Ly Sát tiêu hao đại lượng ma pháp lực thi triển quang minh cấm chú đại tịnh hoá thuật, trải qua thần nguyên ma pháp bào của Diệp Âm Trúc, phát huy hiệu quả chính thức của nó là tịnh hoá. Nhưng khi hiệu quả của tịnh hoá bắt đầu thì Tô Lạp sinh ra biến hoá.
Vầng sáng đại tịnh hoá thuật mông lung huyền ảo cùng mãnh liệt kim quang khiến mọi người không thể mở mắt nhưng thật sự thân thể Tô Lạp có biến hoá.
Đang ngồi trên phong hệ cửu cấp cự long, Khố Tư Lặc tâm tình đã hạ xuống tới đỉnh điểm, ma pháp sư tổn thất hầu như không còn, không thể nghi ngờ đây là đả kích khiến sĩ khí chiến sĩ Phật La hạ tới mức thấp nhất, khiến cho vị Phật La thống suất này không thể không chỉnh quân, tạm thời đình chỉ tiến công Tư Phúc Nhĩ Đặc thành.
Đúng lúc này, trên bầu trời Tư Phúc Nhĩ Đặc thành giáng xuống một mảng vô hạn kim quang khiến cho mọi người trên chiến trường chú ý.
Khố Tư Đặc kinh nghiệm phong phú, thấy kim quang hạ xuống, thần sắc tức giận của hắn đột nhiên bình tĩnh vài phần, trong mắt loé ra tia quang mang âm lãnh "xem ra, hy sinh bích ngọc ma long cũng không uổng phí, mặc dù không thể giết được bạch y nam nhân kia nhưng bọn hắn phải dùng dến cả biện pháp thi triển đại tịnh hoá thuật, tên kia chẳng phải rất trọng yếu sao, hừ, đại tịnh hoá thuật thì sao? Chẳng lẽ đại tịnh hoá thuật có thể chữa khỏi kịch độc của bích ngọc ma long sao? Buồn cười, thật sự là buồn cười, truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân tu chỉnh trong một canh giờ"
Diệp Âm Trúc tự nhiên không biết bên kia chiến trường, Khố Tư Đặc đang cười nhạo hắn. Bên này đại tịnh hoá thuật nương theo kim quang từ từ thu liễm, mà quang mang vặn vẹo xung quanh Tô Lạp cũng lặng lẽ tán đi, trước mắt xuất hiện một màn khiến Diệp Âm Trúc khẩn trương, mở to hai mắt nhìn, thân thể hắn hoàn toàn cứng ngắc chỉ có đôi môi đang run rẩy.
Như thế nào? Như thế nào lại như vậy?
Tô Lạp vốn đang nằm trên giường đã biến mất thay vào đó lại là một người khác.
Tô Lạp thân cao vốn chỉ một thước sáu, mà lúc này trên giường là một người thân cao một thước bảy mươi lăm, hai bên tả hữu vóc người cực kỳ cân xứng. Thần nguyên ma pháp bào quấn quanh ngực nàng một cách khéo léo. Mỗi bộ phận trên người nàng nhìn qua cũng đều rất hài hòa. Tóc dài màu lam che đi một nửa dung nhan. Đôi mi thanh tú, phác thảo dung nhan hoàn mỹ. Mỗi một chỗ nhìn qua đều là tuyệt diễm, nếu không phải lộ ra khỏi ma pháp báo là phần da trúng độc trở nên đen nhánh thì Diệp Âm Trúc thật sự không thể tin được người nằm trên giường là Tô Lạp.
Là nàng? Như thế nào lại là nàng? Nhìn dung nhan kiều mỹ này, tại nhận thức của Diệp Âm Trúc nữ hài tử này chắc chắn là nàng, chỉ có nàng. Trong phút chốc đại não Diệp Âm Trúc ong lên như bị sét đánh hoàn toàn lâm vào trống rỗng, hai đạo thân ảnh ở sâu trong đáy lòng đang trọng hợp.
Ly Sát cũng ngốc trệ, không phải vì biến hoá của Tô Lạp mà bởi nàng vốn tuyệt mỹ, luôn tự phụ về sắc đẹp của mình nhưng bản thể của Tô Lạp trên giường khiến vị công chúa ngân long thành sinh ra một tia tự ti trong lòng, đây cơ hồ không phải loài người, nhân loại sao lại có dung mạo hoàn mỹ như thế này?
Tại tác dụng của tịnh hoá thuật, màu đen trên cách tay Tô Lạp cũng phai bớt, nhưng chất độc vẫn như trước không hề bị bức ra, đúng như Ly Sát từng nói, chất độc này đủ giết cả cự long, như thế nào lại dễ giải trừ như vậy?
"Ưmmmm!…" trong miệng Tô Lạp phát ra một âm thanh rên rỉ.
Song nhãn kiều diễm với hàng lông mi cong vút chậm rãi mở ra.
Đôi mắt màu lam từng lưu lại cho Diệp Âm Trúc mãnh liệt xúc động một lần nữa lại xuất hiện trước mắt hắn, chỉ bất quá lúc này không lạnh như băng mà thay vào đó là vẻ kiều nhược vô thần, quang mang màu lam nhu hoà như thu thuỷ nhẹ nhàng chuyển động. Trước tiên tìm thấy Diệp Âm Trúc, phảng phất như an tâm hơn rất nhiều, trên mặt nàng hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
"Âm Trúc, ngươi không có việc gì, thật tốt quá, ta vẫn chưa chết sao?" âm thanh Tô Lạp vô cùng hư nhược nhưng rất rõ ràng.
Diệp Âm Trúc bắt đầu run rẩy, cảm giác này kéo dài tới toàn thân hắn khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể "Như thế nào lại là ngươi? Tại sao lại là ngươi? Ngươi nói cho ta biết" Mãnh liệt tiến lên, Diệp Âm Trúc nắm lấy bả vai Tô Lạp, dựng cho nàng ngồi lên.
Tô Lạp trên mặt toát ra tia thống khổ, lúc này nàng mới nhìn đến khuôn mặt cùng mái tóc dài màu lam của nàng đang rủ xuống đôi bờ vai, trong miệng phát ra một tiếng kinh hô: "Nguỵ trang thuật của ta"
Ly Sát thanh âm bình tĩnh tại một bên vang lên "Âm Trúc triệu hồi ta về giải độc giúp ngươi, ta dùng đại tịnh hoá thuật, nguỵ trang thuật của ngươi tự nhiên bị hoá giải, không nghĩ tới, ngươi đẹp như vậy, càng không nghĩ đến, Diệp Âm Trúc tên ngốc này đến bây giờ cũng chưa khám phá ra ngươi nguỵ trang.
"Quả thật là ngốc…" tại âm thanh bình tĩnh của nàng không biết tại sao cũng mang theo vài phần ghen ghét.
Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Tô Lạp ngược lại đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt màu lam như thu thuỷ một lần nữa toát ra thần thái, nàng nhìn Diệp Âm Trúc gần như gang tấc trước mắt, nàng nhìn hắn ngây ngốc với đôi mắt tràn ngập sự không dám tin của hắn, than nhẹ một tiếng "Đúng vậy, Âm Trúc, Tô Lạp chính là hắc phượng hoàng, hắc phượng hoàng chính là Tô Lạp. Vốn ta muốn mang bí mật này xuống đất nhưng không nghĩ tới lúc tánh mạng sắp kết thúc, bí mật này bị ngươi khám phá, ngay từ đầu ta đã lừa ngươi, hẳn ngươi hận ta lắm".
Nhìn tuyệt mỹ dung nhan trước mắt, ánh mắt nàng lúc này mang theo vô hạn ôn nhu, hắc phượng hoàng trong lòng thầm nghĩ, có lẽ đây là thiên ý. Trước khi ta chết, vẫn còn để cho các bí mật cùng với dung nhan này và con người thật hiện ra trước mặt hắn.
Hận? Tại trong lòng Diệp Âm Trúc, như thế nào lại gặp cảm giác này. Lúc này tâm hắn phảng phất đang không ngừng tranh đấu, các loại cảm tình phức tạp hỗn loạn trong đầu làm hắn suýt nữa nổi điên.
Ở sâu trong nội tâm hắn, vô luận là hắc phượng hoàng hay Tô Lạp đều chiếm cứ vị trí rất quan trọng, nhưng giờ phút này, hai người hợp làm một, trong lúc nhất thời, hắn thực sự không cách nào tiếp nhận sự thực phũ phàng này.
"Tô Lạp. Tô Lạp đâu? Ngươi nguỵ trang thành Tô Lạp, Tô Lạp giờ ở nơi nào?" Diệp Âm Trúc có chút mờ mịt nói, hiển nhiên chưa phát hiện hai tay mình nắm hắc phượng hoàng đã bắt đầu dùng sức.
Hắc phượng hoàng nở nụ cười, nàng cười buồn: "Ngốc tử, ngươi thật là ngốc, khó trách Ly Sát nói ngươi như vậy, mặc dù ta một mực nguỵ trang nhưng ở sâu trong lòng ta lại hy vọng ngươi có thể phát hiện ra ta nguỵ trang, nhưng cũng hi vọng ngươi mãi mãi không phát hiện, nội tâm ta cũng vô cùng tranh đấu. Nhưng ngươi, ngốc tử như ngươi thuỷ chung không hề phát hiện ra, ngươi còn không rõ sao? Từ cái nhìn đầu tiên, từ khi ta trộm đi tiễn bao của ngươi, hắc phượng hoàng chính là Tô Lạp. Ta chính là Tô Lạp, cũng chính là hắc phượng hoàng, ta một mực lừa gạt ngươi, không dám cho ngươi biết diện mạo thật bởi vì ta sợ…"
"Ngươi sợ cái gì?" Diệp Âm Trúc thanh âm run rẩy, cùng với thân thể giống nhau kịch liệt run rẩy.
