Tô Minh trầm mặc, tiếng nói của Tô Hiên Y vang vọng bên tai hắn, thật lâu không tiêu tan.
Lúc trước hắn đã từng đoán ra Tô Hiên Y đoạt xá Đạo Thần, nhưng không dự liệu được rằng, sau khi Tô Hiên Y đoạt xá Đạo Thần lại đánh một trận cùng Hiên Tôn Đạo Thần Chân Giới trong gian phòng này.
Bởi vì trận chiến này mà thân hình Tô Hiên Y quanh năm không cách nào di chuyển, chỉ có thể không ngừng chữa thương ở nơi đây.
- Trong trận chiến ấy, ta không thua, Hiên Tôn của Đạo Thần Chân Giới cũng không thua. Ta dùng lực thiên phú của tộc Tố Minh, đem bản tôn dung nhập phân thân này, dùng thân hình cứng ngắc đầy thương thế nghiêm trọng đến mức tận cùng làm cái giá lớn, phá vỡ được thân thể Hiên Tôn, nhưng phần hồn của hắn lại thoát được. Ta không có cách nào, chỉ có thể nhìn hồn hắn chạy ra khỏi nơi đây. Điều duy nhất ta có thể làm chính là để cho một phân thân khác của ta tồn tại ở bên trong Đệ Ngũ hỏa lò đi tìm mẫu thân của ngươi, mang thi thể mẫu thân ngươi về Đệ Ngũ hỏa lò, dùng sinh cơ tẩm bổ, chờ đợi một ngày sau khi ta khôi phục thương thế, sẽ phục sinh nàng. Nhưng phân thân kia của ta không cách nào đi ra khỏi Đệ Ngũ hỏa lò.
Thân ảnh đưa lưng về phía Tô Minh, đắng chát mở miệng. Tiếng nói vang vọng khắp căn phòng này, khiến cho Tô Minh sau khi nghe xong liền không nói nên lời, chỉ có thể trầm mặc.
- Năm đó lúc phân thân của ta tìm được mẫu thân ngươi là ở trong một không gian bị tàn phá tại Âm Tử Địa, ở bên trong một chiếc kiếm cổ của Âm Thánh Chân Giới. Ở đó cũng có ngươi, một đứa trẻ đã chết. Ta không mang ngươi đi là bởi vì khi đó ngươi đã bị nguyền rủa ăn mòn tất cả. Bởi vì ta phát hiện ra, tại Âm Tử Địa kỳ dị đó, dường như ngươi có một tia sinh cơ trong tử vong đang từ từ được sinh ra.
Nói tới chỗ này, Tô Hiên Y than nhẹ một tiếng.
- Ta không cần nói những chuyện này thì có lẽ ngươi cũng có thể suy đoán ra. Ta là phụ thân của ngươi, ta sẽ không hại ngươi. Ta làm tất cả cũng là vì...
- Không phải là vì ta.
Tô Minh ngẩng đầu trầm giọng nói.
- Tô Hiên Y, phụ thân của ta. Ngươi làm tất cả không phải là vì ta, cũng không cần phải vì ta.
Tô Minh lắc đầu. Hắn không là đứa trẻ vừa mới đi ra khỏi Ô sơn. Hắn là Man Thần Man tộc. Tô Minh quật khởi ở Thần Nguyên, càng là Đạo Không kinh sợ cả Đạo Thần Tông. Hắn đã trưởng thành. Có một số việc, thoạt nhìn là như vậy nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ thì sẽ phát hiện nó có bộ dáng khác.
- Tại Âm Tử Địa, Man Thần đời đầu khiêu chiến Đạo Thần, cho dù thất bại nhưng dĩ nhiên đã tồn tại. Lúc trước ta vẫn suy đoán rằng Man Thần đời đầu là một con cờ của ngươi. Ngươi dùng quân cờ này để đâm vào Âm Tử Địa.
