Sở Phàm trở về phòng, sau khi đóng cửa, hắn lại tiếp tục xem TV hình ảnh camera kết nối với khuê phòng của nhị tiểu thư. Hắn phát hiện điều này đã trở thành hứng thú và thói quen của mình rồi.
Làm kẻ rình mò, không, làm người giám thị, Sở Phàm gọi việc này là giám thị chứ không phải là rình mò, làm giám thị đã trở thành thói quen. Lúc này không phải là người ta thất lễ mà là thanh cao a. Sở Phàm cảm thấy hắn như là đang ở giai đoạn thanh cao trong sự thất lễ vậy.
Lúc này, nhị tiểu thư đã rửa bỏ mặt nạ trên mặt, lúc từ phòng tắm đi ra, nàng giống như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước, làn da trắng mịn ửng hồng. Sở Phàm trước TV nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, hận không thể trực tiếp phá cửa phòng nàng mà xông vào, túm lấy khuôn mặt ngọc trắng mịn kia của nhị tiểu thư mà lưu lại đó vài cái dấu răng. Song đạo hạnh mười tám năm tu ở cửa Phật nói với hắn rằng phải bình tĩnh. Hắn nhớ rõ sư phụ đã từng dạy dỗ rằng: trước kia từng có người vì không bình tĩnh nên vịt đã nấu chín trong nồi rồi còn bay đi mất, hậu quả là hắn chết đói luôn.
Bởi thế có thể thấy được, nếu không bình tĩnh thì người ta thậm chí có khả năng phải trả giá bằng cả sinh mạng. Sở Phàm cũng không nghĩ rằng là vì sự nhất thời không bình tĩnh của mình mà làm cho công việc giám thị đang tốt đẹp lại thành tan hoang.
Lúc này, nhị tiểu thư ngáp liên tục vài cái, xem ra là mệt mỏi rồi. Cuối cùng thì hắn thấy nàng sau khi bước tới cạnh đầu giường thì cả người thẳng tắp rơi xuống đám chăn đệm mềm mại rộng thùng thình trên giường. "Phác, phác, phác", nhị tiểu thư cả thân người nằm trên cái giường mềm mại đập vài cái rồi mới dừng lại. Hai tay mở ra, nàng tiện tay kéo đầu gối lên, sau đó cặp đùi ngọc tròn trịa nhếch nhếch lên. Nàng nhếch lên thế này cũng không sao đâu, nhếch lên tí nữa, lên tí nữa, lên tí nữa là ta có thể nhìn thấy quần lót của nàng được rồi.
Té ra là nhị tiểu thư sau khi hai chân ở trên giường nhấc lên thì cái áo ngủ bằng lụa kia lại trượt theo đùi ngọc bóng loáng của nàng rơi xuống, rơi xuống vẫn dừng lại ở trên bắp đùi, cho nên tiếc nuối nhất là vẫn che khuất mất bộ phận bí ẩn nhất kia của nàng.
Nhìn lại Sở Phàm lúc này, không ngờ là hắn đem màn ảnh camera nhắm ngay vào khu vực tuyệt mật của nhị tiểu thư mà điều chỉnh đến độ lớn nhất. Vì thế, mông và cặp đùi tròn của nàng choán đầy cả màn hình TV. Điều này không khỏi khiến người ta sinh nghi. Cái tên tiểu tử Sở Phàm này làm như thế là vì giám thị sự an toàn của nhị tiểu thư ư? Có mà là "giám thị" từng chút bộ vị trên người nàng thì có.
Lúc này, thân thể nhị tiểu thư ở đầu giường vẫn còn lắc qua lắc lại, còn luôn luôn vận dụng lực ở chân. Vì thế, cái áo ngủ lụa mỏng kia cứ trượt dần trượt dần tới mông rồi thẳng tới là lộ ra…
Sở Phàm mặt gần như là dán chặt vào màn hình lớn của TV. Ách, không ngờ là màu phấn hồng, chỉ có điều vẫn không ngờ tới là nhị tiểu thư mặc quần lót màu phấn hồng này thực là khêu gợi, cặp mông đầy đặn với những đường cong tuyệt mỹ!
