Dịch: Hoả Phụng Thần
Nguồn: Sưu Tầm
- Cao Tường, cậu không sao chứ?
Sở Phàm đến gần thì nghe thấy Lôi Chiến đang hỏi han tên nam sinh cao gầy kia.
Tên nam sinh gọi là Cao Tường kia cau mày nói:
- Rất đau,thằng số 5 bên kia nhân lúc dưới rổ dùng cùi chỏ đánh vào ngực tao.
- Con mẹ nó, bọn nó thật là khinh người quá đáng, để tao đi tìm hắn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng!
Lôi Chiến tức giận nói, đột nhiên, hắn cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ mà ấm áp đang nắm lấy bả vai mình. Hắn quay đầu lại liền thấy được nụ cười ôn hòa của Sở Phàm. Lôi Chiến phục hồi tinh thần, cười nói:
- Anh Sở, là anh sao? Sao lần nào gặp mặt anh cũng giống nhau thế, đều là thần không biết quỷ không hay hiện ra sau lưng tôi, sau đó giữ lấy bả vai của tôi, ha ha..
Vương Hạo, Đoạn Thiên Vũ, Trần Thần cũng lại chào hỏi Sở Phàm. Sở Phàm mỉm cười, thuận miệng hỏi:
- Các cậu đang đấu bóng rổ đấy à?
- Vốn chúng tôi và vài người bạn đang chơi vui ở đây, đột nhiên bọn Vương Chấn Phong lại đây bảo muốn dùng sân. Chúng tôi không chịu, bọn họ liền kêu chúng tôi thi đấu, chơi đến 10, ai thua thì đi ra. Tôi cũng biết thực lực bọn tôi so với bọn Vương Chấn Phong quá chênh lệch, nhưng là chịu không nổi cái giọng của Vương Chấn Phong nên chấp nhận đấu, ai ngờ…!
Lôi Chiến than nhỏ nói.
- Thua à?
Sở Phàm hỏi.
Lôi Chiến cười khổ nói:
- Điểm số trước mắt đã là 0-9, chúng tôi một bàn cũng chưa ghi được, gần như là thua rồi. Hơn nữa hiện Cao Tường bị đối phương đánh, không thể thi đấu được nữa, trừ việc bỏ cuộc nhận thua ra còn biết làm gì được nữa?
- Người anh em, theo như tôi hiểu về cậu, cậu không phải là loại dễ dàng nhân thua như vậy. Thế này đi, nếu Cao Tường đã không thể đấu tiếp, để tôi thay cậu ấy chơi mấy phút. Cho dù thua thì chúng ta cũng phải thua quang minh lỗi lạc đúng không? Chưa lâm trận đã bỏ chạy thế thì chúng ta sẽ bị đối phương cười cho không ngóc đầu dậy nổi mất!
Sở Phàm điềm nhiên nói.
-Anh Sở, anh muốn chơi ư?
Lôi Chiến nói xong sắc mặt vui mừng, nói:
- Anh Sở, anh chơi bóng rổ có trâu bò như thân thủ của anh không đấy?
- Chắc chắn là đúng rồi, có anh Sở hỗ trợ chúng ta nhất định chuyển bại thành thắng!
Trần Thần cũng kích động nói.
Sở Phàm ngượng ngừng cười nói:
- Tôi mới chỉ xem người khác chơi bóng rổ nhưng chưa từng vào sân đấu thực bao giờ.
- Hả….!
Lôi Chiến kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức cười nói:
- Không sao không sao, chỉ cần vui vẻ là được, quản gì thắng hay thua!
- Ừ, đúng vậy, dù sao chỉ cần chúng ta cố gắng là được.
Vương Hạo cũng nói.
- Được đó được đó, Tiểu Ngốc Ngốc, tôi cũng muốn xem anh chơi bóng rổ!
Nhị tiểu thư đang đứng một bên nghe Sở Phàm xung phong lên thi đấu liền cao hứng nói.
- Tiểu Ngốc Ngốc cố lên, cố lên. Chơi cho tốt vào, nhớ là ba mỹ nữ chúng ta đều cổ vũ cho anh nhá.
Tô Phỉ cũng cười nói.
- Tiểu Sở, nếu anh có thể đánh bại bọn Vương Chấn Phong, anh muốn tôi làm gì đều có thể đấy.
Trầm Mộng Lâm nói xong thì lườm Sở Phàm một cái. Những lời này của nàng liền làm cho người nghe tim đập thình thịch, đặc biệt một câu "làm gì cũng có thể", người đàn ông nào nghe được câu này thì sức mạnh đều muốn tăng gấp ba.
