Càn Khôn Tuyệt Pháp

Chương 5: Người chết trở về

Qua giờ tý, khi gã mõ phu gõ những tiếng mõ sau cùng, thì những ngọn Thiên Đăng trong kỹ viện vụt tắt, sự việc đó đã trở thành thông lệ ở tòa kỹ viện đệ nhất kinh thành Hứa Đô. Bóng tối bao trùm cả một khoảng không gian quanh tòa kỹ viện, nhưng đêm nay, chắc có lẽ chuẩn bị cho sự kiện tuyển chọn Chưởng giáo Vô Thần giáo, nên có một biệt lệ xảy ra tại tòa kỹ viện này.

 

Trong tư thất của Cát Thị Khả Diễm, ba chiếc đèn lồng vẫn còn thắp sáng. Đây có lẽ là một biệt lệ duy nhất mà từ trước đến nay mới xảy ra lần đầu tại Thiên Đăng kỹ viện.

 

Cát Thị Khả Diễm trang điểm lại dung nhan. Bây giờ thì chẳng một khách quan nào dám mở miệng thốt ra mấy tiếng bà bà. Giờ đây Cát Thị Khả Diễm đã lột xác biến thành một giai nhân diễm lệ, với những nét thu tình mà mọi nữ nhân đều ước mơ.

 

Nàng xem lại lần cuối cùng những nét điểm trang của mình, rồi mới nhẹ cất bước ra cửa. Khả Diễm cầm ngọn đèn lồng, thả bước sen, uyển chuyển đi về sau hậu viện. Nàng vừa ra thì ba ngọn Thiên Đăng treo trước cửa thư phòng cũng vụt tắt.

 

Khả Diễm dừng bước bên một hòn giả sơn, đưa cao ngọn đèn lồng lắc lư qua lại, như muốn truyền tín hiệu cho người nào đó.

 

Khi ngọn đèn lồng trên tay Khả Diễm vừa hạ xuống thì một người vận hắc y bước ra.

 

Khả Diễm mỉm cười :

 

- Ta tưởng hôm nay người bận lo đại sự, nên không đến chứ.

 

Người đó bước lại cạnh bên Khả Diễm :

 

- Dù ngay mai có là ngày bình chọn Minh chủ võ lâm. Ta cũng không thể không đến với nàng.

 

Y vừa nói vừa choàng tay qua vòng lưng nhỏ như lưng ong của Cát Thị Khả Diễm.

 

- Nàng chắc cũng không quên ta.

 

- Nếu quên thì ta đâu lặn lội ra tới ngoài này để đón tình lang.

 

Mặc dù nói những lời thắm thiết tình xuân, nhưng Khả Diễm lại gỡ tay tình nhân của mình.

 

Nhận biết cử chỉ của Cát Thị Khả Diễm, người đó liền lấy một túi gấm bên thắt lưng chìa đến trước.

 

- Bao nhiêu đây có đủ cho ta được gần gũi nàng một đêm không?

 

Cát Thị Khả Diễm đón túi gấm mở ra xem rồi từ từ lắc đầu.

 

Người kia trợn mắt.

 

- Với bao nhiêu kim ngân đáng giá ngàn lạng mà nàng vẫn chưa thỏa cho ta được một lần kề cận giai nhân sao?

 

Cát Thị Khả Diễm ngước cặp thu ba, óng ánh như hai vì sao đêm ngước nhìn tình lang của mình. Bất thần, nàng nhét trả lại túi gấm vào tay y.

 

- Hôm nay thiếp sẽ khoản đãi Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ, nhưng không cần những ngọc ngà châu báu chàng mang đến.

 

Hoàng Nhan Trổ nghe mà tưởng như mình nghe lầm liền hỏi lại :

 

- Khả Diễm.... Nàng vừa nói gì vậy?

 

Khả Diễm mỉm cười :

 

- Thiếp sẽ khoản đãi chàng, mà chẳng đòi hỏi gì cả.

 

- Ta có nghe lầm không. Đã bao lâu nay, Bách Tình nhân này đều mơ tưởng đến nàng, mặc dù ta chưa một lần thiếu nữ nhân, nhưng lại thiếu nàng. Khả Diễm... nàng cho ta kề cận mà chẳng đòi hỏi gì sao?

 

- Thế mới gọi là sự đời có nghìn biến hóa, lúc tình quân dâng ngọc ngà châu báu thì chẳng đặng được giai nhân, khi xuân tình chớm nở thì chẳng cần những thứ đó vẫn có trái tim nàng.

 

Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ ngửa mặt cười khùng khục.

 

- Cát Thị Khả Diễm. Nàng hành động thật bất ngờ. Ta chẳng hiểu được gì cả. Kim ngân là lẽ sống của nàng, cớ sao nàng lại thay đổi nhanh như vậy. Chẳng lẽ bao nhiêu năm làm chủ nhân Thiên Đăng kỹ viện, sư muội thay đổi hoàn toàn rồi à?

 

- Con người không biết thay đổi thì đâu phải là con người.

 

Cát Thị Khả Diễm cầm đèn lồng quay lưng :

 

- Tình lang hãy đi theo ta.

 

Không chờ xem Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ có đồng ý hay không. Cát Thị Khả Diễm đã thả gót sen thoăn thoắt bước về hướng tòa hậu viện cung trang phía sau. Nàng đi mà không cần biết Hoàng Nhan Trổ có theo hay không nhưng nàng đã đọc được ý niệm của gã tình lang chưa một lần gần gũi.

 

Hoàng Nhan Trổ lẻo đẻo theo sau Khả Diễm. Nàng đẩy cánh cửa gỗ sồi lên nước bóng đen kịt.

 

Bách Tình nhân vừa thấy khung cảnh bên trong cánh cửa gỗ sồi đó đã đứng ngây người. Y hỏi Khả Diễm :

 

- Sư muội dẫn ta đến đây.... để....

 

- Tình lang không phải là Bách Tình nhân sao?

 

- Ơ... Ơ....

 

Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ chưa biết dùng câu gì để trả lời nàng thì Cát Thị Khả Diễm đã kéo tay y vào trong.

 

Trong tòa hậu viện liêu cung, độ hơn hai mươi kỹ nữ khỏa thân xếp tượng hình như đóa hoa hồng sống động.

 

Khả Diễm vỗ tay.

 

Lập tức cung nhạc réo rắt trổi lên, và đóa hồng do những tấm thân mỹ nữ tạo thành theo tiếng nhạc sống động hẳn lên. Hoàng Nhan Trổ đã từng qua biết bao nhieu kỹ viện có trong thiên hạ, nhưng hôm nay có lẽ là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng điệu khúc mê hồn vậy. Y đứng chôn chân trố mắt nhìn và cảm thấy rằng đóa hồng sống động do những mỹ nhân kia tạo thành cuốn hút tất cả nhuệ khí nam nhi.

