Cầu Ma

Chương 1291: Ba Chuyện

Thực lực tuyệt đối ở trước mặt, thế lực lại tính là gì.

Tô Minh đã sở hữu thực lực này. Nhìn thấy Ám Thần và Nghịch Thánh tan vỡ thành năm bè bảy mảng, nhìn thấy tu sĩ Đệ Cửu Phong và tộc nhân Man tộc lao ra đuổi giết đầy trời, Tô Minh mỉm cười.

Trận chiến này có chết chóc, nhưng tu sĩ vốn là một loại cướp đoạt sinh mệnh. Đó là một con đường gập ghềnh. Ở trên con đường này cái chết không đáng sợ, đáng sợ chính là nỗi sợ hãi cái chết, là mất đi lòng tin kiên định.

Nhìn tinh không, Tô Minh bước một bước về phía trước, lúc rơi xuống đã ở bên trong sơn môn Đệ Cửu Phong sơn môn bên trong, ở trung tâm ngôi sao có thể quan sát toàn bộ biến hóa tại chiến trường. Thần sắc của Nhị sư huynh ở bên cạnh hắn tràn đầy vẻ tự tin cùng ý nho nhã.

- Nhị sư huynh.

Tô Minh nhẹ giọng nói.

Vừa dứt lời, lập tức Nhị sư huynh quay mạnh đầu lại. Ở cách đó không xa, đại sư huynh vốn đang khoanh chân đả tọa, giờ phút này cũng mở mắt ra, nhìn về phía Tô Minh.

Thân ảnh Tô Minh hiện ra ở trước mắt Nhị sư huynh, mỉm cười, ôm quyền một xá.

Tuy Đại sư huynh không có đầu nhưng trên người của hắn ở trong một chớp mắt này, lập tức tràn đầy vui sướng. Tinh thần của Nhị sư huynh rung lên, vừa cười lớn vừa ôm cổ Tô Minh.

- Ta biết chắc chắn là ngươi không gặp chuyện gì.

Nhị sư huynh vừa cười, hai tay vừa vỗ vỗ bả vai của Tô Minh, cẩn thận nhìn hắn. Trong thần sắc lộ ra tình nghĩa anh em sâu đậm.

- Chắc hẳn là ngươi đã sớm có mặt ở trận chiến này. Nhị sư huynh nói đúng chứ?

Gương mặt của Nhị sư huynh mang theo vẻ đắc ý, cười lớn.

Đại sư huynh cũng đứng lên, chậm rãi đi tới, giơ tay phải lên ôm Tô Minh. Tuy không nói lời nào nhưng tình cảm giữa các anh em vốn không cần phải nói nhiều lời.




Cảm nhận được trái tim của đại sư huynh đập mạnh, cho dù tu vi của Tô Minh đã đạt đến trình độ bất khả tư nghị, cho dù là ý chí hắn mạnh mẽ gần với Tam Hoang, thì ở trong một chớp mắt này, dường như đã quên mất tu vi của mình. Hắn chỉ biết mình là tiểu sư đệ của Đệ Cửu Phong, là tiểu sư đệ được ba vị sư huynh kia bảo vệ mãi mãi.

- Trong trận chiến này, Nhị sư huynh hiển thị rõ phong thái.

Tô Minh tươi cười nhìn gương mặt đắc ý của Nhị sư huynh, nhẹ giọng nói.

Trong lúc Nhị sư huynh cười to thì từ nơi xa bỗng có một cầu vồng gào thét đến. Thân ảnh kia còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng nói như sấm chớp gầm thét của Hổ Tử truyền đến.

- Mụ nội nó, trận chiến này thật quá sung sướng. Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các ngươi thấy trận này Hổ Tử ta giết nhiều... Sao?

Hổ Tử vừa nói vừa gào thét lao đến. Nhưng trong tích tắc đến gần, tiếng nói của hắn bỗng nhiên ngừng lại. Hắn nhìn thấy Tô Minh.

- Tiểu sư đệ!

Hổ Tử dừng bước nhìn Tô Minh, sau đó sải bước nhanh chóng tiến đến, tiến lên ôm cả người Tô Minh.

- Ngươi ngươi ngươi... Ngươi có biết là sau khi ngươi mất tích, Nhị sư huynh đã bao nhiêu lần yên lặng tới lốc xoáy Âm Tử tìm không? Ngươi có biết rằng đã bao nhiêu lần đại sư huynh liều lĩnh muốn đột phá tu vi vì không muốn sau này ngươi phải đi vào chỗ sống còn không? Ngươi có biết vì sao Hổ Tử ta bố trí trận pháp suốt bao nhiêu ngày không ngủ không? Tiểu sư đệ, ngươi phải nghe lời Hổ Tử ta, lần này trở về cũng đừng đi đâu nữa, mấy anh em chúng ta có thể ở cùng nhau lâu dài tại Đệ Cửu Phong này có được không?

Hổ Tử rối rít nói, thần sắc kích động biến thành nức nở. Bề ngoài thì hắn là một đại hán như mãnh hổ, là kẻ giết người dữ tợn. Cho dù là cười thì cũng vẫn mang theo vẻ dữ tợn, toàn thân tràn ngập sát khí.

