Nguồn: Sưu Tầm
Tô Phỉ đi rồi, thật lâu sau nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm vẫn không muốn rời đi. Nhị tiểu thư nhào vào trong lòng đại tiểu thư, vai rung lên, nức nở thổn thức. Trầm Mộng Lâm thì tay bụm miệng, thần sắc ảm đạm, ánh mắt tràn ngập nỗi rầu rĩ. Trong lòng Sở Phàm vừa động, đi lên phía trước, nhẹ nhàng kéo Trầm Mộng Lâm vào ôm trong lòng, dịu dàng nói:
- Tiểu Phỉ về sau còn quay về nữa mà. Vui vẻ lên em, Tiểu Phỉ đi du học, chúng ta phải mừng mới đúng chứ.
- Sở ca ca.
Trầm Mộng Lâm nức nở, nhào vào trong lòng hắn. Sở Phàm nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, dịu dàng an ủi.
Kỳ thực, Tô Phỉ ra đi, trong lòng Sở Phàm cũng rất khó chịu. Nhưng Tô Phỉ cũng có tiền đồ của mình, cũng có con đường đi của mình, Sở Phàm cũng không thể ngăn cản cô được mà chỉ có thể thầm chúc phúc cho Tô Phỉ sớm hoàn thành chương trình học, thực hiện khát vọng của mình.
Cuối cùng, đợi cho tâm tình của nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm vững vàng một chút, bọn họ mới chậm rãi rời khỏi sân bay.
Lúc rời đi, Sở Phàm đi cạnh đại tiểu thư, khẽ bảo:
- Đại tiểu thư, anh muốn qua biệt thự Bạch Cảnh Sơn một chút. Anh thấy cảm xúc của nhị tiểu thư và Tiểu Lâm vẫn chưa ổn định đâu. Hay em cứ về trước cùng hai cô ấy đi.
- Anh muốn đến chỗ ba mẹ à? Thế hay để em đi cùng với anh?
- Em đi cùng hai người nhị tiểu thư đi. Anh phải gặp Ngô bá bàn chút việc. Tối anh sẽ về sớm, được không?
- Vâng, thế em chờ anh về. Mà đúng rồi, anh không lái xe anh đến đây thì lấy xe em mà đi.
- Được rồi, em chăm nom hai người nhị tiểu thư nhé.
Sở Phàm cười cười, vỗ nhẹ vào vai của đại tiểu thư.
Sau đó, hắn lái chiếc BMW của đại tiểu thư chạy về hướng biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Dọc theo đường đi, tâm tình hắn vừa có chút kích động mà lại có chút bất an. Bởi vì ngày mai sẽ là ngày đầu tư mua vào cổ phiếu của Quốc Cảnh. Có thể tạo ra được hiệu quả hay không, có thể cứu được nguy cơ trước mắt của Quốc Cảnh hay không thì phải chờ vào tình huống của ngày mai.
Sở Phàm lái xe tới biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Hắn xuống xe xong đã sớm có người giúp việc chạy vào trong biệt thự thông báo với mọi người là Thiếu chủ đến. Hắn đi vào thì nhìn thấy Ngô bá đang đi từ trên lầu xuống, chắc là vì nghe thấy người giúp việc thông báo nên vội đi xuống đón.
- Ngô bá, hôm nay trông bác có vẻ rất cao hứng nhé.
Sở Phàm ha hả cười nói.
- Thiếu chủ, hôm trước cậu bảo tôi chuyển toàn bộ tài sản sang tiền mặt, tôi dự tính là đến ngày mai cũng chỉ chuyển được chừng ba mươi tỷ là cùng. Không ngờ là được hơn ba mươi tỷ nhiều, giờ đã chuyển thành ba mươi tám tỷ vốn lưu động rồi.
- Ái chà, thật là tin tức tốt đây. Mà đêm nay cháu qua đây cũng là vì vấn đề tài chính.
Sở Phàm dừng một chút, nói tiếp:
- Ngô bá, hôm nay chú Kỷ tìm cháu nói chuyện. Chú ấy vốn định nói cho cháu biết về thân thế của cháu, nhưng cháu đã nói rõ với chú ấy nhiều chuyện rồi. Mấy năm gần đây, chú ấy lại cứ nghĩ rằng bác không còn trên đời này nữa.
- Ha ha, mười tám năm trước tôi đưa cậu lên Nam Thiếu Lâm rồi cũng tự giấu mình. Kỷ Thiên Vũ cũng nhiều năm rồi không có tin tức gì của tôi cả thì đương nhiên sẽ nghĩ rằng tôi đã không còn sống trên đời này nữa.
