Dịch: Bigtet.
Nguồn: VGT
Sau khi đình chiến, trên mặt ba người Sở Phàm, Lâm Hiểu Tình, Giang Uyển Nhi toàn là vết bánh kem. Bọn họ nhìn nhau đều không kìm nổi phải cười to.
- Ha ha, chị Hiểu Tình. Nhìn bộ dạng của chị kìa, trên tóc dính đầy bánh ngọt!
Giang Uyển Nhi cười ha ha nói.
- Em cũng không nhìn thử mặt em xem, mặt em bê bết thế kia mà còn dám cười chị à!
Lâm Hiểu Tình cũng cười nói.
Sau đó ánh mắt hai người hướng về phía Sở Phàm. Sở Phàm vội vàng xua tay:
- Đừng nhìn tôi. Tôi biết là tôi thảm nhất, không ngờ cuối cùng lại trở thành mục tiêu công kích của cả hai người. Đến giờ tôi mới lĩnh ngộ được hết ý nghĩa câu "đàn ông tốt không đấu với phụ nữ"!
- Hiện giờ hiểu ra cũng chưa phải là quá muộn đâu!
Giang Uyển Nhi cười nói.
- Vốn muốn tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm, anh nhìn anh xem, ném qua ném lại như vậy còn ăn làm sao chứ?
Lâm Hiểu Tình dẩu môi nói.
- Tất nhiên là vẫn ăn chứ. Trước hết mọi người đi rửa sạch kem bánh đi, sau đó chúng ta lại cùng ăn cơm.
- Được, chúng ta đi rửa mặt trước đi chị.
Giang Uyển Nhi cười nói.
- A, vậy, vậy, Tiểu Sở, anh đợi một chút nhé.
Lâm Hiểu Tình nói xong cùng với Giang Uyển Nhi đi về phía phòng tắm.
- A, vậy, vậy cái phòng tắm rộng như thế, thêm cả tôi cũng không có vấn đề gì chứ?
Sở Phàm ngập ngừng hỏi.
- Ái, bụng em đột nhiên đau quá. Chị Hiểu Tình, em không có đi rửa mặt với chị đâu. Sở Phàm, anh cùng đi với chị Hiểu Tình đi.
Giang Uyển Nhi đột nhiên ôm bụng nói.
- Không được!
Lâm Hiểu Tình đỏ mặt lớn tiếng nói.
Giang Uyển Nhi nhún nhún vai, thừa lúc Lâm Hiểu Tình không chú ý liền hướng Sở Phàm làm mặt quỷ, dường như muốn nói là tôi đã hết sức phối hợp với anh rồi đấy!
Sở Phàm mỉm cười, nháy mắt với Giang Uyển Nhi.
Lâm Hiểu Tình và Giang Uyển Nhi rửa ráy xong mới tới lượt Sở Phàm. Trong phòng tắm hơi nước bốc lên trắng xóa. Đó là do Lâm Hiểu Tình và Giang Uyển Nhi dùng nước ấm rửa ráy. Tuy vậy trong làn hơi nước này có hương vị mát vẻ tươi mới, mà Sở Phàm trong không khí còn ngửi được một làn hương đặc biệt chỉ có trên người phụ nữ. Hơn nữa làn hương này là hỗn hợp mùi trên người Giang Uyển Nhi và Lâm Hiểu Tình, càng suy nghĩ càng khiến người ta mê đắm.
Sở Phàm cầm vòi hoa sen phun lên người mình. Hắn nghĩ thầm, không biết Lâm Hiểu Tình và Giang Uyển Nhi đã từng dùng chính cái vòi sen này phun lên những địa phương riêng tư của họ chưa? Nếu là Lâm Hiểu Tình thì không có nhiều khả năng, nhưng Giang Uyển Nhi thì khả năng rất cao. Cô gái này luôn khiến cho người ta thấy một loại cảm giác nội tâm phóng đãng. Cái gọi là nội tâm phóng đãng chính là từ bên ngoài anh không thể nhìn ra, chỉ có bị dụ dỗ nhiều lần mới phát hiện ra là nội tâm cô ta phóng đãng mà thôi!
