Cẩm Y Vệ

Chương 1160: Tứ di thần phục



Cho nên cựu đảng thanh lưu chỉ có thể cho là những người đi nghênh đón hoan hô Tần Lâm, hoặc là do hắn dùng ân huệ nhỏ mua chuộc, hoặc chính là loạn thần tặc tử, ai ai cũng có thể giết.

Hình bộ Thượng Thư Vương Dụng Cấp ra ban tấu:

- Nay có Vũ Xương Hầu Tần Lâm kháng chỉ không tuân tự tiện rời đất phong, dọc đường mê hoặc dân chúng, lời lẽ có rất nhiều chỗ cuồng bội khi quân, đã lộ ra lòng không thần phục. Thế nhưng Tần tặc nhiều lần đốc sư chinh phạt, lão luyện dùng binh, cực kỳ hung hãn, quan phủ khó có thể lùng bắt, Xin bệ hạ giáng chỉ bắt thân nhân y ở kinh sư, cũng điều năng thần dẫn dắt quân đi tập nã Tần tặc.

Định Quốc Công Từ Văn Bích khẽ cau mày, trong mắt thoáng hiện tinh quang, khẽ gật đầu với con trai Từ Đình Phụ.

Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang lập tức bước ra khỏi hàng phản bác:

- Vũ Xương Hầu có công lớn với đất nước, lúc tiên đế còn tại vị đã từng quân thần tương đắc. Tần Lâm trung thành cảnh cảnh, bi thương tiên đế băng hà, muốn vào kinh dự tang lễ tống táng tiên đế, có tội gì chứ?

- Hồ đồ!

Hữu Đô Ngự Sử Cảnh Định Hướng bước ra khỏi hàng, chỉ Vương Quốc Quang mắng:

- Lão thất phu kia, rõ ràng là bè đảng của Tần tặc cho nên mới dùng miệng lưỡi lợi hại giải vây cho hắn, quả thật là phường vô sỉ! Bệ hạ, mau tịch biên gia sản phủ đệ Tần Lâm ở kinh sư, bắt hết thân nhân của hắn, đồng thời phái tinh binh cường tướng đi tập nã, mới có thể lấy đó răn chúng!

Cựu đảng thanh lưu rối rít vuốt cằm: Cảnh Thiên Thai quả nhiên không hổ là lãnh tụ thanh lưu, Nam Thiên nhất trụ.

Chỉ có Cố Hiến Thành giật giật đôi môi, muốn nói gì cuối cùng lại không nói.

Mạc Thuận và Bàng Bảo cúi đầu nói nhỏ bên tai Chu Thường Tuân vài câu, tiểu Hoàng đế bèn theo đó tuyên chỉ:

- Vũ Xương Hầu Tần Lâm kháng chỉ không tuân khi quân phạm thượng, tội không thể tha! Lệnh cho Hình bộ Thượng Thư Vương Dụng Cấp tịch biên gia sản phủ đệ Tần Lâm, bắt hết thân nhân ở kinh sư. Hữu Đô Ngự Sử Cảnh Định Hướng sẽ cùng Tổng Binh Bảo Định điều binh vây bắt Tần Lâm, nếu gặp phản kháng, giết chết không tha!

-----------

Thánh chỉ tịch biên gia sản phủ đệ Tần Lâm vừa xuống, cựu đảng thanh lưu rối rít ăn mừng. Bao nhiêu năm bị Tần Lâm chèn ép vô cùng khổ sở, thỉnh thoảng chiếm được thượng phong cũng bị hắn lật ngược tình thế rất nhanh. Lần này hắn kháng chỉ bội nghịch tự tìm chết, rốt cục để cho cựu đảng có được thánh chỉ tịch biên gia sản bắt trị tội, có thể nói thu hoạch toàn thắng.



Các đại thần Tần đảng Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô còn thân mang chức vị cao, để tránh đêm dài lắm mộng, Hình bộ Thượng Thư Vương Dụng Cấp vừa nhận thánh chỉ lập tức điểm binh sĩ bản nha và cao thủ Lục Phiến môn, lên đường từ nha môn Hình bộ ở phố Kỳ Bàn, mênh mông cuồn cuộn kéo tới Vũ Xương Hầu phủ hẻm Thảo Mạo.

