Đất Vu tộc mênh mông, chỗ này cách Thiên Lam bình chướng không quá xa, thuộc về ranh giới đất Vu tộc. Đầy đất máu tanh, gió thổi qua nhưng vẫn không thể thổi tan mùi máu nơi đây.
Một đại bàng màu vàng lớn cỡ ngàn mét bềnh bồng giữa trời. Quanh nó có vài trăm mãnh thú nằm sấp, không dám nhúc nhích, như chờ đợi Kim Bằng sai bảo.
Kim Bằng bằng nhắm mắt, trên lưng nó ngồi ông lão cũng nhắm mắt. Áo tím trong gió như máu đã khô cạn.
Thiên Tà Tử tại đây chờ đợi một ngày rưỡi, ông sẽ còn chờ một ngày rưỡi nữa, chờ đợi tứ đệ tử của ông, Tô Minh trở về.
Đây là một đợt luyện tập, cũng là lần thử thách của ông đối với Tô Minh.
"Lần đầu tiên tâm biến, dù ngươi có độ qua hay không, ngươi vẫn là đệ tử của ta. Chỉ cần ngươi còn sống, một ngày nào đó có cơ duyên độ qua tâm biến. Nhưng trận chiến Thiên Lam Săn Vu, thường là người sống đi, vong hồn về…" Thiên Tà Tử thì thào, mở mắt ra.
"Ta không lo lắng ngươi tâm biến, dù ta không biết ngươi từng gặp phải chuyện gì nhưng lần đầu tâm biến này, ta tin vào ngươi. Đặc biệt khi thấy hắn tạo Huân, trong lòng ngươi có thản nhiên. Ta lo lắng là, dù tính cách ngươi tàn nhẫn, nhưng không có lòng trung thành với Nam Thần, không đủ hiểu thù hận Vu tộc, sẽ có một chút…mềm lòng." Đôi mắt Thiên Tà Tử không còn hung ác mà tĩnh lặng nhìn phía xa, im lặng nhìn.
Nếu thuận theo ánh mắt Thiên Tà Tử vô tận kéo dài, cách nơi này một ngày rưỡi đi đường, trong cánh rừng liên miên bất tận, có một ngọn đồi.
Tô Minh đứng trên đồi, không ngoái đầu nhìn thiếu niên đứng dưới núi cách mình không xa. Thiếu niên như đứa trẻ ngưng Huyết tầng hai, ba trong bộ lạc, dù là Vu tộc nhưng Tô Minh không thể nhẫn tâm.
Tô Minh im lặng, ngực phát ra đau đớn, máu tươi còn đang chảy ra. Giáp đao đâm vào đem đến vết thương khá nặng. - https://.vn
Nếu không phải khi đó hắn tránh được, đao kia đâm vào là trái tim.
Rút ra giáp đao, Tô Minh rời khỏi ngọn đồi. Nâng lên tay trái, chỉ hướng đối phương mặt tái nhợt bây giờ mới tỉnh táo lại từ trong kinh hoàng, xoay người chạy nhanh.
Một luồng gió rít chớp mắt đuổi kịp thiếu niên. Khoảnh khắc rơi vào người y thì đột nhiên chia thành hai. Một cái xông đến độc xà xanh trên cây há to mồm mạnh lao xuống mà thiếu niên chẳng chút phát hiện, khiến đầu rắn độc nổ tung, rơi trên đất.
Luồng gió khác thì rơi vào người thiếu niên. Thiếu niên run lên, té ngã trên mặt đất, nhắm mắt hôn mê.
Loại khống chế khiến gió tách ra này chỉ có tỉ mỉ Khai Trần mới làm được. Tỉ mỉ của Tô Minh thì đã đến trình độ cực kỳ tinh diệu.
"Ta có thể không giết ngươi nhưng không thể để ngươi trở về lộ ra tung tích của ta." Tô Minh nhoáng người lên, rời khỏi ngọn đồi chạy nhanh quay về đường cũ.
Một đường truy sát mất hơn một ngày, bây giờ kết thúc, Tô Minh không ngừng lại nghỉ ngơi, dùng tốc độ nhanh nhất thực hiện hạn định ba ngày sư tôn đã nói, trong vòng ba ngày hắn phải trở về.