Những người con gái như vậy bề ngoài đều như tiểu thư khuê các, nhưng khi vào phòng tắm rửa, cầm vòi phun vào cơ thể mình sẽ không tự chủ mà sinh ra ảo tưởng, sau đó vừa nghĩ ngợi vừa không tự chủ đưa vòi phun dần dần xuống dưới, xuống nữa….
Sở Phàm rửa ráy qua một chút, không thay quần áo. Mà chỉ một lúc là Lâm Hiểu Tình và Giang Uyển Nhi đã hâm nóng lại đồ ăn. Sau đó ba người ngồi vào bàn ăn bữa cơm chúc mừng sinh nhật Lâm Hiểu Tình.
- Chén này chúc Hiểu Tình, chúc Hiểu Tình luôn luôn vui vẻ, luôn xinh đẹp trẻ trung như bây giờ!
Sở Phàm nâng chén rượu trong tay nói.
Lâm Hiểu Tình cười thuần khiết, cô nhẹ nhàng nói:
- Cám ơn!
Cũng nâng chén rượu trong tay lên chạm cốc với Sở Phàm, sau đó cạn chén.
- Chị Hiểu Tình, em cũng chúc chị một ly. Chúc chị sớm tìm được người chồng như ý nhé, cũng hi vọng người kia thông minh một chút, đừng có ngốc quá, khiến cho Lâm đại mỹ nhân của chúng ta phải đau khổ chờ đợi mới được!
Giang Uyển Nhi nói xong làm như vô tình liếc về phía Sở Phàm, nói.
- Uyển Nhi, em, em lại thế rồi!
Lâm Hiểu Tình lườm Giang Uyển Nhi một cái, sau đó ánh mắt nhìn Sở Phàm một chút, trong mắt tràn ngập nhu tình.
Sở Phàm làm như không thấy, hắn ha ha cười nói:
- Hiểu Tình xinh đẹp động lòng người thế này, bất kể ai có thể có được Hiểu Tình làm bạn gái đều là phúc đức tám đời!
- Chà, anh cũng biết điều này sao? Hóa ra anh không phải là đồ đầu gỗ!
Giang Uyển Nhi liền nói thẳng.
Sắc mặt Lâm Hiểu Tình càng đỏ, cô vội vàng nói:
- Uyển Nhi, mau ăn cơm đi. Em đừng nói nữa!
Sở Phàm quay đầu về phía Lâm Hiểu Tình, nhìn khuôn mặt trái xoa xinh đẹp, nhìn dáng người đầy đặn của cô. Hắn thầm nghĩ, có phải " làm như không thấy, giả như không biết" đối với cô cũng là một loại tổn thương hay không?
- Ấy! Xuýt chút nữa quên mất. Đêm nay em có chút việc, ấy, hai người tiếp tục uống rượu đi. Em ăn no rồi, không ngồi với hai người nữa đâu, xin lỗi nhé!
Giang Uyển Nhi nói xong liền cúi người tỏ vẻ xin lỗi.
- Hả? Uyển Nhi, em không ăn nữa sao? Còn nhiều đồ ăn lắm mà!
Lâm Hiểu Tình ngạc nhiên nói.
- Có việc đột xuất mà, không sao đâu, hai người cứ ăn từ từ về sẽ lại ăn tiếp với hai người!
Giang Uyển Nhi nói xong liền đi ra cửa phòng, "bai bai" một tiếng rồi đi luôn.
Từ đầu tới cuối trên mặt Sở Phàm đều là nụ cười thản nhiên. Hắn tất nhiên biết rằng Giang Uyển Nhi làm vậy là có nguyên nhân, hắn nghĩ mình không nên phụ tấm lòng của cô.
- Ăn, ăn đi, nhìn em làm gì?
Lâm Hiểu Tình lơ đãng ngẩng đầu lên, thấy Sở Phàm đang chăm chú nhìn mình liền nói.