Lúc này có lẽ đã cận kề lưỡi hái của tử thần, những cố kỵ trong lòng nàng đã hoàn toàn biến mất, nhìn đôi mắt đen của Diệp Âm Trúc thật sâu, "Bởi ta sợ càng lún càng sâu, bởi ta sợ chính mình càng thêm yêu ngươi…"
Oanh…..! Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy đại não như bị sét đánh trúng, trước mắt phát hoa, vô số hình ảnh mông lung hiện ra trong đầu hắn.
La Nhĩ Thành, tại lần đầu gặp mặt, nàng là một tiểu khất cái đáng thương nhưng lại trộm đi không gian giới chỉ vô cùng trọng yếu trên người hắn.
Tại Thước Lan ma vũ học viện, lần thứ hai gặp mặt, lại biến thành bạn cùng phòng với hắn.
Khó trách, khó trách bất luận lúc đấy hai người thân thiết cỡ nào, cũng không chịu tại trước mặt mình thanh tẩy cơ thể, bởi vì một lẽ, nàng chính là nữ hài tử a……….!
Tại túc xá chiếu cố, mỹ vị lương thực, một nam hài tử có thể hoàn mỹ như vậy sao?
Trận chiến đầu tiên của Cầm thành, tại mấu chốt thời khắc, nàng thẳng thắn trả mình không gian giới chỉ. Hết thảy trong đó đều hoàn trả cho mình, duy chỉ có giới chỉ là giữ lại. Vẻ mặt trân thị của nàng cho tới bây giờ mình vô pháp quên, chẳng lẽ nàng yêu mình từ lúc đấy sao?
Nhớ kĩ mình trong lúc vô ý xông vào phòng tắm đã thấy bóng lưng của nàng. Tô Lạp sao có thể cao như vậy? Đó là vì nàng chính là hắc phượng hoàng. Thảo nào lần đầu tiên mình thấy hắc phượng hoàng lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Lúc này tất cả đã hoàn toàn sáng tỏ, hai mà là một, một cũng chính là hai a…
Thất long thất quốc bài vị chiến, khó trách trong lúc nàng có tuyệt đối ưu thế lại không hạ sát thủ với mình, khó trách nàng ở thời khắc cuối cùng không hướng mình thi triển sát chiêu, bởi vì nàng không nỡ làm tổn thương mình.
Nghĩ vậy, Diệp Âm tâm tư rốt cục cũng từ từ bình tĩnh, đôi mắt đen đã bao thêm một tầng hơi nước.
"Tô Lạp tại sao ngươi nỗ lực nhiều như vậy nhưng thuỷ chung không cho ta biết. Tại sao ngươi không nói cho ta biết ngươi là nữ nhân?" một cỗ cảm tình vô danh, tựa như núi lửa mạnh mẽ từ nội tâm Diệp Âm Trúc phun trào, hai đạo thân ảnh trọng hợp, thật sự làm hắn lưu lại kích thích mãnh liệt, không chịu khống chế, hắn đã ôm Tô Lạp cũng chính là hắn đã ôm chặt Hắc Phượng Hoàng người con gái đã để lại ấn tượng không thể phai nhoà trong tim hắn, gắt gao để trong ngực khóc. Đối mặt bích ngọc ma long, Tô Lạp đã cố gắng che chắn cho mình, nhưng giờ phút này, lúc chính mình biết sự thật, tánh mạng nàng không ngừng trôi đi.
Tựa trong lồng ngực ấm áp không ngừng run rẩy của Diệp Âm Trúc, Tô Lạp như trước mang theo một tia nhàn nhạt mỉm cười, giọt nước mắt Diệp Âm Trúc rơi trên mặt nàng tựa hồ cũng không có cảm giác.
- Ngốc tử, đừng khóc, nghe ta kể chuyện xưa đi, về hắc phượng hoàng cùng Tô Lạp nếu ngươi đã tra ra chân tướng, ta cũng không phải dấu diếm nữa.
Diệp Âm Trúc lệ rơi đầy mặt, yết hầu hắn phảng phất như có vật chặn ngang, một chữ cũng không thể thốt lên.
"Ngươi vốn đã biết ta là công chúa Lam Địch Á Tư, nhưng ngươi biết không, ta như thế nào không muốn danh phận này! Danh phận này không những mang đến cho ta thống khổ, cũng chỉ mang đến cho ta khuất nhục mà không phải vinh diệu" sóng mắt di chuyển, một tia nhàn nhạt bi thương hiện ra, khí chất lạnh lùng trên người nàng tựa hồ trở lại vài phần.
Gắt gao ôm Tô Lạp, phảng phất sợ bỏ tay ra sẽ mất đi người con gái này, Diệp Âm Trúc dán tại đỉnh đầu nàng, lẳng lặng lắng nghe.
- Âm Trúc, ngươi còn nhớ không?Tại lần quyết chiến cuối cùng của thất long thất quốc, ta đã nói với ngươi, mẫu thân của ta là một cung nữ trong hoàng cung Lam Địch Á Tư. Dựa theo quy củ hoàng cung, cung nữ khi đạt hai mươi hai tuổi có thể đi ra bên ngoài, cùng người mình yêu thương thành gia, mẫu thân ta cuộc sống cũng yên bình, đã có thể tại khi nàng hai mươi hai tuổi rời khỏi hoàng cung, tối hôm đó người bị cha ta mượn rượu chiếm đoạt, cũng từ khi đó những thống khổ mẫu thân ta phải chịu khi còn sống cũng bắt đầu, lúc trước ta thân phận là Tô Lạp hay hắc phượng hoàng cũng đều không lừa dối ngươi, chỉ là ta che dấu đi một bộ phận, hai thân phận này dung hợp lại một chỗ chính là chánh thức thân thế của ta.
"Tô Lạp" Diệp Âm Trúc vốn rất thiện lương, hắn trí nhớ rất tốt, Tô Lạp lúc trước từng kể cho hắn chuyện một đồng ngân tệ khi xưa hắn vẫn nhớ rõ, tái liên tưởng đến kinh nghiệm thống khổ của hắc phượng hoàng, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được như thế nào tao ngộ bi thảm đều xuất hiện trên người Tô Lạp.
- Mẫu thân ta bị cha ta, một kẻ cầm thú cưỡng gian, sau khi rời khỏi hoàng cung, đáng tiếc mẫu thân đã có thai, sau chín tháng, nàng sinh hạ ra ta cùng đệ đệ, đệ đệ ta vì không có tiền chữa bệnh mà đã sớm mất đi, mẫu thân vì thuỷ quả tế cho đệ đệ mà biến thành tàn tật, chúng ta mỗi ngày đều cố gắng, cuộc sống đến cả nô đãi cũng không bằng. Khi người cha cầm thú, kẻ mà ta căm ghét nhất tìm tới ta, mẫu thân vì bệnh tật đã qua đời. Lưu lại di vật cho ta cũng là một đồng ngân tê, cho dù là lúc gần chết, ta cũng chưa bao giờ dụng nó, công chúa sao? khắp thiên hạ sợ rằng cũng không có công chúa nào cảm thụ cuộc sống như ta. Còn nhớ Tát Ma Đa kẻ đã bị ta giết không? Hắn chính là ca ca cùng cha khác mẹ với ta. Hoàng thất là một địa phương nguy hiểm, cho đến khi ta được sư phụ mang đi,cho đến khi ta trừng phạt Tát Ma Đa, thống khổ tánh mạng của ta mới được giải thoát, Âm Trúc, ngươi biết sư phụ mang ta đi, người giúp ta trừng phạt Tát Ma Đa tột cùng là ai không?
"Là ám tháp tháp chủ Tư Long" Diệp Âm Trúc thanh âm có chút chần chừ nói.
Tô Lạp có chút sửng sốt nói: "Nguyên lai ngươi biết rồi a, đúng vậy, sư phụ ta là Tư Long, một trong Pháp Lam thất tháp tháp chủ, được vô số vinh diệu bao quanh, cường đại thánh ma đại sư. Sư phụ vì cừu hận trong lòng ta mới cứu ta, thu làm đồ đệ, từ đó, cuộc sống của ta mới có chút khởi sắc, mặc dù mỗi ngày tu luyện đều gian khổ nhưng ta không ngừng nghỉ, ta muốn báo thù, trả thù tất cả những thương tổn của ta cùng mẫu thân, cho nên ta liều mạng tu luyện, tại điểm này quang minh thánh tháp tiểu sư muội đâu thể hiểu được? Nàng sinh trưởng trong quang minh nhưng ta thuỷ chung bị vây bởi hắc ám"
Dừng một chút, thanh âm Tô Lạp chậm lại vài phần,nụ cười mang theo vài phần xám xịt, bích ngọc ma long chi độc trong cơ thể nàng đã bắt đầu phát tác nhưng nàng lại cố nén đau đớn trong thân thể không biểu lộ ra ngoài.
"Sau khi học xong tại ám tháp, ta trở về Lam Địch Á Tư, bởi vì xuất thân của ta, cha ta cũng không quên ta ngược lại còn rất trọng thị, sư phụ có nói với ta, bất luận như nào cũng không cho phép ta hướng cha mình trả thù, hắn dù sao cũng là cha ta, trên thân thể ta có một phần huyết mạch của hắn, vì muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, ta đáp ứng với hắn, làm cho hắn ba việc, việc đầu tiên hắn yêu cầu chính là để ta lẻn vào Mễ Lan ma vũ đế quốc, tìm kiếm bí mật về số lượng ma pháp sư.
Nói đến đây, thần sắc Tô Lạp từ từ trở lên nhu hoà, nàng dụi mặt vào lồng ngực của Diệp Âm Trúc "cũng chính lúc đó, ta thi triển nguỵ trang thuật, biến thành một tiểu khất cái rồi gặp ngươi, người duy nhất làm ta hạnh phúc trong cuộc đời này"
Ngân quang nhàn nhạt loé lên, Ly Sát thân thể chậm rãi biến mất. Kỳ thật giới hạn thời gian gọi về còn chưa tới nhưng Ly Sát lại rất rõ, chính mình lưu lại cũng không có tác dụng gì, bất luận vì nguyên nhân gì, nàng hiểu được thời gian cuối cùng này chỉ nên dành cho hai con người này.
