Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 318: Sở Phàm tra hỏi thiếu phụ xinh đẹp

Thành phố A ở tỉnh S không được xem là một thành phố lớn, chỉ có thể coi nó là một thành phố cấp độ trung bình. Bởi vì đây không phải là thành phố lớn nên ở đây cũng không có vẻ bận rộn và khẩn trương trong cuộc sống. Cuộc sống của người dân trong thành phố khá an nhàn, từ sáng đến tối nhịp điệu cuộc sống đều không nhanh không chậm.
Thành phố A tuy không lớn, nhưng khí hậu ở đây lại rất ôn hòa, phong cảnh rất đẹp, là một nơi tốt để sinh sống. Cho nên vùng ngoại ở ngoại ô thành phố này có khá nhiều khu biệt thự nhỏ được xây cất. Rất nhiều nhân vật có tiền đều chọn mua biệt thự tư nhân ở khu ngoại ô của thành phố nhỏ bé này, chọn thành phố này là nơi nghỉ ngơi nhàn nhã của mình.
Ở bên cạnh Tây Thủy Hồ có một tòa biệt thự Lâm Hồ Nhi kiến trúc độc đáo.Tòa biệt thự này cao ba tầng, có kiểu dáng cổ điển, rất là xa hoa, khiến cho người ta cảm thấy thật là nguy nga lộng lẫy.
Lúc này, đèn trong tòa biệt thự vẫn còn chưa tắt. Trong phòng khách của tòa biệt thự hiện lên bóng người. Một người đàn ông mặc đồ tây, đi giày đang nói chuyện cùng với một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi. Bỗng một cô bé nhỏ khoảng bốn năm tuổi chạy tới. Người đàn ông cúi đầu xuống ôm cô bé này vào trong lòng mình, hôn vào khuôn mặt trắng trẻo của bé. Người phụ nữ kia nhìn thấy thế thì trên khóe môi nở ra một nụ cười hạnh phúc.
Cách tòa biệt thự về phía tây khoảng hai mươi mét, trong một khóm hoa có một người thanh niên ở đó đang đưa ống kính camera chĩa vào trong tòa biệt thự, ghi lại hết tất cả những cảnh đang diễn ra trong nhà. Bên cạnh hắn có một cô gái xinh đẹp mặc bộ đồ màu bạc. Cô gái này luôn cảnh giác quan sát khắp bốn phía, lúc nào cũng để ý đến những sự tình diễn xung quanh. Cô gái này chính là Ngân Hồ, còn người thanh niên cầm chiếc camera kia là Sở Phàm.
Tại sao Sở Phàm lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố A vậy?
Thì ra mấy ngày trước Sở Phàm đã ra lệnh cho Ngân Hồ theo dõi chặt chẽ hành động của Bí thư Thị ủy Trương Bằng. Vốn là mấy hôm nay Trương Bằng phải đi một mình ra ngoài thành phố để tham dự một hội nghị quan trọng. Biết được sau khi cuộc hội nghị này chấm dứt, Trương Bằng không lập tức trở về Bắc Kinh mà lại bí mật bay tới thành phố A của tỉnh S, Ngân Hồ thấy đây là một việc khác thường nên lập tức thông báo cho Sở Phàm biết. Cô nghi ngờ Trương Bằng rất có thể trước khi trở về Bắc Kinh muốn gặp một người bí mật nào đó của ông ta. Và người này rất có khả năng là nhân tình của Trương Bằng.
Sở Phàm sau khi nghe được tin này thì ngay buổi trưa hôm đó lập tức lên máy bay đi tới thành phố A. Đến thành phố A, hắn gặp được Ngân Hồ trong lúc cô vẫn đang theo dõi dấu vết của Trương Bằng. Lúc bảy giờ tối hôm nay, Trương Bằng đã bí mật đi tới biệt thự ở gần Tây Thủy Hồ, gặp mặt người phụ nữ bên trong tòa biệt thự này.
Sở Phàm qua màn ảnh camera nhìn thấy Trương Bằng cùng với người phụ nữ kia thân mật với nhau thì lạnh lùng nói:

- Không nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ này đúng là nhân tình của Trương Bằng rồi. Còn cô bé kia chính là con tư sinh của hắn. Tốt lắm, đây chính là nhược điểm của Trương Bằng.
- Chủ nhân định làm thể nào?