Quân cờ này có tác dụng là phải đi đối kháng Tiên tộc, đồng thời cũng là đi đối kháng Âm Tử Địa. Nhị Đại Man Thần cũng là con cờ của ngươi. Thậm chí ta luôn cảm thấy việc đại địa Man Thần Man tộc xuất hiện cũng có quan hệ với ngươi.
Theo ta thấy đứa bé Nhị Đại Man Thần ôm ra từ bên trong Cửu Âm Giới là ta đây. Nhưng cuối cùng Tiên tộc xâm lấn, cho nên phải mang ta cùng với con gái của Nhị Đại Man Thần vào Tiên tộc. Ta đã trở thành một khối linh thạch để người Tiên tộc tu luyện, cho đến khi nhục thể cùng hồn của ta bị Tiên tộc cưỡng ép tách ra, thân thể bị phong ấn, hồn bị đánh nhập vào Âm Tử Địa.
- Ngươi biết tất cả những điều này, hay nói cách khác, đó đều là một phần trong kế hoạch của ngươi. Hơn ba mươi thế luân hồi ở Ô Sơn, từng người bạn bên người, thậm chí cả A Công cũng là con cờ của ngươi. Đế Thiên luôn rình mò, luôn muốn tìm một chút gì đó từ trên người của ta. Trước đây ta luôn không hiểu vì sao tu vi của Đế Thiên lại to lớn đến như thế. Năm đó đã vậy, bây giờ tựa như hắn vẫn càng ngày càng lớn mạnh hơn. Nhưng hôm nay ta nghĩ rằng ta đã biết.
Tô Minh nhìn Tô Hiên Y, trong mắt của hắn lộ ra một vẻ đau khổ.
- Hắn chính là Hiên Tôn tại Đạo Thần Chân Giới, sau khi đã mất đi thân thể, phần hồn chạy ra. Cuối cùng phần hồn này lựa chọn đệ tử Hiên Đế của Tiên tộc, ngay lúc đó gọi là Đế Thiên!
Tô Minh nở nụ cười, nụ cười kia đắng chát, mang theo một luồng lạ lẫm.
- Đế Thiên luôn muốn đạt được thứ gì đó ở chỗ ta, hắn càng âm mưu lấy nhục thể của ta. Ta nghĩ là hắn đang tìm sơ hở của tộc Tố Minh. Bởi vì thần hồn của hắn đã bị trọng thương, cho nên nếu hắn muốn giết ngươi, nhất định phải tìm ra chỗ thiếu hụt của tộc Tố Minh. Cho nên hắn luân hồi hồn của ta, hắn giữ lại thân thể bản tôn của ta, thậm chí ta nghĩ hắn cũng từng cân nhắc tới đoạt xá. Phụ thân của ta, ta nói có đúng không?
Tô Minh nhìn Tô Hiên Y, đắng chát nói.
Tô Hiên Y trầm mặc.
- Tất cả mọi việc hắn làm đều là bởi vì hắn muốn đối phó với ngươi đấy. Cho dù ta không biết rốt cuộc kế hoạch của Đế Thiên là gì, nhưng ta có thể biết rằng ngươi biết hết tất cả. Năm đó ngươi không mang ta đi, có lẽ cũng có một phần nguyên nhân như ngươi nói lúc trước. Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn chính là ngươi đã nhận ra Hiên Tôn dung nhập Đế Thiên, ngươi đã nhận ra Đế Thiên chú ý ta, cho nên ngươi cũng đem ta trở thành quân cờ. Tác dụng của ta chính là đi mê hoặc Đế Thiên, khiến cho hắn đi vào con đường sai lầm, khiến cho hắn không thể uy hiếp ngươi. Thậm chí ta còn có một tác dụng khác, chính là dựa theo phương thức của ngươi để rời khỏi Âm Tử Địa, đi tới Thần Nguyên. Ngươi đưa Đạo Không tới cũng là vì để cho ta đoạt xá, vì để cho kế hoạch này hoàn thành. Ta đoán phụ thân đại nhân ngươi luôn chú ý tới ta. Nếu ta gặp phải nguy cơ sống chết trên đường này thì ngươi sẽ ra tay, thậm chí có khả năng ngươi đã ra tay từ trước rồi. Mỗi một lần ra tay, ngươi thậm chí còn nghĩ ngươi là phụ thân ta. Ngươi chỉ cần ta không chết, chỉ cần ta làm theo kế hoạch của ngươi. Từ sau khi ta được sinh ra, hay lúc ta vẫn là một đứa bé, ngươi đã sắp xếp cuộc đời của ta. Cho đến khi ta lớn lên, ngươi lại sắp xếp một lần nữa. Ở trong mắt của ngươi, trên thế giới này ngoài quân cờ ra thì còn có những người khác sao? nguồn .vn
Tô Minh cười thảm nhìn Tô Hiên Y đang quay lưng về phía mình. Hắn không gào thét, mà là bình tĩnh nói.
