Sở Phàm tắm rửa xong liền gọi điện cho Kỷ Thiên Vũ. Hắn biết hắn có thể sớm ra khỏi đồn cảnh sát là nhờ có Kỷ Thiên Vũ ở bên ngoài tác động.
- Alo, Tiểu Sở hả? Cháu về tới nhà rồi hả?
Kỷ Thiên Vũ nhận điện thoại, nói.
- Vâng, cám ơn chú Kỷ đã giúp cháu được thả ra sớm.
Sở Phàm nói.
- Ha ha, Tiểu Sở, lần này xem như cháu đã gây ra một vụ lớn rồi đó. Đánh gãy cả hai chân con trai của Cục trường Cục Tài chính. Lúc chú nghe xong tin này cũng không kinh ngạc mấy, bởi chú biết cũng chỉ có cháu mới có gan làm chuyện này!
Kỷ Thiên Vũ nói.
- Lúc ấy là cháu nhất thời xúc động lỗ mãng, lại đem phiền toái tới cho chú. Mong chú tha lỗi cho cháu.
Sở Phàm chân thành nói.
- Đừng nói vậy. Thằng nhãi Lâm Phong này chú cũng nghe tới rồi. Kiểu sống của nó chú cũng rõ. Cháu đánh gãy chân nó còn coi là nương tay cho nó đó. Nhưng chuyện này Lâm Vĩ xử lý cũng thật kỳ quái. Cháu đánh gãy chân con lão, lão không kiện cháu mà ngược lại còn chủ động hòa giải với chúng ta. Trong ấn tượng của chú, Lâm Vĩ không phải là người khoan hồng độ lượng, mà Lâm Phong lại là cái loại thù dai. Cho nên cháu về sau phải cẩn thận đề phòng.
Kỷ Thiên Vũ nói.
- Thực ra Lâm Phong định làm cái gì cháu đều rõ cả. Hắn không muốn truy cứu chuyện này là không muốn để cháu ngồi tù, bởi vì hắn muốn trừ khử cháu.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
- A? Vậy sau đây cháu định làm thế nào?
Kỷ Thiên Vũ hỏi.
- Lâm Phong nếu muốn ra tay tàn độc thì cháu đây cũng tiếp hắn. Cháu sẽ khiến hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thể gian này. Chuyện này cháu sẽ ra tay thật bí ẩn, không làm liên lụy tới chú đâu.
Sở Phàm nói.
Kỷ Thiên Vũ ở đầu dây bên kia trầm ngâm, nói:
- Lâm Phong đã có tâm địa như vậy thì cháu tuyệt không thể để hắn sống. Chỉ có điều việc này phải thật bí mật cẩn thận. Chỉ cần cháu không để lộ hành động của mình, những chuyện sau đó chú sẽ giúp cháu xử lý thích đáng.
Nghe được Kỷ Thiên Vũ ủng hộ cho minh như vậy, Sở Phàm nói:
- Chú cứ yên tâm, cháu biết phải làm sao rồi!
- Tốt lắm, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho chú. Mấy hôm nay chú hơi bận, cháu chăm sóc cho Tiểu Tiêm, Tiểu Vân một chút nhé.
Kỷ Thiên Vũ nói.
- Vâng, chú Kỷ cứ lo công việc đi, cháu sẽ chăm sóc cho đại tiểu thư và nhị tiểu thư.
Sở Phàm nói xong liền cúp máy. Hắn đang tính toán xem nên làm thế nào để Lâm Phong kia biến mất khỏi thể giới này mà thần không biết, quỷ không hay.
Sở Phàm bỗng nhiên nhớ tới Lâm Hiểu Tình. Đêm nay Lâm Hiểu Tình đi tới sở công an chờ hắn. Nhưng lúc ấy ngại mấy người đại tiểu thư ở đó, Sở Phàm cũng không thể nói chuyện với cô được mấy câu. Điều này khiến cho Sở Phàm cảm thấy có lỗi. Nghĩ vậy hắn liền gọi điện cho Lâm Hiểu Tình, muốn tâm sự với cô.
