Nguồn: Sưu Tầm
Sở Phàm và đại tiểu thư rời khỏi Tiểu khu Hoa Uyển rồi lái xe quay về biệt thự Lam Hải. Kỷ Thiên Vũ hôm nay hẹn hắn ở biệt thự nói chuyện.
- Tần Khải đúng là không ở nhà. Hắn chẳng lẽ đã bỏ trốn rồi sao?
- Trước mắt rất khó xác định. Chẳng qua anh nghĩ chắc chắn là Tần Khải đã nghi ngờ rồi. Tóm lại sau khi trở về anh sẽ cho người giám sát Tiểu khu Hoa Uyển, chỉ cần Tần Khải xuất hiện sẽ bắt hắn luôn.
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Hôm nay điều tra ra phản đồ của Quốc Cảnh là Tần Khải, dù có bắt hắn cũng không còn nhiều ý nghĩa. Bây giờ quan trọng nhất là làm sao để ổn định được tình hình công ty. Hôm nay cổ phiếu của Quốc Cảnh vẫn như cũ, thật đáng lo ngại.
Sở Phàm hơi trầm mặc, sau đó cười cười, an ủi:
- Có lẽ tình hình cũng không đến mức trầm trọng như vậy. Sau cơn mưa trời lại sáng. Nhất định tình hình Quốc Cảnh sẽ tốt dần lên.
Đại tiểu thư nghe vậy yên tâm hơn rất nhiều. Nàng nhìn Sở Phàm đầy nhu tình, mỉm cười, trong nụ cười đầy tràn ngập tự tin. Bởi lẽ nàng tin Sở Phàm.
Sở Phàm lái xe về tới biệt thự Lam Hải, Kỷ Thiên Vũ vẫn chưa về đến. Nhị tiểu thư cũng không có nhà. Đêm nay cô đi cùng Tô Phỉ nên đã rời nhà từ sớm.
Đại tiểu thư sau khi về biệt thự thì ngồi tại phòng khách. Sở Phàm ân cần hỏi:
- Mệt sao?
- Không phải. Chỉ là hai bả vai mỏi quá.
Đại tiểu thư xoa xoa vai, nói.
- Là do mệt mỏi quá thôi. Để anh xoa bóp cho em.
Sở Phàm nói xong rồi ngồi xuống, hai tay xoa bóp bả vai của đại tiểu thư.
Thân thể mềm mại của đại tiểu thư run lên nhè nhẹ, trong lòng tràn ngập ấm áp. Hai bàn tay Sở Phàm rất ấm, xoa bóp khiến hai vai nàng cực kỳ dễ chịu. Nàng cảm nhận được tình yêu nồng nàn của Sở Phàm, tâm hồn thiếu nữ không tự chủ được mà thầm vui sướng. Sở Phàm nhẹ nhàng xoa bóp, hai người không nói chuyện gì cả nhưng tâm linh họ sớm đã giao hòa, vô thanh thắng hữu thanh. Đột nhiên một chiếc xe Mercedes-Benz dừng lại trước biệt thự. Đại tiểu thư nghe thấy tiếng xe thì đứng dậy.
- Có phải ba em về không nhỉ?
Sở Phàm nghe vậy liền cùng đại tiểu thư đi ra cửa. Quả thật là xe của Kỷ Thiên Vũ. Sau khi xe dừng lại, Kỷ Thiên Vũ bước ra.
- Ba, ba về rồi.
- Ừ, ba vừa mới họp xong là về đây ngay.
- Ô, Tiểu Vân không ở nhà sao? Vẫn chưa đi học về à?
Kỷ Thiên Vũ sau khi vào phòng hỏi.
- Nhị tiểu thư hôm nay đi cùng Tiểu Phỉ. Tiểu Phỉ tối nay đã lên đường rồi.
Sở Phàm nói.
- Tiểu Phỉ? Là Tô Phỉ phải không?
