Cậu Chủ Hồ Đồ

Chương 12: Cậu chủ, lái xe sau khi hôn sâu giống như lái xe sau khi uống rượu, đều phạm luật

Cậu chủ dậy thì càng lúc càng dữ, bắt đầu muốn nếm thử mùi vị của nụ hôn rồi lại chìm sâu vào trong nó.

 

Căn cứ theo điều thứ hai trong “quy định hầu nữ”, cô phải tuân theo sở thích ác liệt này của cậu chủ.

 

Cũng vì cậu chủ đang sa vào sở thích nhục dục, gần đây cậu ấy rất an phận ngồi im trong nhà, không ra ngoài gặp ả đàn bà xấu xa khiến cô và tổng quản bảo mẫu bớt lo lắng hẳn.

 

Cậu nhốt mình trong phòng, liên tục lên mạng, xem tài liệu, trong đám tài liệu lộn xộn toàn đề án kinh doanh khách sạn gì đó. Nửa đêm mang đồ ăn khuya vào cho cậu chủ, trên màn hình vi tính của cậu lúc nào cũng ngừng ở trang web của khách sạn Hoàng Tước, lần nào cô tính xem qua cũng bị cậu kéo sang một bên làm tròn nghĩa vụ - tích lũy kinh nghiệm, luyện tập hôn.

 

Luyện tập xong, cô dâng bữa khuya lên.

 

Cậu chủ vừa xem trang web vừa im lặng ăn.

 

Cô đứng bên cạnh chờ, mãi tới khi cậu chủ buông đũa, cô mới lại gần thu dọn.

 

“Ăn hết chỗ còn lại đi”.

 

“...”. Lại nữa.

 

“Cậu chủ, em không thể ăn bữa khuya còn thừa của cậu nữa, em sẽ béo lên mất”.

 

“Ăn hết”.

 

Cậu nhét bát đũa vừa ăn vào tay cô.

 

Diêu Tiền Thụ im lặng rơm rớm nước mắt, cậu chủ quá đáng, tại sao ngày nào cũng bắt cô ăn thức ăn còn thừa của cậu ấy chứ, còn phải ăn chung một bát, cứ ăn nước bọt của cậu ấy suốt.

 

Vâng lời ăn hết sạch thức ăn cậu chủ cho, cô ợ lên một cái, nói thật lòng, đồ ăn khuya của cậu chủ đúng là ngon thật, không hổ danh là đầu bếp được tổng quản đặc biệt mời tới.

 

Lúng búng ăn xong, cô thu dọn chén đĩa, chuẩn bị ra khỏi phòng cậu chủ.

 

“Cô đi đâu?”. Cậu chủ xoay người khỏi cái máy tính, hỏi.

 

“Hả? Em mang bát vào nhà bếp”.

 

“Để xuống đất”.

 

“Dạ?”.

 

“Qua đây”.

 

“Cậu chủ, cậu còn gì sai bảo ạ?”. Cô lon ton chạy ra sau lưng cậu chủ, chờ lệnh của cậu chủ.

 

Cậu thuận tay nhét một quyển sách vào tay cô.

 

“Cậu... cậu chủ, đây là gì?”.

 

“Đọc”.

 

“... Từ đầu tới cuối ạ?”.

 

“Ừ”.

 

“Cậu chủ, đổi quyển khác được không, quyển này dày quá đọc lâu lắm...”.

 

“Không được. Đọc”.

 

Cậu chủ không thèm nhướn mắt, vừa gõ bàn phím, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, thỉnh thoảng còn phải tra lại tài liệu trong tay, trông bận rộn tới mức không thèm đếm xỉa tới cô, nhưng lại không chịu thả cho cô đi.

 

Cô mếu máo ảo não, bất đắc dĩ mở miệng đọc chầm chậm, “... Mười vạn câu hỏi vì sao, mục lục... tại sao con người phải tắm, tại sao tắm bằng nước, tại sao phải uống nước, tại sao diêm lại cháy...”.

 

“Nhỏ một chút”.

 

“...”. Cậu có phải biến thái không hả! Muốn em đọc cho cậu nghe còn muốn em đọc nhỏ, thế cậu còn muốn em đứng đây đọc làm gì chứ? Để em đi, để em đi đi mà! Dạo này em có rất nhiều nỗi buồn thiếu nữ, cậu đừng kích thích em nữa có được không!