Những kiện tướng cựu đảng Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực cũng cáo mượn oai hùm đi theo sau, muốn xem tình cảnh náo nhiệt Tần phủ bị tịch biên gia sản. Trước kia bị Tần Lâm mặc tình sửa trị, lần này rốt cục cũng được hả dạ một phen.

Lý Thực hung hăng trợn mắt:

- Tần tặc hoang đường bội nghịch, nhiều năm qua gây ra không biết bao nhiêu tội, tứ phương vào hiến kỳ trân không vào đại nội mà vào Tần phủ trước. Hôm nay tịch biên sung công hết thảy, tài sản Tần tặc tích lũy nhiều năm coi như trôi theo dòng nước.

- Tần tặc quyền thế khuynh thiên, lúc hắn tùy ý tàn hại chúng ta có từng nghĩ đến hôm nay?

Dương Khả Lập nghiến răng nghiến lợi, có thời gian y bị Tần Lâm phái Đông Xưởng đến nhà tọa tham, khuấy nhiễu gà chó không yên.

Giang Đông Chi càng vô sỉ hơn, nở một nụ cười gian:

- Quốc triều có quy củ, phàm nghịch đồ đại gian ác, trừ bản thân bị quốc pháp trừng trị ra, thê nữ cũng bị đày tới Giáo Phường ty làm nô, hắc hắc hắc hắc...

Phải không… Lưu Đình Lan cùng đi nghe vậy không nhịn được nhớ tới nha đầu mắt to, sống mũi thanh tú, dung nhan xinh đẹp kia, cũng muốn bắt chước Bạch Cư Dị đi Giáo Phường ty sáng tác cho nàng một bản Tỳ Bà Hành.

Đám người Lý Thực, Dương Khả Lập đồng thời cười to, bọn họ cũng không mấy háo sắc, nhưng thê nữ cừu địch chịu nhục, không nghi ngờ chút nào có thể làm cho người ta khoái chí vô cùng.

Uổng cho bọn họ tự xưng môn đồ Nho gia, chính nhân quân tử, thái độ của họ vào giờ phút này có khác gì loài cầm thú?!

Ngoài ra lại có một đám quan viên đi theo sau không xa không gần, chính là đám người Tả Phó Đô Ngự Sử Trương Công Ngư, Binh bộ Lang Trung Hoàng Gia Thiện, Hữu Tham Chính Vương Tượng Càn, đều là thân bằng hảo hữu của Tần Lâm. Bọn họ cố gắng cứu viện vào lúc Tần phủ bị tịch biên gia sản, ít nhất không thể để cho thân nhân hắn chịu nhục oan uổng.

Thấy dáng vẻ của cựu đảng thanh lưu như vậy, nhất thời mọi người cùng khinh bỉ: cố nhiên Tần Hầu gia là chính địch với cựu đảng các ngươi, nhưng dù sao hắn cũng từng đổ máu vì quốc triều, lập công lao cho Đại Minh. Các ngươi nhẫn tâm làm như vậy, có còn một chút thiên lý lương tâm nào không?!

Tin tức triều đình giáng chỉ tịch biên gia sản phủ đệ Tần Lâm không cánh mà bay rất nhanh, hai bên đường phố tụ tập rất nhiều dân chúng, thấy thái độ vô sỉ của Vương Dụng Cấp, tiếng mắng vang lên không dứt.

Có người nói giọng địa phương Yến Vân:

- Tần Hầu gia là quan tốt, năm đó nếu không nhờ hắn và Thích soái đổ máu chiến đấu nơi Tái Ngoại, Đồ Môn Hãn và Đổng Hồ Ly đã đánh vỡ trường thành, vì sao triều đình muốn bắt hắn?

Còn có khách thương nói giọng Sơn Tây, chĩa ngón tay cái lên:

- Quan gia muốn làm gì vậy, Sơn Tây ta từ hoàng hoa khuê nữ đến lão phụ nhân, từ trẻ con đến lão hán, ai mà không biết Tần Hầu gia là nhân vật số một đương triều.