 

Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ nuốt nước miếng.

 

Tất nhiên cặp mắt thu ba óng ánh, và sắc sảo của Cát Thị Khả Diễm không bỏ qua sự thay đổi trên vẻ mặt của họ Hoàng.

 

Bách Tình nhân, người đã từng chinh phục nữ nhân còn bị xao lòng, đoạt trí bởi vũ điệu mỹ nữ, thì nam nhân nào khả dĩ còn chịu được. Nam nhân chai sạn chừng nào càng dễ bị cám dỗ chừng nấy, phải chăng đó là lẽ thường tình của một đấng mày râu Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ.

 

Cát Thị Khả Diễm thỏ thẻ nói :

 

- Tình lang.... Trong đóa hồng kia cánh nào đẹp nhất?

 

Hoàng Nhan Trổ nói bâng quơ :

 

- Tất cả đều đẹp, không ai hơn ai. Các nàng mỹ nữ này chỉ có trong kỹ viện Thiên Đăng mà thôi.

 

- Ta muốn hỏi lang quân ai đẹp nhất?

 

- Ta không phân biệt được.

 

Khả Diễm lắc đầu :

 

- Không phân biệt được, tất không nhận ra cái đẹp sâu xa nhất trong từng con người sinh động nhất.

 

Khả Diễm chỉ tay về một mỹ nữ đứng giữa làm đài hoa.

 

- Thế vị cô nương kia đẹp chỗ nào, tình lang có biết không?

 

Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ chằm chằm đôi ánh mắt sắc như dao chiếu vào mỹ nhân đứng giữa. Y nhìn một lúc lâu tưởng chừng như đã bị đứng tròng hai con ngươi, rồi cuối cùng cũng lắc đầu, miệng thì nói :

 

- Nàng đó đẹp lắm....

 

- Đẹp chỗ nào?

 

- Những mỹ nữ này không ai có vẻ đẹp hơn ai. Người tám cân, kẻ nửa lạng, mà bất cứ nam nhân nào cũng đều mất hồn mất trí.

 

Cát Thị Khả Diễm lắc đầu :

 

- Tình lang không tinh mắt đấy thôi, nàng tọa hình đài sen, nhũ hoa bên trái có một chấm ruồi son. Chính cái nút ruồi son đó bắt tất cả nam nhân phải quỳ dưới chân nàng, và chính là cái trủng hút chặt mọi nhãn quang của người chiêm ngưỡng, che lấp những cái đẹp chung quanh.

 

Khả Diễm vừa nói dứt câu thì tất cả những cánh hoa hồng từ từ rũ xuống chỉ còn lại một đài hoa với vũ khúc thật linh động. Nàng kỹ nữ như biết được cái đẹp trời phú cho mình, nên cố tạo những động tác khêu gợi bằng chính nốt ruồi son ẩn hiện trên nhũ hoa bên trái của mình.

 

Đúng như Khả Diễm nói. Tất cả mọi ý nghĩ của Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ đều tập trung về nốt ruồi kỳ bí đó. Y cảm tưởng chính nốt ruồi kia, là chỗ bí hiểm nhất cần khám phá và chinh phục cho bằng được. Ý niệm ấy thoáng qua khiến cho Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ rạo rực hơn. Cảm giác ngây dại đòi tình càng lúc càng cuộn dâng ngập mọi tư duy của Bách Tình nhân. Y sinh ra vốn là kẻ mang tâm của một người thích hái hoa và chinh phục hoa, nhưng giờ đây y lại có cảm tưởng mình đang bị những đóa hoa kia chinh phục trở lại.

 

Hai mươi lăm nàng mỹ nữ chợt nằm duỗi dài xuống khi cung nhạc ngưng bặt. Thế nằm của họ ngỡ như một tấm thảm người đầy những sự khiêu gợi, mà chốn bồng lai không thể nào có được.

 

Trên nhân gian có bao nhiêu cửa ải để đầy đọa con người, ải sắc, ải danh, ải quyền, và ải tiền, nhưng đây chính là cửa kỳ bí bắt mọi người phải khuất phục, dù kẻ đó là đại đạo hái hoa Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ.

 

Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ rạo rực bao nhiêu, Cát Thị Khả Diễm càng nhu mì, điềm đạm bấy nhiêu. Vô tình hay cố ý, Hoàng Nhan Trổ bóp khẽ bàn tay ngọc của Cát Thị Khả Diễm. Cái bóp nhẹ tênh ấy, Cát Thị Khả Diễm có thể đoán đã đến lúc tới lượt mình.

 

Nàng từ từ xoay mặt đối nhãn với Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ, và như một con sâu chui ra khỏi vỏ kén, tấm thân mỹ nhân trong như ngọc, trắng như ngà chui tuột ra khỏi chiếc xiêm y lộng lẫy.

 

Cát Thị Khả Diễm đẹp hơn tất cả những mỹ nữ kia kết thành. Nàng là cái đẹp của sự khêu gợi, cái đẹp của nhục thể và cũng là cái đẹp mê hồn, huyền diệu.

 

Hoàng Nhan Trổ nín thở, chới với. Y không thể dằn được sự thổn thức đang đòi hỏi quyết liệt, liền choàng tay chực ôm ghịt lấy Cát Thị Khả Diễm.

 

Nhưng không, Cát Thị Khả Diễm như loài nhuyễn thế trơn tru lượn tránh vòng tay của Bách Tình nhân một cách dễ dàng. Thoạt cái, nàng đã nhập vào toán mỹ nữ lộng lẫy, tất cả như một bầy tiên lượn lờ quay quanh Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ vừa mời mọc, vừa khiêu khích, nhưng lại muốn chạy trốn.

 

Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ như bị rơi tuột vào giấc mộng điệp mà y chưa từng tưởng tượng ra. Y đã từng đày đọa nữ nhân, nhưng giờ đây chính y đang bị nữ nhân đày đọa bằng chính sự thèm khát nhục thể bản thân. Hoàng Nhan Trổ như người mộng du, không định được đâu là cái đích của mình trong bầy tiên nữ. Y trôi dạt, mụ mẫm hết người này đến người khác, khi không còn sức chịu nổi sự thèm muốn đang đốt cháy lục phủ ngũ tạng, liền thét lên những tiếng rên đòi hỏi :

 

- Hãy đến đây với ta... Ta không chịu nổi nữa rồi. Các nàng hãy đến với ta.

 

Tiếng rên của y vừa dứt thì bầy tiên nữ mê hồn chợt đứng sững lại. Và ngoài mọi tiên liệu của Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ, họ đồng loạt biến ngay vào những cánh cửa sắt chung quanh gian phòng.

 

Hoàng Nhan Trổ há hốc miệng, hối hả chạy đến từng cánh cửa một, tay đập cửa liên tục :

 

- Mở ra đi... Nàng hãy mở cửa ra đi.

