm nguyện.”
“Sao ạ?”
“Sớm một chút sinh cho cha một đứa cháu để cha làm ông ngoại đi.”
“……”
Tiễn bước phụ thân, khi vào cửa đã không còn thấy bóng dáng Nghiêm Tử Trạm, nàng đi hai bước về phía trong, vừa lúc gặp Diêu Thủ Nghĩa từ phòng ăn bưng bát ngọc đi ra, ông cúi người: “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói ở thư phòng chờ người.”
Cẩm Dạ thở dài, bĩu môi nói: “Trên tay ông là cái gì?” Đừng bảo là cái gì đó ngọt người chết người không đền mạng.
“Bẩm thiếu phu nhân, là canh hoa sen.” Diêu Thủ Nghĩa cung kính nói: “Sau khi thiếu gia hạ triều luôn dùng món điểm tâm này.”
Quả thế, tên đàn ông thích ngọt như mạng này, thật đúng là…… Cẩm Dạ lắc đầu, vươn tay nói: “Ta mang vào cho, đỡ cho ông lại đi một chuyến.”
“Này…… Cũng tốt, vậy làm phiền thiếu phu nhân.” Diêu Thủ Nghĩa gật đầu, nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng tốt, mỗi lần thiếu gia cùng thiếu phu nhân tranh phong mình gần như đều có mặt, quang cảnh kia thật sự gian nan, lúc này tránh được thì nên tránh.
Đi vào phía trước thư phòng, cửa phòng khép hờ, Cẩm Dạ dùng một tay đẩy ra, đi thẳng vào.
Nghiêm Tử Trạm đã thay triều phục, quần áo xanh ngồi ở trước bàn, ngon tày dài loạt xoạt lật tấu chương, nghe được tiếng người vào, nhíu mày nói: “Cửa cũng không gõ?”
Cẩm Dạ nhún nhún vai: “Chẳng phải chàng bảo ta tới sao, có chuyện gì thì nói thẳng đi.” Đang cầm canh hoa sen liền đặt mông ngồi lên bàn học, nàng từ trên cao nhìn xuống gương mặt tuấn mỹ kia, sau đó ở trước mặt hắn không chút hoang mang mở bát ngọc, mùi hương phác mũi nhanh chóng lan tràn.
Nghiêm Tử Trạm mím môi: “Đậy nắp lại.”
“Vì sao?” Cẩm Dạ cười sáng lạn: “Ta có lòng tốt giúp phu quân thổi nguội canh, không tốt sao? Uống nóng quá không tốt cho thân thể.”
“Nàng thì biết cái gì.” Chỉ cần đụng đến vấn đề điểm tâm ngọt, khuôn mặt bình tĩnh của người nào đó sẽ nát: “Sau khi nguội vị ngọt của hoa quế sẽ tản mất.” Nói xong, hắn đứng lên, vươn tay muốn đoạt.
Cẩm Dạ nhàn nhã tránh thoát, cho dù thân mình vẫn đau nhức khó nhịn như cũ, nhưng dù sao là người có khinh công, tránh thoát người thường vẫn dễ dàng. Chậm rãi thổi thổi hơi nóng thoát ra từ chén ngọc, nàng ngoài cười nhưng trong không cười nhắc nhở: “Rốt cục chàng bảo ta đến thư phòng làm gì, nếu không nói, canh này sẽ lạnh thật.”
Nghiêm Tử Trạm thẳng tắp trừng mắt điểm tâm trong tay nàng, bộ dáng kia cực kỳ giống đứa trẻ không lấy được kẹo vừa tức lại vừa vội. Tay cầm cây bút nắm thật chặt, hắn tức gận vạch một vết thật sâu lên giấy Tuyên Thành, “Lần ở miếu đổ nát, cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta, đúng hay không?”
“Đúng.” Cẩm Dạ lưu loát thừa nhận: “Ta từng bị thị vệ trong phủ của chàng mang vào biệt viện, nhờ phúc của chàng đêm đó, làm ta bị thương suốt năm ngày chưa được xuống giường.”
“Ta không nhớ rõ.” Nghe Tích Kì nói, đêm đó hắn bị đau đầu.
Không nhớ rõ? Cư nhiên nhẹ nhàng như vậy…… Cẩm Dạ oán hận cắn răng: “Phu quân đại nhân, làm sao bây giờ, chàng dễ quên như vậy, xem ra đồ ngọt làm cho trí nhớ chàng không tốt, vậy để thiếp thân ủy khuất một chút, thay chàng giải quyết đi.” Vừa dứt lời, nàng ngửa cổ, ngay cả thìa cũng không dùng, uống sạch sẽ canh hoa sen.
Nghiêm Tử Trạm trơ mắt nhìn hoa sen tiến cống một ngày mới nở hoa một lần bị bóp chết bằng lòng trả thù của người nào đó, mỹ vị như thế, lại bị nàng cau mày chịu đựng nuốt xuống, hắn thật không dám tán đồng hành vi của nàng.
“Nàng…… không muốn uống thì đừng uống.” Tốt xấu để lại một nửa chứ!
Cẩm Dạ một hơi uống xong, táp lưỡi: “Ngọt quá, uống không ngon.”
Nghiêm Tử Trạm thoáng nhìn cạnh môi đỏ mọng kia lưu lại nước canh hồng nhạt, lại có chút rục rịch. Cẩm Dạ cười cong mắt, cách bàn học chậm rãi ghé sát vào hắn, không phải không có đắc ý nói: “Xem ra về sau hạ triều chàng phải về nhà sớm mới được, bằng không mỹ vị này đều phải vào ngũ tạng của ta.”
“Thật không?” Hắn híp mắt đẹp, ngón cái chậm rãi vuốt ve môi nàng.
Cẩm Dạ cứng đờ, nhìn mĩ nhan kia càng ngày càng phóng to trước mặt, sau đó môi bị người dùng lực ngăn chặn, xúc cảm vừa ấm áp lại tê dại kia nhanh chóng lan tràn ra.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta một cước đạp văng, tiếng trẻ con ồn ào: “Nghiêm tướng, hôm nay trẫm riêng đến thăm ngươi, vô cùng nghiêm túc muốn thương lượng với ngươi, chuyện Bùi ái khanh tiếp nhận chức thái phó, ngươi xem, trẫm cũng mang cả Bùi ái khanh đến …… A, các ngươi đang làm gì?”
Chương 54
Trì Nhược Thần vừa vào cửa liền thấy được một cảnh tượng ngoài ý muốn – Tể tướng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất chúng bất cẩu ngôn tiếu của hắn đang ép buộc áp một cô gái lên cạnh bàn, hai người hôn khó khăn chia lìa, ngay cả mấy bản tấu chương vốn vô tội nằm trên mặt bàn cũng rơi trên mặt đất……
[bất cẩu ngôn tiếu: thận trọng ít nói]
“Hoàng thượng.” Thường Hỉ hợp thời chắn đằng trước, làm đại thái giám tùy thân, hắn rõ ràng ham mê hay thói quen của hoàng đế như lòng bàn tay, tuy năm tới đã mười một tuổi, nhưng người đó đối với mấy việc nam nữ cũng không cảm thấy hứng thú, mặc dù trong cung có ma ma chuyên môn dạy dỗ việc giường chiếu vợ chồng, nhưng sau khi mở mấy tập tranh đông cung đồ hắn vẫn duy trì vẻ mặt buồn ngủ, các trò tiêu khiển như chọi gà, chọi dế còn hấp dẫn ánh mắt của hắn hơn.
