Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 45: Thăm dò địch ý

Nhị tiểu thư trong lòng vừa sợ vừa giận, nàng thật không ngờ vào lúc này rồi mà hắn vẫn còn tâm tình để mà ca hát, hừ ca hát cũng không sao nhưng không ngờ tên này hát lại khiến người nghe cảm thấy buồn nôn, nếu không đang bị người bắt cóc nàng thật sự cho hắn một trận "Bùm bùm bùm".
Suy nghĩ kỹ thì trong lòng nhị tiểu thư bắt đầu sợ hãi. Mấy tên hung thần ác sát này, đặc biệt cái tên kêu là Phong ca âm lãnh kia, khi mình nhìn thấy hắn thì lập tức trong đầu liền hiện ra từng trận hàn ý. Chẳng lẽ mình bị những người này bắt cóc sao? Bọn họ muốn đem mình đi đâu? Hic hic! Ba ba, mau tới cứu cứu Tiểu Vân đi!
Trong lòng Kỷ Tiêm Vân bỗng cảm thấy thê lương, lo lắng sợ hãi. Nàng liếc mắt nhìn vào Sở Phàm, thực đáng chết, trên mặt người nầy không có một chút vẻ nóng vội sợ hãi, ngược lại còn rất thản nhiên. Ngốc tử này chẳng lẽ không biết ăn một viên thần đan sao?
Nguy rồi, hôm nay mình kêu hắn đem một viên thần đan cho Lâm Phi Dật ăn, chắc không chỉ có một viên thần đan chứ? Kỷ Tiêm Vân càng nghĩ càng cảm thấy có thể như vậy, nếu không Sở Phàm sao lại ngốc tới nỗi không ăn một viên thần đan hay sao? Nghĩ vậy trong lòng Kỷ Tiêm Vân liền ảm đạm, một tia hy vọng cuối cùng của mình vô tình bị phá nát, sớm biết vậy thì mình sẽ không để ý tới tên hoa hoa thiếu gia Lâm Phi Dật kia!
- Nhị tiểu thư, sắc mặt cô sao kém quá vậy, có phải trong lòng sợ hãi hay không?

Sở Phàm nhìn Kỷ Tiêm Vân, nói tiếp:

- Nhị tiểu thư, cô đừng sợ, các vị đại ca này nói, chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn nghe lời bọn họ thì họ sẽ không làm khó chúng ta, đúng không, vị đại ca?
- Đúng, chỉ cần nhị tiểu thư ngoan ngoãn nghe lời chúng ta thì thật sự sảng khoái, vị tiểu huynh đệ thật thông minh!

