Tiểu khu Hoa Viên phía Đông Kinh thành.
Một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen chạy vào trong tiểu khu Hoa Viên, những bảo vệ của Hoa Viên khi nhìn thấy chiếc xe màu đen này đều đứng dậy chào, trên mặt lộ ra vẻ cung kính.
Chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước căn nhà số mười tám, từ trên xe có một trung niên sắc mặt mỏi mệt bước xuống. Trung niên này mặc cảnh phục ngay ngắn, sắc mặt uy nghiêm không giận mà uy, tuy có phần mỏi mệt nhưng đôi mắt sắc bén dị thường, có một loại khí thế khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sau khi trung niên nhân xuống xe thì đi tới ngôi nhà, trong tiểu khu có vài người tiến tới chào hỏi hắn, miệng nói:
- Cục trưởng Trần, về rồi à!
Người trung niên gật đầu chào với những người đó, nhưng không nói gì mà trực tiếp đi thẳng vào trong!
Người trung niên này đúng là Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh!
Trần Thiên Minh đi lên lầu ba, lấy ra một chiếc chìa khóa mở cửa phòng, hắn còn chưa đẩy cửa vào thì chợt nghe thấy bên trong có một loạt tiếng uống rượu hò hét, hắn khẽ cau mày đẩy cửa đi vào. Bên trong có sáu bảy người trẻ tuổi đang ngồi trên bàn cơm, trong đó có một người trẻ tuổi lại đang lớn tiếng ồn ào, chơi trò sai quyền hát lệnh(*), người trẻ tuổi này đúng là con hắn Trần Tuấn Sinh!
Giờ phút này, Trần Tuấn Sinh đang đón tiếp lũ hồ bằng cẩu hữu(*) của hắn trong nhà, chúc mừng hắn giữa trưa ngày hôm nay đã hung hăng đánh tơi bời Lâm Phi Dật trước mặt Nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân, điều này làm cho hắn cảm thấy hãnh diện, thực là nở mày nở mặt, cho nên cao hứng liền gọi lũ bạn của hắn tới hò hét chúc mừng một hồi!
Trần Thiên Minh về đến nhà nhìn thấy cảnh này sắc liền xanh mét, âm lãnh. Bàn cơm vốn náo nhiệt trong nháy mắt trở nên lạnh ngắt, qủa thực lặng ngắt như tờ. Bạn bè của Trần Tuấn Sinh nhìn thấy sắc mặt của Trần Thiên Minh đều sợ hãi, bọn họ ngập ngừng nói:
- Trần… Trần thúc thúc, ngài đã về rồi.
- Ba, ba về rồi, ba còn chưa ăn cơm, mẹ nấu cơm ngon lắm, đang chờ ba về ăn đó.
Trần Tuấn Sinh nhìn ra được sắc mặt của phụ thân hôm nay rất kém, nhưng vẫn kiên trì nói.
Tuy nói Trần Tuấn Sinh ngày thường ngang ngược, nhưng hắn vẫn rất sợ phụ thân hắn.
Sắc mặt Trần Thiên Minh vẫn âm lãnh như cũ, hắn lạnh lùng nói:
- Ta có lời nói với con, những bằng hữu này của con trở về trước đi.
Nhóm hồ bằng cẩu hữu này của Trần Tuấn Sinh nghe vậy liền đứng dậy, cáo biệt với Trần Tuấn Sinh, chỉ ước gì mình có thêm hai cái chân nữa để có thể chuồn ra sớm hơn một chút.
Lúc những bạn bè này của Trần Tuấn Sinh đều đã ra về, Trần Thiên Minh " Phanh" một tiếng, hung hăng đóng cửa lại!
Lúc này, một trung niên mỹ phụ gần bốn mươi tuổi từ trong phòng đi ra, nàng nhìn Trần Thiên Minh, lại nhìn Trần Tuấn Sinh, miệng nói:
- Sao lại thế này? Thiên Minh, anh về rồi à? Sao anh lại đuổi hết bạn bè của A Tuấn đi vậy?
Trung niên mỹ phụ này là vợ của Trần Thiên Minh, mẹ của Trần Tuấn Sinh, Vương Mỹ Linh.
- Hừ, Bạn bè? Em cũng không nhìn xem đứa con này, cả ngày không học hành không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng, kết giao bạn bè không đứng đắn, còn thường xuyên mang cả một bang phái về nhà, quả thực là đồ khốn kiếp!
Trần Thiên Minh tức giận nói xong, đặt công văn xuống ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống.