Ngân Hồ khẽ hỏi.
- Trước hết phải ghi hình lại những cảnh này đã, để khi Trương Bằng đã bỏ đi tôi còn có bằng chứng.

Sở Phàm thản nhiên nói.
Đang nói, bỗng Sở Phàm nhìn thấy trên màn ảnh camera người phụ nữ kia đang rúc vào trong lồng ngực Trương Bằng. Trương Bằng một tay ôm cô bé con, một tay ôm người phụ nữ này. Một lúc sau người phụ nữ mới lưu luyến rời khỏi vòng tay của ông ta. Sau đó Trương Bằng nói mấy câu gì đó với cô, rồi người phụ nữ này tiễn ông ta ra ngoài cửa.
Đi tới cửa sau tòa biệt thự, Trương Bằng buông tay cô bé ra, nói với cô bé này mấy câu, sau đó lại hôn lên khuôn mặt của bé. Cuối cùng đứng lên nhìn người phụ nữ thật lâu, rồi sau đó đi tới một chiếc xe màu đen đang dừng bên ngoài tòa biệt thự. Ông ta chui vào xe, lái xe chạy đi vùn vụt. Trước cửa biệt thự, người phụ nữ cầm tay cô bé nhìn theo hình bóng chiếc xe cho đến khi nó mất hút trong bóng đêm mới đóng cửa lại, đi vào trong tòa biệt thự.
- Chủ nhân, tại sao Trương Bằng lại đi vội như vậy?

Ngân Hồ kinh ngạc hỏi.
- Có thể Trương Bằng đã biết được tin tức sự việc liên quan tới mạng lưới buôn bán thuốc phiện của Hứa Nhạc ở Bắc Kinh nên chạy suốt đêm về đó. Chỉ có điều theo Trần Thiên Minh thì tôi biết được Trương Bằng đến ngày mai mới có thể trở về Bắc Kinh. Bây giờ nếu Trương Bằng chạy suốt đêm về đó thì dễ nhận thấy là lão ta đang muốn sắp đặt một hành động bất ngờ, mưu đồ cứu vãn lại tình thế.

Sở Phàm trầm giọng nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ đây chủ nhân? Tiếp tục theo dõi Trương Bằng hay là ngăn cản lão ta?

Ngân Hồ hỏi.
Sở Phàm trầm ngâm một chút rồi nói:

- Như vậy đi, cô cứ tiếp tục theo dõi Trương Bằng. Nếu như Trương Bằng thật sự phải bay suốt đêm để trở về Bắc Kinh thì nói cho tôi một tiếng. Tôi nói lại với Trần Thiên Minh, bảo ông ta đề phòng. Hơn nữa nếu Trương Bằng có hành động gì khác thì cô hãy thông báo cho tôi biết ngay.
- Vâng! Chủ nhân vẫn muốn ở lại đây à?

Ngân Hồ hỏi.
- Đúng vậy, tôi còn muốn đi vào biệt thự nói chuyện với người phụ nữ trong đó. Cô đi trước đi, không thì không theo kịp Trương Bằng đâu.

Sở Phàm nói.
- Vâng, chủ nhân!

