Nguồn: Sưu Tầm
Lam Chính Quốc trở về phòng, trên khuôn mặt lão lúc này vẫn còn tràn ngập vẻ sợ hãi và tức giận. Lão thở hổn hển. Dù thế nào lão cũng không nghĩ ra được là chính con gái của mình lại là người đột nhiên nhắc đến chuyện mười tám năm trước. Lão thở phì phò dồn dập, trong mắt dường như lại hiện ra chuyện cũ từ mười tám năm trước. Muời tám năm trước lão đã từng kết nghĩa anh em với một người, đó chính là cha ruột của Sở Phàm, Sở Chiến Ca. Bây giờ hình bóng của người anh này lại hiện lên, dường như đang to tiếng chất vấn lão rằng tại sao năm đó không đếm xỉa gì tới tình anh em, dùng thủ đoạn ti tiện để cướp lấy Tập đoàn Sở Thị?
Trong lòng lão hoảng hốt, trong hoảng hốt lại cảm thấy bộ mặt Sở Chiến Ca đang trở nên dữ tợn, giống như là ác quỷ từ địa ngục đang thò tay ra bóp cổ họng lão vậy. Lão vô cùng kinh hãi, không kìm được lảo đảo lùi về sau vài bước, dựa vào cái bàn sau đó mới khôi phục lại tinh thần. Lúc này mới nhận ra rằng tất cả mọi thứ đó đều là ảo ảnh mà thôi.
Tuy là như thế nhưng trên trán lão vẫn không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Lão hít một hơi thật sâu, cố gắng điều hoà hô hấp của mình. Sau khi mở mắt ra lão đã khôi phục lại vẻ bình thường. Lão cau mày, hàn quang trong mắt loé lên. Lão đã kết luận là phải có ai đó nói ra chuyện năm đó cho Lam Tuyết biết, nhưng người đó rốt cuộc là ai? Điều này lão suy nghĩ mãi mà không thể tìm ra được lời giải. Chuyện này nhiều năm rồi vẫn chưa có ai nhắc lại, hắn đã sớm quên đi rồi. Nhưng đêm nay chính con gái lão lại nhắc đến, khiến cho lão vô cùng khiếp sợ. Lúc này trong đôi mắt lão hiện lên những tia sát khí linh hoạt và sắc bén.
Trong lòng lão thầm quyết định, bất kể người này có là ai đi chăng nữa cũng phải điều tra cho ra, không chỉ vậy phải làm cho người này biến mất khỏi cõi đời. Thông thường những người có khả năng đe doạ đến lão đều bị lão áp dụng thủ đoạn đó để giải quyết.
Lúc này đột nhiên điện thoại di động của lão chợt đổ chuông, không ngờ là Trương Bằng. Lão vội nhấc máy rồi cười nói:
- Bí thư Trương à, xin chào. Tôi mấy ngày nay bận quá, quên cả không đến gặp Bí thư Trương để bàn bạc công việc. Thật là không phải!
- Bây giờ ông đến đây một chuyến đi. Tôi có chuyện cần bàn với ông.
Trương Bằng trầm giọng nói, trong giọng nói mang theo một vẻ nặng nề, dường như đang có tâm sự trầm trọng.
Lam Chính Quốc hơi sửng sốt. Lão biết Trương Bằng chắc chắn là có chuyện gì đó muốn nóng lòng bàn bạc với mình. Cho nên lập tức trả lời:
- Được, được. Bây giờ tôi sẽ lập tức đến, Bí thư Trương chờ một lát.