- Còn nữa, Quốc Cảnh giờ đang lâm nguy. Cháu quyết định trước hết rót ba mươi tỷ vào thị trường chứng khoán, mua vào cổ phiếu của Quốc Cảnh. Chú Kỷ nghe xong cứ khăng khăng bắt cháu phải giữ ba mươi phần trăm cổ phần của Quốc Cảnh. Nếu không thì chú ấy không chịu tiếp nhận nguồn tài chính đó. Cháu đành phải đồng ý rồi. Mục đích của Lam Chính Quốc là muốn làm cho Tập đoàn Quốc Cảnh suy sụp hẳn. Cháu tuyệt đối không để cho lão ta thực hiện được mục đích đó đâu.
Sở Phàm kiên định trình bày.
- Thiếu chủ nói đúng. Chỉ có Quốc Cảnh phát triển lên thì mới có thể hình thành một thế lực hùng hậu đối kháng với Lam Chính Quốc được. Nếu không cứ để cho Lam Chính Quốc một nhà tự tại như thế thì khó đối phó lắm.
Ngô bá dừng lại một chút, lại nghi ngờ hỏi:
- Chỉ có điều, Thiếu chủ cảm thấy việc đổ tài chính vào cổ phiếu của Quốc Cảnh lần này nắm chắc mấy phần?
Sở Phàm hiểu được ý tứ của Ngô bá. Ông đang lo lắng là ba mươi tỷ này dù sao cũng là tài sản mà ba hắn để lại để ngày sau hắn gây dựng sự nghiệp chống lại Lam Chính Quốc. Nếu như đổ hết vốn vào cổ phiếu của Quốc Cảnh thì cũng khá bất cẩn. Sự lo lắng của Ngô bá là hết sức bình thường.
- Hôm nay cháu đã thảo luận đối sách với chú Kỷ rồi. Cháu tin là sẽ thành công. Căn cơ của Quốc Cảnh rất tốt, chừng ấy nguy cơ không đủ tạo nên sự uy hiếp trí mạng của Quốc Cảnh đâu. Cháu có một dự cảm, là không chừng Quốc Cảnh lần này sẽ giống như phượng hoàng lửa, sẽ có thể vượt lên một bậc thang càng huy hoàng hơn nữa.
- Chỉ cần Thiếu chủ tin tưởng thì tôi sẽ toàn lực hỗ trợ. Quốc Cảnh gặp nạn chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Năm xưa ông chủ cũng đã từng giúp đỡ Kỷ Thiên Vũ. Cục diện của Quốc Cảnh hiện nay, cho dù là ông chủ còn sống cũng chắc chắn sẽ trợ giúp thôi.
- Ngô bá nói thế thì quá tốt rồi. Phải rồi, Ngô bá không phải là còn chiêu nạp được một nhóm nhân tài về mặt quản lý tài chính sao? Cháu định đưa tất cả những người này đến Quốc Cảnh để hỗ trợ chú Kỷ, coi như là chính thức bắt đầu đối kháng với Lam Chính Quốc.
- Chuyện này không thành vấn đề. Bọn họ sớm đã muốn dốc sức vì Thiếu chủ rồi.
- Vậy cứ quyết định thế đi. Ngày mai bắt đầu rót tiền vào cổ phiếu của Quốc Cảnh, chính thức bắt đầu đón đánh Lam Chính Quốc.
Trong mắt Sở Phàm chợt lóe lên những tia sáng sắc lạnh.
- Chúng tôi sẽ ủng hộ Thiếu chủ. Mặc cho ngày sau tình hình có ra sao, chúng tôi đều vẫn đi theo Thiếu chủ.
Ngô bá cũng kích động nói.
Sở Phàm nghe thế thì rất cảm động. Hắn gật đầu nhìn Ngô bá, trong mắt đầy vẻ cảm kích. Chính xác, hắn phải cảm ơn Ngô bá rất, rất nhiều. Lòng trung thành và ân tình của Ngô bá dành cho nhà họ Sở đã vượt quá cả mức bình thường rồi.
Đột nhiên điện thoại di động của hắn đổ chuông, là Triệu Hoa gọi. Hắn vội vàng nghe máy, hỏi:
- Alo, là Triệu công tử à?
- Sở Phàm, là tôi đây.
Giọng nói của Triệu Hoa trong điện thoại trầm lắng.