Ngân Hồ nói xong chuyển người, đi tới bên chiếc xe của cô rồi vội vàng chạy đi.
Sau khi Ngân Hồ đi Sở Phàm cũng cất camera vào trong túi, sau đó đi đến cửa chính của tòa biệt thự. Sau khi cửa tòa biệt thự mở ra thì Sở Phàm nhìn thấy một cô bé đang ở trong phòng khách một mình, người phụ nữ kia không biết đã đi đâu. Cô bé kia nhìn thấy Sở Phàm đứng ở ngoài cửa thì đôi mắt to xinh đẹp ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hắn. Sở Phàm mỉm cười đầy thiện ý, vẫy vẫy tay với cô bé.
Cô bé cũng mỉm cười, chạy tới bên Sở Phàm, không hề có chút gì sợ người lạ. Cô bé chạy đến trước mặt Sở Phàm, khuôn mặt tròn trịa ngước lên, dùng giọng nói trẻ con hỏi:

- Chào anh, anh tìm ai?
Sở Phàm ngồi xổm xuống bế cô bé lên, cười nói:

- Anh tìm mẹ em có chút việc. Mẹ của em có ở nhà không?
Có lẽ nụ cười của Sở Phàm rất nhã nhặn lại rất thân thiện khiến cho người ta thấy một cảm giác thân thiết. Cho nên cô bé này bị Sở Phàm ôm nhưng lại không hề sợ hãi mà lại còn thơ ngây mỉm cười:

- Mẹ đang ở bên trong nhà.
- Được rồi, em tên là gì vậy?
- Em tên là Lý Giai Giai, năm nay mới đi nhà trẻ.
- Chà, hóa ra em tên là Lý Giai Giai.

Sở Phàm trong lòng thầm nghĩ cô bé này không mang họ Trương mà lại mang họ Lý thì chắc hẳn là cùng họ với mẹ của bé.
- Người vừa rồi từ nhà em đi ra là ai vậy?
- Đó là chú Trương, bạn tốt của mẹ em đấy.

Lý Giai Giai vừa ngây thơ nói xong thì người phụ nữ kia đi tới, hóa ra cô đang ở nhà bếp bận nấu ăn thì loáng thoáng nghe được tiếng con gái của mình và một người đàn ông nói chuyện cho nên cô đi ra xem xem chuyện gì. Đến phòng khách thì cô nhìn thấy một người thanh niên đang ôm con gái của mình vào lòng. Trong lòng cô sửng sốt, hồi lâu không có phản ứng. Cô nhớ rõ ràng đã khóa cửa tòa biệt thự rồi, vậy người thanh niên này vào nhà bằng cách nào?
- Được rồi, tôi gọi cô là Trương phu nhân hay gọi là Lý tiểu thư?

Sở Phàm nhìn thấy trước mắt mình hiện lên một người phụ nữ có vẻ xinh đẹp khiến cho người ta phải xao động trong lòng, hắn mỉm cười hỏi thiếu phụ.
- Mẹ ơi, anh ấy tới tìm mẹ đấy.

Lý Giai Giai nhìn thấy mẹ của mình đi ra thì nói to lên.
Người phụ nữ kia định thần lại, trong đôi mắt phượng xinh đẹp hiện lên một vẻ hoảng sợ. Cô cố giữ bình tĩnh hỏi:

- Không biết cậu đêm khuya tới tìm tôi có chuyện gì? Tôi nghĩ tôi và cậu không quen với nhau phải không? Giai Giai, con mau đến gần mẹ.
- Giai Giai, anh muốn ôm em thêm một lúc nữa được không?

Sở Phàm cười cười, sau đó lại hướng về phía người phụ nữ vô cùng thành thục kia, nói:

- Cô không cần hoảng sợ, đêm nay tôi đến đây chỉ là tìm cô trò chuyện mà thôi. Con gái của cô thật là ngoan ngoãn, mới gặp lần đầu đã thích rồi. Đáng tiếc là nó lại theo họ mẹ chứ không thể theo họ cha.
Người phụ nữ kinh hãi, khuôm mặt xinh đẹp phút chốc trở nên tái nhợt, thân hình run lên nhè nhẹ. Nhưng sau đó cô lại lạnh lùng nói:

- Tôi không biết cậu nói cái gì. Thật xin lỗi, tôi không biết cậu. Cậu hãy lập tức buông con tôi ra, sau đó ra khỏi cửa nhà tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.
- Có cần nóng vội như vậy không? Chẳng lẽ cô không thấy tôi đang ôm tiểu Giai Giai đáng yêu hay sao?