Lam Chính Quốc cúp máy sau đó vội thay quần áo đi xuống dưới lầu. Lúc đi xuống nhìn thấy Lam Tuyết vẫn còn đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt của cô tái nhợt tiều tuỵ thì lão hơi nhíu mày. Bộ dáng này của Lam Tuyết khiến cho lão cảm thấy rất đau lòng. Lão cũng biếtđược phản ứng vừa rồi của mình có hơi thái quá cho nên lão đi đến gần cô, ôn hoà nói:
- Tiểu Tuyết, vừa rồi ba có hơi to tiếng với con. Cũng chỉ tại ba nghe thấy con nói những chuyện tạp nham giả dối quá nên mới có phản ứng bực bội như vậy. Con phải tin tưởng ba của mình chứ. Tất cả những lời nói của người ngoài đều không đáng tin. Con là con gái của ba, chẳng lẽ ba lừa cả con hay sao? Tiểu Tuyết con đừng suy nghĩ chuyện này nữa. Trước mắt con cứ nghỉ ngơi cho khỏi bệnh được không?
- Con biết rồi.
Lam Tuyết thản nhiên trả lời, giọng nói vô cùng lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào.
- Vậy là tốt rồi. Con ở nhà nghỉ ngơi, ba có việc phải ra ngoài một lát.
Lam Chính Quốc nói xong liền đi ra ngoài.
Lúc này Lam Chính Quốc đã ngồi bên trong chiếc xe Cadillac sang trọng. Tiểu Võ đang ở phía trước lái xe cho hắn.
Lam Chính Quốc hơi nhắm hờ mắt lại nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghĩ ra một việc, lão mở mắt ra, trầm giọng hỏi:
- Tiểu Võ, mấy ngày gần đây cậu âm thầm đi theo bảo vệ Tiểu Tuyết, có biết được nó có tiếp xúc với những người lạ nào hay không?
Tiểu Võ nghĩ một lát rồi nói:
- Tiểu thư quen biết không nhiều người ở Bắc Kinh. Chỉ có điều dường như cô ấy có biết một người thanh niên trẻ tuổi, nhiều lần gặp nhau nói chuyện. Sau mỗi lần gặp mặt đều tỏ ra rất không vui.
- Sao? Người thanh niên này tên là gì? Lai lịch ra sao?
Lam Chính Quốc nhíu mày hỏi.
- Xin lỗi ông chủ. Chuyện này tôi vẫn chưa đi điều tra.
Tiểu Võ áy náy nói.
- Cậu tại sao lại có thể sơ ý quá như vậy chứ? Bất cứ người nào qua lại với Lam Tuyết đều phải điều tra cho thật rõ ràng. Lỡ như đối phương có ý đồ xấu với nó thì sao?
Lam Chính Quốc lớn tiếng nói nhưng sau một lúc liền dịu giọng lại:
- Ngày mai cậu phải điều tra cho thật rõ ràng về người thanh niên này, sau đó báo cáo cho tôi.
- Vâng, ông chủ.
Tiểu Võ vội vàng trả lời.
Lúc này, chiếc xe Cadillac xa hoa đã tiến vào trong một toà biệt thự. Sau khi xe dừng lại, Lam Chính Quốc bước xuống xe, đi về toà biệt thự Đan Nguyên của Trương Bằng. Tiểu Võ theo sát ở phía sau.
Lam Chính Quốc đi tới gõ cửa, vợ Trương Bằng đi ra mở nhìn thấy Lam Chính Quốc liền lập tức cuời nói:
- Anh Lam đến à, mau vào đây.
- Được rồi, bà Trương không cần khách khí. À bí thư Trương có ở nhà không?
Lam Chính Quốc vừa đi vào nhà liền hỏi.
- Có có, ông ấy đang ở trong thư phòng. Ông ấy dặn nếu anh đến thì đi thẳng đến thư phòng tìm ông ấy.
Bà Trương cười cười nói.
- Được, tôi đến thư phòng tìm Bí thư Trương.
Lam Chính Quốc đi về phía thư phòng của Trương Bằng.
Trương Bằng đang ở trong thư phòng. Ông ta nhìn thấy Lam Chính Quốc đi vào liền nói:
- Ông tới rồi, ngồi đi.
- Cám ơn Bí thư Trương! Hôm nay ông vội vàng gọi tôi tới như thế là có chuyện gì gấp phải không?
