Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương

Q.2 - Chương 8

Lô hương trong cung lượn lờ sương khói, mùi hương bạch đàn lan tỏa bốn phía, sâu sâu bên trong trướng gấm buông rủ.

Vẫn là khung cảnh tĩnh lặng, nội thị cúi đầu giơ tay vén trướng mà đi vào, phá vỡ sự yên tĩnh “Liễu phi nương nương, Liễu phi nương nương, cung nữ mới đến bẩm báo, Ngưng phi nương nương vừa rồi ở ngự hoa viên bị ngã xuống hồ...”.

Liễu Lam vốn đang nằm trên cẩm tháp nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe thấy vậy liền giật mình mở choàng mắt. Cung nữ Như Dạ bên cạnh dường như hiểu được tâm ý của chủ nhân, mở miệng nói “Ngươi nhanh chóng bẩm báo”.

Nội thị quỳ trên mặt đất bẩm náo “Bẩm Liễu phi nương nương, bọn nô tài cũng không biết tình hình cụ thể. Mới vừa rồi trong ngự hoa viên cực kì rối loạn, nô tài cũng chỉ là nghe nói, hình như là Ngưng phi nương nương dựa vào lan can rồi chẳng may ngã xuống hồ, tình huống cụ thể nô tài cũng không biết rõ, xin Liễu phi nương nương thứ tội”.

Liễu Lam vịn tay Như Dạ từ từ đứng dậy, cười nói “Người đâu, ban thưởng”. Xem ra trời cao cũng không có giúp được ả hồ ly tinh này, gặp chuyện không may hết lần này tới lần khác. Bất quá chưa tới một tháng, vừa mới bị ngã từ trên thềm đá xuống, lần này lại ngã xuống hồ, bây giờ đang là mùa đông, không biết nàng ta có bị...

Rốt cuộc là kẻ nào gây nên? Phải biết rằng trước đó không lâu, Doãn phi bị tống vào đại lao, sau đó liền uống thuốc độc tự sát. Hậu cung to như vậy cũng chỉ có Ngưng phi, Nhan phi, Đường phi còn có nàng.

Nghĩ kỹ mà nói chuyện Ngưng phi mang long thai không phải là chuyện nhỏ, theo lý mà nói, lần trước sau sự tình của Doãn phi, hoàng thượng đang nổi nóng, Nhan phi chắc là không đến mức lỗ mãng như thế. Bất quá, lòng dạ khó lường. Có lẽ là Đường Xảo Yên cũng không biết chừng.

Nàng không khỏi thở dài. Trách không được phụ thân từng nói, hậu cung chính là chốn giết người không thấy máu, vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến mà sinh tồn.

Đưa mắt nhìn lại, yến viên tàn lụi, một mảnh hiu quạnh. Thật sư là trăm sự nhiễu loạn.

Ngự y nói may mắn là Ngưng phi được cứu lên đúng lúc, cho nên thai nhi trong bụng cũng không có vấn đề gì. Tâm trạng Bách Lý Hạo Triết lúc này mới thả lỏng đôi chút, phất tay ra hiệu bảo mọi người lui xuống.

Xốc lên tầng tầng lớp sa mỏng, đối diện ngay với khuôn mặt trắng bệch cắt không một giọt máu, đầu tóc ẩm ướt rối loạn trên gối của nàng.

Hắn giật mình ngơ ngẩn nhìn, sắc mặt ủ dột, nửa ngày mới thấp giọng hỏi: “Ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng trả lời cũng được mà không trả lời cũng được”. Mục Ngưng Yên nhắm mắt lại, không nói, ngay cả mày cũng không nửa điểm động đậy.

Bách Lý Hạo Triết thở dài một hơi “Tại sao lại bị ngã? Lần trước là trên thềm đá rơi xuống, lần này lại ngã xuống hồ...?”.

Vắng lặng hồi lâu. Mục Ngưng Yên cắn chặt môi, cúi đầu bi ai nói “Hoàng thượng thứ tội, là thần thiếp sơ ý”.

Hắn quay mặt đi... bỗng nhiên cười khẽ thành tiếng, trầm mặc đôi chút. Không khí trở lên nặng nề.

Qua một lúc lâu, Bách Lý Hạo Triết mới mở miệng chua sót nói; “Vô Song, nàng khỏi cần diễn trò với ta”.

Thanh âm của nàng thản nhiên vang lên “Hoàng thượng, người cần gì phải làm vậy? Hết lần này tới lần khác, thử rồi lại thử, rốt cuộc để làm gì chứ?”

Hắn cúi người, vẻ mặt vô cùng thống khổ “Vô Song, chuyện tới bây giờ, nàng và ta cũng nên thẳng thắn mà đối diện đi”.