Sở Phàm thản nhiên cười, dùng một ánh mắt đùa bỡn nhìn về phía người phụ nữ.
- Cậu, cậu muốn làm gì? Cậu, cậu mau buông con gái của tôi ra.

Người phụ nữ kinh hãi, run giọng nói, trong mắt hiện lên một vẻ hoảng sợ.
- Được rồi, tôi đêm nay đến đây là để nói chuyện với cô. Chỉ cần cô hiểu biết thì tôi sẽ không làm gì cô và con gái cô cả.

Sở Phàm từng tiếng từng tiếng một nói, trong giọng nói mang theo một vẻ khiến cho người ta phải thuần phục.
Lý Giai Giai lúc này dường như nhận ra vẻ khác thường của mẹ nó. Nó dùng sức để nhằm giãy ra khỏi sự ôm ấp của Sở Phàm để đi đến bên mẹ mình nhưng Sở Phàm vẫn không hề nới lỏng tay. Lý Giai Giai khóc "Oa" lên một tiếng, trong miệng kêu lên:

- Mẹ, mẹ , mẹ ơi..
Người phụ nữ nhìn con gái mình khóc thì trong lòng đau xót, vội trấn an nói:

- Giai Giai đừng khóc. Giai Giai không được khóc. Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu!

Cô nó xong nhìn về phía Sở Phàm, hít một hơi thật sâu rồi nói:

- Cậu nói đi, cậu tìm tôi là muốn nói chuyện gì?
- Nói chuyện về người đàn ông mới từ nhà cô đi ra.

Sở Phàm nói xong đảo tay đóng cửa biệt thự lại.
"Ầm" một tiếng, tiếng cánh cửa đóng ầm lại giống như tiếng sấm rền bên trong lòng người phụ nữ. Thân hình mềm mại của cô phát hoảng, giống như cô không thể đứng vững, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Sở Phàm buông Lý Giai Giai đang ôm trong lòng ra, dịu dàng nói:

- Giai Giai, em đừng khóc nữa. Em khóc nhè thì mẹ em sẽ bị thương tâm đó. Anh không phải người xấu. Anh đến tìm mẹ em để nói chuyện thôi. Được rồi, bây giờ em hãy đến bên cạnh mẹ em đi.

Sở Phàm vừa khẽ buông tay thì Lý Giai Giai lập tức chạy tới bên mẹ nó. Người phụ nữ định thần lại, vội vàng ôm chặt con gái mình vào trong lòng.
- Được rồi, trả con gái cô lại cho cô, cô cũng nên nói chuyện với tôi chứ?

Sở Phàm lạnh nhạt nói.
Người phụ nữ nghe vậy thì hơi chần chừ, trong đầu đang tính toán chuyện khác, nghĩ thầm lầm thế nào để ngăn cản Sở Phàm sau đó âm thầm báo nguy, để cho bảo vệ hoặc công an biết chuyện.
Sở Phàm dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của người phụ nữ. Hắn cười lạnh một tiếng nói:

- Tôi khuyên cô không nên có ý đồ gì khác, cho dù cô gọi bảo vệ quanh đây lại cũng được thôi. Chỉ cần tôi muốn thì trong vòng một phút đồng hồ tôi hoàn toàn có thể giết sạch bọn họ.

Ngừng một chút, hắn nhìn sang Lý Giai Giai đang trong lòng người phụ nữ rồi nói:

- Giai Giai vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu. Thật là một cô bé rất tốt. Tôi nghĩ cô không muốn ép tôi làm một số việc tôi không muốn chứ?
Người phụ nữ kia kinh hoàng, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Sở Phàm, trong lòng cô hiện lên một cảm giác hoảng sợ, vô hình trung cô dường như cảm thấy Sở Phàm đang gia tăng áp lực khiến cho người ta phải rét lạnh.

