"Hòa Phong, ngươi và ta vốn không quen, không hận không cừu, là ngươi trước chọc đến ta. Vì lợi ích riêng muốn lợi dụng ta, đưa ta vào chỗ chết. Ta không giết ngươi ngay, còn đồng ý báo thù giúp ngươi. Đã vậy mà ngươi còn mơ tưởng hại ta!" Mắt Tô Minh lộ sát khí. Từ người Hòa Phong, hắn chẳng những biết đến lòng người ác độc còn sâu sắc hiểu ra mình thua kém.
Hắn tuyệt đối không tin Hàn Phỉ Tử ngẫu nhiên đi ngang!
Tất cả chắc chắn là Hòa Phong thầm dẫn dắt. Giờ Tô Minh làm Khắc Ấn thuật có thể trông thấy đoàn sáng trên đầu Hòa Phong. Ánh sáng này đang run rẩy, thanh âm kinh hoàng tai thường không nghe thấy nhưng Tô Minh trong trạng thái này thì lại nghe rõ ràng.
Xem những thứ này, nếu Tô Minh còn không hiểu ra thì hắn không là Tô Minh!
Nếu không phải hắn nghĩ ra được cách thi triển Khắc Ấn thuật, chỉ sợ mãi đến khi Hàn Phỉ Tử tới trước mặt còn chưa hay biết, mờ mịt không hiểu đối phương làm sao tìm ra được.
Toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tô Minh không suy nghĩ nữa, theo cách Khắc Ấn thuật chớp mắt thu lại bãi cỏ trăm mét ngưng tụ thành năm mét quanh người, bao phủ Hòa Phong bên trong. Hắn đứng lên tiến ra một bước, đầu ngón tay mạnh chỉ vào giữa trán Hòa Phong, lập tức tổn thương đoàn sáng trong đầu gã. Nó ảm đạm nhưng không tan mất, sợi chỉ lan tràn từ giữa trán cũng biến ảm đạm.
Tô Minh đang định chặt đứt nhưng rồi dừng tay, ánh mắt lấp lóe, đầu nhanh chóng chuyển động.
"Hàn Phỉ Tử có thể tìm tới đây thì đã vào phạm vi trăm mét, giờ chặt đứt liên lạc giữa Hòa Phong với bên ngoài cũng không còn tác dụng, ngược lại đánh rắn động cỏ, khiến Hàn Phỉ Tử chuẩn bị trước."
"Hòa Phong trọng thương, dù có thể thông qua cách này liên lạc với bên ngoài nhưng có sáu phần trăm chỉ liên lạc mà thôi, có thể chỉ dẫn đối phương tìm tới đây. Có bốn phần trăm gã nói ra mọi chuyện cho người kia, đặc biệt là gã bị trọng thương còn lo sợ mình phát hiện nên lại giảm bớt một phần, rất có thể Hàn Phỉ Tử không biết sự tồn tại của mình!"
"Huyền Luân cũng không có khả năng kể kỹ lại việc này, thế nên Hàn Phỉ Tử tới đây chỉ nghĩ chỗ này có Hòa Phong, mà gã chắc bị thương không thể ra ngoài, vì tránh Huyền Luân nên dùng cách này gọi cô tới, để cô chữa trị giúp. Nếu thật là vậy thì Hàn Phỉ Tử sẽ không nói việc này cho ai. Cô ta rất có thể chỉ đi một mình! Lúc trước thấy sắc mặt Hàn Phỉ Tử không cảnh giác bao nhiêu, vậy thì lại giảm một phần trăm, mình phân tích chính xác có thể đạt tới tám phần! Tám phần là đủ rồi!"
Tô Minh bị tình thế bắt buộc, trong vài giây ngắn ngủi dùng hết tâm trí nhanh chóng phân tích, làm đầu hắn hơi đau, nhưng giờ không phải lúc kéo dài thời gian. Tô Minh lập tức dâng dậy Hòa Phong, giang hai chân ra sắp xếp thành bộ dáng ngồi xếp bằng. Tô Minh ngồi xổm xuống núp sau người Hòa Phong.
Vốn cơ thể hắn nhỏ gầy hơn Man tộc bình thường, bây giờ núp đi, nhìn từ đằng trước thì không thể thấy Tô Minh.