Bọn Lôi Chiến lúc này cũng đã chú ý tới Kỷ Tiêm Vân,Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm các nàng, lập tức đều ngây ngẩn cả người bởi vì bọn họ đều nhận ra ba mỹ nữ này chính là ba hoa hậu giảng đường. Điều làm cho bọn họ kinh ngạc là không ngờ ba hoa hậu giảng đường này lại đi theo Sở Phàm, hơn nữa nghe giọng điệu nói chuyện dường như quan hệ còn rất thân mật!
Sở Phàm cười nói:
- Cô ấy là nhị tiểu thư, là cố chủ của tôi, hai vị này là bạn của nhị tiểu thư, gọi là Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm.
- Các anh phải cố lên, đối phương trông thật là kiêu ngạo, các anh thi đấu cho tốt, chúng tôi ở ngoài sẽ cổ vũ cho các anh.
Nhị tiểu thư nói với bọn Lôi Chiến
- Ba thiếu nữ xinh đẹp chúng ta sẽ làm cổ động viên cho các anh, còn có Tiểu Ngốc Ngốc cố lên, không được phụ lòng chúng ta đâu đấy, nếu không tôi sẽ trừng phạt anh!
Tô Phỉ dùng giọng ra lệnh nói.
Bọn Lôi Chiến, Đoạn Thiên Vũ nhìn ba hoa hậu giảng đường đều vì bọn họ mà hò hét cổ vũ, không khỏi hưng phấn và kích động. Bọn họ quyết tâm trong lòng rằng dù chỉ còn một hơi thì cũng phải thi đấu trên sân đến cùng.
Lôi Chiến nhìn qua trang phục Sở Phàm, trên người là áo sơ mi, dưới là một chiếc quần cũ, dưới chân thì liếc mắt một cái là nhận ra đang đi một đôi giày thể thao mua bên vỉa hè, hắn bảo:
- Anh có cần thay đồ không?
Sở Phàm nhìn mọi người một cái:
- Vì quan tâm đến tâm lý tinh khiết trong sáng của ba cô gái vị thành niên là nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm, tôi sẽ thay đồ thi đấu.
Sở Phàm vừa mới dứt lời, nhị tiểu thư đã muốn lột luôn áo của hắn ra, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm cũng đi lên, có cảm giác muốn tính thù mới hận cũ luôn một thể.
- Tôi muốn thay quần áo!
Sở Phàm kêu lên, tự mình thay áo sơ mi trước, nhận áo thi đấu của Lôi Chiến đưa tới, mặc vào.
- Oa, đây là thân thể của anh sao! Nhìn không ra anh gầy thế mà vẫn có cơ ngực và cơ bụng đó
Tô Phỉ thẳng thắn nói.
Sở Phàm nghe vậy thì ngượng đỏ cả mặt. Cô gái này thật là cởi mở, thẳng thắn thật khiến cho người ta yêu quý.
- Này, mấy ông kéo dài thế rốt cuộc có dám thi đấu nữa không? Không dám thì nhận thua đi đỡ phí thời gian của chúng ta!
Một gã bên Vương đội kêu to nói.
Rất nhanh, một số nhóm ủng hộ Vương đội cũng kêu gào lên, mà cao cao tại thượng vương tử bóng rổ Vương Chấn Phong sắc mặt cao ngạo, cười cười theo lời đồng đội nói, biểu hiện hoàn toàn không đem bọn Lôi Chiến để trong lòng.
- Tiểu Ngốc Ngốc cố lên, Sở ca ca cố lên, đánh bại bọn họ.
Nhị tiểu thư cùng Tô Phỉ ba đại mỹ nữ đồng loạt hô to cổ vũ.
Điều này cũng hấp dẫn dự chú ý của mọi người trong sân bóng rổ. Bọn họ nhìn qua thấy Kỷ Tiêm Vân, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm ba đại mỹ nữ không khỏi ngẩn ra, đây không phải ba vị hoa hậu giảng đường nổi tiếng xa gần sao? Không ngờ cũng xuất hiện ở đâu, hơn nữa lại ra mặt hò hét trợ uy cho một đội bóng, thật là hiếm thấy!
Dưới sự hò hét cổ vũ của Nhị tiểu thư các nàng, Sở Phàm cùng bọn Lôi Chiến năm người tiến vào trong sân.