- Trong triều có gian thần kìa!

Dân chúng cố ý lớn tiếng kêu, để cho Vương Dụng Cấp trên lưng ngựa có thể nghe được.

Cửa hàng gấm lụa bên đường, có tên người làm vừa chen chúc trong đám đông quay trở lại nói:

- Ôi, Đông gia, chưởng quỹ, Tần Hầu gia thật tốt, vì sao lại phải rơi đài?

Lão chưởng quỹ Thiệu Hưng cất tiếng than thở, sau đó lấy tay vỗ mặt quầy nghiêm túc hát một bài cổ từ Ôn Châu:

- Hôm qua vạn lý trường thành, hôm nay một luồng anh hồn. Không làm quan thì nhẹ tấm thân, có câu gần vua như gần cọp. Trở về nhà chính là may mắn ba sinh, hết chim bẻ ná, đặng cá quăng nơm. Tử Tư công cao Ngô Vương kỵ, Văn Chủng diệt Ngô phải mất đầu. Đáng tiếc Hoài Âm mệnh, không lưu danh Vũ Mục. Công lớn ai bằng Từ tướng quân, thần cơ diệu toán Lưu Bá Ôn, vẫn không tính được: Đại Minh thiên tử ngồi long đình, văn võ công thần mạng về âm...

Hôm qua vạn lý trường thành, hôm nay một luồng anh hồn...

Đám người làm nghe đến ngây người, chỉ cảm thấy ngực mình như nghẹn lại, hết sức nặng nề, gần như ngạt thở.

- Không buôn bán nữa!

Đông gia đột nhiên vỗ một chưởng thật mạnh lên mặt bàn:

- Năm đó nếu không nhờ Tần Hầu gia diệt Hải Sa hội, lại mở ra hải mậu thông thương, chúng ta đã không có tiền đóng lãi cho vay, làm sao có được hôm nay?! Gia gia nghe kể chuyện nói cái gì văn liều chết can gián, võ tử chiến sa trường, thương hộ ta không thể làm gì khác hơn là bãi chợ đình công, cũng là nam tử hán nghĩa khí!


Người làm và lão chưởng quỹ nhìn điếm chủ giống như không quen biết. Bọn họ phát giác ra tính khí đầu cơ ngày xưa của tiểu thương nhân đã hoàn toàn tiêu tan theo tiếng quát vừa rồi, vào giờ phút này toát ra khí phách khó tả.

Bãi chợ, đình công!

Từ hẻm Sách Lan đến hẻm Thảo Mạo, từ Châu Thị Khẩu đến Đăng Thị Khẩu, các thương hộ đóng cửa tạ khách, ngay cả thanh lâu sở quán hẻm Câu Lan cũng đóng cửa.

Sơn Tây hội quán, Hồ Quảng hội quán, Vân Nam hội quán... Khắp nơi quần tình kích động.

Thập Sát hải, chỗ ở của các đường hải thương ở kinh sư đã trở nên cực kỳ hỗn loạn. Rất nhiều hải thương nhao nhao kêu la, nói phải cứu thân nhân Tần Hầu gia, sau đó đưa Hầu gia ra biển.

Đông Tiện môn, đang là lúc Thu lương Đông giải chuyển về phía Nam, Tào Bang lại ngưng tào lương chuyển vận. Bất kể là phu khuân vác hay kéo thuyền đều ngồi ngay ngắn dưới ánh mặt trời, mặc cho tào thuyền chất đầy lương thực đang đỗ trên Đại Vận Hà.

Các quan phụ trách kho Thái Thương và nội thừa vận ngày xưa được Tào Bang dùng vàng bạc hối lộ nịnh nọt như ông trời, vào lúc này lại đầu đổ đầy mồ hôi. Bất kể bọn họ thuyết phục thế nào, tào đầu, trướng phòng của Tào Bang cũng không thèm nhìn họ lần nào. Bọn họ phải vái dài sát đất, tổng trướng phòng phe phẩy quạt mới lạnh lùng thốt ra vài câu:

- Tần Hầu gia là đại ân nhân của Tào Bang ta, chúng ta làm lụng vất vả không hiểu biết nhiều chuyện, chỉ biết tri ân phải báo. Triều đình muốn hạ lão nhân gia, trước hết hãy lấy đi mười vạn thủ cấp của Tào Bang đã!