Diệp Âm Trúc tự nhiên biết Ly Sát rời đi, nhưng tâm trí hắn lúc này hoàn toàn đặt tại Tô Lạp.
Tô Lạp trên mặt toát ra nụ cười nhàn nhạt, trên cánh tay nàng chất độc không ngừng lan toả nhưng lúc này nàng rất hạnh phúc. "Còn nhớ không? Lúc ấy ngươi cho ta kim tệ, ta có nói gì với ngươi?"
Diệp Âm Trúc ôn nhu nói: "ngươi nói ta là người tốt"
Tô Lạp gật đầu nói: "Ngươi vẫn còn nhớ kỹ, ta nói thật, ta thấy qua rất nhiều dạng người nhưng làn đầu tiên thấy người đan thuần ngốc nghếch như ngươi, cũng có người bố thí cho ta một ít, nhưng chỉ có ngươi cho ta nhiều tiền như vậy, ta ăn cắp giới chỉ của ngươi cũng không biết là vì làm kỉ niệm hay vì tiền nữa."
Diệp Âm Trúc cũng nhớ lại tình cảnh đó, đánh mất giới chỉ, chính mình lúc ấy nghèo khó muôn phần, cũng may lúc ấy gặp được An Nhã tỷ tỷ.
- Sau đó đến học viện, ngươi cùng ta ở chung một túc xá, ta hoàn toàn bị ngươi doạ, ta còn tưởng ngươi tìm ra ta, bất quá nhìn thần sắc hồ đồ của ngươi không thấy thần sắc biến hoá của ta, còn cùng ta thành bạn cùng phòng, ngươi biết ta từ lúc nào thích ngươi không?
Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng lắc đầu, ngay cả nàng là nữ nhân mình cũng không biết, như thế nào lại biết được chuyện này.
Tô Lạp mỉm cười nói "Chính là lúc ta lấy đi toàn bộ tài sản trên người ngươi, ngươi khi đó căn bản không nghĩ tới ta sẽ lừa ngươi, ngươi biết không, từ nhỏ đến lớn, ngoài mẫu thân ra, ngươi là người đầu tiên hoàn toàn tin tưởng ta, có lẽ bởi vì sự tín nhiệm của ngươi đối với ta, ta mới thích ngươi"
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút "Đơn giản như vậy sao, ta còn tưởng là vì ta anh tuấn chứ"
Tô Lạp cười lớn: "Xấu đẹp quan trọng như vậy sao, cứ là nam nhân anh tuấn thì sẽ yêu sao? Ta thích ngươi, đơn giản bởi vì ngươi tâm hồn thuần khiết. Ta vốn không nghĩ tới dụng từ thuần khiết để hình dung một nam nhân nhưng cùng ngươi nhận thức, ta mới biết được, nguyên lai trên thế giới này còn có người tốt như vậy, có lẽ vì ta kinh nghiệm không nhiều, ta thích ngươi đơn giản chỉ vì nguyên nhân này. Ngoại mạo xuất sắc cùng cầm ma pháp thần kì tuyệt không có quan hệ"
Dừng lại một chút, trên mặt Tô Lạp khí độc trầm trọng thêm vài phần, tiếp tục nói: "Theo thời gian ở bên cạnh ngươi càng ngày càng dài, tình cảm ta dành cho ngươi càng thêm sâu đậm, khi ta thấy ngươi cùng với Hải Dương và Hương Loan ở cùng một chỗ, không hiểu sao tim ta co thắt lại. Đến lúc đó ta mới hiểu được, nguyên lai, ta đã yêu ngươi, ngươi đa trở thành một phần tính mạng, một bộ phận không thể thiếu của ta. Vốn muốn cùng ngươi hạnh phúc ở cùng một chỗ nhưng tất cả đều phải dừng lại"
"Tại sao?"Diệp Âm Trúc khó hiểu hỏi.
Tô Lạp ngước lên nhìn cánh tay trúng độc của mình đang được bàn tay bốn ngón của Diệp Âm Trúc nắm chặt "bởi vì ta sợ, ta sợ sau này ngươi có thêm những người phụ nữ khác sẽ không để ý đến ta nữa. Ta biết trong lòng ngươi chỉ coi ta là hảo huynh đệ thôi, nhưng ta nhịn không được cảm giác lo sợ ngươi sẽ rời xa ta, cái cảm giác này làm ta không cách nào kiềm chế, ngay cả ta cũng khong biết tại sao, trong một đoạn thời gian, ta đã lâm vào thống khổ cùng mâu thuẫn"
- Vậy tại sao ngươi không nói cho ta biết ngươi là nữ hài tử? Ngươi nghĩ ta sẽ để ý đến thân phận ngươi sao? Tô Lạp, không đâu, sẽ không đâu, bất luận ngươi xuất thân Mễ Lan cũng tốt mà Lam Địch Á Tư cũng được, ta như thế nào lại để ý đến thân phận của ngươi đây?
Tô Lạp thở dài một tiếng: "Bởi vì ta biết chính mình không thể cùng ngươi ở cùng một chỗ, cho nên thuỷ chung không nói ta là nữ nhân, kinh nghiệm từ nhỏ đã biến ta thành một người rất lý trí. Cùng ngươi ở chung một chỗ chỉ là ta đơn phương mà thôi, dù ta không biết sau khi ngươi biết ta là nữ hài tử thì sẽ như thế nào, nhưng ít ra cũng có thể thích ta, ngươi nghĩ lại xem, cùng tài năng của chúng ta ở học viện, chúng ta có thể yên lặng tại túc xa sao? Nếu ngươi biết ta là nữ hài tử, ngươi không thích ta, như vậy ta càng thêm thống khổ, huống chi cho dù ngươi thích ta thì sao, sẽ có một ngày ta phải rời xa ngươi, cái cảm giác sinh tử ly biệt này sợ rằng cả ta và ngươi đều không thể thừa nhận, ngươi tâm địa đan thuần, ta không hy vọng tổn thương ngươi, cho nên...
Nói đến đây, thanh âm Tô Lạp có chút nghẹn ngào. Lệ quang trong mắt hiện ra, Diệp Âm Trúc để tay Tô Lạp lên trên mặt mình "Cho nên ngươi lựa chọn chính mình im lặng sao, Tô Lạp, ngươi ngốc lắm, ngươi rất ngốc"
Tô Lạp than nhẹ một tiếng "Không thừa nhận thì có thể thế nào? Ta chỉ sợ dù chúng ta chỉ có một phần vạn cơ hội ta cũng sẽ không buông tha nhưng thật sự chúng ta không có khả năng đó, giữa hai chúng ta, thật sự có rất nhiều cách trở. Lúc này, ta cùng ngươi nói chuyện, cũng là lúc ta sắp rời khỏi thế giới này, ta không muốn những đồ vật này còn tồn tại, Âm Trúc, đáp ứng ta, nếu ngươi còn có vài phần tình cảm đối với ta, dù có là tình cảm huynh đệ cũng tốt, sau khi ta chết đi, hãy quên ta đi"
"Không --- không! ta sẽ không để cho ngươi chết, nhất định sẽ không" Diệp Âm Trúc chợt kinh hãi, lúc này hắn mới phát hiện, cả cánh tay của Tô Lạp đã biến thành màu đen, hắn vội vàng đặt tay lên trên bích ty, nhanh chóng thúc dục tử trúc đấu khí trong cơ thể vào trong, giúp nàng áp chế độc tố.
- Ngốc tử, ngươi đừng phí sức nữa, vô dụng thôi, nếu độc tính của bích ngọc ma long có thể dễ dàng hoá giải như thế, ta khi nào lại vội vã như vậy? Có thể chết vì ngươi có lẽ là hạnh phúc của cuộc đời ta. Âm Trúc ngươi có biết ta từng mâu thuẫn như thế nào không? Ta từng mong không dưới một lần có thể nói cho ngươi biết ta là nữ hài tử nhưng chính là mỗi lần lời nói đến bên miệng rồi lại không nói nên lời, sau này ta hy vọng ngươi có thể phát hiện ra. Nhưng ngươi đan thuần là một đứa ngốc, chỉ biến ta thành một hảo huynh đệ mà thôi. Cho đến thất quốc thất long bài vị chiến, ngươi mới lần đầu thấy dung nhan của ta, ngươi thật khờ, cư nhiên nói với ta ngươi cảm thấy rất thân thiết, quả là đồ ngốc, chúng ta hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy, hai người tái kiến cùng một chỗ làm như thế nào mà không có cảm giác thân thiết đây? Đại biểu Lam Địch Á Tư tham gia thất long thất quốc bài vị chiến cũng là sự kiện thứ hai ta đáp ứng với cha ta, lúc ấy, nếu ta thu được thắng lợi cuối cùng thì chuyện thứ ba không cần hoàn thành nữa, chính là ta không nghĩ đến ngươi cuối cùng lại đánh bại ta, kì thật, trong trận cuối cùng, ta còn có điểm giữ thực lực nhưng ngươi bằng vào lực lượng chánh thức đánh bại ta, mặc dù ta có chút ngỡ ngàng nhưng ta lại rất cao hứng, ngươi đã có năng lực tự bảo vệ cho mình. Cho dù Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng bao vây ở bên ngoài, ngươi cũng có đủ khả năng để phá vây chạy thoát.
Thất long thất quốc bài vị chiến, sa mạc tịnh quyển, mấy lần vô hình thân mật, tiếp xúc, Diệp Âm Trúc trong lòng không nhịn được càng thêm thống khổ. Rõ ràng sơ hở như vậy, tại sao mình không nhận ra? Thậm chí lúc phát hiện ra có vấn đề cũng bị hắc phượng hoàng tự xưng là sư tỷ của Tô Lạp thoát khỏi nghi ngờ của mình, chính mình quả là ngu ngốc, thật ngu ngốc.
