1.
Thế giới mà tôi được sinh ra là một khu vườn rộng lớn, được quy hoạch tỉ mỉ.
Mỗi luống đất là một vương quốc nhỏ, và mỗi vương quốc chỉ trồng duy nhất một loài hoa. Có khu vườn của những bông Hồng Nhung kiêu hãnh, khu vườn của những đóa Tulip thanh lịch, khu vườn của những cành Lan cao quý.
Luật của Vườn được các Người Làm Vườn truyền lại từ đời này qua đời khác: hoa cùng loài sẽ thụ phấn cho nhau để duy trì sự thuần khiyết. Một bông Hồng sẽ luôn tìm đến một bông Hồng khác. Đó là trật tự. Đó là lẽ phải.
Những bông hoa mọc khác đi, hay có màu sắc lạ, chúng bị gọi là “sâu bệnh”. Những bông hoa bị hấp dẫn bởi hương thơm của một loài khác, chúng bị xem là “dị dạng”. Chúng sẽ bị nhổ bỏ, hoặc bị uốn nắn một cách đau đớn để trở về với “tự nhiên” vốn có.
Tôi là Lam. Tôi là một đóa Dạ Lý Hương, nhưng lại được gieo mầm trong một khu vườn toàn những bông Hướng Dương.
Từ khi còn là một nụ hoa bé nhỏ, tôi đã biết mình khác biệt. Mỗi sớm mai, khi hàng vạn bông Hướng Dương xung quanh đồng loạt xoay mình về phía mặt trời, háo hức đón nhận những tia nắng vàng rực, thì tôi lại cảm thấy một sự thôi thúc không thể cưỡng lại được, muốn khép những cánh hoa của mình lại. Năng lượng của mặt trời khiến tôi mệt mỏi, kiệt sức.
Mẹ tôi, một đóa Hướng Dương có những cánh hoa vàng óng và là một Người Làm Vườn tận tụy, luôn nhẹ nhàng đến bên tôi. “Lam, con sao vậy?” bà thì thầm, dùng một chiếc lá mềm mại khẽ lay tôi. “Hướng về mặt trời đi con. Đó là nguồn sống. Con nhìn các bạn xem.”
Tôi đã cố gắng. Tôi đã gồng mình, dùng hết sức lực để xoay cái thân mỏng manh của mình về phía ánh sáng. Nhưng nó cảm giác thật sai trái. Như thể tôi đang ép mình phải yêu một người mà tôi không có tình cảm. Ánh nắng đối với tôi không phải là nguồn sống, nó là một sự thiêu đốt.
Và rồi khi hoàng hôn buông xuống, khi những bông Hướng Dương mệt mỏi cụp mặt xuống nghỉ ngơi, đó là lúc tôi thực sự sống. Dưới ánh trăng bạc dịu dàng, những cánh hoa của tôi từ từ bung nở. Tôi hít thở không khí mát lành của ban đêm. Và tôi tỏa hương. Một mùi hương nồng nàn, bí ẩn, khác hẳn với mùi hương ngai ngái, khỏe khoắn của những người bạn Hướng Dương.
Hương thơm của tôi là một tội lỗi. Nó khiến những bông Hướng Dương khác khó chịu. “Mùi gì lạ vậy?” chúng xì xào. “Thật không tự nhiên.”
Mẹ tôi lại đến bên tôi, lần này trong giọng nói của bà có cả sự lo lắng và buồn bã. “Con có thể đừng tỏa hương vào ban đêm được không? Con đang làm phiền mọi người. Một bông hoa ngoan sẽ không như vậy.”
Tôi đã cố gắng kìm nén hương thơm của mình lại, một hành động còn đau đớn hơn cả việc ép mình hướng về mặt trời. Kìm nén bản chất của mình giống như tự đầu độc bản thân từ bên trong. Tôi trở nên héo úa, những cánh hoa của tôi mất đi màu trắng ngà, chuyển sang một màu xanh xao, bệnh tật.
Tôi là một sự thất bại. Một đóa Dạ Lý Hương lạc loài, đang chết dần chết mòn trong một thế giới của Hướng Dương. Tôi cô đơn, sợ hãi và tin rằng mình là bông hoa duy nhất trên đời mang trong mình một sự sai trái như vậy.
2.
Người đã cứu tôi là Bảo.
