Cầm Đế

Chương 335: Uy hiếp của Mẫu Yêu Vương

- Ngươi chết đi.
Diệp Âm Trúc phẫn nộ, Mẫu Yêu Vương rõ ràng đang trêu chọc hắn, không coi hắn ra gì hết. Lại bay lên, lần này hắn bỏ qua Siêu Thần khí Khô Mộc Long Ngân Cầm, hai tay cầm Tử Tinh Tinh thần Cự kiếm, ngọn lửa Kim sắc nóng rực thiêu đốt trên thân kiếm, Diệp Âm Trúc đã thiêu đốt Sinh mệnh chi hỏa của mình. Nếu là người bình thường khi thiêu đốt Sinh mệnh chi hỏa thì chỉ trong một lát Sinh mệnh năng lượng sẽ tiêu hao không còn, lập tức tử vong. Nhưng Sinh mệnh năng lượng trong cơ thể Diệp Âm Trúc rất khổng lồ, hoàn toàn có thể thiêu đốt Sinh mệnh chi hỏa để chiến đấu.
Đúng vào lúc này, Cầm Đế hào trên không trung đã lại tập trung năng lượng, đã biết rõ mọi chuyện, mọi người trong Cầm Đế hào đều xem Tiểu Long Nữ thành đại địch sinh tử. Đúng như lời Diệp Âm Trúc nói, nếu Mẫu Yêu Vương không chết, Thâm Uyên vị diện sao có thể nói là bị hủy diệt hoàn toàn chứ? Thời gian tĩnh của Cao cấp Ma Đạo pháo và Tịch Diệt Chi Pháo còn chưa hết, nhưng Trung cấp Ma Đạo pháo đã có thể phát xạ. Ba trăm khẩu Trung cấp Ma Đạo pháo bổ sung năng lượng rất nhanh.
Mẫu Yêu Vương theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên Cầm Đế hào trong không trung, trong mắt hiện ra vẻ ảo não:
- Thật khiến người ta chán ghét. Cầm Đế hào không hổ là bảo vật và trí tuệ của các Tộc trên Long Khi Nỗ Tư. Có thể khiến ta đã đạt đến Thần Cấp bị thương. Đáng tiếc, đó chỉ là một lần duy nhất.
Vừa nói, hai tay nàng từ từ nâng lên, giống như động tác của Hắc Yêu Ma Vương Tát Lâm Na lúc trước. Phán đoán của Diệp Âm Trúc rất đúng, Tát Lâm Na lúc trước là thuộc hạ mà Mẫu Yêu Vương tín nhiệm nhất, cũng là ở lại đây trấn giữ Thâm Uyên vị diện. Mẫu Yêu Vương xuất thân là Nữ Vu Tộc, lúc này nàng ta đã không cần che dấu nữa, nên làm ra động tác quen thuộc nhất của mình. Hai ngọn lửa chói mắt từ trong tay Mẫu Yêu Vương bay lên, khác với ngọn lửa Kim sắc của Diệp Âm Trúc, ngọn lửa trong tay nàng ta có màu trắng. Hai tay Mẫu Yêu Vương xoay một vòng trên đỉnh đầu, Ngọn lửa màu trắng đã bay lên không, bay về phía Cầm Đế hào. Diệp Âm Trúc hoảng hốt, hắn muốn bay lên không cứu viện, nhưng hắn lại phát hiện Linh hồn khí tức đã bị Mẫu Yêu Vương tập trung, không đợi hắn bay lên không, Mẫu Yêu Vương đã xuất hiện trước mặt hắn.
- Đối thủ của ngươi không phải là ta sao?
Diệp Âm Trúc thiêu đốt Sinh mệnh chi hỏa, trong ngọn lửa Kim sắc đó lại có thêm một tia quang mang màu trắng khiến cho Mẫu Yêu Vương kinh ngạc. Hai tay hợp lại, đôi tay bao trùm ngọn lửa màu trắng giữ lấy Tử Tinh Tinh thần Cự kiếm, ngọn lửa trên thân kiếm cùng với ngọn lửa trên tay ả ta đồng thời bùng cháy dữ dội.
- Không ngờ rằng, ngươi đã đặt chân vào Bán Thần còn mạnh hơn Tát Lâm Na hấp thu rất nhiều Tử Năng. Xem ra, cho dù không có sự trợ giúp của ta, chỉ cần tiếp tục tu luyện, ngươi nhất định trở thành cường giả Thần Cấp.
Tử Tinh Tinh thần Cự kiếm bị Mẫu Yêu Vương giữ chặt, mặc cho Diệp Âm Trúc dùng sức như thế nào, cũng không thể tiến được một chút nào. Mà ngọn lửa màu trắng kia lúc trước đã mở rộng thành một vòng quang hoàn, bao phủ bên trên Cầm Đế hào.
- Yên tâm đi, vật liệu làm ra Cầm Đế hào thật sự quá tốt. Cho dù là ta cũng không thể một kích hủy diệt nó. Huống chi, bên trong còn có nhiểu thân nhân và bằng hữu của ngươi như vậy, ta sao có thể nhẫn tâm để ngươi đau khổ chứ?