Điền Thất gia đã thông báo, lần này Tào Bang dứt khoát tỏ thái độ, y cũng hoàn toàn không cố kỵ gì nữa.

Tào đầu cũng cười lạnh hai tiếng:

- Chỉ bất quá tương lai Nam lương Bắc vận, xin mời Vương Thượng Thư, Cố Lang Trung kia tự mình cút tới nơi này ra sức đi thôi!

Quan coi kho kêu trời kêu đất, thời này vận nước có quá nửa liên quan với tào vận. Tào vận dừng lại, Nam lương không thể Bắc vận, kinh sư hỏi tội, biên trấn kêu la, cho dù là bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Được rồi, mau mau báo lên cho triều đình thôi...

Hẻm Thảo Mạo, Vương Dụng Cấp gánh vác nhiệm vụ tịch biên gia sản Tần phủ đi tới cửa Tần phủ. Hôm nay cửa Vũ Xương Hầu phủ không có cẩm y quan giáo và gia đinh gác, giữa hai con sư tử bằng đá là khoảng trống lạnh lùng.

Rất nhiều dân chúng tụ tập lại, tiếng mắng bên tai không dứt, rất nhiều ánh mắt bắn về phía sau lưng đám người Vương Dụng Cấp, Giang Đông Chi. Nếu như ánh mắt có thể biến thành thực chất, xương sống bọn họ đã bị đâm nát.

Vương Dụng Cấp chỉ cảm thấy như có dao nhọn kề lưng, cắn răng khoát tay một cái ra lệnh cho binh sĩ xông vào.

- Chậm đã!

Bốn vị Khoa Quản Sự Đông Xưởng Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền, Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao nổi danh kinh sư là hạng người hung hãn tàn độc, dẫn đám sai dịch Đông Xưởng như lang như hổ. Cẩm y Chỉ Huy Hồng Dương Thiện, Thạch Vi dẫn dắt một nhóm cẩm y quan giáo hung thần ác sát đằng đằng sát khí đi tới trước phủ.

Vương Dụng Cấp vừa kinh vừa giận:

- Các ngươi, các ngươi dám kháng chỉ ư?

- Không dám!

Tiếng quát từ phía sau truyền tới, Tả Đô Đốc Tiểu công gia Từ Đình Phụ chỉ điểm kinh doanh phòng thủ bên trong thành dẫn một đội gia tướng Định Quốc Công phủ phi ngựa tới, xanh mặt gật đầu một cái, bọn gia tướng liền chạy tới đứng trước cửa phủ, mắt hổ nhìn chằm chằm người của Hình bộ.

Vương Dụng Cấp chỉ Từ Đình Phụ, gằn giọng quát:

- Huân quý không được tham dự chuyện Cửu Khanh, thánh chỉ đã hạ, Từ tiểu công gia muốn kháng chỉ ư?

- Từ tiểu công gia, nhà ngươi là thế huân công thần thăng trầm với nước, chớ có suy nghĩ sai lầm!

Giang Đông Chi vội vàng góp lời.

Đám người Lý Thực, Dương Khả Lập, Lưu Đình Lan cũng lựa lời nói vừa mềm vừa cứng, liệu đây là kinh sư dưới chân thiên tử, Từ Đình Phụ sẽ không dám kháng chỉ.

Từ Đình Phụ lạnh lùng nói:

- Đây là loạn mệnh! Tần Hầu là thần tử đắc lực của tiên đế, có tội hay không còn chờ hắn vào kinh thành biện bạch, há có thể vội vã tịch biên gia sản phủ đệ hắn? Gia phụ Định Quốc Công đã tới Từ Ninh cung xin ý chỉ Thái Hoàng Thái hậu, kính xin Vương Thượng Thư chớ nên nóng nảy.

