Sở Phàm lái xe đến Đại học Yến Hoa thì đã gần bốn giờ. Hắn lái xe đến dãy nhà số bốn của trường luôn, vì tiết cuối của nhị tiểu thư là học ở dãy nhà này.
Sở Phàm lái xe vào dãy nhà số bốn thì thấy ở trước sân của dãy nhà này có một chiếc siêu xe Guinea Gallardo 09 LP 560 bốn chỗ đang đỗ ở đó. Chiếc xe giá lên tới hơn ba trăm vạn mà lại đỗ trước cổng trường rất dễ khiến cho mọi người chú ý, nhưng mà chủ nhân của chiếc xe lại còn khiến mọi người phải để ý hơn. Bởi vì người đó chính là đệ nhất bạch mã hoàng tử của Đại học Yến Hoa – Lâm Phi Dật!
Xem ra Lâm Phi Dật đứng đây là để chờ nhị tiểu thư, có vẻ gã rất kiên trì đối với nàng. Tuy vậy, thật tiếc là Sở Phàm lại có ở đây. Trong tiềm thức, Sở Phàm đã xếp nhị tiểu thư là một trong những nữ nhân mình phải bảo vệ, vậy nên hắn không hể cứ giương mắt nhìn nhị tiểu thư rơi vào miệng sói. Hơn nữa, người mà hắn còn chưa chạm vào được thì làm sao đến lượt người khác được chứ? Người nào mà hắn đã động chạm đến rồi thì người khác lại càng không thể đụng vào. Về khía cạnh này thì Sở Phàm tuyệt đối ích kỉ.
Sở Phàm cũng xuống xe, đi tới gần Lâm Phỉ Dật, tự bắt chuyện:
- Ai cha, đây không phải là Lâm công tử ngọc thụ lâm phong đó sao? Ha ha, anh không ngại nếu tôi đứng cạnh anh chứ? Dù sao tôi đứng cạnh anh cũng giúp cho anh càng có thêm vẻ tuấn tú như Phan An tái thế!
Lâm Phi Dật nhìn Sở Phàm, hừ lạnh một tiếng. Bằng vào thân phận của gã, gã thấy không việc gì phải nói chuyện với cái loại người như Sở Phàm. Tuy vậy gã cũng chẳng biết thân phận Sở Phàm là gì, vì dù sao gã vẫn thấy hắn đi cùng mấy người nhị tiểu thư.
- Lâm công tử đang chờ nhị tiểu thư sao?
Sở Phàm dừng một chút, than nhỏ một tiếng, nói:
- Ai dà, nếu tôi là Lâm công tử, tôi đã đi từ sớm rồi. Bởi vì cơ bản là chờ đợi cũng không có tác dụng gì đâu.
Lâm Phi Dật liếc Sở Phàm một cái. Cái liếc đấy như muốn nói với Sở Phàm: "Hừ, thằng ôn con, cứ chờ xem!"
Sở Phàm không thèm để ý ánh mắt khinh miệt của Lâm Phi Dật, hắn nói tiếp:
- Lâm công tử có biết người nhị tiểu thư ghét nhất là ai không? Không biết sao?
Sở Phàm nhìn qua Lâm Phi Dật, thản nhiên nói:
- Vậy để tôi nói cho anh biết, người mà nhị tiểu thư ghét nhất chính là cái loại kiêu căng ngạo mạn, ỷ thế là con trai của cục trưởng – Trần Tuấn Sinh!
Sở Phàm nói ra những lời này đã động đến tâm khảm của Lâm Phi Dật, vì gã không chỉ ghét, mà còn cực kì căm hận tên Trần Tuấn Sinh này. Gã đã từng ước ao là có thể chộp ngay lấy Trần Tuấn Sinh, đánh cho bầm dập nhừ tử ngay trước mặt toàn bộ sinh viên của Đại học Yến Hoa. Vậy nên những lời Sở Phàm nói khiến cho Lâm Phi Dật thấy hắn giống như đồng minh của mình. Gã bây giờ mới thèm nhìn kĩ Sở Phàm, phá lệ mở miệng nói:
- Việc này còn cần anh nói sao? Kỷ Tiêm Vân đương nhiên là ghét cái loại không biết tốt xấu như Trần Tuấn Sinh rồi.
