Cầu Ma

Chương 172: Hàm Sơn Xích trong mưa

"Huynh…đi theo tôi." Hàn Thương Tử cầm lấy bản đồ An Đông bộ lạc, đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm hồng, lỗ tai cũng đỏ rực, khiến người nhìn có cảm giác lạ lùng.

Tô Minh ngây ra, khó hiểu cô gái này làm sao vậy.

Bây giờ tim Hàn Thương Tử đập rất nhanh, lúc trước cô đi xuống bằng hướng khác, giờ lên đỉnh núi An Đông bộ lạc, bóng lưng lắc lư quyến rũ.

Tô Minh bản năng sờ mũi nhưng lại chạm trúng mặt nạ, cười khổ, đi theo Hàn Thương Tử. Hắn vẫn không rõ vì sao Hàn Thương Tử có biểu tình như vậy.

Trên đường đi Hàn Thương Tử vẫn không lên tiếng, Tô Minh không nói câu nào, hai người từ hướng khác leo lên núi. Không đi xa lắm, cánh rừng trước mặt xuất hiện một hang động.

Hang động rất bí ẩn, nếu không phải người quen thuộc chỗ này thì khó thể tìm được.

"Nơi này không ai đến, là lúc nhỏ tôi vô tình tìm được làm nơi vui chơi, lớn lên thường một mình tới đây. Chỗ này bị tôi sắp xếp một ít phòng hộ của Thiên Hàn tông, rất an toàn." Đứng ngoài hang động Hàn Thương Tử không ngoái đầu lại, đưa lưng nhẹ giọng nói với Tô Minh.

Tô Minh nhíu mày xem xét xung quanh, mở ra Khắc Ấn thuật, lặng im nhìn Hàn Thương Tử.

"Huynh…huynh vào đi." Hàn Thương Tử lại cắn răng trước tiên đi vào trong.

Tô Minh chần chờ một lát, xác định xung quanh không có gì lạ mới theo vào. :




Hang động không lớn, tựa như gian phòng chỉ là hơi tối, nhưng trong mắt Tô Minh tuy không rõ như ban ngày cũng có thể thấy rõ ràng.

"Cô mang tôi đến đây là…" Tô Minh cau mày mới nói đến đây chợt ngừng, bản năng lùi vài bước ngây ngốc nhìn Hàn Thương Tử, nói không nên lời.

Chỉ thấy Hàn Thương Tử vẫn đưa lưng hướng Tô Minh, nhưng đôi tay thì cởi đồ lộ ra tấm lưng xinh đẹp. Đang lúc Tô Minh ngây như phỗng thì Hàn Thương Tử run lên giũ quần áo, lộ ra tấm lưng nữ giới hoàn mỹ trước mặt Tô Minh.

Đường cong xinh đẹp, làn da tuyệt diệu. Tô Minh thậm chí trông thấy vì Hàn Thương Tử run lên mà nổi lông tơ. Sống lưng dọc xuống thắt lưng hõm vào trong phập phồng, vẽ ra hình ảnh khiến Tô Minh trợn tròn mắt.

"Cô…" Tô Minh lại thụt lùi nhìn, chằm chằm Hàn Thương Tử, không biết nên nói cái gì.

"Đây là minh chứng của tôi." Người Hàn Thương Tử run bần bật, xoay người lại ôm ngực, khóe mắt chảy lệ nhưng kiên quyết nhìn Tô Minh.

"Man Chủng trên người Phương Mộc thì huynh đã thấy rồi. Ở trên người thằng bé, tôi đã nói chưa. Còn về phần tôi thì bị Tư Mã Tín chủng tình, nhưng chỉ là ở trong lòng gieo trồng. Tôi có thể đưa thân thể cho huynh, dù không phá được chủng tình của y nhưng là cách duy nhất có thể khiến huynh tin tưởng."

Tô Minh im lặng, mắt lướt qua người Hàn Thương Tử, thật lâu không mở miệng.

Hàn Thương Tử yên tĩnh đứng đó, rơi lệ chờ đợi.

"Vì sao chọn tôi?" Một lúc sau, Tô Minh bình tĩnh mở miệng.


"Vì tôi nhìn thấy trong ký ức của huynh một ít việc không nên thấy. Tôi tin tưởng, huynh có thể làm được. Dù trước mắt không thể, nhưng chắc chắn sau này huynh có thể!" Hàn Thương Tử cố chấp nhìn Tô Minh, khuôn mặt xinh đẹp dù đầy nước mắt nhưng có sự kiên cường khiến Tô Minh tôn trọng.

"Tôi làm sao tin tưởng cô thật sự nhìn thấy ký ức của tôi?" Tô Minh yên lặng chẳng bao lâu thì sự bình tĩnh bị Hàn Thương Tử hành động đem đến trùng kích, giờ trở lại bình tĩnh.