"Ta cảm thấy là các cô gái ở thành phố cũng nên sửa lại thói quen. Lúc đi ngủ chẳng những giải phóng phía trên mà còn nên giải phóng cả phía dưới đi thôi, đều là cần hít thở không khí, hô hấp cho cho nó được thông suốt!."
Sở Phàm điều chỉnh tiêu cự, từ gần tới xa, từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên cái mông mặc quần lót màu phấn hồng của nhị tiểu thư, vừa nhìn vừa nghĩ. Hắn muốn tìm chỗ đột nhập, muốn gạt cái quần lót màu phấn hồng trên người nhị tiểu thư kia ra mà nhìn xem cái mà sư phụ gọi là cấm địa của nữ nhân hình dáng thế nào. Nhưng mà hắn điều chỉnh tiêu cự của màn hình vài lần mà vẫn không tìm thấy chỗ đột nhập ở đâu, không khỏi có sự thất vọng.
Nhị tiểu thư đưa tay lên đầu giường, chỉ thấy bàn tay của nàng xoa nắn cái chốt ở đầu giường một tí thôi, lập tức màn hình TV mà Sở Phàm đang xem rõ ràng tắt phụt đi tối thui luôn.
"Hả, làm sao lại tối thui thế này? Chả lẽ hỏng rồi? Hay là nhị tiểu thư tắt đèn? Không đúng, lão Tôn kia nói cái này có tia hồng ngoại, buổi tối cũng có thể xem nét như thường cơ mà, con mẹ nó, hay là cái lão Tôn rùa đen đó lừa ta?"
Sở Phàm căm giận bất bình nghĩ. Sau đó, hắn mở cánh cửa ra ngắm nghía phòng nhị tiểu thư, quả nhiên là cũng tối thui mà.
"Quả đúng là bị cái thằng cháu của rùa đen kia chơi khăm rồi. Trở về phải tìm nó nợ cũ nợ mới tính sổ luôn một thể mới được".
Sở Phàm thầm nghĩ. Liền đó lại nghĩ đến đại tiểu thư, hắn nở nụ cười cực kỳ thuần khiết. Vừa rồi lúc hắn mở cửa ngắm phòng nhị tiểu thư còn không quên nhìn nhìn phòng đại tiểu thư, đèn trong phòng nàng vẫn còn sáng, thật là tốt quá!
Sở Phàm lại kết nối TV với tín hiệu từ camera ở phòng đại tiểu thư, rồi đến máy chủ mở ra. Trên màn hình TV liền hiện ra cảnh trong khuê phòng của đại tiểu thư. Lúc này, đại tiểu thư vừa đi đến trước tủ quần áo, vươn tay nhẹ nhàng kéo hai cái đai nơi vai cái áo liền váy đang mặc xuống, thân thể bóng loáng non tơ của nàng cũng theo cái váy mềm mại kia hiện ra. Trong nháy mắt, Đồng Tử công của Sở Phàm lại lần nữa bạo phát, vùng lên.
- Đẹp! Thật sự là rất đẹp! Thật sự là ko thể tin được thế gian lại có một nữ nhân dáng người lại có thể đạt tới tỉ lệ hoàn mỹ như thế.
Sở Phàm nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại của đại tiểu thư trên TV, lẩm bẩm nói.
