Câu Chuyện Về Em

Chương 10

Trong khách sạn huyên náo không nhỏ, tài xế đã sớm đợi sẵn. Ôn Hành Chi nhanh chân đi tới cửa xe, nói vài câu với Lại Dĩ Ninh rồi xoay người lên xe. Ôn Viễn vẫn sững sờ đứng ở một bên, mãi cho đến khi cửa xe được mở ra, cô mới lấy lại tinh thần đi theo anh.

 

Hơn hai tiếng trôi qua, tuyết rơi ngày càng nhiều. Tuyến đường chính có rất nhiều xe, tài xế không thể chạy nhanh được đành nặng nề chạy trên tuyết.

 

Ôn Viễn ngồi ở phía sau, từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy gò má của Ôn Hành Chi. Cơn tức giận đã dịu xuống nhiều cho nên hô hấp cũng trở nên ổn định hơn,nhưng mà lúc nãy bị anh làm giật mình, nghĩ lại Ôn Viễn vẫn còn hơi sợ. cô không nhìn anh nữa mà mở to hai mắt nhìn ngoài cửa sổ cho tới khi Trần Dao đẩy nhẹ cánh tay cô.

 

"Viễn Viễn, chị thấy đây không phải là đường về khách sạn."

 

Trần Dao nhỏ giọng nói bên tai cô, Ôn Viễn mượn ánh đèn đường nhìn kỹ, mới phát hiện xe chạy càng lúc càng xa. cô và Trần Dao liếc nhau một cái, có chút do dự nhìn Ôn Hành Chi.

 

Liếm liếm môi dưới, cô nói: "Chú, có phải đi sai đường rồi không? Khách sạn không phải ở đường này."

 

"Đêm nay không ở khách sạn."

 

"Hả?" Ôn Viễn kinh ngạc mở to hai mắt, "Ngày mai Trần Dao có cuộc thi, không thể đi lung tung."

 

"Gương mặt sưng thế kia mà muốn ở khách sạn sao?" Ôn Hành Chi hơi nghiêng đầu, giọng điệu không được tốt lắm. Nhìn thấy đầu cô cúi đầu giọng nói của anh mềm lại, "Đừng có lo, đêm nay ở chỗ của tôi, ngày mai tôi sẽ đưa cháu và Trần Dao đi."

 

Trần Dao nghe thấy anh nói vậy, sửng sốt một lúc rồi túm lấy tay của Ôn Viễn: "không sao đâu Viễn Viễn, lo cho gương mặt của em trước đã."

 

Ôn Viễn cúi đầu rầu rĩ ừ một tiếng, qua một lúc lâu cô mới nhỏ giọng than thở: "Em đâu có cố ý."

 

Dù gì cũng còn là trẻ con, bị người lớn giáo huấn như vậy dù sao cũng cảm thấy buồn. Ôn Hành Chi nghe xong, nhìn thấy ánh mắt uất ức và cái mũi đều đã nhăn lại, giữa hai hàng lông mày anh hơi buông lỏng.

 

Nơi Ôn Hành Chi ở khá xa nội thành, xe chạy tới đây thì thả chậm tốc độ lại. Ôn Viễn nhìn qua cửa xe thấy một dãy biệt, trong đó thấp thoáng có vài tòa nhà cao tầng rất chói mắt. Từ nhỏ Ôn Viễn đã không có khái niệm đối với tiền bạc, khi nhìn thấy những thứ này cô chợt quay sang nhìn Ôn Hành Chi, đột nhiên nghĩ cho anh một biệt danh: nhà tư bản.

 

Có thể là bị cô nhìn chăm chú quá lâu nên Ôn Hành Chi quay đầu lại nhìn cô. Chỉ thấy ánh mắt của cô lấp lánh, trên miệng còn mang theo một nụ cười, cả đôi mắt cong lại như một ánh trăng khuyết. Nếu không để ý đến gương mặt đang bị sưng của cô thì có thể nó nét mặt cô đang rất sinh động.

 

Anh dẫn cả hai người đi lên lầu.

 

Căn nhà ở tòa nhà mười hai tầng này đã được anh mua từ trước, và cũng là nơi mà anh ở nhiều nhất. Anh là người thích yên tĩnh nên hoàn cảnh ở đây rất phù hợp với yêu cầu của anh.

