Chương 61
Cuộc chiến tranh lạnh này đến một cách khó hiểu, ít nhất ở trong mắt Diêu Thủ Nghĩa, chính là có chuyện như vậy. Nhìn hai người trước bàn cơm tao nhã lại nặng nề dùng bữa, ông đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy vô cùng khó nhịn.
Sao lại thế này, rõ ràng trước đó vài ngày ông còn cố ý nói với thiếu phu nhân trí nhớ không khoái trá khi còn bé của thiếu gia, vốn tưởng rằng nàng sẽ chủ động đi thân cận thiếu gia, ai ngờ khi hai người gặp mặt, so với tưởng tượng càng ác liệt. Không nói gì với nhau còn chưa tính, thậm chí, ngay cả nhìn vật nhìn cảnh cũng cố ý tránh né đối phương, ngẫu nhiên tầm mắt gặp nhau, cùng lắm là thản nhiên tạm dừng nửa giây, sau đó dời đi như không tồn tại.
Đây là sao vậy?
Diêu Thủ Nghĩa thở dài một hơi, tiếp nhận canh hoa sen từ tỳ nữ bên cạnh, đưa tới trên bàn, đẩy về phía Nghiêm Tử Trạm, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, điểm tâm.”
“Không ăn, ta đi thư phòng.” Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, sau đó người nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Cẩm Dạ nhìn bóng dáng kia xuất thần, thật lâu sau mới cầm khăn lau miệng, đứng dậy nói: “Ta cũng trở về phòng.”
“Thiếu phu nhân.” Diêu Thủ Nghĩa hiếm khi vô lễ như vậy, chắn ở trước người chủ tử, muốn nói lại thôi: “Lão nô có vài lời…… Không biết có nên nói hay không.”
“Lão Diêu, nếu ông cho rằng lời này nói cũng phí công, không bằng tiết kiệm chút sức đi.” Cẩm Dạ mỉm cười, kỳ thật nàng đoán ra ông muốn nói gì, đơn giản là mấy lời vợ chồng dĩ hòa vi quý linh tinh.
Thẳng thắn mà nói, không phải nàng keo kiệt, kì thực là Nghiêm Tử Trạm quá mức không được tự nhiên lại khó hầu hạ, người bị đẩy ngã bị thương là nàng, người bị nói lời lạnh nhạt cũng là nàng, theo đạo lý mà nói người nên phát tính tình tuyệt không phải là hắn. Nhưng đến nay thì sao, người khởi xướng ngược lại cả ngày bưng cái mặt sinh ra chớ gần, từ ngày ấy qua đi, cả đêm hắn ngủ ở thư phòng, kiên trì, làm như muốn cùng nàng rớt ra khoảng cách.
Vừa nghĩ đến đủ loại thành tích ác liệt của người nào đó, Cẩm Dạ sẽ tức, tâm tình hắn không tốt, tất nhiên có thể lý giải, nàng cũng không vì cái đẩy đó mà canh cánh trong lòng, dù sao, nghe qua chuyện thơ ấu thổn thức, nếu nói không có chút đồng tình, vậy không thể nghi ngờ là gạt người, huống chi, nàng cũng không muốn lừa mình, đêm hôm đó vì chuyện của Nghiêm Tử Trạm, thật là trằn trọc khó ngủ.
Cho dù như thế nào, cảm giác từ nhỏ đến lớn đều bị mẫu thân coi như ôn dịch là không thể tưởng tượng, nàng tạm thời nhịn hắn thình lình xấu tính, coi như nhất thời. Nhưng nhiều lần nàng lặp đi lặp lại cho hắn bậc thang hạ, đối phương lại không cảm kích không cúi đầu, thái độ rất thanh cao, thực là khó chịu.
[cho bậc thang hạ: ý là cho người nào đó cơ hội như kiểu chót trèo lên cao rồi giờ cho cái bậc thang cứ thế mà trèo xuống, cả hai lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra]
“Lão nô, lão nô……” Diêu Thủ Nghĩa nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn không tìm thấy từ thích hợp, hết nhìn đông lại nhìn tây sau một lúc lâu chỉ vào bát canh chưa động một ngụm nói: “A, bát canh hoa sen này, thiếu phu nhân uống đi.”
Cẩm Dạ bĩu môi: “Qúa ngấy.”
“Nhưng trước đây mỗi lần thiếu phu nhân đều vì bát canh này mà tranh cãi với thiếu gia.” Diêu Thủ Nghĩa theo bản năng nói tiếp, kỳ quái, nếu không thích uống, vì sao ba phiên bốn lần ở trước mặt thiếu gia uống xong bát canh này.
Cẩm Dạ sửng sốt, nói thật, nàng không thích món điểm tâm ngọt đòi mạng này dù chỉ một chút, mặc dù tranh đoạt với Nghiêm Tử Trạm, chẳng qua là vì cho hắn nổi bão thôi. Trước mắt, hắn đi rồi, cảm giác không chiến mà thắng này không thú vị, đã vậy, chiến lợi phẩm cũng đột nhiên trở nên không thú vị.
“Về sau ta cũng không muốn ngửi thấy cái mùi này nữa.” Nàng nhíu mày, cố gắng nhớ lại cảnh tượng hai người cùng ngồi ăn trên bàn cơm, tâm tình càng thêm ác liệt.
Diêu Thủ Nghĩa thấy sắc mặt nàng không tốt, liền nhỏ giọng đề nghị: “Thiếu phu nhân, lão nô cảm thấy…… không bằng người đi ra ngoài giải sầu đi, tính tình thiếu gia hơi quái một chút, người chớ để ở trong lòng.”
“Vì sao ta phải để trong lòng?” Cẩm Dạ hừ hừ: “Ta cũng không hề để ý, cho dù cả đời này hắn không định nói chuyện với ta, ta cũng không cảm thấy có nửa phần tổn thất.” Dùng mồm mép phát tiết một chút oán khí, xoay mình lại lại nhìn thấy người nào đó đi mà quay về, lập tức nàng sững sờ tại chỗ.
Nghiêm Tử Trạm híp mắt đẹp đảo qua biểu tình không được tự nhiên của nàng, lạnh như tảng băng nói: “Thật không? Vậy thì vừa lúc, dù sao ta cũng không định nói chuyện với nàng.”
“……” Cẩm Dạ oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, không ý thức được sai lầm trong câu nói của hắn, quay đầu bước đi.
Duy độc Diêu Thủ Nghĩa ngơ ngác bổ sung: “Nhưng thiếu gia, rõ ràng vừa rồi người cũng đã ngoại lệ, người……”
“Câm mồm.” Nghiêm Tử Trạm tức giận: “Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tiến cung một chuyến.”
.
.
Gần như nghiến răng nghiến lợi ra tướng phủ, Cẩm Dạ không thèm che dấu lửa giận không thể nghi ngờ đã dọa đến thị vệ, lập tức không ai dám chậm trễ, tất cung tất kính cúi đầu hỏi: “Thiếu phu nhân, muốn ra ngoài sao ạ, có cần tiểu nhân thay người chuẩn bị kiệu không?”
“Không cần, tự ta đi được.”
Đèn rực rỡ mới lên, gió đêm từ từ.
Bước đi trên đường không mục đích, cô đơn chiếc bóng tựa hồ chỉ có một mình nàng, Cẩm Dạ bắt đầu hối hận không mang theo tùy thị, bỗng nhiên nghĩ đến Sơ Tình. Dường như nha đầu kia có chút không thích hợp, trước đây luôn dính lấy nàng, nhưng gần đây luôn ba ngày hai bữa không thấy bóng người, càng cổ quái là, mỗi lần vào đêm, nha đầu kia đều ra ngoài một lần, không biết đang làm gì.
“Cô nương, muốn mua tranh sao, chỗ ta có rất nhiều danh họa, mỗi bức đều là tinh phẩm, bảo đảm ngài vừa lòng.” Đột nhiên có người ở bên tai kêu to.
Cẩm Dạ quay đầu, thấy là một thanh niên mặc áo vải thô, đứng phía sau quầy bán hàng rong, tấm ván ghép thành cái bàn đánh bóng đặt mười bức họa, bốn góc họa đều dùng cái chặn giấy đè nặng, phần lớn là cảnh sắc núi non, mặc dù nhìn ra được là hàng nhái, cũng có thể xem là một đồ dỏm tốt.
