Đúng vậy, vật trong tay Sơn lĩnh cự nhân tỏa ra khí tức của Lôi Thần Chi Chùy, Diệp Âm Trúc trong pháo đài Lôi Thần Chùy từng bị nó công kích suýt chết, bởi vậy chỉ mới thấy qua trong nháy mắt, nhưng trong đầu hắn đã khắc sâu về sự mãnh liệt cùng lôi điện dữ dội của nó. Vật này cùng với vật ngày đó tại pháo đài Lôi Thần Chùy giống nhau không chút sai khác.
Ngày đó lúc đánh nhau với Cổ Đế, Diệp Âm Trúc chưa kịp quan sát nó kỹ, chỉ thấy Lôi Thần Chùy là một cỗ thần khí, phía trên điêu khắc hoa văn phức tạp, ước chừng chỉ dài hơn một thước, với bàn tay lớn như của Minh thì lúc cầm nó thì chỉ có đầu chùy lộ ra mà thôi.
Đầu của Lôi Thần Chùy không tròn như các chiến chùy bình thường khác. Đầu Lôi Thần Chùy này là một khối lập phương, mà hai bên của nó có hai lưỡi hình tam giác tạo thành tiêm trùy, từ hai tiêm trùy xuất ra từng đạo khí tức bá đạo.
- À, hình như không đúng.
Diệp Âm Trúc nghi hoặc nhìn tiêm trùy của đầu chùy nói.
- Ta đã nhớ kỹ là đầu của Lôi Thần Chùy là hình tròn và tiêm trùy cũng không phải vậy, nhưng tại sao chúng có khí tức giống nhau nư vậy? Chẳng lẻ trên thế gian lại có tới hai cái Lôi Thần Chùy sao?
Tộc trưởng Ải Nhân tộc Lỗ Đặc Tư thở dài nói:
- Diệp huynh thệ thật có nhãn quang, chỉ nhìn sơ đã biết là Lôi Thần Chùy, nhưng có thể ngươi không biết rằng Lôi Thần Chi Chùy chính là một đôi, khi chúng nó cùng hợp lại thì mới chính thức là siêu thần khí.
Trống ngực Diệp Âm Trúc đập thình thịch, siêu thần khí Lôi Thần Chùy? Vốn là do hai thanh chiến chùy tạo thành ư? Nhớ lại mọi việc xảy ra với mình tại pháo đài Lôi Thần Chi Chùy, trong lòng hắn có chút nghi vấn.
Minh cầm Lôi Thần Chùy đưa ra phía trước, trong mắt tràn ngập sự khác thường nói:
- Nếu ngươi biết nhiều việc như vậy thì ta cũng không cần giấu diếm làm gì. Thật ra trong tứ đại thần thú thì Sơn Lĩnh cự nhân chúng ta không thuộc về Thú nhân tộc, bởi vì từ xưa sống cùng một chổ với thú nhân nên được gọi là Thần thú của Thú nhân tộc, thật ra Sơn Lĩnh cụ nhân chúng ta cũng là người, hơn nữa còn là Ải nhân.
Diệp Âm Trúc sững sờ, Sơn lĩnh cự nhân cao hơn năm mươi thước, có thể huyễn hóa thành Sơn lĩnh cư nhân mà không phải là Thần thú mà lại là Ải nhân? điều này đối với hắn thật khó có thể tin được, hai kiểu người có chiều cao chênh lệch hơn mười lần.
Ngưng một lát rồi Minh tiếp:
- Ta không có nói dối, ta chính là một tộc nhân của Ải nhân tộc, nếu không thì sao ta có thể sinh hoạt cùng một chổ với Ải nhân? Cái này từ xưa mà nói thì các ngươi nên biết là Ải nhân tộc cũng không phải là Ải nhân, chúng ta là hậu duệ của Cự nhân, lúc đó địa vị của Cự nhân cũng giống như Long tộc chí cao vô thượng hiện giờ trên đại lục, khi chưa có Tử Tinh Bỉ Mông lãnh đạo thú nhân thì thế giới lúc đó đều do Cự nhân thống trị. Sau đó không biết tại sao Cự nhân tộc bị nguyền rủa, vốn từ lực lượng hùng mạnh từ từ bị mất đi, ngay cả vóc người cũng thu nhỏ lại thành như Ải Nhân bây giờ, thành một tộc mới. Nhưng dù vậy lực lượng trong ải nhân cũng cao hơn con người rất nhiều. Nhưng mà Sơn Lĩnh cự nhân chúng ta từ một người khổng lồ bị nguyền rủa, lại bị Thú nhân cùng con người cho rằng chúng ta là một trong những Thú thần. Thật ra chúng ta chính thức là người khổng lồ hòa bình, tại viễn cổ là một trong những tộc người cường đại.
Nghe Minh nói xong thì Diệp Âm Trúc đối với Sơn Lĩnh cự nhân cũng hiểu ra một chút, gật đầu tiếp tục nghe hắn nói.
Minh nắm chặt Lôi Thần Chùy:
- Cự nhân chúng ta lúc đó được xưng là Lôi thần, vì bản thân có lực phòng ngự cường đại cùng với năng lực sử dụng lôi điện. Lôi Thần Chi Chùy, nó là vũ khí của cự nhân chúng ta, ngươi xem cái Lôi Thần Chùy này tuy mới, nhưng nó mang theo lịch sử của cả Cự nhân tộc, trên một trăm tinh hạch đã tập hợp lại cùng nhau, chúng ta thông qua thiên lôi để luyện thành, nên nó mới có lôi điện mạnh như vậy, tự nhiên cũng là xuất phẩm của Ải nhân, thật là một siêu thần khí.
Bất luận là Minh hay bất kỳ một người nào trong Ải Nhân tộc thì trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập niềm kiêu hãnh, một siêu thần khí, vật này trên thế gian là một lực lượng hủy diệt a!
Lỗ Tây Nặc tiếp lời nói:
- Vốn nó là một đôi Lôi Thần Chùy, là lực lượng giữ nhà cuối cùng của Ải nhân tộc chúng ta, hợp lại có thể phóng ra lực lượng vô cùng cường đại, nhưng Ải Nhân chúng ta không ai có thể sử dụng được chúng, chúng thật sự quá mạnh, đã từng có Ải Nhân cường đại dùng nó nhưng cuối cùng cũng bị hủy diệt bởi sét đánh. Từ đó không có ai dám sử dụng nó, từ đó có thể thấy, Ải Nhân tộc ngày nay xuống cấp so với ngày xưa là bởi vì không có xuất hiện người đủ cường đại có thể sử dụng Lôi Thần Chùy, vì để cho hai thanh Lôi Thần Chùy không phản phệ nên chúng được tách làm hai ra do tộc trưởng và đại trưởng lão bảo tồn. Khi Ải Nhân tộc mấy ngàn năm trước đến Cực Bắc Hoang Nguyên này thì bị Thú nhân tập kích, khi đó Ải Nhân tộc trưởng, cũng là anh hùng trong lịch sử Tạp Tây Á Nặc, vì bảo vệ tộc nhân thành công tiến vào Cực bắc hoang nguyên, thống lĩnh một số Ải Nhân chống lại thú nhân, cuối cùng anh dũng hy sinh, Lôi Thần Chùy trong tay ông ấy từ đó cũng thất lạc vào tay của thú nhân, chính là Lôi Thần bộ lạc. Trong tay chúng ta bây giờ mặc dù chỉ còn lại một nửa của Lôi Thần Chùy, nhưng bởi vì Lôi Thần Chùy là siêu thần khí, cho dù còn lại một nửa nhưng tự nhiên cũng mạnh hơn tất cả các thần khí khác. Xưng là siêu thần khí cũng không khoa trương. Nếu không thì Lôi Thần bộ lạc dựa vào cái gì để chống lại Mễ Lan đế quốc trong nhiều năm như vậy?
Nghe Minh và Lỗ Tây Nặc giải thích, Diệp Âm Trúc và An Nhã cuối cùng cũng biết được lai lịch của Lôi Thần Chùy này, Diệp Âm Trúc nói:
- Đương nhiên Lôi Thần Chùy trở thần vương của các thần khí khác là chính xác, ta chỉ kỳ lạ một điều, Lôi Thần Chùy trong tay Cổ Đế tựa hồ uy lực rất yếu so với cái này.
Khi nghe Minh và Lỗ Tây Nặc giải thích, hắn rốt cục cũng cảm thụ được tiêm đầu của Lôi Thần Chùy phóng thích khí tức cùng với Lôi Thần Chùy trên tay Cổ Đế là giống nhau, nhưng năng lượng ba động lại cuồng bạo hơn rất nhiều.
Lỗ Tây Nặc cười nhẹ một tiếng rồi nói:
- Đó là nguyên nhân sử dụng của Lôi Thần Chùy, không phải muốn thi triển sao cũng được, uy lực của Lôi Thần Chùy trong tay Cổ Đế cùng với Lôi Thần Chi Chùy trên tay ta không có gì khác nhau. Chỉ là Lôi Thần Chi Chùy phải có bí pháp của Ải Nhân tộc thì mới có thể hiển lộ uy lực chân chính của nó. Lôi Thần bộ lạc không biết được điều này, nhưng bọn họ cũng nghĩ ra biện pháp khác, bọn họ sau khi chiếm được Lôi Thần Chùy qua nhiều năm nghiên cứu, sau đó không biết vì sao mời được Không gian ma pháp sư, đem Lôi Thần Chùy ra nghiên cứu các cổ ngữ, hoa văn trên đó, tạo ra một Ma pháp trận chuyên ngưng tụ lôi nguyên tố trong không trung. Trong phạm vi trận pháp không những có thể khiến mọi Lôi hệ ma pháp nguyên tố biến mất, mà cũng sử dụng được chính thức uy lực của Lôi Thần Chùy. Bọn họ làm như vậy mặc dù phát huy được uy lực cường đại của Lôi Thần Chùy, nhưng cũng tiêu hao thật nhiều. Bọn họ không có bí pháp của Ải tộc nhân để làm cho Lôi Thần Chùy tự phục hồi Lôi điện, chỉ bằng vào cái Ma pháp trận kia để khôi phục. Chúng ta đã nghiên cứu kĩ càng, Cổ Đế mỗi lần sử dụng Lôi Thần Chùy thì cái Ma pháp trận trên mặt đất phải tiêu hao một lượng lớn lôi nguyên tố, tất nhiên phải do một lượng lớn Ma tinh thạch thượng đẳng bổ sung mới được, con người không biết bí mật này, nếu không chỉ cần dụ hắn vài lần sử dụng Lôi Thần Chi Chùy thì Lôi Thần bộ lạc xem như chấm dứt.