 

Ôn Viễn đứng ở cửa, một làn không khí ấm áp tràn tới làm cô không nhịn được mà hắt xì, toàn thân đều run lên. Ôn Hành Chi lấy hai đôi dép lê đưa cho hai người.

 

"Phòng này có một cái giường lớn, đêm nay hai đứa ở đây đi." Ôn Hành Chi nhìn hai người nói: "Thành phố T lớn như vậy, hai đứa ở lại khách sạn sẽ không an toàn, hai ngày này nên ở đây đi."

 

Trần Dao nghe xong lập tức mở lời cảm ơn. Nhưng mà Ôn Viễn thì lẩm bẩm không ngừng, thật vất vả mới có cớ đến thành phố T, vậy mà còn bị anh tiếp tục quản thúc.

 

Hình như nhìn ra Ôn Viễn không tình nguyện, Ôn Hành Chi rất bình tĩnh nhướng lông mày nói với cô, "Ôn Viễn, đi theo tôi."

 

Anh dẫn cô đi vào phòng bếp. Lấy cái ghế dựa để cho cô ngồi xuống rồi đưa tay mở đèn lên.

 

"Ngẩng đầu lên."

 

Ôn Viễn đang thất thần, nghe thấy anh nói như vậy liền ngẩng đầu lên. Đối mặt với Ôn Hành Chi, nhìn thấy đôi mắt đen đang sáng một cách lạ thường.

 

Ôn Viễn sửng sốt một giây, Ôn Hành Chi nâng cằm cô lên, đưa một bên gương mặt đang bị sưng ra trước ánh đèn.

 

Ôn Viễn nhịn không được mà hít sâu vào một hơi, sau đó thì nghe thấy Ôn Hành Chi hỏi: "Rất đau sao?"

 

Nhìn thấy lông mày anh hơi chau lại, Ôn Viễn vội vàng lắc đầu: "không đau, không đau ...A!"

 

Chú vậy mà đang lấy tay ôm mặt cô! Ôn Viễn sợ hãi kêu lên lập tức hất tay anh ra, nước mắt lưng tròng trừng anh.

 

không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như ÔnViễn thấy khóe miệng của Ôn Hành Chi hiện lên một tia cười. Còn chưa kịp nhìn rõ thì người nọ đã đứng dậy đi vào trong bếp.

 

Ôn Hành Chi lấy một cái khăn mặt, thấm nước lạnh rồi đưa cho Ôn Viễn. Ôn Viễn cẩn thận đắp lên mặt, trong lúc nhất thời bị khí lạnh làm cho run cầm cập, hơi lạnh từ trong khăn bốc ra.

 

May mà có một bàn tay đúng lúc bưng kín mặt cô, Ôn Viễn lại run lên, ngẩn đầu nháy mắt nhìn Ôn Hành Chi. Ở khoảng cách gần như vậy, Ôn Viễn có chút ngoài dự kiến, gương mặt của cô trở nên đỏ ửngnên nóng không biết làm gì cho phải.

 

Ôn Hành Chi cũng nhận ra cô không được tự nhiên đợi sau khi cô thích ứng thì buông ra.

 

"Đầu tiên chườm lạnh trước, không được thì bôi thêm một chút thuốc mỡ."

 

Ôn Viễn "vâng" một tiếng, đợi cho Ôn Hành Chi xoay người rời đi mới lặng lẽ thở dài đầy nhẹ nhõm.

 

Lại Dĩ Ninh mang hành lý của hai người tới. Bởi vì ngày mai Trần Dao phải thi nên đãtắm rửa rồi đi ngủ sớm. Mà Ôn Viễn thì không ngủ được,mặc dù đã thay áo ngủ khá thoải mái nhưng vẫn tiếp tục lăn qua lộn lại ở ghế sô-pha trong phòng khách.

 

thật ra con trai của Lưu Phó bộ Trưởng đúng là không tốt,cha hắn ta vất vả sắp xếp cho hắn một lần gặp mặt, vậy mà hắn lại đi với đám bạn bè không tốt xong rồi mới tới. Toàn thân đều ngập tràn mùi rượu, vốn dĩđã làm người khác cảm thấy phiền hà vậy mà còn không chịu an phận. Cũng may là hắn say quá mức nên không sử dụng nhiều lực.