Có điều giờ phút này vượt lên che khuất tầm mắt hoàng đế, thực không phải vì phi lễ chớ thị hay làm hư trẻ con, mà do thần tử ở trước mặt quân chủ trình diễn tiết mục nóng hổi như vậy thực hơi thất lễ, còn nữa, tấu chương văn bản rời rạc phân tán ít nhiều sẽ để lại ấn tượng không tốt.
Thường Hỉ là người thông minh, có thể leo lên đến vị trí này tất nhiên phải có tâm tư hơn so với những thiếu niên tầm thường, giờ phút này cho dù Nghiêm Tử Trạm có cảm kích hay không, ít nhất, đối với hắn mà nói, đã được mang danh uyển chuyển khéo léo không chút nhược điểm.
Chẳng qua, bỏ đá xuống giếng lại có khối người, thí dụ như ai đó họ Bùi từ sau khi vào cửa biểu tình luôn rất quỷ dị, giờ phút này ý cười bên môi nhìn thế nào cũng có chút chế nhạo, ngay cả ngữ điệu nói chuyện cũng mang đến cảm giác áp lực âm trầm: “Tình cảm của Nghiêm tướng cùng phu nhân quả nhiên không giống tầm thường, có lẽ hôm nay vội vàng hạ triều như vậy cũng vì có thể gặp kiều thê sớm một chút, chậc chậc, người ta nói đúng là tân hôn yến, quả nhiên lời này không sai.”
“Nếu Bùi đại nhân hâm mộ, sớm thành thân là được.” Nghiêm Tử Trạm thản nhiên nói xong, có lệ đến mức ngay cả cười cũng keo kiệt cho, trực tiếp kéo thê tử vén áo quỳ xuống đất: “Thần không biết Hoàng Thượng đến phủ, không tiếp đón từ xa, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
“Ái khanh không cần đa lễ, đứng lên đi.” Trì Nhược Thần chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn Cẩm Dạ, sau đó nghiêng đầu sang bên cạnh gật đầu với Thường Hỉ, Thường Hỉ ngầm hiểu, lập tức gập thắt lưng: “Hoàng Thượng, người có gì muốn phân phó nô tài?”
“Trẫm……” Nói được một nửa, lại nghẹn họng, dường như có chút khó xử.
Thường Hỉ nhỏ giọng tiếp lời: “Hoàng Thượng, có phải cảm thấy thân mình không khỏe hay không? Có lẽ trong phòng hơi nóng, nô tài mang ngài ra bên ngoài đi dạo nhé?”
“A, được, thật tốt quá, hôm nay quả thật trẫm mặc hơi nhiều.” Trì Nhược Thần cười rất mất tự nhiên, vung cái tay béo: “Trẫm đi một vòng sẽ quay lại, các ái khanh trò chuyện trước đi.” Đi ra phía trước, lại vụng trộm liếc mắt cô gái duy nhất ở đây, lập tức cắn môi đi ra ngoài.
Cẩm Dạ cảm thấy không thể hiểu được, nàng chỉ gặp vị tiểu hoàng đế này một lần, đó là ở yến hội trung thu lúc trước, khi đó hắn vẫn không chú ý nhiều đến mình, thậm chí ngay cả con mắt cũng không liếc một cái, đối lập với hành động vừa rồi, thực làm nàng khó hiểu…… Có điều trước mắt, nàng cũng không có tinh lực đi quan tâm đến chi tiết này, bởi vì –
Dường như hai người đàn ông trong phòng đang ở trạng thái giương cung bạt kiếm.
Nàng hơi ló ra từ phía sau Nghiêm Tử Trạm, nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, đôi môi cong lên, lúm đồng tiền nhợt nhạt, cứ việc mặc triều phục vẫn xinh đẹp bẩm sinh. Cẩm Dạ âm thầm thở dài, lại phát hiện Bùi Diệc Hàn cười toe, nhếch mày về hướng nàng, vẻ mặt kia đại để là nói, tiểu đồ đệ, đã lâu không gặp.
Nàng không muốn bại lộ chuyện mình và hắn quen biết, thân phận mình đã đủ phức tạp, thật sự không cần lửa cháy đổ thêm dầu, vì thế nàng hơi quay đầu đi làm bộ như không nhìn thấy.
Ngay sau đó, một tiếng nói vang lên bên tai nàng: “Quay về phòng đi.”
Cẩm Dạ giật mình, ngữ điệu này không còn bình thường nữa, nghe hơi lạnh nhạt, nàng ngửa đầu, chống lại con ngươi đen xinh đẹp của Nghiêm Tử Trạm, trong mắt hắn có sự tức giận, tuy rằng chỉ lướt qua, nhưng nàng vẫn có thể thu vào đáy mắt.
“Làm sao vậy?” Nàng không tự chủ được vươn tay, nhẹ nhàng giữ chặt tay hắn, sự lạnh lẽo nhanh chóng truyền sang, nàng như bị giật mình bởi sự chủ động của mình, vừa giận vừa gấp rụt tay về.
“Về – phòng – đi!” Người nào đó hỏa càng lúc càng lớn, khi nói chuyện gần như rít ra từ kẽ răng.
Bùi Diệc Hàn lạnh lạnh mở miệng: “Cơn tức của Nghiêm đại nhân thật lớn, phu nhân yếu đuối như vậy, nên thương hương tiếc ngọc một chút.” Nói xong, ra vẻ phong lưu phóng khoáng dựa vào cạnh giá sách, gọi lại Cẩm Dạ đang muốn rời đi: “Nghiêm phu nhân, không biết ngài còn nhớ rõ tại hạ hay không?”
Cẩm Dạ trừng hắn một cái, thằng nhãi này rốt cuộc muốn làm gì chứ…… Cẩn thận liếc Nghiêm Tử Trạm bên cạnh một cái, mới nhìn nửa khắc đã kinh hồn táng đảm dời tầm mắt, theo như quan sát của nàng, Nghiêm tướng bất cẩu ngôn tiếu không lộ ra sắc mặt trong truyền thuyết đã hoàn toàn bạo nộ rồi, tuy rằng biểu tình như trước rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt rõ ràng đã trở nên ngoan ác……
Nhưng, nhưng vì sao hắn lại tức giận chứ?
Cẩm Dạ chẫm rãi đi ra khỏi phòng trong sự nghi hoặc trăm lòng không thể giải, sau lưng là hai ánh mắt cực nóng, vẫn gắt gao tùy tùng không chịu buông tha, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, tiết mục này thật giống như tranh giành tình nhân. Chẳng qua, sư phụ đối với nàng, xưa nay chưa từng có hành vi vượt quá quy củ, hoặc là nói, Bùi Diệc Hàn vốn đa tình, ngày thường hơi có chút hành động thân thiết chiếm tiện nghi nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nhưng còn Nghiêm Tử Trạm, gương mặt âm trầm không được tự nhiên rất giống như người khác lấy mất vật sở hữu của hắn.
