Câu Chuyện Về Em

Chương 58: Ngoại truyện 3

Cho tới nay, Ôn Viễn đều cho rằng mình là người theo chủ nghĩa tự do. Tuy nhiên bị người nào đó áp bức nhiều năm như vậy, ngọn lửa theo đuổi tự do của Ôn Viễn bị dập tắt không ít lần.

 

Trước khi chưa kết hôn, Ôn Viễn lặng lẽ an ủi chính mình: Mình đây sẽ có ngày nào đó được trở mình!

 

Mà sau khi kết hôn, trải qua sự đánh giá chêch lệch IQ, bạn học Ôn Viễn rốt cục cũng có một cái cảm giác, đó chính là: thời gian tự do càng ngày càng xa cách cô rồi.

 

Thời tiết vào cuối tháng ba, phía bắc ở thành phố T trời vẫn không tính là ấm áp. Sáng sớm lại có mưa phùn, khi hít vào đã cảm nhận được cái lạnh. Mặc dù đã qua Xuân Phân (1), nhưng bởi vì thời tiết cho nên sau sáu giờ, trời đã tối đen.

 

Hôm đó Ôn Hành Chi tan tầm sớm, đi ngang qua một nhà hàng nhân tiện mua cho Ôn Viễn một phần sủi cảo tôm mà cô thích nhất.

 

Cửa nhà mở rộng. Ôn Hành Chi thay giầy, vừa vào nhà đã thấy chiếc vali lớn của Ôn Viễn mở rộng đặt ngay phòng khách. Chiếc vali này cũng đã lâu lắm rồi, nó được mua sau khi cô tốt nghiệp trung học chuẩn bị vào đại học, không biết vì sao mà nhiều năm như vậy cô vẫn không chịu đổi.

 

Ôn Hành Chi nhìn thấy trong chiếc vali có gì đó, bỏ phần sủi cảo tôm lên bàn. Không nhanh không chậm đi về phía phòng ngủ. Quả nhiên, cửa tủ treo quần áo đang mở toang, bạn học Ôn Viễn đang chui đầu vào một đống quần áo, vừa ngâm nga bài hát vừa dọn dẹp trông rất vui mừng.

 

Tối qua anh phải tăng ca để họp, nên phải để cho cô một mình đi tàu điện ngầm về nhà. Tuy nhiên trước đó anh đã dặn dò cơm chiều không được ăn qua loa, nhưng mà bạn học Ôn Viễn vẫn vụng trộm theo đồng nghiệp chạy tới phía sau trường học cũ đi ăn đồ ăn vặt. Về nhà chậm đã không nói, lại còn mắc mưa, đêm đó thì hắt xì, sau đó bắt đầu phát sốt.

 

Buổi sáng lúc anh đi làm, cô vẫn còn sốt nhẹ. Sắc mặt cũng có chút trắng xanh. Buổi tối trở về thì nhìn thấy cô đã đỡ hơn nhiều rồi.

 

Ôn Hành Chi đứng ở một bên yên lặng nhìn cô một hồi, thấy cô không ngó ngàng tới anh, anh mới từ từ mở miệng: "Thu dọn quần áo chuẩn bị đi đâu?"

 

Ôn Viễn ngẩng đầu, mặt mày hớn hở nói: "Công ty em tổ chức đi thành phố A huấn luyện một lần."

 

Nói là huấn luyện, nhưng mà hơn phân nữa thời gian là đi dạo chơi rồi. Nghe thấy mục đích chuẩn bị Ôn Hành Chi lập tức hiểu rõ, thành phố A ở phương nam nổi tiếng là thành phố du lịch.

 

Ôn Viễn nói xong lại tiếp tục vùi đầu thu dọn, đợi rất lâu cũng không nghe thấy anh nói chuyện. Cô mới ngẩng đầu lên nhình anh.

 

Chỉ thấy anh hơi cúi người, một tay đặt trên trán cô đo nhiệt độ, rồi nói: "Em muốn đi?"

 

Khoảng cách gần như vậy, lại dùng giọng nói đầy dụ dỗ, rõ ràng là muốn làm cho đầu óc của cô choáng váng mà. Ôn Viễn nuốt nước miếng, nói: "Khâu của em, người mới đều phải đi. Em... em không muốn làm người đặc biệt."

