Trong một ngôi trạch viện ở phía Tây thành, trong phòng ánh sáng hết sức u tối, trên Thái Sư ỷ có một vị lão nhân cao gầy đã hơn năm mươi đang ngồi.Lão mặc áo dài màu tím, đầu đội Tiêu Dao cân màu đen, lưng mang thắt lưng tơ. Lối ăn mặc như vậy không có khác nhau chút nào với phú thương, hương thân thường gặp trong ngoài Dương Châu thành. tại TruyenFull.vnNhưng bất luận kẻ nào cũng sẽ không coi lão là hương thân bình thường, bởi vì mũi ưng nhọn hoắt, môi mỏng như dao, sắc mặt hung ác của lão toàn là do sự hung tàn trong lòng phản ánh ra. Đôi mắt như mắt ưng khép hờ, thỉnh thoảng mở ra chính là hung quang bắn ra bốn phía, tựa như lôi oanh điện thiểm.Nếu như Ty Phòng Đông Xưởng Hoắc Trọng Lâu thường giao thiệp với Bạch Liên giáo đột nhiên thấy người này, nhất định sẽ kinh ngạc nhảy tưng lên. Bởi vì lão chính là kẻ xếp hàng thứ nhất trong mười trưởng lão Bạch Liên Ma giáo, tung hoành giang hồ hai mươi năm thích giết chóc thành tánh, triều đình treo giải thưởng ngàn vàng truy nã vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, Huyết Hải Phiêu Bình Đoạn Hải Bình!Những người đang ngồi trên mấy cái ghế phía dưới Đoạn Hải Bình hoặc là ăn mặc như thương khách, hoặc là giống như tiên sinh sổ sách, còn có kẻ ăn mặc y phục ngắn giả dạng làm tào công lao động. Không nghi ngờ chút nào, bọn họ toàn là Hương chủ, sư phụ, Đại sư huynh truyền pháp Bạch Liên giáo.- Huynh đệ các lộ trong giáo đã chuẩn bị xong chưa?Đoạn Hải Bình không nhanh không chậm hỏi.Một tên hán tử ăn mặc như ngư phu hai tay ôm quyền:- Xin Đoạn trưởng lão yên tâm, phân đà Thái Hồ không có vấn đề.Tiểu lão đầu ăn mặc như tiên sinh sổ sách cũng khom người nói:- Huynh đệ Trấn Giang đã phân phát binh khí, chỉ chờ Dương Châu loạn khởi, lập tức tấn công phủ nha!Trung niên trang phục thương nhân bẩm báo:- Cao Tả Sứ đã giá lâm Nam Kinh, một khi phát động sẽ tự mình chủ trì đại cục. Lôi đường chủ Thanh Dương đường tự mình dẫn huynh đệ tinh nhuệ phục ở Trương Gia Câu, chỉ chờ Dương Châu phát động sẽ đào cho nước trong hồ chảy xuống Đại Vận Hà, cách trở Nam Bắc!- Hay!Đoạn Hải Bình cười khành khạch quái dị:- Có Cao Tả Sứ chủ trì khởi sự, nhất định mã đáo công thành! Các vị huynh đệ nhất định ra sức lập công, lật đổ ngụy triều, phục hưng nghiệp lớn thánh giáo ta!Bạch Liên giáo coi tiền Đại giáo chủ, Long Phượng Hoàng đế tiểu Minh Vương Hàn Lâm Nhi là chính thống, coi Chu Nguyên Chương là soán nghịch, vẫn xưng triều Minh là ngụy triều.Các vị Hương chủ, Đại sư huynh nhất tề chắp hai tay trước ngực thành hình hoa sen nở rộ, đồng thanh tụng niệm:- Bùn lầy từ Hỗn Độn mà ra, bạch liên vừa hiện thành thịnh thế.Cơ mặt Đoạn Hải Bình giật giật mấy cái, sắc mặt bởi vì kích động, hưng phấn mà mơ hồ hiện ra sắc đỏ bệnh hoạn, trong đôi mắt cũng hiện đầy tia máu.Khởi sự như vậy có thể khiến cho thế cục nửa dãy Đông Nam tan tác, chết đi bao nhiêu sinh mạng, đả kích đối với triều đình có thể khiến cho Thát Đát Mạc Bắc, giặc Oa Đông Doanh thừa cơ mà vào hay không, lão không để ý tới, thậm chí lão đang mơ hồ mong đợi tình cảnh máu chảy thành sông thây chất như núi.