- Ngắm em, cho dù là tất cả sơn hào hải vị trên đời này đặt trước mặt anh, anh cũng không thèm liếc mắt một cái. Có câu là ngắm cũng thấy no rồi đó thôi!
Sở Phàm cười nói.
- Đáng ghét, anh học được cả cách nịnh đầm từ bao giờ thế?
Lâm Hiểu Tình nũng nịu nói. Cô phát hiện từ lúc Giang Uyển Nhi đi, chỉ còn lại cô và Sở Phàm, không khí nơi đây bỗng trở nên tế nhị. Giữa cô và Sở Phàm dường như có một loại quan hệ phức tạp.
- Không, anh nói thật lòng đó! Nào, mình tiếp tục uống!
Sở Phàm nâng chén mời Lâm Hiểu Tình rồi sau đó uống cạn.
Lâm Hiểu Tình cũng vui vẻ cạn chén với Sở Phàm. Uống tới khi khuôn mặt trái xoan của cô hơi hơi ửng hồng, vẻ mặt say rượu lại tỏa ra nét mê người, giống như trái đào chín mọng, làm người ta không kìm nổi, chỉ muốn cắn một cái.
- Hiểu Tình, đừng uống nữa, uống nữa sẽ say đó!
Sở Phàm đặt tay lên tay phải Lâm Hiểu Tình, dịu dàng nói.
- Tối nay em vui lắm. Em muốn uống, em muốn uống với anh. Nếu không để mất cơ hội hôm nay, chẳng biết về sau có còn cơ hội nữa không.
Lâm Hiểu Tình sâu kín nói.
Sở Phàm nghe vậy xong cảm thấy căng thẳng. Hắn nắm chặt tay Hiểu Tình nói:
- Hiểu Tình, em nghĩ đi đâu vậy? Bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, chỉ cần em gọi điện một cái là anh sẽ tới ngay với em!
- Đúng vậy. Anh bận như vậy, bận tới mức em phải gọi anh mới tới, em còn không biết xấu hổ mà cứ gọi anh mãi à!
Lâm Hiểu Tình nói giọng buồn bã, không khí bỗng nhiên nặng nề hẳn.
Sở Phàm trong lòng chấn động. Đúng vậy, có người con gái nào lại không hi vọng người con trai mình thích chủ động liên hệ với mình chứ? Người con trai có chủ động thì mới thể hiện là có thành ý, mới thể hiện tình yêu. Nếu trong quan hệ nam nữ mà cứ để nữ giới chủ động liên hệ với nam giới thì chứng tỏ rằng người con trai đó rất không để ý tới người con gái!
Sở Phàm ngồi xích lại bên Lâm Hiểu Tình. Hắn nhìn Lâm Hiểu Tình đang cúi đầu run nhè nhẹ, trong lòng hơi đau xót. Hắn choàng tay qua vai Lâm Hiểu Tình, kéo cô vào trong lồng ngực mình, dịu dàng nói:
- Hiểu Tình, mấy ngày nay anh đích thực bận quá, cho nên không chủ động liên lạc với em được. Em tha lỗi cho anh nhé. Nhưng anh hi vọng em biết rằng, anh không lúc nào không nghĩ tới em. Em xem, trông em thế này anh đau lòng lắm!
Lâm Hiểu Tình như chú chim bé nhỏ nép vào trong ngực Sở Phàm. Thân hình khêu gợi thành thục của cô khi chạm vào thân thể ấm áp của Sở Phàm khẽ run lên, tim cô bỗng dưng tăng tốc, ánh mắt chợt ướt ướt. Trong lòng cô lúc này tràn ngập một cảm giác ấm áp.
- Hiểu Tình, từ khi biết em tới nay anh lúc nào cũng muốn em cười, muốn cho em vui vẻ. Nhưng anh phát hiện anh làm không được, trái lại còn khiến em thương tâm rơi lệ. Có phải anh quá vô dụng hay không? Anh….