Cô cảm thấy có chút hối hận, không nên đuổi quản gia Lý và mọi người ở đây đi. Vốn tòa biệt thự này bình thường còn có một bảo mẫu và một người lái xe kiêm vệ sĩ nữa. Nhưng đêm nay Trương Bằng tới đây, vì thế cô đã bảo người bảo mẫu và người vệ sĩ kia rời đi. Mỗi khi Trương Bằng tới cô đều làm vậy.
Lúc này, cô nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Sở Phàm thì trong lòng bất giác tin rằng người thanh niên này nói được thì sẽ làm được. Với lại người thanh niên này đã lấy con gái mình ra uy hiếp. Cuối cùng, cô đành thở dài một tiếng rồi nói:

- Được rồi, tôi đồng ý nói chuyện với cậu. Chỉ có điều cậu đi lên trên với tôi. Tất cả mọi chuyện không liên quan đến con gái của tôi.

Người phụ nữ nói với con gái mình ở trong lòng:

- Giai Giai, mẹ cùng với anh ấy đi lên trên kia nói chút chuyện. Con ở phía dưới này chơi đùa có được không?
- Được, Giai Giai sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Lý Giai Giai nói.
- Ngoan lắm!

Người phụ nữ hôn vào miệng Lý Giai Giai, đặt cô bé xuống đất, sau đó nhìn về phía Sở Phàm rồi đi lên trên lầu.
Lúc đi qua bên cạnh Lý Giai Giai, Sở Phàm khẽ sờ sờ đầu nó rồi nói:

- Giai Giai, em ngoan ngoãn nghe lời mẹ chơi đùa một mình đi. Ngày mai, nếu ngày mai anh rảnh sẽ dẫn em ra công viên chơi đùa nhé.
- Thật không anh? Cám ơn anh.

Lý Giai Giai nín khóc mỉm cười, trong mắt nó đã coi Sở Phàm trở thành bạn của mẹ nó.
Sở Phàm đi theo phía sau người thiếu phụ, hai mắt quan sát nhất cử nhất động của cô. Trang phục ăn mặc trên người cô là đồ tùy tiện ở nhà, nhưng lại không che dấu được sự thành thục, chín chắn. Cặp mông rất tròn trịa, đầy đặn khẽ lay động trước mặt của Sở Phàm. Sở Phàm không khỏi thầm nghĩ, "Trương Bằng thật là có phúc, bao nuôi được một người phụ nữ khêu gợi tuyệt diệu như vậy!"
Sở Phàm theo người phụ nữ này đi vào một căn phòng ngủ đẹp đẽ thanh nhã, dường như đây chính là phòng ngủ của cô. Trong người Sở Phàm cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ gì đó.
- Ngồi tự nhiên đi.

Người phụ nữ lấy cái chén rót nước ra mời Sở Phàm.
- Không cần đâu, tôi không khát.

Khi người phụ nữ này cúi người xuống rót trà thì Sở Phàm đã nhìn thấy trước ngực của cô đã loáng thoáng hiện lên cảnh xuân quang, hắn lạnh nhạt nói.
Người phụ nữ giật mình, sau đó quay mặt ra phía trước rồi nói:

- Không, không biết cậu muốn nói chuyện gì với tôi đây?
- Người đang âm thầm bao dưỡng cô là Bí thư Thị ủy Bắc Kinh, Trương Bằng đúng không?

