Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Bình thường, Ngân Hồ cũng không mấy khi gọi điện thoại cho Sở Phàm, mà lần nàcô lại gọi điện thoại đến làm cho hắn mơ hồ cảm thấy chắc phải có chuyện quan trọng.
- Này! Là Ngân Hồ à? Có chuyện gì vậy?
Sở Phàm hỏi trực tiếp luôn.
- Chủ nhân, Ngô bá muốn gặp cậu.
Ngân Hồ cung kính nói.
- Ngô bá muốn gặp tôi sao? Ở nơi nào?
Sở Phàm trong lòng vui vẻ, kích động hỏi.
- Chủ nhân xuống đây đi, Ngân Hồ sẽ dẫn cậu đi đến chỗ hẹn.
Ngân Hồ nói.
- Cô, cô biết tôi đang ở đâu sao?
Sở Phàm nhìn thoáng qua A Thiến đang nằm ở trên giường, không khỏi hỏi.
- Biết.
Ngân Hồ đáp gọn lỏn.
- Tốt lắm, tôi đi xuống ngay đây.
Sở Phàm nói xong cúp điện thoại luôn.
Lúc này nịt ngực của A Thiến bị Sở Phàm dùng tay đẩy lên lại một lần nữa được cô kéo xuống. Nàng ngồi dậy, co chân ngồi trên đùi của Sở Phàm, ôm cổ của hắn, đôi mắt xinh đẹp trong đó vẫn còn lưu lại vẻ quyến luyến chưa nỡ rời. Cô nhìn Sở Phàm, hỏi khẽ:
- Có việc ư?
Bộ ngực cao ngất chắc nịch kia của A Thiến đang ở trước mặt của Sở Phàm. Hắn nhẹ vỗ lên cái lưng nhẵn bóng của cô, nói:
- Xin lỗi, có việc rồi. Chúng ta phải lập tức đi ngay.
- Không cần nói xin lỗi. Thật ra, có thể ôm anh một lần thì em cũng thỏa mãn rồi!
A Thiến nói xong thì ôm chầm lấy Sở Phàm một cái thật chặt, làm cho miệng của Sở Phàm bị vùi ở bên trong cái khe ở trước ngực cô.
Sau đó A Thiến buông lỏng tay ra, mặt cô có chút ửng đỏ. Cô đi xuống giường, đi đến cái hòm tìm quần áo mặc vào.
Sở Phàm nhìn đến quần lót mà A Thiến đang mặc kia ở phía dưới đã ướt thành một mảng. Tim hắn lại nhảy loạn lên, thật là một người phụ nữ có rất nhiều nước.
A Thiến mặc một cái áo váy màu xanh lá cây, lộ vẻ rất thành thục, nữ tính và thùy mị. Trong vẻ xinh đẹp lại mang theo một chút quyến rũ.
A Thiến trang điểm xong thì cùng với Sở Phàm đi xuống dưới lầu. Sở Phàm đi đến quầy lễ tân trả phòng, sau đó dễ dàng cùng A Thiến đi ra khách sạn. Vừa mới bước ra Sở Phàm đã nhìn thấy Ngân Hồ lạnh lùng và xinh đẹp đang đứng ở bên ngoài chờ hắn. Hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, vì sao mình đi đến đâu Ngân Hồ cũng biết được vậy.
Sở Phàm lập tức đi về phía Ngân Hồ. A Thiến đi theo bên cạnh. Cô nhìn thấy Ngân Hồ ở phía trước mặc một bộ quần áo màu trắng bạc mà trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi là Sở Phàm nghe điện thoại của cô nàng sao? Đang cao hứng vậy mà lại bị cô ta gọi điện tới cắt ngang, thật là bực mình.
A Thiến trong lòng tuy là có chút bực mình. Nhưng mà sau khi đến gần nhìn thấy gương mặt lạnh lùng và xinh đẹp thì trong lòng lại có cảm giác rùng mình. Lần đầu tiên cô cảm thấy cô gái mặc bộ đồ màu bạc này rất lạnh. Đồng thời cô cũng cảm giác được một chút nguy hiểm. Cô biết không thể trêu chọc người phụ nữ này được.