Nhưng ở trước mặt Tô Minh, ở trước mặt Nhị sư huynh, Đại sư huynh, hắn lại giống như một đứa trẻ con, một Hổ Tử thích cười to, thích khóc lớn, thích rình coi.

- Tiểu sư đệ, ngươi... Vẫn còn phải đi sao?

Nhị sư huynh trầm mặc trong chốc lát rồi nhìn về phía Tô Minh.

Đại sư huynh mặc dù không nói gì nhưng giờ khắc này dường như hắn cũng đang đợi Tô Minh trả lời.


Tô Minh trầm mặc không nói gì. Hắn nhìn Đại sư huynh, Nhị sư huynh và Hổ Tử, hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu.

- Chờ ta xử lý ba chuyện cuối cùng, ta sẽ trở lại Đệ Cửu Phong, trăm năm không rời.

Ban đêm tại Đệ Cửu Phong, tinh không vạn dặm vô cùng rực rỡ. Cuộc chinh chiến ban ngày đã kết thúc, giờ phút này, đại đa số tu sĩ cũng đã nghỉ ngơi đả tọa, chỉ có một vài người là đang nhanh chóng tu bổ trận pháp, để cho khuyết khẩu của trận pháp này từ từ khép lại.

Ánh trăng soi sáng Đệ Cửu Phong. Xung quanh một chiếc bàn là đại sư huynh ngồi ở đầu, Nhị sư huynh bên trái, Hổ Tử bên phải, chỗ cuối cùng là Tô Minh.

Đây là sư môn tụ lại. Ở chỗ này không có tu vi mạnh yếu, cũng không có xếp hạng địa vị tông môn Đệ Cửu Phong. Đây chỉ là sư môn của Đệ Cửu Phong cùng nhau ngồi lại một chỗ.

Huynh trưởng như thầy. Thầy không có ở đây, đại sư huynh chính là sư môn đứng đầu.

Thương Lan yên lặng ở phía sau Tô Minh. Thần sắc cô lạnh nhạt trang nhã, không để ý tới Hứa Tuệ, người đứng ở bên cạnh Tô Minh.

Hứa Tuệ đã sớm trở lại Đệ Cửu Phong, có liên quan tới chuyện Đức Thuận. Tô Minh không hỏi, cô cũng không nói.

- Đệ Cửu Phong ta đã giành được thắng lợi trong trận chiến này. Nhưng sở dĩ có thể thắng là bỏi vì tu vi của toàn bộ tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh bị áp chế. Điểm này... Tiểu sư đệ, là ngươi làm hả?

Nhị sư huynh chần chờ một chút. Hắn thật sự không nghĩ rằng hắn vừa nói vừa nhìn về phía Tô Minh, thần sắc Tô Minh bình tĩnh, khẽ gật đầu.

Lập tức Hổ Tử hít vào một hơi thật sâu, kinh ngạc nhìn Tô Minh. Trong nháy mắt, Nhị sư huynh cũng hít thở dồn dập, sắc mặt nhanh chóng biến hóa, mơ hồ mang theo vẻ khó tin.

Bọn họ biết rõ việc áp chế tu vi của tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh này đại biểu cho cái gì. Thậm chí bọn họ có thể nhìn ra, thực lực của Tô Minh có thể hủy diệt tất cả các tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh.

Đại sư huynh trầm mặc nhưng tay phải của hắn lại run lên. Dường như trong chớp mắt này, trong lòng hắn đang nhấc lên sóng lớn động trời.

Trong ba người bọn họ, Đại sư huynh luôn luôn là người có tu vi cao nhất. Có lẽ Nhị sư huynh không phát hiện ra được sự có mặt của Viêm Bùi Thần Hoàng, Hổ Tử cũng khó có thể biết được. Nhưng Đại sư huynh có chút tiếp xúc, dung hợp cùng Đạo Hải tiên, ở dưới sự giúp đỡ của Đạo Hải tiên, hắn đã cảm nhận được rõ bên trong cuộc chiến tranh này có một tồn tại khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.


Đó là... Viêm Bùi Thần Hoàng. Đại sư huynh biết được thân phận và tên của người này là từ việc sưu hồn tù binh tu sĩ Ám Thần.

Có thể ở trước mặt Viêm Bùi Thần Hoàng phong ấn sáu phần tu vi cua tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh. Thực lực như vậy... Đã vượt ra khỏi tưởng tượng của đại sư huynh.

- Tiểu sư đệ, ngươi... Rốt cuộc hôm nay, tu vi của ngươi đã đạt đến trình độ nào? So với Viêm Bùi Thần Hoàng... Như thế nào?

Nhị sư huynh trầm mặc chốc lát rồi truyền ra tiếng nói ngưng trọng.

- Hắn... Không có tư cách trở thành đối thủ của ta.

Tô Minh trầm mặc trong chốc lát rồi nói rõ.