 

Cánh cửa vẫn im lìm vô tri, vô giác với những lời cầu khẩn của Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ. Không ai có thể tưởng tượng một kẻ như Bách Tình nhân lại có thể lụy vì nữ nhục. Hắn sinh ra và lớn lên trong nhục dục, giờ đây lại không thể gượng nổi bởi nhục thể.

 

Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ chạy hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, nhưng tất cả mọi cánh cửa như thờ ơ với sự đòi hỏi của gã.

 

- Các nàng hãy mở cửa ra.

 

Cuối cùng tất cả mọi cánh cửa cũng đều mở ra, và mỹ nhân lại xuất hiên. Nhưng lần này, mọi nàng đều đã vận võ y bó chẽn, vẻ mặt ai nấy đều đằng đằng sát khí, tưởng như sắp lấy mạng họ Hoàng.

 

Nhận ra những khuôn mặt dữ dằng, và kiên quyết đó. Thoáng chốc bao nhiêu cảm giác đòi hỏi nhục dục biến mất khỏi ý niệm Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ.

 

Cát Thi Khả Diễm trong bộ trang phục mới đính những hạt cườm lấp lánh bước đến cạnh bên Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ.

 

Tay nàng bưng một chung rượu dâng đến trước mặt Bách Tình nhân :

 

- Thiếp mời chung rượu này.

 

Bách Tình nhân đón chung rượu uống cạn rồi chằm chằm nhìn Cát Thi Khả Diễm :

 

- Cuộc vui đang đến lúc hay nhất sao nàng lại cắt đứt?

 

Cát Thi Khả Diễm mỉm cười :

 

- Tình lang không nghe cung nhạc đã hết rồi sao?

 

- Ta muốn nghe nữa.

 

- Thiếp chỉ khoản đãi chàng đến đây mà thôi. Còn tình lang muốn thưởng thức tiếp tất phải có...

 

Bách Tình nhân cướp lời Khả Diễm :

 

- Ta phải có kim ngân?

 

Cát Thi Khả Diễm gật đầu :

 

- Đúng như vây. Thiếp là chủ nhân Thiên Đăng kỹ viện, các nàng kia là kỹ nữ bậc nhất trong thiên hạ, đã là kỹ viện, và kỹ nữ tất phải cần kim ngân. Tình lang hiểu cho thiếp.

 

Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ móc túi gấm khi nãy, trút xuống nền nhà.

 

Những nén vàng ròng rơi xuống đất :

 

- Bao nhiêu đây.. Ta muốn thưởng thức đêm nay.

 

Cát Thi Khả Diễm lắc đầu :

 

- Bao nhiêu đây không đủ.

 

- Bao nhiêu mới đủ?

 

- Tình lang muốn làm chủ nhân tòa hậu điện kỹ viện này không?

 

- Nếu đức kim thượng có lọt vào trong tòa hậu điện ắt Thiên Đăng kỹ viện e rằng cũng có thể bán cả ngai vàng để đặng làm chủ chốn này, huống gì ta.

 

Cát Thi Khả Diễm mỉm cười :

 

- Đa tạ tình lang quá khen tăng. Tòa hậu điện này làm sao so sánh được với tam cung lục điện trong Hoàng thành, cấm cung.

 

- Ta không nói ngoa đậu

 

- Nếu tình lang đã có ý như vậy thì với tình lang ta không đòi kim ngân quá cao đâu.

 

- Nàng đòi bao nhiểu

 

- Hai trăm vạn lạng.

 

Bách Tình nhân ngẩn người lập lại :

 

- Hai trăm vạn lạng? Cho dù ta có chiếm ngân khố của đức kim thượng chưa chắc đã có được số vàng đó.

 

- Thiếp có nghĩ đến giùm tình lạng

 

- Nàng nghĩ đến ta, sao lại đòi một số kim ngân lớn như vậy?

 

Cát Thi Khả Diễm tủm tỉm cười :

 

- Thiếp đã từng nghe tình lang nói, sau này bình chọn Chưởng giáo “Vô Thần giáo”, chàng sẽ là Chưởng giáo kia mà. Mà chức Chưởng giáo đó, hai trăm vạn lạng vàng đâu có gì khó với chàng.

 

- Ta... ta.. khó nói với nàng lắm.. Còn rất nhiều uẩn khúc.. Ta.... Ta không thể nói với nàng

 

- Thiếp không cần biết uẩn khúc của tình lang, nhưng chẳng lẽ với số kim ngân đó, chàng bó tay sao?

 

- Nhất thời ta không thể tìm đâu ra số vàng nhiều như nàng đòi hỏi.

 

- Thiếp không cần vàng của tình lang.

 

- Nàng cần gì?

 

Cát Thi Khả Diễm tủm tỉm cười.

 

Bách Tình nhân thở ra, lắc đầu chầm chậm :

 

- Ta không hiểu nàng cần số kim ngân khổng lồ đó để làm gì?

 

- Thiếp sinh ra đã cần đến kim ngân rồi. Sống không có kim ngân, thiếp thà chết còn hơn sống.

 

- Thế nàng cần ta điều gì?

 

- Thiếp chỉ thỉnh cầu tình lang ban tặng ba chức danh Tổng tài Vô Thần giáo cho những người này.

 

- Ai?

 

- Nói ra sợ tình lang chê cười.

 

- Nếu việc đó có lợi cho nàng, và ta đặng có tòa hậu điện kỹ viện này thì mười chức danh ta cũng ban tặng.

 

Cát Thi Khả Diễm trầm tư, rồi nói :

 

- Thiếp chỉ cần ba chức danh cho ba đại phú đứng nhất nhì thiên hạ mà thôi. Một là công tử Lập Du, hai là công tử Trầm Lãi, ba là Kiêm Lăng thiên phú Tạ Mã Tư.

 

Bách Tình nhân ngửa mặt cười dòn dã.

 

- Ta hiểu nàng... sư muội của ta thật là giảo hoạt! Ha.... ha.... ha.. Nàng sẽ có số kim ngân từ những tên đại phú hám danh kia... Ha... Ha.. Ha... Ta hiểu nàng.

 

- Tình lang đã hiểu thiếp thế có giúp cho thiếp được không?

 

- Được... Được... Ta sẽ giúp nàng... Việc đó đâu có khó gì với Hoàng Nhan Trổ chứ. Ta sẽ tiến cử mấy gã đại phú kia với...

 

Hoàng Nhan Trổ bỏ ngang khi nói đến đó, hắn nắm tay Cát Thi Khả Diễm :

 

- Ngày mai ta sẽ giúp cho muội.

 

- Đa tạ tình lang đã có lòng với thiếp.

 

Hoàng Nhan Trổ còn tần ngần thì Khả Diễm đã kéo y ra ngoài.

 

- Đêm đã gần tàn, ngày mai lại là ngày hệ trọng, thiếp cáo biệt tình lang. Chúng ta sẽ gặp lại trong đêm mai, hy vọng tòa hậu điện kỹ viện này sẽ đón chủ nhân mới.

