Cẩm Y Vệ

Chương 1121: Thiên Thai tiên sinh



Ái phi quậy, con trai khóc, Vạn Lịch hết sức đau đầu, tức gần nổ phổi hạ lệnh lập tức gọi tiểu thái giám bên cạnh Trương Kình và Vương Hoàng hậu, cung nữ thái giám trong cung Vương Cung Phi ra thẩm vấn.

- Ái phi, trẫm sẽ tra ra sự thật nước cạn lòi đá ngay trước mặt nàng!

Vạn Lịch cả quyết nói.

Loại chuyện như vậy lừa gạt trên không giấu dưới, chỉ cần tra chắc chắn sẽ tra ra kết quả. Không bao lâu sau cung nữ thái giám quỳ đầy đất bên ngoài Ninh Tú cung, khai ra hết thảy sự thật: Trương Kình hóa trang thành thợ mộc bí mật đi gặp Vương Hoàng hậu, lại ghé sang chỗ của Vương Cung Phi. Sau đó còn lén lút dặn dò thái giám làm việc, phải ưu đãi mẹ con Vương Cung Phi và Chu Thường Lạc…

Vốn Vương Cung Phi và Chu Thường Lạc cũng là phi tử và con trai ruột Vạn Lịch, Trương Kình bảo thái giám ưu đãi không thể coi là lỗi, thậm chí là có công, nhưng vào giờ phút này Vạn Lịch đã không kềm được lửa giận, chỉ coi y là tội nhân gây ra chuyện này.

Nhất là thấy Trịnh Trinh khóc cặp mắt đỏ bừng, Chu Thường Lạc cũng òa khóc lớn, Vạn Lịch tức tới nỗi méo mặt. Trương Kình nhúng tay vào chuyện tranh quốc bản, còn đứng về phe Vương Cung Phi, quả thật là không thể nào nhịn được.

Thật may là, thật may là sớm ngày phát hiện gian mưu của y, tội danh đã thành lập.

Không bao lâu sau Vạn Lịch trở lại ngự thư phòng, sắc mặt của y âm trầm đáng sợ, gằn giọng quát ngắn:

- Trương Kình, Lưu Thủ Hữu, Hình Thượng Trí kết đảng làm bậy, làm loạn triều cương, lại giết hại Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh, tội ác tày trời. Chúng ái khanh dâng tấu chương đạn hặc, văn võ bá quan thỉnh mệnh ngọ môn, trẫm thuận theo đại nghĩa, nay cách chức Lưu Thủ Hữu, Hình Thượng Trí đợi tội, cách đi chức chưởng ấn Ty Lễ Giám của Trương Kình, hạ chiếu ngục tra xét!

-----------

Tần Lâm Tần Đốc Chủ tai mắt đông đảo, nghe được tin tức trong cung truyền đến, hắn không tự chủ được mỉm cười: từ đại thế mà nói, khúc gỗ cuối cùng ép vỡ lạc đà Trương Kình này dĩ nhiên là Cảnh Định Hướng Cảnh lão tiên sinh. Nhưng từ cụ thể mà nói, một cước lâm môn là nhờ chân của Trịnh Trinh Trịnh nương nương.

Ai bảo Trương Ty Lễ cơ quan tính hết, muốn kiếm được nhiều ích lợi hơn trong tranh quốc bản làm chi… Còn muốn người khác thò tay vào lửa nóng lấy hạt dẻ thay y, cuối cùng dẫn lửa đốt thân, làm sao có thể trách người khác được?!

Thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội với tiểu nhân. Thà đắc tội tiểu nhân, chớ đắc tội với nữ nhân.

Trịnh nương nương uy võ khí phách!

Lúc này thánh chỉ trong cung cũng đã đưa xuống, tuy quyền thế Trương Kình xưng nội tướng, có thể sánh ngang với đương triều Thủ Phụ nhưng gốc rễ y vẫn là một tên thái giám. Nói cho cùng chưởng ấn Ty Lễ Giám cũng chỉ là gia nô của Hoàng đế, cho nên không cần loại thánh chỉ chính thức phải trải qua phiếu nghĩ, phê hồng, phó thự, dùng ấn, chế cáo, Vạn Lịch chỉ cần phát ra một đạo trung chỉ đã cách chức hạ ngục Trương Kình.

