Nhị tiểu thư lái chiếc xe Porche đi theo chiếc xe tải phía trước men theo đường cao tốc Trung Hoàn đi về phía đường lớn Trung Hoàn. Đường Trung Hoàn vốn là một trong những khu thương nghiệp nổi tiếng, trên đường Trung Hoàn tùy ý có thể thấy được cao ốc thương mại cao vút mọc lên san sát, trong đó nổi danh nhất chính là cao ốc Trung Hoàn. Cao ốc Trung Hoàn cao bốn mươi tám tầng, trong những tòa building san sát trên đường Trung Hoàn thì cao ốcTrung Hoàn mặc dù không phải cao nhất nhưng tuyệt đối là lớn nhất, xa hoa nhất. Cao ốc Trung Hoàn từ tầng một đến tầng cao nhất kinh doanh các loại quần áo trang sức, thực phẩm, sản phẩm điện tử, vàng bạc châu báu.
Quảng trường Trung Hoàn cũng rất rộng, trên quảng trường người đi lại như mắc cửi, vào vào ra ra có rất nhiều người.
- Tiểu Ngốc Ngốc, phía trước chính là cao ốc Trung Hoàn rồi, này, đó chính là quảng trường Trung Hoàn.
Nhị tiểu thư lấy ngón tay chỉ, nói.
Sở Phàm nhìn theo ngón tay của nhị tiểu thư chỉ, đầu hơi ngẩng lên, liền thấy được "Cao ốc Trung Hoàn" bốn chữ lớn màu vàng chóe sáng lấp lánh, hắn không khỏi thầm nghĩ:
"Lẽ nào ông chủ thần bí kia yêu cầu địa điểm giao dịch chính là ở chỗ này? Nơi này người nhiều như vậy, hắn làm sao lại lựa chọn nơi như thế này chứ? Đây khẳng định không phải là địa điểm giao dịch cuối cùng, mà địa điểm giao dịch chân chính nhất định là một trong những trạm vừa qua!"
Sở Phàm sau khi trong lòng suy nghĩ liền gọi điện thoại cho Phong ca:
- Ngươi cứ dừng xe ở quảng trường Trung Hoàn, nhưng trước đừng gọi điện thoại cho ông chủ kia, ngươi nghe ta chỉ thị, ta bảo ngươi gọi thì ngươi mới gọi.
- Dạ, em sẽ nghe kế hoạch hành động của anh.
Thanh âm mang theo một tia kính sợ của Phong ca truyền đến.
Sở Phàm tắt máy nói với nhị tiểu thư:
- Nhị tiểu thư, chúng ta trước chạy xe đến địa phương khác đỗ, chiếc xe này của cô rất dễ làm người khác chú ý, chỉ sợ bị bọn hắn dễ dàng nhận ra.
- A, được.
Nhị tiểu thư nói xong liền cho xe chạy đến bãi đỗ xe của một quán cà phê Starbucks ở phụ cận cao ốc Trung Hoàn, dừng xe lại.
Nhị tiểu thư khi từ trên xe đi ra trên mặt mang một cặp kính mát thời thượng, trên đầu mang một chiếc mũ lưỡi trai, trên cơ bản đã che lấp dung mạo của nàng, nhưng khi nhìn qua lại càng tăng thêm một tia cảm giác thanh nhã cao quý. Điều này không thể nghi ngờ càng hấp dẫn ánh thêm mắt của một nam nhân bình thường!
Sở Phàm nhìn nhị tiểu thư, trong lòng hơi thở dài- một ngày kia, đợi cô gái nhỏ này phát dục thành thục khẳng định là phô bày sự cao quý mỹ lệ đến cực hạn!
Tiếp đó Sở Phàm và nhị tiểu thư đi về phía quảng trường của cao ốc Trung Hoàn, Sở Phàm thấy được Phong ca bọn họ và chiếc xe tải đang đứng ở mặt bên của quảng trường Trung Hoàn, chính diện bởi vì dòng người đông đúc, bảo vệ của cao ốc Trung Hoàn nhất định là không cho đỗ xe, bởi vậy Phong ca mệnh lệnh cho xe chạy đến mặt bên của quảng trường Trung Hoàn.