- Thất long thất quốc bài vị chiến chấm dứt, ta vốn không muốn gặp lại ngươi nữa bởi ta sợ, ta sợ gặp lại ngươi làm ta vĩnh viễn không thể kiềm chế cảm xúc của mình, chính là khi cha ta nói cho ta một năm trước khi quyết định việc thứ ba. Lúc đó Pháp Lam phong bế, ta nhịn không được tiến bước tới Cầm thành, ngươi biết không, khi đó chính ta cũng tự hỏi mình tại sao lại đi về phương Bắc, khí hậu rét lạnh ở đây đã làm ta tỉnh táo lại, ta mới phát hiện ra ta đã rất gần Cầm thành, vì vậy ta một lần nữa lừa gạt chính mình, dù sao cũng còn có một năm, vậy sao không tới bên ngươi nghỉ ngơi một năm. Vì vậy ta một lần nữa tới bên người ngươi, một lần nữa yêu ngươi tha thiết, ngốc tử.
Khụ… khụ…!
Ho khan thành tiếng, máu đen theo khoé miệng Tô Lạp trào xuống, ánh mắt nàng càng thêm hư nhược, nhưng trên mặt vẫn như trước mang theo nụ cười "ngốc tử, ta rốt cuộc cũng có thể không cần về Lam Địch Á Tư cùng Pháp Lam nữa. Chính là chết, không còn gì luyến tiếc trong cuộc sống, ta càng hy vọng có thể chết trong lòng ngươi, đây chính là hạnh phúc của ta, hạnh phúc cuối cùng.
Thân thể Diệp Âm Trúc đã bắt đầu kịch liệt run rẩy, lúc này đây, bởi vì đấu khí tiêu hao quá lớn, hắn cơ hồ liều mạng đưa đấu khí vào bích ty cùng tử trúc thần châm nhưng vẫn như trước không cách nào ngăn cản độc tố tiếp tục phát tán. Lúc này, độc tố của bích ngọc ma long bắt đầu mãnh liệt phát tác. Theo hắc sắc lan tràn, tánh mạng của Tô Lạp cũng từ từ biến mất, con mắt nàng cũng dần dần khép lại.
"Không được ngủ, Tô Lạp, mở mắt ra đi,ngươi không thể ngủ, hãy đáp ứng ta, ngươi nhất định không thể ngủ" Diệp Âm Trúc rơi lệ đầy mặt tê hống. Âm thanh Tô Lạp giải thích mặc dù bình thản nhưng mỗi câu mỗi chữ đều bao hàm vô hạn tình thâm.
Luôn luôn lặng lẽ bảo vệ cho mình, luôn luôn ở bên cạnh mình, hết thảy mọi việc lúc này đều làm cho hình bóng mơ hồ trong lòng hắn dần dần hiện lên rõ ràng, hắn rốt cục phát hiện ở sâu trong nội tâm, sở dĩ không thể tiếp nhận tình cảm của Hải Dương, bởi vì nơi đó đã chứa hình bóng của một người, chính là Tô Lạp. Chỉ bất quá trong lòng hắn lúc đấy Tô Lạp là nam nhân, cái cảm tình đặc thù này ở sâu thẳm từ từ đứng lên, mà giờ phút này, hết thảy chân tướng được rõ ràng, tình cảm giấu trong nội tâm cũng bộc phát, Diệp Âm Trúc cũng hiểu được trong lòng mình tới cùng có ai.
"Âm Trúc" Tô Lạp miễn cưỡng mở hai mắt nhìn nam nhân mà mình đã dành trọn tình cảm cả đời cho hắn.
"Có thể nói với ta một tiếng yêu không? Dù là lừa gạt cũng tốt"
"Tô Lạp, ta yêu ngươi. Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi.." lệ nhãn mông lung, Diệp Âm Trúc không để ý hết thảy tất cả hô to, tâm hồn hắn phảng phất bị nghiền nát tan tành, đau đớn, tâm tình kịch liệt ba động dẫn đến kinh mạch không ngừng rối loạn,oa một tiếng, phun ra một ngum máu tươi.
Tô Lạp thương tiếc nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn "Ngốc tử, cuối cùng cũng có một lần không ngốc. Ngươi biết ta hy vọng nhất được nghe gì không, chính là ta bây giờ lo lắng, Âm Trúc tỉnh táo một chút, được không? Ngươi như vậy, sao ta có thể an tâm ra đi. Kỳ thật, ta biết ngươi thống khổ hơn ta nhiều lắm, yêu một người, dù là đến chết cũng không thôi, lưu lại thống khổ cho chính mình đáng tiếc, ta không thể tiếp tục"
Một phiến hồng xuất hiện trên gương mặt kiều mỹ của Tô Lạp, tinh thần nàng đột nhiên phấn chấn đứng lên "Âm Trúc, đáp ứng ta, đáp ứng ta một việc, ta từ trước tới giờ chưa từng yêu cầu ngươi làm gì đúng không?"
Diệp Âm Trúc nghẹn ngào không nói lên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu, hắn đã tiêu hao quá nhiều đấu khí, năng lượng trong cơ thể không ngừng giảm xuống, thậm chí ngay cả tánh mạng lực cũng không ngừng tiêu thất. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Âm Trúc đáp ứng ta, nếu ngươu yêu ta, hãy bình tĩnh lại, quên ta đi, coi như tiểu khất cái kia chưa từng xuất hiện.
"Không --------!, không, Tô Lạp ngươi không thể chết…" Diệp Âm Trúc gắt gao ôm lấy nàng, lại phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu đó rơi trên quần áo của Tô Lạp đã nhanh chóng được thẩm thấu hết cũng giống như tình yêu mà Tô Lạp dành cho hắn không hề so đo tính toán mà chỉ biết đó là yêu. Dòng ái huyết kia đã nhiễm hồng trên quần áo Tô Lạp.
Ngân long tiểu Ngân Tệ từ một bên nhảy đến, nó ngay một bên nhìn cũng cảm giác rõ ràng được Tô Lạp không ổn, cái loại cảm giác tánh mạng mãnh liệt trôi qua, làm khế ước giữa nó và Tô Lạp cũng đạm hoá, tiểu long kêu lên bi thương như đỗ quyên nhỏ máu "mụ mụ, mụ mụ không được chết, không được chết"
Tô Lạp cầm tay Diệp Âm Trúc từ từ hạ xuống, trên mặt nàng nét ửng đỏ cũng dần tiêu hắc hoá thành màu đen cùng màu với cái thế giới âm u của tử thần đang kêu gọi nàng, ánh mắt nàng không có nhìn tiểu Ngân Tệ, đạo tinh thần cuối cùng đều lưu lại bên cạnh nam nhân yêu thương của mình, dù cho linh hồn biến mất cũng muốn đưa dung mạo hắn khắc sâu trong trí nhớ mình.
"Ta phải đi rồi, Âm Trúc, phiền ngươi an táng ta cùng với một mai ngân tệ kia ở cùng một chỗ. Quên ta đi, nhớ kĩ nhất định phải quên ta" hai hàng thanh lệ chảy xuống, hai tay Tô Lạp vô lực buông xuống, tánh mạng lực cơ hồ trong nháy mắt biến mất. Tử tịch, chánh thức tử tịch xuất hiện trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng, hai mắt nàng chậm rãi nhắm lại.
"Không------!", tiếng kêu như xé tim, Diệp Âm Trúc quỳ xuống trước giường Tô Lạp, gắt gao ôm lấy thân thể Tô Lạp, hắn như nào cũng không thể tin nội tâm của mình vừa mới tìm được chân ái tình lại cứ thế vĩnh viễn biến mất.
- Tô Lạp …,Tô Lạp,van cầu ngươi, sống lại, Tô Lạp,bất luận như nào, xin ngươi sống lại dù có phải đổi lấy tính mạng của ta.
Nước mắt đã khô, khoé mắt Diệp Âm Trúc xuất hiện nhàn nhạt vết máu, đó là cực độ thống khổ, huyết lệ đã lăn dài trên mặt hắn. Ở sâu trong nội tâm hắn, hắn thừa nhận, thống khổ này đã bóp ngẹt tim hắn khiến hắn vô pháp hít thở, thân thể Tô Lạp từ từ lạnh dần, tánh mạng của nàng cứ thế trôi qua làm Diệp Âm Trúc cơ hồ điên cuồng.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một chuyện, đúng! Lúc trước không phải Tử cũng đã chết hay sao? nếu sử dụng tánh mạng lực, thông qua bích ty, có thể đưa tánh mạng lực của mình truyền cho Tô Lạp, nói không chừng nàng có thể sống lại.
Nhưng rất nhanh, điểm hy vọng của Diệp Âm Trúc biến thành thất vọng, bởi hắn phát hiện, thân thể Tô Lạp không cách nào nhận một phần tánh mạng lực của mình, thân thể nàng giống như một bình kín hoàn toàn phong bế, mình cố gắng như thế nào cũng vô pháp đưa tánh mạng lực vào trong.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ,Tô Lạp! Diệp Âm Trúc luống cuống, hắn chưa bao giờ bối rối như vậy, gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của Tô Lạp, hắn thuỷ chung không muốn buông.
- Tô Lạp, ngươi nói ta quên ngươi, ngươi có biết như vậy ngươi đã bảo ta làm một việc vốn là không thể không? Ngươi ra đi, để lại ta một người, ngươi có thể biết ta có thể chống trụ được bao nhiêu không?
Trong lồng ngực của Diệp Âm Trúc, Tô Lạp nàng nằm đấy trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt hạnh phúc, nàng dù đã đi, nhưng nàng chết trong vòng tay của Diệp Âm Trúc, đối với nàng cũng hạnh phúc cuối cùng mà có lẽ trời già ban cho một con người có số phận bất hạnh như nàng. Nếu nàng còn sống, nhất định không muốn nhìn Diệp Âm Trúc bây giờ, chính là mãnh liệt thống khổ, sao có thể thanh thản mà ra đi đây?
Đúng vậy, để Diệp Âm Trúc quên Tô Lạp là một việc vô pháp khả thi. Bọn họ cũng không phải là chung tình mà là vô số tình cảm tích luỹ mà thăng hoa, cái loại cảm giác từ kinh ngạc, vui mừng cùng mất đi, thống khố, đánh sâu vào bên trong nội tâm. Cho dù là tử cấp cường giả, Diệp Âm Trúc cũng vô pháp thừa nhận, sự bi thống trong nội tâm hắn đã lên tới đỉnh điểm.