- Ừm, ta là Đốc Chủ Đông Xưởng, xem ra cũng chẳng hay ho gì hơn…

Tần Lâm như có điều suy nghĩ, Đông Xưởng cũng không phải là bộ môn chính thức của triều đình, mà là do Hoàng gia lập riêng.



Dĩ vãng trung chỉ thường là do thái giám truyền chỉ, lần này lại khác xa. Thủ Phụ Thân Thời Hành đích thân bưng thánh chỉ đi ra, Hứa Quốc, Vương Tích Tước đi theo tả hữu, Cảnh Định Hướng, Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học theo sát phía sau. Cảnh Định Hướng vẫn nghênh ngang phát uy, Vương Dụng Cấp và Dư Mậu Học không nhịn được lộ ra mấy phần đắc ý, nghiễm nhiên coi mình là công thần lật đổ quyền yêm gian nịnh.

Vương Dụng Cấp cũng không nói, Dư Đại Chủy ba hoa nhiều chuyện không ngờ cũng tham công về phần mình, khiến cho Tần Lâm hiểu được nội tình thật sự dở khóc dở cười.

Thân Thời Hành đích thân đến truyền thánh chỉ, cũng không mất thể diện chút nào, đương triều Thủ Phụ Đại Học Sĩ truyền chỉ bắt lại chưởng ấn Ty Lễ Giám, không thể nghi ngờ đại biểu từ sau thời Trương Cư Chính, nội các lại áp đảo Ty Lễ Giám lần nữa, trở thành trung tâm chân chính cao nhất toàn bộ vương triều.

Lão mở thánh chỉ ra chậm rãi tuyên đọc:

- Trương Kình, Lưu Thủ Hữu, Hình Thượng Trí cấu kết làm bậy, gây loạn triều cương, ám hại huân thần có công Thành Quốc Công, tội lớn không thể dung tha. Nay lệnh cách đi chức chưởng ấn Ty Lễ Giám của Trương Kình, hạ chiếu ngục tra hỏi, bọn Lưu Thủ Hữu, Hình Thượng Trí thảy cách chức luận tội!

Các quan viên bên ngoài ngọ môn đầu tiên là im lặng một thoáng, sau đó đồng thanh cất tiếng tung hô:

- Bệ hạ thánh minh, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Thanh âm cực lớn, phảng phất ngay cả ngọ môn hùng vĩ cũng phải hơi rung động.

Sắc mặt của Thân Thời Hành như đầy gió Xuân, chợt trở nên không dễ coi mấy. Cố nhiên hạ được Trương Kình đại biểu nội các áp đảo Ty Lễ Giám, nhưng đây cũng không phải là công của một mình Thân Thủ Phụ lão, thậm chí có rất ít người biết Tần Lâm phát huy tác dụng trong đó. Ngược lại sĩ lâm thanh lưu kéo tới ngọ môn thỉnh mệnh, gây ra thanh thế thật lớn, e rằng tương lai thanh lưu ngôn quan gia tăng khí thế là chuyện hết sức hiển nhiên.

Thanh lưu ngôn quan và quan thực nhiệm, bao gồm Thân Thủ Phụ trong đó, hai bên vẫn không thuận lắm. Thanh lưu ngôn quan quá kiêu ngạo, lão là Thủ Phụ nội các hở chút là vạch lỗi, e rằng sau này cũng không dễ chịu gì.

Quả nhiên, bên ngoài ngọ môn những quan viên lấy sĩ lâm thanh lưu làm chủ này, sau khi tuyên xong thánh chỉ lập tức bò dậy, ai nấy vỗ tay reo mừng, tiếng cười đùa vui vẻ vang lên thành một mảnh. Có người khen ngợi Cảnh Thiên Thai vạn dặm về Bắc, sau khi tới kinh sư lấy khí thế lôi đình nhất cử bắt lại chưởng ấn Ty Lễ Giám Trương Kình hoành hành ngang ngược, có thể nói công lao lớn vô cùng. Hoặc có người xưng tụng thánh thiên tử, nhân tiện dát vàng lên mặt mình.

Trong lòng bọn họ nghiễm nhiên xem mình là đại công thần lật đổ quyền yêm, loại người giống như Dư Mậu Học cũng không phải là ít.

- Thiên Thai tiên sinh, Thiên Thai tiên sinh, ngài nhìn gì vậy?