Sở Phàm và nhị tiểu thư đi vòng qua cao ốc Trung Hoàn vào trong quảng trường, khi cách Phong ca và xe tải của bọn họ hai mươi thước thì dừng lại, dòng người qua lại trên quảng trường bao phủ Sở Phàm và nhị tiểu thư ở trong biển người, đây cũng là yểm hộ rất lớn của hai người bọn họ, Sở Phàm hai mắt nhìn chằm chằm chiếc xe tải ở mặt bên quảng trường kia, đồng thời lấy điện thoại di động ra gọi cho Phong ca, nói:
- Hiện tại ngươi gọi điện cho lão bản kia, nhớ kỹ, phải nói ngươi đã dẫn nhị tiểu thư đến, đừng lộ ra chút sai sót nào!
Sở Phàm nói xong đút tai nghe vào tai chuẩn bị nghe lén đối thoại của Phong ca và lão bản thần bí kia.
Phong ca đáp lời, liền gọi điện thoại cho lão bản thần bí kia.
Sau khi điện thoại đổ hai hồi chuông đối phương đã tiếp điện thoại, Phong ca khẩn trương nói:
- Ôn chủ, là tôi.
- Các ngươi đến quảng trường Trung Hoàn rồi?
Một âm sắc kim chúc trầm thấp truyền đến.
Sở Phàm sau khi nghe được thanh âm này trán không khỏi nhăn lại, hắn nghe ra được thanh âm của lão bản thần bí này không phải là thanh âm gốc, mà do trong miệng có cơ quan biến âm nói ra, bởi vậy có thể thấy được lão bản thần bí ẩn dấu phía sau màn làm việc vẫn thực là cẩn thận, không để lại dấu vết!
- Đúng, chúng tôi hiện tại ở sườn tây của quảng trường Trung Hoàn.
Phong ca nói.
- Người cũng đã đưa đến rồi?
Lão bản thần bí trầm thấp hỏi.
- Đưa… đưa đến rồi.
Phong ca khẩn trương nói.
Lão bản thần bí trầm mặc một hồi, lúc này Sở Phàm ánh mắt chợt lóe, mơ hồ thấy có mấy người đi qua xe tải của Phong ca bọn họ, sau đó liền biến mất trong dòng người, sau khi nhìn thấy cảnh này con ngươi của Sở Phàm co chặt, lúc này vị lão bản thần bí kia nói:
- Ngươi còn nhớ được ước định đã lập khi ta thuê ngươi không?
- Nhớ. nhớ được.
Ngữ khí của Phong ca dường như có chút gấp rút bất an.
- Nếu đã nhớ được vì sao còn dám gạt ta? Không chỉ gạt ta còn muốn dẫn dụ ta hiện thân, hừ, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, bản thân ngươi làm như vậy đã vi phạm ước định, ngủ yên dưới đất đi!
Tên lão bản thần bí kia âm trầm nói.
Cùng lúc đó, trên bầu trời cao ốc Trung Hoàn "Phốc phốc" mấy tiếng, bốn năm con bồ câu hoảng sợ bay ra, Sở Phàm đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành, một loại cảm giác linh mẫn giống như của dã thú nói cho hắn, nguy hiểm tới, hơn nữa ngay bên người!
Đặc biệt khi nghe được một câu cuối cùng của lão bản thần bí kia, hắn trong lòng đột nhiên đau xót, đó là một loại bi thương lực bất tòng tâm- lực bất tòng tâm đối với Phong ca bọn họ!
- Cẩn thận!
Sở Phàm bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cả người ôm lấy nhị tiểu thư, ôm vòng eo mềm mại tinh tế của nhị tiểu thư, ôm phần lưng nhẵn bóng kia của nhị tiểu thư, sau đó Sở Phàm ôm nhị tiểu thư ngã trên mặt đất!
Hành động đột ngột của Sở Phàm khiến nhị tiểu thư thất kinh, nhưng trong nháy mắt khi thân thể của Sở Phàm đè nàng ngã trên mặt đất, nàng bỗng nhiên nghe được "Ầm!!" một tiếng nổ lớn, sau đó một đạo hỏa quang bay lên không trung, xuyên qua kính mát, nàng thấy được một đoàn hỏa diễm đỏ rực!