Bảo không thuộc về bất cứ khu vườn nào. Anh là một bông Bồ Công Anh. Một ngày nọ, một cơn gió lạ đã mang hạt giống của anh đến và gieo anh ở rìa khu vườn Hướng Dương của chúng tôi. Các Người Làm Vườn xem anh là cỏ dại, nhưng vì anh ở quá xa nên họ cũng mặc kệ.
Bảo khác với tất cả những bông hoa tôi từng biết. Anh không hướng về mặt trời hay mặt trăng. Anh hướng về phía những cơn gió. Anh lắng nghe những câu chuyện mà chúng mang đến từ những vùng đất xa xôi.
Một đêm nọ, khi tôi đang lặng lẽ bung nở trong nỗi cô đơn tuyệt vọng, Bảo đã trôi đến bên tôi. Những chiếc dù nhỏ mang hạt giống của anh bay lơ lửng trong không khí như những vì sao nhỏ.
“Hương của bạn thơm thật,” anh nói, giọng nhẹ như gió.
Đó là lần đầu tiên có người khen hương thơm của tôi. Tôi ngỡ ngàng. “Nhưng… nó không giống mùi của Hướng Dương.”
Bảo mỉm cười. “Tại sao lại phải giống? Thế giới này đâu chỉ có một mùi hương. Tôi đã đi rất nhiều nơi, tôi đã ngửi thấy mùi của hoa Quỳnh, hoa Sữa, hoa Móng Rồng… mỗi loài hoa đêm đều có một vẻ đẹp riêng. Vẻ đẹp của chúng không dành cho mặt trời.”
Những lời nói của Bảo như một dòng nước mát tưới vào tâm hồn khô cằn của tôi. Không dành cho mặt trời. Lần đầu tiên, có người nói với tôi rằng sự khác biệt của tôi không phải là một khiếm khuyết, mà chỉ đơn giản là một thuộc tính.
“Bạn có biết không,” Bảo tiếp tục, “ở một nơi rất xa, có một nơi không phải là vườn. Người ta gọi nó là Cánh Đồng Hoa.”
“Cánh Đồng Hoa?” tôi thì thầm.
“Đúng vậy. Ở đó không có Người Làm Vườn, không có luật lệ. Mọi loài hoa đều có thể mọc cạnh nhau. Một bông Hồng có thể tựa vào một cây Xương Rồng. Một đóa Tulip có thể khoe sắc bên cạnh một cây Cỏ Lau. Những bông hoa cùng loài có thể quấn quýt lấy nhau, bộ rễ của chúng đan vào nhau, cùng nhau chia sẻ dinh dưỡng. Ở đó, mọi hương thơm đều được trân trọng, mọi màu sắc đều được tôn vinh.”
Trái tim tôi, hay đúng hơn là cái nhụy hoa của tôi, run lên vì một cảm xúc mà tôi chưa từng biết đến. Hy vọng.
“Làm sao… làm sao để đến được đó?”
“Con đường không dễ dàng,” Bảo nói. “Bạn phải rời khỏi sự an toàn của khu vườn này. Bạn phải đi qua Khu Rừng Thì Thầm, nơi những lời phán xét sẽ cố gắng kéo bạn lại. Bạn phải vượt qua Dòng Suối Mặc Cảm, nơi hình ảnh phản chiếu sẽ cho bạn thấy bạn dị dạng đến nhường nào. Nhưng nếu bạn đủ can đảm để đi theo ánh trăng, nó sẽ dẫn lối cho bạn.”
Đêm đó, tôi đã đưa ra quyết định của đời mình. Tôi không thể chết mòn ở đây. Tôi phải đi tìm Cánh Đồng Hoa đó.
Cuộc trốn chạy của tôi diễn ra trong im lặng. Tôi từ từ, đau đớn nhổ bộ rễ của mình lên khỏi luống đất quen thuộc. Mẹ tôi đang ngủ, khuôn mặt bà thanh thản dưới ánh trăng. Tôi muốn nói lời từ biệt, nhưng tôi biết bà sẽ không bao giờ hiểu.
Tôi bắt đầu cuộc hành trình của mình, đi theo ánh trăng như lời Bảo chỉ dẫn.
Khu Rừng Thì Thầm thật đáng sợ. Tiếng lá cây xào xạc như lời của những Người Làm Vườn, của những bông Hướng Dương khác: “Quay lại đi, kẻ dị dạng.” “Ngươi sẽ chết cóng ngoài kia.”