Vật sở hữu? Là nàng ư?
Cẩm Dạ nhún vai, bắt đầu bước nhanh hơn, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm rất không thoải mái, nàng vốn có gương mặt bình thản, ném vào đám đông cũng chỉ có thể nhạt nhòa, ai ngờ giờ phút này lại thành tiêu điểm trong mắt hai mĩ nam, đồng thời trong lòng luôn có lời nói khuyên nàng, nếu không tránh ra, vị huynh đài bên trong sẽ vì lửa giận mà lại lần nữa tái phát bệnh đau đầu……
Trong phòng, hai người giằng co.
Ai cũng không nhìn về phía đối phương, đứng yên không nói gì, gió thổi mưa giông trước cơn bão, không khí áp lực làm cho Diêu Thủ Nghĩa vừa bưng trà vào cũng không dám thở mạnh, tất cung tất kính buông chén trà, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, nếu không có gì khác, lão nô trước hết……”
“Lão Diêu, ông ở đây với Bùi đại nhân, ta có việc, đi một chút sẽ trở lại.” Nghiêm Tử Trạm nói câu này xong, ném khách ở lại nhanh chóng ly khai.
Diêu Thủ Nghĩa nhẹ nhàng thở ra, thiếu gia tâm tình không tốt, không ở lại trong gian phòng này, coi như ông tránh được một kiếp, nếu không, hắn phát giận không ai có thể ngăn được, chỉ là lệ khí giữa hai hàng chân mày cũng có thể làm cho bộ xương già cả của ông kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
“Diêu quản gia phải không?” Bùi Diệc Hàn thuận tay vỗ vỗ vai đối phương.
Diêu Thủ Nghĩa xoay người: “Bùi đại nhân, uống trà.” Ông xoay người, đẩy chén trà.
Bùi Diệc Hàn hơi cười: “Không vội, chủ tử nhà ông có việc, vậy phiền ông trò chuyện với ta.” Hắn cười có thâm ý khác: “Diêu quản gia đừng đứng, ngồi xuống đi.” Lão nhân vừa trung hậu vừa giản dị này thật đúng là trung thành và tận tâm, không biết có thể từ miệng ông ấy đào ra bao nhiêu tình báo có giá trị……
…
Mặt trời chiều ngã về tây, Cẩm Dạ tản bộ trong ánh chiều chậm rãi trở về phòng, làn váy xuông dài che lại tư thái không quá tự nhiên, nàng vẫn cảm thấy rất suy yếu, nhất là thắt lưng cùng…… giữa hai chân, đau nhức khó nhịn, làm cho nàng không tự giác nhe răng trợn mắt nguyền rủa người kia không biết tiết chế.
Đi ngang qua rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân dồn dập, nàng phản xạ quay đầu, còn chưa thấy rõ người tới, đã bị kéo vào một vòng ôm. Nàng kinh hoảng giãy dụa, đang muốn nâng tay một chưởng chụp qua, lại ngửi thấy mùi ngọt nị trên người đối phương, ngoại trừ Nghiêm Tử Trạm còn ai vào đây.
“Chàng làm gì!” Nàng dừng lại phản kháng, bị hai tay hắn vây ở giữa thân cây.
Nghiêm Tử Trạm mặt không chút thay đổi, hơi hơi cúi đầu: “Nàng quen biết hắn.”
Cẩm Dạ ngừng hô hấp, vội vàng nói: “Chàng đừng nói hưu nói vượn, trừ bỏ một lần trong cung yến, ta chưa bao giờ gặp hắn.”
“Vừa rồi nàng và hắn mắt qua mày lại.” Nghiêm Tử Trạm thản nhiên trình bày sự thật.
Cẩm Dạ hừ lạnh: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.” Dừng một chút, đột nhiên nàng lại nghĩ đến điều gì, bàn tay mềm ôm lấy cổ hắn, nhè nhẹ nói: “Ta nói nè phu quân, đừng bảo là chàng ghen chứ?”
Trên mặt Nghiêm Tử Trạm lướt qua sự quẫn bách, nhanh chóng lùi mình: “Nàng suy nghĩ nhiều quá.”
Cẩm Dạ lại bò lên không buông tha: “Thật không? Thật là ta nghĩ nhiều?” Nàng đi theo phía sau hắn, nhìn bóng dáng hắn trốn tránh, thỉnh thoảng châm ngòi thổi gió: “Nếu trong lòng chàng không có quỷ, đi nhanh như vậy làm gì, chẳng lẽ……”
“Câm miệng!” Sắc mặt Nghiêm Tử Trạm hơi quẫn, cầm lấy tay nàng kéo về phía hành lang, gần như vừa đi tới góc âm u, liền áp nàng lên tường.
Cẩm Dạ trợn to mắt, hắn ngược chiều ánh nắng, không nhìn rõ biểu tình, có điều cặp mắt kia sáng trong suốt, mang theo tính xâm lược, làm cho nàng không hiểu sao muốn chạy trốn. Nói không rõ là cảm giác gì, nàng rụt cổ, xoay người nói: “Ta, ta muốn trở về phòng .”
Nghiêm Tử Trạm ép nàng, áp chế môi nàng, lập tức đoạt lấy tất cả hô hấp.
Chân Cẩm Dạ mềm nhũn, so với đêm qua, nụ hôn này quả thực càng mạnh mẽ, mang theo khí thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, có lẽ còn có chút trừng phạt, làm cho nàng gần như không đứng vững, đợi sau khi kết thúc mới vừa thẹn vừa quẫn đánh bả vai hắn: “Ban ngày ban mặt chàng làm gì thế!”
Nghiêm Tử Trạm hô hấp hỗn loạn: “Nàng nợ ta.”
“Sao ta lại nợ chàng?” Cẩm Dạ càng dùng sức đánh.
“Nàng và hắn mắt đi mày lại.”
“……”
Cẩm Dạ hoàn toàn không nói gì, nếu hắn thừa nhận ghen thì thôi, cố tình đã để ý như vậy còn vịt chết mạnh miệng, làm cho nàng không có cách nào khác, lại nói, nàng cũng không muốn yếu thế. Vì vậy nàng cố gắng chống đỡ đôi chân gần như nhũn ra tựa vào tường, hừ nói: “Ta có thể về phòng chưa?”
Nghiêm Tử Trạm không trả lời, có điều lại lần nữa tới gần nàng, ngón tay dài nắm cằm nàng, thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm.
Cẩm Dạ che miệng lại: “Đừng đến đây……” Ít nhất đừng ở chỗ tùy thời tùy lúc có người đi qua chứ, khắc chế một chút có được không!
Nghiêm Tử Trạm mở môi mỏng, muốn nói gì đó. Lúc này một lối khác trên góc hành lang truyền đến thanh âm nói chuyện, ngắt lời hắn –
“Phu nhân của Nghiêm tướng nhìn hơi bình thường nhỉ, hình như không giống với lời đồn, Thường Hỉ, ngươi nói có phải trẫm đã bạc đãi hắn hay không……”
“Hoàng thượng, đây là ngài ban hôn, Nghiêm tướng cảm ơn còn không kịp, làm sao có thể nói là bạc đãi.”