 

Hình như phát hiện ra cô hầu phía sau đang phồng mang trợn má, cậu chủ quay đầu lại.

 

“Tại sao nước có thể dập lửa, tại sao nước đun sôi lại kêu ro ro...”.

 

Không có gì lạ, cậu chủ quay lại tiếp tục làm việc.

 

“Tại sao còn người ăn xong bữa khuya lại bắt đầu biến thái, tại sao con người không nên ép người khác ăn bữa khuya còn thừa, tại sao con người không nên vừa làm việc vừa nghe người ta đọc Mười vạn câu hỏi vì sao, tại sao con người có thể ngược đãi thiếu nữ vô tội chẳng nể nang gì...”.

 

“...”.

 

Ba giờ rưỡi chiều, giờ trà chiều của cậu chủ, chiếc bàn trắng kiểu Âu trong vườn đã được bày biện ra.

 

Đôi chân dài của cậu chủ vắt vào nhau, cậu dựa lưng vào ghế đọc tài liệu, Hắc Thủ Đảng nằm cạnh chân cậu miễn cưỡng phơi nắng.

 

Đầu bếp mới tới làm đẩy chiếc bàn trà tinh tế ra, cung kính đặt lên bàn những chiếc đĩa bánh gato đẹp tới lóa cả mắt, giới thiệu từng loại cho cậu chủ.

 

Cậu chủ đặt tài liệu xuống, nhấc cái thìa bạc lên, mỗi món chỉ ăn một miếng, mỗi miếng đều uống nước lọc để xóa đi vị ngọt còn đọng lại trong miệng.

 

Cậu chủ vừa ăn thử, vừa nhận xét cẩn thận, thỉnh thoảng hỏi đầu bếp chuyện gì đó.

 

Khác với gi­ai cấp bóc lột nhàn nhã hưởng thụ, bên chân tường cách đó chẳng xa, Diêu Tiền Thụ đầu đội mũ che nắng, cầm cái kéo cắt cây to bự, đứng trên thang, lạch tạch sửa lại hàng rào bằng cây xanh mướt.

 

“Tổng quản bảo mẫu, bên này được rồi, còn chỗ nào phải cắt nữa không?”.

 

“Cô cứ đứng im đó đừng nhúc nhích, ta đứng ra xa nhìn xem cái đã”. Tổng quản bảo mẫu đứng lui ra xa một chút, rồi vội vàng chạy lại mắng lớn, “Cô cắt cái gì đấy hả? Ôi! Tôi muốn cô cắt ‘Cậu chủ vĩ đại’, cô lại cắt thành cái gì thế?”.

 

“Cậu chủ WD (*)mà, hai chữ vĩ đại phức tạp lắm! Viết tắt hai chữ đầu không phải được rồi sao”. Tự cô cũng thấy mình rất thông minh nhanh trí đó.

 

(*) Trong tiếng Trung, phiên âm của “vĩ đại” là Wei Da.

 

“Tự cô xuống xem mình cắt thành cái gì đi!”.

 

“Hả?”. Cô nhảy xuống, nhìn lại...

 

Cậu chủ WC...

 

“Ấy... Không thì, ở chỗ này xây một cái WC chuyên dụng cho cậu chủ nhé? Sao ạ?”.

 

Tổng quản bảo mẫu căm giận giật lấy cái kéo, lao thân thể già nua tới trước hàng rào cao.

 

“Lạch cạch, lạch cạch”.

 

“Tổng quản bảo mẫu, ông đừng như thế mà, cái đó người ta phải vất vả lắm mới tạo ra được đó”.

 

“Thế nào?”. Thẳng tay dứt khoát hạ kéo xuống, tổng quản bảo mẫu từ trên thang hỏi vọng xuống.

 

“... Tự ông xuống xem đi”.

 

Tổng quản bảo mẫu xuống thang đứng ra xa nhìn.

 

Cậu chủ WS (**)...

 

(**) Phiên âm của từ “hèn hạ” là Wei Suo.

 

“Cắt tốt hơn con không?”.

 

“...”.