Phong ca nói xong trong lời cuối ngữ điệu biến đổi, tràn đầy vẻ trêu đùa.
Ở trong mắt hắn, Sở Phàm giống như là một cái ngốc tử không hiểu thế sự, đối phó với ngốc tử như vậy hắn tự tin chỉ cần dùng một ngón tay đã đủ rồi.
Nhị tiểu thư hung hăng trừng mắt với Sở Phàm một cái, tiếc rằng sắt rèn vẫn chưa thành thép nên chỉ bất đắc dĩ và cũng rất đau lòng!
Sở Phàm làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt của nhị tiểu thư tràn ngập oán niệm, ngoài mặt làm một bộ nơm nớp lo sợ, bộ dáng dường như thực sự là rất sợ hãi, nhưng kỳ thật trong lòng Sở Phàm nói không nóng nảy đó là giả. Tuy nhiên giờ phút này trong lòng hắn đã tính toán được một kế hoạch rất tốt.
Trong khoảnh khắc bị kẹt xe, trong lòng Sở Phàm liền mơ hồ cảm thấy một tia không ổn, cho đến khi xe của nhị tiểu thư bị bốn chiếc xe vây quanh thì hắn khẳng định đã có chuyện xảy ra. Quả nhiên tiếp theo khi Phong ca cùng hai gã đại hán kia đi thẳng đến chiếc Porche của nhị tiểu thư. Thực ra khi Phong ca mở cửa xe ngồi vào bên trong xe thì trong chốc lát, Sở Phàm có hơn bảy phần có thể tiên phát chế nhân nắm chắc trong nháy mắt chế trụ Phong ca, chỉ cần chế trụ được Phong ca thì hai đại hán cũng dễ đối phó, nhưng Sở Phàm lại nhịn không nhúc nhích, bởi vì lúc ấy hắn suy tính tới ba tình huống:
Thứ nhất: Sở Phàm còn không rõ có bao nhiêu địch nhân ở rình mò trong tối, rất rõ ràng rằng bốn chiếc xe bao vây xe nhị tiểu thư đều là địch nhân. Bốn xe từ bốn phương vị bao vây xe của nhị tiểu thư mà không có đường ra. Mà phía trước có tình huống kẹt xe hiển nhiên cũng là địch nhân một tay bày ra. Theo phương diện này có thể suy đoán ra, hành động bắt cóc đã được tinh toán tỉ mỉ không thể có khả năng thất bại. Cho nên, ở khi chưa thăm dò địch nhân không biết địch nhân có bao nhiêu người thì Sở Phàm sẽ không tùy tiện động thủ, nếu không một kích không diệt hết thì hắn cùng với nhị tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm. An nguy của bản thân thì hắn cũng không để ý, nhưng an nguy của nhị tiểu thư không phải trò đùa, không có mười phần nắm chắc cứu thoát nhị tiểu thư thì hắn tuyệt không để lộ thân thủ!
Thứ hai: Trong lúc Phong ca lên xe, Sở Phàm nắm chắc có thể chế trụ được hắn, cũng có thể chế trụ hai đại hán kia, nhưng làm vậy thì hắn cùng với nhị tiểu thư vẫn đi không được, bởi vì chung quanh cũng chưa có đường, hơn nữa đối phương mưu tính lần hành động này khẳng định là không có sơ hở gì cả, lại không nói tới chuyện địch quân trong bốn chiếc xe kia còn có bao nhiêu người, đang giấu ở chỗ tối còn chưa hiện thân mà có thể khẳng định còn có rất nhiều nữa. Cho nên một khi ra tay sẽ kinh động đến địch nhân, như vậy quân địch sẽ như ong vỡ tổ xông tới. Đến lúc đó nếu không thể đưa nhị tiểu thư an toàn thoát ra, thì lại thành biến khéo thành vụng mất!
Thứ ba: Điểm trọng yếu nhất, hắn muốn biết rõ địch ý, hắn muốn biết rõ ràng lần bắt cóc này đơn thuần vì tiền hay là có âm mưu khác. Nếu nói đơn thuần là vì tiền thì như vậy phương pháp xử lý rất đơn giản. Còn nếu nói trong lần hành động bắt cóc còn có người đứng phía sau âm thầm thao túng, vậy thì đó lại là chuyện không đơn giản. Nhất định phải đem người đứng phía sau đó lôi ra thì như vậy nhị tiểu thư mới có thể chắc chắn an toàn. Nếu không cho dù là trốn được lúc này, nhưng còn lần tiếp theo, lần sau nữa . nhị tiểu thư vĩnh viễn đều bị nguy hiểm bao phủ, cho nên nếu muốn chân chính hoàn toàn diệt trừ nguy hiểm bên người nhị tiểu thư, thì phương pháp duy nhất là tìm ra nơi phát ra nguy hiểm, lôi bàn tay thao túng phía sau ra ngoài ánh sáng!
Đây là cách mà Phương trượng Đại Sư dạy cho hắn, phải loại bỏ gốc rễ của nguy hiểm, và đây cũng là lý do mà Kỷ Thiên Vũ không ngại xa xôi ngàn dặm mời hắn đến làm cận vệ cho nhị tiểu thư!
Vì vậy Sở Phàm nếu đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm cho đến cùng. Giả ngu giả ngốc, biểu hiện ra một vẻ lo lắng lo sợ, nơm nớp lo sợ khuất phục để ẩn giấu thực lực chân chính của mình, đồng thời cũng muốn mê hoặc đối thủ. Hiển nhiên là hắn thành công, từ khi Phong ca thu hồi khẩu súng đang chĩa trên đầu hắn dắt vào thắt lưng thì hắn biết đối phương đã không xem hắn tồn tại!
Do đó Sở Phàm nhìn thấy người trung niên tên Phong ca. Hắn có điểm không đơn giản, bình tĩnh, âm trầm ác nghiệt, nhanh nhẹn xốc vác, vừa nhìn đã biết là loại sống trên gươm dao, là loại hán tử lãnh huyết. Người như vậy rất khó đối phó. Hai đại hán còn lại nhìn dáng người khôi ngô cường tráng, tuy nhiên đối phó với loại người như vậy thì rất đơn giản.
Hiện tại quan trọng nhất chính là thăm dò địch nhân, quan sát xem địch nhân ở ngoài sáng và ở trong tối có bao nhiêu tên, sau đó nghĩ ra cách ứng phó đúng đắn. Những điều này trên dọc suốt đường đi thì Sở Phàm bắt đầu nhanh chóng tính toán.
Chiếc xe bán bánh mì phía trước đang chạy nhanh, từ giữa đường cao tốc rẽ sang quốc lộ Bàn Sơn, tiếp tục đi thì càng lúc càng rời xa nội thành, hơn nữa phía trước toàn là núi non và cánh đồng hoang vu. Nhị tiểu thư lái xe đi theo ở phía sau, càng đi thì trong lòng nàng lại càng bất an, nàng không kìm nổi hỏi:

- Các….các ngươi muốn đi đâu ? Nơi này cách nội thành đã rất xa!
- Đi theo xe bán bánh mì phía trước. Chẳng lẽ lời nói lúc trước của tao còn chưa rõ ràng hay sao?

Phong ca lạnh lùng nói.
Nhị tiểu thư nghe vậy sau trong lòng không khỏi giận dữ, từ nhỏ đến lớn chưa có ai dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với nàng, trong lòng nàng rất ủy khuất. Nghe xong lời này của Phong ca thì với tính tình đại tiểu thư của nàng đã không nhịn được nữa liền bùng phát, lớn tiếng nói:

- Ta không phải nô lệ của các người. Các người bảo ta làm cái gì ta thì làm cái đó sao? Muốn hỏi cũng không được hỏi à? Từ nhỏ đến lớn chưa có người nào dám ra lệnh cho bổn tiểu thư đâu!
Phong ca nghe vậy sau trong mắt hàn quang lóe ra, lấy tay ngón cái ấn mạnh lên con dao găm, âm trầm nói:

- Thật sao? Như vậy hiện tại nhị tiểu thư bắt đầu sẽ thích ứng với lệnh của ta thét ra, nếu không. .

Dừng một chút, hắn nhả từng chữ một:

- Nhị tiểu thư nếu tiếp tục chống đối vô lý như vậy, ta sẽ khắc ngay trên mặt nhị tiểu thư một cái!
- Ngươi. .

Nhị tiểu thư mạnh mẽ quay đầu lại, một khuôn xinh đẹp đỏ bừng, trong miệng thở hổn hển, hiển nhiên là vô cùng phẫn nộ, đang muốn mở miệng nói cái gì, lúc này Sở Phàm đột nhiên một tay đè cánh tay tay nhỏ và dài của nàng đang cầm lái và nói:

- Nhị tiểu thư, cẩn thận, cẩn thận nhìn đường!
Nhị tiểu thư quay đầu lại nhìn đường, xe suýt nữa lao ra khỏi đường cao tốc, vọt lên rào chắn, nhị tiểu thư vội vàng xoay tay lái, xe trở về quỹ đạo.
Tuy nhiên tay trái của Sở Phàm vẫn như cũ đè lên tay phải của nhị tiểu thư đang cầm lái, không có ý buông ra. Nhị tiểu thư trong lòng hơi kinh ngạc nhìn về phía Sở Phàm, nào biết Sở Phàm thình lình nói một câu:

- Nhị tiểu thư, tay cô thật mềm!
Nhị tiểu thư trong lòng thầm nghĩ, ngốc tử này dám nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi?
Đang nghĩ ngợi thì nhị tiểu thư đột nhiên cảm giác được từ lòng bàn tay của Sở Phàm truyền tới tay của nàng một cảm giác ấm áp. Không biết tại sao mà hàn ý cùng nỗi sợ hãi trong lòng nàng nháy mắt liền biến mất, trên tay là một cảm giác ấm áp!
Trong lòng nàng lại tràn đầy một cỗ tự tin cùng cảm giác an toàn, bởi vì Sở Phàm ngay bên cạnh nàng, sự ấm áp trong lòng bàn tay Sở Phàm làm cho nàng dường như cảm ứng được những tính toán cùng tự tin trấn định trong lòng Sở Phàm. Nàng quyết định tin tưởng Sở Phàm, tin tưởng ba ba của nàng sẽ không tùy tiện chọn vệ sĩ cho nàng!
Nghĩ vậy thì nhị tiểu thư an tâm lái xe, mà Sở Phàm không ngờ còn nắm bàn tay búp măng tay của nhị tiểu thư, không có ý buông ra !

back top