Sở Phàm giống như một bức tượng, đứng chắn giữa nhị tiểu thư, Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm với năm tên trẻ tuổi kia.
Cái tên bị Sở Phàm bắt được tay trong lòng run sợ, hắn ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn Sở Phàm rồi lập tức ngang ngược nói:
- Buông ra!
Sở Phàm vẫn thản nhiên cười, buông lỏng tay ra, tên kia sau khi rút tay về nhìn Sở Phàm như đang nhìn muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Sau đó hắn nói nhỏ một hai câu với tên bên cạnh, tên kia liếc mắt nhìn Sở Phàm một cái rồi lập tức quay người bỏ đi.
Lúc này ba người nhị tiểu thư đã lấy lại tinh thần, dường như phát hiện ra chuyện gì đó, liền nấp sau lưng Sở Phàm chờ xem kịch.
Sở Phàm biết được nơi này không nên ở lại, bởi thế nên nói nhỏ:
- Nhị tiểu thư, chúng ta đi khỏi đây thôi.
- Sao mà phải đi, vì sao mà chúng ta lại phải đi mà không phải bọn chúng? Xem bộ dạng của bọn chúng thì cũng biết chỉ là một đám vô lại, hừ, nhị tiểu thư ta đây mà thèm sợ chúng sao!
Nhị tiểu thư liếc mắt nhìn tên kia, khinh thường nói.
- Đúng vậy, mấy tên côn đồ này thì sao phải sợ! (DG: oh yeah, mấy chị này cứng quá!)
Tô Phỉ cũng chêm vào.
- Loại người như thế, hung hăng vậy thôi, tuyệt đối không dám đánh nhau đâu.
Trầm Mộng Lâm làm ra vẻ hiểu biết, nói.
Sở Phàm nghe thấy thế, cảm thấy dở khóc dở cười, mấy bà cô trẻ của tôi ơi, các bà lại còn sợ thiên hạ không loạn nữa hay sao chứ!
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải đem mấy người bọn họ ra khỏi đây.
Ai ngờ, cái tên mới đi lúc nãy đã dẫn theo tám tên khác, dáng vẻ rất lưu manh, hùng hổ vây lấy bọn Sở Phàm, nhốt họ ở bên trong, không có đường thoát ra.
"Xoảng, xoảng, xoảng!" vài tiếng, mấy tên kia đập mấy chai bia đang cầm trong tay xuống đất, phát ra tiếng kêu chói tai.
Thật ra đây cũng là một tín hiệu, ý là ở đây sắp có đánh nhau. Ở mấy cái quán bar ăn chơi như thế này, đánh nhau là chuyện bình thường, vậy nên toàn bộ nam nữ trong sàn nhảy đều tự động lùi ra ngoài, để lộ một khoảng trống trên sàn nhảy, đồng thời họ cũng đứng ngoài chờ xem kịch.
DJ lúc này thấy có va chạm đã ngừng chơi nhạc, mà đèn ở sàn nhảy cũng đã được bật lên.
Đại tiểu thư từ đầu vẫn ngồi im ở quầy bar một mình uống nước chanh. Nhưng với một vẻ đẹp như thế, khí chất độc đáo hơn người như thế, một mỹ nữ thuộc hàng cực phẩm như thế sao lại ko khiến cho người khác chú ý đến nhỉ?
Đại tiểu thư cũng cảm giác được có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào mình, vậy nên nàng giả vờ lơ đãng nhìn quét qua khắp nơi. Phát hiện ra một đôi mắt đang nhìn vào mình, thâm tình nóng bỏng, lại thấy mơ hồ bóng dáng một người đàn ông, mặt nàng nóng bừng lên, vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn qua nữa.
Lúc này, cũng vừa lúc là ở giữa sàn nhảy xảy ra náo loạn, hình như mới phát sinh chuyện gì. Đại tiểu thư cảm thấy lo lắng, muốn đi tìm mấy người nhị tiểu thư, Tiểu Phỉ, Mộng Lâm, vì vậy vội vàng đứng dậy đi ra sàn nhảy.
Đại tiểu thư vừa đứng dậy, người đàn ông đang ngồi trong góc phòng chăm chú ngắm nàng cũng đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ cười cực kì thâm thúy!
Đại tiểu thư vừa đi vào giữa sàn nhảy đã thấy được mười mấy tên côn đò đang vây lấy Sở Phàm cùng mấy người nhị tiểu thư. Nàng vô cùng lo lắng, thầm nghĩ có phải mấy người Tiểu Vân lại gặp tai bay vạ gió gì không đây?
- Tiểu Sở, có việc gì vậy? Mấy người này làm gì ở đây?
Đại tiểu thư chen vào giữa, đi đến chỗ mấy người Sở Phàm, mở miệng hỏi.