“Nhưng mà, nhưng mà lúc trước trẫm nghe nói tiểu thư Tống gia mỹ mạo kinh người, là mỹ nhân đệ nhất kinh thành mới đúng, nay xem ra chẳng qua là người trong biển người.”
“Tiểu mỹ nhân đệ nhất kinh thành là chỉ Tống gia nhị tiểu thư, vị này là đại tiểu thư.”
“A, cư nhiên có hai đứa con gái, quả nhiên trẫm quá hồ đồ, nghe lời Cửu ca không viết rõ ràng thánh chỉ, vừa nghĩ như thế, cảm giác áy náy càng sâu ……”
“Nếu hoàng thượng thật sự muốn bù lại, cuối tháng chọn ra hai tiểu mỹ nhân tiến cống đưa cho Nghiêm tướng đi.”
“Như vậy được chứ? Nghe nói Nghiêm tướng giữ mình trong sạch, đối với việc gió trăng cũng không phải quá ham thích mà……”
“Không thể nào, chỉ cần là đàn ông thì đều thích chưng diện, nô tài nghe nói, mấy tháng trước, Nghiêm tướng và Cửu Vương gia cùng đi gặp hồng bài của Xuân Hạnh lâu đệ nhất kinh thành, liên tiếp ba ngày cũng chưa về nhà đâu.”
“Thật không…… Ha ha, vậy thì rất tốt, cuối tháng sẽ hỏi ý của Nghiêm tướng, nếu hắn thích, trẫm đem tất cả mỹ nữ tiến cống đẩy hết cho hắn.”
“Ngô hoàng anh minh, thời gian không còn sớm, sợ là Bùi đại nhân cùng Nghiêm tướng sẽ nóng nảy, hoàng thượng mau vào đi thôi.”
Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa.
Nơi hành lang gấp khúc –
Nghiêm Tử Trạm chỉ cảm thấy thịt bên hông bị hung hăng véo, hắn trấn định chịu đựng đau đớn, sau đó lại trấn định mở miệng: “Hãy nghe ta nói, chuyện Xuân Hạnh lâu……” Còn chưa nói xong, cẳng chân lại đau đớn nóng rát, hắn hừ hừ hai tiếng, lui về khoảng cách an toàn, không kiên nhẫn nói: “Rốt cục nàng có muốn nghe giải thích hay không?”
Cẩm Dạ rốt cục nổi bão: “Chết đi, Nghiêm Tử Trạm, đi tìm chết đi!”
Một tiếng con rể hiền này kêu lên cực kỳ triền miên, thanh âm du dương, bao hàm kích động cùng nhiệt tình, nghe vào trong tai Cẩm Dạ, đều thấy sởn hết da lông, càng chớ nói đến kẻ trời sanh tính tình lạnh nhạt như Nghiêm Tử Trạm.
Tránh đi bàn tay muốn bá lấy vai mình của đối phương, hắn nhanh chóng lui vài bước, sau đó quay đầu, lạnh lạnh nhìn bóng dáng màu trắng phía sau đang nhìn lên phía chân trời: “Ai đến giải thích cho ta, đây là thế nào?”
Cẩm Dạ chậm rãi quay đầu, đợi đến khi ánh mắt hai người chạm nhau, lại bất đắc dĩ cười cười: “Đây là cha ta, hôm nay ông cố ý đến đây thăm ta.” Nói xong, nàng đi lên phía trước giữ chặt ống tay áo phụ thân, sợ ông không cẩn thận không khống chế được tay, người nào đó có tiếng khiết phích, đến lúc đó liền khó hầu hạ .
Nghiêm Tử Trạm không mở miệng, thần sắc lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì, híp đôi mắt đẹp, nhìn lướt qua trên người Tô Khởi Vượng lại lần nữa liếc về phía Cẩm Dạ: “Cha nàng?” Sao hắn không biết, nàng còn có người cha nữa, đúng là đã không sai người tra rõ lai lịch của nàng, chỉ nghe nói là huyết thống lưu lạc bên ngoài của Tống gia, sau nhận thức Tống Chính Thanh bị chính thức nhét vào gia phả, ai ngờ được giờ phút này bỗng nhiên mình lại nhiều thêm một nhạc phụ……
“Con rể hiền, con chớ hoài nghi thân phận của ta, tuy rằng ngày ấy ta không tới hỉ yến của các con, nhưng chuyện này là có ẩn tình khác.” Tô Khởi Vượng ngửa cổ, bề bộn giải thích xong, cẩn thận quan sát sắc mặt đối phương, lại thấy hơi cổ quái, tuy rằng người nam tử dung mạo so với trích tiên này tươi cười thản nhiên, lại làm cho người ta có cảm giác áp bách mãnh liệt, nhất là dáng vẻ hắn nhìn Cẩm Dạ chằm chằm giờ phút này, ánh mắt lợi hại, hình như còn mang theo chút hờn giận cùng dò xét.
Quay đầu nhìn con gái nhà mình một cái, cúi đầu vô cùng nhẫn nhục chịu đựng dáng vẻ tiểu tức phụ, bỗng nhiên ông trở nên hoài nghi, hay là con gái ở trong tướng phủ cũng không sung sướng như vẻ ngoài? Cẩm Dạ xưa nay dịu dàng thiện lương, sợ là ăn khổ cũng không chịu nói, nhất là gặp được một phu quân khí thế bức người như vậy……
Nghĩ tới đây, lòng Tô Khởi Vượng co thắt lại, nhanh chóng kéo tay con gái, cũng không cố kỵ Nghiêm Tử Trạm ở đây, trực tiếp thay đổi chủ đề: “Con gái ngoan, con ở trong này sống có tốt không?”
Cẩm Dạ nguyên bản còn đang buồn rầu muốn giải thích như thế nào cho người nào đó về nhạc phụ từ trên trời rơi xuống, bỗng nhiên bị điểm danh, lập tức không kịp phản ứng, mờ mịt ngẩng đầu: “Dạ?”
Nghiêm Tử Trạm tựa tiếu phi tiếu nhếch mày, chen vào nói: “Ngụ ý của cha nàng, ước chừng đang muốn hỏi nàng sau khi gả cho ta có phải chịu ủy khuất hay không.”
“Họ Nghiêm, ngươi nói, có phải ngươi bắt nạt con gái của ta hay không?” Cũng không biết Tô Khởi Vượng mượn gan từ chỗ nào, phùng mặt, hùng hổ truy vấn: “Cho dù Nghiêm gia là danh môn vọng tộc trong kinh thành, cũng không thể ngược đãi con gái của ta, ngươi xem xem, khuôn mặt nó tái nhợt thân hình gầy yếu, ta nói cho ngươi……”
“Cha!” Cẩm Dạ nhanh chóng hô to ngăn lại. Nàng không dự đoán được, chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ của cha nàng đã có thể bay xa như thế, ngay cả xưng hô cũng sửa lại, từ con rể hiền biến thành họ Nghiêm, thái độ trước sau chuyển biến to lớn, thật đúng làm hai người thắt lưỡi.