Lam Chính Quốc hỏi dò.
- Aizzz!
Trương Bằng thở dài, vẻ mặt của lão tràn đầy sự băn khoăn, trầm giọng nói:
- Đúng là có chuyện, mà còn là chuyện lớn nữa.
Lam Chính Quốc nghe thế thì sửng sốt, nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Trương Bằng thì lão cũng chắc chắn là đã có chuyện lớn xảy ra, vội vàng hạ giọng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, xin Bí thư Trương nói rõ ra.
Trương Bằng mấy ngày nay vẫn luôn luôn nghĩ cách tiêu diệt cái mối họa trong lòng là tên Sở Phàm này. Chỉ cần Sở Phàm một ngày còn ở trên thế gian thì vẫn là một sự uy hiếp lớn nhất đối với ông ta. Trong lòng ông ta không thể chấp nhận được việc Sở Phàm còn sống. Bởi nếu thế, ông ta sẽ bị kìm chế nhiều chuyện, bị Sở Phàm quản chế, thậm chí cuối cùng có thể trở thành công cụ thao túng của hắn. Trong lòng Trương Bằng không thể cam chịu để Sở Phàm áp chế cho nên ông ta muốn phản kích, nhưng phải phản kích như thế nào đây? Ông ta không dám trực tiếp ra mặt đối phó với Sở Phàm bởi vì Sở Phàm đang nắm giữ rất nhiều chứng cứ trong tay. Ông ta sợ sau khi chính mình ra mặt chọc giận Sở Phàm thì những chứng cứ đó sẽ bị phơi bày ra ánh sáng. Lúc đó ông ta cũng khó bảo vệ được bản thân mình. Sau khi ngẫm nghĩ, nung nấu mãi, ông ta mới quyết định mượn dao giết người, nên mới gọi điện cho Lam Chính Quốc tới đây.
- Mấy ngày nay có một người tên là Sở Phàm muốn uy hiếp tôi.
Trương Bằng nói từng chữ từng chữ một.
- Sở Phàm? Hắn là ai? Tại sao hắn lại uy hiếp được chúng ta?
Lam Chính Quốc khó hiểu hỏi.
- Hắn đang nắm giữ một số chứng cứ về việc Triệu Thanh tặng cho tôi mấy căn biệt thự trước kia. Hơn nữa đáng sợ nhất là v hắn cũng biết một ít chân tướng ề chuyện Triệu Thanh chết!
Ánh mắt Trương Bằng trở nên thâm trầm, chậm rãi nói.
- Cái gì?
Lam Chính Quốc cũng vô cùng kinh hoàng. Cái chết của Triệu Thanh lão cũng có liên quan, bởi vì người hạ độc lúc ấy chính là lão.
Ánh mắt của Lam Chính Quốc cũng dần dần trở nên sắc nhọn, trong đó ẩn chứa một tia sát khí. Lão lạnh lùng hỏi:
- Cái người tên là Sở Phàm này rốt cuộc là ai? Tại sao hắn lại biết việc này?
- Tôi mấy ngày nay cũng đang điều tra về hắn, nhưng không được kết quả gì. Người này thân thế rất bí mật, nhưng tôi đoán chắc rằng hắn và con của Triệu Thanh là Triệu Hoa có lui tới với nhau.
Trương Bằng nói.
- Sao? Nói như vậy thì Triệu Hoa cũng nghi ngờ chúng ta hay sao? Thảo nào Hà Trường Thanh nói với tôi Triệu Hoa mấy ngày gần đây có biểu hiện khác thường.
Lam Chính Quốc bỗng tỉnh ngộ nói.
- Chuyện của Triệu Thanh tuyệt đối không thể để lộ ra. Nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Trương Bằng khẽ thở dài, nói.