Cùng lúc đó, bãi cỏ đỏ thì bị hắn dùng ý niệm nhanh chóng co rút, chớp mắt hóa thành mảnh nhỏ chỉ ở dưới chân Tô Minh. Hòa Phong ở ngoài mặt cỏ.
Ngay sau đó, phạm vi khắc ấn của Tô Minh cũng co rút, trừ bao phủ bản thân ra còn gồm cả Hòa Phong. Đây là phòng ngừa gã cảnh báo. Có phạm vi khắc ấn, nếu Hòa Phong cảnh báo thì Tô Minh sẽ ngăn chặn trước tiên.
Làm xong mọi thứ, Tô Minh hít sâu, hai mắt lộ tia sáng lạnh. Hắn vận chuyển khí huyết đạt đến cực điểm, phân tán hồn Nguyệt Dực dán sát làn da. Lần này hắn sử dụng tất cả hồn Nguyệt Dực.
Hắn thậm chí nâng lên cánh tay phải, cảm ứng Tam Sát, chỉ chờ giây phút mấu chốt thì lập tức ra tay.
Trong miệng hắn còn chứa ngụm máu, máu này cần cho Ô Huyết Trần!
"Cô ta chưa tới Khai Trần, mình không phải không có sức đấu một phen!" Nhịp tim đập của Tô Minh dần chậm lại, bình tĩnh không động đậy.
Ngoài hang động, Hàn Phỉ Tử mặc đồ trắng đeo khăn che trắng, cách hang động khoảng bảy mươi mét. Biểu tình cô bình tĩnh, vóc dáng tuyệt trần, dù đi trong cánh rừng ẩm ướt, dù mặt đất cuồn cuộn nước bùn xấu xí nhưng cô vẫn chói mắt, dường như cách biệt với nơi đây. Chỗ này không thể ô nhiễm cô một chút.
Hai mắt Hàn Phỉ Tử tựa ánh sao, khiến người nhìn sẽ chìm đắm vào trong, không thể thoát ra. Mặt cô rõ ràng bị khăn che lại, nhưng người trông thấy sẽ hoảng hốt như nhìn cô gái tuyệt đẹp trong mơ.
Cô nhẹ nhàng tiến về phía trước, đôi mắt xinh đẹp nhìn khe hở hang động đằng trước. Cô có thể cảm nhận được liên lạc Hòa Phong toát ra đang ở đó.
Theo cô thấy thì Hòa Phong trừ có thể khiến mình được báu vật ra càng có chỗ lợi dụng. Ví dụ như sự liên lạc kỳ lạ này, rất không bình thường. Lại thêm tâm kế gã rất sâu, thuật pháp kỳ quái này vẫn không truyền ra ngoài, đây là điểm khiến cô khen ngợi gã.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là khen ngợi mà thôi. Cô cảm thấy sau khi người này mất đi giá trị, có thể thành thuộc hạ của mình, sau này vào Thiên Hàn tông sẽ giúp ích cho mình.
Cô đang tiến lên bỗng chân mày thanh nhíu lại, nâng lên cánh tay ngọc. Trên ngón tay cô có một chiếc nhẫn màu đen. Chiếc nhẫn nhìn thì bình thường nhưng có một sợi chỉ mỏng liên tiếp với hang động.
Hiện giờ sợi chỉ đột nhiên dao động, ảm đạm rất nhiều.
Đó là lúc Tô Minh chỉ vào giữa trán Hòa Phong.
Hàn Phỉ Tử dừng bước chân, đứng đó, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhìn hang động đằng trước, như đang suy tư. Lát sau cô nhúc nhích, lướt tới gần cách ngoài hang mười mét thì dừng lại.
"Hòa huynh, Nhan Phỉ đến rồi, xin ra gặp mặt." Thanh âm Hàn Phỉ Tử lạnh lùng, nhưng ẩn chứa từ tính kỳ lạ, khiến người nghe vui sướng. Bạn đang đọc truyện được tại
Trong hang động hoàn toàn yên tĩnh không truyền ra tiếng động nào. Mắt Hàn Phỉ Tử lóe tia sáng, hơi do dự, nâng tay lên, bàn tay sáng lên, một áng mây trắng to cỡ bàn tay bay tới trước, thuận theo khe hở tiến vào trong hang.
Tô Minh núp sau lưng Hòa Phong, không động đậy, dường như không trông thấy mây trắng bay vào động. Mây trắng bay giữa không trung, vòng quanh bốn phía một vòng rồi bay ra, rơi trên tay Hàn Phỉ Tử.
