Cầm Đế

Chương 186: Xin hãy quên ta, tình nhân hỡi

Mễ Lan nhân cùng với Phật La nhân, tổng số tử người vượt qua hơn ba mươi vạn, ba mươi vạn cổ thi thể. Cho dù là chôn cất cũng không phải một ngày hai ngày, Tư Phúc Nhĩ Đặc thành bắt đầu quét dọn chiến trường, thắng lợi đã tới cực nhanh như thế. Cuối cùng như là hạnh phúc đã trở về, khiến cho mùi máu tươi ở Tư Phúc Nhĩ Đặc thành rốt cục đạm hóa hơn vài phần.
Hắc ám đi qua ánh bình minh lại đến, suốt một ngày dài ngoại trừ tuần tra, đa số Mễ Lan chiến sĩ đều tiến vào một giấc mộng đẹp, tướng lãnh rốt cục cũng được nghỉ ngơi. Tổng cộng năm ngày đêm gian khổ cuối cùng không có uổng phí. Bọn họ đã bảo vệ được gia viên chính mình. Bọn họ đều là anh hùng của Mễ Lan.
Bầu trời. Hắc ám dần dần biến thành màu lam. Một ngày mới sắp tới, đối với Mễ Lan phương Đông quân đoàn mà nói. Đây hiển nhiên là một sự khởi đầu mới. Nhưng đối với một người mà nói lại là một sự chấm dứt.
Toàn thân được bao phủ trong trường bào màu đen. Mái tóc dài màu lam xõa dài sau lưng.Dù chỉ nhìn thấy từ phía sau lưng, nhưng cái lưng đẹp đủ để khiến cho ai đã thấy nàng thì vĩnh viễn khó có thể quên, trong mái tóc dài ám lam của nàng lại có một chút màu đỏ, đó là màu đỏ của phượng hoàng.
Từng bước, bước đi tới, hướng về phương Nam đi. Nhìn nàng bước đi nhẹ nhàng, nhưng bước chân thật sự nhẹ nhàng vậy sao?
Từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, thân hình rung động, chỉ có nàng mới có thể cảm giác được sự đau xót trong nội tâm của mình.
Nàng cũng muốn lưu lại, nhưng nàng biết, nếu bây giờ mình không đi, sợ rằng vĩnh viễn cũng không đi được, nàng không thể,nàng thật sự không thể.
Nàng đi, đúng vậy, dần dần xa khuất chỉ còn nhìn thấy được bóng dáng mờ nơi phương xa, rồi biến mất
Sáng sớm, vào thời khắc nhiệt độ thấp nhất trong một ngày, mà sáng sớm mùa Đông lại càng rét lạnh, nhưng khi Diệp Âm Trúc ngủ say tỉnh táo lại thì lại có một cảm giác ấm áp lạ thường.
Cánh tay đưa tìm bên cạnh nhưng lại rơi vào khoảng không, động tác Diệp Âm Trúc đình trệ một chút,ngay sau đó,hai mắt đang nhắm chậm rãi mở ra.
Vốn dĩ con mắt đen trong suốt so với trước kia càng thêm sâu sắc hơn, cho dù là đang nằm như thế này, không hề điều động gì lực lượng chính mình, hắn đầu tiên cảm giác được toàn thân mỗi một chỗ đều tràn ngập sự thay đổi
Trên tấm thân trần, da tay hiện ra màu cổ đồng khỏe mạnh. dưới làn da khỏe mạnh ẩn ẩn một tầng nhàn nhạt màu vàng quang mang lưu chuyển.Không cần có ý thúc dục tinh thần lực, hắn cũng có thể rõ ràng cảm giác được mọi thứ chung quanh thân thể.
Diệp Âm Trúc từ trên giường ngồi dậy, "Tô Lạp?"
Bên người trống rỗng. trên giường chỉ có một mình hắn. Thần nguyên ma pháp bào che phủ trên thân trần, trên người còn vương lại nhàn nhạt hương khí của nàng, chính là căn phòng này nhưng bên trong chỉ còn lại có mình.
Đầu óc từ từ thanh tỉnh,trí nhớ dần dần phục hồi. mọi việc còn mơ hồ trong đầu hết thảy dần dần trở nên rõ ràng, hắn hoàn toàn nhớ kỹ, hắn và nàng cùng chung một,không biết qua bao nhiêu thời gian dài điên cuồng, hết lần này rồi lại lần khác không ngừng kết thúc, không ngừng khoái lạc
Khi hắn trong lần cuối cùng đem tánh mạng tinh hoa rót vào trong cơ thể Tô Lạp để giải độc thì thân thể Tô Lạp kịch liệt kinh luyện,đôi cánh chim lớn mà đen sau lưng nàng đem thân thể hắn cùng với nàng bao phủ ở bên trong, trong một khắc bọn họ hòa lẫn vào nhau, hơi thở nóng rực mà ấm không ngừng hòa tan hắn và nàng, hoàn toàn dung hơp thành một thể.