 

“Ông mắng cậu chủ hèn hạ... còn cắt to như thế, con thấy rồi đó”.

 

“...”.

 

“Tổng quản bảo mẫu, chúng ta sẽ bị đuổi việc à?”.

 

“Sao thế được! Cậu chủ của chúng ta là người rất rộng lượng, cô xem cậu ấy mặc cả bộ quần áo trắng tao nhã ngồi đằng kia kìa, có giống thiên sứ thuần khiết trong sáng không cơ chứ?”.

 

“Hả? Sao con chỉ thấy cậu ấy đang nhìn chúng ta kiểu độc ác thâm hiểm chứ, đằng sau còn có lớp khói đen dày đặc”.

 

“Chắc là thấy cô cắt thành WC rồi đấy. Tiểu Tiền này, cô to gan lớn mật quá đấy, sao có thể mắng cậu chủ vô sỉ (***) chứ?”.

 

(***) Phiên âm của chữ “vô sỉ” là Wu Chi.

 

“Há! Tổng quản bảo mẫu, rõ ràng là chữ hèn hạ ông cắt mà! Sao ông có thể hại con như thế chứ”.

 

“Cậu chủ giơ tay gọi cô qua kìa, nhanh đi đi! Đi đi!”.

 

“Tổng quản bảo mẫu, ông...”.

 

Bị đồng bào ruồng rẫy, Diêu Tiền Thụ bị đẩy tới trước mặt cậu chủ, hoảng loạn vò vò cái tạp dề nhỏ trước bộ đồng phục hầu nữ.

 

Cậu chủ đang định mở miệng nói, lại bị cô đột nhiên ngẩng đầu lên ngắt lời, “Cậu chủ, cậu chờ một lát”.

 

Cậu nhướn mày khó hiểu, cô vội vàng quay đầu chạy lại chỗ tổng quản bảo mẫu, giật lấy cái kéo lớn trong tay ông, mang hung khí to bự ấy quay lại trước mặt cậu chủ.

 

“Cậu chủ, em chuẩn bị xong rồi, cậu mắng đi!”.

 

Trong tay có vũ khí gan cũng to mật cũng lớn hơn, nhìn thấy thứ cô cầm trong tay chưa? Từ nay đừng hòng bắt nạt cô nhé! Hừ hừ hừ!

 

“Ăn hết mấy thứ còn lại đi”. Cậu chủ đẩy khay bánh gato mình vừa ăn thử ra.

 

“Hả?”. Lại bảo cô ăn mấy thứ đã bị cậu đụng thìa vào rồi à, nhưng đồ ngọt nhìn thấy ngon quá, “Cậu... cậu chủ, có thể à? Có thể thật chứ? Thật thật thật là có thể chứ?”.

 

“... Đổ đi”. Cậu bị hỏi lại thấy rầy rà, tức giận nói.

 

“Đừng đừng đừng mà, em muốn ăn, cho dù miếng đầu tiên trong trắng đã bị cậu phá rồi, em cũng không để ý đâu!”.

 

Lau tay, liếm môi, cô bỏ vũ khí xuống, cầm một miếng bánh lên tính ăn, chân bước lên một bước không cẩn thận dẫm phải đuôi Hắc Thủ Đảng.

 

Hắc Thủ Đảng nhảy chồm lên, chui xuống dưới váy của cô, hất tung lên.

 

“A a a a a a a! Cậu chủ đừng nhìn đừng nhìn đừng nhìn mà!”. Cô bỏ bánh gato ra giữ váy.

 

“...”.

 

“Cậu... có thấy không?”.

 

“...”.

 

“Tiểu Tiền! Cô dám tốc váy loạn lên trước mặt cậu chủ à?”. Tổng quản bảo mẫu không thể chịu được cậu chủ bị mạo phạm, vội vàng lao tới gõ liên hồi trận lên đầu cô hầu.

 

“Cô ấm ức ôm đầu lén liếc nhìn cậu chủ, sắc mặt cậu chủ bình thản, chẳng có vẻ gì khác thường, mím môi lại tiếp tục giở xem tài liệu của mình, giống như quần lót thiếu nữ của cô chẳng khác gì cái lưỡi lúc nào cũng thè ra của Hắc Thủ Đảng, ngày nào cũng thấy, chả có gì mà tò mò cả.

