Mặc dù Diệp Âm Trúc nghe Khắc Lôi Na nói qua vũ bỉ phục thí (thi võ) có thể cử hành dưới hình thức dã ngoại sinh tồn nhưng cũng không nghĩ tới lại gặp phải không gian pháp trận. Đây không phải là có chút bắt chước lúc đầu tại Pháp Lam cử hành bảy long bài vị chiến của bảy quốc gia sao? Chỉ là thiếu đi bảy long bài vị chiến của bảy quốc gia mà phải đối mặt với uy hiếp tự nhiên. Đồng thời, bên người cũng không hề có đồng bọn. Mà tất cả đều là địch nhân.
Có cướp lấy ma pháp thạch hạng nhất, có cả ẩn núp, trốn tránh đuổi giết, quả nhiên là hảo biện pháp. Coi như là tương đối công bình. Lam Địch Á Tư vì cuộc thi văn võ này đã ném xuống không ít tiền vốn a!
Trong lúc Diệp Âm Trúc đang suy tư, Khắc Lôi Tư Ba nói tiếp:
- Quy tắc vũ bỉ phục thí chính là không có quy tắc. Chỉ có ba hạn chế. Đầu tiên, bất luận kẻ nào không được phép làm rơi mũ thí sinh, nếu không tương lập mất tư cách tham gia. Thứ hai, cố gắng đến mức có thể giảm tiểu tổn thương, bất luận kẻ nào cũng không cho sử dụng vũ khí. Các ngươi chỉ có thể mặc trang phục đơn giản nhất tiến vào trường thi, chỉ dùng tay không để tìm thắng lợi. Thứ ba, bất luận kẻ nào trong ma pháp trận cũng không được gọi tọa kỵ về. Đương nhiên, điểm này ta chỉ là nhắc nhở các ngươi mà thôi. Ttrong không gian pháp trận ở đây, liên lạc giữa bản thân các ngươi và tọa kỵ lúc đó bị chặt đứt, muốn gọi về cũng không có khả năng. Hiểu tất cả rồi chứ?
- Hiểu được!
Tiếng hô mang theo đấu khí đinh tai nhức óc.
Khắc Lôi Tư Ba gật đầu với Sâm Cách đại ma đạo sư bên cạnh:
- Phía dưới, dựa theo thứ tự số báo danh mà lĩnh ma pháp thạch, tiến vào trường thi không gian pháp trận.
Chú ngữ trầm thấp từ trên vũ bỉ bình đài vang lên. Sâm Cách đại ma đạo sư trong tay không biết lúc nào đã có hơn một cây pháp trượng, giơ lên cao quá đỉnh đầu, nương theo giọng ngâm xướng, một vòng quyển màu bạc rung động từ trong pháp trượng phóng thích ra. Khi vòng quyển rung động màu bạc vừa rời khỏi thân thể ông ta, một đoàn tử quang chói mắt đã từ trong cơ thể Sâm Cách bạo phát ra. Trong không khí, ma pháp nguyên tố nhất thời nồng nặc như là tìm được ngọn nguồn hướng về phía ông ta mà cùng hội tụ.
Tử sắc từ từ đậm thêm, Sâm Cách trong tay ma pháp trượng một ngón tay, một đạo tử quang bắn thẳng đến vị trí hạch tâm của ma pháp khổng lồ trên trận mặt đất.
Trong ma pháp trận, tất cả các họa tiết ma pháp phức tạp đều phảng phất sống lại, mỗi một cái đều phóng thích âm thanh rên rỉ động lòng người bay lên khỏi mặt đất. Ngân tử bắn ra quang mang, trong phạm vi ma pháp trận tựa hồ vô tận tử sắc quang mang.
Cảnh tượng huyễn lệ chợt xuất hiện nhất thời khiến cho dân chúng bên ngoài trường thi kinh hô và than thở không thôi. Các loại ngôn từ ca ngợi vang lên, mỗi người tựa hồ đều cùng ca ngợi Sâm Cách đại ma đạo sư cường đại.
Tử cấp tứ giai. Trong nháy mắt, Diệp Âm Trúc phán đoán ra ma pháp cấp bậc của Sâm Cách. Đây là một gã tử cấp tứ giai Đại ma pháp sư, chỉ bất quá hắn lợi dụng ma pháp trận khổng lồ trước mắt này, khiến cho ma pháp cấp bậc của mình đề cao thêm ba bậc, đạt tới trình độ tử cấp cao giai mà thôi.
Khí tức không gian ma pháp kỳ dị đập vào mặt, Diệp Âm Trúc mặc dù khá hiểu biết về phương diện tạo nghệ ma pháp nhưng bất đắc dĩ chưa có nghiên cứu không gian hệ ma pháp, cũng không rõ khí tức kỳ dị này sẽ mang đến cái gì.
Mỗi thí sinh đi vào không gian pháp trận đều được một khối ma pháp thạch ngân sắc. Thân mình ma pháp thạch cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hạ phẩm không gian bảo thạch mà thôi, chỉ bất quá trên mặt lại điêu khắc liễu một không gian pháp trận đơn giản, trong đó năng lượng ma pháp yếu ớt tản mát ra khí tức không gian hệ ma pháp nguyên tố, tương hợp lẫn nhau với pháp trận này.
Rốt cục, đến phiên Diệp Âm Trúc tiếp nhận không gian bảo thạch của mình. Diệp Âm Trúc biết vật này không thể thu vào trong tu di thần giới được, nếu không pháp trận không cảm giác được khí tức ma pháp thạch sẽ đẩy hắn ra.
Bước một chân vào pháp trận, hết thảy chung quanh nhất thời xảy ra biến hóa, vô số biểu tượng ma pháp lao vào mặt. Sau một khắc, tựa như trải qua không gian truyền tống, cảm giác bình thường lại xuất hiện chung quanh cơ thể, ngân tử sắc (màu tím bạc) quang mang kỳ dị vặn vẹo phía sau. Diệp Âm Trúc đã xuất hiện tại một địa phương khác.
Thân thể có chút chấn động, không đợi cảm giác chân chạm đất truyền đến, Diệp Âm Trúc cẩn thận quan sát thế giới này từ trong không gian pháp trận. Một cảm giác nguy hiểm từ bên ngoài truyền đến. Vừa hạ ý thức, xoay người thì một quyền đã xẹt tới, quang mang thanh sắc mang theo đấu khí khiến vạt áo Diệp Âm Trúc rung lên phật phật.
Đánh lén?
Diệp Âm Trúc đã kinh qua chiến trận nên kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, căn bản không cho đối thủ cơ hội biến chiêu. Tay trái vừa nhấc, dễ dàng đẩy quyền của đối phương xẹt qua trước mặt phóng xuống phía dưới, chân trái nhanh như thiểm điện đá lên mang theo lam quang nhàn nhạt hung hăng đánh vào tiểu phúc, một trong những bộ vị mềm mại nhất trên thân thể đối thủ.
Đấu khí va chạm gây ra thanh âm bạo hưởng. Diệp Âm Trúc chỉ sử dụng lam cấp sơ giai đấu khí nhưng cũng không phải là thứ đối phương có thể chịu nổi, gầm nhẹ một tiếng, thân thể kẻ đánh lén đã ngã lăn xuống đất.
Lúc này, Diệp Âm Trúc mới có thời gian quan sát tình hình chung quanh.
Đây là một mảnh rừng rậm, có lẽ bởi vì rừng rậm là nơi dễ dàng ẩn thân nhất cho nên vị không gian hệ đại ma đạo sư kia mới đưa các thí sinh tới nơi này. Đương nhiên, rừng rậm trước mắt không thể nào so được với không gian Pháp Lam lúc đầu thi triển về mặt có nhiều cự mộc.
Chung quanh hết thảy nhìn qua đều rất chân thật, đối thủ trước mặt hình như vẫn nằm ôm chỗ bị dính đòn. Không gian ở đây là ban ngày nhưng sắc trời lại hôn ám, các cây trong rừng ẩn hiện vụ khí phiêu tán. Chung quanh rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng hét lớn từ phương xa truyền đến.
Diệp Âm Trúc mơ hồ hiểu được một chút về nguyên lý của không gian pháp trận này. Để công bình, mặc dù các thí sinh tham gia vũ bỉ cùng vào pháp trận từ một cửa nhưng khi tới không gian này lại được hạ xuống ngẫu nhiên trong rừng rậm. Chính mình cũng tình cờ gặp phải thí sinh trước mặt này, hắn thấy mình bị truyền tống tới đây, lợi dụng lúc mình chưa kịp đặt chân xuống đất thì ra tay đánh lén.
- Đến đây đi!
Diệp Âm Trúc tiến lên một bước, uy thế vô hình áp bách đối thủ trên mặt đất, hắn không nghĩ đối phương đánh lén là hèn hạ, trên chiến trường, địch nhân đánh lén ngươi chính là hèn hạ sao? Kẻ thắng làm vua, bất cứ thủ đoạn nào bảo vệ tính mạng đều có thể sử dụng, đó mới là điều đáng nói.
Đối thủ trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Âm Trúc, ánh mắt hắn rất phức tạp, lại càng nhiều tia oán hận. Diệp Âm Trúc sử dụng đấu khí rất chừng mực, mặc dù không đánh cho người này thương tổn trí mạng nhưng cũng đánh tan đấu khí của hắn. Mặc dù vẫn còn có lưu lại một chút nhưng trước mắt thì người này cũng phải ít nhất hạ từ thanh cấp xuống lục cấp.
Diệp Âm Trúc mặc dù mục đích chủ yếu là tìm Tô Lạp nhưng hắn cũng không quên chính mình đã đáp ứng Ny Na sẽ gây náo loạn. Bất luận là vì Mễ Lan hay là vì Cầm Thành, làm suy yếu thực lực Lam Địch Á Tư được một ít cũng là chuyện tốt. Hắn không giết người, không hy vọng khiến cho Lam Địch Á Tư phải chú ý. Nếu không, cho dù giết nơi này tất cả ngàn người cũng không phải là không có khả năng.
Gã thí sinh kia tay phải run rẩy thò tay vào trong ngực, đột nhiên thân hình chợt bật dậy. Một thanh đoản nhận đen nhánh đâm thẳng tới trước ngực Diệp Âm Trúc. Sự tàn nhẫn của Diệp Âm Trúc làm hắn tràn ngập oán hận, dù sao chính mình cũng không cùng đẳng cấp với người ta, bởi vậy hắn đã sử dụng đến vũ khí.