“Không cần.” Nàng khoát tay, nâng bước đang muốn rời đi, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong trong bức họa phía góc, kinh hãi còn không dám tin dụi mắt: “Này……” Nam tử trong họa thân hình cao to, tay cầm cuốn sách lười biếng dựa vào thân tùng, sườn mặt cực kỳ giống Nghiêm Tử Trạm, tinh tế nhìn lại, trên tay còn cực kì cẩn thận vẽ một chiếc nhẫn, hình dạng lớn nhỏ không có sai biệt.
“Cô nương thích bức họa này?” Tiểu thanh niên hắc hắc cười gượng: “Có điều bức này không được, đây là khách nhân đặt trước, không thể bán cho cô.”
Cẩm Dạ nghiêng đi mặt: “Ngươi họa?”
Thanh niên lắc đầu: “Không, là một họa sĩ tạm đặt ở chỗ ta, người mua chút nữa sẽ tới lấy.”
“Ngươi có biết người mua bức họa này là ai?” Cẩm Dạ nhíu mày, cầm lấy bức họa quan sát vài lần, bối cảnh này hình như trong tướng phủ……
“Tiểu nhân không tiện lộ ra.” Thanh niên rất thông minh, cố ý bảo lưu lại chút đường sống.
Cẩm Dạ hiểu ý, lấy túi tiền, đặt bạc lên bàn, thản nhiên nói: “Đầu tiên, ta sẽ không nói cho người khác rằng ngươi nói cho ta biết, mặt khác, năm mươi lượng bạc đổi lấy một câu nói của ngươi, vụ làm ăn này quá có lời.”
Thanh niên thẳng tắp nhìn chằm chằm đống bạc, không lâu sau liền gật đầu thỏa hiệp: “Được rồi, nghe nói tranh này là người trong lòng của thiên kim Tống phủ, sau lại nam tử này bị một cô gái khác hoành đao đoạt ái, thiên kim Tống phủ thống khổ, mới sai người chung quanh cướp đoạt bức họa để an ủi nỗi khổ tương tư.”
“Bậy bạ!” Cẩm Dạ cảm thấy vớ vẩn, phố phường truyền lưu gì chứ, trắng đen đều điên đảo. Lại nói, Tống Đinh Nguyệt thật đúng là hết hy vọng, Nghiêm Tử Trạm đã thành thân với mình mấy tháng có thừa, nàng ta còn nhớ mãi không quên, thật sự làm người ta nổi giận.
Cảm xúc tức giận từng chút từng chút xâm nhập đáy lòng, nàng càng nhìn bức họa kia càng cảm thấy chói mắt, đột nhiên vươn tay: “Có bút không?”
Thanh niên gật đầu, gập thắt lưng lấy ra bút nghiên mực từ phía dưới, đang muốn đưa qua lại cảm thấy không ổn: “Có thì có, nhưng mà…… cô nương muốn làm gì?”
Lần này Cẩm Dạ đem toàn bộ túi tiền giao cho đối phương, sau đó một phen đoạt lấy cây bút trong tay hắn, cười nói: “Nam tử trong tranh này quá cô độc, còn thiếu nét bút đột phá vẽ rồng điểm mắt.” Nàng cúi thân mình, dính dính mực, ngay tại chỗ trống trong bức họa bừa bãi phát huy.
Thanh niên nóng nảy: “Ai ai, vạn vạn không thể đâu.”
Cẩm Dạ nào có thời gian quản hắn, nhẹ nhàng giật giật đầu ngón tay liền điểm huyệt hắn, sau đó theo mục đích bản thân vẽ xong, nghiêng đầu thưởng thức nửa khắc lại nhấc hoạ thổi khô nét mực. Lúc này xem ra, bức tranh tựu thành khoảnh khắc ngọt ngào giữa đôi tình nhân, nam tử đọc sách, nữ tử đánh đàn, rất thích ý.
“Vị tiểu ca này, ngươi không cần kinh hoảng, khi khách nhân tới lấy họa, ngươi cứ việc giao cho nàng là được, tin tưởng nàng sẽ không làm khó dễ ngươi.” Trong nháy mắt giải huyệt cho hắn, nhất thời nàng cảm thấy tranh này thuận mắt rất nhiều, nàng học họa đã tám năm có thừa, có thể ở giờ phút này có chút tác dụng cũng coi như hữu ích.
Thanh niên khóc không ra nước mắt nhìn bức tranh biến dạng: “Sao ngươi biết khách nhân sẽ không trách tội ta……”
“Bởi bức họa này vốn chính là sự thật, sao có thể trách tội?” Cười cười lưu lại một câu, nàng không quay đầu lại bước nhanh rời đi.
Nói ra cũng kỳ quái, sự việc khúc chiết không lớn không nhỏ này qua đi, tâm tình lại tốt. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, thời gian hơi muộn, Cẩm Dạ cước bộ nhẹ nhàng hồi phủ, đi qua ngõ nhỏ giáo huấn Biện Lam, lại phát hiện bóng dáng Sơ Tình, loáng thoáng còn thấy một bóng dáng cao lớn.
Lại đi gần vài bước, có giọng nam trầm ổn chui vào lỗ tai: “Đại tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Chương 62
Đây không phải là một ngõ rộng, vì tiến vào ba người, giờ phút này trở nên hơi chật chội, Cẩm Dạ đứng ở cửa ngõ, trước mặt là nha hoàn quần áo xanh nhạt, đuôi lông mày khóe mắt hàm chứa kinh hoảng chưa kịp rút đi, biểu tình nhìn qua rất là xấu hổ.
“Tiểu thư.” Thử gọi một tiếng, sau khi không được đáp lại Sơ Tình bất an kéo kéo tay áo.
Cẩm Dạ không để ý, khi nói chuyện tầm mắt lướt thẳng qua Sơ Tình, tuy khuôn mặt hàm chứa ý cười, nhưng độ ấm trong đáy mắt lại ngày càng rét lạnh: “Sở Luật, ta còn đang nghĩ, mấy ngày nay ngươi bỗng dưng an phận thủ thường, tướng phủ to như vậy, cũng không thấy ngươi cải trang dịch dung tiến vào…… ai ngờ chuyện có nguyên nhân, hóa ra là vội vàng gặp nha hoàn của ta.”
Nghe vậy trong lòng Sơ Tình căng thẳng, đã biết không ổn, nàng đi theo tiểu thư đã mười năm, bình thường chỉ cần một ánh mắt một cái nhếch mày đã có thể hiểu được trong lòng đối phương nghĩ gì, mà trước mắt đôi con ngươi này lạnh như băng, tươi cười lạnh bạc, đúng là dấu hiệu trước lúc tức giận. Có vẻ Sơ Tình biết vì sao Cẩm Dạ tức giận, có điều trước mặt đang trong trạng thái tức giận thực không nên giải thích, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại đợi ở một bên, về phủ sẽ cố gắng lý giải cho tiểu thư.
Ai ngờ Cẩm Dạ không cảm kích, liếc nàng một cái rồi nói: “Em đi về trước.”
Sơ Tình theo bản năng tiếp lời: “Tiểu thư, em cùng người……”
“Đủ rồi, em lập tức hồi phủ cho ta, chớ để ta nói lần thứ ba.” Cẩm Dạ hít một hơi dài, lúc này là tức giận thật sự, nha hoàn mình tín nhiệm nhất lại gạt mình gặp mặt thân tín của Tống Chính Thanh, mặc dù có thể Sơ Tình đối với A Sở hoài tâm tư khác, nhưng khó bảo đảm người kia sẽ không dùng chút thủ đoạn để moi móc thông tin trong tướng phủ.
Vừa nghĩ như vậy, nàng lại không thể ngăn chặn một chút cảm giác phản bội sinh sôi trong lòng, bóng dáng gầy yếu của nàng đứng thẳng tắp, sắc mặt dưới ánh trăng càng trở nên trắng bệch.
Thấy thế, Sơ Tình thở dài, lập tức không hề kiên trì nữa, cúi mình chào, xoay người rời đi.