Mấy đội viên của Vương đội nhìn thấy ba đại mỹ nhân, hoa hậu giảng đường của Đại học Yến Hoa xuất hiện đều có vẻ hưng phấn, đặc biệt là Vương Chấn Phong. Vốn gã còn tưởng là ba nàng hoa hậu giảng đường đến xem mình thi đấu. Nhưng khi gã thấy ba vị đại mỹ nữ này lại cổ vũ cho đối thủ của mình thì cau mày, không nghĩ ra là có chuyện gì. Tuy nhiên gã đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải hạ nhục bọn Lôi Chiến thật thê thảm, để cho mọi người trong sân cùng ba vị đại hoa hậu biết rằng danh hiệu Vương tử bóng rổ này của gã cũng không phải là hư danh.
Lúc đội viên của Vương đội nhìn thấy gương mặt của cầu thủ mới Sở Phàm lên thi đấu đều ngẩn ra. Bọn họ nghĩ không ra là thằng ranh này ăn mặc như thế mà cũng không biết xấu hổ, lên sân chơi bóng hay sao.
- Hắn là ai vậy? Ăn mặc như vậy mà không biết xấu hổ vẫn lên sân thi đấu?
Vương Chấn Phong nhìn thoáng qua Sở Phàm, nói với Lôi Chiến.
- Hắn là anh em tốt của tao, hắn…
Lôi Chiến nói chưa dứt lời thì Sở Phàm liền cướp lời nói:
- Tôi là cầu thủ dự bị, cậu kia mệt nên đến lượt tôi lên.
- Dự bị? Ha ha…
Vương Chấn Phong cùng đám đồng đội của hắn đều cười ha hả, thật là, đội hình chính còn bị bọn họ đánh cho 9:0, không ngờ lại thay một tên dự bị vào, việc này không làm bọn họ cười đến rụng răng mới là lạ.
- Này anh bạn, trận đấu sắp bắt đầu rồi, đừng cười nữa. Tuy nhiên nếu mấy ku muốn khoe mấy cái răng nanh vàng ệch thì cứ tiếp tục! Nhớ kỹ, người cười cuối cùng mới là người chiến thắng!
Sở Phàm lạnh lùng đáp trả.
Vương Chấn Phong nghe vậy trong lòng giận dữ, hắn quyết định nhất định phải dạy cho Sở Phàm một bài học, cho hắn biết thế nào là vương tử bóng rổ!
Nguồn: Sưu Tầm
- Cao Tường, cậu không sao chứ?
Sở Phàm đến gần thì nghe thấy Lôi Chiến đang hỏi han tên nam sinh cao gầy kia.
Tên nam sinh gọi là Cao Tường kia cau mày nói:
- Rất đau,thằng số 5 bên kia nhân lúc dưới rổ dùng cùi chỏ đánh vào ngực tao.
- Con mẹ nó, bọn nó thật là khinh người quá đáng, để tao đi tìm hắn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng!
Lôi Chiến tức giận nói, đột nhiên, hắn cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ mà ấm áp đang nắm lấy bả vai mình. Hắn quay đầu lại liền thấy được nụ cười ôn hòa của Sở Phàm. Lôi Chiến phục hồi tinh thần, cười nói:
- Anh Sở, là anh sao? Sao lần nào gặp mặt anh cũng giống nhau thế, đều là thần không biết quỷ không hay hiện ra sau lưng tôi, sau đó giữ lấy bả vai của tôi, ha ha..
Vương Hạo, Đoạn Thiên Vũ, Trần Thần cũng lại chào hỏi Sở Phàm. Sở Phàm mỉm cười, thuận miệng hỏi:
- Các cậu đang đấu bóng rổ đấy à?
- Vốn chúng tôi và vài người bạn đang chơi vui ở đây, đột nhiên bọn Vương Chấn Phong lại đây bảo muốn dùng sân. Chúng tôi không chịu, bọn họ liền kêu chúng tôi thi đấu, chơi đến 10, ai thua thì đi ra. Tôi cũng biết thực lực bọn tôi so với bọn Vương Chấn Phong quá chênh lệch, nhưng là chịu không nổi cái giọng của Vương Chấn Phong nên chấp nhận đấu, ai ngờ…!
Lôi Chiến than nhỏ nói.
- Thua à?
Sở Phàm hỏi.
Lôi Chiến cười khổ nói:
- Điểm số trước mắt đã là 0-9, chúng tôi một bàn cũng chưa ghi được, gần như là thua rồi. Hơn nữa hiện Cao Tường bị đối phương đánh, không thể thi đấu được nữa, trừ việc bỏ cuộc nhận thua ra còn biết làm gì được nữa?