- Hôm nay ở Tam Hoang Đại Giới, bên trong tứ đại chân giới, trừ một số lão quái ngủ say thì có rất ít tu sĩ... Có thể trở thành đối thủ của ta...

Tô Minh vừa dứt lời, lập tức Đại sư huynh trầm mặc, Nhị sư huynh lại càng hít thở dồn dập hơn. Hổ Tử há hốc mồm, một hồi lâu sau vẫn không nói được lời nào.

Bọn họ không hề nghi ngờ chút vào về lời nói của Tô Minh. Lập tức thần sắc Hổ Tử trở nên hưng phấn và kích động. Hắn cầm lấy vò rượu trước mặt, tu ừng ực, tùy ý để rượu tràn theo khóe miệng chảy xuống.

- Ha ha, tiểu sư đệ, bước kế tiếp chúng ta phải làm gì? Hay là chúng ta giết chết tất cả đám người Ám Thần và Nghịch Thánh? Nhị sư huynh, ngươi cứ nói đi, ngươi xem ý này của ta như thế nào?

- Ám Thần và Nghịch Thánh có nhiều điều bí ẩn đúng không?

Nhị sư huynh trầm tư, không để ý đến Hổ Tử mà như có điều suy nghĩ nhìn về phía Tô Minh.

- Ám Thần và Nghịch Thánh cũng là Tam Hoang. Trận chiến này nhìn như xâm lấn nhưng lại là trở về, nhìn như hung hiểm nhưng lại là một cuộc chiến sinh mệnh cuối cùng. Giống như là người đánh cờ. Bọn họ không biết được bọn họ đã sớm là con cờ... Cho dù đuổi giết hết tất cả bọn họ cũng là vô ích. Bởi vì... kiếp Tam Hoang này không phải là hôm nay mà là ở năm trăm năm sau...

Tô Minh chậm rãi nói, than nhẹ một tiếng rồi nói về một số chuyện đã trải qua, bao gồm cả chuyện hạo kiếp năm trăm năm sau, những chuyện ở Tang Tương đại giới, những lão quái cổ xưa sẽ thức tỉnh lúc trước khi xảy ra hạo kiếp.

Tiếng nói của hắn vang vọng khiến cho tâm thần Hổ Tử chấn động mạnh, thần sắc lộ ra vẻ khó tin. Khiến cho Nhị sư huynh chấn động toàn thân, hai mắt mở lớn.

- Tiểu sư đệ... Ba chuyện lúc trước ngươi nói là những gì?




Trong lúc Hổ Tử và Nhị sư huynh trầm mặc, hoảng sợ thì đại sư huynh rầu rĩ nói.

Tô Minh ngẩng đầu nhìn đại sư huynh, nhẹ giọng chậm rãi nói.

- Chuyện thứ nhất là ta muốn đi một chuyến tới Minh Hoàng Chân Giới để tìm một nữ tử và thu hồi chân giới thuộc về ta. Ta muốn tới đó đổi lại cho hắn một vật. Đi tới đó để… Chấm dứt một ân oán vờn quanh ta ngàn năm.

- Là Vũ Huyên sao?

Bỗng nhiên Phương Thương Lan nói.

Hứa Tuệ à từ đầu đến cuối cũng trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì. Giờ phút này cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh.

Tô Minh gật đầu.

Phương Thương Lan không nói gì, thần sắc lại tiếp tục bình tĩnh như nước. Nhưng đôi lông mi khẽ nhắm lại, có chút run rẩy.

- Chuyện thứ hai là ta muốn đi một chuyến tới chốn cũ để cho ta mạnh hơn, để chuẩn bị thật tốt cho hạo kiếp năm trăm năm sau.

Tô Minh nói, hai mắt chợt lộ ra vẻ bén nhọn.

- Chuyện thứ ba là ta muốn đi một chuyến tới... trận doanh Ám Thần, tìm được sư tôn của chúng ta!

Tô Minh vừa dứt lời, lập tức Hổ Tử ngẩng mạnh đầu, thần sắc của Nhị sư huynh cũng chấn động, đại sư huynh tuy trầm mặc nhưng từ trên người của hắn lộ ra một luồng ý chấp nhất.

- Tu vi của ba người chúng ta không đủ để tìm sư tôn. Chỉ có ngươi... là có thể tìm sư tôn về. Đã rất lâu rồi, chúng ta... Không nhìn thấy lão nhân gia ông ta.

Tiếng nói trầm thấp của Đại sư huynh vang vọng bốn phía, mang theo nỗi nhớ thật sâu.

Tô Minh cũng không nói ra việc hắn đi trận doanh Ám Thần, ngoài việc tìm sư tôn ra, hắn còn có một mục đích khác. Hắn muốn đi tới Hồn Tộc một chuyến để nhìn thấy mẹ hắn.

- Làm xong ba chuyện này, ta sẽ ở lại Đệ Cửu Phong, đợi chờ thời gian trôi qua, đợi chờ ngày hạo kiếp phủ xuống. Cả đời ta có hứa hẹn với một số người. Mấy trăm năm sau, nhất định ta sẽ hoàn thành những hứa hẹn này.

back top