Dịch: Tìềm Long
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi tiết toán cao cấp kết thúc, Hàn Phong bị thầy dạy toán cao cấp gọi đi, nhưng trước khi đi Hàn Phong hắn còn hướng về phía Sở Phàm nở một nụ cười quỷ dị, tựa như muốn nói: "Tiểu tử, mày chờ đi. Có chuyện hay đang chờ mày đấy!"
Nhưng nụ cười quỷ dị đó của Hàn Phong lại không khiến cho lòng Sở Phàm có chút gợn sóng nào cả. Hết tiết toán cao cấp, Sở Phàm hỏi:
- Nhị tiểu thư, tiếp theo các cô học môn gì vậy?
- Môn thể dục. Sao vậy, chẳng lẽ anh cũng muốn đi ư?
Kỷ Tiêm Vân nử nụ cười giảo hoạt.
- Sao? Chẳng lẽ không thể tới ư? Không phải chỉ là học thể dục ở trường đại học thôi ư. Với lại, tôi khi luyện công ở Nam Thiếu Lâm còn mệt hơn cả học cái môn thể dục này. Lúc đó, lượng vận động còn gấp vài lần tập thể dục đó.
Sở Phàm nói.
- A? Vậy anh phải đi đấy nhé.
Khi Kỷ Tiêm Vân nói câu này thì ngữ khí của nàng hình như có chút gì đó vui mừng. Tiếp theo nhị tiểu thư thu dọn sách vở cho hết vào túi xách của mình rồi cầm túi đi ra ngoài cửa. Vừa ra khỏi phòng học thì thấy Tô Phi còn có một cô gái nữa đang đi về phía Kỷ Tiêm Vân. Sở Phàm nhìn kỹ lại nhận ra cô gái đi cùng với Tô Phi chính là Trầm Mộng Lâm, cô gái cũng có mặt tại quán bar Sway.
- Phi Phi, Mộng Lâm, hai bồ tan rồi à!
Kỷ Tiêm Vân đi tới nghênh đón hai người, cười nói.
- Ừ, đúng vậy. Cho nên mới qua tìm bồ để cùng đi học thể dục.
Trầm Mộng Lâm cười. Lúc này nàng cũng đã trông thấy Sở Phàm đang đứng ở bên cạnh. Nàng đương nhiên vẫn còn nhớ rõ Sở Phàm. Bởi vậy nàng lạ lùng nói:
- Là anh à? Thì ra cũng là sinh viên đại học Yến Hoa!
Sở Phàm ngắm Trầm Mộng Lâm. Hắn không thể không thừa nhận Trầm Mộng Lâm này quả là một cô gái vô cùng quyến rũ, vô cùng diễm lệ. Mày liễu vút cao, lại mang theo vẻ đẹp phong tao. Trong đôi mắt to tròn của nàng lóe lên vẻ yêu mị, xinh đẹp tựa như hồ ly tinh. Khuôn mặt tròn của nàng được trang điểm rất tinh tế nên nhìn qua càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ khiến lòng người rung động. Trước ngực, ba đào dữ dội, tựa như muốn "trào cả ra ngoài". Đôi chân ngọc của nàng thon dài thẳng tắp nhẵn bóng. Dáng người mảnh khảnh, thon thả, thướt tha. Toàn thân nàng toát ra vẻ xinh đẹp tao mị!
Nếu nói trên đời này quả thực có hồ ly tinh thì như vậy phải kể tới Trầm Mộng Lâm. Với đôi mày liễu, với khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, với ánh mắt đầy quyến rũ khiến người ta mê mệt, hơn nữa lại với dáng người ma quỷ trước gồ, sau vểnh kia nữa, nàng tuyệt đối là sát thủ đối với những người đàn ông thực thụ.
Những người con gái như vậy thì dù có là một người chính trực có suy nghĩ thuần khiết nhất thế gian cũng sẽ sinh ra những tư tưởng bất lương, và những tư tưởng hạ lưu bỉ ổi đó đều tự động hình thành trong đầu. Ngay cả Sở Phàm cũng cảm thấy rằng, mình đã trải qua nhiều năm tu hành Phật giáo như vậy nhưng sau khi thấy Trầm Mộng Lâm thì trong đầu cũng muốn sinh ra cái tư tưởng bất lương đó!