"Hố đen, bốn năm, sợi xích, từ chối, đầu Man Thần đời thứ hai!" Hàn Thương Tử nhẹ giọng nói một câu. Cô không biết Tô Minh có nhớ tới cái gì không, nhưng cô tin những lời mình nói đối phương sẽ hiểu vài cái.

Tô Minh hít sâu, ức chế trong lòng chấn động, nhìn Hàn Thương Tử thật lâu sau mạnh nhấc chân đi hướng cô gái run rẩy đứng trước mặt mình. Theo hắn tới gần, Hàn Thương Tử nhắm mắt lại, chờ đợi tình huống tiếp theo. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, vì thù hận chưa thốt khỏi miệng, cô có thể từ bỏ mọi thứ.

Tô Minh đi tới trước mặt Hàn Thương Tử, mùi thơm dịu nhẹ chui vào mũi như hòa tan trong người. Hắn nhìn cô gái hoàn toàn khác hẳn Bạch Linh, bên tai vang vọng ước hẹn trước đó cô đã nói, nâng lên tay phải ấn giữa trán cô gái.

Người Hàn Thương Tử run lên, cắn chặt môi dưới, không động đậy.

Thật lâu sau Tô Minh nâng lên tay phải, ngồi xổm xuống nhặt lấy quần áo trùm lên người cô, che phủ thân thể mềm mại khiến người động tâm.

"Không cần làm vậy, ta nhìn thấy tình mà Tư Mã Tín gieo trên người ngươi, tương tự với của Phương Mộc. Ước hẹn của ngươi, ta đồng ý."

Tô Minh ở bên tai Hàn Thương Tử nhẹ giọng nói, nói xong hắn xoay người đi ra khỏi hang động.

Hàn Thương Tử run lên mạnh mở mắt ra, ngơ ngác nhìn bóng lưng Tô Minh sắp rời đi, mắt chảy càng nhiều lệ. Cô không ngờ rằng Tô Minh sẽ chọn rời đi vào lúc này.


"Thiên Hàn tông có địa đồ mà huynh muốn. Tôi không tiếp xúc được nhưng biết có nó!" Cô bản năng mở miệng, lời nói khiến Tô Minh dừng bước.

"Cảm ơn, chúng ta sẽ gặp tại Thiên Hàn tông." Tô Minh không ngoái đầu đi tới cửa hang.

"Lần này Thiên Hàn tông nhận đệ tử sẽ chỉ chọn Hàn Phỉ Tử, không quan tâm người khác. Coi như khiêu chiến Hàm Sơn Xích cũng khó tham gia, huynh…" Hàn Thương Tử cũng không biết vì sao nói ra câu vốn không định nói, nhưng bây giờ cô vẫn thốt ra.

"Ta biết." Tô Minh ra khỏi hang nhìn trên trời vầng trăng và ngôi sao, rời khỏi núi An Đông.

Thật lâu sau, Hàn Thương Tử đi ra khỏi hang, biểu tình phức tạp ngơ ngác đứng đó nửa ngày.

"Nên là tôi cảm ơn huynh mới đúng…cảm ơn…" Hàn Thương Tử thì thào.

Trong đêm tối, Tô Minh ngồi trên ngọn núi khi lần đầu tới Hàm Sơn Thành, từ đây nhìn qua có thể thấy hình dáng Hàm Sơn Thành.

Gió rất lớn, gào thét thổi qua người hắn, tốc bay tóc Tô Minh. Trong đêm tối đen, một mình hắn im lặng ngồi đây, ánh mắt không nhìn Hàm Sơn Thành mà là ngôi sao trên trời. Ánh sao lấp lóe ngay cả hắn cũng không biết mình đang tìm kiếm cái gì.

"Thiên Hàn tông có địa đồ mình muốn, nhất định phải vào tông này. Dù sợ hãi sự thật cũng phải tìm ra địa đồ, không thể vì sợ hãi mà trốn tránh."

"Vết thương của Phương Mộc là lời mình hứa với Phương Thân, đứa trẻ này mấy năm nay có cơ duyên với mình, dù bởi vậy đắc tội với Tư Mã Tín…"

"Ước hẹn với Hàn Thương Tử, đây là một cô gái rất đặc biệt, không phải bề ngoài mà là ý nghĩ. Mình đã lỡ hẹn một lần, hy vọng lần này có thể hoàn thành…" Tô Minh thì thào.