 

Vẫn còn chút nóng.

 

Ôn Hành Chi thu tay lại, nhìn cô nói: "Mấy này nay thời tiết của thành phố A cũng không tốt. Em lại bị bệnh, vẫn nên ở nhà đi."

 

"Đây là yêu cầu của công ty..."

 

"Công ty bên kia anh sẽ thay em nói chuyện." Ôn Hành Chi trực tiếp đánh gãy lời nói của cô, "Trong khoảng thời gian này em nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Mấy ngày trước chẳng phải còn đang tức giận tại sao không có ngày nghỉ à?"

 

Ôn Viễn trố mắt nhìn anh, mãi cho đến khi anh đi ra khỏi phòng ngủ. Cô mới kịp phản ứng lại, đem đống quần áo ném sang một bên, vội vàng đi theo anh.

 

Ôn Hành Chi cởi áo khác ra, đi vào trong bếp giúp cô hâm nóng lại sủi cảo tôm. Bạn học Ôn Viễn vừa nhìn thấy đồ ăn thì lập tức nhụt chí ba phần, nhưng mà khi nhìn thấy thái độ thảnh thơi của anh, bạn học Ôn Viễn vừa tức vừa đánh vào một chỗ: "Dù sao đi nữa thì em cũng muốn đi. Em đi học huấn luyện mà!"

 

Ôn Hành Chi chỉ nghe không trả lời.

 

Bạn học Ôn Viễn suy nghĩ hết lý do này lý do nọ, ra sức thuyết phục cũng không được. Người ở trước mặt đã sớm nhìn thấu cô, mà còn nhìn xa trông rộng. Chỉ cần cô nhướng mày là anh đã biết cô đang suy nghĩ gì. Lời của cô trực tiếp dựa vào lời của anh mà nói: "Em đi chơi như con nít thì sao? Vừa đúng dịp trong khoảng thời gian này được nghỉ ngơi."

 

"Thôi đi." Anh mang chén dĩa đưa cho cô, không chút khách khí mà cười nhạo cô: "Lần đó đi du lịch trở về chẳng phải em kêu mệt hay sao?"

 

Ôn Viễn bĩu môi nhận chén dĩa của anh, cúi đầu nghĩ một lát rồi nói: "Anh luôn lấy cớ quang minh chính đại. Em cũng không phải anh, lực hấp dẫn lớn như vậy, không biết có trêu hoa ghẹo nguyệt hay không?"

 

Cô đơn thuần bẻ cong ý của anh, nhưng mà Ôn Hành Chi nghe xong cũng không trả lời lại. Liếc cô một cái rồi quay về phòng ngủ thay đồ.

 

Ôn Viễn nhìn theo bóng lưng của anh, tức giận gấp một cái sủi cảo tôm bỏ vào miệng. Ăn đầy giận dữ, rồi nút xuống, sau đó nhìn về phía phòng ngủ mà la lớn: "Dù sao đi nữa thì em cũng sẽ đi."

 

Vì vậy cái đề tài này đêm đó đã được gác lại.

 

Ôn Viễn ngồi xổm trong phòng khách vừa thu dọn đồ đạc, vừa dùng ánh mắt ngắm nhìn Ôn Hành Chi. Anh đang ngồi ở ghế sô-pha xem tin tức, mày thoáng mặt nhăn, gương mặt có chút nghiêm túc, căn bản là không chú ý tới cô.

 

Ôn Viễn không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ cô đã đá động được thái độ kiên định của anh? Trước kia khi cô muốn làm chuyện gì mà anh không cho phép, cô cũng có kháng nghị qua, nhưng mà không có hiệu quả?

 

Nghĩ đến chuyện này toàn thân Ôn Viễn đều nổi da gà.

 

Quả nhiên.

 

Buổi tối hôm đó, bạn học Ôn Viễn vì vẻ 'phách lối' của mình nên phải trả một cái giá rất đắt. Sáng hôm sau cô lén rời khỏi giường, nhưng mà khi chân đạp lên dép lên đều run lên. Đứng còn không vững, thiếu chút nữa là ngã nhào vào lòng người nào đó.