 

Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ nấn ná một lúc mới nhìn sang Cát Thi Khả Diễm :

 

- Nàng chờ ta.... và giữ lời. Hoàng mỗ sẽ quay lại ngay trong đêm mai. Ta muốn tận hưởng những thời khắc như vừa rồi.

 

- Thiếp rất mong mỏi như vậy.

 

Cát Thi Khả Diễm cùng song hàng với Bách Tình nhân quay trở lại hòn giả sơn. Nàng ôm quyền, như một đứa nô tỳ, ngoan ngoãn sùng kính chủ nhân, vái chàng Bách Tình nhân Hoàng Nhan Trổ.

 

- Tình lang bảo trọng!

 

Hoàng Nhan Trổ ngửa mặt cười dòn :

 

- Ta chỉ muốn thời khắc qua mau, để trở lại với nàng.

 

Hoàng Nhan Trổ nói xong, vuốt nhẹ vào mắt Cát Thi Khả Diễm mới quay lưng trổ thuật khinh thân lẩn luôn vào bóng tối.

 

Cát Thi Khả Diễm đứng một lúc lâu mới mồi lửa vào đèn lồng quay trở về phòng. Đến trước cửa thư phòng, Cát Thi Khả Diễm ngờ ngợ có ai đó đã đột nhập vào phòng mình.

 

Nàng nheo mày tự hỏi ai cả gan dám vào thư phòng của chủ nhân Thiên Đăng kỹ viện khi chưa được phép của nàng. Cắm ngọn đèn lên giá đỡ, Cát Thi Khả Diễm tống một chưởng vào cánh cửa.

 

- Rầm.

 

Cửa phòng bật mở, nàng thi triển thuật Lăng Không Hư Bộ len luồn vào trong. Chỉ trong chớp mắt, Khả Diễm đã công ba chiêu trảo thức liên hoàn biến hóa tấn công vào lưng người bất nhã.

 

Năm ngón tay bạch ngọc của Khả Diễm còn cách hậu tâm của kẻ lạ mặt đó một gang tay, thì bậu rượu đã lọt vào những ngón tay của nàng.

 

- Cạch!

 

Cát Thi Khả Diễm lật bàn tay hất luôn bầu rượu, tả thủ xuất kỳ bất ý vỗ luôn một ngọn âm hàn tử khí chực kết liễu đối phương.

 

Nhưng đạo khí âm hàn vừa chạm đến gáy kẻ đó, thì một ánh chớp bạc đã chặn đứng ngay luồng chưởng khí.

 

- Chát!

 

Công ba thức liên hoàn, Cát Thi Khả Diễm vẫn chưa bắt người kia quay mặt lại, lòng dạ bực bội, quát lớn :

 

- Đỡ.

 

Lần này thì nàng vận đúng mười hai thành tu vi kỳ môn sử đụng đến ám khí độc môn. Thoạt một cái, có mười đóm bạc lấp lánh thoát ra từ mười đầu ngón tay của chủ nhân Thiên Đăng kỹ viện nhanh tợ mười ánh sao băng.

 

Trong một khoảng cách quá ngắn thì mười ngọn ám khí phát xuất từ mười ngón tay của Cát Thi Khả Diễm ví như mười ngọn lưỡi hái thần chết không cho một cao thủ nào sống được.

 

Chỉ cần một trong mười chiếc móng bạc ấy sướt qua da thịt thôi, thì kẻ kia dù có thiên tiên, thần thánh cũng không thể nào thoát chết bởi Độc công Tiêu Đoạt Cốt.

 

Cát Thi Khả Diễm ngớ người khi kẻ đó xoay nửa vòng, và dùng chỉ đánh rơi đồm độp những chiếc móng chết chóc của nàng.

 

Y vừa phóng chỉ vừa ngâm một bài thơ :

 

“Trường Giang sóng nước trôi về đâu.

 

Đoạn chí anh hùng, danh vô thực

 

Giang hồ nhất đăng hóa hư không

 

Lữ khách tầm xuân với tửu nồng”

 

Đối mặt với người đó, Cát Thi Khả Diễm ngẩn ngơ. Nàng phải dụi mắt mới tin được mình đang ở trong cõi thực, thực hoàn toàn với con người bằng xương bằng thịt.

 

Cát Thi Khả Diễm nhìn chăm chăm, ngỡ như người kia chỉ là một chiếc bóng không có trên cõi đời này.

 

- Người... người...

 

Cũng khuôn mặt đó, cũng ánh mắt sắc sảo đó, cũng chiếc miệng chỉ biết nhếch mà chẳng biết cười, và còn bao nhiêu nét giống nữa, nhưng lại rất xa lạ trong những nét giống như đúc khuôn ấy.

 

Y rất giống Vô Danh Kiếm Chưởng giáo Vô Cát Vũ, nhưng lại không giống vì trên bộ mặt kia như được lót một lớp sáp da người vô tâm, vô hồn.

 

* * * * *

 

Trở lại với Vô Cát Nhược...

 

Vì muốn tự cứu mình, Cát Nhược bất kể phía trong là gì, ý niệm chỉ muốn thoát khỏi tay Song Hùng Tuyệt Địa, nên cứ theo khe núi len vào sâu hơn. Dùng thuật Tụ Hoàn Cốt len được độ mươi trượng chàng cảm thấy hẻm núi đã mở rộng ra.

 

Lòng mừng khấp khởi, Cát Nhược thở khì một tiếng, cứ tưởng như vừa thoát khỏi cái chết trước mặt. Giải tỏa thuật Tụ Hoàn Cốt. Cát Nhược quay mặt nhìn lại phía sau, rồi bát tay lên miệng oan oan nói :

 

- Mấy lão già khùng, tiểu gia đã vào trong này được rồi, thì các ngươi có ba đầu sáy tay cũng đừng hòng đụng đến sợi lông chân của tiểu gia.

 

Vừa thốt xong mấy lời đó, Cát Nhược giật mình nghĩ thầm :

 

- “Chết rồi! Nếu mấy lão già đó cứ đứng bên ngoài khe núi mình đâu có đường nào thoát khỏi đây. Một ngày, hai ngày còn chịu được. Lâu hơn, chắc chết đói, chết khát mất.”

 

Nghĩ vậy, Cát Nhược ân hận. Chàng gãi đầu, lớn tiếng nói tiếp :

 

- Nhị vị đại thúc ơi, tiểu điệt xuất thần bất ý nói năng lung tung, không biết kẻ trên người dưới. Các vị đại thúc nhân từ đôn hậu, quang đại anh minh, chẳng nên chấp nhứt làm gì.

 

Cát Nhược đứng chờ nghe Song Hùng Tuyệt Địa đáp trả lại, nhưng tất cả đều im lặng, ngoại trừ tiếng những viên cuội rơi lộp độp.