Sở Phàm phát giác ra rằng nhị tiểu thư, Tô Phi cùng Trầm Mộng Lâm, ba người này là điển hình của ba loại mỹ nữ khác biệt nhau. Nhị tiểu thư là loại thanh thuần ngọc nữ, là hình tượng kiểu như Thần Tiên muội muội, Cửu Thiên tiên nữ. Tô Phi là hình tượng của những người con gái phương Tây tóc vàng với vẻ gợi cảm nóng bỏng. Mà Trầm Mộng Lâm lại chính là vẻ quyến rũ xinh đẹp khiến người ta chết mê chết mệt, tượng trưng của hình tượng hồ ly tinh!
Bất cứ một người đàn ông nào nếu có thể lấy được một người trong ba cô gái này thì như vậy cuộc đời này hắn xem như đã không có gì phải hối hận. Còn nếu có thể đồng thời lấy được cả ba mỹ nữ này thì như vậy sau khi chết đi, cho dù có phải xuống mười tám tầng địa ngục, thậm chí luân hồi đến địa ngục Tu La cũng rất rất đáng!
Sở Phàm lại nhớ lại một câu mà sư phụ đã từng dạy hắn: "Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!". Hiện giờ Sở Phàm ngẫm lại những lời này của sư phụ hắn mà càng nghĩ lại càng thấy trong đó chứa đầy những thâm ý sâu sắc. Sư phụ không hổ danh là sư phụ, mỗi câu người nói đều ẩn chứa ý nghĩ sâu xa, đậm triết lý, nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ muôn vàn việc thế tục!
- Tiểu hòa thượng!
Tô Phi lúc này bỗng dưng nghiêm mặt, cố ý giả bộ hung ác, dáng vẻ ngông cuồng, tức giận như khi gặp kẻ thù áp bách lên Sở Phàm.
- Tiểu ni cô, cô làm gì mà nhìn tôi như vậy? Tôi.. tôi với cô không có thâm thù đại hận gì mà!
Sở Phàm lùng túng nói.
- Tiểu hòa thượng? Phi Phi, bồ là tiểu ni cô?
Trầm Mộng Lâm sau khi nghe thấy Sở Phàm xưng hô với Tô Phi như vậy thì đã cười tới mức hoa bay phấp phới, còn có xu hướng đứng cũng không vững.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Phi đã có chút ửng đỏ, nàng quay đầu nhìn bốn phía rồi vội vàng nói với Sở Phàm:
- Anh.. anh không được gọi tôi là tiểu ni cô. Bằng không tôi sẽ không để yên cho anh đâu.
- Tôi trên đầu có tóc, lại không xuất gia thì sao cô lại gọi tôi là tiểu hòa thượng?
Sở Phàm có ý không vui nói.
- Anh..
Tô Phi giờ đã không có biện pháp nào để tóm cái tên Sở Phàm này lại. Và nàng đột nhiên phát hiện ra rằng, tên Sở Phàm này có da mặt rất rất dầy. Chẳng hiểu có phải là người thiếu niên này do sống ở vùng núi hẻo lánh nên tính tình quá mức thành thật, quá mức chất phác, vì vậy khi tới đây hắn không biết cái gì gọi là xấu hổ, thật chẳng hiểu có phải hay không nữa?
Tô Phi dường như đã không còn cách nào để bắt bẻ được một người thành thật chất phác như Sở Phàm, bởi vậy nàng cuối cùng không thể không thỏa hiệp nói:
- Được rồi, được rồi. Tôi sẽ gọi anh là Tiểu Ngốc Ngốc giống như Tiểu Vân gọi. Như vậy có được không hả.
- Vậy tôi sẽ gọi cô là Tiểu Phi. Tôi lớn hơn cô đó. Nhìn này, tôi cao hơn cả cô đấy.
Sở Phàm nói xong liền đi tới đo chiều cao với Tô Phi, nói.
Tô Phi nghe vậy thì tức giận nói:
- Anh tưởng là lớn hay nhỏ có quan hệ tới chiếu cao à? Tôi ngất!
- Đương nhiên là có quan hệ rồi. Tôi lúc một tuổi thì lùn như vậy này. Giờ trưởng thành thì cao như thế này, còn cao hơn cả cô nữa. Hì hì.
Sở Phàm nói xong liền nở một nụ cười "mê hồn".
Tô Phi sau khi nghe vậy thì nàng quả không biết nói gì hơn!
Mà trong khi Tô Phi cùng Sở Phàm đang đấu khẩu thì Kỷ Tiêm Vân với Trầm Mộng Lâm cũng đang thầm thì rỉ tai nhau. Trầm Mộng Lâm vừa nghe vừa nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, lại thấy nàng vừa nhìn hắn vừa cười trộm không ngừng.