Sau khi ngủ say, chưa bao giờ có giấc ngủ sâu hoàn toàn, hắn thậm chí còn nhớ mang máng ngón tay mảnh khảnh của Tô Lạp vuốt ve mặt, trên mặt nàng từng giọt nước chảy lên mặt mình
Diệp Âm Trúc dần dần tỉnh táo, hắn từ trên giường nhảy xuống, hắn kinh ngạc phát hiện thân thể phảng phất nhẹ tựa một mảnh lông vũ, thân thể khinh động thì năng lượng trong cơ thể cũng giống như thủy triều bình thường đánh ra, một tầng khí lưu thâm màu tím cũng từ trong cơ thể tỏa ra.
Tím đậm. Đây là đấu khí của ta
Diệp Âm Trúc ngơ ngác cảm thụ đấu khí ba động chung quanh thân thể mình, nó có màu tím đậm so với trước kia thì có sự khác biệt rất nhiều. trước kia đấu khí trong cơ thể chỉ là một nhánh suối nhỏ thì bây giờ giống như một cái hồ lớn
Tử trúc đấu khí hóa thành chất lỏng màu tím không ngừng lưu chuyển các nơi bên trong cơ thể. bất luận là cốt cách hay kinh mạch tất cả tựa hồ như đều trải qua một loại cải tạo đặc thù.
Phượng hoàng tái sinh hồng hoàn, tái sinh không chỉ là hắc phượng hoàng, mà còn có hồng hoàn trân quý cấp cho Diệp Âm Trúc, bất luận là hắn hay là nàng,đều đã biến thành một người mới.
"Tô Lạp." Diệp Âm Trúc lớn tiếng kêu, nhanh chóng lấy Thần nguyên ma pháp bào mặc trên người, tiến bước từ trong phòng xông ra ngoài.
Hôm nay bầu trời xanh biếc, ánh sáng mặt trời tỏa rộng xuống mọi nơi làm rét lạnh từ từ giảm xuống, cảm giác ấm áp khiến cho lòng người thêm say mê.
Trong làn không khí mới có mang theo nhàn nhạt mùi máu tươi. Khi Diệp Âm Trúc từ trong phòng đã thấy một đám người nằm trên mặt đất, đó là các thủ vệ đang ngủ say
Hồng quang chợt lóe. Diệp Âm Trúc bằng vào tinh thần lực cường đại của mình trực tiếp hoán tỉnh Xích Tinh Hồng Linh đang y phụ trên người mình, một đôi cánh màu đỏ thật lớn từ sau lưng triển khai.
Lúc này, hắn cũng không chú ý tới cánh của Hồng Linh đã xảy ra biến hóa, nó mặc dù căn cứ ý chí của Diệp Âm Trúc để biến ra đôi cánh giống cánh chim khổng lồ của Tô Lạp, nhưng tinh thần của Hồng Linh cũng không giác tỉnh lại.
Đôi cánh chim so với ban đầu lớn gấp đôi, vốn màu đỏ bây giờ biến thành màu đỏ sậm, mặt ngoài lóng lánh kim chúc sáng bóng, hai cánh lộng lẫy triển khai.Thân thể Diệp Âm Trúc trực tiếp bắn vào giữa không trung.
Trên mi tâm vốn có lạc ấn ngoại tịch ngân long giờ trở nên kỳ dị vặn vẹo và có màu đỏ sậm,đó là biểu tượng của Phượng hoàng,. Một vòng tròn màu chợt phóng thích ra, hai mắt nhắm lại, bằng vào tinh thần lực khổng lồ, Diệp Âm Trúcrõ ràng cảm giác được cảm quan của mình đã mở rộng tới phạm vi cả Tư Phúc Nhĩ Đặc thành.
Thực lực tăng lên cũng không làm hắn kinh hãi bao nhiêu, giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một người.
Tô Lạp, Tô Lạp ngươi ở nơi nào?
Tinh thần lực tìm tòi không sót chổ nào cả, nhưng rất nhanh Diệp Âm Trúc lại thất vọng, hắn đã đem hết toàn lực ra tầm mịch, tinh thần lực khổng lồ của hắn đã quét sạch mọi ngõ ngách của Tư Phúc Nhĩ Đặc,nhưng lại không có tìm được hình ảnh trong lòng.
Diệp Âm Trúc có chút kinh hoảng, hai cánh sau lưng thu liễm, để cho Hồng Linh một lần nữa tiềm ẩn ở trong cơ thể hắn, rồi giống như tia chớp bình thường trở lại căn phòng lúc trước đi vào.
Bên trong phòng như trước có nhàn nhạt hương khí, là hương khí của Tô Lạp thậm chí hắc ám cùng hỏa, hai loại ma pháp nguyên tố so với bên ngoài mạnh hơn rất nhiều.
Diệp Âm Trúc cẩn thận nhìn, hắn tìm kiếm từng chổ một, nhưng Tô Lạp phảng phất như tiêu mất, mọi đồ đạc cũng không thấy, ngay cả một tờ giấy cũng không có lưu lại.
"Tô Lạp, nàng tại sao lại đi? Chẳng lẻ là do ta xâm phạm thân thể nàng hay sao? Không, không." Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu, hắn nhớ kỹ,khi bọn hắn thân mật kết hợp cùng một chỗ, Tô Lạp tỏ vẻ rất hạnh phúc
Nếu không phải là nguyên nhân này thì là do đâu?