- Đêm đó tôi hẹn cậu tới đây nói chuyện rồi sau đó theo cách đã bàn tôi đã ngầm ám chỉ cho Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh biết là tôi có biết một số tin tức liên quan đến cái chết của ba tôi. Từ hôm đó trở đi, tôi luôn cảm giác là có người âm thầm theo dõi tôi rất chặt. Tóm lại là tôi có cảm giác là đang bị giám thị. Tôi nghi ngờ là Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh phái người đến giám sát tôi.
- Vậy sao? Thế ngoài chuyện đó ra thì anh có thấy Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh có biểu hiện gì khác nữa không?
- Đây chính là nguyên nhân mà hôm nay tôi gọi cho cậu. Đêm nay tự dưng Hà Trường Thanh lại hẹn gặp tôi. Lúc đó tôi cũng đã nghi nghi rồi. Hà Trường Thanh chưa bao giờ hẹn gặp một mình tôi cả.
Triệu Hoa nói có vẻ rất kích động.
- Hẹn gặp ở chỗ nào?
- Khách sạn Marriott. Thấy hắn ta bảo rằng đây là cuộc hẹn cá nhân thôi, còn có một vị khách quý đặc biệt cùng tham dự, bảo tôi nhất định là phải tới.
Sở Phàm ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi lại:
- Thế giờ anh đang ở đâu rồi?
- Tôi đang ở nhà ở đường Nam Phủ. Chính là nơi tôi hẹn gặp cậu lần trước đó.
- Như vậy đi, anh ở đó chờ tôi. Tôi qua đó đón anh. Trước khi tôi đến thì anh đừng có đi đâu cả.
Sở Phàm trầm giọng dặn dò.
- Được rồi.
Triệu Hoa ứng tiếng đồng ý.
Sở Phàm dập máy rồi nói với Ngô bá:
- Ngô bá, cháu phải đi ra ngoài. Triệu Hoa, con trai của Triệu Thanh hẹn gặp cháu, có lẽ là có việc gấp.
- Thế thì Thiếu chủ phải tuyệt đối cẩn thận đấy nhé.
Ngô bá căn dặn.
- Cháu biết rồi.
Sở Phàm nói rồi vẫy vẫy tay với Ngô bá, lại gọi:
- Ngân Hồ, cùng đi với tôi xem thế nào.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Vừa nói dứt lời thì Ngân Hồ đã đến bên cạnh Sở Phàm rồi.
Tô Phỉ đi rồi, thật lâu sau nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm vẫn không muốn rời đi. Nhị tiểu thư nhào vào trong lòng đại tiểu thư, vai rung lên, nức nở thổn thức. Trầm Mộng Lâm thì tay bụm miệng, thần sắc ảm đạm, ánh mắt tràn ngập nỗi rầu rĩ. Trong lòng Sở Phàm vừa động, đi lên phía trước, nhẹ nhàng kéo Trầm Mộng Lâm vào ôm trong lòng, dịu dàng nói:
- Tiểu Phỉ về sau còn quay về nữa mà. Vui vẻ lên em, Tiểu Phỉ đi du học, chúng ta phải mừng mới đúng chứ.
- Sở ca ca.
Trầm Mộng Lâm nức nở, nhào vào trong lòng hắn. Sở Phàm nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, dịu dàng an ủi.
Kỳ thực, Tô Phỉ ra đi, trong lòng Sở Phàm cũng rất khó chịu. Nhưng Tô Phỉ cũng có tiền đồ của mình, cũng có con đường đi của mình, Sở Phàm cũng không thể ngăn cản cô được mà chỉ có thể thầm chúc phúc cho Tô Phỉ sớm hoàn thành chương trình học, thực hiện khát vọng của mình.
Cuối cùng, đợi cho tâm tình của nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm vững vàng một chút, bọn họ mới chậm rãi rời khỏi sân bay.
Lúc rời đi, Sở Phàm đi cạnh đại tiểu thư, khẽ bảo:
- Đại tiểu thư, anh muốn qua biệt thự Bạch Cảnh Sơn một chút. Anh thấy cảm xúc của nhị tiểu thư và Tiểu Lâm vẫn chưa ổn định đâu. Hay em cứ về trước cùng hai cô ấy đi.
- Anh muốn đến chỗ ba mẹ à? Thế hay để em đi cùng với anh?
- Em đi cùng hai người nhị tiểu thư đi. Anh phải gặp Ngô bá bàn chút việc. Tối anh sẽ về sớm, được không?
- Vâng, thế em chờ anh về. Mà đúng rồi, anh không lái xe anh đến đây thì lấy xe em mà đi.
- Được rồi, em chăm nom hai người nhị tiểu thư nhé.