Kỷ Thiên Vũ hỏi.
- Vâng. Tiểu Phỉ đêm nay là bay đi Mỹ du học rồi. Nhị tiểu thư chắc là đi tiễn cô ấy.
- Ồ, hóa ra là vậy.
- Tiểu Phỉ lại muốn đi du học à? Sao lại đột ngột như vậy chứ?
Đại tiểu thư ngạc nhiên.
- Mẹ cô bé là người Mỹ, đi Mỹ du học đúng là lựa chọn chuẩn xác. Tiểu Vân lại sống chết cũng không chịu đi. Vốn ba muốn cho nó sang Châu Âu nhưng nó lại không muốn. Thật đúng là chẳng còn cách nào.
Kỷ Thiên Vũ nói xong quay lại nhìn Sở Phàm nói:
- Tiểu Sở, cháu tới thư phòng chúng ta nói chuyện một chút.
- Vâng.
Sở Phàm đáp rồi cùng Kỷ Thiên Vũ đi lên lầu.
Sau khi đi vào thư phòng, Kỷ Thiên Vũ rót trà rồi bình thản nói:
- Cháu năm nay mười tám tuổi rồi nhỉ?
- Vâng, năm nay cháu vừa đủ mười tám.
Sở Phàm đáp.
- Thời gian trôi nhanh thật. Chớp mắt đã qua mười tám năm rồi.
Kỷ Thiên Vũ cảm thán.
Sở Phàm nghe cách nói của Kỷ Thiên Vũ mơ hồ cảm nhận được điều gì đó. Nhưng hắn cũng không hỏi gì, đợi Kỷ Thiên Vũ nói tiếp.
- Cháu từ nhỏ đã lớn lên ở Nam Thiếu Lâm. Cháu đã từng gặp cha mẹ ruột của mình chưa?
Kỷ Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn vào mắt Sở Phàm, chậm rãi nói.
Vẻ mặt Sở Phàm hơi buồn bã, nói:
- Chưa từng. Cháu cũng đã tìm kiếm tin tức của họ nhiều năm nay.
- Cháu đương nhiên là chưa gặp được họ. Nhưng mà chú có thể nói cho cháu biết, ba cháu là một thiên tài kinh doanh. Ông ấy đã từng có một sự nghiệp rung chuyển thương giới. Ông ấy là một người ngập tràn mị lực, luôn vui vẻ giúp đỡ người khác, chưa bao giờ vì thành tựu lớn lao của mình mà kiêu ngạo tự mãn. Ông ấy luôn luôn giữ thái độ khiêm tốn của mình. Đáng tiếc..
Kỷ Thiên Vũ thở dài, dừng lại một chút rồi nói:
- Còn mẹ cháu là một người phụ nữ thông minh, ôn nhu hiền hậu. Sự nghiệp huy hoàng của ba cháu ở thương trường ngày đó có công lao không nhỏ của bà. Bà chính là mẫu người phụ nữ lặng thầm ủng hộ phía sau lưng ba cháu. Hơn nữa lại vì cha cháu mà suy tính, ủng hộ sự nghiệp của ông ấy. Cho nên nhờ vậy mà sự nghiệp của ba cháu mới huy hoàng như vậy. Tóm lại, cha mẹ cháu hoàn toàn đáng để cháu tự hào.
Sở Phàm nghe Kỷ Thiên Vũ nói về cha mẹ mình như vậy, hốc mắt hơi ướt, miệng mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lời, không thốt lên được.
Kỷ Thiên Vũ nhìn sâu vào Sở Phàm, chậm rãi nói:
- Tiểu Sở, cháu không gặp được ba mẹ cháu vì họ đã không còn. Mười tám năm trước họ đã qua đời rồi. Cùng không phải họ nhẫn tâm bỏ rơi cháu, mà là họ không còn tại thế nữa.