 

Nhưng làn da của con gái vốnmềm mại với lại da của Ôn Viễn hơi đặc biệt cầm một chút thì cũng đã hồng lên rồi nói chi cầnmột cái tát.

 

Trong lòng Ôn Viễn có chút khó chịu, vừa nhỏ giọng nói vừa xoa mặt mình.

 

Lúc này Ôn Hành Chi đang ngồi ở ghế sô-pha đối diện nghiêm túc nhìn vào laptop.

 

Bình thường Ôn Viễn chỉ thấy anh mặc đồ nghiêmchỉnh mà bây giờ anh đã thay đồ ở nhà rồi nên cô cứ nhìn mãi thôi. Cuối cùng cô bĩu môi, bất luậnanh làm cái gì đều có dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ.

 

"Chú, tối nay cháu đắc tội với người kia chắc không có chuyện gì chứ?"

 

"Thế nào?"

 

"Cháu thấy chị Trần Dao có chút lo lắng."

 

"Con và Trần Dao thân lắm sao?"

 

Ôn Viễn nhìn anh ngập ngừng nói: "Cũng không thân lắm. Chỉlà bạn bè bình thường." nói xong cô còn gãi gãi tóc, giống như không tự tin với lời nói của mình.

 

Lúc này Ôn Hành Chi mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô. Áo ngủ của cô hơi rộng, nếu rụt cổ lại chắc chắn sẽ che mất nửa gương mặt của cô. Cái mũi nhỏ nhắn luôn nhăn lại mỗi khi có chuyện gìcuống quýt. Nhìn xuống chút thì thấy sợi dây màu đỏ trên cổ tay.

 

Anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc, sau đó mới dời tầm mắt đi, từ tốn nói: "ngủ đi."

 

Ôn Viễn: “…”

 

Ôn Viễn tự xưng mình là người mạnh mẽ, cho nên khi nghe anh nói câu đó cô liền đứng lên, nhìn anh một lúc rồi... trở về phòng ngủ.

 

âm thanh đóng cửa hơi lớn, thể hiện sự bất mãn với cô.

 

Ôn Hành Chi nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc. Cuối cùng,chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

 

Tuyết rơi ở thànhphố T cả một đêm. Sáng hôm sau thì cả thành phố đã dày đặc một tầng tuyết trắng. Bởi vì Ôn Hành Chi có việc phải đi trước cho nên đã bảo Lại Dĩ Ninh đưa Trần Dao đi tới học viện điện ảnh.

 

Ôn Viễn ngáp dài đi cùng với Trần Dao tới trường. không biết là có phải vì ngủ không tốt hay là hồi hộp trước khi thi mà sắc mặt hơi tái, tinh thần có vẻ không tốt lắm. Khi xe chạy tới trước cửa học viện, thì các vị phụ huynh đã đứng trước cửa xếp thành hàng như trong quân đội. Thời tiết như vậy, cha mẹ của các thí sinh ăn mặc dày dặn kínđáo. Nhưng mà các thí sinh, bởi vì tham gia thi nên không dám mặc quá nhiều, cho dù bên ngoàicó mặc áo khoác dài nhưng mà vẫn lạnh run.

 

Nhìn họ mà Ôn Viễn không nhịn được thở dài. May mà mình không có ý chí, nếu không chắc cũng khổ như họ rồi.

 

"Viễn Viễn, tôi dẫn Trần Dao đi làm lại thủ tục. Trời rất lạnh, cô ở trên xe chờ đừng có xuống xe." Lại Dĩ Ninh khom lưngdặn dòcô.

 

Ôn Viễn nháy mắt mấy cái, sau đó ngồi trong xe. Nhìn qua cửa xe trong suốt, Ôn Viễn không chớp mắt nhìn Lại Dĩ Ninh dẫn Trần Dao đi vào cửa chính, sau đó nhịn không được mà cảm thán một tiếng.

 

Dạo này cũng có vài chuyện có vẻ tốt.