Cởi váy áo ra, trên người đại tiểu thư chỉ còn lại một bộ nội y màu trắng gợi cảm, một cặp đùi đẹp trắng như tuyết tròn lẳn. Nếu mà so sánh với đôi chân của mỹ nữ Đài Loan Lâm Chí Linh thì đôi chân của đại tiểu thư cũng hơi kém hơn một chút. Phía trên đùi chính là cái mông phú mãn no tròn co dãn đàn hồi. Mặc dù còn cách quần lót màu trắng nhưng lại còn càng tăng thêm nhiều tình thú vô cùng hấp dẫn. Vòng eo mảnh khảnh không một tì vết, lưng ong bóng loáng như ngọc làm cho người ta có cảm giác suy sụp, lại làm cho người ta sinh ra mối đau lòng… Cảm giác yêu thương tích tụ lại, hận không thể lập tức ôm nàng vào lòng, dịu dàng nhu tình mà che chở nàng.
Tuy nhiên, điều làm cho Sở Phàm cảm thấy tiếc nuối chính là đại tiểu thư quay lưng về phía camera mà đối diện với tủ quần áo, bởi thế nên hắn không thể nhìn thấy cảnh núi non mỹ miều tráng lệ trước ngực nàng. Nhưng mà nhìn qua bên sườn vẫn có thể phán đoán ra kích thước trước ngực đại tiểu thư nhỏ tới không ngờ.
"Ách, có lẽ là cỡ D, không đúng không đúng, cảm giác hơi có phần giống cỡ E. Tuy nhiên chắc chắn là không tới cỡ F đâu. Nếu mà lại to như Michael Jordan thì lại xấu, chả đẹp. Cứ như đại tiểu thư thế là vừa, co giãn giữa D với E."
Sở Phàm vừa nhìn đại tiểu thư lại vừa âm thầm tính toán trong lòng. Đồng thời, tay phải của hắn gắt gao nắm chặt một bộ nội y màu đen bằng vải tơ tằm, lại còn đem bộ nội y kia đặt ở mũi hít thật sâu một cái, sau đó say mê nhắm mắt lại, nhìn cái thần sắc hắn thế kia thực là hưởng thụ.
Bộ nội y tơ tằm màu đen này rõ ràng là do hắn thuận tay lấy được trong phòng đại tiểu thư.
Lúc này, đại tiểu thư lấy từ trong tủ quần áo ra một cái áo ngủ màu trắng mặc vào người. Tiếp đó, nàng lại với lấy một cái thắt lưng, giơ giơ lên đầu như kiểu buộc cả mái tóc lại, cả người yểu điệu nhẹ nhàng, rồi sau đó đi vào trong phòng tắm rửa mặt.
Đại tiểu thư vừa biến mất trong tầm mắt Sở Phàm, hắn bèn cầm cái bộ đồ lót tơ tằm màu đen kia của nàng đưa lên mũi ngửi thật sâu rồi lẩm bẩm nói:
- Lần sau phải lấy một bộ nội y mà đại tiểu thư vừa mới thay ra thì mới có hương vị a.
Lúc này, đại tiểu thư rửa mặt xong đi ra. Nàng cũng không ngủ ngay mà đi tới bàn sách trong phòng ngồi xuống. Trên bàn sách của nàng có để một tập tư liệu, nàng mở tập tư liệu này ra xem, lật ra cả đám, càng xem sắc mặt lại càng kém, thần sắc trên mặt nàng cũng ngày càng buồn khổ, cuối cùng kêu lên một tiếng "ba", đập tập tư liệu xuống bàn sách, phụt nói ra:
- Cái thằng cha giám đốc tiêu thụ này thật đúng là đồ vô dụng. Hơn một tháng rồi mà cái khu thương mại Lam Cảnh ở ngoại ô phía tây mới bán được có 120 gian, còn lại hơn 700 gian thì mấy ngày này một gian cũng không bán đi được, thật là tức chết ta mà. Chả lẽ khủng hoảng của thị trường tài chính toàn thế giới lại có ảnh hưởng to lớn như vậy đối với ngành công nghiệp bất động sản hay sao?