“Con không cần nói tốt cho hắn.” Tô Khởi Vượng dũng cảm, thổi râu trừng mắt, Nghiêm Tử Trạm lại tự theo mục đích bản thân đi tới đại thụ, gọi nha hoàn phân phó vài câu, sau đó đi trở về, khẽ cười với người đàn ông trung niên thần sắc khẩn trương: “Con đối với nàng có tốt không, người hỏi nàng sẽ biết.”
Cẩm Dạ hơi nghiêng đầu, nhanh chóng tiếp lời: “Cha, con vẫn chưa phải chịu nửa phần ủy khuất…… Phu quân, phu quân đối với con tốt lắm.” Cẩn thận nghĩ lại, quả thực Nghiêm Tử Trạm chưa từng có lúc bạc đãi nàng, ăn, mặc, ở, đi lại, mọi thứ chu đáo.
“Thật sự?” Tô Khởi Vượng nháy nháy con mắt đậu xanh, nửa tin nửa ngờ như trước.
“Thật.” Hai người trăm miệng một lời, lập tức liếc nhau.
Cẩm Dạ cười lạnh, ngươi đúng là khoe khoang a.
Nghiêm Tử Trạm khinh miệt liếc mắt, khắp thiên hạ đều sắp biết bộ mặt thật của cô rồi, cha cô còn chẳng hay biết gì, dịu dàng thiện lương? Gặp quỷ đi thôi……
Hai vợ chồng bắn tên trộm, ở trong mắt Tô Khởi Vượng, đó là mắt đi mày lại liếc mắt đưa tình, hòn đá trong lòng ông rơi xuống đất, lại lần nữa mặt mày hớn hở tiếp đón: “Con rể hiền, là cha trách lầm con –”
“Không sao, chỉ cần người hiểu là được, con đối với nương tử của con, xưa nay đều đặc biệt.” Nghiêm Tử Trạm kéo tiểu thê tử che ở trước người, đưa miệng đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Cẩm Dạ, nàng nói có phải hay không?”
Cẩm Dạ cười miễn cưỡng: “Đương nhiên, phu quân đối với ta, cho tới bây giờ đều đặc biệt .” Đặc biệt cầm thú, đặc biệt vô sỉ.
Tô Khởi Vượng vui mừng gật đầu: “Các con đã ân ái như vậy, ta an tâm, nha đầu Cẩm Dạ này từ nhỏ đã không có mẹ, khi đó có người trong lòng còn không chịu nói với ta…… Trong lúc vô ý tín vật đính ước con đưa cho nó rơi ra ngoài nó mới bằng lòng thừa nhận.”
Thảm.
Đây là lần đầu tiên sau khi phụ thân xuất hiện nàng có cảm giác tai vạ đến nơi…… Nếu tình huống cho phép, nàng thật sự rất muốn chạy trối chết, vì sao lại như vậy, vì sao còn ở trước mặt đối phương nhắc tới việc này, nàng gả vào Nghiêm phủ thuần túy do người khác tính kế, không phải lưỡng tình tương duyệt. Huống chi, tại thời điểm mấu chốt này đưa nhẫn ngọc ra, tuyệt đối sẽ lôi ra chuyện cũ hai người gặp nhau trước kia.
Cẩm Dạ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng nói: “Cha, thời gian không còn sớm, con đưa người ra ngoài đi.” Nửa lôi nửa kéo vai phụ thân, nàng gần như là chạy.
“A?” Tô Khởi Vượng không hiểu ra sao.
“Từ từ, tín vật đính ước?” Nghiêm Tử Trạm nhấc đôi chân dài, bước nhanh vượt qua hai người, thản nhiên nói: “Con không rõ ý tứ của người, cái gì là tín vật đính ước?”
“Chính là chiếc nhẫn ngọc kia, di? Sao lại ở trên tay con rể, con cầm lại rồi sao?” Tô Khởi Vượng nháy mắt mấy cái, theo dõi chiếc nhẫn xanh biết trên đầu ngón tay kia.
Nghiêm Tử Trạm dừng lại, có chút đăm chiêu buông mi mắt.
“Ai nha ai nha, trời sắp mưa, xong rồi.” Cẩm Dạ vừa lôi vừa túm, lúc này người nào đó không còn ngăn trở nữa, nàng mới có thể thuận lợi đưa phụ thân lên xe ngựa, khép lại màn xe, lại thấy áy náy, dịu dàng nói: “Cha, hai ngày nữa con sẽ tới thăm người.”
Tô Khởi Vượng thổi râu trừng mắt: “Con vội vã đuổi cha trở về……”
“Không thể nào.” Cẩm Dạ cắn môi, cảm giác áy náy càng mãnh liệt.
“Ha ha, các con tân hôn yến, muốn ở cạnh nhau cũng là bình thường, năm đó ta và mẹ con càng dính, đó mới gọi là một tấc không rời.” Tô Khởi Vượng lắc đầu, nửa khắc sau lại đăm chiêu nói: “Có điều Cẩm Dạ này, cha còn một tâm nguyện.”
“Sao ạ?”
“Sớm một chút sinh cho cha một đứa cháu để cha làm ông ngoại đi.”
“……”
Tiễn bước phụ thân, khi vào cửa đã không còn thấy bóng dáng Nghiêm Tử Trạm, nàng đi hai bước về phía trong, vừa lúc gặp Diêu Thủ Nghĩa từ phòng ăn bưng bát ngọc đi ra, ông cúi người: “Thiếu phu nhân, thiếu gia nói ở thư phòng chờ người.”
Cẩm Dạ thở dài, bĩu môi nói: “Trên tay ông là cái gì?” Đừng bảo là cái gì đó ngọt người chết người không đền mạng.
“Bẩm thiếu phu nhân, là canh hoa sen.” Diêu Thủ Nghĩa cung kính nói: “Sau khi thiếu gia hạ triều luôn dùng món điểm tâm này.”
Quả thế, tên đàn ông thích ngọt như mạng này, thật đúng là…… Cẩm Dạ lắc đầu, vươn tay nói: “Ta mang vào cho, đỡ cho ông lại đi một chuyến.”
“Này…… Cũng tốt, vậy làm phiền thiếu phu nhân.” Diêu Thủ Nghĩa gật đầu, nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng tốt, mỗi lần thiếu gia cùng thiếu phu nhân tranh phong mình gần như đều có mặt, quang cảnh kia thật sự gian nan, lúc này tránh được thì nên tránh.
Đi vào phía trước thư phòng, cửa phòng khép hờ, Cẩm Dạ dùng một tay đẩy ra, đi thẳng vào.
Nghiêm Tử Trạm đã thay triều phục, quần áo xanh ngồi ở trước bàn, ngon tày dài loạt xoạt lật tấu chương, nghe được tiếng người vào, nhíu mày nói: “Cửa cũng không gõ?”
Cẩm Dạ nhún nhún vai: “Chẳng phải chàng bảo ta tới sao, có chuyện gì thì nói thẳng đi.” Đang cầm canh hoa sen liền đặt mông ngồi lên bàn học, nàng từ trên cao nhìn xuống gương mặt tuấn mỹ kia, sau đó ở trước mặt hắn không chút hoang mang mở bát ngọc, mùi hương phác mũi nhanh chóng lan tràn.
Nghiêm Tử Trạm mím môi: “Đậy nắp lại.”