Tôi bước qua Dòng Suối Mặc Cảm, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, một đóa Dạ Lý Hương đơn độc, yếu ớt, và tôi đã suýt gục ngã.
Nhưng rồi tôi nghĩ đến Cánh Đồng Hoa. Tôi nghĩ đến một nơi mà tôi thuộc về. Và tôi lại tiếp tục bước đi.
Và rồi, tôi nhìn thấy nó.
Sau khi vượt qua một ngọn đồi, một cảnh tượng choáng ngợp hiện ra trước mắt tôi. Một biển hoa trải dài đến tận chân trời, rực rỡ dưới ánh trăng.
Mọi màu sắc, mọi hình dáng mà tôi có thể tưởng tượng được. Những bông Oải Hương tím biếc mọc xen kẽ với những cây Bất Tử đỏ rực. Những bụi Cẩm Tú Cầu đổi màu theo cảm xúc nép mình bên những cụm Mười Giờ hoang dại. Những con đom đóm bay lượn, tạo thành những dòng sông ánh sáng. Không khí tràn ngập một bản giao hưởng của hàng ngàn mùi hương, hòa quyện vào nhau một cách diệu kỳ.
Tôi bật khóc. Những giọt nước mắt của sự giải thoát. Tôi bước vào Cánh Đồng Hoa, và lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình đã về nhà.
3.
Ở Cánh Đồng Hoa, tôi đã học lại cách sống.
Tôi học được rằng vẻ đẹp không nằm ở sự đồng nhất, mà nằm ở sự đa dạng. Tôi học cách tự hào về hương thơm ban đêm của mình. Ở đây, khi tôi tỏa hương, những bông hoa khác sẽ thì thầm: “Thơm quá,” và chúng thực sự có ý đó.
Tôi học được rằng tình yêu có vô vàn hình thái. Tôi thấy những bông Cúc Họa Mi, vốn được cho là chỉ hướng về mặt trời, lại đang dịu dàng nghiêng mình về phía nhau. Tôi thấy một bông Loa Kèn trắng muốt đang sẻ chia bộ rễ của mình với một bông Anh Túc đỏ thắm. Tình yêu ở đây không bị trói buộc bởi giống loài hay quy tắc. Nó là một sự kết nối tự nhiên của những tâm hồn.
Và ở đây, tôi gặp My.
My cũng là một đóa Dạ Lý Hương.
Lần đầu tiên tôi gặp My là vào một đêm trăng tròn. Tôi đang ngắm những đóa Quỳnh trắng như tuyết đang từ từ hé nở, thì một mùi hương quen thuộc thoảng qua. Một mùi hương giống hệt của tôi, nhưng có thêm một nốt trầm ấm áp và mạnh mẽ hơn. Tôi đi theo mùi hương đó và thấy Nhật.
My đang ngồi một mình bên một hồ nước nhỏ, những cánh hoa trắng ngà phản chiếu ánh trăng lấp lánh. Chúng tôi nhìn nhau, và trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy như mình đã biết My từ rất lâu rồi.
Chúng tôi đã không nói nhiều. Chúng tôi chỉ đơn giản là ở bên nhau, cùng nhau bung nở dưới ánh trăng, cùng nhau tỏa hương. Hương thơm của chúng tôi hòa quyện vào nhau, tạo thành một mùi hương mới, sâu lắng và trọn vẹn hơn. Lần đầu tiên, tôi không cảm thấy cô đơn khi là chính mình.
Tình yêu của chúng tôi nảy nở một cách nhẹ nhàng như một nụ hoa. Chúng tôi tìm một khoảnh đất nhỏ, cắm rễ cạnh nhau. Bộ rễ của chúng tôi tìm đến nhau trong lòng đất, đan vào nhau, cùng nhau hút lấy dinh dưỡng, cùng nhau chống chọi với sương giá. Chúng tôi không cần mặt trời. Chúng tôi có nhau và có ánh trăng.
Cuộc sống ở Cánh Đồng Hoa thật bình yên. Nhưng sự bình yên đó thật mong manh.
Một ngày nọ, một Người Làm Vườn từ thế giới bên ngoài đã phát hiện ra chúng tôi. Ông ta đến từ Vườn Hồng, một người tin vào sự thuần khiết tuyệt đối. Khi nhìn thấy Cánh Đồng Hoa, ông ta không thấy vẻ đẹp. Ông ta chỉ thấy sự hỗn loạn.