- Mỗi gian này tồn đọng lại một ngày là nền kinh tế sẽ tổn thất hơn mười vạn, sẽ lại làm công ty vốn đang đi xuống lại thiệt hại càng lớn hơn. Toàn bộ mọi người trong công ty chắc lại nhìn chằm chằm vào ta đây mà, đặc biệt là cái tên chết tiệt Tần Khải kia. Nếu chừng đó gian hàng mà không bán đi được thì xem ta làm sao mà đối mặt với cả công ty được đây? Đối mặt với ba thế nào đây?
Đại tiểu thư thì thào tự nói, chau mày liễu, sầu tư không thôi.
Sở Phàm xem trên TV, thầm nghĩ, "Hóa ra nỗi ưu sầu buồn khổ của đại tiểu thư tất cả là đều vì chuyện công ty!".
Tiếp theo, hắn vừa chuyển màn ảnh lại nhìn thấy tờ rơi quảng cáo của khu chợ trên bàn sách ở trong phòng đại tiểu thư. Cũng thấy rõ ràng địa chỉ cụ thể của khu thương mại này. Cứ như trên tờ rơi mà thấy thì khu thương mại Lam Cảnh này được thi công rất hợp mỹ quan, phong cách độc đáo, hơn nữa phong cảnh xung quanh khu thương mại lại rất tốt, vị trí địa lý lại ưu việt. Như thế thì tại sao lại không bán được ra ngoài nhỉ?
Hơn nữa, theo Sở Phàm được biết, đại tiểu thư là chủ tịch của công ty Hoa Bắc, nhưng Tần Khải kia lại là tổng giám đốc. Theo lý mà nói thì chuyện này đúng là có liên quan đến Tần Khải rồi. Nhưng mà trong lời nói của đại tiểu thư thì như thế nào lại đem trách nhiệm tự mình gánh vác không thôi đây?
Gian hàng không bán được, thân là chủ tịch, đại tiểu thư đương nhiên là có trách nhiệm, nhưng mà bản thân là tổng giám đốc thì chả nhẽ Tần Khải lại không có trách nhiệm?
Dường như là có gì khuất tất ở đây rồi!
Làm kẻ rình mò, không, làm người giám thị, Sở Phàm gọi việc này là giám thị chứ không phải là rình mò, làm giám thị đã trở thành thói quen. Lúc này không phải là người ta thất lễ mà là thanh cao a. Sở Phàm cảm thấy hắn như là đang ở giai đoạn thanh cao trong sự thất lễ vậy.
Lúc này, nhị tiểu thư đã rửa bỏ mặt nạ trên mặt, lúc từ phòng tắm đi ra, nàng giống như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước, làn da trắng mịn ửng hồng. Sở Phàm trước TV nhìn mà ngứa ngáy trong lòng, hận không thể trực tiếp phá cửa phòng nàng mà xông vào, túm lấy khuôn mặt ngọc trắng mịn kia của nhị tiểu thư mà lưu lại đó vài cái dấu răng. Song đạo hạnh mười tám năm tu ở cửa Phật nói với hắn rằng phải bình tĩnh. Hắn nhớ rõ sư phụ đã từng dạy dỗ rằng: trước kia từng có người vì không bình tĩnh nên vịt đã nấu chín trong nồi rồi còn bay đi mất, hậu quả là hắn chết đói luôn.
Bởi thế có thể thấy được, nếu không bình tĩnh thì người ta thậm chí có khả năng phải trả giá bằng cả sinh mạng. Sở Phàm cũng không nghĩ rằng là vì sự nhất thời không bình tĩnh của mình mà làm cho công việc giám thị đang tốt đẹp lại thành tan hoang.