Trong lúc này, một tiếng trầm thấp vang lên từ cách đó không xa, Diệp Âm Trúc cảm giác được một cổ lực lượng mênh mông từ kinh mạch tuôn ra, hắn cảm giác được bất luận là đấu khí hay là tinh thần lực, tại thời khắc này vừa lại tăng lên vài phần.
Là Tử, miễn cưỡng hạ lo lắng trong nội tâm, thân hình chợt lóe lên, bằng liên lạc linh hồn hắn rất nhanh đi tới bên Tử.
Chung quanh Tử là một mảnh hư hại, đông long chiến sĩ canh gác đều tránh ra.Tử ngồi ngay ngắn,vừa mới mở hai mắt, bên người hắn có Minh làm hộ vệ
Nhìn qua, Tử cũng chưa có nhiều biến hóa, thân thể hắn trở nên trong suốt hơn, thân thể phóng thích khí tức tử tinh, chỉ có Diệp Âm Trúc mới có thể cảm giác được biến hóa chánh thức ở bên trong đó, Tử vừa mới tiến hóa
Thấy Diệp Âm Trúc đến, trong mắt Tử toát ra một tia ấm áp, mỉm cười. "Âm Trúc, trên người ngươi thật ra đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại là ngươi trợ giúp tu vi ta tăng lên vậy? Từng bước từng bước phá bỏ mà lên, chỉ tiếc là không phá được rào cản cuối cùng"
Diệp Âm Trúc đương nhiên biết ý hắn muốn nói là cái gì, đạt tới cửu cấp đỉnh, muốn đánh sâu vào cấp Bạch cảnh. Theo như lời Tử thì hắn đả tiến từng bước nhưng lại không thể đạt tới bạch cảnh. Như vậy năng lượng trong cơ thể Tử cũng trở nên ngưng đọng rất nhiều. Lực lượng Tử tinh huyết mạch trong hắn tăng lên càng nhiều.
"Âm Trúc. ngươi làm sao vậy? Ta có cảm giác được ngươi trở nên cường đại, sao sắc mặt ngươi trở nên khó coi như vậy." Tử đang hưng phấn nhưng lại rất nhanh phát hiện Diệp Âm Trúc có gì không ổn.
Diệp Âm Trúc thất sắc nói: "Tô Lạp. Tô Lạp đi rồi."
"Tô Lạp?" Tử sửng sốt một chút, hắn bị Diệp Âm Trúc thu vào trong Tánh Mạng Bảo Thạch khi Bích Ngọc Ma Long còn không chưa xuất hiện, cho nên hắn cũng không biết bên ngoài xảy ra cái gì.
Diệp Âm Trúc không có dụng ngôn ngữ giải thích, chỉ là đem trí nhớ trong đầu của mình về Tô Lạp đưa Tử xem thông qua linh hồn tương liên hai người, chỉ trong nháy mắt, Tử đã biết xảy ra cái gì.
"Cái gì? Tô Lạp là Hắc Phượng Hoàng?" Tử giật mình như Diệp Âm Trúc, thông qua trí nhớ Diệp Âm Trúc, hắn cũng hiểu được rồi tại sao Diệp Âm Trúc có thể trong thời gian ngắn mà lực lượng lại đại phúc độ tăng lên,
"Âm Trúc, ngươi sẽ làm như thế nào? Đi tìm nàng hay không?" Tử trầm giọng hỏi,
Ánh mắt Diệp Âm Trúc có chút mờ mịt, quay đầu nhìn về phía Minh, "Minh đại ca, cục diện chiến trường như thế nào rồi?"
Minh cũng không biết Tử và Diệp Âm Trúc nói về cái gì, mỉm cười, nói: "Yên tâm đi, Phật La lui binh rồi, lần này song phương tổn thất đều không nhỏ, Phật La bị nhiều hơn một chút, sợ rằng bọn họ còn muốn phát động tấn công cũng rất khó,"
Nghe được Phật La đã lui binh, tâm tình Diệp Âm Trúc tỉnh táo vài phần, trong lòng hắn lúc này đã bị hình ảnh của Tô Lạp che hết, nhưng hắn biết trong lúc này mình là căn bản không thể rời đi, uy hiếp Tư Phúc Nhĩ Đặc thành tạm thời giải trừ rồi, nhưng chiến tranh giữa Mễ Lan và Phật La còn lâu mới chấm dứt, mình còn có số lớn binh lính Cầm Thành trong Phật La, bọn họ đang chờ mình đi tới thống suất,
Tô Lạp, nàng đến tột cùng đi phương nào? Nàng sao phải đi a? Chẳng lẽ nàng không cảm nhận được tình cảm của ta đối với nàng hay sao?
Cố nén đau xót trong lòng, Diệp Âm Trúc xoay người chậm rãi hướng phương Đông đi
Minh vừa định đuổi theo, lại bị Tử giữ lại, "Để cho hắn yên lặng một chút đi, hắn bây giờ cần phải tĩnh táo một chút," Tử biết,về phương diện tình cảm thì không ai có thể trợ giúp Âm Trúc, chỉ có bản thân hắn mới có thể giải quyết,
Một lần nữa trở lại trong bên trong căn phòng nhỏ có nhiều kỷ niệm, Diệp Âm Trúc đóng cửa, bởi vì hắn sợ mùi hương Tô Lạp sẽ mau phai nhạt đi nhanh, lẳng lặng ngồi ở trên giường, hắn cùng với hơi thở còn lưu lại của Tô Lạp, ngồi ở đó, hắn chậm rãi suy tư về những điều đã qua.