Có người khom lưng hỏi Cảnh Định Hướng, dường như lão tiên sinh có vẻ xuất thần, kinh ngạc nhìn về hướng Đông Nam.

Bên kia không có gì cả!

Tần Đốc Chủ đã rời đi, Cảnh Định Hướng thu hồi ánh mắt, ôn tồn cười nói:

- Chư quân chư quân, còn không đón gió tẩy trần cho lão phu sao? Lão phu hiếm khi uống rượu, ha ha, hôm nay vì quốc triều nhất định phải uống cạn một chén lớn!

Cảnh lão tiên sinh từ trước tới nay vẫn tỏ vẻ uy nghiêm đột nhiên nói đùa, có thể thấy trong lòng lão khoái chí tới mức nào. Chúng thanh lưu ngôn quan ầm ầm hưởng ứng, tiền hô hậu ủng vây quanh Cảnh Định Hướng như anh hùng, bắt đầu đi về phía Tiện Nghi phường.

Hơi xa trong đám người, Tần Lâm cười cười cúi đầu rời đi, ẩn sâu công và danh.

Trương Kình ngã nhào, Vạn Lịch ăn no.

Lạc Tư Cung dẫn nhiều đội Đề Kỵ xông ngang đánh thẳng, tịch thu hết tất cả của cải mà Trương Kình vơ vét cả đời, nói chính xác là tịch thu vào nội khố của Vạn Lịch. Đáng thương cho Trương Ty Lễ một đời khổ cực vất vả, cuối cùng mình làm cho người khác hưởng.

Trương Kình bị cách chức hỏi tội, Lưu Thủ Hữu, Trương Tôn Nghiêu, Hình Thượng Trí thảy đều cách chức hạ ngục, Vạn Lịch giao bọn họ cho Lạc Tư Cung thẩm vấn. Lạc Đô Đốc không hổ là tâm phúc Vạn Lịch, ưng khuyển triều đình, mấy ngày trước vẫn còn nói cười vui vẻ với những người này, đến khi bọn họ thành tù phạm của mình lập tức trở mặt không nhận người, chỉ làm đúng phận sự của mình.

Kẻ thất bại trong tranh đấu quyền lực là không có bất kỳ công bình và chính nghĩa gì, tất cả mọi người đều biết sẽ không có cơ hội sống đi ra ngoài, cũng rất rõ ràng trong Xưởng Vệ có thủ đoạn bực nào, Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu rất rành rẽ chuyện này.

Cho nên bọn họ không để cho Lạc Tư Cung phí chút sức lực nào đã khai ra đầu đuôi gốc ngọn. Dù sao vươn cổ một đao rụt cổ cũng một đao, không cần chịu nỗi đau xác thịt làm gì.

Không chỉ có mưu hại Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh là Trương Kình chỉ điểm, ngay cả lão thái giám Trương Hoành năm xưa chưởng ấn Ty Lễ Giám cũng là Trương Kình hạ thủ mưu hại!

Vốn là Trương Kình cũng đã quên chuyện này, nhưng Tần Lâm đích thân chạy đến chiếu ngục nhắc nhở Lạc Tư Cung. Dù sao Lạc Đô Đốc đang nôn nóng lập công, lại thêm lần này y được thăng chưởng Cẩm Y Vệ còn phải nhờ Tần Lâm, vì vậy cũng không nhiều lời, đi theo Tần Lâm cùng nhau thẩm vấn Trương Kình.

Mưu sát Thành Quốc Công đã là tội đại ác vô cùng, Trương Kình cũng không ngại nhận thêm tội danh mưu sát tiền nhiệm chưởng ấn Ty Lễ Giám. Hiện tại nhớ lại y bèn lộ vẻ sầu thảm cười nói:

- Không sai, Trương Hoành cũng là do nhà ta phái người ra tay, cũng gần giống như Chu Ứng Trinh. Ha ha, Tần Lâm, đã nhiều năm trôi qua như vậy mà ngươi vẫn còn nhớ…

- Ta vẫn luôn không quên.

Tần Lâm sáng ngời đôi mắt, dường như có thể nhìn thấu đáy lòng Trương Kình.

Trương Kình lắc đầu một cái, buông tiếng than dài:

- Trương Hoành và Chu Ứng Trinh đều kết giao được với một bằng hữu tốt.