Tại nơi xa lạ này, trong phạm vi Vu tộc nguy hiểm trập trùng, Tô Minh cực kỳ cẩn thận. Hắn biết nên giết chết thiếu niên. Nhưng hắn…vẫn lựa chọn khiến thiếu niên hôn mê.
Tô Minh đi xa, mười lăm phút sau, người thiếu niên bỗng co giật, dường như có lực lượng kỳ dị khiến y trước tiên tỉnh lại!
Thiếu niên mạnh mở mắt ra, đầu tiên là sờ soạng khắp người, phát hiện mình không bị thương, nhìn thấy độc xa bên cạnh mất đầu thì hơi tạm dừng.
Nhưng đó chỉ là trong thoáng giây, rất nhanh tan biến. Thiếu niên nhìn ngọn đồi, trên khuôn mặt non nớt không còn ngơ ngác mà thay thế là hung ác và hận thù.
Y nhanh chóng bò dậy, dốc hết sức chạy hướng bộ lạc. Một đường chạy nhanh y chẳng chút tạm ngừng, trong lúc chạy cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu, nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở ra. Y hộc máu lập tức hóa thành một con chim nhỏ màu đỏ.
Chim nhỏ vỗ cánh lấy tốc độ kinh người bay hướng phương xa, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Một tiếng đồng hồ sau, chỗ cách nơi này rất xa, cây cối bị chặt đứt dựng thành trại tử, nước bùn trên đất bị lấp đầy biến cứng rắc, thậm chí phía xa còn có mảnh đất rộng lớn, bị gieo trồng không ít thực vật có thể ăn.
Trong trại tử truyền ra từng tiếng vui cười. Xung quanh đôi khi có đàn ông Vu tộc mặt đầy hình xăm, cảnh giác tuần tra. Nhưng khi họ thấy chim nhỏ màu đỏ đột nhiên bay ra khỏi rừng cây thì lập tức biến sắc mặt.
Chim nhỏ đỏ lao thẳng đến trại tử, chớp mắt xông vào trong, chui vào một gian trại tử.
Trong nhà ngồi một ông lão, ông lão lỏa nửa người, thắt lưng có da thú bao bọc. Trước người lão đặt một tiểu đỉnh, bên trong một ít cỏ dại bị thiêu đốt tỏa ra từng đợt khói. Ông lão hít thở hút khói vào trong mắt mũi, sau đó phát ra từ lỗ chân lông toàn thân, hình thành cảm giác vặn vẹo.
Sau lưng lão có hai thiếu nữ Vu tộc, khuôn mặt rất đẹp, quỳ một bên, cầm cái quạt do lá cây to hợp thành nhẹ nhàng phẩy.
Quạt ra gió rất nhẹ, không thể thổi đi khói bay lên, cả căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Nhưng khi chim nhỏ đỏ xông vào thì ông lão bỗng mở mắt ra, trong đôi mắt có tới bốn con ngươi!
Khoảnh khắc ông lão mở mắt ra, chim đỏ lập tức bay đến đáp xuống trước người lão. Bùm một tiếng hóa thành sương đỏ bị ông lão hút vào trong thất khiếu. Mắt lấp lóe như có nhiều hình ảnh xuất hiện trước mắt, khiến lão nhìn rõ tất cả.
"Man tộc…" Trên mặt ông lão lộ nụ cười tàn nhẫn khát máu, liếm khóe miệng. Đầu lưỡi thè ra, nếu người Man tộc trông thấy chấn định sẽ chấn kinh, vì chiều dài lưỡi ông lão rõ ràng vượt qua người thường, giống như con rắn có thể liếm tới đỉnh đầu.
Nở nụ cười hung ác khát máu, ông lão đứng dậy bước ra khỏi nhà, duỗi đôi tay ra gầm một tiếng hướng bộ lạc.
Trong tiếng gầm, cả bộ lạc lập tức yên tĩnh, mọi người đều tập trung nhìn ông lão.
"Các ngươi, có nghe thấy không!?"
Lời của ông lão khàn khàn nhưng lộ ra âm trầm.
"Đó là mùi của một Man tộc, mùi đó là vị máu ngọt ngào Man tộc. Có Man tộc tại trong rừng Tích Thần chúng ta sinh sống, hắn đạp trên mảnh đất của chúng ta, giết chiến sĩ Vu tộc! Hắn quấy nhiễu Tích Thần trong rừng! Giết hắn, cắt đầu hắn, treo ngoài bộ lạc chúng ta, đào ra tim hắn, nặn máu ra, uống máu thuộc về cường giả! Giết hắn, đem răng hắn treo trên cổ chúng ta, làm chiến lợi phẩm!" Ông lão cất tiếng nói, ngắn ngủi im lặng qua đi cả bộ lạc dấy lên tiếng hú điên cuồng.