Điện thoại của Lâm Hiểu Tình "reng reng" cả nửa ngày trời mà không ai nhấc máy. Tới cuối cùng tiếp máy, lúc đó Sở Phàm nghe thấy từ di động của Lâm Hiểu Tình truyền ra âm thanh cãi cọ ầm ĩ, cùng với tiếng nhạc rất lớn.
- Alo, ai đó?
Giọng Lâm Hiểu Tình lè nhè như say từ đầu kia truyền lại.
Sở Phàm nhướng mày, nói:
- Anh là Sở Phàm, em đang ở đâu thế? Có phải đi uống rượu hay không?
- Là, là anh à. Anh làm gì có thời gian quan, quan tâm tới tôi? Tôi không cần anh lo, anh đi mà quản mấy cô kia đi.
Lâm Hiểu Tình nói năng lộn xộn.
- Hiểu Tình, em làm sao vậy? Em đang ở đâu? Em đi một mình sao? Sở Phàm nghe không hiểu nổi Lâm Hiểu Tình đang nói cái gì, đành phải hỏi như vậy.
- Tôi, tôi mới không thèm đi một mình. Bên cạnh tôi có rất nhiều đàn ông đang muốn uống, uống rượu với tôi, tôi sẽ cùng họ uống, uống. Một mình tôi sẽ cho bọn họ say hết, ha ha.
Lâm Hiểu Tình cười mang theo một tia chua xót. Sở Phàm nghe thấy thầm lo lắng cho cô. Bởi vì hắn nghe trong điện thoại có mấy tiếng nói của đàn ông:
- Người đẹp, đến đây uống một ly nhé?
- Người đẹp ơi, mấy anh em tôi lại mời cô một ly nữa, được không?
- Không, không uống, tôi còn đang nói chuyện điện thoại!
Lâm Hiểu Tình tiếp tục nói:
- Anh, anh đi làm việc của mình đi. Anh không cần lo cho tôi. Tôi biết trong lòng anh chỉ coi tôi là bạn bình thường. Không, mà có khi anh còn không thèm coi tôi là bạn ý chứ.
- Hiểu Tình, đêm nay em làm sao vậy? Em nghĩ đi đâu vậy chứ? Nói cho anh biết em đang ở đâu đi. Anh muốn đến tìm em có được không?
Sở Phàm khẩn khoản nói.
- Anh, anh tới làm gì?
Lâm Hiểu Tình hỏi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Anh, anh có một chuyện rất quan trọng cần nói với em.
Sở Phàm nói.
- Chuyện gì quan trọng? Anh, anh nói qua điện thoại luôn đi.
Lâm Hiểu Tình nói.
- Không được, chuyện quan trọng này phải nói trực tiếp mới được. Sở Phàm kiên quyết nói.
Lâm Hiểu Tình trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói:
- Vậy, vậy được rồi. Anh tới quán rượu chúng ta gặp nhau lần đầu tiên đi, tôi đang ở đó.
Nói xong cô dập máy luôn.
"Quán rượu lần đầu tiên gặp nhau? Đúng rồi, là quán bar Diêu Duệ!"
Sở Phàm vừa nghĩ vừa chạy xuống lầu. Nhìn thấy đại tiểu thư, nhị tiểu thư và dì Mi đang ngồi tán dóc, hắn vội nói:
- Tôi đi ra ngoài có chút việc, có thể về muộn một chút.
Không đợi đại tiểu thư và dì Mi kịp phản ứng, Sở Phàm đã lái chiếc Mercedes- Benz đời S phóng đi, chạy thẳng tới quán bar Diêu Duệ.
Dọc đường đi hắn suy nghĩ mông lung. Hắn không hiểu vì sao khi Lâm Hiểu Tình đến sở cảnh sát thăm hắn xong lại tới quán bar uống rượu, đã thế lại còn đi một mình. Càng nguy hiểm hơn là cô dường như đã uống say, nếu chẳng may gặp phải kẻ xấu thì không phải là hỏng rồi ư?