 

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi cậu chủ đi!”.

 

 

“Con còn phải xin lỗi á?”. Là cô bị nhìn, người bị hại là cô mà? Dựa vào cái gì chứ!

 

“Vớ vẩn, cậu chủ thuần khiết ngây thơ như thế, không hiểu chuyện đời, nếu bị thứ gì dưới váy cô gây ám ảnh tâm lý thì làm sao?”.

 

“Cốp cốp cốp”, ba cú cốc đầu liên tục rớt xuống, Diêu Tiền Thụ chịu thua rồi.

 

“Oa! Xin lỗi cậu chủ, thực sự xin lỗi, để cậu thấy phải thứ xấu xí rồi, lần sau em sẽ không dám nữa!”.

 

“...”.

 

Trước bữa cơm tối một tiếng, Diêu Tiền Thụ đang bận rộn trong phòng giặt.

 

Tiếng máy giặt chạy ầm ầm át đi tiếng bước chân đằng sau.

 

Một cánh tay đột nhiên vươn ra từ góc tối, ôm lấy thắt lưng cô, cô quay đầu lại xem người vừa tới là ai, đầu vừa xoay lại đã chạm vào đôi môi ấm mềm.

 

“Cậu... cậu chủ?”. Sao tự nhiên hôm nay luyện tập sớm thế? Không phải hồi trước là lúc ăn bữa khuya sao?

 

“Hừm”.

 

Cậu đỡ lưng của cô, tựa vào tường, để cô dựa hẳn vào người mình.

 

“Cậu chủ, còn chưa tới lúc luyện tập mà...”.

 

“Tôi không đợi được”.

 

Nói chuyện trong lúc hai đôi môi đang quấn lấy nhau, hơi thở nóng rẫy dồn dập, cậu chủ đang vội gì chứ? Da thịt chạm vào nhau cũng nóng bừng lên như thế, đôi môi đỏ tươi như thoa son cuống cuồng hút lấy thứ gì đó.

 

“Ưm... ưm!”.

 

Có thứ gì đó tách môi cô ra, ngang ngược quấn quýt trêu ghẹo bên trong miệng cô, là... của cậu chủ.

 

Mặt cô đột nhiên đỏ bừng lên, trong nháy mắt nhiệt độ tăng vụt.

 

Đây là cái mà người ta gọi là - hôn sâu sao?

 

Luyện tập trước nay chỉ là chạm môi, len vào đòi hỏi như thế này cậu chủ chưa từng làm.

 

Sức mạnh đàn ông thô bạo chiếm đoạt, cảm giác môi lưỡi mềm ướt, chà xát nhẹ nhàng hơi ngọt lại có chút đắng, hơi thở bất ổn, bầu không khí có chút mất kiểm soát.

 

Như vậy cũng xem là hôn sao? Cảm giác vất vả như vừa đánh nhau, lúc dừng lại càng không dám nhìn đối phương như vừa làm việc xấu.

 

Công lực và cấp bậc của cậu chủ lại lên cao rồi. Cậu chủ ơi cậu chủ, cũng không cần thành thạo nhanh tới mức đó chứ, cô sắp không theo kịp tiết tấu rồi.

 

Cậu chủ dường như hãy còn chìm đắm trong cảm giác say sưa, ánh mắt mơ màng hơi thở hổn hển, không ngừng chạm khẽ vào khóe môi cô, bầu không khí nóng bỏng mờ ám lan ra xung quanh.

 

“Cậu... cậu chủ. Cậu thoải mái không?”.

 

“... Ừm? Ừ...”.

 

“Vậy có thể hơi xích ra một chút được không ạ? Cậu ép lên váy hầu nữ của em rồi”.

 

Cậu cúi đầu nhìn cái váy hầu nữ ngắn cũn của cô lộn xộn tốc cao dính lên bụng cậu, viền ren còn mắc vào cúc áo sơ mi màu bạc, hình ảnh bừa bãi đánh vào thị giác gợi lên hứng thú. Cậu đột nhiên cúi đầu...

 

“Làm lại”.

 

“... Nữa à? Cậu chủ, cái này không giống trước đây, rất vất vả, tốn sức lắm đó”.