Đám cẩm y quan giáo xử lý vụ án này hiện tại thảy đều âm thầm thán phục, sau khi bằng hữu chết, trong những năm qua vẫn nhớ mãi không quên, tra rõ vụ án rửa sạch nỗi oan cho bằng hữu, phần ân tình này của Tần Đốc Chủ thật sự có phong thái của cổ nhân.

Tại sao lão nhân gia đi làm Đốc Chủ Đông Xưởng!? Nếu vẫn làm cẩm y Đô Đốc của chúng ta giống như trước đây, vậy thì hay biết bao nhiêu...

Ít nhất so với Lạc Đô Đốc biến sắc mặt còn nhanh hơn cả kép hát, thay lòng đổi dạ còn nhanh hơn kỹ nữ, Tần Lâm vẫn tốt hơn nhiều.

Sắc mặt Lạc Tư Cung cũng không dễ coi, sau khi nói qua loa với Tần Lâm vài câu bèn tống hắn ra ngoài, kế tiếp tra hỏi phe Trương Kình cũng dã man tàn khốc hơn.

Mấy ngày sau Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân hạ chỉ, nguyên chưởng ấn Ty Lễ Giám thái giám Trương Kình hoành bạo hung tàn, dung túng tay sai tàn hại dân chúng, rũ sạch công lao nhiều năm trung thành chăm chỉ, ban cho ba thước lụa trắng tự vận, tịch thu gia sản sung công.

Nguyên cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, quan chưởng ấn Nam Trấn Phủ Ty Trương Tôn Nghiêu, Chưởng Hình Thiên Hộ Đông Xưởng Hình Thượng Trí a dua quyền yêm, tự ý làm càn, thảy đều bị giải ra Thái Thị Khẩu chém đầu răn chúng. Niệm tình trưởng bối Lưu Thủ Hữu có công nên miễn cho liên lụy thân nhân, Trương Tôn Nghiêu, Hình Thượng Trí bị tịch thu gia sản, thê nô bắt tới nhà công thần làm nô.

Bất kể là công bố vụ án hay là thánh chỉ cuối cùng đều không nhắc tới cái chết của Thành Quốc Công. Dù sao nói ra chưởng ấn Ty Lễ Giám có thể coi là gia nô Hoàng đế, gia nô đi giết công thần kiêm bằng hữu, thể diện của Vạn Lịch biết để đâu?!

Nhưng trên thực tế đã làm ra bồi thường, xử phạt bọn Trương Kình tương đối nặng, còn hơn cả Phùng Bảo thiện quyền loạn chính. Phùng Bảo cũng chỉ là bị đày tới Nam Kinh giữ hoàng lăng, đầu mục bè đảng Trương Kình trên căn bản đều bị xử tử.

Nhất là câu cuối cùng kia thê nô làm nô cho nhà công thần, cái gọi là công thần chính là chỉ Thành Quốc Công phủ. Trương Tôn Nghiêu, Hình Thượng Trí liên lụy tới cái chết Chu Ứng Trinh, vợ con già trẻ bọn họ đến Thành Quốc Công phủ làm nô, còn có thể thoải mái được sao?!

Bản thân Tần Lâm cũng không tán thành xử lý cả người thân, nhưng luật pháp Đại Minh từ trước đến nay như vậy, thánh chỉ đã hạ như vậy, hắn cũng không có đạo lý làm Thánh Mẫu Thánh Phụ, đi cầu tha thứ cho vợ con già trẻ Trương Tôn Nghiêu và Hình Thượng Trí.

Thậm chí ngày hành hình Tần Lâm cũng lười đi xem, chỉ bày hương án trong phủ mình cúng tế Trương Hoành và Chu Ứng Trinh.

Đám hiếu sự Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đương nhiên rất có hứng thú đi xem, theo bọn họ trở về kể lại, Trương Kình đã tự vận trong chiếu ngục, không được chính mắt thấy. Trong ba người bị giải ra chém đầu, không nói Lưu Thủ Hữu cũng còn vài phần khí thế hổ chết vẫn còn uy, Trương Tôn Nghiêu lại làm trò cười cho thiên hạ, vãi ra quần trước mặt mọi người, Hình Thượng Trí cũng không khá hơn là bao, cúi thấp đầu khổ sở.

Có lẽ là vì Lưu Thủ Hữu chỉ bị chém đầu một mình, Trương Tôn Nghiêu và Hình Thượng Trí lại gặp họa cả nhà.