Lúc này, nhị tiểu thư ngáp liên tục vài cái, xem ra là mệt mỏi rồi. Cuối cùng thì hắn thấy nàng sau khi bước tới cạnh đầu giường thì cả người thẳng tắp rơi xuống đám chăn đệm mềm mại rộng thùng thình trên giường. "Phác, phác, phác", nhị tiểu thư cả thân người nằm trên cái giường mềm mại đập vài cái rồi mới dừng lại. Hai tay mở ra, nàng tiện tay kéo đầu gối lên, sau đó cặp đùi ngọc tròn trịa nhếch nhếch lên. Nàng nhếch lên thế này cũng không sao đâu, nhếch lên tí nữa, lên tí nữa, lên tí nữa là ta có thể nhìn thấy quần lót của nàng được rồi.
Té ra là nhị tiểu thư sau khi hai chân ở trên giường nhấc lên thì cái áo ngủ bằng lụa kia lại trượt theo đùi ngọc bóng loáng của nàng rơi xuống, rơi xuống vẫn dừng lại ở trên bắp đùi, cho nên tiếc nuối nhất là vẫn che khuất mất bộ phận bí ẩn nhất kia của nàng.
Nhìn lại Sở Phàm lúc này, không ngờ là hắn đem màn ảnh camera nhắm ngay vào khu vực tuyệt mật của nhị tiểu thư mà điều chỉnh đến độ lớn nhất. Vì thế, mông và cặp đùi tròn của nàng choán đầy cả màn hình TV. Điều này không khỏi khiến người ta sinh nghi. Cái tên tiểu tử Sở Phàm này làm như thế là vì giám thị sự an toàn của nhị tiểu thư ư? Có mà là "giám thị" từng chút bộ vị trên người nàng thì có.
Lúc này, thân thể nhị tiểu thư ở đầu giường vẫn còn lắc qua lắc lại, còn luôn luôn vận dụng lực ở chân. Vì thế, cái áo ngủ lụa mỏng kia cứ trượt dần trượt dần tới mông rồi thẳng tới là lộ ra…
Sở Phàm mặt gần như là dán chặt vào màn hình lớn của TV. Ách, không ngờ là màu phấn hồng, chỉ có điều vẫn không ngờ tới là nhị tiểu thư mặc quần lót màu phấn hồng này thực là khêu gợi, cặp mông đầy đặn với những đường cong tuyệt mỹ!
"Ta cảm thấy là các cô gái ở thành phố cũng nên sửa lại thói quen. Lúc đi ngủ chẳng những giải phóng phía trên mà còn nên giải phóng cả phía dưới đi thôi, đều là cần hít thở không khí, hô hấp cho cho nó được thông suốt!."
Sở Phàm điều chỉnh tiêu cự, từ gần tới xa, từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên cái mông mặc quần lót màu phấn hồng của nhị tiểu thư, vừa nhìn vừa nghĩ. Hắn muốn tìm chỗ đột nhập, muốn gạt cái quần lót màu phấn hồng trên người nhị tiểu thư kia ra mà nhìn xem cái mà sư phụ gọi là cấm địa của nữ nhân hình dáng thế nào. Nhưng mà hắn điều chỉnh tiêu cự của màn hình vài lần mà vẫn không tìm thấy chỗ đột nhập ở đâu, không khỏi có sự thất vọng.
Nhị tiểu thư đưa tay lên đầu giường, chỉ thấy bàn tay của nàng xoa nắn cái chốt ở đầu giường một tí thôi, lập tức màn hình TV mà Sở Phàm đang xem rõ ràng tắt phụt đi tối thui luôn.
"Hả, làm sao lại tối thui thế này? Chả lẽ hỏng rồi? Hay là nhị tiểu thư tắt đèn? Không đúng, lão Tôn kia nói cái này có tia hồng ngoại, buổi tối cũng có thể xem nét như thường cơ mà, con mẹ nó, hay là cái lão Tôn rùa đen đó lừa ta?"
Sở Phàm căm giận bất bình nghĩ. Sau đó, hắn mở cánh cửa ra ngắm nghía phòng nhị tiểu thư, quả nhiên là cũng tối thui mà.