- Từ khi ta biết rõ Bạch Linh là người của Đạo Thần Tông, trong một khắc xuất hiện ở Ô Sơn, ta nhìn ánh trăng, ta uống rượu, trong lòng ta có nàng, cũng có ngươi. Bởi vì ta biết rõ ngươi cũng sẽ tham dự. Nhìn con nối dõi của mình đau khổ, ngươi không cảm thấy xúc động chút nào sao?
Tô Minh than nhẹ.
- Ngươi bầy mưu với Hiên Tôn, tính toán Âm Tử Địa, thậm chí còn tính kế một trăm tám mươi Đại giới Nghịch Thánh sau lưng liên minh Tiên tộc. Những thứ này đều là ngươi tính toán đấy. Tiểu Hồng là do ngươi dẫn vào bên trong thế giới của ta, kể cả mảnh vỡ Diệt Sinh chi chủng của Diệt Sinh lão nhân cũng là do ngươi mang đến đấy. Ngươi để cho ta dung hợp mảnh vỡ kia, để cho ta trở thành Diệt Sinh lão nhân đời này. Để cho ta đi tới Thần Nguyên Tinh Hải, để cho ta ở dưới sự điều khiển của ngươi đi hủy diệt Đệ Ngũ Hải trong Thần Nguyên Tinh Hải. Nơi đó rõ ràng là một điểm truyền tống tới một trăm tám mươi Đại Giới Ám Thần. Ta không biết ngươi như thế nào nhưng ta nghĩ rằng ngươi muốn cho hai trận doanh lớn Nghịch Thánh và Ám Thần ở bên trong hoặc bên ngoài Tam Hoang Đại Giới triển khai một hồi đại chiến mà trước đó chưa từng có. Ngươi nói muốn báo thù, muốn quật khởi tộc Tố Minh, nhưng ngươi nói ta làm vì sao?
Tô Minh nở nụ cười. Nụ cười kia mang theo đắng chát thật sâu, như đang cười nhạo, hắn không cười nhạo Tô Hiên Y mà là chính mình.
- Từ cái chết đi về phía sống, đây là con đường duy nhất để ngươi thoát ra khỏi nguyền rủa.
Hồi lâu sau, Tô Hiên Y nhẹ giọng nói.
- Con đường này là ngươi cho ta sao?
Tô Minh nhìn bóng lưng của Tô Hiên Y, ngôn từ dần dần lạnh lùng.
- Ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu…
Sau nửa ngày sau, Tô Hiên Y mới than nhẹ một tiếng, trong tiếng nói cũng mang theo đắng chát.
- Đến một lúc nào đó ngươi sẽ hiểu ra đạo lý không có tộc, nào có nhà. Đến lúc đó ngươi sẽ chính thức hiểu rõ ta.
- Không có tộc, nào có nhà sao?
Tô Minh trầm mặc một lát rồi hỏi lại một câu.