- Chủ nhân!
Ngân Hồ cung kính chào Sở Phàm.
A Thiến nghe xong thì trong lòng sửng sốt, nghĩ thầm:
- Chủ nhân? Cô ta lại gọi Sở Phàm là chủ nhân sao? Sở Phàm này rốt cuộc là người như thế nào vậy?
- Ngô bá ở nơi nào vậy? Tôi đã không chờ được nữa rồi!
Sở Phàm kích động nói.
- Chủ nhân đi theo tôi, tôi sẽ dẫn chủ nhân đi gặp Ngô bá.
Ngân Hồ nói.
- Tốt!
Sở Phàm nhìn rồi nói:
- À Ngân Hồ, cô có chỗ nào bí mật và an toàn không? Tạm thời để cho A Thiến ở.
- Có! Chủ nhân mang cô ấy đi theo tôi đến đó luôn.
Ngân Hồ nói.
Sở Phàm gật đầu, cùng A Thiến leo lên xe. Ngân Hồ thì đi lên một chiếc xe màu bạc ở phía trước.
A Thiến ngồi trong xe nhìn Sở Phàm, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thấy thần bí. Cô nhịn không được hỏi:
- Vừa rồi cô gái mặc đồ bạc kia gọi anh là chủ nhân sao?
- Ừ! Cô ấy tên là Ngân Hồ. Đừng nhìn vẻ bề ngoài của cô ấy lạnh lùng thật ra là một người rất tốt bụng.
Sở Phàm giải thích nói.
- Nhưng cô ấy tại sao phải gọi anh là chủ nhân vậy?
A Thiến khó hiểu hỏi.
- Việc này em phải đi hỏi cô ấy mới biết được. Thật ra anh cũng không biết, anh chỉ biết là dù có đi đến đâu cô ấy cũng có thể tìm được đến đó, âm thầm bảo vệ anh.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Thật à? Như vậy thật kỳ lạ!
A Thiến kinh ngạc nói.
- Kỳ lạ sao? Anh lại chẳng hiểu gì cả.Sở Phàm vừa nói vừa chăm chú đi theo chiếc xe màu bạc đang chạy như bay ở phía trước.
- Aizzzzz!
A Thiến khẽ thở dài một cái, trong giọng đó mang theo sự tiếc nuối và bất đắc dĩ.
Sở Phàm nghe được, không khỏi quay đầu nhìn cô một cái, hỏi:
- Sao vậy?
- Không, không sao cả.
A Thiến ánh mắt hơi hoảng loạn, sau đó thoáng hiện ra một chút u oán nói:
- Cô ấy nếu như sau một tiếng nữa mới gọi điện thoại đến thì tốt rồi.
Sở Phàm có chút sửng sốt, lập tức hiểu rõ ý tứ bên trong lời nói của A Thiến. Hắn cười cười:
- Một tiếng thì không đủ, ít nhất phải hai ba tiếng trở lên mới được.
A Thiến sau khi nghe vậy thì sắc mặt đỏ bừng. Cô nhìn Sở Phàm, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một chút quyến rũ. Cô nhẹ giọng nói:
- Vừa rồi có phải là anh chưa được sảng khoái phải không? Em, để em giúp anh làm chuyện đó nhé!
- Hả? Anh đang lái xe mà, như vậy sao được!
Sở Phàm vội vàng nói, nhưng lúc này thì tay của A Thiến đã đặt vào giữa đũng quần của hắn rồi.
- Em dùng cách khác cũng có thể giúp anh thỏa mãn cái kia mà.
A Thiến nói xong thì kéo khóa quần của Sở Phàm xuống, đem cái vật to lớn vừa cứng vừa nóng của đàn ông kia móc ra. Cô nhìn nhìn rồi nhịn không được mà khẽ hô lên một tiếng, chiều dài của cái cây kia khiến cô cảm thấy thật ngạc nhiên và vui mừng.