Lam Chính Quốc hiểu ý Trương Bằng. Sự thực về cái chết của Triệu Thanh nếu như được phơi bày thì một loạt những chuyện khác mà lão đang cố gắng che dấu chân tướng cũng sẽ bị lộ ra hết. Cái chết của Triệu Thanh chỉ là một góc nhỏ của tảng băng đang nổi, những chân tướng của đủ loại vấn đề sau cái chết của ông ta mới là trí mạng nhất.
- Tôi hiểu ý của Bí thư Trương. Cả hai người đều không thể lưu lại được. Triệu Hoa thì tôi đã sớm đã có ý muốn giết nó rồi. Nhưng còn tên Sở Phàm lại đáng chết hơn, nó dám cả gan uy hiếp Bí thư Trương. Đúng là không biết trời cao đất rộng!
Lam Chính Quốc lạnh lùng nói.
Trương Bằng nghe thấy Lam Chính Quốc nói vậy thì cảm thấy vui vẻ, bởi vì ông ta đã ngầm muốn chuyển giao nhiệm vụ giết chết Sở Phàm cho Lam Chính Quốc. Thực ra nguyên nhân lớn nhất khiến ông ta muốn diệt trừ Sở Phàm chính là Sở Phàm đang nắm trong tay bằng chứng minh việc con trai ông ta lợi dụng quyền lực của ba để cấu kết với Hứa Nhạc. Những chứng cứ này đe doạ nghiêm trọng đến cuộc sống của gia đình ông ta cho nên ông ta đương nhiên không thể chấp nhận việc Sở Phàm tiếp tục còn trên cõi đời này được.
- Chính Quốc này, ông biết phải làm như thế nào thì tốt rồi. Chỉ có điều phải thật cẩn thận, chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn thì tôi đều có thể giúp ông giải quyết được.
Trương Bằng chậm rãi nói.
- Chuyện của Triệu Thanh trước kia vô cùng bí mật. Làm sao mà Triệu Hoa và Sở Phàm biết được? Thật là kỳ quái.
Lam Chính Quốc nhíu mày khó hiểu hỏi.
- Hừ, nói không chừng tên Triệu Thanh cáo già kia đã âm thầm để lại chứng cứ gì đó. Để tránh cho đêm dài lắm mộng, chúng ta vẫn cần phải diệt trừ hai người này thỏa đáng thì hơn.
- Tôi sẽ bắt tay ngay vào việc này, nhất định sẽ làm cho thật sạch sẽ. À mà Bí thư Trương mấy ngày nay có đọc báo không? Cổ phiếu của Tập đoàn Quốc Cảnh đã hạ giá trên diện rộng. Đây chính là một chuyện rất tốt với chúng ta đó.
- Vậy ông mau nắm lấy cơ hội này, đánh gục Quốc Cảnh đi. Khi đó ông có thể xưng hùng trên cả thương giới.
- Chuyện này vẫn là nhờ Bí thư Trương ra sức ủng hộ. Nếu như không có Bí thư Trương ra sức trợ giúp thì Tập đoàn Lam Thị của tôi cơ bản là không thể đứng vững được ở Bắc Kinh. Tất cả mọi chuyện này nhất định phải cảm ơn Bí thư Trương. Tôi sẽ không quên công lao của bí thư đâu.
Lam Chính Quốc cười ha hả nói.
- Bằng giao tình nhiều năm của chúng ta thì tôi không giúp ông thì giúp ai? Chỉ có điều chuyện lúc nãy tôi nói ông cần phải xử lý cho nhanh. Nếu không trong lòng tôi thật không thể yên tâm được.
Trương Bằng cấp bách nhất là muốn lập tức diệt Sở Phàm càng sớm càng tốt. Vì vậy lần thứ hai lại nhắc nhở Lam Chính Quốc nên làm gấp chuyện này.
- Được rồi, Bí thư Trương cứ yên tâm đi. Ngày mai tôi sẽ xử lý tốt việc này.
Lam Chính Quốc quả quyết nói.
Trương Bằng nghe vậy thì gật gật đầu, ánh mắt ông ta lạnh như băng giống như là đã nhìn thấy Sở Phàm bị giết chết.