Hàn Phỉ Tử nhẹ nắm tay lại, mây trắng tán đi. Trước mắt cô hiện ra hình ảnh lúc trước mây trắng thấy. Cô trầm ngâm một lát, nhấc chân lên bước vào trong hang. Lúc tiến vào, ngoài người cô vòng quanh mây bay, hiển nhiên là có đề phòng.
Theo tiếng bước chân tới gần, Tô Minh vẫn không động đậy, nhưng tia sáng trong mắt ngày càng lạnh lẽo.
Rất nhanh, Hàn Phỉ Tử đã tới hang động, liếc mắt liền thấy Hòa Phong ngồi xếp bằng tại đó. Cũng trông thấy ngoài da Hòa Phong mọc đầy thảo dược, con ngươi co rút.
Cô đứng nguyên tại chỗ, không bước ra tiếp mà sau vài giây mây bỗng khuếch tán, lan tràn trong hang. Khiến hang động bỗng chấn động. Ngay sau đó cô mạnh lùi ra sau, xem hình dạng thì rõ ràng phát hiện cái gì, định rời khỏi hang.
Cô vừa lùi thì Tô Minh bản năng ra tay. Lúc trước khi Hàn Phỉ Tử bước vào hang thì hắn luôn tập trung tinh thần. Tuy đối phương đứng đó vài giây nhưng không phải nơi tốt nhất để ra tay. Nếu có thể tới gần chút, Tô Minh có tin tưởng thắng hơn.
Bây giờ cô lùi tựa như có sợi dây lôi kéo khiến hắn định ra tay, đây là phản xạ tự nhiên nhưng hắn lại kiềm chế, trán ướt mồ hôi.
"Hàn Phỉ Tử này giống như Hòa Phong, đều là người có tâm kế. Lúc trước cô ta dùng mây trắng xem xét trong động, sao không biết Hòa Phong toàn thân đầy thảo dược được. Khi cô tiến vào không nên kinh ngạc mới đúng! Cô định lùi lại vốn là giả bộ, nhưng mới nãy đứng tại chỗ cũng rất kỳ diệu. Vài giây đó có thể khiến người tập trung tinh thần vào động tác, một khi chú ý, khi cô mạnh lùi ra sau sẽ khiến người bản năng bị lôi kéo, theo đó ra tay. Cách thử như vậy mình có thể học hỏi." Tô Minh không trúng kế là có liên quan đến trải nghiệm trận chiến Ô Sơn bộ lạc. Trận chiến thê thảm đó khiến hắn càng tin tưởng ý nghĩ riêng.
Nếu hắn đã định chờ tới lúc mấu chốt mới ra tay thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Vậy nên lúc nãy mới kiềm chế được, chứ không phải lập tức nhìn ra manh mối gì.
Hàn Phỉ Tử lùi lại vài bước, mắt lấp lóe, thấy không có gì ngoài ý muốn thì thả lỏng tinh thần, dừng bước, lại tiến lên. Lần này khoảng cách giữa cô và Hòa Phong dần kéo gần.
"Xem ra Hòa Phong trúng Man thuật của Huyền Luân, sự sống sắp hết, khó khăn lắm mới trốn thoát chỉ có thể tránh né chỗ này, trước khi hôn mê thả ra liên hệ với mình, để mình tới cứu." Nhìn Hòa Phong khoanh chân ngồi đó, Hàn Phỉ Tử thầm nghĩ, lại tiến lên mấy bước muốn cẩn thận quan sát.
Trong mắt cô, sau lưng Hòa Phong trống rỗng, chẳng có một ai. Bây giờ cô không ngừng tiếp cận, khi cách Hòa Phong gần một mét thì chẳng biết nghĩ đến gì, bỗng trợn to hai mắt, nhanh chóng lùi ra sau.
"Không đúng, hang này ở sâu trong rừng, không khí ẩm ướt nhất định rất đậm, nhưng Hòa Phong hôn mê không thể xua tan, mà không khí nơi này lại mỏng như vậy. Còn nữa, trong hang ở rừng mưa thường là nơi thú trùng trú ngụ, nhưng nơi này không có cái gì. Hòa Phong đã hôn mê thì làm sao khiến con thú không dám tiến đến! Tại đây, có bẫy!" Hàn Phỉ Tử tinh thần chấn động, thầm than không tốt, định lùi ra sau.