Ầm…
Tiếp đó nàng nghe được tiếng thét chói tai hoảng sợ của mọi người bốn phía quảng trường, tiếng khóc của trẻ con, tiếng hét ra lệnh lo lắng của nam nhân, nữ nhân mang theo tiếng khóc nức nở.
Nàng biết, xe tải của Phong ca bọn họ đã nổ tung, ngay vừa rồi, hỏa quang kia bay rất cao, ánh đỏ hai mắt của nàng!
Sở Phàm sau khi ôm nhị tiểu thư ngã nhào trên mặt đất, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tầng thượng của cao ốc Trung Hoàn, trong ánh nắng chói mắt trên đỉnh đầu kia, Sở Phàm mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh nhanh nhẹn từ trên tầng thượng của cao ốc Trung Hoàn lóe lên rồi biến mất!
Nhị tiểu thư giống như là con mèo nhỏ ngoan ngoãn co lại ở trong lòng Sở Phàm, ngay sau khi Sở Phàm ôm nàng ngã nhào trên mặt đất nàng toàn thân trên dưới không có chỗ nào thụ thương đau đớn, bởi vì ngay khi ngã xuống tay trái của Sở Phàm che chở đầu của nàng, tay phải che chở phần eo của nàng, lúc này tay phải của Sở Phàm vẫn y nguyên gắt gao ôm chặt eo của nàng, điều này khiến trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác dị dạng nhưng ấm áp, toàn thân của nàng bị thân thể của Sở Phàm bao trùm, chính xác mà nói hẳn là một tầng bảo hộ bao trùm, đối với nàng mà nói, Sở Phàm giống như là một tầng bảo hộ bảo hộ nàng, dưới tầng bảo hộ nàng nàng vĩnh viễn cũng không lo lắng nguy hiểm phủ xuống!
Trong lòng nàng bắt đầu dâng lên một cỗ noãn lưu (dòng nước ấm) cảm động, vụ nổ vừa mới phát sinh mang đến sợ hãi hoảng loạn cũng từ từ biến mất, trên quảng trường tiếng kêu khóc kinh hoảng của những người đó nàng cũng nghe không được, nàng một lòng cảm thụ cảm giác ấm áp và an toàn từ vòng tay của Sở Phàm mang đến, một khắc này, nàng rõ ràng có chút hưởng thụ sự ôm ấp của Sở Phàm!
Quảng trường Trung Hoàn cũng rất rộng, trên quảng trường người đi lại như mắc cửi, vào vào ra ra có rất nhiều người.
- Tiểu Ngốc Ngốc, phía trước chính là cao ốc Trung Hoàn rồi, này, đó chính là quảng trường Trung Hoàn.
Nhị tiểu thư lấy ngón tay chỉ, nói.
Sở Phàm nhìn theo ngón tay của nhị tiểu thư chỉ, đầu hơi ngẩng lên, liền thấy được "Cao ốc Trung Hoàn" bốn chữ lớn màu vàng chóe sáng lấp lánh, hắn không khỏi thầm nghĩ:
"Lẽ nào ông chủ thần bí kia yêu cầu địa điểm giao dịch chính là ở chỗ này? Nơi này người nhiều như vậy, hắn làm sao lại lựa chọn nơi như thế này chứ? Đây khẳng định không phải là địa điểm giao dịch cuối cùng, mà địa điểm giao dịch chân chính nhất định là một trong những trạm vừa qua!"
Sở Phàm sau khi trong lòng suy nghĩ liền gọi điện thoại cho Phong ca:
- Ngươi cứ dừng xe ở quảng trường Trung Hoàn, nhưng trước đừng gọi điện thoại cho ông chủ kia, ngươi nghe ta chỉ thị, ta bảo ngươi gọi thì ngươi mới gọi.
- Dạ, em sẽ nghe kế hoạch hành động của anh.
Thanh âm mang theo một tia kính sợ của Phong ca truyền đến.