Tiếng hú đến từ mỗi một vu sĩ, thậm chí là con nít, phụ nữ. Trên mặt các ông lão hiện ra sự hung ác.
Ông lão tiến lên một bước, hóa thành cầu vồng lao ra ngoài. Có gần hai mươi bóng người nhanh chóng theo sau, lao tới cánh rừng bên ngoài trại tử, đi nhanh.
Sau khi họ rời khỏi trại tử thì chia làm ai đường. Ông lão dẫn dắt mấy người bay thẳng lên trời, người còn lại ở trong rừng, dựa theo đời đời truyền xuống thuật sưu tầm tìm kiếm dấu vết.
Tô Minh xuyên qua trong rừng, tốc độ rất nhanh, trên đường đi chẳng chút tạm dừng. Ngực hắn không còn chảy ra máu, nhưng bên trong đau đớn bởi vì chạy nhanh mà càng thêm nghiêm trọng.
Tô Minh cũng từng muốn bay nhanh, nhưng vừa xuất hiện suy nghĩ này thì lập tức bị bác bỏ. Lộ trình một ngày rưỡi, nếu bay thì khó tránh khỏi đụng độ Vu nhân. Trong đất Vu tộc xa lạ này, làm như vậy đối với tình trạng hiện nay của hắn là không khôn ngoan.
So với trên trời thì cánh rừng càng thích hợp Tô Minh hơn.
Chạy nhanh đi, thời gian chậm rãi trôi qua, khi đêm ngày thứ hai buông xuống, Tô Minh xếp bằng trên một thân cây, điều hòa hô hấp.
"Tính theo khoảng cách thì buổi tối ngày mai có thể quay về chỗ sư tôn…" Tô Minh sờ ngực, mắt phải đỏ rực. Đã rất lâu rồi hắn không bị thương như vậy, chuyến hành trình Vu tộc lần này khiến Tô Minh nhìn thấy Vu tộc quái dị.
Điều này đối với hắn, có thể nói là trong trận chiến Thiên Lam Săn Vu mấy tháng sau sẽ đem đến tác dụng rất lớn. Bởi vì kinh nghiệm một mình săn Vu trong đất Vu tộc, không phải ai cũng có được.
Hít thở không khí trong rừng thuộc về Vu tộc, cảm giác áp lực khi Tô Minh tới mảnh đất này dần biến mất không ít.
"Không ngờ sư tôn lại có được Thánh Thú của Vu tộc! Tuy mình không biết Thánh Thú là vật gì, nhưng con thú này chỉ gầm lên đã khiến Linh Môi tan vỡ, khiến đôi Tư Thần một chết một trọng thương, khiến Vu tộc xung quanh đều tử vong. Loại lực lượng này…" Tô Minh hít sâu. Hắn nghĩ đến mình từng trông Thấy một Thánh Thú giống như vậy!
Trong ký ức biển mây cuồn cuộn như khói đen lượn lờ tràn ngập phạm vi mấy ngàn dặm, có thu ngư thân thể vô cùng khổng lồ.
Còn có trên thu ngư đứng một thiếu nữ.
"Bạch sư thúc có thể đấu với Thánh Thú như vậy sao!?" Tô Minh chấn động tinh thần. Hắn càng biết nhiều thì đối với tu vi của Bạch sư thúc có điều đổi mới.
Đang lúc Tô Minh chìm đắm vào suy đoán về sư tôn và Bạch sư thúc, chìm đắm trong sự rung động Thánh Thú Vu tộc thì đôi mắt bỗng biến trầm trọng, mắt chợt lóe tia sáng đỏ, thân thể như dây cung căng thẳng khoảnh khắc đi ra khỏi nhánh cây khoanh chân ngồi.
Trong thần thức của Tô Minh, hắn thấy rõ xung quanh mình ba trăm mét có mười mấy bóng Vu tộc, mang theo tàn nhẫn dữ tợn, hưng phấn khát máu bao vây hướng hắn, đang nhanh chóng tới gần.