A Thiến cúi người xuống, sau khi tay phải hoạt động vài cái thì cái miệng nhỏ nhắc của cô mở ra, ngậm vào ngọn cây rồi đi xuống!
- Ôiiiii!
Sở Phàm hít một hơi thật sâu, nhịn không được mà kêu lên một tiếng.
Hắn không dám phân tâm, tập trung tinh thần mà lái xe chạy theo xe của Ngân Hồ. Trong khi A Thiến đang cúi người mút làm cho hắn cảm thấy kích động dữ dội và cũng cảm thấy dễ chịu. Hơn nữa lại còn đang ở trong xe, việc này lại càng kích thích dục vọng của hắn hơn. Hắn cảm thấy đây là loại kích thích mới mẻ từ trước đến giờ chưa được trải qua.
Khi A Thiến ngẩng đầu lên thì mặt cô ửng hồng, trong mắt mang theo một nụ cười hài lòng. Khuôn mặt xinh đẹp bây giờ nhìn qua lại càng mê người.
- Này có khăn tay, em nhổ cái ở trong miệng ra đi.
Sở Phàm khẽ thở ra một hơi, nói.
- Không cần đâu, em nuốt mất rồi. Đây là lần đầu tiên em nuốt thế.
A Thiến lấy ra một miếng giấy xoa xoa lên cái kia của Sở Phàm.
- Em, em nuốt nó rồi sao?
Sở Phàm có chút ngạc nhiên.
- Đúng vậy, em tự nguyện mà.
A Thiến nói rồi kéo khóa quần của Sở Phàm lại.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì cảm thấy ở trong lòng giống như có một dòng nước ấm đang chảy qua. Hắn chậm rãi bảo:
- A Thiến, em không cần làm như vậy.
- Em tự nguyện mà. Em cũng không rõ vì sao mình làm như vậy, nhưng em rất vui vẻ. Có thể làm một cái gì đó cho anh, em thực sự cảm thấy rất vui.
A Thiến nghiêm túc nói.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì trong lòng cảm thấy có chút hổ thẹn. Dù sao hắn đối xử tốt với A Thiến chỉ là muốn lợi dụng cô thôi.
- Được rồi, anh không cần suy nghĩ nhiều. Em sẽ không ỷ lại vào anh, cũng không muốn trở thành gánh nặng cho anh đâu, ha ha.
A Thiến miễn cưỡng cười nói.
Sở Phàm cũng cười cười. Hắn thật sự là không biết phải nói gì, lúc này có thể nói cái gì bây giờ.
A Thiến cũng không nói nữa, nhưng mà trong mắt dường như có chút buồn bã. Cô cũng không biết mình vì sao lại đau buồn, từ trước đến nay, cô cho rằng lòng mình đã chết rồi, tình cảm của mình đã tê dại. Nhưng mà, từ buổi tối hôm qua, khi Sở Phàm cẩn thận và chu đáo bôi thuốc giảm đau lên vết thương trên người cô thì cô cảm thấy tim của mình thoáng cái đã bị kích động, trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc mà đã lâu lắm rồi chưa có. Trong lúc đó, lòng cô đối với Sở Phàm đã có một loại tình cảm không hiểu được, nhưng cô biết rõ mình vĩnh viễn không thể gần gũi được với Sở Phàm. Đây là một cảm giác cô đã hiểu rõ từ tối hôm qua, khi Sở Phàm rời đi.
Nhưng mà, sáng nay ở trong khách sạn, những hành vi kích thích của Sở Phàm lại khiến cho mắt cô có chút ươn ướt. Lúc đó cô rất là vui vẻ, cho dù cô biết được hành động đó của Sở Phàm cũng chỉ là kích động tạm thời. Nhưng mà cô vẫn vui vẻ, vui vẻ không vì nguyên nhân nào.