“Vì sao?” Cẩm Dạ cười sáng lạn: “Ta có lòng tốt giúp phu quân thổi nguội canh, không tốt sao? Uống nóng quá không tốt cho thân thể.”
“Nàng thì biết cái gì.” Chỉ cần đụng đến vấn đề điểm tâm ngọt, khuôn mặt bình tĩnh của người nào đó sẽ nát: “Sau khi nguội vị ngọt của hoa quế sẽ tản mất.” Nói xong, hắn đứng lên, vươn tay muốn đoạt.
Cẩm Dạ nhàn nhã tránh thoát, cho dù thân mình vẫn đau nhức khó nhịn như cũ, nhưng dù sao là người có khinh công, tránh thoát người thường vẫn dễ dàng. Chậm rãi thổi thổi hơi nóng thoát ra từ chén ngọc, nàng ngoài cười nhưng trong không cười nhắc nhở: “Rốt cục chàng bảo ta đến thư phòng làm gì, nếu không nói, canh này sẽ lạnh thật.”
Nghiêm Tử Trạm thẳng tắp trừng mắt điểm tâm trong tay nàng, bộ dáng kia cực kỳ giống đứa trẻ không lấy được kẹo vừa tức lại vừa vội. Tay cầm cây bút nắm thật chặt, hắn tức gận vạch một vết thật sâu lên giấy Tuyên Thành, “Lần ở miếu đổ nát, cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta, đúng hay không?”
“Đúng.” Cẩm Dạ lưu loát thừa nhận: “Ta từng bị thị vệ trong phủ của chàng mang vào biệt viện, nhờ phúc của chàng đêm đó, làm ta bị thương suốt năm ngày chưa được xuống giường.”
“Ta không nhớ rõ.” Nghe Tích Kì nói, đêm đó hắn bị đau đầu.
Không nhớ rõ? Cư nhiên nhẹ nhàng như vậy…… Cẩm Dạ oán hận cắn răng: “Phu quân đại nhân, làm sao bây giờ, chàng dễ quên như vậy, xem ra đồ ngọt làm cho trí nhớ chàng không tốt, vậy để thiếp thân ủy khuất một chút, thay chàng giải quyết đi.” Vừa dứt lời, nàng ngửa cổ, ngay cả thìa cũng không dùng, uống sạch sẽ canh hoa sen.
Nghiêm Tử Trạm trơ mắt nhìn hoa sen tiến cống một ngày mới nở hoa một lần bị bóp chết bằng lòng trả thù của người nào đó, mỹ vị như thế, lại bị nàng cau mày chịu đựng nuốt xuống, hắn thật không dám tán đồng hành vi của nàng.
“Nàng…… không muốn uống thì đừng uống.” Tốt xấu để lại một nửa chứ!
Cẩm Dạ một hơi uống xong, táp lưỡi: “Ngọt quá, uống không ngon.”
Nghiêm Tử Trạm thoáng nhìn cạnh môi đỏ mọng kia lưu lại nước canh hồng nhạt, lại có chút rục rịch. Cẩm Dạ cười cong mắt, cách bàn học chậm rãi ghé sát vào hắn, không phải không có đắc ý nói: “Xem ra về sau hạ triều chàng phải về nhà sớm mới được, bằng không mỹ vị này đều phải vào ngũ tạng của ta.”
“Thật không?” Hắn híp mắt đẹp, ngón cái chậm rãi vuốt ve môi nàng.
Cẩm Dạ cứng đờ, nhìn mĩ nhan kia càng ngày càng phóng to trước mặt, sau đó môi bị người dùng lực ngăn chặn, xúc cảm vừa ấm áp lại tê dại kia nhanh chóng lan tràn ra.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta một cước đạp văng, tiếng trẻ con ồn ào: “Nghiêm tướng, hôm nay trẫm riêng đến thăm ngươi, vô cùng nghiêm túc muốn thương lượng với ngươi, chuyện Bùi ái khanh tiếp nhận chức thái phó, ngươi xem, trẫm cũng mang cả Bùi ái khanh đến …… A, các ngươi đang làm gì?”
Chương 54
Trì Nhược Thần vừa vào cửa liền thấy được một cảnh tượng ngoài ý muốn – Tể tướng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất chúng bất cẩu ngôn tiếu của hắn đang ép buộc áp một cô gái lên cạnh bàn, hai người hôn khó khăn chia lìa, ngay cả mấy bản tấu chương vốn vô tội nằm trên mặt bàn cũng rơi trên mặt đất……
[bất cẩu ngôn tiếu: thận trọng ít nói]
“Hoàng thượng.” Thường Hỉ hợp thời chắn đằng trước, làm đại thái giám tùy thân, hắn rõ ràng ham mê hay thói quen của hoàng đế như lòng bàn tay, tuy năm tới đã mười một tuổi, nhưng người đó đối với mấy việc nam nữ cũng không cảm thấy hứng thú, mặc dù trong cung có ma ma chuyên môn dạy dỗ việc giường chiếu vợ chồng, nhưng sau khi mở mấy tập tranh đông cung đồ hắn vẫn duy trì vẻ mặt buồn ngủ, các trò tiêu khiển như chọi gà, chọi dế còn hấp dẫn ánh mắt của hắn hơn.
Có điều giờ phút này vượt lên che khuất tầm mắt hoàng đế, thực không phải vì phi lễ chớ thị hay làm hư trẻ con, mà do thần tử ở trước mặt quân chủ trình diễn tiết mục nóng hổi như vậy thực hơi thất lễ, còn nữa, tấu chương văn bản rời rạc phân tán ít nhiều sẽ để lại ấn tượng không tốt.
Thường Hỉ là người thông minh, có thể leo lên đến vị trí này tất nhiên phải có tâm tư hơn so với những thiếu niên tầm thường, giờ phút này cho dù Nghiêm Tử Trạm có cảm kích hay không, ít nhất, đối với hắn mà nói, đã được mang danh uyển chuyển khéo léo không chút nhược điểm.
Chẳng qua, bỏ đá xuống giếng lại có khối người, thí dụ như ai đó họ Bùi từ sau khi vào cửa biểu tình luôn rất quỷ dị, giờ phút này ý cười bên môi nhìn thế nào cũng có chút chế nhạo, ngay cả ngữ điệu nói chuyện cũng mang đến cảm giác áp lực âm trầm: “Tình cảm của Nghiêm tướng cùng phu nhân quả nhiên không giống tầm thường, có lẽ hôm nay vội vàng hạ triều như vậy cũng vì có thể gặp kiều thê sớm một chút, chậc chậc, người ta nói đúng là tân hôn yến, quả nhiên lời này không sai.”
“Nếu Bùi đại nhân hâm mộ, sớm thành thân là được.” Nghiêm Tử Trạm thản nhiên nói xong, có lệ đến mức ngay cả cười cũng keo kiệt cho, trực tiếp kéo thê tử vén áo quỳ xuống đất: “Thần không biết Hoàng Thượng đến phủ, không tiếp đón từ xa, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
“Ái khanh không cần đa lễ, đứng lên đi.” Trì Nhược Thần chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn Cẩm Dạ, sau đó nghiêng đầu sang bên cạnh gật đầu với Thường Hỉ, Thường Hỉ ngầm hiểu, lập tức gập thắt lưng: “Hoàng Thượng, người có gì muốn phân phó nô tài?”