Vầng sáng đại tịnh hoá thuật mông lung huyền ảo cùng mãnh liệt kim quang khiến mọi người không thể mở mắt nhưng thật sự thân thể Tô Lạp có biến hoá.
Đang ngồi trên phong hệ cửu cấp cự long, Khố Tư Lặc tâm tình đã hạ xuống tới đỉnh điểm, ma pháp sư tổn thất hầu như không còn, không thể nghi ngờ đây là đả kích khiến sĩ khí chiến sĩ Phật La hạ tới mức thấp nhất, khiến cho vị Phật La thống suất này không thể không chỉnh quân, tạm thời đình chỉ tiến công Tư Phúc Nhĩ Đặc thành.
Đúng lúc này, trên bầu trời Tư Phúc Nhĩ Đặc thành giáng xuống một mảng vô hạn kim quang khiến cho mọi người trên chiến trường chú ý.
Khố Tư Đặc kinh nghiệm phong phú, thấy kim quang hạ xuống, thần sắc tức giận của hắn đột nhiên bình tĩnh vài phần, trong mắt loé ra tia quang mang âm lãnh "xem ra, hy sinh bích ngọc ma long cũng không uổng phí, mặc dù không thể giết được bạch y nam nhân kia nhưng bọn hắn phải dùng dến cả biện pháp thi triển đại tịnh hoá thuật, tên kia chẳng phải rất trọng yếu sao, hừ, đại tịnh hoá thuật thì sao? Chẳng lẽ đại tịnh hoá thuật có thể chữa khỏi kịch độc của bích ngọc ma long sao? Buồn cười, thật sự là buồn cười, truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân tu chỉnh trong một canh giờ"
Diệp Âm Trúc tự nhiên không biết bên kia chiến trường, Khố Tư Đặc đang cười nhạo hắn. Bên này đại tịnh hoá thuật nương theo kim quang từ từ thu liễm, mà quang mang vặn vẹo xung quanh Tô Lạp cũng lặng lẽ tán đi, trước mắt xuất hiện một màn khiến Diệp Âm Trúc khẩn trương, mở to hai mắt nhìn, thân thể hắn hoàn toàn cứng ngắc chỉ có đôi môi đang run rẩy.
Như thế nào? Như thế nào lại như vậy?
Tô Lạp vốn đang nằm trên giường đã biến mất thay vào đó lại là một người khác.
Tô Lạp thân cao vốn chỉ một thước sáu, mà lúc này trên giường là một người thân cao một thước bảy mươi lăm, hai bên tả hữu vóc người cực kỳ cân xứng. Thần nguyên ma pháp bào quấn quanh ngực nàng một cách khéo léo. Mỗi bộ phận trên người nàng nhìn qua cũng đều rất hài hòa. Tóc dài màu lam che đi một nửa dung nhan. Đôi mi thanh tú, phác thảo dung nhan hoàn mỹ. Mỗi một chỗ nhìn qua đều là tuyệt diễm, nếu không phải lộ ra khỏi ma pháp báo là phần da trúng độc trở nên đen nhánh thì Diệp Âm Trúc thật sự không thể tin được người nằm trên giường là Tô Lạp.
Là nàng? Như thế nào lại là nàng? Nhìn dung nhan kiều mỹ này, tại nhận thức của Diệp Âm Trúc nữ hài tử này chắc chắn là nàng, chỉ có nàng. Trong phút chốc đại não Diệp Âm Trúc ong lên như bị sét đánh hoàn toàn lâm vào trống rỗng, hai đạo thân ảnh ở sâu trong đáy lòng đang trọng hợp.
Ly Sát cũng ngốc trệ, không phải vì biến hoá của Tô Lạp mà bởi nàng vốn tuyệt mỹ, luôn tự phụ về sắc đẹp của mình nhưng bản thể của Tô Lạp trên giường khiến vị công chúa ngân long thành sinh ra một tia tự ti trong lòng, đây cơ hồ không phải loài người, nhân loại sao lại có dung mạo hoàn mỹ như thế này?
Tại tác dụng của tịnh hoá thuật, màu đen trên cách tay Tô Lạp cũng phai bớt, nhưng chất độc vẫn như trước không hề bị bức ra, đúng như Ly Sát từng nói, chất độc này đủ giết cả cự long, như thế nào lại dễ giải trừ như vậy?
"Ưmmmm!…" trong miệng Tô Lạp phát ra một âm thanh rên rỉ.
Song nhãn kiều diễm với hàng lông mi cong vút chậm rãi mở ra.
Đôi mắt màu lam từng lưu lại cho Diệp Âm Trúc mãnh liệt xúc động một lần nữa lại xuất hiện trước mắt hắn, chỉ bất quá lúc này không lạnh như băng mà thay vào đó là vẻ kiều nhược vô thần, quang mang màu lam nhu hoà như thu thuỷ nhẹ nhàng chuyển động. Trước tiên tìm thấy Diệp Âm Trúc, phảng phất như an tâm hơn rất nhiều, trên mặt nàng hiện ra nụ cười nhàn nhạt.
"Âm Trúc, ngươi không có việc gì, thật tốt quá, ta vẫn chưa chết sao?" âm thanh Tô Lạp vô cùng hư nhược nhưng rất rõ ràng.
Diệp Âm Trúc bắt đầu run rẩy, cảm giác này kéo dài tới toàn thân hắn khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể "Như thế nào lại là ngươi? Tại sao lại là ngươi? Ngươi nói cho ta biết" Mãnh liệt tiến lên, Diệp Âm Trúc nắm lấy bả vai Tô Lạp, dựng cho nàng ngồi lên.
Tô Lạp trên mặt toát ra tia thống khổ, lúc này nàng mới nhìn đến khuôn mặt cùng mái tóc dài màu lam của nàng đang rủ xuống đôi bờ vai, trong miệng phát ra một tiếng kinh hô: "Nguỵ trang thuật của ta"
Ly Sát thanh âm bình tĩnh tại một bên vang lên "Âm Trúc triệu hồi ta về giải độc giúp ngươi, ta dùng đại tịnh hoá thuật, nguỵ trang thuật của ngươi tự nhiên bị hoá giải, không nghĩ tới, ngươi đẹp như vậy, càng không nghĩ đến, Diệp Âm Trúc tên ngốc này đến bây giờ cũng chưa khám phá ra ngươi nguỵ trang.
"Quả thật là ngốc…" tại âm thanh bình tĩnh của nàng không biết tại sao cũng mang theo vài phần ghen ghét.
Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Tô Lạp ngược lại đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt màu lam như thu thuỷ một lần nữa toát ra thần thái, nàng nhìn Diệp Âm Trúc gần như gang tấc trước mắt, nàng nhìn hắn ngây ngốc với đôi mắt tràn ngập sự không dám tin của hắn, than nhẹ một tiếng "Đúng vậy, Âm Trúc, Tô Lạp chính là hắc phượng hoàng, hắc phượng hoàng chính là Tô Lạp. Vốn ta muốn mang bí mật này xuống đất nhưng không nghĩ tới lúc tánh mạng sắp kết thúc, bí mật này bị ngươi khám phá, ngay từ đầu ta đã lừa ngươi, hẳn ngươi hận ta lắm".
Nhìn tuyệt mỹ dung nhan trước mắt, ánh mắt nàng lúc này mang theo vô hạn ôn nhu, hắc phượng hoàng trong lòng thầm nghĩ, có lẽ đây là thiên ý. Trước khi ta chết, vẫn còn để cho các bí mật cùng với dung nhan này và con người thật hiện ra trước mặt hắn.
Hận? Tại trong lòng Diệp Âm Trúc, như thế nào lại gặp cảm giác này. Lúc này tâm hắn phảng phất đang không ngừng tranh đấu, các loại cảm tình phức tạp hỗn loạn trong đầu làm hắn suýt nữa nổi điên.
Ở sâu trong nội tâm hắn, vô luận là hắc phượng hoàng hay Tô Lạp đều chiếm cứ vị trí rất quan trọng, nhưng giờ phút này, hai người hợp làm một, trong lúc nhất thời, hắn thực sự không cách nào tiếp nhận sự thực phũ phàng này.
"Tô Lạp. Tô Lạp đâu? Ngươi nguỵ trang thành Tô Lạp, Tô Lạp giờ ở nơi nào?" Diệp Âm Trúc có chút mờ mịt nói, hiển nhiên chưa phát hiện hai tay mình nắm hắc phượng hoàng đã bắt đầu dùng sức.
Hắc phượng hoàng nở nụ cười, nàng cười buồn: "Ngốc tử, ngươi thật là ngốc, khó trách Ly Sát nói ngươi như vậy, mặc dù ta một mực nguỵ trang nhưng ở sâu trong lòng ta lại hy vọng ngươi có thể phát hiện ra ta nguỵ trang, nhưng cũng hi vọng ngươi mãi mãi không phát hiện, nội tâm ta cũng vô cùng tranh đấu. Nhưng ngươi, ngốc tử như ngươi thuỷ chung không hề phát hiện ra, ngươi còn không rõ sao? Từ cái nhìn đầu tiên, từ khi ta trộm đi tiễn bao của ngươi, hắc phượng hoàng chính là Tô Lạp. Ta chính là Tô Lạp, cũng chính là hắc phượng hoàng, ta một mực lừa gạt ngươi, không dám cho ngươi biết diện mạo thật bởi vì ta sợ…"
"Ngươi sợ cái gì?" Diệp Âm Trúc thanh âm run rẩy, cùng với thân thể giống nhau kịch liệt run rẩy.
Lúc này có lẽ đã cận kề lưỡi hái của tử thần, những cố kỵ trong lòng nàng đã hoàn toàn biến mất, nhìn đôi mắt đen của Diệp Âm Trúc thật sâu, "Bởi ta sợ càng lún càng sâu, bởi ta sợ chính mình càng thêm yêu ngươi…"
Oanh…..! Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy đại não như bị sét đánh trúng, trước mắt phát hoa, vô số hình ảnh mông lung hiện ra trong đầu hắn.