Cẩm Dạ thu hồi tầm mắt, đối mặt với nam tử áo xanh phía trước: “Chột dạ?”
“Đại tiểu thư nghĩ nhiều quá rồi.” Sở Luật cười cười, lại nói: “Chẳng qua tiểu nhân chỉ nhờ Sơ Tình cô nương gửi lời nhắn thôi, nếu đã gặp được người, vậy thì không còn gì tốt hơn.” Nói xong, liền lấy ra từ cổ tay áo một phong thư, đưa qua: “Đại nhân nhà ta có một số việc muốn phiền đại tiểu thư.”
“Hử, chẳng phải Tống đại nhân xưa nay luôn thần thông quảng đại sao? Sao có thể cần dùng đến phận đàn bà yếu đuối như ta.” Cẩm Dạ tuy tiếp nhận, lại không có ý mở ra, ngược lại có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Sở Luật.
Gả đến tướng phủ sắp hai tháng, có lẽ là cố ý quên sự tồn tại của đám người Tống gia, cuộc sống của nàng coi như thích ý, nhưng giờ phút này bị khách không mời mà đến phá đám, cảm giác bất an đứng ngồi không yên lại đến. Nàng cắn môi, lời nói của Tống Chính Thanh vào một ngày trước khi nàng xuất giá văng vẳng bên tai –
“Nhớ kỹ, từ đó trở đi, ngươi là Tống Cẩm Dạ, gả cho Nghiêm Tử Trạm sau phải chặt chẽ giám thị hắn, cho dù là chuyện trong nhà, hay là chuyện quan trọng trong triều chính…… Ngươi không cần tìm ta, khi tất yếu, ta sẽ phái người đến gặp ngươi.”
Cho nên, trước mắt nên đến vẫn phải đến.
Cẩm Dạ kinh ngạc đứng tại chỗ, không thể ngăn chặn cảm giác vô lực cùng khó chịu thổi quét toàn bộ thể xác và tinh thần, cho dù nàng có thông minh hay hiểu rõ lòng người đi chăng nữa, cũng mệt mỏi ứng đối với những thứ tranh quyền đoạt lợi này, hơn nữa bên kia Cửu Vương gia thường thường tạo áp lực, nàng có loại xúc động muốn cướp đường mà chạy.
“Đại tiểu thư?” Thấy vừa gặp mặt đã tinh thần hoảng hốt, Sở Luật không khỏi ra tiếng nhắc nhở: “Thời gian không còn sớm, tiểu nhân còn phải hồi phủ đợi mệnh.”
“Ngươi đi trước đi, ta xem xong sẽ viết thư cho Tống đại nhân.” Cẩm Dạ lui vài bước, tránh đường.
“Thật có lỗi, tiểu nhân còn chưa thể đi.” Sở Luật lắc đầu, thản nhiên nói: “Đại nhân dặn, tiểu nhân phải rời đi sau khi đại tiểu thư xem xong, về phần bức thư này, tiểu nhân nhất định phải hủy diệt, phòng ngừa bất cứ điều gì.”
Hay lắm một câu phòng ngừa bất cứ điều gì, Cẩm Dạ không tiếng động cười lạnh trong lòng, lão hồ li này càng ngày càng tinh, chỉ sợ là lo lắng bị Nghiêm Tử Trạm phát hiện dấu vết để lại, nhưng hiển nhiên nước cờ này ông ta đã đi sai lầm rồi, khôn khéo như Nghiêm đại Tể tướng, sao lại không biết thân phận chân chính của thê tử mới vào cửa chứ……
Nói như vậy, nàng thật đúng là bị kẹp ở giữa, trước mặt hai người Tống – Nghiêm đều phải cho rằng mình không biết gì sống cuộc sống bình thường, sau lưng lại phải làm chút chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng.
Chần chừ một lúc lâu, liền mở phong thư, trên tờ giấy trắng chỉ có vài dòng ít ỏi, Cẩm Dạ quét qua một lượt, sau đó không dám tin rút lui vài bước, cắn răng nói: “Qúa vớ vẩn, ta không làm được.”
Sở Luật mỉm cười: “Đại tiểu thư, đối với người mà nói, đây cũng không phải việc khó.” Dừng một chút, từ trong tay đối phương đoạt giấy viết thư, chậm rãi vò thành một nắm, đầu ngón tay dùng sức một cái, bột giấy liền theo khe hở bay lả tả rơi xuống.
“Chẳng lẽ ở trong mắt Tống đại nhân, Tô Cẩm Dạ ta chỉ xứng làm trộm cướp?” Cẩm Dạ nắm chặt tay, bức thư kia đại ý nàng đã hiểu được, đơn giản là sai nàng sao chép những lời phê bình chú giải Nghiêm Tử Trạm viết lên tấu chương mỗi ngày, sau đó lập tức vụng trộm phái người đưa đi Tống phủ. Nàng ít khi hỏi đến chuyện phân tranh trong triều đình, thứ nhất do chuyện không liên quan đến mình, thứ hai là do nghe nói nơi đó hắc ám xấu xa, không muốn mình bị cuốn vào trong đó.
Sao có thể dự đoán được Tống Chính Thanh cư nhiên nghĩ ra ám chiêu bực này, sai nàng lẻn vào thư phòng làm những chuyện đủ để tai họa mất đầu……
“Đại tiểu thư cũng không cần nghĩ quá phức tạp, chẳng qua đại nhân chỉ quan tâm quốc sự thôi, mắt thấy thân thể Nghiêm tướng không khoẻ, e sợ phê duyệt tấu chương ra sai sót, thế nên mới ra hạ sách này.” Mặt không đỏ tim không đập nói dối xong, Sở Luật không nóng không lạnh tiếp tục nói: “Gần đây thiên hạ thái bình, có lẽ tấu chương thần tử tham tấu cũng không nhiều lắm, đại nhân nói, phàm là có liên quan đến cải chế binh vụ chiến sự khoa cử, mong đại tiểu thư lưu ý, còn lại, mặc kệ nó.”
Cẩm Dạ đột nhiên bật cười: “Trở về chuyển cáo Tống đại nhân, tiểu nữ tử nhát gan khiếp sự, sợ là không đảm đương được trọng trách này.” Vừa dứt lời. Nàng nhấc chân bước đi, nhiệm vụ này ở trong mắt nàng, thực tại không thể tưởng tượng, huống chi gần đây Nghiêm Tử Trạm đều ngủ ở thư phòng, nàng sao có thể có khả năng tiếp cận tấu chương.
“Hết cách, nếu đại tiểu thư khó xử thì thôi vậy.” Phía sau truyền đến lời nói đơn giản.
Nghe vậy Cẩm Dạ thu lại bước chân, Tống Chính Thanh hẳn là loại người ngoan cố không đạt tới mục đích sẽ không từ bỏ, nếu cố ý phái thân tín lại đây truyền lời, sao có thể chấp nhận nàng cự tuyệt……
Quả nhiên, nửa khắc qua một câu trúng đích.
“Có một việc đã quên nói cho đại tiểu thư, Tô lão gia gần đây lại gặp đại nhân nhà ta, nghe nói hai người trò chuyện với nhau rất vui.”
Cẩm Dạ đột nhiên quay đầu, một bước to túm lấy cổ áo người đàn ông trước mặt, cả giận nói: “Ngươi nói cái gì!”
“Đại tiểu thư nghe rất rõ ràng.” Sở Luật lơ đễnh cười cười: “Đại nhân thấy sắc mặt Tô lão gia không tốt lắm, riêng đón ông ấy đi biệt viện ngoài kinh thành ở mấy ngày, điều dưỡng cho khỏe, cũng coi như không làm thất vọng một phen chân tình của đại tiểu thư với đại nhân.”
Cẩm Dạ tức giận cả người phát run: “Các ngươi cần gì liên lụy đến cha ta, có gì cứ việc hướng về ta mà đến.” Nàng thật sự đã xem nhẹ Tống Chính Thanh, hóa ra ông ta đã ti bỉ vượt qua sự tưởng tượng của nàng, mặc dù nương bị đuổi ra Tống gia, tốt xấu cha cũng coi như tỷ phu, họ Tống cũng không niệm chút tình cũ, lợi dụng cha đến uy hiếp chính mình.