"Giữa hai bên có một đoạn hồi ức thì đã đủ rồi. Đàn ông như vậy vốn không phải thuộc về mình." A Thiến lén đưa mắt nhìn Sở Phàm, trong lòng thầm nghĩ.
Lúc này xe của Ngân Hồ đã chạy đến vùng ngoại ô của thành phố, dọc theo đường núi phong cảnh bị bỏ lại ở phía sau. Sở Phàm chăm chú chạy theo.
Sở Phàm chạy theo chiếc xe của Ngân Hồ, sau khi qua vài vòng cua thì nhìn thấy ở phía trước một tòa biệt thự bốn tầng dựa vào núi và sát bên sông. Xe của Ngân Hồ trực tiếp đi vào trong tòa biệt thự này, Sở Phàm cũng theo sau đi vào.
Ngân Hồ xuống xe, đi đến xe của Sở Phàm, cung kính nói:
- Chủ nhân, đến rồi.
Sở Phàm đẩy cửa xe đi ra. Lúc này hắn nhìn thấy Kim Cương to như bò cao như ngựa đang từ bên trong biệt thự đi ra. Sau khi anh chàng nhìn thấy Sở Phàm thì vui vẻ mà gọi một tiếng:
- Thiếu chủ!
Sau đó lại chạy vào bên trong biệt thự, lớn tiếng gọi:
- Ngô bá, Ngô bá. Thiếu chủ tới rồi, thiếu chủ tới rồi!
Sở Phàm xuống xe, nhìn tòa biệt thự chiếm một khoảng đất rộng ở trước mặt mà thầm nghĩ: "Thì ra Ngô bá ở chỗ này. Xem ra Ngô bá này nhất định là một đại nhân vật có máu mặt. Nếu không thì làm sao có thể ở một chỗ hào hoa như thế này được."
Một người đàn ông trên dưới sáu mươi tuổi tóc đã hoa râm đi ra. Người đàn ông này khi đi đến cách chừng mươi mét thì nhìn thấy Sở Phàm, sau đó vẻ mặt nhịn không được toát ra vẻ đặc biệt kích động. Ông vội vàng bước nhanh về phía trước, run rẩy.
Khi Kim Cương đỡ ông đi đến trước mặt Sở Phàm, Ngân Hồ cung kính chào:
- Ngô bá!
Ngô bá gật đầu, cặp mắt nhìn từ trên xuống dưới mà đánh giá Sở Phàm, hai mắt chảy ra hai dòng lệ, miệng thì thào lẩm bẩm:
- Giống, rất giống ông chủ, ha ha. Phong cách và dung mạo của thiếu chủ so với người khi còn trẻ quả thật là giống nhau như đúc.
Từ trong lời xưng hô của Ngân Hồ, Sở Phàm hiểu rõ người đàn ông mơ hồ mang theo một khí thế uy nghiêm này chính là Ngô bá, người mà hắn đã muốn gặp từ lâu. Khi hắn thấy mắt Ngô bá rơi lệ thì trong lòng cảm thấy khó hiểu, vội vàng nói:
- Ngô bá, xin hỏi là ngài muốn gặp tôi sao?
Ngô bá phục hồi tinh thần lại, ông ta kích động nhìn Sở Phàm, cúi người vái chào, cung kính nói:
- Ngô Bác ra mắt thiếu chủ. Thiếu chủ những năm gần đây đã chịu khổ cực rồi!
Sở Phàm có chút sửng sốt, "Làm sao mà ngay cả Ngô bá cũng gọi mình là thiếu chủ chứ? Hơn nữa Ngân Hồ và Kim Cương ở hai bên cũng kính cẩn mà gọi một tiếng thiếu chủ". Sở Phàm trong lúc nhất thời thì cảm thấy bó tay, chẳng biết phải làm sao cả!
A Thiến đứng ở bên cạnh nhìn thấy lại càng trợn mắt há mồm. Cô thấy hình như giữa mấy người này có quan hệ như kiểu vua tôi với nhau.
Đã đến lúc Sở Phàm được biết về thân thế và gia đình của mình rồi.