 

Đợi một lúc, cửa chính của học viện mở ra các thí sinh ùa vào như ong vỡ tổ. Lại Dĩ Ninh bình tĩnh chen ngược trong đám người đi tới xe, sau khi đóng cửa xe mới thở dài nhẹ nhõm.

 

"Xem ra cuộc thi này sẽ không kết thúc sớm, chúng ta đi tới chỗ khác đi." Lại Dĩ Ninh khởiđộng xe, gương mặt tươi cười nhìn Ôn Viễn, "Muốn đi chỗ nào chơi?"

 

Ôn Viễn hiếm khi nhìn thấy một Lại Dĩ Ninh như thế. Cũng khó trách được cô ấy, bởi vì mỗi khi cô ấy đều trong vai trò là trợ lý của Ôn Hành Chi, lúc nào cũng trưng ra một khuôn mặt tươi cười, cả người toát ra khí chất của một người phụ nữ kiên cườnglàm cho Ôn Viễn không dám lại gần.

 

Ôn Viễn kéo tóc, nhìn Lại Dĩ Ninh cười ngây ngô rồi lắc đầu.

 

Lại Dĩ Ninh trầm ngâm trong một lúc, còn chưa quyết định thì điện thoại của cô vang lên. Lại Dĩ Ninh rất nhanh trả lời điện thoại, sau khi nói xong thì cười bất đắc dĩ nhìn Ôn Viễn: "Xem ra chúng ta không thể đi chơi rồi. Ông chủ bảo tôi chở cô qua đó."

 

"Qua đâu?" Ôn Viễn mở to hai mắt, "đi chỗ nào?"

 

Dĩ nhiên là cao ốc chi nhánh GP ở trung tâm thành phố T.

 

Ôn Viễn nhăn mặt ỉu xìuđi theo Lại Dĩ Nhin vào cao ốc GP. Lại Dĩ Ninh buồn cười liếc mắt dò xét cô gái nhỏ này, vào thang máy, nhấn nút đi lên.

 

Trong thang máy chỉ có hai người họ. Ôn Viễn đứng ở phía sau một lúc, rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Chú bảo em tới đây là có chuyện gì sao?"

 

"không có"

 

"..." Ôn Viễn trầm mặc một lát, sau đó hỏi: "Chẳng phải bây giờ chú ấy rất bận rộn sao? Tại sao lại có thời gian rãnh rỗi gặp em?"

 

"Ừm, cái này tôi cũng không rõ."

 

Lại Dĩ Ninh đã khôi phục lại dáng vẻ cũ. Ôn Viễn buồn bực nắm tóc của mình.

 

Hôm nay quả thực Ôn Hành Chi có hơi bận. Tuy tối hôm qua có việc xích mích với con của phó bộ trưởng Lưu nhưng mà bên hội đồng quản trị lại nói cuộc làm ăn này có tiến triển. Mặc dù việc này nằm ngoài dự kiến của mọi ngườinhưng Ôn Hành Chi đã nhanh chóng tập hợp mọi người, tranh thủ bắt lấy hợp đồngủy thác lần này.

 

Lúc mà Ôn Viễn tới thì anh cũng kết thúc cuộc hội nghị qua video. Hội nghị này kéo dài hai giờ làm cho Ôn Hành Chi hơi nhăn mặt, nhìn thấy Ôn Viễn thì trâm trạng buông lỏng một chút.

 

"Xong rồi à?"

 

"Vâng, đã chào hỏi chủ nhiệmTrần nhờ làm lại giấy báo thi."

 

Ôn Hành Chi gật đầu, xoay người về phía Ôn Viễn. Cả tòa cao ốc này được chỉnh nhiệt độ vừa phải, Ôn Viễn thấy nóng nên lay lay cái mũi của mình rồi còn đưa tay nghịch tóc. Gương mặt sưng đỏ tối qua đã được chườm lạnh nên đã bớt đi không ít, nhưng mà trên gương mặt trắng nõn vẫn còn nhìn thấy vết đỏ rất rõ ràng.

 

Ôn Hành Chi dời tầm mắt, nói với Lại Dĩ Ninh: "Có phải hôm nay chủ nhiệm Lý quản lý đại học B muốn qua đây không?"