Ánh mắt đầy vẻ khinh thường, thân trên Diệp Âm Trúc vẫn vững vàng bất động. Ngay trong nháy mắt khi đối phương vừa bật dậy, chân phải đã đá lên nhanh như chớp. Đùi vẫn giữ như bình thường, mũi chân vừa lúc đá vào cổ tay kẻ kia, tiếng xương gãy vang lên, kẻ kia chỉ cảm thấy một lực mạnh truyền đến, cả người cũng bị văng đi.
- Vốn định cho ngươi một con đường sống, nếu ngươi lựa chọn như thế, vậy, xin lỗi nhé.
Diệp Âm Trúc giọng lạnh băng. Hắn căn bản không muốn chậm trễ thời gian, tay phải lộ ra, trực tiếp nắm lấy thân thể gã kia quay hắn lại cho một cước chính diện. Vừa vận lực, chỉ nghe những tiếng xương vỡ vang lên, thân thể gã kia đã nhũn như bún, tất cả các xương khớp trên người hắn đều bị Diệp Âm Trúc chấn rời. Đồng thời, hai khỏa ma pháp thạch cũng từ trên người hắn rơi ra, vừa lúc rơi vào trong lòng bàn tay Diệp Âm Trúc.
Mất đi ma pháp thạch, một đạo ngân quang lóe lên, thân thể gã đó biến mất tiêu, hiển nhiên đã rời khỏi trường thi.
Mặc dù về lý thuyết mà nói, các khớp xương trên thân thể bị rời ra vẫn còn có thể tiếp lại được. Nhưng nếu là toàn bộ các xương khớp bị như vậy, sợ rằng thầy thuốc khoa xương khớp và ma pháp sư trị liệu giỏi nhất cũng không cách nào giúp hắn khôi phục được.
Diệp Âm Trúc biết rất rõ rằng những người tham gia lần này tuyệt đại bộ phận đều là thanh niên tài tuấn một phương của Lam Địch Á Tư, có cả quý tộc, vương tộc. Hắn sẽ không hạ thủ lưu tình, kẻ nào chắn trước mặt chính là địch nhân, mà địch nhân thì sẽ nhanh chóng phải tiêu diệt.
Nắm hai khối ma pháp thạch trong tay, Diệp Âm Trúc biết vừa rồi bị mình giải quyết gã kia hẳn là đã giết chết một người rồi.
Lúc này, tiếng động trong rừng cây từ từ vang dần lên. Hắn biết, một ngàn thí sinh hẳn là cũng đã tiến vào thế giới do phiến không gian ma pháp trận này hình thành. Cuộc tranh đấu cũng đã chính thức bắt đầu.
Không vội nóng lòng đi tìm người để công kích, Diệp Âm Trúc đứng lại tại chỗ. Tinh thần lực khổng lồ lấy hắn làm trung tâm phóng ra chung quanh, thông qua rèn luyện vong linh ma pháp, tinh thần lực của hắn đã càng ngày càng lớn mạnh.
Thông qua tinh thần lực, Diệp Âm Trúc rất nhanh nắm được tình hình chủ yếu của phiến không gian này.
Khu rừng này cũng không rộng như tưởng tượng, ước chừng chỉ khoảng năm vạn thước vuông, trong phạm vi này có một ngàn người đang hoạt động. Vì vậy sẽ rất dễ dàng gặp được đối thủ.
Lam Địch Á Tư đế quốc hy vọng cuộc thi văn võ này chính thức công bằng. Nhưng trên thế giới này thật sự có công bằng tuyệt đối sao?
Khóe miệng toát ra một tia cười quỷ dị, thân hình Diệp Âm Trúc chợt lóe, ánh kim toát ra từ song chưởng, cả người đã lẫn vào trong bùn đất biến mất tăm.
Hắn cũng không phải hoàn toàn dựa vào năng lực toản địa (độn thổ à?) để tìm cơ hội tấn công đối thủ mà là để nghỉ ngơi.
Đúng vậy, chính là nghỉ ngơi. Diệp Âm Trúc không hề nghi ngờ mà phán đoán một cách chính xác rằng hắn không có nhiệt huyết như các thí sinh khác. Một cái đầu lạnh sẽ giúp hắn tìm được phương pháp đầu tiên một cách tốt nhất. Đó chính là chờ đợi.
Cuộc thi này sẽ chỉ kết thúc vào buổi đêm. nói cách khác, quy tắc cuộc thi là chỉ diễn ra trong vòng khoảng bốn thời thần (4 canh giờ???). Ma pháp thạch cuối cùng chắc chắn sẽ tập trung ở một số ít người. Khi đó, thể lực của mọi người đều đã tiêu hao rất lớn, vậy cần gì phải ra tay bây giờ làm gì?
Bùn đất trong không gian pháp trận cũng không khác gì so với ngoại giới. Thân thể chìm trong bùn đất, Diệp Âm Trúc lặng lẽ tu luyện, tinh thần lực trong cơ thể và đấu khí cùng vận chuyển, vừa cảm thụ khí tức biến hóa của ngoại giới, vừa tính toán thời gian vận hành để cho thân thể được bảo trì ở trạng thái tốt nhất.
Lúc này, hắn cũng không hề lo lắng về cuộc thi trước mắt mà đang suy nghĩ theo lời Khắc Lôi Na nói về hình thức lôi đài xem cuộc thi ma pháp ngày mai có cơ hội dùng thủ xảo nào không. Suy nghĩ một hồi, hắn đành phải từ bỏ ý định đó.
Trong khi Diệp Âm Trúc đang thăm dò tình huống ngoại giới thì đột nhiên tinh thần lực của hắn tản ra có chút động. Một tâm tình tràn ngập khủng hoảng bị tinh thần lực của hắn nắm được một cách chuẩn xác, một linh hồn tâm tình.
Diệp Âm Trúc trong lòng chợt động, có người bị giết phải không?
Đối với người bình thường mà nói, chỉ sau khi chết thì linh hồn mới thoát ra, khi đó mới sinh ra linh hồn tâm tình. Linh hồn người thường chỉ có thể tồn tại rất ngắn ngủi trong không khí sau khi chết, nhưng nếu là những vũ giả cường đại thì thời gian tồn tại sẽ lâu hơn một chút. Còn ma pháp sư vì tu luyện tinh thần lực nên thời gian tồn tại lại càng lâu hơn. Một số ít cường giả chân chính, thậm chí cả sau khi chết thì linh hồn cũng không tiêu tan, ví dụ như Na Ta cốt long trong long vực hay tử cấp cường giả đều thuộc nhóm này.
Trước tiên, tinh thần lực nắm bắt lấy vị trí của linh hồn kia. Linh hồn lực của Diệp Âm Trúc nhanh chóng phóng tới chỗ đó. Ở đây, hắn căn bản là không cần phải lo có linh hồn lực của ai đủ mạnh so với hắn để có thể tạo thành phản phệ.
Một đoàn tràn ngập các loại khí tức linh hồn hiện ra trước tinh thần lực của Diệp Âm Trúc. Không chút do dự, Diệp Âm Trúc dựa theo lời dạy của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, phóng vong linh chi nhãn ra.
Ngay lập tức, các linh hồn trước mắt xảy ra biến hóa, chủ yếu là về màu sắc, linh hồn màu xanh xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc không khỏi có chút kinh ngạc, đây là linh hồn rất mạnh của vũ giả, dĩ nhiên là ở thanh giai trung cấp.
Linh hồn của người ta và thực lực bản thân mặc dù có quan hệ trực tiếp nhưng cũng không có nghĩa là thanh cấp trung giai chiến sĩ nhất định phải có linh hồn thanh cấp trung giai. Việc này liên quan đến cường độ của tinh thần lực. Đương nhiên, đối với ma pháp sư mà nói thì lại không như vậy. Thanh cấp trung giai ma pháp sư chắc chắn sẽ có linh hồn ngoài thanh cấp trung giai - đó là lẽ đương nhiên.
Đối mặt với thanh cấp linh hồn trước mắt, linh hồn của Diệp Âm Trúc ngưng tụ rồi xuất ra khỏi bản thể, đương nhiên là mắt thường không thể nhìn thấy được thân thể của linh hồn. Cho dù dùng tinh thần lực cũng không thể cảm giác được, chỉ có linh hồn mới có thể thấy được linh hồn. Đây là pháp tắc đầu tiên khi học tập vong linh ma pháp - Quan hệ giữa các linh hồn.
Linh hồn Diệp Âm Trúc và linh hồn trước mặt này hoàn toàn không giống nhau. Thông qua vong linh chi nhãn, trước mắt hắn thấy nhóm linh hồn này tựa như một đám vụ khí màu xanh còn linh hồn của Diệp Âm Trúc lại là một bản thể thu nhỏ của Diệp Âm Trúc, toàn thân kim sắc, chung quanh là một vòng tròn màu trắng.
Tử cấp. Linh hồn chuyển từ trạng thái vụ (màn sương) hóa thành bản thể là đã qua một mức, trước mắt, Diệp Âm Trúc đã ngưng kết thành linh hồn thể thứ hai. Với đặc tính tử vong bất diệt của mình, linh hồn kim sắc chẳng những đại biểu cho linh hồn đã đạt tới tử cấp cảnh giới mà còn thể hiện chính mình đã đạt tới năng lực dung nhập linh hồn thiên nhân hợp nhất. Sở dĩ linh hồn Diệp Âm Trúc và người khác không giống nhau vì hắn đã hấp thu năng lượng khổng lồ của linh hồn thần thánh cự long Nặc Khắc Hi. Lúc này linh hồn Diệp Âm Trúc đã từ từ chuyển hóa tới thứ thần cấp.
- Tới đây!
Diệp Âm Trúc thông qua linh hồn ba động mà phát ra tin tức tới đoàn linh hồn như màn sương màu xanh kia.
Do cấp bậc cách xa nên ngay cả ý niệm phản kháng đối phương cũng không thể sinh ra, chúng liền phiêu đãng tới trước mặt DIệp Âm Trúc.
Linh hồn chi thể của Diệp Âm Trúc bắn ra một điểm kim tinh, trực tiếp khảm vào trong thanh sắc linh hồn của đối phương, ngay cả chú ngữ cũng vô dụng, nói với linh hồn đó:
- Kể từ bây giờ, tất cả các ngươi đều thuộc về ta.
Kim tinh đâm vào thanh vụ (màn sương xanh), nhất thời quang mang đại phóng. Thanh vụ kịch liệt ba động, toàn thể linh hồn đều kêu lên thảm thiết, thê lương. Rất nhanh, điểm kim quang nọ biến thành hạch tâm của đoàn thanh vụ. Thể tích thanh vụ nhanh chóng thu nhỏ lại còn một phần mười ban đầu nhưng lại trở nên ngưng luyện rất nhiều. Ba động của linh hồn tâm tình hoàn toàn tiêu thất, chỉ còn cách thần phục.