Tô Minh núp sau lưng Hòa Phong mắt chợt lóe. Khoảnh khắc Hàn Phỉ Tử lùi thì bãi cỏ đỏ dưới chân hắn bỗng lan tràn.
Ra tay!
Hắn tuyệt đối không tin Hàn Phỉ Tử ngẫu nhiên đi ngang!
Tất cả chắc chắn là Hòa Phong thầm dẫn dắt. Giờ Tô Minh làm Khắc Ấn thuật có thể trông thấy đoàn sáng trên đầu Hòa Phong. Ánh sáng này đang run rẩy, thanh âm kinh hoàng tai thường không nghe thấy nhưng Tô Minh trong trạng thái này thì lại nghe rõ ràng.
Xem những thứ này, nếu Tô Minh còn không hiểu ra thì hắn không là Tô Minh!
Nếu không phải hắn nghĩ ra được cách thi triển Khắc Ấn thuật, chỉ sợ mãi đến khi Hàn Phỉ Tử tới trước mặt còn chưa hay biết, mờ mịt không hiểu đối phương làm sao tìm ra được.
Toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Tô Minh không suy nghĩ nữa, theo cách Khắc Ấn thuật chớp mắt thu lại bãi cỏ trăm mét ngưng tụ thành năm mét quanh người, bao phủ Hòa Phong bên trong. Hắn đứng lên tiến ra một bước, đầu ngón tay mạnh chỉ vào giữa trán Hòa Phong, lập tức tổn thương đoàn sáng trong đầu gã. Nó ảm đạm nhưng không tan mất, sợi chỉ lan tràn từ giữa trán cũng biến ảm đạm.
Tô Minh đang định chặt đứt nhưng rồi dừng tay, ánh mắt lấp lóe, đầu nhanh chóng chuyển động.
"Hàn Phỉ Tử có thể tìm tới đây thì đã vào phạm vi trăm mét, giờ chặt đứt liên lạc giữa Hòa Phong với bên ngoài cũng không còn tác dụng, ngược lại đánh rắn động cỏ, khiến Hàn Phỉ Tử chuẩn bị trước."
"Hòa Phong trọng thương, dù có thể thông qua cách này liên lạc với bên ngoài nhưng có sáu phần trăm chỉ liên lạc mà thôi, có thể chỉ dẫn đối phương tìm tới đây. Có bốn phần trăm gã nói ra mọi chuyện cho người kia, đặc biệt là gã bị trọng thương còn lo sợ mình phát hiện nên lại giảm bớt một phần, rất có thể Hàn Phỉ Tử không biết sự tồn tại của mình!"
"Huyền Luân cũng không có khả năng kể kỹ lại việc này, thế nên Hàn Phỉ Tử tới đây chỉ nghĩ chỗ này có Hòa Phong, mà gã chắc bị thương không thể ra ngoài, vì tránh Huyền Luân nên dùng cách này gọi cô tới, để cô chữa trị giúp. Nếu thật là vậy thì Hàn Phỉ Tử sẽ không nói việc này cho ai. Cô ta rất có thể chỉ đi một mình! Lúc trước thấy sắc mặt Hàn Phỉ Tử không cảnh giác bao nhiêu, vậy thì lại giảm một phần trăm, mình phân tích chính xác có thể đạt tới tám phần! Tám phần là đủ rồi!"
Tô Minh bị tình thế bắt buộc, trong vài giây ngắn ngủi dùng hết tâm trí nhanh chóng phân tích, làm đầu hắn hơi đau, nhưng giờ không phải lúc kéo dài thời gian. Tô Minh lập tức dâng dậy Hòa Phong, giang hai chân ra sắp xếp thành bộ dáng ngồi xếp bằng. Tô Minh ngồi xổm xuống núp sau người Hòa Phong.
Vốn cơ thể hắn nhỏ gầy hơn Man tộc bình thường, bây giờ núp đi, nhìn từ đằng trước thì không thể thấy Tô Minh.
Cùng lúc đó, bãi cỏ đỏ thì bị hắn dùng ý niệm nhanh chóng co rút, chớp mắt hóa thành mảnh nhỏ chỉ ở dưới chân Tô Minh. Hòa Phong ở ngoài mặt cỏ.