Diệp Âm Trúc chợt hiểu ra:
- Nguyên lai là như thế, khó trách ta ở chổ này mà không có cảm giác lôi nguyên tố biến mất, thật là một việc khó tin. Bất quá, Lôi thần bộ lạc cũng nghĩ ra được cách đó, dù sao cũng có ít người có thể uy hiếp Cổ Đế sử dụng Lôi Thần Chi Chùy, bản thân hắn cũng đạt siêu cấp rồi.
Lỗ Tây Nặc có chút áy náy nói:
- Vì muốn thắng trận đấu bảo này nên chúng ta buộc phải xuất ra Lôi Thần Chi Chùy, xin Diệp lĩnh chủ thứ lỗi, bây giờ chúng tôi phải đi khỏi đây tới quý lãnh địa.
Lôi Thần Chi Chùy là thần khí đứng đầu, ông ta tự nhiên nghĩ là đã thắng, chỉ vì sau một hồi Diệp Âm Trúc chưa chịu nhận thua nên mới chuyển chủ đề.
Diệp Âm Trúc mĩm cười nói:
- Trưởng lão, cuộc đấu bảo của chúng ta hôm nay coi như hòa, nếu có cơ hội thì hy vọng được nhìn thấy được uy lực băng sơn liệt địa của hai cây Lôi Thần Chi Chùy.
- Hòa? Diệp huynh đệ, chẳng lẽ ngươi có thần khí gì có thể so sánh với Lôi Thần Chi Chùy phải không?
Lỗ Đặc Tư tò mò hỏi.
Diệp Âm Trúc chậm rãi gật đầu, mặc dù hắn không phải là người háo thắng, nhưng hắn biết bây giờ mình không thể hiện ra bản lãnh thì sau này với tính cách táo bạo, tự tôn của Ải Nhân tộc thì khi tới lãnh địa của mình khó mà khống chế, cho dù hắn không tham một kiện thần khí nào thì cũng phải thắng ở trận đấu bảo này.
Tứ trưởng lão của Ải nhân tộc trong mắt tràn ngập vẻ nghi ngờ, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nghe nói Long Khi Nỗ Tư đại lục ngoại trừ Lôi Thần Chi Chùy còn có siêu thần khí nào khác xuất hiện, nhất thời nhìn Diệp Âm Trúc với ánh mắt không đổi.
Ngay lúc đó, Diệp Âm Trúc lộn tay phải, lấy từ trong Long hồn giới Nặc Khắc Hi kiếm, biến thành một lưỡi dao sắc bén dài nửa thước, màu trắng bàng bạc tỏa ra khí tức sắc bén, ngay cả Lôi Thần Chi Chùy trong tay Minh không nhịn được phát ra tiếng sấm rền.
Diệp Âm Trúc kéo Nguyệt thần thủ hộ ra, lộ ra nội y bên trong, mỉm cười nói:
- Các vị, xin mời xem!
Nói xong hắn đâm Nặc Khắc Hi thần kiếm thật nhanh vào ngực trái của mình.
- A…
Ngoại trừ Diệp Âm Trúc mỗi người đều la lên một tiếng, ai cũng không biết hắn làm sao lại tự sát như vậy, phải biết rằng trong tay hắn là Nặc Khắc Hi thần kiếm a. Hơn nữa, lúc đâm tới lại có một tầng đấu khí bao phủ, bất luận là thập cấp thần thú Minh hay bát giai An Nhã không kịp đề phòng, với khoảng cách giữa tay phải của Diệp Âm Trúc với lồng ngực quá gần thì trong tình huống như vậy không ai có thể ngăn cản hành vi tự sát của hắn.
Khi tiếng kêu còn chưa dứt, thì mọi người thấy một cảnh kỳ lạ, nơi ngực của Diệp Âm Trúc mà Nặc Khắc Hi thần kiếm đâm vào đột nhiên lóa sáng một màu vàng chói mắt, giống như mặt trời đang phát sáng chói chang, ánh sáng trải ra xung quanh vô cùng mang theo khí tức bá đạo cùng tiếng trầm vang lên từ trái tim của Diệp Âm Trúc.
Ong...
Một cỗ lực lượng khổng lồ không thể chống lại lập tức tỏa ra bốn phía, bốn vị trưởng lão của Ải nhân tộc cơ hồ không có thời gian phản ứng, bị cỗ năng lượng chấn bay vào vách phòng, ngay Lỗ Đặc Tư cũng không chống lại được liên thối lui đến vách tường mới dừng lại, An Nhã cũng không chịu được phải lui lại vài bước. Duy nhất có Minh là không lùi lại, mà lúc này Lôi Thần Chi Chùy trên tay Minh tại nơi tiêm đầu phát ra một dải lôi điện màu tím bao quanh thân thể ông ta.
Lúc này lưới điện này cũng đang chống lại, một tiếng nổ vang lên, tiếng sấm từ Lôi Thần Chùy phát ra vang vọng, tựa như bi ai, tựa như thanh âm không cam lòng. Khi tiếng nổ vang lên, Long hồn giới trên tay Diệp Âm Trúc cũng bay ra hóa thành Nặc Khắc Hi kiếm cắm vào bức tường đá xanh cuối phòng, lúc đó ngân quang trước ngực hắn mới từ từ thu liễm.
Diệp Âm Trúc hít thở thật sâu, sau đó mới nhìn vào ngực mình, không có chút đau đớn, tự mình lấy kiếm đâm vào tim mình, quả là quái dị.
Trong phòng không một tiếng động, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người của Diệp Âm Trúc. Lúc này bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi, khí tức của nặc Khắc Hi thần kiếm trước đó bọn họ có cẩn thận xem xét qua, phải biết rằng đó là do sừng của một Thần thánh cự long biến thành thần kiếm. Ải Nhân trưởng lão đều không nghĩ ra, ngoại trừ Lôi Thần Chùy thì có cái gì có thể so với thanh kiếm tốt như vậy, lúc nãy Diệp Âm Trúc sử dụng nhất kiện thần khí đó đâm vào ngực mình, tựa hồ như đã dùng toàn lực.
Lôi Thần Chi Chùy trong tay Minh hóa thành một đạo tử quang rồi biến mất, hắn trầm giọng nói:
- Cái này không phải là lực lượng phòng ngự của Tử Tinh Bỉ Mông, cũng không giống với lực lượng của ta và Chiến Tranh Cự Thú. Nhưng cho dù là ta cũng không dám cam đoan miễn trừ hoàn toàn với Thần kiếm tạo từ Thần thánh cự long, chỉ e có Chiến Tranh Cự Thú mới có thể ngăn cản hoàn toàn công kích của nó. Chẳng lẻ trên người ngươi lại có một loại thần khí nữa hay sao, mà phẩm chất thậm chí cao hơn Lôi Thần Chi Chùy sao?
Diệp Âm Trúc lắc đầu, lấy vạt áo che lại, nói:
- Không, nó không phải là một kiện thần khí phòng ngự, mặc dù nó đã nhận ta làm chủ, nhưng cũng như Ải Nhân tộc các ngươi không có cách nào sử dụng lực lượng của Lôi Thần Chùy, ta cũng không có cách sử dụng nó. Cho nên hiện tại nó tùy ý lưu ngụ trong cơ thể ta, khi nào ta đủ mạnh thì mới có thể sử dụng được nó.
Hình dáng Cổ cầm hiện lên ngay vị trí trái tim trông rất sống động, dây cầm có bảy màu sắc khác nhau, thân cầm có màu vàng nhạt, tỏa ra khí tức của Thần thánh cự long, đối mặt với thần kiếm Nặc Khắc Hi có cùng tác dụng, tựa như trong trái tim Diệp Âm Trúc phóng thích dao động năng lượng.
Lỗ Tây Nặc rất khó khăn, nuốt nước miếng nói:
- Đó là một Cổ cầm hay sao?
Là siêu thần khí, dĩ nhiên là siêu thần khí mới có thể làm Lôi Thần Chùy phát sinh sợ hãi như vậy, đã thấy được trước ngực Diệp Âm Trúc là một cực phẩm Khô Mộc Long Ngâm cầm, huống chi hắn tự cầm Nặc Khắc Hi kiếm đâm vào tim mình, nếu không phải là siêu thần khí thì dựa vào cái gì có thể ngăn được sự sắc bén của Nặc Khắc Hi kiếm?
Diệp Âm Trúc gật đầu trả lời:
- Đúng vậy, nó là một cây Cổ cầm.
Lỗ Tây Nặc trong lòng hỗn loạn:
- Diệp lĩnh chủ, chẳng hay có thể nói cho ta biết cái siêu thần khí này do ai tạo thành không?
Diệp Âm Trúc cười nói:
- Đại sư, không dám dấu, người làm nên cây Cầm này chính là tại hạ, cầm tên là Khô Mộc Long Ngâm.
- Cái gì, là ngươi?
Lỗ Tây Nặc khó tin nhìn Diệp Âm Trúc, ba vị trưởng lão Ải nhân cũng sợ đến ngây người.