Diệp Âm Trúc dùng phương pháp đơn giản nhất. Đó là cường chế linh hồn khế ước đối với các linh hồn yếu hơn mình nhiều kia.
Thu thập các linh hồn này không phải bởi vì hắn coi trọng lực lượng của linh hồn mà bởi vì rất nhiều vong linh ma pháp đều cần phải có rất nhiều linh hồn mới có thể phát huy diệu dụng. Ví dụ như ngay trước mắt đây, thu lấy linh hồn này, thanh cấp linh hồn sẽ không tiêu tán mà trở thành một lính trinh sát ẩn hình do Diệp Âm Trúc khống chế. Trong phạm vi tinh thần lực của Diệp Âm Trúc, linh hồn này thấy cái gì thì Diệp Âm Trúc đều thấy cái đó.
Kỹ năng trinh sát của vong linh pháp sư quả thật rất tốt. Nhưng cũng phải có tinh thần lực cường đại hỗ trợ, vong linh pháp sư chỉ có thể khống chế linh hồn trong phạm vi hành động của tinh thần lực. Đương nhiên cũng có thể tự dùng linh hồn bản thân để trinh sát nhưng quyết không có vong linh pháp sư nào làm như vậy. Linh hồn rất là yếu ớt, vạn nhất gặp phải ma pháp nguyên tố loạn lưu thì có thể lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Tự thân linh hồn trở về bản thể, Diệp Âm Trúc dùng tinh thần lực khống chế linh hồn mới thu phục được, bắt đầu trinh sát trong không gian đặc thù do không gian pháp trận tạo nên. Mở rộng được tầm nhìn nên nhất thời có thể quan sát hết thảy xung quanh được tốt hơn.
Cuộc vũ bỉ phục thí (thi võ) này khốc liệt hơn nhiều so với tưởng tượng. Có thể được tham gia thi, phải là cường giả trong những cường giả, tổi thiểu cũng phải đạt tới thực lực thanh cấp trung giai. Mặc dù không có vũ khí nhưng trong khắp khu rừng này, tùy ý có thể thấy đấu khí tung hoành khắp nơi, đánh nhau sống chết cực kỳ ác liệt. Không phải vạn bất đắc dĩ thì không ai chịu nguyện ý giao ma pháp thạch của mình ra. Các loại phương thức công kích xuất ra tầng tầng lớp lớp dường như vô tận. Thậm chí còn có cả tình huống vài người hợp lực công kích người khác, sau đó lại tiếp tục động thủ tranh đoạt ma pháp thạch về cho mình. Cuộc chiến đấu hoàn toàn hỗn loạn xảy ra ở khắp nơi.
Mặc dù Lam Địch Á Tư đế quốc đã có những quy định hạn chế đối với các thí sinh đến mức tối đa để có thể giảm thiểu xảy ra thương vong nhưng bởi vì chiến đấu vô cùng ác liệt, mỗi gã thí sinh đều chính là những vũ khí tốt nhất. Thời gian trôi đi, số người chết không ngừng tăng lên.
Như vậy thật là thuận tiện cho Diệp Âm Trúc, vừa ẩn trong lòng đất tu luyện vừa thu thập các linh hồn tử vong phiêu đãng. Sau khi cuộc chiến diễn ra được hai thời thần (2 canh giờ???) thì số lượng linh hồn bị hắn khống chế đã tăng lên thành 14, trong đó có 3 linh hồn lam cấp và 11 linh hồn thanh cấp. Thông qua việc trinh sát của các linh hồn, hắn đã nắm bắt được thế cục toàn bộ khu rừng một cách rất nhanh chóng.
Trong cuộc thi này, những kẻ cao thủ nhất chắc chắn là những cường giả tử cấp. Thông qua kiểm tra sơ loại, số lượng tử cấp cường giả cũng không chỉ có Ba Nhĩ Đức, tổng cộng có ba người đạt tới tử cấp cao thủ, đa phần đều là tử cấp sơ giai hoặc tử cấp nhị giai.
Thực lực ba người này chẳng những mạnh mẽ mà còn rất giảo hoạt, dựa vào thực lực hơn người của mình, không ngừng đuổi các đối thủ ra khỏi kết giới và đoạt lấy ma pháp thạch. Đồng thời, ba người này cũng cố gắng tránh nhau thật xa, không để xảy ra giao tranh, mặc dù có khi gặp nhau nhưng cũng lập tức rời xa ngay mà không hề động thủ.
Đến thời thần thứ ba (canh giờ thứ 3???) thì trong rừng đã không còn náo nhiệt nữa, chỉ còn lại khoảng 150 thí sinh. Để bảo trì thành quả thắng lợi của mình và để khôi phục năng lượng bị tiêu hao, đa phần các chiến sĩ này đều lựa chọn việc ẩn nấp để nghỉ ngơi và hồi phục, không có cơ hội tốt, tuyệt không dễ ra tay. Cuộc thi đến lúc này cũng đã tới giai đoạn không thể ngưng nghỉ.
Diệp Âm Trúc từ dưới đất chui ra vô thanh vô tức, còn hơn một thời thần nữa, cũng đã đến lúc động thủ rồi.
Căn bản không hề có ý ẩn dấu thân hình, Diệp Âm Trúc cứ như vậy đi lại lững thững trong rừng, thỉnh thoảng lại làm bộ hết nhìn đông lại nhìn tây, khiến cho người ta cảm giác hắn đang tìm cái gì đó.
Đột nhiên, một đạo lam sắc quang mang từ trên một cây đại thụ phóng thẳng xuống, nhắm vào đỉnh đầu Diệp Âm Trúc.
Đáng tiếc, kẻ đánh lén này không nhìn thấy thần sắc của Diệp Âm Trúc lúc này. Diệp Âm Trúc đang cười, đang muốn hết tịch mịch, không bằng tự mình làm mồi câu, để người ta phải tự ra mặt.
Không có động tác phản kích phức tạp nào, chỉ bước về phía trái một cách rất tự nhiên, tránh đòn công kích của đối thủ. Thân trên kẽ rung một chút, thân ảnh Diệp Âm Trúc hoá thành ba người đã xuất hiện trước mắt đối thủ. Đó không phải là ba thân người trên mà là ba Diệp Âm Trúc hoàn chỉnh.
Nương theo Tử trúc đấu khí dần dần tu luyện tới đỉnh phong, công phu Ngạo trúc kiếm pháp của Diệp Âm Trúc cũng càng ngày càng tinh thâm. Trước kia dù chỉ một chút cũng không thể xuất ra thì bây giờ dần dần đã có thể sử dụng được rồi.
Không cho đối thủ thời gian để kinh hãi, ba Diệp Âm Trúc đồng thời phát động công kích, ba quyền từ ba hướng cùng xuất ra lam sắc đấu khí đồng dạng, nhưng lại từ ba hướng có thể phong kín toàn bộ phương vị tránh né của đối thủ.
Kẻ đánh lén từ trên cây nhảy xuống, căn bản không có nhiều chỗ đễ lựa chọn. Mắt thấy Diệp Âm Trúc hóa thân thành ba người đồng thời công kích về phía mình, không khỏi kinh hãi, không hề bảo lưu mà phát ra toàn bộ đấu khí bản thân, thân thể tận lực cuộn tròn lại, lăn ra xa thật nhanh như một cái bánh xe, đồng thời liều mạng phóng ra một quyền về hướng ba DIệp Âm Trúc.
Oanh –
Ba đạo thân ảnh tụ lại làm một, Diệp Âm Trúc xuất thủ một chiêu, tổng cộng mười khối ma pháp thạch từ trên người đối phương đều rơi vào tay hắn. Thân thể đối phương vẫn đứng lặng im không nhúc nhích, thân ảnh dần dần tiêu thất, còn số lượng linh hồn do Diệp Âm Trúc khống chế cũng biến thành 16.
Cũng là lam cấp đấu khí nhưng gấp ba lần đối thủ, mặc dù đối thủ đã ứng phó nhưng ba quyền do Diệp Âm Trúc thi triển đều là thực lực lam cấp đỉnh phong, chỉ trong nháy mắt đã chẫn vỡ nát lục phủ ngũ tạng đối phương.
Tiếp theo, cũng dùng thủ pháp tương tự, Diệp Âm Trúc liên tiếp thu thập thêm vài chục tên lam cấp võ sĩ. Số lượng ma pháp thạch trên người cũng gia tăng tới hơn 130 khối.
Dùng vong linh để trinh sát, hắn xảo diệu tránh được 3 gã tử cấp cường giả. Lúc này động thủ, hắn không hề hạ thủ lưu tình, dù sao trong cuộc thi cũng đã có người chết, vậy chết thêm vài chục người có là gì đâu?
4 thời thần (4 canh giờ???) rốt cuộc cũng kết thúc, mọi người cùng được đưa ra khỏi không gian pháp trận.
Rừng cây biến mất, trở lại với thế giới thật, số thí sinh còn sót lại không tới 30 người.
Vị Sâm Cách đại ma đạo sư kia, bởi vì ma lực tiêu hao quá độ, đã được các ma pháp sư thủ hạ đưa đi nghỉ ngơi rồi, trên đài chỉ còn lại một vị quân vụ đại thần.
Khắc Lôi Tư Ba hài lòng nhìn 30 thí sinh cuối cùng này:
- Có thể kiên trì tới lúc cuối cùng, các ngươi đã chứng tỏ được thực lực tổng hợp của mình. Cho dù cuối cùng không thể đạt tới 5 vị trí đầu tiên thì cũng có thể đăng ký tạo sách. Đế quốc nhất định có thưởng cho các ngươi trước khi rời đi, còn nếu các người nguyện ý tòng quân thì hết thảy sẽ được đãi ngộ ưu ái.
- Tạ ơn đại nhân.
Khắc Lôi Tư Ba đảo mắt nhìn qua mọi người.
- Tốt lắm, bây giờ các ngươi có thể tuần tự giao số lượng ma pháp thách ra để tiến hành thống kê. 5 vị trí đầu tiên sẽ tiến vào vòng thi tối hậu.
Kết quả được công bố rất nhanh, 3 gã tử cấp vũ giả nọ có hơn 200 khối ma pháp thạch đương nhiên được vào vòng trong. Diệp Âm Trúc có 172 khối ma pháp thạch đứng thứ 4, thứ 5 là một gã lam cấp vũ giả được chưa tới 100 khối. 5 người tham gia vòng thi cuối để chọn ra kẻ đứng đầu. 5 người mang theo mũ, lần lượt nhận lấy lệnh bài tham gia vòng thi cuối từ tay Lôi Khắc Tư Ba.
Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc, trên lệnh bài này có khảm ngân tương pháp trận. Ở hiện trường, thông qua thao tác của ma pháp sư và người sở hữu nó, có thể tránh được việc nhầm lẫn tên tuổi.
Mặt trời đã xuống núi, những thí sinh bị thương đã được chuyển đi điều trị. Dân chúng vây quanh để xem và các thí sinh còn sót lại cũng nhất loạt quay về Lam Địch Á Tư thành.
Khắc Lôi Tư Ba từ trên bình đài đi xuống, trong mắt lộ ra thần sắc suy tư, được bọn thị vệ hộ tống ra khỏi trường thi vũ bỉ.
- Ba ba. Đã kết thúc chưa?
Một thanh âm trong trẻo vang lên. Nhất thời trên mặt Khắc Lôi Tư Ba trở nên tươi cười thêm vài phần.
Một nữ hài tử xinh đẹp vội vã chạy đến trước mặt Khắc Lôi Tư Ba, tươi cười, thản nhiên ôm lấy cánh tay hắn. Nếu Diệp Âm Trúc ở đây nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra rằng hắn biết nữ hài tử này. Đúng là Khắc Lôi Na.
- Vừa mới kết thúc. Sao con lại tới đây, ngày mai còn muốn tham gia ma pháp phục thí thì phải mau về nhà nghỉ ngơi đi.
Khắc Lôi Tư Ba âu yếm nhìn con gái.
Làm đế quốc quân vụ đại thần, Khắc Lôi Tư Ba chỉ có duy nhất một đứa con gái, được hắn cực kỳ sủng ái từ thuở nhỏ. Điều khiến hắn hạnh phúc nhất chính là Khắc Lôi Na tịnh không giống như những tiểu thư quý tộc khác tràn ngập kiêu căng, mà ngược lại rất biết điều, đồng thời các thiên phú khác cũng đều rất tốt. Sư phụ của nàng là phó hội trưởng của ma pháp sư công hội. Mới chỉ 20 tuổi nhưng đã tu luyện tới trình độ lam cấp, trên toàn Lam Địch Á Tư đế quốc cũng không có nhiều nhân tài như thế.
Có lẽ chịu ảnh hưởng của cha mà từ nhỏ Khắc Lôi Na đã thích quân sự. Ngoại trừ việc tuy luyện ma pháp, đa số thời gian nàng đều học tập tri thức quân sự cùng thúc thúc của mình là Nguyên soái Lỗ Khắc Tư của Lam Địch Á Tư đế quốc.
Địa vị của gia tộc Khắc Lôi Tư Ba ở Lam Địch Á Tư đế quốc cũng giống như gia tộc Tử La Lan ở Mễ Lan. Nhưng trong thế hệ mới đó, xuất sắc nhất chính là Khắc Lôi Na.
Cuộc thi văn võ lần này mặc dù có không ít lam cấp cường giả nhưng bất luận là vũ giả hay ma pháp sư, đại đa số lam cấp cường giả này đều xấp xỉ 30 tuổi, thậm chí có người còn hơn 30. Thực lực đủ mạnh chính là điều kiện tiên quyết để được chấp thuận dự thi. Khắc Lôi Na này mới chỉ 20 tuổi mà đã đạt tới lam cấp, trong toàn bộ cuộc thi văn võ này cũng không có mấy người.
- Ba ba, con không mệt. Tình hình thi võ hôm nay thế nào? Có gì đặc biệt không?
Khắc Lôi Na vẻ mặt và bộ dạng rất tò mò, có chút không kiên nhẫn hỏi.
Khắc Lôi Tư Ba gật đầu, nói:
- Cường giả dĩ nhiên là có. Cuộc thi văn võ lần này cũng là lớn nhất từ trước tới nay, có 3 tử cấp cường giả, thật ngoài ý liệu của chúng ta. Phải biết rằng trước kia, 30 tuổi mà đạt tới lam cấp có thể được coi là thiên tài. Xem ra sức hấp dẫn của công chúa so với quyền lực còn lớn hơn rất nhiều a!
Khắc Lôi Na mỉm cười, nói:
- Điều này thì ba ba nói sai rồi, nếu có thể lọt vào mắt xanh của công chúa, chẳng lẽ lại sợ không có quyền lực sao? Những người này đều vì cả người và quyền lực mà đến. Nghe nói Loan Phong công chúa chính là đệ nhất mỹ nhân của Lam Địch Á Tư chúng ta. Đáng tiếc, ngay cả con cũng chưa được thấy nàng. Ba ba, nàng có thực sự đẹp đến như vậy không?
Trong mắt Khắc Lôi Tư Ba toát ra một nét mông lung, phảng phất nhớ lại hôm đó ở trên đại điện.
- Đúng vậy! Nàng rất đẹp, đừng nói những người trẻ tuổi, thẳng thắn mà nói, cho dù là ba ba cũng không thể không động tâm. Đó là một vẻ đẹp không thể thể nào hình dung được, phảng phất như căn bản không nên thuộc về thế giới này của chúng ta. Chỉ có điều nàng thật sự lạnh lẽo, cho dù là bệ hạ cũng không cách nào thấy được nàng cười.
Khắc Lôi Na có chút bất mãn, mân mê cái miệng nhỏ, nói:
- Ba ba. Bình luận về mỹ nữ trước mặt một nữ hài tử, con có thể sẽ tức giận đó.
Khắc Lôi Tư Ba ha ha cười, vuốt đầu con gái, nói:
- Nha đầu ngốc, cho dù Loan Phong công chúa có xinh đẹp thế nào, trong lòng ta, cô ấy cũng vĩnh viễn không bằng Khắc Lôi Na của ta. Con mãi mãi là người quan trọng nhất của ta.
Khắc Lôi Na cười hì hì, nói:
- Cũng gần như vậy, ba ba, người vẫn chưa kể cho con tình hình cuộc thi võ hôm nay mà.
Khắc Lôi Tư Ba nói:
- Cuộc thi võ hôm nay rất kỳ quái, thông qua thủy tinh cầu, ta vẫn quan sát được nội tình cuộc thi. Nhưng làm ta kinh ngạc nhất, trong đó có một gã thí sinh mà ta không ngờ lại không thế nhìn thấu được thực lực.
Khắc Lôi Na nói:
- Có phải là mấy người tử cấp thực lực đó không? Ba ba, người cũng mới chỉ đạt tới tử cấp sơ giai mà thôi, nhìn không thấu người ta cũng là bình thường mà.
Khắc Lôi Tư Ba lắc đầu, nói:
- Không. Nếu là tử cấp mà ta nhìn không thấu thì tự nhiên không có gì là ngạc nhiên cả. Nhưng làm ta nhìn không thấu lại là một gã vũ giả lam cấp sơ giai. Lần này thi võ có hơn một ngàn người, có hơn 150 người trên lam cấp, trong đó lam cấp trung gia trở lên có hơn 30 người nhưng đạt được thắng lợi cuối cùng chỉ có 5 người. Ngoại trừ 3 gã tử cấp thì đứng thứ tư không ngờ lại là một gã chiến sĩ lam cấp sơ giai.
Khắc Lôi Na nói:
- Như vậy cũng không có gì a. Nói không chừng người ta chiến thuật tinh diệu, vượt qua cả chiến lực
Khắc Lôi Tư Ba nghiêm mặt:
- Nếu thật sự đơn giản như vậy, ta có thể nói không nhìn thấu hắn sao? Khi trận đấu vừa mới bắt đầu, ta cũng không chú ý tới người này xuất hiện. Con cũng biết, tất cả các thí sinh tham gia thi võ đều mặc trang phục giống nhau, căn bản không nhận ra ai là ai cả. Trong suốt quá trình, ta cũng không phát hiện có chiến sĩ lam cấp nào có năng lực đặc biệt. Nhưng đến giai đoạn cuối, người này lại đột ngột xuất hiện từ trong hư không, liên tục sát thương gần 20 chiến sĩ lam cấp, cướp được hơn 170 khỏa ma pháp thạch, tiến vào vòng trong. Mà hắn cũng không dùng tiểu xảo, phương thức chiến đấu cũng cực kỳ đơn giản, trực tiếp. Nhưng cho dù là chiến sĩ lam cấp cao giai cũng rất khó qua được 10 chiêu của hắn, nhất là hắn còn có năng lực phân thân, có thể gia tăng thực lực của mình lên vài lần, khiến cho đối thủ khó lòng phòng bị. Cũng hơi kỳ lạ là có mấy lần hắn sắp gặp phải 3 gã tử cấp cường giả, hắn hình như đều có thể dự đoán trước để thay đổi lộ tuyến, né tránh các chiến sĩ tử cấp. Tổng hợp các mặt này lại thì sợ rằng tiểu tử lam cấp sơ giai này không hề đơn giản.
- Vậy hắn có phải người của đế quốc chúng ta không?
Khắc Lôi Na cũng bị lời kể của cha làm cho hứng thú.
Khắc Lôi Tư Ba lắc đầu nói:
- Không, không phải. Theo lệnh bài dự thi của hắn, ta vừa mới tra ra, người này đến từ A Tạp Địch Á vương quốc, nhưng hình như không phải quý tộc.
- A Tạp Địch Á?
Không biết tại sao, Khắc Lôi Na đột nhiên giật mình.
- Vậy hắn tên gọi là gì?
Khắc Lôi Tư Ba nhìn con gái, nói:
- Hắn gọi là Diệp Tô.
- Cái gì?
Khắc Lôi Na kinh hô, dù là cách xa trăm thước cũng có thể nghe rõ.
Cuộc thi văn võ 3 năm một lần tổ chức tại Lam Địch Á Tư đế quốc cuối cùng cũng tới ngày chung kết. Đó cũng là ngày thi ma pháp.
Khi Diệp Âm Trúc còn chưa đi vào sân đấu đã thấy Khắc Lôi Na mặc ma pháp bào đứng ở lối vào nhìn ngó xung quanh. Diệp Âm Trúc trong lòng cười khổ, nha đầu kia chẳng phải đang đợi mình sao.
Quả nhiên, Khắc Lôi Na thấy Diệp Âm Trúc đi tới, nhất thời đôi mắt sáng ngời, bước nhanh tới đón.
- Ngươi sao bây giờ mới tới. Mọi người đều đến cả rồi. Ngươi cũng tốt thật đó, luôn chỉ xuất hiện đúng vào giây phút cuối.
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười:
- Ta vẫn không bị muộn đấy chứ?
Khắc Lôi Na trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng lại hạ xuống rất nhanh:
- Ngươi có bị tiêu hao quá lớn trong cuộc thi võ hôm qua không? Đã khôi phục lại chưa?
Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh, không khỏi đánh giá lại thân phận Khắc Lôi Na một lần nữa. Cuộc thi võ hôm qua do Khắc Lỗ Tư chủ trì mà sao nha đầu kia lại biết mình tham gia thi võ nhanh như vậy? Rốt cuộc thân phận của nàng là thế nào?
Có cướp lấy ma pháp thạch hạng nhất, có cả ẩn núp, trốn tránh đuổi giết, quả nhiên là hảo biện pháp. Coi như là tương đối công bình. Lam Địch Á Tư vì cuộc thi văn võ này đã ném xuống không ít tiền vốn a!
Trong lúc Diệp Âm Trúc đang suy tư, Khắc Lôi Tư Ba nói tiếp:
- Quy tắc vũ bỉ phục thí chính là không có quy tắc. Chỉ có ba hạn chế. Đầu tiên, bất luận kẻ nào không được phép làm rơi mũ thí sinh, nếu không tương lập mất tư cách tham gia. Thứ hai, cố gắng đến mức có thể giảm tiểu tổn thương, bất luận kẻ nào cũng không cho sử dụng vũ khí. Các ngươi chỉ có thể mặc trang phục đơn giản nhất tiến vào trường thi, chỉ dùng tay không để tìm thắng lợi. Thứ ba, bất luận kẻ nào trong ma pháp trận cũng không được gọi tọa kỵ về. Đương nhiên, điểm này ta chỉ là nhắc nhở các ngươi mà thôi. Ttrong không gian pháp trận ở đây, liên lạc giữa bản thân các ngươi và tọa kỵ lúc đó bị chặt đứt, muốn gọi về cũng không có khả năng. Hiểu tất cả rồi chứ?
- Hiểu được!
Tiếng hô mang theo đấu khí đinh tai nhức óc.
Khắc Lôi Tư Ba gật đầu với Sâm Cách đại ma đạo sư bên cạnh:
- Phía dưới, dựa theo thứ tự số báo danh mà lĩnh ma pháp thạch, tiến vào trường thi không gian pháp trận.
Chú ngữ trầm thấp từ trên vũ bỉ bình đài vang lên. Sâm Cách đại ma đạo sư trong tay không biết lúc nào đã có hơn một cây pháp trượng, giơ lên cao quá đỉnh đầu, nương theo giọng ngâm xướng, một vòng quyển màu bạc rung động từ trong pháp trượng phóng thích ra. Khi vòng quyển rung động màu bạc vừa rời khỏi thân thể ông ta, một đoàn tử quang chói mắt đã từ trong cơ thể Sâm Cách bạo phát ra. Trong không khí, ma pháp nguyên tố nhất thời nồng nặc như là tìm được ngọn nguồn hướng về phía ông ta mà cùng hội tụ.
Tử sắc từ từ đậm thêm, Sâm Cách trong tay ma pháp trượng một ngón tay, một đạo tử quang bắn thẳng đến vị trí hạch tâm của ma pháp khổng lồ trên trận mặt đất.
Trong ma pháp trận, tất cả các họa tiết ma pháp phức tạp đều phảng phất sống lại, mỗi một cái đều phóng thích âm thanh rên rỉ động lòng người bay lên khỏi mặt đất. Ngân tử bắn ra quang mang, trong phạm vi ma pháp trận tựa hồ vô tận tử sắc quang mang.
Cảnh tượng huyễn lệ chợt xuất hiện nhất thời khiến cho dân chúng bên ngoài trường thi kinh hô và than thở không thôi. Các loại ngôn từ ca ngợi vang lên, mỗi người tựa hồ đều cùng ca ngợi Sâm Cách đại ma đạo sư cường đại.
Tử cấp tứ giai. Trong nháy mắt, Diệp Âm Trúc phán đoán ra ma pháp cấp bậc của Sâm Cách. Đây là một gã tử cấp tứ giai Đại ma pháp sư, chỉ bất quá hắn lợi dụng ma pháp trận khổng lồ trước mắt này, khiến cho ma pháp cấp bậc của mình đề cao thêm ba bậc, đạt tới trình độ tử cấp cao giai mà thôi.
Khí tức không gian ma pháp kỳ dị đập vào mặt, Diệp Âm Trúc mặc dù khá hiểu biết về phương diện tạo nghệ ma pháp nhưng bất đắc dĩ chưa có nghiên cứu không gian hệ ma pháp, cũng không rõ khí tức kỳ dị này sẽ mang đến cái gì.
Mỗi thí sinh đi vào không gian pháp trận đều được một khối ma pháp thạch ngân sắc. Thân mình ma pháp thạch cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hạ phẩm không gian bảo thạch mà thôi, chỉ bất quá trên mặt lại điêu khắc liễu một không gian pháp trận đơn giản, trong đó năng lượng ma pháp yếu ớt tản mát ra khí tức không gian hệ ma pháp nguyên tố, tương hợp lẫn nhau với pháp trận này.
Rốt cục, đến phiên Diệp Âm Trúc tiếp nhận không gian bảo thạch của mình. Diệp Âm Trúc biết vật này không thể thu vào trong tu di thần giới được, nếu không pháp trận không cảm giác được khí tức ma pháp thạch sẽ đẩy hắn ra.
Bước một chân vào pháp trận, hết thảy chung quanh nhất thời xảy ra biến hóa, vô số biểu tượng ma pháp lao vào mặt. Sau một khắc, tựa như trải qua không gian truyền tống, cảm giác bình thường lại xuất hiện chung quanh cơ thể, ngân tử sắc (màu tím bạc) quang mang kỳ dị vặn vẹo phía sau. Diệp Âm Trúc đã xuất hiện tại một địa phương khác.
Thân thể có chút chấn động, không đợi cảm giác chân chạm đất truyền đến, Diệp Âm Trúc cẩn thận quan sát thế giới này từ trong không gian pháp trận. Một cảm giác nguy hiểm từ bên ngoài truyền đến. Vừa hạ ý thức, xoay người thì một quyền đã xẹt tới, quang mang thanh sắc mang theo đấu khí khiến vạt áo Diệp Âm Trúc rung lên phật phật.
Đánh lén?
Diệp Âm Trúc đã kinh qua chiến trận nên kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, căn bản không cho đối thủ cơ hội biến chiêu. Tay trái vừa nhấc, dễ dàng đẩy quyền của đối phương xẹt qua trước mặt phóng xuống phía dưới, chân trái nhanh như thiểm điện đá lên mang theo lam quang nhàn nhạt hung hăng đánh vào tiểu phúc, một trong những bộ vị mềm mại nhất trên thân thể đối thủ.
Đấu khí va chạm gây ra thanh âm bạo hưởng. Diệp Âm Trúc chỉ sử dụng lam cấp sơ giai đấu khí nhưng cũng không phải là thứ đối phương có thể chịu nổi, gầm nhẹ một tiếng, thân thể kẻ đánh lén đã ngã lăn xuống đất.
Lúc này, Diệp Âm Trúc mới có thời gian quan sát tình hình chung quanh.
Đây là một mảnh rừng rậm, có lẽ bởi vì rừng rậm là nơi dễ dàng ẩn thân nhất cho nên vị không gian hệ đại ma đạo sư kia mới đưa các thí sinh tới nơi này. Đương nhiên, rừng rậm trước mắt không thể nào so được với không gian Pháp Lam lúc đầu thi triển về mặt có nhiều cự mộc.
Chung quanh hết thảy nhìn qua đều rất chân thật, đối thủ trước mặt hình như vẫn nằm ôm chỗ bị dính đòn. Không gian ở đây là ban ngày nhưng sắc trời lại hôn ám, các cây trong rừng ẩn hiện vụ khí phiêu tán. Chung quanh rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng hét lớn từ phương xa truyền đến.
Diệp Âm Trúc mơ hồ hiểu được một chút về nguyên lý của không gian pháp trận này. Để công bình, mặc dù các thí sinh tham gia vũ bỉ cùng vào pháp trận từ một cửa nhưng khi tới không gian này lại được hạ xuống ngẫu nhiên trong rừng rậm. Chính mình cũng tình cờ gặp phải thí sinh trước mặt này, hắn thấy mình bị truyền tống tới đây, lợi dụng lúc mình chưa kịp đặt chân xuống đất thì ra tay đánh lén.
- Đến đây đi!
Diệp Âm Trúc tiến lên một bước, uy thế vô hình áp bách đối thủ trên mặt đất, hắn không nghĩ đối phương đánh lén là hèn hạ, trên chiến trường, địch nhân đánh lén ngươi chính là hèn hạ sao? Kẻ thắng làm vua, bất cứ thủ đoạn nào bảo vệ tính mạng đều có thể sử dụng, đó mới là điều đáng nói.
Đối thủ trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Âm Trúc, ánh mắt hắn rất phức tạp, lại càng nhiều tia oán hận. Diệp Âm Trúc sử dụng đấu khí rất chừng mực, mặc dù không đánh cho người này thương tổn trí mạng nhưng cũng đánh tan đấu khí của hắn. Mặc dù vẫn còn có lưu lại một chút nhưng trước mắt thì người này cũng phải ít nhất hạ từ thanh cấp xuống lục cấp.
Diệp Âm Trúc mặc dù mục đích chủ yếu là tìm Tô Lạp nhưng hắn cũng không quên chính mình đã đáp ứng Ny Na sẽ gây náo loạn. Bất luận là vì Mễ Lan hay là vì Cầm Thành, làm suy yếu thực lực Lam Địch Á Tư được một ít cũng là chuyện tốt. Hắn không giết người, không hy vọng khiến cho Lam Địch Á Tư phải chú ý. Nếu không, cho dù giết nơi này tất cả ngàn người cũng không phải là không có khả năng.
Gã thí sinh kia tay phải run rẩy thò tay vào trong ngực, đột nhiên thân hình chợt bật dậy. Một thanh đoản nhận đen nhánh đâm thẳng tới trước ngực Diệp Âm Trúc. Sự tàn nhẫn của Diệp Âm Trúc làm hắn tràn ngập oán hận, dù sao chính mình cũng không cùng đẳng cấp với người ta, bởi vậy hắn đã sử dụng đến vũ khí.
Ánh mắt đầy vẻ khinh thường, thân trên Diệp Âm Trúc vẫn vững vàng bất động. Ngay trong nháy mắt khi đối phương vừa bật dậy, chân phải đã đá lên nhanh như chớp. Đùi vẫn giữ như bình thường, mũi chân vừa lúc đá vào cổ tay kẻ kia, tiếng xương gãy vang lên, kẻ kia chỉ cảm thấy một lực mạnh truyền đến, cả người cũng bị văng đi.
- Vốn định cho ngươi một con đường sống, nếu ngươi lựa chọn như thế, vậy, xin lỗi nhé.