Vương Mỹ Linh mắt nhìn trượng phu, lại âm thầm liếc mắt ra hiệu với Trần Tuấn Sinh một cái, tiếp theo ngồi xuống bên cạnh Trần Thiên Minh, xoa bóp bả vai Trần Thiên Minh, nói:
- Thiên Minh, anh hôm nay làm sao vậy? Sao lại tức giận vậy? Có phải vụ nổ Trung Hoàn làm anh phiền lòng?
Hiển nhiên Vương Mỹ Ling cũng đã xem tin tức, biết vụ án tại Trung Hoàn.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì ánh mắt trầm xuống, vụ nổ Trung Hoàn đích xác làm cho hắn không kịp đề phòng, cũng làm cho hắn thấy áp lực cực lớn trên người, dù sao mười năm qua trong kinh thành còn chưa bao giờ phát sinh một sự kiện như vậy. Bảy người chết ngay đương trường, bị thương tám người. Sau khi vụ nổ phát sinh, việc trước tiên là hắn tới hiện trường, chỉ huy cấp cứu, sơ tán, giải quyết tốt hậu quả, đồng thời lập án điều tra. Sau lưng vụ án này đến cùng còn có âm mưu gì, lại còn, nghi phạm gây ra vụ nổ này không ngờ lại chết trong quán rượu Tân Hồng, việc này càng làm cho vụ án thêm phần mù mờ!
Ngay sau đó, thị ủy đã mở một cuộc hội nghị khẩn cấp, nhằm vào tính chất ác liệt của vụ nổ mà ra quyết định, mà Trần Thiên Minh thân là Cục trưởng Cục Công an tất nhiên không thoát khỏi trách nhiệm, bởi vậy hắn bị giao trách nhiệm phải điểu tra làm rõ vụ án, đồng thời đưa ra một câu trả lời thuyết phục cho dân chúng.
Trần Thiên Minh là Cục trưởng Cục Công an, quản lý trị an một phương, loại án nổ xe này xảy ra trong thời gian hắn nhậm chức quả thực là đã khiêu chiến quyền uy của hắn, cho nên trong lòng hắn cũng rất tức giận rồi lập tức thành lập một tiểu tổ chuyên môn phá án, thề tìm ra vấn đề sau lưng vụ án này!
Vốn vụ nổ ở Trung Hoàn này đã làm cho hắn tâm phiền ý loạn, mà ngay sau đó hắn lại nhận được một tin tức, hôm nay con hắn đã dẫn theo một đám người ẩu đả với người khác tại vườn trường, hơn nữa người bị đánh không ngờ là đứa con duy nhất của Chủ tịch tập đoàn Lâm thị, Lâm Phi Dật, tình huống lúc đó là con hắn không phân tốt xấu đã đánh Lâm Phi Dật, điều này làm hắn vừa khiếp sợ lại vừa tức giận!
Cái gọi là quan thương tương hỗ, chính là chức tước và kinh thương hỗ trợ lẫn nhau, có lợi cùng hưởng, chẳng những không mạo phạm nhau mà còn phải giữ hào khí với nhau. Cái đó là hòa khí phát tài, cớ sao lại không làm?
Cho nên khi Trần Thiên Minh nghe thấy con hắn vô duyên vô cớ ẩu đả Lâm Phi Dật thì nổi giận như sấm. Hắn cũng biết con hắn từ nhỏ được nuông chiều mà trở nên hư hỏng, ngang ngược kiêu ngạo, nhưng hắn vạn vạn lần không ngờ được đứa con mình càng ngày càng nghiêm trọng, không hề cố kỵ, lại dám vô duyên vô cớ ẩu đả, đánh thằng con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Lâm thị, quả thực là vô pháp vô thiên tới mức bất chấp lý lẽ rồi!
Có câu: đi tới kinh thành mới biết mình bé nhỏ thế nào, ở loại địa phương như kinh thành này, có tiền có thế biển người đi, một Cục trưởng Cục Công an ở kinh thành vị trí thì chẳng hơn một con số, lời nói thì chẳng có giá trị, cho nên từ lúc hắn làm cục trưởng tới giờ mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, làm việc cẩn thận, vì chỉ hơi có chút sai lầm mà để đối thủ nắm được, thì không đơn giản chỉ là mất chức thôi, nói không chừng còn có thể ngồi tù như chơi!
