Dịch: Huyết Hận
Nguồn: Sưu Tầm
Trần Tuấn Sinh hao tâm tổn huyết diễn được trò hay, đầu tiên đánh Lâm Phi Dật, sau đó sẽ lại diễn vai anh hùng làm nhân vật chính viết chiến thư với Lâm Phi Dật, rồi cuối cùng đánh cho Lâm Phi Dật ngã ra đất trước mặt Kỷ Tiêm Vân.
Nhưng khi nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân đi rồi Trần Tuấn Sinh cảm thấy đánh Lâm Phi Dật một lần nữa cũng chẳng để làm gì, dù sao hắn đã ở trước mặt của KỷTiêm Vân, còn có rất đông sinh viên của đại học Yến Hoa làm nhục Trần Tuấn Sinh. Như vậy là đủ rồi.
Làm người phải lưu lại ba phần, không thể làm thái quá, phải có chừng có mực. Trần Tuấn Sinh cảm thấy Lâm Phi Dật trước kia đánh mình ở quán bar so với mình đánh hắn bây giờ như muỗi so với voi. Hắn thấy buông tha cho Lâm Phi Dật là đã lưu tình rồi, nên âm trầm nói:
-Lâm Phi Dật, hôm nay tao độ lượng, tha cho mày một con đường sống, chuyện của tao với mày ở quán bar coi như xóa bỏ. Kỷ thật, như vậy đúng là tiện nghi cho mày, con mẹ nó, so với lúc mày sai người đánh tao ở quán bar Sway thì bây giờ tao phải không tha cho ngươi mới đúng!
"Phi!"Lâm Phi Dật ói ra một ngụm mang theo tơ máu hướng về phái Trần Tuấn Sinh, nói từng chữ một:
- Trần Tuấn Sinh, hôm nay nếu mày không giết chết tao thì chỉ cần ba ngày, ba ngày sau, tao nhất định khiến mày sống không bằng chết!
Trần Tuấn Sinh nghe xong cảm thấy sững sốt, lập tức tát Lâm Phi Dật vài cái, đến khi tay cảm thấy đau mới dừng lại, xót xa nói:
- Đừng tưởng rằng ông bố mày có mấy đồng tiền dơ bẩn thì là giỏi. Tao đã nhịn lâu rồi, lần này coi như là dạy bảo mày một chút, lần sau mà còn thế nữa tao sẽ trực tiếp phế mày!
Cuối cùng,Trần Tuấn Sinh vung tay, tất cả đều tản đi.
Lâm Phi Dật mặt mũi bầm dập,khóe miệng còn lưu một tia máu, lắc lắc đầu đứng lên,s ửa sang lại quần áo, lấy tay áo lau khóe miệng. Đôi mắt thâm thúy của hắn giờ trở nên âm lãnh, hắn nhìn hướng mà Trần Tuấn Sinh dời đi mà khóe miệng hiện lên một tia quỷ dị.
Sau đó, Lâm Phi Dật lái chiếc xe thể thao Guinea Gallardo, gào rú phóng đi.
----------------------------------
- A? Tiểu Phi, quần cô sao lại có hương lạ vậy?
Sở Phàm đem cái quần lót của Tô Phỉ lên mũi, ngửi đúng chỗ đũng quần, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Tô Phỉ nhìn lại, khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng. Tên hòa thượng chết tiệt kia không ngờ lại đi cầm cái quần lót của mình mà ngửi, mặt lại lộ ra vẻ say mê nữa chứ. Điều này khiến cho nàng thấy có dũng khí muốn đánh người, nàng muốn đem ngàn đao ra XXOO tên Sở Phàm này, tốt nhất trong tay còn cầm theo gậy, trực tiếp đem hắn đánh chết mới thôi!
Thật hết chỗ nói rồi, tiểu hòa thượng này thật ngốc, ở đâu lại có chuyện một đại nam nhân cầm quần lót của một cô gái ngửi ở đũng quần chứ? Nhưng nàng lại một bên vừa nghe vừa phát biểu kết luận, hắn chính là một tên biến thái!
Tuy nhiên Tô Phi cảm thấy Sở Phàm ngửi đũng quần quần lót của nàng cũng giống như ngửi ở nơi riêng tư của nàng vậy, khiến nàng không khỏi ngượng đỏ mặt, cảm thấy bối rối càng thêm bối rối!