Sở Phàm đang muốn nói tiếp, nhưng Lâm Hiểu Tình đã lấy tay chặn lên miệng hắn. Lâm Hiểu Tình ngẩng đầu, nước mắt vui sướng tuôn rơi. Cô mỉm cười, dịu dàng nói:
- Đừng nói nữa, tấm lòng anh em hiểu mà. Là em vô dụng, là do em cả ngày mơ mộng hão huyền. Giờ em mới phát hiện ra những suy nghĩ từ trước tới nay của mình toàn là mây khói, không quý trọng bằng những gì trong hiện tại. Được hưởng thụ khoảng khắc ôn nhu, cảm thụ sự ấm áp của anh, điều này đối với em mới là hạnh phúc lớn nhất!
Đích xác hạnh phúc trên đời này không phải là đòi hỏi không biết chừng mực, mà là biết thế nào là đủ!
- Nhưng anh còn lâu mới thấy đủ. Anh còn chưa quan tâm đủ tới em. Em xem, đôi mắt em đỏ thế này đều là vì anh cả!
Sở Phàm hơi thở dài nói.
- Người ta có khóc đâu, người ta cũng không trách anh. Ngược lại, em còn rất cám ơn anh. Nếu không có lẽ em vẫn còn một mực khăng khăng, vẫn còn sống trong thống khổ khôn cùng. Đúng là anh cho em dũng khí, giúp em đối mặt với hết thảy, lựa chọn một cuộc đời mới. Cám ơn anh!
Lâm Hiểu Tình nói xong liền nhẹ nhàng nép vào lồng ngực Sở Phàm, trên khuôn mặt xinh đẹp chảy dài đôi dòng nước mắt trong suốt.
Sở Phàm nhìn Lâm Hiểu Tình trong ngực mình, nhìn những giọt nước mắt đẹp đẽ của cô, nhìn bầu ngực đang phập phồng của cô. Thực sự trong lúc này hắn cảm thấy Lâm Hiểu Tình thật quyến rũ, khiến hắn không tự chủ nổi, trong lòng nổi sóng,
Nguồn: VGT
Sau khi đình chiến, trên mặt ba người Sở Phàm, Lâm Hiểu Tình, Giang Uyển Nhi toàn là vết bánh kem. Bọn họ nhìn nhau đều không kìm nổi phải cười to.
- Ha ha, chị Hiểu Tình. Nhìn bộ dạng của chị kìa, trên tóc dính đầy bánh ngọt!
Giang Uyển Nhi cười ha ha nói.
- Em cũng không nhìn thử mặt em xem, mặt em bê bết thế kia mà còn dám cười chị à!
Lâm Hiểu Tình cũng cười nói.
Sau đó ánh mắt hai người hướng về phía Sở Phàm. Sở Phàm vội vàng xua tay:
- Đừng nhìn tôi. Tôi biết là tôi thảm nhất, không ngờ cuối cùng lại trở thành mục tiêu công kích của cả hai người. Đến giờ tôi mới lĩnh ngộ được hết ý nghĩa câu "đàn ông tốt không đấu với phụ nữ"!
- Hiện giờ hiểu ra cũng chưa phải là quá muộn đâu!
Giang Uyển Nhi cười nói.
- Vốn muốn tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm, anh nhìn anh xem, ném qua ném lại như vậy còn ăn làm sao chứ?
Lâm Hiểu Tình dẩu môi nói.
- Tất nhiên là vẫn ăn chứ. Trước hết mọi người đi rửa sạch kem bánh đi, sau đó chúng ta lại cùng ăn cơm.
- Được, chúng ta đi rửa mặt trước đi chị.
Giang Uyển Nhi cười nói.
- A, vậy, vậy, Tiểu Sở, anh đợi một chút nhé.
Lâm Hiểu Tình nói xong cùng với Giang Uyển Nhi đi về phía phòng tắm.
- A, vậy, vậy cái phòng tắm rộng như thế, thêm cả tôi cũng không có vấn đề gì chứ?
Sở Phàm ngập ngừng hỏi.