- Nhưng nhị tiểu thư còn ghét một loại người khác hơn nữa cơ.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Loại người nào?
Lâm Phi Dật dường như không kìm được hứng thú, vội vàng hỏi.
- Chỉ sợ nói ra Lâm công tử sẽ mất hứng thôi. Đương nhiên, tôi cũng biết Lâm công tử là con nhà quyền thế, đối xử rất là rộng lượng. Có lẽ tôi băn khoăn thế thì cũng hơi nhạy cảm.
Sở Phàm nhẹ nhàng nói.
Những lời này Sở Phàm nói ra thật sự rất khéo, trực tiếp đặt ra một nan đề cho Lâm Phi Dật. Nếu Lâm Phi Dật không hỏi nữa cũng có nghĩa tự cho mình là tiểu nhân, còn nếu hỏi thì lại không biết Sở Phàm sẽ nói ra cái gì. Thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.
"Hừ, thử xem hắn có thể làm được trò gì." Lâm Phi Dật nghĩ thầm, sau đó mở miệng hỏi:
- Có gì anh cứ nói đi. Việc gì mà lại làm tôi mất hứng thế?
- Nếu Lâm công tử đã nói như vậy, thôi thì tôi đành nói thật vậy.
Sở Phàm thản nhiên nói:
- Nhị tiểu thư tuy ghét Trần Tuấn Sinh, nhưng mà, nàng còn ghét cái loại người như Lâm công tử hơn nữa.
- Mày…….
Đồng tử Lâm Phi Dật co lại, hai mắt lạnh lùng nhìn Sở Phàm, thế nhưng không làm gì cả. Biết đâu nếu động đến Sở Phàm lại bị hắn gài bẫy cho thành cái loại tiểu nhân không có tí độ lượng nào thì khốn nạn.
- Lâm công tử đừng nóng, tôi chỉ nói thật thôi. Tôi nói như vậy cũng chỉ là để tốt cho anh thôi. Anh nghĩ thử xem, nhị tiểu thư ghét Trần Tuấn Sinh. Nhưng ngày đó, Lâm công tử lại bị Trần Tuấn Sinh làm nhục trước mặt không biết bao nhiêu người. Anh nghĩ thử xem nhị tiểu thư sẽ nghĩ gì về anh? Đến cả Trần Tuấn Sinh anh cũng đánh không lại được, đến cả Trần Tuấn Sinh anh cũng không bằng. Vậy anh thấy liệu nhị tiểu thư có hảo cảm với anh được không? Không, không có đâu, nhị tiểu thư chỉ cho rằng anh đúng là cái loại con nhà giàu vô dụng.
Sở Phàm nhìn sắc mặt Lâm Phi Dật đang tối sầm lại. Hắn làm như không có gì, nói tiếp:
- Con gái quan tâm nhất là cảm giác an toàn. Anh thử nghĩ xem, đến cả người như Trần Tuấn Sinh cũng có thể làm nhục anh trước mặt mọi người như thế thì nhị tiểu thư có thể cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh anh sao? Không thể, cho nên nhị tiểu thư không hề có hảo cảm với anh. Bởi vì anh đã làm cho nàng thất vọng, đơn giản chỉ thế thôi.
- Mày đang kích đểu tao phải không?
Lâm Phi Dật lạnh lùng nói.
- Kích đểu anh? Ha ha, buồn cười thật đấy, tôi kích đểu anh làm gì? Tôi chỉ không thích Trần Tuấn Sinh, muốn nói vài lời thật lòng với anh, anh lại nghĩ tôi đang kích đểu anh. Buồn cười quá đi mất, thôi quên đi, không nói nữa, dù sao nhị tiểu thư cũng sắp ra rồi.
Sở Phàm ra vẻ tức giận nói.
Lâm Phi Dật thở mạnh, trong mắt bắn ra muôn ngàn tia lửa phẫn nộ, tức giận nói:
- Thật ra mày không cần nói tao cũng sẽ không tha cho thằng ôn Trần Tuấn Sinh. Nó chỉ có thể yên ổn được nhiều nhất là vài ngày nữa thôi. Nhanh thôi, nó sẽ phải quỳ dưới chân tao xin tha!