Mẫu Yêu Vương mỉm cười nhìn Diệp Âm Trúc. Hơi thở nhẹ nhàng không có chút gì gấp rút, hiển nhiên không coi đây như một cuộc chiến đấu.Hô hấp Diệp Âm Trúc bắt đầu trở nên dồn dập, ánh mắt lóe lên, Sinh mệnh chi hỏa thiêu đốt hết mức có thể, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Quang mang màu trắng bao phủ cả Cầm Đế hào.
Một cảnh tượng khủng bố đã xảy ra, quả thật như lời Mẫu Yêu Vương nói. Nàng muốn một chiêu hủy diệt Cầm Đế hào là không có khă ngăng. Nhưng Sinh mệnh chi hỏa Thần Cấp lại dễ dàng hòa tan toàn bộ các bộ phận bên ngoài Cầm Đế hào. Nói cách khác, các Vũ khí công kích cường đại của Cầm Đế hào là ba trăm bốn mươi lăm khẩu Ma Đạo pháo, trong nháy mắt bị ngọn lửa khủng bố hòa tan. Mẫu Yêu Vương nhẹ nhàng nói:
- Như vậy cũng tốt, bọn họ sẽ không thể nào làm phiền chúng ta, có phải không?
Diệp Âm Trúc kêu lên một tiếng đau đớn, cố nén nỗi thống khổ do Sinh mệnh chi hỏa của cả hai va chạm với nhau mang đến. Chân phải đạp trong không trung, thi triển Chiến Tranh Tiễn Đạp. Trong tiếng nổ lớn, thân thể hai người chợt tách ra, thân thể Mẫu Yêu Vương hơi chấn động, mà Diệp Âm Trúc thì bị bay lùi lại, lại phun ra một ngụm máu Kim sắc, Mẫu Yêu Vương giận dữ nói:
- Ngươi thực là cố chấp, muốn đẩy ta vào chỗ chết sao?
Diệp Âm Trúc lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ vậy sao?
Mẫu Yêu Vương hừ lạnh một tiếng, nói:
- Được, một khi ngươi đã không biết tự lượng sức. Vậy ta sẽ cho ngươi xem cái gì mới là sức mạnh của Thần.
Vừa nói, hai tay nàng đang thiêu đốt trong ngọn lửa màu trắng vẽ ra một vòng tròn, lạnh nhạt nói:
- Trong Thế giới của Thần, Thần chính là Chúa tể của tất cả, không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi được chân lý này. Đây là Thế giới của ta, bên trong Thế giới của ta, ta cho ngươi sống, ngươi được sống, ta buộc ngươi chết, ngươi sẽ chết, đây là lực lượng của Thần, tên là Thần Giới.
Quang mang màu trắng mở rộng ra hai bên, Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện, mình không thể động đậy, ngay cả Linh hồn lực cũng không thể đưa ra ngoài cơ thể.
Tất cả mọi thứ đã ngưng đọng lại, Diệp Âm Trúc là Bán Thần mà không có chút năng lực chống trả.
- Đây là chuyện của hai chúng ta, không nên cho bất cứ ai tham dự vào, ngươi nói đúng hay không? Để ta giúp ngươi loại bỏ mấy cái vướng bận này đi.
Mẫu Yêu Vương khẽ cười một tiếng, ngón trỏ khẽ điểm về phía Diệp Âm Trúc:
- Kiếm, thoát ly. Khải Giáp thoát ly. Cánh thoát ly.
"Đinh" một tiếng từ trên người Diệp Âm Trúc vang lên. Ngay sau đó, Thần Thú Khải Giáp trên người hắn trong nháy mắt phân rã, biến lại thành Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư và Sơn Lĩnh cự nhân Minh. Cánh sau lưng và Tử Tinh Tinh thần Cự kiếm trong tay cũng đồng thời rời khỏi. Thiểm, Lôi, Tử phân biệt xuất hiện bên cạnh Diệp Âm Trúc. Mà trên người Diệp Âm Trúc, chỉ còn lại một bộ trang phục mà thôi. Siêu Thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm, Hồn Châu của Phĩ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư bị Thần lực của Mẫu Yêu Vương bắt trở lại trong cơ thể Diệp Âm Trúc, lúc này hắn đã không còn một Vũ khí nào cả. Năm Thần Thú chẳng những rời khỏi thân thể Diệp Âm Trúc, mà còn không thể nào nhúc nhích bên trong Thần Giới của Mẫu Yêu Vương.
Mẫu Yêu Vương mỉm cười nói:
- Thấy không? Đây là năng lực của Thần Giới, là năng lượng của Thần. Lúc trước khi ta chiến đấu với lão gia hỏa Thần Long Vương, chính là Thần Giới va chạm với nhau. Đáng tiếc, trên Thế giới này không còn có Thần Giới thứ hai để đối đầu với ta. Yên tâm đi, bọn họ đều là huynh đệ của ngươi, ta sẽ không lấy mạng bọn họ. Các ngươi đi đi, cút thật xa, không được ảnh hưởng đến câu chuyện giữa ta và Âm Trúc.