Nhưng con hắn lại tuyệt chẳng chịu thua kém ai, cả ngày lấy cái chiêu bài con trai Cục trưởng Cục Công an của mình ra đấm đá lung tung, ngang ngược kiêu ngạo vô cùng. Trần Thiên Minh cũng từng liên tiếp giáo dục Trần Tuấn Sinh. Đáng tiếc là tính cách của Trần Tuấn Sinh đã định, cái loại thói hư tật xấu thế này muốn sửa cũng không được. Trần Thiên Minh nhìn đứa con mình ngày thường ngang ngược kiêu ngạo, nhưng nếu không làm ra chuyện đại họa gì thì cũng liếc mắt một cái rồi mắt nhắm mắt mở. Ai biết được , giờ Trần Tuấn Sinh không ngờ đánh con trai của Lâm Cường, chủ tịch tập đoàn Lâm thị, hơn nữa thương thế của Lâm Phi Dật cũng không nhẹ!
Tập đoàn Lâm thị là một tập đoàn xí nghiệp lớn, chủ tịch tập đoàn là Lâm Cường đã lăn lộn chốn thương trường nhiều năm, nắm giữ tiền tài, quyền thế, lại có quan hệ với rất nhiều thủ lĩnh có uy tín danh dự cao. Hơn nữa đệ đệ Lâm Quang Vinh còn đảm nhiệm chức bộ trưởng Bộ tài vụ tại thị ủy, có thể nói, ở chốn kinh thành này, thế lực Lâm gia cực kỳ rộng lớn, không có việc tất yếu thì Trần Thiên Minh không muốn cùng người của Lâm gia ở vào thế đối lập. Hơn nữa, ngày thường khi hắn công tác ở chính phủ, hắn cũng từng tiếp xúc và kết giao với bộ trưởng tài vụ Lâm Quang Vinh, giờ xảy ra việc này quả thực là làm khó hắn!
Mà nhất là sau khi hắn về đến nhà lại bắt gặp thằng con mình mời một lũ con dời tới mở tiệc, tự cao tự đại. Trong lòng hắn thiếu chút nữa thì chết vì tức. Hắn quyết định, hôm nay phải dạy dỗ lại thằng ranh này, nếu không chung quy lại sẽ có ngày nó còn không biết mình chết như thế nào nữa!
Có đôi khi, Trần Thiên Minh thật sự hoài nghi Trần Tuấn Sinh có thật là con hắn hay không, sao mà tính cách chẳng giống hắn một chút nào cả?
(*) Sai quyền hát lệnh: trò thi uống rượu, ai thua phải nghe lệnh người thắng.
(*) Hồ bằng cẩu hữu: ý nói lũ bạn không đứng đắn.
Một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen chạy vào trong tiểu khu Hoa Viên, những bảo vệ của Hoa Viên khi nhìn thấy chiếc xe màu đen này đều đứng dậy chào, trên mặt lộ ra vẻ cung kính.
Chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước căn nhà số mười tám, từ trên xe có một trung niên sắc mặt mỏi mệt bước xuống. Trung niên này mặc cảnh phục ngay ngắn, sắc mặt uy nghiêm không giận mà uy, tuy có phần mỏi mệt nhưng đôi mắt sắc bén dị thường, có một loại khí thế khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sau khi trung niên nhân xuống xe thì đi tới ngôi nhà, trong tiểu khu có vài người tiến tới chào hỏi hắn, miệng nói:
- Cục trưởng Trần, về rồi à!
Người trung niên gật đầu chào với những người đó, nhưng không nói gì mà trực tiếp đi thẳng vào trong!
Người trung niên này đúng là Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh!
Trần Thiên Minh đi lên lầu ba, lấy ra một chiếc chìa khóa mở cửa phòng, hắn còn chưa đẩy cửa vào thì chợt nghe thấy bên trong có một loạt tiếng uống rượu hò hét, hắn khẽ cau mày đẩy cửa đi vào. Bên trong có sáu bảy người trẻ tuổi đang ngồi trên bàn cơm, trong đó có một người trẻ tuổi lại đang lớn tiếng ồn ào, chơi trò sai quyền hát lệnh(*), người trẻ tuổi này đúng là con hắn Trần Tuấn Sinh!
Giờ phút này, Trần Tuấn Sinh đang đón tiếp lũ hồ bằng cẩu hữu(*) của hắn trong nhà, chúc mừng hắn giữa trưa ngày hôm nay đã hung hăng đánh tơi bời Lâm Phi Dật trước mặt Nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân, điều này làm cho hắn cảm thấy hãnh diện, thực là nở mày nở mặt, cho nên cao hứng liền gọi lũ bạn của hắn tới hò hét chúc mừng một hồi!
Trần Thiên Minh về đến nhà nhìn thấy cảnh này sắc liền xanh mét, âm lãnh. Bàn cơm vốn náo nhiệt trong nháy mắt trở nên lạnh ngắt, qủa thực lặng ngắt như tờ. Bạn bè của Trần Tuấn Sinh nhìn thấy sắc mặt của Trần Thiên Minh đều sợ hãi, bọn họ ngập ngừng nói:
- Trần… Trần thúc thúc, ngài đã về rồi.