Đỗ Mỹ cũng tới dâng hương đảnh lễ, nàng nói mặc dù chưa từng có duyên phận gì với Chu Ứng Trinh nhưng dù sao y cũng chết trong phòng mình, cũng nên tế bái vị Quốc Công gia này.

Sau đêm ấy, tú bà Cát mụ mụ trả lại văn thư thân phận của Đỗ Mỹ, nàng vẫn ở trong phủ Tần Lâm, có vẻ tương đối hợp ý với Từ Tân Di. Hoa khôi nương tử chốn thanh lâu trước đây nay trở thành nha hoàn thiếp thân của Từ Tân Di.

Dĩ nhiên Từ Đại tiểu thư làm như vậy ẩn chứa ý gì, trong lòng Tần Đốc Chủ chúng ta cũng hơi đoán được. Lại nói Từ Đại tiểu thư thân mang ba lô ngược sắp sửa lâm bồn, cho nên hũ giấm chua cũng không lớn lắm.

Sau khi lật đổ bọn Trương Kình, các vị trí trống ra không ít.

Ghế chưởng ấn Ty Lễ Giám thái giám tối cao nội đình đương nhiên do Trương Thành chiếm giữ, bởi vì ngoại trừ y ra không còn người thứ hai nào đủ sức cạnh tranh.

Lòng Lạc Tư Cung tràn đầy vui mừng chờ tiếp nhận ghế chưởng Cẩm Y Vệ sự do Lưu Thủ Hữu để lại, đợi đến khi có kết quả càng vui mừng hơn cả dự liệu của y.

Sau khi Thiên Thai tiên sinh Cảnh Định Hướng lật đổ Trương Kình lại tiếp tục anh dũng tiến tới, mãnh liệt khai hỏa về phía Đốc Chủ Đông Xưởng Tần Lâm, khiển trách kịch liệt chuyện võ thần ngoại triều đảm nhiệm Đốc Chủ Đông Xưởng không phù hợp thành pháp tổ tông này.

Các vị thanh lưu ngôn quan trải qua thỉnh mệnh ngọ môn lật đổ Trương Kình thành công khích lệ, lúc này khí thế dâng cao. Mặc dù không hiểu vì sao Cảnh Định Hướng vừa đến kinh sư giống như nuốt phải thuốc súng nổ liên hồi, nhưng lão nhân gia đã có nhã hứng này, vì sao chúng ta không theo đuôi?!

Trong lúc nhất thời quần tình hung hãn, có khí thế như sau khi lật đổ quyền yêm lại thuận thế đánh ngã nịnh thần.

Bất quá dù sao Tần Lâm không phải là Trương Kình, hắn vừa không vươn tay vào nội các vừa không đứng nhầm phe trong chuyện tranh quốc bản, lại càng không hề ám sát Thành Quốc Công, ngược lại dĩ vãng lập được rất nhiều công lớn.

Ngay cả tấu chương của Cảnh Định Hướng đạn hặc cũng chỉ nói không hợp thành pháp tổ tông, yêu cầu cách chức Tần Lâm, không hề đề nghị bắt hắn hỏi tội.

Dù sao như vậy cũng không sai biệt lắm, miễn chức Đốc Chủ Đông Xưởng, Tần Lâm chỉ còn là con cọp không có răng. Chỉ còn trơ trọi tước Vũ Xương Bá, võ chức nhất phẩm Đô Đốc Tả Trụ Quốc, Thiếu Phó, Đặc Tiến Quang Lộc Đại Phu, đây toàn là tước vị hư nhiều thực ít, không có tác dụng gì nhiều.

Nhưng Tần Lâm cũng không có phạm lỗi gì, cứ như vậy mà cách chức không khỏi không nói được, cuối cùng vẫn là Thân Thủ Phụ đưa ra chủ ý để cho Tần Lâm trở lại Cẩm Y Vệ, lấy hàm Đô Đốc chưởng Cẩm Y Vệ sự.

Lạc Tư Cung là Đề Đốc Đông Xưởng!

Nói ra cũng buồn cười, nói Tần Lâm là võ thần chưởng Đông Xưởng không hợp tổ chế, chẳng lẽ Lạc Tư Cung không có lão Nhị sao?! Nhưng tựa hồ sĩ lâm thanh lưu chỉ nhằm vào Tần Lâm, lại mở một góc lưới cho Lạc Tư Cung.