- Anh là đồ đại hỗn đàn, đại lưu manh, mau trả quần áo cho tôi!
Tô Phi hô to một tiếng, mau tiến đến, hung hăng gõ "cốc" một phát lên đầu Sở Phàm, một tay đoạt lấy quần lót Sở Phàm còn đang đặt ở chóp mũi, còn đem cả quần áo nịt cùng ba lô mang về.
Kỷ Tiêm Vân cùng Trầm Mộng Lâm cùng quay đầu lại nhìn Sở Phàm, hai người cũng đồng thởi há hốc mồm, rồi mặt chuyển hồng,hai người các nàng ở ngoài cuộc còn cảm thấy ngượng, còn chưa nói đến đối tượng là Tô Phi
Đáng giận chính là hỗn đàn Sở Phàm vẫn còn mờ mịt, dường như là ủy khuất cho hắn, dường như cái gõ đầu kia của Tô Phi với hắn là cố tình gây sự,các nàng thật không còn gì để nói Trời ạ, Tiểu Ngốc Ngốc này không phải thật ngốc mà là thật trong sáng. Trong sáng đến nỗi cầm quần lót của con gái mà lại ngửi ở đúng chỗ đũng quần. Hắn thật sự là muốn ăn đòn mà!
Sở Phàm biểu tình như vô tội,sờ sờ chỗ bị Tô Phỉ cốc đau,lẩm bẩmnói:
- Di, quần của Tiểu Lâm cũng có mùi hương, cũng không biết ngửi thấy mùi hương gì đây?
Nói xong đang muốn đem đũng quần lót của Trần Mộng Lâm đưa lên mũi ngửi.
- Dừng tay, đại lưu manh. Nếu anh không dừng lại tôi sẽ không để yên đâu!
Trầm Mộng Lâm nghe Sở Phàm nói xong nhất thởi mặt mày biến sắc. Khuôn mặt nàng ngoại trừ ra đỏ ửng ra chính là sự tức giận. Tuy nhiên may mà nàng hô đúng lúc, bởi vì tay phải Sở Phàm dừng lại giữa không trung, mắt trợn tròn há hốc mồm nhìn Trầm Mộng Lâm. Hắn nghĩ không ra cô bé này tại sao lại phát nộ như thế, không phải chỉ ngửi quần thôi sao, còn không phải là ngửi trên người nàng!
Trầm Mộng Lâm cũng ba chân bốn cẳng chạy tới đem quần áo cùng ba lô cầm về. Nàng coi như hết chỗ nói với Sở Phàm. Tô Phi trước còn bí mật nói với nàng hảo hảo trêu đùa tiểu hòa thượng này. Ách, còn nói chiếm tiện nghi của hắn nữa. Nhưng giờ nàng xem ra ngược lại chính là bị tên Tiểu Ngốc Ngốc này chiếm tiện nghi!
Nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân đã sớm cười rộ lên. Nụ cười của nàng còn ẩn theo một chút ý tứ và đương nhiên Tô Phi và Trầm Mộng Lâm biết vì sao Kỷ Tiêm Vân lại cười như vậy, Mộng Lâm tức giận nói:
- Tiêm Vân, nhìn bồ kìa, cười gian quá! Anh ta, anh ta là vệ sĩ của bồ, sao bồ không dạy bảo hắn.
- Ha ha, đó đều là do các bồ đem quần áo đưa cho Tiểu Ngốc Ngốc cầm chứ. Anh ấy là người thâm sơn cùng cốc đến, không biết trời cao đất dày là gì. Giá như các bồ cũng tự hiểu giống như mình sẽ không phải chịu như vậy.
KỷTiêm Vân cười đắc ý, nói.
- Thiết, Tiểu Vân, sau này mình cùng Mộng Lâm sẽ tìm cơ hội để chỉnh bồ.
Tô Phi không cam tâm nói.
Mà bên cạnh, Sở Phàm vẫn còn đứng sờ sờ vào chỗ đau,thầm nghĩ:
"Xem ra chính mình lại bị xem là lưu manh rồi, nhưng không làm như vậy thì quần áo và ba lô của hai cô nàng Tiểu Phỉ với Tiểu Lâm này làm sao lấy lại được? Ta cũng không phải ngốc mà giúp các nàng ôm một đống quần áo. Tuy nhiên cũng phải nói, mùi hương của hai cái quần lốt kia thật tốt,thật kích thích cái mũi. Không, phải nói là kích thích hormone!"