 

Gương mặt cô đen thui đi vào phòng tắm rửa mặt, không dám bật đèn để xem dáng vẻ thê thảm của mình. Sau khi sửa soạn đơn giản, cô mới mang theo chiếc vali mở cửa trốn đi.

 

Trước khi chuồn đi, cô còn liếc trộm phòng ngủ một lần. Trên giường lớn trống không, đèn trong phòng tắm sáng trưng.

 

Ôn Viễn không dám ở lại lâu. Tung tăng chạy xuống lầu, đón xe chuồn đi tới nhà ga.

 

*****

 

Tất cả mọi người tham gia huấn luyện đều tập hợp tại nhà ga.

 

Bởi vì tối qua Ôn Viễn quá mệt nhọc, nên vừa lên xe lửa là ngủ thiếp đi. Đợi cho đến khi cô thức dậy, thì phát hiện đồng nghiệp Tiểu Bạch ngồi cạnh mình vẻ mặt đầy ái muội nhìn cô.

 

Ôn Viễn run rẫy hỏi: "Có... Có chuyện gì sao?"

 

Tiểu Bạch cực kỳ thần bí, cười bỉ ổi nhìn cô, chỉ chỉ vào cổ của cô. Ôn Viễn theo bản năng cúi đầu nhìn, gương mặt liền đỏ ửng.

 

Cô làm bộ kéo áo, ngồi thẳng lưng nhìn ngoài của sổ. Cô gắng không thấy ánh mắt bát quái của Tiểu Bạch.

 

Lúc tới trung tâm huấn luyện ở trên đảo nhỏ đã là buổi tối. Có mấy người hưng phấn ồn ào muốn đi dạo, mà Ôn Viễn thì lại không có sức lực đó, vừa bức vào phòng liền ngã nhào xuống giường.

 

Lúc ăn cơm chiều, cô đã uống chút thuốc trị cảm mạo. Bây giờ thuốc phát huy tác dụng khá mạnh, hai mí mắt của cô sắp dính vào nhau rồi. Ôn Viễn gối đầu trên gối nói chuyện phiếm với Tiểu Bạch một lúc, sau đó mở sổ địa chỉ của điện thoại lên.

 

Tin nhắn chưa đọc: 0

 

Cuộc gọi nhỡ: 0

 

Ôn Viễn nhịn không được mà bĩu môi, một mặt vừa oán thầm người nào đó, một mặt vừa quyết định: không gọi điện thoại cho anh ấy, thay thế thành gửi tin nhắn đã tới nơi an toàn. Mà nội dung rất đơn giản, chỉ có sáu chữ... đã tới nơi, không cần nhớ.

 

Tin nhắn vừa gửi đi Ôn Viễn liền vùi đầu vào trong chăn. Đợi khoảng chừng mười phút, điện thoại di động vang lên. Ánh mắt cô sáng ngời nhìn chằm chằm vào tên trên màn hình chừng mười giây, đôi mắt đen chuyển động, chống cự không nghe điện thoại.

 

Phải hạ uy phong của anh.

 

Ôn Viễn vui vẽ nghĩ.

 

Đúng như Ôn Hành Chi nói, thời tiết của thành phố A không hề tốt. Nhất là tòa nhà ven biển này, mấy ngày nay trời một mực mưa, so với thành phố T còn lạnh hơn. Thật vất vả mới có một ngày trời không mưa, Ôn Viễn và Tiểu Bạch cùng nhau đi ra ngoài dạo một vòng, kết quả là trời đổ mưa giữa đường.

 

Vì trời không chiều lòng người, bệnh cảm của bạn học Ôn Viễn lại nặng thêm. Cái mũi thở không được, sốt thì nhẹ, nhưng vẫn ho khan.

 

"Ôn Viễn, không sao chứ?"

 

Bạn cùng phòng với cô - Tiểu Bạch, lúc nữa đêm bị tiếng ho của cô làm cho tỉnh giấc, có chút lo lắng hỏi cô. Ôn Viễn vẫy vẫy tay, đi xuống giường rót một ly nước, sau đó khẩn trương chui vào ổ chăn.

 

Cô lo lắng có thể lây bệnh cho Tiểu Bạch, cho nên rạng sáng ngày hôm sau Ôn Viễn nói với Tiểu Bạch: "Hay là mình ở một phòng thôi."