Diệp Âm Trúc gượng cười nói:
- Thật ra thì chế tạo cây Cổ cầm này ta cũng tốn không ít tâm huyết, nó trở thành siêu thần khí không phải là do ta tạo ra, mà bởi vì nó làm chất liệu thượng đẳng, khi ta tạo nó thì thân Cầm là Long hồn mộc thượng đẳng, lại trải qua quá trình đề luyện thành Long hồn mộc tinh hoa, Cầm túc, Cầm huy đều dùng răng của Thần thánh cự long chế tác, bảy dây Cầm làm bằng sợi gân thượng đẳng của thất vị Long vương quá cố. Với chất liệu như thế thì Cổ cầm này không trở thành thần khí cũng khó.
Nói đến đây, hắn nhìn Minh, rồi không thể dấu diếm nữa, lúc quyết định đem Khô Mộc Long Ngâm cầm ra thì hắn biết mình phải giải thích rõ ràng, nếu không mình sở hữu khí tức của Thần thánh cự long thì Minh Na sẽ không cho mình rời đi.
Minh cũng nhìn Diệp Âm Trúc, mặc dù lúc này thái độ của hắn không giống nhìn thấy Nặc Khắc Hi kiếm xuất hiện, nhưng ánh mắt vừa mới nhu hòa trở lại thì nghi hoặc tiếp.
- Khi ta tạo thành nó thì Khô Mộc Long Ngâm biến thành Thần long nhận ta là chủ, sỡ dĩ nó có thể trở thành siêu thần khí, là bởi vì nó bị ta phong ấn linh hồn của Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi. Mặc dù nó nhận ta là chủ, nhưng ta không có cách nào để sử dụng nó nên nó chỉ còn cách bám vào trên người ta.
Lời nói ra làm kinh thiên động địa, ngay cà Minh cũng không nhịn được kêu lên một tiếng, mọi người đều nhìn Diệp Âm Trúc với ánh mắt như là nhìn quái vật, từ lý thuyết mà nói thì biến thành Thần thánh cự long thì thậm chí so với lục chiến vô địch của Tử Tinh Bỉ Mông trưởng thành còn đáng sợ hơn, bọn họ không tin là Diệp Âm Trúc bằng năng lực như thế này mà có thể đánh bại một Thần thánh cự long, hơn nữa còn phong ấn linh hồn của nó, thật sự không thể nói được.
Diệp Âm Trúc cười lạnh nói:
- Đây chính là bí mật của ta, nếu chúng ta đã quyết định hợp tác lâu dài thì ta cũng không muốn dấu diếm làm gì, đã nói nhiều như vậy thì ta muốn cho mọi người biết, sao lại nghi ngờ ta.
Lập tức hắn kể lại lúc mình dùng Cầm khúc khiến cho Ngân Long thành chú ý tới, rồi sự việc phát sinh trong Long vực sơ lược kể lại.
-.. bởi vậy, cho dù ta đã trở thành ngoại tịch Ngân long, nhưng ta đối với Long tộc cũng không có thiện cảm gì. Ta nghĩ rằng xa xưa Ải nhân tộc không phải cũng bị Long tộc hại sao.
Lỗ Đặc Tư nói giọng bi phẫn:
- Nếu không phải vậy thì sao chúng ta phải chuyển lên Cực bắc Hoang Nguyên? Trong tâm thức chúng ta, thú nhân cũng tự kiêu, hèn hạ, Long tộc cũng chẳng tốt hơn lắm đâu.
Minh nhìn kĩ Diệp Âm Trúc nói:
- Không hổ là Đồng đẳng của Tử Tinh Bỉ Mông, tiếng đàn của ngươi lúc đầu làm ta cảm giác có chút bất đồng, là ta đã xem thường ngươi rồi. Cầm thành có ngươi làm chủ thì ta nghĩ Ải Nhân tộc sẽ có được cuộc sống ổn định. Lỗ Đặc Tư, Lỗ Tây Nặc, ta hoàn toàn đồng ý chuyển ải nhân tộc qua Bố Luân Nạp sơn mạch, nếu không có gì thay đổi thì đó chính là địa phương tốt nhất cho Ải nhân tộc sinh sống.
Lỗ Tây Nặc chán nản, thở dài:
- Thua rồi, cho dù lấy ra Lôi Thần Chi Chùy chúng ta cũng thua thôi.
Diệp Âm Trúc nói:
- Không, các vị trưởng lão không thua, bất luận là ta có Khô Mộc Long Ngâm cầm thì so với Ải Nhân tộc có Lôi Thần Chùy đều là siêu thần khí, ta cho rằng không phân thắng bại, do bất đồng về lĩnh vực và bất đồng về năng lực của mỗi siêu thần khí. Uy lực của siêu thần khí là bao nhiêu thì phải xem thực lực của người dùng nó.
Lỗ Tây nặc lắc đầu nói:
- Diệp lĩnh chủ đại lượng nói vậy nhưng Ải Nhân ta không dám nhận, thua là thua, nếu song chùy còn đủ thì may ra có thể so tài, nhưng lúc này chỉ có một chiếc, cho dù là cực mạnh thần khí, nhưng có thể so với siêu thần khí sao? Diệp lĩnh không cần nói nữa, chúng ta nhận thua.
- Đại bá!
Lỗ Đặc Tư có chút gấp gáp kêu lên, hắn không phải không chịu nhận thua. Mà nhận thua thì phải đưa ba kiện thần khí cho Diệp Âm Trúc chọn một, làm hắn khó chấp nhận được. Dù sao cũng làm tộc trưởng của một tộc. Ải Nhân tộc nhiều năm suy hạ thì tính thêm kiện Vĩnh Hằng Bích Lũy Khải Giáp trên người hắn là bốn kiện thần khí còn lại.
Lỗ Tây Nặc khoát tay nói:
- Không cần nói nhiều, chẳng lẽ ngươi muốn làm cho Ải nhân tộc xấu hổ sao? Diệp lĩnh chủ, mời ngài chọn một trong ba kiện thần khí.
Diệp Âm Trúc nhìn thấy Lỗ Tây Nặc trong ánh mắt tràn ngập sự tiếc nuối nhưng cũng toát ra vẻ kiên quyết, trong lòng không khỏi bội phục, khẳng khái đưa thần khí, cách xử sự của Ải nhân khiến hắn thêm tôn kính.
- Đã như vậy thì đa tạ trưởng lão. Ta chọn Tu Di thần giới.
Diệp Âm Trúc cũng không khiêm nhường, trực tiếp chỉ ra thứ mình cần.
Lỗ Tây nặc sửng sốt một chút:
- Diệp lĩnh chủ, người thật sự muốn chọn Tu Di thần giới hay sao?
Cái này đích thật là thần khí,hơn nữa lại cực kỳ trân quý, nhưng trong các bảo vật thì cũng có thể thấy được Tu Di thần giới là vật kém nhất trong ba kiện thần khí của Ải nhân tộc. Hắn không nghĩ rằng Diệp Âm Trúc lại làm vậy, cũng không lấy đệ nhất vũ khí tấn công tầm xa là Diệt thần nỏ, cũng không là cực mạnh thần khí Lôi Thần Chùy.
Diệp Âm Trúc mỉm cười đáp:
- Ta đã có vũ khí là Nặc Khắc Hi kiếm, tương lai có thể dùng được Khô Mộc Long Ngâm cầm, đối với ta thì Tu Di thần giới mới là vật hữu ích, hôm nay thật thất lễ, vừa mới gặp mặt đã hủy khải giáp của tộc trưởng, như vậy đi hôm nay ta cũng đem tới kim cương và ma ngân, làm lễ tạ tội giúp tộc trưởng sửa lại khải giáp được không?
Lỗ Đặc Tư vì mất đi một kiện thần khí đang buồn rầu, nghe Diệp Âm Trúc nói vậy thì tâm tình nhất thời khá hơn nhiều, Ải Nhân tộc cũng không mất đi hai kiện thần khí quý nhất, cuối cùng có thể chấp nhận được. Đáp một tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc với phần cảm kích.
Tu Di thần giới được đeo vào ngón vô danh bên tay phải, cùng với Long hồn giới tỏa sáng, bất luận là vật màu vàng hay màu bạc của bảo thạch, nhìn qua đều trân quý. Làm cho khí chất của Diệp Âm Trúc càng thêm tao nhã.
Lúc này trên hai bàn tay tám ngón của Diệp Âm Trúc đã có ba giới chỉ: Long hồn giới, Tu Di thần giới, và không gian giới chỉ hình giọt nước do An Nhã tặng cho. Nếu lúc đầu không phải là mang không gian chỉ giới của Cầm tông đưa cho Tô Lạp thì bây giờ sợ rằng trên bàn tay bốn ngón sẽ có bốn giới chỉ.
Ải Nhân tộc không còn việc gì với Diệp Âm Trúc, tạm thời hắn và An Nhã được nghỉ ngơi, Lỗ Đặc Tư cùng bốn vị trưởng lão đều đi thu xếp cho quá trình chuyển chổ ở. Chỉ để lại Minh bồi tiếp hai vị khách quý này.
- An Nhã tỷ tỷ, Tu Di thần giới này tặng cho tỷ.
Diệp Âm Trúc đưa Tu Di thần giới mà Lỗ Tây đặc đã trịnh trong giao cho hắn tặng An Nhã.
An Nhã hoảng sợ, cản tay Diệp Âm Trúc lại, bật cười nói:
- Ngươi thật là! Luôn luôn không đến phiền toái, ngay cả thần khí cũng tùy tiện cho đi sao? Không gian chỉ giới của ta cũng đủ dùng rồi.
Diệp Âm Trúc gãi đầu nói:
- Tỷ tỷ, người giúp ta quá nhiều, đây chỉ là tâm ý của đệ.
Nói thẳng ra An Nhã đưa cho hắn không gian chỉ giới hiện giờ đã không đủ dùng. Nhưng khi có cái Tu Di thần giới thì hắn trước tiên nghĩ đến lòng tốt của An Nhã dành cho mình, đã tặng ngay không gian chỉ giới rồi nhận làm đệ đệ rồi lại tặng Ngân long đản, bây giờ tới Cầm thành do An Nhã tự tay kiến thiết.
