Cầu Ma

Chương 1241: Không chịu nổi một kích!

Sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc tinh thần cùng rung động, bên tai họ văng vẳng giọng nói của Tô Minh, huyết mạch sôi sùng sục. Bọn họ thấy Tô Minh giơ lên tay phải chỉ hướng mặt trời chiều ở trên bầu trời. Bọn họ thấy tay phải Tô Minh chỉ một cái, chậm rãi bay lên cao, chớp mắt trời chiều phương xa run rẩy, dường như không thể không khuất phục trước ý chí của hắn. Mặt trời từ trạng thái yên lặng dần dâng lên, từ hoàng hôn thành giữa trưa.

Tinh cảnh này làm các tu sĩ Man tộc trợn mắt há hốc mồm, nội tâm rung động dấy lên nỗi kích động khó thể hình dung. Càng cuồng nhiệt sùng bái Tô Minh hơn, vì bọn họ thấy Man Thần cường đại.

Trong bọn có những người chưa từng thấy Tô Minh, trong ngàn năm qua luôn sống trong truyền thuyết Man Thần. Man Thần trong truyền thuyết cực kỳ cường đại, là thần linh của Man tộc trong trời đất này. Truyền thuyết đã khắc sâu vào đầu tất cả Man tộc, không ai nghi ngờ. Đặc biệt là hành động hiện giờ của Tô Minh càng khắc sâu hơn truyền thuyết, làm tất cả người Man tộc hít thở hổn hển, biểu tình kích động, khiến họ hiểu truyền thuyết... Là thật sự...

Thậm chí, Man Thần trước mắt còn cường địa hơn trong truyền thuyết nhiều.

Di sơn đảo hải tính cái gì? Phúc vũ phiên vân thì sao? Dù là hái trăng vớt sao lại có là gì? Chuyện Tô Minh đang làm vượt qua cực độ từ hình dung biểu đạt. Tô Minh đnag nghịch chuyển hỏa dương, thay đổi quy tắc trời đất, khiến mặt trời vốn lặn đảo ngược, thành mặt trời ban trưa.

Điều này không có gì khó với Tô Minh, hơn nữa hắn không cần làm như vậy nhưng vẫn khiến các Man tộc nhìn thấy, bởi vì cái này chân thực hơn một vạn câu nói khiến Man tộc vùng lên. So sánh ặmt trời là Man tộc, khiến mọi người nhìn thấy mặt trời dâng lên. Vậy thì sẽ để lại dấu ấn khắc sâu trong lòng, dấu ấn này có thể khiến tất cả người Man tộc chỉ có một ý niệm, đó là khiến Man tộc vùng lên.

Tựa như lúc trước Nhị sư huynh, mấy ông lão Nha Man đẩy Phương Thương Lan ra làm Man Phi, trở thành tượng trưng tinh thần cho trời đất Man tộc. Tô Minh dùng cách của mình chớp mắt làm tượng trưng tinh thần của toàn Man tộc biến thành lực lượng thực chất chấn động khung trời.

Cùng lúc đó, mặt trời ở trên cao theo ngón tay Tô Minh chỉ lại lần nữa chậm rãi dâng lên, tiếng reo hò kích động từ miệng các Man tộc vang vọng tám hướng, khuếch tán khắp thế giới.




“Man Thần!"

“Man Thần!"

“Man Thần!"

Thanh âm vang vọng, cuồng nhiệt, kích động, lực lượng duyên pháp phát ra từ người Man tộc ngập trời, bao trùm cả thế giới ùa hướng Tô Minh.

Khi mặt trời dâng lên cao, bên ngoài thế giới Man tộc, sâu trong vòng xoáy âm tử có ba ý chí tức nhận quanh quẩn. Ba ý chí này chưa hoàn toàn thức tỉnh, vẫn hơi trúc trắc nhưng lập tức tán ra, lao hướng thế giới Man tộc nằm trong rất nhiều không gian trong vòng xoáy âm tử.

Ba ý chí này chính là ý chí cổ xưa năm đó buộc Tô Minh không thể không đi Thần Nguyên Phế Địa. Không biết ba ý chí đã tồn tại bao nhiêu năm, mang theo tang thương cùng mục nát, giờ phút này lao ra không phải bản ý của họ, vẫn chỉ là phân thần.