- Ba, ba về rồi, ba còn chưa ăn cơm, mẹ nấu cơm ngon lắm, đang chờ ba về ăn đó.
Trần Tuấn Sinh nhìn ra được sắc mặt của phụ thân hôm nay rất kém, nhưng vẫn kiên trì nói.
Tuy nói Trần Tuấn Sinh ngày thường ngang ngược, nhưng hắn vẫn rất sợ phụ thân hắn.
Sắc mặt Trần Thiên Minh vẫn âm lãnh như cũ, hắn lạnh lùng nói:
- Ta có lời nói với con, những bằng hữu này của con trở về trước đi.
Nhóm hồ bằng cẩu hữu này của Trần Tuấn Sinh nghe vậy liền đứng dậy, cáo biệt với Trần Tuấn Sinh, chỉ ước gì mình có thêm hai cái chân nữa để có thể chuồn ra sớm hơn một chút.
Lúc những bạn bè này của Trần Tuấn Sinh đều đã ra về, Trần Thiên Minh " Phanh" một tiếng, hung hăng đóng cửa lại!
Lúc này, một trung niên mỹ phụ gần bốn mươi tuổi từ trong phòng đi ra, nàng nhìn Trần Thiên Minh, lại nhìn Trần Tuấn Sinh, miệng nói:
- Sao lại thế này? Thiên Minh, anh về rồi à? Sao anh lại đuổi hết bạn bè của A Tuấn đi vậy?
Trung niên mỹ phụ này là vợ của Trần Thiên Minh, mẹ của Trần Tuấn Sinh, Vương Mỹ Linh.
- Hừ, Bạn bè? Em cũng không nhìn xem đứa con này, cả ngày không học hành không nghề nghiệp, chơi bời lêu lổng, kết giao bạn bè không đứng đắn, còn thường xuyên mang cả một bang phái về nhà, quả thực là đồ khốn kiếp!
Trần Thiên Minh tức giận nói xong, đặt công văn xuống ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống.
Vương Mỹ Linh mắt nhìn trượng phu, lại âm thầm liếc mắt ra hiệu với Trần Tuấn Sinh một cái, tiếp theo ngồi xuống bên cạnh Trần Thiên Minh, xoa bóp bả vai Trần Thiên Minh, nói:
- Thiên Minh, anh hôm nay làm sao vậy? Sao lại tức giận vậy? Có phải vụ nổ Trung Hoàn làm anh phiền lòng?
Hiển nhiên Vương Mỹ Ling cũng đã xem tin tức, biết vụ án tại Trung Hoàn.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì ánh mắt trầm xuống, vụ nổ Trung Hoàn đích xác làm cho hắn không kịp đề phòng, cũng làm cho hắn thấy áp lực cực lớn trên người, dù sao mười năm qua trong kinh thành còn chưa bao giờ phát sinh một sự kiện như vậy. Bảy người chết ngay đương trường, bị thương tám người. Sau khi vụ nổ phát sinh, việc trước tiên là hắn tới hiện trường, chỉ huy cấp cứu, sơ tán, giải quyết tốt hậu quả, đồng thời lập án điều tra. Sau lưng vụ án này đến cùng còn có âm mưu gì, lại còn, nghi phạm gây ra vụ nổ này không ngờ lại chết trong quán rượu Tân Hồng, việc này càng làm cho vụ án thêm phần mù mờ!
Ngay sau đó, thị ủy đã mở một cuộc hội nghị khẩn cấp, nhằm vào tính chất ác liệt của vụ nổ mà ra quyết định, mà Trần Thiên Minh thân là Cục trưởng Cục Công an tất nhiên không thoát khỏi trách nhiệm, bởi vậy hắn bị giao trách nhiệm phải điểu tra làm rõ vụ án, đồng thời đưa ra một câu trả lời thuyết phục cho dân chúng.
Trần Thiên Minh là Cục trưởng Cục Công an, quản lý trị an một phương, loại án nổ xe này xảy ra trong thời gian hắn nhậm chức quả thực là đã khiêu chiến quyền uy của hắn, cho nên trong lòng hắn cũng rất tức giận rồi lập tức thành lập một tiểu tổ chuyên môn phá án, thề tìm ra vấn đề sau lưng vụ án này!