Ánh mắt của Sở Phàm trở nên âm trầm, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, đi thẳng vào vấn đề.
Người phụ nữ kia kinh hoàng, nhưng sau đó cô định thần trở lại. Cô cúi đầu, trong lòng đã rõ, đêm nay Sở Phàm đi thẳng đến đây tìm cô thì chắc chắn có đủ bằng chứng chứng minh. Cô có nói gì nữa cũng là vô ích rồi, không chừng lại còn khiến cho hắn có ác cảm với mình. Vì thế cô ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:

- Tôi là người đàn bà của Trương Bằng, nhưng tôi với ông ấy không phải là quan hệ bao dưỡng. Tôi yêu ông ấy, tôi cam tâm tình nguyện ở cũng một chỗ với ông ấy, cho dù không có danh phận cũng được.
Sở Phàm hơi kinh ngạc, người phụ nữ này nói thẳng ra ngoài dự đoán của hắn, hắn không khỏi yên lặng một lúc nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ của cô.
- Tôi không biết cậu hôm nay đến đây hỏi chuyện này là có mục đích gì. Nhưng tôi cầu xin cậu đừng làm hại con gái của tôi, cũng, cũng đừng làm hại Trương Bằng. Tôi cam tâm tình nguyện đi theo Trương Bằng. Nếu nói tôi làm thương tổn ông ấy thì tôi có thể ra đi, nhưng cậu đừng làm hại ông ấy, cũng đừng làm hại con gái của tôi. Nó vô tội.

Người phụ nữ nói liền một lúc sau đó cô dường như mơ hồ cảm thấy ánh mắt của Sở Phàm nhìn về phía mình có mang theo một tia cuồng dã khiến cô hơi sửng sốt.
Sở Phàm thu hồi ánh mắt, than nhẹ nói:

- Tiếc là đứa con của Trương Bằng là Trương Chính, cô có biết không? Hắn chính là công tử đứng đầu ở Bắc Kinh. Hắn muốn đối phó với tôi. Không còn biện pháp nào khác, tôi đành tìm một chút nhược điểm của Trương Bằng để khống chế ông ấy. Chỉ có như vậy mới có thể đối phó được với Trương Chính thôi.
- Cậu, cậu không phải lợi dụng mẹ con chúng tôi chứ? Không được, quan hệ giữa tôi và Trương Bằng không thể để cho người ngoài biết được.

Người phụ nữ kinh hoàng.
- Tôi sẽ không công khai, nhưng tôi cần một chút chứng cứ, chính là một chút chứng cứ về mối quan hệ giữa Trương Bằng và mẹ con cô. Tôi chỉ muốn cho một mình Trương Bằng xem. Nếu như ông ta làm khó tôi thì tôi sẽ đem những chứng cứ đó đưa lại cho ông ta, coi như là cho ông ta một vật kỷ niệm, vậy thôi.

Sở Phàm nói xong lại không kìm đường nhìn vào bộ ngực cao ngất hơi lộ ra một chút kia. Hắn có hơi hoài nghi, không phải người phụ nữ này cố ý để nó lộ ra một chút không đó?
Người phụ thấy ánh mắt của Sở Phàm thì cắn chặt răng, trên khuôn mặt khẽ ửng đỏ đột nhiên nói:

- Tôi không thể cho cậu cái gì, nhưng tôi xin cậu đừng làm khó Trương Bằng. Còn có con gái của tôi nữa. Tôi đồng ý mang thân thể của tôi làm điều kiện trao đổi.
Người phụ nữ đứng lên, lần lượt cởi quần áo trên người cô, từng cái từng cái một. Sau cùng một thân thể trắng như tuyết, đầy đặn gợi cảm, thành thục mê người của thiếu phụ hiện lên trước mắt Sở Phàm. Trên thân thể không hề có một chút sẹo, từng chỗ trên thân hình mềm mại gợi cảm tràn ngập sự chín muồi của nữ nhân trưởng thành khiến cho người ta khó có thể tự chủ được.
Sở Phàm hơi sửng sốt, nhất thời không biết làm sao, thầm nghĩ, "Hay là ánh mắt vừa rồi của mình khiến cho cô ta hiểu lầm? Khiến cho cô ta nghĩ rằng mình ham muốn sắc đẹp của cô ta? Thật là đáng chết! Càng đáng chết hơn chính là cái vật ở phía bụng dưới của mình lại không ngừng nổi dậy!"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ khẽ ửng đỏ khiến cho người ta phải ngây ngất. Đôi mắt mang theo một tia hàm ý nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, trong mắt hiện lên một vẻ thẹn thùng. Chỉ có điều bộ ngực của cô vẫn như cũ, vẫn cao chót vót.
- Cô như vậy là có ý gì?