Không phải bọn họ xem thường Tô Minh, mà là mỗi lần họ ngủ say thì cần rất lâu mới thức tỉnh hoàn toàn. Bây giờ họ chỉ tỉnh lại một phần, nhưng lúc trước đã rất chú trọng sự xuất hiện của Tô Minh, cho nên không ngừng thúc đẩy quá trình thức tỉnh. Tuy nhiên, muốn hoàn toàn tỉnh lại còn cần thời gian, trừ phi có kẻ thù bên ngoài tới gần mới kích động lập tức tỉnh ngay, nếu không thì chỉ cần một số thời gian có thể khiến họ hoàn toàn tỉnh lại.

Ba ý chí phóng ra phân thần, trong phút chốc tìm đến lối vào đất Man tộc, ùa vào trong. Nhưng khi chúng sắp giáng xuống đất Man tộc thì bên ngoài Man Thần cung thánh địa, Tô Minh ngẩng đầu, hừ lạnh.


Tiếng hừ lạnh lập tức phát động lực lượng duyên pháp trong thế giới Man tộc có thể so với trăm tỷ sáu ngàn vạn lực lượng duyên pháp ở bên ngoài. Những lực lượng duyên pháp vô hình quanh quẩn, biến thành tầng tầng sóng gợn vô hình, có tiếng nổ người ngoài không nghe thấy lao hướng ba ý chí.

Sóng gợn khuếch tán, lập tức khiến ba ý chí klinh ngạc. Bọn họ không để ý duyên pháp dao động, nhưng ý chí trong dao động có uy nhiếp làm họ kinh sợ. Chỉ đụng chạm đơn giản đã khiến bầu trời tối sầm.

Ba ý chí lập tức bị đánh tan, bởi vì bản ý của họ còn trong quá trình thức tỉnh, ba lũ phân thần không chứa bao nhiêu thần trí, chỉ có bản năng. Giờ phút này bị đánh tan, họ bản năng nhanh chóng dung hợp, chia thành ba phần.

Phần thứ nhất, trực tiếp lao ra hư vô, từ lối vào Man tộc, vòng xoáy âm tử, phát ra tiếng rít gào vang hơn phân nửa không gian truyền khắp vòng xoáy âm tử.

Khi tiếng rít vang vọng, có hơn một trăm không gian vòng xoáy âm tử truyền đến tiếng ứng hhòa. Từ hơn một trăm không gian có nhiều sinh linh kỳ lạ đủ hình dạng bỗng nhiên lao ra, dựa theo tiếng gào thét, dựa theo ý chỉ của ý chí cổ xưa rít gào lao hướng thế giới Man tộc.

Phần thứ hai thì ở trong thế giới Man tộc chạy xuống Tử Hải, dung nhạp vào đó. Ý chí này phân tán thành hàng tỷ, chui vào trong người mỗi một động vật biển. Trong phút chốc các động vật biển ở trong Tử Hải run rẩy, gầm rống trong nước. Chúng nó gầm rống, Tử Hải lăn lộn sôi sục, như là nước biển sôi trào. Từng con động vật biển lao vụt ra, ngửa đầu rống to. Mắt chúng nó đỏ thẫm, biểu tình lộ ra điên cuồng. Những người khổng lồ gầm rống, thân hình các con hải long vặn vẹo, dường như chịu đựng nỗi thống khổ vô cùng tận, nỗi thống khổ mà chỉ có giết chóc mới trút ra hết được.

Còn phần thứ ba thì không lên trời, cũng không xuống biển. Một phần ba ý chí này là phần ngưng tụ nhiều nhất, có thể nói là hai phần khác dung hợp lại cũng không thể sánh bằng phần này.

Nó ngưng tụ ra một bóng người, mặc áo đen, thân hình do sương biến thành. Vị trí đôi mắt ở trong sương mù chớp lóe tia sáng đỏ, ở giữa không trung nhìn chằm chằm vào Tô Minh.