Trong lòng Lạc Đô Đốc thầm thoải mái, ai bảo Tần Lâm ngươi xuất đầu lộ diện khắp các mặt trận, hiện tại lãnh đạn như vậy, lão Lạc ta đây lại không sao, ha ha ha!

Lần này tất cả đều vui mừng, bình thường quyền thế Đông Xưởng lớn hơn Cẩm Y Vệ cũng không bởi vì nhiều người hơn, thật ra thì Cẩm Y Vệ nhiều hơn, cũng không bởi vì năng lực phá án mạnh hoặc là thủ đoạn Đông Xưởng khốc liệt hơn, thật ra thì đa số sai dịch Đông Xưởng là chọn lựa ra từ trong Cẩm Y Vệ, gọi là thiếp hình quan. Mà là bởi vì Đốc Chủ Đông Xưởng là thái giám, dễ dàng xuất nhập cung cấm hơn so với cẩm y Đô Đốc thân là võ thần, ắt sẽ được Hoàng đế tin sủng.

Lạc Tư Cung là thân tín của Vạn Lịch, y nhậm chức Đốc Chủ Đông Xưởng sẽ làm cho Vạn Lịch cao hứng hơn Tần Lâm, Lạc Tư Cung cũng cao hứng.

Tần Lâm thì sao, sau khi nhận được bổ nhiệm chức vụ mới tại triều, thoạt nhìn thần sắc áo não, hết sức không vui, dù sao quyền vị của Đốc Chủ Đông Xưởng cao hơn cẩm y Đô Đốc. Nhưng sau khi trở về phủ, đêm đó hắn mở tiệc vui vẻ với người nhà, nhìn qua không hề có vẻ thất vọng chút nào, sáng hôm sau thần thái sáng láng đi nha môn Cẩm Y Vệ.

- Tần Đô Đốc thật là thần tử chất phác thuần thành!



Tôn Thừa Tông và Từ Quang Khải tiến thêm một bước kiên định lòng tin, xem ra trước đây có một ít điều không hiểu và hiểu lầm đối với đông ông, thuần túy là vì mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, vì thế bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Tần Lâm triển khai chỉnh đốn ở nha môn Cẩm Y Vệ vô cùng dứt khoát, Hồng Dương Thiện, Mã Bân, Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan gặp phải chèn ép sau khi hắn rời đi trước kia, hiện tại thảy đều gà chó thăng thiên: Hồng Dương Thiện thăng Chỉ Huy Sứ, quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty, Mã Bân thăng Chỉ Huy Sứ, quan chưởng ấn Nam Trấn Phủ Ty, Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan thăng cẩm y Thiên Hộ.

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực thủy chung theo bên cạnh Tần Lâm, hiện tại cũng vượt cấp thăng Chỉ Huy Đồng Tri, trở thành đường thượng quan Cẩm Y Vệ đường đường chính chính, có thể đảm đương một mặt.

Hắn lại điều Hàn Phi Liêm từ Thiên Hộ Sở Nam Kinh vào kinh sư, thăng Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ, lại tra được Thạch Vi Thạch Bá Hộ Bá Hộ Sở Kỳ Châu năm xưa, hôm nay đã treo hàm Thiên Hộ lĩnh Phó Thiên Hộ sự ở Thiên Hộ Sở Hồ Quảng, Tần Lâm định điều y vào kinh sư, thăng Chỉ Huy Thiêm Sự. Dĩ nhiên hai vị này ở cách khá xa, mệnh lệnh phát tới đó, chờ bọn họ mang theo cả nhà gồng gánh vào kinh suy đoán ít nhất phải hai tháng sau.

Nhớ năm xưa, có lẽ Thạch Vi Thạch Đại nhân không ngờ có ngày hôm nay...

Sở dĩ Tần Lâm có thể triển khai chỉnh đốn thẳng tay như vậy là vì hắn từ Đốc Chủ Đông Xưởng điều nhiệm cẩm y Đô Đốc, chức quyền có điều rớt xuống dưới tình huống hoàn toàn chưa hề sai phạm, cho dù là Vạn Lịch lúc này cũng không tiện cài người của mình vào Cẩm Y Vệ nữa, cho nên để mặc Tần Lâm làm gì thì làm.