Mấy tên lưu manh kia nhìn thấy lại có một tuyệt đại mỹ nữ đi tới bên cạnh Sở Phàm, tất cả đều toát mồ hôi, thầm nghĩ thằng ngốc đối diện mình thật là may mắn quá. Ai mà ngờ được hắn lại có đến bốn tuyệt đại mỹ nữ như hoa như ngọc bên người chứ. Thực là con mẹ nó may mắn!
- Đại tiểu thư, không có gì đâu, có thể là do có chút hiểu lầm, giải thích là được rồi.
Sở Phàm nói.
- Hiểu lầm? Hừ, nếu thế thì hiểu lầm thật là lớn đấy!
Tên thanh niên tóc vàng vừa bị Sở Phàm giữ tay lúc nãy ngạo mạn nói.
Lúc này có một tên khác đi tới, hỏi tên tóc vàng kia:
- Là thằng nhóc kia chọc chú mày?
- Cường ca, chính là thằng ôn con không biết trời cao đất dày này, hắn định đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân đó.
Tên tóc vàng đối với Cường ca kia có vẻ rất tôn kính.
- Người anh em, chúng ta là không cừu không oán, chẳng qua có chút hiểu lầm nho nhỏ thôi, hi vọng mọi người chuyện nhỏ hóa thành không, cho qua đi, nhường đường cho chúng tôi đi.
Sở Phàm khách khí nói.
- Mày trêu anh em của tao còn muốn đi dễ vậy sao?
Cường ca lạnh lùng nói.
- Nếu người anh em này không định sàm sỡ cô ấy, tôi cũng sẽ không ra tay ngăn lại!
Sở Phàm cũng lạnh lùng đáp.
- Thằng ôn con thích xen vào chuyện người khác, ai biết được mấy mỹ nhân này có thích ta sàm sỡ các nàng hay không chứ, ha ha!
Thằng tóc vàng cười tục tĩu nói.
Mấy tên còn lại cũng bắt đầu cười rộ lên.
- Chà, quả nhiên mỏ quạ đen không nói được cái gì tốt đẹp. Loại côn đồ như mày bổn tiểu thư còn chưa thèm để ý đến. Mày là cóc ghẻ mà định ăn thịt thiên nga sao?
Nhị tiểu thư khinh thường nói.
Tên tóc vàng nghe thấy thế có vẻ rất xấu hổ.
Lúc đó, đại tiểu thư mới ra mặt, nói:
- Mọi chuyện tối nay chỉ là chút hiểu nhầm nho nhỏ thôi. Mọi người an toàn không vấn đề gì là tốt rồi. Mỗi bên lùi một bước chẳng phải là tốt hơn ư?
Cường ca ngắm Đại tiểu thư một cái, nuốt nước miếng nói:
- Muốn đi cũng được thôi, nhảy với mấy anh em ta một vài bài chúng ta liền cho đi, đồng ý không?
Đại tiểu thư cảm thấy kinh tởm cái ánh mắt của Cường ca, nhị tiểu thư lại không kìm nổi lớn tiếng nói:
- Đừng nghĩ rằng bọn mày nhiều người mà oai. Hừ, Tiểu Ngốc Ngốc của tao chỉ cần một mình cũng đánh bại được tất cả bọn mày. Tiểu Ngốc Ngốc, anh mau đi giáo huấn tất cả bọn chúng cho tôi!
- Chỉ nhờ có hắn? Ha ha, mỹ nữ, hắn là gì của cô em? Hộ hoa sứ giả sao?
Tên tóc vàng cười lớn nói.
- Hắn là vệ sĩ của chúng ta!
Tô Phỉ nói tiếp.
- Vệ sĩ? Ha ha, thật sự là hiếm thấy, vệ sĩ thế này quả là hiếm thấy!
Cường ca cũng cười ha hả nói.
Sở Phàm không thèm để ý tới bọn chúng, hắn cúi xuống nói nhỏ với đại tiểu thư:
- Chúng ta đi thôi, không cần để ý tới chúng!
Nói xong liền đi tới trước, đang muốn đi qua mấy tên này để ra ngoài, lúc này Cường ca đột nhiên liếc mắt, ngay lập tức có một tên hung hăng cầm một chai bia đánh vào đầu Sở Phàm!
Đại tiểu thư thấy thế không kìm nổi kinh hãi thốt lên một tiếng. Ánh mắt Sở Phàm lạnh lẽo, nhảy lên, sau đó nghiêng người né tránh khỏi chai bia đang đập xuống. Tay phải bắt lấy tay phải tên đánh lén, khuỷu tay trái đánh thẳng vào cổ họng tên này, một đòn chí mạng. Tên kia chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó Sở Phàm đá bay tên này về phía mấy người Cường ca, lạnh lùng nói:
- Chúng mày tốt nhất đừng để tao phải ra tay!