Sở Luật tránh khỏi tay nàng, phủi phủi cổ áo, không nhanh không chậm nói: “Một câu cuối cùng, đề nghị mới vừa rồi của đại nhân, tiểu thư có gì bất đồng không?”
Cẩm Dạ cắn chặt môi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, mang đến cảm giác đau đớn tận xương, nàng chỉ có thể dùng điều này ngăn chặn sợ hãi trong nội tâm, chỉ cần vừa nghĩ đến việc phụ thân luôn thương nàng yêu nàng giờ phút này đang ở nơi nào đó chịu khổ, ngực lại cảm thấy chua chát khó nhịn.
“Đại tiểu thư, nếu người không đáp ứng, tiểu nhân thật sự phải đi về.”
“Sở Luật!” Cẩm Dạ bỗng nhiên bám tay áo hắn, thấp giọng nói: “Nói cho ta biết, cha ta ở đâu?” Ngữ điệu của nàng hơi run, mơ hồ mang theo khẩn cầu cùng nghẹn ngào, đó là cảm xúc bi thương không thể che dấu.
Sở Luật hiếm khi trầm mặc, thật lâu sau tránh đi ánh mắt của nàng, chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, tiểu nhân chỉ phụng mệnh làm việc.”
Cẩm Dạ trợn to mắt: “Phụng mệnh làm việc? Sở Luật, ngươi ở Tống gia mặc dù chỉ ngắn ngủn nửa năm, nhưng cha ta cho tới bây giờ chưa từng bạc đãi ngươi, thậm chí, ngay cả khi lên kinh cũng chỉ dẫn theo một mình ngươi, điều này đủ để chứng minh ông tín nhiệm ngươi cỡ nào. Nhưng ngươi thì sao, rốt cuộc ngươi đang làm những gì!”
“……” Dùng sức nhắm chặt mắt, Sở Luật dưới hai ba câu nói của nàng gần như tan rã, chỉ có thể cúi đầu nói: “Ta đáp ứng với người, ta sẽ dùng hết khả năng giữ cho Tô lão gia bình an vô sự, nhưng đồng dạng, mỗi đêm trước hừng đông người phải đem tình báo thu được dùng thư gửi ra, nếu không, đại nhân giận dữ, sợ sẽ đả thương người vô tội.”
Cẩm Dạ cười khổ lắc đầu: “Khi nào ông ta sẽ thả cha ta?”
“Tiểu nhân không biết.” Trên mặt Sở Luật lướt qua không đành lòng, sau một lúc lâu lại nói: “Đại tiểu thư vẫn nên đem chuyện đại nhân sai phái làm tốt, đến lúc đó có lẽ ông ấy sẽ cho người biết tung tích của Tô lão gia.”
“Biết tung tích thì như thế nào? Cha ta không phải tù phạm, chẳng lẽ ngươi muốn cha con chúng ta gặp lại còn phải giống như thăm tù sao……” Cẩm Dạ nhỏ giọng nói, đến cuối cùng không thể chịu được nữa, thình lình nhổ xuống cây trâm trên đầu đặt lên gáy đối phương: “Ngươi dẫn ta đi tìm cha ta, ngay bây giờ!”
Sở Luật không trốn, mắt cũng không nâng một chút: “Đại tiểu thư làm gì, người nên rõ ràng, tu vi võ công của ta cao hơn, chớ lãng phí thời gian lúc này làm những chuyện ngu muội.”
“Có phải lãng phí thời gian hay không, thử qua mới biết được.” Cẩm Dạ lại tới gần vài phần, mũi nhọn cây trâm kia cuối cùng đâm rách da, máu đỏ sẫm bắt đầu rơi xuống.
“…… Tội gì.” Sở Luật nhíu mày, ngay sau đó nhanh chóng túm lấy cổ tay nàng, phản thủ đẩy một cái, đã đẩy nàng ra ngoài, cứ việc khống chế lực đạo rất nhẹ, nhưng dừng trên người nàng, vẫn không khỏi chịu chút da thịt khổ.
Cẩm Dạ mặt xám mày tro ngã xuống đất, đầu gối chưa khỏi hẳn lại lần nữa cọ xước da, cát đá ma sát trên da non, thống khổ cỡ nào, nàng lại như không cảm giác được, trong mắt tràn đầy tơ máu, dữ tợn có chút đáng sợ: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, cuối cùng có một ngày, ta muốn Tống Chính Thanh trả hết nợ cho Tô gia.” Bỏ lại câu nói này, nàng dùng cả tay lẫn chân đứng lên, khập khiễng đi ra ngoài ngõ.
Lúc này ước chừng qua canh ba, người đi đường rất thưa thớt, đầu đêm thu hơi lạnh, nàng lắc la lắc lư đi trên đường cái, suy nghĩ duy nhất trong đầu là đi thăm Tô phủ ở ngoại ô. Bất đắc dĩ túi tiền trên người sớm đưa cho thanh niên quán tranh, nàng không thuê được xe ngựa, cũng không muốn trở về tướng phủ để người ta nhìn thấy cảnh chật vật này, chỉ có thể nhịn đau đi bộ.
Thật vất vả đi tới cửa thành, trời lại nổi mưa to, thị vệ thấy nàng lẻ loi một mình, bị thương còn tinh thần hoảng hốt, không khỏi sinh ra vài phần thương hại, vì thế thay nàng gọi xe ngựa, có lòng tốt hộ tống nàng tới Tô phủ.
Cẩm Dạ cảm tạ người tốt, thất tha thất thểu đẩy ra cửa lớn Tô gia, vào cửa chỉ thấy bồn hoa hai bên bị đẩy ngã trên mặt đất, bình hoa dập nát, lại đi vào trong, đó là hành lang dài đi thông chủ viện, nàng kinh hồn táng đảm nhìn vết cào trên cột trụ son đỏ ven đường, ước chừng là dấu vết giãy dụa lưu lại.
Cha chỉ thuê bốn năm nha hoàn cộng thêm một đầu bếp nữ, căn bản không hề có sức chống cự, ngay cả nam đinh duy nhất, cũng là một tên khất cái què chân đáng thương không tìm được việc sống tạm, tự bảo vệ mình cũng là một vấn đề, càng chớ nói đến chuyện bảo vệ chủ nhân.
Cẩm Dạ lau giọt mưa tích lạc trên mặt, đi lại chung quanh sau rốt cục xác định trong nhà không có một bóng người, chỉ để lại cảnh tượng hỗn độn cô độc. Nàng chỉ cảm thấy bầu không khí trống vắng thê lương này cùng cảm giác sợ hãi vô chừng sắp đem nàng bức điên, từ khi sinh ra đến bây giờ, ngoại trừ một lần mẫu thân qua đời khi còn nhỏ, chưa có thời khắc nào nàng sợ hãi như vậy.
Cha ở đâu, đến tột cùng cha ở nơi nào……
Một đường đi thẳng, một đường té ngã, cùng với sấm chớp đì đùng, mưa gió mãnh liệt, ngay trong thời tiết như vậy nàng một mình trở về tướng phủ.
Có lẽ vì mây đen dầy đặc, trận mưa này che hết ánh sáng hừng đồn, khi Cẩm Dạ bước lên thềm đá, còn vô ý thức nhìn bầu trời xa xa, ai ngờ thình lình bị cửa vấp một cái……
Vốn tưởng rằng sẽ ngã mặt mũi bầm dập, nhưng đợi nửa khắc, đau đớn như mong đợi không xuất hiện, ngược lại có đôi bàn tay thay nàng ổn định thân hình. Cẩm Dạ ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Nghiêm Tử Trạm nhanh chóng rụt tay về, dáng vẻ lui ra phía xa, cặp mắt xinh đẹp quen thuộc kia giống như vài ngày trước đó, mang theo rét lạnh cùng xa cách.
Nhất thời cái mũi đau xót, áp lực nhiều ngày qua hơn nữa cha bị người ta bắt đi, cảm giác khủng hoảng đánh bại bức tường phòng vệ trong tim, thật sự không cầm được nước mắt, nàng nâng hai tay che mặt, cứ như vậy bất lực đứng dưới mưa bật khóc.