Sở Phàm tắt máy nói với nhị tiểu thư:
- Nhị tiểu thư, chúng ta trước chạy xe đến địa phương khác đỗ, chiếc xe này của cô rất dễ làm người khác chú ý, chỉ sợ bị bọn hắn dễ dàng nhận ra.
- A, được.
Nhị tiểu thư nói xong liền cho xe chạy đến bãi đỗ xe của một quán cà phê Starbucks ở phụ cận cao ốc Trung Hoàn, dừng xe lại.
Nhị tiểu thư khi từ trên xe đi ra trên mặt mang một cặp kính mát thời thượng, trên đầu mang một chiếc mũ lưỡi trai, trên cơ bản đã che lấp dung mạo của nàng, nhưng khi nhìn qua lại càng tăng thêm một tia cảm giác thanh nhã cao quý. Điều này không thể nghi ngờ càng hấp dẫn ánh thêm mắt của một nam nhân bình thường!
Sở Phàm nhìn nhị tiểu thư, trong lòng hơi thở dài- một ngày kia, đợi cô gái nhỏ này phát dục thành thục khẳng định là phô bày sự cao quý mỹ lệ đến cực hạn!
Tiếp đó Sở Phàm và nhị tiểu thư đi về phía quảng trường của cao ốc Trung Hoàn, Sở Phàm thấy được Phong ca bọn họ và chiếc xe tải đang đứng ở mặt bên của quảng trường Trung Hoàn, chính diện bởi vì dòng người đông đúc, bảo vệ của cao ốc Trung Hoàn nhất định là không cho đỗ xe, bởi vậy Phong ca mệnh lệnh cho xe chạy đến mặt bên của quảng trường Trung Hoàn.
Sở Phàm và nhị tiểu thư đi vòng qua cao ốc Trung Hoàn vào trong quảng trường, khi cách Phong ca và xe tải của bọn họ hai mươi thước thì dừng lại, dòng người qua lại trên quảng trường bao phủ Sở Phàm và nhị tiểu thư ở trong biển người, đây cũng là yểm hộ rất lớn của hai người bọn họ, Sở Phàm hai mắt nhìn chằm chằm chiếc xe tải ở mặt bên quảng trường kia, đồng thời lấy điện thoại di động ra gọi cho Phong ca, nói:
- Hiện tại ngươi gọi điện cho lão bản kia, nhớ kỹ, phải nói ngươi đã dẫn nhị tiểu thư đến, đừng lộ ra chút sai sót nào!
Sở Phàm nói xong đút tai nghe vào tai chuẩn bị nghe lén đối thoại của Phong ca và lão bản thần bí kia.
Phong ca đáp lời, liền gọi điện thoại cho lão bản thần bí kia.
Sau khi điện thoại đổ hai hồi chuông đối phương đã tiếp điện thoại, Phong ca khẩn trương nói:
- Ôn chủ, là tôi.
- Các ngươi đến quảng trường Trung Hoàn rồi?
Một âm sắc kim chúc trầm thấp truyền đến.
Sở Phàm sau khi nghe được thanh âm này trán không khỏi nhăn lại, hắn nghe ra được thanh âm của lão bản thần bí này không phải là thanh âm gốc, mà do trong miệng có cơ quan biến âm nói ra, bởi vậy có thể thấy được lão bản thần bí ẩn dấu phía sau màn làm việc vẫn thực là cẩn thận, không để lại dấu vết!
- Đúng, chúng tôi hiện tại ở sườn tây của quảng trường Trung Hoàn.
Phong ca nói.
- Người cũng đã đưa đến rồi?
Lão bản thần bí trầm thấp hỏi.
- Đưa… đưa đến rồi.
Phong ca khẩn trương nói.
Lão bản thần bí trầm mặc một hồi, lúc này Sở Phàm ánh mắt chợt lóe, mơ hồ thấy có mấy người đi qua xe tải của Phong ca bọn họ, sau đó liền biến mất trong dòng người, sau khi nhìn thấy cảnh này con ngươi của Sở Phàm co chặt, lúc này vị lão bản thần bí kia nói:
- Ngươi còn nhớ được ước định đã lập khi ta thuê ngươi không?
- Nhớ. nhớ được.