Khoảnh khắc thấy Vu nhân thì trong đầu Tô Minh hiện ra hình ảnh đầu tiên chính là thiếu niên bị chỉ phong của hắn đánh ngất!
Một đại bàng màu vàng lớn cỡ ngàn mét bềnh bồng giữa trời. Quanh nó có vài trăm mãnh thú nằm sấp, không dám nhúc nhích, như chờ đợi Kim Bằng sai bảo.
Kim Bằng bằng nhắm mắt, trên lưng nó ngồi ông lão cũng nhắm mắt. Áo tím trong gió như máu đã khô cạn.
Thiên Tà Tử tại đây chờ đợi một ngày rưỡi, ông sẽ còn chờ một ngày rưỡi nữa, chờ đợi tứ đệ tử của ông, Tô Minh trở về.
Đây là một đợt luyện tập, cũng là lần thử thách của ông đối với Tô Minh.
"Lần đầu tiên tâm biến, dù ngươi có độ qua hay không, ngươi vẫn là đệ tử của ta. Chỉ cần ngươi còn sống, một ngày nào đó có cơ duyên độ qua tâm biến. Nhưng trận chiến Thiên Lam Săn Vu, thường là người sống đi, vong hồn về…" Thiên Tà Tử thì thào, mở mắt ra.
"Ta không lo lắng ngươi tâm biến, dù ta không biết ngươi từng gặp phải chuyện gì nhưng lần đầu tâm biến này, ta tin vào ngươi. Đặc biệt khi thấy hắn tạo Huân, trong lòng ngươi có thản nhiên. Ta lo lắng là, dù tính cách ngươi tàn nhẫn, nhưng không có lòng trung thành với Nam Thần, không đủ hiểu thù hận Vu tộc, sẽ có một chút…mềm lòng." Đôi mắt Thiên Tà Tử không còn hung ác mà tĩnh lặng nhìn phía xa, im lặng nhìn.
Nếu thuận theo ánh mắt Thiên Tà Tử vô tận kéo dài, cách nơi này một ngày rưỡi đi đường, trong cánh rừng liên miên bất tận, có một ngọn đồi.
Tô Minh đứng trên đồi, không ngoái đầu nhìn thiếu niên đứng dưới núi cách mình không xa. Thiếu niên như đứa trẻ ngưng Huyết tầng hai, ba trong bộ lạc, dù là Vu tộc nhưng Tô Minh không thể nhẫn tâm.
Tô Minh im lặng, ngực phát ra đau đớn, máu tươi còn đang chảy ra. Giáp đao đâm vào đem đến vết thương khá nặng. - https://.vn
Nếu không phải khi đó hắn tránh được, đao kia đâm vào là trái tim.
Rút ra giáp đao, Tô Minh rời khỏi ngọn đồi. Nâng lên tay trái, chỉ hướng đối phương mặt tái nhợt bây giờ mới tỉnh táo lại từ trong kinh hoàng, xoay người chạy nhanh.
Một luồng gió rít chớp mắt đuổi kịp thiếu niên. Khoảnh khắc rơi vào người y thì đột nhiên chia thành hai. Một cái xông đến độc xà xanh trên cây há to mồm mạnh lao xuống mà thiếu niên chẳng chút phát hiện, khiến đầu rắn độc nổ tung, rơi trên đất.
Luồng gió khác thì rơi vào người thiếu niên. Thiếu niên run lên, té ngã trên mặt đất, nhắm mắt hôn mê.
Loại khống chế khiến gió tách ra này chỉ có tỉ mỉ Khai Trần mới làm được. Tỉ mỉ của Tô Minh thì đã đến trình độ cực kỳ tinh diệu.
"Ta có thể không giết ngươi nhưng không thể để ngươi trở về lộ ra tung tích của ta." Tô Minh nhoáng người lên, rời khỏi ngọn đồi chạy nhanh quay về đường cũ.
Một đường truy sát mất hơn một ngày, bây giờ kết thúc, Tô Minh không ngừng lại nghỉ ngơi, dùng tốc độ nhanh nhất thực hiện hạn định ba ngày sư tôn đã nói, trong vòng ba ngày hắn phải trở về.
Tại nơi xa lạ này, trong phạm vi Vu tộc nguy hiểm trập trùng, Tô Minh cực kỳ cẩn thận. Hắn biết nên giết chết thiếu niên. Nhưng hắn…vẫn lựa chọn khiến thiếu niên hôn mê.