Cuộc chiến tranh lạnh này đến một cách khó hiểu, ít nhất ở trong mắt Diêu Thủ Nghĩa, chính là có chuyện như vậy. Nhìn hai người trước bàn cơm tao nhã lại nặng nề dùng bữa, ông đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy vô cùng khó nhịn.
Sao lại thế này, rõ ràng trước đó vài ngày ông còn cố ý nói với thiếu phu nhân trí nhớ không khoái trá khi còn bé của thiếu gia, vốn tưởng rằng nàng sẽ chủ động đi thân cận thiếu gia, ai ngờ khi hai người gặp mặt, so với tưởng tượng càng ác liệt. Không nói gì với nhau còn chưa tính, thậm chí, ngay cả nhìn vật nhìn cảnh cũng cố ý tránh né đối phương, ngẫu nhiên tầm mắt gặp nhau, cùng lắm là thản nhiên tạm dừng nửa giây, sau đó dời đi như không tồn tại.
Đây là sao vậy?
Diêu Thủ Nghĩa thở dài một hơi, tiếp nhận canh hoa sen từ tỳ nữ bên cạnh, đưa tới trên bàn, đẩy về phía Nghiêm Tử Trạm, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, điểm tâm.”
“Không ăn, ta đi thư phòng.” Nhẹ nhàng bâng quơ một câu, sau đó người nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Cẩm Dạ nhìn bóng dáng kia xuất thần, thật lâu sau mới cầm khăn lau miệng, đứng dậy nói: “Ta cũng trở về phòng.”
“Thiếu phu nhân.” Diêu Thủ Nghĩa hiếm khi vô lễ như vậy, chắn ở trước người chủ tử, muốn nói lại thôi: “Lão nô có vài lời…… Không biết có nên nói hay không.”
“Lão Diêu, nếu ông cho rằng lời này nói cũng phí công, không bằng tiết kiệm chút sức đi.” Cẩm Dạ mỉm cười, kỳ thật nàng đoán ra ông muốn nói gì, đơn giản là mấy lời vợ chồng dĩ hòa vi quý linh tinh.
Thẳng thắn mà nói, không phải nàng keo kiệt, kì thực là Nghiêm Tử Trạm quá mức không được tự nhiên lại khó hầu hạ, người bị đẩy ngã bị thương là nàng, người bị nói lời lạnh nhạt cũng là nàng, theo đạo lý mà nói người nên phát tính tình tuyệt không phải là hắn. Nhưng đến nay thì sao, người khởi xướng ngược lại cả ngày bưng cái mặt sinh ra chớ gần, từ ngày ấy qua đi, cả đêm hắn ngủ ở thư phòng, kiên trì, làm như muốn cùng nàng rớt ra khoảng cách.
Vừa nghĩ đến đủ loại thành tích ác liệt của người nào đó, Cẩm Dạ sẽ tức, tâm tình hắn không tốt, tất nhiên có thể lý giải, nàng cũng không vì cái đẩy đó mà canh cánh trong lòng, dù sao, nghe qua chuyện thơ ấu thổn thức, nếu nói không có chút đồng tình, vậy không thể nghi ngờ là gạt người, huống chi, nàng cũng không muốn lừa mình, đêm hôm đó vì chuyện của Nghiêm Tử Trạm, thật là trằn trọc khó ngủ.
Cho dù như thế nào, cảm giác từ nhỏ đến lớn đều bị mẫu thân coi như ôn dịch là không thể tưởng tượng, nàng tạm thời nhịn hắn thình lình xấu tính, coi như nhất thời. Nhưng nhiều lần nàng lặp đi lặp lại cho hắn bậc thang hạ, đối phương lại không cảm kích không cúi đầu, thái độ rất thanh cao, thực là khó chịu.
[cho bậc thang hạ: ý là cho người nào đó cơ hội như kiểu chót trèo lên cao rồi giờ cho cái bậc thang cứ thế mà trèo xuống, cả hai lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra]
“Lão nô, lão nô……” Diêu Thủ Nghĩa nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn không tìm thấy từ thích hợp, hết nhìn đông lại nhìn tây sau một lúc lâu chỉ vào bát canh chưa động một ngụm nói: “A, bát canh hoa sen này, thiếu phu nhân uống đi.”
Cẩm Dạ bĩu môi: “Qúa ngấy.”
“Nhưng trước đây mỗi lần thiếu phu nhân đều vì bát canh này mà tranh cãi với thiếu gia.” Diêu Thủ Nghĩa theo bản năng nói tiếp, kỳ quái, nếu không thích uống, vì sao ba phiên bốn lần ở trước mặt thiếu gia uống xong bát canh này.
Cẩm Dạ sửng sốt, nói thật, nàng không thích món điểm tâm ngọt đòi mạng này dù chỉ một chút, mặc dù tranh đoạt với Nghiêm Tử Trạm, chẳng qua là vì cho hắn nổi bão thôi. Trước mắt, hắn đi rồi, cảm giác không chiến mà thắng này không thú vị, đã vậy, chiến lợi phẩm cũng đột nhiên trở nên không thú vị.
“Về sau ta cũng không muốn ngửi thấy cái mùi này nữa.” Nàng nhíu mày, cố gắng nhớ lại cảnh tượng hai người cùng ngồi ăn trên bàn cơm, tâm tình càng thêm ác liệt.
Diêu Thủ Nghĩa thấy sắc mặt nàng không tốt, liền nhỏ giọng đề nghị: “Thiếu phu nhân, lão nô cảm thấy…… không bằng người đi ra ngoài giải sầu đi, tính tình thiếu gia hơi quái một chút, người chớ để ở trong lòng.”
“Vì sao ta phải để trong lòng?” Cẩm Dạ hừ hừ: “Ta cũng không hề để ý, cho dù cả đời này hắn không định nói chuyện với ta, ta cũng không cảm thấy có nửa phần tổn thất.” Dùng mồm mép phát tiết một chút oán khí, xoay mình lại lại nhìn thấy người nào đó đi mà quay về, lập tức nàng sững sờ tại chỗ.
Nghiêm Tử Trạm híp mắt đẹp đảo qua biểu tình không được tự nhiên của nàng, lạnh như tảng băng nói: “Thật không? Vậy thì vừa lúc, dù sao ta cũng không định nói chuyện với nàng.”
“……” Cẩm Dạ oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, không ý thức được sai lầm trong câu nói của hắn, quay đầu bước đi.
Duy độc Diêu Thủ Nghĩa ngơ ngác bổ sung: “Nhưng thiếu gia, rõ ràng vừa rồi người cũng đã ngoại lệ, người……”
“Câm mồm.” Nghiêm Tử Trạm tức giận: “Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn tiến cung một chuyến.”
.
.
Gần như nghiến răng nghiến lợi ra tướng phủ, Cẩm Dạ không thèm che dấu lửa giận không thể nghi ngờ đã dọa đến thị vệ, lập tức không ai dám chậm trễ, tất cung tất kính cúi đầu hỏi: “Thiếu phu nhân, muốn ra ngoài sao ạ, có cần tiểu nhân thay người chuẩn bị kiệu không?”
“Không cần, tự ta đi được.”
Đèn rực rỡ mới lên, gió đêm từ từ.
Bước đi trên đường không mục đích, cô đơn chiếc bóng tựa hồ chỉ có một mình nàng, Cẩm Dạ bắt đầu hối hận không mang theo tùy thị, bỗng nhiên nghĩ đến Sơ Tình. Dường như nha đầu kia có chút không thích hợp, trước đây luôn dính lấy nàng, nhưng gần đây luôn ba ngày hai bữa không thấy bóng người, càng cổ quái là, mỗi lần vào đêm, nha đầu kia đều ra ngoài một lần, không biết đang làm gì.
“Cô nương, muốn mua tranh sao, chỗ ta có rất nhiều danh họa, mỗi bức đều là tinh phẩm, bảo đảm ngài vừa lòng.” Đột nhiên có người ở bên tai kêu to.
Cẩm Dạ quay đầu, thấy là một thanh niên mặc áo vải thô, đứng phía sau quầy bán hàng rong, tấm ván ghép thành cái bàn đánh bóng đặt mười bức họa, bốn góc họa đều dùng cái chặn giấy đè nặng, phần lớn là cảnh sắc núi non, mặc dù nhìn ra được là hàng nhái, cũng có thể xem là một đồ dỏm tốt.