Sở Phàm nghe thấy thế vẫn tĩnh bơ, nhưng thật ra trong lòng hắn đang cười lớn, thầm nghĩ, "chúng mày là hai con chó cắn nhau, tao thèm vào mà để ý!"
Lúc này chuông tan học cũng reo lên, sinh viên của dãy nhà số bốn ùn ùn tiến ra. Nhị tiểu thư cũng ở trong dòng người đó. Cũng như mọi ngày, nàng đi tới đâu là đằng sau có một đống nước dãi cùng máu mũi của các fan hâm mộ. Những người này đều là các nam sinh hâm mộ nhị tiểu thư. Chỉ là bọn họ vẫn sợ sự chênh lệch về thân phận của họ với nhị tiểu thư, chỉ có thể thầm thích, cũng không dám thổ lộ, tránh phải gặp khó khăn, mà quan trọng nhất là,… tránh bị rơi vào tình trạng bị đánh cho bầm dập mà không hiểu tại sao.
Nhớ lại lúc mới khai giảng, có vài thằng tự cho là đẹp trai trắng trợn theo đuổi Kỷ Tiêm Vân. Chỉ vài ngày sau toàn bộ bọn chúng đã vào viện nằm. Từ đó về sau, những người mà nhà không quyền thế gì thì không dám động vào Kỷ Tiêm Vân nữa.
Nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân nhìn thấy Lâm Phi Dật không khỏi cau mày, không thèm để ý đến gã, đi thẳng tới chỗ Sở Phàm.
Lâm Phi Dật đi tới trước, nói:
- Kỷ Tiêm Vân, em tan học rồi, đi chơi với anh nhé.
- Anh chờ tôi ư? Không cần, tôi phải về.
Kỷ Tiêm Vân từ chối.
Lâm Phi Dật sắc mặt khẽ biến, cười gượng, nói:
- Thế để anh đưa em về.
- Không cần, có hắn đưa tôi về là đủ rồi.
Kỷ Tiêm Vân nhìn Sở Phàm nói, sau đó không thèm để ý đến Lâm Phi Dật, đi thẳng vào xe.
Sở Phàm vẫy vẫy tay với Lâm Phi Dật, cười nói:
- Hẹn gặp lại, cứ ngẫm lại những lời tôi mới nói đi nhé!
Lâm Phi Dật kinh ngạc nhìn Sở Phàm cầm tay lái chở Kỷ Tiêm Vân đi, cả nửa ngày cũng chưa tỉnh.
Dần dần mắt gã co lại, âm trầm nói:
- Cô gái nào mà Lâm Phi Dật ta đã để ý thì không thể nào chạy thoát được. Kỷ Tiêm Vân cũng thế thôi, anh nhất định phải có em, nhất định phải có được em. Hừ, Trần Tuấn Sinh, mày chịu chết đi!
--------------------.
Sở Phàm chở nhị tiểu thư về Biệt thự Lam Hải, dọc đường Sở Phàm nói:
- Nhị tiểu thư, có tin tốt lành cho cô đây.
- Hả, có tin tốt gì thế?
Nhị tiểu thư nghiêm mặt hỏi.
- Ai cha, đau lưng quá. Nhị tiểu thư, cô giúp tôi đấm lưng đi.
Sở Phàm nói.
- Hả? Dám bảo tôi đấm lưng cho anh à? Hừ, hay nhỉ, tôi còn chưa có ai đấm lưng cho tôi đây nữa là.
Nhị tiểu thư hừ nhẹ, nói.
- Nhị tiểu thư, tin tốt đều cần có thù lao. Nếu cô không thích thì thôi, coi như tôi chưa nói gì.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Anh……….
Nhị tiểu thư đảo mắt tinh ranh, cười nói:
- Được rồi, để tôi đấm lưng cho anh!
Nhị tiểu thư nắm đôi tay trắng như phấn ra sức đấm vào bên trái Sở Phàm, nhưng mà lại lại một bên đấm một bên véo, nói:
- Nói mau, nói mau, anh có nói không hả?
- Được được được, tôi nói, tôi nói.
Sở Phàm bị nhị tiểu thư đấm làm cho cả người đều ngứa ngáy, nói:
- Chú Kỷ nói sắp về rồi, tối nay là về đến nhà.