Cái tên bị Sở Phàm bắt được tay trong lòng run sợ, hắn ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn Sở Phàm rồi lập tức ngang ngược nói:
- Buông ra!
Sở Phàm vẫn thản nhiên cười, buông lỏng tay ra, tên kia sau khi rút tay về nhìn Sở Phàm như đang nhìn muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Sau đó hắn nói nhỏ một hai câu với tên bên cạnh, tên kia liếc mắt nhìn Sở Phàm một cái rồi lập tức quay người bỏ đi.
Lúc này ba người nhị tiểu thư đã lấy lại tinh thần, dường như phát hiện ra chuyện gì đó, liền nấp sau lưng Sở Phàm chờ xem kịch.
Sở Phàm biết được nơi này không nên ở lại, bởi thế nên nói nhỏ:
- Nhị tiểu thư, chúng ta đi khỏi đây thôi.
- Sao mà phải đi, vì sao mà chúng ta lại phải đi mà không phải bọn chúng? Xem bộ dạng của bọn chúng thì cũng biết chỉ là một đám vô lại, hừ, nhị tiểu thư ta đây mà thèm sợ chúng sao!
Nhị tiểu thư liếc mắt nhìn tên kia, khinh thường nói.
- Đúng vậy, mấy tên côn đồ này thì sao phải sợ! (DG: oh yeah, mấy chị này cứng quá!)
Tô Phỉ cũng chêm vào.
- Loại người như thế, hung hăng vậy thôi, tuyệt đối không dám đánh nhau đâu.
Trầm Mộng Lâm làm ra vẻ hiểu biết, nói.
Sở Phàm nghe thấy thế, cảm thấy dở khóc dở cười, mấy bà cô trẻ của tôi ơi, các bà lại còn sợ thiên hạ không loạn nữa hay sao chứ!
Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải đem mấy người bọn họ ra khỏi đây.
Ai ngờ, cái tên mới đi lúc nãy đã dẫn theo tám tên khác, dáng vẻ rất lưu manh, hùng hổ vây lấy bọn Sở Phàm, nhốt họ ở bên trong, không có đường thoát ra.
"Xoảng, xoảng, xoảng!" vài tiếng, mấy tên kia đập mấy chai bia đang cầm trong tay xuống đất, phát ra tiếng kêu chói tai.
Thật ra đây cũng là một tín hiệu, ý là ở đây sắp có đánh nhau. Ở mấy cái quán bar ăn chơi như thế này, đánh nhau là chuyện bình thường, vậy nên toàn bộ nam nữ trong sàn nhảy đều tự động lùi ra ngoài, để lộ một khoảng trống trên sàn nhảy, đồng thời họ cũng đứng ngoài chờ xem kịch.
DJ lúc này thấy có va chạm đã ngừng chơi nhạc, mà đèn ở sàn nhảy cũng đã được bật lên.
Đại tiểu thư từ đầu vẫn ngồi im ở quầy bar một mình uống nước chanh. Nhưng với một vẻ đẹp như thế, khí chất độc đáo hơn người như thế, một mỹ nữ thuộc hàng cực phẩm như thế sao lại ko khiến cho người khác chú ý đến nhỉ?
Đại tiểu thư cũng cảm giác được có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào mình, vậy nên nàng giả vờ lơ đãng nhìn quét qua khắp nơi. Phát hiện ra một đôi mắt đang nhìn vào mình, thâm tình nóng bỏng, lại thấy mơ hồ bóng dáng một người đàn ông, mặt nàng nóng bừng lên, vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn qua nữa.
Lúc này, cũng vừa lúc là ở giữa sàn nhảy xảy ra náo loạn, hình như mới phát sinh chuyện gì. Đại tiểu thư cảm thấy lo lắng, muốn đi tìm mấy người nhị tiểu thư, Tiểu Phỉ, Mộng Lâm, vì vậy vội vàng đứng dậy đi ra sàn nhảy.
Đại tiểu thư vừa đứng dậy, người đàn ông đang ngồi trong góc phòng chăm chú ngắm nàng cũng đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ cười cực kì thâm thúy!
Đại tiểu thư vừa đi vào giữa sàn nhảy đã thấy được mười mấy tên côn đò đang vây lấy Sở Phàm cùng mấy người nhị tiểu thư. Nàng vô cùng lo lắng, thầm nghĩ có phải mấy người Tiểu Vân lại gặp tai bay vạ gió gì không đây?
- Tiểu Sở, có việc gì vậy? Mấy người này làm gì ở đây?
Đại tiểu thư chen vào giữa, đi đến chỗ mấy người Sở Phàm, mở miệng hỏi.