Nguồn:sưu tầm
Bình thường, Ngân Hồ cũng không mấy khi gọi điện thoại cho Sở Phàm, mà lần nàcô lại gọi điện thoại đến làm cho hắn mơ hồ cảm thấy chắc phải có chuyện quan trọng.
- Này! Là Ngân Hồ à? Có chuyện gì vậy?
Sở Phàm hỏi trực tiếp luôn.
- Chủ nhân, Ngô bá muốn gặp cậu.
Ngân Hồ cung kính nói.
- Ngô bá muốn gặp tôi sao? Ở nơi nào?
Sở Phàm trong lòng vui vẻ, kích động hỏi.
- Chủ nhân xuống đây đi, Ngân Hồ sẽ dẫn cậu đi đến chỗ hẹn.
Ngân Hồ nói.
- Cô, cô biết tôi đang ở đâu sao?
Sở Phàm nhìn thoáng qua A Thiến đang nằm ở trên giường, không khỏi hỏi.
- Biết.
Ngân Hồ đáp gọn lỏn.
- Tốt lắm, tôi đi xuống ngay đây.
Sở Phàm nói xong cúp điện thoại luôn.
Lúc này nịt ngực của A Thiến bị Sở Phàm dùng tay đẩy lên lại một lần nữa được cô kéo xuống. Nàng ngồi dậy, co chân ngồi trên đùi của Sở Phàm, ôm cổ của hắn, đôi mắt xinh đẹp trong đó vẫn còn lưu lại vẻ quyến luyến chưa nỡ rời. Cô nhìn Sở Phàm, hỏi khẽ:
- Có việc ư?
Bộ ngực cao ngất chắc nịch kia của A Thiến đang ở trước mặt của Sở Phàm. Hắn nhẹ vỗ lên cái lưng nhẵn bóng của cô, nói:
- Xin lỗi, có việc rồi. Chúng ta phải lập tức đi ngay.
- Không cần nói xin lỗi. Thật ra, có thể ôm anh một lần thì em cũng thỏa mãn rồi!
A Thiến nói xong thì ôm chầm lấy Sở Phàm một cái thật chặt, làm cho miệng của Sở Phàm bị vùi ở bên trong cái khe ở trước ngực cô.
Sau đó A Thiến buông lỏng tay ra, mặt cô có chút ửng đỏ. Cô đi xuống giường, đi đến cái hòm tìm quần áo mặc vào.
Sở Phàm nhìn đến quần lót mà A Thiến đang mặc kia ở phía dưới đã ướt thành một mảng. Tim hắn lại nhảy loạn lên, thật là một người phụ nữ có rất nhiều nước.
A Thiến mặc một cái áo váy màu xanh lá cây, lộ vẻ rất thành thục, nữ tính và thùy mị. Trong vẻ xinh đẹp lại mang theo một chút quyến rũ.
A Thiến trang điểm xong thì cùng với Sở Phàm đi xuống dưới lầu. Sở Phàm đi đến quầy lễ tân trả phòng, sau đó dễ dàng cùng A Thiến đi ra khách sạn. Vừa mới bước ra Sở Phàm đã nhìn thấy Ngân Hồ lạnh lùng và xinh đẹp đang đứng ở bên ngoài chờ hắn. Hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, vì sao mình đi đến đâu Ngân Hồ cũng biết được vậy.
Sở Phàm lập tức đi về phía Ngân Hồ. A Thiến đi theo bên cạnh. Cô nhìn thấy Ngân Hồ ở phía trước mặc một bộ quần áo màu trắng bạc mà trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi là Sở Phàm nghe điện thoại của cô nàng sao? Đang cao hứng vậy mà lại bị cô ta gọi điện tới cắt ngang, thật là bực mình.
A Thiến trong lòng tuy là có chút bực mình. Nhưng mà sau khi đến gần nhìn thấy gương mặt lạnh lùng và xinh đẹp thì trong lòng lại có cảm giác rùng mình. Lần đầu tiên cô cảm thấy cô gái mặc bộ đồ màu bạc này rất lạnh. Đồng thời cô cũng cảm giác được một chút nguy hiểm. Cô biết không thể trêu chọc người phụ nữ này được.