“Trẫm……” Nói được một nửa, lại nghẹn họng, dường như có chút khó xử.
Thường Hỉ nhỏ giọng tiếp lời: “Hoàng Thượng, có phải cảm thấy thân mình không khỏe hay không? Có lẽ trong phòng hơi nóng, nô tài mang ngài ra bên ngoài đi dạo nhé?”
“A, được, thật tốt quá, hôm nay quả thật trẫm mặc hơi nhiều.” Trì Nhược Thần cười rất mất tự nhiên, vung cái tay béo: “Trẫm đi một vòng sẽ quay lại, các ái khanh trò chuyện trước đi.” Đi ra phía trước, lại vụng trộm liếc mắt cô gái duy nhất ở đây, lập tức cắn môi đi ra ngoài.
Cẩm Dạ cảm thấy không thể hiểu được, nàng chỉ gặp vị tiểu hoàng đế này một lần, đó là ở yến hội trung thu lúc trước, khi đó hắn vẫn không chú ý nhiều đến mình, thậm chí ngay cả con mắt cũng không liếc một cái, đối lập với hành động vừa rồi, thực làm nàng khó hiểu…… Có điều trước mắt, nàng cũng không có tinh lực đi quan tâm đến chi tiết này, bởi vì –
Dường như hai người đàn ông trong phòng đang ở trạng thái giương cung bạt kiếm.
Nàng hơi ló ra từ phía sau Nghiêm Tử Trạm, nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy, đôi môi cong lên, lúm đồng tiền nhợt nhạt, cứ việc mặc triều phục vẫn xinh đẹp bẩm sinh. Cẩm Dạ âm thầm thở dài, lại phát hiện Bùi Diệc Hàn cười toe, nhếch mày về hướng nàng, vẻ mặt kia đại để là nói, tiểu đồ đệ, đã lâu không gặp.
Nàng không muốn bại lộ chuyện mình và hắn quen biết, thân phận mình đã đủ phức tạp, thật sự không cần lửa cháy đổ thêm dầu, vì thế nàng hơi quay đầu đi làm bộ như không nhìn thấy.
Ngay sau đó, một tiếng nói vang lên bên tai nàng: “Quay về phòng đi.”
Cẩm Dạ giật mình, ngữ điệu này không còn bình thường nữa, nghe hơi lạnh nhạt, nàng ngửa đầu, chống lại con ngươi đen xinh đẹp của Nghiêm Tử Trạm, trong mắt hắn có sự tức giận, tuy rằng chỉ lướt qua, nhưng nàng vẫn có thể thu vào đáy mắt.
“Làm sao vậy?” Nàng không tự chủ được vươn tay, nhẹ nhàng giữ chặt tay hắn, sự lạnh lẽo nhanh chóng truyền sang, nàng như bị giật mình bởi sự chủ động của mình, vừa giận vừa gấp rụt tay về.
“Về – phòng – đi!” Người nào đó hỏa càng lúc càng lớn, khi nói chuyện gần như rít ra từ kẽ răng.
Bùi Diệc Hàn lạnh lạnh mở miệng: “Cơn tức của Nghiêm đại nhân thật lớn, phu nhân yếu đuối như vậy, nên thương hương tiếc ngọc một chút.” Nói xong, ra vẻ phong lưu phóng khoáng dựa vào cạnh giá sách, gọi lại Cẩm Dạ đang muốn rời đi: “Nghiêm phu nhân, không biết ngài còn nhớ rõ tại hạ hay không?”
Cẩm Dạ trừng hắn một cái, thằng nhãi này rốt cuộc muốn làm gì chứ…… Cẩn thận liếc Nghiêm Tử Trạm bên cạnh một cái, mới nhìn nửa khắc đã kinh hồn táng đảm dời tầm mắt, theo như quan sát của nàng, Nghiêm tướng bất cẩu ngôn tiếu không lộ ra sắc mặt trong truyền thuyết đã hoàn toàn bạo nộ rồi, tuy rằng biểu tình như trước rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt rõ ràng đã trở nên ngoan ác……
Nhưng, nhưng vì sao hắn lại tức giận chứ?
Cẩm Dạ chẫm rãi đi ra khỏi phòng trong sự nghi hoặc trăm lòng không thể giải, sau lưng là hai ánh mắt cực nóng, vẫn gắt gao tùy tùng không chịu buông tha, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, tiết mục này thật giống như tranh giành tình nhân. Chẳng qua, sư phụ đối với nàng, xưa nay chưa từng có hành vi vượt quá quy củ, hoặc là nói, Bùi Diệc Hàn vốn đa tình, ngày thường hơi có chút hành động thân thiết chiếm tiện nghi nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nhưng còn Nghiêm Tử Trạm, gương mặt âm trầm không được tự nhiên rất giống như người khác lấy mất vật sở hữu của hắn.
Vật sở hữu? Là nàng ư?
Cẩm Dạ nhún vai, bắt đầu bước nhanh hơn, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm rất không thoải mái, nàng vốn có gương mặt bình thản, ném vào đám đông cũng chỉ có thể nhạt nhòa, ai ngờ giờ phút này lại thành tiêu điểm trong mắt hai mĩ nam, đồng thời trong lòng luôn có lời nói khuyên nàng, nếu không tránh ra, vị huynh đài bên trong sẽ vì lửa giận mà lại lần nữa tái phát bệnh đau đầu……
Trong phòng, hai người giằng co.
Ai cũng không nhìn về phía đối phương, đứng yên không nói gì, gió thổi mưa giông trước cơn bão, không khí áp lực làm cho Diêu Thủ Nghĩa vừa bưng trà vào cũng không dám thở mạnh, tất cung tất kính buông chén trà, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, nếu không có gì khác, lão nô trước hết……”
“Lão Diêu, ông ở đây với Bùi đại nhân, ta có việc, đi một chút sẽ trở lại.” Nghiêm Tử Trạm nói câu này xong, ném khách ở lại nhanh chóng ly khai.
Diêu Thủ Nghĩa nhẹ nhàng thở ra, thiếu gia tâm tình không tốt, không ở lại trong gian phòng này, coi như ông tránh được một kiếp, nếu không, hắn phát giận không ai có thể ngăn được, chỉ là lệ khí giữa hai hàng chân mày cũng có thể làm cho bộ xương già cả của ông kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
“Diêu quản gia phải không?” Bùi Diệc Hàn thuận tay vỗ vỗ vai đối phương.
Diêu Thủ Nghĩa xoay người: “Bùi đại nhân, uống trà.” Ông xoay người, đẩy chén trà.
Bùi Diệc Hàn hơi cười: “Không vội, chủ tử nhà ông có việc, vậy phiền ông trò chuyện với ta.” Hắn cười có thâm ý khác: “Diêu quản gia đừng đứng, ngồi xuống đi.” Lão nhân vừa trung hậu vừa giản dị này thật đúng là trung thành và tận tâm, không biết có thể từ miệng ông ấy đào ra bao nhiêu tình báo có giá trị……
…
Mặt trời chiều ngã về tây, Cẩm Dạ tản bộ trong ánh chiều chậm rãi trở về phòng, làn váy xuông dài che lại tư thái không quá tự nhiên, nàng vẫn cảm thấy rất suy yếu, nhất là thắt lưng cùng…… giữa hai chân, đau nhức khó nhịn, làm cho nàng không tự giác nhe răng trợn mắt nguyền rủa người kia không biết tiết chế.