 

"Tại sao?" Tiểu Bạch mở to hai mắt nhìn cô.

 

Ôn Viễn kéo kéo tóc, nói: "Mình sợ cậu ở đây lâu sẽ bị mình lây bệnh."

 

Nghe xong nguyên nhân, Tiểu Bạch thởi phào nhẹ nhõm, "Không có chuyện gì đâu. Cơ thể mình vô cùng tốt, không cần lo lắng về chuyện này."

 

"Vậy thì được rồi."

 

Ôn Viễn cười ngượng ngùng, không có nhắc lại chuyện đổi phòng.

 

Bởi vì bị bệnh nên Ôn Viễn rất ít tham gia hoạt động tập thể, cho nên thất bại trong việc huấn luyện.

 

Nghĩ tới chuyện này, Ôn Viễn liền cảm thấy buồn bực dùng gối che đầu mình lại. Chẳng được bao lâu, thì không nín thở nổi nữa nên chui ra. Buồn chán lấy điện thoại di động ra nghịch.

 

Vài ngày trước mới tới đảo thì Ôn Hành Chi có gọi tới một lần, nhưng mà đều bị bạn học Ôn Viễn từ chối không tiếp.

 

Hoàn toàn không do dự gì, bởi vì bạn học Ôn Viễn thực sự là bị áp bức quá lâu. Thật vất vả mới có một cơ hội, dĩ nhiên là muốn tận dụng thật tốt.

 

Nhưng mà xem tình hình bây giờ thì có vẻ uống cong thành thẳng rồi. Bởi vì người nào đó đã ba ngày rồi không gọi điện thoại tới.

 

Ôn Viễn nhìn chằm chằm điện thoại, cô không nhịn được mà mím môi.

 

Lại nhìn chằm chằm điện thoại một lúc. Ôn Viễn ủ rũ mà ném điện thoại đi. Anh không có khả năng gọi điện thoại cho cô, bây giờ là mười giờ sáng, lúc này là thời gian anh bận rộn nhất.

 

Nhưng mà dường như ông trời nghe thấy tiếng lòng của cô. Khi cô mới vừa nhắc anh trong lòng xong, thì sau đó điện thoại liền rung lên.

 

Ôn Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, sau đó rất nhanh mà bấm nút nghe. Giống như là sợ đối phương cắt đứt cuộc gọi.

 

"Alo..."

 

"Chịu nhận điện thoại của anh rồi sao?" Anh hạ thấp âm thanh, giọng nghe thấy có chút khàn khàn. Không giống như là đang trách móc, mà giống như có chút nuông chiều.

 

Ôn Viễn cuộn tròn chần ngồi trên giường, cằm đặt ở đầu gối, rầu rĩ ừ một tiếng.

 

Nghe thấy cô cứ hít hít mũi, Ôn Hành Chi hơi cau mày: "Bệnh cảm đỡ hơn chưa?"

 

"Em lại mắc mưa." Âm điệu kéo dài, mang theo ý tứ làm nũng, "Cho nên bệnh cảm lại nặng hơn rồi."

 

Đầu dây bên kia im lặng một lúc. Cuối cùng cúp điện thoại.

 

Ôn Viễn trợn tròn mắt, dường như không thể tin được khi nghe âm thanh tút tút...

 

Cúp, cúp?

 

Ôn Viễn chớp mắt mấy cái, rồi sao đó dùng lực mà ném điện thoại di động.

 

Cô bị bệnh, muốn chờ phản ứng của anh! Cô biết không thể trông mong vào anh!

 

Ôn Viễn tức giận dùng chăn che kín đầu mình.

 

Sau đó thì ngủ thẳng tới chiều.

 

Ôn Viễn mơ hồ mở mắt, bổng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa. Tiếng này có ngắn ngủi mà sức lực thì lại mạnh, Ôn Viễn phải bật người từ giường ngồi dậy.

 

Tiếp đập cửa vẫn tiếp tục, mà Ôn Viễn cũng tỉnh lại hoàn toàn. Cẩn thận thong thả từ bước đi tới cửa hỏi: "Ai vậy?"

 

Cô mới vừa mở miệng thì tiếng đập cửa lại ngừng, cả hai bên đều im lặng. Trong lúc cô run rẩy thì ngoài cửa vang lên giọng nói: "Là anh."