Diệp Âm Trúc giọng lạnh băng. Hắn căn bản không muốn chậm trễ thời gian, tay phải lộ ra, trực tiếp nắm lấy thân thể gã kia quay hắn lại cho một cước chính diện. Vừa vận lực, chỉ nghe những tiếng xương vỡ vang lên, thân thể gã kia đã nhũn như bún, tất cả các xương khớp trên người hắn đều bị Diệp Âm Trúc chấn rời. Đồng thời, hai khỏa ma pháp thạch cũng từ trên người hắn rơi ra, vừa lúc rơi vào trong lòng bàn tay Diệp Âm Trúc.
Mất đi ma pháp thạch, một đạo ngân quang lóe lên, thân thể gã đó biến mất tiêu, hiển nhiên đã rời khỏi trường thi.
Mặc dù về lý thuyết mà nói, các khớp xương trên thân thể bị rời ra vẫn còn có thể tiếp lại được. Nhưng nếu là toàn bộ các xương khớp bị như vậy, sợ rằng thầy thuốc khoa xương khớp và ma pháp sư trị liệu giỏi nhất cũng không cách nào giúp hắn khôi phục được.
Diệp Âm Trúc biết rất rõ rằng những người tham gia lần này tuyệt đại bộ phận đều là thanh niên tài tuấn một phương của Lam Địch Á Tư, có cả quý tộc, vương tộc. Hắn sẽ không hạ thủ lưu tình, kẻ nào chắn trước mặt chính là địch nhân, mà địch nhân thì sẽ nhanh chóng phải tiêu diệt.
Nắm hai khối ma pháp thạch trong tay, Diệp Âm Trúc biết vừa rồi bị mình giải quyết gã kia hẳn là đã giết chết một người rồi.
Lúc này, tiếng động trong rừng cây từ từ vang dần lên. Hắn biết, một ngàn thí sinh hẳn là cũng đã tiến vào thế giới do phiến không gian ma pháp trận này hình thành. Cuộc tranh đấu cũng đã chính thức bắt đầu.
Không vội nóng lòng đi tìm người để công kích, Diệp Âm Trúc đứng lại tại chỗ. Tinh thần lực khổng lồ lấy hắn làm trung tâm phóng ra chung quanh, thông qua rèn luyện vong linh ma pháp, tinh thần lực của hắn đã càng ngày càng lớn mạnh.
Thông qua tinh thần lực, Diệp Âm Trúc rất nhanh nắm được tình hình chủ yếu của phiến không gian này.
Khu rừng này cũng không rộng như tưởng tượng, ước chừng chỉ khoảng năm vạn thước vuông, trong phạm vi này có một ngàn người đang hoạt động. Vì vậy sẽ rất dễ dàng gặp được đối thủ.
Lam Địch Á Tư đế quốc hy vọng cuộc thi văn võ này chính thức công bằng. Nhưng trên thế giới này thật sự có công bằng tuyệt đối sao?
Khóe miệng toát ra một tia cười quỷ dị, thân hình Diệp Âm Trúc chợt lóe, ánh kim toát ra từ song chưởng, cả người đã lẫn vào trong bùn đất biến mất tăm.
Hắn cũng không phải hoàn toàn dựa vào năng lực toản địa (độn thổ à?) để tìm cơ hội tấn công đối thủ mà là để nghỉ ngơi.
Đúng vậy, chính là nghỉ ngơi. Diệp Âm Trúc không hề nghi ngờ mà phán đoán một cách chính xác rằng hắn không có nhiệt huyết như các thí sinh khác. Một cái đầu lạnh sẽ giúp hắn tìm được phương pháp đầu tiên một cách tốt nhất. Đó chính là chờ đợi.
Cuộc thi này sẽ chỉ kết thúc vào buổi đêm. nói cách khác, quy tắc cuộc thi là chỉ diễn ra trong vòng khoảng bốn thời thần (4 canh giờ???). Ma pháp thạch cuối cùng chắc chắn sẽ tập trung ở một số ít người. Khi đó, thể lực của mọi người đều đã tiêu hao rất lớn, vậy cần gì phải ra tay bây giờ làm gì?
Bùn đất trong không gian pháp trận cũng không khác gì so với ngoại giới. Thân thể chìm trong bùn đất, Diệp Âm Trúc lặng lẽ tu luyện, tinh thần lực trong cơ thể và đấu khí cùng vận chuyển, vừa cảm thụ khí tức biến hóa của ngoại giới, vừa tính toán thời gian vận hành để cho thân thể được bảo trì ở trạng thái tốt nhất.
Lúc này, hắn cũng không hề lo lắng về cuộc thi trước mắt mà đang suy nghĩ theo lời Khắc Lôi Na nói về hình thức lôi đài xem cuộc thi ma pháp ngày mai có cơ hội dùng thủ xảo nào không. Suy nghĩ một hồi, hắn đành phải từ bỏ ý định đó.
Trong khi Diệp Âm Trúc đang thăm dò tình huống ngoại giới thì đột nhiên tinh thần lực của hắn tản ra có chút động. Một tâm tình tràn ngập khủng hoảng bị tinh thần lực của hắn nắm được một cách chuẩn xác, một linh hồn tâm tình.
Diệp Âm Trúc trong lòng chợt động, có người bị giết phải không?
Đối với người bình thường mà nói, chỉ sau khi chết thì linh hồn mới thoát ra, khi đó mới sinh ra linh hồn tâm tình. Linh hồn người thường chỉ có thể tồn tại rất ngắn ngủi trong không khí sau khi chết, nhưng nếu là những vũ giả cường đại thì thời gian tồn tại sẽ lâu hơn một chút. Còn ma pháp sư vì tu luyện tinh thần lực nên thời gian tồn tại lại càng lâu hơn. Một số ít cường giả chân chính, thậm chí cả sau khi chết thì linh hồn cũng không tiêu tan, ví dụ như Na Ta cốt long trong long vực hay tử cấp cường giả đều thuộc nhóm này.
Trước tiên, tinh thần lực nắm bắt lấy vị trí của linh hồn kia. Linh hồn lực của Diệp Âm Trúc nhanh chóng phóng tới chỗ đó. Ở đây, hắn căn bản là không cần phải lo có linh hồn lực của ai đủ mạnh so với hắn để có thể tạo thành phản phệ.
Một đoàn tràn ngập các loại khí tức linh hồn hiện ra trước tinh thần lực của Diệp Âm Trúc. Không chút do dự, Diệp Âm Trúc dựa theo lời dạy của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, phóng vong linh chi nhãn ra.
Ngay lập tức, các linh hồn trước mắt xảy ra biến hóa, chủ yếu là về màu sắc, linh hồn màu xanh xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc. Diệp Âm Trúc không khỏi có chút kinh ngạc, đây là linh hồn rất mạnh của vũ giả, dĩ nhiên là ở thanh giai trung cấp.
Linh hồn của người ta và thực lực bản thân mặc dù có quan hệ trực tiếp nhưng cũng không có nghĩa là thanh cấp trung giai chiến sĩ nhất định phải có linh hồn thanh cấp trung giai. Việc này liên quan đến cường độ của tinh thần lực. Đương nhiên, đối với ma pháp sư mà nói thì lại không như vậy. Thanh cấp trung giai ma pháp sư chắc chắn sẽ có linh hồn ngoài thanh cấp trung giai - đó là lẽ đương nhiên.
Đối mặt với thanh cấp linh hồn trước mắt, linh hồn của Diệp Âm Trúc ngưng tụ rồi xuất ra khỏi bản thể, đương nhiên là mắt thường không thể nhìn thấy được thân thể của linh hồn. Cho dù dùng tinh thần lực cũng không thể cảm giác được, chỉ có linh hồn mới có thể thấy được linh hồn. Đây là pháp tắc đầu tiên khi học tập vong linh ma pháp - Quan hệ giữa các linh hồn.
Linh hồn Diệp Âm Trúc và linh hồn trước mặt này hoàn toàn không giống nhau. Thông qua vong linh chi nhãn, trước mắt hắn thấy nhóm linh hồn này tựa như một đám vụ khí màu xanh còn linh hồn của Diệp Âm Trúc lại là một bản thể thu nhỏ của Diệp Âm Trúc, toàn thân kim sắc, chung quanh là một vòng tròn màu trắng.
Tử cấp. Linh hồn chuyển từ trạng thái vụ (màn sương) hóa thành bản thể là đã qua một mức, trước mắt, Diệp Âm Trúc đã ngưng kết thành linh hồn thể thứ hai. Với đặc tính tử vong bất diệt của mình, linh hồn kim sắc chẳng những đại biểu cho linh hồn đã đạt tới tử cấp cảnh giới mà còn thể hiện chính mình đã đạt tới năng lực dung nhập linh hồn thiên nhân hợp nhất. Sở dĩ linh hồn Diệp Âm Trúc và người khác không giống nhau vì hắn đã hấp thu năng lượng khổng lồ của linh hồn thần thánh cự long Nặc Khắc Hi. Lúc này linh hồn Diệp Âm Trúc đã từ từ chuyển hóa tới thứ thần cấp.
- Tới đây!
Diệp Âm Trúc thông qua linh hồn ba động mà phát ra tin tức tới đoàn linh hồn như màn sương màu xanh kia.
Do cấp bậc cách xa nên ngay cả ý niệm phản kháng đối phương cũng không thể sinh ra, chúng liền phiêu đãng tới trước mặt DIệp Âm Trúc.
Linh hồn chi thể của Diệp Âm Trúc bắn ra một điểm kim tinh, trực tiếp khảm vào trong thanh sắc linh hồn của đối phương, ngay cả chú ngữ cũng vô dụng, nói với linh hồn đó:
- Kể từ bây giờ, tất cả các ngươi đều thuộc về ta.
Kim tinh đâm vào thanh vụ (màn sương xanh), nhất thời quang mang đại phóng. Thanh vụ kịch liệt ba động, toàn thể linh hồn đều kêu lên thảm thiết, thê lương. Rất nhanh, điểm kim quang nọ biến thành hạch tâm của đoàn thanh vụ. Thể tích thanh vụ nhanh chóng thu nhỏ lại còn một phần mười ban đầu nhưng lại trở nên ngưng luyện rất nhiều. Ba động của linh hồn tâm tình hoàn toàn tiêu thất, chỉ còn cách thần phục.
Diệp Âm Trúc dùng phương pháp đơn giản nhất. Đó là cường chế linh hồn khế ước đối với các linh hồn yếu hơn mình nhiều kia.