- Người anh em, theo như tôi hiểu về cậu, cậu không phải là loại dễ dàng nhân thua như vậy. Thế này đi, nếu Cao Tường đã không thể đấu tiếp, để tôi thay cậu ấy chơi mấy phút. Cho dù thua thì chúng ta cũng phải thua quang minh lỗi lạc đúng không? Chưa lâm trận đã bỏ chạy thế thì chúng ta sẽ bị đối phương cười cho không ngóc đầu dậy nổi mất!
Sở Phàm điềm nhiên nói.
-Anh Sở, anh muốn chơi ư?
Lôi Chiến nói xong sắc mặt vui mừng, nói:
- Anh Sở, anh chơi bóng rổ có trâu bò như thân thủ của anh không đấy?
- Chắc chắn là đúng rồi, có anh Sở hỗ trợ chúng ta nhất định chuyển bại thành thắng!
Trần Thần cũng kích động nói.
Sở Phàm ngượng ngừng cười nói:
- Tôi mới chỉ xem người khác chơi bóng rổ nhưng chưa từng vào sân đấu thực bao giờ.
- Hả….!
Lôi Chiến kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức cười nói:
- Không sao không sao, chỉ cần vui vẻ là được, quản gì thắng hay thua!
- Ừ, đúng vậy, dù sao chỉ cần chúng ta cố gắng là được.
Vương Hạo cũng nói.
- Được đó được đó, Tiểu Ngốc Ngốc, tôi cũng muốn xem anh chơi bóng rổ!
Nhị tiểu thư đang đứng một bên nghe Sở Phàm xung phong lên thi đấu liền cao hứng nói.
- Tiểu Ngốc Ngốc cố lên, cố lên. Chơi cho tốt vào, nhớ là ba mỹ nữ chúng ta đều cổ vũ cho anh nhá.
Tô Phỉ cũng cười nói.
- Tiểu Sở, nếu anh có thể đánh bại bọn Vương Chấn Phong, anh muốn tôi làm gì đều có thể đấy.
Trầm Mộng Lâm nói xong thì lườm Sở Phàm một cái. Những lời này của nàng liền làm cho người nghe tim đập thình thịch, đặc biệt một câu "làm gì cũng có thể", người đàn ông nào nghe được câu này thì sức mạnh đều muốn tăng gấp ba.
Bọn Lôi Chiến lúc này cũng đã chú ý tới Kỷ Tiêm Vân,Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm các nàng, lập tức đều ngây ngẩn cả người bởi vì bọn họ đều nhận ra ba mỹ nữ này chính là ba hoa hậu giảng đường. Điều làm cho bọn họ kinh ngạc là không ngờ ba hoa hậu giảng đường này lại đi theo Sở Phàm, hơn nữa nghe giọng điệu nói chuyện dường như quan hệ còn rất thân mật!
Sở Phàm cười nói:
- Cô ấy là nhị tiểu thư, là cố chủ của tôi, hai vị này là bạn của nhị tiểu thư, gọi là Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm.
- Các anh phải cố lên, đối phương trông thật là kiêu ngạo, các anh thi đấu cho tốt, chúng tôi ở ngoài sẽ cổ vũ cho các anh.
Nhị tiểu thư nói với bọn Lôi Chiến
- Ba thiếu nữ xinh đẹp chúng ta sẽ làm cổ động viên cho các anh, còn có Tiểu Ngốc Ngốc cố lên, không được phụ lòng chúng ta đâu đấy, nếu không tôi sẽ trừng phạt anh!
Tô Phỉ dùng giọng ra lệnh nói.
Bọn Lôi Chiến, Đoạn Thiên Vũ nhìn ba hoa hậu giảng đường đều vì bọn họ mà hò hét cổ vũ, không khỏi hưng phấn và kích động. Bọn họ quyết tâm trong lòng rằng dù chỉ còn một hơi thì cũng phải thi đấu trên sân đến cùng.
Lôi Chiến nhìn qua trang phục Sở Phàm, trên người là áo sơ mi, dưới là một chiếc quần cũ, dưới chân thì liếc mắt một cái là nhận ra đang đi một đôi giày thể thao mua bên vỉa hè, hắn bảo:
- Anh có cần thay đồ không?
Sở Phàm nhìn mọi người một cái:
- Vì quan tâm đến tâm lý tinh khiết trong sáng của ba cô gái vị thành niên là nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm, tôi sẽ thay đồ thi đấu.