Kỷ Thiên Vũ nói xong lời này lo Sở Phàm nghe tin này quá đột ngột không chịu nổi, vì thế đặt hai tay lên vai hắn.
Khóe mắt Sở Phàm đã ngân ngấn nước. Một lúc sau hắn mới chậm rãi nói:
- Chú Kỷ, ý của chú cháu đều hiểu cả. Mà cháu cũng đã hiểu hôm nay chú muốn nói chuyện gì với cháu.
- Cháu biết? Cháu biết gì?
Kỷ Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi.
Ánh mắt Sở Phàm đột nhiên trở nên sắc bén, đầy lạnh lùng, gằn từng chữ:
- Cháu biết trước đây mười tám năm ba cháu đã một tay thành lập nên một tập đoàn lừng danh là Tập đoàn Sở Thị. Mà mẹ cháu lúc ấy vì sinh cháu khó khăn mà mất. Ba cháu sau đó không lâu cũng qua đời. Nguyên nhân thứ nhất là vì nỗi đau chia ly khiến ông không chịu nổi. Mà thứ hai chính là Tập đoàn Sở Thị của ông bị người anh em mà ông tín nhiệm nhất đoạt mất. Mà kẻ tiêu nhân gian ác đó chính là Lam Chính Quốc. Tập đoàn Lam Thị hôm nay chính là Tập đoàn Sở Thị của mười tám năm về trước.
Kỷ Thiên Vũ nghe Sở Phàm nói vậy, trên mặt hiện lên thần sắc kinh ngạc vô cùng. Hôm nay vốn ông muốn nói cho Sở Phàm biết việc này. Nhưng ông không ngờ rằng Sở Phàm sớm đã biết thân thế và chuyện gia đình hắn. Ông thật không ngờ được Sở Phàm sớm đã biết hết thảy. Dù sao chuyện này năm đó cũng không có mấy người biết.
Ông kinh ngạc hỏi:
- Tiểu Sở, việc này làm sao mà cháu biết được?
Sở Phàm và đại tiểu thư rời khỏi Tiểu khu Hoa Uyển rồi lái xe quay về biệt thự Lam Hải. Kỷ Thiên Vũ hôm nay hẹn hắn ở biệt thự nói chuyện.
- Tần Khải đúng là không ở nhà. Hắn chẳng lẽ đã bỏ trốn rồi sao?
- Trước mắt rất khó xác định. Chẳng qua anh nghĩ chắc chắn là Tần Khải đã nghi ngờ rồi. Tóm lại sau khi trở về anh sẽ cho người giám sát Tiểu khu Hoa Uyển, chỉ cần Tần Khải xuất hiện sẽ bắt hắn luôn.
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Hôm nay điều tra ra phản đồ của Quốc Cảnh là Tần Khải, dù có bắt hắn cũng không còn nhiều ý nghĩa. Bây giờ quan trọng nhất là làm sao để ổn định được tình hình công ty. Hôm nay cổ phiếu của Quốc Cảnh vẫn như cũ, thật đáng lo ngại.
Sở Phàm hơi trầm mặc, sau đó cười cười, an ủi:
- Có lẽ tình hình cũng không đến mức trầm trọng như vậy. Sau cơn mưa trời lại sáng. Nhất định tình hình Quốc Cảnh sẽ tốt dần lên.
Đại tiểu thư nghe vậy yên tâm hơn rất nhiều. Nàng nhìn Sở Phàm đầy nhu tình, mỉm cười, trong nụ cười đầy tràn ngập tự tin. Bởi lẽ nàng tin Sở Phàm.
Sở Phàm lái xe về tới biệt thự Lam Hải, Kỷ Thiên Vũ vẫn chưa về đến. Nhị tiểu thư cũng không có nhà. Đêm nay cô đi cùng Tô Phỉ nên đã rời nhà từ sớm.
Đại tiểu thư sau khi về biệt thự thì ngồi tại phòng khách. Sở Phàm ân cần hỏi:
- Mệt sao?