“Không cần.” Nàng khoát tay, nâng bước đang muốn rời đi, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong trong bức họa phía góc, kinh hãi còn không dám tin dụi mắt: “Này……” Nam tử trong họa thân hình cao to, tay cầm cuốn sách lười biếng dựa vào thân tùng, sườn mặt cực kỳ giống Nghiêm Tử Trạm, tinh tế nhìn lại, trên tay còn cực kì cẩn thận vẽ một chiếc nhẫn, hình dạng lớn nhỏ không có sai biệt.
“Cô nương thích bức họa này?” Tiểu thanh niên hắc hắc cười gượng: “Có điều bức này không được, đây là khách nhân đặt trước, không thể bán cho cô.”
Cẩm Dạ nghiêng đi mặt: “Ngươi họa?”
Thanh niên lắc đầu: “Không, là một họa sĩ tạm đặt ở chỗ ta, người mua chút nữa sẽ tới lấy.”
“Ngươi có biết người mua bức họa này là ai?” Cẩm Dạ nhíu mày, cầm lấy bức họa quan sát vài lần, bối cảnh này hình như trong tướng phủ……
“Tiểu nhân không tiện lộ ra.” Thanh niên rất thông minh, cố ý bảo lưu lại chút đường sống.
Cẩm Dạ hiểu ý, lấy túi tiền, đặt bạc lên bàn, thản nhiên nói: “Đầu tiên, ta sẽ không nói cho người khác rằng ngươi nói cho ta biết, mặt khác, năm mươi lượng bạc đổi lấy một câu nói của ngươi, vụ làm ăn này quá có lời.”
Thanh niên thẳng tắp nhìn chằm chằm đống bạc, không lâu sau liền gật đầu thỏa hiệp: “Được rồi, nghe nói tranh này là người trong lòng của thiên kim Tống phủ, sau lại nam tử này bị một cô gái khác hoành đao đoạt ái, thiên kim Tống phủ thống khổ, mới sai người chung quanh cướp đoạt bức họa để an ủi nỗi khổ tương tư.”
“Bậy bạ!” Cẩm Dạ cảm thấy vớ vẩn, phố phường truyền lưu gì chứ, trắng đen đều điên đảo. Lại nói, Tống Đinh Nguyệt thật đúng là hết hy vọng, Nghiêm Tử Trạm đã thành thân với mình mấy tháng có thừa, nàng ta còn nhớ mãi không quên, thật sự làm người ta nổi giận.
Cảm xúc tức giận từng chút từng chút xâm nhập đáy lòng, nàng càng nhìn bức họa kia càng cảm thấy chói mắt, đột nhiên vươn tay: “Có bút không?”
Thanh niên gật đầu, gập thắt lưng lấy ra bút nghiên mực từ phía dưới, đang muốn đưa qua lại cảm thấy không ổn: “Có thì có, nhưng mà…… cô nương muốn làm gì?”
Lần này Cẩm Dạ đem toàn bộ túi tiền giao cho đối phương, sau đó một phen đoạt lấy cây bút trong tay hắn, cười nói: “Nam tử trong tranh này quá cô độc, còn thiếu nét bút đột phá vẽ rồng điểm mắt.” Nàng cúi thân mình, dính dính mực, ngay tại chỗ trống trong bức họa bừa bãi phát huy.
Thanh niên nóng nảy: “Ai ai, vạn vạn không thể đâu.”
Cẩm Dạ nào có thời gian quản hắn, nhẹ nhàng giật giật đầu ngón tay liền điểm huyệt hắn, sau đó theo mục đích bản thân vẽ xong, nghiêng đầu thưởng thức nửa khắc lại nhấc hoạ thổi khô nét mực. Lúc này xem ra, bức tranh tựu thành khoảnh khắc ngọt ngào giữa đôi tình nhân, nam tử đọc sách, nữ tử đánh đàn, rất thích ý.
“Vị tiểu ca này, ngươi không cần kinh hoảng, khi khách nhân tới lấy họa, ngươi cứ việc giao cho nàng là được, tin tưởng nàng sẽ không làm khó dễ ngươi.” Trong nháy mắt giải huyệt cho hắn, nhất thời nàng cảm thấy tranh này thuận mắt rất nhiều, nàng học họa đã tám năm có thừa, có thể ở giờ phút này có chút tác dụng cũng coi như hữu ích.
Thanh niên khóc không ra nước mắt nhìn bức tranh biến dạng: “Sao ngươi biết khách nhân sẽ không trách tội ta……”
“Bởi bức họa này vốn chính là sự thật, sao có thể trách tội?” Cười cười lưu lại một câu, nàng không quay đầu lại bước nhanh rời đi.
Nói ra cũng kỳ quái, sự việc khúc chiết không lớn không nhỏ này qua đi, tâm tình lại tốt. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, thời gian hơi muộn, Cẩm Dạ cước bộ nhẹ nhàng hồi phủ, đi qua ngõ nhỏ giáo huấn Biện Lam, lại phát hiện bóng dáng Sơ Tình, loáng thoáng còn thấy một bóng dáng cao lớn.
Lại đi gần vài bước, có giọng nam trầm ổn chui vào lỗ tai: “Đại tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Chương 62
Đây không phải là một ngõ rộng, vì tiến vào ba người, giờ phút này trở nên hơi chật chội, Cẩm Dạ đứng ở cửa ngõ, trước mặt là nha hoàn quần áo xanh nhạt, đuôi lông mày khóe mắt hàm chứa kinh hoảng chưa kịp rút đi, biểu tình nhìn qua rất là xấu hổ.
“Tiểu thư.” Thử gọi một tiếng, sau khi không được đáp lại Sơ Tình bất an kéo kéo tay áo.
Cẩm Dạ không để ý, khi nói chuyện tầm mắt lướt thẳng qua Sơ Tình, tuy khuôn mặt hàm chứa ý cười, nhưng độ ấm trong đáy mắt lại ngày càng rét lạnh: “Sở Luật, ta còn đang nghĩ, mấy ngày nay ngươi bỗng dưng an phận thủ thường, tướng phủ to như vậy, cũng không thấy ngươi cải trang dịch dung tiến vào…… ai ngờ chuyện có nguyên nhân, hóa ra là vội vàng gặp nha hoàn của ta.”
Nghe vậy trong lòng Sơ Tình căng thẳng, đã biết không ổn, nàng đi theo tiểu thư đã mười năm, bình thường chỉ cần một ánh mắt một cái nhếch mày đã có thể hiểu được trong lòng đối phương nghĩ gì, mà trước mắt đôi con ngươi này lạnh như băng, tươi cười lạnh bạc, đúng là dấu hiệu trước lúc tức giận. Có vẻ Sơ Tình biết vì sao Cẩm Dạ tức giận, có điều trước mặt đang trong trạng thái tức giận thực không nên giải thích, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại đợi ở một bên, về phủ sẽ cố gắng lý giải cho tiểu thư.
Ai ngờ Cẩm Dạ không cảm kích, liếc nàng một cái rồi nói: “Em đi về trước.”
Sơ Tình theo bản năng tiếp lời: “Tiểu thư, em cùng người……”
“Đủ rồi, em lập tức hồi phủ cho ta, chớ để ta nói lần thứ ba.” Cẩm Dạ hít một hơi dài, lúc này là tức giận thật sự, nha hoàn mình tín nhiệm nhất lại gạt mình gặp mặt thân tín của Tống Chính Thanh, mặc dù có thể Sơ Tình đối với A Sở hoài tâm tư khác, nhưng khó bảo đảm người kia sẽ không dùng chút thủ đoạn để moi móc thông tin trong tướng phủ.
Vừa nghĩ như vậy, nàng lại không thể ngăn chặn một chút cảm giác phản bội sinh sôi trong lòng, bóng dáng gầy yếu của nàng đứng thẳng tắp, sắc mặt dưới ánh trăng càng trở nên trắng bệch.
Thấy thế, Sơ Tình thở dài, lập tức không hề kiên trì nữa, cúi mình chào, xoay người rời đi.