Sở Phàm vừa mới dứt lời, nhị tiểu thư đã muốn lột luôn áo của hắn ra, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm cũng đi lên, có cảm giác muốn tính thù mới hận cũ luôn một thể.
- Tôi muốn thay quần áo!
Sở Phàm kêu lên, tự mình thay áo sơ mi trước, nhận áo thi đấu của Lôi Chiến đưa tới, mặc vào.
- Oa, đây là thân thể của anh sao! Nhìn không ra anh gầy thế mà vẫn có cơ ngực và cơ bụng đó
Tô Phỉ thẳng thắn nói.
Sở Phàm nghe vậy thì ngượng đỏ cả mặt. Cô gái này thật là cởi mở, thẳng thắn thật khiến cho người ta yêu quý.
- Này, mấy ông kéo dài thế rốt cuộc có dám thi đấu nữa không? Không dám thì nhận thua đi đỡ phí thời gian của chúng ta!
Một gã bên Vương đội kêu to nói.
Rất nhanh, một số nhóm ủng hộ Vương đội cũng kêu gào lên, mà cao cao tại thượng vương tử bóng rổ Vương Chấn Phong sắc mặt cao ngạo, cười cười theo lời đồng đội nói, biểu hiện hoàn toàn không đem bọn Lôi Chiến để trong lòng.
- Tiểu Ngốc Ngốc cố lên, Sở ca ca cố lên, đánh bại bọn họ.
Nhị tiểu thư cùng Tô Phỉ ba đại mỹ nữ đồng loạt hô to cổ vũ.
Điều này cũng hấp dẫn dự chú ý của mọi người trong sân bóng rổ. Bọn họ nhìn qua thấy Kỷ Tiêm Vân, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm ba đại mỹ nữ không khỏi ngẩn ra, đây không phải ba vị hoa hậu giảng đường nổi tiếng xa gần sao? Không ngờ cũng xuất hiện ở đâu, hơn nữa lại ra mặt hò hét trợ uy cho một đội bóng, thật là hiếm thấy!
Dưới sự hò hét cổ vũ của Nhị tiểu thư các nàng, Sở Phàm cùng bọn Lôi Chiến năm người tiến vào trong sân.
Mấy đội viên của Vương đội nhìn thấy ba đại mỹ nhân, hoa hậu giảng đường của Đại học Yến Hoa xuất hiện đều có vẻ hưng phấn, đặc biệt là Vương Chấn Phong. Vốn gã còn tưởng là ba nàng hoa hậu giảng đường đến xem mình thi đấu. Nhưng khi gã thấy ba vị đại mỹ nữ này lại cổ vũ cho đối thủ của mình thì cau mày, không nghĩ ra là có chuyện gì. Tuy nhiên gã đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải hạ nhục bọn Lôi Chiến thật thê thảm, để cho mọi người trong sân cùng ba vị đại hoa hậu biết rằng danh hiệu Vương tử bóng rổ này của gã cũng không phải là hư danh.
Lúc đội viên của Vương đội nhìn thấy gương mặt của cầu thủ mới Sở Phàm lên thi đấu đều ngẩn ra. Bọn họ nghĩ không ra là thằng ranh này ăn mặc như thế mà cũng không biết xấu hổ, lên sân chơi bóng hay sao.
- Hắn là ai vậy? Ăn mặc như vậy mà không biết xấu hổ vẫn lên sân thi đấu?
Vương Chấn Phong nhìn thoáng qua Sở Phàm, nói với Lôi Chiến.
- Hắn là anh em tốt của tao, hắn…
Lôi Chiến nói chưa dứt lời thì Sở Phàm liền cướp lời nói:
- Tôi là cầu thủ dự bị, cậu kia mệt nên đến lượt tôi lên.
- Dự bị? Ha ha…
Vương Chấn Phong cùng đám đồng đội của hắn đều cười ha hả, thật là, đội hình chính còn bị bọn họ đánh cho 9:0, không ngờ lại thay một tên dự bị vào, việc này không làm bọn họ cười đến rụng răng mới là lạ.
- Này anh bạn, trận đấu sắp bắt đầu rồi, đừng cười nữa. Tuy nhiên nếu mấy ku muốn khoe mấy cái răng nanh vàng ệch thì cứ tiếp tục! Nhớ kỹ, người cười cuối cùng mới là người chiến thắng!
Sở Phàm lạnh lùng đáp trả.
Vương Chấn Phong nghe vậy trong lòng giận dữ, hắn quyết định nhất định phải dạy cho Sở Phàm một bài học, cho hắn biết thế nào là vương tử bóng rổ!