Lam Chính Quốc trở về phòng, trên khuôn mặt lão lúc này vẫn còn tràn ngập vẻ sợ hãi và tức giận. Lão thở hổn hển. Dù thế nào lão cũng không nghĩ ra được là chính con gái của mình lại là người đột nhiên nhắc đến chuyện mười tám năm trước. Lão thở phì phò dồn dập, trong mắt dường như lại hiện ra chuyện cũ từ mười tám năm trước. Muời tám năm trước lão đã từng kết nghĩa anh em với một người, đó chính là cha ruột của Sở Phàm, Sở Chiến Ca. Bây giờ hình bóng của người anh này lại hiện lên, dường như đang to tiếng chất vấn lão rằng tại sao năm đó không đếm xỉa gì tới tình anh em, dùng thủ đoạn ti tiện để cướp lấy Tập đoàn Sở Thị?
Trong lòng lão hoảng hốt, trong hoảng hốt lại cảm thấy bộ mặt Sở Chiến Ca đang trở nên dữ tợn, giống như là ác quỷ từ địa ngục đang thò tay ra bóp cổ họng lão vậy. Lão vô cùng kinh hãi, không kìm được lảo đảo lùi về sau vài bước, dựa vào cái bàn sau đó mới khôi phục lại tinh thần. Lúc này mới nhận ra rằng tất cả mọi thứ đó đều là ảo ảnh mà thôi.
Tuy là như thế nhưng trên trán lão vẫn không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Lão hít một hơi thật sâu, cố gắng điều hoà hô hấp của mình. Sau khi mở mắt ra lão đã khôi phục lại vẻ bình thường. Lão cau mày, hàn quang trong mắt loé lên. Lão đã kết luận là phải có ai đó nói ra chuyện năm đó cho Lam Tuyết biết, nhưng người đó rốt cuộc là ai? Điều này lão suy nghĩ mãi mà không thể tìm ra được lời giải. Chuyện này nhiều năm rồi vẫn chưa có ai nhắc lại, hắn đã sớm quên đi rồi. Nhưng đêm nay chính con gái lão lại nhắc đến, khiến cho lão vô cùng khiếp sợ. Lúc này trong đôi mắt lão hiện lên những tia sát khí linh hoạt và sắc bén.
Trong lòng lão thầm quyết định, bất kể người này có là ai đi chăng nữa cũng phải điều tra cho ra, không chỉ vậy phải làm cho người này biến mất khỏi cõi đời. Thông thường những người có khả năng đe doạ đến lão đều bị lão áp dụng thủ đoạn đó để giải quyết.
Lúc này đột nhiên điện thoại di động của lão chợt đổ chuông, không ngờ là Trương Bằng. Lão vội nhấc máy rồi cười nói:
- Bí thư Trương à, xin chào. Tôi mấy ngày nay bận quá, quên cả không đến gặp Bí thư Trương để bàn bạc công việc. Thật là không phải!
- Bây giờ ông đến đây một chuyến đi. Tôi có chuyện cần bàn với ông.
Trương Bằng trầm giọng nói, trong giọng nói mang theo một vẻ nặng nề, dường như đang có tâm sự trầm trọng.
Lam Chính Quốc hơi sửng sốt. Lão biết Trương Bằng chắc chắn là có chuyện gì đó muốn nóng lòng bàn bạc với mình. Cho nên lập tức trả lời:
- Được, được. Bây giờ tôi sẽ lập tức đến, Bí thư Trương chờ một lát.