 

"Vâng, là vấn đề liên hệ thực tập."

 

"Vậy sắp xếp cho tôi một tiếng. Tôi muốn nói chuyện với ngài ấy."

 

Chuyện này không có ở trong phạm vi của cônhưng nếu ông chủ đã lên tiếng, thì trợ lý như cô cũng phải làm. Lại Dĩ Ninh mỉm cười: "Vâng, Ôn tiên sinh."

 

Ôn Viễn ngồi ở ghế sô-pha trong phòng làm việc của Ôn Hành Chi. Thừa dịp anh đang nói chuyện với Lại Dĩ Ninh về lịch trình thì cô tranh thủ đánh giá căn phòng này một lần.

 

So với khu nhà ngoại ô ở thành phố T, thì không có khác gì nhau. Mỗi chỗ đều đưa ra sự lạnh lẽo và tỉ mỉ giống như anh vậy.

 

Cái ý nghĩ này vửa xuất hiện, Ôn Viễn lập tức cảm thấy sợ.

 

Từ khi nào mà cô đã hiểu anh đến vậy? cô ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Ôn Hành Chi đúng lúc bị bắt quả tang tại trận, cô vội vàng cúi đầu nhìn ra chỗ khác.

 

Ôn Hành Chi thu mọi biểu hiện mờ ám của cô vào trong mắt. Anh cúi đầu nhìn

 

vào bản dự thảo hợp đồng, hỏi cô: "Gần đây học tập thế nào?"

 

Nghe thấy anh hỏi như vậy, trong đầu Ôn Viễn lập tức hiện ra ba chữ to đùng: Tính sổ sau. Cho dù vì cái gì cô cũng không dám không trả’lời câu hỏi của anh. Vì thế Ôn Viễn theo quán tính nắm lấy tóc mình,nhỏ giọngnói:"Cũng tạm được."

 

nói xong thì nhìn thấy anh ngẩng đầu lên liếc nhìn cô. Ôn Viễn bị bắt không kịp đề phòng. Vì không thể biểu hiện mình chột dạ mà cô cố gắng mở to hai mắt nhìn anh.

 

Giống như đang trừng mắt nhìn anh.

 

Nhìn nhau hơn mười giây, Ôn Hành Chi khép tài liệu lại nói: ‘Lát nữa theo tôi đi gặp một người."

 

Gặp người?

 

"Gặpai?" Ôn Viễn nắm mộtbên tóc hỏi.

 

"Thấy thì cháu sẽ biết."

 

Ôn Hành Chi không nói nhiều lời. nhưng mà Ôn Viễn lại giống như hiểu được đôi chút: "không phải là lại tìm gia sư cho con chứ?"

 

cô nói xong, không nhịn được mà mím môi.

 

cô biết ngay một khi người này hỏị cô thì chắc chắn đãbiết rõ mọi chuyện củamình. Nhưng mà Ôn Viễn cảm thấy ủy khuất, trong khoảng thời gian này cô học tập rất nghiêm túc. Hai chữ "tạm được" này qủa thực là cô chịu không nổi.

 

Ôn Hành Chi liếc cô, nội tâm cảm thấy có vài phần buồn cười.

 

"Đến khi người tới thì con sẽ hiểu rõ."Anh đứng lên, đi về phía trước rót cho cô một ly nước ấm rồi chậm rãi nói: "Cũng không phải là gia sư gì, chỉ là quảnlý cửa đại học B, dẫn cháu đi cho cháu quen mặt. "

 

"Quen mặt cái gì? " Ôn Viễn than thở tiếp nhận ly nước, bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó. Nhất thời bật dậy từ trên ghế sô-pha, mở to hai mấp nhìn Ôn Hành Chi.

 

Phản ứng quá khích này làm cho anh có chút ngoàiý muốn, anh nắm lấy cổ tay của cô không để nước nóng đổ vào người cô. Vốn dĩ gương mặt đã sưng lên, nếu mà tay còn bị thương, về nhà nhất định sẽ có chuyện.

 

"Maulau tay đi."

 

Ôn Viễn không để ý tới anh, chớp chớp mắt nhìn anh hỏi: "Vì sao muốn dẫn con đi gặp lãnh đạo học viện quản lý?"