Nói xong, Mẫu Yêu Vương tùy tiện vung tay lên, năm Thần Thú đồng thời bị bắn bay ra xa xa, bay ra ngoài Hắc Yêu Đế Lĩnh. Giờ phút này, cửa Cầm Đế hào lại mở, Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân, Hồn Tháp Tháp Chủ Mạch Khắc Mễ Lan ra trước, theo sát phía sau là Tô Lạp và Hải Dương. Hai nàng phân biệt cưỡi trên Tọa Kỵ Ngân Long và Tuyết Long Báo. An Nhã cũng bay ra, phiêu phù bên cạnh các nàng.
Trên mặt bọn họ, đều có vẻ kiên quyết. Đồng thời, hơn hai trăm thân ảnh cũng từ trong Cầm Đế hào bay ra. Long Lang không thể phi hành, nhưng chúng nó có cánh có thể tự do bay lượn trong không trung. Diệp Hồng Nhạn ngồi trên lưng Long Lang Thê Tử, giơ thanh trường kiếm trong tay lên cao, hét lên một tiếng:
- Kiếm.
Các Chiến Sĩ Tử Thần đồng thời giơ trường kiếm trong tay lên. Quang mang màu đen nồng nặc ngưng tụ trong không trung, lao về phía Mẫu Yêu Vương và Thần Giới của nàng ở bên dưới.
- Tài --- Quyết.
Diệp Hồng Nhạn lại hét lên, trường kiếm trong tay hơn hai trăm Chiến Sĩ Tử Thần đồng thời chém về trước, quang mang màu đen khổng lồ ngưng tụ thành một lưỡi đao sắc bén chém xuống bên dưới, chém về phía Mẫu Yêu Vương.
Mẫu Yêu Vương nhíu mày nói:
- Các ngươi thật sự là đáng ghét. Tài Quyết Thần Lực sao? Các ngươi nghĩ rằng Tài Quyết Thần Lực cấp bậc này có thể phá vỡ Thần Giới của ta sao? Nếu các ngươi thực sự là Tử Thần, có lẽ còn có thể làm được. Đáng tiếc, với lực lượng thế này thì còn quá kém. Đi đi, đi vào Thâm Uyên đi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Vừa nói, hai lòng bàn tay Mẫu Yêu Vương hướng lên trên, từ từ nâng lên. Thần Giới của nàng chợt bay lên, hai vị Tháp Chủ đang chuẩn bị thi triển Ma pháp, cùng với Tô Lạp, Hải Dương và An Nhã trong không trung chợt đọng lại. Tài Quyết Thần Lực do các Chiến Sĩ Tử thần phát ra cũng bị chặn ngang, mặc dù Tài Quyết Thần Lực được xưng là Phá Thần Lực, nhưng năng lượng của bọn họ còn kém Mẫu Yêu Vương quá xa. Thân hình Mẫu Yêu Vương chợt run nhẹ. Một khắc sau, Diệp Hồng Nhạn cùng các Tử Thần Chiến Sĩ và Long Lang rơi vào trong Thâm Uyên. Mặc dù có Tài Quyết Thần Lực, bọn họ đúng là vẫn không thể tránh khỏi bị Thần Giới của Mẫu Yêu Vương khống chế.
- Quả nhiên không hổ là Tài Quyết Thần Lực. Nếu lực lượng của bọn họ có thể mạnh gấp mười lần, không biết chừng có thể hủy diệt ta. Đáng tiếc, bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội như vậy.
Mẫu Yêu Vương từ từ nhìn về phía Diệp Âm Trúc, mỉm cười nhìn hắn:
- Tốt lắm. bây giờ rốt cuộc đã không có ai đến quấy rầy chúng ta. Âm Trúc, ngươi thực sự không muốn thỏa hiệp với ta sao? Nếu ngươi không muốn ra tay, ta có thể giúp ngươi giết chết những người này. Việc này chỉ là một cái nhấc tay đơn giản mà thôi.
Diệp Âm Trúc lạnh lùng nhìn Mẫu Yêu Vương:
- Đối với thực lực của ngươi, ta quả thật đã tính lầm. Cho dù năng lượng cường đại như Cầm Đế hào cũng không thể nào hủy diệt ngươi. Giết ta đi. Ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với ngươi. Cho dù bây giờ ngươi không giết ta. Chỉ cần ngươi giết bọn họ, ta cũng sẽ theo bọn họ. Không sai, thực lực của ngươi rất mạnh, có thể dùng Thần Giới khống chế ta. Nhưng ngươi không thể vĩnh viễn khống chế nó. Ta không thể giết ngươi, nhưng ta muốn tự sát cũng không có gì khó. Cùng lắm ta sẽ đồng mệnh uyên ương với các Thê Tử của ta, còn có bằng hữu làm bạn. Ít nhất ta ở dưới đất không cảm thấy cô đơn.
- Ngươi…
Mẫu Yêu Vương rốt cuộc cũng bị Diệp Âm Trúc làm cho phẫn nộ:
- Nhân loại các ngươi thật là ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi không biết Sinh mạng quý giá đến như thế nào sao? Bất luận là Nhân loại hay là Thâm Uyên chúng ta, mỗi sinh vật đều chỉ có một cơ hội sống mà thôi. Chết sẽ biến mất vĩnh viễn. Cái gì mà trên trời, dưới đất, chỉ là tâm lý an ủi của các ngươi mà thôi.
Diệp Âm Trúc cười:
- Thì đã sao? Có thể cùng chết với người mình yêu quý, đối với ta mà nói, đó là một hạnh phúc. Đây là cảm giác vui sướng mà đám Thâm Uyên sinh vật ích kỷ các ngươi không thể nào hiểu được.