Lúc gọi điện hắn thấy giọng Lâm Hiểu Tình rất khác thường, dường như là có ý ghen tuông, giận hờn mình. Hắn thầm nghĩ, không phải là do Lâm Hiểu Tình nhìn thấy đại tiểu thư, nhị tiểu thư, Tô Phỉ, dì Mi bao nhiêu mỹ nữ tới thăm mình nên mới... Chắc không phải, quan hệ giữa mình với cô ấy chưa tới mức để cô ấy phải ghen chứ? Chẳng lẽ là do lúc ở đồn cảnh sát mình lạnh nhạt với cô ấy nên cô ấy mới chạy đi uống rượu giải sầu? Hay là cô ấy gặp chuyện gì?
Hiểu Tình, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì đó, chờ anh tới nhé." Sở Phàm trong lòng thầm nhủ, đồng thời chân nhấn ga, cho xe chạy với tốc độ 160 km/h.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Sở Phàm đã tới quán bar Diêu Duệ. Hắn xuống xe liền chạy ngay vào quán. Nhớ tới vị trí lần đầu tiên hắn gặp Lâm Hiểu Tình.
Sở Phàm khi thấy Lâm Hiểu Tinh, tóc tai cô tán loạn, một tay cầm bình rượu, một tay cầm chén rượu. Khuôn mặt trái xoan của mình đỏ bừng, chiếc miệng anh đào nhó nhắn nhếch lên. Thân hình nhìn qua đã thấy gợi cảm quyển rũ dị thường, lúc này hiển nhiên là khiến cho đàn ông động tâm, bởi vì cô đà uống say.
Sở Phàm còn nhìn thấy có bốn người đàn ông đang vây quanh Lâm Hiểu Tình. Cả đám trong mắt đều toát lên vẻ tham lam, giống như là đang nhìn con mồi của mình vậy.
Sở Phàm lập tức đi tới, trong mắt hàn quang nhè nhẹ toát ra.
- Alo, Tiểu Sở hả? Cháu về tới nhà rồi hả?
Kỷ Thiên Vũ nhận điện thoại, nói.
- Vâng, cám ơn chú Kỷ đã giúp cháu được thả ra sớm.
Sở Phàm nói.
- Ha ha, Tiểu Sở, lần này xem như cháu đã gây ra một vụ lớn rồi đó. Đánh gãy cả hai chân con trai của Cục trường Cục Tài chính. Lúc chú nghe xong tin này cũng không kinh ngạc mấy, bởi chú biết cũng chỉ có cháu mới có gan làm chuyện này!
Kỷ Thiên Vũ nói.
- Lúc ấy là cháu nhất thời xúc động lỗ mãng, lại đem phiền toái tới cho chú. Mong chú tha lỗi cho cháu.
Sở Phàm chân thành nói.
- Đừng nói vậy. Thằng nhãi Lâm Phong này chú cũng nghe tới rồi. Kiểu sống của nó chú cũng rõ. Cháu đánh gãy chân nó còn coi là nương tay cho nó đó. Nhưng chuyện này Lâm Vĩ xử lý cũng thật kỳ quái. Cháu đánh gãy chân con lão, lão không kiện cháu mà ngược lại còn chủ động hòa giải với chúng ta. Trong ấn tượng của chú, Lâm Vĩ không phải là người khoan hồng độ lượng, mà Lâm Phong lại là cái loại thù dai. Cho nên cháu về sau phải cẩn thận đề phòng.
Kỷ Thiên Vũ nói.
- Thực ra Lâm Phong định làm cái gì cháu đều rõ cả. Hắn không muốn truy cứu chuyện này là không muốn để cháu ngồi tù, bởi vì hắn muốn trừ khử cháu.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
- A? Vậy sau đây cháu định làm thế nào?