Điều này đối với Diệp Âm Trúc là ân tình lớn lao, mặc dù nhìn từ góc độ nào đó thì An Nhã cũng vì Tinh linh tộc của mình, nhưng không thể không nói rằng, nếu không có An Nhã thì Diệp Âm Trúc quyết không có cơ hội thuận lợi cho đến ngày hôm nay. Không có An Nhã thì hắn cũng không có khả năng được Địa tinh và Ải nhân tộc chấp thuận.
An Nhã có chút đỏ mặt cười nói:
- Đệ đệ ngốc, ngươi có biết là tặng giới chỉ cho nữ nhân là có ý gì không?
Diệp Âm Trúc lắc đầu.
An Nhã bật cười nói:
- Không biết sao lại đưa? Đợi ngươi biết rồi hãy nói lại, lúc đó để ngươi còn dám tùy tiện mang giới chỉ tặng người khác hay không. Nhớ kỹ lời tỷ tỷ nói, trừ phi tìm được chánh thức ý trung nhân, còn không thì không được tùy tiện đem giới chỉ tặng cho ai, dễ mang tới hiểu lầm. Cái Tu Di thần giới này rất hợp với nam tính của ngươi, nếu sau này ngươi gặp được ý trung nhân không chừng ta mang giới chỉ mà ngươi tặng làm vật mai mối.
Minh đứng bên cạnh cũng cười:
- Con người tặng giới chỉ cũng chỉ trong một tình huống. Vừa rồi đối mặt với các trưởng lão của Ải Nhân tộc ngươi tinh minh như vậy, thân là lĩnh chủ Cầm thành mà ngay cả việc này cũng không biết hay sao?
Diệp Âm Trúc đỏ mặt cười khổ nói:
- Ta thật sự cũng không rõ lắm. Minh, tặng giới chỉ là có ý gì?
Minh cười nói:
- Nếu phong tục của loài người chưa đổi thì tặng giới chỉ là có ý cầu hôn!
- Ách.. cầu hôn?
Diệp Âm Trúc quay lại nhìn An Nhã, An Nhã lúc này cũng đang nhìn về phía hắn với ánh mắt bình thường, Diệp Âm Trúc trong lòng có có chút lo lắng.
- An Nhã tỷ tỷ, ý của đệ không phải như vậy, ngàn lần không nên tức giận.
Diệp Âm Trúc lo lắng nói.
An Nhã vẫn cười, hai má ửng hồng càng thêm động lòng người:
- Ta sao phải tức giận? Sao? Ý ngươi là An Nhã ta đã già có phải không?
- Không, không phải! An Nhã tỷ tỷ, đương nhiên không phải ý đó, tỷ tỷ không phải lớn tuổi, vẫn xinh đẹp. Là ta..
Giọng nói của Diệp Âm Trúc có chút lo lắng, khi ánh mắt của An Nhã chăm chú nhìn hắn thì hắn trong lòng có chút bối rối, cho dù đối mặt với Chiến Tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư cũng không có cảm giác này.
Nhìn bộ dáng của Diệp Âm Trúc, An Nhã bật cười nói:
- Thôi được rồi, tiểu tử ngốc, không đùa với ngươi nữa. Hãy nghỉ ngơi một chút đi. Ải nhân cũng sắp chuẩn bị xong rồi. Chúng ta sẽ dùng phương pháp truyền tống, ngươi là ma pháp sư tinh thần hệ, chắc hẳn cũng đã chia sẻ cách sử dụng ma pháp này chứ.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
- Đã làm.
An Nhã mĩm cười nói:
- Vậy không thành vấn đề, ngươi phụ trách truyền tống còn ta sẽ hỗ trợ tinh thần lực thêm một phần cho ngươi, như vậy hiệu quả sẽ tăng gấp đôi. Nếu thuận lợi, nói không chừng không tới mười ngày sẽ hoàn tất việc di chuyển toàn bộ người của Ải nhân tộc.
Diệp Âm Trúc bằng vào năng lực cường hãn cùng với trang bị tốt nhất, hơn nữa được sự trợ giúp của An Nhã, trong mình có mang huyết mạch của Tinh linh nữ vương, rốt cục cũng hoàn thành việc di chuyển toàn bộ Ải nhân tộc đến Bố Luân Nạp sơn của mình, lãnh địa trừ con người thì có thêm bốn chủng tộc khác.
Di chuyển toàn tộc, là một quá trình phiền toái, Ải nhân tộc so với tưởng tượng lại nhiều hơn, bất quá là có Tu Di thần giới, mặc dù nó không còn thuộc về Ải nhân tộc nhưng Diệp Âm Trúc cũng sẽ không nề hà mà cho họ sử dụng. Trải qua tám ngày, với sự cố gắng của Diệp Âm Trúc và An Nhã, Ải Nhân tộc rốt cục cũng đã hoàn tất quá trình dời qua Bố Luân Nạp Sơn, trên một mảnh đất trên núi, ải nhân tộc bắt đầu xây dựng nhà cửa.
Hay tin, đại trưởng lão của Địa tinh bộ lạc, Cổ Lổ tới trước tiên tới nơi mà Ải Nhân tộc di chuyển tới Cầm thành, khi ông gặp lại hắn thì thái độ vẫn bình thường, chẳng những rất thân thiết với Ải Nhân tộc, mà đồng thời còn tặng Ải Nhân tộc một trăm vò rượu ngon của bọn họ để mừng việc chuyển đến nhà mới của Ải nhân tộc.
Lỗ Tây Nặc, Lỗ Đặc Tư uống rượu rất khỏe, Diệp Âm Trúc cũng nói sơ cho họ biết về tình hình của Cầm thành, kể cả với đại trưởng lão của Địa tinh bộ lạc cũng không dấu diếm có sự tồn tại của Bỉ Mông cự thú, cũng nói cho bọn họ là sau này mình sẽ giúp Tử thu phục Thú nhân tộc.
Ải nhân và Địa tinh đều là dân tộc có từ xa xưa, đối với loài người và Long tộc bọn họ không có hảo cảm, đối với Thú nhân thì có thân cận hơn chút ít, bọn họ đều cũng biết Tử Tinh Bỉ Mông từ xa xưa thì rất cường hãn, mà ở Cầm thành là đồng minh với nhau thì bọn họ rất là vui mừng. Đồng thời Diệp Âm Trúc cũng cam đoan với bọn họ rằng trong tương lai khi thu phục Thú nhân tộc, tuyệt sẽ không yêu cầu bọn họ xuất lực hỗ trợ. Mong họ an tâm sống tại Cầm thành.
- Âm Trúc, ăn cơm đi.
Tô Lạp từ ngoài bước vào. Thời gian này, Cầm thành mới bắt đầu xây dựng lại, ngay cả Diệp lĩnh chủ cũng chưa có phủ đệ, chỉ sống trong một tiểu viện không rộng lắm.
Diệp Âm Trúc lúc này đang nghiên cứu Phương vị ma đạo pháo đồ chỉ, tới Cầm thành đã hai mươi ngày, Ải Nhân tộc cũng đến Cầm thành hơn mười ngày, cơ bản đã ổn định. Thời gian tới ngày khai giảng của Mễ Lan học viện ngày càng gần. Diệp Âm Trúc hy vọng có thể hoàn thành cho Địa tinh nhất tộc Toàn phương vị trước khi nhập học. Cho nên chú tâm tạo Ma đạo pháo là trọng tâm, Phương vị ma đạo pháo này không chỉ là hướng đi, đồng thời còn muốn dựa vào tài chất và công nghệ cao cấp của Địa tinh, mới có thể làm xong Địa tinh môn chấn nhiếp trụ, hoàn thành trợ giúp cho bọn họ.
Ngẩng đầu nhìn Tô Lạp mĩm cười:
- Lại có thức ăn ngon rồi, đi thôi, Tô Lạp mấy ngày nay cực khổ cho ngươi nhiều. Ta không có thời gian cho ngươi, vốn định đưa ngươi ra ngoài chơi, nhưng bây giờ lại mang đến bận rộn ngươi.
Lần này đi Cực Bắc Hoang Nguyên, mọi người đều có những lợi ích lớn, duy chỉ có Tô Lạp thì không được gì cả.
Tô Lạp nhíu mày nói:
- Nói nhiều làm gì, Ngươi muốn tốt cho ta thì mau đi ăn cơm đi.
Ánh mắt nhu hòa của Tô Lạp nhìn Diệp Âm Trúc, một tia trầm mê từ sâu thẳm lóe qua, Tô Lạp cúi đầu tay mân mê ngón tay vô danh của mình, có không gian chỉ giới ở đó, trong lòng không khỏi phấn khởi.
Quả thật, mọi người đều giúp sức rất lớn, Thường Hạo khắc họa trên các ngọn núi của Bố Luân Nạp Sơn ma pháp trận cảnh báo, Mã Lương bằng vào ma pháp của mình gọi về Ma thú trợ giúp kiến thiết Cầm thành. Hải Dương mỗi ngày cùng với các cô gái Lam tinh linh ở cùng một chỗ.
Nàng cực kỳ kinh ngạc khi phát hiện các Lam tinh linh này khi cảm thụ hết thảy ngoại giới rất nhạy cảm, nhất là phương diện âm nhạc. Với thời gian không dài ở đây, các nàng đã chọn lựa nhạc khí cho mình, dĩ nhiên là không giống nhau. Mặc dù Hải Dương không thể dạy các nàng cách sử dụng nhạc khí, chỉ nói một chút tinh hoa của Diệp Âm Trúc về nhạc lý, thì Yên La là lãnh đạo của nhóm Lam tinh linh này trong một thời gian ngắn đã tiếp nhận được.