Mẫu Yêu Vương trừng mắt nhìn Diệp Âm Trúc. Thân thể Diệp Âm Trúc mặc dù không thể động đậy, nhưng đôi mắt trong suốt không hề e ngại nhìn chằm chằm vào ả ta, không hề khiếp sợ vì sự mạnh mẽ của Mẫu Yêu Vương.
Một người một Yêu cứ thế nhìn nhau, không ai chịu thua.
Đột nhiên Mẫu Yêu Vương cười phá lên. Cho dù là Diệp Âm Trúc cũng không thể không thừa nhận, tiếng cười của ả rất động lòng, đương nhiên, tiếng cười này vốn thuộc về Tiểu Long Nữ.
- Diệp Âm Trúc, ngươi đã quên. Lúc trước ngươi có nói, ngươi thích ta.
Vẻ tức giận trong mắt Mẫu Yêu Vương đã biến mất. Ả khống chế cảm xúc của mình đã đến mức thần kỳ, lúc này trên mặt chẳng những hiện ra vẻ ôn nhu, mà còn đầy cảm giác khiến người ta thương tiếc.
Diệp Âm Trúc khinh thường nhìn ả:
- Ta có nói sao? Không phải, ta chưa bao giờ nói là thích ngươi.
Mẫu Yêu Vương đáp:
- Không, ngươi có nói. Trước khi Cầm Đế hào phát động công kích, ngươi nói, ngươi thích ta. Người hoàn mỹ như ta, ngươi sao có thể không thích được chứ?
Diệp Âm Trúc nói:
- Không, ngươi nhớ lầm. Ta không nói thích ngươi, mà là thích Tiểu Long Nữ, đó là sự thích thú. Mỗi người đều yêu cái đẹp. Lúc đó, ta nói là ta thích Tiểu Long Nữ, chứ không phải ta thích Mẫu Yêu Vương.
- Ngươi…
Hô hấp của Mẫu Yêu Vương trở nên dồn dập:
- Giỏi, giỏi cho Diệp Âm Trúc ngươi. Lại dùng lời nói để trêu chọc ta. Ngươi nghĩ rằng, như vậy ta không thể có được ngươi sao? Chỉ cần ta muốn, thì không gì là không thể có được. Cho dù là ta muốn hủy diệt toàn bộ Long Khi Nỗ Tư Đại lục thì cũng có thể làm được. Ta là Thần, Thần của tất cả.
Diệp Âm Trúc cười lạnh nhìn ả:
- Ta muốn nhìn xem, ngươi làm như thế nào để chinh phục được ta.
Vẻ mặt Mẫu Yêu Vương trở nên khó coi, nhưng vẫn đầy tự tin nói:
- Ngươi vừa rồi có nói. Nếu các Thê Tử của ngươi mà chết, ngươi chết cũng không sao, có thể ở dưới lòng đất đoàn tụ, đúng hay không?
Diệp Âm Trúc ngạo nghễ nói:
- Không sai, chết cũng không có gì đáng sợ. Cô độc vĩnh viễn như ngươi, mới là đáng sợ nhất.
Sát khí lóe lên trong mắt Mẫu Yêu Vương, nhưng ả cố nén lại không phát tác: - Nếu các Thê Tử của ngươi không có chết, không phải trong lòng ngươi sẽ có vướng bận, sẽ không muốn chết chứ?
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn tra tấn chúng ta sao? Cái đó ngươi cứ việc ra tay. Tuy nhiên, ngươi tuyệt đối không nên cho ta có cơ hội. Nếu không, ta nguyện ý mang các Thê Tử của mình cùng chết, cũng sẽ không để cho ngươi lăng nhục, lại càng không thỏa hiệp với ngươi.
Mẫu Yêu Vương cười cười. Ả cười rất vui vẻ, thân hình lóe lên, đã đi đến trước mặt Diệp Âm Trúc. Nâng tay phải lên, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt Diệp Âm Trúc, hà hơi vào mặt hắn. Một mùi hương nhàn nhạt ập vào mặt. Ở khoảng cách gần như vậy, càng khiến cho người khác cảm nhận vẻ đẹp kinh hồn của ả.
- Chàng ơi, yên tâm đi. Ta sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy. Đồng thời, ta tin rằng ngươi cũng sẽ không làm như vậy. Ngươi dường như đã quên, trên Thế giới này ngoại trừ Thê Tử của ngươi, còn có người mà ngươi không thể bỏ qua. Ngươi muốn đấu với ta sao? Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về ta. Ta là Thần, Thần không có gì là không thể.
Vừa nói, thân thể Mẫu Yêu Vương chợt lui về phía sau trăm thước. Đồng thời, hai tay ả từ từ khép lại trước mặt mình, nhắm hai mắt lại.