Nếu Vạn Lịch không chết, có lẽ Từ gia còn chưa đi tới bước này, nhưng bây giờ Thái tử tám tuổi ngồi long đình, triều chính hỗn loạn, rõ ràng Tần Lâm đã có khí thế như sao Bắc Đẩu được quần tinh vây quanh, vạn ngọn núi hướng về Thái Nhạc, phụ tử Từ gia không chút do dự lựa chọn theo chân bọn họ đứng cùng trận tuyến thân thích ở kinh sư.



Vương Dụng Cấp ngây người sợ run không thể nói, Giang Đông Chi tiến lên trước một bước, nghiêm giọng quát:

- Hậu cung không được tham dự triều chính, Thái Hoàng Thái hậu cũng không thể thu hồi thánh chỉ!

Lời còn chưa dứt, một đội nhân mã từ Thập Sát hải chợt kéo tới.

Đô Thống Sứ Doanh Châu Kim Anh Cơ bên trong mặc áo gấm thêu, ngoài choàng Giáng Sa bào, mắt sáng ngời, toát ra thần vận phong lưu.

Nàng nhìn thẳng, đi tới cửa Tần phủ hắng giọng nói:

- Doanh Châu Kim thị mời hai vị muội muội và thân quyến Lý gia Trương gia ra biển du ngoạn một chuyến, tham quan Đông Hải vạn dặm trời nước mênh mông.

- Ngươi!!!

Vương Dụng Cấp há hốc mồm cứng lưỡi, nếu gia quyến Tần Lâm theo vị Kim Đô Thống Sứ này đi du lãm trên biển, còn bắt cái rắm.

- Nói nhăng nói càn!

Dương Khả Lập mặt đỏ tới mang tai trách cứ Kim Anh Cơ.

Không chờ y nói hết lời, sóng mắt nhu mì của Kim Anh Cơ lập tức trở nên sắc bén, nụ cười cũng lạnh xuống:

- Thế nào, Dương Ngự Sử không cho bản Đô Thống Sứ dẫn người đi sao? Doanh Châu chiến hạm hơn trăm, trọng pháo ngàn khẩu, bất cứ lúc nào cũng nghiêm trận mà đợi!

Lời còn chưa dứt, lại có mấy nhóm người kêu la ỏm tỏi, từ Hội Đồng quán tới đây.

Võ sĩ Ngạt Trung vẫn đi chân trần dù hiện tại là mùa Đông rét lạnh, cổ đeo vòng vàng đang đỏ mặt tía tai rống lên:

- Quốc vương nhà ta Tư Vong Ưu tưởng niệm Tần Hầu gia, muốn mời cả nhà hắn đi Nam Cương đi một chuyến, các ngươi không nên tranh chấp với ta.

- Úm ma ni bá mễ hồng, Uy Đức Pháp Vương nhà ta cũng muốn mời Hầu gia đi Ninh Hạ giảng luận kinh Phật một chuyến.

Đại Lạt Ma Ngạch Triều Ni Mã lắc lư cái đầu trọc bóng loáng, toét miệng cười nhìn Ngạt Trung:

- Lại nói quốc vương các ngươi xinh đẹp như hoa, chẳng lẽ là muốn gả cho Tần Hầu gia sao, mỹ nhân kế này không lừa được người khác.

Ngạt Trung là người thô kệch, cứng cổ nói:

- Đại Minh không cần Tần Hầu gia, Quốc vương nhà ta lại cần, cho dù là chiêu hắn làm phu quân thì đã sao?

Giang Đông Chi vội vàng tiến lên:

- Hai vị không nên tranh cãi, Tần tặc có tội bội nghịch, triều đình đã giáng tội bắt giữ, không thể đi tới chỗ các ngươi.

- Hừ, ngươi là cái thá gì!

Ngạt Trung và Ngạch Triều Ni Mã còn chưa kịp động thủ, phía sau thình lình có một đại hán Mông Cổ vô cùng tráng kiện nhảy ra, đấm mạnh một quyền vào mặt Giang Đông Chi, khiến cho y ngã lộn nhào, có mấy cái răng từ trong miệng bay ra ngoài.




back top