Vào lúc này, Kỷ Tiêm Vân đi tới, nói:
- Phi Phi, đi thôi. Đi học thể dục thôi!
- Sở Phàm, anh cũng muốn đi theo sao?
Trầm Mộng Lâm đứng ở bên cạnh cười nói một cách đây thâm ý.
- Đúng vậy, tôi là vệ sĩ bên người của nhị tiểu thư.
Sở Phàm nói.
- Vậy anh có thể đi mở rộng tầm mắt. Môn thể dục của chúng tôi là học Aerobic đó!
Trầm Mộng Lâm cười nói.
- Aerobic?
Nghe được từ Aerobic khiến con tim Sở Phàm hắn không khỏi đập thình thịch, thình thịnh.
Lúc này, ba người Kỷ Tiêm Vân đã đi ra khỏi tòa nhà, chuẩn bị đi tới sân thể dục. Nhưng vừa mới đi ra khỏi tòa nhà, Sở Phàm đã thấy có một người trẻ tuổi, anh tuấn, đẹp trai đang đứng chờ trước của tòa nhà. Trong rất đông sinh viên ở đây, người Sở Phàm để ý đầu tiên chính là hắn. Mà nguyên nhân cũng là vì khi người trẻ tuổi này đứng ở trong đám đông như vậy, tựa như một con hạc giữa bầy gà, vô cùng bắt mắt.
Hắn thân hình cao lớn, mày kiếm đen đậm, mũi cao thẳng, khuôn mặt trắng nõn, anh tuấn tới mê người. Trên khuôn mặt hắn lại mang theo nụ cười mê hoặc người khác, và đặc biệt là đôi mắt thâm thúy. Hắn tuyệt đối là bạch mã hoàng tử trong lòng của mỗi một cô gái, và đương nhiên cũng là một sát thủ hàng thật giá thật đối với những thiếu phụ!
Hắn ăn mặc rất đơn giản, trên người mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, hai ống tay áo sắn tới tận bắp tay. Dưới mặc một chiếc quần bò màu xanh đã bạc. Một bộ quần áo đơn giản này khi phối hợp với nhau khoác lên người hắn lại có hiệu quả đến kinh người, nó hoàn toàn hiển lộ hết khí chất tuấn dật tiêu sái, tao nhã của hắn. Bởi vậy khi hắn tùy tiện đứng trong đám đông thì tuyệt đối là hạc trong bầy gà, xuất chúng siêu nhiên!
Nhưng cái hấp dẫn ánh mắt Sở Phàm chính là hào quang yêu dị luôn hiện lên trong khóe mắt người trẻ tuổi đó. Ngay lập tức, Sở Phàm thầm nghĩ:
" Thế gian này nếu một người con gái mà gặp được người con trai như vậy thì tuyệt đối là mộng đẹp, đống thời là bắt đầu của việc chấm dứt ác mộng!"
Người trẻ tuổi này thấy Kỷ Tiêm Vân đang đi tới liền mỉm cười ra đón. Tô Phi trông thấy vậy cười nói:
- Tiểu Vân, bạch mã hoàng tử Lâm Phi Dật của bồ tới kìa!
- Đi, đi, đi. Đừng có nói lung tung. Mình không có quan hệ gì với hắn cả!
Kỷ Tiêm Vân khi nói những lời này thì khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng cũng có chút ửng đỏ.
- Tiểu Vân, Lâm Phi Dật là anh chàng đẹp trai nhất được tất cả bọn con gái trong trường chúng ta thừa nhận đó. Nghe nói mỹ nữ theo đuổi hắn ta có thể xếp thành hàng dài đấy. Nhưng mà hắn lại chỉ có ngắm trúng mỗi mình bồ là sao? Bồ chẳng lẻ ngay cả một cơ hội cũng không cho người ta à?
Trầm Mộng Lâm cười duyên nói.
" À, thì ra tên mặt trắng này chính là Lâm Phi Dật mà tên cặn bã Trần Tuấn Sinh kia nhắc tới. Mẹ nó, đúng thật là mặt trắng trăm phần trăm. Nhìn bộ dạng của hắn hình như tìm đến nhị tiểu thư. Ách, tất nhiên không thể người như hắn để tiếp cận nhị tiểu thư. Xem ra hôm nay mình còn có rất nhiều cơ hội để biểu diễn đây."
Sở Phàm thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên tiếu ý như có như không.