Nhìn qua, vẻ mặt Mẫu Yêu Vương rất là ngưng trọng. Cho dù là đối mặt với Sinh mệnh chi hỏa mà Diệp Âm Trúc dùng toàn lực cùng với Tài Quyết Thần Lực, ả cũng không ngưng trọng đến vậy. Tiếng chú ngữ kỳ quái từ từ phát từ trong miệng ả ra, đó là ngôn ngữ mà Diệp Âm Trúc nghe không hiểu. Giờ phút này, xuất hiện bên cạnh Mẫu Yêu Vương là một vầng quang mang màu bạc, từ từ mở miệng ra, một hạt Châu trong suốt bắn ra. Mặc dù không biết Mẫu Yêu Vương muốn làm gì. Nhưng trong lòng Diệp Âm Trúc lại dấy lên cảm giác bất an. Ngân quang từ nhạt chuyển sang mạnh dần. Trên mặt Mẫu Yêu Vương thậm chí hiện ra vẻ thống khổ. Có thể thấy năng lượng ả dùng rất khổng lồ. Khi ả ngăn cản một kích toàn lực của Cầm Đế hào cũng không thống khổ như vậy, rốt cuộc ả muốn làm gì?
Giờ phút này, Diệp Âm Trúc cũng không thể nghĩ được Mẫu Yêu Vương tiêu hao năng lượng khổng lồ đến như vậy để làm gì. Ả muốn giết chết những người ở đây thật quá dễ dàng. Mặc dù không thể thành công phá vỡ Cầm Đế hào, ép Diệp Âm Trúc không thể không sử dụng cách thứ hai để đối phó ả, đưa tất cả mọi người vào hiểm cảnh. Tử Thần Long Lang Kỵ sỹ đoàn xâm nhập vào Thâm Uyên sống chết không rõ. Nhưng đối với kế hoạch của mình, hắn vẫn có chút chắc chắn. Diệp Âm Trúc tin rằng, Mẫu Yêu Vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng giết mình. Đây là điều hắn có thể chắc chắn. Điều mà Mẫu Yêu Vương – Thâm Uyên Chi Thần xâm chiến thân thể Tiểu Long Nữ hy vọng nhất không phải là giết chóc, mà là làm cách nào để dung nhập vào trong xã hội Long Khi Nỗ Tư, trở thành một Nhân loại thực sự. Nắm chắc điểm này, Diệp Âm Trúc còn có một kế hoạch có thể thành công rất lớn, mặc dù là mạo hiểm, nhưng còn có vài phần nắm chắc. Nhưng năng lực mà Mẫu Yêu Vương thi triển lúc này lại khiến hắn bất an, thứ không biết thường làm người ta sợ hãi nhất.
Mẫu Yêu Vương rốt cuộc đang làm gì? Không ai biết, Diệp Âm Trúc đã không biết, thì những người khác càng không thể biết.
Ngâng quang từ trên người ả phát ra từ từ ngưng tụ trong bàn tay. Quang mang không ngừng lóe lên, mơ hồ có thể thấy năng lượng trong đó rất sống động, đó tuyệt đối là năng lượng Thần Cấp. Mẫu Yêu Vương khẽ quát lên một tiếng, ném mạnh ngân quang trong tay phải ra trước mặt mình. Trong không trung xuất hiện một vệt sáng màu bạc, Linh hồn mỗi một người ở đây đều chấn động mạnh, âm thanh xé rách chói tai khiến bọn họ rất thống khổ. Đột nhiên, Diệp Âm Trúc hiểu được Mẫu Yêu Vương đang làm gì, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi. Hắn cũng không thể nào ngờ được rằng Mẫu Yêu Vương lại mạnh đến như vậy. Lúc này ả sợ rằng còn cường đại hơn cả cuộc chiến vạn năm trước với Thần Long Vương.
Thu tay phải lại, vệt sáng màu bạc vẫn tồn tại trước mặt Mẫu Yêu Vương. Vẻ mặt ả rất ngưng trọng, một chuyện quỷ dị xuất hiện, hai tay ả không biến mất khi tiến vào vệt sáng màu bạc. Ngay sau đó, hai tay ả mở ra, vệt sáng màu bạc bị ả kéo từ giữa sang hai bên, biến thành một hình chữ nhật phiêu phù trước mặt ả. Mở miệng ra, một hạt châu trong suốt từ trong miệng Mẫu Yêu Vương phun ra, phiêu phù trước mặt ả. Nhìn hạt châu này, trong mắt Mẫu Yêu Vương đầy vẻ quyến luyến. Hạt châu nhìn như trong suốt, trong nháy mắt khi nó xuất hiện, Thâm Uyên dưới chân Mẫu Yêu Vương như phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ, cả mặt đất Thâm Uyên vị diện đều chấn động như gặp động đất vậy.
Không sai, hạt Châu này chính là Hồn Châu của Mẫu Yêu Vương. Cũng là một viên Thần Cấp Hồn Châu chân chính, nơi tập trung Linh hồn Mẫu Yêu Vương. Hồn Châu phiêu phù trước mặt Mẫu Yêu Vương, thong thả chuyển động, hai mắt Mẫu Yêu Vương biến thành màu trắng, Tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ dựa vào Hồn Châu trực tiếp tiến vào bên trong hình chữ nhật màu bạc. Khóe miệng toát ra nụ cười hưng phấn, Mẫu Yêu Vương vô ý thức liếc nhìn Diệp Âm Trúc, khiến trái tim hắn đập loạn lên.
- Tìm được các ngươi rồi, các ngươi xuất hiện cho ta.