 

Cát Nhược nhún vai :

 

- Mặc kệ, tới số chết, mình cần gì phải van xin mấy người này nữa.

 

Cát Nhược đi tiếp vào trong hẻm núi, không bao lâu sau, bắt gặp một cửa hang rộng chừng một gang tay. Đứng trước cửa hang, Cát Nhược nghĩ thầm :

 

- “Có lẽ đây là đường xuống Âm phủ.”

 

Ý nghĩ ấy khiến da thịt Cát Nhược nổi đầy gai ốc. Bên trong hang tối om, càng tạo cho Cát Nhược cảm giác rờn rợn.

 

Chàng tự động viên mình :

 

- “Ra thì chết, vào đây cũng chết, thà vào biết đâu chẳng có con đường bí mật nào đó thông qua vách núi bên kia, còn hơn nhận một chưởng tiêu đời bởi Song Hùng Tuyệt Địa”

 

Nghĩ xong Cát Nhược nhặt hai hòn đá thủ sẵn trên tay, rồi dò dẫm từng buớc đi vào trong hang. Sau mỗi bước đi, Cát Nhược lại khấn thầm :

 

- “Quỷ thần thiên địa cùng với thần hoàng cư ngụ ở đây, hiển linh thì cứ ngồi yên để tiểu gia tìm đường thoát khỏi chỗ này. Nếu đặng được sống, Cát Nhược này sẽ mang gà thịt, xôi chè và vàng mã đến cúng tế.”

 

Cát Nhược vừa mò mẫm vừa tiến dần vào trong, bất chợt dừng lại, ngồi thụp xuống hai tay bưng đầu.

 

- “Quỷ dữ thiệt rồi. Cát Nhược ơi, coi như mi tiêu rồi!”

 

Hai tay run cầm cập, nắm cứng hai hòn đá, mãi một lúc sau thấy không có gì xảy ra, Cát Nhược mới dám ngẩng đầu lên nhìn.

 

Vừa rồi lúc bước qua một ngách đá, thấy đốm sáng lóe lên trước mắt mình, hoảng quá, Cát Nhược mới sợ hãi như vậy.

 

Đứng bật dậy, vỗ hai cục đá vào nhau, Cát Nhược nói :

 

- Ê.. Ta là thiên sứ tiểu gia Cát Nhược, được Ngọc hoàng Thượng đế phái xuống đây kiểm tra sổ bộ của Phán quan. Các ngươi là quỷ dữ sao chưa chịu ra đón thiên sứ chớ?

 

Tim thì đập như trống trận, bụng thì chỉ muốn tháo chạy ra ngoài, nhưng Cát Nhược vẫn hùng hổ, vì muốn tự trấn an mình mà thôi.

 

Phiá trước mặt, đốm sáng vẫn không nhúc nhích, ngỡ như con mắt tử thần rọi hung nhãn về phía Cát Nhược.

 

- Ê... Bộ mi không nghe thiên sứ nói sao mà cứ nhìn ta hoài vậy?

 

Cát Nhược vừa nói vừa dụng hết sức quăng hòn đá về phía đốm sáng đó.

 

Hòn đá rơi xuống vang lên những tiếng lộp cộp, nghe những âm thanh đó, Cát Nhược ngỡ là những bước chân của ai đó đang tiến về phía mình. Hoảng hốt, chàng chực quay lưng bỏ chạy, nhưng có lẽ quá lúng túng, liền vấp té xấp mặt tới trước.

 

Lồm cồm bò dậy, Cát Nhược liếc mắt nhìn về phía sau. Tiếng lộp cộp đã không còn vang lên nữa, chàng liền thở khì một tiếng.

 

Cát Nhược khum người xuống, bò lần về phía đốm sáng. Thỉnh thoảng Cát Nhược lại dừng sững lại, hai tai dỏng thẳng nghe ngóng. Im lặng như tờ, một sự im lặng hoàn toàn mà chỉ còn nghe tiếng trái tim của Cát Nhược đập thình thịch trong lồng ngực.

 

Nghe tiếng tim đập của mình, Cát Nhược cũng sợ, bất giác đổ quạo, y mắng khẽ :

 

- Mày im đi! Đập hoài làm tiểu gia hết hồn, hết vía!

 

Nói xong, y lại bật cười với ý nghĩ nếu nó hông đập thì mình chết queo rồi.

 

Rít một luồng chân khí thật sâu, Cát Nhược nhắm mắt rồi thoăn thoắt bò thật nhanh về phía đốm sáng.

 

Rầm!

 

Đầu Cát Nhược đụng vào vật gì đó cứng ngắc tê buốt, nhưng vẫn không dám rên một tiếng. Nhắm mắt mãi một lúc lâu vẫn chưa thấy bọn quỷ dữ xốc mình lên, Cát Nhược mới dám từ từ mở mắt ngẩng đầu lên.

 

- A!

 

Cát Nhược bật ngửa ra sau, tay chân giãy nẩy, miệng thì không ngừng nói :

 

- Tha mạng cho ta... Tha mạng cho ta...

 

Vừa rồi Cát Nhược liều mạng xông về phía đốm sáng, đến lúc mở mắt nhìn ra thấy đầu mình đụng vào một bộ xương khô trắng hếu. Ngỡ đó là quỷ dữ dưới Âm ty, nên bật ngửa ra sau mà van xin rối rít.

 

Định thần mới biết đó cũng chỉ là bộ xương, Cát Nhược mới lấy lại bình tĩnh.

 

Nhìn kỹ, Cát Nhược mới thấy bộ xương khô trắng kia đang với tay chực đoạt một cái bọc sần sùi, nhưng lại phát quang nằm trên một tảng đá. Chung quanh cái bọc phát quang đó đầy những khúc xương của một loài quái thú mà Cát Nhược không thể nào biết được.

 

Cạnh bên chiếc bọc phát quang là chiếc gậy sắt sáng ngời ánh thép.

 

Cát Nhược nghĩ thầm :

 

- “Chẳng lẽ bộ xương này chính là Thần Cái, còn những khúc xương rải rác kia là của con quái thú nào đó. Thần Cái vào đây tiêu diệt quái thú và cùng chết chung với nó.”

 

Nghĩ như vậy, Cát Nhược nhặt cây gậy thép, nhưng y vội bỏ xuống, bởi cây gậy thép quá nặng so với sức của Cát Nhược.

 

Nhìn qua chiếc túi sần sùi phát quang, Cát Nhược thầm nghĩ :

 

- “Chắc trong chiếc túi kia có bảo vật đáng giá liên thành, nên lão Thần Cái mới chui vào khe núi này để chiếm đoạt.”

 

Nghĩ như vậy, Cát Nhược liền cầm lấy chiếc túi sần sùi đó. Y quan sát vì chiếc túi lạ lùng quá, ngỡ như là cái bao tử thì đúng hơn.