Thu thập các linh hồn này không phải bởi vì hắn coi trọng lực lượng của linh hồn mà bởi vì rất nhiều vong linh ma pháp đều cần phải có rất nhiều linh hồn mới có thể phát huy diệu dụng. Ví dụ như ngay trước mắt đây, thu lấy linh hồn này, thanh cấp linh hồn sẽ không tiêu tán mà trở thành một lính trinh sát ẩn hình do Diệp Âm Trúc khống chế. Trong phạm vi tinh thần lực của Diệp Âm Trúc, linh hồn này thấy cái gì thì Diệp Âm Trúc đều thấy cái đó.
Kỹ năng trinh sát của vong linh pháp sư quả thật rất tốt. Nhưng cũng phải có tinh thần lực cường đại hỗ trợ, vong linh pháp sư chỉ có thể khống chế linh hồn trong phạm vi hành động của tinh thần lực. Đương nhiên cũng có thể tự dùng linh hồn bản thân để trinh sát nhưng quyết không có vong linh pháp sư nào làm như vậy. Linh hồn rất là yếu ớt, vạn nhất gặp phải ma pháp nguyên tố loạn lưu thì có thể lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Tự thân linh hồn trở về bản thể, Diệp Âm Trúc dùng tinh thần lực khống chế linh hồn mới thu phục được, bắt đầu trinh sát trong không gian đặc thù do không gian pháp trận tạo nên. Mở rộng được tầm nhìn nên nhất thời có thể quan sát hết thảy xung quanh được tốt hơn.
Cuộc vũ bỉ phục thí (thi võ) này khốc liệt hơn nhiều so với tưởng tượng. Có thể được tham gia thi, phải là cường giả trong những cường giả, tổi thiểu cũng phải đạt tới thực lực thanh cấp trung giai. Mặc dù không có vũ khí nhưng trong khắp khu rừng này, tùy ý có thể thấy đấu khí tung hoành khắp nơi, đánh nhau sống chết cực kỳ ác liệt. Không phải vạn bất đắc dĩ thì không ai chịu nguyện ý giao ma pháp thạch của mình ra. Các loại phương thức công kích xuất ra tầng tầng lớp lớp dường như vô tận. Thậm chí còn có cả tình huống vài người hợp lực công kích người khác, sau đó lại tiếp tục động thủ tranh đoạt ma pháp thạch về cho mình. Cuộc chiến đấu hoàn toàn hỗn loạn xảy ra ở khắp nơi.
Mặc dù Lam Địch Á Tư đế quốc đã có những quy định hạn chế đối với các thí sinh đến mức tối đa để có thể giảm thiểu xảy ra thương vong nhưng bởi vì chiến đấu vô cùng ác liệt, mỗi gã thí sinh đều chính là những vũ khí tốt nhất. Thời gian trôi đi, số người chết không ngừng tăng lên.
Như vậy thật là thuận tiện cho Diệp Âm Trúc, vừa ẩn trong lòng đất tu luyện vừa thu thập các linh hồn tử vong phiêu đãng. Sau khi cuộc chiến diễn ra được hai thời thần (2 canh giờ???) thì số lượng linh hồn bị hắn khống chế đã tăng lên thành 14, trong đó có 3 linh hồn lam cấp và 11 linh hồn thanh cấp. Thông qua việc trinh sát của các linh hồn, hắn đã nắm bắt được thế cục toàn bộ khu rừng một cách rất nhanh chóng.
Trong cuộc thi này, những kẻ cao thủ nhất chắc chắn là những cường giả tử cấp. Thông qua kiểm tra sơ loại, số lượng tử cấp cường giả cũng không chỉ có Ba Nhĩ Đức, tổng cộng có ba người đạt tới tử cấp cao thủ, đa phần đều là tử cấp sơ giai hoặc tử cấp nhị giai.
Thực lực ba người này chẳng những mạnh mẽ mà còn rất giảo hoạt, dựa vào thực lực hơn người của mình, không ngừng đuổi các đối thủ ra khỏi kết giới và đoạt lấy ma pháp thạch. Đồng thời, ba người này cũng cố gắng tránh nhau thật xa, không để xảy ra giao tranh, mặc dù có khi gặp nhau nhưng cũng lập tức rời xa ngay mà không hề động thủ.
Đến thời thần thứ ba (canh giờ thứ 3???) thì trong rừng đã không còn náo nhiệt nữa, chỉ còn lại khoảng 150 thí sinh. Để bảo trì thành quả thắng lợi của mình và để khôi phục năng lượng bị tiêu hao, đa phần các chiến sĩ này đều lựa chọn việc ẩn nấp để nghỉ ngơi và hồi phục, không có cơ hội tốt, tuyệt không dễ ra tay. Cuộc thi đến lúc này cũng đã tới giai đoạn không thể ngưng nghỉ.
Diệp Âm Trúc từ dưới đất chui ra vô thanh vô tức, còn hơn một thời thần nữa, cũng đã đến lúc động thủ rồi.
Căn bản không hề có ý ẩn dấu thân hình, Diệp Âm Trúc cứ như vậy đi lại lững thững trong rừng, thỉnh thoảng lại làm bộ hết nhìn đông lại nhìn tây, khiến cho người ta cảm giác hắn đang tìm cái gì đó.
Đột nhiên, một đạo lam sắc quang mang từ trên một cây đại thụ phóng thẳng xuống, nhắm vào đỉnh đầu Diệp Âm Trúc.
Đáng tiếc, kẻ đánh lén này không nhìn thấy thần sắc của Diệp Âm Trúc lúc này. Diệp Âm Trúc đang cười, đang muốn hết tịch mịch, không bằng tự mình làm mồi câu, để người ta phải tự ra mặt.
Không có động tác phản kích phức tạp nào, chỉ bước về phía trái một cách rất tự nhiên, tránh đòn công kích của đối thủ. Thân trên kẽ rung một chút, thân ảnh Diệp Âm Trúc hoá thành ba người đã xuất hiện trước mắt đối thủ. Đó không phải là ba thân người trên mà là ba Diệp Âm Trúc hoàn chỉnh.
Nương theo Tử trúc đấu khí dần dần tu luyện tới đỉnh phong, công phu Ngạo trúc kiếm pháp của Diệp Âm Trúc cũng càng ngày càng tinh thâm. Trước kia dù chỉ một chút cũng không thể xuất ra thì bây giờ dần dần đã có thể sử dụng được rồi.
Không cho đối thủ thời gian để kinh hãi, ba Diệp Âm Trúc đồng thời phát động công kích, ba quyền từ ba hướng cùng xuất ra lam sắc đấu khí đồng dạng, nhưng lại từ ba hướng có thể phong kín toàn bộ phương vị tránh né của đối thủ.
Kẻ đánh lén từ trên cây nhảy xuống, căn bản không có nhiều chỗ đễ lựa chọn. Mắt thấy Diệp Âm Trúc hóa thân thành ba người đồng thời công kích về phía mình, không khỏi kinh hãi, không hề bảo lưu mà phát ra toàn bộ đấu khí bản thân, thân thể tận lực cuộn tròn lại, lăn ra xa thật nhanh như một cái bánh xe, đồng thời liều mạng phóng ra một quyền về hướng ba DIệp Âm Trúc.
Oanh –
Ba đạo thân ảnh tụ lại làm một, Diệp Âm Trúc xuất thủ một chiêu, tổng cộng mười khối ma pháp thạch từ trên người đối phương đều rơi vào tay hắn. Thân thể đối phương vẫn đứng lặng im không nhúc nhích, thân ảnh dần dần tiêu thất, còn số lượng linh hồn do Diệp Âm Trúc khống chế cũng biến thành 16.
Cũng là lam cấp đấu khí nhưng gấp ba lần đối thủ, mặc dù đối thủ đã ứng phó nhưng ba quyền do Diệp Âm Trúc thi triển đều là thực lực lam cấp đỉnh phong, chỉ trong nháy mắt đã chẫn vỡ nát lục phủ ngũ tạng đối phương.
Tiếp theo, cũng dùng thủ pháp tương tự, Diệp Âm Trúc liên tiếp thu thập thêm vài chục tên lam cấp võ sĩ. Số lượng ma pháp thạch trên người cũng gia tăng tới hơn 130 khối.
Dùng vong linh để trinh sát, hắn xảo diệu tránh được 3 gã tử cấp cường giả. Lúc này động thủ, hắn không hề hạ thủ lưu tình, dù sao trong cuộc thi cũng đã có người chết, vậy chết thêm vài chục người có là gì đâu?
4 thời thần (4 canh giờ???) rốt cuộc cũng kết thúc, mọi người cùng được đưa ra khỏi không gian pháp trận.
Rừng cây biến mất, trở lại với thế giới thật, số thí sinh còn sót lại không tới 30 người.
Vị Sâm Cách đại ma đạo sư kia, bởi vì ma lực tiêu hao quá độ, đã được các ma pháp sư thủ hạ đưa đi nghỉ ngơi rồi, trên đài chỉ còn lại một vị quân vụ đại thần.
Khắc Lôi Tư Ba hài lòng nhìn 30 thí sinh cuối cùng này:
- Có thể kiên trì tới lúc cuối cùng, các ngươi đã chứng tỏ được thực lực tổng hợp của mình. Cho dù cuối cùng không thể đạt tới 5 vị trí đầu tiên thì cũng có thể đăng ký tạo sách. Đế quốc nhất định có thưởng cho các ngươi trước khi rời đi, còn nếu các người nguyện ý tòng quân thì hết thảy sẽ được đãi ngộ ưu ái.
- Tạ ơn đại nhân.
Khắc Lôi Tư Ba đảo mắt nhìn qua mọi người.
- Tốt lắm, bây giờ các ngươi có thể tuần tự giao số lượng ma pháp thách ra để tiến hành thống kê. 5 vị trí đầu tiên sẽ tiến vào vòng thi tối hậu.
Kết quả được công bố rất nhanh, 3 gã tử cấp vũ giả nọ có hơn 200 khối ma pháp thạch đương nhiên được vào vòng trong. Diệp Âm Trúc có 172 khối ma pháp thạch đứng thứ 4, thứ 5 là một gã lam cấp vũ giả được chưa tới 100 khối. 5 người tham gia vòng thi cuối để chọn ra kẻ đứng đầu. 5 người mang theo mũ, lần lượt nhận lấy lệnh bài tham gia vòng thi cuối từ tay Lôi Khắc Tư Ba.
Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc, trên lệnh bài này có khảm ngân tương pháp trận. Ở hiện trường, thông qua thao tác của ma pháp sư và người sở hữu nó, có thể tránh được việc nhầm lẫn tên tuổi.
Mặt trời đã xuống núi, những thí sinh bị thương đã được chuyển đi điều trị. Dân chúng vây quanh để xem và các thí sinh còn sót lại cũng nhất loạt quay về Lam Địch Á Tư thành.