Vốn vụ nổ ở Trung Hoàn này đã làm cho hắn tâm phiền ý loạn, mà ngay sau đó hắn lại nhận được một tin tức, hôm nay con hắn đã dẫn theo một đám người ẩu đả với người khác tại vườn trường, hơn nữa người bị đánh không ngờ là đứa con duy nhất của Chủ tịch tập đoàn Lâm thị, Lâm Phi Dật, tình huống lúc đó là con hắn không phân tốt xấu đã đánh Lâm Phi Dật, điều này làm hắn vừa khiếp sợ lại vừa tức giận!
Cái gọi là quan thương tương hỗ, chính là chức tước và kinh thương hỗ trợ lẫn nhau, có lợi cùng hưởng, chẳng những không mạo phạm nhau mà còn phải giữ hào khí với nhau. Cái đó là hòa khí phát tài, cớ sao lại không làm?
Cho nên khi Trần Thiên Minh nghe thấy con hắn vô duyên vô cớ ẩu đả Lâm Phi Dật thì nổi giận như sấm. Hắn cũng biết con hắn từ nhỏ được nuông chiều mà trở nên hư hỏng, ngang ngược kiêu ngạo, nhưng hắn vạn vạn lần không ngờ được đứa con mình càng ngày càng nghiêm trọng, không hề cố kỵ, lại dám vô duyên vô cớ ẩu đả, đánh thằng con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Lâm thị, quả thực là vô pháp vô thiên tới mức bất chấp lý lẽ rồi!
Có câu: đi tới kinh thành mới biết mình bé nhỏ thế nào, ở loại địa phương như kinh thành này, có tiền có thế biển người đi, một Cục trưởng Cục Công an ở kinh thành vị trí thì chẳng hơn một con số, lời nói thì chẳng có giá trị, cho nên từ lúc hắn làm cục trưởng tới giờ mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, làm việc cẩn thận, vì chỉ hơi có chút sai lầm mà để đối thủ nắm được, thì không đơn giản chỉ là mất chức thôi, nói không chừng còn có thể ngồi tù như chơi!
Nhưng con hắn lại tuyệt chẳng chịu thua kém ai, cả ngày lấy cái chiêu bài con trai Cục trưởng Cục Công an của mình ra đấm đá lung tung, ngang ngược kiêu ngạo vô cùng. Trần Thiên Minh cũng từng liên tiếp giáo dục Trần Tuấn Sinh. Đáng tiếc là tính cách của Trần Tuấn Sinh đã định, cái loại thói hư tật xấu thế này muốn sửa cũng không được. Trần Thiên Minh nhìn đứa con mình ngày thường ngang ngược kiêu ngạo, nhưng nếu không làm ra chuyện đại họa gì thì cũng liếc mắt một cái rồi mắt nhắm mắt mở. Ai biết được , giờ Trần Tuấn Sinh không ngờ đánh con trai của Lâm Cường, chủ tịch tập đoàn Lâm thị, hơn nữa thương thế của Lâm Phi Dật cũng không nhẹ!
Tập đoàn Lâm thị là một tập đoàn xí nghiệp lớn, chủ tịch tập đoàn là Lâm Cường đã lăn lộn chốn thương trường nhiều năm, nắm giữ tiền tài, quyền thế, lại có quan hệ với rất nhiều thủ lĩnh có uy tín danh dự cao. Hơn nữa đệ đệ Lâm Quang Vinh còn đảm nhiệm chức bộ trưởng Bộ tài vụ tại thị ủy, có thể nói, ở chốn kinh thành này, thế lực Lâm gia cực kỳ rộng lớn, không có việc tất yếu thì Trần Thiên Minh không muốn cùng người của Lâm gia ở vào thế đối lập. Hơn nữa, ngày thường khi hắn công tác ở chính phủ, hắn cũng từng tiếp xúc và kết giao với bộ trưởng tài vụ Lâm Quang Vinh, giờ xảy ra việc này quả thực là làm khó hắn!
Mà nhất là sau khi hắn về đến nhà lại bắt gặp thằng con mình mời một lũ con dời tới mở tiệc, tự cao tự đại. Trong lòng hắn thiếu chút nữa thì chết vì tức. Hắn quyết định, hôm nay phải dạy dỗ lại thằng ranh này, nếu không chung quy lại sẽ có ngày nó còn không biết mình chết như thế nào nữa!
Có đôi khi, Trần Thiên Minh thật sự hoài nghi Trần Tuấn Sinh có thật là con hắn hay không, sao mà tính cách chẳng giống hắn một chút nào cả?
(*) Sai quyền hát lệnh: trò thi uống rượu, ai thua phải nghe lệnh người thắng.
(*) Hồ bằng cẩu hữu: ý nói lũ bạn không đứng đắn.