"Quả đúng là bị cái thằng cháu của rùa đen kia chơi khăm rồi. Trở về phải tìm nó nợ cũ nợ mới tính sổ luôn một thể mới được".
Sở Phàm thầm nghĩ. Liền đó lại nghĩ đến đại tiểu thư, hắn nở nụ cười cực kỳ thuần khiết. Vừa rồi lúc hắn mở cửa ngắm phòng nhị tiểu thư còn không quên nhìn nhìn phòng đại tiểu thư, đèn trong phòng nàng vẫn còn sáng, thật là tốt quá!
Sở Phàm lại kết nối TV với tín hiệu từ camera ở phòng đại tiểu thư, rồi đến máy chủ mở ra. Trên màn hình TV liền hiện ra cảnh trong khuê phòng của đại tiểu thư. Lúc này, đại tiểu thư vừa đi đến trước tủ quần áo, vươn tay nhẹ nhàng kéo hai cái đai nơi vai cái áo liền váy đang mặc xuống, thân thể bóng loáng non tơ của nàng cũng theo cái váy mềm mại kia hiện ra. Trong nháy mắt, Đồng Tử công của Sở Phàm lại lần nữa bạo phát, vùng lên.
- Đẹp! Thật sự là rất đẹp! Thật sự là ko thể tin được thế gian lại có một nữ nhân dáng người lại có thể đạt tới tỉ lệ hoàn mỹ như thế.
Sở Phàm nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại của đại tiểu thư trên TV, lẩm bẩm nói.
Cởi váy áo ra, trên người đại tiểu thư chỉ còn lại một bộ nội y màu trắng gợi cảm, một cặp đùi đẹp trắng như tuyết tròn lẳn. Nếu mà so sánh với đôi chân của mỹ nữ Đài Loan Lâm Chí Linh thì đôi chân của đại tiểu thư cũng hơi kém hơn một chút. Phía trên đùi chính là cái mông phú mãn no tròn co dãn đàn hồi. Mặc dù còn cách quần lót màu trắng nhưng lại còn càng tăng thêm nhiều tình thú vô cùng hấp dẫn. Vòng eo mảnh khảnh không một tì vết, lưng ong bóng loáng như ngọc làm cho người ta có cảm giác suy sụp, lại làm cho người ta sinh ra mối đau lòng… Cảm giác yêu thương tích tụ lại, hận không thể lập tức ôm nàng vào lòng, dịu dàng nhu tình mà che chở nàng.
Tuy nhiên, điều làm cho Sở Phàm cảm thấy tiếc nuối chính là đại tiểu thư quay lưng về phía camera mà đối diện với tủ quần áo, bởi thế nên hắn không thể nhìn thấy cảnh núi non mỹ miều tráng lệ trước ngực nàng. Nhưng mà nhìn qua bên sườn vẫn có thể phán đoán ra kích thước trước ngực đại tiểu thư nhỏ tới không ngờ.
"Ách, có lẽ là cỡ D, không đúng không đúng, cảm giác hơi có phần giống cỡ E. Tuy nhiên chắc chắn là không tới cỡ F đâu. Nếu mà lại to như Michael Jordan thì lại xấu, chả đẹp. Cứ như đại tiểu thư thế là vừa, co giãn giữa D với E."
Sở Phàm vừa nhìn đại tiểu thư lại vừa âm thầm tính toán trong lòng. Đồng thời, tay phải của hắn gắt gao nắm chặt một bộ nội y màu đen bằng vải tơ tằm, lại còn đem bộ nội y kia đặt ở mũi hít thật sâu một cái, sau đó say mê nhắm mắt lại, nhìn cái thần sắc hắn thế kia thực là hưởng thụ.
Bộ nội y tơ tằm màu đen này rõ ràng là do hắn thuận tay lấy được trong phòng đại tiểu thư.