Đưa đầu lưỡi đỏ ra liếm liếm đôi môi bị gió Bắc thổi trở nên khô khốc, Đoạn Hải Bình nhìn về hướng đại doanh quan Tổng Binh Tào Vận mặt Đông nơi xa:- Còn chưa có động tĩnh sao? Hắc hắc, phải mạnh hơn chút nữa…-----------Mặt Đông Hy Xuân đài, trong một nhà dân cũ kỹ rách nát, có một số phu khuân vác tụ tập lại với nhau, trên gương mặt sạm đen vàng võ của bọn họ toát ra nét lo âu với tiền đồ chưa biết ra sao, còn có vẻ căm phẫn oán vận với quan phủ không chịu nói lý.Bì Đại ca vóc người ngũ đoản bị đám tào công vây vào giữa, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt y. Trừ đám tổng thương Tổng Giáp, Phó Giáp, Hội Đầu… ra, Bì Đại ca chính là người mà đám tào công này kính trọng nhất tin cậy nhất.Đối với huynh đệ tào công bần hàn, Bì Đại ca luôn hỏi thăm mặn nồng ấm lạnh, có bệnh tật gì không có tiền đi mời lang trung y quán đòi giá không rẻ, Bì Đại ca có thể dùng thảo dược phối hợp nước bùa trị liệu, cũng có rất nhiều người được y chữa khỏi. Về phần quan phủ nha dịch tống tiền, thuyền lão bản bắt nạt, Bì Đại ca càng đứng ra duy trì ích lợi mọi người.Bây giờ, một số lớn tổng thương Tào Bang từ Tổng Giáp Điền Thất gia trở xuống đều bị quan Tổng Binh Tào Vận Trần Bá gia bắt vào quân doanh, toàn bộ đám người Tào Bang hơn mười vạn trở thành rắn không đầu. Nghe nói mỗi người phải nộp năm lượng bạc bồi thường ngân khố mất bạc, đám tào công nghèo khổ bên dưới đều bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh toàn thân, rối loạn thất thần không có chủ ý.Ở vào thời điểm này, Bì Đại ca là tâm phúc được đám tào công tin cậy, các vị huynh đệ mồm năm miệng mười kể lể sinh kế chật vật, kiếm tiền không dễ, oán trách quan phủ bá đạo vô lý, cầu xin y tìm ra một chủ ý tốt thay mọi người.- Quan phủ thật là quá đáng! Năm lượng bạc, chúng ta khổ cực một năm cũng không kiếm đủ, làm sao có thể để cho những kẻ khổ sở như chúng ta bồi thường thay cho chúng? Chuyện này tuyệt đối không thể đáp ứng!Bì Đại ca căm phẫn bừng bừng nói, thỉnh thoảng còn quơ múa cánh tay tăng cường giọng nói.Các vị tào công dĩ nhiên gật đầu khen phải, bọn họ thu nhập một năm ước chừng trên dưới hai mươi lượng, nhưng đây đều là tiền phu khuân vác bán mạng. Trừ đi tiền chi tiêu cả nhà lớn nhỏ, thường là hết một năm ngay cả hai lượng bạc cũng không còn dư lại, bây giờ quan phủ lại muốn mỗi người bồi thường năm lượng bạc, đây không phải là bức tử người ta sao?Nhưng phải thật sự đối nghịch với quan phủ sao? Có người chần chờ hỏi:- Chúng ta thật sự đấu với quan phủ, có thể… có thể nào nói là chúng ta tạo phản hay không?A… đám tào công chất phác nghe thấy hai chữ tạo phản, đều có hơi kinh hãi trong lòng. Thà làm chó thời bình không làm người thời loạn, dân chúng bình thường chỉ cần có thể sống được, không có người nào bằng lòng liều mạng tạo phản. Dĩ nhiên, ngoại trừ bị tà giáo tẩy não.- Không không không...Thần sắc xảo trá chợt lóe trên mặt Bì Đại ca rồi biến mất, rất nhanh trở nên thành thật chững chạc, thiết tha chân thành nói:- Làm sao chúng ta có thể tạo phản được, sở dĩ hiện tại khuấy động như vậy là bởi vì quan Tổng Binh Tào Vận Bình Giang Bá Trần Vương Mô Trần Đại nhân không hiểu cho dân chúng phía dưới, bị đám hôn quan tham quan che mắt. Chúng ta cùng nhau đi tới ngoài cửa quân doanh trần tình, tưởng triều đình sẽ không tới nỗi không thông cảm cho đám người khổ cực bần cùng như chúng ta.Là thỉnh nguyện trần tình, nghe đến đó, đám tào công chất phác thật thà thở phào nhẹ nhõm, bọn họ toàn là phu kéo thuyền thật thà, phu khuân vác cực khổ vận chuyển hàng hóa, nộp thuế đầy đủ cho triều đình không thiếu một đồng. Bạc ngân khố, lương thực ngân khố hàng năm toàn là do bọn họ kéo từng bước một từ Giang Nam đến kinh sư kho Thái Thương, tin tưởng triều đình sẽ không làm khó dân chúng tốt như vậy.