- Hả, anh bảo là ba tôi tối nay về rồi hả?
Nhị tiểu thư ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, chính chú Kỷ nói với tôi đó!
Sở Phàm cười nói.
- Chà, thật là vui quá!
Nhị tiểu thư đắc ý vênh váo, rồi ôm choàng lấy cổ Sở Phàm luôn.
- Nhị tiểu thư, tôi đang lái xe đấy!
Sở Phàm vội vàng nói.
- Uhm, uhm, đúng rồi, mau báo tin này cho chị đi thôi.
Nhị tiểu thư nói xong liền gọi ngay cho đại tiểu thư, báo cho đại tiểu thư biết. Đại tiểu thư nghe xong cũng vô cùng cao hứng, hết giờ làm là về nhà ngay, còn đi mua rất nhiều đồ ăn với cô Vương, làm một bàn đồ ăn đón ba về.
------------------.
Sau khi về đến biệt thự Lam Hải, Sở Phàm thì ngồi nghỉ mà nhị tiểu thư lại lo lắng nhìn đồng hồ, chờ ba mình trở về. Nàng đương nhiên không quên món quà nàng dặn ba mình mua bên Mỹ về. Đấy mới là điều khiến nàng mong chờ nhất.
Sở Phàm nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế dài ở sân sau biệt thự. Lúc này, di động của hắn đổ chuông, hắn cầm lên nhìn, thấy người gọi là mỹ nữ giáo sư của Đại học Yến Hoa Lâm Hiểu Tình, hắn vội vàng nghe máy:
- Lâm Phong, tôi đã nói rất rõ rồi, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, tôi muốn chia tay.
- Hiểu Tình, em không thể làm thế với anh được. Anh yêu em thật lòng mà, em hãy cho anh một cơ hội, một cơ hội nữa, được không?
- Cho anh một cơ hội? Tôi đã cho anh không biết bao nhiêu cơ hội, anh còn muốn tôi thế nào nữa đây? Anh mau đi ra khỏi phòng tôi!
- Không, anh không đi đâu hết. Hiểu Tình, em không tha thứ anh sẽ không đi. Hiểu Tình, em đã là người của anh. Em không thể thoát khỏi anh được đâu!
- Lâm Phong, tôi chịu đựng anh đủ rồi, đau dài không bằng đau một lúc, tôi đã quyết phải chia tay!
- Hừ, Hiểu Tình, em đừng ép anh. Anh đã nói rồi, em là người của anh!
- Lâm Phong, anh, anh muốn làm gì? Anh đừng qua đây, nếu không, tôi gọi cảnh sát đó!
. . . ..
Sở Phàm nghe thấy vậy thì hết sức căng thẳng. Chắc chắn là Lâm Phong lại đến làm phiền Lâm Hiểu Tình, vì thế Lâm Hiểu Tình mới âm thầm gọi cho hắn, xin hắn giúp đỡ.
Sở Phàm ánh mắt phát lạnh, lúc này Lâm Phong đang ở trong phòng Lâm Hiểu Tình. Điều này có nghĩa là bất kì lúc nào Lâm Hiểu Tình cũng có thể gặp nguy hiểm. Mà giữa biển người trên đời, Lâm Hiểu Tình lại gọi cho hắn để xin giúp đỡ, đây là một hành động thể hiện nàng tin tưởng hắn.
Sở Phàm không nói đến câu thứ hai, trực tiếp lấy chìa khóa xe nhị tiểu thư, nói:
- Nhị tiểu thư, tôi ra ngoài có chút việc, sẽ về nhanh thôi.
Không đợi nhị tiểu thư kịp phản ứng, Sở Phàm đã lái xe ra, phi như bay đến khu Thiên Hồ. Dọc đường đi trước mắt hắn như hiện ra cảnh Lâm Phong cười cười đi tới trước mặt Lâm Hiểu Tình.
"Hiểu Tình, tôi đến đây, cô phải cố gắng chống lại Lâm Phong, dùng hết sức chống lại hắn, tôi sắp tới rồi!" Sở Phàm trong lòng thầm cầu nguyện!
Vậy, Sở Phàm có đến kịp để cứu Lâm Hiểu Tình ra khỏi thế lực hung hãn của Lâm Phong không?