Thậm chí Hải Dương cũng cảm giác được các nàng nhờ ảnh hưởng của âm nhạc mà sinh ra tinh thần lực. Khó trách lúc đầu An Nhã đã nói là Lam tinh linh linh hồn rất thanh khiết, khi tu luyện ma pháp sẽ đạt hiệu quả gấp bội.
Ngày đó lúc đánh nhau với Cổ Đế, Diệp Âm Trúc chưa kịp quan sát nó kỹ, chỉ thấy Lôi Thần Chùy là một cỗ thần khí, phía trên điêu khắc hoa văn phức tạp, ước chừng chỉ dài hơn một thước, với bàn tay lớn như của Minh thì lúc cầm nó thì chỉ có đầu chùy lộ ra mà thôi.
Đầu của Lôi Thần Chùy không tròn như các chiến chùy bình thường khác. Đầu Lôi Thần Chùy này là một khối lập phương, mà hai bên của nó có hai lưỡi hình tam giác tạo thành tiêm trùy, từ hai tiêm trùy xuất ra từng đạo khí tức bá đạo.
- À, hình như không đúng.
Diệp Âm Trúc nghi hoặc nhìn tiêm trùy của đầu chùy nói.
- Ta đã nhớ kỹ là đầu của Lôi Thần Chùy là hình tròn và tiêm trùy cũng không phải vậy, nhưng tại sao chúng có khí tức giống nhau nư vậy? Chẳng lẻ trên thế gian lại có tới hai cái Lôi Thần Chùy sao?
Tộc trưởng Ải Nhân tộc Lỗ Đặc Tư thở dài nói:
- Diệp huynh thệ thật có nhãn quang, chỉ nhìn sơ đã biết là Lôi Thần Chùy, nhưng có thể ngươi không biết rằng Lôi Thần Chi Chùy chính là một đôi, khi chúng nó cùng hợp lại thì mới chính thức là siêu thần khí.
Trống ngực Diệp Âm Trúc đập thình thịch, siêu thần khí Lôi Thần Chùy? Vốn là do hai thanh chiến chùy tạo thành ư? Nhớ lại mọi việc xảy ra với mình tại pháo đài Lôi Thần Chi Chùy, trong lòng hắn có chút nghi vấn.
Minh cầm Lôi Thần Chùy đưa ra phía trước, trong mắt tràn ngập sự khác thường nói:
- Nếu ngươi biết nhiều việc như vậy thì ta cũng không cần giấu diếm làm gì. Thật ra trong tứ đại thần thú thì Sơn Lĩnh cự nhân chúng ta không thuộc về Thú nhân tộc, bởi vì từ xưa sống cùng một chổ với thú nhân nên được gọi là Thần thú của Thú nhân tộc, thật ra Sơn Lĩnh cụ nhân chúng ta cũng là người, hơn nữa còn là Ải nhân.
Diệp Âm Trúc sững sờ, Sơn lĩnh cự nhân cao hơn năm mươi thước, có thể huyễn hóa thành Sơn lĩnh cư nhân mà không phải là Thần thú mà lại là Ải nhân? điều này đối với hắn thật khó có thể tin được, hai kiểu người có chiều cao chênh lệch hơn mười lần.
Ngưng một lát rồi Minh tiếp:
- Ta không có nói dối, ta chính là một tộc nhân của Ải nhân tộc, nếu không thì sao ta có thể sinh hoạt cùng một chổ với Ải nhân? Cái này từ xưa mà nói thì các ngươi nên biết là Ải nhân tộc cũng không phải là Ải nhân, chúng ta là hậu duệ của Cự nhân, lúc đó địa vị của Cự nhân cũng giống như Long tộc chí cao vô thượng hiện giờ trên đại lục, khi chưa có Tử Tinh Bỉ Mông lãnh đạo thú nhân thì thế giới lúc đó đều do Cự nhân thống trị. Sau đó không biết tại sao Cự nhân tộc bị nguyền rủa, vốn từ lực lượng hùng mạnh từ từ bị mất đi, ngay cả vóc người cũng thu nhỏ lại thành như Ải Nhân bây giờ, thành một tộc mới. Nhưng dù vậy lực lượng trong ải nhân cũng cao hơn con người rất nhiều. Nhưng mà Sơn Lĩnh cự nhân chúng ta từ một người khổng lồ bị nguyền rủa, lại bị Thú nhân cùng con người cho rằng chúng ta là một trong những Thú thần. Thật ra chúng ta chính thức là người khổng lồ hòa bình, tại viễn cổ là một trong những tộc người cường đại.
Nghe Minh nói xong thì Diệp Âm Trúc đối với Sơn Lĩnh cự nhân cũng hiểu ra một chút, gật đầu tiếp tục nghe hắn nói.
Minh nắm chặt Lôi Thần Chùy:
- Cự nhân chúng ta lúc đó được xưng là Lôi thần, vì bản thân có lực phòng ngự cường đại cùng với năng lực sử dụng lôi điện. Lôi Thần Chi Chùy, nó là vũ khí của cự nhân chúng ta, ngươi xem cái Lôi Thần Chùy này tuy mới, nhưng nó mang theo lịch sử của cả Cự nhân tộc, trên một trăm tinh hạch đã tập hợp lại cùng nhau, chúng ta thông qua thiên lôi để luyện thành, nên nó mới có lôi điện mạnh như vậy, tự nhiên cũng là xuất phẩm của Ải nhân, thật là một siêu thần khí.
Bất luận là Minh hay bất kỳ một người nào trong Ải Nhân tộc thì trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập niềm kiêu hãnh, một siêu thần khí, vật này trên thế gian là một lực lượng hủy diệt a!
Lỗ Tây Nặc tiếp lời nói:
- Vốn nó là một đôi Lôi Thần Chùy, là lực lượng giữ nhà cuối cùng của Ải nhân tộc chúng ta, hợp lại có thể phóng ra lực lượng vô cùng cường đại, nhưng Ải Nhân chúng ta không ai có thể sử dụng được chúng, chúng thật sự quá mạnh, đã từng có Ải Nhân cường đại dùng nó nhưng cuối cùng cũng bị hủy diệt bởi sét đánh. Từ đó không có ai dám sử dụng nó, từ đó có thể thấy, Ải Nhân tộc ngày nay xuống cấp so với ngày xưa là bởi vì không có xuất hiện người đủ cường đại có thể sử dụng Lôi Thần Chùy, vì để cho hai thanh Lôi Thần Chùy không phản phệ nên chúng được tách làm hai ra do tộc trưởng và đại trưởng lão bảo tồn. Khi Ải Nhân tộc mấy ngàn năm trước đến Cực Bắc Hoang Nguyên này thì bị Thú nhân tập kích, khi đó Ải Nhân tộc trưởng, cũng là anh hùng trong lịch sử Tạp Tây Á Nặc, vì bảo vệ tộc nhân thành công tiến vào Cực bắc hoang nguyên, thống lĩnh một số Ải Nhân chống lại thú nhân, cuối cùng anh dũng hy sinh, Lôi Thần Chùy trong tay ông ấy từ đó cũng thất lạc vào tay của thú nhân, chính là Lôi Thần bộ lạc. Trong tay chúng ta bây giờ mặc dù chỉ còn lại một nửa của Lôi Thần Chùy, nhưng bởi vì Lôi Thần Chùy là siêu thần khí, cho dù còn lại một nửa nhưng tự nhiên cũng mạnh hơn tất cả các thần khí khác. Xưng là siêu thần khí cũng không khoa trương. Nếu không thì Lôi Thần bộ lạc dựa vào cái gì để chống lại Mễ Lan đế quốc trong nhiều năm như vậy?
Nghe Minh và Lỗ Tây Nặc giải thích, Diệp Âm Trúc và An Nhã cuối cùng cũng biết được lai lịch của Lôi Thần Chùy này, Diệp Âm Trúc nói:
- Đương nhiên Lôi Thần Chùy trở thần vương của các thần khí khác là chính xác, ta chỉ kỳ lạ một điều, Lôi Thần Chùy trong tay Cổ Đế tựa hồ uy lực rất yếu so với cái này.
Khi nghe Minh và Lỗ Tây Nặc giải thích, hắn rốt cục cũng cảm thụ được tiêm đầu của Lôi Thần Chùy phóng thích khí tức cùng với Lôi Thần Chùy trên tay Cổ Đế là giống nhau, nhưng năng lượng ba động lại cuồng bạo hơn rất nhiều.
Lỗ Tây Nặc cười nhẹ một tiếng rồi nói:
- Đó là nguyên nhân sử dụng của Lôi Thần Chùy, không phải muốn thi triển sao cũng được, uy lực của Lôi Thần Chùy trong tay Cổ Đế cùng với Lôi Thần Chi Chùy trên tay ta không có gì khác nhau. Chỉ là Lôi Thần Chi Chùy phải có bí pháp của Ải Nhân tộc thì mới có thể hiển lộ uy lực chân chính của nó. Lôi Thần bộ lạc không biết được điều này, nhưng bọn họ cũng nghĩ ra biện pháp khác, bọn họ sau khi chiếm được Lôi Thần Chùy qua nhiều năm nghiên cứu, sau đó không biết vì sao mời được Không gian ma pháp sư, đem Lôi Thần Chùy ra nghiên cứu các cổ ngữ, hoa văn trên đó, tạo ra một Ma pháp trận chuyên ngưng tụ lôi nguyên tố trong không trung. Trong phạm vi trận pháp không những có thể khiến mọi Lôi hệ ma pháp nguyên tố biến mất, mà cũng sử dụng được chính thức uy lực của Lôi Thần Chùy. Bọn họ làm như vậy mặc dù phát huy được uy lực cường đại của Lôi Thần Chùy, nhưng cũng tiêu hao thật nhiều. Bọn họ không có bí pháp của Ải tộc nhân để làm cho Lôi Thần Chùy tự phục hồi Lôi điện, chỉ bằng vào cái Ma pháp trận kia để khôi phục. Chúng ta đã nghiên cứu kĩ càng, Cổ Đế mỗi lần sử dụng Lôi Thần Chùy thì cái Ma pháp trận trên mặt đất phải tiêu hao một lượng lớn lôi nguyên tố, tất nhiên phải do một lượng lớn Ma tinh thạch thượng đẳng bổ sung mới được, con người không biết bí mật này, nếu không chỉ cần dụ hắn vài lần sử dụng Lôi Thần Chi Chùy thì Lôi Thần bộ lạc xem như chấm dứt.