 

“Ừ. Sau này ngày nào cũng thế này”. Đây là định rõ mục tiêu luyện tập phải không?

 

“Cậu chủ, trước giờ cơm tối mà hoạt động mạnh thế này không tốt cho cơ thể cậu đâu. Em phải lo cho thân thể vĩ đại của cậu”.

 

“...”.

 

Cậu nhìn lướt qua cái giỏ quần áo cạnh chân, “Rõ lắm thứ xấu”.

 

Cô dùng chân đẩy đẩy cái giỏ để đồ lót, xấu hổ mím môi, “Cậu chủ đừng nhìn, sẽ bị ảnh hưởng xấu đó!”.

 

Nhưng cậu đã thấy, hơn nữa còn thấy rất rõ ràng, “Nhìn một cái lại rất muốn hôn”.

 

“Hả? Cậu chủ, cậu thật không phải bị em hại thành bệnh tâm lý rồi chứ?”.

 

“...”.

 

Không phải là bệnh tâm lý, mà là phản ứng sinh lý của người đàn ông khỏe mạnh! Nhưng, chuyện này lại nhắc nhở cậu.

 

“Cậu chủ? Cậu đang nghĩ gì đấy? Sao lại nhìn em bằng ánh mắt nham hiểm thế?’.

 

Bị cậu chủ quan sát bằng ánh mắt sáng như đuốc, cô hầu nhỏ lúng túng cựa quậy.

 

Cậu chủ không nói gì, sau khi nhìn chăm chú từ trên xuống dưới một lượt, đút tay vào túi quần hừ một tiếng rồi bỏ đi.

 

Mấy ngày sau, Diêu Tiền Thụ nhận được “bộ trang phục hầu nữ trong trắng phiên bản cái tiến” từ tổng quản bảo mẫu - chân váy thả dài quá đầu gối. Rất khó bị lộ ra thứ không nên thấy.

 

Cậu chủ... quả nhiên là cậu ghét thứ xấu xí dưới váy của cô rồi phải không?

 

Miễn cưỡng thay bộ đồng phục hầu nữ trong trắng phiên bản cải tiến, cô hầu nhận được chỉ thị mới của cậu chủ, ra ngoài với cậu.

 

“Cậu chủ muốn đi đâu?”. Lưng đeo túi Do­rae­mon to, Diêu Tiền Thụ mù mờ hỏi tổng quản bảo mẫu.

 

“Khách sạn Hoàng Tước”.

 

“Khách sạn Hà Mễ?”.

 

“Cái đầu chỉ nhớ ăn không nhớ việc này! Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, khách sạn Hoàng Tước là một trong những tài sản quan trọng của cậu chủ! Giờ cậu chủ muốn đi kiểm tra tài sản của mình! Chắc chắn cậu chủ ở nước ngoài đã chịu nhiều khổ cực rồi, búp bê ngoan ngoãn được ta nuôi lớn bằng bình sữa giờ đã trưởng thành cỡ nào, trầm tĩnh cỡ nào chứ, từng cử chỉ từng ánh mắt đều toát lên khí chất vương giả”.

 

“Tổng quản bảo mẫu, cậu chủ Hắc Thủ Đảng cũng thường ghếch chân đi tiểu chiếm cột điện làm tài sản của mình, thế không được coi là vương giả chứ ạ”.

 

“Bốp bốp bốp”.

 

Trả lời cô là ba cú cốc đầu.

 

Búp bê ngoan ngoãn trưởng thành trầm tĩnh lại có khí chất vương giả phức tạp đang đứng cạnh chiếc ô tô bỗng nhiên quay đầu hỏi cô.

 

“Có bằng lái xe không?”.

 

“Dạ?”.

 

“Không à?”.

 

“Có thì có”. Để phục vụ toàn diện cho cậu chủ, kĩ năng gì cũng phải có, tổng quản bảo mẫu có lệnh cưỡng chế cô đi thi bằng lái rồi, nhưng sau khi thi xong, cô không còn có cơ hội được lái xe ra đường nữa.

 

“Cô lái”.

 

Chiếc chìa khóa xe rơi vào tay Diêu Tiền Thụ, cô ngẩn ra.