Khắc Lôi Tư Ba từ trên bình đài đi xuống, trong mắt lộ ra thần sắc suy tư, được bọn thị vệ hộ tống ra khỏi trường thi vũ bỉ.
- Ba ba. Đã kết thúc chưa?
Một thanh âm trong trẻo vang lên. Nhất thời trên mặt Khắc Lôi Tư Ba trở nên tươi cười thêm vài phần.
Một nữ hài tử xinh đẹp vội vã chạy đến trước mặt Khắc Lôi Tư Ba, tươi cười, thản nhiên ôm lấy cánh tay hắn. Nếu Diệp Âm Trúc ở đây nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra rằng hắn biết nữ hài tử này. Đúng là Khắc Lôi Na.
- Vừa mới kết thúc. Sao con lại tới đây, ngày mai còn muốn tham gia ma pháp phục thí thì phải mau về nhà nghỉ ngơi đi.
Khắc Lôi Tư Ba âu yếm nhìn con gái.
Làm đế quốc quân vụ đại thần, Khắc Lôi Tư Ba chỉ có duy nhất một đứa con gái, được hắn cực kỳ sủng ái từ thuở nhỏ. Điều khiến hắn hạnh phúc nhất chính là Khắc Lôi Na tịnh không giống như những tiểu thư quý tộc khác tràn ngập kiêu căng, mà ngược lại rất biết điều, đồng thời các thiên phú khác cũng đều rất tốt. Sư phụ của nàng là phó hội trưởng của ma pháp sư công hội. Mới chỉ 20 tuổi nhưng đã tu luyện tới trình độ lam cấp, trên toàn Lam Địch Á Tư đế quốc cũng không có nhiều nhân tài như thế.
Có lẽ chịu ảnh hưởng của cha mà từ nhỏ Khắc Lôi Na đã thích quân sự. Ngoại trừ việc tuy luyện ma pháp, đa số thời gian nàng đều học tập tri thức quân sự cùng thúc thúc của mình là Nguyên soái Lỗ Khắc Tư của Lam Địch Á Tư đế quốc.
Địa vị của gia tộc Khắc Lôi Tư Ba ở Lam Địch Á Tư đế quốc cũng giống như gia tộc Tử La Lan ở Mễ Lan. Nhưng trong thế hệ mới đó, xuất sắc nhất chính là Khắc Lôi Na.
Cuộc thi văn võ lần này mặc dù có không ít lam cấp cường giả nhưng bất luận là vũ giả hay ma pháp sư, đại đa số lam cấp cường giả này đều xấp xỉ 30 tuổi, thậm chí có người còn hơn 30. Thực lực đủ mạnh chính là điều kiện tiên quyết để được chấp thuận dự thi. Khắc Lôi Na này mới chỉ 20 tuổi mà đã đạt tới lam cấp, trong toàn bộ cuộc thi văn võ này cũng không có mấy người.
- Ba ba, con không mệt. Tình hình thi võ hôm nay thế nào? Có gì đặc biệt không?
Khắc Lôi Na vẻ mặt và bộ dạng rất tò mò, có chút không kiên nhẫn hỏi.
Khắc Lôi Tư Ba gật đầu, nói:
- Cường giả dĩ nhiên là có. Cuộc thi văn võ lần này cũng là lớn nhất từ trước tới nay, có 3 tử cấp cường giả, thật ngoài ý liệu của chúng ta. Phải biết rằng trước kia, 30 tuổi mà đạt tới lam cấp có thể được coi là thiên tài. Xem ra sức hấp dẫn của công chúa so với quyền lực còn lớn hơn rất nhiều a!
Khắc Lôi Na mỉm cười, nói:
- Điều này thì ba ba nói sai rồi, nếu có thể lọt vào mắt xanh của công chúa, chẳng lẽ lại sợ không có quyền lực sao? Những người này đều vì cả người và quyền lực mà đến. Nghe nói Loan Phong công chúa chính là đệ nhất mỹ nhân của Lam Địch Á Tư chúng ta. Đáng tiếc, ngay cả con cũng chưa được thấy nàng. Ba ba, nàng có thực sự đẹp đến như vậy không?
Trong mắt Khắc Lôi Tư Ba toát ra một nét mông lung, phảng phất nhớ lại hôm đó ở trên đại điện.
- Đúng vậy! Nàng rất đẹp, đừng nói những người trẻ tuổi, thẳng thắn mà nói, cho dù là ba ba cũng không thể không động tâm. Đó là một vẻ đẹp không thể thể nào hình dung được, phảng phất như căn bản không nên thuộc về thế giới này của chúng ta. Chỉ có điều nàng thật sự lạnh lẽo, cho dù là bệ hạ cũng không cách nào thấy được nàng cười.
Khắc Lôi Na có chút bất mãn, mân mê cái miệng nhỏ, nói:
- Ba ba. Bình luận về mỹ nữ trước mặt một nữ hài tử, con có thể sẽ tức giận đó.
Khắc Lôi Tư Ba ha ha cười, vuốt đầu con gái, nói:
- Nha đầu ngốc, cho dù Loan Phong công chúa có xinh đẹp thế nào, trong lòng ta, cô ấy cũng vĩnh viễn không bằng Khắc Lôi Na của ta. Con mãi mãi là người quan trọng nhất của ta.
Khắc Lôi Na cười hì hì, nói:
- Cũng gần như vậy, ba ba, người vẫn chưa kể cho con tình hình cuộc thi võ hôm nay mà.
Khắc Lôi Tư Ba nói:
- Cuộc thi võ hôm nay rất kỳ quái, thông qua thủy tinh cầu, ta vẫn quan sát được nội tình cuộc thi. Nhưng làm ta kinh ngạc nhất, trong đó có một gã thí sinh mà ta không ngờ lại không thế nhìn thấu được thực lực.
Khắc Lôi Na nói:
- Có phải là mấy người tử cấp thực lực đó không? Ba ba, người cũng mới chỉ đạt tới tử cấp sơ giai mà thôi, nhìn không thấu người ta cũng là bình thường mà.
Khắc Lôi Tư Ba lắc đầu, nói:
- Không. Nếu là tử cấp mà ta nhìn không thấu thì tự nhiên không có gì là ngạc nhiên cả. Nhưng làm ta nhìn không thấu lại là một gã vũ giả lam cấp sơ giai. Lần này thi võ có hơn một ngàn người, có hơn 150 người trên lam cấp, trong đó lam cấp trung gia trở lên có hơn 30 người nhưng đạt được thắng lợi cuối cùng chỉ có 5 người. Ngoại trừ 3 gã tử cấp thì đứng thứ tư không ngờ lại là một gã chiến sĩ lam cấp sơ giai.
Khắc Lôi Na nói:
- Như vậy cũng không có gì a. Nói không chừng người ta chiến thuật tinh diệu, vượt qua cả chiến lực
Khắc Lôi Tư Ba nghiêm mặt:
- Nếu thật sự đơn giản như vậy, ta có thể nói không nhìn thấu hắn sao? Khi trận đấu vừa mới bắt đầu, ta cũng không chú ý tới người này xuất hiện. Con cũng biết, tất cả các thí sinh tham gia thi võ đều mặc trang phục giống nhau, căn bản không nhận ra ai là ai cả. Trong suốt quá trình, ta cũng không phát hiện có chiến sĩ lam cấp nào có năng lực đặc biệt. Nhưng đến giai đoạn cuối, người này lại đột ngột xuất hiện từ trong hư không, liên tục sát thương gần 20 chiến sĩ lam cấp, cướp được hơn 170 khỏa ma pháp thạch, tiến vào vòng trong. Mà hắn cũng không dùng tiểu xảo, phương thức chiến đấu cũng cực kỳ đơn giản, trực tiếp. Nhưng cho dù là chiến sĩ lam cấp cao giai cũng rất khó qua được 10 chiêu của hắn, nhất là hắn còn có năng lực phân thân, có thể gia tăng thực lực của mình lên vài lần, khiến cho đối thủ khó lòng phòng bị. Cũng hơi kỳ lạ là có mấy lần hắn sắp gặp phải 3 gã tử cấp cường giả, hắn hình như đều có thể dự đoán trước để thay đổi lộ tuyến, né tránh các chiến sĩ tử cấp. Tổng hợp các mặt này lại thì sợ rằng tiểu tử lam cấp sơ giai này không hề đơn giản.
- Vậy hắn có phải người của đế quốc chúng ta không?
Khắc Lôi Na cũng bị lời kể của cha làm cho hứng thú.
Khắc Lôi Tư Ba lắc đầu nói:
- Không, không phải. Theo lệnh bài dự thi của hắn, ta vừa mới tra ra, người này đến từ A Tạp Địch Á vương quốc, nhưng hình như không phải quý tộc.
- A Tạp Địch Á?
Không biết tại sao, Khắc Lôi Na đột nhiên giật mình.
- Vậy hắn tên gọi là gì?
Khắc Lôi Tư Ba nhìn con gái, nói:
- Hắn gọi là Diệp Tô.
- Cái gì?
Khắc Lôi Na kinh hô, dù là cách xa trăm thước cũng có thể nghe rõ.
Cuộc thi văn võ 3 năm một lần tổ chức tại Lam Địch Á Tư đế quốc cuối cùng cũng tới ngày chung kết. Đó cũng là ngày thi ma pháp.
Khi Diệp Âm Trúc còn chưa đi vào sân đấu đã thấy Khắc Lôi Na mặc ma pháp bào đứng ở lối vào nhìn ngó xung quanh. Diệp Âm Trúc trong lòng cười khổ, nha đầu kia chẳng phải đang đợi mình sao.
Quả nhiên, Khắc Lôi Na thấy Diệp Âm Trúc đi tới, nhất thời đôi mắt sáng ngời, bước nhanh tới đón.
- Ngươi sao bây giờ mới tới. Mọi người đều đến cả rồi. Ngươi cũng tốt thật đó, luôn chỉ xuất hiện đúng vào giây phút cuối.
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười:
- Ta vẫn không bị muộn đấy chứ?
Khắc Lôi Na trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng lại hạ xuống rất nhanh:
- Ngươi có bị tiêu hao quá lớn trong cuộc thi võ hôm qua không? Đã khôi phục lại chưa?
Diệp Âm Trúc trong lòng cả kinh, không khỏi đánh giá lại thân phận Khắc Lôi Na một lần nữa. Cuộc thi võ hôm qua do Khắc Lỗ Tư chủ trì mà sao nha đầu kia lại biết mình tham gia thi võ nhanh như vậy? Rốt cuộc thân phận của nàng là thế nào?