Diệp Âm Trúc chợt hiểu ra:
- Nguyên lai là như thế, khó trách ta ở chổ này mà không có cảm giác lôi nguyên tố biến mất, thật là một việc khó tin. Bất quá, Lôi thần bộ lạc cũng nghĩ ra được cách đó, dù sao cũng có ít người có thể uy hiếp Cổ Đế sử dụng Lôi Thần Chi Chùy, bản thân hắn cũng đạt siêu cấp rồi.
Lỗ Tây Nặc có chút áy náy nói:
- Vì muốn thắng trận đấu bảo này nên chúng ta buộc phải xuất ra Lôi Thần Chi Chùy, xin Diệp lĩnh chủ thứ lỗi, bây giờ chúng tôi phải đi khỏi đây tới quý lãnh địa.
Lôi Thần Chi Chùy là thần khí đứng đầu, ông ta tự nhiên nghĩ là đã thắng, chỉ vì sau một hồi Diệp Âm Trúc chưa chịu nhận thua nên mới chuyển chủ đề.
Diệp Âm Trúc mĩm cười nói:
- Trưởng lão, cuộc đấu bảo của chúng ta hôm nay coi như hòa, nếu có cơ hội thì hy vọng được nhìn thấy được uy lực băng sơn liệt địa của hai cây Lôi Thần Chi Chùy.
- Hòa? Diệp huynh đệ, chẳng lẽ ngươi có thần khí gì có thể so sánh với Lôi Thần Chi Chùy phải không?
Lỗ Đặc Tư tò mò hỏi.
Diệp Âm Trúc chậm rãi gật đầu, mặc dù hắn không phải là người háo thắng, nhưng hắn biết bây giờ mình không thể hiện ra bản lãnh thì sau này với tính cách táo bạo, tự tôn của Ải Nhân tộc thì khi tới lãnh địa của mình khó mà khống chế, cho dù hắn không tham một kiện thần khí nào thì cũng phải thắng ở trận đấu bảo này.
Tứ trưởng lão của Ải nhân tộc trong mắt tràn ngập vẻ nghi ngờ, bởi vì bọn họ chưa bao giờ nghe nói Long Khi Nỗ Tư đại lục ngoại trừ Lôi Thần Chi Chùy còn có siêu thần khí nào khác xuất hiện, nhất thời nhìn Diệp Âm Trúc với ánh mắt không đổi.
Ngay lúc đó, Diệp Âm Trúc lộn tay phải, lấy từ trong Long hồn giới Nặc Khắc Hi kiếm, biến thành một lưỡi dao sắc bén dài nửa thước, màu trắng bàng bạc tỏa ra khí tức sắc bén, ngay cả Lôi Thần Chi Chùy trong tay Minh không nhịn được phát ra tiếng sấm rền.
Diệp Âm Trúc kéo Nguyệt thần thủ hộ ra, lộ ra nội y bên trong, mỉm cười nói:
- Các vị, xin mời xem!
Nói xong hắn đâm Nặc Khắc Hi thần kiếm thật nhanh vào ngực trái của mình.
- A…
Ngoại trừ Diệp Âm Trúc mỗi người đều la lên một tiếng, ai cũng không biết hắn làm sao lại tự sát như vậy, phải biết rằng trong tay hắn là Nặc Khắc Hi thần kiếm a. Hơn nữa, lúc đâm tới lại có một tầng đấu khí bao phủ, bất luận là thập cấp thần thú Minh hay bát giai An Nhã không kịp đề phòng, với khoảng cách giữa tay phải của Diệp Âm Trúc với lồng ngực quá gần thì trong tình huống như vậy không ai có thể ngăn cản hành vi tự sát của hắn.
Khi tiếng kêu còn chưa dứt, thì mọi người thấy một cảnh kỳ lạ, nơi ngực của Diệp Âm Trúc mà Nặc Khắc Hi thần kiếm đâm vào đột nhiên lóa sáng một màu vàng chói mắt, giống như mặt trời đang phát sáng chói chang, ánh sáng trải ra xung quanh vô cùng mang theo khí tức bá đạo cùng tiếng trầm vang lên từ trái tim của Diệp Âm Trúc.
Ong...
Một cỗ lực lượng khổng lồ không thể chống lại lập tức tỏa ra bốn phía, bốn vị trưởng lão của Ải nhân tộc cơ hồ không có thời gian phản ứng, bị cỗ năng lượng chấn bay vào vách phòng, ngay Lỗ Đặc Tư cũng không chống lại được liên thối lui đến vách tường mới dừng lại, An Nhã cũng không chịu được phải lui lại vài bước. Duy nhất có Minh là không lùi lại, mà lúc này Lôi Thần Chi Chùy trên tay Minh tại nơi tiêm đầu phát ra một dải lôi điện màu tím bao quanh thân thể ông ta.
Lúc này lưới điện này cũng đang chống lại, một tiếng nổ vang lên, tiếng sấm từ Lôi Thần Chùy phát ra vang vọng, tựa như bi ai, tựa như thanh âm không cam lòng. Khi tiếng nổ vang lên, Long hồn giới trên tay Diệp Âm Trúc cũng bay ra hóa thành Nặc Khắc Hi kiếm cắm vào bức tường đá xanh cuối phòng, lúc đó ngân quang trước ngực hắn mới từ từ thu liễm.
Diệp Âm Trúc hít thở thật sâu, sau đó mới nhìn vào ngực mình, không có chút đau đớn, tự mình lấy kiếm đâm vào tim mình, quả là quái dị.
Trong phòng không một tiếng động, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người của Diệp Âm Trúc. Lúc này bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi, khí tức của nặc Khắc Hi thần kiếm trước đó bọn họ có cẩn thận xem xét qua, phải biết rằng đó là do sừng của một Thần thánh cự long biến thành thần kiếm. Ải Nhân trưởng lão đều không nghĩ ra, ngoại trừ Lôi Thần Chùy thì có cái gì có thể so với thanh kiếm tốt như vậy, lúc nãy Diệp Âm Trúc sử dụng nhất kiện thần khí đó đâm vào ngực mình, tựa hồ như đã dùng toàn lực.
Lôi Thần Chi Chùy trong tay Minh hóa thành một đạo tử quang rồi biến mất, hắn trầm giọng nói:
- Cái này không phải là lực lượng phòng ngự của Tử Tinh Bỉ Mông, cũng không giống với lực lượng của ta và Chiến Tranh Cự Thú. Nhưng cho dù là ta cũng không dám cam đoan miễn trừ hoàn toàn với Thần kiếm tạo từ Thần thánh cự long, chỉ e có Chiến Tranh Cự Thú mới có thể ngăn cản hoàn toàn công kích của nó. Chẳng lẻ trên người ngươi lại có một loại thần khí nữa hay sao, mà phẩm chất thậm chí cao hơn Lôi Thần Chi Chùy sao?
Diệp Âm Trúc lắc đầu, lấy vạt áo che lại, nói:
- Không, nó không phải là một kiện thần khí phòng ngự, mặc dù nó đã nhận ta làm chủ, nhưng cũng như Ải Nhân tộc các ngươi không có cách nào sử dụng lực lượng của Lôi Thần Chùy, ta cũng không có cách sử dụng nó. Cho nên hiện tại nó tùy ý lưu ngụ trong cơ thể ta, khi nào ta đủ mạnh thì mới có thể sử dụng được nó.
Hình dáng Cổ cầm hiện lên ngay vị trí trái tim trông rất sống động, dây cầm có bảy màu sắc khác nhau, thân cầm có màu vàng nhạt, tỏa ra khí tức của Thần thánh cự long, đối mặt với thần kiếm Nặc Khắc Hi có cùng tác dụng, tựa như trong trái tim Diệp Âm Trúc phóng thích dao động năng lượng.
Lỗ Tây Nặc rất khó khăn, nuốt nước miếng nói:
- Đó là một Cổ cầm hay sao?
Là siêu thần khí, dĩ nhiên là siêu thần khí mới có thể làm Lôi Thần Chùy phát sinh sợ hãi như vậy, đã thấy được trước ngực Diệp Âm Trúc là một cực phẩm Khô Mộc Long Ngâm cầm, huống chi hắn tự cầm Nặc Khắc Hi kiếm đâm vào tim mình, nếu không phải là siêu thần khí thì dựa vào cái gì có thể ngăn được sự sắc bén của Nặc Khắc Hi kiếm?
Diệp Âm Trúc gật đầu trả lời:
- Đúng vậy, nó là một cây Cổ cầm.
Lỗ Tây Nặc trong lòng hỗn loạn:
- Diệp lĩnh chủ, chẳng hay có thể nói cho ta biết cái siêu thần khí này do ai tạo thành không?
Diệp Âm Trúc cười nói:
- Đại sư, không dám dấu, người làm nên cây Cầm này chính là tại hạ, cầm tên là Khô Mộc Long Ngâm.
- Cái gì, là ngươi?
Lỗ Tây Nặc khó tin nhìn Diệp Âm Trúc, ba vị trưởng lão Ải nhân cũng sợ đến ngây người.
Diệp Âm Trúc gượng cười nói:
- Thật ra thì chế tạo cây Cổ cầm này ta cũng tốn không ít tâm huyết, nó trở thành siêu thần khí không phải là do ta tạo ra, mà bởi vì nó làm chất liệu thượng đẳng, khi ta tạo nó thì thân Cầm là Long hồn mộc thượng đẳng, lại trải qua quá trình đề luyện thành Long hồn mộc tinh hoa, Cầm túc, Cầm huy đều dùng răng của Thần thánh cự long chế tác, bảy dây Cầm làm bằng sợi gân thượng đẳng của thất vị Long vương quá cố. Với chất liệu như thế thì Cổ cầm này không trở thành thần khí cũng khó.