- Chủ nhân!
Ngân Hồ cung kính chào Sở Phàm.
A Thiến nghe xong thì trong lòng sửng sốt, nghĩ thầm:
- Chủ nhân? Cô ta lại gọi Sở Phàm là chủ nhân sao? Sở Phàm này rốt cuộc là người như thế nào vậy?
- Ngô bá ở nơi nào vậy? Tôi đã không chờ được nữa rồi!
Sở Phàm kích động nói.
- Chủ nhân đi theo tôi, tôi sẽ dẫn chủ nhân đi gặp Ngô bá.
Ngân Hồ nói.
- Tốt!
Sở Phàm nhìn rồi nói:
- À Ngân Hồ, cô có chỗ nào bí mật và an toàn không? Tạm thời để cho A Thiến ở.
- Có! Chủ nhân mang cô ấy đi theo tôi đến đó luôn.
Ngân Hồ nói.
Sở Phàm gật đầu, cùng A Thiến leo lên xe. Ngân Hồ thì đi lên một chiếc xe màu bạc ở phía trước.
A Thiến ngồi trong xe nhìn Sở Phàm, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thấy thần bí. Cô nhịn không được hỏi:
- Vừa rồi cô gái mặc đồ bạc kia gọi anh là chủ nhân sao?
- Ừ! Cô ấy tên là Ngân Hồ. Đừng nhìn vẻ bề ngoài của cô ấy lạnh lùng thật ra là một người rất tốt bụng.
Sở Phàm giải thích nói.
- Nhưng cô ấy tại sao phải gọi anh là chủ nhân vậy?
A Thiến khó hiểu hỏi.
- Việc này em phải đi hỏi cô ấy mới biết được. Thật ra anh cũng không biết, anh chỉ biết là dù có đi đến đâu cô ấy cũng có thể tìm được đến đó, âm thầm bảo vệ anh.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Thật à? Như vậy thật kỳ lạ!
A Thiến kinh ngạc nói.
- Kỳ lạ sao? Anh lại chẳng hiểu gì cả.Sở Phàm vừa nói vừa chăm chú đi theo chiếc xe màu bạc đang chạy như bay ở phía trước.
- Aizzzzz!
A Thiến khẽ thở dài một cái, trong giọng đó mang theo sự tiếc nuối và bất đắc dĩ.
Sở Phàm nghe được, không khỏi quay đầu nhìn cô một cái, hỏi:
- Sao vậy?
- Không, không sao cả.
A Thiến ánh mắt hơi hoảng loạn, sau đó thoáng hiện ra một chút u oán nói:
- Cô ấy nếu như sau một tiếng nữa mới gọi điện thoại đến thì tốt rồi.
Sở Phàm có chút sửng sốt, lập tức hiểu rõ ý tứ bên trong lời nói của A Thiến. Hắn cười cười:
- Một tiếng thì không đủ, ít nhất phải hai ba tiếng trở lên mới được.
A Thiến sau khi nghe vậy thì sắc mặt đỏ bừng. Cô nhìn Sở Phàm, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một chút quyến rũ. Cô nhẹ giọng nói:
- Vừa rồi có phải là anh chưa được sảng khoái phải không? Em, để em giúp anh làm chuyện đó nhé!
- Hả? Anh đang lái xe mà, như vậy sao được!
Sở Phàm vội vàng nói, nhưng lúc này thì tay của A Thiến đã đặt vào giữa đũng quần của hắn rồi.
- Em dùng cách khác cũng có thể giúp anh thỏa mãn cái kia mà.
A Thiến nói xong thì kéo khóa quần của Sở Phàm xuống, đem cái vật to lớn vừa cứng vừa nóng của đàn ông kia móc ra. Cô nhìn nhìn rồi nhịn không được mà khẽ hô lên một tiếng, chiều dài của cái cây kia khiến cô cảm thấy thật ngạc nhiên và vui mừng.