Cẩm Dạ thu hồi tầm mắt, đối mặt với nam tử áo xanh phía trước: “Chột dạ?”
“Đại tiểu thư nghĩ nhiều quá rồi.” Sở Luật cười cười, lại nói: “Chẳng qua tiểu nhân chỉ nhờ Sơ Tình cô nương gửi lời nhắn thôi, nếu đã gặp được người, vậy thì không còn gì tốt hơn.” Nói xong, liền lấy ra từ cổ tay áo một phong thư, đưa qua: “Đại nhân nhà ta có một số việc muốn phiền đại tiểu thư.”
“Hử, chẳng phải Tống đại nhân xưa nay luôn thần thông quảng đại sao? Sao có thể cần dùng đến phận đàn bà yếu đuối như ta.” Cẩm Dạ tuy tiếp nhận, lại không có ý mở ra, ngược lại có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Sở Luật.
Gả đến tướng phủ sắp hai tháng, có lẽ là cố ý quên sự tồn tại của đám người Tống gia, cuộc sống của nàng coi như thích ý, nhưng giờ phút này bị khách không mời mà đến phá đám, cảm giác bất an đứng ngồi không yên lại đến. Nàng cắn môi, lời nói của Tống Chính Thanh vào một ngày trước khi nàng xuất giá văng vẳng bên tai –
“Nhớ kỹ, từ đó trở đi, ngươi là Tống Cẩm Dạ, gả cho Nghiêm Tử Trạm sau phải chặt chẽ giám thị hắn, cho dù là chuyện trong nhà, hay là chuyện quan trọng trong triều chính…… Ngươi không cần tìm ta, khi tất yếu, ta sẽ phái người đến gặp ngươi.”
Cho nên, trước mắt nên đến vẫn phải đến.
Cẩm Dạ kinh ngạc đứng tại chỗ, không thể ngăn chặn cảm giác vô lực cùng khó chịu thổi quét toàn bộ thể xác và tinh thần, cho dù nàng có thông minh hay hiểu rõ lòng người đi chăng nữa, cũng mệt mỏi ứng đối với những thứ tranh quyền đoạt lợi này, hơn nữa bên kia Cửu Vương gia thường thường tạo áp lực, nàng có loại xúc động muốn cướp đường mà chạy.
“Đại tiểu thư?” Thấy vừa gặp mặt đã tinh thần hoảng hốt, Sở Luật không khỏi ra tiếng nhắc nhở: “Thời gian không còn sớm, tiểu nhân còn phải hồi phủ đợi mệnh.”
“Ngươi đi trước đi, ta xem xong sẽ viết thư cho Tống đại nhân.” Cẩm Dạ lui vài bước, tránh đường.
“Thật có lỗi, tiểu nhân còn chưa thể đi.” Sở Luật lắc đầu, thản nhiên nói: “Đại nhân dặn, tiểu nhân phải rời đi sau khi đại tiểu thư xem xong, về phần bức thư này, tiểu nhân nhất định phải hủy diệt, phòng ngừa bất cứ điều gì.”
Hay lắm một câu phòng ngừa bất cứ điều gì, Cẩm Dạ không tiếng động cười lạnh trong lòng, lão hồ li này càng ngày càng tinh, chỉ sợ là lo lắng bị Nghiêm Tử Trạm phát hiện dấu vết để lại, nhưng hiển nhiên nước cờ này ông ta đã đi sai lầm rồi, khôn khéo như Nghiêm đại Tể tướng, sao lại không biết thân phận chân chính của thê tử mới vào cửa chứ……
Nói như vậy, nàng thật đúng là bị kẹp ở giữa, trước mặt hai người Tống – Nghiêm đều phải cho rằng mình không biết gì sống cuộc sống bình thường, sau lưng lại phải làm chút chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng.
Chần chừ một lúc lâu, liền mở phong thư, trên tờ giấy trắng chỉ có vài dòng ít ỏi, Cẩm Dạ quét qua một lượt, sau đó không dám tin rút lui vài bước, cắn răng nói: “Qúa vớ vẩn, ta không làm được.”
Sở Luật mỉm cười: “Đại tiểu thư, đối với người mà nói, đây cũng không phải việc khó.” Dừng một chút, từ trong tay đối phương đoạt giấy viết thư, chậm rãi vò thành một nắm, đầu ngón tay dùng sức một cái, bột giấy liền theo khe hở bay lả tả rơi xuống.
“Chẳng lẽ ở trong mắt Tống đại nhân, Tô Cẩm Dạ ta chỉ xứng làm trộm cướp?” Cẩm Dạ nắm chặt tay, bức thư kia đại ý nàng đã hiểu được, đơn giản là sai nàng sao chép những lời phê bình chú giải Nghiêm Tử Trạm viết lên tấu chương mỗi ngày, sau đó lập tức vụng trộm phái người đưa đi Tống phủ. Nàng ít khi hỏi đến chuyện phân tranh trong triều đình, thứ nhất do chuyện không liên quan đến mình, thứ hai là do nghe nói nơi đó hắc ám xấu xa, không muốn mình bị cuốn vào trong đó.
Sao có thể dự đoán được Tống Chính Thanh cư nhiên nghĩ ra ám chiêu bực này, sai nàng lẻn vào thư phòng làm những chuyện đủ để tai họa mất đầu……
“Đại tiểu thư cũng không cần nghĩ quá phức tạp, chẳng qua đại nhân chỉ quan tâm quốc sự thôi, mắt thấy thân thể Nghiêm tướng không khoẻ, e sợ phê duyệt tấu chương ra sai sót, thế nên mới ra hạ sách này.” Mặt không đỏ tim không đập nói dối xong, Sở Luật không nóng không lạnh tiếp tục nói: “Gần đây thiên hạ thái bình, có lẽ tấu chương thần tử tham tấu cũng không nhiều lắm, đại nhân nói, phàm là có liên quan đến cải chế binh vụ chiến sự khoa cử, mong đại tiểu thư lưu ý, còn lại, mặc kệ nó.”
Cẩm Dạ đột nhiên bật cười: “Trở về chuyển cáo Tống đại nhân, tiểu nữ tử nhát gan khiếp sự, sợ là không đảm đương được trọng trách này.” Vừa dứt lời. Nàng nhấc chân bước đi, nhiệm vụ này ở trong mắt nàng, thực tại không thể tưởng tượng, huống chi gần đây Nghiêm Tử Trạm đều ngủ ở thư phòng, nàng sao có thể có khả năng tiếp cận tấu chương.
“Hết cách, nếu đại tiểu thư khó xử thì thôi vậy.” Phía sau truyền đến lời nói đơn giản.
Nghe vậy Cẩm Dạ thu lại bước chân, Tống Chính Thanh hẳn là loại người ngoan cố không đạt tới mục đích sẽ không từ bỏ, nếu cố ý phái thân tín lại đây truyền lời, sao có thể chấp nhận nàng cự tuyệt……
Quả nhiên, nửa khắc qua một câu trúng đích.
“Có một việc đã quên nói cho đại tiểu thư, Tô lão gia gần đây lại gặp đại nhân nhà ta, nghe nói hai người trò chuyện với nhau rất vui.”
Cẩm Dạ đột nhiên quay đầu, một bước to túm lấy cổ áo người đàn ông trước mặt, cả giận nói: “Ngươi nói cái gì!”
“Đại tiểu thư nghe rất rõ ràng.” Sở Luật lơ đễnh cười cười: “Đại nhân thấy sắc mặt Tô lão gia không tốt lắm, riêng đón ông ấy đi biệt viện ngoài kinh thành ở mấy ngày, điều dưỡng cho khỏe, cũng coi như không làm thất vọng một phen chân tình của đại tiểu thư với đại nhân.”
Cẩm Dạ tức giận cả người phát run: “Các ngươi cần gì liên lụy đến cha ta, có gì cứ việc hướng về ta mà đến.” Nàng thật sự đã xem nhẹ Tống Chính Thanh, hóa ra ông ta đã ti bỉ vượt qua sự tưởng tượng của nàng, mặc dù nương bị đuổi ra Tống gia, tốt xấu cha cũng coi như tỷ phu, họ Tống cũng không niệm chút tình cũ, lợi dụng cha đến uy hiếp chính mình.