Hay tay Mẫu Yêu Vương lại đưa vào trong hình chữ nhật màu bạc. Ngay sau đó, từng đạo thân ảnh bị ả lôi từ bên trong ra, xuất hiện trước mặt ả. Bởi vì có Thần Giới của Mẫu Yêu Vương, nên mấy thân ảnh này vừa xuất hiện đã lập tức phiêu phù bất động trong không trung. Bị Mẫu Yêu Vương kéo ra chính là bốn Nhân loại, nói đúng hơn là bốn Hài tử. bọn chúng chính là bốn Hài tử của Tô Lạp, Hải Dương và Hương Loan sinh cho Diệp Âm Trúc. Diệp Tư Cầm, Diệp Luyến Cầm, Diệp Niệm Cầm, cùng với Diệp Duệ Cầm Thái tử Mễ Lan đế quốc.Nhìn thấy bốn Hài tử xuất hiện, không chỉ vẻ mặt Diệp Âm Trúc biến đổi, mà Tô Lạp, Hải Dương cùng hai vị Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân và Mạch Khắc Mễ Lan cũng biến sắc. Bọn họ không sợ chết. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy bốn Hài tử, cũng không thể nào khống chế sự sợ hãi trong lòng. Bọn họ rốt cuộc hiểu được, Mẫu Yêu Vương muốn làm cái gì.
Ả ta dựa vào thực lực cực mạnh của mình, trực tiếp xé rách không gian. Dùng lực lượng của mình xuyên qua Vị diện, thông qua Tinh thần lực Thần Cấp khủng bố, tìm được vị trí của bốn hài tử trên Long Khi Nỗ Tư Đại lục, mạnh mẽ đưa bọn chúng vào Vị diện này. Ba hài tử Diệp Tư Cầm, Diệp Niệm Cầm, Diệp Luyến Cầm đều giật mình, nhìn Tiểu Long Nữ trước mặt, lại nhìn cha mẹ ở bên kia, trong lúc nhất thời không biết vì sao.
- Mụ mụ, ba ba, đây là đâu?
Diệp Tư Cầm giật mình hỏi. Hoàn cảnh Thâm Uyên vị diện không thể so với Long Khi Nỗ Tư, cùng với áp lực xung quanh và Thâm Uyên sâu không thấy đáy dưới chân khiến cho nó cảm thấy sợ hãi.
Trong bốn hài tử, chỉ có Duệ Cầm còn có thể miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nhìn Tiểu Long Nữ, nhìn Diệp Âm Trúc ở một bên, trong mắt hiện ra vẻ suy tư. Đứa bé thông minh này, bất luận là vào lúc nào, đều giữ được sự tỉnh táo, không hổ là Thái Tử thần đồng của Mễ Lan.
Diệp Âm Trúc phẫn nộ nhìn Mẫu Yêu Vương:
- Ngươi muốn làm gì? Không ngờ rằng ngươi lại vô sỉ đến vậy. Lấy Hài tử ra uy hiếp ta.
Mẫu Yêu Vương lúc này đã nắm được điểm yếu của hắn, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý không nói nên lời, mỉm cười nói:
- Ngươi nói ta muốn làm gì? Ngươi và Thê Tử của không cần đến sinh mệnh của mình mà? Ta đây muốn nhìn xem, các ngươi có cần đến sinh mệnh của mấy Hài tử này không. Hài tử thật là đáng yêu. Âm Trúc, ta rất hy vọng, chúng ta cũng có thể có Hài tử của nhau. Sau khi tiến vào cảnh giới Thần Cấp, đó chính là ước nguyện lớn nhất của ta.
- Tư Cầm, Luyến Cầm, Niệm Cầm, các con đừng sợ. Ba Ba, mụ mụ sẽ cứu các con.
Tô Lạp kêu lên,lệ trào ra khóe mắt. Nữ nhân kiên cường đến mấy cũng là nữ nhân. Nhìn thấy đám Hài tử của mình nằm trong tay Mẫu Yêu Vương,trái tim kiên định của nàng đã xuất hiện vết rạn nứt.
Mẫu Yêu Vương giơ một tay lên, ôm Duệ Cầm vào ngực mình:
- Đây là chắc là hài tử của của Hương Loan. Hài tử này thật là đáng yêu. Nghe nói sự thông minh của nó làm cho người ta giật mình. Mụ mụ của nó đã không còn, có lẽ nên để cho nó đi xuống theo Mụ Mụ của nó cũng là lựa chọn không tồi. Ngươi nói có phải không, Âm Trúc.
Vừa nói, hai tay Mẫu Yêu Vương nâng Duệ Cầm lên trước mặt mình, trong mắt hiện ra vẻ nhu hòa:
- Thật là đáng tiếc. Không biết Thâm Uyên cao như vậy, nếu từ trên này ngã xuống, Hài tử thông minh này có thể còn sống không nữa? Âm Trúc, nếu không chúng ta thử xem nhé.
Nói xong, ả định buông tay ra.
- Dừng tay.
Một tiếng hét phẫn nộ nhưng đầy duyên dáng vang lên, khiến cho Mẫu Yêu Vương chú ý. Mẫu Yêu Vương nhìn về phía phát ra âm thanh:
- Ồ, thì ra là An Nhã tỷ tỷ của Âm Trúc. Ngươi cho rằng, ngươi có thể ngăn cản ta sao?