“Ta biết từ lúc vào cung đến nay, nàng vẫn không muốn thị tẩm cho nên mới thông đồng với thái y nói rằng thân thể nàng không tốt, không thích hợp thị tẩm”.

“Lúc ấy ta còn chưa dám trăm phần trăm xác định thân phận của nàng, cho nên cũng chiều theo ý của nàng”. Khi đó, hắn còn chưa dám xác định nàng nhất định là Vô Song, cho nên cũng sẽ không vạch trần nàng. Có đôi khi, hoặc là từ tận sâu trong đáy lòng của hắn cũng vô cùng sợ hãi nàng không phải là Vô Song, không phải là người ngày đêm chiếm giữ tâm trí ngay cả trong mộng cũng không rời kia. Nếu thật sự không phải, hắn lại càng có lỗi với Vô Song.

“Còn nhớ ngày mà nàng thị tẩm sao? Chiều hôm đó, ta sai người tặng nàng một con hồ ly nhỏ. Nàng có biết con hồ ly kia là vật như thế nào không? Đó là một loài vật sinh trưởng ở Tây Vực có khứu giác cực kỳ nhạy bén, rất thông minh, số lượng cực kỳ ít ỏi. Thợ săn địa phương nếu may mắn có thể bắt được một con thì không khác gì bắt được châu báu, có thể nuôi sống cả nhà. So với chó săn nó còn xuất sắc hơn cả trăn ngàn lần. Chỉ cần cho nó ngửi mùi hương quần áo, nó liền có thể tìm ra chính xác chủ nhân đích thực. Ngày ấy ta sai người tặng nó ở đây, trước đã cho nó ngửi qua quần áo cũ của nàng trong vương phủ. Chuyện còn lại thì nàng cũng đã biết”.

“Ta mặc dù không có chứng cứ xác minh, thậm chí ngay cả nốt ruồi son ở lòng bàn chân nàng cũng không có. Nhưng mà ta vẫn biết, nàng chính là Vô Song”.

Trách không được, trách không được con tiểu ly kia cứ không ngừng hướng trong ngực nàng ngửi, Thừa Hiên làm thế nào cũng không thể khiến nó động rạng.

Nàng nhắm chặt hai mắt, lông mi không ngừng run rẩy. Không nói được câu nào, tựa hồ không có nghe lời hắn nói.

Hắn đột nhiên bật cười. cười rất thê lương “Nàng vẫn không muốn thừa nhận mình là Vô Song. Nàng vốn không có mất trí nhớ, đúng không? Nàng chính là không muốn cho ta biết nàng còn sống mà thôi. Ha... ha... ha....”.

Đêm khuya tiếng cười lớn vang lên có vẻ điên cuồng mà thống khổ, giống như tiếng khóc của con thú bị thương trong màn đêm.

Hắn hạ thấp âm thanh xuống, giọng nói buồn rầu “Nàng hận ta. Thì cần gì phải làm khó cốt nhục ở trong bụng chứ? Máu trong người nó một nửa cũng là của nàng”.

Nàng từ từ nhắm hai mắt, giống nhu mệt mỏi tới cực điểm,..... “Ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn có đứa con này...”.

Rốt cuộc nàng cũng thừa nhận, thừa nhận mình chính là Vô Song. Cũng thừa nhận nàng chưa bao giờ muốn đứa connày. Đúng vậy, nàng không nghĩ tới là hắn đã sớm biết.

Hắn lùi lại về phía sau nửa bước, sợ hãi mà phỏng đoán “Lần ngã trên thềm đá còn có.... Còn có lần này tất cả đều là do nàng cố ý phải không”. Bởi vì nàng không muốn đứa con này, cho nên trăm phương nghìn kế loại trừ nó. Không, sẽ không đâu, Vô Song không phải là người tàn nhẫn như vậy.

Nàng im lặng, cũng không nói gì, giống như là ngầm thừa nhận.

Hắn đã sớm biết nàng không muốn mang trong mình đứa con của hắn. Đối với dược vật hắn hiểu biết tường tận, sa lại không biết nàng vẫn lén dùng xạ hương chứ? Nàng không biết chính là, hắn đã sớm sai người trộm long tráo phượng mà thôi.

Tuy rằng trong lòng đã sớm biết nhưng lúc này chính miệng nàng thừa nhận, lòng hắn vẫn đau như muốn nứt ra.

Tại nơi đây, ngay khắc này, lòng hắn quả là ngội lạnh như tro tàn, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói “Nàng một khi đã hận ta như vậy, tại sao lại còn tiến cung?”. Nàng nghiêng người, để lại cho hắn thân hình yếu ớt “Ngươi đã hạ thánh chỉ, trong thiên hạ còn có ai có thể phản kháng?”.