- Tiểu Vân, buổi chiều bồ không có tiết, lại về nhà hả?
Tô Phi hỏi.
-Uhm, mình về, để cho ba ba đỡ phải gọi điện thoại dặn này dặn nọ.
KỷTiêm Vân đáp.
- Oaaaa, mình với Phi Phi buổi chiều có tiết rồi. Đúng rồi, tối nay chúng ta đi Karaoke đi, lâu lắm rồi không đi.
Trầm Mộng Lâm đề nghị.
-Cũng được, vậy thì buổi tối gặp lại.
Kỷ Tiềm Vân đồng ý đáp.
-Uhm, vậy mình với Mộng Lâm đi ăn trước, bồ là về nhà rồi ăn ah?
Tô Phỉ hỏi
-Về đã, hiện tại chưa muốn ăn uống gì.
KỷTiêm Vân đáp
-Uhm, vậy chào nha. Đại lưu manh, sau này thì anh đẹp mặt, hừ!
Trầm Mộng Lâm nói xong rồi liếc mắt nhìn Sở Phàm, hừ nhẹ nói.
-Tiểu hòa thượng, buổi tối tỷ tỷ dẫn mi đi chơi nhé? Hắc hắc!
Tô Phi ngoài mặt tuy cười nhưng trong mắt lại thấy như muốn đem Sở Phàm ra làm thịt mới cam tâm tình nguyện(ND:khổ thân thằng bé)
- A di đà phật, tiểu ni cô, người không dọa được tiểu tăng đâu.
Sở Phàm dùng lời phật đáp.
-Hừ!
Tô Phi hừ một tiếng, rồi cùng Trầm Mộng Lâm rời đi,hai mỹ nữ này đi còn làm cho cặp mông lay động, thật là tiện nghi cho cặp mắt của Sở Phàm.
-Ngốc tử, đi nào, nhìn cái gì thế? Muốn phạm sắc giới hả?
Kỷ Tiêm Vân thình lình quát một tiếng, nói.
-Nga!
Sở Phàm vội vàng thu hồi ánh mắt, đi theo Kỷ Tiêm Vân ra chỗ đậu xe.
Nguồn: Sưu Tầm
Trần Tuấn Sinh hao tâm tổn huyết diễn được trò hay, đầu tiên đánh Lâm Phi Dật, sau đó sẽ lại diễn vai anh hùng làm nhân vật chính viết chiến thư với Lâm Phi Dật, rồi cuối cùng đánh cho Lâm Phi Dật ngã ra đất trước mặt Kỷ Tiêm Vân.
Nhưng khi nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân đi rồi Trần Tuấn Sinh cảm thấy đánh Lâm Phi Dật một lần nữa cũng chẳng để làm gì, dù sao hắn đã ở trước mặt của KỷTiêm Vân, còn có rất đông sinh viên của đại học Yến Hoa làm nhục Trần Tuấn Sinh. Như vậy là đủ rồi.
Làm người phải lưu lại ba phần, không thể làm thái quá, phải có chừng có mực. Trần Tuấn Sinh cảm thấy Lâm Phi Dật trước kia đánh mình ở quán bar so với mình đánh hắn bây giờ như muỗi so với voi. Hắn thấy buông tha cho Lâm Phi Dật là đã lưu tình rồi, nên âm trầm nói:
-Lâm Phi Dật, hôm nay tao độ lượng, tha cho mày một con đường sống, chuyện của tao với mày ở quán bar coi như xóa bỏ. Kỷ thật, như vậy đúng là tiện nghi cho mày, con mẹ nó, so với lúc mày sai người đánh tao ở quán bar Sway thì bây giờ tao phải không tha cho ngươi mới đúng!
"Phi!"Lâm Phi Dật ói ra một ngụm mang theo tơ máu hướng về phái Trần Tuấn Sinh, nói từng chữ một:
- Trần Tuấn Sinh, hôm nay nếu mày không giết chết tao thì chỉ cần ba ngày, ba ngày sau, tao nhất định khiến mày sống không bằng chết!
Trần Tuấn Sinh nghe xong cảm thấy sững sốt, lập tức tát Lâm Phi Dật vài cái, đến khi tay cảm thấy đau mới dừng lại, xót xa nói:
- Đừng tưởng rằng ông bố mày có mấy đồng tiền dơ bẩn thì là giỏi. Tao đã nhịn lâu rồi, lần này coi như là dạy bảo mày một chút, lần sau mà còn thế nữa tao sẽ trực tiếp phế mày!