Người phẫn nộ hét lên chính là An Nhã cũng đang bị khống chế. Nàng thầm hít một hơi thật sâu, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết:
- Ngươi đường đường là Thâm Uyên chi thần, sao lại đi bắt nạt mấy hài tử.
Lửa giận trong mắt Mẫu Yêu Vương chợt dâng lên:
- Câm miệng, ta không phải Thâm Uyên chi thần gì hết. Ta muốn làm một Nữ nhân bình thường. Các ngươi ngay điểm này cũng không muốn, là do các ngươi ép ta làm như vậy. Ta muốn làm một người bình thường có gì là không được cơ chứ?
An Nhã nhìn chằm chằm vào Mẫu Yêu Vương, nói:
- Hài tử còn nhỏ, không chịu nổi hoảng sợ. trước hết ngươi thả bốn Hài tử ra, lấy ta ra uy hiếp Âm Trúc đi. Ta tin rằng, cũng sẽ có hiệu quả như vậy. Một khi ngươi đã không muốn quyết liệt thực sự với Âm Trúc. Như vậy thì không nên làm cho bốn Hài tử hoảng sợ làm gì.
Mẫu Yêu Vương khinh thường nhìn An Nhã:
- Ngươi ư? Ngươi cho rằng ngươi quan trọng với Diệp Âm Trúc hơn bốn Hài tử này sao? Nếu có thể lấy ngươi để uy hiếp hắn, ta vì sao còn phải cố sức xé mở Vị diện đem bốn Hài tử này đến đây?
An Nhã lạnh nhạt nói:
- Dù sao ngươi cũng chỉ là muốn dùng Hài tử của Âm Trúc để uy hiếp hắn. như vậy dùng ta cũng giống như thế. Trong bụng ta, đã có Hài tử thứ năm của Âm Trúc, không đủ trọng lượng sao?
- Cái gì?
Mẫu Yêu Vương và Diệp Âm Trúc gần như đồng thời kêu lên kinh hãi. Tô Lạp và Hải Dương đều không dám tin nhìn vào An Nhã. Trong lúc nhất thời, nàng ta trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.
An Nhã lộ ra vẻ chua xót với Hải Dương và Tô Lạp:
- Các muội không nên hiểu lầm, đó chỉ là trùng hợp mà thôi. Lúc ấy, vì cứu mạng ta, Âm Trúc đã dùng Sinh mệnh chi hỏa để bình ổn Sinh mệnh lực đang quá mạnh mẽ trong cơ thể, cho nên mới xảy ra tình huống như vậy. hắn vẫn luôn yêu các ngươi. Chuyện giữa ta và hắn chỉ là trùng hợp, hoặc là sai lầm mà thôi.
Tô Lạp và Hải Dương nhìn nhau, vừa định nói gì đó, lại bị Mẫu Yêu Vương chặn lại không cho thốt nên lời.
Mẫu Yêu Vương nhíu mày nói:
- Ngươi và hắn giống như chỉ xảy ra quan hệ có một lần. Lần đó đã trôi qua ba bốn năm. Ngươi nếu có Hài tử của hắn, nên sớm sinh ra mới đúng, ngươi nghĩ rằng có thể gạt ta sao?
An Nhã lạnh nhạt nói:
- Ta không cần gì phải lừa ngươi. Tinh Linh Hoàng Tộc chúng ta thời gian dưỡng dục khác với Nhân loại, là hai mươi năm, còn rất lâu mới sinh Hài tử.
Mẫu Yêu Vương nhìn chằm chằm vào An Nhã, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị:
- Không ngờ rằng, ngay cả ngươi cũng có Hài tử của hắn. Tuy nhiên, ngươi tuyệt đối không nên xem thường mình. Tình cảm Diệp Âm Trúc đối với ngươi, là một loại tình cảm khác. Có lẽ, ngươi cũng sẽ so sánh được với mấy Hài tử này. Được rồi, ta cũng không muốn làm mấy Hài tử này hoảng sợ, đổi thành ngươi cũng không vấn đề gì.
Vừa nói, hai tay Mẫu Yêu Vương vung lên, bốn Hài tử phân biệt bay về phía Tô Lạp và Hải Dương. Đồng thời nàng ta cũng kéo An Nhã đến bên cạnh mình.
Tô Lạp và Hải Dương được Mẫu Yêu Vương tạm thời cho có thể hành động, vội vàng ôm bốn Hài tử và trong lòng mình. Lúc Tô Lạp ôm được Tư Cầm và Luyến Cầm, đã không nhịn được bật lên tiếng khóc, nhìn An Nhã với ánh mắt cảm kích.
Lúc đám Hài tử xuất hiện, trái tim Tô Lạp và Hải Dương rất rối loạn, nhưng An Nhã vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Nàng ta cũng nhìn ra được Mẫu Yêu Vương làm nhiều như vậy, không phải muốn giết bọn họ, mà muốn được bọn họ thừa nhận, nhất là để được Diệp Âm Trúc thừa nhận.
Tư Cầm, Luyến Cầm rơi vào trong lòng Tô Lạp, lập tức im lặng. Nhìn mọi chuyện trước mặt đều lộ ra vẻ khó hiểu. Nhất là Luyến Cầm, là Nữ hài duy nhất trong bốn Hài tử, đã sắp khóc.