La Nhĩ Thành, tại lần đầu gặp mặt, nàng là một tiểu khất cái đáng thương nhưng lại trộm đi không gian giới chỉ vô cùng trọng yếu trên người hắn.
Tại Thước Lan ma vũ học viện, lần thứ hai gặp mặt, lại biến thành bạn cùng phòng với hắn.
Khó trách, khó trách bất luận lúc đấy hai người thân thiết cỡ nào, cũng không chịu tại trước mặt mình thanh tẩy cơ thể, bởi vì một lẽ, nàng chính là nữ hài tử a……….!
Tại túc xá chiếu cố, mỹ vị lương thực, một nam hài tử có thể hoàn mỹ như vậy sao?
Trận chiến đầu tiên của Cầm thành, tại mấu chốt thời khắc, nàng thẳng thắn trả mình không gian giới chỉ. Hết thảy trong đó đều hoàn trả cho mình, duy chỉ có giới chỉ là giữ lại. Vẻ mặt trân thị của nàng cho tới bây giờ mình vô pháp quên, chẳng lẽ nàng yêu mình từ lúc đấy sao?
Nhớ kĩ mình trong lúc vô ý xông vào phòng tắm đã thấy bóng lưng của nàng. Tô Lạp sao có thể cao như vậy? Đó là vì nàng chính là hắc phượng hoàng. Thảo nào lần đầu tiên mình thấy hắc phượng hoàng lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Lúc này tất cả đã hoàn toàn sáng tỏ, hai mà là một, một cũng chính là hai a…
Thất long thất quốc bài vị chiến, khó trách trong lúc nàng có tuyệt đối ưu thế lại không hạ sát thủ với mình, khó trách nàng ở thời khắc cuối cùng không hướng mình thi triển sát chiêu, bởi vì nàng không nỡ làm tổn thương mình.
Nghĩ vậy, Diệp Âm tâm tư rốt cục cũng từ từ bình tĩnh, đôi mắt đen đã bao thêm một tầng hơi nước.
"Tô Lạp tại sao ngươi nỗ lực nhiều như vậy nhưng thuỷ chung không cho ta biết. Tại sao ngươi không nói cho ta biết ngươi là nữ nhân?" một cỗ cảm tình vô danh, tựa như núi lửa mạnh mẽ từ nội tâm Diệp Âm Trúc phun trào, hai đạo thân ảnh trọng hợp, thật sự làm hắn lưu lại kích thích mãnh liệt, không chịu khống chế, hắn đã ôm Tô Lạp cũng chính là hắn đã ôm chặt Hắc Phượng Hoàng người con gái đã để lại ấn tượng không thể phai nhoà trong tim hắn, gắt gao để trong ngực khóc. Đối mặt bích ngọc ma long, Tô Lạp đã cố gắng che chắn cho mình, nhưng giờ phút này, lúc chính mình biết sự thật, tánh mạng nàng không ngừng trôi đi.
Tựa trong lồng ngực ấm áp không ngừng run rẩy của Diệp Âm Trúc, Tô Lạp như trước mang theo một tia nhàn nhạt mỉm cười, giọt nước mắt Diệp Âm Trúc rơi trên mặt nàng tựa hồ cũng không có cảm giác.
- Ngốc tử, đừng khóc, nghe ta kể chuyện xưa đi, về hắc phượng hoàng cùng Tô Lạp nếu ngươi đã tra ra chân tướng, ta cũng không phải dấu diếm nữa.
Diệp Âm Trúc lệ rơi đầy mặt, yết hầu hắn phảng phất như có vật chặn ngang, một chữ cũng không thể thốt lên.
"Ngươi vốn đã biết ta là công chúa Lam Địch Á Tư, nhưng ngươi biết không, ta như thế nào không muốn danh phận này! Danh phận này không những mang đến cho ta thống khổ, cũng chỉ mang đến cho ta khuất nhục mà không phải vinh diệu" sóng mắt di chuyển, một tia nhàn nhạt bi thương hiện ra, khí chất lạnh lùng trên người nàng tựa hồ trở lại vài phần.
Gắt gao ôm Tô Lạp, phảng phất sợ bỏ tay ra sẽ mất đi người con gái này, Diệp Âm Trúc dán tại đỉnh đầu nàng, lẳng lặng lắng nghe.
- Âm Trúc, ngươi còn nhớ không?Tại lần quyết chiến cuối cùng của thất long thất quốc, ta đã nói với ngươi, mẫu thân của ta là một cung nữ trong hoàng cung Lam Địch Á Tư. Dựa theo quy củ hoàng cung, cung nữ khi đạt hai mươi hai tuổi có thể đi ra bên ngoài, cùng người mình yêu thương thành gia, mẫu thân ta cuộc sống cũng yên bình, đã có thể tại khi nàng hai mươi hai tuổi rời khỏi hoàng cung, tối hôm đó người bị cha ta mượn rượu chiếm đoạt, cũng từ khi đó những thống khổ mẫu thân ta phải chịu khi còn sống cũng bắt đầu, lúc trước ta thân phận là Tô Lạp hay hắc phượng hoàng cũng đều không lừa dối ngươi, chỉ là ta che dấu đi một bộ phận, hai thân phận này dung hợp lại một chỗ chính là chánh thức thân thế của ta.
"Tô Lạp" Diệp Âm Trúc vốn rất thiện lương, hắn trí nhớ rất tốt, Tô Lạp lúc trước từng kể cho hắn chuyện một đồng ngân tệ khi xưa hắn vẫn nhớ rõ, tái liên tưởng đến kinh nghiệm thống khổ của hắc phượng hoàng, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được như thế nào tao ngộ bi thảm đều xuất hiện trên người Tô Lạp.
- Mẫu thân ta bị cha ta, một kẻ cầm thú cưỡng gian, sau khi rời khỏi hoàng cung, đáng tiếc mẫu thân đã có thai, sau chín tháng, nàng sinh hạ ra ta cùng đệ đệ, đệ đệ ta vì không có tiền chữa bệnh mà đã sớm mất đi, mẫu thân vì thuỷ quả tế cho đệ đệ mà biến thành tàn tật, chúng ta mỗi ngày đều cố gắng, cuộc sống đến cả nô đãi cũng không bằng. Khi người cha cầm thú, kẻ mà ta căm ghét nhất tìm tới ta, mẫu thân vì bệnh tật đã qua đời. Lưu lại di vật cho ta cũng là một đồng ngân tê, cho dù là lúc gần chết, ta cũng chưa bao giờ dụng nó, công chúa sao? khắp thiên hạ sợ rằng cũng không có công chúa nào cảm thụ cuộc sống như ta. Còn nhớ Tát Ma Đa kẻ đã bị ta giết không? Hắn chính là ca ca cùng cha khác mẹ với ta. Hoàng thất là một địa phương nguy hiểm, cho đến khi ta được sư phụ mang đi,cho đến khi ta trừng phạt Tát Ma Đa, thống khổ tánh mạng của ta mới được giải thoát, Âm Trúc, ngươi biết sư phụ mang ta đi, người giúp ta trừng phạt Tát Ma Đa tột cùng là ai không?
"Là ám tháp tháp chủ Tư Long" Diệp Âm Trúc thanh âm có chút chần chừ nói.
Tô Lạp có chút sửng sốt nói: "Nguyên lai ngươi biết rồi a, đúng vậy, sư phụ ta là Tư Long, một trong Pháp Lam thất tháp tháp chủ, được vô số vinh diệu bao quanh, cường đại thánh ma đại sư. Sư phụ vì cừu hận trong lòng ta mới cứu ta, thu làm đồ đệ, từ đó, cuộc sống của ta mới có chút khởi sắc, mặc dù mỗi ngày tu luyện đều gian khổ nhưng ta không ngừng nghỉ, ta muốn báo thù, trả thù tất cả những thương tổn của ta cùng mẫu thân, cho nên ta liều mạng tu luyện, tại điểm này quang minh thánh tháp tiểu sư muội đâu thể hiểu được? Nàng sinh trưởng trong quang minh nhưng ta thuỷ chung bị vây bởi hắc ám"
Dừng một chút, thanh âm Tô Lạp chậm lại vài phần,nụ cười mang theo vài phần xám xịt, bích ngọc ma long chi độc trong cơ thể nàng đã bắt đầu phát tác nhưng nàng lại cố nén đau đớn trong thân thể không biểu lộ ra ngoài.
"Sau khi học xong tại ám tháp, ta trở về Lam Địch Á Tư, bởi vì xuất thân của ta, cha ta cũng không quên ta ngược lại còn rất trọng thị, sư phụ có nói với ta, bất luận như nào cũng không cho phép ta hướng cha mình trả thù, hắn dù sao cũng là cha ta, trên thân thể ta có một phần huyết mạch của hắn, vì muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, ta đáp ứng với hắn, làm cho hắn ba việc, việc đầu tiên hắn yêu cầu chính là để ta lẻn vào Mễ Lan ma vũ đế quốc, tìm kiếm bí mật về số lượng ma pháp sư.
Nói đến đây, thần sắc Tô Lạp từ từ trở lên nhu hoà, nàng dụi mặt vào lồng ngực của Diệp Âm Trúc "cũng chính lúc đó, ta thi triển nguỵ trang thuật, biến thành một tiểu khất cái rồi gặp ngươi, người duy nhất làm ta hạnh phúc trong cuộc đời này"
Ngân quang nhàn nhạt loé lên, Ly Sát thân thể chậm rãi biến mất. Kỳ thật giới hạn thời gian gọi về còn chưa tới nhưng Ly Sát lại rất rõ, chính mình lưu lại cũng không có tác dụng gì, bất luận vì nguyên nhân gì, nàng hiểu được thời gian cuối cùng này chỉ nên dành cho hai con người này.
Diệp Âm Trúc tự nhiên biết Ly Sát rời đi, nhưng tâm trí hắn lúc này hoàn toàn đặt tại Tô Lạp.