Cẩm Y Vệ
Chương 190: Bên Trong Thành Dương Châu
Trong một ngôi trạch viện ở phía Tây thành, trong phòng ánh sáng hết sức u tối, trên Thái Sư ỷ có một vị lão nhân cao gầy đã hơn năm mươi đang ngồi.Lão mặc áo dài màu tím, đầu đội Tiêu Dao cân màu đen, lưng mang thắt lưng tơ. Lối ăn mặc như vậy không có khác nhau chút nào với phú thương, hương thân thường gặp trong ngoài Dương Châu thành. tại TruyenFull.vnNhưng bất luận kẻ nào cũng sẽ không coi lão là hương thân bình thường, bởi vì mũi ưng nhọn hoắt, môi mỏng như dao, sắc mặt hung ác của lão toàn là do sự hung tàn trong lòng phản ánh ra. Đôi mắt như mắt ưng khép hờ, thỉnh thoảng mở ra chính là hung quang bắn ra bốn phía, tựa như lôi oanh điện thiểm.Nếu như Ty Phòng Đông Xưởng Hoắc Trọng Lâu thường giao thiệp với Bạch Liên giáo đột nhiên thấy người này, nhất định sẽ kinh ngạc nhảy tưng lên. Bởi vì lão chính là kẻ xếp hàng thứ nhất trong mười trưởng lão Bạch Liên Ma giáo, tung hoành giang hồ hai mươi năm thích giết chóc thành tánh, triều đình treo giải thưởng ngàn vàng truy nã vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, Huyết Hải Phiêu Bình Đoạn Hải Bình!Những người đang ngồi trên mấy cái ghế phía dưới Đoạn Hải Bình hoặc là ăn mặc như thương khách, hoặc là giống như tiên sinh sổ sách, còn có kẻ ăn mặc y phục ngắn giả dạng làm tào công lao động. Không nghi ngờ chút nào, bọn họ toàn là Hương chủ, sư phụ, Đại sư huynh truyền pháp Bạch Liên giáo.- Huynh đệ các lộ trong giáo đã chuẩn bị xong chưa?Đoạn Hải Bình không nhanh không chậm hỏi.Một tên hán tử ăn mặc như ngư phu hai tay ôm quyền:- Xin Đoạn trưởng lão yên tâm, phân đà Thái Hồ không có vấn đề.Tiểu lão đầu ăn mặc như tiên sinh sổ sách cũng khom người nói:- Huynh đệ Trấn Giang đã phân phát binh khí, chỉ chờ Dương Châu loạn khởi, lập tức tấn công phủ nha!Trung niên trang phục thương nhân bẩm báo:- Cao Tả Sứ đã giá lâm Nam Kinh, một khi phát động sẽ tự mình chủ trì đại cục. Lôi đường chủ Thanh Dương đường tự mình dẫn huynh đệ tinh nhuệ phục ở Trương Gia Câu, chỉ chờ Dương Châu phát động sẽ đào cho nước trong hồ chảy xuống Đại Vận Hà, cách trở Nam Bắc!- Hay!Đoạn Hải Bình cười khành khạch quái dị:- Có Cao Tả Sứ chủ trì khởi sự, nhất định mã đáo công thành! Các vị huynh đệ nhất định ra sức lập công, lật đổ ngụy triều, phục hưng nghiệp lớn thánh giáo ta!Bạch Liên giáo coi tiền Đại giáo chủ, Long Phượng Hoàng đế tiểu Minh Vương Hàn Lâm Nhi là chính thống, coi Chu Nguyên Chương là soán nghịch, vẫn xưng triều Minh là ngụy triều.Các vị Hương chủ, Đại sư huynh nhất tề chắp hai tay trước ngực thành hình hoa sen nở rộ, đồng thanh tụng niệm:- Bùn lầy từ Hỗn Độn mà ra, bạch liên vừa hiện thành thịnh thế.Cơ mặt Đoạn Hải Bình giật giật mấy cái, sắc mặt bởi vì kích động, hưng phấn mà mơ hồ hiện ra sắc đỏ bệnh hoạn, trong đôi mắt cũng hiện đầy tia máu.Khởi sự như vậy có thể khiến cho thế cục nửa dãy Đông Nam tan tác, chết đi bao nhiêu sinh mạng, đả kích đối với triều đình có thể khiến cho Thát Đát Mạc Bắc, giặc Oa Đông Doanh thừa cơ mà vào hay không, lão không để ý tới, thậm chí lão đang mơ hồ mong đợi tình cảnh máu chảy thành sông thây chất như núi.