Nói đến đây, hắn nhìn Minh, rồi không thể dấu diếm nữa, lúc quyết định đem Khô Mộc Long Ngâm cầm ra thì hắn biết mình phải giải thích rõ ràng, nếu không mình sở hữu khí tức của Thần thánh cự long thì Minh Na sẽ không cho mình rời đi.
Minh cũng nhìn Diệp Âm Trúc, mặc dù lúc này thái độ của hắn không giống nhìn thấy Nặc Khắc Hi kiếm xuất hiện, nhưng ánh mắt vừa mới nhu hòa trở lại thì nghi hoặc tiếp.
- Khi ta tạo thành nó thì Khô Mộc Long Ngâm biến thành Thần long nhận ta là chủ, sỡ dĩ nó có thể trở thành siêu thần khí, là bởi vì nó bị ta phong ấn linh hồn của Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi. Mặc dù nó nhận ta là chủ, nhưng ta không có cách nào để sử dụng nó nên nó chỉ còn cách bám vào trên người ta.
Lời nói ra làm kinh thiên động địa, ngay cà Minh cũng không nhịn được kêu lên một tiếng, mọi người đều nhìn Diệp Âm Trúc với ánh mắt như là nhìn quái vật, từ lý thuyết mà nói thì biến thành Thần thánh cự long thì thậm chí so với lục chiến vô địch của Tử Tinh Bỉ Mông trưởng thành còn đáng sợ hơn, bọn họ không tin là Diệp Âm Trúc bằng năng lực như thế này mà có thể đánh bại một Thần thánh cự long, hơn nữa còn phong ấn linh hồn của nó, thật sự không thể nói được.
Diệp Âm Trúc cười lạnh nói:
- Đây chính là bí mật của ta, nếu chúng ta đã quyết định hợp tác lâu dài thì ta cũng không muốn dấu diếm làm gì, đã nói nhiều như vậy thì ta muốn cho mọi người biết, sao lại nghi ngờ ta.
Lập tức hắn kể lại lúc mình dùng Cầm khúc khiến cho Ngân Long thành chú ý tới, rồi sự việc phát sinh trong Long vực sơ lược kể lại.
-.. bởi vậy, cho dù ta đã trở thành ngoại tịch Ngân long, nhưng ta đối với Long tộc cũng không có thiện cảm gì. Ta nghĩ rằng xa xưa Ải nhân tộc không phải cũng bị Long tộc hại sao.
Lỗ Đặc Tư nói giọng bi phẫn:
- Nếu không phải vậy thì sao chúng ta phải chuyển lên Cực bắc Hoang Nguyên? Trong tâm thức chúng ta, thú nhân cũng tự kiêu, hèn hạ, Long tộc cũng chẳng tốt hơn lắm đâu.
Minh nhìn kĩ Diệp Âm Trúc nói:
- Không hổ là Đồng đẳng của Tử Tinh Bỉ Mông, tiếng đàn của ngươi lúc đầu làm ta cảm giác có chút bất đồng, là ta đã xem thường ngươi rồi. Cầm thành có ngươi làm chủ thì ta nghĩ Ải Nhân tộc sẽ có được cuộc sống ổn định. Lỗ Đặc Tư, Lỗ Tây Nặc, ta hoàn toàn đồng ý chuyển ải nhân tộc qua Bố Luân Nạp sơn mạch, nếu không có gì thay đổi thì đó chính là địa phương tốt nhất cho Ải nhân tộc sinh sống.
Lỗ Tây Nặc chán nản, thở dài:
- Thua rồi, cho dù lấy ra Lôi Thần Chi Chùy chúng ta cũng thua thôi.
Diệp Âm Trúc nói:
- Không, các vị trưởng lão không thua, bất luận là ta có Khô Mộc Long Ngâm cầm thì so với Ải Nhân tộc có Lôi Thần Chùy đều là siêu thần khí, ta cho rằng không phân thắng bại, do bất đồng về lĩnh vực và bất đồng về năng lực của mỗi siêu thần khí. Uy lực của siêu thần khí là bao nhiêu thì phải xem thực lực của người dùng nó.
Lỗ Tây nặc lắc đầu nói:
- Diệp lĩnh chủ đại lượng nói vậy nhưng Ải Nhân ta không dám nhận, thua là thua, nếu song chùy còn đủ thì may ra có thể so tài, nhưng lúc này chỉ có một chiếc, cho dù là cực mạnh thần khí, nhưng có thể so với siêu thần khí sao? Diệp lĩnh không cần nói nữa, chúng ta nhận thua.
- Đại bá!
Lỗ Đặc Tư có chút gấp gáp kêu lên, hắn không phải không chịu nhận thua. Mà nhận thua thì phải đưa ba kiện thần khí cho Diệp Âm Trúc chọn một, làm hắn khó chấp nhận được. Dù sao cũng làm tộc trưởng của một tộc. Ải Nhân tộc nhiều năm suy hạ thì tính thêm kiện Vĩnh Hằng Bích Lũy Khải Giáp trên người hắn là bốn kiện thần khí còn lại.
Lỗ Tây Nặc khoát tay nói:
- Không cần nói nhiều, chẳng lẽ ngươi muốn làm cho Ải nhân tộc xấu hổ sao? Diệp lĩnh chủ, mời ngài chọn một trong ba kiện thần khí.
Diệp Âm Trúc nhìn thấy Lỗ Tây Nặc trong ánh mắt tràn ngập sự tiếc nuối nhưng cũng toát ra vẻ kiên quyết, trong lòng không khỏi bội phục, khẳng khái đưa thần khí, cách xử sự của Ải nhân khiến hắn thêm tôn kính.
- Đã như vậy thì đa tạ trưởng lão. Ta chọn Tu Di thần giới.
Diệp Âm Trúc cũng không khiêm nhường, trực tiếp chỉ ra thứ mình cần.
Lỗ Tây nặc sửng sốt một chút:
- Diệp lĩnh chủ, người thật sự muốn chọn Tu Di thần giới hay sao?
Cái này đích thật là thần khí,hơn nữa lại cực kỳ trân quý, nhưng trong các bảo vật thì cũng có thể thấy được Tu Di thần giới là vật kém nhất trong ba kiện thần khí của Ải nhân tộc. Hắn không nghĩ rằng Diệp Âm Trúc lại làm vậy, cũng không lấy đệ nhất vũ khí tấn công tầm xa là Diệt thần nỏ, cũng không là cực mạnh thần khí Lôi Thần Chùy.
Diệp Âm Trúc mỉm cười đáp:
- Ta đã có vũ khí là Nặc Khắc Hi kiếm, tương lai có thể dùng được Khô Mộc Long Ngâm cầm, đối với ta thì Tu Di thần giới mới là vật hữu ích, hôm nay thật thất lễ, vừa mới gặp mặt đã hủy khải giáp của tộc trưởng, như vậy đi hôm nay ta cũng đem tới kim cương và ma ngân, làm lễ tạ tội giúp tộc trưởng sửa lại khải giáp được không?
Lỗ Đặc Tư vì mất đi một kiện thần khí đang buồn rầu, nghe Diệp Âm Trúc nói vậy thì tâm tình nhất thời khá hơn nhiều, Ải Nhân tộc cũng không mất đi hai kiện thần khí quý nhất, cuối cùng có thể chấp nhận được. Đáp một tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc với phần cảm kích.
Tu Di thần giới được đeo vào ngón vô danh bên tay phải, cùng với Long hồn giới tỏa sáng, bất luận là vật màu vàng hay màu bạc của bảo thạch, nhìn qua đều trân quý. Làm cho khí chất của Diệp Âm Trúc càng thêm tao nhã.
Lúc này trên hai bàn tay tám ngón của Diệp Âm Trúc đã có ba giới chỉ: Long hồn giới, Tu Di thần giới, và không gian giới chỉ hình giọt nước do An Nhã tặng cho. Nếu lúc đầu không phải là mang không gian chỉ giới của Cầm tông đưa cho Tô Lạp thì bây giờ sợ rằng trên bàn tay bốn ngón sẽ có bốn giới chỉ.
Ải Nhân tộc không còn việc gì với Diệp Âm Trúc, tạm thời hắn và An Nhã được nghỉ ngơi, Lỗ Đặc Tư cùng bốn vị trưởng lão đều đi thu xếp cho quá trình chuyển chổ ở. Chỉ để lại Minh bồi tiếp hai vị khách quý này.
- An Nhã tỷ tỷ, Tu Di thần giới này tặng cho tỷ.
Diệp Âm Trúc đưa Tu Di thần giới mà Lỗ Tây đặc đã trịnh trong giao cho hắn tặng An Nhã.
An Nhã hoảng sợ, cản tay Diệp Âm Trúc lại, bật cười nói:
- Ngươi thật là! Luôn luôn không đến phiền toái, ngay cả thần khí cũng tùy tiện cho đi sao? Không gian chỉ giới của ta cũng đủ dùng rồi.
Diệp Âm Trúc gãi đầu nói:
- Tỷ tỷ, người giúp ta quá nhiều, đây chỉ là tâm ý của đệ.
Nói thẳng ra An Nhã đưa cho hắn không gian chỉ giới hiện giờ đã không đủ dùng. Nhưng khi có cái Tu Di thần giới thì hắn trước tiên nghĩ đến lòng tốt của An Nhã dành cho mình, đã tặng ngay không gian chỉ giới rồi nhận làm đệ đệ rồi lại tặng Ngân long đản, bây giờ tới Cầm thành do An Nhã tự tay kiến thiết.