 

Ôn Viễn chần chờ mở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn Ôn Hành Chi đứng ngay cửa. Dường như không dám tin vào mắt mình.

 

Mà Ôn Hành Chi nhìn thấy vẻ mặt trắng xanh của cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười bắt đắc dĩ. Anh nhìn thấy cô trố mắt ra, bình tình đẩy cửa đi vào. Cửa phòng vừa mới đóng lại, hành lý vừa mới đặt xuống. Lập tức cô gái nhỏ nào đó đã nhào vào lòng anh, âm thanh nức nở, ra sức dụi vào người anh.

 

Ôn Hành Chi hơi nhíu mày, sau đó ôm chặt lấy cô

 

****

 

Ôn Viễn vẫn cho rằng Ôn Hành Chi là một người có vẻ phúc hắc. Nguyên nhân là do bị áp bức, cho nên bạn học Ôn Viễn đã bỏ qua một mặt khác của chú mình, đó chính là người đàn ông này là một người thâm trầm.

 

Sau khi được bón cơm và uống thuốc, bạn học Ôn Viễn ngủ say sưa. Khi thức dậy đã là tám giờ tối. Cô ngồi ngây ngốc ở trên giường một lúc, hồi tưởng lại toàn bộ mọi chuyện, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười, xuống giường mang dép vào.

 

Ôn Hành Chi đang ngồi trên ghế sô-pha ở phòng ngoài. Chân mày nhíu lại nhìn chằm chằm vào laptop đang đặt trên đùi. Nghe thấy cô mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn cô rồi sau đó cúi đầu xuống tiếp tục nhìn vào màn hình laptop.

 

Ôn Viễn có chút chột dạ.

 

Cô đưa tay xoa xoa mái tóc có chút rối, đi tới ngồi cạnh anh. Thấy anh vẫn như cũ không chú ý tới mình, cô trực tiếp xoay lại, ánh mắt chăm chú nhìn anh không chớp.

 

Có thể là bị cô nhìn chăm chú làm cho anh không kiên nhẫn được nữa, rốt cục Ôn Hành Chi mở miệng: "Bên kia có ly sữa. Nhiệt độ vừa đủ uống rồi đó, mau uống đi."

 

"Không uống."

 

Cô cuối đầu than thở, nhìn laptop của anh vài lần, nhịn không được mà oán giận: "Bản tính khó dời. Lúc này mà vẫn không quên kiếm tiền."

 

Ôn Hành Chi nghe xong chỉ nhíu mày, lười phản ứng lại.

 

Ôn Viễn nghiêng đầu nhìn anh một lúc, hỏi: "Anh ba ngày không gọi điện cho em. Chẳng lẽ anh không lo lắng cho em sao?"

 

"Còn có sức lực cúp điện thoại của anh, vậy thì sẽ không có chuyện gì lớn." Anh giáo huấn đồng thời vừa gõ phím enter. Một cuộc giao dịch được hoàn thành.

 

"Vậy bây giờ không phải xảy ra chuyện rồi sao? Em bị bệnh rồi đó!" Ôn Viễn dùng chân đạp anh, rốt cuộc cũng đổi lấy ánh mắt của anh. Đôi mắt đầy đen tối nhìn chằm chằm cô, cười đầy mờ ám.

 

Trong khoảng khắc, Ôn Hành Chi đem laptop đặt một bên, thuận tay nắm lấy mắt cá chân của cô. Sau đó lại dời tiếp một tấc nắm lấy cẳng chân, rồi dùng một tay kéo cô lại, đặt cô ngồi trên đùi mình. Lúc đầu Ôn Viễn vùng vẫy, nhưng mà bị anh kiềm chế, cuối cùng cũng chịu yên lặng.

 

Có lẽ là thuốc đã có công hiệu, sắc mặt của cô không còn trắng xanh giống như buổi sáng, đã có chút ửng hồng. Tóc của cô vẫn không dài hơn bao nhiêu, vẫn dài như hồi học trung học, lúc nào cũng rối tung quanh cổ. Còn căn nặng của cô, nuôi tới bây giờ cũng nhiều hơn lúc đi học được năm cân.(*)

 

(*) 1 cân = 1/2 kg

 

Anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa nếp nhăn giữa hai chân mày của cô,nhìn thấy gương mặt của cô dần dần đỏ ửng. Giữa hai chân mày có chút buông lỏng.