Nhắm hai mắt, tinh thần lực và đấu khí đồng thời vận chuyển, đấu khí trong cơ thể vận chuyển, mà tinh thần lực khống chế ma pháp lực hấp thu, thông qua Thần nguyên ma pháp bào, đem năng lượng chung quanh nhập vào trong cơ thể.
Trong tu luyện thì trạng thái phải ổn định mới dễ cảm thụ thân thể mình biến hóa, Diệp Âm Trúc dần dần tiến vào trạng thái nhập định,
Hắn làm như vậy cũng không phải muốn tu luyện, mà là muốn để cho tâm trí mình hoàn toàn bình tĩnh lại, nguyên nhân làm cho Tô Lạp rời đi đến tột cùng là cái gì, Diệp Âm Trúc hy vọng khi mình tỉnh táo trở lại thì sẽ biết rõ ràng,
Một vòng tuần hoàn tu luyện cũng không mất nhiều thời gian, khi tâm tình của hắn hoàn toàn trầm tĩnh, cũng thông qua lần tu luyện này đem bản thân biến hóa hoàn toàn….
Cơ thể, kinh mạch, cốt cách, nội tạng, đều xảy ra biến hóa thật lớn, tựa hồ bị một cổ thần bí lực lượng tẩy lễ qua, tựa như trong cơ thể lúc trước thiêm ước với Tử và được Tử tinh huyết mạch tẩy lễ, hắn thân thể đã trở nên càng thêm cứng cỏi, ít nhất so với trước kia thì cứng cỏi hơn gấp ba lần, kinh mạch trong cơ thể càng thêm rộng lớn, có thể tiếp nhận càng nhiều đấu khí, tinh thần chi hải cũng khuếch trương hơn gấp đôi, đại lượng năng lượng dũng mãnh vào trong cơ thể cùng với đấu khí và tinh thần lực của bản thân dung làm một thể, bất luận là đấu khí hoặc ma pháp, đều có tiến bộ nhiều, căn cứ phán đoán Diệp Âm Trúc, lúc này hắn ma pháp và đấu khí, đều đã tăng lên tới rồi tử cấp bảy giai, nói cách khác, một chút tăng lên hơn bốn giai.
Phải biết rằng, là tại tử cấp cấp bậc thì tử cấp mỗi khi tăng lên một giai thì cần có năng lượng thậm chí bằng cả sáu cấp bậc trong thải hồng bảy cấp trước đó cộng lại, thật sự đây là dạng năng lượng gì mà khiến cho bản thân sinh ra biến hóa thật lớn như thế,
Đạt tới tử cấp bảy giai, không thể nghi ngờ, mình đã thành một trong những người mạnh nhất của các nước trên địa lục ngoại trừ Pháp Lam, cho dù là so sánh với Tử, cũng không thua sút nhiều, dù sao hắn cũng là ma vũ song tu, dựa vào Đông long vũ kỹ kỹ xảo và đặc thù cầm ma pháp, hắn còn có ưu thế lớn hơn nữa.,
Là Tô Lạp, nhất định là Tô Lạp, Diệp Âm Trúc đột nhiên nhớ tới mình và Tô Lạp dung làm một thể thì có cảm giác nóng rực, năng lượng khổng lồ này tựa hồ là từ Tô Lạp trong cơ thể truyền đến, cánh Tô Lạp còn có quái dị năng lượng nóng rực, nhờ vậy mới khiến cho mình xuất hiện biến hóa, bằng không lúc ấy tinh thần lực của mình cạn kiệt, đấu khí cũng tiêu hao gần hết, thì sao lại như biến thành thực lực tăng nhiều như vậy đây?
Nghĩ vậy, trong đầu Diệp Âm Trúc đột nhiên tỉnh lại, mình ở chỗ này suy nghĩ sẽ không có tác dụng, có lẽ, sư phụ biết chuyện này thật sự làm sao lại xảy ra,
Dựa tinh thần liên hệ, Diệp Âm Trúc dùng tinh thần lực phát ra kêu gọi tới linh hồn phía trong Long hồn giới.
"Sư phụ, ngài đã thanh tỉnh chưa?" gọi một tiếng rồi Diệp Âm Trúc tăng cường tinh thần lực khổng lồ tác dụng mấy lần truyền vào Long hồn giới, rất nhanh có lời đáp lại,
"Ngốc tiểu tử, ngươi gọi ta làm gì? Mọi cơ hội ta đều đã làm tốt ngươi rồi, chẳng lẽ ngươi chưa quyết định được hay sao?" âm thanh của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lại vang lên, vụ khí màu đen nhàn nhạt từ Long hồn giới xuất ra, ngưng tụ trước mặt Diệp Âm Trúc,
"Sư phụ, thật sự đã xảy ra chuyện gì? Con giúp Tô Lạp giải độc, nhưng Tô Lạp lại biến mất rồi mà lực lượng của con lại đại phúc tăng cường, chuyện này thật sự là tại sao?"