“Ngươi... Không nên... Trở về... "

Thanh âm khàn khàn như ma sát phát ra từ thân hình sương khói mặc áo đen, là hơn phẩn nửa do ba ý chí pahan thần dung hợp lại nên bóng dáng kia có lý trí, ký ức. Giờ phút này lời nói truyền ra, đất Man tộc biến lạnh lẽo, có uy nhiếp vô cùng khiến mặt trời dâng lên đều khựng lại.

Khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười châm chọc, mạnh vung tay phải. Cái vung này khiến bầu trời dâng lên cao đánh nát tất cả uy nhiếp từ bên ngoài, khoảnh khắc vọt lên trời, tới vị trí giữa trời, tỏa ra ánh sáng là thần quang.

Thần quang rực rỡ, đại biểu Man tộc sẽ nổi dậy, cũng đại biểu tất cả trở ngại sẽ bị xua tan hết.

Tử Hải lăn lộn, gầm rống kinh trời, sóng to dấy lên cao cỡ vài trăm mét, như là biển cả trở thành sinh mệnh đang gầm rống.

Trên biển có vô số động vật biển mắt đỏ lên, gào thét. Trên biển vô biên vô hạn, động vật biển như thủy triều, thành đàn vô hạn. Trước khi Tô Minh không trở về thì chắc chắn đây sẽ là tai kiếp cho toàn Man tộc. Tai kiếp thú triều này có lẽ rồi Man tộc sẽ vượt qua, nhưng chắc chắn phải trả cái giá cực kỳ thảm thiết. Lúc trước thú triều chỉ có quy mô ba phần, đó là lịch sử thủy triều động vật biển rầm rộ ánh từ ngàn năm qua.

Có thể đoán được vô số hòn đảo bị nhấn chìm, có lẽ lại xuất hiện, có lẽ trở thành vĩnh viễn bị nhấn chìm. Những đứa trẻ, người già sẽ chết thảm thiết.

Những điều này đều là giả thiết Tô Minh không trở về.

Bây giờ khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười châm chọc, lời nói lạnh nhạt vang bên tai sáu mươi vạn tu sĩ Man tộc lộ vẻ mặt sốt ruột.




“Chỉ là đom đóm.” Tô Minh mở miệng, giơ lên tay trái ấn xuống Tử Hải.

Cái ấn này khiến duyên pháp tồn tại trong thế giới Man tộc cùng ngưng tụ trên Tử Hải, bàn tay to lớn huyễn hóa ra. Bàn tay này xuất hiện, điên cuồng trướng lên, vô biên vô hạn, khó mà hình dung kích cỡ của nó. Người ở đây không ai thấy rõ bàn tay lớn bao nhiêu, họ bị tình cảnh này rung động khiến đầu óc trống rỗng.

Nhưng nếu đứng ở chỗ cao nhất đất Man tộc, từ nơi có thể nhìn xuống toàn cảnh thì sẽ thấy bên trên Tử Hải Man tộc có một bàn tay, kích cỡ là toàn Man tộc.

Bàn tay này do thiên ý của Tô Minh biến thành, là lực lượng duyên pháp của Man tộc, là ý niệm linh tiên của hắn, là Man Thần chưởng thủ hộ Man tộc!

Chỉ tay bên trong như núi non, như sông dài ấn xuống. Những con hải long phát ra tiếng gào thê lương, thân hình thành bột phấn. Người khổng lồ gầm rống định chống cự, nhưng thân hình bị đè ép nổ tung, máu thịt nhầy nhụa, máu bắn tung tóe, khiến nước biển đen nhuộm màu đỏ, hòa thành màu tím.

Còn có động vật biển khác, một ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn thậm chí là ngàn vạn đều trong chớp mắt bị chưởng ấn khổng lồ ấn xuống, chúng phát ra tiếng gào thê lương, tan vỡ, khiến Tử Hải trong cớp mắt này thật sự biến thành... biển chết!

Yếu ớt... Không chịu nổi một kích.

Màu tím trong Tử Hải là đen ban đầu hòa cùng nhiều máu hình thành sắc màu tím. Màu tím tà dị khiến bầu trời như cũng ảnh chiếu thành màu tím.

Giờ phút này, toàn thế giới biến tĩnh lặng.

back top