Tô Minh đi xa, mười lăm phút sau, người thiếu niên bỗng co giật, dường như có lực lượng kỳ dị khiến y trước tiên tỉnh lại!
Thiếu niên mạnh mở mắt ra, đầu tiên là sờ soạng khắp người, phát hiện mình không bị thương, nhìn thấy độc xa bên cạnh mất đầu thì hơi tạm dừng.
Nhưng đó chỉ là trong thoáng giây, rất nhanh tan biến. Thiếu niên nhìn ngọn đồi, trên khuôn mặt non nớt không còn ngơ ngác mà thay thế là hung ác và hận thù.
Y nhanh chóng bò dậy, dốc hết sức chạy hướng bộ lạc. Một đường chạy nhanh y chẳng chút tạm ngừng, trong lúc chạy cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu, nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở ra. Y hộc máu lập tức hóa thành một con chim nhỏ màu đỏ.
Chim nhỏ vỗ cánh lấy tốc độ kinh người bay hướng phương xa, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Một tiếng đồng hồ sau, chỗ cách nơi này rất xa, cây cối bị chặt đứt dựng thành trại tử, nước bùn trên đất bị lấp đầy biến cứng rắc, thậm chí phía xa còn có mảnh đất rộng lớn, bị gieo trồng không ít thực vật có thể ăn.
Trong trại tử truyền ra từng tiếng vui cười. Xung quanh đôi khi có đàn ông Vu tộc mặt đầy hình xăm, cảnh giác tuần tra. Nhưng khi họ thấy chim nhỏ màu đỏ đột nhiên bay ra khỏi rừng cây thì lập tức biến sắc mặt.
Chim nhỏ đỏ lao thẳng đến trại tử, chớp mắt xông vào trong, chui vào một gian trại tử.
Trong nhà ngồi một ông lão, ông lão lỏa nửa người, thắt lưng có da thú bao bọc. Trước người lão đặt một tiểu đỉnh, bên trong một ít cỏ dại bị thiêu đốt tỏa ra từng đợt khói. Ông lão hít thở hút khói vào trong mắt mũi, sau đó phát ra từ lỗ chân lông toàn thân, hình thành cảm giác vặn vẹo.
Sau lưng lão có hai thiếu nữ Vu tộc, khuôn mặt rất đẹp, quỳ một bên, cầm cái quạt do lá cây to hợp thành nhẹ nhàng phẩy.
Quạt ra gió rất nhẹ, không thể thổi đi khói bay lên, cả căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Nhưng khi chim nhỏ đỏ xông vào thì ông lão bỗng mở mắt ra, trong đôi mắt có tới bốn con ngươi!
Khoảnh khắc ông lão mở mắt ra, chim đỏ lập tức bay đến đáp xuống trước người lão. Bùm một tiếng hóa thành sương đỏ bị ông lão hút vào trong thất khiếu. Mắt lấp lóe như có nhiều hình ảnh xuất hiện trước mắt, khiến lão nhìn rõ tất cả.
"Man tộc…" Trên mặt ông lão lộ nụ cười tàn nhẫn khát máu, liếm khóe miệng. Đầu lưỡi thè ra, nếu người Man tộc trông thấy chấn định sẽ chấn kinh, vì chiều dài lưỡi ông lão rõ ràng vượt qua người thường, giống như con rắn có thể liếm tới đỉnh đầu.
Nở nụ cười hung ác khát máu, ông lão đứng dậy bước ra khỏi nhà, duỗi đôi tay ra gầm một tiếng hướng bộ lạc.
Trong tiếng gầm, cả bộ lạc lập tức yên tĩnh, mọi người đều tập trung nhìn ông lão.
"Các ngươi, có nghe thấy không!?"
Lời của ông lão khàn khàn nhưng lộ ra âm trầm.
"Đó là mùi của một Man tộc, mùi đó là vị máu ngọt ngào Man tộc. Có Man tộc tại trong rừng Tích Thần chúng ta sinh sống, hắn đạp trên mảnh đất của chúng ta, giết chiến sĩ Vu tộc! Hắn quấy nhiễu Tích Thần trong rừng! Giết hắn, cắt đầu hắn, treo ngoài bộ lạc chúng ta, đào ra tim hắn, nặn máu ra, uống máu thuộc về cường giả! Giết hắn, đem răng hắn treo trên cổ chúng ta, làm chiến lợi phẩm!" Ông lão cất tiếng nói, ngắn ngủi im lặng qua đi cả bộ lạc dấy lên tiếng hú điên cuồng.