Tất cả hãy đợi chương sau sẽ rõ!
Sở Phàm lái xe vào dãy nhà số bốn thì thấy ở trước sân của dãy nhà này có một chiếc siêu xe Guinea Gallardo 09 LP 560 bốn chỗ đang đỗ ở đó. Chiếc xe giá lên tới hơn ba trăm vạn mà lại đỗ trước cổng trường rất dễ khiến cho mọi người chú ý, nhưng mà chủ nhân của chiếc xe lại còn khiến mọi người phải để ý hơn. Bởi vì người đó chính là đệ nhất bạch mã hoàng tử của Đại học Yến Hoa – Lâm Phi Dật!
Xem ra Lâm Phi Dật đứng đây là để chờ nhị tiểu thư, có vẻ gã rất kiên trì đối với nàng. Tuy vậy, thật tiếc là Sở Phàm lại có ở đây. Trong tiềm thức, Sở Phàm đã xếp nhị tiểu thư là một trong những nữ nhân mình phải bảo vệ, vậy nên hắn không hể cứ giương mắt nhìn nhị tiểu thư rơi vào miệng sói. Hơn nữa, người mà hắn còn chưa chạm vào được thì làm sao đến lượt người khác được chứ? Người nào mà hắn đã động chạm đến rồi thì người khác lại càng không thể đụng vào. Về khía cạnh này thì Sở Phàm tuyệt đối ích kỉ.
Sở Phàm cũng xuống xe, đi tới gần Lâm Phỉ Dật, tự bắt chuyện:
- Ai cha, đây không phải là Lâm công tử ngọc thụ lâm phong đó sao? Ha ha, anh không ngại nếu tôi đứng cạnh anh chứ? Dù sao tôi đứng cạnh anh cũng giúp cho anh càng có thêm vẻ tuấn tú như Phan An tái thế!
Lâm Phi Dật nhìn Sở Phàm, hừ lạnh một tiếng. Bằng vào thân phận của gã, gã thấy không việc gì phải nói chuyện với cái loại người như Sở Phàm. Tuy vậy gã cũng chẳng biết thân phận Sở Phàm là gì, vì dù sao gã vẫn thấy hắn đi cùng mấy người nhị tiểu thư.
- Lâm công tử đang chờ nhị tiểu thư sao?
Sở Phàm dừng một chút, than nhỏ một tiếng, nói:
- Ai dà, nếu tôi là Lâm công tử, tôi đã đi từ sớm rồi. Bởi vì cơ bản là chờ đợi cũng không có tác dụng gì đâu.
Lâm Phi Dật liếc Sở Phàm một cái. Cái liếc đấy như muốn nói với Sở Phàm: "Hừ, thằng ôn con, cứ chờ xem!"
Sở Phàm không thèm để ý ánh mắt khinh miệt của Lâm Phi Dật, hắn nói tiếp:
- Lâm công tử có biết người nhị tiểu thư ghét nhất là ai không? Không biết sao?
Sở Phàm nhìn qua Lâm Phi Dật, thản nhiên nói:
- Vậy để tôi nói cho anh biết, người mà nhị tiểu thư ghét nhất chính là cái loại kiêu căng ngạo mạn, ỷ thế là con trai của cục trưởng – Trần Tuấn Sinh!
Sở Phàm nói ra những lời này đã động đến tâm khảm của Lâm Phi Dật, vì gã không chỉ ghét, mà còn cực kì căm hận tên Trần Tuấn Sinh này. Gã đã từng ước ao là có thể chộp ngay lấy Trần Tuấn Sinh, đánh cho bầm dập nhừ tử ngay trước mặt toàn bộ sinh viên của Đại học Yến Hoa. Vậy nên những lời Sở Phàm nói khiến cho Lâm Phi Dật thấy hắn giống như đồng minh của mình. Gã bây giờ mới thèm nhìn kĩ Sở Phàm, phá lệ mở miệng nói:
- Việc này còn cần anh nói sao? Kỷ Tiêm Vân đương nhiên là ghét cái loại không biết tốt xấu như Trần Tuấn Sinh rồi.
- Nhưng nhị tiểu thư còn ghét một loại người khác hơn nữa cơ.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Loại người nào?