- Không phải. Chỉ là hai bả vai mỏi quá.
Đại tiểu thư xoa xoa vai, nói.
- Là do mệt mỏi quá thôi. Để anh xoa bóp cho em.
Sở Phàm nói xong rồi ngồi xuống, hai tay xoa bóp bả vai của đại tiểu thư.
Thân thể mềm mại của đại tiểu thư run lên nhè nhẹ, trong lòng tràn ngập ấm áp. Hai bàn tay Sở Phàm rất ấm, xoa bóp khiến hai vai nàng cực kỳ dễ chịu. Nàng cảm nhận được tình yêu nồng nàn của Sở Phàm, tâm hồn thiếu nữ không tự chủ được mà thầm vui sướng. Sở Phàm nhẹ nhàng xoa bóp, hai người không nói chuyện gì cả nhưng tâm linh họ sớm đã giao hòa, vô thanh thắng hữu thanh. Đột nhiên một chiếc xe Mercedes-Benz dừng lại trước biệt thự. Đại tiểu thư nghe thấy tiếng xe thì đứng dậy.
- Có phải ba em về không nhỉ?
Sở Phàm nghe vậy liền cùng đại tiểu thư đi ra cửa. Quả thật là xe của Kỷ Thiên Vũ. Sau khi xe dừng lại, Kỷ Thiên Vũ bước ra.
- Ba, ba về rồi.
- Ừ, ba vừa mới họp xong là về đây ngay.
- Ô, Tiểu Vân không ở nhà sao? Vẫn chưa đi học về à?
Kỷ Thiên Vũ sau khi vào phòng hỏi.
- Nhị tiểu thư hôm nay đi cùng Tiểu Phỉ. Tiểu Phỉ tối nay đã lên đường rồi.
Sở Phàm nói.
- Tiểu Phỉ? Là Tô Phỉ phải không?
Kỷ Thiên Vũ hỏi.
- Vâng. Tiểu Phỉ đêm nay là bay đi Mỹ du học rồi. Nhị tiểu thư chắc là đi tiễn cô ấy.
- Ồ, hóa ra là vậy.
- Tiểu Phỉ lại muốn đi du học à? Sao lại đột ngột như vậy chứ?
Đại tiểu thư ngạc nhiên.
- Mẹ cô bé là người Mỹ, đi Mỹ du học đúng là lựa chọn chuẩn xác. Tiểu Vân lại sống chết cũng không chịu đi. Vốn ba muốn cho nó sang Châu Âu nhưng nó lại không muốn. Thật đúng là chẳng còn cách nào.
Kỷ Thiên Vũ nói xong quay lại nhìn Sở Phàm nói:
- Tiểu Sở, cháu tới thư phòng chúng ta nói chuyện một chút.
- Vâng.
Sở Phàm đáp rồi cùng Kỷ Thiên Vũ đi lên lầu.
Sau khi đi vào thư phòng, Kỷ Thiên Vũ rót trà rồi bình thản nói:
- Cháu năm nay mười tám tuổi rồi nhỉ?
- Vâng, năm nay cháu vừa đủ mười tám.
Sở Phàm đáp.
- Thời gian trôi nhanh thật. Chớp mắt đã qua mười tám năm rồi.
Kỷ Thiên Vũ cảm thán.
Sở Phàm nghe cách nói của Kỷ Thiên Vũ mơ hồ cảm nhận được điều gì đó. Nhưng hắn cũng không hỏi gì, đợi Kỷ Thiên Vũ nói tiếp.
- Cháu từ nhỏ đã lớn lên ở Nam Thiếu Lâm. Cháu đã từng gặp cha mẹ ruột của mình chưa?
Kỷ Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn vào mắt Sở Phàm, chậm rãi nói.
Vẻ mặt Sở Phàm hơi buồn bã, nói:
- Chưa từng. Cháu cũng đã tìm kiếm tin tức của họ nhiều năm nay.