Lam Chính Quốc cúp máy sau đó vội thay quần áo đi xuống dưới lầu. Lúc đi xuống nhìn thấy Lam Tuyết vẫn còn đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt của cô tái nhợt tiều tuỵ thì lão hơi nhíu mày. Bộ dáng này của Lam Tuyết khiến cho lão cảm thấy rất đau lòng. Lão cũng biếtđược phản ứng vừa rồi của mình có hơi thái quá cho nên lão đi đến gần cô, ôn hoà nói:
- Tiểu Tuyết, vừa rồi ba có hơi to tiếng với con. Cũng chỉ tại ba nghe thấy con nói những chuyện tạp nham giả dối quá nên mới có phản ứng bực bội như vậy. Con phải tin tưởng ba của mình chứ. Tất cả những lời nói của người ngoài đều không đáng tin. Con là con gái của ba, chẳng lẽ ba lừa cả con hay sao? Tiểu Tuyết con đừng suy nghĩ chuyện này nữa. Trước mắt con cứ nghỉ ngơi cho khỏi bệnh được không?
- Con biết rồi.
Lam Tuyết thản nhiên trả lời, giọng nói vô cùng lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào.
- Vậy là tốt rồi. Con ở nhà nghỉ ngơi, ba có việc phải ra ngoài một lát.
Lam Chính Quốc nói xong liền đi ra ngoài.
Lúc này Lam Chính Quốc đã ngồi bên trong chiếc xe Cadillac sang trọng. Tiểu Võ đang ở phía trước lái xe cho hắn.
Lam Chính Quốc hơi nhắm hờ mắt lại nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghĩ ra một việc, lão mở mắt ra, trầm giọng hỏi:
- Tiểu Võ, mấy ngày gần đây cậu âm thầm đi theo bảo vệ Tiểu Tuyết, có biết được nó có tiếp xúc với những người lạ nào hay không?
Tiểu Võ nghĩ một lát rồi nói:
- Tiểu thư quen biết không nhiều người ở Bắc Kinh. Chỉ có điều dường như cô ấy có biết một người thanh niên trẻ tuổi, nhiều lần gặp nhau nói chuyện. Sau mỗi lần gặp mặt đều tỏ ra rất không vui.
- Sao? Người thanh niên này tên là gì? Lai lịch ra sao?
Lam Chính Quốc nhíu mày hỏi.
- Xin lỗi ông chủ. Chuyện này tôi vẫn chưa đi điều tra.
Tiểu Võ áy náy nói.
- Cậu tại sao lại có thể sơ ý quá như vậy chứ? Bất cứ người nào qua lại với Lam Tuyết đều phải điều tra cho thật rõ ràng. Lỡ như đối phương có ý đồ xấu với nó thì sao?
Lam Chính Quốc lớn tiếng nói nhưng sau một lúc liền dịu giọng lại:
- Ngày mai cậu phải điều tra cho thật rõ ràng về người thanh niên này, sau đó báo cáo cho tôi.
- Vâng, ông chủ.
Tiểu Võ vội vàng trả lời.
Lúc này, chiếc xe Cadillac xa hoa đã tiến vào trong một toà biệt thự. Sau khi xe dừng lại, Lam Chính Quốc bước xuống xe, đi về toà biệt thự Đan Nguyên của Trương Bằng. Tiểu Võ theo sát ở phía sau.
Lam Chính Quốc đi tới gõ cửa, vợ Trương Bằng đi ra mở nhìn thấy Lam Chính Quốc liền lập tức cuời nói:
- Anh Lam đến à, mau vào đây.
- Được rồi, bà Trương không cần khách khí. À bí thư Trương có ở nhà không?
Lam Chính Quốc vừa đi vào nhà liền hỏi.
- Có có, ông ấy đang ở trong thư phòng. Ông ấy dặn nếu anh đến thì đi thẳng đến thư phòng tìm ông ấy.
Bà Trương cười cười nói.
- Được, tôi đến thư phòng tìm Bí thư Trương.
Lam Chính Quốc đi về phía thư phòng của Trương Bằng.
Trương Bằng đang ở trong thư phòng. Ông ta nhìn thấy Lam Chính Quốc đi vào liền nói:
- Ông tới rồi, ngồi đi.
- Cám ơn Bí thư Trương! Hôm nay ông vội vàng gọi tôi tới như thế là có chuyện gì gấp phải không?