Kỷ Thiên Vũ hỏi.
- Lâm Phong nếu muốn ra tay tàn độc thì cháu đây cũng tiếp hắn. Cháu sẽ khiến hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thể gian này. Chuyện này cháu sẽ ra tay thật bí ẩn, không làm liên lụy tới chú đâu.
Sở Phàm nói.
Kỷ Thiên Vũ ở đầu dây bên kia trầm ngâm, nói:
- Lâm Phong đã có tâm địa như vậy thì cháu tuyệt không thể để hắn sống. Chỉ có điều việc này phải thật bí mật cẩn thận. Chỉ cần cháu không để lộ hành động của mình, những chuyện sau đó chú sẽ giúp cháu xử lý thích đáng.
Nghe được Kỷ Thiên Vũ ủng hộ cho minh như vậy, Sở Phàm nói:
- Chú cứ yên tâm, cháu biết phải làm sao rồi!
- Tốt lắm, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho chú. Mấy hôm nay chú hơi bận, cháu chăm sóc cho Tiểu Tiêm, Tiểu Vân một chút nhé.
Kỷ Thiên Vũ nói.
- Vâng, chú Kỷ cứ lo công việc đi, cháu sẽ chăm sóc cho đại tiểu thư và nhị tiểu thư.
Sở Phàm nói xong liền cúp máy. Hắn đang tính toán xem nên làm thế nào để Lâm Phong kia biến mất khỏi thể giới này mà thần không biết, quỷ không hay.
Sở Phàm bỗng nhiên nhớ tới Lâm Hiểu Tình. Đêm nay Lâm Hiểu Tình đi tới sở công an chờ hắn. Nhưng lúc ấy ngại mấy người đại tiểu thư ở đó, Sở Phàm cũng không thể nói chuyện với cô được mấy câu. Điều này khiến cho Sở Phàm cảm thấy có lỗi. Nghĩ vậy hắn liền gọi điện cho Lâm Hiểu Tình, muốn tâm sự với cô.
Điện thoại của Lâm Hiểu Tình "reng reng" cả nửa ngày trời mà không ai nhấc máy. Tới cuối cùng tiếp máy, lúc đó Sở Phàm nghe thấy từ di động của Lâm Hiểu Tình truyền ra âm thanh cãi cọ ầm ĩ, cùng với tiếng nhạc rất lớn.
- Alo, ai đó?
Giọng Lâm Hiểu Tình lè nhè như say từ đầu kia truyền lại.
Sở Phàm nhướng mày, nói:
- Anh là Sở Phàm, em đang ở đâu thế? Có phải đi uống rượu hay không?
- Là, là anh à. Anh làm gì có thời gian quan, quan tâm tới tôi? Tôi không cần anh lo, anh đi mà quản mấy cô kia đi.
Lâm Hiểu Tình nói năng lộn xộn.
- Hiểu Tình, em làm sao vậy? Em đang ở đâu? Em đi một mình sao? Sở Phàm nghe không hiểu nổi Lâm Hiểu Tình đang nói cái gì, đành phải hỏi như vậy.
- Tôi, tôi mới không thèm đi một mình. Bên cạnh tôi có rất nhiều đàn ông đang muốn uống, uống rượu với tôi, tôi sẽ cùng họ uống, uống. Một mình tôi sẽ cho bọn họ say hết, ha ha.
Lâm Hiểu Tình cười mang theo một tia chua xót. Sở Phàm nghe thấy thầm lo lắng cho cô. Bởi vì hắn nghe trong điện thoại có mấy tiếng nói của đàn ông:
- Người đẹp, đến đây uống một ly nhé?
- Người đẹp ơi, mấy anh em tôi lại mời cô một ly nữa, được không?
- Không, không uống, tôi còn đang nói chuyện điện thoại!
Lâm Hiểu Tình tiếp tục nói:
- Anh, anh đi làm việc của mình đi. Anh không cần lo cho tôi. Tôi biết trong lòng anh chỉ coi tôi là bạn bình thường. Không, mà có khi anh còn không thèm coi tôi là bạn ý chứ.