"Cái này không có gì là kỳ quái, vốn là như thế này, tên tiểu tử nhà ngươi có biết hay không, vì trợ giúp ngươi, ta tiêu hao rất nhiều linh hồn lực, không cho ta nghỉ ngơi cho tốt thì ta làm sao tiếp tục dạy ngươi vong linh ma pháp," Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói,
Diệp Âm Trúc trong lòng vui vẻ, vội hỏi: "Vậy ngài hẳn biết chuyện gì đã phát sinh rồi?"
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói "Đương nhiên, cái này vốn là kế hoạch của ta, nha đầu đó đi rồi sao? Xem ra,nó rất khó khăn khi ra đi! Bất quá không thể không đi, nó không muốn liên lụy đến ngươi, với thực lực của ngươi hiện tại thì không đủ để bảo vệ nó, đi thì cũng đi rồi, có lẽ cái đó đối ngươi mới là kết quả tốt nhất,"
Diệp Âm Trúc trong lòng khẩn trương, "Sư phụ, ngài có thể nói rõ ràng một chút, thực sự là xảy ra chuyện gì?"
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói: "Đứa nhỏ này dù sao cũng đã gần tới Bạch cảnh rồi, xem như một nửa người mạnh, nhưng cũng chưa đủ, dù cảnh giới ngươi đã đạt tới Thiên nhân hợp nhất nhưng cứ không bình tĩnh như vậy thì đối với tu luyện lại bất hảo,"
Diệp Âm Trúc cười khổ nói: "Sư phụ, con bây giờ chỉ muốn biết đã xảy ra cái gì, chỉ muốn biết Tô Lạp ở phương nào. Tu luyện sao? Ngài nhận cho con bây giờ còn có tâm tình để tu luyện sao?"
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mỉm cười, "Khán hình dáng của ngươi giống ngốc tiểu tử, là tên khờ si tình rồi, được rồi, ta sẽ nói cho ngươi, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, Với thực lực của ngươi khi chưa đủ mạnh thì nhất định không thể đi tự tìm phiền toái, nếu không, chẳng những vô vọng báo thù cho ta mà ngay cả ngươi cũng không cứu được tiểu tình nhân của ngươi,"
Nghe Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói, Diệp Âm Trúc mới ý thức được chuyện nghiêm trọng, hắn cũng không phải kẻ ngốc, lập tức hít thật sâu, miễn cưỡng đem tâm tình kích động của mình bình tĩnh lại, Hướng linh hồn Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn gật gật đầu, "Sư phụ, ngài nói đi, con nhất định không xúc động,"
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn vừa lòng nói: "Lúc này mới không hổ là đệ tử của ta, ngày đó tiểu tình nhân của ngươi trúng độc, quả thật là cần phải có ngươi tới giúp nàng giải độc, trong lúc ngươi trong quá trình khôi phục thể lực, ta đem năng lượng của Phượng Hoàng linh hoàn toàn rót vào trong cơ thể nó, trợ giúp nó giác tỉnh huyết mạch Hắc Phượng Hoàng trong cơ thể. không ngờ rằng tiểu tình nhân của ngươi trong cơ thể không chỉ có đơn giản là Lam Địch Á Tư Hắc Phượng Hoàng huyết mạch, mà nó còn huyết mạch Phượng Hoàng hoàng tộc hiếm có"
" Huyết mạch Phượng Hoàng hoàng tộc?" Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói,
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói: "Đúng, đây là tin tốt, trên thế giới thì Phượng Hoàng là cường đại ma thú rất hiếm, một Phượng Hoàng tồn tại đều có thể so với Thần Thánh cự long, nhưng bọn chúng có số lượng thật sự quá ít, ít nhất mấy trăm năm ta sống thì cũng chưa bao giờ gặp qua một Phượng Hoàng chánh thức, đại đa số mọi người chỉ có khả năng tìm được một chút Phượng Hoàng di tích mà thôi, mà Phượng Hoàng là một tộc, bọn chúng cũng có tổ tiên của mình, theo như lời ta nói thì huyết mạch Phượng Hoàng hoàng tộc, chính là chánh thức Phượng Hoàng vương, ta có thể dám chắc là nó còn tồn tại, nhưng, nó giống như người cường đại trong vị diện, cùng long thần tồn tại, bọn chúng có thực lực cường đại,làm cho mình có thể xuyên qua các vị diện, chúng ta cũng không có khả nhìn thấy những người này, có lẽ nếu ta lúc trước có thể tiến vào Thần cấp cảnh giới, mới có thể nhìn thấy bọn họ"
Diệp Âm Trúc hiểu được "Theo lời ngài, trong cơ thể Tô Lạp có Phượng Hoàng huyết mạch là thuộc loại Phượng Hoàng vương, mà không phải là Hắc Phượng Hoàng bình thường,"
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói: "Đúng là như thế, chỉ là Phượng Hoàng vương huyết mạch trong cơ thể nó vô cùng ít, phải dùng đặc thù năng lượng vi dẫn thì mới có thể làm giác tỉnh lại, Phượng Hoàng linh của ngươi bên trong có chứa năng lượng Phượng Hoàng khổng lồ, ta dụng nó làm cho Phượng Hoàng vương tộc huyết mạch trong cơ thể tiểu tình nhân hoàn toàn kích phát rồi, chỉ có trong tình huống hồi sinh lại thì mới có thể cho ngươi đưa vào trong cơ thể nó một chút kháng thể của Độc Long chi độc, làm cho hiệu quả tăng hết mức, hoàn toàn giải trừ độc tố trong cơ thể nó"
Nguyên lai là như thế, Diệp Âm Trúc giật mình hiểu ra, trong lòng đối với Phi Nhĩ Kiệt Khắc không khỏi khâm phục, ngoại trừ vị sư phụ này, sợ rằng không có một ai có thể nghĩ ra biện pháp như vậy nữa.