Hắn trầm mặc hồi lâu mới chua xót nói “Nàng đã không muốn tiến cung, cần gì phải làm ta chú ý”. Nếu không phải nàng cố ý xuất hiện, dẫn tới người khác chú ý, hắn sai người đi thăm dò cũng không nhất định tìm được nàng.

Hàm răng nàng cắn chặt môi dưới, lộ ra vẻ đau thương “Nếu ngươi chuyện gì cũng biết thì sao không hiểu được ta vì sao mà đến chứ? Ngươi đã tinh thông y lý như vậy, vì sao Thừa Hiên còn bị người ta hạ độc?”

Mẫu tử liên tâm, nàng thế nào có thể để mặc Thừa Hiên trong chốn thâm cung lạnh lẽo này?

Hắn hạ thấp âm thanh mềm nhẹ xuống dưới: “Nếu như ta nói cho nàng tất thảy mọi việc đều là do ta bố trí, nàng hẳn là càng thêm hận ta đi?”.

Hắn tựa như chìm sâu vào hồi ức: “Năm đó Chiêu Dương điện cháy lớn, trong cung không tìm thấy Mộc Thanh. Tuy rằng lúc ấy đám người Mặc Lan báo Mộc Thanh cũng ở Chiêu Dương điện. Trong lòng ta vẫn có hoài nghi. Mấy năm qua, ta vẫn một mực không tin nàng đã thực sự rời bỏ ta cùng Thừa Hiên mà ra đi. Ta sai người dò la tung tích của nàng, nhưng thật sự một chút tin tức cũng không có. Tựa như nàng thật sứ đã... không còn.

“Ta vẫn không chịu từ bỏ, cho đến hơn một năm trước. Có người từ phủ tể tướng truyền ra trong đó có một người giống y hệt nàng. Ta âm thầm sai thám tử điều tra, kết quả là, trong phủ tể tướng quả thực có người giống người trong bức tranh của ta như đúc”.

Từ lúc đó, hắn liền định ra kế sách. Bước đầu tiên liền cho người truyền ra nói là thái tử bị người ta hạ độc, chỉnh đốn hậu cung.

Nàng khi đó còn chưa hồi phục trí nhớ, cũng không biết vì sao, vừa nghe tin thái tử bị người ta hạ độc, sống chết chưa rõ, trong lòng nàng đau như cắt. Đêm đó nàng mơ thấy ác mộng, hàng đêm về sau không ngừng mơ thấy ác mộng. Trong giấc mộng có cung điện lầu các, hành lang thăm thẳm, nơi nơi đều hoa lệ đến tận cùng... Dần dần nàng cũng không phân biệt được cảnh trong mơ là thật hay giả. Sau nàng bị cảm hàn, bệnh nặng một thời gian liền bắt đầu khôi phục một chút kí ức.

“Vô Song, ta chỉ muốn nói cho nàng biết, năm đó không phải là ta sai Thẩm thúc ban rượu độc cho nàng. Tất cả đều là chủ ý của ông ta mà thôi”.

“Đúng, ta vẫn hận Nguyễn Ngọc Cẩn, hận người nhà Nguyễn gia. Lúc còn nhỏ chỉ hận không thể đem Nguyễn gia nghiền xương thành tro mới thỏa được mối hận trong lòng ta. Ta và Thẩm thúc đã sớm định ra kế hoạch, theo kế hoạch ban đầu thì ta sẽ sớm bỏ rơi nàng. Nhưng là, sau đó, sau đó ta lại luyến tiếc. Bởi vì... ta đã động lòng với nàng...”.

Mãi cho đến lúc nàng rời đi, hắn mới phát hiện ra trong cuộc sống thản nhiên như nước chảy mây trôi, hắn bày mưu đúng như dự kiến cưới được nàng, cũng thành công đang cơ. Nhưng lại chẳng ngờ rằng lại yêu thương nàng, Ngàn tính vạn tính cũng không thể nhất nhất tuân theo kế hoạch ban đầu.

Nàng lắc đầu, âm thanh không có chút độ ấm, sắc bén mà lạnh lẽo truyền vào tai hắn “Bách Lý Hạo Triết, sự tình trước kia ngươi không cần giải thích, ta không muốn nghe”.

Dĩ vãng tất cả những chuyên hắn làm với nàng chỉ là diễn kịch mà thôi. Nếu hắn đã như ý nguyện bước lên ngôi vị hoàng đế, vài năm nay chính thức nắm quyền cũng không cần đến Nguyễn gia, cần gì phải tiếp tục ở đây diễn trò ra vẻ nữa đâu?