Lúc này, đại tiểu thư lấy từ trong tủ quần áo ra một cái áo ngủ màu trắng mặc vào người. Tiếp đó, nàng lại với lấy một cái thắt lưng, giơ giơ lên đầu như kiểu buộc cả mái tóc lại, cả người yểu điệu nhẹ nhàng, rồi sau đó đi vào trong phòng tắm rửa mặt.
Đại tiểu thư vừa biến mất trong tầm mắt Sở Phàm, hắn bèn cầm cái bộ đồ lót tơ tằm màu đen kia của nàng đưa lên mũi ngửi thật sâu rồi lẩm bẩm nói:
- Lần sau phải lấy một bộ nội y mà đại tiểu thư vừa mới thay ra thì mới có hương vị a.
Lúc này, đại tiểu thư rửa mặt xong đi ra. Nàng cũng không ngủ ngay mà đi tới bàn sách trong phòng ngồi xuống. Trên bàn sách của nàng có để một tập tư liệu, nàng mở tập tư liệu này ra xem, lật ra cả đám, càng xem sắc mặt lại càng kém, thần sắc trên mặt nàng cũng ngày càng buồn khổ, cuối cùng kêu lên một tiếng "ba", đập tập tư liệu xuống bàn sách, phụt nói ra:
- Cái thằng cha giám đốc tiêu thụ này thật đúng là đồ vô dụng. Hơn một tháng rồi mà cái khu thương mại Lam Cảnh ở ngoại ô phía tây mới bán được có 120 gian, còn lại hơn 700 gian thì mấy ngày này một gian cũng không bán đi được, thật là tức chết ta mà. Chả lẽ khủng hoảng của thị trường tài chính toàn thế giới lại có ảnh hưởng to lớn như vậy đối với ngành công nghiệp bất động sản hay sao?
- Mỗi gian này tồn đọng lại một ngày là nền kinh tế sẽ tổn thất hơn mười vạn, sẽ lại làm công ty vốn đang đi xuống lại thiệt hại càng lớn hơn. Toàn bộ mọi người trong công ty chắc lại nhìn chằm chằm vào ta đây mà, đặc biệt là cái tên chết tiệt Tần Khải kia. Nếu chừng đó gian hàng mà không bán đi được thì xem ta làm sao mà đối mặt với cả công ty được đây? Đối mặt với ba thế nào đây?
Đại tiểu thư thì thào tự nói, chau mày liễu, sầu tư không thôi.
Sở Phàm xem trên TV, thầm nghĩ, "Hóa ra nỗi ưu sầu buồn khổ của đại tiểu thư tất cả là đều vì chuyện công ty!".
Tiếp theo, hắn vừa chuyển màn ảnh lại nhìn thấy tờ rơi quảng cáo của khu chợ trên bàn sách ở trong phòng đại tiểu thư. Cũng thấy rõ ràng địa chỉ cụ thể của khu thương mại này. Cứ như trên tờ rơi mà thấy thì khu thương mại Lam Cảnh này được thi công rất hợp mỹ quan, phong cách độc đáo, hơn nữa phong cảnh xung quanh khu thương mại lại rất tốt, vị trí địa lý lại ưu việt. Như thế thì tại sao lại không bán được ra ngoài nhỉ?
Hơn nữa, theo Sở Phàm được biết, đại tiểu thư là chủ tịch của công ty Hoa Bắc, nhưng Tần Khải kia lại là tổng giám đốc. Theo lý mà nói thì chuyện này đúng là có liên quan đến Tần Khải rồi. Nhưng mà trong lời nói của đại tiểu thư thì như thế nào lại đem trách nhiệm tự mình gánh vác không thôi đây?
Gian hàng không bán được, thân là chủ tịch, đại tiểu thư đương nhiên là có trách nhiệm, nhưng mà bản thân là tổng giám đốc thì chả nhẽ Tần Khải lại không có trách nhiệm?
Dường như là có gì khuất tất ở đây rồi!