Tô Lạp trên mặt toát ra nụ cười nhàn nhạt, trên cánh tay nàng chất độc không ngừng lan toả nhưng lúc này nàng rất hạnh phúc. "Còn nhớ không? Lúc ấy ngươi cho ta kim tệ, ta có nói gì với ngươi?"
Diệp Âm Trúc ôn nhu nói: "ngươi nói ta là người tốt"
Tô Lạp gật đầu nói: "Ngươi vẫn còn nhớ kỹ, ta nói thật, ta thấy qua rất nhiều dạng người nhưng làn đầu tiên thấy người đan thuần ngốc nghếch như ngươi, cũng có người bố thí cho ta một ít, nhưng chỉ có ngươi cho ta nhiều tiền như vậy, ta ăn cắp giới chỉ của ngươi cũng không biết là vì làm kỉ niệm hay vì tiền nữa."
Diệp Âm Trúc cũng nhớ lại tình cảnh đó, đánh mất giới chỉ, chính mình lúc ấy nghèo khó muôn phần, cũng may lúc ấy gặp được An Nhã tỷ tỷ.
- Sau đó đến học viện, ngươi cùng ta ở chung một túc xá, ta hoàn toàn bị ngươi doạ, ta còn tưởng ngươi tìm ra ta, bất quá nhìn thần sắc hồ đồ của ngươi không thấy thần sắc biến hoá của ta, còn cùng ta thành bạn cùng phòng, ngươi biết ta từ lúc nào thích ngươi không?
Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng lắc đầu, ngay cả nàng là nữ nhân mình cũng không biết, như thế nào lại biết được chuyện này.
Tô Lạp mỉm cười nói "Chính là lúc ta lấy đi toàn bộ tài sản trên người ngươi, ngươi khi đó căn bản không nghĩ tới ta sẽ lừa ngươi, ngươi biết không, từ nhỏ đến lớn, ngoài mẫu thân ra, ngươi là người đầu tiên hoàn toàn tin tưởng ta, có lẽ bởi vì sự tín nhiệm của ngươi đối với ta, ta mới thích ngươi"
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút "Đơn giản như vậy sao, ta còn tưởng là vì ta anh tuấn chứ"
Tô Lạp cười lớn: "Xấu đẹp quan trọng như vậy sao, cứ là nam nhân anh tuấn thì sẽ yêu sao? Ta thích ngươi, đơn giản bởi vì ngươi tâm hồn thuần khiết. Ta vốn không nghĩ tới dụng từ thuần khiết để hình dung một nam nhân nhưng cùng ngươi nhận thức, ta mới biết được, nguyên lai trên thế giới này còn có người tốt như vậy, có lẽ vì ta kinh nghiệm không nhiều, ta thích ngươi đơn giản chỉ vì nguyên nhân này. Ngoại mạo xuất sắc cùng cầm ma pháp thần kì tuyệt không có quan hệ"
Dừng lại một chút, trên mặt Tô Lạp khí độc trầm trọng thêm vài phần, tiếp tục nói: "Theo thời gian ở bên cạnh ngươi càng ngày càng dài, tình cảm ta dành cho ngươi càng thêm sâu đậm, khi ta thấy ngươi cùng với Hải Dương và Hương Loan ở cùng một chỗ, không hiểu sao tim ta co thắt lại. Đến lúc đó ta mới hiểu được, nguyên lai, ta đã yêu ngươi, ngươi đa trở thành một phần tính mạng, một bộ phận không thể thiếu của ta. Vốn muốn cùng ngươi hạnh phúc ở cùng một chỗ nhưng tất cả đều phải dừng lại"
"Tại sao?"Diệp Âm Trúc khó hiểu hỏi.
Tô Lạp ngước lên nhìn cánh tay trúng độc của mình đang được bàn tay bốn ngón của Diệp Âm Trúc nắm chặt "bởi vì ta sợ, ta sợ sau này ngươi có thêm những người phụ nữ khác sẽ không để ý đến ta nữa. Ta biết trong lòng ngươi chỉ coi ta là hảo huynh đệ thôi, nhưng ta nhịn không được cảm giác lo sợ ngươi sẽ rời xa ta, cái cảm giác này làm ta không cách nào kiềm chế, ngay cả ta cũng khong biết tại sao, trong một đoạn thời gian, ta đã lâm vào thống khổ cùng mâu thuẫn"
- Vậy tại sao ngươi không nói cho ta biết ngươi là nữ hài tử? Ngươi nghĩ ta sẽ để ý đến thân phận ngươi sao? Tô Lạp, không đâu, sẽ không đâu, bất luận ngươi xuất thân Mễ Lan cũng tốt mà Lam Địch Á Tư cũng được, ta như thế nào lại để ý đến thân phận của ngươi đây?
Tô Lạp thở dài một tiếng: "Bởi vì ta biết chính mình không thể cùng ngươi ở cùng một chỗ, cho nên thuỷ chung không nói ta là nữ nhân, kinh nghiệm từ nhỏ đã biến ta thành một người rất lý trí. Cùng ngươi ở chung một chỗ chỉ là ta đơn phương mà thôi, dù ta không biết sau khi ngươi biết ta là nữ hài tử thì sẽ như thế nào, nhưng ít ra cũng có thể thích ta, ngươi nghĩ lại xem, cùng tài năng của chúng ta ở học viện, chúng ta có thể yên lặng tại túc xa sao? Nếu ngươi biết ta là nữ hài tử, ngươi không thích ta, như vậy ta càng thêm thống khổ, huống chi cho dù ngươi thích ta thì sao, sẽ có một ngày ta phải rời xa ngươi, cái cảm giác sinh tử ly biệt này sợ rằng cả ta và ngươi đều không thể thừa nhận, ngươi tâm địa đan thuần, ta không hy vọng tổn thương ngươi, cho nên...
Nói đến đây, thanh âm Tô Lạp có chút nghẹn ngào. Lệ quang trong mắt hiện ra, Diệp Âm Trúc để tay Tô Lạp lên trên mặt mình "Cho nên ngươi lựa chọn chính mình im lặng sao, Tô Lạp, ngươi ngốc lắm, ngươi rất ngốc"
Tô Lạp than nhẹ một tiếng "Không thừa nhận thì có thể thế nào? Ta chỉ sợ dù chúng ta chỉ có một phần vạn cơ hội ta cũng sẽ không buông tha nhưng thật sự chúng ta không có khả năng đó, giữa hai chúng ta, thật sự có rất nhiều cách trở. Lúc này, ta cùng ngươi nói chuyện, cũng là lúc ta sắp rời khỏi thế giới này, ta không muốn những đồ vật này còn tồn tại, Âm Trúc, đáp ứng ta, nếu ngươi còn có vài phần tình cảm đối với ta, dù có là tình cảm huynh đệ cũng tốt, sau khi ta chết đi, hãy quên ta đi"
"Không --- không! ta sẽ không để cho ngươi chết, nhất định sẽ không" Diệp Âm Trúc chợt kinh hãi, lúc này hắn mới phát hiện, cả cánh tay của Tô Lạp đã biến thành màu đen, hắn vội vàng đặt tay lên trên bích ty, nhanh chóng thúc dục tử trúc đấu khí trong cơ thể vào trong, giúp nàng áp chế độc tố.
- Ngốc tử, ngươi đừng phí sức nữa, vô dụng thôi, nếu độc tính của bích ngọc ma long có thể dễ dàng hoá giải như thế, ta khi nào lại vội vã như vậy? Có thể chết vì ngươi có lẽ là hạnh phúc của cuộc đời ta. Âm Trúc ngươi có biết ta từng mâu thuẫn như thế nào không? Ta từng mong không dưới một lần có thể nói cho ngươi biết ta là nữ hài tử nhưng chính là mỗi lần lời nói đến bên miệng rồi lại không nói nên lời, sau này ta hy vọng ngươi có thể phát hiện ra. Nhưng ngươi đan thuần là một đứa ngốc, chỉ biến ta thành một hảo huynh đệ mà thôi. Cho đến thất quốc thất long bài vị chiến, ngươi mới lần đầu thấy dung nhan của ta, ngươi thật khờ, cư nhiên nói với ta ngươi cảm thấy rất thân thiết, quả là đồ ngốc, chúng ta hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy, hai người tái kiến cùng một chỗ làm như thế nào mà không có cảm giác thân thiết đây? Đại biểu Lam Địch Á Tư tham gia thất long thất quốc bài vị chiến cũng là sự kiện thứ hai ta đáp ứng với cha ta, lúc ấy, nếu ta thu được thắng lợi cuối cùng thì chuyện thứ ba không cần hoàn thành nữa, chính là ta không nghĩ đến ngươi cuối cùng lại đánh bại ta, kì thật, trong trận cuối cùng, ta còn có điểm giữ thực lực nhưng ngươi bằng vào lực lượng chánh thức đánh bại ta, mặc dù ta có chút ngỡ ngàng nhưng ta lại rất cao hứng, ngươi đã có năng lực tự bảo vệ cho mình. Cho dù Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng bao vây ở bên ngoài, ngươi cũng có đủ khả năng để phá vây chạy thoát.
Thất long thất quốc bài vị chiến, sa mạc tịnh quyển, mấy lần vô hình thân mật, tiếp xúc, Diệp Âm Trúc trong lòng không nhịn được càng thêm thống khổ. Rõ ràng sơ hở như vậy, tại sao mình không nhận ra? Thậm chí lúc phát hiện ra có vấn đề cũng bị hắc phượng hoàng tự xưng là sư tỷ của Tô Lạp thoát khỏi nghi ngờ của mình, chính mình quả là ngu ngốc, thật ngu ngốc.