 

Vừa chạm tay vào chiếc túi bao tử, liền cảm thấy một hơi ấm từ đó phát ra, Cát Nhược vội rụt tay lại.

 

- “Người chết thì hóa khô cốt, nhưng chiếc túi này vẫn giữ được hơi ấm, chắc chắn phải có công dụng gì rồi.”

 

Gõ tay vào trán, hắn nghĩ tiếp :

 

- “Không biết nó có công dụng gì đây. Có thể cũng vì chiếc túi này mà hai lão Song Hùng Tuyệt Địa không hề rời khỏi khe núi chăng?”

 

Cát Nhược nheo mày :

 

- “Mình có thể lấy nó để đổi một sinh lộ, hy vọng hai lão kia đồng ý.”

 

Nghĩ xong, Cát Nhược liền thộp chiếc túi bao tử sần sùi.

 

Bịch!

 

Mặc dù rất cẩn thận, nhưng khi tay Cát Nhược vừa chạm lên thì nó lại vỡ ra. Một tia nước trong vắt tỏa sắc óng ánh phun lên, và chiếc túi từ từ xẹp xuống.

 

Hoảng hốt, Cát Nhược vội vã bịt lỗ thủng đó lại, nhưng tay vừa chạm vào, lỗ thủng lại rộng hơn. Sợ chất nước tuôn ra hết, không còn vật gì để trao đổi với Song Hùng tuyệt diạ, Cát Nhược vội vã áp miệng vào tia nước uống lấy uống để, Cát Nhược uống đến độ bụng chương lên, cho đến khi chiếc túi bao tử lép kẹp.

 

Ngã lăn ra đất, hai mắt trợn tròn, Cát Nhược nghĩ thầm :

 

- “Cát Nhược, sao mi điên quá vậy! Chắc mi chết mất, chết một cách lãng xẹt. Chết trên cạn mà lại no nước.”

 

Cát Nhược vừa than xong, thì nghe bụng mình sôi sùng sục, những tiếng ồ ồ phát ra liên tục, rồi chẳng bao lâu chàng cảm thấy đói. Đói một cách dữ dội, đói ngỡ như đã bị nhịn ăn một trăm năm. Cát Nhược đói đến độ hoa cả mắt, và tưởng tượng chung quanh mình đầy những thức ăn cao lương mỹ vị.

 

Cát Nhược vỗ vào bụng mình :

 

- “Sao kỳ vậy nè. Bộ mình chết rồi và đã biến thành con ma chết đói?”

 

Trong hang không có gì khả dĩ ăn được, ngoài những viên đá và bộ xương của Thần Cái. Đã đói thì phải liều. Và như bị cái đói thôi thúc, Cát Nhược nhặt luôn chiếc túi bao tử tọng vào miệng ngỡ như miếng thịt cừu nhai ngon lành.

 

Ăn hết chiếc túi bao tử, Cát Nhược mới hết đói. Đến lúc này, Cát Nhược mới nhảy đổng lên :

 

- “Chết mình rồi, cả cái túi mình tọng vào bao tử còn biết lấy gì để đổi sinh lộ đây?”

 

Vừa than hết câu, Cát Nhược cảm thấy cơ thể có sự thay đổi kỳ lạ, tưởng chừng như mình vừa được ai đó truyền công lực tu vi không phát tác được.

 

Bản thân chẳng hề biết võ công, vận khí, ngay cả một thoi quyền, Cát Nhược cũng chẳng biết thi triển, nhưng sự bực bội thúc ép, y nhặt luôn cây Đả Cẩu bổng của Thần Cái.

 

Lần này ngoài sự tiên liệu, mới đây thôi muốn nhặt ngọn thiết trượng Đả Cẩu bổng, Cát Nhược không làm nổi, nhưng sau khi ăn và uống chiếc bao tử kỳ lạ, y nhấc thật dễ dàng, ngỡ như cầm một sợi tơ trên tay.

 

Cát Nhược hét lên một tiếng, nện luôn ngọn Đả Cẩu bổng vào vách đá.

 

Cả tòa hang rung chuyển ầm ầm sau cái nện như phủi ruồi của Cát Nhược, còn chiếc gậy thép Đả Cẩu bổng thì lại cong queo trông thật dị dạng.

 

Tưởng tòa thạch động sắp đổ xuống. Cát Nhược quay lưng thoát chạy ra ngoài. Chàng không thể nào ngờ được hai mắt mình lại tinh tường đến độ thấy rõ những hòn sỏi nhỏ dưới chân.

 

Bước vào đến khe núi, không kịp vận hóa thuật Tụ Hoàn Cốt, Cát Nhược lao qua luôn. Hai bên người Cát Nhược như lóe những tia lửa sáng ngời cùng với âm thanh phát ra ren rét.

 

Thoát ra ngoài khe núi, ngọn Đả Cẩu bổng chỉ còn là một khúc thép ngắn ngủn bởi sự va chạm vào hai bên vách đá.

 

Chàng vừa thoát khỏi khe núi, chưa kịp định thần thì Song Hùng Tuyệt Địa đã phi thân chắn ngang trước mặt :

 

- Tiểu tử, mi dám lừa gạt chúng ta.

 

Cát Nhược phủi tay, miệng thì nói :

 

- Chạy... chạy... núi sắp sập rồi. Ở lại thì chết.

 

Vừa nói, Cát Nhược vừa chực co giò bỏ chạy, nhưng hổ khẩu đã bị Lưu Chí Nhẫn bắt cứng rồi. Lão trầm giọng nghiêm lạnh nói :

 

- Tiểu tử, ngươi còn tính chạy nữa sao?

 

Cát Nhược thở khì một tiếng, quay trở lại, thấy khung cảnh vẫn bình thường, còn tiếng động ầm ầm mất từ lâu rồi. Từ từ quay mặt nhìn Lưu Chí Nhẫn, Cát Nhược than thầm :

 

- “Không bị đá đè, giờ lại gặp oan gia. Số mình thật là héo hắt, cứ gặp xúi quẩy mãi.”

 

Nhận ra vẻ mặt nghiêm lạnh của Lưu Chí Nhẫn cùng với ánh mắt ngời ngời sát khí, bất giác Cát Nhược nấc lên một tiếng, lệ nhỏ xuống hai bên má.

 

Lưu Chí Nhẫn lạ quá, dịu hẳn sắc diện hỏi :

 

- Tiểu tử, sao ngươi lại khóc?

 

- Tiểu điệt khóc cho nhị vị đại thúc.

 

- Khóc cho chúng ta? Tại sao?

 

Thân Quản Kim bước đến bên cạnh Cát Nhược hỏi :

 

- Tại sao ngươi lại nói khóc cho chúng ta?

 

Cát Nhược nấc lên một tiếng nữa :

 

- Lúc vào trong khe núi, tiểu điệt đã gặp Thần Cái lão tổ.