Sở Phàm cười cười, vỗ nhẹ vào vai của đại tiểu thư.
Sau đó, hắn lái chiếc BMW của đại tiểu thư chạy về hướng biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Dọc theo đường đi, tâm tình hắn vừa có chút kích động mà lại có chút bất an. Bởi vì ngày mai sẽ là ngày đầu tư mua vào cổ phiếu của Quốc Cảnh. Có thể tạo ra được hiệu quả hay không, có thể cứu được nguy cơ trước mắt của Quốc Cảnh hay không thì phải chờ vào tình huống của ngày mai.
Sở Phàm lái xe tới biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Hắn xuống xe xong đã sớm có người giúp việc chạy vào trong biệt thự thông báo với mọi người là Thiếu chủ đến. Hắn đi vào thì nhìn thấy Ngô bá đang đi từ trên lầu xuống, chắc là vì nghe thấy người giúp việc thông báo nên vội đi xuống đón.
- Ngô bá, hôm nay trông bác có vẻ rất cao hứng nhé.
Sở Phàm ha hả cười nói.
- Thiếu chủ, hôm trước cậu bảo tôi chuyển toàn bộ tài sản sang tiền mặt, tôi dự tính là đến ngày mai cũng chỉ chuyển được chừng ba mươi tỷ là cùng. Không ngờ là được hơn ba mươi tỷ nhiều, giờ đã chuyển thành ba mươi tám tỷ vốn lưu động rồi.
- Ái chà, thật là tin tức tốt đây. Mà đêm nay cháu qua đây cũng là vì vấn đề tài chính.
Sở Phàm dừng một chút, nói tiếp:
- Ngô bá, hôm nay chú Kỷ tìm cháu nói chuyện. Chú ấy vốn định nói cho cháu biết về thân thế của cháu, nhưng cháu đã nói rõ với chú ấy nhiều chuyện rồi. Mấy năm gần đây, chú ấy lại cứ nghĩ rằng bác không còn trên đời này nữa.
- Ha ha, mười tám năm trước tôi đưa cậu lên Nam Thiếu Lâm rồi cũng tự giấu mình. Kỷ Thiên Vũ cũng nhiều năm rồi không có tin tức gì của tôi cả thì đương nhiên sẽ nghĩ rằng tôi đã không còn sống trên đời này nữa.
- Còn nữa, Quốc Cảnh giờ đang lâm nguy. Cháu quyết định trước hết rót ba mươi tỷ vào thị trường chứng khoán, mua vào cổ phiếu của Quốc Cảnh. Chú Kỷ nghe xong cứ khăng khăng bắt cháu phải giữ ba mươi phần trăm cổ phần của Quốc Cảnh. Nếu không thì chú ấy không chịu tiếp nhận nguồn tài chính đó. Cháu đành phải đồng ý rồi. Mục đích của Lam Chính Quốc là muốn làm cho Tập đoàn Quốc Cảnh suy sụp hẳn. Cháu tuyệt đối không để cho lão ta thực hiện được mục đích đó đâu.
Sở Phàm kiên định trình bày.
- Thiếu chủ nói đúng. Chỉ có Quốc Cảnh phát triển lên thì mới có thể hình thành một thế lực hùng hậu đối kháng với Lam Chính Quốc được. Nếu không cứ để cho Lam Chính Quốc một nhà tự tại như thế thì khó đối phó lắm.
Ngô bá dừng lại một chút, lại nghi ngờ hỏi:
- Chỉ có điều, Thiếu chủ cảm thấy việc đổ tài chính vào cổ phiếu của Quốc Cảnh lần này nắm chắc mấy phần?
Sở Phàm hiểu được ý tứ của Ngô bá. Ông đang lo lắng là ba mươi tỷ này dù sao cũng là tài sản mà ba hắn để lại để ngày sau hắn gây dựng sự nghiệp chống lại Lam Chính Quốc. Nếu như đổ hết vốn vào cổ phiếu của Quốc Cảnh thì cũng khá bất cẩn. Sự lo lắng của Ngô bá là hết sức bình thường.
- Hôm nay cháu đã thảo luận đối sách với chú Kỷ rồi. Cháu tin là sẽ thành công. Căn cơ của Quốc Cảnh rất tốt, chừng ấy nguy cơ không đủ tạo nên sự uy hiếp trí mạng của Quốc Cảnh đâu. Cháu có một dự cảm, là không chừng Quốc Cảnh lần này sẽ giống như phượng hoàng lửa, sẽ có thể vượt lên một bậc thang càng huy hoàng hơn nữa.