Tiếng hú đến từ mỗi một vu sĩ, thậm chí là con nít, phụ nữ. Trên mặt các ông lão hiện ra sự hung ác.
Ông lão tiến lên một bước, hóa thành cầu vồng lao ra ngoài. Có gần hai mươi bóng người nhanh chóng theo sau, lao tới cánh rừng bên ngoài trại tử, đi nhanh.
Sau khi họ rời khỏi trại tử thì chia làm ai đường. Ông lão dẫn dắt mấy người bay thẳng lên trời, người còn lại ở trong rừng, dựa theo đời đời truyền xuống thuật sưu tầm tìm kiếm dấu vết.
Tô Minh xuyên qua trong rừng, tốc độ rất nhanh, trên đường đi chẳng chút tạm dừng. Ngực hắn không còn chảy ra máu, nhưng bên trong đau đớn bởi vì chạy nhanh mà càng thêm nghiêm trọng.
Tô Minh cũng từng muốn bay nhanh, nhưng vừa xuất hiện suy nghĩ này thì lập tức bị bác bỏ. Lộ trình một ngày rưỡi, nếu bay thì khó tránh khỏi đụng độ Vu nhân. Trong đất Vu tộc xa lạ này, làm như vậy đối với tình trạng hiện nay của hắn là không khôn ngoan.
So với trên trời thì cánh rừng càng thích hợp Tô Minh hơn.
Chạy nhanh đi, thời gian chậm rãi trôi qua, khi đêm ngày thứ hai buông xuống, Tô Minh xếp bằng trên một thân cây, điều hòa hô hấp.
"Tính theo khoảng cách thì buổi tối ngày mai có thể quay về chỗ sư tôn…" Tô Minh sờ ngực, mắt phải đỏ rực. Đã rất lâu rồi hắn không bị thương như vậy, chuyến hành trình Vu tộc lần này khiến Tô Minh nhìn thấy Vu tộc quái dị.
Điều này đối với hắn, có thể nói là trong trận chiến Thiên Lam Săn Vu mấy tháng sau sẽ đem đến tác dụng rất lớn. Bởi vì kinh nghiệm một mình săn Vu trong đất Vu tộc, không phải ai cũng có được.
Hít thở không khí trong rừng thuộc về Vu tộc, cảm giác áp lực khi Tô Minh tới mảnh đất này dần biến mất không ít.
"Không ngờ sư tôn lại có được Thánh Thú của Vu tộc! Tuy mình không biết Thánh Thú là vật gì, nhưng con thú này chỉ gầm lên đã khiến Linh Môi tan vỡ, khiến đôi Tư Thần một chết một trọng thương, khiến Vu tộc xung quanh đều tử vong. Loại lực lượng này…" Tô Minh hít sâu. Hắn nghĩ đến mình từng trông Thấy một Thánh Thú giống như vậy!
Trong ký ức biển mây cuồn cuộn như khói đen lượn lờ tràn ngập phạm vi mấy ngàn dặm, có thu ngư thân thể vô cùng khổng lồ.
Còn có trên thu ngư đứng một thiếu nữ.
"Bạch sư thúc có thể đấu với Thánh Thú như vậy sao!?" Tô Minh chấn động tinh thần. Hắn càng biết nhiều thì đối với tu vi của Bạch sư thúc có điều đổi mới.
Đang lúc Tô Minh chìm đắm vào suy đoán về sư tôn và Bạch sư thúc, chìm đắm trong sự rung động Thánh Thú Vu tộc thì đôi mắt bỗng biến trầm trọng, mắt chợt lóe tia sáng đỏ, thân thể như dây cung căng thẳng khoảnh khắc đi ra khỏi nhánh cây khoanh chân ngồi.
Trong thần thức của Tô Minh, hắn thấy rõ xung quanh mình ba trăm mét có mười mấy bóng Vu tộc, mang theo tàn nhẫn dữ tợn, hưng phấn khát máu bao vây hướng hắn, đang nhanh chóng tới gần.
Khoảnh khắc thấy Vu nhân thì trong đầu Tô Minh hiện ra hình ảnh đầu tiên chính là thiếu niên bị chỉ phong của hắn đánh ngất!