Đi ngang qua rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân dồn dập, nàng phản xạ quay đầu, còn chưa thấy rõ người tới, đã bị kéo vào một vòng ôm. Nàng kinh hoảng giãy dụa, đang muốn nâng tay một chưởng chụp qua, lại ngửi thấy mùi ngọt nị trên người đối phương, ngoại trừ Nghiêm Tử Trạm còn ai vào đây.
“Chàng làm gì!” Nàng dừng lại phản kháng, bị hai tay hắn vây ở giữa thân cây.
Nghiêm Tử Trạm mặt không chút thay đổi, hơi hơi cúi đầu: “Nàng quen biết hắn.”
Cẩm Dạ ngừng hô hấp, vội vàng nói: “Chàng đừng nói hưu nói vượn, trừ bỏ một lần trong cung yến, ta chưa bao giờ gặp hắn.”
“Vừa rồi nàng và hắn mắt qua mày lại.” Nghiêm Tử Trạm thản nhiên trình bày sự thật.
Cẩm Dạ hừ lạnh: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.” Dừng một chút, đột nhiên nàng lại nghĩ đến điều gì, bàn tay mềm ôm lấy cổ hắn, nhè nhẹ nói: “Ta nói nè phu quân, đừng bảo là chàng ghen chứ?”
Trên mặt Nghiêm Tử Trạm lướt qua sự quẫn bách, nhanh chóng lùi mình: “Nàng suy nghĩ nhiều quá.”
Cẩm Dạ lại bò lên không buông tha: “Thật không? Thật là ta nghĩ nhiều?” Nàng đi theo phía sau hắn, nhìn bóng dáng hắn trốn tránh, thỉnh thoảng châm ngòi thổi gió: “Nếu trong lòng chàng không có quỷ, đi nhanh như vậy làm gì, chẳng lẽ……”
“Câm miệng!” Sắc mặt Nghiêm Tử Trạm hơi quẫn, cầm lấy tay nàng kéo về phía hành lang, gần như vừa đi tới góc âm u, liền áp nàng lên tường.
Cẩm Dạ trợn to mắt, hắn ngược chiều ánh nắng, không nhìn rõ biểu tình, có điều cặp mắt kia sáng trong suốt, mang theo tính xâm lược, làm cho nàng không hiểu sao muốn chạy trốn. Nói không rõ là cảm giác gì, nàng rụt cổ, xoay người nói: “Ta, ta muốn trở về phòng .”
Nghiêm Tử Trạm ép nàng, áp chế môi nàng, lập tức đoạt lấy tất cả hô hấp.
Chân Cẩm Dạ mềm nhũn, so với đêm qua, nụ hôn này quả thực càng mạnh mẽ, mang theo khí thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, có lẽ còn có chút trừng phạt, làm cho nàng gần như không đứng vững, đợi sau khi kết thúc mới vừa thẹn vừa quẫn đánh bả vai hắn: “Ban ngày ban mặt chàng làm gì thế!”
Nghiêm Tử Trạm hô hấp hỗn loạn: “Nàng nợ ta.”
“Sao ta lại nợ chàng?” Cẩm Dạ càng dùng sức đánh.
“Nàng và hắn mắt đi mày lại.”
“……”
Cẩm Dạ hoàn toàn không nói gì, nếu hắn thừa nhận ghen thì thôi, cố tình đã để ý như vậy còn vịt chết mạnh miệng, làm cho nàng không có cách nào khác, lại nói, nàng cũng không muốn yếu thế. Vì vậy nàng cố gắng chống đỡ đôi chân gần như nhũn ra tựa vào tường, hừ nói: “Ta có thể về phòng chưa?”
Nghiêm Tử Trạm không trả lời, có điều lại lần nữa tới gần nàng, ngón tay dài nắm cằm nàng, thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm.
Cẩm Dạ che miệng lại: “Đừng đến đây……” Ít nhất đừng ở chỗ tùy thời tùy lúc có người đi qua chứ, khắc chế một chút có được không!
Nghiêm Tử Trạm mở môi mỏng, muốn nói gì đó. Lúc này một lối khác trên góc hành lang truyền đến thanh âm nói chuyện, ngắt lời hắn –
“Phu nhân của Nghiêm tướng nhìn hơi bình thường nhỉ, hình như không giống với lời đồn, Thường Hỉ, ngươi nói có phải trẫm đã bạc đãi hắn hay không……”
“Hoàng thượng, đây là ngài ban hôn, Nghiêm tướng cảm ơn còn không kịp, làm sao có thể nói là bạc đãi.”
“Nhưng mà, nhưng mà lúc trước trẫm nghe nói tiểu thư Tống gia mỹ mạo kinh người, là mỹ nhân đệ nhất kinh thành mới đúng, nay xem ra chẳng qua là người trong biển người.”
“Tiểu mỹ nhân đệ nhất kinh thành là chỉ Tống gia nhị tiểu thư, vị này là đại tiểu thư.”
“A, cư nhiên có hai đứa con gái, quả nhiên trẫm quá hồ đồ, nghe lời Cửu ca không viết rõ ràng thánh chỉ, vừa nghĩ như thế, cảm giác áy náy càng sâu ……”
“Nếu hoàng thượng thật sự muốn bù lại, cuối tháng chọn ra hai tiểu mỹ nhân tiến cống đưa cho Nghiêm tướng đi.”
“Như vậy được chứ? Nghe nói Nghiêm tướng giữ mình trong sạch, đối với việc gió trăng cũng không phải quá ham thích mà……”
“Không thể nào, chỉ cần là đàn ông thì đều thích chưng diện, nô tài nghe nói, mấy tháng trước, Nghiêm tướng và Cửu Vương gia cùng đi gặp hồng bài của Xuân Hạnh lâu đệ nhất kinh thành, liên tiếp ba ngày cũng chưa về nhà đâu.”
“Thật không…… Ha ha, vậy thì rất tốt, cuối tháng sẽ hỏi ý của Nghiêm tướng, nếu hắn thích, trẫm đem tất cả mỹ nữ tiến cống đẩy hết cho hắn.”
“Ngô hoàng anh minh, thời gian không còn sớm, sợ là Bùi đại nhân cùng Nghiêm tướng sẽ nóng nảy, hoàng thượng mau vào đi thôi.”
Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa.
Nơi hành lang gấp khúc –
Nghiêm Tử Trạm chỉ cảm thấy thịt bên hông bị hung hăng véo, hắn trấn định chịu đựng đau đớn, sau đó lại trấn định mở miệng: “Hãy nghe ta nói, chuyện Xuân Hạnh lâu……” Còn chưa nói xong, cẳng chân lại đau đớn nóng rát, hắn hừ hừ hai tiếng, lui về khoảng cách an toàn, không kiên nhẫn nói: “Rốt cục nàng có muốn nghe giải thích hay không?”
Cẩm Dạ rốt cục nổi bão: “Chết đi, Nghiêm Tử Trạm, đi tìm chết đi!”