Sở Phàm hít vào một hơi, cố kìm nén sự cuồng nhiệt trong lòng, hỏi.
- Xin cậu hãy buông tha cho Trương Bằng và con gái của tôi. Rồi cậu muốn gì cũng được.

Người phụ nữ kiên quyết nói.
- Trương Bằng đáng để cho cô làm vậy sao?

Sở Phàm hỏi.
- Đáng chứ. Nếu như không có ông ấy thì tôi đã chết từ lâu. Không những vậy còn chết một cách nhục nhã không trong sạch. Ông ấy đã thay đổi số phận của tôi. Là tôi chủ động ở cùng một chỗ với ông ấy, tôi yêu ông ấy, tôi nợ ông ấy một mạng cho nên vì ông ấy cái gì tôi cũng có thể làm.

Người phụ nữ phấn khích nói.
Aizzzz! Sở Phàm than nhẹ, đưa mắt lên nhìn. Thân thể mềm mại trắng như tuyết của người phụ nữ lại hiện lên trong mắt hắn. Trong người bỗng nóng như lửa, hắn nhíu nhíu mày nói:

- Cô mặc quần áo vào đi, tôi không phải loại người đó.
Người phụ nữ nghe thế thì giật mình nói:

- Như vậy cậu, cậu đáp ứng điều kiện của tôi rồi ư?
Sở Phàm lơ đãng đưa mắt nhìn về khu rừng rậm dày đặc có mùi vị đặc biệt ở phía thân dưới của người phụ nữ rồi lạnh nhạt nói:

- Tôi đã nói với cô rồi, tôi đến đây để nói chuyện với cô. Chỉ cần cô ngoan ngoãn hợp tác với tôi thì tôi sẽ không làm khó mẹ con cô. Cô thay Trương Bằng cầu xin tôi nhưng cô nghĩ tôi là người như vậy sao? Tôi chỉ muốn cô đưa cho tôi một chút chứng cớ để tôi đưa cho Trương Bằng, nói điều kiện với ông ta. Đơn giản như vậy thôi, tôi khẳng định mọi người sẽ được bình an vô sự. Trương Bằng sẽ không bị sao cả. Tôi không sao. Mà hai mẹ con cô cũng không có chuyện gì cả. Đơn giản như vậy thôi!
- Thật, thật không?

Người phụ nữ vẫn còn hơi nghi ngờ.
- Con người tôi từ trước đến giờ nói một là một, nói hai là hai. Hơn nữa tình huống trước mắt cô còn lựa chọn nào khác?

Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lùng. Hắn âm trầm nói.
Nhìn thấy ánh mắt băng lạnh của Sở Phàm trong lòng người phụ nữ khẽ run lên, cả người cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hơn nữa bây giờ cô lại không mặc quần áo cho nên thân thể lại càng lẩy bẩy.
- Mặc quần áo vào đi, tôi biết thân thể của cô rất gợi cảm mê người nhưng tôi không thích nói chuyện với cô trong hoàn cảnh này. Tôi cũng không phải là Liễu Hạ Huệ. Đừng để đến lúc tôi vừa phi lễ vừa tra hỏi cô. Cô vừa bị mất thân thể lại vừa phải nói ra!
Sở Phàm lạnh nhạt nói, sau đó lại đưa mắt nhìn vào bộ ngực cao ngất của người phụ nữ.
Người phụ nữ sửng sốt, sau đó định thần lại, vội vàng cúi người xuống nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc vào. Trong khoảnh khắc lúc cô cúi người xuống dường như cô khẽ cười cười. Sau khi mặc quần áo lại người phụ nữ lại có một vẻ thẹn thùng. Cô nhìn Sở Phàm nói:

- Được rồi, cậu muốn hỏi cái gì thì hỏi đi?
- Tiểu Giai Giai là con tư sinh của cô và Trương Bằng phải không?