Cuối cùng,Trần Tuấn Sinh vung tay, tất cả đều tản đi.
Lâm Phi Dật mặt mũi bầm dập,khóe miệng còn lưu một tia máu, lắc lắc đầu đứng lên,s ửa sang lại quần áo, lấy tay áo lau khóe miệng. Đôi mắt thâm thúy của hắn giờ trở nên âm lãnh, hắn nhìn hướng mà Trần Tuấn Sinh dời đi mà khóe miệng hiện lên một tia quỷ dị.
Sau đó, Lâm Phi Dật lái chiếc xe thể thao Guinea Gallardo, gào rú phóng đi.
----------------------------------
- A? Tiểu Phi, quần cô sao lại có hương lạ vậy?
Sở Phàm đem cái quần lót của Tô Phỉ lên mũi, ngửi đúng chỗ đũng quần, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Tô Phỉ nhìn lại, khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng. Tên hòa thượng chết tiệt kia không ngờ lại đi cầm cái quần lót của mình mà ngửi, mặt lại lộ ra vẻ say mê nữa chứ. Điều này khiến cho nàng thấy có dũng khí muốn đánh người, nàng muốn đem ngàn đao ra XXOO tên Sở Phàm này, tốt nhất trong tay còn cầm theo gậy, trực tiếp đem hắn đánh chết mới thôi!
Thật hết chỗ nói rồi, tiểu hòa thượng này thật ngốc, ở đâu lại có chuyện một đại nam nhân cầm quần lót của một cô gái ngửi ở đũng quần chứ? Nhưng nàng lại một bên vừa nghe vừa phát biểu kết luận, hắn chính là một tên biến thái!
Tuy nhiên Tô Phi cảm thấy Sở Phàm ngửi đũng quần quần lót của nàng cũng giống như ngửi ở nơi riêng tư của nàng vậy, khiến nàng không khỏi ngượng đỏ mặt, cảm thấy bối rối càng thêm bối rối!
- Anh là đồ đại hỗn đàn, đại lưu manh, mau trả quần áo cho tôi!
Tô Phi hô to một tiếng, mau tiến đến, hung hăng gõ "cốc" một phát lên đầu Sở Phàm, một tay đoạt lấy quần lót Sở Phàm còn đang đặt ở chóp mũi, còn đem cả quần áo nịt cùng ba lô mang về.
Kỷ Tiêm Vân cùng Trầm Mộng Lâm cùng quay đầu lại nhìn Sở Phàm, hai người cũng đồng thởi há hốc mồm, rồi mặt chuyển hồng,hai người các nàng ở ngoài cuộc còn cảm thấy ngượng, còn chưa nói đến đối tượng là Tô Phi
Đáng giận chính là hỗn đàn Sở Phàm vẫn còn mờ mịt, dường như là ủy khuất cho hắn, dường như cái gõ đầu kia của Tô Phi với hắn là cố tình gây sự,các nàng thật không còn gì để nói Trời ạ, Tiểu Ngốc Ngốc này không phải thật ngốc mà là thật trong sáng. Trong sáng đến nỗi cầm quần lót của con gái mà lại ngửi ở đúng chỗ đũng quần. Hắn thật sự là muốn ăn đòn mà!
Sở Phàm biểu tình như vô tội,sờ sờ chỗ bị Tô Phỉ cốc đau,lẩm bẩmnói:
- Di, quần của Tiểu Lâm cũng có mùi hương, cũng không biết ngửi thấy mùi hương gì đây?
Nói xong đang muốn đem đũng quần lót của Trần Mộng Lâm đưa lên mũi ngửi.
- Dừng tay, đại lưu manh. Nếu anh không dừng lại tôi sẽ không để yên đâu!
Trầm Mộng Lâm nghe Sở Phàm nói xong nhất thởi mặt mày biến sắc. Khuôn mặt nàng ngoại trừ ra đỏ ửng ra chính là sự tức giận. Tuy nhiên may mà nàng hô đúng lúc, bởi vì tay phải Sở Phàm dừng lại giữa không trung, mắt trợn tròn há hốc mồm nhìn Trầm Mộng Lâm. Hắn nghĩ không ra cô bé này tại sao lại phát nộ như thế, không phải chỉ ngửi quần thôi sao, còn không phải là ngửi trên người nàng!