Đưa đầu lưỡi đỏ ra liếm liếm đôi môi bị gió Bắc thổi trở nên khô khốc, Đoạn Hải Bình nhìn về hướng đại doanh quan Tổng Binh Tào Vận mặt Đông nơi xa:- Còn chưa có động tĩnh sao? Hắc hắc, phải mạnh hơn chút nữa…-----------Mặt Đông Hy Xuân đài, trong một nhà dân cũ kỹ rách nát, có một số phu khuân vác tụ tập lại với nhau, trên gương mặt sạm đen vàng võ của bọn họ toát ra nét lo âu với tiền đồ chưa biết ra sao, còn có vẻ căm phẫn oán vận với quan phủ không chịu nói lý.Bì Đại ca vóc người ngũ đoản bị đám tào công vây vào giữa, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt y. Trừ đám tổng thương Tổng Giáp, Phó Giáp, Hội Đầu… ra, Bì Đại ca chính là người mà đám tào công này kính trọng nhất tin cậy nhất.Đối với huynh đệ tào công bần hàn, Bì Đại ca luôn hỏi thăm mặn nồng ấm lạnh, có bệnh tật gì không có tiền đi mời lang trung y quán đòi giá không rẻ, Bì Đại ca có thể dùng thảo dược phối hợp nước bùa trị liệu, cũng có rất nhiều người được y chữa khỏi. Về phần quan phủ nha dịch tống tiền, thuyền lão bản bắt nạt, Bì Đại ca càng đứng ra duy trì ích lợi mọi người.Bây giờ, một số lớn tổng thương Tào Bang từ Tổng Giáp Điền Thất gia trở xuống đều bị quan Tổng Binh Tào Vận Trần Bá gia bắt vào quân doanh, toàn bộ đám người Tào Bang hơn mười vạn trở thành rắn không đầu. Nghe nói mỗi người phải nộp năm lượng bạc bồi thường ngân khố mất bạc, đám tào công nghèo khổ bên dưới đều bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh toàn thân, rối loạn thất thần không có chủ ý.Ở vào thời điểm này, Bì Đại ca là tâm phúc được đám tào công tin cậy, các vị huynh đệ mồm năm miệng mười kể lể sinh kế chật vật, kiếm tiền không dễ, oán trách quan phủ bá đạo vô lý, cầu xin y tìm ra một chủ ý tốt thay mọi người.- Quan phủ thật là quá đáng! Năm lượng bạc, chúng ta khổ cực một năm cũng không kiếm đủ, làm sao có thể để cho những kẻ khổ sở như chúng ta bồi thường thay cho chúng? Chuyện này tuyệt đối không thể đáp ứng!Bì Đại ca căm phẫn bừng bừng nói, thỉnh thoảng còn quơ múa cánh tay tăng cường giọng nói.Các vị tào công dĩ nhiên gật đầu khen phải, bọn họ thu nhập một năm ước chừng trên dưới hai mươi lượng, nhưng đây đều là tiền phu khuân vác bán mạng. Trừ đi tiền chi tiêu cả nhà lớn nhỏ, thường là hết một năm ngay cả hai lượng bạc cũng không còn dư lại, bây giờ quan phủ lại muốn mỗi người bồi thường năm lượng bạc, đây không phải là bức tử người ta sao?Nhưng phải thật sự đối nghịch với quan phủ sao? Có người chần chờ hỏi:- Chúng ta thật sự đấu với quan phủ, có thể… có thể nào nói là chúng ta tạo phản hay không?A… đám tào công chất phác nghe thấy hai chữ tạo phản, đều có hơi kinh hãi trong lòng. Thà làm chó thời bình không làm người thời loạn, dân chúng bình thường chỉ cần có thể sống được, không có người nào bằng lòng liều mạng tạo phản. Dĩ nhiên, ngoại trừ bị tà giáo tẩy não.- Không không không...Thần sắc xảo trá chợt lóe trên mặt Bì Đại ca rồi biến mất, rất nhanh trở nên thành thật chững chạc, thiết tha chân thành nói:- Làm sao chúng ta có thể tạo phản được, sở dĩ hiện tại khuấy động như vậy là bởi vì quan Tổng Binh Tào Vận Bình Giang Bá Trần Vương Mô Trần Đại nhân không hiểu cho dân chúng phía dưới, bị đám hôn quan tham quan che mắt. Chúng ta cùng nhau đi tới ngoài cửa quân doanh trần tình, tưởng triều đình sẽ không tới nỗi không thông cảm cho đám người khổ cực bần cùng như chúng ta.Là thỉnh nguyện trần tình, nghe đến đó, đám tào công chất phác thật thà thở phào nhẹ nhõm, bọn họ toàn là phu kéo thuyền thật thà, phu khuân vác cực khổ vận chuyển hàng hóa, nộp thuế đầy đủ cho triều đình không thiếu một đồng. Bạc ngân khố, lương thực ngân khố hàng năm toàn là do bọn họ kéo từng bước một từ Giang Nam đến kinh sư kho Thái Thương, tin tưởng triều đình sẽ không làm khó dân chúng tốt như vậy.