Bất luận hiện tại hắn muốn nói thêm cái gì nữa, đối với nàng mà nói đã không còn nửa điểm ý nghĩa. Chỉ vì nàng không bao giờ tin hắn nữa. Bởi vì không thể tin, cũng không dám tin.

Nàng khẽ nở nụ cười cười, từng chữ từng chữ nói ra sự thật tàn khốc: “Nguyễn Vô Song mà ngươi muốn tìm đã chết rồi, nàng vốn đã chết”. Nguyễn Vô Song năm xưa động lòng vì hắn đã sớm chết trong trận đại hỏa hừng hực của Chiêu Dương điện. Chuyện cũ không thể quay đầu lại, năm tháng không thể đảo lưu. Nàng mặc dù thân thể vẫn đầy đủ không chút tổn hao, nhưng mỗi khi nhớ lại sự tình trước kia đều vĩnh viễn không thể quay về.

Ngày ấy, Mộc cô cô lôi kéo một người đã chết tâm như nàng đếnsuối nước nóng phía sau Chiêu Dương điện, nói cho nàng biết tại thời điểm tiên đế tu sửa lại hậu cung ngày đó, để đề phòng bất trắc nên ở mặt sau của suối nước nóng có mật đạo, nối thẳng đến phía Tây của kinh thành trong núi, sau khi tiên đế cùng thái hậu băng hài, chỉ còn mình bà ta biết được.

Nàng lúc ấy vẫn mờ mịt không biết gì, Mộc cô cô ấn đèn lồng vào tay nàng, đem mật đạo mở ra, một tay đẩy nàng vào mật thất, bị va vào đá tảng đau đớn mới khiến cho nàng có chút ý thức, cầm lấy bàn tay khô gầy của Mộc cô cô, run rẩy nói “Mộc cô cô, ngươi-ngươi đi cùng với ta đi”.

Mộc cô cô lắc đầu, trên gương mặt gầy yếu mang thần sắc kiên quyết, trong ánh mắt có chút thản nhiên mà đón nhận kết cục: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ đại nạn đã đến, nô tỳ phải đi theo thái hậu nương nương”. Nhìn nàng, lại nói “Đây là nghiệp chướng do nô tỳ gây ra, hãy để nô tỳ gánh lấy hậu quả này, báo ứng rốt cuộc cũng đã đến. Nhân quả báo ứng! Nhân quả báo ứng a. Chính là nô tỳ thực sự xin lỗi hoàng hậu nương nương, đã làm liên lụy đến hoàng hậu nương nương”.

Dứt lời, Mộc cô cô quỳ xuống hướng nàng dập đầu “Hoàng hậu nương nương, ngài ngàn lần vạn lần phải bảo trọng, còn có tiểu thái tử, chỉ cần ra khỏi hoàng cung này, ngài có thể tái thế làm người”. (Ý chỉ cuộc đời có thể làm lại một lần nữa. )

Tái thế làm người! Tái thế làm người!

Hắn đối với nàng như thế, nàng có sống cũng...... còn có ý nghĩa gì nữa?

Nàng cầm theo đèn lồng, nghiêng ngả lảo đảo chay dọc theo mật đạo, bốn phía đều tối đen không bờ lạnh lẽo đến tận cùng.

Nàng không biết được mình đã đi được bao lâu, gần như là đến lúc bản thân không thể chống đỡ nổi nữa. Thời điểm nàng tỉnh lại đã ở trong một am ni cô ở Tây Sơn. Chủ trì sư thái nói là Tĩnh Thanh sư muội đi lên núi hái thảo dược nhìn thấy nàng sau đó mang trở về đây. Lúc đó nàng cả người ướt đẫm, còn nhiễm phong hàn, sốt cao không giảm, từ thời điểm Tĩnh Thanh sư muội cứu nàng trở về đến khi đó đã là ngày thứ tám.

Bởi vì sốt cao, nàng không còn nhớ chuyện trước kia, thậm chí ngay cả chính mình là ai cũng không biết, chủ trì sư phụ sợ nàng chịu khổ, liền giữ lại nàng ở am ni cô.

Am nhỏ người ít, có có chưa đến 10 người ở, bởi vì ở lưng chùng núi, mọi sinh hoạt đều rất độc lập tự cung tự cấp, không biết sự đời. Chờ đến khi Thân thể của nàng khỏe lên, nàng liền bắt đầu đi theo Tĩnh Thanh sư muội thu gom thảo dược đã phơi khô, làm những việc vặt sống qua ngày.