Ngay sau đó, phạm vi khắc ấn của Tô Minh cũng co rút, trừ bao phủ bản thân ra còn gồm cả Hòa Phong. Đây là phòng ngừa gã cảnh báo. Có phạm vi khắc ấn, nếu Hòa Phong cảnh báo thì Tô Minh sẽ ngăn chặn trước tiên.
Làm xong mọi thứ, Tô Minh hít sâu, hai mắt lộ tia sáng lạnh. Hắn vận chuyển khí huyết đạt đến cực điểm, phân tán hồn Nguyệt Dực dán sát làn da. Lần này hắn sử dụng tất cả hồn Nguyệt Dực.
Hắn thậm chí nâng lên cánh tay phải, cảm ứng Tam Sát, chỉ chờ giây phút mấu chốt thì lập tức ra tay.
Trong miệng hắn còn chứa ngụm máu, máu này cần cho Ô Huyết Trần!
"Cô ta chưa tới Khai Trần, mình không phải không có sức đấu một phen!" Nhịp tim đập của Tô Minh dần chậm lại, bình tĩnh không động đậy.
Ngoài hang động, Hàn Phỉ Tử mặc đồ trắng đeo khăn che trắng, cách hang động khoảng bảy mươi mét. Biểu tình cô bình tĩnh, vóc dáng tuyệt trần, dù đi trong cánh rừng ẩm ướt, dù mặt đất cuồn cuộn nước bùn xấu xí nhưng cô vẫn chói mắt, dường như cách biệt với nơi đây. Chỗ này không thể ô nhiễm cô một chút.
Hai mắt Hàn Phỉ Tử tựa ánh sao, khiến người nhìn sẽ chìm đắm vào trong, không thể thoát ra. Mặt cô rõ ràng bị khăn che lại, nhưng người trông thấy sẽ hoảng hốt như nhìn cô gái tuyệt đẹp trong mơ.
Cô nhẹ nhàng tiến về phía trước, đôi mắt xinh đẹp nhìn khe hở hang động đằng trước. Cô có thể cảm nhận được liên lạc Hòa Phong toát ra đang ở đó.
Theo cô thấy thì Hòa Phong trừ có thể khiến mình được báu vật ra càng có chỗ lợi dụng. Ví dụ như sự liên lạc kỳ lạ này, rất không bình thường. Lại thêm tâm kế gã rất sâu, thuật pháp kỳ quái này vẫn không truyền ra ngoài, đây là điểm khiến cô khen ngợi gã.
Nhưng chỉ vẻn vẹn là khen ngợi mà thôi. Cô cảm thấy sau khi người này mất đi giá trị, có thể thành thuộc hạ của mình, sau này vào Thiên Hàn tông sẽ giúp ích cho mình.
Cô đang tiến lên bỗng chân mày thanh nhíu lại, nâng lên cánh tay ngọc. Trên ngón tay cô có một chiếc nhẫn màu đen. Chiếc nhẫn nhìn thì bình thường nhưng có một sợi chỉ mỏng liên tiếp với hang động.
Hiện giờ sợi chỉ đột nhiên dao động, ảm đạm rất nhiều.
Đó là lúc Tô Minh chỉ vào giữa trán Hòa Phong.
Hàn Phỉ Tử dừng bước chân, đứng đó, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhìn hang động đằng trước, như đang suy tư. Lát sau cô nhúc nhích, lướt tới gần cách ngoài hang mười mét thì dừng lại.
"Hòa huynh, Nhan Phỉ đến rồi, xin ra gặp mặt." Thanh âm Hàn Phỉ Tử lạnh lùng, nhưng ẩn chứa từ tính kỳ lạ, khiến người nghe vui sướng. Bạn đang đọc truyện được tại
Trong hang động hoàn toàn yên tĩnh không truyền ra tiếng động nào. Mắt Hàn Phỉ Tử lóe tia sáng, hơi do dự, nâng tay lên, bàn tay sáng lên, một áng mây trắng to cỡ bàn tay bay tới trước, thuận theo khe hở tiến vào trong hang.
Tô Minh núp sau lưng Hòa Phong, không động đậy, dường như không trông thấy mây trắng bay vào động. Mây trắng bay giữa không trung, vòng quanh bốn phía một vòng rồi bay ra, rơi trên tay Hàn Phỉ Tử.
Hàn Phỉ Tử nhẹ nắm tay lại, mây trắng tán đi. Trước mắt cô hiện ra hình ảnh lúc trước mây trắng thấy. Cô trầm ngâm một lát, nhấc chân lên bước vào trong hang. Lúc tiến vào, ngoài người cô vòng quanh mây bay, hiển nhiên là có đề phòng.