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tiếp tục nói: "Ta làm như vậy còn có một ý khác, lúc Phượng Hoàng hoàng tộc huyết mạch giác tỉnh thì thân thể tiểu tình nhân của ngươi sẽ phát sinh biến hóa, đồng thời thực lực cũng sẽ tăng lên, bất quá năng lượng Phượng Hoàng hoàng tộc huyết mạch quá mức bá đạo, thân thể loài người muốn hoàn toàn hấp thu cơ hồ không có khả năng, chẳng những sẽ có lãng phí nhiều, thậm chí bởi vì ám ảnh về cha quá nhiều đối với nó sẽ tạo thành thương tổn, mà có ngươi vào thì thương tổn này sẽ bị đưa tới mức thấp nhất, đồng thời, ngươi cũng có thể hấp thu một bộ phận năng lượng Phượng Hoàng, đối với bản thân ngươi cũng có nhiều chỗ tốt"
Diệp Âm Trúc gật gật đầu. "Đấu khí và ma pháp của con đều tăng lên hơn bốn giai, nếu tu luyện bình thường thì cho dù con tu luyện với tốc độ nhanh so với người bình thường, sợ rằng cũng cần mười năm."
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cười lạnh một tiếng, "Tăng lên nhiều so với bình thường thì ngươi cũng không thể đem tất cả năng lượng Phượng Hoàng hoàn toàn hấp thu đâu, nếu ta đoán không sai thì lúc này hẳn là còn có một bộ phận năng lượng giấu ở trong thân thể ngươi. Khi ngươi có thực lực đủ mạnh, thân thể cũng đủ mạnh thì mới có thể từ từ chuyển hóa cho thực lực của ngươi lên, ta cũng không phải không bội phục Tư Long. Ngươi biết không, tiểu tình nhân này của ngươi vốn là Tư Long lưu lại cho bản thân hắn hưởng dụng."
Diệp Âm Trúc chấn động, "Ngài nói là Tư Long cũng biết Tô Lạp trên người có Phượng Hoàng hoàng tộc huyết mạch sao?"
Âm thanh của Phi Nhĩ Kiệt Khắc có một tia thâm thiết bi thương. "Tư Long là đồ đệ do ta dạy dỗ. tất cả tri thức của hắn đều là theo ta học tập, thì sao lại không biết được? Nếu không phải Phượng Hoàng hoàng tộc huyết mạch, thì sao hắn lại dễ dàng lựa chọn tiểu tình nhân của ngươi làm đệ tử, nếu ta đoán đúng thì Tư Long là muốn đợi được thực lực bản thân tăng lên tới bạch cấp chín giai.giống như ta lúc trước. Tại thời khắc cuối cùng sẽ hấp thủ phượng hoàng hoàng tộc huyết mạch năng lượng trong cơ thể tiểu tình nhân của ngươi,dựa vào thần lực trợ giúp thì bản thân một bước vọt tới Hắc Vu hồn cảnh giới."
Diệp Âm Trúc hít thật sâu nói, "Hèn hạ, Tư Long này là tên hỗn đản, ngay cả đồ đệ mà hắn cũng không buông tha sao?"
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lạnh lùng nói: "Đây là sự thật, ngay cả ta đã dưỡng dục hắn trên trăm năm mà cũng đem ra đối phó, huống chi là đệ tử của nó, tiểu tình nhân của ngươi vốn là hắn chuẩn bị lưu lại cho bản thân mình. Hắc Vu hồn so với Bạch vu hồn còn khó có thể tu luyện hơn nhiều, ta dám chắc, nếu dựa vào thực lực của hắn thì vĩnh viễn cũng không có khả năng đạt tới Hắc Vu hồn cảnh giới, nhưng có tiểu tình nhân Phượng Hoàng hoàng tộc huyết mạch thì khỏi phải nói. Phượng Hoàng vương cũng có thể xưng là Phượng Hoàng chi thần, trong truyền thuyết tồn tại là thần cấp cảnh giới. Huyết mạch của nó trong nháy mắt có thể bộc phát sinh ra năng lượng sẽ có hiệu quả tuyệt vời như thế nào. Tư Long chính là muốn đợi được tới thời khắc mấu chốt thông qua hoạch làm cho tiểu tình nhân của ngươi hồng hoàn mà đạt tới phá tan trở cách, đến lúc đó thì tất cả huyết mạch năng lượng của tiểu tình nhân của ngươi đều sẽ bị hắn hấp thu, ngay cả linh hồn cũng sẽ tan biến."