Diệp Niệm Cầm thần kinh tương đối vững một chút, nên không có phản ứng quá lớn. Nó và Duệ Cầm cùng rơi vào trong lòng Hải Dương. Lúc này lại cảm thấy hứng thú với Duệ Cầm trước mặt.
- Ngươi là Ca ca của ta, hay là Đệ Đệ?
Duệ Cầm thất thần nhìn Diệp Âm Trúc. Với sự thông minh của nó, rất ít khi thất thố như vậy. Có thể khiến nó có vẻ mặt như thế, có thể thấy được rằng lời nói của Mẫu Yêu Vương đã đánh mạnh vào trái tim nó đến mức nào.
- Nếu bọn họ nói là thật, như vậy, vậy ta là Ca ca của ngươi rồi.
Mẫu Yêu Vương kéo An Nhã đến bên cạnh mình, một tay ôm eo nàng ta, một tay khẽ sờ sờ trên bụng An Nhã:
- Trong này là Hài tử của ngươi và hắn phải không? Diệp Âm Trúc, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Đáp ứng lấy ta làm vợ, ta để lại nàng ta. Nếu không, ta không giết nàng ta, trước hết giết Hài tử của các ngươi, sau đó giết từng Hài tử còn lại. Nhẫn nại của ta có hạn, không nên ép ta.
Ánh mắt Diệp Âm Trúc lóe lên, mặc dù hắn thông minh hơn người, lúc này cũng không khỏi rối loạn. Nhìn thấy An Nhã bị Mẫu Yêu Vương khống chế, sóng dồn dập dâng lên trong lòng, trong lúc nhất thời trở nên ngây ngốc:
- Chỉ cần ta đáp ứng ngươi, ngươi sẽ buông tha tất cả mọi người?
Mẫu Yêu Vương lạnh nhạt nói:
- Có thể, buông tha bọn họ cũng không sao. Tuy nhiên quá trình này là có chút phiền toái. Đầu tiên, tất cả những người biết thân phận của ta, ngoại trừ mấy người trước mặt này đều phải chết. Chỉ có thể như vậy, thân phận của ta mới không bị tiết lộ ra ngoài. Sau đó ta sẽ hủy diệt toàn bộ đoạn trí nhớ của những người còn sống, chỉ biết là Thâm Uyên đã bị hủy diệt. Nếu không phải Tinh thần lực của ngươi không thể nào hủy diệt được. Ta sẽ không cần lãng phí nhiều thời gian với ngươi như vậy.
Cuối cùng, khi các nàng mất đi trí nhớ. Ngươi phải nói cho các nàng, quyết định cưới ta làm vợ, về sau ta là Chính thê của ngươi, bọn họ chỉ có thể là thiếp của ngươi mà thôi. Đương nhiên, một điểm quan trọng nhất là, từ nay về sau, ngươi phải xóa đi đoạn trí nhớ ta là Mẫu Yêu Vương trong đầu đi. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể toàn tâm toàn ý với ta. Làm được những điều này, ta để lại bọn họ, nếu không như vậy, ta trước hết giết Hài tử của ngươi, cho các ngươi thống khổ cả đời.
Mẫu Yêu Vương rốt cuộc cũng là Mẫu Yêu Vương, mặc dù ả ta muốn làm người, nhưng vẫn Tâm ngoan thủ lạt. Chỉ cần Diệp Âm Trúc đáp ứng ả ta, thì ngoại trừ hai vị Tháp Chủ và hai Thê Tử của Diệp Âm Trúc, cùng với các Hài tử, còn có An Nhã nữa. Những người còn lại bao gồm cả Bỉ Mông cự thú, Ngân Long công chúa Ly Sát, cùng với năm Thần Thú mới bị Mẫu Yêu Vương ném ra khỏi Thâm Uyên đều phải chết.
- Ta chỉ cần đáp ứng ngươi, ngươi bây giờ thả An Nhã Tỷ Tỷ được không?
Diệp Âm Trúc trầm giọng hỏi.
Mẫu Yêu Vương mỉm cười nói:
- Ta biết ngươi rất thông minh, rất có trí tuệ. Ta cũng nói qua, về suy nghĩ ta không bằng ngươi. Nhưng ngươi cũng nên biết, ngươi có một khuyết điểm lớn nhất. Đương nhiên theo các nàng này thấy thì đó lại là một ưu điểm, đó là ngươi quá trọng tình cảm. Vì không cho ngươi lừa gạt ta, trước khi tiến hành tất cả, ngươi trước hết phải để cho bọn họ thấy ngươi và ta yêu nhau. Ta là Thần, ta có thể khẳng định, chỉ cần chúng ta làm một lần, ta sẽ có Hài tử của ngươi. Ta nghĩ, đến lúc đó, ngươi muốn làm gì, còn muốn tính kế như thế nào, cũng phải có lo lắng trong lòng.
Trong mắt hiện lên vẻ say mê, Mẫu Yêu Vương hưng phấn nói:
- Thật là mong chờ có Hài tử của ngươi. Không biết Hài tử của chúng ta sẽ trở nên xuất sắc như thế nào, ít nhất cũng phải xuất sắc hơn với các Hài tử hiện có của ngươi.

back top