Chớp mắt đã qua nửa năm, mỗi ngày sau khi cùng Tĩnh Thanh sư muội niệm kinh xong, đều nói về chuyện làm thế nào để giúp nàng nhớ lại chuyện trước đây, Tĩnh Thanh sư muội thường hay nói giỡn “Ta nghĩ trước kia muội chắc hẳn là một người xuất thân cao quý”.

Nàng hỏi vì sao nàng ta lại nghĩ như vậy, Tĩnh Thanh sư muội cười hì hì nói “Muội nhìn xem mười đầu ngón tay của mình đi, chai sạm cũng không nửa điểm dấu vết, hơn nữa, lúc ấy ta đem muội trở về, trên người muội mặc quần áo tơ lụa, vừa nhìn đã biết là đồ có giá cả xa xỉ”.

Nói xong liền nhìn nàng thở dài “Tiểu Vãn, không biết muội chừng nào mới khôi phục lại trí nhớ.”, lúc tìm thấy nàng là thời điểm chạng vạng, sương trắng giống như khói bao quanh sườn núi cho nên Tĩnh Thanh sư muội liền gọi nàng là Tiểu Vãn. Gọi nhiều cũng thành quen.

Nàng ảm đạm cười, nàng không phải là không muốn khôi phục trí nhớ, chỉ là mỗi lần khi nàng cố nhớ lại có được chút ký ức thì đâu đau như muốn nứt ra, ngay cả trái tim cũng như bị thứ gì đó bóp chặt, rất đau, rất đau.

Có lẽ những ngày tháng trước kia thực sự là không tốt, cho nên ông trời cũng muốn nàng quên đi hết mọi chuyện.

Lại qua mấy tháng, trong mơ nàng mơ thấy những đoạn kí ức ngắn ngủi, bắt đầu từ một tòa phủ đệ, có mái vòm vểnh lên, mái nhà cong cong. Như thế cứ ít nhiều lặp lại, mỗi đêm trong giấc mộng nàng thậm chí mơ hồ nhìn thấy bảng hiệu của phủ đệ đó là: Phủ tể tướng.

Chính là dù sao vẫn mơ hồ cảm thấy trong đó có nhiều kí ức rất kỳ quái, nàng cơ hồ mâu thuẫn trằn trọc, nói với sư thái chủ trì, cuối cùng nàng quyết định viết một phong thư, nhờ tĩnh Thanh sư muội đưa đi, không đến nửa ngày liền có hai người chạy vội tới. Thời điểm vừa gặp được nàng như nhìn thấy quỷ, lại giống như tìm thấy được trân kì dị bảo mà mừng như điên.

Bọn họ đứng ở trước mặt nàng, nước mắt vòng quanh, bọn họ nói nàng chính là muội muội của bọn họ. Không biết vì sao, tuy rằng không nhớ rõ bọn họ, nhưng nàng lại có cảm giác tin tưởng bọn họ không có lừa nàng, bởi vì trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết, cảm giác an toàn này không thể lừa được.

Bọn họ đem nàng tới Tín Châu, lấy thân phận Mục Ngưng Yên một mực giấu trong phủ. Nàng ở lại Tín Châu trải qua những ngày tháng rất yên bình.

Sau bởi vì mẫu thân sinh bệnh, cho nên hai vị đại ca mới đem nàng về kinh thành, cũng dặn nàng trước mặt người khác chỉ có thể gọi họ là biểu ca. Ngay cả nô tỳ theo hầu bên người nàng lúc bắt đầu ơ Tín Châu là Lưu Ly cũng không biết việc này, chỉ một mực nghĩ nàng là đại tiểu thư của Mục gia.

(Về thân thế, sự tình của Mục gia, tác giả sẽ có giải đáp sau. )

Chính là thời điểm nàng còn chưa khôi phục trí nhớ liền gặp Mạnh Lãnh Khiêm. Đối với Mạnh Lãnh Khiêm, nàng không phải là không có chút tình cảm với hắn, luận về dung mạo hay gia thế hắn đều xứng đôi với nàng. Tâm tư thiếu nữ từ trước đến nay đều là như thế cả.

Nếu là cả đời này nàng không thể khôi phục trí nhớ, nàng cùng Mạnh đại ca có lẽ cũng có thể vợ chồng hài hòa, ân ái đến già.

Như vậy không hẳn là không tốt. Như khoảng thời gian hoa mỹ, tĩnh lặng trước đây.

Chính là.. chính là nàng khôi phục trí nhớ, Nàng nhớ lại hắn, nhớ tới Thừa Hiên, tất cả mọi chuyền đều dần dần hiện lên.

back top