 

“Hả? Cậu... cậu chủ?”. Cậu có cần tin tưởng em thế không? Cứ tùy tiện gi­ao tính mạng quý giá chín chắn trầm tĩnh lại có khí chất vương giả cho em như thế sao?

 

Cậu chủ mở cửa ghế sau, khoanh tay ngồi ở hàng ghế sau một cách cao quý.

 

Cô hầu nhỏ mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, lấy chìa khóa xe ra tìm chỗ cắm vào.

 

Một hồi lâu, giọng nói không kìm chế được của cậu chủ vang lên từ phía sau, “Phía dưới tay phải”.

 

“... Vâng vâng... cậu chủ, em cắm vào đây!”. Cô vui vẻ kêu to, ngẫm nghĩ lại thấy câu này nghe hơi là lạ, “Cậu chủ, sao động cơ không khởi động được nhỉ? Chết máy rồi sao?”.

 

“... Xoay chìa khóa”.

 

“Vâng vâng vâng! Còn phải xoay chìa khóa xuống, phải phải phải rồi, thầy giáo dạy em như thế này này”.

 

“...”. Cậu chủ im lặng cài dây an toàn ít khi dùng đến của ghế sau.

 

“Cậu chủ, cậu ngồi vững nhé! Em lái đi đây!”.

 

“...”.

 

“Cậu chủ, sao lại không đi được nhỉ, em đã nhấn chân ga rồi mà!”.

 

“... Cần số”.

 

“Vâng vâng vâng! Cần số cần số, em quên đã khóa cần số lại rồi, ha ha ha ha! Cậu chủ, lần này là đi thật đó, cậu ngồi vững, em đưa cậu tới khách sạn Hoàng Tước!”.

 

“Rầm rầm”.

 

Chiếc ô tô cao cấp chạy vọt ra khỏi khoảng sân rộng của biệt thự, tiện thể nghiến nát khóm hoa hồng đẫm sương tổng quản bảo mẫu vừa sửa sang kĩ càng.

 

Trên con đường đông đúc, xe cộ qua lại như thoi đưa, gi­ao thông nghiêm chỉnh trật tự.

 

Thư Thành Nhạc cười mỉa, một tay cầm tay lái, một tay cầm di động.

 

“Cậu ta muốn đến kiểm tra à? A, đúng là cậu thái tử thích gì làm nấy nhỉ”.

 

“Ừ. Cậu ta muốn xem thì để cậu ta xem hết đi. Loại cậu ấm không biết tính toán lại thích chỉ đạo tôi thấy nhiều rồi, có gì mà sợ chứ”.

 

“Cậu ta nói vớ vẩn gì, có chỉ thị gì, các anh cứ xuôi theo là được rồi. Ngoài miệng thì để sĩ diện thế, cũng không có nghĩa là làm theo lời của cậu ta”.

 

“Ừ. Tôi đang trên đường tới khách sạn, sắp tới rồi. Cứ thế đi, có chuyện gì tôi đến rồi nói”.

 

Anh ngắt máy, liếc nhìn gương chiếu hậu, tính giảm tốc độ chuyển sang làn xe bên phải vào cửa chính của khách sạn Hoàng Tước.

 

Đột nhiên, một chiếc xe giật cục lao tới từ phía sau như say rượu, anh vội vàng đánh xe sang trái, thế mà cái xe kia cũng lượn theo sang trái, anh quay sang phải, cái xe kia cũng lượn phải, anh bật xi nhan, giậm phanh giảm tốc độ.

 

“Rầm”.

 

Đuôi xe của anh bị hôn mãnh liệt.

 

“Chết tiệt!”.

 

Anh ảo não đập vào tay lái, mở cửa xuống xe, cau mày đi qua chỗ cái xe gây chuyện kia, gõ mạnh ngón tay lên cửa kính xe.

 

“Xin hỏi anh uống phải rượu giả à?”. Cứ cho là say rượu cũng không thể quá đáng như thế chứ, đuổi theo đụng người ta!?

 

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt nghẹn ngào oan ức quen thuộc, “Anh... anh Thư. Khéo quá đi mất. Đuôi xe của anh như có gắn nam châm ấy, tôi khó lòng chống cự được lực hấp dẫn của nó, cho nên chẳng hiểu sao mà... ừm... tông vào đuôi xe anh”.

back top