Nguồn: Sưu Tầm
Sau khi tiết toán cao cấp kết thúc, Hàn Phong bị thầy dạy toán cao cấp gọi đi, nhưng trước khi đi Hàn Phong hắn còn hướng về phía Sở Phàm nở một nụ cười quỷ dị, tựa như muốn nói: "Tiểu tử, mày chờ đi. Có chuyện hay đang chờ mày đấy!"
Nhưng nụ cười quỷ dị đó của Hàn Phong lại không khiến cho lòng Sở Phàm có chút gợn sóng nào cả. Hết tiết toán cao cấp, Sở Phàm hỏi:
- Nhị tiểu thư, tiếp theo các cô học môn gì vậy?
- Môn thể dục. Sao vậy, chẳng lẽ anh cũng muốn đi ư?
Kỷ Tiêm Vân nử nụ cười giảo hoạt.
- Sao? Chẳng lẽ không thể tới ư? Không phải chỉ là học thể dục ở trường đại học thôi ư. Với lại, tôi khi luyện công ở Nam Thiếu Lâm còn mệt hơn cả học cái môn thể dục này. Lúc đó, lượng vận động còn gấp vài lần tập thể dục đó.
Sở Phàm nói.
- A? Vậy anh phải đi đấy nhé.
Khi Kỷ Tiêm Vân nói câu này thì ngữ khí của nàng hình như có chút gì đó vui mừng. Tiếp theo nhị tiểu thư thu dọn sách vở cho hết vào túi xách của mình rồi cầm túi đi ra ngoài cửa. Vừa ra khỏi phòng học thì thấy Tô Phi còn có một cô gái nữa đang đi về phía Kỷ Tiêm Vân. Sở Phàm nhìn kỹ lại nhận ra cô gái đi cùng với Tô Phi chính là Trầm Mộng Lâm, cô gái cũng có mặt tại quán bar Sway.
- Phi Phi, Mộng Lâm, hai bồ tan rồi à!
Kỷ Tiêm Vân đi tới nghênh đón hai người, cười nói.
- Ừ, đúng vậy. Cho nên mới qua tìm bồ để cùng đi học thể dục.
Trầm Mộng Lâm cười. Lúc này nàng cũng đã trông thấy Sở Phàm đang đứng ở bên cạnh. Nàng đương nhiên vẫn còn nhớ rõ Sở Phàm. Bởi vậy nàng lạ lùng nói:
- Là anh à? Thì ra cũng là sinh viên đại học Yến Hoa!
Sở Phàm ngắm Trầm Mộng Lâm. Hắn không thể không thừa nhận Trầm Mộng Lâm này quả là một cô gái vô cùng quyến rũ, vô cùng diễm lệ. Mày liễu vút cao, lại mang theo vẻ đẹp phong tao. Trong đôi mắt to tròn của nàng lóe lên vẻ yêu mị, xinh đẹp tựa như hồ ly tinh. Khuôn mặt tròn của nàng được trang điểm rất tinh tế nên nhìn qua càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ khiến lòng người rung động. Trước ngực, ba đào dữ dội, tựa như muốn "trào cả ra ngoài". Đôi chân ngọc của nàng thon dài thẳng tắp nhẵn bóng. Dáng người mảnh khảnh, thon thả, thướt tha. Toàn thân nàng toát ra vẻ xinh đẹp tao mị!
Nếu nói trên đời này quả thực có hồ ly tinh thì như vậy phải kể tới Trầm Mộng Lâm. Với đôi mày liễu, với khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, với ánh mắt đầy quyến rũ khiến người ta mê mệt, hơn nữa lại với dáng người ma quỷ trước gồ, sau vểnh kia nữa, nàng tuyệt đối là sát thủ đối với những người đàn ông thực thụ.
Những người con gái như vậy thì dù có là một người chính trực có suy nghĩ thuần khiết nhất thế gian cũng sẽ sinh ra những tư tưởng bất lương, và những tư tưởng hạ lưu bỉ ổi đó đều tự động hình thành trong đầu. Ngay cả Sở Phàm cũng cảm thấy rằng, mình đã trải qua nhiều năm tu hành Phật giáo như vậy nhưng sau khi thấy Trầm Mộng Lâm thì trong đầu cũng muốn sinh ra cái tư tưởng bất lương đó!