- Nếu như ngươi cố ý muốn hận ta thì ngươi có thể hận. Tất cả những việc ta làm quả thật là không phải vì ngươi, mà là vì toàn bộ tộc Tố Minh chúng ta.
Thân thể Tô Hiên Y run rẩy, thì thào nói.
- Ta hận ngươi vì cái gì?
Tô Minh lắc đầu.
- Ta hận ngươi vì lúc ta cần ngươi, lúc nhìn thấy người khác có phụ thân, mẫu thân thì ngươi lại không ở bên cạnh ta sao? Chính xác là oán khí của ta rất sâu, nhưng bây giờ ta đã không phải là đứa trẻ năm đó, tâm tình ta chỉ là nhất thời biến hóa, nhưng trên thực tế, ta hận ngươi vì cái gì? Ta hận ngươi thao túng cuộc đời của ta sao? Cuộc đời của ta vốn là do ngươi cho, ta lấy cái gì ra để hận ngươi? Ta hận ngươi không ở bên cạnh ta sao? Ta đã quen cô độc rồi, ta còn có thể hận vì cái gì? Ta hận ngươi vì muốn quật khởi tộc Tố Minh, hy sinh thê tử của ngươi sao?
Nói đến đây, nước mắt của Tô Minh chảy xuống. Dòng nước mắt chảy qua gương mặt, khiến cho dáng vẻ Tô Minh vô cùng bi thương.
Những lời này vừa nói ra, lập tức thân thể Tô Hiên Y mãnh liệt run lên.
- Ta không còn nhỏ, luôn luôn cô độc, đã sớm học xong việc thông qua dấu vết để phân tích một sự việc. Chỉ là ta không muốn nghĩ quá sâu, ta không muốn nghĩ. Biết vì sao ta muốn dẫn Đệ Ngũ hỏa lò đi không? Vì sao ta không đưa cho ngươi? Không phải là bởi vì ngươi khiến nó trở thành của ta, mà là ngươi không muốn đối mặt, ngươi không muốn nhìn thấy Đệ Ngũ hỏa lò. Mẫu thân của ta, cho dù người chết nhưng vẫn ôm chặt đứa con vào trong ngực. Việc này thoạt nhìn dường như không có gì thần kỳ, nhưng người ôm ta cô độc trôi nổi trong tinh không, người phải bảo vệ ta. Loại bảo hộ từ trong tiềm thức này là đề phòng ai?
Từ chỗ Tô Hiên Y truyền ra hơi thở gấp gáp. Thân thể hắn run rẩy càng thêm kịch liệt. Hiển nhiên tại giờ phút này, trong lòng hắn cực kỳ không bình tĩnh. Vô số hư vô tan biến ở xung quanh hắn.
- Người mẫu thân ta đề phòng chính là ngươi. Cho dù người chết đi cũng muốn mang theo ta rời khỏi ngươi. Phụ thân của ta, ngươi thật sự cho rằng ta không biết chút gì sao?
- Đó là một chuyện ngoài ý muốn.
Lần đầu tiên Tô Hiên Y truyền ra một tiếng gầm nhẹ hướng về Tô Minh. Trong lúc tiếng gầm này vang vọng, thân hình Tô Minh lập tức bị cuốn đi, phun ra một ngụm máu tươi.
- Ngoài ý muốn? Coi là ngoài ý muốn cũng tốt. Ta có thể hận ngươi vì cái gì? Người là thê tử của ngươi, ngươi lại để người vào Đệ Ngũ hỏa lò, muốn đem phục sinh. Cho nên ta không hận, ta chỉ oán. Bởi vì người là thê tử của ngươi, bởi vì ngươi là phụ thân của ta, ta lấy cái gì ra để hận? Ta chỉ có thể mang Đệ Ngũ hỏa lò đi, không cho ngươi tiếp cận.
Tô Minh lau máu tươi ở khóe miệng, nhàn nhạt nói.