Trầm Mộng Lâm cũng ba chân bốn cẳng chạy tới đem quần áo cùng ba lô cầm về. Nàng coi như hết chỗ nói với Sở Phàm. Tô Phi trước còn bí mật nói với nàng hảo hảo trêu đùa tiểu hòa thượng này. Ách, còn nói chiếm tiện nghi của hắn nữa. Nhưng giờ nàng xem ra ngược lại chính là bị tên Tiểu Ngốc Ngốc này chiếm tiện nghi!
Nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân đã sớm cười rộ lên. Nụ cười của nàng còn ẩn theo một chút ý tứ và đương nhiên Tô Phi và Trầm Mộng Lâm biết vì sao Kỷ Tiêm Vân lại cười như vậy, Mộng Lâm tức giận nói:
- Tiêm Vân, nhìn bồ kìa, cười gian quá! Anh ta, anh ta là vệ sĩ của bồ, sao bồ không dạy bảo hắn.
- Ha ha, đó đều là do các bồ đem quần áo đưa cho Tiểu Ngốc Ngốc cầm chứ. Anh ấy là người thâm sơn cùng cốc đến, không biết trời cao đất dày là gì. Giá như các bồ cũng tự hiểu giống như mình sẽ không phải chịu như vậy.
KỷTiêm Vân cười đắc ý, nói.
- Thiết, Tiểu Vân, sau này mình cùng Mộng Lâm sẽ tìm cơ hội để chỉnh bồ.
Tô Phi không cam tâm nói.
Mà bên cạnh, Sở Phàm vẫn còn đứng sờ sờ vào chỗ đau,thầm nghĩ:
"Xem ra chính mình lại bị xem là lưu manh rồi, nhưng không làm như vậy thì quần áo và ba lô của hai cô nàng Tiểu Phỉ với Tiểu Lâm này làm sao lấy lại được? Ta cũng không phải ngốc mà giúp các nàng ôm một đống quần áo. Tuy nhiên cũng phải nói, mùi hương của hai cái quần lốt kia thật tốt,thật kích thích cái mũi. Không, phải nói là kích thích hormone!"
- Tiểu Vân, buổi chiều bồ không có tiết, lại về nhà hả?
Tô Phi hỏi.
-Uhm, mình về, để cho ba ba đỡ phải gọi điện thoại dặn này dặn nọ.
KỷTiêm Vân đáp.
- Oaaaa, mình với Phi Phi buổi chiều có tiết rồi. Đúng rồi, tối nay chúng ta đi Karaoke đi, lâu lắm rồi không đi.
Trầm Mộng Lâm đề nghị.
-Cũng được, vậy thì buổi tối gặp lại.
Kỷ Tiềm Vân đồng ý đáp.
-Uhm, vậy mình với Mộng Lâm đi ăn trước, bồ là về nhà rồi ăn ah?
Tô Phỉ hỏi
-Về đã, hiện tại chưa muốn ăn uống gì.
KỷTiêm Vân đáp
-Uhm, vậy chào nha. Đại lưu manh, sau này thì anh đẹp mặt, hừ!
Trầm Mộng Lâm nói xong rồi liếc mắt nhìn Sở Phàm, hừ nhẹ nói.
-Tiểu hòa thượng, buổi tối tỷ tỷ dẫn mi đi chơi nhé? Hắc hắc!
Tô Phi ngoài mặt tuy cười nhưng trong mắt lại thấy như muốn đem Sở Phàm ra làm thịt mới cam tâm tình nguyện(ND:khổ thân thằng bé)
- A di đà phật, tiểu ni cô, người không dọa được tiểu tăng đâu.
Sở Phàm dùng lời phật đáp.
-Hừ!
Tô Phi hừ một tiếng, rồi cùng Trầm Mộng Lâm rời đi,hai mỹ nữ này đi còn làm cho cặp mông lay động, thật là tiện nghi cho cặp mắt của Sở Phàm.
-Ngốc tử, đi nào, nhìn cái gì thế? Muốn phạm sắc giới hả?
Kỷ Tiêm Vân thình lình quát một tiếng, nói.
-Nga!
Sở Phàm vội vàng thu hồi ánh mắt, đi theo Kỷ Tiêm Vân ra chỗ đậu xe.