Sở Phàm phát giác ra rằng nhị tiểu thư, Tô Phi cùng Trầm Mộng Lâm, ba người này là điển hình của ba loại mỹ nữ khác biệt nhau. Nhị tiểu thư là loại thanh thuần ngọc nữ, là hình tượng kiểu như Thần Tiên muội muội, Cửu Thiên tiên nữ. Tô Phi là hình tượng của những người con gái phương Tây tóc vàng với vẻ gợi cảm nóng bỏng. Mà Trầm Mộng Lâm lại chính là vẻ quyến rũ xinh đẹp khiến người ta chết mê chết mệt, tượng trưng của hình tượng hồ ly tinh!
Bất cứ một người đàn ông nào nếu có thể lấy được một người trong ba cô gái này thì như vậy cuộc đời này hắn xem như đã không có gì phải hối hận. Còn nếu có thể đồng thời lấy được cả ba mỹ nữ này thì như vậy sau khi chết đi, cho dù có phải xuống mười tám tầng địa ngục, thậm chí luân hồi đến địa ngục Tu La cũng rất rất đáng!
Sở Phàm lại nhớ lại một câu mà sư phụ đã từng dạy hắn: "Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!". Hiện giờ Sở Phàm ngẫm lại những lời này của sư phụ hắn mà càng nghĩ lại càng thấy trong đó chứa đầy những thâm ý sâu sắc. Sư phụ không hổ danh là sư phụ, mỗi câu người nói đều ẩn chứa ý nghĩ sâu xa, đậm triết lý, nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ muôn vàn việc thế tục!
- Tiểu hòa thượng!
Tô Phi lúc này bỗng dưng nghiêm mặt, cố ý giả bộ hung ác, dáng vẻ ngông cuồng, tức giận như khi gặp kẻ thù áp bách lên Sở Phàm.
- Tiểu ni cô, cô làm gì mà nhìn tôi như vậy? Tôi.. tôi với cô không có thâm thù đại hận gì mà!
Sở Phàm lùng túng nói.
- Tiểu hòa thượng? Phi Phi, bồ là tiểu ni cô?
Trầm Mộng Lâm sau khi nghe thấy Sở Phàm xưng hô với Tô Phi như vậy thì đã cười tới mức hoa bay phấp phới, còn có xu hướng đứng cũng không vững.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Phi đã có chút ửng đỏ, nàng quay đầu nhìn bốn phía rồi vội vàng nói với Sở Phàm:
- Anh.. anh không được gọi tôi là tiểu ni cô. Bằng không tôi sẽ không để yên cho anh đâu.
- Tôi trên đầu có tóc, lại không xuất gia thì sao cô lại gọi tôi là tiểu hòa thượng?
Sở Phàm có ý không vui nói.
- Anh..
Tô Phi giờ đã không có biện pháp nào để tóm cái tên Sở Phàm này lại. Và nàng đột nhiên phát hiện ra rằng, tên Sở Phàm này có da mặt rất rất dầy. Chẳng hiểu có phải là người thiếu niên này do sống ở vùng núi hẻo lánh nên tính tình quá mức thành thật, quá mức chất phác, vì vậy khi tới đây hắn không biết cái gì gọi là xấu hổ, thật chẳng hiểu có phải hay không nữa?
Tô Phi dường như đã không còn cách nào để bắt bẻ được một người thành thật chất phác như Sở Phàm, bởi vậy nàng cuối cùng không thể không thỏa hiệp nói:
- Được rồi, được rồi. Tôi sẽ gọi anh là Tiểu Ngốc Ngốc giống như Tiểu Vân gọi. Như vậy có được không hả.
- Vậy tôi sẽ gọi cô là Tiểu Phi. Tôi lớn hơn cô đó. Nhìn này, tôi cao hơn cả cô đấy.
Sở Phàm nói xong liền đi tới đo chiều cao với Tô Phi, nói.
Tô Phi nghe vậy thì tức giận nói:
- Anh tưởng là lớn hay nhỏ có quan hệ tới chiếu cao à? Tôi ngất!
- Đương nhiên là có quan hệ rồi. Tôi lúc một tuổi thì lùn như vậy này. Giờ trưởng thành thì cao như thế này, còn cao hơn cả cô nữa. Hì hì.
Sở Phàm nói xong liền nở một nụ cười "mê hồn".
Tô Phi sau khi nghe vậy thì nàng quả không biết nói gì hơn!
Mà trong khi Tô Phi cùng Sở Phàm đang đấu khẩu thì Kỷ Tiêm Vân với Trầm Mộng Lâm cũng đang thầm thì rỉ tai nhau. Trầm Mộng Lâm vừa nghe vừa nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, lại thấy nàng vừa nhìn hắn vừa cười trộm không ngừng.