- Ái, bụng em đột nhiên đau quá. Chị Hiểu Tình, em không có đi rửa mặt với chị đâu. Sở Phàm, anh cùng đi với chị Hiểu Tình đi.
Giang Uyển Nhi đột nhiên ôm bụng nói.
- Không được!
Lâm Hiểu Tình đỏ mặt lớn tiếng nói.
Giang Uyển Nhi nhún nhún vai, thừa lúc Lâm Hiểu Tình không chú ý liền hướng Sở Phàm làm mặt quỷ, dường như muốn nói là tôi đã hết sức phối hợp với anh rồi đấy!
Sở Phàm mỉm cười, nháy mắt với Giang Uyển Nhi.
Lâm Hiểu Tình và Giang Uyển Nhi rửa ráy xong mới tới lượt Sở Phàm. Trong phòng tắm hơi nước bốc lên trắng xóa. Đó là do Lâm Hiểu Tình và Giang Uyển Nhi dùng nước ấm rửa ráy. Tuy vậy trong làn hơi nước này có hương vị mát vẻ tươi mới, mà Sở Phàm trong không khí còn ngửi được một làn hương đặc biệt chỉ có trên người phụ nữ. Hơn nữa làn hương này là hỗn hợp mùi trên người Giang Uyển Nhi và Lâm Hiểu Tình, càng suy nghĩ càng khiến người ta mê đắm.
Sở Phàm cầm vòi hoa sen phun lên người mình. Hắn nghĩ thầm, không biết Lâm Hiểu Tình và Giang Uyển Nhi đã từng dùng chính cái vòi sen này phun lên những địa phương riêng tư của họ chưa? Nếu là Lâm Hiểu Tình thì không có nhiều khả năng, nhưng Giang Uyển Nhi thì khả năng rất cao. Cô gái này luôn khiến cho người ta thấy một loại cảm giác nội tâm phóng đãng. Cái gọi là nội tâm phóng đãng chính là từ bên ngoài anh không thể nhìn ra, chỉ có bị dụ dỗ nhiều lần mới phát hiện ra là nội tâm cô ta phóng đãng mà thôi!
Những người con gái như vậy bề ngoài đều như tiểu thư khuê các, nhưng khi vào phòng tắm rửa, cầm vòi phun vào cơ thể mình sẽ không tự chủ mà sinh ra ảo tưởng, sau đó vừa nghĩ ngợi vừa không tự chủ đưa vòi phun dần dần xuống dưới, xuống nữa….
Sở Phàm rửa ráy qua một chút, không thay quần áo. Mà chỉ một lúc là Lâm Hiểu Tình và Giang Uyển Nhi đã hâm nóng lại đồ ăn. Sau đó ba người ngồi vào bàn ăn bữa cơm chúc mừng sinh nhật Lâm Hiểu Tình.
- Chén này chúc Hiểu Tình, chúc Hiểu Tình luôn luôn vui vẻ, luôn xinh đẹp trẻ trung như bây giờ!
Sở Phàm nâng chén rượu trong tay nói.
Lâm Hiểu Tình cười thuần khiết, cô nhẹ nhàng nói:
- Cám ơn!
Cũng nâng chén rượu trong tay lên chạm cốc với Sở Phàm, sau đó cạn chén.
- Chị Hiểu Tình, em cũng chúc chị một ly. Chúc chị sớm tìm được người chồng như ý nhé, cũng hi vọng người kia thông minh một chút, đừng có ngốc quá, khiến cho Lâm đại mỹ nhân của chúng ta phải đau khổ chờ đợi mới được!
Giang Uyển Nhi nói xong làm như vô tình liếc về phía Sở Phàm, nói.
- Uyển Nhi, em, em lại thế rồi!
Lâm Hiểu Tình lườm Giang Uyển Nhi một cái, sau đó ánh mắt nhìn Sở Phàm một chút, trong mắt tràn ngập nhu tình.