 

Ôn Viễn nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao hôm nay anh lại gọi cho em?"

 

Đối với những vấn đế không có dinh dưỡng này, Ôn Hành Chi lựa chọn xem nhẹ.

 

Ôn Viễn nhìn anh, lại tiếp tục hỏi: "Nếu như em không bị bệnh, anh sẽ không tới đây sao?"

 

Lúc này nếu như anh không trả lời, bạn học Ôn Viễn sẽ có chút bực rồi.

 

"Sẽ tới." Ôn Hành Chi nói, thừa dịp bạn học Ôn Viễn còn chưa kịp cao hứng thì anh lại nói thêm một câu, "Vài ngày nữa sẽ có một hội nghị ngay tại thành phố A."

 

Bạn học Ôn Viễn nổi giận: "Mấy hội nghị nhỏ này không phải trợ lý của anh có thể tham gia thay anh sao?"

 

Nói xong cô cũng hiểu rõ, cúi đầu vùi đầu vào vai anh.

 

Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn cô, rốt cuộc không chịu nổi cái nhìn chăm chú của anh. Cô bắt đầu không an phận, anh nắm lấy cằm của cô rồi hôn lên.

 

Bởi vì cô còn bị bệnh, nên Ôn Viễn có chút kháng cự với sự tiếp xúc thân mật. Nhưng mà cô đã quên, bây giờ anh không còn giống lúc cô học lớp mười một. Thân thể của anh hơi nghiêng về phía trước, hòa cùng tư thế của cô. Một bàn tay chế trụ cằm của cô, một bàn tay thì ôm vòng eo mảnh khảnh, cắt đứt hoàn toàn ý nghĩ muốn chạy trốn của cô.

 

Bởi vì cô còn phát sốt, nên khi hôn có chút chống cự. Nhưng mà anh cũng không sốt ruột, chậm rãi để cho cô thả lỏng từ từ tiếp nhận anh.

 

Vốn dĩ Ôn Viễn không đấu lại anh, lại thêm việc anh kiên nhẫn dẫn đường. Rất nhanh cô liền đầu hàng rồi. Đôi tay choàng qua vai của anh, cảm nhận điều anh mang tới mà rùng mình, rốt cục nhịn không được mà ưm ra tiếng: "Chú..."

 

Sau khi kết hôn cô chưa bao giờ gọi anh như vậy, Ôn Viễn có thể cảm nhận được động tác của anh dừng lại. Cách gọi này dưới thời khắc này có vẻ có chút mập mờ.

 

Ôn Hành Chi dừng lại một lát, sau đó đưa tay đè lấy gáy của cô, nụ hôn dời xuống dưới. Một tay cởi bỏ nút áo sơ mi, lộ ra da thịt trắng tuyết.

 

Nụ hôn mới vừa hạ xuống, Ôn Viễn nhịn không được mà rung lên.Lúc định đẩy anh ra.

 

Một âm thanh từ cửa truyền tới.

 

Xong rồi.

 

Đây là phản ứng đầu tiên của Ôn Viễn khi nghe tiếng động đó.

 

Cô hoảng hốt nhìn về phía cửa, chỉ thấy đồng nghiệp Tiểu Bạch đang trố mắt đứng ở chỗ đó, nhìn hai người trong phòng, không biết nên làm gì.

 

Mà Ôn Hành Chi lại rất bình tĩnh, anh liếc nhìn Tiểu Bạch. Lại giúp Ôn Viễn cài lại nút áo sơ mi, còn thuận tay sửa lại mớ tóc rối cho Ôn Viễn.

 

Toàn bộ mọi quá trình làm xong, thì Tiểu Bạch cũng phản ứng lại. Đưa tay bụm mặt, kêu to: "Mình chưa nhìn thấy gì." Rồi quay đầu bỏ chạy như ma đuổi.

 

Nghe thấy tiếng la của cô, mặt mũi Ôn Viễn triệt để mắt hết rồi.

 

(1) Xuân Phân: Vào khoảng 20 và 21 tháng ba

back top