Vào lúc này, Kỷ Tiêm Vân đi tới, nói:
- Phi Phi, đi thôi. Đi học thể dục thôi!
- Sở Phàm, anh cũng muốn đi theo sao?
Trầm Mộng Lâm đứng ở bên cạnh cười nói một cách đây thâm ý.
- Đúng vậy, tôi là vệ sĩ bên người của nhị tiểu thư.
Sở Phàm nói.
- Vậy anh có thể đi mở rộng tầm mắt. Môn thể dục của chúng tôi là học Aerobic đó!
Trầm Mộng Lâm cười nói.
- Aerobic?
Nghe được từ Aerobic khiến con tim Sở Phàm hắn không khỏi đập thình thịch, thình thịnh.
Lúc này, ba người Kỷ Tiêm Vân đã đi ra khỏi tòa nhà, chuẩn bị đi tới sân thể dục. Nhưng vừa mới đi ra khỏi tòa nhà, Sở Phàm đã thấy có một người trẻ tuổi, anh tuấn, đẹp trai đang đứng chờ trước của tòa nhà. Trong rất đông sinh viên ở đây, người Sở Phàm để ý đầu tiên chính là hắn. Mà nguyên nhân cũng là vì khi người trẻ tuổi này đứng ở trong đám đông như vậy, tựa như một con hạc giữa bầy gà, vô cùng bắt mắt.
Hắn thân hình cao lớn, mày kiếm đen đậm, mũi cao thẳng, khuôn mặt trắng nõn, anh tuấn tới mê người. Trên khuôn mặt hắn lại mang theo nụ cười mê hoặc người khác, và đặc biệt là đôi mắt thâm thúy. Hắn tuyệt đối là bạch mã hoàng tử trong lòng của mỗi một cô gái, và đương nhiên cũng là một sát thủ hàng thật giá thật đối với những thiếu phụ!
Hắn ăn mặc rất đơn giản, trên người mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, hai ống tay áo sắn tới tận bắp tay. Dưới mặc một chiếc quần bò màu xanh đã bạc. Một bộ quần áo đơn giản này khi phối hợp với nhau khoác lên người hắn lại có hiệu quả đến kinh người, nó hoàn toàn hiển lộ hết khí chất tuấn dật tiêu sái, tao nhã của hắn. Bởi vậy khi hắn tùy tiện đứng trong đám đông thì tuyệt đối là hạc trong bầy gà, xuất chúng siêu nhiên!
Nhưng cái hấp dẫn ánh mắt Sở Phàm chính là hào quang yêu dị luôn hiện lên trong khóe mắt người trẻ tuổi đó. Ngay lập tức, Sở Phàm thầm nghĩ:
" Thế gian này nếu một người con gái mà gặp được người con trai như vậy thì tuyệt đối là mộng đẹp, đống thời là bắt đầu của việc chấm dứt ác mộng!"
Người trẻ tuổi này thấy Kỷ Tiêm Vân đang đi tới liền mỉm cười ra đón. Tô Phi trông thấy vậy cười nói:
- Tiểu Vân, bạch mã hoàng tử Lâm Phi Dật của bồ tới kìa!
- Đi, đi, đi. Đừng có nói lung tung. Mình không có quan hệ gì với hắn cả!
Kỷ Tiêm Vân khi nói những lời này thì khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng cũng có chút ửng đỏ.
- Tiểu Vân, Lâm Phi Dật là anh chàng đẹp trai nhất được tất cả bọn con gái trong trường chúng ta thừa nhận đó. Nghe nói mỹ nữ theo đuổi hắn ta có thể xếp thành hàng dài đấy. Nhưng mà hắn lại chỉ có ngắm trúng mỗi mình bồ là sao? Bồ chẳng lẻ ngay cả một cơ hội cũng không cho người ta à?
Trầm Mộng Lâm cười duyên nói.
" À, thì ra tên mặt trắng này chính là Lâm Phi Dật mà tên cặn bã Trần Tuấn Sinh kia nhắc tới. Mẹ nó, đúng thật là mặt trắng trăm phần trăm. Nhìn bộ dạng của hắn hình như tìm đến nhị tiểu thư. Ách, tất nhiên không thể người như hắn để tiếp cận nhị tiểu thư. Xem ra hôm nay mình còn có rất nhiều cơ hội để biểu diễn đây."
Sở Phàm thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên tiếu ý như có như không.