Điều này đối với Diệp Âm Trúc là ân tình lớn lao, mặc dù nhìn từ góc độ nào đó thì An Nhã cũng vì Tinh linh tộc của mình, nhưng không thể không nói rằng, nếu không có An Nhã thì Diệp Âm Trúc quyết không có cơ hội thuận lợi cho đến ngày hôm nay. Không có An Nhã thì hắn cũng không có khả năng được Địa tinh và Ải nhân tộc chấp thuận.
An Nhã có chút đỏ mặt cười nói:
- Đệ đệ ngốc, ngươi có biết là tặng giới chỉ cho nữ nhân là có ý gì không?
Diệp Âm Trúc lắc đầu.
An Nhã bật cười nói:
- Không biết sao lại đưa? Đợi ngươi biết rồi hãy nói lại, lúc đó để ngươi còn dám tùy tiện mang giới chỉ tặng người khác hay không. Nhớ kỹ lời tỷ tỷ nói, trừ phi tìm được chánh thức ý trung nhân, còn không thì không được tùy tiện đem giới chỉ tặng cho ai, dễ mang tới hiểu lầm. Cái Tu Di thần giới này rất hợp với nam tính của ngươi, nếu sau này ngươi gặp được ý trung nhân không chừng ta mang giới chỉ mà ngươi tặng làm vật mai mối.
Minh đứng bên cạnh cũng cười:
- Con người tặng giới chỉ cũng chỉ trong một tình huống. Vừa rồi đối mặt với các trưởng lão của Ải Nhân tộc ngươi tinh minh như vậy, thân là lĩnh chủ Cầm thành mà ngay cả việc này cũng không biết hay sao?
Diệp Âm Trúc đỏ mặt cười khổ nói:
- Ta thật sự cũng không rõ lắm. Minh, tặng giới chỉ là có ý gì?
Minh cười nói:
- Nếu phong tục của loài người chưa đổi thì tặng giới chỉ là có ý cầu hôn!
- Ách.. cầu hôn?
Diệp Âm Trúc quay lại nhìn An Nhã, An Nhã lúc này cũng đang nhìn về phía hắn với ánh mắt bình thường, Diệp Âm Trúc trong lòng có có chút lo lắng.
- An Nhã tỷ tỷ, ý của đệ không phải như vậy, ngàn lần không nên tức giận.
Diệp Âm Trúc lo lắng nói.
An Nhã vẫn cười, hai má ửng hồng càng thêm động lòng người:
- Ta sao phải tức giận? Sao? Ý ngươi là An Nhã ta đã già có phải không?
- Không, không phải! An Nhã tỷ tỷ, đương nhiên không phải ý đó, tỷ tỷ không phải lớn tuổi, vẫn xinh đẹp. Là ta..
Giọng nói của Diệp Âm Trúc có chút lo lắng, khi ánh mắt của An Nhã chăm chú nhìn hắn thì hắn trong lòng có chút bối rối, cho dù đối mặt với Chiến Tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư cũng không có cảm giác này.
Nhìn bộ dáng của Diệp Âm Trúc, An Nhã bật cười nói:
- Thôi được rồi, tiểu tử ngốc, không đùa với ngươi nữa. Hãy nghỉ ngơi một chút đi. Ải nhân cũng sắp chuẩn bị xong rồi. Chúng ta sẽ dùng phương pháp truyền tống, ngươi là ma pháp sư tinh thần hệ, chắc hẳn cũng đã chia sẻ cách sử dụng ma pháp này chứ.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
- Đã làm.
An Nhã mĩm cười nói:
- Vậy không thành vấn đề, ngươi phụ trách truyền tống còn ta sẽ hỗ trợ tinh thần lực thêm một phần cho ngươi, như vậy hiệu quả sẽ tăng gấp đôi. Nếu thuận lợi, nói không chừng không tới mười ngày sẽ hoàn tất việc di chuyển toàn bộ người của Ải nhân tộc.
Diệp Âm Trúc bằng vào năng lực cường hãn cùng với trang bị tốt nhất, hơn nữa được sự trợ giúp của An Nhã, trong mình có mang huyết mạch của Tinh linh nữ vương, rốt cục cũng hoàn thành việc di chuyển toàn bộ Ải nhân tộc đến Bố Luân Nạp sơn của mình, lãnh địa trừ con người thì có thêm bốn chủng tộc khác.
Di chuyển toàn tộc, là một quá trình phiền toái, Ải nhân tộc so với tưởng tượng lại nhiều hơn, bất quá là có Tu Di thần giới, mặc dù nó không còn thuộc về Ải nhân tộc nhưng Diệp Âm Trúc cũng sẽ không nề hà mà cho họ sử dụng. Trải qua tám ngày, với sự cố gắng của Diệp Âm Trúc và An Nhã, Ải Nhân tộc rốt cục cũng đã hoàn tất quá trình dời qua Bố Luân Nạp Sơn, trên một mảnh đất trên núi, ải nhân tộc bắt đầu xây dựng nhà cửa.
Hay tin, đại trưởng lão của Địa tinh bộ lạc, Cổ Lổ tới trước tiên tới nơi mà Ải Nhân tộc di chuyển tới Cầm thành, khi ông gặp lại hắn thì thái độ vẫn bình thường, chẳng những rất thân thiết với Ải Nhân tộc, mà đồng thời còn tặng Ải Nhân tộc một trăm vò rượu ngon của bọn họ để mừng việc chuyển đến nhà mới của Ải nhân tộc.
Lỗ Tây Nặc, Lỗ Đặc Tư uống rượu rất khỏe, Diệp Âm Trúc cũng nói sơ cho họ biết về tình hình của Cầm thành, kể cả với đại trưởng lão của Địa tinh bộ lạc cũng không dấu diếm có sự tồn tại của Bỉ Mông cự thú, cũng nói cho bọn họ là sau này mình sẽ giúp Tử thu phục Thú nhân tộc.
Ải nhân và Địa tinh đều là dân tộc có từ xa xưa, đối với loài người và Long tộc bọn họ không có hảo cảm, đối với Thú nhân thì có thân cận hơn chút ít, bọn họ đều cũng biết Tử Tinh Bỉ Mông từ xa xưa thì rất cường hãn, mà ở Cầm thành là đồng minh với nhau thì bọn họ rất là vui mừng. Đồng thời Diệp Âm Trúc cũng cam đoan với bọn họ rằng trong tương lai khi thu phục Thú nhân tộc, tuyệt sẽ không yêu cầu bọn họ xuất lực hỗ trợ. Mong họ an tâm sống tại Cầm thành.
- Âm Trúc, ăn cơm đi.
Tô Lạp từ ngoài bước vào. Thời gian này, Cầm thành mới bắt đầu xây dựng lại, ngay cả Diệp lĩnh chủ cũng chưa có phủ đệ, chỉ sống trong một tiểu viện không rộng lắm.
Diệp Âm Trúc lúc này đang nghiên cứu Phương vị ma đạo pháo đồ chỉ, tới Cầm thành đã hai mươi ngày, Ải Nhân tộc cũng đến Cầm thành hơn mười ngày, cơ bản đã ổn định. Thời gian tới ngày khai giảng của Mễ Lan học viện ngày càng gần. Diệp Âm Trúc hy vọng có thể hoàn thành cho Địa tinh nhất tộc Toàn phương vị trước khi nhập học. Cho nên chú tâm tạo Ma đạo pháo là trọng tâm, Phương vị ma đạo pháo này không chỉ là hướng đi, đồng thời còn muốn dựa vào tài chất và công nghệ cao cấp của Địa tinh, mới có thể làm xong Địa tinh môn chấn nhiếp trụ, hoàn thành trợ giúp cho bọn họ.
Ngẩng đầu nhìn Tô Lạp mĩm cười:
- Lại có thức ăn ngon rồi, đi thôi, Tô Lạp mấy ngày nay cực khổ cho ngươi nhiều. Ta không có thời gian cho ngươi, vốn định đưa ngươi ra ngoài chơi, nhưng bây giờ lại mang đến bận rộn ngươi.
Lần này đi Cực Bắc Hoang Nguyên, mọi người đều có những lợi ích lớn, duy chỉ có Tô Lạp thì không được gì cả.
Tô Lạp nhíu mày nói:
- Nói nhiều làm gì, Ngươi muốn tốt cho ta thì mau đi ăn cơm đi.
Ánh mắt nhu hòa của Tô Lạp nhìn Diệp Âm Trúc, một tia trầm mê từ sâu thẳm lóe qua, Tô Lạp cúi đầu tay mân mê ngón tay vô danh của mình, có không gian chỉ giới ở đó, trong lòng không khỏi phấn khởi.
Quả thật, mọi người đều giúp sức rất lớn, Thường Hạo khắc họa trên các ngọn núi của Bố Luân Nạp Sơn ma pháp trận cảnh báo, Mã Lương bằng vào ma pháp của mình gọi về Ma thú trợ giúp kiến thiết Cầm thành. Hải Dương mỗi ngày cùng với các cô gái Lam tinh linh ở cùng một chỗ.
Nàng cực kỳ kinh ngạc khi phát hiện các Lam tinh linh này khi cảm thụ hết thảy ngoại giới rất nhạy cảm, nhất là phương diện âm nhạc. Với thời gian không dài ở đây, các nàng đã chọn lựa nhạc khí cho mình, dĩ nhiên là không giống nhau. Mặc dù Hải Dương không thể dạy các nàng cách sử dụng nhạc khí, chỉ nói một chút tinh hoa của Diệp Âm Trúc về nhạc lý, thì Yên La là lãnh đạo của nhóm Lam tinh linh này trong một thời gian ngắn đã tiếp nhận được.
Thậm chí Hải Dương cũng cảm giác được các nàng nhờ ảnh hưởng của âm nhạc mà sinh ra tinh thần lực. Khó trách lúc đầu An Nhã đã nói là Lam tinh linh linh hồn rất thanh khiết, khi tu luyện ma pháp sẽ đạt hiệu quả gấp bội.