Diệp Âm Trúc hai đấm không biết lúc nào đã nắm chặt. Nghe Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói như vậy. Trong lòng hắn có thật nhiều xót. Tô Lạp đã cô khổ từ nhỏ đến lớn, thụ quá vô số khó khăn mà bây giờ ngay cả sư phụ vừa mang lại cho nàng mấy năm sống bình thường cũng có mưu đồ với nàng. Thương tiếc trong lòng nhất thời thăng tới đính điểm, trong lòng âm thầm thề, vĩnh viễn cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn Tô Lạp. trừ phi bước qua xác hắn.
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thở dài một tiếng, nói: "Ta biết ngươi trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ là thực lực của ngươi và Tư Long bây giờ chênh lệch quá lớn. muốn đối phó Tư Long, ngươi giống như là đối phó với cả Pháp Lam, dù sao ta bây giờ chỉ có linh hồn mà Tư Long là một trong những hạch tâm của Pháp Lam.,
Diệp Âm Trúc hận nói: "Tô Lạp rời con mà đi, chắc hẳn là bởi Tư Long hoặc là bởi vì cha nàng?"
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói: "Là Tư Long. Ngươi phải đáp ứng với ta cần bảo trì tĩnh táo, với lực lượng của ngươi còn không đủ thì nhất định không thể đi tìm Tư Long. Bây giờ ngươi chỉ có thể nhẫn nại, ngươi cũng học vong linh ma pháp từ ta một thời gian, nhớ kỹ ta từng nói với ngươi. Mỗi người đều có ba hồn bảy phách, ba hồn bảy phách này tổ hợp cùng một chỗ, sẽ hình thành linh hồn lạc ấn, tinh thần chi hải bên trong cũng được xưng là tinh thần lạc ấn."
Diệp Âm Trúc gật gật đầu.
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói tiếp "Có lẽ là lúc trước Tư Long từng hại ta nên hắn đối với đệ tử cũng lo lắng, tiểu tình nhân của ngươi lúc biến hồi bản thể thì ta đã cảm giác được hồn phách của nó không được đầy đủ, chỉ có Tư Long mới có thực lực để lấy đi của nó một hồn một phách, để có thể làm cho nó bị ảnh hưởng còn sống, khi tiểu tình nhân của ngươi bị hắn khống chế vĩnh viễn, nếu hắn muốn giết tiểu tình nhân của ngươi, chỉ cần ra tay hủy diệt bị một hồn một phách mà hắn để yểm đi thì tiểu tình nhân của ngươi cũng lập tức chết không có chỗ chôn, linh hồn lạc ấn phá tán, đừng nói là ta cho dù là thần cũng cứu không được nàng, nó lựa chọn rời đi ngươi, hẳn là có hai cái nguyên nhân, một là bởi vì bản thân nó cũng không xác định vận mệnh tương lai của bản thân, hai là bị người khác khống chế thì làm sao có thể cùng người yêu ở cùng một chỗ cho được? Thêm nữa, ta nghĩ Tư Long nhất định đối với nàng có nói qua, không cho phép nàng và nam nhân nào cùng ở chung một chỗ. Bởi vì Tư Long phải đoạt được nàng hồng hoàn trong tương lai, Tư Long lại rất cường đại, nó sợ sẽ liên lụy ngươi. cho nên mới hội thừa dịp ngươi ngủ say mới rời đi, nha đầu kia hẳn là cực kỳ yêu ngươi a!"
"Tư - long -" Diệp Âm Trúc nổi giận gầm lên một tiếng, phất mạnh tay lên. Rồi ngồi xuống giường. khi hắn ngồi xuống giường thì đem đấu khí thu hồi. bởi vì hắn nhớ tới cái giường này đối với hắn và Tô Lạp mà nói đều có nhiều lắm kỷ niệm.
"Di -" Diệp Âm Trúc đột nhiên cảm giác được thân giường dưới tay tựa hồ có chút bất đồng, bèn nhấc tay lên bỗng nhiên phát hiện. Tại trên thành giường có khắc bảy chữ rất sâu.. từ hình dáng là có thể nhìn ra, nó được khắc bằng móng tay.
" Xin hãy quên ta, tình nhân hỡi."
Bảy chữ đơn giản, nhưng lại giống như một thanh kiếm sắc đâm thật sâu đâm vào lòng Diệp Âm. nước mắt không cầm được từ trên mặt chảy xuôi xuống, ngắn ngủn chỉ trong vài ngày, hắn và Tô Lạp đã cùng nhau trải qua tử biệt cùng sanh ly, loại thống khổ này làm tâm tình của hắn suýt nữa không cách nào chấp nhận.
Đây là yêu sao? Nguyên lai yêu một người lại bị thống khổ như thế.
"Không, Tô Lạp, ta sẽ không cho nàng rời xa ta. Vĩnh viễn sẽ không có gì ngăn cách chúng ta, có bất cứ khó khăn nào ta và nàng vĩnh viễn sẽ ở cùng một chỗ."
Nước mắt rơi ra, Diệp Âm Trúc lập chưởng ra đem khối gỗ có khắc chữ tách ra thu vào Tu Di thần giới, đứng lên dứt khoát, trong mắt đã lộ vẻ kiên nghị.