Lâm Phi Dật dường như không kìm được hứng thú, vội vàng hỏi.
- Chỉ sợ nói ra Lâm công tử sẽ mất hứng thôi. Đương nhiên, tôi cũng biết Lâm công tử là con nhà quyền thế, đối xử rất là rộng lượng. Có lẽ tôi băn khoăn thế thì cũng hơi nhạy cảm.
Sở Phàm nhẹ nhàng nói.
Những lời này Sở Phàm nói ra thật sự rất khéo, trực tiếp đặt ra một nan đề cho Lâm Phi Dật. Nếu Lâm Phi Dật không hỏi nữa cũng có nghĩa tự cho mình là tiểu nhân, còn nếu hỏi thì lại không biết Sở Phàm sẽ nói ra cái gì. Thật đúng là tiến thoái lưỡng nan.
"Hừ, thử xem hắn có thể làm được trò gì." Lâm Phi Dật nghĩ thầm, sau đó mở miệng hỏi:
- Có gì anh cứ nói đi. Việc gì mà lại làm tôi mất hứng thế?
- Nếu Lâm công tử đã nói như vậy, thôi thì tôi đành nói thật vậy.
Sở Phàm thản nhiên nói:
- Nhị tiểu thư tuy ghét Trần Tuấn Sinh, nhưng mà, nàng còn ghét cái loại người như Lâm công tử hơn nữa.
- Mày…….
Đồng tử Lâm Phi Dật co lại, hai mắt lạnh lùng nhìn Sở Phàm, thế nhưng không làm gì cả. Biết đâu nếu động đến Sở Phàm lại bị hắn gài bẫy cho thành cái loại tiểu nhân không có tí độ lượng nào thì khốn nạn.
- Lâm công tử đừng nóng, tôi chỉ nói thật thôi. Tôi nói như vậy cũng chỉ là để tốt cho anh thôi. Anh nghĩ thử xem, nhị tiểu thư ghét Trần Tuấn Sinh. Nhưng ngày đó, Lâm công tử lại bị Trần Tuấn Sinh làm nhục trước mặt không biết bao nhiêu người. Anh nghĩ thử xem nhị tiểu thư sẽ nghĩ gì về anh? Đến cả Trần Tuấn Sinh anh cũng đánh không lại được, đến cả Trần Tuấn Sinh anh cũng không bằng. Vậy anh thấy liệu nhị tiểu thư có hảo cảm với anh được không? Không, không có đâu, nhị tiểu thư chỉ cho rằng anh đúng là cái loại con nhà giàu vô dụng.
Sở Phàm nhìn sắc mặt Lâm Phi Dật đang tối sầm lại. Hắn làm như không có gì, nói tiếp:
- Con gái quan tâm nhất là cảm giác an toàn. Anh thử nghĩ xem, đến cả người như Trần Tuấn Sinh cũng có thể làm nhục anh trước mặt mọi người như thế thì nhị tiểu thư có thể cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh anh sao? Không thể, cho nên nhị tiểu thư không hề có hảo cảm với anh. Bởi vì anh đã làm cho nàng thất vọng, đơn giản chỉ thế thôi.
- Mày đang kích đểu tao phải không?
Lâm Phi Dật lạnh lùng nói.
- Kích đểu anh? Ha ha, buồn cười thật đấy, tôi kích đểu anh làm gì? Tôi chỉ không thích Trần Tuấn Sinh, muốn nói vài lời thật lòng với anh, anh lại nghĩ tôi đang kích đểu anh. Buồn cười quá đi mất, thôi quên đi, không nói nữa, dù sao nhị tiểu thư cũng sắp ra rồi.
Sở Phàm ra vẻ tức giận nói.
Lâm Phi Dật thở mạnh, trong mắt bắn ra muôn ngàn tia lửa phẫn nộ, tức giận nói:
- Thật ra mày không cần nói tao cũng sẽ không tha cho thằng ôn Trần Tuấn Sinh. Nó chỉ có thể yên ổn được nhiều nhất là vài ngày nữa thôi. Nhanh thôi, nó sẽ phải quỳ dưới chân tao xin tha!