Mấy tên lưu manh kia nhìn thấy lại có một tuyệt đại mỹ nữ đi tới bên cạnh Sở Phàm, tất cả đều toát mồ hôi, thầm nghĩ thằng ngốc đối diện mình thật là may mắn quá. Ai mà ngờ được hắn lại có đến bốn tuyệt đại mỹ nữ như hoa như ngọc bên người chứ. Thực là con mẹ nó may mắn!
- Đại tiểu thư, không có gì đâu, có thể là do có chút hiểu lầm, giải thích là được rồi.
Sở Phàm nói.
- Hiểu lầm? Hừ, nếu thế thì hiểu lầm thật là lớn đấy!
Tên thanh niên tóc vàng vừa bị Sở Phàm giữ tay lúc nãy ngạo mạn nói.
Lúc này có một tên khác đi tới, hỏi tên tóc vàng kia:
- Là thằng nhóc kia chọc chú mày?
- Cường ca, chính là thằng ôn con không biết trời cao đất dày này, hắn định đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân đó.
Tên tóc vàng đối với Cường ca kia có vẻ rất tôn kính.
- Người anh em, chúng ta là không cừu không oán, chẳng qua có chút hiểu lầm nho nhỏ thôi, hi vọng mọi người chuyện nhỏ hóa thành không, cho qua đi, nhường đường cho chúng tôi đi.
Sở Phàm khách khí nói.
- Mày trêu anh em của tao còn muốn đi dễ vậy sao?
Cường ca lạnh lùng nói.
- Nếu người anh em này không định sàm sỡ cô ấy, tôi cũng sẽ không ra tay ngăn lại!
Sở Phàm cũng lạnh lùng đáp.
- Thằng ôn con thích xen vào chuyện người khác, ai biết được mấy mỹ nhân này có thích ta sàm sỡ các nàng hay không chứ, ha ha!
Thằng tóc vàng cười tục tĩu nói.
Mấy tên còn lại cũng bắt đầu cười rộ lên.
- Chà, quả nhiên mỏ quạ đen không nói được cái gì tốt đẹp. Loại côn đồ như mày bổn tiểu thư còn chưa thèm để ý đến. Mày là cóc ghẻ mà định ăn thịt thiên nga sao?
Nhị tiểu thư khinh thường nói.
Tên tóc vàng nghe thấy thế có vẻ rất xấu hổ.
Lúc đó, đại tiểu thư mới ra mặt, nói:
- Mọi chuyện tối nay chỉ là chút hiểu nhầm nho nhỏ thôi. Mọi người an toàn không vấn đề gì là tốt rồi. Mỗi bên lùi một bước chẳng phải là tốt hơn ư?
Cường ca ngắm Đại tiểu thư một cái, nuốt nước miếng nói:
- Muốn đi cũng được thôi, nhảy với mấy anh em ta một vài bài chúng ta liền cho đi, đồng ý không?
Đại tiểu thư cảm thấy kinh tởm cái ánh mắt của Cường ca, nhị tiểu thư lại không kìm nổi lớn tiếng nói:
- Đừng nghĩ rằng bọn mày nhiều người mà oai. Hừ, Tiểu Ngốc Ngốc của tao chỉ cần một mình cũng đánh bại được tất cả bọn mày. Tiểu Ngốc Ngốc, anh mau đi giáo huấn tất cả bọn chúng cho tôi!
- Chỉ nhờ có hắn? Ha ha, mỹ nữ, hắn là gì của cô em? Hộ hoa sứ giả sao?
Tên tóc vàng cười lớn nói.
- Hắn là vệ sĩ của chúng ta!
Tô Phỉ nói tiếp.
- Vệ sĩ? Ha ha, thật sự là hiếm thấy, vệ sĩ thế này quả là hiếm thấy!
Cường ca cũng cười ha hả nói.
Sở Phàm không thèm để ý tới bọn chúng, hắn cúi xuống nói nhỏ với đại tiểu thư:
- Chúng ta đi thôi, không cần để ý tới chúng!
Nói xong liền đi tới trước, đang muốn đi qua mấy tên này để ra ngoài, lúc này Cường ca đột nhiên liếc mắt, ngay lập tức có một tên hung hăng cầm một chai bia đánh vào đầu Sở Phàm!
Đại tiểu thư thấy thế không kìm nổi kinh hãi thốt lên một tiếng. Ánh mắt Sở Phàm lạnh lẽo, nhảy lên, sau đó nghiêng người né tránh khỏi chai bia đang đập xuống. Tay phải bắt lấy tay phải tên đánh lén, khuỷu tay trái đánh thẳng vào cổ họng tên này, một đòn chí mạng. Tên kia chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó Sở Phàm đá bay tên này về phía mấy người Cường ca, lạnh lùng nói:
- Chúng mày tốt nhất đừng để tao phải ra tay!