- Hiểu Tình, đêm nay em làm sao vậy? Em nghĩ đi đâu vậy chứ? Nói cho anh biết em đang ở đâu đi. Anh muốn đến tìm em có được không?
Sở Phàm khẩn khoản nói.
- Anh, anh tới làm gì?
Lâm Hiểu Tình hỏi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Anh, anh có một chuyện rất quan trọng cần nói với em.
Sở Phàm nói.
- Chuyện gì quan trọng? Anh, anh nói qua điện thoại luôn đi.
Lâm Hiểu Tình nói.
- Không được, chuyện quan trọng này phải nói trực tiếp mới được. Sở Phàm kiên quyết nói.
Lâm Hiểu Tình trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói:
- Vậy, vậy được rồi. Anh tới quán rượu chúng ta gặp nhau lần đầu tiên đi, tôi đang ở đó.
Nói xong cô dập máy luôn.
"Quán rượu lần đầu tiên gặp nhau? Đúng rồi, là quán bar Diêu Duệ!"
Sở Phàm vừa nghĩ vừa chạy xuống lầu. Nhìn thấy đại tiểu thư, nhị tiểu thư và dì Mi đang ngồi tán dóc, hắn vội nói:
- Tôi đi ra ngoài có chút việc, có thể về muộn một chút.
Không đợi đại tiểu thư và dì Mi kịp phản ứng, Sở Phàm đã lái chiếc Mercedes- Benz đời S phóng đi, chạy thẳng tới quán bar Diêu Duệ.
Dọc đường đi hắn suy nghĩ mông lung. Hắn không hiểu vì sao khi Lâm Hiểu Tình đến sở cảnh sát thăm hắn xong lại tới quán bar uống rượu, đã thế lại còn đi một mình. Càng nguy hiểm hơn là cô dường như đã uống say, nếu chẳng may gặp phải kẻ xấu thì không phải là hỏng rồi ư?
Lúc gọi điện hắn thấy giọng Lâm Hiểu Tình rất khác thường, dường như là có ý ghen tuông, giận hờn mình. Hắn thầm nghĩ, không phải là do Lâm Hiểu Tình nhìn thấy đại tiểu thư, nhị tiểu thư, Tô Phỉ, dì Mi bao nhiêu mỹ nữ tới thăm mình nên mới... Chắc không phải, quan hệ giữa mình với cô ấy chưa tới mức để cô ấy phải ghen chứ? Chẳng lẽ là do lúc ở đồn cảnh sát mình lạnh nhạt với cô ấy nên cô ấy mới chạy đi uống rượu giải sầu? Hay là cô ấy gặp chuyện gì?
Hiểu Tình, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì đó, chờ anh tới nhé." Sở Phàm trong lòng thầm nhủ, đồng thời chân nhấn ga, cho xe chạy với tốc độ 160 km/h.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Sở Phàm đã tới quán bar Diêu Duệ. Hắn xuống xe liền chạy ngay vào quán. Nhớ tới vị trí lần đầu tiên hắn gặp Lâm Hiểu Tình.
Sở Phàm khi thấy Lâm Hiểu Tinh, tóc tai cô tán loạn, một tay cầm bình rượu, một tay cầm chén rượu. Khuôn mặt trái xoan của mình đỏ bừng, chiếc miệng anh đào nhó nhắn nhếch lên. Thân hình nhìn qua đã thấy gợi cảm quyển rũ dị thường, lúc này hiển nhiên là khiến cho đàn ông động tâm, bởi vì cô đà uống say.
Sở Phàm còn nhìn thấy có bốn người đàn ông đang vây quanh Lâm Hiểu Tình. Cả đám trong mắt đều toát lên vẻ tham lam, giống như là đang nhìn con mồi của mình vậy.
Sở Phàm lập tức đi tới, trong mắt hàn quang nhè nhẹ toát ra.