Sở Luật tránh khỏi tay nàng, phủi phủi cổ áo, không nhanh không chậm nói: “Một câu cuối cùng, đề nghị mới vừa rồi của đại nhân, tiểu thư có gì bất đồng không?”
Cẩm Dạ cắn chặt môi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, mang đến cảm giác đau đớn tận xương, nàng chỉ có thể dùng điều này ngăn chặn sợ hãi trong nội tâm, chỉ cần vừa nghĩ đến việc phụ thân luôn thương nàng yêu nàng giờ phút này đang ở nơi nào đó chịu khổ, ngực lại cảm thấy chua chát khó nhịn.
“Đại tiểu thư, nếu người không đáp ứng, tiểu nhân thật sự phải đi về.”
“Sở Luật!” Cẩm Dạ bỗng nhiên bám tay áo hắn, thấp giọng nói: “Nói cho ta biết, cha ta ở đâu?” Ngữ điệu của nàng hơi run, mơ hồ mang theo khẩn cầu cùng nghẹn ngào, đó là cảm xúc bi thương không thể che dấu.
Sở Luật hiếm khi trầm mặc, thật lâu sau tránh đi ánh mắt của nàng, chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, tiểu nhân chỉ phụng mệnh làm việc.”
Cẩm Dạ trợn to mắt: “Phụng mệnh làm việc? Sở Luật, ngươi ở Tống gia mặc dù chỉ ngắn ngủn nửa năm, nhưng cha ta cho tới bây giờ chưa từng bạc đãi ngươi, thậm chí, ngay cả khi lên kinh cũng chỉ dẫn theo một mình ngươi, điều này đủ để chứng minh ông tín nhiệm ngươi cỡ nào. Nhưng ngươi thì sao, rốt cuộc ngươi đang làm những gì!”
“……” Dùng sức nhắm chặt mắt, Sở Luật dưới hai ba câu nói của nàng gần như tan rã, chỉ có thể cúi đầu nói: “Ta đáp ứng với người, ta sẽ dùng hết khả năng giữ cho Tô lão gia bình an vô sự, nhưng đồng dạng, mỗi đêm trước hừng đông người phải đem tình báo thu được dùng thư gửi ra, nếu không, đại nhân giận dữ, sợ sẽ đả thương người vô tội.”
Cẩm Dạ cười khổ lắc đầu: “Khi nào ông ta sẽ thả cha ta?”
“Tiểu nhân không biết.” Trên mặt Sở Luật lướt qua không đành lòng, sau một lúc lâu lại nói: “Đại tiểu thư vẫn nên đem chuyện đại nhân sai phái làm tốt, đến lúc đó có lẽ ông ấy sẽ cho người biết tung tích của Tô lão gia.”
“Biết tung tích thì như thế nào? Cha ta không phải tù phạm, chẳng lẽ ngươi muốn cha con chúng ta gặp lại còn phải giống như thăm tù sao……” Cẩm Dạ nhỏ giọng nói, đến cuối cùng không thể chịu được nữa, thình lình nhổ xuống cây trâm trên đầu đặt lên gáy đối phương: “Ngươi dẫn ta đi tìm cha ta, ngay bây giờ!”
Sở Luật không trốn, mắt cũng không nâng một chút: “Đại tiểu thư làm gì, người nên rõ ràng, tu vi võ công của ta cao hơn, chớ lãng phí thời gian lúc này làm những chuyện ngu muội.”
“Có phải lãng phí thời gian hay không, thử qua mới biết được.” Cẩm Dạ lại tới gần vài phần, mũi nhọn cây trâm kia cuối cùng đâm rách da, máu đỏ sẫm bắt đầu rơi xuống.
“…… Tội gì.” Sở Luật nhíu mày, ngay sau đó nhanh chóng túm lấy cổ tay nàng, phản thủ đẩy một cái, đã đẩy nàng ra ngoài, cứ việc khống chế lực đạo rất nhẹ, nhưng dừng trên người nàng, vẫn không khỏi chịu chút da thịt khổ.
Cẩm Dạ mặt xám mày tro ngã xuống đất, đầu gối chưa khỏi hẳn lại lần nữa cọ xước da, cát đá ma sát trên da non, thống khổ cỡ nào, nàng lại như không cảm giác được, trong mắt tràn đầy tơ máu, dữ tợn có chút đáng sợ: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, cuối cùng có một ngày, ta muốn Tống Chính Thanh trả hết nợ cho Tô gia.” Bỏ lại câu nói này, nàng dùng cả tay lẫn chân đứng lên, khập khiễng đi ra ngoài ngõ.
Lúc này ước chừng qua canh ba, người đi đường rất thưa thớt, đầu đêm thu hơi lạnh, nàng lắc la lắc lư đi trên đường cái, suy nghĩ duy nhất trong đầu là đi thăm Tô phủ ở ngoại ô. Bất đắc dĩ túi tiền trên người sớm đưa cho thanh niên quán tranh, nàng không thuê được xe ngựa, cũng không muốn trở về tướng phủ để người ta nhìn thấy cảnh chật vật này, chỉ có thể nhịn đau đi bộ.
Thật vất vả đi tới cửa thành, trời lại nổi mưa to, thị vệ thấy nàng lẻ loi một mình, bị thương còn tinh thần hoảng hốt, không khỏi sinh ra vài phần thương hại, vì thế thay nàng gọi xe ngựa, có lòng tốt hộ tống nàng tới Tô phủ.
Cẩm Dạ cảm tạ người tốt, thất tha thất thểu đẩy ra cửa lớn Tô gia, vào cửa chỉ thấy bồn hoa hai bên bị đẩy ngã trên mặt đất, bình hoa dập nát, lại đi vào trong, đó là hành lang dài đi thông chủ viện, nàng kinh hồn táng đảm nhìn vết cào trên cột trụ son đỏ ven đường, ước chừng là dấu vết giãy dụa lưu lại.
Cha chỉ thuê bốn năm nha hoàn cộng thêm một đầu bếp nữ, căn bản không hề có sức chống cự, ngay cả nam đinh duy nhất, cũng là một tên khất cái què chân đáng thương không tìm được việc sống tạm, tự bảo vệ mình cũng là một vấn đề, càng chớ nói đến chuyện bảo vệ chủ nhân.
Cẩm Dạ lau giọt mưa tích lạc trên mặt, đi lại chung quanh sau rốt cục xác định trong nhà không có một bóng người, chỉ để lại cảnh tượng hỗn độn cô độc. Nàng chỉ cảm thấy bầu không khí trống vắng thê lương này cùng cảm giác sợ hãi vô chừng sắp đem nàng bức điên, từ khi sinh ra đến bây giờ, ngoại trừ một lần mẫu thân qua đời khi còn nhỏ, chưa có thời khắc nào nàng sợ hãi như vậy.
Cha ở đâu, đến tột cùng cha ở nơi nào……
Một đường đi thẳng, một đường té ngã, cùng với sấm chớp đì đùng, mưa gió mãnh liệt, ngay trong thời tiết như vậy nàng một mình trở về tướng phủ.
Có lẽ vì mây đen dầy đặc, trận mưa này che hết ánh sáng hừng đồn, khi Cẩm Dạ bước lên thềm đá, còn vô ý thức nhìn bầu trời xa xa, ai ngờ thình lình bị cửa vấp một cái……
Vốn tưởng rằng sẽ ngã mặt mũi bầm dập, nhưng đợi nửa khắc, đau đớn như mong đợi không xuất hiện, ngược lại có đôi bàn tay thay nàng ổn định thân hình. Cẩm Dạ ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Nghiêm Tử Trạm nhanh chóng rụt tay về, dáng vẻ lui ra phía xa, cặp mắt xinh đẹp quen thuộc kia giống như vài ngày trước đó, mang theo rét lạnh cùng xa cách.
Nhất thời cái mũi đau xót, áp lực nhiều ngày qua hơn nữa cha bị người ta bắt đi, cảm giác khủng hoảng đánh bại bức tường phòng vệ trong tim, thật sự không cầm được nước mắt, nàng nâng hai tay che mặt, cứ như vậy bất lực đứng dưới mưa bật khóc.