Ngữ khí của Phong ca dường như có chút gấp rút bất an.
- Nếu đã nhớ được vì sao còn dám gạt ta? Không chỉ gạt ta còn muốn dẫn dụ ta hiện thân, hừ, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa, bản thân ngươi làm như vậy đã vi phạm ước định, ngủ yên dưới đất đi!
Tên lão bản thần bí kia âm trầm nói.
Cùng lúc đó, trên bầu trời cao ốc Trung Hoàn "Phốc phốc" mấy tiếng, bốn năm con bồ câu hoảng sợ bay ra, Sở Phàm đột nhiên có một loại dự cảm chẳng lành, một loại cảm giác linh mẫn giống như của dã thú nói cho hắn, nguy hiểm tới, hơn nữa ngay bên người!
Đặc biệt khi nghe được một câu cuối cùng của lão bản thần bí kia, hắn trong lòng đột nhiên đau xót, đó là một loại bi thương lực bất tòng tâm- lực bất tòng tâm đối với Phong ca bọn họ!
- Cẩn thận!
Sở Phàm bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cả người ôm lấy nhị tiểu thư, ôm vòng eo mềm mại tinh tế của nhị tiểu thư, ôm phần lưng nhẵn bóng kia của nhị tiểu thư, sau đó Sở Phàm ôm nhị tiểu thư ngã trên mặt đất!
Hành động đột ngột của Sở Phàm khiến nhị tiểu thư thất kinh, nhưng trong nháy mắt khi thân thể của Sở Phàm đè nàng ngã trên mặt đất, nàng bỗng nhiên nghe được "Ầm!!" một tiếng nổ lớn, sau đó một đạo hỏa quang bay lên không trung, xuyên qua kính mát, nàng thấy được một đoàn hỏa diễm đỏ rực!
Ầm…
Tiếp đó nàng nghe được tiếng thét chói tai hoảng sợ của mọi người bốn phía quảng trường, tiếng khóc của trẻ con, tiếng hét ra lệnh lo lắng của nam nhân, nữ nhân mang theo tiếng khóc nức nở.
Nàng biết, xe tải của Phong ca bọn họ đã nổ tung, ngay vừa rồi, hỏa quang kia bay rất cao, ánh đỏ hai mắt của nàng!
Sở Phàm sau khi ôm nhị tiểu thư ngã nhào trên mặt đất, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tầng thượng của cao ốc Trung Hoàn, trong ánh nắng chói mắt trên đỉnh đầu kia, Sở Phàm mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh nhanh nhẹn từ trên tầng thượng của cao ốc Trung Hoàn lóe lên rồi biến mất!
Nhị tiểu thư giống như là con mèo nhỏ ngoan ngoãn co lại ở trong lòng Sở Phàm, ngay sau khi Sở Phàm ôm nàng ngã nhào trên mặt đất nàng toàn thân trên dưới không có chỗ nào thụ thương đau đớn, bởi vì ngay khi ngã xuống tay trái của Sở Phàm che chở đầu của nàng, tay phải che chở phần eo của nàng, lúc này tay phải của Sở Phàm vẫn y nguyên gắt gao ôm chặt eo của nàng, điều này khiến trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác dị dạng nhưng ấm áp, toàn thân của nàng bị thân thể của Sở Phàm bao trùm, chính xác mà nói hẳn là một tầng bảo hộ bao trùm, đối với nàng mà nói, Sở Phàm giống như là một tầng bảo hộ bảo hộ nàng, dưới tầng bảo hộ nàng nàng vĩnh viễn cũng không lo lắng nguy hiểm phủ xuống!
Trong lòng nàng bắt đầu dâng lên một cỗ noãn lưu (dòng nước ấm) cảm động, vụ nổ vừa mới phát sinh mang đến sợ hãi hoảng loạn cũng từ từ biến mất, trên quảng trường tiếng kêu khóc kinh hoảng của những người đó nàng cũng nghe không được, nàng một lòng cảm thụ cảm giác ấm áp và an toàn từ vòng tay của Sở Phàm mang đến, một khắc này, nàng rõ ràng có chút hưởng thụ sự ôm ấp của Sở Phàm!