"Thân phận khách An Đông không thể dùng nữa, sẽ khiến chú ý không cần thiết, Hàn Phỉ Tử sẽ tìm tới, và cả tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc Nhan Loan. Hàn Thương Tử từng nói lần này Thiên Hàn tông chỉ nhận một mình Hàn Phỉ Tử, người ngoài dù có vượt Hàm Sơn Xích cũng khó tham gia Thiên Hàn tông. Việc này cần phải chuẩn bị kỹ càng, vậy nhất định phải đổi một thân phận. Tư cách, muốn tham gia Thiên Hàn tông đơn giản là cần một tư cách mà thôi. Tư cách này dù đã cố định nhưng lấy cách khác nhau thì sẽ có hiệu quả khác hẳn. Mình cần một lần rung động!" Mắt Tô Minh chợt lóe, nhìn chằm chằm Hàm Sơn Thành rồi tới núi Phổ Khương bộ lạc, nheo mắt lại.

"Tất cả tài liệu luyện Đoạt Linh Dược đã đầy đủ, Thiên Lại Chi mới bị mình trồng không mấy ngày là có thể dung hợp. Bây giờ thiếu hụt chỉ có luyện dược này cần tử khí. Lấy tử khí luyện dược, khi dược thành sẽ có thiên kiếp giáng xuống, chịu kiếp vỡ mà dược thành! Dược này có lẽ có thể trở thành vật bổn mệnh Khai Trần của mình!" Tô Minh lật ra tay phải, lập tức bàn tay xuất hiện hạt châu đen. Hạt châu này chỉnh là năm đó Tô Minh thức tỉnh khỏi Huyết Hỏa Trùng Trùng, từ tay tộc nhân Phổ Khương bộ lạc lấy được Tử Thùy Châu.

Nhìn hạt châu giây lát, Tô Minh cất lại.

"Hàm Sơn Xích, muốn khiêu chiến thì phải vượt xích Phổ Khương bộ lạc! Vượt xích này trừ để chuẩn bị tham gia Thiên Hàn tông, còn có sau khi thành công thì có thể đặt ra một yêu cầu với Phổ Khương bộ lạc. Dùng tử khí luyện dược, nếu đổi cách khác thì Phổ Khương bộ lạc đã phong kín núi sẽ không đồng ý, dù đồng ý cũng sẽ mất sức khá nhiều. Chỉ có vượt Hàm Sơn Xích mới đạt thành mục đích!" Tô Minh nhìn núi Phổ Khương bộ lạc trong bóng đêm. Hắn không nhìn tới đỉnh núi, chỗ đó bị khói đậm che đậy, nhìn nhìn, mắt hắn có kiên quyết.

Sáng sớm mười ngày sau, bầu trời dày đặc mây đen, truyền đến tiếng sấm trầm đục. Giọt mưa to rơi xuống va chạm đá núi, bất ngờ rơi trên mảnh đất. Trong Hàm Sơn Thành dần ít người qua lại, dù có ra ngoài cũng sẽ mang mũ mặc áo tơi.

Ngày mưa như thế người ở lại đây lâu đều biết cần mấy tháng mới tạnh, dù ngẫu nhiên trời trong cũng sẽ không giữ được bao lâu.

Ngọn núi ba bộ lạc trong mưa buổi sáng vẫn yên tĩnh như cũ. Chỉ có ba màu sương mù trên ba ngọn núi là vẫn tràn ngập xung quanh, khiến nó bí ẩn như cũ.

Ngày hôm nay bên ngoài Hàm Sơn Thành từ xa đi đến một bóng người. Hắn giống như nhiều người khác, mặc áo tơi, đội mũ, nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ thấy đồ đen phía dưới mũ và áo tơi.

Hắn yên lặng tiến đến, đi vào cửa lớn Hàm Sơn Thành, đạp bãi nước nghênh đón giọt mưa, đi trên bậc thang thuận theo đường núi tới cửa lớn tiến vào tầng thứ ba. Dù là ngày mưa nhưng bên ngoài bậc thang vẫn có mấy tộc nhân ba bộ lạc núp mưa, thở phì phò, giống bình thường buôn bán lệnh bài vào tầng thứ ba.

Phương Lâm cũng nằm trong số đó. Gã là người thứ nhất phát hiện bóng người từ xa tiến tới có chút khác lạ. Có kinh nghiệm lần trước, gã cẩn thận hơn nhiều. Gã thấy bóng người chậm rãi đi đến, tới cửa cổng thì chợt ngừng ngoái đầu nhìn mình một cái. Phương Lâm vội tươi cười đầy mặt, đây là trải qua chuyện lần trước gã học được cách mỉm cười.

Ngay sau đó, khi bóng người mặc áo tơi rất bình thường này đi vào cửa, liền xuất hiện dao động kinh người.

"Khai Trần!" Phương Lâm lập tức kích động. Nhưng gã không biết vì sao sau kích động thì trong đầu không ngừng hiện ra bóng người đó, cứ cảm thấy thân hình tạm dừng kia có chút quen thuộc.

back top