- Chỉ cần Thiếu chủ tin tưởng thì tôi sẽ toàn lực hỗ trợ. Quốc Cảnh gặp nạn chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Năm xưa ông chủ cũng đã từng giúp đỡ Kỷ Thiên Vũ. Cục diện của Quốc Cảnh hiện nay, cho dù là ông chủ còn sống cũng chắc chắn sẽ trợ giúp thôi.
- Ngô bá nói thế thì quá tốt rồi. Phải rồi, Ngô bá không phải là còn chiêu nạp được một nhóm nhân tài về mặt quản lý tài chính sao? Cháu định đưa tất cả những người này đến Quốc Cảnh để hỗ trợ chú Kỷ, coi như là chính thức bắt đầu đối kháng với Lam Chính Quốc.
- Chuyện này không thành vấn đề. Bọn họ sớm đã muốn dốc sức vì Thiếu chủ rồi.
- Vậy cứ quyết định thế đi. Ngày mai bắt đầu rót tiền vào cổ phiếu của Quốc Cảnh, chính thức bắt đầu đón đánh Lam Chính Quốc.
Trong mắt Sở Phàm chợt lóe lên những tia sáng sắc lạnh.
- Chúng tôi sẽ ủng hộ Thiếu chủ. Mặc cho ngày sau tình hình có ra sao, chúng tôi đều vẫn đi theo Thiếu chủ.
Ngô bá cũng kích động nói.
Sở Phàm nghe thế thì rất cảm động. Hắn gật đầu nhìn Ngô bá, trong mắt đầy vẻ cảm kích. Chính xác, hắn phải cảm ơn Ngô bá rất, rất nhiều. Lòng trung thành và ân tình của Ngô bá dành cho nhà họ Sở đã vượt quá cả mức bình thường rồi.
Đột nhiên điện thoại di động của hắn đổ chuông, là Triệu Hoa gọi. Hắn vội vàng nghe máy, hỏi:
- Alo, là Triệu công tử à?
- Sở Phàm, là tôi đây.
Giọng nói của Triệu Hoa trong điện thoại trầm lắng.
- Đêm đó tôi hẹn cậu tới đây nói chuyện rồi sau đó theo cách đã bàn tôi đã ngầm ám chỉ cho Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh biết là tôi có biết một số tin tức liên quan đến cái chết của ba tôi. Từ hôm đó trở đi, tôi luôn cảm giác là có người âm thầm theo dõi tôi rất chặt. Tóm lại là tôi có cảm giác là đang bị giám thị. Tôi nghi ngờ là Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh phái người đến giám sát tôi.
- Vậy sao? Thế ngoài chuyện đó ra thì anh có thấy Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh có biểu hiện gì khác nữa không?
- Đây chính là nguyên nhân mà hôm nay tôi gọi cho cậu. Đêm nay tự dưng Hà Trường Thanh lại hẹn gặp tôi. Lúc đó tôi cũng đã nghi nghi rồi. Hà Trường Thanh chưa bao giờ hẹn gặp một mình tôi cả.
Triệu Hoa nói có vẻ rất kích động.
- Hẹn gặp ở chỗ nào?
- Khách sạn Marriott. Thấy hắn ta bảo rằng đây là cuộc hẹn cá nhân thôi, còn có một vị khách quý đặc biệt cùng tham dự, bảo tôi nhất định là phải tới.
Sở Phàm ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi lại:
- Thế giờ anh đang ở đâu rồi?
- Tôi đang ở nhà ở đường Nam Phủ. Chính là nơi tôi hẹn gặp cậu lần trước đó.
- Như vậy đi, anh ở đó chờ tôi. Tôi qua đó đón anh. Trước khi tôi đến thì anh đừng có đi đâu cả.
Sở Phàm trầm giọng dặn dò.
- Được rồi.
Triệu Hoa ứng tiếng đồng ý.
Sở Phàm dập máy rồi nói với Ngô bá:
- Ngô bá, cháu phải đi ra ngoài. Triệu Hoa, con trai của Triệu Thanh hẹn gặp cháu, có lẽ là có việc gấp.
- Thế thì Thiếu chủ phải tuyệt đối cẩn thận đấy nhé.
Ngô bá căn dặn.
- Cháu biết rồi.
Sở Phàm nói rồi vẫy vẫy tay với Ngô bá, lại gọi:
- Ngân Hồ, cùng đi với tôi xem thế nào.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Vừa nói dứt lời thì Ngân Hồ đã đến bên cạnh Sở Phàm rồi.