Sở Phàm hỏi.
- Đúng thế!

Người phụ nữ ngập ngừng nói.
- Ừm, bây giờ tôi hỏi gì cô đáp nấy, đơn giản như vậy thôi!

Sở Phàm nói xong nhìn về phía người phụ nữ, tỏ ý bảo cô ngồi xuống, sau đó bắt đầu hỏi.

..
Khoảng nửa giờ sau Sở Phàm đã hỏi xong những câu hỏi cần thiết, cũng đã thu âm lại, sau đó cùng với người phụ nữ đi xuống dưới lầu. Ở dưới lầu, Lý Giai Giai nhìn thấy hai người đi xuống thì chạy như bay tới chào đón, khuôn mặt be bé cười vui vẻ nói:

- Mẹ, hai người xuống rồi à?
- Ừ, đến đây để mẹ ôm con.

Người phụ nữ nói xong ôm Lý Giai Giai vào trong lòng.
- Tiểu Giai Giai thật là đáng yêu.

Sở Phàm quay sang người phụ nữ nói:

- Đúng rồi, chuyện đêm nay tuyệt đối không được để cho người khác biết kể cả Trương Bằng. Nếu không tôi sẽ cầm những băng ghi âm và ảnh chụp làm bằng chứng mang tới cục cảnh sát. Mà theo như cô nói thì tôi được biết Trương Bằng đã dùng mọi hình thức nhận hối lộ để có được ba tòa biệt thự có giá trị hơn nghìn tỷ đúng không? Còn chuyện cô lén lút sinh con cho ông ta, tôi nghĩ đưa cái này cho cục điều tra thì sẽ vang động như thế nào? Không chỉ vậy tôi sẽ còn tìm đến con gái của cô. Cô nên tin đi, bất kể hai người chạy trốn đến đâu tôi cũng có cách tìm được. Nói thật sau khi tìm được hai người rồi thì tôi sẽ không khách khí giống như bây giờ đâu. Hãy nhớ kỹ lấy lời của tôi nhé.
Người phụ nữ nghe thế thì biến sắc. Nhìn vào ánh mắt của Sở Phàm, cô thấy nó thật giống hệt ánh mắt của một ác ma.
Cuối cùng Sở Phàm vuốt ve đầu Lý Giai Giai, nói:

- Anh phải đi đây, Giai Giai ngoan, ở nhà nhớ vâng lời mẹ.
- Anh ngày mai có dẫn em đi chơi công viên không?

Lý Giai Giai hỏi.
- Chuyện này còn phải hỏi mẹ em ngày mai có muốn nhìn thấy anh không?

Sở Phàm cười cười.
- Giai Giai, anh ấy có việc bận, con đừng quấy rầy.

Người phụ nữ vội vàng nói.
- Ha ha, Giai Giai, em yên tâm đi. Từ nay về sau anh sẽ thường xuyên đưa em đi chơi công viên.

Sở Phàm nói xong lại đưa ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ, lạnh lùng nói:

- Nhớ kỹ lời tôi nói, nhất quyết không được rối loạn. Đó là việc làm ngu ngốc! Cô mà rối loạn, Trương Bằng sẽ hoài nghi, sẽ tra hỏi cô xem có chuyện gì, không chừng sẽ lộ hết mọi chuyện. Khi nào xong mọi chuyện tôi sẽ thực hiện lời hứa của tôi.

Sở Phàm nói xong quay người đi.
Người phụ nữ nhìn theo thân ảnh của Sở Phàm, trong ánh mắt sâu thẳm tràn ngập vẻ không đành lòng và sợ hãi.

back top