Lam Chính Quốc hỏi dò.
- Aizzz!
Trương Bằng thở dài, vẻ mặt của lão tràn đầy sự băn khoăn, trầm giọng nói:
- Đúng là có chuyện, mà còn là chuyện lớn nữa.
Lam Chính Quốc nghe thế thì sửng sốt, nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Trương Bằng thì lão cũng chắc chắn là đã có chuyện lớn xảy ra, vội vàng hạ giọng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, xin Bí thư Trương nói rõ ra.
Trương Bằng mấy ngày nay vẫn luôn luôn nghĩ cách tiêu diệt cái mối họa trong lòng là tên Sở Phàm này. Chỉ cần Sở Phàm một ngày còn ở trên thế gian thì vẫn là một sự uy hiếp lớn nhất đối với ông ta. Trong lòng ông ta không thể chấp nhận được việc Sở Phàm còn sống. Bởi nếu thế, ông ta sẽ bị kìm chế nhiều chuyện, bị Sở Phàm quản chế, thậm chí cuối cùng có thể trở thành công cụ thao túng của hắn. Trong lòng Trương Bằng không thể cam chịu để Sở Phàm áp chế cho nên ông ta muốn phản kích, nhưng phải phản kích như thế nào đây? Ông ta không dám trực tiếp ra mặt đối phó với Sở Phàm bởi vì Sở Phàm đang nắm giữ rất nhiều chứng cứ trong tay. Ông ta sợ sau khi chính mình ra mặt chọc giận Sở Phàm thì những chứng cứ đó sẽ bị phơi bày ra ánh sáng. Lúc đó ông ta cũng khó bảo vệ được bản thân mình. Sau khi ngẫm nghĩ, nung nấu mãi, ông ta mới quyết định mượn dao giết người, nên mới gọi điện cho Lam Chính Quốc tới đây.
- Mấy ngày nay có một người tên là Sở Phàm muốn uy hiếp tôi.
Trương Bằng nói từng chữ từng chữ một.
- Sở Phàm? Hắn là ai? Tại sao hắn lại uy hiếp được chúng ta?
Lam Chính Quốc khó hiểu hỏi.
- Hắn đang nắm giữ một số chứng cứ về việc Triệu Thanh tặng cho tôi mấy căn biệt thự trước kia. Hơn nữa đáng sợ nhất là v hắn cũng biết một ít chân tướng ề chuyện Triệu Thanh chết!
Ánh mắt Trương Bằng trở nên thâm trầm, chậm rãi nói.
- Cái gì?
Lam Chính Quốc cũng vô cùng kinh hoàng. Cái chết của Triệu Thanh lão cũng có liên quan, bởi vì người hạ độc lúc ấy chính là lão.
Ánh mắt của Lam Chính Quốc cũng dần dần trở nên sắc nhọn, trong đó ẩn chứa một tia sát khí. Lão lạnh lùng hỏi:
- Cái người tên là Sở Phàm này rốt cuộc là ai? Tại sao hắn lại biết việc này?
- Tôi mấy ngày nay cũng đang điều tra về hắn, nhưng không được kết quả gì. Người này thân thế rất bí mật, nhưng tôi đoán chắc rằng hắn và con của Triệu Thanh là Triệu Hoa có lui tới với nhau.
Trương Bằng nói.
- Sao? Nói như vậy thì Triệu Hoa cũng nghi ngờ chúng ta hay sao? Thảo nào Hà Trường Thanh nói với tôi Triệu Hoa mấy ngày gần đây có biểu hiện khác thường.
Lam Chính Quốc bỗng tỉnh ngộ nói.
- Chuyện của Triệu Thanh tuyệt đối không thể để lộ ra. Nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Trương Bằng khẽ thở dài, nói.