"Âm Trúc, ngươi muốn làm gì?" Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn có chút lo lắng hỏi.
Diệp Âm Trúc nói: "Sư phụ. ngài yên tâm, con sẽ không lỗ mãng đi tìm Tô Lạp, cũng sẽ không đi tìm Tư Long, nhưng một ngày nào đó, con nhất định sẽ đoạt lại hồn châu của ngài và hồn phách của Tô Lạp từ Tư Long.Thực lực! bây giờ con phải có thực lực để có thể cùng Tư Long đối kháng và lực lượng tuyệt đối để cùng đối kháng với thế lực Pháp Lam."
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn trong lòng âm thầm đồng ý, ông biết Diệp Âm Trúc đã hiểu được. không cần minh nói thêm cái gì. "Âm Trúc, không nên khổ sở, mất mát chỉ có dựa vào lực lượng bản thân mới có thể đem trở về một người, có một tin tốt cho ngươi, trải qua lần dùng linh hồn lực giúp ngươi phát động uy lực của siêu thần khí cổ cầm, đối với cách như thế nào đem ma pháp của ngươi cùng vong linh ma pháp dung hợp cùng một chỗ, ta đã cơ bản nghĩ thông suốt, ta sẽ tiến vào ngủ say để khôi phục trạng thái linh hồn lực. khi ta tỉnh táo lại là lúc ta sẽ đem vong linh ma pháp thích hợp với ngươi để truyền thụ cho, chỉ cần ngươi có thể luyện thành thì Pháp Lam cũng không thể không chiến thắng được."
Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn hóa thành hắc vụ trở lại long hồn giới và Diệp Âm Trúc cũng từ trong phòng đi ra.
Lúc này, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu ửng hồng, Mễ Lan chiến sĩ bắt đầu tỉnh dậy. Cứu tử quyết thương, rửa sạch chiến trường, củng cố phòng ngự, và có rất nhiều chuyện cùng đợi bọn họ đi làm.
"Âm Trúc." Tử thanh âm vang lên. hắn và Minh vẫn đứng ở bên ngoài phòng, vẫn đợi Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, "Yên tâm đi, ta không có việc gì. Chuyện bên này nếu đã chấm dứt thì chúng ta cũng nên rời đi. Kế hoạch dụng binh đối với Phật La từ bây giờ sẽ bắt đầu, ta muốn cho Phật La nhân biết kết quả của kẻ phản bội."
Sau khi thương lượng sơ qua, Diệp Âm Trúc lập tức tìm An Thiết Lạc Đế. Từ danh nghĩa mà nói bây giờ hắn chỉ huy cao nhất trong Tư Phúc Nhĩ Đặc thành.
"Diệp Nguyên soái. Ngài không sao chứ?" tiếng của An Thiết Lạc Đế sang sảng vang lên từ ngoài vào trong trướng. Buổi tối ngày hôm qua ông ta cũng ngủ ngon giấc, mặc dù thân thể và tinh thần đều có chút mệt mỏi nhưng ông đã không biết bao nhiêu năm chưa từng hưng phấn quá như lúc này.
Diệp Âm Trúc mỉm cười. nói: "Ta khỏe lắm. Nguyên soái, tình huống quân ta bây giờ như thế nào?"
An thiết lạc đế nụ cười trên mặt thu liễm vài phần, thở dài một tiếng. nói: "Mặc dù lần này thành công chống cự lại Phật La nhân, nhưng chúng ta cũng tổn thương rất nhiều, chiến đấu viên giảm rất nhiều. phương Đông quân đoàn ít nhất mất đi một nửa chiến đấu lực, muốn khôi phục tuyệt không phải một sớm một chiều. Bất quá, chúng ta gây cho phật la nhân tổn thất lớn hơn nữa, bọn họ tổn thất ít nhất cũng gấp đôi chúng ta. Ta phái thám tử đi ra ngoài vừa mới hồi báo, Phật La đại quân đã triệt trở lại Phật La cảnh nội, bởi vì không có hậu cần bổ cấp, trên đường lui về phía sau, bọn họ bỏ lại không ít công cụ và tọa kỵ bị thương, còn có không ít thi thể thương binh, này đánh một trận kết thúc thì Phật La nhân muốn khôi phục nguyên khí tuyệt cũng không phải một ngày hai ngày."
Diệp Âm Trúc gật gật đầu. nói: "Trận chiến đấu này đối với chúng ta mà nói rất là trọng yếu. Lần này đả kích Phật La nhân rất nhiều. bọn họ còn muốn tổ chức công kích đã rất khó. An thiết lạc đế Nguyên soái. Tư Phúc Nhĩ Đặc thành sẽ giao cho ngài, hy vọng ngài có thể thủ thành giống như lần này. Đem phòng tuyến cuối cùng này thủy chung bảo trụ."
An thiết lạc đế trong lòng cả kinh, "Diệp Nguyên soái. ngài phải đi sao?"
Diệp Âm Trúc gật gật đầu. nói: "ta còn có nhiều chuyện quan trọng cần làm, đồng bọn của ta đang chờ ta trở về, nếu hết thảy thuận lợi, ta nghĩ Phật La nhân sẽ không còn dám vào Mễ Lan nửa bước. Ta sẽ giáo huấn một cách thê thảm."

back top