- Thất long thất quốc bài vị chiến chấm dứt, ta vốn không muốn gặp lại ngươi nữa bởi ta sợ, ta sợ gặp lại ngươi làm ta vĩnh viễn không thể kiềm chế cảm xúc của mình, chính là khi cha ta nói cho ta một năm trước khi quyết định việc thứ ba. Lúc đó Pháp Lam phong bế, ta nhịn không được tiến bước tới Cầm thành, ngươi biết không, khi đó chính ta cũng tự hỏi mình tại sao lại đi về phương Bắc, khí hậu rét lạnh ở đây đã làm ta tỉnh táo lại, ta mới phát hiện ra ta đã rất gần Cầm thành, vì vậy ta một lần nữa lừa gạt chính mình, dù sao cũng còn có một năm, vậy sao không tới bên ngươi nghỉ ngơi một năm. Vì vậy ta một lần nữa tới bên người ngươi, một lần nữa yêu ngươi tha thiết, ngốc tử.
Khụ… khụ…!
Ho khan thành tiếng, máu đen theo khoé miệng Tô Lạp trào xuống, ánh mắt nàng càng thêm hư nhược, nhưng trên mặt vẫn như trước mang theo nụ cười "ngốc tử, ta rốt cuộc cũng có thể không cần về Lam Địch Á Tư cùng Pháp Lam nữa. Chính là chết, không còn gì luyến tiếc trong cuộc sống, ta càng hy vọng có thể chết trong lòng ngươi, đây chính là hạnh phúc của ta, hạnh phúc cuối cùng.
Thân thể Diệp Âm Trúc đã bắt đầu kịch liệt run rẩy, lúc này đây, bởi vì đấu khí tiêu hao quá lớn, hắn cơ hồ liều mạng đưa đấu khí vào bích ty cùng tử trúc thần châm nhưng vẫn như trước không cách nào ngăn cản độc tố tiếp tục phát tán. Lúc này, độc tố của bích ngọc ma long bắt đầu mãnh liệt phát tác. Theo hắc sắc lan tràn, tánh mạng của Tô Lạp cũng từ từ biến mất, con mắt nàng cũng dần dần khép lại.
"Không được ngủ, Tô Lạp, mở mắt ra đi,ngươi không thể ngủ, hãy đáp ứng ta, ngươi nhất định không thể ngủ" Diệp Âm Trúc rơi lệ đầy mặt tê hống. Âm thanh Tô Lạp giải thích mặc dù bình thản nhưng mỗi câu mỗi chữ đều bao hàm vô hạn tình thâm.
Luôn luôn lặng lẽ bảo vệ cho mình, luôn luôn ở bên cạnh mình, hết thảy mọi việc lúc này đều làm cho hình bóng mơ hồ trong lòng hắn dần dần hiện lên rõ ràng, hắn rốt cục phát hiện ở sâu trong nội tâm, sở dĩ không thể tiếp nhận tình cảm của Hải Dương, bởi vì nơi đó đã chứa hình bóng của một người, chính là Tô Lạp. Chỉ bất quá trong lòng hắn lúc đấy Tô Lạp là nam nhân, cái cảm tình đặc thù này ở sâu thẳm từ từ đứng lên, mà giờ phút này, hết thảy chân tướng được rõ ràng, tình cảm giấu trong nội tâm cũng bộc phát, Diệp Âm Trúc cũng hiểu được trong lòng mình tới cùng có ai.
"Âm Trúc" Tô Lạp miễn cưỡng mở hai mắt nhìn nam nhân mà mình đã dành trọn tình cảm cả đời cho hắn.
"Có thể nói với ta một tiếng yêu không? Dù là lừa gạt cũng tốt"
"Tô Lạp, ta yêu ngươi. Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi.." lệ nhãn mông lung, Diệp Âm Trúc không để ý hết thảy tất cả hô to, tâm hồn hắn phảng phất bị nghiền nát tan tành, đau đớn, tâm tình kịch liệt ba động dẫn đến kinh mạch không ngừng rối loạn,oa một tiếng, phun ra một ngum máu tươi.
Tô Lạp thương tiếc nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn "Ngốc tử, cuối cùng cũng có một lần không ngốc. Ngươi biết ta hy vọng nhất được nghe gì không, chính là ta bây giờ lo lắng, Âm Trúc tỉnh táo một chút, được không? Ngươi như vậy, sao ta có thể an tâm ra đi. Kỳ thật, ta biết ngươi thống khổ hơn ta nhiều lắm, yêu một người, dù là đến chết cũng không thôi, lưu lại thống khổ cho chính mình đáng tiếc, ta không thể tiếp tục"
Một phiến hồng xuất hiện trên gương mặt kiều mỹ của Tô Lạp, tinh thần nàng đột nhiên phấn chấn đứng lên "Âm Trúc, đáp ứng ta, đáp ứng ta một việc, ta từ trước tới giờ chưa từng yêu cầu ngươi làm gì đúng không?"
Diệp Âm Trúc nghẹn ngào không nói lên lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu, hắn đã tiêu hao quá nhiều đấu khí, năng lượng trong cơ thể không ngừng giảm xuống, thậm chí ngay cả tánh mạng lực cũng không ngừng tiêu thất. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Âm Trúc đáp ứng ta, nếu ngươu yêu ta, hãy bình tĩnh lại, quên ta đi, coi như tiểu khất cái kia chưa từng xuất hiện.
"Không --------!, không, Tô Lạp ngươi không thể chết…" Diệp Âm Trúc gắt gao ôm lấy nàng, lại phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu đó rơi trên quần áo của Tô Lạp đã nhanh chóng được thẩm thấu hết cũng giống như tình yêu mà Tô Lạp dành cho hắn không hề so đo tính toán mà chỉ biết đó là yêu. Dòng ái huyết kia đã nhiễm hồng trên quần áo Tô Lạp.
Ngân long tiểu Ngân Tệ từ một bên nhảy đến, nó ngay một bên nhìn cũng cảm giác rõ ràng được Tô Lạp không ổn, cái loại cảm giác tánh mạng mãnh liệt trôi qua, làm khế ước giữa nó và Tô Lạp cũng đạm hoá, tiểu long kêu lên bi thương như đỗ quyên nhỏ máu "mụ mụ, mụ mụ không được chết, không được chết"
Tô Lạp cầm tay Diệp Âm Trúc từ từ hạ xuống, trên mặt nàng nét ửng đỏ cũng dần tiêu hắc hoá thành màu đen cùng màu với cái thế giới âm u của tử thần đang kêu gọi nàng, ánh mắt nàng không có nhìn tiểu Ngân Tệ, đạo tinh thần cuối cùng đều lưu lại bên cạnh nam nhân yêu thương của mình, dù cho linh hồn biến mất cũng muốn đưa dung mạo hắn khắc sâu trong trí nhớ mình.
"Ta phải đi rồi, Âm Trúc, phiền ngươi an táng ta cùng với một mai ngân tệ kia ở cùng một chỗ. Quên ta đi, nhớ kĩ nhất định phải quên ta" hai hàng thanh lệ chảy xuống, hai tay Tô Lạp vô lực buông xuống, tánh mạng lực cơ hồ trong nháy mắt biến mất. Tử tịch, chánh thức tử tịch xuất hiện trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng, hai mắt nàng chậm rãi nhắm lại.
"Không------!", tiếng kêu như xé tim, Diệp Âm Trúc quỳ xuống trước giường Tô Lạp, gắt gao ôm lấy thân thể Tô Lạp, hắn như nào cũng không thể tin nội tâm của mình vừa mới tìm được chân ái tình lại cứ thế vĩnh viễn biến mất.
- Tô Lạp …,Tô Lạp,van cầu ngươi, sống lại, Tô Lạp,bất luận như nào, xin ngươi sống lại dù có phải đổi lấy tính mạng của ta.
Nước mắt đã khô, khoé mắt Diệp Âm Trúc xuất hiện nhàn nhạt vết máu, đó là cực độ thống khổ, huyết lệ đã lăn dài trên mặt hắn. Ở sâu trong nội tâm hắn, hắn thừa nhận, thống khổ này đã bóp ngẹt tim hắn khiến hắn vô pháp hít thở, thân thể Tô Lạp từ từ lạnh dần, tánh mạng của nàng cứ thế trôi qua làm Diệp Âm Trúc cơ hồ điên cuồng.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một chuyện, đúng! Lúc trước không phải Tử cũng đã chết hay sao? nếu sử dụng tánh mạng lực, thông qua bích ty, có thể đưa tánh mạng lực của mình truyền cho Tô Lạp, nói không chừng nàng có thể sống lại.
Nhưng rất nhanh, điểm hy vọng của Diệp Âm Trúc biến thành thất vọng, bởi hắn phát hiện, thân thể Tô Lạp không cách nào nhận một phần tánh mạng lực của mình, thân thể nàng giống như một bình kín hoàn toàn phong bế, mình cố gắng như thế nào cũng vô pháp đưa tánh mạng lực vào trong.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ,Tô Lạp! Diệp Âm Trúc luống cuống, hắn chưa bao giờ bối rối như vậy, gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của Tô Lạp, hắn thuỷ chung không muốn buông.
- Tô Lạp, ngươi nói ta quên ngươi, ngươi có biết như vậy ngươi đã bảo ta làm một việc vốn là không thể không? Ngươi ra đi, để lại ta một người, ngươi có thể biết ta có thể chống trụ được bao nhiêu không?
Trong lồng ngực của Diệp Âm Trúc, Tô Lạp nàng nằm đấy trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt hạnh phúc, nàng dù đã đi, nhưng nàng chết trong vòng tay của Diệp Âm Trúc, đối với nàng cũng hạnh phúc cuối cùng mà có lẽ trời già ban cho một con người có số phận bất hạnh như nàng. Nếu nàng còn sống, nhất định không muốn nhìn Diệp Âm Trúc bây giờ, chính là mãnh liệt thống khổ, sao có thể thanh thản mà ra đi đây?
Đúng vậy, để Diệp Âm Trúc quên Tô Lạp là một việc vô pháp khả thi. Bọn họ cũng không phải là chung tình mà là vô số tình cảm tích luỹ mà thăng hoa, cái loại cảm giác từ kinh ngạc, vui mừng cùng mất đi, thống khố, đánh sâu vào bên trong nội tâm. Cho dù là tử cấp cường giả, Diệp Âm Trúc cũng vô pháp thừa nhận, sự bi thống trong nội tâm hắn đã lên tới đỉnh điểm.