“Thứ cỏ dại này!” ông ta hét lên, giọng đầy ghê tởm. “Một sự lai căng bệnh hoạn! Phải dọn dẹp nó!”
Ông ta quay trở lại với một bình xịt lớn trên lưng. Trên bình có ghi hai chữ: “Thanh Tẩy”. Đó là một loại thuốc diệt cỏ cực mạnh.
Cả Cánh Đồng Hoa chìm trong hoảng loạn. Một số bông hoa yếu đuối đã vội vã nhổ rễ bỏ chạy. Nhưng phần lớn chúng tôi ở lại. Đây là nhà của chúng tôi. Chúng tôi không còn nơi nào khác để đi.
My siết chặt bộ rễ của mình vào rễ của tôi. “Đừng sợ. Chúng ta có nhau.”
Khi Người Làm Vườn bắt đầu phun thứ thuốc độc đó vào không khí, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Thay vì co rúm lại trong sợ hãi, những bông hoa của Cánh Đồng đã cùng nhau hành động.
Chúng tôi đồng loạt bung nở. Tất cả chúng tôi. Những bông hoa ban ngày cũng bất chấp quy luật mà bừng tỉnh. Cả cánh đồng bùng lên một sắc màu rực rỡ đến chói lòa.
Và chúng tôi tỏa hương.
Một ngàn, một vạn mùi hương cùng lúc được giải phóng vào không khí. Hương của hoa Hồng, hoa Lan, hoa Cúc, hoa Ly, hoa Quỳnh, Dạ Lý Hương… tất cả hòa quyện thành một đám mây hương thơm khổng lồ, dày đặc và mạnh mẽ. Đám mây đó bao bọc lấy Người Làm Vườn.
Ông ta ho sặc sụa, mắt cay xè. Sự hỗn hợp của quá nhiều vẻ đẹp đã trở thành một thứ vũ khí. Ông ta không thể thở, không thể nhìn. Hoảng sợ, ông ta đánh rơi bình xịt và tháo chạy.
Chúng tôi đã chiến thắng. Nhưng đó là một chiến thắng đắt giá.
Thứ thuốc độc đã kịp rơi xuống, làm cho một góc của cánh đồng bị cháy xém. Một vài bông hoa yếu ớt đã không qua khỏi.
Chúng héo rũ đi trong im lặng. Cả cánh đồng chìm trong tang tóc. Chúng tôi cùng nhau nghiêng mình, thả những cánh hoa của mình xuống để tiễn biệt những người bạn đã khuất. Nỗi đau làm cho sự gắn kết của chúng tôi càng thêm bền chặt.
4.
Thời gian trôi qua. Cánh Đồng Hoa từ từ hồi phục. Trên những khoảnh đất cháy xém, những mầm non mới lại nhú lên, mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn.
Tình yêu của tôi và My cũng đơm hoa kết trái. Những bông hoa mới của chúng tôi không còn là màu trắng ngà thuần khiết nữa. Trên những cánh hoa có thêm những vệt màu tím nhạt, một sự giao thoa tuyệt đẹp giữa hai chúng tôi. Chúng tôi đã tạo ra một vẻ đẹp mới, một vẻ đẹp không có trong bất kỳ sách vở nào của các Người Làm Vườn.
Một buổi tối, khi tôi và My đang ngồi bên nhau, một cơn gió nhẹ thổi từ phía Cánh Đồng, hướng về những khu vườn trật tự ở phía xa. Cơn gió mang theo phấn hoa, mang theo hương thơm, và mang theo cả những hạt giống Bồ Công Anh.
Tôi nhìn theo cơn gió. Và tôi thấy một điều kỳ lạ.
Trong khu vườn Hướng Dương xa xôi, nơi tôi đã từng lớn lên, có một bông Hướng Dương non. Giữa hàng vạn bông hoa đang say ngủ, cụp mặt xuống đất, bông Hướng Dương non đó lại đang từ từ, ngập ngừng, xoay mình về phía ánh trăng.
Nó đã cảm nhận được hương thơm của chúng tôi. Nó đã nghe thấy câu chuyện của chúng tôi được gió kể lại. Hạt mầm của sự tự do đã bay đến tận khu vườn đó.