Theo tiếng bước chân tới gần, Tô Minh vẫn không động đậy, nhưng tia sáng trong mắt ngày càng lạnh lẽo.
Rất nhanh, Hàn Phỉ Tử đã tới hang động, liếc mắt liền thấy Hòa Phong ngồi xếp bằng tại đó. Cũng trông thấy ngoài da Hòa Phong mọc đầy thảo dược, con ngươi co rút.
Cô đứng nguyên tại chỗ, không bước ra tiếp mà sau vài giây mây bỗng khuếch tán, lan tràn trong hang. Khiến hang động bỗng chấn động. Ngay sau đó cô mạnh lùi ra sau, xem hình dạng thì rõ ràng phát hiện cái gì, định rời khỏi hang.
Cô vừa lùi thì Tô Minh bản năng ra tay. Lúc trước khi Hàn Phỉ Tử bước vào hang thì hắn luôn tập trung tinh thần. Tuy đối phương đứng đó vài giây nhưng không phải nơi tốt nhất để ra tay. Nếu có thể tới gần chút, Tô Minh có tin tưởng thắng hơn.
Bây giờ cô lùi tựa như có sợi dây lôi kéo khiến hắn định ra tay, đây là phản xạ tự nhiên nhưng hắn lại kiềm chế, trán ướt mồ hôi.
"Hàn Phỉ Tử này giống như Hòa Phong, đều là người có tâm kế. Lúc trước cô ta dùng mây trắng xem xét trong động, sao không biết Hòa Phong toàn thân đầy thảo dược được. Khi cô tiến vào không nên kinh ngạc mới đúng! Cô định lùi lại vốn là giả bộ, nhưng mới nãy đứng tại chỗ cũng rất kỳ diệu. Vài giây đó có thể khiến người tập trung tinh thần vào động tác, một khi chú ý, khi cô mạnh lùi ra sau sẽ khiến người bản năng bị lôi kéo, theo đó ra tay. Cách thử như vậy mình có thể học hỏi." Tô Minh không trúng kế là có liên quan đến trải nghiệm trận chiến Ô Sơn bộ lạc. Trận chiến thê thảm đó khiến hắn càng tin tưởng ý nghĩ riêng.
Nếu hắn đã định chờ tới lúc mấu chốt mới ra tay thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Vậy nên lúc nãy mới kiềm chế được, chứ không phải lập tức nhìn ra manh mối gì.
Hàn Phỉ Tử lùi lại vài bước, mắt lấp lóe, thấy không có gì ngoài ý muốn thì thả lỏng tinh thần, dừng bước, lại tiến lên. Lần này khoảng cách giữa cô và Hòa Phong dần kéo gần.
"Xem ra Hòa Phong trúng Man thuật của Huyền Luân, sự sống sắp hết, khó khăn lắm mới trốn thoát chỉ có thể tránh né chỗ này, trước khi hôn mê thả ra liên hệ với mình, để mình tới cứu." Nhìn Hòa Phong khoanh chân ngồi đó, Hàn Phỉ Tử thầm nghĩ, lại tiến lên mấy bước muốn cẩn thận quan sát.
Trong mắt cô, sau lưng Hòa Phong trống rỗng, chẳng có một ai. Bây giờ cô không ngừng tiếp cận, khi cách Hòa Phong gần một mét thì chẳng biết nghĩ đến gì, bỗng trợn to hai mắt, nhanh chóng lùi ra sau.
"Không đúng, hang này ở sâu trong rừng, không khí ẩm ướt nhất định rất đậm, nhưng Hòa Phong hôn mê không thể xua tan, mà không khí nơi này lại mỏng như vậy. Còn nữa, trong hang ở rừng mưa thường là nơi thú trùng trú ngụ, nhưng nơi này không có cái gì. Hòa Phong đã hôn mê thì làm sao khiến con thú không dám tiến đến! Tại đây, có bẫy!" Hàn Phỉ Tử tinh thần chấn động, thầm than không tốt, định lùi ra sau.
Tô Minh núp sau lưng Hòa Phong mắt chợt lóe. Khoảnh khắc Hàn Phỉ Tử lùi thì bãi cỏ đỏ dưới chân hắn bỗng lan tràn.
Ra tay!