Lam Chính Quốc hiểu ý Trương Bằng. Sự thực về cái chết của Triệu Thanh nếu như được phơi bày thì một loạt những chuyện khác mà lão đang cố gắng che dấu chân tướng cũng sẽ bị lộ ra hết. Cái chết của Triệu Thanh chỉ là một góc nhỏ của tảng băng đang nổi, những chân tướng của đủ loại vấn đề sau cái chết của ông ta mới là trí mạng nhất.
- Tôi hiểu ý của Bí thư Trương. Cả hai người đều không thể lưu lại được. Triệu Hoa thì tôi đã sớm đã có ý muốn giết nó rồi. Nhưng còn tên Sở Phàm lại đáng chết hơn, nó dám cả gan uy hiếp Bí thư Trương. Đúng là không biết trời cao đất rộng!
Lam Chính Quốc lạnh lùng nói.
Trương Bằng nghe thấy Lam Chính Quốc nói vậy thì cảm thấy vui vẻ, bởi vì ông ta đã ngầm muốn chuyển giao nhiệm vụ giết chết Sở Phàm cho Lam Chính Quốc. Thực ra nguyên nhân lớn nhất khiến ông ta muốn diệt trừ Sở Phàm chính là Sở Phàm đang nắm trong tay bằng chứng minh việc con trai ông ta lợi dụng quyền lực của ba để cấu kết với Hứa Nhạc. Những chứng cứ này đe doạ nghiêm trọng đến cuộc sống của gia đình ông ta cho nên ông ta đương nhiên không thể chấp nhận việc Sở Phàm tiếp tục còn trên cõi đời này được.
- Chính Quốc này, ông biết phải làm như thế nào thì tốt rồi. Chỉ có điều phải thật cẩn thận, chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn thì tôi đều có thể giúp ông giải quyết được.
Trương Bằng chậm rãi nói.
- Chuyện của Triệu Thanh trước kia vô cùng bí mật. Làm sao mà Triệu Hoa và Sở Phàm biết được? Thật là kỳ quái.
Lam Chính Quốc nhíu mày khó hiểu hỏi.
- Hừ, nói không chừng tên Triệu Thanh cáo già kia đã âm thầm để lại chứng cứ gì đó. Để tránh cho đêm dài lắm mộng, chúng ta vẫn cần phải diệt trừ hai người này thỏa đáng thì hơn.
- Tôi sẽ bắt tay ngay vào việc này, nhất định sẽ làm cho thật sạch sẽ. À mà Bí thư Trương mấy ngày nay có đọc báo không? Cổ phiếu của Tập đoàn Quốc Cảnh đã hạ giá trên diện rộng. Đây chính là một chuyện rất tốt với chúng ta đó.
- Vậy ông mau nắm lấy cơ hội này, đánh gục Quốc Cảnh đi. Khi đó ông có thể xưng hùng trên cả thương giới.
- Chuyện này vẫn là nhờ Bí thư Trương ra sức ủng hộ. Nếu như không có Bí thư Trương ra sức trợ giúp thì Tập đoàn Lam Thị của tôi cơ bản là không thể đứng vững được ở Bắc Kinh. Tất cả mọi chuyện này nhất định phải cảm ơn Bí thư Trương. Tôi sẽ không quên công lao của bí thư đâu.
Lam Chính Quốc cười ha hả nói.
- Bằng giao tình nhiều năm của chúng ta thì tôi không giúp ông thì giúp ai? Chỉ có điều chuyện lúc nãy tôi nói ông cần phải xử lý cho nhanh. Nếu không trong lòng tôi thật không thể yên tâm được.
Trương Bằng cấp bách nhất là muốn lập tức diệt Sở Phàm càng sớm càng tốt. Vì vậy lần thứ hai lại nhắc nhở Lam Chính Quốc nên làm gấp chuyện này.
- Được rồi, Bí thư Trương cứ yên tâm đi. Ngày mai tôi sẽ xử lý tốt việc này.
Lam Chính Quốc quả quyết nói.
Trương Bằng nghe vậy thì gật gật đầu, ánh mắt ông ta lạnh như băng giống như là đã nhìn thấy Sở Phàm bị giết chết.