 

Cát Nhược vừa nói vừa đưa khúc thép cụt lăng qua tay Thân Quản Kim.

 

- Đúng rồi, đây là vũ khí hộ thân của Thần Cái.

 

Lưu Chí Nhẫn xen vào :

 

- Gặp Thần Cái, thế ngươi có thấy cái gì nữa không?

 

- Lưu đại thúc muốn nói đến vật gì à?

 

Lưu Chí Nhẫn chần chừ quay qua Thân Quản Kim, rồi hướng mắt nhìn trở lại Cát Nhược, nói :

 

- Thần Cái dùng Tụ Hoàn Cốt thâm nhập hẻm núi, vào thạch động nhằm lấy mật Giao long sắp hóa rồng. Thế ngươi có thấy túi mật đó không?

 

Vốn linh hoạt và minh mẫn, Cát Nhược biết ngay Song Hùng Tuyệt Địa nói đến chiếc túi mà chàng đã lỡ uống lỡ ăn, giờ chối không gặp chắc chắn những người này sẽ không tin, còn nói thấy thì lấy gì trả cho họ.

 

Cát Nhược thở dài một tiếng :

 

Lưu Chí Nhẫn hỏi :

 

- Sao tiểu tử ngươi lại thở dài?

 

Thật ra trong lúc thở dài, Cát Nhược chỉ dụng ý kéo dài thời gian để tìm cách chống chế.

 

Cát Nhược thở dài lần nữa, rồi mới nói :

 

- Tiểu điệt có bắt gặp một chiếc túi phát quang trong tay Thần Cái lão tổ.

 

Lưu Chí Nhẫn hối hả hỏi :

 

- Chiếc túi đó đâu? Ngươi để ở đâu? Trao ra đi, lão phu sẽ để ngươi đi khỏi nơi đây, và còn hứa truyền thụ một ít công phu để tiểu tử hộ thân. Với công phu của lão phu thì ngươi chẳng còn phải sợ ai trên giang hồ nữa.

 

Cát Nhược bùi ngùi nói :

 

- Nói ra sợ nhị vị đại thúc không tin.

 

- Ngươi cứ nói... Ta biết phân định cái gì ngươi nói thật, cái gì ngươi giả dối!

 

- Nếu đại thúc đã phân định thì tiểu điệt xin nói, nói bằng tất cả tấm lòng của mình.

 

Thân Quản Kim chen vào :

 

- Ngươi cứ nói thật đi. Chiếc túi đó bây giờ ở đâu?

 

Cát Nhược chỉ tay vào bụng mình :

 

- Tất cả nguyên cái túi mật Giao long sắp hóa rồng đều nằm trong bụng tiểu điệt.

 

Lưu Chí Nhẫn trợn mắt thét lớn :

 

- Trời ơi... Ngươi tọng nguyên cả cái mật ngàn năm ấy vào bụng mình à? Lão phu sẽ giết ngươi!

 

Cát Nhược thấy Lưu Chí Nhẫn quá nóng nảy, thất kinh khoát tay :

 

- Lưu nhị thúc bớt nóng, tiểu điệt chưa trình bày hết mà!

 

- Ngươi đã tọng hết cả cái mật ngàn năm có một ấy vào bao tử mình, còn nói gì nữa? Bây giờ lão phu chỉ còn cách dùng máu và thịt ngươi để đoạt lấy lại vật báu mà thôi.

 

Cát Nhược khoát tay lia lịa :

 

- Lưu nhị thúc đừng nóng nảy hãy để tiểu điệt nói hết.

 

Thân Quản Kim gật đầu :

 

- Lưu huynh. Hãy để cho tiểu tử nói hết coi.

 

Thân Quản Kim quay sang Cát Nhược :

 

- Tiểu tử, ngươi hãy nói tiếp đi.

 

Cát Nhược cúi gằm mặt, nói lí nhí :

 

- Lúc tiểu điệt diện kiến được Thần Cái lão tổ, người và quái vật chỉ còn là hai bộ xương, trên tay người là chiếc túi mật của quái thú.

 

Lưu Chí Nhẫn cắt ngang lời Cát Nhược :

 

- Sao ngươi không để túi mật ấy mà lại tọng hết vào bao tử ngươi chứ?

 

- Tiểu điệt đâu muốn ăn, nhưng vì nghĩ đến nhị vị đại thúc, nên đành phải ăn mà thôi.

 

Lưu Chí Nhẫn cau mày :

 

- Nghĩ đến chúng ta mà lại nuốt cả chiếc túi mật ngàn năm, còn Song Hùng Tuyệt Địa này phải giấu mặt nơi hẻm núi này suốt mười năm nay để canh giữ.

 

- Nói thì không thể nào tin đặng, nhưng lúc này tiểu điệt chỉ mong chị vị đại thúc phân minh, biết đâu là thực, đâu là hư.

 

Thân Quản Kim đặt tay lên vai Cát Nhược :

 

- Ngươi cứ trình bày tiếp đi, vì sao ngươi vì Song Hùng Tuyệt Địa này mà phải ăn chiếc túi mật ngàn năm đó. Nếu tiểu tử ngươi già ngôn, thì đừng trách lão phu hiếp đáp kẻ hậu sinh.

 

- Chính vì lẽ đó mà tiểu điệt mong mỏi đến sự phân minh của nhị vị đại thúc.

 

Lưu Chí Nhẫn thở khì, lườm Cát Nhược nói :

 

- Ngươi nói tiếp đi, tại sao ngươi lại vì chúng ta mà ăn cả chiếc túi quý báu kia?

 

- Tiểu điệt thực hiện theo lời của Thần Cái lão tổ. Bởi muốn mang túi mật Giao long sắp hóa rồng, phải nuốt vào bao tử, trong bốn mươi chín ngày, mật sẽ được thải ra qua đường...

 

Lưu Chí Nhẫn hối hả hỏi :

 

- Đường gì?

 

- Tiểu điệt khó nói lắm.

 

Thân Quản Kim động viên Cát Nhược :

 

- Ngươi cứ nói đi, chúng ta sẵn sàng nghe kia mà.

 

Cát Nhược chần chừ :

 

- Trong bốn mươi chín ngày, mật rồng sẽ thải ra qua đường... tiểu tiện. Nước dãi đó mới chính là thần thủy, vì đã kết hợp được với chân dương, hoặc chân âm, nếu dùng nhất thần thủy, sẽ tăng cường nội công thâm hậu, dễ dàng tu luyện võ công tối thượng để đứng nhất trên giang hồ, không ai sánh bằng.

 

Lưu Chí Nhẫn nhìn chằm chằm vào Cát Nhược :

 

- Ngươi nói vậy thì...

 

- Tiểu điệt nói chân ngôn, và mong nhị vị đại thúc phân minh.