Sở Phàm làm như không thấy, hắn ha ha cười nói:
- Hiểu Tình xinh đẹp động lòng người thế này, bất kể ai có thể có được Hiểu Tình làm bạn gái đều là phúc đức tám đời!
- Chà, anh cũng biết điều này sao? Hóa ra anh không phải là đồ đầu gỗ!
Giang Uyển Nhi liền nói thẳng.
Sắc mặt Lâm Hiểu Tình càng đỏ, cô vội vàng nói:
- Uyển Nhi, mau ăn cơm đi. Em đừng nói nữa!
Sở Phàm quay đầu về phía Lâm Hiểu Tình, nhìn khuôn mặt trái xoa xinh đẹp, nhìn dáng người đầy đặn của cô. Hắn thầm nghĩ, có phải " làm như không thấy, giả như không biết" đối với cô cũng là một loại tổn thương hay không?
- Ấy! Xuýt chút nữa quên mất. Đêm nay em có chút việc, ấy, hai người tiếp tục uống rượu đi. Em ăn no rồi, không ngồi với hai người nữa đâu, xin lỗi nhé!
Giang Uyển Nhi nói xong liền cúi người tỏ vẻ xin lỗi.
- Hả? Uyển Nhi, em không ăn nữa sao? Còn nhiều đồ ăn lắm mà!
Lâm Hiểu Tình ngạc nhiên nói.
- Có việc đột xuất mà, không sao đâu, hai người cứ ăn từ từ về sẽ lại ăn tiếp với hai người!
Giang Uyển Nhi nói xong liền đi ra cửa phòng, "bai bai" một tiếng rồi đi luôn.
Từ đầu tới cuối trên mặt Sở Phàm đều là nụ cười thản nhiên. Hắn tất nhiên biết rằng Giang Uyển Nhi làm vậy là có nguyên nhân, hắn nghĩ mình không nên phụ tấm lòng của cô.
- Ăn, ăn đi, nhìn em làm gì?
Lâm Hiểu Tình lơ đãng ngẩng đầu lên, thấy Sở Phàm đang chăm chú nhìn mình liền nói.
- Ngắm em, cho dù là tất cả sơn hào hải vị trên đời này đặt trước mặt anh, anh cũng không thèm liếc mắt một cái. Có câu là ngắm cũng thấy no rồi đó thôi!
Sở Phàm cười nói.
- Đáng ghét, anh học được cả cách nịnh đầm từ bao giờ thế?
Lâm Hiểu Tình nũng nịu nói. Cô phát hiện từ lúc Giang Uyển Nhi đi, chỉ còn lại cô và Sở Phàm, không khí nơi đây bỗng trở nên tế nhị. Giữa cô và Sở Phàm dường như có một loại quan hệ phức tạp.
- Không, anh nói thật lòng đó! Nào, mình tiếp tục uống!
Sở Phàm nâng chén mời Lâm Hiểu Tình rồi sau đó uống cạn.
Lâm Hiểu Tình cũng vui vẻ cạn chén với Sở Phàm. Uống tới khi khuôn mặt trái xoan của cô hơi hơi ửng hồng, vẻ mặt say rượu lại tỏa ra nét mê người, giống như trái đào chín mọng, làm người ta không kìm nổi, chỉ muốn cắn một cái.
- Hiểu Tình, đừng uống nữa, uống nữa sẽ say đó!
Sở Phàm đặt tay lên tay phải Lâm Hiểu Tình, dịu dàng nói.
- Tối nay em vui lắm. Em muốn uống, em muốn uống với anh. Nếu không để mất cơ hội hôm nay, chẳng biết về sau có còn cơ hội nữa không.
Lâm Hiểu Tình sâu kín nói.
Sở Phàm nghe vậy xong cảm thấy căng thẳng. Hắn nắm chặt tay Hiểu Tình nói:
- Hiểu Tình, em nghĩ đi đâu vậy? Bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, chỉ cần em gọi điện một cái là anh sẽ tới ngay với em!
- Đúng vậy. Anh bận như vậy, bận tới mức em phải gọi anh mới tới, em còn không biết xấu hổ mà cứ gọi anh mãi à!