A Thiến cúi người xuống, sau khi tay phải hoạt động vài cái thì cái miệng nhỏ nhắc của cô mở ra, ngậm vào ngọn cây rồi đi xuống!
- Ôiiiii!
Sở Phàm hít một hơi thật sâu, nhịn không được mà kêu lên một tiếng.
Hắn không dám phân tâm, tập trung tinh thần mà lái xe chạy theo xe của Ngân Hồ. Trong khi A Thiến đang cúi người mút làm cho hắn cảm thấy kích động dữ dội và cũng cảm thấy dễ chịu. Hơn nữa lại còn đang ở trong xe, việc này lại càng kích thích dục vọng của hắn hơn. Hắn cảm thấy đây là loại kích thích mới mẻ từ trước đến giờ chưa được trải qua.
Khi A Thiến ngẩng đầu lên thì mặt cô ửng hồng, trong mắt mang theo một nụ cười hài lòng. Khuôn mặt xinh đẹp bây giờ nhìn qua lại càng mê người.
- Này có khăn tay, em nhổ cái ở trong miệng ra đi.
Sở Phàm khẽ thở ra một hơi, nói.
- Không cần đâu, em nuốt mất rồi. Đây là lần đầu tiên em nuốt thế.
A Thiến lấy ra một miếng giấy xoa xoa lên cái kia của Sở Phàm.
- Em, em nuốt nó rồi sao?
Sở Phàm có chút ngạc nhiên.
- Đúng vậy, em tự nguyện mà.
A Thiến nói rồi kéo khóa quần của Sở Phàm lại.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì cảm thấy ở trong lòng giống như có một dòng nước ấm đang chảy qua. Hắn chậm rãi bảo:
- A Thiến, em không cần làm như vậy.
- Em tự nguyện mà. Em cũng không rõ vì sao mình làm như vậy, nhưng em rất vui vẻ. Có thể làm một cái gì đó cho anh, em thực sự cảm thấy rất vui.
A Thiến nghiêm túc nói.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì trong lòng cảm thấy có chút hổ thẹn. Dù sao hắn đối xử tốt với A Thiến chỉ là muốn lợi dụng cô thôi.
- Được rồi, anh không cần suy nghĩ nhiều. Em sẽ không ỷ lại vào anh, cũng không muốn trở thành gánh nặng cho anh đâu, ha ha.
A Thiến miễn cưỡng cười nói.
Sở Phàm cũng cười cười. Hắn thật sự là không biết phải nói gì, lúc này có thể nói cái gì bây giờ.
A Thiến cũng không nói nữa, nhưng mà trong mắt dường như có chút buồn bã. Cô cũng không biết mình vì sao lại đau buồn, từ trước đến nay, cô cho rằng lòng mình đã chết rồi, tình cảm của mình đã tê dại. Nhưng mà, từ buổi tối hôm qua, khi Sở Phàm cẩn thận và chu đáo bôi thuốc giảm đau lên vết thương trên người cô thì cô cảm thấy tim của mình thoáng cái đã bị kích động, trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc mà đã lâu lắm rồi chưa có. Trong lúc đó, lòng cô đối với Sở Phàm đã có một loại tình cảm không hiểu được, nhưng cô biết rõ mình vĩnh viễn không thể gần gũi được với Sở Phàm. Đây là một cảm giác cô đã hiểu rõ từ tối hôm qua, khi Sở Phàm rời đi.
Nhưng mà, sáng nay ở trong khách sạn, những hành vi kích thích của Sở Phàm lại khiến cho mắt cô có chút ươn ướt. Lúc đó cô rất là vui vẻ, cho dù cô biết được hành động đó của Sở Phàm cũng chỉ là kích động tạm thời. Nhưng mà cô vẫn vui vẻ, vui vẻ không vì nguyên nhân nào.