 

Lưu Chí Nhẫn gằn giọng :

 

- Ngươi nói thế thì trong bốn mươi chín ngày, nước tiểu của ngươi chỉ là mật Giao long sắp hóa rồng hội nhập chân dương trở thành Thiên Nhất thần thủy?

 

- Đúng như vậy! Đó là tất cả những gì Thần Cái lão tổ đã di ngôn lại. Còn ai hồ đồ, lấy túi mật Giao long sắp hóa rồng thì tự nó sẽ tan ra và thấm vào đá. Lúc đó thì có muốn lấy cũng chẳng đặng. Tiểu điệu đã nói hết lời, giờ chỉ còn chờ sự phân minh của nhị vị đại thúc.

 

Lưu Chí Nhẫn quay sang Thân Quản Kim :

 

- Ngươi nghĩ như thế nào về những lời vừa rồi của tiểu tử?

 

Thân Quản Kim suy nghĩ rồi nói :

 

- Tiểu tử nói cũng có lý. Ta cũng đã nghe sư phụ nói, mật Giao long sắp hóa rồng không phải dễ lấy đâu, phải có cách mới lấy được. Có lẽ những lời của tiểu tử nói là đúng?

 

Lưu Chí Nhẫn buông hổ khẩu Cát Nhược :

 

- Lão phu tạm thời tin ngươi. Kể từ bây giờ ngươi nhất nhất phải ở cạnh bên Song Hùng Tuyệt Địa trong bốn mươi chín ngày. Sau khi lấy mật Giao long sắp hóa rồng xong, chúng ta sẽ cho ngươi đi tự do.

 

- Đa tạ nhị vị đại thúc đã phân minh.

 

Cát Nhược vừa nói xong, đã vội ôm bụng :

 

- Tiểu điệt vừa nói đã buồn tiểu rồi. Có lẽ do túi mật rồng đó muốn thoát ra ngoài.

 

Lưu Chí Nhẫn hối hả nói :

 

- Ngươi ráng chịu một chút đợi lão phu.

 

Lão dứt câu, lắc nhẹ vai, đã băng mình phi thần về phía chiếc chòi bên phải, rồi nhanh chóng quay trơ lại với cái chén cầm trên tay.

 

Lưu Chí Nhẫn tần ngần nhìn Cát Nhược :

 

- Ngươi...

 

- Tiểu điệt hiểu.

 

Cát Nhược đón cái chén của Lưu Chí Nhẫn đi thẳng lại vách núi, một lúc sau trở ra trong chén đã sóng sánh nước.

 

Lưu Chí Nhẫn cầm chiếc chén đầy nước của Vô Cát Nhược lão tần ngần :

 

- Thật là kỳ quá!

 

Lão liếc Thân Quản Kim :

 

- Thân huynh... có đúng mật Giao long sắp hóa rồng chính là nước.... thứ nước này không?

 

Thân Quản Kim thở ra :

 

- Thân mỗ không thể khẳng định được. Nhưng ngày xưa Câu Tiễn đã từng nằm gai nếm mật, thử phân Ngô vương để mong trở về giang sơn, lập lại nghiệp đến. Việt vương Câu Tiễn đã thỏa được ước nguyện, chúng ta muốn trở thành thiên hạ đệ nhất nhân cũng nên bắt chước tiền nhân.

 

Cát Nhược chen vào :

 

- Nếu nhị vị đại thúc còn e ngại thì hãy để tiểu điệt uống trước.

 

Lưu Chí Nhẫn trợn mắt :

 

- Đâu có được. Đây là mật Giao long quý ngàn năm, khi nào lão phu cho ngươi uống được.

 

Dứt lời Lưu Chí Nhẫn ngửa cổ uống hết nửa chén nước của Vô Cát Nhược. Lưu Chí Nhẫn rồi trao qua Thân Quản Kim.

 

Thân Quản Kim uống cạn nước trong chén, khà một tiếng nói :

 

- Cũng không khó uống lắm.

 

Lưu Chí Nhẫn nhăn mặt.

 

Thân Quản Kim nói tiếp :

 

- Quý dược, tiên thảo thường khó uống như vậy.

 

Thấy Song Hùng Tuyệt Địa uống nước đái của mình. Cát Nhược muốn bật cười, nhưng kịp nén tiếng cười vào trong, khiến cho hai má phồng lên như một con cóc thở phì ra.

 

Lưu Chí Nhẫn nhìn Cát Nhược nói :

 

- Ngươi phải ở cạnh Song Hùng Tuyệt Địa bốn mươi chín ngày. Nghe rõ chưa?

 

- Tiểu điệt tuân lệnh nhị thúc. Tiểu điệt sợ Trương Khuất Sanh mò đến bắt đi mà thôi.

 

- Hừ... Một trăm tên họ Trương kia cũng đừng hòng bắt được ngươi.

 

Lưu Chí Nhẫn quay sang Thân Quản Kim :

 

- Lão Thân, chúng ta ở đây lâu quá rồi, thôi quay trở lại Ô Đầu thị trấn tìm một khách điếm nào đó rồi từ từ thu nạp mật Giao long tiện lợi hơn.

 

Thân Quản Kim gật đầu.

 

Cát Nhược hí hửng nói :

 

- Lưu đại thúc nói rất đúng. Tại thị trấn Ô Đầu, tiểu điệt có quen một người. Người đó rất tốt với tiểu điệt.

 

Thân Quản Kim hỏi :

 

- Người đó là ai?

 

- Người tiểu điệt quen chính là Giang Nam Vạn Phú tiểu thư Tạ Thu Nguyệt.

 

Lưu Chí Nhẫn tròn mắt :

 

- Ngươi quen được với Giang Nam Vạn Phú tiểu thư à? Lão phu có nghe lầm không?

 

Nhận ra vẻ mặt quá trọng vọng của Lưu Chí Nhẫn đối với Tạ Thu Nguyệt. Vô Cát Nhược mừng rỡ, đứng ưỡn ngực nói :

 

- Nhị vị đại thúc không biết đó thôi, chứ Tạ tiểu thư coi Cát Nhược này như bậc huynh trưởng, nhứt nhứt lời của tiểu điệt đối với Tạ tiểu thư còn đáng giá ngàn vàng.

 

Thân Quản Kim chen vào :

 

- Lão phu nghĩ ngươi quá bốc phét đấy.

 

- Nếu Thân đại thúc không tin, cứ đến thị trấn Ô Đầu hỏi tất cả những tên ăn mày thì biết, tất cả bọn họ đều được chính tiểu điệt và Tạ tiểu thư khoản đãi một bữa tiệc linh đình, trước khi tiểu điệt lên đường đến gò Lạc Phượng.

 

- Ngươi nói nghe chắc lắm. Vậy chúng ta hãy đến trấn Ô Đầu coi lời ngươi có thật vậy không?

 

- Tiểu điệt mời nhị vị đại thúc.

back top