- Cháu đương nhiên là chưa gặp được họ. Nhưng mà chú có thể nói cho cháu biết, ba cháu là một thiên tài kinh doanh. Ông ấy đã từng có một sự nghiệp rung chuyển thương giới. Ông ấy là một người ngập tràn mị lực, luôn vui vẻ giúp đỡ người khác, chưa bao giờ vì thành tựu lớn lao của mình mà kiêu ngạo tự mãn. Ông ấy luôn luôn giữ thái độ khiêm tốn của mình. Đáng tiếc..
Kỷ Thiên Vũ thở dài, dừng lại một chút rồi nói:
- Còn mẹ cháu là một người phụ nữ thông minh, ôn nhu hiền hậu. Sự nghiệp huy hoàng của ba cháu ở thương trường ngày đó có công lao không nhỏ của bà. Bà chính là mẫu người phụ nữ lặng thầm ủng hộ phía sau lưng ba cháu. Hơn nữa lại vì cha cháu mà suy tính, ủng hộ sự nghiệp của ông ấy. Cho nên nhờ vậy mà sự nghiệp của ba cháu mới huy hoàng như vậy. Tóm lại, cha mẹ cháu hoàn toàn đáng để cháu tự hào.
Sở Phàm nghe Kỷ Thiên Vũ nói về cha mẹ mình như vậy, hốc mắt hơi ướt, miệng mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lời, không thốt lên được.
Kỷ Thiên Vũ nhìn sâu vào Sở Phàm, chậm rãi nói:
- Tiểu Sở, cháu không gặp được ba mẹ cháu vì họ đã không còn. Mười tám năm trước họ đã qua đời rồi. Cùng không phải họ nhẫn tâm bỏ rơi cháu, mà là họ không còn tại thế nữa.
Kỷ Thiên Vũ nói xong lời này lo Sở Phàm nghe tin này quá đột ngột không chịu nổi, vì thế đặt hai tay lên vai hắn.
Khóe mắt Sở Phàm đã ngân ngấn nước. Một lúc sau hắn mới chậm rãi nói:
- Chú Kỷ, ý của chú cháu đều hiểu cả. Mà cháu cũng đã hiểu hôm nay chú muốn nói chuyện gì với cháu.
- Cháu biết? Cháu biết gì?
Kỷ Thiên Vũ ngạc nhiên hỏi.
Ánh mắt Sở Phàm đột nhiên trở nên sắc bén, đầy lạnh lùng, gằn từng chữ:
- Cháu biết trước đây mười tám năm ba cháu đã một tay thành lập nên một tập đoàn lừng danh là Tập đoàn Sở Thị. Mà mẹ cháu lúc ấy vì sinh cháu khó khăn mà mất. Ba cháu sau đó không lâu cũng qua đời. Nguyên nhân thứ nhất là vì nỗi đau chia ly khiến ông không chịu nổi. Mà thứ hai chính là Tập đoàn Sở Thị của ông bị người anh em mà ông tín nhiệm nhất đoạt mất. Mà kẻ tiêu nhân gian ác đó chính là Lam Chính Quốc. Tập đoàn Lam Thị hôm nay chính là Tập đoàn Sở Thị của mười tám năm về trước.
Kỷ Thiên Vũ nghe Sở Phàm nói vậy, trên mặt hiện lên thần sắc kinh ngạc vô cùng. Hôm nay vốn ông muốn nói cho Sở Phàm biết việc này. Nhưng ông không ngờ rằng Sở Phàm sớm đã biết thân thế và chuyện gia đình hắn. Ông thật không ngờ được Sở Phàm sớm đã biết hết thảy. Dù sao chuyện này năm đó cũng không có mấy người biết.
Ông kinh ngạc hỏi:
- Tiểu Sở, việc này làm sao mà cháu biết được?