"Giữa hai bên có một đoạn hồi ức thì đã đủ rồi. Đàn ông như vậy vốn không phải thuộc về mình." A Thiến lén đưa mắt nhìn Sở Phàm, trong lòng thầm nghĩ.
Lúc này xe của Ngân Hồ đã chạy đến vùng ngoại ô của thành phố, dọc theo đường núi phong cảnh bị bỏ lại ở phía sau. Sở Phàm chăm chú chạy theo.
Sở Phàm chạy theo chiếc xe của Ngân Hồ, sau khi qua vài vòng cua thì nhìn thấy ở phía trước một tòa biệt thự bốn tầng dựa vào núi và sát bên sông. Xe của Ngân Hồ trực tiếp đi vào trong tòa biệt thự này, Sở Phàm cũng theo sau đi vào.
Ngân Hồ xuống xe, đi đến xe của Sở Phàm, cung kính nói:
- Chủ nhân, đến rồi.
Sở Phàm đẩy cửa xe đi ra. Lúc này hắn nhìn thấy Kim Cương to như bò cao như ngựa đang từ bên trong biệt thự đi ra. Sau khi anh chàng nhìn thấy Sở Phàm thì vui vẻ mà gọi một tiếng:
- Thiếu chủ!
Sau đó lại chạy vào bên trong biệt thự, lớn tiếng gọi:
- Ngô bá, Ngô bá. Thiếu chủ tới rồi, thiếu chủ tới rồi!
Sở Phàm xuống xe, nhìn tòa biệt thự chiếm một khoảng đất rộng ở trước mặt mà thầm nghĩ: "Thì ra Ngô bá ở chỗ này. Xem ra Ngô bá này nhất định là một đại nhân vật có máu mặt. Nếu không thì làm sao có thể ở một chỗ hào hoa như thế này được."
Một người đàn ông trên dưới sáu mươi tuổi tóc đã hoa râm đi ra. Người đàn ông này khi đi đến cách chừng mươi mét thì nhìn thấy Sở Phàm, sau đó vẻ mặt nhịn không được toát ra vẻ đặc biệt kích động. Ông vội vàng bước nhanh về phía trước, run rẩy.
Khi Kim Cương đỡ ông đi đến trước mặt Sở Phàm, Ngân Hồ cung kính chào:
- Ngô bá!
Ngô bá gật đầu, cặp mắt nhìn từ trên xuống dưới mà đánh giá Sở Phàm, hai mắt chảy ra hai dòng lệ, miệng thì thào lẩm bẩm:
- Giống, rất giống ông chủ, ha ha. Phong cách và dung mạo của thiếu chủ so với người khi còn trẻ quả thật là giống nhau như đúc.
Từ trong lời xưng hô của Ngân Hồ, Sở Phàm hiểu rõ người đàn ông mơ hồ mang theo một khí thế uy nghiêm này chính là Ngô bá, người mà hắn đã muốn gặp từ lâu. Khi hắn thấy mắt Ngô bá rơi lệ thì trong lòng cảm thấy khó hiểu, vội vàng nói:
- Ngô bá, xin hỏi là ngài muốn gặp tôi sao?
Ngô bá phục hồi tinh thần lại, ông ta kích động nhìn Sở Phàm, cúi người vái chào, cung kính nói:
- Ngô Bác ra mắt thiếu chủ. Thiếu chủ những năm gần đây đã chịu khổ cực rồi!
Sở Phàm có chút sửng sốt, "Làm sao mà ngay cả Ngô bá cũng gọi mình là thiếu chủ chứ? Hơn nữa Ngân Hồ và Kim Cương ở hai bên cũng kính cẩn mà gọi một tiếng thiếu chủ". Sở Phàm trong lúc nhất thời thì cảm thấy bó tay, chẳng biết phải làm sao cả!
A Thiến đứng ở bên cạnh nhìn thấy lại càng trợn mắt há mồm. Cô thấy hình như giữa mấy người này có quan hệ như kiểu vua tôi với nhau.
Đã đến lúc Sở Phàm được biết về thân thế và gia đình của mình rồi.