 

thật ra lúc này cô đã đoán được nguyên nhân.

 

Kiều Vũ Phân lo lắng nhất là thành tích học tập cửa Ôn Viễn rất nửa vời. "Nếu như mà cô thi tốt nghiệp trung học chưa biết sẽ tới đâu. Cònnữa, dựa theo cách nghĩ của Kiều Vũ Phân, con gái giữ ở bên cạnh sẽ tốt hơn. Nếu để tùy tiện đi học ởtrường nào, lỡ như bị mấy tên con trai xấu bắt cóc rồi sao? Trường học ở thành phố B cũng không ít, nhưng mà thành tích ủa Ôn Viễn lại không tốt, chọn đi chọn lại cũng không hài lòng.

 

Rơi vào đường cùng, Kiều Vũ Phân mới nghĩ tới Ôn Hành Chi.

 

Thứ nhất chính là thân phận phận của Ôn Hành Chi. Anh không giống như Ôn Hành Lễ, là người trong thương trường, thiếu nợ tình người thì không tốt. Căn bản mà nói, anh là một thương nhân đàng hoàng, giaothiệp cũng rộng, cho dù là nhờ người khác sau cũng có thể thỏa thuận lại giữa hai bên. Thứ hai là thái độ của ông nội Ôn, ông nội Ôn giáo dục Ôn Hành Lễ và Ồn Viễn rất nghiêm khắc, nếu như để cho ông biết thành tích học tập của Ôn Viễn không tốt phải nhờ tới sự giúp đỡ trong nhà thì con bé sẽ phải chịu khổ mất.

 

Ôn Viễn nghĩ lại chuyện này cũng rất hợp lý.

 

cô nhìn Ôn Hành Chi, do dự một lát sau đó vươn tay ra nắm lấy ống tay áo của anh. "Cháu không muốn học đạihọc B..."

 

Giống như đang làm nũng nhưng thái độ lại rất kiên cường.

 

Ôn Hành Chi cầm cổ tay cô, lau sạch vết nước sau đó lại buông ra một câu:"Tại sao?"

 

Đại học B, có bao nhiêu người muốn mà cũng không được vào. Bây giờ có một cơ hội ở trước mặt cô, vậy mà cô lại từ chối?

 

Ôn Viễn biết cô nghĩ như vậy nhiều người sẽ nói cô rất ngu ngốc. Nhưng mà cho dù như thế nào, trong lòng Ôn Viễn vẫn luôn giữ suy nghĩ mãnh liệt đó. cô không muốn học ở thành phố B, bây giờ mà đồng ý thì sau này sẽ rất khó đi.

 

Chỉ là suy nghĩ này cô tuyệt đối không để cho người nhà biết.

 

Nghĩ nghĩ một lúc cô lại kéo tay áo anh: "Chú, cháu biết cháu học không giỏi, nhưng gần đây đã cố gắng theo ý của chúrồi!Có thể để con thử một lần hay không?"

 

cô mở to mắt nhìn Ôn Hành Chi, bất luận là gì thì prong mắt cô đều thể hiện sự chân thành của mình. Ôn Hành Chi nhìn cô vài giây, nghiên cứu cho ra cảm xúc trong mắt cô, "Đây là quyết định của cháu?"

 

Ôn Viễn vội vàng gập đầu.

 

Ôn Hành Chi nhìn cô thêm lần nữa, lông mày anh chau lại rồi quay trở lại bàn làm việc.

 

Ôn Viễn không hiểu ý của anh đành phải nắm ngón tay anh đang để sau lưng: "Chú, cháu nói thật đấy! Thành tích học tậpcháu bây giờ đã tốt lên. Chú không tin thì có thể hỏi cô Phương, các bài kiểm tra tiếng Anh đều đạt tiêu chuẩn..."

 

"Được." Rốt cuộc Ôn HànhChi nghe không vô nữa, ngắt lời cô.

 

Anh nhìn cô theo bản năng dùng tay che miệng, còn cái đầu lôi 'có vài cọng tóc chĩa lên trông rất buồn cười. Rốt cuộc lông mày anh cũng buông lỏng, anh buồn cười, ‘"Chú biết rồi!"

back top