Lâm Hiểu Tình nói giọng buồn bã, không khí bỗng nhiên nặng nề hẳn.
Sở Phàm trong lòng chấn động. Đúng vậy, có người con gái nào lại không hi vọng người con trai mình thích chủ động liên hệ với mình chứ? Người con trai có chủ động thì mới thể hiện là có thành ý, mới thể hiện tình yêu. Nếu trong quan hệ nam nữ mà cứ để nữ giới chủ động liên hệ với nam giới thì chứng tỏ rằng người con trai đó rất không để ý tới người con gái!
Sở Phàm ngồi xích lại bên Lâm Hiểu Tình. Hắn nhìn Lâm Hiểu Tình đang cúi đầu run nhè nhẹ, trong lòng hơi đau xót. Hắn choàng tay qua vai Lâm Hiểu Tình, kéo cô vào trong lồng ngực mình, dịu dàng nói:
- Hiểu Tình, mấy ngày nay anh đích thực bận quá, cho nên không chủ động liên lạc với em được. Em tha lỗi cho anh nhé. Nhưng anh hi vọng em biết rằng, anh không lúc nào không nghĩ tới em. Em xem, trông em thế này anh đau lòng lắm!
Lâm Hiểu Tình như chú chim bé nhỏ nép vào trong ngực Sở Phàm. Thân hình khêu gợi thành thục của cô khi chạm vào thân thể ấm áp của Sở Phàm khẽ run lên, tim cô bỗng dưng tăng tốc, ánh mắt chợt ướt ướt. Trong lòng cô lúc này tràn ngập một cảm giác ấm áp.
- Hiểu Tình, từ khi biết em tới nay anh lúc nào cũng muốn em cười, muốn cho em vui vẻ. Nhưng anh phát hiện anh làm không được, trái lại còn khiến em thương tâm rơi lệ. Có phải anh quá vô dụng hay không? Anh….
Sở Phàm đang muốn nói tiếp, nhưng Lâm Hiểu Tình đã lấy tay chặn lên miệng hắn. Lâm Hiểu Tình ngẩng đầu, nước mắt vui sướng tuôn rơi. Cô mỉm cười, dịu dàng nói:
- Đừng nói nữa, tấm lòng anh em hiểu mà. Là em vô dụng, là do em cả ngày mơ mộng hão huyền. Giờ em mới phát hiện ra những suy nghĩ từ trước tới nay của mình toàn là mây khói, không quý trọng bằng những gì trong hiện tại. Được hưởng thụ khoảng khắc ôn nhu, cảm thụ sự ấm áp của anh, điều này đối với em mới là hạnh phúc lớn nhất!
Đích xác hạnh phúc trên đời này không phải là đòi hỏi không biết chừng mực, mà là biết thế nào là đủ!
- Nhưng anh còn lâu mới thấy đủ. Anh còn chưa quan tâm đủ tới em. Em xem, đôi mắt em đỏ thế này đều là vì anh cả!
Sở Phàm hơi thở dài nói.
- Người ta có khóc đâu, người ta cũng không trách anh. Ngược lại, em còn rất cám ơn anh. Nếu không có lẽ em vẫn còn một mực khăng khăng, vẫn còn sống trong thống khổ khôn cùng. Đúng là anh cho em dũng khí, giúp em đối mặt với hết thảy, lựa chọn một cuộc đời mới. Cám ơn anh!
Lâm Hiểu Tình nói xong liền nhẹ nhàng nép vào lồng ngực Sở Phàm, trên khuôn mặt xinh đẹp chảy dài đôi dòng nước mắt trong suốt.
Sở Phàm nhìn Lâm Hiểu Tình trong ngực mình, nhìn những giọt nước mắt đẹp đẽ của cô, nhìn bầu ngực đang phập phồng của cô. Thực sự trong lúc này hắn cảm thấy Lâm Hiểu Tình thật quyến rũ, khiến hắn không tự chủ nổi, trong lòng nổi sóng,