Sở Phàm nghe thấy thế vẫn tĩnh bơ, nhưng thật ra trong lòng hắn đang cười lớn, thầm nghĩ, "chúng mày là hai con chó cắn nhau, tao thèm vào mà để ý!"
Lúc này chuông tan học cũng reo lên, sinh viên của dãy nhà số bốn ùn ùn tiến ra. Nhị tiểu thư cũng ở trong dòng người đó. Cũng như mọi ngày, nàng đi tới đâu là đằng sau có một đống nước dãi cùng máu mũi của các fan hâm mộ. Những người này đều là các nam sinh hâm mộ nhị tiểu thư. Chỉ là bọn họ vẫn sợ sự chênh lệch về thân phận của họ với nhị tiểu thư, chỉ có thể thầm thích, cũng không dám thổ lộ, tránh phải gặp khó khăn, mà quan trọng nhất là,… tránh bị rơi vào tình trạng bị đánh cho bầm dập mà không hiểu tại sao.
Nhớ lại lúc mới khai giảng, có vài thằng tự cho là đẹp trai trắng trợn theo đuổi Kỷ Tiêm Vân. Chỉ vài ngày sau toàn bộ bọn chúng đã vào viện nằm. Từ đó về sau, những người mà nhà không quyền thế gì thì không dám động vào Kỷ Tiêm Vân nữa.
Nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân nhìn thấy Lâm Phi Dật không khỏi cau mày, không thèm để ý đến gã, đi thẳng tới chỗ Sở Phàm.
Lâm Phi Dật đi tới trước, nói:
- Kỷ Tiêm Vân, em tan học rồi, đi chơi với anh nhé.
- Anh chờ tôi ư? Không cần, tôi phải về.
Kỷ Tiêm Vân từ chối.
Lâm Phi Dật sắc mặt khẽ biến, cười gượng, nói:
- Thế để anh đưa em về.
- Không cần, có hắn đưa tôi về là đủ rồi.
Kỷ Tiêm Vân nhìn Sở Phàm nói, sau đó không thèm để ý đến Lâm Phi Dật, đi thẳng vào xe.
Sở Phàm vẫy vẫy tay với Lâm Phi Dật, cười nói:
- Hẹn gặp lại, cứ ngẫm lại những lời tôi mới nói đi nhé!
Lâm Phi Dật kinh ngạc nhìn Sở Phàm cầm tay lái chở Kỷ Tiêm Vân đi, cả nửa ngày cũng chưa tỉnh.
Dần dần mắt gã co lại, âm trầm nói:
- Cô gái nào mà Lâm Phi Dật ta đã để ý thì không thể nào chạy thoát được. Kỷ Tiêm Vân cũng thế thôi, anh nhất định phải có em, nhất định phải có được em. Hừ, Trần Tuấn Sinh, mày chịu chết đi!
--------------------.
Sở Phàm chở nhị tiểu thư về Biệt thự Lam Hải, dọc đường Sở Phàm nói:
- Nhị tiểu thư, có tin tốt lành cho cô đây.
- Hả, có tin tốt gì thế?
Nhị tiểu thư nghiêm mặt hỏi.
- Ai cha, đau lưng quá. Nhị tiểu thư, cô giúp tôi đấm lưng đi.
Sở Phàm nói.
- Hả? Dám bảo tôi đấm lưng cho anh à? Hừ, hay nhỉ, tôi còn chưa có ai đấm lưng cho tôi đây nữa là.
Nhị tiểu thư hừ nhẹ, nói.
- Nhị tiểu thư, tin tốt đều cần có thù lao. Nếu cô không thích thì thôi, coi như tôi chưa nói gì.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Anh……….
Nhị tiểu thư đảo mắt tinh ranh, cười nói:
- Được rồi, để tôi đấm lưng cho anh!
Nhị tiểu thư nắm đôi tay trắng như phấn ra sức đấm vào bên trái Sở Phàm, nhưng mà lại lại một bên đấm một bên véo, nói:
- Nói mau, nói mau, anh có nói không hả?
- Được được được, tôi nói, tôi nói.
Sở Phàm bị nhị tiểu thư đấm làm cho cả người đều ngứa ngáy, nói:
- Chú Kỷ nói sắp về rồi, tối nay là về đến nhà.
- Hả, anh bảo là ba tôi tối nay về rồi hả?