Bên Thiên Thai tiên sinh Cảnh Định Hướng lại là một quang cảnh khác, mới vừa vào kinh trước hết lật đổ Trương Kình, sau đó lại đạn hặc Tần Lâm, hơn nữa đều thu hoạch thành công, quả thật là kình thiên ngọc trụ, giá hải kim lương của bản triều.

Vốn là tuy thanh danh Thiên Thai tiên sinh lớn thật, nhưng rốt cuộc uy lực như thế nào, sĩ lâm thanh lưu trong triều vẫn còn nghi vấn. Nhưng cứ như vậy không còn ai nghi ngờ gì nữa, tôn sùng lão nhân gia là Thái Sơn Bắc Đẩu, nhất thời toàn triều ngưỡng vọng, uy vọng như rồng, danh tiếng mạnh mẽ, trong lúc nhất thời không còn ai tranh lại được.

Vạn Lịch càng cảm thấy lòng thoải mái, mất đi Trương Kình không khỏi tiếc nuối, nhưng Thiên Thai tiên sinh cũng có thể ngăn được Tần Lâm. Lần này vừa ra tay đã đánh hắn rơi từ vị trí Đốc Chủ Đông Xưởng xuống, đổi lại là tâm phúc hệ chính của mình Lạc Tư Cung, thật là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Thế nhưng đám sĩ lâm thanh lưu kia thật sự ép người quá đáng, tương lai làm thế nào thực hiện cam kết đối với Trịnh Trinh, thực hiện phế trưởng lập ấu đây?

Vạn Lịch nghĩ đến tình cảnh Cảnh Định Hướng dẫn dắt trăm quan quỳ gối bên ngoài ngọ môn, tiếng kêu truyền vào cung cấm như núi đổ biển gầm, cùng với cảnh tượng Dư Mậu Học điên cuồng thóa mạ văng bước bọt trong ngự thư phòng, thật sự trong lòng có hơi sợ.

Sợ gì gặp đó, trong lúc Vạn Lịch đang lo lắng, Cảnh Định Hướng phát ra phát súng thứ ba.

Thỉnh sách lập Thái tử để định quốc bản!

Đây mới gọi là lạy ông tôi ở bụi này, Vạn Lịch sợ gì gặp đó, bây giờ thanh lưu lật đổ Trương Kình lại kềm chế Tần Lâm, đang lúc khí thế cao vút, kết quả Cảnh Định Hướng lại tiếp tục dẫn dắt thanh lưu nhắm thẳng vào Vạn Lịch.

Lúc bọn họ truy sát Giang Lăng đảng,

Ta không nói gì, bởi vì ta không phải là Giang Lăng đảng.

Lúc bọn họ truy sát quyền yêm,

Ta không nói gì, bởi vì ta không phải là quyền yêm.

Lúc bọn họ truy sát gian nịnh,

Ta không nói gì, bởi vì ta không phải là gian nịnh.

Cuối cùng bọn họ chạy ta tới,

Đã không có ai có thể nói chuyện vì ta.

Nếu như Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân biết sau này mục sư Martin Niemöller viết bài thơ trên trong trại tập trung của phát xít Đức, nhất định sẽ lệ rơi đầy mặt ngâm nga.

Nghĩ đến tình cảnh quần thần công phẫn bên ngoài ngọ môn, nghĩ đến cái miệng rộng thối tha của Dư Mậu Học, Vạn Lịch Hoàng đế ngôi cửu ngũ chí tôn lại có cảm giác không rét mà run.

- Ôi, bệ hạ đã có vài sợi tóc bạc, vì sao lo lắng quá độ như vậy… Thật không biết năm xưa lúc Trương tiên sinh còn sống, tình cảnh là như thế nào…

Lúc Trịnh Trinh hầu hạ Vạn Lịch không biết vô tình hay cố ý nói một câu như vậy, sau đó nàng liền thấy chân mày Vạn Lịch giật giật.

Đột nhiên Vạn Lịch kinh hãi phát hiện, nhớ lại năm xưa quả thật mình không có quyền bính gì, nhưng Trương Cư Chính đều làm tất cả chuyện nên làm, các văn thần thanh lưu cũng thành thật đàng hoàng, trừ chuyện đoạt tình lần đó ra không hề có vấn đề gì lộn xộn. Ôi, ngược lại bây giờ tới phiên mình cầm quyền...




back top