Nhị tiểu thư ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy, chính chú Kỷ nói với tôi đó!
Sở Phàm cười nói.
- Chà, thật là vui quá!
Nhị tiểu thư đắc ý vênh váo, rồi ôm choàng lấy cổ Sở Phàm luôn.
- Nhị tiểu thư, tôi đang lái xe đấy!
Sở Phàm vội vàng nói.
- Uhm, uhm, đúng rồi, mau báo tin này cho chị đi thôi.
Nhị tiểu thư nói xong liền gọi ngay cho đại tiểu thư, báo cho đại tiểu thư biết. Đại tiểu thư nghe xong cũng vô cùng cao hứng, hết giờ làm là về nhà ngay, còn đi mua rất nhiều đồ ăn với cô Vương, làm một bàn đồ ăn đón ba về.
------------------.
Sau khi về đến biệt thự Lam Hải, Sở Phàm thì ngồi nghỉ mà nhị tiểu thư lại lo lắng nhìn đồng hồ, chờ ba mình trở về. Nàng đương nhiên không quên món quà nàng dặn ba mình mua bên Mỹ về. Đấy mới là điều khiến nàng mong chờ nhất.
Sở Phàm nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế dài ở sân sau biệt thự. Lúc này, di động của hắn đổ chuông, hắn cầm lên nhìn, thấy người gọi là mỹ nữ giáo sư của Đại học Yến Hoa Lâm Hiểu Tình, hắn vội vàng nghe máy:
- Lâm Phong, tôi đã nói rất rõ rồi, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa, tôi muốn chia tay.
- Hiểu Tình, em không thể làm thế với anh được. Anh yêu em thật lòng mà, em hãy cho anh một cơ hội, một cơ hội nữa, được không?
- Cho anh một cơ hội? Tôi đã cho anh không biết bao nhiêu cơ hội, anh còn muốn tôi thế nào nữa đây? Anh mau đi ra khỏi phòng tôi!
- Không, anh không đi đâu hết. Hiểu Tình, em không tha thứ anh sẽ không đi. Hiểu Tình, em đã là người của anh. Em không thể thoát khỏi anh được đâu!
- Lâm Phong, tôi chịu đựng anh đủ rồi, đau dài không bằng đau một lúc, tôi đã quyết phải chia tay!
- Hừ, Hiểu Tình, em đừng ép anh. Anh đã nói rồi, em là người của anh!
- Lâm Phong, anh, anh muốn làm gì? Anh đừng qua đây, nếu không, tôi gọi cảnh sát đó!
. . . ..
Sở Phàm nghe thấy vậy thì hết sức căng thẳng. Chắc chắn là Lâm Phong lại đến làm phiền Lâm Hiểu Tình, vì thế Lâm Hiểu Tình mới âm thầm gọi cho hắn, xin hắn giúp đỡ.
Sở Phàm ánh mắt phát lạnh, lúc này Lâm Phong đang ở trong phòng Lâm Hiểu Tình. Điều này có nghĩa là bất kì lúc nào Lâm Hiểu Tình cũng có thể gặp nguy hiểm. Mà giữa biển người trên đời, Lâm Hiểu Tình lại gọi cho hắn để xin giúp đỡ, đây là một hành động thể hiện nàng tin tưởng hắn.
Sở Phàm không nói đến câu thứ hai, trực tiếp lấy chìa khóa xe nhị tiểu thư, nói:
- Nhị tiểu thư, tôi ra ngoài có chút việc, sẽ về nhanh thôi.
Không đợi nhị tiểu thư kịp phản ứng, Sở Phàm đã lái xe ra, phi như bay đến khu Thiên Hồ. Dọc đường đi trước mắt hắn như hiện ra cảnh Lâm Phong cười cười đi tới trước mặt Lâm Hiểu Tình.
"Hiểu Tình, tôi đến đây, cô phải cố gắng chống lại Lâm Phong, dùng hết sức chống lại hắn, tôi sắp tới rồi!" Sở Phàm trong lòng thầm cầu nguyện!
Vậy, Sở Phàm có đến kịp để cứu Lâm Hiểu Tình ra khỏi thế lực hung hãn của Lâm Phong không?
Tất cả hãy đợi chương sau sẽ rõ!